1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Q An Nhiên

      Q An Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      1,026
      Chương 40:
      Editor: An Nhiên

      Chương 40

      " Ngọc bội?" A Đoàn ngây cả người, trực tiếp hỏi lại " Vì sao lại muốn đưa lại cho muội ngọc bội này?" Tuy rằng a nương khối ngọc bội kia từng là của mình, nhưng mà tại chủ nhân cũng phải mình nha. Đôi mắt to đen lung liếng nhìn qua, ánh mắt trong veo.


      Ngô Đồng rủ mi mắt xuống, khụ tiếng, có chút khô khốc, sau lưng tay nắm chặt chưa từng buông lỏng.


      " phải muội , muội cũng rất thích khối ngọc bội kia sao....''


      Trong thâm tâm, Ngô Đồng cũng hi vọng A Đoàn đem ngọc bội lấy lại. Khối ngọc bội này đối với Ngô Đồng mà , phía sau chứa ý nghĩa quá tàn khốc, tàn khốc đến nỗi nghĩ đến thôi cũng phí công. Chỉ là chủ nhân của ngọc bội kia là A Đoàn, tuy rằng bản thân nàng cho là vậy. đem ý nguyện của mình đặt lên người A Đoàn, nếu nàng vẫn thích như trong lời .....


      A Đoàn cùng Ngô Đồng chung sống mấy năm nay, có lúc theo trực giác có thể biết vui hay vui.


      Giống như tại, sắc mặt Thái tử ca ca nhu hòa mặt mày như họa, nhưng mà A Đoạn lại cảm giác được muốn.


      Đúng vậy, muốn.


      Miệng vểnh lên, lại hỏi " Chẳng lẽ Thái tử ca ca muốn đem ngọc bội giữ lại cho tỷ tỷ xinh đẹp kia?" Vừa ngừng lại nước mắt như viên ngọc muốn tuôn ra tới nơi, chỉ cần Ngô Đồng dám trả lời, lập tức khóc.


      Bất đắc dĩ cười , nắm đấm căng thẳng liền thả lỏng. Chính mình lòng dạ rối rắm như là chờ phán quyết, kết quả đổi lấy là biết nên khóc hay cười. Mềm lòng nhéo lên chóp mũi của A Đoàn, tiểu nha đầu ghen tị, ăn dấm với '' chính mình''.


      A Đoàn vui, làm gì còn tâm tư chơi đùa! Cho dù Thái tử ca ca cười rất đẹp cũng được!


      Khuôn mặt nhắn làm bộ mặt hung dữ '' Chính huynh , muốn hỏi gì liền hỏi, tại ma trả lời, được cười!''


      Lắc đầu, vẫn nhịn được cười '' phải giữ lại cho tỷ tỷ xinh đẹp''


      Lại ngọc bội kia rốt cuộc lấy lại để làm gì, tuy vậy A Đoàn rất hài lòng. Bởi vì trước giờ Thái tử ca ca đều chuyện giữ lời, dối. Về phần nguyên nhân đến cùng vì sao, ném qua bỏ , chờ khi trưởng thành rồi biết, nước mắt muốn chảy ra lập tức thu trở về.


      Vừa định vênh váo vài câu, kết quả bụng đột nhiên phát ra thanh.


      A Đoàn nhướn mày, trực tiếp ấn bụng của mình.


      " Muội đói bụng......''


      " Ha ha ha." Ngô Đồng thể kìm nén cười ra tiếng, kéo A Đoàn vào trong ngực xoa nắn giày vò.


      Nha đầu ngoan như vậy, sao có thể buông tay được.


      Hai người trở lại chính sảnh mặt cười tươi như hoa, mặt nhu hòa sủng nịnh, liếc mắt cái liền biết bầu khí rất tốt. Điều này làm cho tâm tình chờ đợi của Trần thị cùng ba huynh đệ buông lỏng xuống. Tuy rằng A Đoàn tự nguyên nhân nhưng bọn họ tin, khẳng định là Thái tử có nguyên do khác.


      Lại dám hỏi trực tiếp, tại nhìn thấy bọn họ hòa hợp, cũng buông lỏng tâm tình. Trần thị sửa sang xong tâm trạng, tiến lên cười tiếp đón hai người ngồi vào vị trí dùng cơm, A Đoàn theo Trần thị về lại bàn tiệc, nhìn đến nhị tỷ tỷ, ngay cả đại tỷ tỷ cũng quan tâm. Hứa Tiêu Nhiên vẫn chú ý động tĩnh của A Đoàn, cứ tưởng rằng nàng hỏi, ngay cả cách viện cớ cũng nghĩ xong.


      Nhưng mà A Đoàn nhìn cái rồi tiếp tục cùng nương chuyện, căn bản có ý muốn hỏi.


      Thấy thế, cũng để ý nữa, xoay người đến bên cạnh đại lão gia ở bên kia bàn tiệc.


      A Đoàn còn thể uống rượu, các nô tài tâm phúc đều biết. Lấy nước thay rượu, xếp thành hàng tới chúc mừng A Đoàn, bắt đầu từ lão gia nô, ra lai lịch tuổi tác với A Đoàn, cứ như vậy thẳng đường tới cuối, mất nửa canh giờ.


      vũ đài bắt đầu khởi xướng hát hò, là thời điểm A Đoàn đại náo thiên cung, khắp nơi đều náo nhiệt bầu khí, Ngô Đồng như có như liếc mắt nhìn A Đoàn bên kia cái, thấy nàng cười vui vẻ, nhớ tới nàng vừa rồi ní đói bụng, nhướn mày muốn đứng dậy lị bị Hứa Tiêu Nhiên ở bên cạnh đè xuống bả vai.


      " Thái tử cần lo lắng, nương cho nàng ấy ăn rất nhiều thức ăn, làm A Đoàn đói bụng.''


      chỉ mỗi Ngô Đồng để ý A Đoàn, bên này thời điểm ấy Hứa Tiêu Nhiên cũng chú ý đến động tĩnh của A Đoàn. Ngô Đồng gật đầu, nhìn thoáng qua nụ cười nhạt của Hứa Tiêu Nhiên, vẻ mặt ảm đạm .


      Dùng qua bữa cơm chờ A Đoàn cùng Trần thị đủ lâu, Ngô Đồng mới dẫn nàng bãi tập ngựa.


      Bãi tập ngựa này từng là biệt uyển của tiền triều hoàng gia trước, chỉ có người của hoàng tộc mới được đến nhưng là đến săn bắn. Khi hoàng thượng chấp chính nơi này liền mở rộng, mọi người ai cũng có thể đến. Hôm nay Thái tử muốn tới đây nên sớm biết tin tức, sớm đem người ngoài dọn sạch, làm tâm trạng Thái tử có thể thả lỏng.


      Xuống xe ngựa, Ngô Đồng cùng người quản lý bãi tập chuyện, A Đoàn hoan hô vỗ tay cái rồi chạy vội ra bên ngoài.


      lớn!


      tại là giữa thu, dưới đất đều là lá cây khô vàng, liếc mắt nhìn nhìn đồng cỏ, có vẻ trống trải mênh mông. Nhưng mà A Đoàn lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sắc như vậy, ở tong cung quen nhìn cảnh sắc phồn hoa, đột nhiên nhìn thấy loại khí thê lương, cảm thấy lạ.


      Chỗ này chạy đến chỗ kia sờ, sờ đến khi tiếng cười như chuông bạc cất lên.


      Gió thu nhàng, thổi loạn vạt áo Ngô Đồng, tóc A Đoàn cũng bị thổi rối bời, vậy mà nàng còn cười vui vẻ, chơi hăng say, thoạt nhìn giống nha đầu bị ngốc. Phất tay đáp lời cho hạ nhân xuống, khoanh tay lẳng lặng nhìn A Đoàn, nhìn nàng cười, nhìn mặt nàng, đột nhiên nghĩ tới bộ dạng nàng khi lớn lên.


      Nghĩ tới đại hôn khi vừa vén khăn voan đỏ, khi ngượng ngùng cười.


      Đều tân nương tử là lả thời khắc đẹp nhất cả đời của nữ tử. A Đoàn cũng vậy. Tân hôn là lúc A Đoàn, là nàng khi lớn lên khi sống trong thời kỳ vừa tối vừa sáng, dù cho theo mẫu hậu học nhiều năm như vậy, vẫn còn giữ nét khờ dại tươi sáng. Chỉ là khi đó mình là thiếu niên tự cao, Hoàng Hậu ngưỡng mộ trong lòng mình cho rằng đấy là điều đương nhiên.


      Cũng phải quý trọng, chỉ là đáp lại nàng nhiều, chỉ cảm thấy, nên như thế.


      Khi động phòng uyển chuyển hầu hạ, phòng Hồng Tụ thêm hương, đem tĩnh lặng triền miên tràn đầy thương, tình cảnh này cũng chưa bao giờ quên, khắc cốt ghi tâm. Đó là hồi ức nửa đời sau nhớ lại, A Đoàn rồi, bản thân lại cảm thấy nàng vẫn còn bên cạnh, càng nghĩ, chỉ có ký ức tốt đẹp nhất, đau lòng đến động lòng người.


      nghĩ tới, chính mình sai rồi. Trong trí nhớ nụ cười yếu ớt kia, cũng phải thời điểm nàng thoải mái nhất. Vừa vén khăn voan, ngoại trừ nàng ngượng ngùng, đáy mắt còn có chờ đợi, bất an, run nhè .


      A Đoàn, cũng có lúc cười to vui vẻ, chỉ là mình bỏ lỡ, kiếp này mới có thể nhìn thấy.


      A Đoàn giống như ngựa non thoát cương điên trận mới dừng lại, sau đó trực tiếp đặt mông ngồi mặt đất, ngừng thở dốc, khuôn mặt nhắn đỏ rực, còn ngừng cười. Nghỉ hồi chớp chớp mắt, Thái tử ca ca đâu? Suy nghĩ đến đây, tay chống dưới đất muốn đứng dây.


      Kết quả vừa động chút, kinh ngạc nhìn đột nhiên vó ngựa màu đen xuất . Khẽ nhếch miệng chậm rãi ngẩng đầu, là tuấn mã toàn thân ngăm đen, thấy A Đoàn nhìn nó, ngửa đầu phát ra tiếng phì phì trong mũi, vó ngựa cũng nâng lên. A Đoàn ngây khuôn mặt , từ từ chuyển mông mình về phía sau...


      " Ha.'' Phía truyền đến tiếng cười khẽ.


      "Thái Tử ca ca!" Bĩu môi cái dáng vẻ tủi thân, con ngựa này lớn là dọa người, so sánh với An Dương Tiểu Hồng chút cũng giống!


      Tiểu Hồng vừa xinh xắn vừa ngoan, lấy can đảm sờ đầu nó lúc nó có thể thẹn thùng, còn có thể trốn sau người khác. Dáng vẻ giống như con ngựa này, nhìn cái có thể thấy cơ bắp mạnh mẽ, nếu con ngựa này đạp người mình, nhất định đạp thành bánh thịt. Nghĩ tới điều này, khuôn mặt nhắn vẫn như trước, chỉ là yên lặng tăng nhanh tốc độ lùi về sau.


      Ngô Đồng nhìn A Đoàn sợ thành như vậy còn cố giả vờ bình tĩnh, hoàn toàn bị lấy lòng, ở ngựa cười to. Kéo dây cương, cái xoay người liền từ ngựa nhảy xuống, vỗ vỗ đầu ngựa tới chỗ A Đoàn xa, đưa tay bóp bóp mặt nàng.


      " Muốn cưỡi ?"


      Tầm mắt A Đoàn thủy chung rời khỏi tuấn mã, nghe vậy thành lắc đầu " dám."


      phải muốn cưỡi, mà là dám cưỡi. Nếu phải muốn, vậy tốt rồi.


      Chống đầu gối đứng dậy, cũng đem A Đoàn từ mặt đất kéo dậy, A Đoàn đứng lên nháy mắt liền trốn sau lưng Ngô Đồng. Ngô Đồng đưa tay xoa xoa đầu nàng, thoáng dùng sức lôi kéo nàng tới tuấn mã bên cạnh. Sờ đầu ngựa cúi đầu nhìn A Đoàn giới thiệu " Đây là A Mặc, là bạn của ta, khi 8 tuổi phụ hoàng đưa cho ta"


      Nghe được Ngô Đồng gọi tên nó, đầu ngựa ngửa lên, lại lần phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau đó cúi đầu, cọ và lòng bàn tay Ngô Đồng.


      A Đoàn cẩn thận thăm dò, nhìn A Mặc khai hỏa mũi lại muốn trốn về, nhưng nhìn thấy bộ dạng nó cọ vào tay Ngô Đồng, vừa mới còn hung dữ, lúc này lại thây đổi ngoan ngoãn như vậy.


      " Bạn?"


      " Đúng vậy, lúc đến bên cạnh ta nó vẫn là ngựa non, chưa thành niên lại dã tính khó thuần, ta hao tốn nhiều thời gian mới thuần được nó. Nó ở bên ta lớn lên, mấy năm nay mỗi khi săn bắn, đều là nó ở bên ta.''


      Toàn thân A Mặc tối đen lại là bảo mã tốt nhất (BMW), phụ thân nó là Mã Vương thảo nguyên xa xôi. Tuy rằng lúc đưa đến bên cạnh Ngô Đồng nó còn là ngựa non, lại so với ngựa non bình thường hung dữ hơn nhiều. Lúc ấy Ngô Đồng tuổi cũng , quả hao tốn nhiều thời gian mới chiếm được lòng tin của nó.


      xong cũng mặc kệ A Đoàn ngây người, hai tay ôm lấy, trực tiếp dùng sức, đem A Đoàn ôm lên lưng ngựa.

      A Đoàn chợt bị ôm lên ngựa, hoảng hốt sợ hãi, đúng lúc A Mặc tung vó, khí lực rất lớn, A Mặc thoải mái lắc đầu, thân mình cũng run run, tưởng rằng đem A Đoàn hẩy xuống. A Đoàn còn kịp kinh hãi, Ngô Đồng vỗ vỗ thân A Mặc liền an tĩnh lại, tuy rằng vẫn thoải mái lắc đầu.


      Xoay người lên ngựa.


      Hai tay giữ chặt dây cương đem A Đoàn ôm vào trong ngực. Khom người cằm dựa vào bả vai A Đoàn, cảm thấy nàng hơi run, thấp giọng trấn an " phải sợ, có ta ở đây.'' Ôn hòa hô hấp bên tai, A Đoàn nghiêng đầu nhìn ánh mắt Ngô Đồng, bình tĩnh nhìn hồi lâu, chậm rãi buông lỏng tay ra.


      " ngoan" Cúi đầu hôn hai má A Đoàn.


      Lại ngẩng đầu hăng hái, híp đôi mắt ngẩng đầu nhìn về phía xa.


      " Ngồi yên.''


      Hai chân thúc vào bụng ngựa, roi giương lên, A Mặc chi nâng cao người mình cái, sau đó nhanh chóng chạy.


      Hai bên cảnh sắc ngừng lui về phía sau, tầm mắt A Đoàn có chút trôi nổi nhìn , A Mặc chạy nhanh. Mỗi khi xóc nảy đều làm cho A Đoàn tưởng mình rơi xuống, nhưng mà lúc ấy hai bên cánh tay cùng lồng ngực sau lưng đem nàng che chở chặt chẽ.


      phải sợ, có ta ở đây.


      A Đoàn hơi hơi ngửa đầu nhìn giống như mặt trời ngày càng gần, đột nhiên bay qua đám chim nhạn. A Mặc giống như càng thêm hưng phấn, cần Ngô Đồng vung roi liền tự mình đẩy nhanh tốc độ, giống như muốn vượt qua chim nhạn vậy. Từ đầu A Đoàn lên ngựa vẫn mím chặt môi giờ chậm rãi buông lỏng ra, thậm chí nhắm mắt cảm nhận tốc độ của gió.


      An Dương, ta cũng thích cưỡi ngựa.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      ngọt :yoyo40: ê răng
      kiếp trước thái tử bỏ lỡ biết bao thứ rồi
      huyetsacthiensu thích bài này.

    3. Qiunguyen

      Qiunguyen New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      14
      Hình như chuyện ngọc bội có tình nha :-/ Đọc đoạn NĐ nhớ lại mà buồn, chẳng biết kiếp trước có những chuyện gì xảy ra mà NĐ ám ảnh như thế:yoyo25:
      huyetsacthiensu thích bài này.

    4. Tống Thiên Ân

      Tống Thiên Ân Well-Known Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      1,185
      CHƯƠNG 41
      Editor: Tống Thiên Ân

      Hôm nay A Đoàn vừa vui vừa vui.

      Vui vì được chơi cả ngày cùng Thái tử ca ca, còn được tặng Tiểu Bạch đẹp hơn nhiều so với Tiểu Hồng. vui chính là mông có chút đau...

      biết có phải vì lí do đó hay mà buổi tối khi tham gia Trung thu yến trong cung, A Đoàn ngừng uốn qua uốn lại, ngồi kiểu gì cũng thoải mái, thậm chí còn bị Hoàng hậu nương nương nhìn mấy lần. Mọi lần tham gia yến hội đều ngồi cùng chỗ với An Dương nên Hoàng hậu nương nương cũng thường xuyên nhìn về phía này.

      Nhưng tại sao hôm nay lại cảm thấy có gì đó đúng, phải nhìn An Dương mà là nhìn mình sao?

      Lúc An Dương kéo A Đoàn lại, hề do dự mà đánh lên mông A Đoàn cái. A Đoàn mở to hai mắt, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, đánh cái lên móng vuốt của An Dương "Ngươi làm gì vậy!"

      An Dương kinh ngạc nhướng mày, khom người xuống nhìn mông A Đoàn.

      "Ta sớm muốn hỏi ngươi, ngươi làm sao vậy? Hôm nay ngươi cứ cựa quậy mãi, như có rận người vậy, mẫu hậu cũng nhìn ngươi rất nhiều lần." chỉ A Đoàn phát mà ngay cả An Dương cũng biết rồi. A Đoàn chưa kịp trả lời An Dương lại tiếp " lẽ ca ca đánh ngươi sao?"

      "Lúc nãy ta nhìn thấy ca ca cười!"

      đương nhiên là cười rồi! Là mình năn nỉ cưỡi ngựa vòng quanh nhiều vòng, Thái tử ca ca cưỡi nhiều người đau nhức, tất nhiên là muốn chế giễu! Nhưng những lời này dám cho An Dương nghe. An Dương biết hàng năm sinh nhật Thái tử ca ca đều mang mình ra ngoài chơi nhưng biết hôm nay cưỡi ngựa nha!

      Liếc nhìn An Dương vẫn mặc kị trang như trước, A Đoàn lặng lẽ chôn bí mật này vào lòng.

      Thấy A Đoàn nãy giờ gì, An Dương sốt ruột, mày liễu nhíu chặt "Wow, ca ca đánh nữ nhân? Hơn nữa còn là đánh ngươi?!! Ta tìm chuyện!" Lời còn chưa hết người xoay lại muốn đuổi theo Ngô Đồng. A Đoàn vội vàng nhào đến chỗ An Dương, trực tiếp ôm ngang hông An Dương cho .

      "Buông ra, hôm nay ta muốn cho bài học!"

      " nghĩ là nam nhân nên có thể đánh ngươi sao?"

      Lúc này mọi người đều về, An Dương với A Đoàn lại cuối chuyện, xung quanh toàn là cung nữ thái giám, nghe được lời An Dương chỉ dám cúi đầu lên tiếng. A Đoàn vừa vui vừa chột dạ, vui vì An Dương thực coi mình là bạn tốt, chột dạ vì mình vẫn dám cho nàng chuyện hôm nay.

      Ghé vào tai An Dương " phải đâu, hôm nay ta mới bị ngã..."

      An Dương ta sai rồi, sau này ta đối xử với ngươi tốt!

      " sao?" An Dương nghi ngờ hỏi.

      "!" ngừng gật đầu.

      Nhìn A Đoàn lúc mới miễn cưỡng tin nàng .

      "Được rồi, ta cũng biết ca ca có khả năng đánh ngươi, đối với ngươi tốt như vậy, hận thể hái trăng hái sao xuống cho ngươi, làm sao có thể đánh ngươi được."

      "Vậy ngươi nhanh trở về nghỉ ngơi , ta cũng về đây, mấy hôm nay đều ngủ ngon."

      xong cũng đợi A Đoàn trả lời phất tay ra ngoài, vừa vừa ngáp. Nếu hôm nay phải là Trung thu yến nàng đến đây rồi, có gì thú vị, chỉ nhìn đống người ăn cơm sau đó ngắm trăng, còn bằng ngủ. Mấy ngày nay vì làm Phấn Đô Đô cho A Đoàn mà rất lâu được ngủ giấc ngon rồi.

      A Đoàn nhìn bóng lưng An Dương ngày càng xa, trong lòng cực kì áy náy.

      Lúc A Đoàn ra ngoài, ngoại trừ nô tài những người khác đến nơi rồi, dẫn người ra thấy trước cửa ra vào có người đứng chắp tay, đầu hơi ngửa lên ngắm trăng. A Đoàn cần nhìn cũng biết đó là ai, nhất định là Thái tử ca ca! Muốn chạy tới nhưng mông truyền đến từng trận đau đớn...

      Chậm rãi từng bước .

      Ngô Đồng quay lại, thấy mặt A Đoàn nhăn lại thành nắm nở nụ cười, bước lên hai bước đem người đến bế lên, thấp giọng hỏi "Còn rất đau?" A Đoàn đáng thương vâng tiếng, sau đó khong được tự nhiên mà vặn vẹo thân thể nhắn "Thái tử ca ca huynh thả muội xuống, muội có thể tự được."

      A Đoàn được Ngô Đồng ôm thành thói quen, nhưng chỉ được ôm tại Đông cung hoặc nhà của A Đoàn. Như hôm nay trực tiếp ôm về đến nhà rất ít khi xảy ra. Hoàng hậu nương nương trước kia lúc 3 tuổi có thể làm như vậy, nhưng từ khi A Đoàn biết thể ôm trước mặt người ngoài nữa.

      Ngô Đồng trực tiếp vỗ vào mông A Đoàn cái, tiểu nha đầu lập tức ngừng giãy dụa, nằm sấp nhúc nhích. Lại nghiêng đầu nhìn, cái miệng trề ra rồi. Ngô Đồng vừa vừa khẽ ngẩng đầu, đêm nay ánh trăng sáng, bị mây che gần hết, chỉ có thể nhìn thấy hình tròn như như .

      "Hôm nay rất vui sao?"

      Có lẽ do đêm quá yên tĩnh hoặc do ánh trăng làm lòng người cảm thấy dễ chịu hơn mà giọng của Ngô Đồng cũng nhuốm vẻ mờ ảo.

      "Vui!" A Đoàn chút do dự trả lời. Dừng lại chút rồi "Chỉ là cảm thấy có lỗi với An Dương, biết là An Dương thích cưỡi ngựa như vậy mà vẫn chưa cho nàng biết."

      Giọng tiểu nha đầu có chút buồn bã, mắt Ngô Đồng vẫn nhìn về phía trước, tay đưa lên vỗ vào đầu A Đoàn.

      " sao, lần sau lại cho nàng và An Dương ."

      Là cho , phải dẫn .

      " sao?" A Đoàn chống hai tay lên bả vai Ngô Đồng, nhìn mặt Ngô Đồng vui vẻ hỏi, dưới ánh trăng, đôi mắt to tròn tỏa sáng lấp lánh. Ngô Đồng gật đầu, trong đêm tối nên nhìn nét mặt. A Đoàn cũng phát , vui vẻ thơm cái lên mặt Ngô Đồng.

      "Thái tử ca ca là tốt nhất!”

      Hôm nay là Trung thu nên trong cung đương nhiên được trang trí đẹp đẽ, chỉ cần hơi liếc mắt là có thể thấy được cái đèn lồng to màu đỏ treo hai bên đường, phía dưới lại có đủ loại hoa cúc đầy màu sắc. A Đoàn ghé vào vai Ngô Đồng nhìn những cây hoa cúc, đẹp như ban ngày, ban đêm từ nhìn xuống có cảm giác lạnh lẽo.

      Người bất giác run rẩy.

      Ngô Đồng tưởng nàng lạnh liền đem suy nghĩ trong đầu ném qua bên, đưa tay kéo áo choàng người A Đoàn kéo lại, nhanh chóng về phía Đông cung. Chỉ khoảng nửa khắc, đoàn người đến Đông cung, A Đoàn cho rằng Ngô Đồng như những lần trước được đưa về phòng ngủ của mình sau đó dỗ mình ngủ.

      Hôm nay sao lại về tẩm cung của Thái tử ca ca? A Đoàn hiểu gì ngồi giường của Ngô Đồng, được tự nhiên cựa quậy. phải vì mông đau, mà là quen đến tẩm cung của Thái tử ca ca. Thái tử ca ca hình như rất thích màu đen, ngay cả chăn đệm cũng là màu đen.

      Cúi đầu nhìn cái váy màu xanh nhạt người mình, lại quay qua nhìn màn che màu đen.

      Cảm giác có chút hợp nhau...

      Ngô Đồng ngồi xổm trước mặt A Đoàn giúp nàng cởi giày. Ngẩng đầu nhìn A Đoàn có chút tự nhiên, yếu ớt cười.

      "Hôm nay ngủ cùng Thái tử ca ca được ?"

      Ngủ cùng với Thái tử ca ca rất bình thường, phần lớn đều là Thái tử ca ca ngủ cùng mình, dỗ mình ngủ xong mới quay về tẩm cung của mình, ngủ lại tẩm cung của Thái tử ca ca, hôm nay là lần đầu tiên. A Đoàn biết vì sao, có cảm giác hôm nay Thái tử ca ca rất lạ, đặc biệt sau khi Thái tử ca ca mình chuyện với Hoàng hậu nương nương gần nửa canh giờ.

      Vốn muốn hỏi nhưng lại lập tức bị mang yến hội.

      Hai tay chống bên giường, chân đung đưa.

      "Thái tử ca ca kể chuyện hải ngoại cho muội nghe !"

      "Ở đó nữ nhân có thể tự mình đưa hưu thư, còn có thể ra ngoài làm việc nữa."

      Ngô Đồng thích đọc sách, cả hai đời đều thích. Nước ngoài, hải ngoại, những chuyện kì lạ cũng thích xem. Ngô Đồng cũng tự mãn cho rằng quốc gia của mình là mạnh nhất nên thường xuyên sưu tầm những điều có ích từ các nước khác, cũng thường xuyên thỉnh giáo các giáo sĩ từ ngoài. Sở thích đọc sách của Ngô Đồng và A Đoàn giống nhau. Ngô Đồng thích đọc các loại sách thiên văn, các câu chuyện kể cho A Đoàn nghe thực ra phải vì thích mà đọc.

      Khi tẩm cung của A Đoàn bị thiêu hủy, lửa lan ra rất nhanh, tẩm cung bị thiêu rụi còn tất cả những thứ khác đều được cất giữ trông coi rất cẩn thận.

      Thời gian rảnh đều ở tẩm cung của A Đoàn, chủ nhân nơi này còn, chỉ còn đồ dùng của chủ nhân tẩm cung. Về sau phát thư phòng của A Đoàn cũng có rất nhiều sách giống thư phòng của mình, toàn bộ sách đều đọc qua lần nên biết nàng thích loại sách như thế này.

      Sách đầy thẻ đánh dấu có chú thích do A Đoàn tự viết, có những quyển đọc nhiều lần, trang sách đều cong lên. Những lời phê bình chú thích kia đọc qua có vẻ là bình thường, nhưng nếu cẩn thận đọc có thấy được hâm mộ. Nhưng hâm mộ này cũng phải ở cuốn nào cũng có, chỉ còn lại tuyệt vọng.

      Sách nàng đọc, đều là những cuốn này.

      Khi đó mình có thể hiểu cuộc sống mà A Đoàn mong muốn như thế nào.

      Cảm thấy có chút tưởng tượng được, lại có chút đương nhiên. thể tưởng tượng nổi chính là thể ngờ đến A Đoàn lại có suy nghĩ như vậy, hoàn toàn trái ngược với những gì được dạy từ . Đương nhiên chính là nam nhân cần nữ nhân thủy chung, vậy mà chính mình lại... Để tay lên ngực tự hỏi, nếu như lúc trước biết suy nghĩ của A Đoàn gì?

      rất kinh ngạc, nhưng trách cứ nàng, chỉ là biết nên làm thế nào. Phải làm như thế nào để có thể vừa thực được mong muốn của A Đoàn vừa để con dân cùng triều thần thất vọng.

      Điều này ở đời trước đều có suy nghĩ cẩn thận, lúc này A Đoàn qua đời, điều bản thân hay làm nhất lúc đó chính là ngẩn người. Còn bây giờ vì A Đoàn còn , nàng hiểu tình là gì.

      Thế nhưng, tại sao mình lại chủ động kể cho nàng những chuyện này?

      Bản thân Ngô Đồng cũng biết.

      Để cho nha hoàn lui xuống, tự mình cởi áo khoác, sau đó cũng học A Đoàn chống hai tay lên giường, nghiêng đầu hỏi "A Đoàn cũng thích nơi đó sao? Thích ở đó nữ nhân có thể tự do làm gì cũng được?" A Đoàn bĩu môi cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nét mặt phân vân.

      "Muội cũng biết có phải là thích hay , chỉ là cảm thấy rất kì lạ, nhịn được mà muốn biết nhiều hơn nữa..."

      nhịn được muốn biết thêm là thích rồi.

      ra nàng vẫn luôn như vậy, cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết.

      Bỗng nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng nhưng lại cảm thấy áp lực lớn hơn, trong lòng thở dài hơi, đưa tay lên xoa đầu A Đoàn "Muốn nghe chuyện nhanh tắm rửa ." A Đoàn hoan hô tiếng, nhanh chóng giày rồi chạy ra ôn tuyền sớm được chuẩn bị tốt.

      Nếu đó là những gì nàng muốn, vậy...

    5. oanhoanh

      oanhoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      113
      Áp lực cho Ngô Đồng hình như càng lúc càng nhìu à nha. Thương ghê, nhưng tội kiếp trc mà giờ phải trả thôi:yoyo60:
      huyetsacthiensu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :