1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      cuối tuần mà có chương mới đọc, tận 3 chương luôn
      thanks nàng @An Tịnh Nguyệt :038: quá
      sao thái tử lại thích đại ca của A Đoàn nhỉ
      còn được gặp An Dương công chúa nữa
      tart_trungĐợi chờ mỏi mòn thích bài này.

    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Thái tử ích kỉ khi chia rẽ tình thân gia đình của a đoàn

    3. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      Kiếp trc chắc đại ca của a Đoàn làm j có lỗi vs An Dương công chúa nên thái tử mới như vậy

    4. An Tịnh Nguyệt

      An Tịnh Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      735
      Chương 17
      Editor: Phượng Cửu
      Beta: An Tịnh Nguyệt

      Giang công công gõ cái mạnh lên đầu Giang Vạn Lí, chút lưu tình, Giang Vạn Lí liền nhảy dựng lên.

      "Sư phụ, sao người lại đánh con?" Vừa vừa lấy tay xoa đầu.

      "Ta đánh chính là đánh cái tội ngươi chịu suy nghĩ, thái tử ràng muốn thêm, nhà ngươi lại còn cố hỏi." rồi giơ tay lên làm bộ muốn đánh tiếp, Giang Vạn Lí vội vàng nhảy ra xa. Cười cười lấy lòng: "Sư phụ, sư phụ là sáng suốt nhất, người có thể cho con biết thái tử điện hạ rốt cuộc là làm sao vậy? Con mới rời mấy tháng như thế nào lại cảm thấy thái tử ngày càng khó hiểu."

      "Thái tử điện hạ là người ngươi có thể hiểu được sao?"

      Giang công công trừng mắt: "Còn mau làm việc của ngươi !"

      Thấy sư phụ phát hoả, Giang Vạn Lí rụt cổ dám hỏi lại, vừa cáo lui tiếng người chạy mất thấy đâu. Lúc này cơn tức của Giang công công mới hạ xuống, gương mặt khôi phục bình tĩnh nhưng miệng lại than thở: "Tiểu tử thối, ngươi biết chẳng lẽ ta lại biết? Còn chạy tới hỏi ta..."

      Tất cả mọi người trong thư phòng ra ngoài, mình Ngô Đồng ngồi ngây ngốc bên trong. Hai tên Giang công công lớn cảm thấy khó hiểu, điều này phải biết, chỉ là ngay cả bản thân cũng hiểu mình bị làm sao. Dĩ nhiên đối với việc sắp xếp tốt cho A Đoàn trở thành loại bản năng, chưa cần nghĩ cũng có thể mở miệng phân phó đầy đủ.

      Nhưng mà...

      Đối với việc gặp nàng lại là loại bản năng kháng cự, sợ hãi phải đối mặt với nàng, cho dù bây giờ nàng vẫn chỉ là đứa bé chưa biết gì. Sợ hãi vừa nhìn thấy nàng nhớ đến màn chết chóc ở kiếp trước và những lời đoạn tuyệt của nàng. Đoàn Nhi, ta biết nàng nguyện ý, nhưng ta càng nguyện ý buông tay, thể buông tay.

      Nhưng mà, chúng ta phải làm sao để dẫm lên vết xe đổ lần nữa?

      Còn nhớ khi bắt đầu chiến tranh lạnh, đó là lần đầu tiên Ngô Đồng biết được trong lòng A Đoàn còn có nhiều tâm như vậy. Nàng trước giờ đều biểu ra ngoài, ở trước mặt , nàng vĩnh viễn mang dáng vẻ thận trọng và nhu thuận.

      ....

      "Nhân sinh của ta đều do người khác quyết định, từ trước đến nay ta cũng có được quyền tự quyết định mọi việc của bản thân. Từ lúc ta bắt đầu hiểu chuyện, tất cả mọi người đều nhắc nhở ta, ta chính là thái tử phi tương lai, ta thể làm cái này, thể làm cái kia, thậm chí mỗi lần muốn về nhà cũng thể trở về ngay lập tức. Số lần ta được trông thấy phụ thân, mẫu thân chỉ có thể đếm đầu ngón tay."

      "Ngoại trừ An Dương, ta có lấy người bạn tri kỷ."

      "Những nữ nhi thế gia kia, thậm chí cả những phi tần, từng người từng người đều khắc nào mong ta chết . Mỗi câu các nàng với ta đều khiến trong đầu ta tưởng tượng đến trăm ngàn tình có thể xảy ra với mình, thậm chí ta thường xuyên nằm mơ thấy những chuyện đó, ta quá mệt mỏi, ta sợ khi có thể các nàng ở sau lưng đâm ta đao."

      "Nhưng ta vẫn còn cảm kích, cảm kích là gặp được chàng, cảm kích phụ hoàng ban lương duyên. Từ lúc ta bắt đầu hiểu chuyện, người thân nhất bên cạnh ta chính là chàng, còn thân thiết hơn cả mẫu hậu. Tất cả mọi chuyện chàng đều với ta, chuyện của chàng cũng là chuyện của ta. Ta thích chàng, ta chàng, trong sinh mệnh của ta chàng đậm đặc như mực."

      "Vì chàng, ta cảm thấy mọi chuyện đều có thể chịu đựng được. Những chuyện đó ra cũng chẳng phải cái gì lớn, chàng là người ở cao, những phiền não của ta nếu rộng tâm suy sét chút, kỳ căn bản cũng tính là cái gì. về được mất, cái ta được càng nhiều hơn. Ta có được địa vị hoàng hậu, ta hạ sinh được thái tử, tất cả mọi người đều phải tôn kính ta, nhà mẹ đẻ ta cũng có vị trí tôn quý bậc nhất."

      "Mọi người thân thích của ta đều có cuộc sống quá tốt, cuộc sống của ta cũng rất tốt."

      "Ta vẫn luôn cho là như vậy."

      "Ta cũng từng cho rằng, ta chiếm được lòng của chàng."

      "Ta biết chàng là hoàng thượng, chàng thể chỉ có mình ta là thê tử. Trong lòng ta dù cam tâm nhưng ta luôn luôn bộc lộ ra ngoài, bởi vì hành động của chàng cho ta biết, tuy rằng chàng có tam cung lục viện nhưng ít nhất trong lòng chàng ta là quan trọng nhất. Hơn nữa, ta có thể tự an ủi chính mình, so với phụ hoàng số phi tử của chàng rất ít. Những người kia cũng phải do chàng đích thân chọn mà đều là do người khác đưa tới."

      "Chúng ta cùng nhau lớn lên, chúng ta là thanh mai trúc mã, từ lúc còn cho đến bây giờ chúng ta vẫn luôn bên cạnh nhau. Tất cả những chuyện đó đều làm ta cảm thấy vô cùng tự tin, ta chưa bao giờ so đo với phi tử của chàng, bởi ta luôn tin rằng các nàng bất quá chỉ là đồ chơi của chàng, ta luôn tin rằng chàng cũng nghĩ giống ta."

      “Thủ đoạn của phi tần là lấy diện mạo hầu hạ, ta là hoàng hậu, ta phải đoan trang rộng lượng, đây là điều mà từ mẫu hậu dạy ta."

      "Nhưng ta nghĩ tới, chàng lại là người có mới nới cũ..."

      ...

      Thời gian trôi qua quá lâu, rất nhiều lời của A Đoàn còn nhớ ràng, chỉ biết đó là lần đầu tiên nhìn thấy nàng thất lễ như thế, lảo đảo nghiêng ngả và cuồng loạn. A Đoàn là do tay mẫu hậu nuôi lớn, từ lúc còn bắt đầu dạy bảo nàng. Dần dần, nàng từ tiểu nương hoạt bát biến thành tiểu thư khuê các, biến thành người thích hợp với vị trí hoàng hậu.

      Bản thân lúc ấy nghĩ gì? Lúc ấy chỉ cho rằng mẫu hậu xử lý mọi việc quả nhiên khiến người khác yên tâm. và A Đoàn là chỉ phúc vi hôn, vốn là có người phản đối, rằng mẫu nghi thiên hạ sao có thể quyết định qua loa. Thế nhưng A Đoàn lại ưu tú như vậy, những người phản đối cũng đành ngậm miệng. Lúc ấy cao hứng, dù sao cũng ở cùng chỗ nhiều năm như vậy.

      Sau này...sau này tại sao từ thân thiết chuyện gì cũng có thể lại dần trở thành tình cảnh tương kính như tân?

      , cũng phải tương kính như tân, chính mỗi ngày đều cũng A Đoàn dùng bữa, chẳng qua những thân thiết trước kia dần biến thành còn lời nào để . Ban đầu là do chính bận rộn,về sau...

      Là do ong bướm mê hoặc.

      Tuy rằng muốn thừa nhận nhưng đúng lương tâm mà , lúc ấy quả bị phi tử kia gợi lên hứng thú. Khi đó thái tử được sinh ra, đại hôn của và A Đoàn cũng được tám năm, , sớm là vợ chồng già. Cũng phải là có mới nới cũ như lời A Đoàn , chỉ là vừa vặn khí lực sung mãn, cần tìm chút niềm vui mới mẻ. Nếu bắt buộc phải chọn giữa A Đoàn và các phi tử kia, chắc chắn chút do dự chọn A Đoàn, thậm chí cũng có thể để cho các phi tử đó chết.

      Cũng bởi vì chuyện này làm A Đoàn mất hứng, nhưng nàng lại chưa bao giờ ra cũng nổi giận, nàng được mẫu hậu dạy bảo rất tốt. Mỗi ngày vẫn dùng bữa như trước, chỉ là đích thân nấu canh đưa đến thư phòng, lại càng cho người hỏi thăm hôm nay thích ăn gì, thậm chí lúc đến cung, nàng cũng chuẩn bị bát đũa cho như mọi khi.

      Lúc ấy cũng tức giận, hoàng thượng sủng hạnh phi tử chẳng phải là chuyện bình thường sao? Chuyện này có gì mà nàng phải tức giận? Phi tử tuy có, nhưng hạ sinh hài tử chỉ có mỗi mình nàng, như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Đại thần tiền triều buộc tội A Đoàn ghen tị, tất cả mọi thứ đều giành lấy, chịu sinh thứ tử.

      lại càng muốn về sau phải nhìn thấy các hoàng tử vì giang sơn mà ngươi chết ta sống.

      Lúc ấy phẩy tay áo bỏ , gặp lại tháng sau.

      Thư phòng là cấm địa, phi tử hậu cung đều thể ra vào, ngoại trừ hoàng hậu. Lúc ấy và A Đoàn bắt đầu chiến tranh lạnh, ai cũng chịu nhận thua. Thế nhưng thân thể theo bản năng, mỗi ngày đến thời điểm kia đều nhớ đến canh của nàng, nhưng nàng vẫn mang đến.

      Cũng biết từ đâu nghe được nguyên nhân là do phi tử kia làm cho A Đoàn tức giận, cũng buông tay, lật bài tử của nàng ta nữa. Cũng hiểu nàng ta hỏi thăm ở đâu mà biết được, hôm đó lại mang canh mà thường ngày A Đoàn vẫn làm tới, đương nhiên cũng cho nàng tiếp kiến, chỉ cho để canh lại.

      Sau đó A Đoàn hề báo trước mà bước vào thư phòng.

      Còn chưa kịp vui mừng bị vẻ mặt bừng bừng lửa giận của nàng làm tâm lạnh xuống.

      Đấy cũng chỉ là mở đầu, trăm ngàn lần nghĩ tới những việc phát sinh về sau làm cho lần chiến tranh lạnh này giằng co suốt năm năm.

      Năm năm...cuối cùng lời từ biệt cũng có, vụ cháy lớn đem mọi thứ thiêu sạch .

      Mỗi lần nhớ tới đều hối hận thôi, hận bản thân, cũng hận A Đoàn. Nàng thế nhưng lại dùng cái chết để trừng phạt ta. Hết thảy mọi chuyện rốt cuộc là lỗi tại ai? Nếu lúc trước đón nàng tiến cung, để mẫu hậu nuôi dạy nàng trở thành người như vậy, mặc cho nàng ở Hứa gia tự do tự tại mà trưởng thành, có phải hay nàng muốn cái gì liền , muốn làm cái gì đều làm, phải băn khoăn nhiều như vậy?

      giấu kín mọi chuyện trong lòng đến ngay cả với ta cũng dám ...

      Là ta ích kỷ, là ta tham lam, ta biết tất cả mọi chuyện đều phải ý nguyện của nàng mà vẫn để nàng tiến cung. Xin nàng hãy cho phép ta, để ta đem nàng giữ ở bên người vài năm, để mẫu hậu chỉ bảo nàng trước, đến khi nàng hiểu chuyện chút ta để nàng trở về, để cho nàng được ở bên người thân, từ từ lớn lên.

      Để cho đến khi trưởng thành nàng vẫn giữ nguyên được bản tính vốn có mà phải bị mẫu hậu an bài thành đoan trang như vậy.

      Nhưng mà ta cũng chỉ bù đắp cho nàng được đến thế.

      Đoàn Nhi, nàng là Hoàng Hậu của ta, kiếp trước là vậy, kiếp này cũng vẫn phải là như vậy.

    5. An Tịnh Nguyệt

      An Tịnh Nguyệt Well-Known Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      735
      Chương 18

      Editor: Phượng Cửu
      Beta: An Tịnh Nguyệt

      Buổi tối, Ngô Đồng đến cung của hoàng hậu nương nương dùng bữa, xong xuôi liền đón A Đoàn trở về. Lần này là nhũ mẫu ôm A Đoàn ngồi trong kiệu, Ngô Đồng ngồi kiệu của mình đuổi theo, Bích Sơ theo bên cạnh.

      Mỗi ngày đều có người ngừng quét dọn tuyết đọng đường, nhưng chỉ trong chốc lát lại phủ kín đầy đất. Bích Sơ ôm lò sưởi trong tay, gian nan đạp lên tuyết nhưng thân mình vẫn vững vàng như trước, mùa đông tuyết phủ khắp mặt đất quá mức chói mắt làm cho mi mắt hơi hạ xuống. Đội ngũ rất chậm, bình thường với khoảng cách này chỉ mất khắc,lần này lại mất gần nửa canh giờ mới tới nơi.

      (* khắc = 15 phút
      canh giờ = 2 tiếng)

      Trở lại Đông cung có nô tài chuẩn bị sẵn canh gừng. Bích Sơ uống chén canh nóng, lại hoạt động tay chân chút, lúc này tứ chi mới bắt đầu có cảm giác. Vừa lấy lại tinh thần liền thấy Giang công công cười hì hì, tay cầm cái hộp đến, giọng của thái tử điện hạ cũng vang lên theo: " vất vả rồi!"

      "Đây là chuyện nô tỳ nên làm."

      Khom người cúi đầu, chút do dự nhận lấy chiếc hộp.

      Bích Sơ theo hoàng hậu nhiều năm, có thứ gì tốt mà chưa từng thấy qua? Cho dù là thái tử cũng nhất định đưa ra thứ gì có thể làm cho Bích Sơ ngạc nhiên. Nhận lấy vật này cũng phải do tham tài, ra là muốn tỏ thái độ cho thái tử biết, nàng thu nhận cũng có nghĩa là biết thức thời mà ngậm miệng. Bích Sơ cũng cho rằng mình bán đứng chủ tử.

      Đối với hoàng hậu nương nương, quan trọng nhất chính là thái tử điện hạ, nàng chẳng qua là ở giữa được hưởng chút lợi , để giữa hai người có khe hở gì mà thôi. Hoàng hậu nương nương là lòng tốt với thái tử, cho nên mới nghiêm túc muốn bồi dưỡng Hứa tiểu thư. Chỉ là nương nương dường như nhìn ra, tuy thái tử điện hạ mới năm tuổi nhưng có chủ kiến của riêng mình.

      Hoàng hậu nương nương lại luôn coi như đứa trẻ bình thường, chuyện gì cũng thay quyết định.

      Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, tuy rằng Bích Sơ chưa từng làm mẫu thân, nhưng nàng cũng có hiểu tâm tình của hoàng hậu, cũng hiểu được tâm tình của thái tử điện hạ. Giương mắt nhìn thái tử điện hạ chút, thấy tầm mắt vẫn rời khỏi Hứa tiểu thư, tuy rằng biết tại sao lại quan trọng.

      Hoàng hậu nương nương sai lầm, càng để ý người, lại càng để cho người khác tùy ý an bài

      Giúp đỡ chủ tử là bổn phận của nô tài, Bích Sơ liền mở miệng: "Hôm nay Hứa tiểu thư ở cùng công chúa An Dương, hai người cùng ăn cùng ngủ. Hứa tiểu thư tính tình yên tĩnh, tỉnh dậy cũng ồn ào khóc nháo, chỉ có công chúa An Dương mỗi lần thức giấc đều hết sức hoạt bát, cũng nhờ ảnh hưởng của tiểu thư mà an tĩnh nhiều."

      "Hoàng hậu nương nương cũng rất cao hứng."

      Lời này nghe giống như báo cáo những việc ban ngày của A Đoàn, ý tứ bên ngoài có vẻ rất tốt, ngữ khí lại giống như khen, ngoài ý muốn có chút nghiêm túc. Động tác của Ngô Đồng đổi, nghiêng đầu nhìn A Đoàn, khẽ mở miệng: " Có lời gì cứ thẳng cần ngại."

      Thái tử như vậy, Bích Sơ cũng kiêng dè gì nữa.

      "Tuy ba tuổi mới biết tính nết ra sao, tại Hứa tiểu thử cũng chỉ mới được vài tháng, nhưng theo con mắt của nô tỳ, tính tình của Hứa tiểu thư có chút hơi quá trầm tĩnh."

      Có tiểu hài tử nào mà khóc nháo? Công chúa An Dương ngoại trừ nhũ mẫu và cung nữ còn có thêm bốn ma ma chuyên phục vụ,bốn ma ma này việc gì cũng cần làn, chỉ chuyên phụ trách việc dỗ công chúa mỗi khi nàng khóc. Hứa tiểu thư tiến cung cũng được chuẩn bị bốn ma ma như vậy, thế nhưng điểm công dụng cũng dùng đến. Bên kia dỗ An Dương công chúa đến sứt đầu mẻ trán, bên này lại nhàn rỗi có việc gì làm.

      Tiểu nương này đói bụng cũng chỉ hừ hừ hai tiếng, mắt mở to nhìn mọi người, quấy khóc, ngay cả khua khoắng chân tay cũng có mấy, nhiều nhất chỉ là đảo đôi mắt vòng vòng. Nếu phải nhìn thấy ánh mắt trong vắt, thông minh lanh lợi của nàng, còn tưởng là bé bị ngốc.

      Ngô Đồng khẽ cười tiếng thể nhận ra, lại lắc đầu.

      Nàng nào có trẫm tĩnh, ràng là lười. Lúc trước hơn tuổi còn chịu tập , cả ngày chỉ ngủ. Mẫu hậu thậm chí mời mấy vị ngự y đến xem nhưng tất cả đều kết luận là thân thể rất tốt. Mẫu hậu cũng còn cách nào, đứa bé còn như vậy, muốn ép cũng chẳng có cách nào để ép.

      Cho đến ba tuổi mới đứng lưu loát, An Dương tuổi chạy khắp nơi.

      Bất quá sau khi biết tính tình lại trở nên hoạt bát. Cả ngày nhũ mẫu phải đuổi theo nàng với An Dương khắp nơi, giống như nơi nào trong cung cũng nghe được tiếng các nàng cười. Cứ như vậy cho đến khi được năm tuổi cũng là lúc mẫu hậu bắt đầu dạy dỗ nàng...

      Bích Sơ cũng dừng lại : "Tình tình trầm tĩnh của Hứa tiểu thư cũng phải là chuyện xấu, chủ yếu là những tính toán của hoàng hậu nương nương."

      "Nô tỳ lớn lên bên cạnh hoàng hậu nương nương, có thể mạnh miệng mà , hoàng hậu nương nương đem Hứa tiểu thư bồi dưỡng thành người thế nào, trong lòng nô tỳ cũng nhìn ra."

      "Nô tỳ cũng ngại thẳng, Hứa tiểu thư về sau khẳng định trở thành người xứng đáng với vị trí quốc mẫu, chỉ là tâm tư giấu rất sâu, để ai biết được. Với tính cách như vậy bình thường cũng có gì, chỉ là tốt bởi vì đem từng chuyện từng chuyện giấu kín trong lòng, để cho bất cứ ai phát ."

      "Loại áp lực như vậy nếu để lâu, đến khi gặp phải chuyện gì đó thể tiếp nhận, trong nháy mắt toàn bộ bùng nổ."

      Bích Sơ còn muốn tiếp tục, đột nhiên phát vẻ mặt có chút nhu hoà của thái tử bỗng trở nên lạnh lẽo. ràng chỉ là đứa , môi vừa mím thành đường thẳng làm cho người khác dám đến gần. Bích Sơ dừng chút, ngừng miệng, cúi đầu đứng yên. Qua hồi lâu mới nghe tiếng thái tử than thở mang theo ngữ khí phức tạp dị thường: " quả là mắt sáng như đuốc."

      "Chuyện kia, cho rằng nên làm thế nào?"

      Giọng đến nỗi nếu phải Bích Sơ vẫn lưu tâm tuyệt đối thể nghe ra.

      Kinh ngạc nhíu mày, biết vì sao cảm xúc của thái tử lại có dao động lớn như vậy. Bất quá tuy rằng thân cận với thái tử, Bích Sơ cũng cho rằng nàng có thể tuỳ tiện hỏi đến tâm của thái tử, đặc biệt lại là vị thái tử trưởng thành sớm tới mức dị thường. Hít hơi sâu, cả gan : "Nô tỳ cho rằng, Hứa tiểu thư thích hợp để hoàng hậu nuôi dưỡng, nên để nàng về nhà hơn."

      Ngô Đồng ngẩn người, qua hồi lâu mới : "Ý tứ của ta hiểu được,đêm khuya gió lạnh, vẫn nên về nghỉ sớm chút ." Lại nhìn thoáng qua Giang công công: "Đưa trở về."

      "Nô tài tuân lệnh."

      Trách được, trách được kiếp trước khi A Đoàn tiến cung, Bích Sơ luôn mang dáng vẻ như có lời khó . Lúc đó cũng chú tâm tới việc chăm sóc A Đoàn cho nên cũng biết phải mở miệng thế nào. Khi đó chuyện A Đoàn tiến cung đối với cũng có ý nghĩa gì đặc biệt, tuy rằng hiểu được tương lai đây là chính phi của mình nhưng lúc đó còn quá , chỉ nhìn qua chút rồi thôi.

      Khi đó chính cũng bận rộn việc học tập do phụ hoàng sắp xếp, căn bản là có tâm tư chú ý đến nàng.

      Cho đến khi nàng bắt đầu trở nên hoạt bát, mỗi ngày cùng An Dương nháo loạn trong cung, khi đó mới bắt đầu chú ý đến nàng. Trưởng thành rất khả ái, chỉ là có chút nghịch ngợm, lúc đó cũng chỉ nghĩ như vậy. Cũng hề ghét bỏ, chỉ là muốn quản nàng mà thôi.

      Cho đến khi mẫu hậu bắt đầu dạy nàng quy củ, biết bắt đầu từ lúc nào, từ nha đầu hoang dã từng bước từng bước biến thành tiểu thục nữ có phong cách quý phái. Khi đó tuy rằng nhận thấy nàng chuyển biến như vậy có chút quá nhanh nhưng lại cảm thấy mẫu hậu quả là có phương pháp dạy bảo, nhanh như vậy đem nàng dạy bảo tốt.

      tại A Đoàn là người cũng như tên, chính là quả bóng mềm mại, cái gì cũng trắng trắng tròn tròn, căn bản là thể nhìn ra bộ dáng sau này. Từ trong ngực nhũ mẫu chuyển tới tay Ngô Đồng cũng mở mắt, chỉ cựa quậy chút lại ngủ tiếp. Ngô Đồng đưa tay khẽ chạm vào hàng mi dài, khắc kia lòng bàn tay bỗng run rẩy, tâm cũng trở nên đau đớn.

      Khom người trán kề trán, hốc mắt phiếm hồng, gắt gao ngắm nhìn dung nhan lúc ngủ của A Đoàn.

      "Nếu như lúc trước, ta lưu tâm tới nàng chút, có phải hay cũng với ta những lời như vậy?"

      "...Có phải hay chúng ta đến kết cục như vậy?"

      ...

      Giang Vạn Lí vốn cho rằng hôm nay là ngày đầu tiên thái tử phi đến đây, thái tử hẳn bỏ qua thói quen đến thư phòng sau bữa tối như thường ngày. Tuy rằng tại thái tử phi là hồng nhan hoạ thuỷ còn hơi sớm, nhưng mà thái tử để ý như vậy, dù thế nào cũng ngoại lệ lần. Kết quả là chờ hồi, lúc vào, thái tử sớm thấy bóng dáng, thái tử phi cũng yên giấc trong ngực nhũ mẫu.

      Được rồi, thái tử gia của chúng ta quả nhiên cần cù, cho dù là thái tử phi cũng ngăn được .

      Dặn dò nhũ mẫu vài câu liền đến thư phòng. Đứng ở cửa len lén nhìn vào, quả nhiên từ sớm thái tử bắt đầu đọc sách. tại vóc dáng thái tử chưa đủ lớn nên bàn ghế tại thư phòng cũng phải đặt làm riêng, cái bàn con so với bình thường thấp hơn.Lưng thẳng tắp, ánh mắt chăm chú nhìn vào sách. Trong thư phòng ngoài tiếng lật sách ra chút thanh nào khác.

      Giang Vạn Lí chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy làm chủ tử cũng sung sướng như mọi người vẫn nghĩ. Tình trạng như vậy bắt đầu từ khi thái tử gia được ba tuổi. Thái tử trưởng thành sớm, tự bản thân cũng đặt ra cầu cao cho bản thân. Khi thái tử mới được ba tuổi, hoàng thượng cũng chỉ cầu học vỡ lòng mà thôi, tại tất cả những thứ học đều là thái ử gia tự mình quyết định.

      Nhìn hồi liền xoay người tới phòng bếp , thể giúp gì được cho chủ tử, chỉ có thể chăm sóc việc ăn uống của tốt.

      Từ lúc Bích Sơ trở về, hoàng hậu cũng hỏi chuyện thái tử đối đãi với A Đoàn ra sao, chỉ theo thường lệ làm việc của mình. Cho đến khi nhũ mẫu của thái tử tiến vào bẩm báo, tối nay thái tử vẫn đến thư phòng đọc sách như thường lệ, lúc này vẻ mặt hoàng hậu mới thoáng chút mệt mỏi.

      Mỉm cười dặn dò: "Nhớ chuẩn bị điểm tâm chu đáo, thái tử đọc sách thích bị quấy rầy, nhưng ngươi cũng phải nhớ được để cho thái tử học quá khuya, cần nghỉ ngơi sớm chút. Nếu nó chịu nghe, bất kể muộn như thế nào ngươi cứ qua đây báo cho ta biết."

      "Dạ, nô tỳ biết."

      Đợi nhũ mẫu rồi, hoàng hậu mới quay sang Bích Sơ, có chút áy náy : " phải là ta tin ngươi, ta cũng biết tình cảm của ngươi và thái tử rất tốt, ngươi là người nhìn thằng bé lớn lên, giúp nó gạt ta."

      Bích Sơ buồn cười lắc đầu: "Tuy nô tỳ nhìn thái tử lớn lên nhưng người mới là chủ tử của nô tỳ. phải nô tỳ gì người nhưng Hứa tiểu thư lúc này mới được mấy tháng, ngay cả chuyện cũng chưa biết, người cần gì phải để ý như vậy? Từ trước đến nay thái tử luôn ổn trọng, sao có thể vì đứa trẻ còn chưa dứt sữa mà sao nhãng việc học chứ?"

      Hoàng hậu ngẫm lại cũng buồn cười: "Ta cũng biểu vì cái gì mà luôn cảm thấy thái tử rất coi trọng nha đầu kia. ra nhìn trúng cũng sao, tương lai vẫn là người của , chỉ là thể quá mức."

      " tại xem ra đúng là ta suy nghĩ nhiều rồi."

      Bích Sơ nghiêng người nhìn đồng hồ Tây Dương tường: "Cũng còn sớm, hay là nương nương cứ nghỉ trước ."

      Hoàng hậu cũng nhìn thoáng qua thời gian, gật đầu: "Cũng được."

      Hầu hạ hoàng hậu nương nương ngủ xong, Bích Sơ dặn dò cung nữ gác đêm chút rồi mới trở về phòng mình. Sau khi rửa mặt chải đầu, thổi tắt đèn liền nằm giường suy tư.

      Cảm giác của hoàng hậu nương nương sai, thái tử đối với Hứa tiểu thư quả quan tâm quá mức, nhưng dù sao người vẫn là thái tử, tự biết mình nên làm gì. Nhưng cũng có thể nhận thấy, quan hệ giữa mẫu tử bọn họ giống như càng ngày càng xa, bắt đầu tín nhiệm lẫn nhau. Hoàng hậu nương nương còn tin thái tử, mà thái tử tại sao cũng còn tin tưởng hoàng hậu nữa?

      Hơn nữa cũng hiểu tại sao nàng luôn có cảm giác, mấy ngày nay tuy thái tử vẫn đến cung hoàng hậu nương nương như trước nhưng nàng lại cảm thấy Thái Tử giống như có điều gì trách cứ hoàng hậu nương nương?

      Bích Sơ suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến nát óc vẫn tìm ra được đáp án, cuối cùng cả căn phòng cũng chỉ lưu lại tiếng thở dài.

      Ôi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :