1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chào buổi sáng, u linh tiểu thư - Bản Lật Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 15. Công ty

      Fan Weibo bị khơi mào nhiệt huyết, hăng hái chiến đấu tắm máu, máu tất nhiên là máu của kẻ thù. Lại có người hiểu chuyện đăng tấm ảnh chụp Mạc Trăn ở công viên trò chơi, góc độ xảo quyệt vô cùng, đem sườn mặt đơn lại bối rối kia thể tâm trạng tuyệt vọng của Mạc Trăn cực kỳ hoàn mỹ.

      thể nghi ngờ đây là sát muối lên miệng vết thương, cắt tim khoét thịt người hâm mộ, cách màn hình có thể nghe thấy thanh hút khí lạnh của vô số thiếu nữ. Cái gọi là càng ngược càng hăng, bị ngược khóc các fans như được cắn thuốc, eo mỏi chân đau, hơi lên bảy lầu cũng có vấn đề gì!

      Bởi vì lực lượng hai bên địch ta cách quá xa, trận đại chiến này bắt đầu bao lâu, Tống Nghê và bạn trai mới của ta đến xác cũng chả còn. À, nhân tiện nhắc tới, bạn trai mới kia nổi tiếng lắm, ngay trận chiến đầu tiên bị fan lột da, là người mẫu mới ký hợp đồng với tạp chí nào đó.

      Toàn bộ cuộc chiến Mạc Trăn đều vây xem, thực tế tới công viên trò chơi…… thực có nửa xu quan hệ với Tống Nghê. Khi thấy có fan “Tống Nghê, có biết tôi hâm mộ bao nhiêu , vậy mà lại dám bắt cá hai tay”, đúng là dở khóc dở cười.

      Nhưng bị đồn như vậy, rất phù hợp với phong cách cao quý và lạnh lùng của Mạc thiên vương.

      Vì thế Mạc Trăn cạch cạch nhập vào Weibo.

      Tôi biết tin đồn bắt đầu như thế nào, nhưng tôi và Tống Nghê phải quan hệ bạn trai bạn , chưa bao giờ. Tôi tới công viên giải trí chỉ là đúng lúc sinh nhật tôi, đúng lúc tôi có nửa ngày nghỉ, đúng lúc tôi ngang qua đó, còn nguyên nhân khác. Tôi xin trân thành lấy Weibo chúc phúc cho Tống Nghê với bạn trai ấy, trăm năm hạnh phúc.

      Weibo này vừa đăng lên bị fan điên cuồng đăng lại, có người tán thưởng Mạc Trăn văn chương lai láng, có người bắt chước cùng chúc trăm năm hạnh phúc, lại càng có nhiều người thuận theo thổ lộ với Mạc Trăn.

      Mạc Trăn mới lật hai trang bình luận, điện thoại ong ong rung lên như làm chấn động cả cái bàn.

      Cúi đầu liếc màn hình phát sáng, Mạc Trăn nhận điện thoại ‘alo’ tiếng, “ Đường Cường, có chuyện gì à?”

      “Vừa rồi tôi thấy Weibo Tống Nghê ngoại tình, cậu ngàn vạn lần đừng kích động nha Mạc thiên vương.”

      Mạc Trăn nhìn bài mình vừa đăng lên Weibo, thản nhiên : “Tôi kích động, tôi còn lên Weibo chúc họ trăm năm hạnh phúc.”

      Đường Cường: “……”

      ta khóc lóc xem bài viết của Mạc Trăn.

      Bài kia chính là lý do thoái thác mình với Tống Nghê trong sạch, dường như nghĩ sẵn ngàn vạn lần trong đầu, cẩn thận, tình cảm chân thành.

      Được rồi, tuy với Tống Nghê thực trong sạch, nhưng đây phải kết quả công ty muốn. Làm người nghệ sĩ, lại đối nghịch với công ty quản lý của mình, chắc chắn là việc tốn công vô ích.

      “Có tin gì tôi liên lạc lại với cậu.” Đường Cường yếu ớt mấy chữ này, rất có ý nghĩ cuộc sống còn gì luyến tiếc. Mạc Trăn lại hoàn toàn để trong lòng, dù sao sớm nghĩ xong rồi, đàm phán được tiếp tục hợp tác, đàm phán thất bại giang hồ tái kiến.

      Mạc Trăn cứ cho là rời khỏi Khải Hoàng, vẫn là Mạc Trăn.

      Vừa mới cúp điện thoại của Đường Cường, màn hình lại sáng lên tên Hướng Vân Trạch.

      Ấn nút trò chuyện, tiếng alo bên miệng còn chưa kịp thốt ra, giọng Hướng Vân Trạch từ ống nghe truyền tới, “Mạc thiên vương, sinh nhật vui vẻ, chúc mừng cậu chính thức vào hàng ngũ trai già.”

      Mạc Trăn giơ khóe miệng, “Tớ nhớ chúng ta cùng năm, hơn nữa cậu còn sinh trước tớ nửa năm lận.”

      “Tớ và cậu giống nhau, minh tinh theo tuổi tác tăng dần rớt fan, mà học giả lại càng có nội hàm.”

      “…… Tớ cảm thấy cậu đồng thời sỉ nhục hai chức nghiệp minh tinh và học giả.”

      “Tớ rất vinh hạnh.”

      “……” Mạc Trăn hít hơi, nhếch miệng cười: “Cậu xong chưa?”

      “Còn câu nữa. Nếu cậu tìm thấy người cùng cậu tới công viên trò chơi, tớ cố gắng làm bạn đồng hành.”

      “Tạm biệt!” Mạc Trăn cúp điện thoại, ném lên đầu giường. tới ba giây, lại nhặt điện thoại lên gọi tới. Lần này chưa cho đối phương cơ hội mở miệng, giành trước: “ bé nhà họ Lê tỉnh chưa?”

      Từ sau lần trước chuyện điện thoại với Hướng Vân Trạch, bọn họ vẫn chưa liên lạc lại với nhau. Mỗi người đều có việc riêng của mình, mà quan hệ của họ cũng cần phải liên lạc thường xuyên để tăng gắn bó.

      Nhưng chuyện nhà họ Lê, vẫn luôn để trong lòng. Tuy Hướng Vân Trạch chủ động nhắc tới, vẫn kìm được hỏi nhiều câu.

      “Còn chưa.” Quả nhiên cứ nhắc tới họ Lê, thái độ Hướng Vân Trạch quay ngoắt trăm tám mươi độ, “Nhưng bác sĩ bảo bọn tớ đừng từ bỏ hy vọng, ông ta có người bệnh ngủ say ba năm, cuối cùng cũng tỉnh lại.”

      Mạc Trăn giật khóe miệng, nếu ấy ba năm sau vẫn tỉnh sao? Cậu vẫn chờ ý hả?

      Những lời này hỏi ra, mím môi, với điện thoại: “ ấy còn trẻ, nhất định có việc gì.”

      “Ừ……” Hướng Vân Trạch im lặng lát, mới , “Vốn hôm nay muốn mời cậu ăn, nhưng lúc chiều bệnh tình ấy đột nhiên có biến hóa, cho nên mới chậm trễ tới bây giờ.”

      Mày Mạc Trăn giựt giựt, “Bây giờ thế nào rồi?”

      ổn định, nếu tớ cũng chả có tâm tình gọi cho cậu.”

      “……”

      # quá thành #

      Lại cúp điện thoại lần nữa, Mạc Trăn gối tay nằm giường lớn, mới thấy A Diêu lấy loại tư thế song song, cùng mặt đối mặt, bay bổng giữa trung.

      Tóc của thậm chí quét lên mặt .

      Mạc Trăn: “……”

      “Bạn của bạn còn chưa tỉnh à?” Câu này từ trong miệng A Diêu thốt ra, Mạc Trăn chỉ chú ý tới cái miệng nhắn lúc đóng lúc mở của .

      Dời ánh mắt , Mạc Trăn lật mình bên phía cửa sổ, “ có thuốc?”

      “……” A Diêu nghẹn lời, đứng thẳng người dậy, lại bay tới bên cửa sổ, “ cái người này thú vị.”

      Mạc Trăn ngẩng đầu liếc A Diêu, hơi mỉm cười với , “Người thú vị như tôi buồn ngủ, có thể ra ngoài.”

      A Diêu quyệt miệng, thầm: “Nhìn tý cũng mất miếng thịt nào.”

      Ý cười bên miệng Mạc Trăn càng tăng, “ cái gì?”

      A Diêu cười hì hì, “Tôi ngủ ngon, Mạc tiên sinh.”

      Ngày 25 tháng 7, vẫn là ngày nắng đẹp. Đúng 6 giờ, cuộc gọi đánh thức của Đường Cường vang lên. Mạc Trăn vẫn còn mơ mơ màng màng, nhận điện thoại rồi mơ hồ alo, trong giọng còn mang theo vẻ ngái ngủ.

      “Mạc thiên vương, hôm nay cần tới studio, đến 9 giờ tới công ty chuyến.”

      Đường Cường xong, Mạc Trăn im lặng lâu, mới dùng chất giọng gợi cảm biếng nhác hỏi: “ tại là mấy giờ?”

      “6 giờ.”

      “Mấy giờ đến công ty?”

      “9 giờ.”

      “Tôi muốn đổi người đại diện.”

      Đường Cường: “……”

      Mạc Trăn sau khi treo điện thoại Đường Cường tiếp tục lăn ra ngủ, đến bảy rưỡi lại bị A Diêu gọi dậy. Bực bội ngồi giường, Mạc Trăn xoa xoa đầu tóc đen lộn xộn.

      Lúc ra cửa là 8 giờ, Mạc Trăn luôn căn chuẩn thời gian để chuẩn bị.

      “Sao hôm nay đến studio vậy?” A Diêu ngồi ghế phụ, đây là lần đầu tiên tới công ty Mạc Trăn, cảm xúc khó tránh khỏi có chút sục sôi, tuy cũng biết sục sôi cái gì.

      biết.” Mạc Trăn tuy như vậy, nhưng trong lòng loáng thoáng đoán được ít.

      Gặp phải giờ cao điểm làm, xe bị tắc ở hai ngã tư đường. Hên là hôm nay lái Land Rover ít khi dùng, nếu ở chỗ này bị người khác nhận ra, dù muốn chạy cũng chẳng có chỗ trốn.

      Tòa nhà Khải Hoàng được xây dựng ở trung tâm thành phố, thường xuyên có fan đến đây truy xét, đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè trước cửa công ty càng nhiều người, nghiễm nhiên có tiềm năng để đuổi kịp các điểm du lịch lớn.

      Đẩy đẩy kính râm mặt, Mạc Trăn giả bộ mình là nhân viên công tác, chạy xe vào tầng hầm tới bãi đậu xe của nhân viên. Khi đến cửa, ít fan nằm vùng nhìn theo Land Rover đánh giá, nhưng nhìn lâu vẫn phát ra manh mối gì nhìn nữa, tiếp tục dán mắt vào cánh cửa.

      Sau khi dừng xe, Mạc Trăn vào thang máy ở tầng , ấn vào số 36.

      đường thang máy lên, ngừng có người ra vào thang máy. Trong số đó có nhân viên công tác, cũng có nghệ sĩ của công ty. A Diêu nhìn người tới người , phát bọn họ khi thấy Mạc Trăn chủ động chào hỏi, có ít người cố gắng che dấu kích động trong mắt mình.

      Tuy cùng công ty, nhưng phải lúc nào cũng gặp được Mạc Trăn ở đây.

      Càng lên cao, người trong thang máy càng ít. Khi đến tầng 36, chỉ còn lại mình Mạc Trăn.

      Tầng 36 là văn phòng của Đường Cường, phòng nghỉ Mạc Trăn cũng ở tầng này.

      “Đinh” tiếng, cánh cửa bóng loáng chậm rãi đẩy ra hai bên trái phải, Mạc Trăn bước ra thang máy, nhìn thoáng qua hành lang rồi xoay người bên trái

      A Diêu nhìn hành lang dài, hưng phấn đánh giá khắp nơi. Văn phòng Đường Cường ở cùng, A Diêu thấy xa xa phía trước hình như là đại sảnh. Ánh nắng vàng từ cửa sổ sát đất chiếm toàn bộ mặt tường chiếu vào, cả đại sảnh đều rực rỡ lấp lánh.

      Đại sảnh hình như có người, sàn nhà mơ hồ có thể thấy hai bóng dáng, có tiếng con chuyện với nhau từ phía cuối truyền đến, decibel quá nghe lắm.

      Bước chân Mạc Trăn rất , khi đường phát ra thanh tựa như mèo. A Diêu bay giữa trung, càng có động tĩnh gì. Người ở đại sảnh phát có người tới, vẫn tiếp tục buôn chuyện với nhau, ngay cả điệu cũng cao lên mấy nốt.

      “Nếu sớm biết Mạc thiên vương mình tới công viên, tớ nhất định lấy hết can đảm hẹn với ấy!”

      “Thôi , cậu có số điện thoại ấy ?”

      “Hê hê, lần trước nhân lúc Đường Đổng ở đây, tớ lẻn vào phòng ta trộm copy phần thông tin nội bộ của công ty.”

      “FML! Bị phát cậu chết chắc!…… số điện thoại ấy là bao nhiêu?”

      “……”

      Mạc Trăn nghe cuộc đối thoại của các sót chữ nào vào lỗ tai, dưới chân cũng có nửa điểm chần chờ.

      “So với cái này, đêm qua Tống Nghê tự tìm đường chết mới càng phấn khích!”

      “Hi hi hi hi cái này tớ cũng thấy! Tớ còn vì thảo phạt đại quân* góp phần sức lực đấy!”

      (*đem quân đánh dẹp)

      “Ha ha ha ha me too!”

      Tiếng cười thiếu nữ như chuông bạc dưới phụ trợ của ánh nắng càng thêm cuốn hút, Mạc Trăn tắm trong ánh dương sớm cùng với tiếng cười xuất ở đại sảnh.

      Tiếng cười như chuông bạc đột nhiên im bặt.

      Ánh mặt trời phảng phất còn đọng lại, giữa trời và đất ngay tức khắc chỉ còn hai chữ.

      …… Móa nó!
      Kim Tata, Iluvkiwi1900 thích bài này.

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 16. Thần tượng

      “Mạc, Mạc thiên vương……” mỹ nữ mặc váy dài hồng nhạt, đeo trang sức trang nhã kéo khóe miệng với Mạc Trăn, khó khăn lộ ra nụ cười mỉm, “Em, em đột nhiên nhớ ra em còn có việc, xin trước!”

      Lời ta còn chưa dứt, người nhanh chóng ngang qua Mạc Trăn, giày cao gót màu đen đạp lên sàn nhà trơn bóng, phát ra tiếng “cộp cộp cộp” trầm đục.

      Hương nước hoa người theo gió tỏa ra khắp đại sảnh, chóp mũi A Diêu giật giật, sau đó buồn buồn đánh cái hắt xì.

      Bóng dáng hồng nhạt rất nhanh biến mất ở cuối hành lang, người đẹp mặc bộ nâu ở lại đại sảnh còn chưa kịp chiêm ngưỡng cho —— đậu má đồ vô nhân tính! Chuồn cũng quá nhanh !

      “Hàn Mai Mai.” Mạc Trăn đến trước eo quầy, tay trái tùy ý đặt lên . Cả người Hàn Mai Mai đều cứng đờ, như con cá chết, mặt chỉ còn lại biểu tình chờ người khác đến thịt.

      “Xóa số điện thoại của tôi .”

      Mệnh lệnh cực ngắn gọn, Hàn Mai Mai lại như nhận được thánh chỉ, nhanh cầm lấy di động đặt bàn, chuẩn xác tìm được số điện thoại Mạc Trăn, chút do dự xóa bỏ.

      Mạc Trăn nhìn ta xóa số điện thoại, mới từ quầy rút ra chút khoảng cách. Khoảng cách này rất ngắn, khả năng chỉ đến mấy centimet, nhưng Hàn Mai Mai lại như được đại xá, ngay cả hô hấp cũng thông thuận hơn so với vừa rồi.

      “Nếu lại bị tôi nghe thấy và Lucy ở sau lưng chuyện thị phi của tôi……”

      “Đảm bảo lại để nghe thấy!” Hàn Mai Mai chờ Mạc Trăn câu “Tôi XXX” đánh gãy lời .

      Mạc Trăn cúi đầu, trầm mặc nhìn ta. Ánh nắng mặt trời chiếu đỉnh đầu , phản chiếu ra ánh vàng nhạt, dễ chịu lại ấm áp. Trong lòng Hàn Mai Mai lộp bộp cái, ta hơi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Mạc Trăn, rốt cuộc vẫn thua dưới sắc đẹp của , “Đảm bảo chuyện thị phi của nữa!”

      Mạc Trăn hài lòng, hơi giơ khóe miệng với Hàn Mai Mai, xoay người rời khỏi bàn công tác của ta.

      Máy tính bàn “Tích tích tích” kêu ngừng, mãi cho đến khi thân hình Mạc Trăn biến mất sau cánh cửa khoảng năm phút, Hàn Mai Mai mới “Phịch” ngồi xuống ghế, click mở hình đại diện ngừng nhảy lên kia.

      Boss là tên đại biến thái: Hàn Mai Mai cậu còn sống ?

      Boss là tên đại biến thái: Hàn Mai Mai cậu nhất định phải chống cự được nha!

      Boss là tên đại biến thái: Hàn Mai Mai tớ đến nhặt xác cho cậu QAQ

      Boss là tên đại biến thái: Hàn Mai Mai, lần này làm chén canh Mạnh bà, kiếp sau còn làm nữ tráng sĩ!

      Hàn Mai Mai nhìn lướt qua tin nhắn ghi lại, ngón tay “Cạch cạch cạch” đánh lên bàn phím.

      Cửu chế thoại mai: Mạc thiên vương thả đại chiêu với tớ!!!! Thanh máu về !!

      Boss là tên đại biến thái: Tốt quá Hàn Mai Mai cậu còn sống!

      Boss là tên đại biến thái: Là Phật Sơn vô ảnh cước hay là Hàng Long Thập Bát Chưởng?

      Cửu chế thoại mai: Là mỹ nam kế thất truyền lâu!

      Boss là tên đại biến thái:……

      Boss là tên đại biến thái: Cậu chống đỡ được ?

      Cửu chế thoại mai: ┭┮﹏┭┮

      Cửu chế thoại mai: Tớ xóa số điện thoại của ấy ┭┮﹏┭┮

      Boss là tên đại biến thái: Trả Lệ Hữu phái lại cho tớ, bao giờ là bạn nữa.

      Cửu chế thoại mai: Nhưng số của ấy tớ sớm học thuộc lòng rồi √

      Boss là tên đại biến thái: Tối nay mời cậu ăn thịt nướng, quá ! =3=

      Cửu chế thoại mai: 【 bái bai 】

      Sau khi Mạc Trăn đóng cánh cửa lại, liền trực tiếp ngồi xuống phía đối diện Đường Cường. mặt bàn ta bày mấy tấm ảnh chụp, là trang bìa album của Oh~my God!. Mấy tấm ảnh đều tương tự nhau, khác biệt duy nhất là vị trí của người đứng giữa là giống.

      Oh~my God! là nhóm nam nổi tiếng ở Khải Hoàng, mới ra mắt gần ba năm giành được nhóm nhạc đứng đầu trong bảng xếp hạng doanh thu album vào năm ngoái.

      Ánh mắt Mạc Trăn nhàn nhạt đảo qua mặt năm người, tuổi trẻ lại đẹp trai mỗi người mỗi vẻ quả rất dễ hút fans. A Diêu cũng theo ánh mắt Mạc Trăn nhìn sang, sau đó chỉ vào cậu bé đứng giữa trong bức ảnh, “Tôi thích người này.”

      Mạc Trăn nhướn nhướn mày, ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên độ cong . A Diêu chỉ chính là Trương Thừa Diệc, cũng là người có nhân khí cao nhất trong Oh~my God!.

      Ha ha.

      tìm tôi có chuyện gì?” Mạc Trăn ngẩng đầu lên nhìn Đường Cường, khách sáo hàn huyên, thậm chí cũng câu chào buổi sáng.

      Đường Cường mơ hồ cảm thấy Mạc Trăn có chút vui, nhưng cậu ta vừa mới vào, mình muốn đắc tội cậu ta cũng có cơ hội nha. Ho khan hai tiếng, Đường Cường mở miệng : “ việc Weibo ngày hôm qua công ty biết, bọn họ cuối cùng cũng thỏa hiệp, Tống Nghê quấn lấy cậu nữa.”

      “Còn gì nữa ?” Kết quả này Mạc Trăn cũng thấy ngoài ý muốn, nếu tình phát triển đến bước này, công ty còn tính toán dùng nâng cao Tống Nghê, chính là cùng xé rách mặt.

      “Kịch bản《 Thượng Đế Cấm Khu 3》 có thay đổi, nhân vật của Tống Nghê…… có khả năng sống được bao lâu.”

      Mạc Trăn có chút ngạc nhiên nhìn Đường Cường, chuyện này đúng là chưa từng nghĩ tới. Tống Nghê đóng vai Nessa là nhân vật đặc thù, mặc dù suất diễn cũng nặng, nhưng bởi vì thân phận là trợ lý của Cao Sâm nên rất có khả năng ta còn xuất trong Thượng Đế Cấm Khu 4, 5, 6.

      Bây giờ kịch bản thay đổi, chính là cắt đứt khả năng này.

      “Mạc thiên vương, tại còn nghĩ đổi công ty khác chứ?”

      Đường Cường đứng dậy rót ly nước ấm, đưa tới trước mặt .

      Đối với hành động ân cần của ta, Mạc Trăn vẫn dao động, “Lão già đó nhẫn tâm buông tha Tống Nghê?”

      Đường Cường cười khổ hai tiếng, tối qua ta phải họp đến hai giờ đêm “Bọn họ đại khái tìm phương án khác cho Tống Nghê. Nhưng cậu biết đấy, Chủ tịch ghét nhất nghệ sĩ của công ty truyền ra gièm pha, bất kì hình thức nào.”

      Mạc Trăn từ chối cho ý kiến, Khải Hoàng là công ty lớn số số hai trong làng giải trí, ngoài việc thiết lập vỏ ngoài cho các thần tượng, công tác quản lý nghệ sĩ phải dùng từ ‘khắc nghiệt’ để hình dung. Đây cũng là nguyên nhân Khải Hoàng có số lượng nghệ sĩ lớn lại hiếm khi có người truyền ra tin tức tiêu cực.

      “Kịch bản trong vòng hôm nay sửa xong, ngày mai khôi phục quay chụp, đừng đến trễ đấy.” Đường Cường liếc nhìn Mạc Trăn, yên tâm dặn dò.

      “Biết rồi.” Mạc Trăn đứng lên chuẩn bị rời , văn phòng Đường Cường lại bị người khác gõ hai tiếng.

      “Mời vào.”

      Cửa phòng bị người đẩy ra, Trương Thừa Diệc từ bên ngoài vào. Mạc Trăn nhấc chân lên lại hạ xuống, thong dong xoay người, lần nữa ngồi xuống ghế.

      Trương Thừa Diệc đến trước bàn làm việc của Đường Cường, thấy Mạc Trăn cũng ân cần chào hỏi, chỉ gật gật đầu với , sau đó nhìn về phía Đường Cường, “Đường Đổng, có chuyện gì vậy?”

      Đường Cường nhìn Mạc Trăn bất động như núi, chỉ vị trí trống bên cạnh , “Ngồi .”

      cần.” Trương Thừa Diệc đứng tại chỗ động đậy, chỉ nhìn Đường Cường , “Có chuyện gì cứ việc thẳng.”

      Đường Cường có chút vui mà nhăn mày lại, ta ngẩng đầu nhìn Trương Thừa Diệc, ngay cả giọng cũng nhiều thêm phần nghiêm khắc, “Thừa Diệc, Oh~my God! là nhóm, em luôn cùng thành viên trong nhóm bất hòa, chỉ ảnh tới phát triển của cá nhân em, mà còn ảnh hưởng tới phát triển của cả nhóm.”

      Trương Thừa Diệc mím môi, trả lời.

      Đường Cường như bị chủ nhiệm lớp bám vào người, tiếp tục giảng giải cậu ta, “Làm nghệ sĩ của công ty, nghĩ trước hết em nên học cách tuân theo công ty quản lý.”

      Trương Thừa Diệc cười khẽ hai tiếng, cậu ta liếc Mạc Trăn cái, mới quay đầu với Đường Cường: “Mạc thiên vương phải cũng độc hành sao?”

      “Chờ đứng ở độ cao như cậu ta lại đến thảo luận vấn đề độc hành với tôi.” Đường Cường tựa như bị ý cười trong mắt Trương Thừa Diệc chọc giận, cả khuôn mặt đều xụ xuống. Đột nhiên cất cao điệu dọa A Diêu nhảy dựng, run lên, theo bản năng mà bay tới sau Mạc Trăn

      “Đường Cường, chút.” Mạc Trăn dựa vào ghế da, quang minh chính đại nghe bọn họ chuyện, có ý tứ tránh ra chỗ khác.

      Đường Cường bị hai câu của Mạc Trăn làm cho lúng túng, ta uống ngụm cà phê trong ly, làm nhuận yết hầu.

      Tay Trương Thừa Diệc đặt bên người dần dần nắm thành quyền, cũng tự giác mà đề cao lượng, “Nếu vẫn dựa theo ý định của công ty để phát triển tiếp, em vĩnh viễn cũng thể đứng độ cao của ta!”

      Đường Cường cùng Mạc Trăn đều nhìn cậu ta, ngay cả A Diêu cũng yên lặng nhìn cậu. Cả văn phòng lâm vào trận yên lặng, chỉ có tiếng hít thở quanh quẩn ở trong phòng, ngắn ngủi, rất .

      “Các fans của cậu, họ chỉ thích hình tượng mà công ty đắp nặn cho cậu, trừ bỏ lớp vỏ này, cậu chả là cái thá gì cả.” Giọng Mạc Trăn trầm thấp dễ nghe, mang theo bất cứ cảm xúc nào, lại cố tình đâm vào lòng người nghe.

      Tuy những lời này làm tổn thương người khác, nhưng lại là .

      Nghệ sĩ bi ai ở chỗ, họ chỉ có thể sắm vai thành người khác, mới có thể được mọi người thích. Dù bản thân mình cùng với mình màn hình khác xa đến vạn dặm, nhưng bọn họ vẫn biết mệt đóng vai người khác trước màn ảnh.

      Bởi vì công việc của nghệ sĩ là được người ta thích.

      Đường Cường nhìn Mạc Trăn, tiếp tục câu chuyện, “Mạc Trăn sai, giới nghệ sĩ rất thực tế, em nghĩ theo con đường mà công ty đặt cho em, đến cuối cùng rất có thể em có đường để .”

      Đây phải uy hiếp, ta từng gặp rất nhiều người mới bước chân vào giới giải trí, họ đều mang trong mình giấc mộng, ảo tưởng ngày mai mình là ngôi sao. Nhưng là, những năm gần đây ở Khải Hoàng, siêu sao Thiên Vương chân chính cũng chỉ có người Mạc Trăn.

      Trương Thừa Diệc gì nữa, cậu ta chỉ đứng tại chỗ trong chốc lát liền bước ra khỏi văn phòng Đường Cường.

      Mạc Trăn ngước mắt nhìn Đường Cường hỏi: “Cậu ta muốn ‘bay’ mình?”

      “Ừ.” Đường Cường gật đầu, “Cậu ta cho rằng hình thức theo nhóm kìm hãm phát triển của cậu ta. Quả thực cậu ta có chút tài hoa, nhưng muốn mình sáng tác vẫn còn kém chút.”

      Đua đòi, đây có lẽ là bệnh chung của người mới.

      Ánh mắt Đường Cường quét lên vài tấm bìa album, ấn vào nút trò chuyện điện thoại, “Hàn Mai Mai, vào đây.”

      Hàn Mai Mai vào rất nhanh, Đường Cường đưa cho ta album ảnh, phân phó : “ cho Lili, album tiếp theo dùng bìa này.”

      “Vâng, Đường Đổng.” Hàn Mai Mai nhận ảnh chụp, cúi đầu nhìn thoáng qua. Đường Cường chọn tấm ảnh này, đứng ở vị trí chính giữa phải người nổi nhất Trương Thừa Diệc, mà là người vẫn luôn cùng ta bất hòa - Ngô Ngôn.
      Kim Tata, Iluvkiwi1900 thích bài này.

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 17. Bị nhốt

      "Cậu Trương đẹp trai có khả năng bị Đường đổng biếm vào lãnh cung!" Hàn Mai Mai bày tấm ảnh bìa mà Đường Cường vừa đưa cho ta lên bàn, ngón tay gõ nhanh bàn phím.

      Boss là tên đại biến thái: Tại sao vậy? Chẳng lẽ cậu ta chịu khuất phục dưới dâm uy của Đường đổng?

      Cửu chế thoại mai: Đủ rồi đó, Đường đổng phải Boss nhà cậu, chơi nam sinh .

      Boss là tên đại biến thái: Đừng thô thế! Qủa nỡ nhìn thẳng! Hôm nay An và La Đại Boss cùng tới công ty, còn cùng nhau vào phòng tối !

      Cửu chế thoại mai: như vậy, vừa rồi Mạc Thiên Vương và cậu Trương đẹp trai đều ở trong phòng làm việc của Đường đổng.

      Boss là tên đại biến thái: Cmn đúng là khẩu vị nặng! !

      Hàn Mai Mai đặt tay lên bàn phím chuẩn bị gõ xuống, cửa phòng làm việc của Đường Cường bị người từ bên trong đẩy ra. Đùi phải thon dài của Mạc Trăn vừa mới bước ra cửa, Hàn Mai Mai lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai thoát khỏi QQ, từ ghế "vụt" đứng lên, "Mạc Thiên Vương thong thả!"

      Mạc Trăn nghiêng đầu nhìn Hàn Mai Mai mấy lần, tới hành lang.

      Nhìn bóng lưng Mạc Trăn dần dần xa, Hàn Mai Mai vỗ ngực cái, lại ngồi xuống ghế lần nữa.

      Cửu chế thoại mai: Mạc Thiên Vương rồi.

      Boss là tên đại biến thái: La Đại Boss cũng vừa ra khỏi văn phòng.

      Cửu chế thoại mai: . . . Tớ có dự cảm lành.

      Boss là tên đại biến thái: . . . trùng hợp, tớ cũng vậy.

      Cửu chế thoại mai: . . . Cậu xem chúng ta có nên báo động ?

      Boss là tên đại biến thái: . . . Báo , đề phòng trước vụ án đặc biệt cũng tốt.

      Hành lang vẫn trống trải như lúc tới, A Diêu bay giữa trung, xa gần theo Mac Trăn, "Tôi cảm thấy vừa rồi quá nặng lời."

      "Phải ?" Mặc Trăn cắm hai tay vào túi áo khoác, khóe miệng hơi gợi lên.

      A Diêu cứ cảm thấy nụ cười này mấy thân thiện, nhưng vẫn to gan tiếp tục : " cậu ta như vậy, cậu ta rất dễ biến thái đó!"

      Mạc Trăn: ". . ."

      " rất thích Trương Thừa Diệc?" Mạc Trăn tới trước thang máy, lúc ấn xuống thang máy dường như vô tình hỏi câu.

      "Lớn lên rất đẹp trai." A Diêu ăn ngay .

      "Ha, chỉ đầu óc dùng được, ngay cả ánh mắt cũng có vấn đề." Mạc Trăn toàn tâm toàn ý mà khinh bỉ A Diêu, hoàn toàn phát thang máy từ tầng 38 xuống.

      A Diêu nhìn gò má khó chịu của Mạc Trăn, chớp chớp mắt, "Tôi cảm thấy lớn lên đẹp trai nhất."

      Mạc Trăn: ". . ."

      Mặc dù cảm thấy vòng vèo chửi mình, nhưng tí ti mừng thầm trong lòng là sao thế này?

      cho thời gian nghĩ lại mình, thang máy "đinh" tiếng mở cửa.

      Trong thang máy có người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu đứng, khi Mạc Trăn nhìn thấy ông ta ràng chân mày nhíu lại giữa ấn đường.

      Là La Thiên Thành.

      Hiển nhiên La Thiên Thành cũng nghĩ tới, người xuất trước mặt mình khi thang máy mở ra là Mạc Trăn.

      Gần như theo bản năng thổi tiếng huýt sáo, trong mắt La Thiên Thành lóe lên ánh sáng hưng phấn, "Mạc Thiên Vương, khéo như vậy?"

      Mạc Trăn đứng ở cửa thang máy gì, cũng có hành động. Ánh mắt A Diêu xoay vòng giữa hai người, sau đó nhạy bén bắt được trọng điểm ------ ánh mắt La Thiên Thành nhìn Mạc Trăn cùng với Tiểu Hi ngày đó giống y như đúc.

      . . . Mẹ nó, thế quái nào năm nay nhiều biến thái vậy?

      Hai người vẫn còn giằng co dứt, cửa thang máy tự động khép lại, lại bị La Thiên Thành lanh tay lẹ mắt ngăn cản, "Mạc thiên vương, vào sao?"

      Đây tuyệt đối là khiêu khích.

      Mạc Trăn mím môi, lạnh lùng nhìn La Thiên Thành cái, nhấc chân phải bước vào thang máy.

      Cửa thang máy lại lần nữa đóng lại, A Diêu đứng ở giữa La Thiên Thành và Mạc Trăn, ý đồ tách hai người ra ----- dù cho trong suốt.

      Con số trong thang máy từ 36 biến thành 35 rồi tới 34, cuối cùng La Thiên Thành cũng mở miệng, "Mạc Trăn, mặc kệ khi nào nhìn thấy em, em cũng dễ nhìn như vậy."

      A Diêu: ". . ." Cứu, mạng!

      Mạc Trăn chỉ lòng nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, gò má lạnh như băng càng gợi lên dục vọng chinh phục của La Thiên Thành.

      Ông ta nhìn Mạc Trăn cười cười, tiến lên bước muốn nắm cánh tay , nhưng nắm đấm của Mạc Trăn so với ông ta còn nhanh hơn.

      "Bịch" tiếng vang lớn, thang máy dường như cũng rung lên.

      Cho đến khi La Thiên Thành bị đánh đến góc xó xỉnh, lấy tay lau tia máu nơi khóe miệng A Diêu mới giật mình cảm thán thân thủ Mạc Trăn mạnh mẽ.

      Nếu như phải chạm được vào , nhất định ngay ngày đầu tiên bị đập bẹp !

      "Mạc Trăn, tính khí của em vẫn nóng nảy giống như năm đó vậy." La Thiên Thành nhìn vệt máu đỏ mu bàn tay, lại như nhớ tới điều gì vui sướng trải qua, bỗng cười rộ lên.

      Mạc Trăn sửa lại ống tay áo, cúi đầu nhìn La Thiên Thành, "La tiên sinh phải chỉ thích nam sinh hay sao? Năm nay tôi 26 rồi."

      Từ trong góc đứng thẳng người lại, La Thiên Thành nhìn Mạc Trăn, tham luyến trong mắt che dấu chút nào, "Nếu đối tượng là em, tuổi tác quan trọng."

      Ánh mắt trần trụi kia khiến Mạc Trăn nhíu mày buồn ói, xoay người bấm ngừng thang máy, từ tầng 23 ra.

      La Thiên Thành nhìn Mạc Trăn từ từ biến mất trong bối cảnh chật hẹp, khóe miệng chứa nụ cười tình thế bắt buộc.

      có bất kỳ dấu hiệu nào, đèn trong thang máy đột nhiên dập tắt, theo đó là tiếng "Lạch cạch", thang máy chợt ngừng lại.

      La Thiên Thành theo đó nháng cái, vai trái hung hăng đụng vào vách thang máy.

      để ý đau đớn vai, tình huống trước mắt ràng là thang máy xảy ra trục trặc. La Thiên Thành dù giống con bị dọa sợ trực tiếp kêu to, nhưng bất kỳ ai bị treo ở hai mươi mấy tầng cao, bốn phía còn đen như mực đều cảm thấy sợ hãi.

      Lấy điện thoại trong túi tây trang ra, La Thiên Thành mượn ánh sáng lạnh lẽo từ di động nhấn vào nút báo động.

      Mạc Trăn mới được hai bước nghe thấy thang máy phía sau truyền đến tiếng chuông báo động bén nhọn. dừng bước quay đầu nhìn lại, sau đó dời mắt đến người A Diêu, "Là làm?"

      "Tuyệt đối phải!" A Diêu trợn to hai mắt tới bên cạnh Mạc Trăn "Hãy nhìn ánh mắt chân thành của tôi ."

      Mạc Trăn: ". . ."

      Xin lỗi tôi chỉ thấy gỉ mắt.

      Nhân viên bảo vệ của tòa nhà tới đặc biệt nhanh chóng, chỉ mới ba phút vọt ra từ cách vách thang máy.

      Mạc Trăn vẫn ở lại tầng 23 , tràn đầy thích thú nhìn bảo vệ làm thế nào để cứu La Thiên Thành.

      Hai người bảo vệ đỡ đỉnh mũ lao ra từ bên cạnh thang máy, liếc cái liền thấy Mạc Trăn. Bảo vệ bên phải ràng là fan của , nhìn thấy ngay cả cũng ràng, "Mạc Mạc Mạc Mạc tiên sinh! Có thể ký tên cho tôi !"

      Mạc Trăn: ". . ."

      Người bảo vệ bên trái dùng sức gõ cái lên đầu ta, lớn tiếng mắng: "Ngu ngốc, lúc này phải hỏi 'Mạc tiên sinh, ai bị kẹt trong thang máy' chứ!"

      Bảo vệ bên phải như hiểu ra gật đầu, nhìn Mạc Trăn như vẹt: "Mạc tiên sinh, ai bị kẹt trong thang máy!"

      "La Thiên Thành."

      . . .

      Hai người bảo vệ nhìn nhau cái, cùng lúc bổ nhào về phía cửa thang máy, "La tiên sinh, La tiên sinh! Ông còn sống ? !"

      La Thiên Thành nghe thấy phía truyền đến tiếng ong ong, nhướn mày cái, ngẩng đầu hô: "Mấy người lằng nhằng cái gì? Nhanh sửa thang máy !"

      Nghe thấy tiếng trả lời của ông ta, hai người bảo vệ đồng thời thở phào nhõm, dường như mừng đến chảy nước mắt "La tiên sinh ông đừng sợ, chúng tôi lập tức tới cứu ông ngay!"

      Bảo vệ bên trái bắt đầu dùng công cụ cạy cửa, trong quá trình này người bảo vệ bên phải còn quên trấn an La Thiên Thành, "La tiên sinh, ông ngàn vạn lần đừng lộn xộn, thang máy rơi xuống!"

      . . .

      Bảo vệ bên trái cạy cửa được nửa, lại dừng tay cho ta cái đập tóe lửa, "Ngu ngốc! Cho dù ông ta động đậy tí, thang máy cũng rơi xuống!"

      . . .

      "Há há há há há há há há!" A Diêu ỷ vào có người có thể nghe thấy mình, khoa trương cười lên "Bọn họ tuyệt đối là fan của , còn là loại não tàn!"

      Ác ý trong lòng Mạc Trăn tựa như bị tiếng cười của mà tan thành mây khói, xoay người tới cầu thang, " thôi."

      A Diêu bay theo, vẫn còn ngừng nhìn về phía thang máy, " xem tiếp hả?"

      " xem." Mạc Trăn đẩy cánh cửa cầu thang bằng gỗ, quay đầu lại bước .

      Từ tầng 23 xuống tầng 1, đây là cả chặng đường dài. A Diêu bay phía sau , đề nghị: " ra có thể thang máy khác."

      Mạc Trăn quay đầu nhìn cái, cười : "Còn thừa nhận là làm?"

      A Diêu bĩu môi, bực bội đáp: "Ai bảo ông ta muốn chiếm tiện nghi của ah, tôi còn chưa chiếm được đấy."

      Bước chân Mạc Trăn có chút lảo đảo, vai hơi lay động, quay người nhìn A Diêu, " cái gì?"

      "Ha ha ha ha ha" A Diêu cười pha trò, cứng nhắc rời đề tài "Đúng rồi, ông ta vừa mới năm đó, năm đó xảy ra chuyện gì à?"

      Mạc Trăn quay người lại tiếp tục xuống " có gì, cũng giống như hôm nay vậy, tôi đánh ông ta trận mà thôi."

      A Diêu nhìn chằm chằm vào Mạc Trăn lát, lại xẹt tới, " nhất định còn che giấu điều gì đó."

      Mạc Trăn liếc cái, sau đó gật đầu "Ừ, lần trước tôi đánh ông ta gãy cái răng, so với lần này thê thảm hơn nhiều."

      A Diêu: ". . ."

      Mạc Trăn rời khỏi công ty lâu, Hàn Mai Mai nhận được tin từ phòng bảo vệ, ta kịp chờ leo lên QQ, "Boss nhà cậu bị kẹt trong thang máy, vừa mới bò ra ngoài!"

      Boss là tên đại biến thái: . . .

      Cửu chế thoại mai: Hơn nữa theo bảo vệ tiết lộ, lúc ra khóe miệng ông ta có vết tím bầm! Ông ta đụng trong thang máy, đùa ai vậy! Phải ngã thế nào mới có thể đụng ra vết thương như thế á!

      Boss là tên đại biến thái: . . .

      Cửu chế thoại mai: Cậu bị điểm huyệt câm à?

      Boss là tên đại biến thái: Chẳng qua tớ suy nghĩ tên QQ mới.

      Tư thế boss rất *: ← Cái này thế nào?

      Cửu chế thoại mai: . . . Giống như cậu thấy tận mắt vậy.

      Tư thế boss rất *: . . . Đừng dọa tớ.

      Tư thế boss rất *: Chờ chút! Trong thang máy chỉ có mình La Đại Boss?

      Cửu chế thoại mai: Ha ha ha ha ha, cậu cuối cùng cũng bắt được trọng điểm! Đúng vậy, chàng bảo vệ toàn bộ quá trình Mạc Thiên vương đều đứng bên ngoài xem cuộc vui!

      Thiên Vương của tui có siêu năng lực: Tớ quyết định dùng cái tên này.

      Cửu chế thoại mai: . . . Cậu là!

      Ngày thứ hai, 《 Thượng đế cấm khu 3 》tiếp tục quay phim, Mạc Trăn cũng lấy được kịch bản mới được thăng cấp lần nữa. Bên trong trừ thay đổi ít cảnh diễn của Tống Nghê ra, những người còn lại có nhiều thay đổi.

      Mạc Trăn cầm kịch bản lật hai trang, nhắc tới hôm nay Tống Nghê cũng tới studio. Nhưng bất luận là nhân viên công tác hay diễn viên còn lại đều giống như phát vậy, cực kỳ ăn ý chữ nào. Bọn họ đề cập tới, Mạc Trăn lại càng nhắc đến.

      nhìn kịch bản chút, đại khái Tống Nghê còn ba cảnh diễn, bởi vì bị nhiễm virut mà gameover.

      thể nhà biên kịch có bản lãnh nghe tiếng gió để nắm toàn cục trong tay, ít nhất ta sớm suy nghĩ xong N cái kết cục ----- dùng để ứng phó với nhà tài trợ khác nhau.

      Buổi trưa ăn cơm hộp ở studio, bình thường đều là Đường Cường ân cần đưa cơm hộp cho Mạc Trăn, nếu Đường Cường chưa tới nhân viên trong đoàn phim lấy cơm cho .

      Nhưng khi Mạc Trăn nhìn trước mặt là ông chú râu, mí mắt tự chủ được nhảy hai cái, "Ông là ai? Trước kia hình như chưa từng thấy ông."

      "Cơm hộp Vượng Vượng." Ông chú râu rút tấm danh thiếp đầy dầu mỡ từ túi áo, quơ quơ trước mặt Mạc Trăn, "Các cậu luôn ăn cơm hộp nhà tôi."

      Mạc Trăn: ". . ."

      Ông chú râu lật mặt kia danh thiếp, lại quơ quơ trước mặt Mạc Trăn, "Đúng rồi, tôi còn nghề phụ, chính là giúp người bắt quỷ."

      Lông mày Mạc Trăn động cái.

      "Mạc tiên sinh, tôi chú ý cậu lâu rồi, có phải cậu bị quỷ quấn lấy ?"
      Kim Tata, Iluvkiwi1900 thích bài này.

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 17. Bị nhốt

      "Cậu Trương đẹp trai có khả năng bị Đường đổng biếm vào lãnh cung!" Hàn Mai Mai bày tấm ảnh bìa mà Đường Cường vừa đưa cho ta lên bàn, ngón tay gõ nhanh bàn phím.

      Boss là tên đại biến thái: Tại sao vậy? Chẳng lẽ cậu ta chịu khuất phục dưới dâm uy của Đường đổng?

      Cửu chế thoại mai: Đủ rồi đó, Đường đổng phải Boss nhà cậu, chơi nam sinh .

      Boss là tên đại biến thái: Đừng thô thế! Qủa nỡ nhìn thẳng! Hôm nay An và La Đại Boss cùng tới công ty, còn cùng nhau vào phòng tối !

      Cửu chế thoại mai: như vậy, vừa rồi Mạc Thiên Vương và cậu Trương đẹp trai đều ở trong phòng làm việc của Đường đổng.

      Boss là tên đại biến thái: Cmn đúng là khẩu vị nặng! !

      Hàn Mai Mai đặt tay lên bàn phím chuẩn bị gõ xuống, cửa phòng làm việc của Đường Cường bị người từ bên trong đẩy ra. Đùi phải thon dài của Mạc Trăn vừa mới bước ra cửa, Hàn Mai Mai lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai thoát khỏi QQ, từ ghế "vụt" đứng lên, "Mạc Thiên Vương thong thả!"

      Mạc Trăn nghiêng đầu nhìn Hàn Mai Mai mấy lần, tới hành lang.

      Nhìn bóng lưng Mạc Trăn dần dần xa, Hàn Mai Mai vỗ ngực cái, lại ngồi xuống ghế lần nữa.

      Cửu chế thoại mai: Mạc Thiên Vương rồi.

      Boss là tên đại biến thái: La Đại Boss cũng vừa ra khỏi văn phòng.

      Cửu chế thoại mai: . . . Tớ có dự cảm lành.

      Boss là tên đại biến thái: . . . trùng hợp, tớ cũng vậy.

      Cửu chế thoại mai: . . . Cậu xem chúng ta có nên báo động ?

      Boss là tên đại biến thái: . . . Báo , đề phòng trước vụ án đặc biệt cũng tốt.

      Hành lang vẫn trống trải như lúc tới, A Diêu bay giữa trung, xa gần theo Mac Trăn, "Tôi cảm thấy vừa rồi quá nặng lời."

      "Phải ?" Mặc Trăn cắm hai tay vào túi áo khoác, khóe miệng hơi gợi lên.

      A Diêu cứ cảm thấy nụ cười này mấy thân thiện, nhưng vẫn to gan tiếp tục : " cậu ta như vậy, cậu ta rất dễ biến thái đó!"

      Mạc Trăn: ". . ."

      " rất thích Trương Thừa Diệc?" Mạc Trăn tới trước thang máy, lúc ấn xuống thang máy dường như vô tình hỏi câu.

      "Lớn lên rất đẹp trai." A Diêu ăn ngay .

      "Ha, chỉ đầu óc dùng được, ngay cả ánh mắt cũng có vấn đề." Mạc Trăn toàn tâm toàn ý mà khinh bỉ A Diêu, hoàn toàn phát thang máy từ tầng 38 xuống.

      A Diêu nhìn gò má khó chịu của Mạc Trăn, chớp chớp mắt, "Tôi cảm thấy lớn lên đẹp trai nhất."

      Mạc Trăn: ". . ."

      Mặc dù cảm thấy vòng vèo chửi mình, nhưng tí ti mừng thầm trong lòng là sao thế này?

      cho thời gian nghĩ lại mình, thang máy "đinh" tiếng mở cửa.

      Trong thang máy có người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu đứng, khi Mạc Trăn nhìn thấy ông ta ràng chân mày nhíu lại giữa ấn đường.

      Là La Thiên Thành.

      Hiển nhiên La Thiên Thành cũng nghĩ tới, người xuất trước mặt mình khi thang máy mở ra là Mạc Trăn.

      Gần như theo bản năng thổi tiếng huýt sáo, trong mắt La Thiên Thành lóe lên ánh sáng hưng phấn, "Mạc Thiên Vương, khéo như vậy?"

      Mạc Trăn đứng ở cửa thang máy gì, cũng có hành động. Ánh mắt A Diêu xoay vòng giữa hai người, sau đó nhạy bén bắt được trọng điểm ------ ánh mắt La Thiên Thành nhìn Mạc Trăn cùng với Tiểu Hi ngày đó giống y như đúc.

      . . . Mẹ nó, thế quái nào năm nay nhiều biến thái vậy?

      Hai người vẫn còn giằng co dứt, cửa thang máy tự động khép lại, lại bị La Thiên Thành lanh tay lẹ mắt ngăn cản, "Mạc thiên vương, vào sao?"

      Đây tuyệt đối là khiêu khích.

      Mạc Trăn mím môi, lạnh lùng nhìn La Thiên Thành cái, nhấc chân phải bước vào thang máy.

      Cửa thang máy lại lần nữa đóng lại, A Diêu đứng ở giữa La Thiên Thành và Mạc Trăn, ý đồ tách hai người ra ----- dù cho trong suốt.

      Con số trong thang máy từ 36 biến thành 35 rồi tới 34, cuối cùng La Thiên Thành cũng mở miệng, "Mạc Trăn, mặc kệ khi nào nhìn thấy em, em cũng dễ nhìn như vậy."

      A Diêu: ". . ." Cứu, mạng!

      Mạc Trăn chỉ lòng nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, gò má lạnh như băng càng gợi lên dục vọng chinh phục của La Thiên Thành.

      Ông ta nhìn Mạc Trăn cười cười, tiến lên bước muốn nắm cánh tay , nhưng nắm đấm của Mạc Trăn so với ông ta còn nhanh hơn.

      "Bịch" tiếng vang lớn, thang máy dường như cũng rung lên.

      Cho đến khi La Thiên Thành bị đánh đến góc xó xỉnh, lấy tay lau tia máu nơi khóe miệng A Diêu mới giật mình cảm thán thân thủ Mạc Trăn mạnh mẽ.

      Nếu như phải chạm được vào , nhất định ngay ngày đầu tiên bị đập bẹp !

      "Mạc Trăn, tính khí của em vẫn nóng nảy giống như năm đó vậy." La Thiên Thành nhìn vệt máu đỏ mu bàn tay, lại như nhớ tới điều gì vui sướng trải qua, bỗng cười rộ lên.

      Mạc Trăn sửa lại ống tay áo, cúi đầu nhìn La Thiên Thành, "La tiên sinh phải chỉ thích nam sinh hay sao? Năm nay tôi 26 rồi."

      Từ trong góc đứng thẳng người lại, La Thiên Thành nhìn Mạc Trăn, tham luyến trong mắt che dấu chút nào, "Nếu đối tượng là em, tuổi tác quan trọng."

      Ánh mắt trần trụi kia khiến Mạc Trăn nhíu mày buồn ói, xoay người bấm ngừng thang máy, từ tầng 23 ra.

      La Thiên Thành nhìn Mạc Trăn từ từ biến mất trong bối cảnh chật hẹp, khóe miệng chứa nụ cười tình thế bắt buộc.

      có bất kỳ dấu hiệu nào, đèn trong thang máy đột nhiên dập tắt, theo đó là tiếng "Lạch cạch", thang máy chợt ngừng lại.

      La Thiên Thành theo đó nháng cái, vai trái hung hăng đụng vào vách thang máy.

      để ý đau đớn vai, tình huống trước mắt ràng là thang máy xảy ra trục trặc. La Thiên Thành dù giống con bị dọa sợ trực tiếp kêu to, nhưng bất kỳ ai bị treo ở hai mươi mấy tầng cao, bốn phía còn đen như mực đều cảm thấy sợ hãi.

      Lấy điện thoại trong túi tây trang ra, La Thiên Thành mượn ánh sáng lạnh lẽo từ di động nhấn vào nút báo động.

      Mạc Trăn mới được hai bước nghe thấy thang máy phía sau truyền đến tiếng chuông báo động bén nhọn. dừng bước quay đầu nhìn lại, sau đó dời mắt đến người A Diêu, "Là làm?"

      "Tuyệt đối phải!" A Diêu trợn to hai mắt tới bên cạnh Mạc Trăn "Hãy nhìn ánh mắt chân thành của tôi ."

      Mạc Trăn: ". . ."

      Xin lỗi tôi chỉ thấy gỉ mắt.

      Nhân viên bảo vệ của tòa nhà tới đặc biệt nhanh chóng, chỉ mới ba phút vọt ra từ cách vách thang máy.

      Mạc Trăn vẫn ở lại tầng 23 , tràn đầy thích thú nhìn bảo vệ làm thế nào để cứu La Thiên Thành.

      Hai người bảo vệ đỡ đỉnh mũ lao ra từ bên cạnh thang máy, liếc cái liền thấy Mạc Trăn. Bảo vệ bên phải ràng là fan của , nhìn thấy ngay cả cũng ràng, "Mạc Mạc Mạc Mạc tiên sinh! Có thể ký tên cho tôi !"

      Mạc Trăn: ". . ."

      Người bảo vệ bên trái dùng sức gõ cái lên đầu ta, lớn tiếng mắng: "Ngu ngốc, lúc này phải hỏi 'Mạc tiên sinh, ai bị kẹt trong thang máy' chứ!"

      Bảo vệ bên phải như hiểu ra gật đầu, nhìn Mạc Trăn như vẹt: "Mạc tiên sinh, ai bị kẹt trong thang máy!"

      "La Thiên Thành."

      . . .

      Hai người bảo vệ nhìn nhau cái, cùng lúc bổ nhào về phía cửa thang máy, "La tiên sinh, La tiên sinh! Ông còn sống ? !"

      La Thiên Thành nghe thấy phía truyền đến tiếng ong ong, nhướn mày cái, ngẩng đầu hô: "Mấy người lằng nhằng cái gì? Nhanh sửa thang máy !"

      Nghe thấy tiếng trả lời của ông ta, hai người bảo vệ đồng thời thở phào nhõm, dường như mừng đến chảy nước mắt "La tiên sinh ông đừng sợ, chúng tôi lập tức tới cứu ông ngay!"

      Bảo vệ bên trái bắt đầu dùng công cụ cạy cửa, trong quá trình này người bảo vệ bên phải còn quên trấn an La Thiên Thành, "La tiên sinh, ông ngàn vạn lần đừng lộn xộn, thang máy rơi xuống!"

      . . .

      Bảo vệ bên trái cạy cửa được nửa, lại dừng tay cho ta cái đập tóe lửa, "Ngu ngốc! Cho dù ông ta động đậy tí, thang máy cũng rơi xuống!"

      . . .

      "Há há há há há há há há!" A Diêu ỷ vào có người có thể nghe thấy mình, khoa trương cười lên "Bọn họ tuyệt đối là fan của , còn là loại não tàn!"

      Ác ý trong lòng Mạc Trăn tựa như bị tiếng cười của mà tan thành mây khói, xoay người tới cầu thang, " thôi."

      A Diêu bay theo, vẫn còn ngừng nhìn về phía thang máy, " xem tiếp hả?"

      " xem." Mạc Trăn đẩy cánh cửa cầu thang bằng gỗ, quay đầu lại bước .

      Từ tầng 23 xuống tầng 1, đây là cả chặng đường dài. A Diêu bay phía sau , đề nghị: " ra có thể thang máy khác."

      Mạc Trăn quay đầu nhìn cái, cười : "Còn thừa nhận là làm?"

      A Diêu bĩu môi, bực bội đáp: "Ai bảo ông ta muốn chiếm tiện nghi của ah, tôi còn chưa chiếm được đấy."

      Bước chân Mạc Trăn có chút lảo đảo, vai hơi lay động, quay người nhìn A Diêu, " cái gì?"

      "Ha ha ha ha ha" A Diêu cười pha trò, cứng nhắc rời đề tài "Đúng rồi, ông ta vừa mới năm đó, năm đó xảy ra chuyện gì à?"

      Mạc Trăn quay người lại tiếp tục xuống " có gì, cũng giống như hôm nay vậy, tôi đánh ông ta trận mà thôi."

      A Diêu nhìn chằm chằm vào Mạc Trăn lát, lại xẹt tới, " nhất định còn che giấu điều gì đó."

      Mạc Trăn liếc cái, sau đó gật đầu "Ừ, lần trước tôi đánh ông ta gãy cái răng, so với lần này thê thảm hơn nhiều."

      A Diêu: ". . ."

      Mạc Trăn rời khỏi công ty lâu, Hàn Mai Mai nhận được tin từ phòng bảo vệ, ta kịp chờ leo lên QQ, "Boss nhà cậu bị kẹt trong thang máy, vừa mới bò ra ngoài!"

      Boss là tên đại biến thái: . . .

      Cửu chế thoại mai: Hơn nữa theo bảo vệ tiết lộ, lúc ra khóe miệng ông ta có vết tím bầm! Ông ta đụng trong thang máy, đùa ai vậy! Phải ngã thế nào mới có thể đụng ra vết thương như thế á!

      Boss là tên đại biến thái: . . .

      Cửu chế thoại mai: Cậu bị điểm huyệt câm à?

      Boss là tên đại biến thái: Chẳng qua tớ suy nghĩ tên QQ mới.

      Tư thế boss rất *: ← Cái này thế nào?

      Cửu chế thoại mai: . . . Giống như cậu thấy tận mắt vậy.

      Tư thế boss rất *: . . . Đừng dọa tớ.

      Tư thế boss rất *: Chờ chút! Trong thang máy chỉ có mình La Đại Boss?

      Cửu chế thoại mai: Ha ha ha ha ha, cậu cuối cùng cũng bắt được trọng điểm! Đúng vậy, chàng bảo vệ toàn bộ quá trình Mạc Thiên vương đều đứng bên ngoài xem cuộc vui!

      Thiên Vương của tui có siêu năng lực: Tớ quyết định dùng cái tên này.

      Cửu chế thoại mai: . . . Cậu là!

      Ngày thứ hai, 《 Thượng đế cấm khu 3 》tiếp tục quay phim, Mạc Trăn cũng lấy được kịch bản mới được thăng cấp lần nữa. Bên trong trừ thay đổi ít cảnh diễn của Tống Nghê ra, những người còn lại có nhiều thay đổi.

      Mạc Trăn cầm kịch bản lật hai trang, nhắc tới hôm nay Tống Nghê cũng tới studio. Nhưng bất luận là nhân viên công tác hay diễn viên còn lại đều giống như phát vậy, cực kỳ ăn ý chữ nào. Bọn họ đề cập tới, Mạc Trăn lại càng nhắc đến.

      nhìn kịch bản chút, đại khái Tống Nghê còn ba cảnh diễn, bởi vì bị nhiễm virut mà gameover.

      thể nhà biên kịch có bản lãnh nghe tiếng gió để nắm toàn cục trong tay, ít nhất ta sớm suy nghĩ xong N cái kết cục ----- dùng để ứng phó với nhà tài trợ khác nhau.

      Buổi trưa ăn cơm hộp ở studio, bình thường đều là Đường Cường ân cần đưa cơm hộp cho Mạc Trăn, nếu Đường Cường chưa tới nhân viên trong đoàn phim lấy cơm cho .

      Nhưng khi Mạc Trăn nhìn trước mặt là ông chú râu, mí mắt tự chủ được nhảy hai cái, "Ông là ai? Trước kia hình như chưa từng thấy ông."

      "Cơm hộp Vượng Vượng." Ông chú râu rút tấm danh thiếp đầy dầu mỡ từ túi áo, quơ quơ trước mặt Mạc Trăn, "Các cậu luôn ăn cơm hộp nhà tôi."

      Mạc Trăn: ". . ."

      Ông chú râu lật mặt kia danh thiếp, lại quơ quơ trước mặt Mạc Trăn, "Đúng rồi, tôi còn nghề phụ, chính là giúp người bắt quỷ."

      Lông mày Mạc Trăn động cái.

      "Mạc tiên sinh, tôi chú ý cậu lâu rồi, có phải cậu bị quỷ quấn lấy ?"
      Iluvkiwi thích bài này.

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 18. Bắt quỷ

      Editor: Tiểu Anhh

      Ông chú râu trước mặt Mạc Trăn trước kia chưa từng thấy qua, cằm ông ta để vòng râu đen sì, dưới ánh mặt trời còn lên vẻ bóng loáng. Dường như quanh năm được ngủ ngon vậy, dưới hốc mắt lõm xuống hai vệt xanh đen, ngay cả con ngươi cũng đục ngầu.

      Nhưng ánh mắt ông ta nhìn về phía Mạc Trăn lại cực kỳ nghiêm túc.

      Lời quái dị này nếu lọt vào tai người khác cũng chỉ cho là ông ta thả rắm, thuận miệng nhảm mà thôi. Nhưng chỉ có Mạc Trăn biết, nếu chỉ là thuận miệng nhảm, cũng có phần quá đúng .

      ngẩng đầu, chống lại ánh mắt ông chú râu, trong lòng hiểu sao có chút hốt hoảng. Nhưng dù sao Mạc Trăn cũng là ảnh đế, vào thời khắc mấu chốt này lại dùng khả năng diễn xuất hoàn mỹ mình dày công tôi luyện che dấu nội tâm hốt hoảng.

      Trong con ngươi đen dần dần nhiễm tầng châm chọc nhàn nhạt, ngay cả khóe miệng nhếch lên như cười nhạo người trước mắt là kẻ điên, "Xin lỗi, tôi tin vào tôn giáo."

      Phản ứng của Mạc Trăn dường như trong dự liệu của ông chú râu, ông ta mím môi, tiếp tục chịu khuất phục nhìn , "Mạc tiên sinh, tôi phải tới truyền bá, , truyền giáo, chuyện này nghe có vẻ hoang đường, nhưng hãy xin tin vào phán đoán chuyên nghiệp của tôi."

      "A." Mạc Trăn đơn giản chỉ cười nhạo tiếng, "Tôi càng tin vào giám định của bệnh viện tâm thần hơn."

      "Chao ôi tôi có bệnh." Ông chú râu vỗ cái lên bắp đùi mình, nhìn dáng vẻ có chút nóng nảy. Ông ta chỉ bên cạnh Mạc Trăn, chắc chắn, "Nó hẳn là ở đây, hơn nữa còn là nữ quỷ."

      Ngón trỏ thô ráp nghiêng lệch chỉ đúng vị trí của A Diêu.

      A Diêu hơi ngẩn ra, đưa tay phải huơ huơ trước mắt ông chú râu, "Ông nhìn thấy tôi hả?"

      Ông chú râu có phản ứng, hiển nhiên ông ta nhìn thấy A Diêu.

      Mạc Trăn thả hộp cơm trong tay xuống, nhíu mày từ ghế đứng lên, "Vị tiên sinh này, nếu như ông còn càn quấy như vậy, tôi báo cảnh sát."

      Đối với loại uy hiếp này, ông chú râu cũng cảm thấy lạ. Ông ta nhanh tay rút vật từ trong ngực ra, A Diêu nhìn kỹ mới phát trong tay ông ta kẹp lá bùa vàng.

      Nhất thời trong lòng có trăm cảm xúc lẫn lộn, ông chú đưa cơm hộp lại mang hoàng phù theo người? ! Ông ta muốn móc cũng nên móc xẻng xào thức ăn ra mới đúng nha!

      Ngay cả Mạc Trăn cũng sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, ông chú râu đọc loạt chú ngữ, theo đó ném hoàng phù lên trung, hoàng phù giữa trung "lách tách" bốc cháy.

      "A." Ánh lửa thiêu đốt của hoàng phù đặc biệt chói mắt, A Diêu dùng tay che mắt mình, thân hình thoáng vài cái liền biến mất.

      Trong lòng Mạc Trăn siết lại, bật dậy từ ghế. A Diêu biến mất hoàn toàn, ngay cả cọng tóc cũng để lại.

      Cảnh tượng này đối với Mạc Trăn là kích thích , trong đầu như có thứ gì đó ầm ầm nổ tung, cả người như bị đốt cháy. xoay người nhìn ông chú râu, trong mắt là lửa giận mãnh liệt, "Ông làm trò gì vậy? Cái trò lừa bịp giang hồ này giờ vẫn còn dùng để gạt người sao?"

      Mạc Trăn so với ông ta cao hơn cái đầu, đứng ngược sáng, bóng dáng đen tối ập vào người ông chú râu. Ông chú râu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bị người dùng thân hình cao lớn khinh bỉ mùi vị dễ chịu.

      Nếu người này còn có khí thế hung hăng như ngọn lửa, cái mùi vị này càng dễ chịu.

      Ông chú râu bị rống đến ngu người, ngay cả hoàng phù cũng ỉu xìu rơi mặt đất. ít người trong đoàn làm phim cũng chú ý tới động tĩnh bên này, rối rít chạy tới hỏi tình huống.

      Nội tâm Mạc Trăn kiên nhẫn, nhưng vẫn giải thích nhanh lần. Nhân viên công tác nghe xong đều lộ ra ánh mắt hài hước, định đuổi ông chú râu ra khỏi trường quay. Nhưng ông chú râu lấy lại tinh thần, kiên định cho rằng Mạc Trăn bị nữ quỷ quấn lấy, chịu buông tha tiếp tục đòi bắt quỷ.

      Mạc Trăn cuối cùng cũng nổi giận, nhấc hộp cơm bàn nhét vào ngực ông ta, "Ông có tin sau này có tổ kịch đến ăn cơm hộp nhà ông ?"

      . . .

      Đây đúng là uy hiếp nghiêm trọng.

      Ông chú râu tuy ham mê bắt quỷ, nhưng dù sao làm cơm hộp mới là nghề chính. chiêu này của Mạc Trăn chính là giải quyết tận gốc, ông chú râu nhất thời ỉu xìu, mặc dù cam lòng, nhưng vẫn cụp đuôi ảo não chạy trốn.

      Nhìn bóng lưng mấy cao lớn xa dần, Mạc Trăn thở ra hơi.

      Nhân viên công tác thấy chuyện qua, lại trở về vị trí tiếp tục ăn. Mạc Trăn ăn được cơm này, mượn cớ WC, thừa dịp mọi người chú ý liền len lén quẹo vào góc kín đáo.

      Đè thấp giọng gọi mấy tiếng A Diêu, cũng chỉ có làn gió ấm áp tình cờ thổi qua đáp lại .

      Chân mày Mạc Trăn nhăn lại mấy phần, lấy di động trong túi ra cực nhanh lên QQ.

      Avatar Thần Côn vạn năm như vẫn màu xám trắng, Mạc Trăn mím môi mở khung chat.

      "Sư phụ, người biết cơm hộp Vượng Vượng ?"

      Đợi ba phút, đối phương vẫn có phản ứng.

      Mạc Trăn cạn kiệt kiên nhẫn, nhíu mày nhìn điện thoại lúc, thoát khỏi QQ.

      Đầu ngón tay thon dài vẽ nhanh lên màn hình, Mạc Trăn lục trong danh bạ dãy số lâu liên lạc, chút suy nghĩ gọi .

      【 số máy quý khách vừa gọi tồn tại, xin kiểm tra rồi gọi lại lần nữa. 】

      Quả nhiên.

      Chán nản buông di động xuống, Mạc Trăn nặng nề ấn nút tắt, muốn đem tất cả phiền muộn đặt lên điện thoại. hai bước, Mạc Trăn lại gọi mấy tiếng A Diêu, vẫn được đáp lại, mới cau mày trở về.

      Vừa mới tới khúc ngoặt phía trước, điện thoại rung lên như bị điên.

      Mạc Trăn móc di động ra nhìn, chính là dãy số mình vừa gọi. Lông mày động cái, vừa kết nối nghe thấy giọng thờ ơ truyền ra ống nghe, "Có việc gấp hả?" Mạc Trăn có chuyện tìm , nếu có chuyện lên QQ tìm, gọi điện thoại như vậy nhất định là hết sức khẩn cấp.

      Mạc Trăn thấy giọng người đàn ông nồng đậm ngái ngủ, tay cầm điện thoại chợt nắm chặt, gần như là gào lên, "Sư phụ, tại sao điện thoại của người vĩnh viễn tồn tại!"

      QQ vĩnh viễn online, điện thoại cho tới bây giờ tồn tại, thực tức cười!

      Giọng đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ " rồi, điện thoại của ta chỉ có người hữu duyên mới gọi được."

      Mạc Trăn: ". . ."

      Hít sâu hơi, Mạc Trăn nghĩ tranh cãi vấn đề với , "Người biết cơm hộp Vượng Vượng ?"

      "Cơm hộp Vượng Vượng?" Người bên kia suy nghĩ chút, "Cơm rang nhà họ mùi vị tệ."

      Trầm mặc hai giây, Mạc Trăn mới , "Ông chủ ở đó tự xưng biết bắt quỷ người biết ?"

      Lần này đổi lại đối phương trầm mặc hai giây, "Mạc Trăn, con nuôi con quỷ bên người?"

      Mạc Trăn giật giật khóe miệng, thừa nhận cũng phủ nhận, "Ông chủ đó có đốt tấm hoàng phù, nó có nguy hiểm gì ?"

      Lần này đối phương trầm mặc lâu hơn, cuối cùng thỏa hiệp : "Yên tâm , A Vượng nếu có bản lĩnh bắt được quỷ cũng cần bán cơm hộp."

      Mạc Trăn hơi thở phào nhõm, lần trước A Diêu nghỉ ngơi tốt về nhà mình, chắc lần này cũng vậy chứ?

      "Nhưng đến cả A Vượng cũng phát con bị quỷ quấn lấy, chứng tỏ con với con quỷ đó quá thân cận."

      Mạc Trăn yên lặng, dĩ nhiên biết cùng quỷ sống chung có ảnh hưởng tới con người, nhưng cho tới giờ vẫn có cảm giác gì khác thường, nên mới có thể buông thả mình nghĩ vấn đề này nữa.

      "Lần trước con tìm ta có phải cũng liên quan đến con quỷ này?"

      "Vâng. . ."

      Dừng lại hai giây, đối phương : "Ta cố gắng trở về sớm, lúc cần thiết có thể dùng bùa hộ mạng ta cho con."

      " ấy có ác ý." Theo bản năng, Mạc Trăn muốn giải thích hộ A Diêu.

      Đối phương yên lặng lúc lâu, cuối cùng chỉ bốn chữ, "Người quỷ khác biệt."

      Người quỷ khác biệt.

      Đạo lý này khi Mạc Trăn năm tuổi biết , cho nên mới để ý tới những du hồn dã quỷ ầm ĩ muốn mình báo thù cho họ, nhưng mà A Diêu. . .

      Khẽ cười tự giễu, Mạc Trăn thấp giọng với ống nghe: "Con biết rồi." xong ba chữ tựa như lẩn tránh, Mạc Trăn vội vã cúp điện thoại.

      Từ trong góc quẹo ra, đạo diễn kêu mọi người chuẩn bị quay phim.

      Mạc Trăn hít sâu hơi, tới phòng chụp.

      Trong phòng thí nghiệm khép kín, có đủ loại thiết bị tinh vi đắt tiền khiến khí trở lên bén nhọn lại lạnh lẽo. Cao Sâm ngồi trước máy vi tính, ngón tay thon dài bay nhanh lên bàn phím, nội dung màn hình ngừng chiếu lên mắt kính dày của trợ thủ, giống như chiếu bộ phim tĩnh. Trợ thủ phía sau Cao Sâm nhìn hồi, vẻ mặt ngưng trọng đẩy mắt kính sống mũi, "Tiến sĩ, virut giống như bắt đầu biến dị."

      Động tác tay Cao Sâm ngừng lại, nghiêng người sang nhìn về phía trợ thủ, khẽ hất cằm. Hai người cứ như vậy nhìn nhau năm giây, Mạc Trăn đỡ trán, "Xin lỗi, tôi quên từ."

      "Cắt." thanh đạo diễn Thôi từ trong phòng bối cảnh cất lên, "Nghỉ ngơi năm phút."

      Diễn viên trẻ tuổi diễn vai trợ lý Cao Sâm cúi đầu với Mạc Trăn gì đó, đạo diễn Thôi tới bên cạnh, vỗ vỗ vai "Thế nào Mạc Thiên vương, trạng thái tốt? Trước kia cậu có quên từ."

      Mạc Trăn xoa xoa ấn đường, lại xin lỗi.

      Thấy sắc mặt có chút mệt mỏi, đạo diễn Thôi lại vỗ vai , tới trước máy quay phim.

      Mạc Trăn dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng trở về trạng thái.

      Khi Mạc Trăn đối diện với máy quay phim lần nữa, cắn quả chanh trong tay, rốt cuộc cũng tìm về cảm giác của Cao Sâm. Nhìn ánh mắt đột nhiên biến hóa của Mạc Trăn, đạo diễn Thôi hài lòng gật đầu.

      diễn viên ưu tú phải chỉ có khả năng diễn xuất tốt, mà còn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình.

      Cảnh sau đó cũng coi như thuận lợi, đúng bảy giờ, buổi chụp cả ngày cuối cùng cũng kết thúc.

      Mạc Trăn yên lòng lái xe trở về, trời bất ngờ đổ mưa to khiến phải giảm tốc độ. Mạc Trăn ghét trời mưa, cái cảm giác quần áo ẩm ướt dính vào người rất thoải mái.

      Khi xe trở về biệt thự, mưa vẫn còn chưa tạnh.

      Tiếng mưa rơi rào rào tràn ngập buồng xe, trước cửa nhà Tiểu Dương quen thuộc có người con ngồi bó gối.

      Tất cả đều giống tình cảnh lần đầu tiên Mạc Trăn nhìn thấy A Diêu.

      Mạc Trăn đỗ xe xong, tới bên người con rồi đứng lại.

      A Diêu ngẩng đầu lên từ hai cánh tay, khi nhìn thấy người trước mặt gương mặt có vẻ tái nhợt lộ ra nụ cười sáng lạn như pháo hoa, "Mạc Trăn, về rồi."

      "Ừ."

      Trái tim treo cả buổi chiều, rốt cuộc cũng rơi về ngực.
      Kim Tata, Iluvkiwi1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :