1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chào buổi sáng, u linh tiểu thư - Bản Lật Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 26. Bạn bè

      Editor: Tiểu Anhh

      Tiếng của người phụ nữ lớn, nghe còn có chút dịu dàng, nhưng lại dọa Mạc Trăn giật mình —— dù là ai đột nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ xa lạ trong nhà mình, cũng giật mình.

      "Meo." A Diêu kêu tiếng, chân mèo chuẩn bị mở máy ngừng lại, Mạc Trăn cũng theo chỗ phát ra thanh nhìn lại.

      ra cảm thấy dùng từ 'người phụ nữ' để hình dung rất thích hợp, bởi vì chẳng có người phụ nữ nào bay bổng giữa trung cả.

      Đột nhiên cảm thấy có chút nhức đầu.

      Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy A Diêu chỉ là ngoài ý muốn, dẫu sao lâu như thế, trừ A Diêu, gặp những quỷ hồn khác. Nhưng lúc này lại vô căn cứ chui ra nữ quỷ, rất hoài nghi pháp thuật sư phụ làm người hết hạn sử dụng.

      "Hey ~ Mạc tiên sinh." Tiếng của người phụ nữ cắt đứt suy nghĩ của Mạc Trăn, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ cái, người sau nhàng lơ lửng , thích thú vẫy tay với mình.

      "Meo meo meo meo meo meo meo." Đúng lúc này A Diêu nhảy tới bên cạnh người phụ nữ, ra sức gì đó, nhìn có vẻ giới thiệu người phụ nữ này với .

      Mạc Trăn mím mím môi, với A Diêu: " tiếng người."

      A Diêu: ". . ."

      "Phụt." Lời của đưa tới tiếng cười khẽ, ta cúi người xuống nhìn A Diêu bàn, khóe mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, " phải tôi dạy làm thế nào để ra khỏi con mèo rồi sao?"

      "Meoo!" lời thức tỉnh mèo trong mộng, mắt A Diêu sáng lên, bốn cái chân nghiêm chỉnh đứng bàn, sau đó. . . nó lăn bàn vòng.

      Mạc Trăn: ". . ."

      Trong khí dường như có thứ gì đó chập chờn rất , tóc trán Mạc Trăn gió tự lay động chút, ngay sau đó có giọng thâm tình vang lên bên tai, "Tôi ra đây!"

      Mạc Trăn nghiêng đầu, ngoài dự đoán nhìn thấy hình bóng quen thuộc —— váy liền áo xanh đen, tóc đen dài tới eo, đuôi tóc xoăn xoăn.

      "Trăn Trăn, cuối cùng tôi cũng ra rồi!" A Diêu hưng phấn bay tới gần Mạc Trăn, huơ tay múa chân xoay quanh vòng.

      Mạc Trăn giật giật khóe miệng, nhìn A Diêu cuối cùng cũng dừng trước mặt mình, nghiêm túc : " ra rồi làm người cho tốt, đừng có vào nữa."

      A Diêu: ". . ."

      Lời thoại này thích hợp dùng ở loại thời điểm này hả? Có phải Trăn Trăn diễn nhầm rồi ?

      "Ha ha ha." Người phụ nữ xa lạ khoa trương ôm bụng cười to, Mạc Trăn tin nếu quỷ có thể chảy nước mắt bây giờ khóe mắt ta chắc chắn đều là nước mắt trong suốt.

      "Meo." tiếng mèo kêu yếu ớt từ bàn truyền tới, mèo đen bị A Diêu nhập vào từ từ tỉnh lại, lảo đảo đứng lên. A Diêu nhìn mèo con run run rẩy rẩy, đành lòng bước lên phía trước, "Trăn Trăn, mèo con đáng thương, chúng ta nuôi nó thời gian nữa nhé."

      , lấy cái tính lười chảy thây của Mạc Trăn, nếu A Diêu người con mèo, nuôi con ở nhà. Nhưng nhìn mèo con thực quá yếu ớt, hơn nữa A Diêu như vậy, đành phải gật đầu đồng ý.

      biết bắt đầu từ lúc nào, có cách nào từ chối thỉnh cầu của A Diêu.

      Sắp xếp ổn thỏa cho mèo con xong, lúc này A Diêu mới nhớ tới người bạn mới muốn giới thiệu cho Mạc Trăn, "Trăn Trăn, đây là bạn tốt của tôi. . ." A Diêu tới đây dừng lại, khóe miệng cố gắng kéo ra, nhưng rất lâu cũng phun ra được chữ. Mãi lúc sau, mới nghiêng đầu nhìn người phụ nữ, "Phải rồi, tên gì?"

      Mạc Trăn: ". . ."

      F*ck, ngay cả tên người ta cũng biết là bạn tốt? ! Bạn tốt phải như vậy!

      Mạc Trăn hiếm khi kích động lại bị A Diêu chọc phải gào thét dưới đáy lòng.

      Chẳng qua đối với A Diêu mà , cần biết cái gì mà bạn bình thường, bạn bài bạn nhậu, bạn thân bạn tốt những phân loại bạn phức tạp này, bởi vì chỉ có người bạn : )

      # Châm nến #

      Bị hỏi họ tên, người phụ nữ cũng biểu hết sức rộng rãi, "Tôi tên là A Phiêu, nhũ danh là Phiêu Phiêu."

      Mạc Trăn: ". . ."

      A Diêu vui vẻ gật đầu, "Oa! Vậy sau này tôi gọi là Phiêu Phiêu!"

      Mạc Trăn: ". . ."

      Cái tên giả có thành ý như vậy mà cũng tin, rất muốn dắt tới bệnh viện kiểm tra đầu óc chút, xem có phải não chỉ to như quả nho. . . đúng, phải là nho khô hay .

      để ý tới A Diêu nữa, Mạc Trăn đặt ánh mắt dừng lại người phụ nữ tự xưng là Phiêu Phiêu này, hơn nữa còn nhìn rất chăm chú. Người phụ nữ này lớn hơn A Diêu bao nhiêu, nhưng mặt mày so với A Diêu lại thêm chút thành thục. Loại thành thục này phải do cách trang điểm cẩn thận, mà trải qua số việc, lưu lại ấn kí người.

      So ra, A Diêu giống như là thiếu nữ rành thế .

      Đối diện với ánh mắt dò xét của Mạc Trăn, người phụ nữ biểu rất thản nhiên, ta thản nhiên như vậy lại làm cho Mạc Trăn ngượng ngùng. ho khan tiếng, nhìn người phụ nữ hỏi: " Phiêu Phiêu, rất cảm ơn dạy A Diêu biện pháp ra khỏi con mèo. Nhưng tôi có thắc mắc, vừa nãy lăn lộn tại chỗ ấy, là nghi thức nhất định phải hoàn thành trước khi ra à?"

      ", đó chỉ là sở thích cá nhân của tôi." Phiêu Phiêu nhe răng cười .

      Mạc Trăn: ". . ."

      A Diêu: ". . ."

      Mợ nó, có phải bị lừa? ! cảm thấy kỳ quái, tại sao lại có tư thế lăn lộn kỳ lạ như vậy! Loài người là quá đáng sợ, muốn tiếp tục làm mèo vẫn còn kịp chứ!

      Mạc Trăn vội mở miệng, mãi sau đó mới hỏi: "Vậy giả thần giả quỷ cũng là sở thích cá nhân của ?" Lời đồn trong trong trang viên Kensny có ma quỷ lộng hành, nhất định người phụ nữ này thoát khỏi liên quan.

      "Nghiêm khắc mà phải, bởi vì vốn dĩ tôi chính là quỷ, thể định nghĩa là giả bộ sinh ." Phiêu Phiêu chống cằm, vẻ mặt trầm tư, "Hơn nữa tôi làm như thế phải là vì hù dọa bọn họ, tôi chỉ muốn cảnh cáo họ trông chừng mèo nhà mình cho tốt."

      Nhưng những người đó lại hoàn toàn hiểu ý tốt của , sau khi thấy chỉ biết đạp mạnh cần ga, là. . . so sad.

      Lời Phiêu Phiêu khiến Mạc Trăn ngẩn người, "Tại sao biết mèo của bọn họ mất tích?" Trừ Mạc Trăn, mỗi nhà ở Kensny hầu như đều nuôi thú cưng, tất cả đều là mèo, nhưng chắc chắn có ít người nuôi mèo, trừ phi ta với đám người đó là đồng đảng, nếu làm sao biết mục tiêu kế tiếp của bọn chúng là ai?

      "Trăn Trăn, Phiêu Phiêu rất lợi hại!" A Diêu bay tới, lách vào giữa Mạc Trăn và Phiêu Phiêu, "Chính ấy thay gọi điện thoại báo cảnh sát! Người trong kho hàng đều do chính ấy xử lý!"

      Mạc Trăn: ". . ."

      sao lại quên mất, Phiêu Phiêu này là nữ quỷ, ta muốn biết mục tiêu kế tiếp của bọn chúng, cũng phải là việc khó.

      Phiêu Phiêu ra vẻ thẹn thùng cúi đầu, lí nhí: "Ầy da, kỳ thực đây chỉ là việc như con muỗi thôi, tôi là nữ quỷ có lý lịch."

      Mạc Trăn: ". . ."

      lại còn có lý lịch nữa, tôi cũng phải người trong phòng nhân .

      "Mục tiêu kế tiếp của họ là A Diêu, sau khi biết tôi muốn cho , nhưng người có thứ gì đó cho tôi lại gần, nên tôi mới trực tiếp tìm A Diêu." Phiêu Phiêu rũ đầu xuống, tiếp tục thẹn thùng .

      Trong mắt Mạc Trăn thoáng lên tia nghi hoặc, có thứ gì đó ngăn ta tới gần? Chẳng lẽ pháp thuật của sư phụ vẫn chưa hết hạn?

      "Nhưng biết tại sao, lúc này lại đột nhiên có trở ngại nữa."

      Mạc Trăn: ". . ."

      Xem ra vẫn hết hạn sử dụng.

      A Diêu nghe đến đây, kích động gật gật đầu, "Ừ ừ! Tôi với Phiêu Phiêu trong ngoài phối hợp, giả bộ bị bọn chúng bắt, đánh bọn chúng đến manh giáp cũng méo còn."

      Phiêu Phiêu ngước đầu lên nhìn A Diêu cái, cũng gật gật đầu : "Ừ, tuy tôi chỉ tới bảo ngoan ngoãn ở nhà, nên chạy loạn."

      A Diêu: ". . ."

      Phiêu Phiêu định nhúng tay vào chuyện này, chỉ là nhìn mấy con mèo chết thảm rất đáng thương, cho nên mới nhắc nhở chủ nhân của bọn chúng. Lại trăm triệu lần nghĩ tới, mình thuyết phục A Diêu lại bị A Diêu thuyết phục, lần làm nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa. . . Thực ra rất ghiền.

      Mạc Trăn nghe vậy, nhịn được hỏi: "Tôi xem video giám sát, những con mèo kia đều tự chạy ra khỏi nhà, tại sao lại như vậy?"

      Phiêu Phiêu đáp: "Thực ra phải bọn chúng tự chạy , chẳng qua camera giám sát quay tới thôi."

      Mạc Trăn sửng sốt, dường như hiểu ra cái gì đó, "Còn có con quỷ nữa?"

      "Ừ." Phiêu Phiêu gật đầu, "Lệ khí người tôi quá nặng, khi tới gần lũ chó mèo, bọn chúng đặc biệt rất ầm ĩ. Nhị Cẩu vừa vặn ngược lại với tôi, bọn chó mèo rất thích khí người ta."

      "Nhị. . . Cẩu?" Mạc Trăn nhìn Phiêu Phiêu, dùng ánh mắt bày tỏ nghi ngờ của mình.

      "Trước kia tôi với Nhị Cẩu là bạn, nhưng về sau lại cãi nhau với tôi, chạy tới làm bạn với đám ngược đãi mèo." Lúc Phiêu Phiêu lời này, rất có vài phần chán nản.

      Mạc Trăn: ". . ."

      Nếu gọi tôi là Nhị Cẩu, tôi cũng cãi nhau với —— hoàn toàn quên mất, lúc trước mình gọi A Diêu là Lý Cẩu Hải.

      "Vậy Nhị Cẩu tại ở đâu?" A Diêu tò mò hỏi, Nhị Cẩu cũng là trong những hung thủ, thể để cho ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.

      "Nhị Cẩu bị quỷ sai bắt , thiếu chút nữa tôi cũng bị bắt !" Lúc lời này trong lòng Phiêu Phiêu vẫn còn sợ hãi, còn chưa báo thù, sao có thể chuyển thế đầu thai được.

      A Diêu chăm chú nhìn ta, trầm ngâm trong chốc lát mới : "Phiêu Phiêu, Trăn Trăn ấy chỉ có thể nhìn thấy oan hồn, tại sao lại chết?"

      Mạc Trăn nhìn A Diêu cái, ngày thường nhìn có chút ngu ngốc, nhưng trong ít chuyện quan trọng lại nhìn rất ràng.

      A Diêu luôn gọi cái này là đại trí nhược ngu. (người tài thường khiêm tốn trầm tĩnh nên trông bề ngoài có vẻ đần độn)

      Phiêu Phiêu chớp chớp mắt, đáp: "Đây là câu chuyện hết sức cẩu huyết, tôi nên , kéo thấp chỉ số thông minh của mấy người."

      A Diêu: ". . ."

      Ngược lại Mạc Trăn thấy ngoài ý muốn, ngay cả tên của mình ta cũng muốn tiết lộ, càng cần phải đến nguyên nhân cái chết.

      Nhìn đồng hồ, sắp đến mười giờ. Mạc Trăn liếc hai nữ quỷ lơ lửng trung, cười cười với Phiêu Phiêu, " Phiêu Phiêu, muộn thế này, hẳn phải nên về nhà."

      Lệnh đuổi khách uyển chuyển chút nào, A Diêu tán thành nhảy ra, "Trăn Trăn, Phiêu Phiêu là bạn của tôi." Ý là sao có thể vô tình đuổi ý như thế!

      Mạc Trăn chuyển ánh mắt lên người A Diêu, " ta ở lại, ."

      . . .

      A Diêu nhìn Phiêu Phiêu, ánh mắt vô cùng chân thành, "Hẹn gặp lại, Phiêu Phiêu!"

      Phiêu Phiêu: ". . ."

      Giang hồ vĩnh biệt!
      Iluvkiwi1900 thích bài này.

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 27. Cờ thưởng
      Editor: Tiểu Anhh

      ghế dài ngoài hành lang bệnh viện trung tâm thành phố A, có hai người ngồi song song. Hướng Vân Trạch bóp hộp sữa rỗng, thuận tay ném vào thùng rác bên cạnh, "Trần tiểu thư, phiền em lần sau làm tình huống mới gọi cho tôi có được ? Suýt chút nữa tôi bị em hù chết rồi đó."

      Mặt Trần Thanh Dương đen thui, "Tôi là sinh viên khoa văn!" Tăng thêm giọng điệu và nâng cao lượng, đều nhấn mạnh "đây phải lỗi của tôi".

      Hướng Vân Trạch xoay đầu nhìn cái, ánh mắt kia nếu dùng theo cách văn vẻ của Trần Thanh Dương, chính là hài hước. "Sinh viên khoa văn còn học đòi người ta viết tiểu thuyết trinh thám?"

      Trần Thanh Dương dùng phần ba giây để giận Hướng Vân Trạch khinh bỉ mình, mà hai phần ba giây tức giận còn dư lại biến thành kinh ngạc, "Mẹ kiếp, đọc tiểu thuyết của tôi? !"

      "Tôi rất hy vọng mình chưa đọc qua." Hướng Vân Trạch quay đầu lại, như nhớ tới chuyện nào đó bi thương, "Mấy cái định lý vật lý trong tiểu thuyết của em làm cho người ta cách nào nhìn thẳng."

      Trần Thanh Dương: ". . ."

      Với người thi vật lý chưa bao giờ đạt điểm tiêu chuẩn, lại dám viết tiểu thuyết trinh thám liên quan tới vật lý, cảm thấy cái tinh thần dũng cảm tìm tòi này rất đáng được khen ngợi và khích lệ!

      "Đó là cầu của cốt truyện, là sáng tác văn học! Văn học! hiểu chứ!" Liên tục ba dấu chấm than, biểu tâm tình thuyết phục đối phương của Trần Thanh Dương rất tinh tế.

      "Tôi biết vật lý." Hướng Vân Trạch hơi ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế, vân đạm phong khinh quăng ra câu.

      Trần Thanh Dương: ". . ."

      Sao lại quên mất, người này là tiến sĩ vật lý chuyên nghiệp.

      # thể lại cứ việc chơi đùa #

      Trần Thanh Dương ở bên hờn dỗi, coi hộp sữa bò là Hướng Vân Trạch mà hung hăng dày xéo. Hướng Vân Trạch nhìn hộp sữa bất hạnh chết thảm trong tay , đuôi lông mày khẽ nhướn, “Trần tiểu thư, là người rất am hiểu văn học, em có cảm thấy chúng ta lạc đề ?"

      Trần Thanh Dương: ". . ."

      Được rồi, xem như biết cái tên Hướng Vân Trạch kia quyết tâm truy cứu trách nhiệm của , chỉ có điều trốn tránh trách nhiệm cũng là trong những thiên phú của .

      Nhanh chóng sắp xếp từ ngữ chút, Trần Thanh Dương xác định đẩy hết trách nhiệm lên đầu bác sĩ Phương, dự tính trước mới mở miệng, " biết bác sĩ Phương đó, ông ta toàn những thuật ngữ chuyên nghiệp giống như đại sư tụng kinh ý, tôi nghe hiểu."

      Khóe miệng Hướng Vân Trạch giật giật, định lên tiếng bị Trần Thanh Dương ngắt lời, "Nhưng tôi đọc hiểu biểu cảm nét mặt của ông ta đó!"

      Hướng Vân Trạch: ". . ."

      thấy mình vẫn ngậm miệng tốt hơn.

      "Độ cong chân mày nhíu lại, ánh mắt thâm trầm ngưng trọng kia như với tôi tình huống của Đại Lực ổn! Hơn nữa sau khi ông ta phun ra cả đống tôi chỉ nghe hiểu hai chữ ‘kỳ quái’, ‘ đúng lắm’ này, tôi có thể gọi cho sao?"

      Hướng Vân Trạch: ". . ."

      tại thấy may mắn, chỉ gọi cho , mà lại quên mất thông báo cho người nhà Lê Nhan. Nếu tối nay lại triệp tập tất cả người nhà Lê Nhan tới bệnh viện, mới cứng họng được gì.

      "Cách phiên dịch biểu cảm bác sĩ Phương của em có căn cứ, chính xác là ‘bệnh nhân xuất phản ứng sinh lý ràng, mặc dù rất nhanh trở lại bình thường, nhưng khả năng tỉnh lại trong thời gian gần đây là rất lớn’."

      Trần Thanh Dương: ". . ."

      Biểu cảm của bác sĩ Phương rất đúng chỗ!

      ", mặc kệ như thế nào, Đại Lực sắp tỉnh lại là tin tốt, chúc mừng Hướng công tử!" Trần Thanh Dương như người tốt vỗ vỗ vai Hướng Vân Trạch, khéo léo chuyển đề tài.

      là quá thông minh.

      Hướng Vân Trạch đẩy tay Trần Thanh Dương khoác vai mình xuống, liếc cái nữa. Lúc Mạc Trăn rời sắc mặt rất kém, nếu phải Trần Thanh Dương gọi tới, cậu ta nhất định để cho Mạc Trăn rời mình.

      Buông tảng đá lớn Lê Nhan trong lòng xuống, ngược lại càng lo lắng cho Mạc Trăn hơn.

      "Thời gian còn sớm, em cũng về sớm chút ." Hướng Vân Trạch đứng lên, dặn Trần Thanh Dương câu, ngay cả đầu cũng quay lại rời .

      Trần Thanh Dương nhìn bóng lưng vội vã rời của , bĩu môi. Người này phải vẫn tức giận chứ, đúng là hẹp hòi hơn cả phụ nữ.

      Hướng Vân Trạch ra khỏi bệnh viện, trực tiếp lên xe mình. Ngồi trong xe, móc điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Mạc Trăn, nhưng nghĩ lại, chuyển thành gửi tin nhắn.

      "Mèo nhà cậu sao chứ?"

      Sau khi tin nhắn gửi , rất nhanh có trả lời, " sao, quay về."

      quay về? Mắt Hướng Vân Trạch giựt giựt, có ý là trước đó đúng là bị thất lạc?

      "Vậy tốt. Có thể tớ Mỹ nữa."

      Tay Mạc Trăn cầm điện thoại run run, ". . .Bạn nhà cậu lại sao thế?"

      "Bác sĩ em ấy sắp tỉnh. ^_^ "

      Mạc Trăn sửng sốt chút, sau đó lướt nhanh ngón cái lên màn hình, "Chúc mừng, rốt cuộc cũng chờ được mây tan thấy trăng sáng."

      Khóe miệng Hướng Vân Trạch còn chưa kịp giơ lên, Mạc Trăn lại nhắn tin khác tới, "Chẳng qua cái mặt cười của cậu có chút buồn nôn."

      Hướng Vân Trạch: ". . ."

      ta mỉm cười soạn tin nhắn, "^_^^_^^_^, gấp ba uy lực, hy vọng có thể thành công buồn nôn chết cậu."

      Mạc Trăn: ". . ."

      biết nên ai ngây thơ đây.

      "Lại là bạn hả?" A Diêu tới gần Mạc Trăn, muốn nhìn chữ viết màn hình.

      Mạc Trăn úp máy lên bàn, nghiêng đầu nhìn A Diêu, "Ừm, chính là người bạn tặng cá rán đấy."

      A Diêu: ". . ."

      Sao có thể tàn nhẫn như thế QAQ! ! Cá rán vàng rụm còn chưa kịp ăn ra khỏi con mèo, khi biến thành linh hồn thể ăn bất cứ cái gì cả!

      "Trăn Trăn, suy xét cho tôi vào người hả?" A Diêu điềm tĩnh nhìn Mạc Trăn, cười đến vô hại.

      Lông mày Mạc Trăn giật giật, cứ cảm thấy lời này có chút. . . Hạ lưu.

      " suy xét." Mạc Trăn ngồi xuống mép giường, tắt đèn lớn đỉnh đầu chuẩn bị ngủ, "Nhưng có thể cân nhắc nhập vào người con mèo lần nữa."

      A Diêu bĩu môi, con mèo đen kia vẫn rất yếu, nếu nhập vào nó lần nữa, biết chừng trực tiếp buông tay nhân gian luôn.

      Cân nhắc chút, cuối cùng A Diêu vẫn quyết định buông tha cá rán.

      Trong phòng an tĩnh hai phút, từ bên gối truyền tới giọng khàn khàn của Mạc Trăn, "Sao vẫn ở đây?"

      A Diêu ngẩn người, vẻ mặt cực kỳ vô tội, "Tôi vẫn luôn ở đây mà, quên hả, chúng ta còn ngủ chung nữa!"

      Mạc Trăn: ". . ."

      rất muốn đập con quỷ này thành tờ giấy, sau đó ném vào máy hủy tài liệu!

      'Sột soạt' vén chăn ngồi dậy, Mạc Trăn nhìn A Diêu bay giữa trung, cố gắng giữ cho mình phải bình tĩnh, "Lúc trước bởi vì là mèo, tại nếu ra, tới phòng khách chơi ."

      A Diêu mặt dày cười với , "Trăn Trăn phải xấu hổ, cũng hôn người ta, phải chịu trách nhiệm với người ta."

      "Đó là tôi hôn con mèo kia, bây giờ tôi chịu trách nhiệm với nó." Mạc Trăn xong xuống giường, ra cửa. A Diêu thấy vậy vội vàng chặn đường của , " đâu?"

      " ôm con mèo kia ngủ."

      A Diêu: ". . ."

      và con mèo đen kia đội trời chung!

      Cuối cùng Mạc Trăn ôm con mèo kia ngủ, bởi vì A Diêu ngoan ngoãn xuống tầng. Nhưng cho dù A Diêu rồi, Mạc Trăn vẫn thể nào ngủ được. Mặc dù tìm được mèo, A Diêu cũng ra khỏi người nó, tất cả mọi chuyện cũng được giải quyết tốt đẹp, nhưng trong lòng luôn có chút phiền muộn vô hình kêu gào, đuổi .

      Tệ nhất là, cũng muốn tra cứu nguyên nhân dẫn tới phiền muộn này.

      Tuy Mạc Trăn cả đêm ngủ ngon, nhưng ngày thứ hai vẫn tỉnh rất đúng giờ, đặc biệt dưới tình huống bị đánh thức bởi điện thoại của Đường Cường.

      "Mạc Thiên Vương, làm cái quái gì thế hả? !" hiếm có, lời mở đầu hôm nay của Đường Cường phải nghìn bài điệu "Buổi sáng tốt lành", mà là câu nghi vấn, thậm chí Mạc Trăn có thể tưởng tượng ra vẻ khiếp sợ mặt Đường Cường lúc này.

      "Làm cái gì là cái gì?" Mạc Trăn vò vò mớ tóc rối, vốn vẫn còn chút buồn ngủ cũng bị cái giong oang oang của Đường Cường dọa chạy.

      "Hôm nay cảnh sát tới công ty đưa lá cờ thưởng, là cho cậu!"

      Mạc Trăn: ". . ."

      "Mẹ nó Mạc Thiên Vương, cậu phải là FBI nằm vùng chỗ chúng tôi chứ? !"

      Mạc Trăn: ". . ."

      "Đường Cường, ngủ thêm giấc nữa ."

      Đường Cường: ". . ."

      Mạc Trăn rửa mặt xong, tới studio luôn mà theo lời Đường Cường tới công ty chuyến. A Diêu cuối cùng cũng được bỏ lệnh cấm, hết sức phấn khởi theo mông Mạc Trăn ra cửa.

      Lúc bọn họ , con mèo đen vẫn còn ngủ trong ổ được dựng tạm thời.

      Lần thứ hai tới Khải Hoàng, A Diêu tỏ ra quen cửa quen nẻo, khi qua cửa phòng làm việc của Đường Cường thậm chí còn cười chào hỏi với Hàn Mai Mai.

      Mạc Trăn giật giật khóe miệng, hận thể ném văng ra ngoài cửa sổ.

      Gõ hai cái, Mạc Trăn đợi người bên trong 'mời vào' đẩy cửa trước. Đường Cường xử lý văn kiện bàn làm việc, thấy Mạc Trăn sau cánh cửa, hai chữ "Mời vào" tới miệng lại cứng rắn nuốt xuống.

      "Mới sáng sớm tìm tôi có chuyện gì?" Mạc Trăn ngồi xuống ghế trước cái bàn, lười biếng nhìn Đường Cường.

      Đường Cường quan sát mấy lần, mới hỏi: "Tối qua ngủ ngon?"

      "Ờ." Mạc Trăn ậm ờ đáp tiếng, ánh mắt Đường Cường thay đổi mấy lần, cuối cùng lại khôi phục bình tĩnh ban đầu, "Mạc Thiên Vương, năm nay cậu tính đoạt lấy danh hiệu mười ca sĩ hát hay nhất, chuẩn bị đổi thành đoạt danh hiệu mười thanh niên tốt đúng ?"

      Mạc Trăn: ". . ."

      Lấy phản ứng này của Đường Cường, chắc là giận rồi.

      Đường Cường quả tức giận, chuyện phát sinh tối hôm qua ta nghe ngóng từ chỗ cảnh sát, nghe Mạc Trăn thân mình thâm nhập vào doanh trại quân địch, dũng cảm đấu với năm tên ngược đãi mèo điên khùng, thành công giải cứu mèo con nhà mình.

      Đối với tình tiết câu chuyện đầy kịch tính này, ta chỉ muốn —— có thể thay thành người khác ? !

      Cậu ta cho rằng mình có thể làm nổ banh quần lót như người khổng lồ xanh, hay có thể phun tơ như con nhện hả! Việc nguy hiểm như vậy nếu xảy ra cố bất ngờ làm sao! Nếu báo cảnh sát sao chờ cảnh sát tới để họ phát huy giá trị của bản thân hả!

      Nội tâm Đường Cường nổi lên trận sóng gió to lớn, chẳng qua bề ngoài vẫn là dáng vẻ gió yên sóng lặng.

      Bởi vì ta bực bội phát , mình có lá gan để rống với Mạc Trăn.
      Iluvkiwi1900 thích bài này.

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 28. Sảng khoái
      Editor: Tiểu Anhh

      Cả hai người đều gì trong khoảng thời gian ngắn, trong văn phòng an tĩnh lạ thường.

      Đường Cường nhìn Mạc Trăn chớp mắt, muốn dùng ánh mắt giao chiến để áp chế đối phương.

      Nhưng Mạc Trăn đối mặt với ánh đèn flash sáng mạnh như ban ngày mà vẫn thong dong thản nhiên, cho nên ngạc nhiên chút nào, trận chiến này vẫn là Mạc Trăn thắng.

      Đường Cường cúi đầu cầm tách cà phê bàn, chớp chớp đôi mắt chua xót.

      Mạc Trăn chờ ta uống hớp cà phê, mới chậm rãi mở miệng: "Chuyện này đúng là tôi suy nghĩ chu toàn, xin lỗi."

      Nếu phải trước đó Phiêu Phiêu quật ngã mấy tên kia, chắc mình có thể trở về toàn thân được hay , nếu mình xảy ra chuyện gì, tạo ra rất nhiều phiền toái cho công ty. Ngoài ra, từ khi bắt đầu xuất đạo Đường Cường vẫn luôn bên cạnh mình, hai người vừa là đồng nghiệp mười năm vừa là bạn tốt, Mạc Trăn biết ta lo lắng cho mình.

      Đường Cường thở dài, xoa xoa mi tâm, "Thôi được rồi, cậu sao tốt. Nhưng từ lần sau trước khi quyết định làm chuyện gì, dù cậu nghĩ cho mình, cũng hãy nghĩ tới người bên cạnh mình, và cả hàng ngàn hàng vạn fan hâm mộ của cậu nữa."

      "Biết rồi." Mạc Trăn ngoan ngoãn nhận sai làm Đường Cường còn gì để , ta lấy vật từ ngăn kéo ra, đặt lên bàn, "Lá cờ thưởng này cậu có muốn lấy về treo ở nhà ?"

      Mạc Trăn nhìn lá cờ rất giống cờ đỏ lúc học, khóe mắt giật giật, "Treo ở công ty , như thế công ty càng vinh dự."

      Đường Cường: ". . ."

      Chẳng qua cậu thấy nó hợp với phong cách nhà cậu có.

      Vì Mạc Trăn còn phải chạy tới studio đóng phim, vậy nên ở lâu trong văn phòng Đường Cường. Lúc ra, Hàn Mai Mai nở nụ cười kiều nhìn rời .

      Nam thần võ công cái thế: Thế nào thế nào? Mạc Thiên Vương cầm lá cờ hả?"

      Cửu chế thoại mai: có ╮(╯_╰)╭

      Nam thần võ công cái thế: Tớ biết ngay mà, nam thần phải loại người câu nệ danh lợi!

      Cửu chế thoại mai: . . .

      Cửu chế thoại mai: Tớ thấy có lẽ ấy chỉ đơn thuần cho rằng lá cờ đó phù hợp với phong cách nhà ấy.

      Ngón tay Lucy đặt bàn phím giật giật, muốn gõ câu phản bác, QQ của Hàn Mai Mai lại tới.

      Cửu chế thoại mai: Đường đổng bảo tớ treo cờ lên phòng nghỉ của Mạc Thiên Vương. _:)3” ∠)_

      Nam thần võ công cái thế: Treo xong nhớ nhắc tớ tiếng, tớ muốn chiêm ngưỡng chiêm ngưỡng.

      Cửu chế thoại mai: . . . ra tớ càng muốn treo cậu lên hơn.

      Nam thần võ công cái thế: Tin tớ , tớ có cách nào để phất phơ theo chiều gió giống lá cờ đó đâu.

      Cửu chế thoại mai: Bây giờ cậu ở tầng 38?

      Nam thần võ công cái thế: Có chuyện gì à?

      Cửu chế thoại mai: Tớ lên giúp cậu phất phơ theo chiều gió.

      Nam thần võ công cái thế: . . . Tớ thấy cậu dịu dàng điềm đạm càng khiến người ta quý hơn.

      Nam thần võ công cái thế: Người đâu rồi?

      Nam thần võ công cái thế: phải cậu lên chứ? ?

      Nam thần võ công cái thế: Cảnh sát còn chưa xa, cậu đừng có làm bậy!

      A Diêu theo Mạc Trăn đến studio lâu tới, nhưng bất hạnh lại gặp Tống Nghê. Hôm nay Tống Nghê có cảnh diễn cuối cùng, ta bị nhiễm virus rồi vĩnh biệt cõi đời.

      A Diêu rất vinh hạnh mình có thể trở thành trong những người được chứng kiến cảnh này.

      Vì phải biểu cơ thể bị virus xâm nhập, thợ trang điểm tốn bao nhiêu tâm huyết giúp Tống Nghê trông có vẻ sa đọa, mùi vị này rất sảng khoái, chỉ cần nhìn thôi cũng phê.

      Tống Nghê cũng bị mình trong gương dọa sợ, lập tức xảy ra tranh chấp với thợ trang điểm. Thợ trang điểm tận tình giải thích với ta, đây là vì hiệu quả diễn xuất vân vân, chẳng qua mình là fan não tàn của Mạc Trăn.

      Cuối cùng sau khi thương lượng với đoàn làm phim, thợ trang điểm tình nguyện trang điểm lại cho Tống Nghê nhạt ít. nàng vừa trang điểm lại, vừa tự an ủi mình. sao, dù sao vẫn còn hiệu ứng sau hậu kì, , em làm hiệu ứng cũng là fan não tàn của Mạc Trăn đâu.

      Tống Nghê miễn cưỡng chấp nhận nửa bên mặt bị thối rữa, tâm trạng cực kì tốt, lúc quay vết thương dữ tợn kết hợp với ánh mắt hung ác, khủng bố dị thường.

      Đến mười hai rưỡi, cơm hộp được đưa tới đoàn làm phim, thấy nhân viên công tác đẩy xe cơm tới đây, A Diêu vô ý thức trốn sau lưng Mạc Trăn.

      Mạc Trăn nhịn được cười, dấu vết nhìn A Diêu cái, thấp giọng hỏi: "Nếu sợ như vậy, cần gì phải theo tôi tới đây?"

      A Diêu chép chép miệng lên tiếng, Mạc Trăn mở hộp cơm, lấy đũa chọc chọc, "Yên tâm , ông chủ của cơm hộp Vượng Vượng đưa vào sổ đen của studio, bây giờ tất cả nhân viên bảo vệ đều có hình vẽ của ông ta."

      A Diêu bị Mạc Trăn chọc cười, ra dù ông chủ đó lại tới đây cũng sợ ông ta, bây giờ theo Phiêu Phiêu giả quỷ!

      Nhìn trong hộp cơm của Mạc Trăn có chân gà, A Diêu lại cảm thấy có chút đói bụng, "Trăn Trăn, tôi muốn ăn chân gà."

      Mạc Trăn: ". . ."

      giả bộ nghe thấy, gắp miếng thịt bò bỏ vào miệng. Thấy Mạc Trăn đếm xỉa tới mình, A Diêu tiếp tục cố gắng : "Nếu cánh gà cũng được."

      Mạc Trăn vẫn bất biến dòng đời vạn biến ăn cơm.

      A Diêu cắn răng, liếc mắt nhìn trường quay vòng, cuối cùng chọn Tống Nghê —— bởi vì trong hộp cơm của ta có món sườn xào chua ngọt gợi lên hứng thú của A Diêu.

      Mạc Trăn nhìn A Diêu bay tới gần Tống Nghê, dường như chỉ trong nháy mắt, A Diêu lắc mình cái biến mất tại chỗ. Thân thể Tống Nghê cứng đờ chút, trợ lý bên cạnh lanh tay lẹ mắt tiếp lấy cái đũa rớt xuống khỏi tay , lo lắng hỏi: "Chị Tống Nghê, chị sao vậy?"

      A Diêu thích ứng với cơ thể này, ngước đầu lên nhìn trợ lý tóc ngắn chỉnh tề, " sao."

      Trợ lý ngẩn người, từ trước tới giờ Tống Nghê chưa hề cười với , mặc dù nụ cười này phối hợp với trang điểm mặt ta... có chút kinh dị.

      A Diêu nhận lấy đôi đũa, bưng hộp cơm về phía Mạc Trăn. Trợ lý nhìn hướng của , miệng há càng to. Mẹ nó, chị Tống Nghê lại bắt đầu tìm đường chết hả!

      Mạc Trăn thấy Tống Nghê tới chỗ mình, giật giật khóe miệng gì. Ngược lại Tống Nghê rất nhiệt tình, dứt khoát ngồi xuống chỗ trống bên cạnh , "Trăn Trăn, tôi dùng sườn xào chua ngọt đổi lấy chân gà được ?"

      Mạc Trăn: ". . ."

      Tình tiết của vở kịch này quá kỳ lạ, tất cả nhân viên công tác trong đoàn làm phim kìm lòng được nhìn lại.

      Moá nó, chẳng lẽ đây là tập hai: phong hồi lộ chuyển? ! ( nghĩa là thay đổi 180 độ )

      trường người xem tha thiết trông đợi, Tống Nghê dùng miếng xương sườn đổi lấy chân gà trong chén Mạc Trăn, sai, ta đổi lấy chân gà trong chén Mạc Trăn! Dùng miếng xương sườn !

      Hơn nữa Mạc Thiên Vương còn phản kháng!

      A Diêu như ý nguyện thoả mãn gặm chân gà, thỏa mãn ợ cái, "Trăn Trăn, sao ăn thế?"

      Mạc Trăn: ". . ."

      Đối diện với bản mặt này của , ăn vô.

      trường người xem dường như có thể nghe thấy tiếng lòng của Mạc Trăn, tất cả đều xót xa gật đầu. Em trang điểm đứng ở bên cắn khăn tay, nếu sớm biết vở kịch như thế này, nên vẽ Tống Nghê ‘khoa học viễn tưởng’ như vậy!

      Mà trợ lý của Tống Nghê hoàn toàn ngu người tại chỗ, quan hệ của chị Tống Nghê với Mạc Thiên Vương tốt như thế từ khi nào? Tại sao chút cũng biết?

      Đợi đến lúc A Diêu ăn no lại đứng lên thư giãn gân cốt. Khoan hãy , dây chằng của Tống Nghê đúng là tốt, xoạc chân gì gì đó hoàn toàn chơi. trường người xem trợn mắt há mồm nhìn Tống Nghê lúc gập eo lúc xoạc chân, nhìn mà hoa cả mắt.

      Mạc Trăn đành lòng nhìn tiếp nữa.

      "Được rồi, có thể ra được chưa?" Mạc Trăn che mặt, dùng giọng cực chỉ có A Diêu mới nghe thấy.

      "À." A Diêu quay đầu nhìn Mạc Trăn cái, trở lại khu nghỉ ngơi của Tống Nghê.

      Sau đó, dưới con mắt của mọi người, Tống Nghê lăn vòng đất.

      . . .

      Lần này, tất cả nhân viên công tác tại trường quay ngu người tại chỗ.

      Lúc A Diêu bay về bên cạnh Mạc Trăn, Tống Nghê mới lồm cồm bò dậy. Nhìn quần áo bẩn thỉu người mình, Tống Nghê ù ù cạc cạc hỏi trợ lý: " xảy ra chuyện gì vậy?"

      Trợ lý quay quay cái cổ cứng đờ, nghiêng đầu nhìn ta, "Chị. . . nhớ?"

      "Nhớ cái gì?" Tống Nghê càng ù ù cạc cạc, tại sao tất cả mọi người đều nhìn ta, ngay cả Mạc Trăn cũng nhìn ta?

      Trợ lý hít sâu hơi, thả lỏng cơ mặt, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, " có chuyện gì xảy ra cả."

      Mạc Trăn cúi đầu làm bộ như ăn cơm, thực ra chuyện với A Diêu lơ lửng ở bên, "Chẳng phải là cần lăn lộn mới có thể ra người bị nhập đó sao?"

      A Diêu ngoẹo đầu nghĩ nghĩ, cười với : "Hình như là vậy, tôi nhất thời quên mất."

      Mạc Trăn: ". . ."

      lấy cái chân gà A Diêu ăn ra thề, tuyệt đối là cố ý chỉnh Tống Nghê.

      Lúc quay phim vào buổi chiều, nhân viên công tác đều vô tình hay cố ý tránh Tống Nghê. Nghi hoặc trong lòng Tống Nghê càng sâu hơn, chuyện buổi trưa ta hoàn toàn nhớ , hơn nữa ta cũng ăn cơm hộp đầy mỡ màng của đoàn phim!

      Trong lòng Tống Nghê nghi ngờ, trong lòng nhân viên công tác lại đốt pháo. may hôm nay là cảnh diễn cuối cùng của ta, cũng biết bệnh thần kinh có bị lây .

      Rất nhanh, topic có tên là【 Bệnh thần kinh được luyện thành như thế nào 】 đứng đầu diễn đàn Hải Giác, chùm ảnh Tống Nghê với nửa bên mặt thối rữa gập eo xoạc chân lăn lộn tại trường quay được cư dân mạng bình chọn là chùm ảnh gây sảng khoái nhất năm nay, vinh hạnh giành được huy chương vàng 'dưa chua'.

      Tin tức này gây xôn xao được mấy ngày bị tin khác mạnh mẽ ép xuống.

      Mạc Thiên Vương lên trang đầu! sai, Mạc Thiên Vương lên trang đầu phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, chẳng qua phải lên trang đầu báo giải trí, mà là trang đầu báo xã hội!

      Bài báo này được tạp chí uy tín trong nước phát hành, trong bài báo này chỉ công bố các loại tội ác của nhóm ngược đãi mèo khoảng thời gian trước, đồng thời công bố phán quyết của tòa án với bọn chúng. Quan trọng nhất là, trong đó còn nhắc tới người dân cung cấp manh mối quan trọng cho cảnh sát.

      Hai chữ Mạc Trăn này có khả năng trùng tên trùng họ, thế nhưng phần cuối cùng có cảnh sát tặng cờ thưởng tới công ty Khải Hoàng, đập tan suy đoán trùng tên này.

      Bài báo viết quá trình Mạc Trăn dũng cảm chiến đấu với đám côn đồ vô cùng xuất sắc, tựa như lúc ấy người viết trường chính mắt thấy vậy, hình tượng Mạc Trăn trong lòng fan hâm mộ nháy mắt trở nên to lớn chói lòa hơn cả hùng nước Mỹ.

      Mạc Trăn đọc tờ báo nhanh như gió, bài báo nhắc tới địa điểm xảy ra việc và thông tin cá nhân của , tích tụ trong lòng Mạc Trăn cuối cùng giảm bớt chút, "Bài báo này bị tung ra các cũng mặc kệ?"

      Đường Cường nhìn người đối diện, nhịn được cười hai cái, "Lúc đó cậu phải mình là Lôi Phong."

      Mạc Trăn: ". . ."

      "Người ta chẳng qua cảm ơn cậu giúp mèo nhà họ đòi công đạo, ý tốt của họ sao chúng tôi nhẫn tâm cự tuyệt được."

      Mạc Trăn: ". . ."

      Mấy người chẳng qua nhẫn tâm có tiện nghi mà chiếm có!

      Ông chủ của tạp chí này cũng sống trong trang viên Kensny, mèo của vợ ông ta nuôi bất hạnh bỏ mạng trong vụ án ngược đãi mèo, về sau biết được tình hình từ chỗ cảnh sát liền phát hành tin này.

      cầu nhấn mạnh là, bài báo này hoàn toàn miễn phí.

      Đường Cường đứng dậy từ ghế làm việc, vỗ vỗ vai Mạc Trăn, "Mạc Thiên Vương, cậu cứ yên tâm chờ cầm giải thưởng mười thanh niên tốt ."
      Iluvkiwi1900 thích bài này.

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 29. Thân phận
      Editor: Tiểu Anhh

      Cuối cùng, Mạc Trăn đương nhiên cầm lấy giải thưởng mười thanh niên tốt, thực ra từng hoài nghi, có thể cầm lấy giải thưởng tuổi tác được rồi.

      Mà thời gian cũng lẳng lặng trôi , đảo mắt tới tháng mười . Thời tiết dần dần chuyển lạnh, nhưng A Diêu vẫn mặc bộ váy liền áo kia rêu rao khắp nơi.

      Tuy Mạc Trăn chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy rất lạnh, nhưng khi nghĩ quỷ vốn dĩ lạnh như băng cũng bình thường trở lại.

      A Diêu mỗi ngày vẫn theo Mạc Trăn tới trường quay, mắt thấy 《 Thượng Đế Cấm Khu 3 》tiến vào giai đoạn kết thúc, A Diêu chợt có chút buồn bã.

      Đạo diễn vì muốn khống chế tiến độ quay nên đem cảnh diễn có tiếng đều tập trung vào cảnh quay cuối cùng. Bước vào giai đoạn kết thúc, mỗi diễn viên hầu như đều có rất nhiều lời thoại bằng tiếng , số lần NG tăng lên ràng, tốc độ quay so với trước đó chậm hơn rất nhiều.

      " nghĩ tới sau khi tôi chết còn có thể thấy hệ liệt ba bộ 《 Thượng Đế Cấm Khu 》."

      thanh tang thương đột ngột vang lên bên cạnh A Diêu, dọa A Diêu giật nảy mình. quay đầu lại, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn người trước mắt, "Phiêu Phiêu!"

      Phiêu Phiêu cũng nhìn A Diêu, vểnh môi lên cười cười, " lâu gặp, mèo con."

      Nhắc tới mèo con, ánh mắt A Diêu lại ảm đạm, "Con mèo đen kia chạy mất rồi."

      Phiêu Phiêu ngược lại thấy bất ngờ, "Mèo hoang chính là như thế đó, cái này gọi là dã tính khó thuần."

      " như vậy. . ." A Diêu rũ mắt, luôn có cảm giác mình giống như con mèo kia vậy, ngày nào đó phải rời . Phiêu Phiêu thấy A Diêu đột nhiên sa sút, sáp lại gần nhìn , "Mèo con, em sao vậy, Mạc Thiên Vương bắt nạt em?"

      " phải." A Diêu lắc lắc đầu, nhìn Phiêu Phiêu, "Khoảng thời gian này chị đâu thế?"

      "Nơi nào có chuyện bất bình nơi ấy."

      A Diêu: ". . ."

      Xem ra hành hiệp trượng nghĩa quả nhiên có thể gây nghiện.

      "Mạc Thiên Vương nhà em đoạt công lao của chị, còn đuổi chị , đúng là bị điên mà!" Phiêu Phiêu cố ý cất cao giọng , đúng như dự đoán bị Mạc Trăn lườm, hành động theo bản năng này đổi lấy tiếng 'cắt' của đạo diễn.

      "Phiêu Phiêu, chị đừng làm ảnh hưởng tới công việc của Trăn Trăn!" Đối với hành vi quấy nhiễu trật tự trường quay này của Phiêu Phiêu, A Diêu tiến hành khiển trách mãnh liệt.

      Phiêu Phiêu thè lưỡi, liếc về phía Mạc Trăn cái, ngay sau đó bắt cóc A Diêu ra ngoài, "Chúng ta thôi mèo con, chụy dạy cho em kỹ năng khác."

      "Có ?" A Diêu sáng mắt lên, "Lần này là gì?"

      "Tam quốc sát."

      "Tam quốc sát?"

      . . .

      Mạc Trăn nghe giọng hai người càng bay xa, gì giật giật khóe miệng.

      "Mạc Thiên Vương, chuẩn bị xong chưa? Có thể bắt đầu quay được rồi chứ?" Trợ lý của đạo diễn Thôi đứng bên cạnh máy quay phim, tha thiết nhìn Mạc Trăn.

      "Ừm." Mạc Trăn gật đầu, tiến vào trạng thái quay chụp lần nữa.

      Vào thu ràng ngày ngắn hơn nhiều, tới bảy giờ trời tối đen. Khi Mạc Trăn lái xe rời khỏi trường quay, A Diêu vẫn chưa về, mà Phiêu Phiêu cũng xuất nữa.

      Mạc Trăn 'hừ' tiếng, lái xe về phía khu biệt thự.

      Bốn mươi phút sau, đứng trong căn phòng to lớn, bỗng nhiên có chút buồn phiền.

      Trong phòng rất tối, hiển nhiên A Diêu cũng chưa về nhà. tắm xong rồi ăn cơm tối đơn giản, có chút mỏi mệt bò lên ghế sofa, vừa lên mạng vừa chờ A Diêu.

      Lúc bật máy tính lên, Mạc Trăn mới phát hôm nay là ngày 11 tháng 11.

      thế mà lại quên mất cái ngày quan trọng này!

      Tầm quan trọng của ngày này dĩ nhiên phải là lễ độc thân, mà là Taobao giảm nửa giá ship.

      Tuy ở biệt thự lái siêu xe, nhưng vẫn hưởng thụ khoái cảm được giảm nửa tiền ship.

      Kịp thời lấy được chiếc xe cuối cùng, Mạc Trăn click mở tất cả các cửa hàng quà vặt đánh dấu, bắt đầu chọn đồ ăn vặt. Lúc này tuy còn nhiều hàng lắm, nhưng may mà có nhiều người tranh cướp cùng.

      Chờ Mạc Trăn hoàn thành xong ‘công trình vĩ đại’ này mười giờ. Mạc Trăn liếc thời gian góc dưới bên phải, hàng chân mày vô ý thức nhăn lại. Xem ra rất cần phải có quy định thời gian cấm cửa nữa.

      Thoát khỏi taobao, Mạc Trăn lại tiện tay mở Weibo. Mấy ngày nay tương đối bận rộn, rất lâu chưa up lên Weibo. Thôi được rồi, cho dù lúc bận rộn cũng up lên Weibo.

      điểm này trước kia Đường Cường rất hài lòng, với Mạc Trăn rất nhiều lần là phải tương tác với các fan hâm mộ, nhưng sau khi phát Mạc Trăn chỉ tùy tiện đổi tên tài khoản lúc thăng cấp Weibo có hàng ngàn hàng vạn fan người trước kẻ sau chia sẻ, Đường Cường im lặng ngậm miệng.

      Nhưng nghĩ hôm nay là lễ độc thân, Mạc đại gia mở lòng từ bi đăng bài lên Weibo.

      Chúc bạn có ngày lễ vui vẻ, mỗi năm có hôm nay, mỗi tuổi có sáng nay.【 Ha hả 】

      . . .

      "Điên khùng như vậy nhất định phải nam thần của mị.【 Bái bai 】"

      "Độc miệng như vậy nhất định phải nam thần của mị.【 Bái bai 】"

      "Nam thần nhất định là bị trộm tài khoản.【 Bái bai 】"

      "Tiện tay chia sẻ cho có năng lượng.【 Bái bai 】"

      "Bên trái cần cám ơn.【 Bái bai 】"

      Cư dân mạng hăng hái trả lời lần nữa xác nhận lực kêu gọi của Mạc Trăn Weibo —— Weibo này vậy mà chỉ trong giây lát đứng đầu bảng xếp hạng Weibo.

      Mạc Trăn thể hoài nghi, giờ số lượng chó độc thân trong nước đến cùng là con số khổng lồ cỡ nào.

      Ngược xong đám bạn mạng, Mạc Trăn cũng tiện thể ngó lên bảng xếp hạng nhìn những Weibo nổi bật khác, người tên là Nước Nấu Chanh khiến tay Mạc Trăn trượt con chuột khựng lại.

      Nước Nấu Chanh? Cái tên này có chút quen tai, giống như nghe thấy ở đâu nhỉ?

      Mạc Trăn thuận tay nhấp vào Weibo Nước Nấu Chanh, bên cạnh avatar hình Godzilla cộng thêm chữ V màu vàng kim viết hàng chữ : Tác giả ký hợp đồng với mạng Phổ Giang, xuất bản hệ liệt《 Tương lai của thẻ kẹp sách 》,《 Bình giữ nhiệt và quạt điện 》cùng nhiều bộ tác phẩm khác.

      Mắt Mạc Trăn giựt giựt, phong cách của hai bộ tác phẩm kia có phải chênh lệch quá nhiều ? Chẳng qua nhớ ra người này là ai, lần trước Hướng Vân Trạch đặc biệt nhắc tới với , là bạn của bé họ Lê.

      Mạc Trăn trượt xuống, đầu Weibo là Nước Nấu Chanh đưa tin xuất bản sách mới, tiếp tục xuống nữa, là chia sẻ Weibo mình vừa đăng chúc bạn mạng, lại tiếp tục xuống nữa. . . Mạc Trăn dừng tay lại.

      "Ha ha ha ha ha, sinh vào ngày 11 tháng 11 nhất định cốt cách của mị tương đối độc đáo, mọi người có đúng !【 Cười cry 】Nguyện vọng sinh nhật năm nay là hy vọng Đại Lực nhà mị có thể nhanh chóng khỏe lại, phải cậu muốn Göreme ngồi khinh khí cầu sao! Cũng mong mọi người chúc Đại Lực có thể sớm ngày bình phục!"

      Phía dưới Weibo có hai tấm ảnh, tấm là ảnh khinh khí cầu ở Göreme, tấm khác là ảnh hai chụp chung.

      Bối cảnh là nhà hàng Nhật Bản, hai ngồi chiếu tatami mỉm cười nhìn ống kính. bên trái hẳn là chủ nhà, mái tóc quăn màu hạt dẻ xõa vai, trước mặt đeo cái kính gọng đỏ, đầu đội mũ rộng vành kiểu , trông cực kỳ nghệ thuật. bên phải có mái tóc đen nhánh, phía cài cây trâm khảm hoa đào màu hồng nhạt. Áo T-shirt rộng thùng thình màu xanh nhạt phối hợp với quần bò sooc, chân đôi dép xỏ ngón phong cách Nhật Bản.

      Tuy cách ăn mặc hoàn toàn giống nhau, nhưng người này, lại giống A Diêu như đúc.

      Mạc Trăn nhìn chằm chằm vào tấm hình này ít nhất năm phút, vẫn ngồi trước máy tính nhúc nhích. Xem nội dung của Weibo, trong tấm hình này chắc là Đại Lực trong miệng chủ nhà. Tên Đại Lực vừa nghe chính là biệt danh, nhưng kết hợp với tin tức Hướng Vân Trạch tiết lộ cho mình, khó để suy đoán Đại Lực chính là bé họ Lê vẫn còn hôn mê, cũng là người mà Hướng Vân Trạch thầm từ lâu.

      Mạc Trăn còn nhớ, tên là Lê Nhan.

      Trong đầu giống như có thứ gì đột nhiên nổ tung, 'bùm' tiếng ngay cả ý thức cũng trở nên mơ hồ.

      A Diêu chính là Lê Nhan? Lê Nhan chính là A Diêu?

      , nhất định bên trong có hiểu lầm. Có lẽ, A Diêu có chị em sinh đôi? có nên gọi điện thoại hỏi Hướng Vân Trạch?

      Mạc Trăn tìm vô số khả năng cho mình, nhưng vẫn có cách nào để che giấu câu trả lời sâu trong nội tâm kia.

      A Diêu chính là Lê Nhan.

      Lại ngồi ngây ngốc trước máy tính năm phút, Mạc Trăn chậm chạp mở bình luận, muốn xem có manh mối gì hay .

      "Chúc phúc cho Đại Lực. Nhưng tại sao lại gọi người ta là Đại Lực? ràng là xinh đẹp như thế (⊙_⊙)."

      "Rất ràng là Chanh ghen tị sắc đẹp của người ta, chúc Đại Lực sớm ngày bình phục."

      "Mẹ nó dầu gội Hương Ba! Đại Lực bà ấy bị sao thế? !"

      Mạc Trăn nhìn tới đây dừng lại, giọng điệu của người này dường như rất thân quen với chủ nhà. Nhưng Nước Nấu Chanh vẫn chưa trả lời ta, đổi mới trang web, lại mở bình luận, trả lời của chủ nhà nhảy ra.

      "Tiện Tiện, Đại Lực ngã từ cầu thang xuống, đến giờ vẫn chưa tỉnh QAQ"

      Mạc Trăn nhíu nhíu mày, lại đổi mới trang web.

      Người gọi là Tiện Tiện chắc cũng giống Mạc Trăn, vẫn luôn F5 chờ chủ nhà trả lời. Vậy nên khi Mạc Trăn nhấn ba lần F5, cuối cùng cũng thấy Tiện Tiện trả lời.

      "Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Cũng tốt nghiệp đại học rồi mà sao Đại Lực vẫn ngu như thế! Chuyện quan trọng như vậy sao các cậu cho tớ biết!"

      Lần này Mạc Trăn đổi mới rất lâu, chủ nhà cũng trả lời lại, chắc là trò chuyện riêng với Tiện Tiện rồi.

      Mạc Trăn mím mím môi, trượt trang web lên cùng, lại nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kia.

      Cho dù là khóe miệng giương lên, hay tròng mắt trong suốt, Mạc Trăn thể quen thuộc hơn được nữa. Nhưng người này lại phải A Diêu.

      là Lê Nhan, là mà Hướng Vân Trạch lặng lẽ thích suốt nhiều năm.

      Dạ dày đột nhiên quặn đau, Mạc Trăn nằm ghế sofa, dùng tay phải xoa dạ dày, có chút thảm đạm cười cười.

      Sao đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy?

      Nếu là Lê Nhan, tại sao sau khi hồn lìa khỏi xác lại tìm Hướng Vân Trạch, mà lại chạy tới cửa nhà mình! Chẳng lẽ nước Mỹ quá xa, bay tới à!

      Mạc Trăn vừa phát cáu, dạ dày lại đau thêm chút. Tuy thuốc dạ dày chỉ cách mấy bước, nhưng muốn động cũng chẳng muốn uống, ít nhất đau đớn kịch liệt này có thể hóa giải đau đớn trong lòng .

      Dẫu sao dạ dày đau nếu so với lòng đau dễ chịu hơn.

      Điện thoại ghế sofa rung chút, bởi vì nó trong tầm tay Mạc Trăn, cho nên cầm lên nhìn cái.

      màn hình chuỗi số khiến Mạc Trăn chăm chú nhìn, mở tin nhắn, phía chỉ có bốn chữ.

      Ta trở lại.
      Iluvkiwi1900 thích bài này.

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 30. Mất ngủ
      Editor: Tiểu Anhh

      Sư phụ trở lại.

      Tay phải Mạc Trăn che dạ dày, cong cong khóe miệng chua xót. rất hoài nghi người này tính tốt thời gian, đặc biệt chọn lúc này để trở về.

      Có điều như vậy cũng tốt, đỡ phải thấy khó chịu với A Diêu.

      Vừa mới nghĩ tới A Diêu, giọng của truyền tới bên tai, "Trăn Trăn, sao vậy? ! Mặt tái nhợt rồi kìa!"

      Giọng bất chợt vang lên làm Mạc Trăn sợ hết hồn, giật đùng đùng bật dậy khỏi ghế như lò xo, cực nhanh che máy tính rồi giật phắt nguồn điện.

      A Diêu: ". . ."

      phải vừa nãy lướt mạng Tiểu Hoàng chứ? Tính cảnh giác cao độ này chỉ xuất khi lén Mạc Trăn lên diễn đàn.

      Mạnh mẽ đóng máy tính kĩ, Mạc Trăn nhếch môi lại nằm xuống ghế sofa. Vừa rồi do khẩn trương, dường như dạ dày lại càng đau.

      Cũng biết A Diêu có nhìn thấy .

      Nghĩ tới đây, Mạc Trăn khỏi cười tự giễu. Hành động vừa rồi hoàn toàn là phản ứng xuất phát từ bản năng, theo bản năng, cũng muốn A Diêu biết mình là ai.

      Nhưng như vậy sao? Ban đầu là chính mời sư phụ về giúp A Diêu tìm lại thân phận, sớm muộn gì cũng phải .

      Chẳng qua tại cái 'sớm muộn' này làm bất ngờ kịp đề phòng mà thôi.

      "Trăn Trăn, lại đau dạ dày phải ?" A Diêu bay giữa trung, cúi người nhìn Mạc Trăn.

      Trán Mạc Trăn vì đau đớn dữ dội rịn ra lớp mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố chấp mím chặt đôi môi, nhắm mắt quay đầu sang chỗ khác.

      Bây giờ muốn thấy .

      Chỉ nghe giọng thôi cảm thấy trái tim vừa thắt vừa nhói, so với dạ dày đau hơn nhiều.

      Mạc Trăn lời nào, A Diêu cũng thấy nghi ngờ, cho rằng nhất định quá đau. Ngăn kéo thứ hai dưới TV tự mở ra, hộp thuốc vuông vức bay tới chỗ ghế sofa. A Diêu nhìn lướt qua máy uống nước, tồi, nước được đun nóng. Rót ly nước ấm cho Mạc Trăn, A Diêu như ngày thường cúi đầu ‘phả hơi’ bên tai Mạc Trăn, "Trăn Trăn, dậy uống thuốc nào."

      Mạc Trăn giật giật chân mày, như tranh đấu tư tưởng dữ dội lắm. A Diêu thấy bất động, lại bay tới ‘phả hơi’ khác, "Trăn Trăn, uống thuốc mới đáng !"

      Mạc Trăn: ". . ."

      Ông đây uống thuốc cũng đáng !

      Mạc Trăn câm như hến, lúc này cái gì cũng bị A Diêu làm cho xiêu vẹo.

      Bò dậy khỏi ghế, Mạc Trăn cầm lấy ly thủy tinh lơ lửng ở giữa trung, xếp viên thuốc theo thứ tự lớn xong mới nuốt vào bụng.

      A Diêu thấy thế cứ thở dài ngừng, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khi nào mới trị khỏi được đây?

      Uống thuốc xong lại nằm lên ghế lát, đợi đau đớn nơi dạ dày giảm xuống, Mạc Trăn mới hé nửa con mắt liếc A Diêu cái.

      Bộ váy liền áo biết đổi tự khi nào, tuy vẫn là váy liền áo, nhưng lại là bộ đầm dài tay mùa thu, bên ngoài còn mặc thêm cái áo khoác .

      "Quần áo của là sao?" Mạc Trăn hé môi, giọng có chút khàn khàn.

      A Diêu nghe Mạc Trăn hỏi vậy, vui sướng xoay vòng , "Đẹp ? Đẹp ? Đây là mẫu mới nhất của tạp chí TOMATO đó!"

      Mạc Trăn: ". . ."

      Xem ra đến chết cũng ngăn được lòng cái đẹp của phụ nữ.

      A Diêu vẫn còn đắm chìm trong niềm vui được đổi áo mới, "Phiêu Phiêu đúng là rất lợi hại! Đấy là hôm nay chị ấy dạy tôi, sau này phải lo có quần áo mặc nữa!"

      . . .

      Mạc Trăn trầm lặng đứng dậy, định lên tầng ngủ. A Diêu theo chân bay đằng sau, lúc tới cầu thang, Mạc Trăn bỗng dừng lại.

      "Sao vậy?" A Diêu ngó bóng lưng Mạc Trăn, cũng dừng lại.

      Mạc Trăn đứng tại chỗ lúc mới lên tiếng: "Sư phụ tôi trở lại, tôi hẹn thời gian cho hai người gặp nhau."

      Lúc Mạc Trăn lời này cũng quay đầu lại, sau khi xong trực tiếp lên tầng.

      A Diêu ngơ ngác đứng ở cầu thang, sư phụ trở về rồi ư? Vậy có phải nhớ mình là ai ngay ?

      Nhưng vì sao, lại vui, dù chỉ chút?

      thanh đóng cửa phòng khiến A Diêu hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, xoay người bay trở lại ghế sofa ngoài phòng khách.

      biết do dạ dày đau hay bởi vì A Diêu, cả buổi tối Mạc Trăn ngủ yên. Dù tình trạng cả thân thể lẫn tinh thần đều quá tốt, nhưng sáng sớm vẫn phải mò dậy đóng phim.

      Lúc ra cửa, A Diêu theo sau Mạc Trăn định tới studio với . Kết quả cửa còn chưa bước qua, Mạc Trăn lạnh nhạt quăng câu, "Sau này được theo tôi tới studio."

      Tại sao? !

      A Diêu há miệng, nhìn bóng lưng xa cách của Mạc Trăn, chỉ giọng 'ừm'.

      "Còn có, mấy ngày nữa sư phụ tới, đừng chạy loạn lung tung."

      ". . . Ờm."

      Mạc Trăn dặn dò xong ra ngoài, cho đến khi Land Rover cách xa trang viên Kensny, mới thở phào nhõm.

      Chỉ cần A Diêu bên cạnh mình, có cảm giác thở nổi.

      Đến trường quay, Mạc Trăn hai lời leo lên xe bảo mẫu ngủ bù. Đường Cường vào sau nhìn thấy phía dưới đôi mắt của có hai mảnh xanh đen ràng, khẽ nhướn mày, "Mạc Thiên Vương, cậu đây là đau khổ vì tình?"

      ta chỉ chỉ mắt mình.

      Mạc Trăn rụt cổ vào trong cổ áo, nhắm mắt ngó lơ Đường Cường.

      Chỉ có điều Đường Cường cũng định cứ thế bỏ qua bát quái này. ta ngồi xuống bên cạnh Mạc Trăn, lấy ngón trỏ chọt chọt vai , "Tiết lộ chút , là ai có bản lĩnh như vậy, có thể khiến cho Mạc Thiên Vương mất ngủ?"

      Mạc Trăn chầm chậm mở mắt, nghiêng đầu nhìn Đường Cường: "."

      Đường Cường: ". . ."

      Mạc Trăn cầm giải ảnh đế tuyệt đối phải lấy chơi, câu này của cậu ta kết hợp với giọng ngưng trọng cùng với ánh mắt thâm thúy khiến Đường Cường suýt chút nữa tưởng là mình.

      Tim dường như đập lỡ nhịp, hầu kết Đường Cường trượt lên trượt xuống, phát ra tiếng ực, "Mạc, Mạc Trăn, cậu đừng có hù tôi, tôi cho là ."

      Mạc Trăn nâng mắt lười biếng nhìn ta, "Chứng tỏ tôi diễn tồi."

      Đường Cường: ". . ."

      Ảnh đế giỏi lắm à!

      Bên này Đường Cường vì vành mắt đen mà bị đùa giỡn phen, em trang điểm khi thấy vành mắt Mạc Trăn đen thui vui vẻ ra mặt.

      Cuối cùng cũng tìm được cơ hội để sờ Mạc Thiên Vương nhiều thêm rồi! vành mắt đen quá cơ!

      Chẳng qua dù hóa trang có khó đến mấy cũng tới lúc trang điểm xong thôi, em trang điểm ngượng ngùng thu tay, Mạc Trăn nhìn mình trong gương mấy lần, mới đứng dậy tới phía máy ghi hình.

      có A Diêu bên cạnh, trường quay dường như bỗng đặc biệt yên tĩnh. Dù cho hôm nay có Đường Cường theo làm tùy tùng, Mạc Trăn cứ luôn cảm thấy trường quay có chút trống rỗng.

      Có lẽ ‘trống rỗng’ phải là trường quay, mà là lòng ? Mạc Trăn bỗng nhiên có chút buồn cười, cứ như là người phụ nữ đa sầu đa cảm vậy.

      Đường Cường và cơm chợt ngừng lại, ta nhìn nụ cười còn chưa biến mất môi Mạc Trăn, khó khăn nuốt cơm xuống, "Mạc Trăn, hôm nay cậu hơi quai quái đó, phải chứ?" ta xong lại tự phủ nhận, " đúng, điệu bộ này của cậu càng giống thất tình hơn."

      Thất tình? Mạc Trăn híp híp mắt, mà lại thất tình? Ha ha!

      "Đường Cường, tôi có thất tình hay quan trọng, chỉ có điều muốn thất nghiệp phải ?"

      Đường Cường: ". . ."

      ta bắt đầu chuyên chú nhặt đậu trong hộp cơm.

      Buổi tối lúc kết thúc công việc, Mạc Trăn mệt đừ người đến ngón tay cũng chả muốn động. Nhưng vẫn từ chối đề nghị đưa về của Đường Cường, tự mình lái xe về biệt thự.

      Vừa mới đỗ xe vào gara, điện thoại trong túi rung rung hai lần. Mạc Trăn lấy điện thoại ra nhìn cái, có tin nhắn mới chưa đọc. màn hình lên chuỗi số, thể nghi ngờ chính là sư phụ.

      "Ngày mai con có rảnh ? Ta muốn gặp con quỷ nhà con."

      Mạc Trăn nhìn chòng chọc vào hàng chữ này hai phút, mới gõ chữ gửi .

      "Được."

      Nhét điện thoại vào túi quần, Mạc Trăn thở dài hơi, có chút mỏi mệt tựa vào lưng ghế. Gọi điện thoại cho đạo diễn Thôi xin nghỉ nửa ngày, nhân tiện thông báo cho Đường Cường, Mạc Trăn mới xuống xe.

      Nhìn cánh cửa quen thuộc, bỗng nhiên có dũng khí đẩy nó ra.

      Đứng tần ngần trước cửa chút, Mạc Trăn hít sâu, nhập mật mã khóa vào cửa.

      "Trăn Trăn, về rồi." A Diêu giống như cả ngày ngốc ở nhà nghẹn hỏng rồi, Mạc Trăn vừa vào gấp rút nghênh đón.

      "Ừm." Mạc Trăn nhìn vẻ mặt nhiệt tình của , chỉ ậm ừ qua quýt trả lời, sau đó thẳng vào trong.

      Dù cho A Diêu có trì độn chăng nữa, cũng nhận ra Mạc Trăn trốn tránh .

      Ngơ ngác ngó bóng lưng mấy lần, lại hào hứng bay tới phòng bếp, "Trăn Trăn, hôm nay tôi nấu cháo trắng nè! Hôm qua đau dạ dày ghê như thế, hôm nay phải ăn chút gì đó thanh đạm."

      Mạc Trăn vô thức nhìn vào phòng bếp, cái nồi sắt đặt bếp gas, còn có thể nhìn thấy hơi nóng mơ hồ.

      A Diêu nhìn theo ánh mắt của , tự hào giới thiệu: "Đấy là món 'cháo nghiệt' số hai do tôi làm, so với số mùi vị có bước nhảy vọt!"

      Mạc Trăn: ". . ."

      mím mím môi, thả chìa khóa xuống rồi ngồi lên ghế, "Tôi hẹn sư phụ ngày mai tới nhà."

      Khóe miệng giương lên của A Diêu dần dần xị xuống, đứng tại chỗ lâu, mới cúi đầu 'ồ' tiếng.

      Nhìn dáng vẻ suy sụp của , nhịn được lại mềm lòng. Cưỡng ép mình được nhìn , Mạc Trăn lấy gối dựa phía sau ôm vào lòng, hai ngón tay thon dài vân vê góc mềm mại, "Thế nào? Có thể khôi phục ký ức cao hứng à?"

      Như có cây kim châm chút, hiểu sao trong lòng có chút đau nhói. A Diêu hít hít cánh mũi, ngước đầu nhìn Mạc Trăn, "Trăn Trăn, tôi phải rời rồi, có đúng ?"

      Trong thanh cũng mang theo nức nở.

      Tuy A Diêu rất hay diễn trò, nhưng Mạc Trăn biết, lần này phải diễn.

      Đau đớn trong dạ dày sớm bình ổn lại cuộn tới lần nữa, Mạc Trăn ghì chặt gối ôm vào ngực, từ đầu tới cuối ngẩng đầu nhìn A Diêu dù chỉ cái, " vốn thuộc về nơi này."

      vốn thuộc về nơi này.

      Tựa như ngày đó A Diêu đột nhiên xuất trước cửa nhà mình, ngày nào đó, cũng phải rời .

      "Hôm nay tôi mệt quá, ngủ trước." Mạc Trăn buông gối ôm xuống, đứng dậy.

      A Diêu nhìn lướt qua mình, nhìn từng bước từng bước lên bậc cầu thang, nhìn đóng cửa lại.

      sai, mình thuộc về nơi này.

      A Diêu ôm hai chân co rúc chỗ Mạc Trăn vừa ngồi, bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh.

      Quả nhiên vào đông.

      Mạc Trăn lại đêm chợp mắt, trời vừa tờ mờ sáng, tiếng chuông cửa reo lên inh ỏi như bị điên kèm theo tiếng đập cửa từ tầng truyền tới.

      "Mạc Trăn, nếu con ra mở cửa, ta tự vào đấy."
      Iluvkiwi1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :