1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Ôi
      Nàng cứ đưa Văn án làm mồi nhử thế
      Hóng quá mất
      Chờ đợi+chờ đợi
      Phượng Cửu thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 1:
      Edit: Phượng Cửu

      Có thể phủ Quốc công nay trở thành nơi náo nhiệt nhất kinh thành, gần như tất cả mọi chú ý đều dồn vào đó. Vì sao ư? Đương nhiên là vì Quốc công phu nhân sắp hạ sinh. Hứa quốc công cùng đương kim hoàng thượng quen biết lâu, tình cảm đồng sinh cộng tử tất nhiên là cần đến, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc qua, chỉ cần Quốc công hạ sinh nữ nhi, nhất định chỉ hôn cho Thái Tử. Nhưng Thái Tử năm tuổi, Quốc công phu nhân trong ba năm liền sinh được ba người con, đều là nam nhi. Nay bà lại sắp sinh, biết lần này Phượng Hoàng có rơi vào Hứa gia hay ?

      Kim Phượng Hoàng vẫn còn chưa biết tung tích, nhưng chim sẻ lại nhảy chồm chồm đòi xuất lên sàn diễn.

      Quốc công phu nhân nhìn Trần thị, miễn cưỡng dựa vào gối tơ mền mại, bụng đắp chăn thêu hình những em bé ngây thơ đáng bằng chỉ bạc, tất cả những hình em bé đó đều là hình bé . Trần thị nghe chị em bạn dâu với mình nhắc đến, liếc mắt nhìn bé ba tuổi đứng bên cạnh, trong lòng thầm cười lạnh nhưng mặt lại tỏ vẻ quan tâm. vỗ về lên bụng, có thể thấy sắp đến ngày sinh nở, trong lòng có chút xao động.

      "Đại tẩu, chẳng phải Thái Tử năm tuổi, trong bụng người còn biết có phải nữ nhi hay , nếu vẫn là nam hài phải tính sớm chút, cũng thể để Thái Tử chờ mãi đúng ? Cho dù về sau có sinh được nữ nhi, hai người tuổi tác cách biệt quá lớn cũng khó có tình cảm được, còn bằng sớm tính vẫn hơn." Trương thị vừa vừa lôi kéo tiểu nương đứng bên cạnh.

      "Đây chính là cháu của người, cũng là nữ nhi của Hứa gia, chẳng có hại gì cho chúng ta đúng ?"

      ba tuổi còn chưa hiểu được những toan tính thị phi, cũng biết lời của mẹ mình có ý gì, chỉ là đứng hồi cảm thấy buồn chán, uốn éo tránh khỏi tay mẹ, đến trước mặt Trần thị đưa tay sờ lên bụng bà, cất giọng non nớt: "Đại bá mẫu, đệ đệ khi nào mới ra chơi với Tâm Dao?" Lời vừa ra, Trần thị còn chưa phản ứng gì, Trương thị giật mình kinh hãi, nghĩ tới nữ nhi nhà mình lại đem những lời này ra.

      Trần thị mỉm cười đưa tay vỗ vỗ lên đầu Hứa Tâm Dao, tầm mắt liếc xuống phía dưới nhìn Trương thị, ngoài mặt cười nhưng trong lòng cười: "Sao Dao Dao lại biết đây là em trai?"

      Tiểu nương nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó trực tiếp nhìn về mẫu thân của mình: "Là mẹ , là đại bá mẫu thể sinh được muội muội, nhất định là đệ đệ." Đúng là đứa trẻ ba tuổi biết sao vậy, chắc là Trương thị ngày thường luôn như vậy, bị tiểu hài tử nghe được.

      Bị nữ nhi của mình vạch trần, Trương thị đương nhiên rất tức giận, tiến lên mấy bước lôi tiểu nương xuống, cười xấu hổ nhìn thoáng qua Trần thị trầm mặc, lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn tiểu khuê nữ biết tốt xấu của mình. Người mẹ này cũng là vì ngươi, ngươi lại còn làm ta xấu mặt!

      Tước vị là của chi thứ nhất, mọi ưu ái đều dành cho chi thứ nhất. tất cả những chuyện này Trương thị đều có thể nhịn được, tuy rằng đều là con vợ cả, nhưng chi thứ nhất đều đạt được thứ tốt nhất cũng thôi. Dù sao cũng là ở chung với nhau, vinh quang cũng đều có cả, nên cho dù trong lòng có bất bình cũng chỉ là cạnh khóe chút đỉnh mà thôi.


      Nhưng câu chuyện hứa gả cho Thái tử là gì? Dựa vào uy danh của Hứa gia, nhất định là chánh phi!Ban đầu khi biết chuyện này, Trương thị đứng ngồi yên, dù vậy tốt xấu gì vẫn phải kiêng kị thế lực của chi thứ nhất nên vẫn dám làm ra chuyện gì khiến bản thân rơi vào bất lợi. Nhưng từ khi mình sinh được khuê nữ, còn chi thứ nhất trong ba năm lại sinh được con trưởng và cặp song sinh đều là con trai, Trương thị liền đứng ngồi yên.

      Vẫn muốn đông tây ý tứ chút, lúc này lại bị nữ nhi thẳng ra tâm tư, Trương thị cắn chặt răng, kêu bà vú ôm Hứa Tâm Dao lui xuống, sau đó nhìn thẳng Trần thị vẫn bình tĩnh ở : "Đại tẩu cũng biết tâm tư của ta, đại tẩu hãy cho ta câu trả lời , nếu lần này người hạ sinh vẫn là nam hài thế nào?"

      Phụ nữ có thai tối kỵ nhất là xúc động mạnh, hơn nữa Trần thị cũng sớm biết tâm tình của nàng ta, người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong, chuyện này bắt đầu cũng là thể tránh khỏi. Hơn nữa nếu cái thai này vẫn là nam hài, về sau xem chừng cũng khó có thêm thai nữa,nên sớm tính toán vẫn hơn. Trần thị cười đáp: "Nếu thai này vẫn là nam hài, ngươi có thể bắt đầu dạy dỗ Tâm Dao."

      Trương thị nghe vậy mừng rỡ, nhưng còn chưa kịp , Trần thị lại thản nhiên: "Tuy là sườn phi, nhưng sườn phi của Thái Tử cũng phải dạy dỗ cho tốt mới được, dù sao cũng là nương của Hứa gia, thể làm cho Hứa gia mất mặt."

      Muốn làm chính phi của Thái Tử cũng phải tự nhìn lại xem mình có cái phúc khí kia ? Để Trần thị phải trơ mắt nhìn chi thứ hai phát triển mạnh mẽ là điều tuyệt đối thể.

      "Sườn...Sườn phi?" Trương thị ko phản ứng kịp, lắp bắp hỏi lại.

      Trần thị chỉ nhàng vuốt vụng, để mặc nàng ta ngây người. Trương thị lặng hồi lâu mới hoàn hồn, khiếp sợ nhìn Trần thị trước mặt, vội vàng mở miệng: "Tại sao lại là sườn phi, Dao Dao tuy là chi thứ hai nhưng vẫn là chính nữ, thân phận tuy phải quá đủ, nhưng hôn này là do chính Vạn Tuế gia ra chứ đâu phải chúng ta có thể cầu xin."

      Từ xưa gả con mọi phía đều phải làm cái giá, bằng làm sao có thể nữ nhân gia lại được trăm nhà đến cầu hôn. Nhưng Trương thị quên, thông gia này cũng phải là người bình thường, dù có muốn cũng thể van cầu. Mà quan trọng nhất, cho dù người ta có cầu là nữ nhân, cũng thể là chi thứ hai.

      Trần thị cười lạnh: "Muội muội sợ là quên, Vạn Tuế gia muốn con cũng phải là từ bụng ngươi bò ra."

      Vạn Tuế gia buông lời vàng miệng ngọc, dù chính mình thể sinh ra nữ nhi, nhất định tìm nương của Hứa gia gả cho Thái Tử. Chính nữ chi thứ hai so với thứ nữ phòng lớn thanh danh có vẻ dễ nghe hơn chút, để ý mà phân cho chi thứ hai chỗ tốt. Nhưng chính phi ư? Quả là người si mộng.

      Trương thị còn muốn điều gì Trần thị lại kiên nhẫn, trực tiếp khoát tay : "Nếu như ngươi đồng ý, chờ sau khi ta sinh có thể chuẩn bị, còn nếu như ngươi đồng ý..." Cúi xuống, nhíu mày nhìn thoáng qua vẻ mặt cam lòng của Trương thị: "...Vậy ta gọi những người khác chuẩn bị, dù sao Hứa gia chỉ có mỗi Dao Dao là nữ nhân."

      xong giữ tay Biên ma ma chậm rãi ngồi dậy, cũng sắp đến ngày sinh nở, đứng có chút bất tiện, có người đỡ cũng thể đứng lên khỏi giường. Ma ma vừa giúp Trần thị đứng dậy, bên cạnh lập tức có nhà hoàn vội vàng chạy lại mang áo choàng khoác lên người, thời tiết vào cuối thu, lại là vừa mới đứng dậy khỏi giường nên thể lơ là. Còn lại mấy tiểu nha hoàn khác người lấy lò sưởi, kẻ lấy nước rửa tay chân, phòng tràn đầy người đều vây quanh Trần thị, Trương thị đứng bên hoàn toàn có ai quan tâm.

      Tất cả hạ nhân ở đây đều là người của Trần thị, mới vừa rồi chuyện cũng hề để bọn họ tránh nên tất cả đều nghe ràng. Tuy có biểu ra ngoài nhưng trắng trợn bị lờ như vậy cũng đủ làm cho Trương thị khó chịu. Chậc, cũng chịu nhìn lại mình là thân phận gì lại còn mơ tưởng đến vị trí chính phi của Thái Tử ư? là buồn cười, bất quá chỉ là nữ nhi của quan ngũ phẩm bé mà thôi, nhờ vào danh dự và uy tín của Đại lão gia mà vẫn biết đủ! Cũng chịu nhìn lại mình chút cũng xứng.

      Cuối cũng vẫn là Trần thị nhìn nổi nữa, thở dài : "Ta biết ngươi muốn, nhưng ngươi cũng chịu suy nghĩ chút lí do tại sao ta phải làm như vậy. Nha đầu Dao Dao kia có thể làm sườn phi cũng là Hoàng Thượng khai ân, dựa vào điểm quen biết từ ấy, cuộc sống sau này của con bé so với các sườn phi khác cũng tốt hơn rất nhiều. Cho dù sau này Thái Tử cưới chính phi, e ngại thân tình với nhà chúng ta, cũng đối xử với nàng tốt hơn."

      Trương thị còn chưa từ bỏ ý định: "Nhưng chính Hoàng Thượng cũng gả cho Thái Tử làm...."

      Sắc mặt Trần thị trầm xuống, trực tiếp ngắt lời: "Vừa rồi ta với ngươi, Hoàng Thượng muốn là từ trong bụng ta chui ra chứ phải là ngươi. phải phượng đừng trông mong cao! Nếu phải tất cả mọi người đều biết Hoàng Thượng đáp ứng việc này, ta cũng tình nguyện để cho Dao Dao thế chỗ đâu. Nhà chúng ta cũng nên miễn cưỡng dệt hoa gấm như vậy."

      "Ngày mai là trung thu, mọi việc chuẩn bị xong chưa? Mau lui xuống chuẩn bị cho tốt ." Đây là hạ lệnh đuổi khách, nhìn sắc mặt đổi của Trần thị, Trương thị đành phải cắn răng lui xuống.

      Trương thị vừa , trong phòng ma ma và vài nha hoàn đều trầm sắc mặt. ma ma mặt tròn trong đó thẳng: "Nhị phu nhân này chẳng biết suy nghĩ, có thể làm sườn phi của Thái Tử là tổ tông nhà bà ta thắp hương mấy đời rồi, còn biết điều."

      Trần thị nghe thế cũng chỉ thở dài, lúc trước hỏi vợ cho chú em của lão gia lại chọn chính nữ của tiểu môn hộ quả là sai lầm rồi. Vốn tại lão gia là Quốc công, lại có giao tình thân thiết với Hoàng Thượng, nhưng hai chữ 'Sang quý' lại đặt ở đỉnh đầu Hứa gia. Hoàng Thượng vừa mới nắm trong tay giang sơn này, lão gia nhà mình cũng là dựa vào công lao khai quốc nên ở tuổi ba mươi được làm trọng thần. Rốt cuộc thực lực đủ, thể so sánh với các thế gia có uy tín khác. Lúc trước khi tìm vợ cho chú em, phải là có thế gia nữ nhi đến ướm lời, nhưng Hoàng Thượng vừa mới tiếp nhận vương vị, từ xưa vua nào triều thần đấy, cũng biết thế gia nào bị thanh trừ, Trần thịtuyệt đối dám đáp ứng hôn này. Những nữ nhi của các đại thần khác cũng có, nhưng họ hoặc là thuộc phe trung lập, hoặc là những nhà Trần thị muốn xác lập quan hệ, mà thích nhà người ta đương nhiên nhìn nữ nhi nhà họ cũng thấy chướng mắt.

      Khai quốc công thần đương nhiên nhất thời có thể được vinh hoa, nhưng đều thuộc về diện dò xét, chỉ sợ sau này Hoàng Thượng thanh trừng.

      Tuyển chọn tới lui cũng chỉ nhìn trúng nữ nhi của quan ngũ phẩm, tuy rằng chức quan thấp, nhưng người cũng tệ lắm, lão gia cũng gặp qua, ngày sau tìm thời điểm thích hợp đề bạt với Hoàng Thượng, cũng có thể trở thành trợ thủ tệ. đương nhiên trong đó Trần thị cũng có suy nghĩ riêng của chính mình, con của quan chức , ít ra cũng dễ dạy dỗ hơn.

      Trưởng tẩu như mẹ, nay cha mẹ chồng đều còn, Trần thị cũng để cho chú em tuỳ ý mưu cầu tiền đồ, điều kiện tiên quyết là được ảnh hưởng đến chi thứ nhất. Nhưng chủ yếu lại ở chú em, chưa tới việc học vấn nghề nghiệp, lại còn là công tử bột lêu lổng trông cậy được. Hứa gia mới phát đạt được vài năm, thói hư tật xấu gì gần như đều biết hết, chỉ là dám náo loạn gây ra chuyện gì lớn. Hoàng Thượng đối với Hứa gia cũng đủ tín nhiệm nhưng lại chỉ cho chức quan ngũ phẩm nhàn tản ở viện Hàn Lâm. ra có vẻ dễ nghe, văn nhân cao nhã nhưng thực quyền chút cũng có, như vậy cũng có thể thấy được ý của Hoàng Thượng.

      Nghĩ tới việc này Trần thị lại thấy đau đầu chứ chưa tới hối hận, Trương thị tuy rằng thích chiếm chút tiện nghi nhưng cũng dám gây ra việc gì lớn, giống như tướng công của nàng ta, chỉ vừa dẫm đến ngay lằn ranh của điểm mấu chốt, tuy có vô liêm sỉ nhưng chưa đến mức hết thuốc chữa nên chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

      "Được rồi, đừng bám riết vô mãi chuyện này, có cũng vô ích."

      rồi Trần thị quay đầu dặn dò vị ma ma mặt tròn: "Ngươi ra phía sau xem xét chút, sáng sớm ngày mai họ hàng thân thích đều đến đây, đừng để giống như Trương thị lần trước, mọi thứ đều phải chuẩn bị cho đầy đủ. Người nhà còn chưa tính, sáng mai còn có người ngoài, đừng để cho người chê cười."

      Sau khi mang thai, mọi chuyện trong nhà đều giao cho Trương thị xử lý, Trần thị biết nàng luôn lén giúp đỡ nhà mẹ đẻ, ngày thường cũng để ý, chỉ cần làm gì quá mức. Nhưng ngày mai có thân thích tới, thể để nàng ta tuỳ tiện được.

      Ma ma tuân lệnh, xoay người xuống.

      có kinh nghiệm trải qua mấy lần trước, Trần thị biết lại nhiều có lợi cho việc sinh nở, ma ma bên cạnh đưa tay chuẩn bị đỡ nàng dạo vòng hoa viên , ai ngờ còn chưa ra tới cửa phòng, trong bụng liền truyền đến cơn đau quen thuộc. Trần thị lấy tay giữ bụng, trầm ổn phân phó: "Đỡ ta đến phòng sinh, phái người gọi lão gia trở về, kêu nhũ nương trông chừng đại thiếu gia, nhị thiếu gia, tam thiếu gia cẩn thận, được để chúng chạy tới đây, tránh bị hoảng sợ."

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 2
      Edit: Phượng Cửu

      Bên kia Trương thị giận đùng đùng trở về tiểu viện của mình, nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng cảm thấy khó chịu. Sân viện này chỉ chiếm góc trong phủ quốc công, bên ngoài chính là sát đường, tối ngủ cũng được yên tĩnh. Chỉ có khối núi giả cùng với hồ nước nho , liếc mắt cái nhìn thấy bờ bên kia, còn chẳng đủ để chơi thuyền. Trương thị càng nghĩ càng giận, nhìn cái gì cũng vừa mắt, cái gì cũng , cái gì cũng kém chi thứ nhất. Chính mình sinh được nữ nhi còn chịu để cho người khác hưởng phú quý, đây là đạo lý gì chứ. Dao Dao sao, cũng là chính con họ Hứa, dựa vài cái gì mà chỉ có thể làm sườn phi? Cho dù thân phận đủ nhưng việc này là do Hoàng Thượng tự mình đáp ứng, tác động chút chừng lại thành. Trần thị nàng ta dựa vào cái gì mà tự mình quyết định, chẳng phải cũng là nữ nhi của Hứa gia sao, đại lão gia chẳng lẽ quan tâm cháu của mình sao?

      Trương thị bước vào cửa, mang bộ mặt trầm đứng mãi ở ngoài làm cho nha đầu qua lại đều phải cẩn thận, sợ Nhị phu nhân tức giận lại trút hết lên đầu mình. Ở chỗ hành lang gấp khúc có người đàn bà có gương mặt dài nhọn đưa mắt nhìn xung quanh, cũng dám tiến lên. Trương thị vừa đảo mắt qua nhìn thấy liền quát: "Ngươi sợ ta ăn thịt ngươi chắc!"

      Bà ta vội cười, tiến lên thỉnh an: "Sao có thể như vậy, nô tì thấy phu nhân như suy nghĩ chuyện gì nên dám quấy rầy thôi."

      Đây là nhũ mẫu của Trương thị, họ Lưu, thường gọi là vú Lưu. Đôi lúc tức giận Trương thị cũng trút lên người bà tuy nhiên vẫn để cho bà chút mặt mũi vì dù sao nàng vẫn là ăn sữa của bà ta mà lớn lên. Vú Lưu cũng hiểu tính tình của Trương thị, tới nhanh mà cũng gấp, nên cũng giận, chỉ khuyên can chút đưa nàng vào phòng. Vừa vào phòng chờ Trương thị gì liền móc ra túi bạc. Trương thị nhận bạc, gật đầu rồi đếm lại được tám mươi lượng, đưa cho nha đầu bên cạnh mang cất , sắc mặt lúc này tốt hơn nhiều nhưng vẫn mở miệng chuyện. Vú Lưu tiếp tục lấy lòng: "Vốn có thể tiết kiệm được nhiều hơn nhưng nô tỳ nghĩ ngày mai là gia yến, đại phu nhân nhất định phái người đến kiểm tra liền thay đổi vài thứ trọng yếu, cho nên chỉ còn tám mươi lượng. thực tế là trăm lượng nhưng vú Lưu giữ riêng hai mươi lượng. Đạo lý này Trương thị vẫn là biết. Đại tẩu tuy rằng có chút sắc bén buông tha người khác, nhưng những chuyện nhặt cũng quản, chỉ cần làm ảnh hưởng đến thể diện của nàng, những chuyện khác đều dễ . Nhưng nghĩ tới màn hôm nay, cơn tức lại nổi lên, miễn cưỡng đè xuống : "Dao Dao đâu?"

      "Đại tiểu thư chơi thả diều ở sân sau." Vú lưu đáp.

      Ai biết những lời này lần nữa làm Trương thị như muốn bùng nổ, tức giận đập bàn: "Còn mau gọi nó trở về, đến thư phòng đọc sách cho tốt . ba tuổi rồi mà mỗi ngày chỉ biết chơi, ta phải hao tổn bao nhiêu tâm tư tìm thầy tốt về là để dạy nó chơi sao? Cha của nó cả ngày chỉ biết vùi đầu vào đám hồ ly đó, giờ đến nó cũng chịu nghe lời ta cũng sống nổi nữa!"

      xong lại bi ai than thở: "Chuyện của lão gia ta cũng mặc kệ, ta cũng chỉ có đứa con này, nếu ta vì nó mà toan tính còn ai vì nó mà toan tính đây, vậy mà nó còn cố tình hiểu lòng ta, chịu lo học hành cho tốt."

      Vú Lưu vội vàng cho nha hoàn ra ngoài gọi tiểu thư về, sau đó sai tất cả người hầu lui xuống rồi mới đến cạnh kéo tay Trương thị khóc lóc đỏ hồng hai hốc mắt mà an ủi: "Phu nhân đừng như vậy, tiểu thư mới ba tuổi, vẫn còn là đứa trẻ ham chơi, lúc này có bắt ép tiểu thư cũng học nhiều cũng vô dụng, tiểu thư vẫn chưa thể hiểu được đâu." Vừa vừa lấy khăn cho Trương thị lau mặt.

      Trương thị giật lấy khăn trong tay vú Lưu lau lung tung mặt, qua hồi lâu tâm tình mới bình tĩnh lại, kéo tay vú Lưu than thở: "Vú biết đâu, bên kia rồi, cho dù lần này thai nhi trong bụng vẫn là con trai, Dao Dao cũng chỉ có thể làm sườn phi mà thôi."

      Vú Lưu còn chưa biết những chuyện phát sinh ở chi thứ nhất hôm nay, ra là vì nguyên do này. Bà liền hướng Trương thị chúc mừng: "Phu nhân đây chính là chuyện tốt nha!"

      Cũng chờ Trương thị kịp suy nghĩ liền luôn: "Phu nhân thử nghĩ xem, mặc dù chỉ là sườn phi nhưng đến lúc đó mọi người đều biết giữa Hoàng Thượng và chúng ta có mối liên hôn, tuy rằng tuổi còn chưa thể thành thân nhưng như vậy cũng phần thể diện. Chờ đại tiểu thư lớn thêm chút nữa học nữ công gia chánh, sau đó thường xuyên thêu hà bao tặng cho Thái Tử mang theo bên mình. Dựa vào tình cảm có từ này, chắc chắn lợi thế hơn những người quen biết đến sau."

      Thấy Trương thị vẫn còn trừng mắt chưa hiểu ý của mình, vú Lưu cẩn thận nhìn xung quanh rồi ghé vào tai Trương thị thầm: "Đây là Thái Tử đó, nếu cố bất ngờ gì xảy ra về sau chính là Hoàng Thượng. Tuy là thể lập Thái Tử phi từ sườn phi mà lên nhưng vị trí Hoàng hậu lại có thể chọn từ các phi tử đấy. Chỉ cần đại tiểu thư chịu thua kém, đem Thái Tử nắm tốt trong lòng bàn tay dù cho bây giờ thân phận đủ chỉ có thể làm sườn phi, ngày sau cùng Thái Tử bồi dưỡng tình cảm cho tốt, biết chừng có thể trở thành Hoàng hậu, đại tiểu thư của chúng ta chẳng phải có cơ hội tốt hay sao..."

      Tuy rằng lời này có chút đại nghịch bất đạo nhưng cũng là , kể cả có cơ hội, chỉ cần đại tiểu thư chịu thua kém tự mình tạo nên cơ hội cũng phải có khả năng. tới đây, Trương thị sao còn hiểu, bao nhiêu bực dọc lúc trước biến mất sạch, chỉ lòng dạ nghĩ đến cảnh Hứa Tâm Dao được làm Hoàng hậu...

      tiểu nha hoàn bỗng vội vội vàng vàng chạy vào làm ngắt mạch suy nghĩ của Trương thị, nàng tức giận mở miệng: "Ngươi làm gì mà như trời sắp sập đến nơi vậy!" Tiểu nha đầu thở hổn hển : "Phu nhân, đại phu nhân...đại phu nhân sắp sinh rồi!"

      Trương thị và vú Lưu ngồi đều giật mình đứng dậy, phải còn vài ngày nữa mới sinh sao? Cuối cùng vẫn là vú Lưu phản ứng trước tiên, vội vàng sửa sang lại quần áo đầu tóc cho Trương thị, cũng may là vừa mới từ bên kia trở về nên cần thay đồ, có thể trực tiếp qua bên đó luôn. Trương thị cũng hoàn hồn, sửa sang dưới phen rồi vội rảo bước ra ngoài. tới cửa đột nhiên dừng lại, mắt mở lớn. Vú Lưu kéo tay áo nàng: "Phu nhân?" Bây giờ cũng phải là lúc đứng đây mà sững sờ. Trương thị cúi đầu, vẻ mặt có chút đăm chiêu, quay đầu nhìn chằm chằm vú Lưu: "Nếu nàng ta sinh nữ nhi sao?"

      Dù cho Trương thị vạn lần muốn nhưng ít nhất bây giờ mọi sinh hoạt của nàng trong phủ vẫn phải dựa vào Trần thị, vội vàng tới phòng lớn chẳng qua chỉ là thể mình cũng có ý muốn giúp đỡ. Kết quả khi tới nơi, nhũ mẫu của Trần thị là vú Lý sớm xử lý gọn gàng ngăn nắp mọi việc, bà mụ sớm ở trong phủ, chút hoảng loạn cũng có. Đằng trước cũng có ngự y túc trực, nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn cũng có thể lập tức tới ngay. Trương thị nhìn quanh hồi cũng chẳng tìm được việc gì để nhúng tay đành phải ngồi xuống ghế chờ đợi.

      Ước chừng đợi nửa canh giờ mà bên trong chút tin tức cũng có, ngay cả tiếng la của Trần thị cũng nghe thấy. Trương thị cũng từng sinh con, biết đây là cách giữ sức nên cũng nôn nóng. Hơn nữa việc sinh tử của Trần thị, Trương thị để ở trong lòng, dù sao nhìn bên ngoài mọi việc mình cũng làm đủ, nếu có chết cũng là do nàng ta, chỉ là nặng nề uống trà.

      Hứa Quốc công Hứa Chí Viễn từ bên ngoài chạy về, vừa vào phòng liền nhìn thấy tất cả mọi người đều bận rộn, chỉ có Trương thị vẫn ổn thoả ngồi đó chút lo lắng, trong lòng cảm thấy vui, thèm ngó ngàng đến nàng ta mà trực tiếp hỏi vú Lý đứng chờ ở cửa: "Phu nhân thế nào, vào sinh bao lâu rồi?"

      Vú Lý vốn là chờ trong phòng sinh, chính là tính đến đúng lúc đại lão gia trở về mới ra ngoài, nghe đại lão gia hỏi vội vàng khom người: "Phu nhân vào phòng sinh ước chừng được nửa canh giờ, mọi thứ đều tốt, cũng có gì bất thường. Chỉ là nghe bà mụ phu nhân lần này sản đạo mở tương đối chậm, khả năng thời gian sinh kéo dài lâu chút."

      "Vậy phải mất bao lâu? Đứa có ảnh hưởng gì ?"

      Đại lão gia cũng biết nữ nhân sinh con giống như dạo qua lần trước quỷ môn quan, cho dù Hoa Đà tái thế cũng thể bảo đảm chắc chắn bao nhiêu phần trăm. Cũng biết là tâm tình mình nóng nảy nên ép hỏi vú Lý nữa mà quay sang tuỳ tùng bên cạnh : "Mau , mời tất cả ngự y sang phòng bên cạnh trông coi dùm." rồi quay lại nhìn vú Lý: "Vú vào trông coi dùm, nếu phu nhân có điều gì bất thường được giấu diếm lập tức báo cho ta biết ngay."

      Lúc này cũng phải là thời điểm để nhiều lời, vú Lý đáp ứng trực tiếp quay người vào trong, hoàn toàn nhìn tới Trương thị đứng bên cạnh. Trương thị là nghe tiếng đại lão gia mới phát người trở lại, vội vàng đổi lại vẻ mặt hốt hoảng tới, kết quả đại lão gia ánh mắt cũng dừng người nàng ta, lúc này thậm chí ngay cả bà vú cũng thèm nhìn đến mình, Trương thị tức giận đỏ mặt, miễn cưỡng cười : " cần phải lo lắng, đại tẩu sinh mấy lần, xảy ra chuyện gì đâu."

      Đại lão gia lạnh mặt gật gật đầu, thẳng tới ghế ngồi xuống.

      Trương thị đứng tại chỗ khỏi lúng túng, bọn nha hoàn tới lui đều bận rộn làm việc của mình, ai có thời gian rảnh mà nhìn đến Trương thị lúc này. Trương thị nhất quyết cho rằng bọn họ đều cố ý, các nàng chắc chắn nghe được, chắc chắn cười thầm trong lòng! Liếc ánh mắt ác độc nhìn thoáng qua bên trong, "Chết ở bên trong luôn càng tốt!"

      Nhũ mẫu của đại thiếu gia từ bên ngoài bước vào, đến trước mặt đại lão gia bẩm báo: "Lão gia, đại thiếu gia cùng nhị thiếu, gia tam thiếu gia nghe phu nhân sắp sinh nên lo lắng thôi, đều làm loạn lên đòi đến đây thăm phu nhân."

      Vài nhũ mẫu thay nhau khuyên cũng hiệu nghiệm, ba công tử đều làm loạn đòi qua đây, nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia khóc đến thở ra hơi, tuy rằng thân thể hai người cũng phải yếu ớt nhưng nhũ mẫu sợ hai vị công tử khóc lóc đến sinh bệnh, còn cách nào khác đành đến đây xin chỉ thị.

      Đại lão gia còn chưa mở miệng Trương thị lại cười : "Nếu bọn chúng muốn tới cứ cho chúng tới, dù sao cũng là mẫu thân sắp sinh, có các con ở bên ngoài trông coi cũng có thể an tâm chút." Tốt nhất là khó sinh, đem ba tên tiểu tử kia hù chết luôn !

      Nhũ mẫu sao có thể làm theo lời Trương thị, chỉ coi như nghe thấy. Đại lão gia nhíu mày, cũng thèm nhìn đến Trương thị, chỉ tức giận : "Ngay cả mấy tiểu hài tử mà các ngươi cũng trông coi nổi, ta nuôi các ngươi trong phủ có ích gì?"

      "Mau đem tất cả về phòng, ta cần biết các ngươi dùng biện pháp gì đều phải dỗ chúng ở yên đó cho ta. Nếu để xảy ra chuyện gì, sau khi phu nhân bình an ta hỏi tội các ngươi."

      Nhũ mẫu lẽ nào còn hiểu vội vàng đáp ứng, quay người ra ngoài chạy dỗ ba tiểu tổ tông.

      Nhị lão gia lúc này mới từ bên ngoài trở về, ánh mắt mơ hồ, bước chân lung lay, xem ra cả ngày ở bên ngoài cũng làm được việc gì tốt, dường như mới ban ngày ban mặt mà hút thuốc phiện. Đại lão gia nhìn thấy càng thêm giận, Trương thị cũng nổi cơn tức, vốn muốn ầm ỹ mấy câu nhưng nhìn sang thấy đại lão gia mặt lạnh nên vẫn nhịn xuống. Chỉ là đưa tay ra hung hãn nhéo hông .

      Nhị lão gia sợ trời sợ đất chỉ sợ đại ca của , lúc này cũng biết phải là lúc để cãi nhau, chỉ mạnh mẽ hất tay Trương thị ra, tránh ra xa ngồi xuống cạnh đại lão gia. Trương thị càng tức giận, ngoảnh cổ nhìn ra ngoài, muốn nhìn đến "thủ phạm" làm cho mình bốc hoả thêm chút nào nữa.

      Lần sinh nở này của Trần thị rất lâu, từ buổi chiều bắt đầu có dấu hiệu chuyển dạ, lúc này là sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài chiêng trống đều gõ qua ba tuần, Trương thị nhìn thoáng qua đồng hồ Tây Dương treo tường, cũng rạng sáng, bên trong vẫn có tin tức gì truyền ra, chỉ có vú Lý thỉnh thoảng ra thông báo tình hình của Trần thị vẫn ổn thoả, cần quá lo lắng.

      Xoa xoa bụng, ngay cả cơm chiều đến bây giờ còn chưa được ăn. Có ai sinh con mà như nàng ta , cả nhà đều phải cùng mệt mỏi chờ đợi, làm gì mà lại quý giá đến vậy chứ! Những lời này Trương thị cũng chỉ dám oán thầm trong bụng, nhìn đại lão gia nhắm mắt dưỡng thần, ngay cả lão gia nhà mình cũng dám lên tiếng, mình càng dám tiếp nữa, chỉ còn cách chịu nhịn ấn bụng tiếp tục chờ đợi.

      "Oa oa oa..." Rốt cục, bên trong truyền ra tràng tiếng khóc, đại lão gia lập tức đứng bật dậy nhìn vào phía trong. Qua nửa khắc sau, vú Lý ôm bọc tã lót nho ra, ngay cả mồ hôi mặt cũng chưa kịp lau, đem tiểu hài tử vừa chào đời đưa thẳng tới tay đại lão gia: "Chúc mừng đại lão gia, phu nhân sinh được tiểu thư, mẹ tròn con vuông!"

      Thanh của bà lúc này so với lần phu nhân sinh được đại thiếu gia còn có phần kích động hơn, đây...Đây...Đây chính là Thái Tử phi tương lai đó.

      'Xoẹt'...Vú Lý vừa dứt lời bên tai truyền đến tiếng động, quay đầu nhìn lại, khăn tay của Trương thị bị nàng ta xé rách làm đôi.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 3
      Edit: Phượng Cửu

      Đêm khuya, thư phòng bên trong đông cung vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiểu Thái Tử năm tuổi ngồi ngay ngắn ghế, gương mặt tuấn nghiêm nghị, tuy tuổi còn nhưng người lại mang khí thế trầm ổn thành thục, nhìn vào có vẻ mâu thuẫn nhưng tất cả mọi người đều cho điều đó là đương nhiên. Người nào biết Thái Tử điện hạ tuổi có thể , ba tuổi có thể làm thơ, năm tuổi đọc thuộc tất cả tứ thư ngũ kinh cơ chứ? Ngay cả Thái Phó dạy học cho Thái Tử cũng phải thốt lên rằng cả cuộc đời ông, đây là lần đầu tiên được chứng kiến trí tuệ siêu việt như vậy, thậm chí Thái Tử kỳ cần phải học những đạo lý sách vở này nữa, chỉ cần thực tiễn và thời gian mà thôi.

      Hoàng Thượng vô cùng mừng rỡ, bất kể ngày đêm ngay cả thiết triều cũng để Thái Tử theo bên cạnh, vậy nên Thái Tử mới năm tuổi được xuất tại cung vàng điện ngọc. Mọi người nhìn thấy vị Thái Tử trưởng thành sớm cùng khí thế ổn trọng mãi rồi cũng thành quen. Đây là Thái Tử đó, xuất chúng như vậy cũng là lẽ đương nhiên.

      Thái Tử mỗi ngày đều đọc sách tới đêm khuya, dù Hoàng Hậu nương nương có khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng, dù trước mặt đáp ứng sau lại vẫn tiếp tục như vậy. Hoàng Hậu nương nương cũng còn cách nào khác, đành dặn dò nhũ mẫu mỗi đêm đều phải tỉ mỉ chuẩn bị bữa khuya cho Thái Tử tẩm bổ. Nhũ mẫu bưng chén cháo huyết yến bách hợp lặng lẽ vào, nhàng đặt bên cạnh Thái Tử. Vốn nghĩ Thái Tử điện hạ giống như bình thường, dù ngẩng lên nhìn cũng gật đầu tỏ vẻ biết, nhưng hôm nay Thái Tử điện hạ lại nhìn chằm chằm vào trang sách mở, hề có chút động tác nào. Nhũ mẫu ngây người, dường như từ lúc mình bước vào đến giờ, Thái Tử cũng chưa lật qua trang nào. Cho dù nhũ mẫu hiểu những đạo lý trong sách nhưng cũng biết được Thái Tử là người chỉ cần đọc lần là có thể nhớ như in, thường ngày tốc độ đọc sách rất nhanh, hôm nay lại thế này là sao? Bà kìm được giọng hỏi: "Điện hạ có vẻ mệt nhọc, tẩm điện chuẩn bị xong, thời gian cũng còn sớm, điện hạ có muốn đến đó nghỉ ngơi chút ?"

      Ngón tay giật giật, gương mặt non nớt ngẩng lên nhìn nhũ mẫu, chân mày hơi nhíu lại, đôi đồng tử đen nhánh lên vẻ vui khi bị quấy rầy. Nhũ mẫu vội vàng cúi đầu lui ra phía sau hai bước quỳ xuống: "Là nô tỳ biết phép tắc, thỉnh Thái Tử điện hạ trách phạt!" Thân mình có chút run rẩy, trước đây cũng có cung nữ quấy rầy lúc Thái Tử trầm tư liền bị đưa đến phòng giặt đồ đến giờ vẫn chưa được quay lại. Thời gian qua cũng lâu, sao mình lại quên mất chuyện này chứ.

      Nhũ mẫu quỳ đất, trong lòng bất an, chờ lâu mới nghe Thái Tử thản nhiên : " có lần sau." Nhũ mẫu mừng rỡ dám thêm lời nào, chỉ dập đầu cái rồi khom người vội vàng lui ra ngoài.

      Trong điện còn bóng người, Thái Tử có chút tính trẻ con tay phải chống cằm, tay trái gõ có quy luật bàn, chăm chú nhìn đồng hồ Tây Dương treo tường, ánh mắt ban đầu có chút nôn nóng, sau dần bình tĩnh rồi đến hoài niệm, cuối cùng ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu vô thần có mục tiêu. Qua hồi lâu mới nghe được từ Thái Tử thanh như than thở, hoài niệm lại giống như hối hận.

      "Đoàn nhi..."

      Chỉ là cái tên, ràng là thanh non nớt của đứa trẻ năm tuổi lại làm cho người ta cảm thấy sầu triền miên, như tiếng lòng gọi lên lưu luyến cùng tang thương...

      Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, người ngồi trước bàn lập tức thẳng người, ánh mắt chăm chú nhìn ra cửa. Người đến là thái giám tổng quản của Đông cung Giang Tam, hơn ba mươi tuổi, dáng người gầy gò, đứng phía dưới khom người bẩm báo: "Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, Quốc công phu nhân sinh hạ bình an, mẹ tròn con vuông."

      Từ buổi chiều, thời điểm Quốc công phu nhân bắt đầu có dấu hiệu trở dạ, Giang công công xuất cung chờ tin tức, xác định bên kia mẫu tử đều bình an mới có thể hồi cung. Điều này làm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mặc dù Hoàng Thượng nếu là nữ nhi gả cho Thái Tử, điện hạ sớm quan tâm cũng là lẽ thường, dù sao Thái Tử phi cũng là người rất quan trọng. Chỉ là Thái Tử làm sao biết đứa trẻ này nhất định là nữ nhi, còn hạ lệnh cho mình phải chờ ở đó đến khi xác định mẹ tròn con vuông mới được trở về. Đúng vậy, mẹ tròn con vuông, lúc mình xuất cung Thái Tử chính xác những lời này.

      Phía vẫn hề có tiếng động, Giang công công ngẩng lên liếc mắt nhìn cái liền giật mình, hai mắt mở lớn, Thái Tử điện hạ vậy mà lại nở nụ cười! Từ lúc Thái Tử chào đời đến nay, Giang công công vẫn luôn ở bên cạnh, Thái Tử thường xuyên mang khuôn mặt lãnh đạm, bất kể Hoàng Hậu nương nương có trêu đùa thế nào đều cười. Từ lúc lọt lòng mang khí thế như vậy càng ai dám đến trêu đùa . Trừ lúc ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương ánh mắt nhu hoà chút, còn trước mặt những người khác kể cả Hoàng Thượng nhiều nhất cũng chỉ là bình tĩnh chờ đợi, muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như thế kia tuyệt đối có khả năng.

      Mặc dù rốt cuộc là vì cái gì, Giang công công cũng tự nhủ sau Thái Tử, Thái Tử phi tương lai là người thứ hai tuyệt đối thể đắc tội. Người mà chỉ vừa mới sinh ra ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy lại có thể làm cho Thái Tử có biểu tưởng như thế, vậy sau khi thành thân nhất định là được Thái Tử đặt ở đầu.

      Giang Tam hề nhìn thấy bên dưới hai tay Thái Tử nắm chặt, thân mình thậm chí có chút run rẩy, qua hồi lâu mới chậm rãi bình tĩnh lại, hơi thở có chút dồn dập, ngẩng đầu phân phó: "Kêu Tiểu Giang vào đây."

      Đông cung có hai Giang công công, là Giang Tam, người thứ hai chính là đệ tử của Giang Ba tên gọi Giang Vạn Lí. Tuy Giang Vạn Lí mới bảy tuổi nhưng bởi vì là đồ đệ của Giang Tam, hơn nữa năm trước biết thế nào lại lọt vào mắt Thái Tử điện hạ, thường xuyên được Thái Tử phân phó làm chút việc mà người khác được biết, thế nên cho dù vẫn là con nít nhưng người khác vẫn đều gọi tiếng tiểu Giang công công. Ban đầu Giang Tam hiểu tại sao Thái Tử đột nhiên để Giang Vạn Lí học những kiến thức về các loại thuốc, việc này Đông cung có ngự y chuyên môn rồi. Nhưng có thể tại minh bạch rồi, ra là chuẩn bị cho Thái Tử phi tương lai. Biểu vừa rồi của Thái Tử làm cho ý niệm ở trong đầu càng thêm kiên định, sau này ngàn vạn lần thể đắc tội Thái Tử phi.

      Giang công công tuân lệnh, lui ra ngoài gọi người. Còn phải lo dạy bảo tiểu tử kia phen, tuy rằng thông minh nhưng tính tình vẫn còn trẻ con, chân tay cũng có chút vụng về, người ở bên cạnh Thái Tử phi thể như vậy.

      Sau khi Giang Tam lui ra ngoài, người ngồi phía nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, mảng trời đen nhánh điểm xuyết những vì sao lốm đốm, nhưng điều này cũng làm cho đáy mắt người trong phòng thu lại ý cười.

      Đoàn nhi...Chúng ta sắp gặp lại nhau rồi.

      Năm nay tiệc trung thu của Hứa gia có thể là rất đặc biệt, bởi vì chỉ là đón trung thu mà còn là chúc mừng chi thứ nhất hạ sinh chính nữ. Sau năm năm rốt cuộc cũng sinh được nữ nhi. Mới sáng sớm, tất cả quan lại trong kinh thành bất kể là có mối giao hảo với đại lão gia hay , còn chưa kịp bày lễ, đều rối rít phái người mang lễ vật long trọng tới chúc mừng. Ngoài cửa phủ xe ngựa nối liền dứt, quản gia đứng nhận quà cười đến cứng cả mặt. Tình huống này theo Quốc công gia hạ triều càng ngày càng nhiều hơn, bởi vì Hoàng Thượng lúc thiết triều có lời hỏi thăm trước mặt đông đủ bá quan văn võ, mặc dù nhưng khẩu khí kia muốn xác định đây chính là Thái Tử phi tương lai còn nghi ngờ gì nữa. Điều này khiến ngay cả Vương gia cũng đều phái người đến tặng quà, dù sao tương lai cũng là Thái Tử phi, rất là đáng giá đó.

      Trần còn phải ở cữ nên thể tiếp khách, mọi việc trong phủ Quốc công chỉ còn nhị phu nhân Trương thị làm chủ . Những người khác đều biết tình trong phủ Quốc công, lão phu nhân lão gia tử cũng về cõi tiên, vậy nên những phu nhân có thân phận cao quý chỉ phái người tâm phúc mang lễ vật đến chúc mừng, còn người thí đích thân đến chúc mưng khi lễ tròn đầy tháng. Tự mình đến hôm nay chẳng qua cũng chỉ là phu nhân của vài quan lại .

      Nhưng cho dù như thế cũng làm cho Trương thị dữ tợn trong đêm tâm tư dần trở nên trầm ổnđi nhiều. Nghe người bên cạnh khen tặng, Trương thị cũng cảm thấy lâng lâng, nhìn xem, đây chính là quyền thế ưu việt, mình chỉ là phu nhân của quan ngũ phẩm, ngay cả lệnh sắc phong cũng có vậy mà tứ phẩm phu nhân ở bên cạnh cũng phải khen ngợi mình. Nhưng nghĩ đến việc những thứ này đều là nhờ tiểu nha đầu vừa sinh kia mới có, Trương thị lại cảm thấy khó chịu trận. Vừa hưởng thụ những lời khen tặng này, trong lòng lại ngừng oán hận, oán hận nàng đoạt mất những thứ vốn là dành cho nữ nhi của mình, vậy nên biểu của Trương thị là quái dị. Mấy vị phu nhân vốn vây quanh nàng chuyện đưa mắt nhìn nhau vài lần rồi yên lặng lui ra phía sau nhường chỗ cho những người khác. Nhị phu nhân đây phải là bị bệnh gì chứ? Sao cứ hồi cười hồi lại nghiến răng ken két vậy?

      Trần thị mặc kệ chuyện bên ngoài, nghĩ thôi cũng đủ biết Trương thị tại mang dáng vẻ cáo mượn oai hùm ra sao, nhưng điều này cũng thể tránh được, trong nhà còn ai có thể làm chủ , chỉ còn cách để nàng ta đứng lên. Cũng may Trần thị là người có lòng dạ rộng rãi thèm để ý đến những hư danh đó, quan trọng nhất với nàng lúc này chính là tiểu nữ nhi nằm trong lòng.

      Trương thị lúc mang thai khẩu vị rất tốt, cái gì cũng ăn, mỗi ngày đều ăn ngừng miệng nên đứa từ trong bụng được nuôi dưỡng rất tốt. Những đứa trẻ vừa chào đời vốn là nhăn nheo khó coi lắm, càng về sau mới trở nên xinh đẹp dễ nhìn. Ba đứa con trai của nàng trước đây cũng đều như thế, vừa sinh ra đều giống như con khỉ vậy. Nhưng tiểu nữ nhi của nàng lại khác hẳn, vừa sinh ra trắng trắng tròn tròn rất đáng , đôi mắt to tròn màu xanh nhạt, cánh tay trắng trẻo từng đoạn từng đoạn như củ sen, từ tay chân cho đến khuôn mặt bé đều là từng ngấn thịt, nhìn chỉ muốn gặm cái. Thấy con ăn no sữa, Trương thị nhàng vỗ vỗ sau lưng, chậm rãi dỗ bé vào giấc ngủ.

      Cuộc sống khi mới chào đời của tiểu hài tử chính là ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Thấy con ngủ yên ổn nàng mới cẩn thận giao cho nhũ mẫu dặn dò trông coi tiểu thư tốt được để xảy ra sơ xuất gì, nhũ mẫu phải đảm bảo chắc chắn hồi Trần thị mới chịu thả ra.

      Làm xong hết mọi việc, Trần thị nửa ngồi nửa nằm giường, nhìn lão gia nhà mình vẫn hề lên tiếng ngồi cách sau tấm bình phong, nghĩ đến việc tối hôm qua lão gia kích động đến nỗi quên cả cách bế tiểu hài tử như thế nào, nàng ôn nhu mở miệng: "Lão gia nghĩ ra đặt tên nữ nhi của chúng ta là gì chưa?"

      Ở những gia đình khác có lẽ trước hết đều nghĩ tên cho con trai nhưng ở Hứa ra lại khác, trước tiên là nghĩ tên cho con , nhưng cả hai lần trước đều vô dụng, phu nhân lại sinh được ba tên nhóc. Lần này sinh được nữ nhi, đại lão gia nghĩ ra bao nhiêu cái tên đều ko hài lòng, luôn cảm giác cái tên mình nghĩ ra vẫn chưa hay. Giờ phu nhân của mình hỏi tới cũng chưa nghĩ được gì hay liền thẳng: "Ta còn chưa nghĩ ra, chi bằng phu nhân trước tiên nãy đặt cho nữ nhi của chúng ta nhũ danh !"

      Trần thị cúi đầu suy nghĩ chút, đại danh cứ để lão gia suy nghĩ, còn nhũ danh mình đặt trước, vậy cũng tốt.

      "Con sinh vào đúng tết Trung thu, Trung thu mang ý nghĩa đoàn viên, bình thường người ta vẫn tên xấu dễ nuôi, nữ nhi gọi là Đoàn Đoàn hoặc Viên Viên lại hay lắm, chi bằng..." Nàng trầm ngâm suy tư chút mới : "...Chi bằng gọi là Đoàn Nhi , tiểu nữ nhi của chúng ta vừa sinh ra rất đáng , cả người đều tròn trịa, tên này cũng rất chuẩn xác."

      "Đoàn Nhi..." Đại lão gia thầm nhắc lại lần.

      Tên này tầm thường cũng quá thanh nhã, chỉ là nhũ danh bình thường, nhưng chẳng phải tên xấu dễ nuôi sao, nghĩ vậy đại lão gia liền gật đầu đồng ý.

      Đôi phu thê vẫn chuyện thân mật bỗng gã nô tài vội vội vàng vàng chạy tới bẩm báo: "Lão gia lão gia, Hoàng Thượng phái người tới đây tuyên chỉ, ngài mau ra tiếp chỉ."

      Đại lão gia vốn tưởng rằng được ban thưởng, dù sao lúc lâm triều Hoàng Thượng khen ngợi rất nhiều nên cũng để ở trong lòng. Trần thị cũng có cùng suy nghĩ như vậy, kết quả là khi đại lão gia trở lại khuôn mặt trầm hẳn xuống. Trần thị còn chưa kịp hỏi đại lão gia nóng nảy mở miệng, thanh có chút uỷ khuất cùng vui: " cần nghĩ tên nữa, Hoàng Thượng ban tên rồi."

      "Phụt..." Nghe lão gia khó tính nhà mình chuyện với giọng điệu trẻ con như vậy, Trần thị nể mặt bật cười. Đại lão gia đứng sau bình phong liền đỏ mặt, cũng may trong phòng có người ngoài nên cũng bị mất mặt.

      Lúc thánh chỉ tới, thói ham hư vinh của Trương thị muốn lên tới đỉnh điểm, nhìn xem, người đến tuyên chỉ chính là tổng quản đại thái giám thân cận của Hoàng Thượng. Tuy rằng là vì vị kia mới sinh được nữ nhi mà đến, Trương thị vẫn cảm thấy được lây chút vinh hoa, nhưng tâm trạng ấy cũng chỉ duy trì được hồi, nhớ đến lí do mà người này đến lạikhông vui. Dựa vào cái gì mà mọi người đều vây quanh nha đầu kia chứ.

      Tìm bừa cái cớ trở về phòng thay quần áo, Trương thị vừa vừa nghĩ đến tương lai của khuê nữ nhà mình biết làm sao bây giờ, tâm tư của bản thân Trần thị cũng biết hết, về sau làm khó khuê nữ của mình chứ? Mặt khác Trương thị lại thắc mắc, sao cái tên Hoàng Thượng ban cho lại quái dị vậy, vừa nghe làm cho người ta có cảm giác thoải mái, Phong Tử (người điên) ư?

      Mải suy nghĩ, bất tri bất giác tới chỗ ba tên nhóc của phòng lớn chơi. Trong phủ rất đông người nên nhũ mẫu cho bọn chúng chạy lung tung, chỉ cho chơi ở sân. Hứa Thanh Viễn, trong hai tên nhóc sinh đôi, lôi kéo tay áo đại ca năm tuổi có vẻ hiểu biết hơn - đại thiếu gia Hứa Tiêu Nhiên: "Đại ca, tiểu muội của chúng ta sao lại gọi là "Phong Tử" vậy?"

      Hứa Tiêu Nhiên cầm khăn lau nước miếng cho Hứa Thanh Viễn, sửa lại lời của : " phải Phong Tử, là Phượng Chỉ."

      "Phượng Chỉ?" Hai nhóc sinh đôi đồng thanh lặp lại, hai khuôn mặt nhắn đều mang vẻ nghi hoặc, hiển nhiên là hiểu gì. Trương thị cũng biết tên này có ý nghĩa gì, đứng ở cửa chờ Hứa Tiêu Nhiên giải thích. Hứa Tiêu Nhiên tất nhiên biết ý nghĩa ở đây là gì, đến tuổi học, phụ thân cũng với chút ít chuyện trong triều, nhưng biết làm thế nào để giải thích với hai tên nhóc ham học hỏi, chỉ : "Chỉ ở đây là điển cố, phượng tê ngô đồng, cố vi phượng chỉ."

      Hai tiểu tử quấn lấy đại ca hỏi chuyện về điển cố kia. Trương thị tiếp tục nghe nữa, trong đầu thầm nhủ nha đầu kia phúc khí lớn! Vị trí đó vốn có thể là nữ nhi của mình, nếu nàng được sinh ra những điều này đều dành cho nữ nhi của mình. Dù hỏi chuyện trong triều Trương thị cũng biết đương kim Thái Tử đại danh là Ngô Đồng. làm cho người ta nhịn được muốn phá huỷ luôn cái phúc khí ấy...

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Ung ho ban nhe.
      Phượng Cửu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :