1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 24

      Edit: Amelia​

      Tuy rằng vẫn mỉm cười, nhưng động tác này xác có chút đột ngột, A Đoàn nhìn Hứa Tâm Dao đem ngọc bội mang lên lần nữa , còn dấu ở trong quần áo. Thấy A Đoàn đưa mắt trông mong nhìn, giống như thực cảm thấy hứng thú , Hứa Tâm Dao có chút kinh ngạc khẽ nhướng mày, còn dò hỏi trước “Sao thế? Ngọc bội của tỷ tỷ có vấn đề gì sao?”

      Lại liếc mắt nhìn Trần thị lần nữa, Trần thị cũng có chút nghi hoặc.

      Lúc trước ngọc bội xác là chuẩn bị cho A Đoàn, nhưng Thái tử mang đến thứ còn tốt hơn lại còn tỏ vẻ rất thích màu đỏ, A Đoàn lúc ấy cũng biết khối ngọc bội này, vậy tại sao lại còn cảm thấy hứng thú?

      A Đoàn chớp chớp mắt, cười.

      “Chưa thấy qua ngọc bội xinh đẹp như thế, hơn nữa của Nhị tỷ tỷ và các ca ca giống của muội, cho nên liếc mắt cái liền thấy được.”

      Trần thị biết việc Thái tử thích màu đỏ, nhưng Hứa Tâm Dao lại biết. Nên ngây tại chỗ có chút xấu hổ, dù sao đây cũng là chủ nhân chân chính của chiếc ngọc bội này, chỉ khẽ mím môi lời nào. Trần thị duỗi tay đem A Đoàn kéo vào trong lòng ngực của mình, đưa tay vén những sợi tóc loà xoà bên thái dương của nàng lên, vuốt tay nàng ý bảo nàng đừng nóng vội.

      Nghiêng người dịu dàng với Hứa Tâm Dao “Hôm nay kêu con đến là để con chọn lựa kiểu dáng. Gần đây ta vừa chọn được số lụa gấm cực tốt, con cùng đại nương cả ngày đều ở trong thư viện, phải chú ý ăn mặc. Đúng lúc hôm nay thân thể có chút thoải mái, ta cũng gọi nàng tới, mà hai con lại ở chúng với nhau, ta nghĩ nàng ấy thích gì chắc con cũng hiểu, con chọn giúp nàng ấy .”

      Vừa chuyện vừa liếc mắt ra hiệu cho Cẩm Tú, Cẩm Tú hiểu ý gật đầu, cười bước lên “Nhị nương mời theo nô tỳ.”

      Biết Trần thị là muốn đơn độc cùng A Đoàn chuyện, Hứa Tâm Dao ngay cả ý định vờ chối từ cũng làm, nhìn A Đoàn cười cười lần nữa liền theo sau Cẩm Tú.

      A Đoàn nhìn thấy tất cả mọi chuyện, chờ sau khi Hứa Tâm Dao ời , ngơ ngác dò hỏi Trần thị “Mẫu thân, sao mẫu thân lại tìm cách bảo Nhị tỷ rời .” Lúc Thái Tử ca ca muốn ở riêng với mình đều như thế này, tùy tiện tìm chuyện gì đó để sai Giang công công rời .

      Trần thị bật cười, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt bánh bao tròn tròn của A Đoàn, đứa con ngây thơ của bà nghĩ gì đều hết lên mặt, Thái tử đem nàng bảo hộ quá tốt, nhưng cũng coi như biết chuyện, biết để người rời rồi mới hỏi, hỏi ngay mặt làm người ta khó xử.

      Đem A Đoàn ôm vào trong ngực, đầu tiên bà muốn con cam đoan với bà trước.

      “Mẫu thân với con, nhưng con phải hứa với mẫu thân là sau khi nghe xong được ầm ĩ.” Dừng chút rồi tiếp “ phải được ầm ĩ, chỉ là đừng làm ầm ĩ trước mặt người khác, ở trước mặt mẹ con muốn thế nào cũng được, con hứa ? được với người ngoài, các trai, cha con, nhị tỷ tỷ của con cũng đều được."

      A Đoàn rất muốn biết dù tin tức nhất về ngọc bội, nên khi nghe Trần thị như thế liền gật đầu hề có chút do dự.

      “Con cam đoan, tuyệt đối ầm ĩ.”

      Trần thị cũng dấu diếm A Đoàn, mà là lựa chọn .

      “Con cũng biết, con cháu nhà nhà chúng ta lúc sinh ra đều có ngọc bội. Khối ngọc bội màu đỏ đó vốn là của cha con chuẩn bị cho con."

      Đôi mắt của A Đoàn đôi mắt lập tức mở to, Trần thị cũng để nàng sốt ruột, lập tức tiếp.

      “Nhưng chính con cũng hiểu đó, Thái Tử điện hạ thích màu đỏ. Lúc trước, khi cha con tìm được khối ngọc bội này, Thái Tử điện hạ lấy ra khối ngọc bội khác, chính là chiếc đeo cổ của con."

      Cho nên, khối ngọc bội kia vốn là của mình?

      A Đoàn đưa tay lên nắm ngọc bội của mình, phượng hoàng và hàng chữ khắc đó sớm vô cùng quen thuộc, nhắm mắt lại cũng có thể biết đó khắc những gì. Khi nàng còn Giang công công mỗi ngày nhắc mãi, đây là do đích thân Thái Tử ca ca tự tay khắc, dù gặp bất cứ chuyện gì cũng được lột xuống, lại tuyệt đối thể đánh rơi.

      Nàng rất ngoan ngoãn nghe lời, từ sau khi mang vào rồi cũng chưa từng lấy ra.

      A Đoàn rũ đầu lời nào, Trần thị cho rằng nàng vừa liếc mắt rất thích miếng ngọc bội kia. Màu đỏ đó quá rất đẹp, A Đoàn từ đến giờ lại hề có bất kì vật dụng màu đỏ nào, nên thích cũng là bình thường. Thanh càng thêm mềm mại giải thích: "Nhị tỷ tỷ của con có mẹ ruột, người mới đến phải mẹ ruột con bé, nên chắc chắn có khả năng lo lắng chu đáo cho tỷ con."

      "Mẹ là bá mẫu của tỷ tỷ con, nếu mẹ quan tâm còn ai quan tâm con bé."

      Đối với Trương thị, Trần thị hề có chút áy náy nào, là Trần thị bất nhân trước. Nhưng đối với Hứa Tâm Dao, bà lại tràn đầy lòng trắc , chung quy là bởi vì mình nên con bé mới có mẹ ruột, điểm này thể tránh né.

      “Tỷ tỷ con cũng nghe lời, chưa từng chủ động đòi hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ muốn miếng ngọc bội đó. Mẹ nghĩ rằng con cũng mang được, nên mới cho.”

      Hứa Tâm Dao ngoan ngoãn là thực , từ sau khi học, con bé giống như đột nhiên liền trở nên hiểu chuyện, tiểu nương có chút tùy hứng trước kia sớm thấy. Hơn nữa mỗi lần A Đoàn trở về, biết tại sao, con bé luôn tìm cớ trở về nhà. Chuyện này lại rất hợp ý Trần thị, kỳ bà cũng muốn con bé và A Đoàn có tiếp xúc quá nhiều.

      Chuyện đời này, có chuyện gió thổi lọt qua tường, hai người bọn họ vẫn nên chơi thân với nhau vẫn tốt hơn. Dù bà hề áy náy chuyện bà làm, nhưng dù sao vẫn là người nhà.

      Chính là bởi vì con bé tự giác như vậy, cho nên khi con bé cầu thứ duy nhất đó, Trần thị lập tức đồng ý.

      Miếng ngọc bội đó quả xinh đẹp, nhưng nếu nhìn thấy những bức họa đó, A Đoàn quên ngay vốn cần những lời giải thích này của Trần thị. Nhưng cũng bởi vì A Đoàn nhìn thấy, tại lại biết ngọc bội ở trong tay Nhị tỷ tỷ, mà ngọc bội đó lại là cha mình từng có ý định cho mình.

      Như vậy, tại sao lại ở trong tay nàng kia?

      Hơn nữa, Nhị tỷ tỷ tuy rằng xinh đẹp, đại khái cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng sau khi trưởng thành của nàng ấy, nhưng tuyệt đối phải là nữ nhân bức họa. Cả hai đều là mỹ nhân, khí chất lại khác hẳn hoàn toàn. Nét đẹp của nhị tỷ là rực rỡ, còn nữ tử kia là nhàng thanh tĩnh.

      Hai người hoàn toàn giống nhau.

      Càng đến gần lại càng nhìn , đầu óc trở nên rối như mớ bòng bong.

      A Đoàn vẫn luôn xuất thần, Trần thị vỗ lên lưng nàng, biểu tình càng thêm cẩn thận, sợ A Đoàn vui. Bởi những trẻ con thông thường đều rất ‘giữ của’ đồ vật của ta, dù ta cần, người khác cũng thể lấy. A Đoàn thong thả ngẩng đầu lên, nhưng trong đôi mắt to tràn đầy giảo hoạt “Nương cho con với các ca ca, là sợ các ca ca tìm Nhị tỷ tỷ?”

      “Nha đầu nghịch ngợm này, uổng công mẹ lo lắng cho con!”

      Trần thị trực tiếp vươn ngón trỏ điểm điểm lên đỉnh đầu A Đoàn, dở khóc dở cười, ra là nghĩ như thế. Nên cũng gật đầu “Các ca ca con đều cực kì thương con, nếu con với bọn họ, ngọc bội đó chắc chắn nhị tỷ của con giữ được. Con có cũng vô dụng, dù sao con cũng thể mang.”

      A Đoàn gật đầu, các ca ca của nàng rất thương nàng.

      Chắp tay sau lưng, dạo bước trước mặt Trần thị như người lớn, mặt đều là vẻ nghịch ngợm. “Nếu mẹ muốn con o nó ra, vây me có gì để hối lộ con ?” Ba tay bé tròn tròn trực tiếp xòe ra trước mặt Trần thị, ngừng nháy mắt, bé đáng , lại tinh ranh như những cậu nhóc đường phố!

      “Ha ha ha ha.” Trần thị cười gập cả người.

      Duỗi tay lại đem A Đoàn ôm vào lòng.

      “Cục cưng bé của mẹ, bất cứ thứ gì của mẹ cũng đều lad của con, còn cần con đòi hỏi sao? chuẩn bị sẵn cho con rồi!”

      A Đoàn cũng vùi mặt vào lòng Trần thị, khuôn mặt cười thành đóa hoa. Sauk hi cười đủ, chờ Trần thị lấy khăn lau mặt, A Đoàn vỗ vỗ bộ ngực xíu của mình, thầm thở phào nhõm hơi.

      thể làm mẫu thân khó xử, tuy rằng, cũng rất thích khối ngọc bội kia.

      Hứa Tâm Dao nhìn Cẩm Tú lấy ra mấy xấp nguyên liệu, đích thực là gấm Vân cẩm loại thượng hạng, chỉ dành riêng cho giới vương giả, mặc dù là Quốc công phủ, mùa hè cũng được mấy khối. Xấp gấm đó mỗi xấp dày lắm, mặc ở người lại rườm rà, thích hợp nhất là vào giữa hè. Chọn thứ mình thích nhất sau đó chọn những màu ấm, như xanh hay vàng nhạt cho đại nương.

      Cẩm Tú đem mấy thứ mà Hứa Tâm Dao chọn xong, sau khi sắp xếp lại liền giao cho tiểu nha hoàn tùy thân của nàng.

      “Chiều này, Tú Vân và các ma ma khác mang những mẫu y phục mới đến, đến lúc đó để bọn họ trực tiếp đến phòng nương, nương thích loại nào chỉ cần chọn là được .” Quốc công phủ đương nhiên cũng có nhóm tú nương riêng, kiểu dáng cũng có tiếng xinh đẹp.

      Hứa Tâm Dao hiểu ý gật đầu, lại nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, có chút ngượng ngùng “Vốn dĩ nên đến từ biệt với đại bá mẫu, chỉ là dạo này cứ đến mùa hè là ta lại tham ngủ, mắt gần như mở lên nổi, muốn về phòng ngủ trưa chút, tối nay ta đến tạ lỗi với đại bá mẫu, ta về phòng trước nhé.”

      “Làm phiền Cẩm Tú tỷ tỷ truyền lời giúp, để đại bá mẫu đừng trách tội ta.”

      Cẩm Tú lập tức đồng ý, cười đem Hứa Tâm Dao đưa ra đến tận cửa. Chờ đoàn người Hứa Tâm Dao hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, ý cười mặt Cẩm Tú mới tan. Đối với chuyện mà Trần thị làm, Cẩm Tú đương nhiên hiểu rất , đối với nhị nương, chỉ có đại phu nhân mới có cảm giác khó xử với nàng ấy, mà đám hạ nhân như nàng cũng thế. Nếu nàng ấy vẫn là nhị tiểu thư có chút tùy hứng trước kia, có chút dễ xử rồi.

      Chỉ là, niết bắt đầu từ khi nà, nàng ấy giống như lập tức liền trở nên hiểu chuyện, mấy năm nay càng thêm biết lễ độ, ngoài lúc đến thư viện, ngày thường chỉ ở trong viện của mình đọc sách thêu hoa, làm tiểu thư khuê các danh xứng với thực. Mấy năm nay, nhị lão gia cũng cưới tân nhị phu nhân, nhị nương cũng dọn về, vẫn ở cùng đại nương bên này.

      Hiểu chuyện nhất là mỗi khi Đại phu nhân chuẩn bị đồ vật mang vào trong cung cho Tam tiểu thư, lại chưa từng hỏi câu, cho dù những thứ đó vượt quá phân lệ mà Tam tiểu thư nên có. Còn nữa tựa như hôm nay, cần phu nhân phân phó, tự mình tránh Tam tiểu thư.

      Nhưng ai cũng nhìn thấy, nụ cười của nàng cũng chỉ có ba phần thực, hoàn toàn ai biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì.

      Hứa Tâm Dao mang theo nha đầu trở về sân của mình, phân phó nha đầu đem phần của mình ôm về phòng, còn mình mang theo người về hướng phòng đại nương. Đại nương Hứa Tĩnh Ngữ ngồi ngay ngắn bên bồn băng, bên cạnh đặt dĩa nho được ướp lạnh, bộ dáng thảnh thơi, làm gì có vẻ khỏe như Trần thị vừa ?

      Thấy Hứa Tâm Dao trở về, cũng thèm nhìn tới nha đầu theo phía sau, chỉ buồn cười hỏi “Lần đầu tiên nhìn thấy Tam muội muội, cảm giác như thế nào?” Nụ cười mặt, nhìn sao cũng thấy có hảo ý.

      Hứa Tâm Dao cũng thèm nhìn tới nàng, chỉ là chỉ vào nha hoàn “Đây là đại bá mẫu ban tặng, ta đem thứ mà tỷ thích mang đến, tỷ cứ nghỉ ngơi, ta về phòng của mình.” Hứa Tĩnh Ngữ cũng ngăn cản nàng, chỉ chìm trong hồi ức của chính mình: “Lầm đầu tiên ta nhìn thấy Tam muội muội, lúc đó, nàng ấy chỉ mới tuổi.”

      “Khi ấy nàng ấy về đây, tất cả mọi người trong nhà đều nghênh đón nàng ấy, đám cung nữ thái giám hầu phía sau còn đông hơn cả nhà mình. Đồ vật người có món nào là ngự tứ? Lúc ấy trong tay nàng ấy cầm chính là cái lục lạc thông thường, có lẽ do quá , lỡ sẩy tay liền rơi xuống đất vỡ nát……”

      Buồn cười nhìn Hứa Tâm Dao quả nhiên dừng bước lại.

      Nhặt quả nho lên bỏ vào trong miệng mình, mới tiếp: “Lúc ấy cũng có ai để ý, chỉ là món đồ chơi bình thường. Nhưng Tiểu Giang công công lại nghiêm túc thu dọn những mảnh vỡ đó, bởi cái đo do hoàng thượng ban, dù vỡ cũng phải mang về. Lúc ấy mẫu thân còn hỏi, Hoàng Thượng có trách tội hay .”

      “Tiểu Giang công công lại , cần để ý, Tam muội muội ném vỡ biết bao nhiêu món rồi.”

      Đồ được chính hoanfgt hượng ban, có nhà ai cung kính trang trọng đem cất giữ cẩn thận? Nhưng Tam muội muội lại muốn ném thế nào ném như thế ấy, nếu vỡ lại được ban thêm cái mới.

      Hứa Tâm Dao tuy rằng dừng chân lại, nhưng vẫn lời nào. Đại nương lại lặp lại câu hỏi vừa này“Lần đầu tiên nhìn thấy Tam muội muội, cảm giác như thế nào?”

      Hứa Tâm Dao quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh, cười, cũng hề thẹn quá thành giận như Hứa Tĩnh Ngữ nghĩ, cực kỳ bình tĩnh “Mấy thứ đó đều là Tam muội muội nên có, liên quan gì đến ta và tỷ, đừng mãi luôn nghĩ về thứ thuộc về mình, an phận sống cuộc sống của tỷ mới là đứng đắn, nghĩ quá nhiều, sau này cuộc sống tại cũng còn.”

      Câu đó như lời răn dạy cảnh cáo làm Hứa Tĩnh Ngữ lập tức đứng lên, cười lạnh.

      “Vậy tại sao ngươi vẫn luôn tránh mặt nàng ấy? Ta tốt xấu gì cũng nhìn thấy được vài lần. Lần nào Tam muội muội trở về ngươi đều giả vờ bận rộn, ngươi cho rằng người khác ai biết ngươi giả vờ? Nếu phải hôm nay nàng ấy đột nhiên trở về, ngươi vẫn đến gặp mặt nàng ấy đúng !”

      Hứa Tâm Dao trực tiếp xoay người, lập tức rời .

      “Chậc chậc, thú vị.” Hứa Tĩnh Ngữ lập tức lại ngồi trở về, trong tay mân mê quả nho, biết suy nghĩ cái gì. Nghĩ nghĩ, mặt liền bắt đầu lên vẻ độc ác, tay cũng dùng sức theo, quả nho lập tức vỡ nát, tay dính đầy nước. Qua hồi lâu mới vươn tay lấy khăn nhàng lau.

      “Tĩnh Ngữ, Tĩnh Ngữ, quả nhiên là cái tên rất hay. Lúc trước phụ thân ban cho mình tên này, chính là hy vọng mình đừng lời nên , cần huyênh hoang, cần ở Quốc công phủ này gây nên nhiễu loạn gì, an ổn làm đại tiểu thư là được.”

      “Còn cái tên Hứa Tâm Dao, tuy rằng có ngụ ý gì, nhưng ít nhất cái tên nghe rất hay, lại còn do chính mẹ ruột đặt cho. Tam muội muội liền càng cần phải , đó chính là kim phượng hoàng, là chính Hoàng Thượng tự mình ban tên cho.”

      “tên này ít nhất dễ nghe, vẫn là mẹ ruột tưởng. kia chính là nột, vẫn là danh nhi

      “Cũng chỉ có mình, cái gì cũng phải, thậm chí ngya cả lời , tốt nhất ngậm miệng luôn càng hay.”

      Nghĩ nghĩ rồi lại cười, sau đó phịch tiếng, dĩa nho bàn lập tức bị hất văng xuống đất.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 25:
      Editor: huyetsacthiensu


      A Đoàn cùng Hứa Triệt Minh trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người đều trợn to. Chân mày A Đoàn nhăn thành chỗ, Hữa Triệt Minh gân xanh cũng đều ra, đôi mắt xếch đẹp đẽ bị trừng thành mắt trâu, cả khuôn mặt vặn vẹo. Hai gò má A Đoàn càng ngày càng tròn, tưởng như lập tức nhịn nổi.

      Hứa Tiêu Nhiên cất giọng lành lạnh nhắc nhở: “Ai chớp mắt trước, ai cười trước phần điểm tâm này của Quý Vân Phường chỉ có thể nhìn.”

      A Đoàn hít hơi sâu, đem ý cười sắp lên tới yết hầu nuốt ngược trở lại, tiếp tục chờ Hứa Triệt Minh. Hứa Triệt Minh nổi giận trực tiếp trừng Hứa Tiêu Nhiên cái. Trong ánh mắt ràng ra mấy chữ “Đại ca, cho phép ngươi ngắt lời”. Hứa Tiêu Nhiên lắc đầu gì, xoay người ra ngoài, hết nổi hai tiểu quỷ này.

      đúng, chỉ có tiểu muội là tiểu quỷ.

      Hôm nay A Đoàn về nhà, Trần thị sớm thông báo cho ba huynh đệ học ở ngoài tan học sớm chút trở về chơi với muội muội, nên ở bên ngoài đến tối mới về. Ba huynh đệ trở về sớm cũng biết mang cho muội muội điểm tâm nổi danh trong kinh thành, điểm tâm này phải xếp hàng lâu mới có thể mua được.

      Nhưng tính ham chơi của Hứa Triệt Minh nổi lên, nhất định phải cùng A Đoàn tranh giành điểm tâm. Chính là chút tự giác của người làm ca ca, cũng quên mất điểm tâm này là mua cho A Đoàn.

      Mà A Đoàn, điểm tâm này mặc dù ngon nhưng thể so với thức ăn do ngự trù làm, vì sao lại muốn ăn? Tất nhiên là do bị Thái Tử quản. Thái Tử chuyện gì cũng có thể nghe theo A Đoàn nhưng về phần ăn uống tất nhiên phải nghe theo lời của ma ma, việc ăn điểm tâm vẫn luôn bị siết chặt, mỗi ngày chỉ được ăn nhiều nhất ba khối điểm tâm.

      dễ dàng mới được về nhà ăn bữa thoải mái mà tam ca còn giành với mình.

      A Đoàn đột nhiên phồng má cúi đầu xuống. Đến lúc ngẩng đầu lên, chỉ Hứa Triệt Minh trợn to con mắt mà Trần thị bên cạnh cũng đều cười đến gặp lưng rồi. Đôi mắt vốn như hai quả nho đen cũng bị A Đoàn trừng thành đôi mắt gà chọi.

      Ta nhìn mấy người cười!

      Bộ dáng phục cùng với đôi mắt gà chọi làm cho Trần thị cười lăn cười bò tháp dậy nổi.

      “Nếu con muốn ăn ngày mai mẹ sai người mua cho con.”

      biết còn tưởng Thái Tử điện hạ keo kiệt, điểm tâm cũng cho ăn.

      A Đoàn để ý đến trêu chọc của Trần thị, chỉ trừng Hứa Triệt Minh. Ai biết được vừa rồi tuy phun ra nhưng mà cười cũng chớp mắt, chỉ là toàn bộ khuôn mặt chuyển thành màu gan heo. Nhưng mà A Đoàn, cũng nhịn được, ánh mắt đều hồng rồi.

      Lắc đầu đem ánh mắt trở về, nheo mắt liếc nhìn Hứa Triệt Minh cái, là huynh bức ta trước!

      Bĩu môi cái, đưa mắt nhìn về Hứa Thanh Viễn - người nãy giờ vẫn gì, tố cáo.

      “Nhị ca, tam ca khi bắt nạt muội.”

      Tuy là em song sinh nhưng mà hai người vẫn có khác biệt rất lớn, văn, võ, tĩnh, động. Mấy năm nay Hứa Triệt Minh ở ngoài điên cuồng, đuôi lông mày đều mang theo sống động, tinh lực mười phần. Hứa Thanh Viễn ngược lại, từ ít , lớn hơn tính tình lại càng lạnh lùng hơn.

      Tuy dung mạo hai người khác biệt nhưng cho dù là người quen biết liếc mắt cũng có thể phân biệt được.

      Đối mặt với làm nũng của A Đoàn, Hứa Thanh Viễn trong mắt chỉ có ôn nhu. “Chơi đủ rồi?”

      bên bên tay lưu tình hướng mặt Hứa Triệt Minh dùng sức “Được rồi, nhắm mắt, muội thắng, điểm tâm là của muội.” để ý kháng nghị của Hứa Triệt Minh.

      “Huynh chơi xấu, lần này tính, chúng ta thi lần nữa!”

      Lúc này quan tâm của nhị ca, phục của tam ca A Đoàn cũng để ý tới, chỉ là vùi đầu dụi mắt, đau quá, nếu trừng thêm lát nữa, nước mắt cũng muốn chảy ra. Xoa hai lần cổ tay liền bị người nắm, chưa kịp ngẩng đầu hai mắt được tấm khăn nóng đắp lên. Bên tai vang lên tiếng của nhị ca vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

      “Vì điểm tâm, đáng sao?”


      “Là tam ca tranh với muội trước!” Lại cáo trạng lần nữa.

      Bên nay Hứa Triệt Minh cũng dụi mắt, vốn phục, lại thấy A Đoàn có tấm khăn ấm còn mình có cái gì lại càng tức. Lại nghe được A Đoàn liền giơ chân! Từ ghế đứng lên “Muội biết xấu hổ, biết nhường cho ta, còn chơi xấu, còn tố cáo!”

      “Lần này tính, chúng ta thi lần nữa, chơi tố cáo.”

      Mặc dù A Đoàn bị Hứa Tiêu Nhiên ấn ngồi ghế thể đứng dậy, cũng thể nhìn thấy, hướng về phía phát ra tiếng của Hứa Triệt Minh trả đũa cách mỉa mai “Huynh đừng bắt nạt ta còn chưa đọc sách, là ca ca mà cướp đồ của muội muội lâu về nhà! Huynh mới nên xấu hổ!”

      “Xấu hổ!”

      Trần thị cùng bọn nha đầu ở trong phòng đều bị lời của hai huynh muội làm cho cười chảy cả nước mắt. Hứa Tiêu Nhiên cho A Đoàn ánh mắt dịu dàng, mắt phượng chợt lóe lên lo lắng lén nhìn hai huynh đệ. Cau mày nhìn A Đoàn hoạt bát quá mức, đuôi mắt đảo qua, Hứa Thanh Viễn cũng có biểu tỉnh như vậy.

      Hai người đưa mắt nhìn nhau, Hứa Thanh Viễn đứng dậy.

      Kéo áo Hứa Triệt Minh, vừa lôi ra ngoài vừa với A Đoàn “Muội ngoan ngoãn đem mắt chăm sóc cho tốt, nhị ca dạy dỗ tam ca giúp muội.”

      A Đoàn gật đầu ngừng, hơn nửa mặt bị tấm khăn đắp lên, chỉ lộ ra cái cằm nhọn hướng lên cao, chứng minh nàng có bao nhiêu rất đắc ý. Hứa Triệt Minh nhìn thấy như vậy càng tức nhưng làm gì được. Giãy giụa muốn trở lại dạy dỗ nha đầu nghịch ngợm A Đoàn nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Thanh Viễn lại sợ hãi.

      Dừng lại, mặc cho Hứa Thanh Viễn kéo ra ngoài.

      Ra đến phòng chính cũng dừng bước, buông áo Hứa Triệt Minh ra tiếp tục ra ngoài, vòng qua hành lang mới dừng lại bên tán cây Xuân.

      Cây "xuân", thân cao ba bốn trượng, mùa hè ra hoa trắng, lá non ăn được, gỗ dùng làm đàn. Trang Tử đời xưa có cây xuân lớn, lấy tám nghìn năm làm mùa xuân, tám nghìn năm làm mùa thu.

      “Xảy ra chuyện gì, đệ cùng A Đoàn đùa giỡn chẳng lẽ huynh với đại ca lại cho là ?

      như vậy nhưng mặt vẫn là tin tưởng, dù sao cũng là huynh đệ song sinh, trong lòng huynh ấy mặc dù địa vị của tiểu muội quang trọng hơn so với mình, nhưng cũng thể có chuyện chỉ vì chuyện đùa giỡn này mà đem mình kéo ra đây. Hứa Thanh Viễn trả lời đệ đệ mà trực tiếp hỏi: “Đệ có phát muội muội có chút kỳ quái ?”

      Ánh mắt nghiêm túc, phải đùa Hứa Triệt Minh vừa định phản bác, muội ấy ăn ngon, cười vui, chơi tốt, kỳ quái chỗ nào? Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của Hứa Thanh Viễn ngậm miệng, cau mày sờ cằm cẩn thận nghĩ lại hành vi của A Đoàn hôm nay, dường như có vài điều lướt qua.

      Qua lúc lâu mới xác định hỏi: “Quá, quá mức hoạt bát?”

      Suy đoán của đệ đệ làm nét mặt của Hứa Thanh Viễn nghiêm trọng hơn.

      “Nếu cả ba người đều có cảm giác giống nhau đó chính là .”

      Tuy là A Đoàn ở trong cung, nhưng tháng luôn có thể ở nhà vài ngày. Hơn nữa ngày lễ tết còn có thể ở lại gần nửa tháng. Họ tự nhận có mấy phần hiểu biết đối với tính tình của nàng. Bây giờ tính tình nàng sáng sủa cũng chỉ là lúc ở cùng chỗ với An Dương công chúa.

      Ngày thường lúc nàng ở mình ra cũng rất im lặng.

      Tuy rằng lúc ở nhà cũng cùng mẫu thân vui đùa làm nũng, có lẽ do cùng tuổi với muội muội, điên cuồng giống như lúc ở cùng chỗ với An Dương công chúa. Như hôm nay, đúng là lần đầu tiên. Tuy rằng cách lần gặp trước chỉ có mấy ngày nhưng cảm giác đúng lắm. Chỉ có vài ngày, có thể thay đổi cái gì?

      Là quái lạ hoặc là muốn che giấu cái gì mới có thể như vậy.

      Hứa Triệt Minh thu lại vẻ mặt vui đùa “Đại ca cũng nghĩ như vậy?”

      Hứa Thanh Viễn gật đầu, thở dài “Tiểu muội trưởng thành, có ý nghĩ riêng của mình, hơn nữa muội ấy muốn với bất kỳ ai.” Bao gồm những người thân huyết mạch tương thông như chúng ta.

      cần hết Hứa Triệt Minh cũng nghe hiểu. ngờ, tiểu muội để ý chuyện gì nhưng tuổi còn như vậy giấu mọi chuyện vào lòng. Nếu phải đại ca, nhị ca để ý mình phát ra. Mẫu thân cũng như vậy, chỉ có tính tình của đứa trẻ. thể được, tiểu muội còn nếu cứ giấu mọi chuyện như vậy làm sao trưởng thành được?

      “Đệ Thái Tử có biết chuyện này hay ? phải Thái Tử biết hết mọi chuyện sao?”

      Cả ngày chiếm lấy tiểu muội mà ngay cả điểm quan trọng như vậy cũng phát !

      Tuy Hứa Thanh Viễn cũng thể nào thích Thái Tử được, nhưng Thái Tử đối tốt với tiểu muội ai có mắt cũng thấy được. Mặc dù nhắc đến Thái Tử sắc mặt liền lãnh đạm nhưng cũng như Hứa Triệt Minh bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

      “Chắc là biết, nếu biết, dựa vào việc để ý tiểu muội như vậy, thể có chuyện để cho tiểu muội về nhà.”

      muốn tiếp tục ở chỗ này lãng phí thời gian “Gọi đệ ra đây là bởi vì đệ với tiểu muội quan hệ tốt nhất, cho nên đệ hỏi muội ấy thử xem?” Mặc dù muốn thừa nhận, mình cùng đại ca cũng quan tâm tiểu muội nhưng tính tình của hai người như vậy, thể cùng chơi cùng náo với tiểu muội như Hứa Tiêu Nhiên.

      “Đệ .”

      Ai biết được Hứa Triệt Minh cần suy nghĩ từ chối.

      Hứa Thanh Viễn nhíu mày, lời dạy dỗ còn chưa kịp nghe Hứa Triệt Minh “Huynh đừng nóng giận vội, hãy nghe đệ !”

      Khó chịu gãi đầu, đặt mông ngồi ở hành lang gấp khúc “Đệ là bởi vì đệ cho rằng chuyện này để Thái Tử là thích hợp nhất.” Tùy tiện đưa tay kéo chiếc lá cầm chơi trong tay “Huynh, đệ, đại ca, cha, nương là người thân cận nhất với tiểu muội nhất.”

      tùy tiện vừa rồi thấy thay vào đó chỉ còn bình tĩnh.

      “Hơn nữa tiểu muội hôm nay mới về nhà xuất bất thường, chứng minh rằng trong cung xảy ra chuyện gì đó. tại Thái Tử phát nên biết xảy ra chuyện gì. Nếu như biết, tốt hơn chúng ta nhiều. Chúng ta hiểu ra sao, rất nhanh tìm đến dấu vết để lại.

      “Người ngày đêm chung đụng với tiểu muội là , phải chúng ta.”

      “Dù sao mỗi ngày đại ca cũng có thể gặp mặt Thái Tử ở thư viện, ngày mai để đại ca cho biết, biết làm như thế nào.”

      Hứa Thanh Viễn lời nào, cúi mặt lên tiếng. lát sau cũng học động tác của Hứa Triệt Minh, đưa tay kéo chiếc lá vô thức xé chơi. Động tác, nét mặt như vậy Hứa Triệt Minh biết đại diện cho điều gì. tay chống đầu gối đứng lên, tay vỗ bả vai Hứa Thanh Viễn.

      Mở miệng cười “ ra điều này cũng xem như là chuyện tốt, mặc dù chúng ta thể giải quyết chuyện của tiểu muội, mặc dù tiểu muội muốn cho chúng ta biết xảy ra chuyện gì. Nhưng mà huynh nghĩ xem, lúc muội ấy vui nghĩ đến việc đầu tiên là về nhà, rằng muội ấy quan tâm chúng ta? Chúng ta mới là người nhà.”

      Muội ấy nguyện ý về nhà, lại muốn cho chúng ta biết, chỉ là sợ chúng ta lo lắng thôi. Người quan trong mới lo lắng, tiểu muội là quan tâm chúng ta, phải chỉ có mình Thái Tử.

      Lời này vừa ra, tuy rằng thể làm cho cảm xúc của Hứa Thanh Viễn ổn định lại triệt để, nhưng cũng làm dịu lại, lãnh đạm mở miệng “Nếu như vậy, buổi tối chúng ta bàn bạc với đại ca chút. Làm sao để Thái Tử nợ lần ân tình này, cũng đâu thể làm công chứ.”

      Hứa Triệt Minh đồng ý “Nên tính kĩ món nợ này, đệ cũng thể làm chuyện này công được! Lúc mẫu thân tiến cung gặp tiểu muội, muốn ở bao lâu ở, thậm chí có thể ngủ lại! Còn chúng ta? vào chưa đến nửa canh giờ tiểu muội có việc này việc kia, lúc bị đưa rồi!”

      “Lần này thể để được lợi như vậy được!”

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      sau này a Đoàn biết thôi, lớn lên nhìn dung mạo của mình là hiểu. chờ mong quá.
      huyetsacthiensu thích bài này.

    4. oanhoanh

      oanhoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      113
      Hay quá, thanks bạn. Từ lộ ra vẻ nguy hiểm rồi, Dao Dao ko phải tầm thường đâu
      huyetsacthiensu thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 26:
      Editor: huyetsacthiensu

      Sau bữa cơm chiều, Tú nương của Tú Vân các mới đến, đúng lúc Hứa Tâm Dao cùng Hứa Tĩnh Ngữ đều ở bên cạnh Trần thị, cùng nhau chọn kiểu dáng. A Đoàn cũng cúi sát đầu, mắt to bình tĩnh nhìn, dường như rất có hứng thú. Trần thị cười “Lần này may cho con, con có nhìn cũng vô dụng.”

      A Đoàn cũng đâu có thiếu quần áo. Quần áo của nàng chất đầy gian phòng. Bên kia Thái Tử chuẩn bị nhiều rồi, Trần thị mỗi quý mười bộ quần áo chưa bao giờ gửi thiếu cho nàng, số quần áo đó đủ cho nàng mặc mỗi ngày bộ mà trùng lặp. Hơn nữa, Vân Cẩm này dù tốt cũng đủ điều kiện để A Đoàn mặc lên người.

      Cho nên lần này Trần thị cũng định may quần áo cho A Đoàn.

      Hứa Tâm Dao nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh A Đoàn. Nếp gấp Liễu Lục váy của Tiểu Nho tuy nhìn qua cực kỳ bình thường nhưng nếu nhìn kỹ lại có thể nhìn ra điểm khác biệt. Vân Cẩm tuy tốt, sa mỏng tầng tầng, nhưng vải may quần áo người A Đoàn còn mỏng hơn so với cánh ve. Chất liệu mỏng như vậy nhưng được thêu hai mặt.

      Kỹ thuật thêu hai mặt của Tô Châu người người đều biết, cần phải tỉ mỉ làm tháng mới có thể thêu ra sản phẩm.

      Những người khác phải là mua nổi mà bởi vì để làm ra những bộ quần áo này mất rất nhiều thời gian, Tú nương giỏi phải lúc nào cũng có, làm ra những sản phẩm đáp ứng được cầu làm còn hơn. Hứa Tâm Dao cũng có hai bộ, cũng chỉ may hai bộ có kiểu dáng được tỉ mỉ lựa chọn, đảm bảo hai năm bị hỏng, chỉ khi nào có khách nàng mới mang ra mặc.

      Chất liệu tốt cũng có, đợi trưởng thành rồi, dáng người phát triển hết là có thể may thêm mấy bộ.

      Vẫn là đứa trẻ như tam muội mà có thể dùng chất liệu tốt mà may thành thường phục tính ra thực cũng có mấy người.

      Nghe được lời của Trần thị, A Đoàn vội lắc đầu “ may, chỉ là con muốn nhìn xem.” Khuôn mặt nhắn suy nghĩ lúc “Con cũng biết con có bao nhiêu bộ quần áo, kiểu dáng của quần áo cũng thể nhớ nổi.”

      Bởi vì có rất nhiều, gần như mỗi ngày đều có kiểu quần áo mới.

      Cả ba người đều nghĩ đến ý này. Trần thị để ý, con của mình tất nhiên phải được thứ tốt nhất, cũng chỉ là quần áo, may là được. Đưa tay kéo A Đoàn ôm vào ngực “Nếu con thích điểm tâm chỗ đó, ngày mai mẫu thân sai người mua về cho con, có được ?

      Trần thị tất nhiên biết trẻ con nên ăn quá nhiều đồ ăn vặt, nhưng mà A Đoàn thường xuyên ở cạnh mình, hơn nữa Thái Tử quản nàng cũng rất nghiêm. Vì vậy, mỗi lần nàng về nhà để cho nàng tự do ăn , hai lần cũng sao.

      A Đoàn tựa vào trong ngực mẫu thân, nâng khuôn mặt nhắn lên, được tấc lại tiến thước “Còn cả hồ lô ngào đường, kẹo đường hình người với bánh dẻo nữa!”

      Thỉnh thoảng Hứa Triệt Minh mang vào cung cho A Đoàn chút đồ ăn vặt mua đường. A Đoàn mới nghĩ đến những thứ này, nước miếng khống chế được mà tiết ra. Đứa ngoan ngoãn làm nũng với Trần thị làm cho Trần thị muốn ngay lập tức mua đồ ăn vặt về cho nàng.

      “Mua, mua hết! Chỉ cần A Đoàn muốn, mẫu thân mua hết cho con.”

      xong lại ôm chặt A Đoàn trong ngực.

      Bởi vì vấn đề quần áo, Hứa Tâm Dao thể ghen tị. Trong lòng cố gắng khống chế ghen tị lại nhìn thấy những hình ảnh làm mình đỏ mắt như vậy, nhanh chóng cúi thấp đầu dám nhìn hai mẹ con thân thiết bên kia. Trong lòng buồn bã, cho dù nhìn đến nhưng tiếng cười bên kia truyền sang cũng làm cho mắt Hứa Tâm Dao ửng hồng.

      Tam muội từ ở trong cung, đại bá mẫu thường xuyên nhớ nhung, cho nên lúc ở cùng nhau tất nhiên là hận thể cất nàng vào trong túi, chuyện này là bình thường, thể giống những người khác. Trong lòng luôn tự với mình như thế nhưng đầu óc lại nghe theo, luôn nhớ mẫu thân mình.

      Nghĩ đến mẫu thân vì sao ra sớm như vậy, ngay lúc mình còn chưa hiểu biết gì ra . Nghĩ đến phụ thân vì sao tài giỏi giống Đại bá phụ. Cho dù tài giỏi nhưng chỉ cần an phận sống qua ngày cũng được. Nhưng phụ thân mình, ràng hai cha con sống trong cùng mái nhà thế mà tháng còn gặp nhau được lần. Còn ít hơn số lần tam muội gặp đại bá mẫu.

      Có lẽ ông ấy cũng quên mình còn có đứa con .

      Lại hâm mộ ba ca ca của A Đoàn, đối với nàng ấy tốt, mình có huynh đệ. đúng, mẹ kế cũng sắp sinh rồi, hình như là con trai, phụ thân chắc là rất vui, như vậy có lẽ càng nhớ trong nhà còn có đứa con là nàng nhỉ? Mẹ kế cũng phải dễ đối phó, con trai của nàng ta về sau càng dựa vào mình.

      Con cả của phủ Quốc công, chỉ được tiếng tăm còn thực tế có cái gì đây? có cái gì cả, còn phải dựa vào đại bá mẫu mới có thể sống tốt. Đại bá mẫu rất tốt với mình, những đồ dùng cần thiết có đầy đủ, mỗi ngày cũng ân cần hỏi thăm nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

      thể có chuyện thân mật như đối với tam muội được.

      Hơn nữa mặc dù đại bá mẫu đối xử tốt với mình như vậy nhưng chính mình biết vì sao luôn cảm thấy có tầng ngăn cách giữa hai người.

      Tự mình luôn nhớ lời của vú nuôi, thể tranh giành cái gì với tam muội. Mình luôn làm được rất tốt, trừ miếng ngọc bội kia chưa từng nghĩ đến thứ gì của tam muội. Miếng ngọc bội tam muội cũng cần, chả lẽ đồ muội ấy cần mình cũng thể lấy sao.

      Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai. lần nữa cúi đầu xuống điều chỉnh tâm tư của mình, khi khôi phục được vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng mới ngẩng đầu lên. Lặng lẽ nhìn thoáng qua người liếc mắt nhìn, dường như rất nghiêm túc lựa chọn kiểu dáng quần áo – Hứa Tĩnh Ngữ’.

      Hứa Tĩnh Ngữ như nhìn thấy ánh mắt của Hứa Tâm Dao, chỉ là bên môi lên nụ cười quỷ dị. Bỗng nhiên lại thay đổi thành nụ cười đúng mực, nhàng nhìn về phía Trần thị “Mẫu thân, con chọn xong rồi.” Dừng lại lát mới cận thận “Sao lại may cho muội muội bộ, các tỷ muội mặc những bộ quần áo giống nhau cũng thể thân mật.

      Bọn nha hoàn thân cận đều biết , tam nương may bởi vì thích chất liệu cũng như kiểu dáng của những bộ quần áo đó, thế mà đại nương còn cố tình hỏi. Ngay cả Tú nương của Tú Vân các cho dù nghe thấy đề nghị của Hứa Tâm Dao, Hứa Tĩnh Ngữ cũng nhìn sang bên A Đoàn.

      Ai mà biết quần áo của tam nương của Quốc công phủ đều làm ở trong cung. Cho dù làm ở bên ngoài cũng là do Tú nương của Tô Châu làm, làm gì đến lượt chỗ của bọn họ.

      Đại nương là biết hay là giả vờ biết đây?

      Tầm mắt của mọi người đều đặt người Hứa Tĩnh Ngữ, Hứa Tĩnh Ngữ nét mặt thay đổi, vẫn là bộ dáng mềm yếu. Trần thị vôi, từ tốn sửa lại quần áo vì vừa rồi cùng A Đoàn chơi đùa mà có chút xốc xếch, xong mới cười nhạt “A Đoàn rất nhiều quần áo, may thêm nữa nàng cũng mặc hết.”

      Như là đòn đánh lên vải bông, đau ngứa.

      Sắc mặt Hứa Tĩnh Ngữ đổi, mở miệng muốn cái gì nữa, Trần thị lại cho nàng cơ hội, đột nhiên như nhớ tới cái gì “Gần đây Lý di nương có khỏe ? Hai ngày nay ta có nhiều việc, thể qua xem nàng, biết nàng nhặt xong Phật châu chưa, Tĩnh Ngữ ngươi xem chưa?

      Lý di nương là nha hoàn thông phòng, mẹ đẻ của Hứa Tĩnh Ngữ, cũng là vị di nương bị chê bai mấy năm nay.

      Hứa Tĩnh Ngữ cùng Hứa Tâm Dao ở trong viện của Trần thị, cũng hỏi thăm người mẹ đẻ kia tiếng. Bọn nô tài trong Đại phòng có ai mà biết Đại nương ngoài nóng trong lạnh, đối với mẹ ruột luôn là chủ tớ khác biệt. Dù gì cũng là mẫu thân thân sinh nhưng Đại nương luôn hỏi thăm tiếng.

      Lý di nương đến thăm nàng, nàng cũng chỉ lạnh lùng vài câu cho qua chuyện.

      Hứa Tĩnh Ngữ chưa bao giờ cho phép nha hoàn của mình chú ý đến Lý di nương, tốt nhất là nghĩ cũng cần nghĩ, giống như làm như vậy có thể che dấu rằng mình chỉ là thứ nữ. tại ở trước mặt mọi người chỉ ra điều này, cuối cùng duy trì được nét mặt nữa, miễn cưỡng đáp “Mấy ngày nay con bận đọc sách, cho nên cũng để ý.”

      Đối mặt với ánh mắt hiểu của mọi người, Hứa Tĩnh Ngữ cảm thấy xấu hổ, muốn ở lại chỗ này nữa.

      “Thời gian cũng còn sớm, con xin phép trở về phòng, mẫu thân hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

      Trần thị gật đầu, cực kỳ lạnh nhạt, cũng lên tiếng trả lời.

      Hứa Tĩnh Ngữ lại càng xấu hổ, vội vàng đứng dậy rời . Hứa Tâm Dao cũng đứng dậy cáo biệt Trần thị “Vậy con cũng trở về, đại bá mẫu cũng nghỉ ngơi sớm chút.” Trần thị cười, đáp ứng “Ngươi cũng vậy, hôm nay trời nóng, nếu trong phòng thiếu băng với ma ma chủ quản, cần lo lắng nhiều hay ít.”

      “Nhưng mà cũng nên nhớ, đừng ham lạnh, thân thể của nương chịu được lạnh.”

      “Con hiểu.” Quay sang tạm biệt A Đoàn mới cùng nha hoàn rời .

      Chờ đến khi hai người khỏi, Trần thị kéo tay A Đoàn - từ đầu đến giờ cũng lên tiếng, bình tĩnh nhìn nàng.

      “Con thấy đại tỷ đối với con như thế nào?”

      Thực ra chính mình vốn định chỉ bảo quy củ cho A Đoàn từ khi ba tuổi nhưng mà Hoàng hậu nương nương khó có khi nàng hợp ý với An Dương. Những đứa trẻ ở trong cung này chỉ khi còn bé mới có niềm vui , cho nên đợi đến lúc năm tuổi hãy bàn lại sau. Chỉ khiến cho các nàng làm xằng làm bậy.

      Trần thị đương nhiên phản đối chuyện này nhưng nàng cũng mong A Đoàn trở thành đứa ngốc gì cũng tin. A Đoàn lắc đầu “Đại tỷ thích con, cũng tốt với con.”

      Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Trần thị, A Đoàn đắc ý lắc đầu “Tại lúc Hoàng hậu nương nương chơi ở trong điện, các phi tử khác cũng như vậy, mắt cười rất ôn nhu, nhưng mà ở sau lưng thầm mắng người rất hung ác. Hoàng hậu nương nương , nhưng nữ tử càng ôn nhu càng đáng tin.

      Trong lòng thả lỏng được chút, tuy rằng chưa dạy nàng cái gì nhưng hoàn cảnh sống cho cung cấp cho nàng những hiểu biết cơ bản, như vậy cũng đủ rồi.

      Hứa Tâm Dao mang theo nha hoàn chậm rãi tản bộ về sân viện của mình, có ý định cùng Hứa Tĩnh Ngữ có liên quan. Nhưng theo ý muốn, mới vừa qua góc hoa viên thấy phía trước có đoàn người đứng chờ, ánh sáng đèn lồng chiếu đến, phải là Hứa Tĩnh Ngữ sao?

      Hứa Tâm Dao dừng bước, mặt lên khó chịu, thèm liếc mắt nhìn Hứa Tĩnh Ngữ cái, muốn bước nhanh qua người nàng. Chuyện thể đơn giản như vậy nếu Hứa Tĩnh Ngữ cũng đứng đợi ở đây, vừa qua bên người bị người khác kéo tay lại, bên tai vang lên lời ôn nhu của Hứa Tĩnh Ngữ.

      “Nhị muội vội vã như vậy làm gì, nhìn thấy ta ở đây sao?”

      Bây giờ là buổi tối, gió lạnh cũng đủ làm giảm mồ hôi người Hứa Tâm Dao, mới được vài bước quần áo có cảm giác dính dấp. Chỉ muốn trở về phòng tắm rửa, tĩnh tâm, lúc này lại bị Hứa Tĩnh Ngữ ngăn lại, hai mắt nhắm lại, muốn cùng nàng đánh Thái Cực, hất tay tránh ra.

      Lạnh lùng nhìn Hứa Tĩnh Ngữ.

      “Ngươi phải tỷ tỷ của ta, mẫu thân của ta chỉ có mình ta là con .”

      “Hơn nữa, ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo ta.”
      Last edited: 1/8/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :