1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chào buổi sáng, u linh tiểu thư - Bản Lật Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 10. Khoảng cách
      Editor: Tiểu Anhh

      Đồng tử A Diêu hơi co rụt lại, bà nó chứ con thần kinh này lại còn dám lên mạng! Đây là sợ nổi tiếng chưa đủ nhanh hả!

      Trượt trình duyệt xuống, A Diêu trừng lớn đôi mắt nhìn bình luận.

      “Con mẹ chủ thớt thím đủ rồi đó, đặt tiêu đề cũng phải có mức độ chứ?”

      “Bệnh viện số 3 thành phố A. Đừng hỏi tui là ai, xin hãy gọi tui là Lôi Phong*.”

      “Ha ha, chủ thớt phải có hình có bằng chứng sao, quăng tấm ảnh quỷ ra đây.”

      “Chủ thớt, thím có biết xâm phạm nhà người dân là phạm pháp ? Hãy đọc nhiều sách rồi hẵng lên mạng nhé.”

      “Hữu nghị mức cao nhất :) # giúp chủ nhà lên top #”

      Chủ nhà vốn dĩ post xong liền lặn luôn, nhưng có lẽ bị mọi người giễu cợt chọc cho ta nổi giận, vì vậy ra mình là trợ lý của Mạc Trăn, còn đính kèm vài bức ảnh chụp trộm đóng phim ở studio.

      Vì thế mà trong topic lại nhấc lên đợt sóng dữ, chủ nhà đăng ảnh ở phim trường, dù cho ta phải là trợ lý của Mạc Trăn cũng là người trong cuộc.

      Đến tận lúc này topic hoàn toàn bùng nổ. Từ chủ nhà, fans đến antifans đều châm chọc lẫn nhau dứt.

      A Diêu nhìn Tiểu Hi 'khẩu chiến quần hùng' trong topic, phun ra càng nhiều tin có giá trị, thể chịu đựng được nữa cũng bình luận theo.

      “Mọi người đừng tin lời chủ thớt! ta phải là trợ lý của Mạc Trăn! ta chỉ là tên biến thái cuồng theo dõi, mấy thím thấy tất cả bức ảnh đều là chụp trộm sao! Con thần kinh kia có ý đồ gắn máy nghe trộm và camera trong nhà Mạc Trăn! Còn bị ta phát !”

      Bài vừa đăng lên giây, A Diêu liền hối hận. hình như cẩn thận ra điều nên rồi.

      Quả nhiên ngay lập tức trong topic lại trở lên sôi trào.

      “(⊙ o ⊙)!! Máy nghe trộm và camera??? Chú cảnh sát, chính là người này!!”

      “Mợ nó Sadako lại xuất ! Chẳng lẽ Sadako mới là trợ lý??!! Cầu lời giải!”

      “Chủ thớt cùng Sadako đều là xanh nhạt**, giám định hoàn thành.”

      “Tui chỉ quan tâm trinh tiết Trăn Tử còn ?”

      “Chủ thớt, giao địa chỉ Mạc thiên vương ra đây, chúng ta vẫn là bạn tốt.”

      “Các thím tích cực cùng bệnh nhân tâm thần làm cái giề? Lúc này chỉ cần giúp ta gọi 120 là được.”

      A Diêu thấy comment ngừng tuôn ra, thành kính mà cầu nguyện Mạc Trăn lên diễn đàn.

      Tắt máy tính, A Diêu quen thói mà bay lên tầng hai, chuẩn bị thực công việc mỗi đêm —— ngắm Mạc Trăn ngủ.

      Mạc Trăn ngày thường khi ở bên ngoài là thiên vương, người ưu nhã lễ độ lại mang theo nhàn nhạt xa cách, còn khi đối với A Diêu lại như núi lửa hoạt động, tùy thời đều có khả năng phun trào. Chỉ đến khi lúc ngủ cả người mới toát lên vẻ nhu hòa tựa như bầu trời trong đêm trăng rằm, có ánh hào quang của thiên vương, có táo bạo rống giận, thuần khiết như đứa trẻ, làm A Diêu luôn nghĩ tới những thiếu niên chạy vội trong khuôn viên trường.

      Ngồi xổm trước giường chống cằm nhìn , A Diêu cảm thấy có lẽ lúc này Mạc Trăn mới là Mạc Trăn chân nhất.

      Gió đêm từ cửa sổ tiến vào, mang theo luồng sáng của tấm rèm trắng trước cửa sổ. Lụa trắng cùng mái tóc đen trước trán Mạc Trăn đều nhàng lay động, chỉ có quần áo người A Diêu vẫn yên lặng nhúc nhích.

      Hơi hạ mí mắt xuống, A Diêu kìm được suy nghĩ, nếu lúc mình còn sống gặp được Mạc Trăn, đó là tình cảnh gì?

      Càng tới gần, càng cảm nhận được khoảng cách giữa hai người.

      Đưa mắt nhìn Mạc Trăn ngủ say, A Diêu cười cười, “Chúc ngủ ngon, chủ nhà tiên sinh.”

      Có lẽ đêm qua tìm kiếm máy nghe trộm và camera tốn quá nhiều công sức, ngay cả morningcall của Đường Cường cũng thể gọi dậy, vẫn là A Diêu dùng tuyệt kỹ hất chăn đánh thức mỹ nam say ngủ.

      Hành động ham vui này của A Diêu đổi lấy tiếng rít gào của Mạc Trăn, bịt chặt lỗ tai nhìn mở tủ ra tìm quần áo, chậm chạp bay ra khỏi phòng.

      Mấy ngày trước bởi vì có Tiểu Hi ở đây nên A Diêu thoát khỏi số phận nô lệ trong thời gian ngắn. Bây giờ Tiểu Hi đoán chừng thể quay lại được, A Diêu lại gánh vác trách nhiệm làm bữa sáng cho Mạc Trăn.

      Nghe lò nướng kêu “Đinh” tiếng vui tai, A Diêu hí hửng đem bánh nướng chín bỏ vào đĩa.

      Mạc Trăn từ tầng xuống, vốn định ăn quả chanh cho tỉnh ngủ, nhưng khi mở tủ lạnh ra lại sửng sốt chút, “Mấy thứ này đưa đến lúc nào?”

      ‘Mấy thứ này’ tất nhiên là chỉ đống đồ ăn vặt mà mua mạng.

      A Diêu liếc qua tủ lạnh cái, đáp: “Ngày hôm qua, Tiểu Hi lấy.”

      Cái tên ‘Tiểu Hi’ làm cho Mạc Trăn nhăn mày, hình như hôm qua ở trong điện thoại Đường Cường có là đồ đưa đến.

      Ngón tay thon dài lướt qua đống lớn đồ ăn, cuối cùng dừng lại chai sữa bò. muốn lấy sữa ra có tiếng rống to từ bên cạnh truyền tới, “ được! Bệnh đau bao tử của đêm qua tái phát, hôm nay thể ăn đồ lạnh.”

      Mạc Trăn nghe xong nghiêng đầu, buồn cười nhìn A Diêu, “ lấy tư cách gì để ?”

      “Ừm…… Khách trọ?”

      “Tạm biệt.” Mạc Trăn cầm sữa bò, đóng cửa tủ lạnh.

      A Diêu thấy Mạc Trăn xoay người bỏ , bám dính lại đuổi theo, “ nghe lời, tôi quậy phá ở trong nhà !”

      Khóe miệng giựt giựt, “Vậy cũng đừng trách tôi tìm người tới bắt quỷ.”

      A Diêu: “……”

      Đây chính là tử huyệt của , chọc phát liền trúng.

      tuy rằng tự xưng là nữ quỷ, nhưng trừ bỏ quấy rối, kỹ năng thực dụng gì gì đó đều có.

      Mạc Trăn nhìn A Diêu gục đầu xuống, tiện tay đặt sữa bò lên bàn, cầm lấy cốc tự rót cho mình cốc nước ấm.

      Mới ăn được hai miếng bánh mì, điện thoại do Đường Cường gọi đến reo lên như đòi mạng. nhíu nhíu mày, cầm lấy di động ra cửa.

      Đến studio, Đường Cường cho Mạc Trăn quyết định xử phạt Tiểu Hi của công ty, sau đó làm bộ thần bí lôi kéo lên xe bảo mẫu.

      “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Mạc Trăn bắt đầu mất kiên nhẫn, tuy rằng công ty khai trừ Tiểu Hi và còn phạt tiền ta, nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh ta ôm chăn của mình lăn lộn giường lại tức giận, “Đường Cường, giường trong phòng tôi muốn đổi cái mới, nhanh chóng giúp tôi xử lý .”

      Đường Cường ngơ ngáo chút, cũng hỏi nguyên nhân liền đáp ứng.

      Bật máy tính xe lên, A Diêu kinh ngạc phát Đường Cường nhấn vào diễn đàn Hải Giác!

      Ngày hôm qua quên cầu nguyện Đường Cường vào diễn đàn, đúng là ngu muốn chết!

      Tâm trạng A Diêu lúc này vô cùng bi thương, dường như có thể nghe thấy tiếng gầm cao quãng tám của Mạc Trăn.

      Đường Cường quả nhiên bấm vào bài viết “Mạc Trăn là fan của pudding hoa quả, có hình có bằng chứng.”

      “Cậu xem, người đăng chúng tôi xác nhận qua, chính xác là Tiểu Hi, bài viết tôi cũng xin nhà quản lý mạng cắt bỏ, rất nhanh là có thể xử lý. Đúng rồi, tôi dùng Weibo của cậu làm sáng tỏ với fans, những lời kia đều là bịa đặt.”

      “Vậy còn vấn đề gì nữa?” Mạc Trăn liếc cái lên máy tính, thấy màn hình là ảnh bánh pudding rất ràng nhíu mày.

      “Vấn đề là đây.” Đường Cường nắm con chuột trong tay trượt xuống, đến bình luận ngừng lại, “Vào lúc bốn giờ ba mươi sáu phút chiều, Tiểu Hi ở nhà cậu gặp quỷ.”

      Mạc Trăn: “……”

      A Diêu: “……”

      chỉ như vậy, cậu xem cái này.” Đường Cường lại trượt con chuột, “Buổi tối, có ID là Sadako tung tin Tiểu Hi trang bị máy nghe trộm và camera trong nhà cậu.”

      ……

      Ánh mắt Mạc Trăn dấu vết đảo qua A Diêu, rùng mình cái, nhe răng cười bay ra ngoài xe.

      Nhiệt độ xe quá thấp, cần phải ra ngoài phơi ánh nắng mặt trời.

      “Sadako trước đó cũng bình luận ở diễn đàn, cậu đợi chút.” Tay Đường Cường lướt nhanh qua bàn phím nhấn vài cái, màn hình liền xuất bình luận đầu tiên mà A Diêu bôi đen Mạc Trăn.

      Mạc Trăn nhìn lên màn hình, sắc mặt cũng càng lúc càng đen thui. Đường Cường cũng nhìn chằm chằm vào máy tính, mang bộ dáng suy tư, “Kỳ quái nhất chính là, ta đều là .”

      trán Mạc Trăn nổi lên đường gân xanh, cười lạnh tiếng quay đầu nhìn Đường Cường, “Ha? cảm thấy tôi vô lễ lại ngạo mạn, bụng dạ hẹp hòi lại tính toán chi li?”

      Khóe mắt Đường Cường giật cái, cười ha ha nhìn lại Mạc Trăn, “Sao có thể chứ, tôi tới hai chuyện phòng ngủ cậu dán poster của mình cùng cậu thích ăn pudding hoa quả, đều là .”

      Mạc Trăn gì, tiếp tục mỉm cười nhìn Đường Cường.

      Đường Cường lau lau mặt, với Mạc Trăn: “Chuyện này để sau hẵng . Mạc Trăn, cậu hãy thành cho tôi, có phải cậu có phụ nữ?” Nếu phải đem phụ nữ vào trong nhà, sao biết phòng ngủ dán poster bản thân? Hơn nữa ta tìm người tra IP của Sadako, chuẩn cơm mẹ nấu dùng máy tính nhà Mạc Trăn đăng bài.

      Mạc Trăn cúi đầu gì, chỉ là tiếp tục kéo xuống xem trả lời.

      Đường Cường mím môi, : “Mạc Trăn, tôi phản đối cậu đương, nhưng mà tùy tiện chuyện của cậu lên mạng người này thích hợp để qua lại.” Đường Cường biết cùng người phụ nữ này phát triển đến bước nào, nhưng Mạc Trăn chưa từng mang phụ nữ về nhà, tại lại ngênh ngang đưa về, chứng minh Mạc Trăn đối với ta giống với những người khác.

      “Yên tâm , tôi dạy dỗ ấy.” Mạc Trăn nhìn thấy có người mình bị chơi cùng phẫu thuật thẩm mỹ, mày càng nhăn lại.

      Mà Đường Cường hoàn toàn bị câu của Mạc Trăn làm cho kinh sợ, cũng phát động tác này.

      Ý của Mạc Trăn chính là, thừa nhận mình có phụ nữ? Hơn nữa dạy dỗ ấy…… phải là dạy dỗ ở giường ……

      Đường Cường biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên trở nên hồng nhuận.

      Mạc Trăn cố nén tức giận tiếp tục kéo xuống, lại lần nữa thấy ID Sadako.

      Lông mày buộc chặt thoáng buông lỏng, Mạc Trăn nhấp vào dấu thập đo đỏ góc bên phải.

      Hừ, cũng còn thức thời thay tôi cãi lại.

      Mạc Trăn đóng máy tính lại rồi xuống xe, Đường Cường vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

      ta và Mạc Trăn hầu như mỗi ngày đều ở cùng nhau, Mạc Trăn rốt cuộc có bạn từ khi nào, vậy mà ta chút cũng biết!

      Làm người đại diện vương bài, lòng tự tin của Đường Cường chịu cú đả kích nghiêm trọng.

      Từ sau khi A Diêu bay ra khỏi xe, cả ngày hôm nay Mạc Trăn đều nhìn thấy trường quay. Buổi tối kết thúc công việc, Mạc Trăn lái xe về đến nhà, bật đèn treo phòng khách lên, nới lỏng cổ áo ngồi xuống ghế sofa.

      “Ra đây.”
      ________________________________
      *Lôi Phong là chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong được hình tượng hóa thành nhân vật vị tha và khiêm tốn, người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.

      **xanh nhạt 湖绿 - xuất phát từ Tấn Giang về người mặc áo may ô nổi tiếng, người mặc áo may ô màu xanh nhạt này bịa đặt câu chuyện của mình nhưng sau đó khiến cho mọi người vô cùng khó chịu khi phát ra đó là bộ phim. Cũng từ đó mà "xanh nhạt" trở thành danh từ ám chỉ "người giả dối" - sưu tầm)
      Kim Tata, Iluvkiwi1900 thích bài này.

    2. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 11. Thần Côn

      (Thần côn: chỉ mấy người làm bùa phép, phong thủy, lên đồng.)

      Editor: Tiểu Anhh

      Trong phòng vô cùng yên lặng, giọng nhàng của Mạc Trăn vang vọng khắp phòng khách, nghe có vài phần đơn.

      đợi lát, phòng khách vẫn có động tĩnh. Tùy tay cởi chiếc cúc cổ áo trắng, Mạc Trăn gối đầu lên thành sofa, “ ra, về sau đừng có ra nữa.”

      ……

      Bên cạnh xuất chùm ánh sáng mơ hồ, dần dần ngưng kết thành bóng người. Mạc Trăn nghiêng đầu qua thấy A Diêu ngoan ngoãn ngồi ghế, quay đầu cười với mình, “Buổi tối tốt lành, Mạc tiên sinh.”

      Khóe môi nhếch lên độ cong, Mạc Trăn cũng mỉm cười đáp lại, “Buổi tối tốt lành, u linh tiểu thư.”

      A Diêu: “……”

      So với đoạn đối thoại quỷ dị này, A Diêu càng cảm thấy quỷ dị hơn chính là vẻ tười cười mặt Mạc Trăn. mà cười rộ lên chắc chắn nguy hiểm gấp trăm lần so với lúc cười.

      Nhanh chóng phân tích tình hình, A Diêu cảm thấy chủ động nhận lỗi mới là kế sách tốt nhất, “Mạc tiên sinh thân mến, về chuyện diễn đàn tôi có thể giải thích.”

      , cần phải giải thích với tôi, dù sao tôi cũng là tên ngạo mạn lại vô lễ, thằng bụng dạ hẹp hòi lại tính toán chi li.”

      A Diêu: “……”

      Vậy mà còn bụng dạ hẹp hòi lại tính toán chi?

      “Mạc tiên sinh, thực đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chủ yếu bởi vì... máy tính của cài mật khẩu.”

      Mạc Trăn: “……”

      Cho nên, đây là lỗi của phải !

      “Vụt” đứng lên từ sofa, Mạc Trăn mở máy tính, ngón tay bay nhanh bàn phím, cái mật khẩu mới nóng hổi ra lò.

      A Diêu nỗ lực ngó lên màn hình, nhưng vẫn thể thấy mật khẩu là gì. Trườn mặt đến trước mặt , cười tủm tỉm : “Tôi chỉ đùa thui, lại thực cài mật khẩu thế hả? Mật khẩu là sinh nhật , đúng ha?”

      Mạc Trăn khép máy tính lại, quay đầu mỉm cười : “, là số đo ba vòng của tôi.”

      A Diêu: “……”

      Ánh mắt lướt qua lướt lại người Mạc Trăn, sau đó cười ha ha hai tiếng, “ ám chỉ tôi tới đo kích cỡ của ư?”

      Mạc Trăn: “……”

      Thế qué nào lại có con quỷ biết xẩu hổ thế hả!

      Lấy quả chanh trong tủ lạnh, Mạc Trăn coi nó là A Diêu đặt lên thớt ‘băm’ làm hai nửa. A Diêu nghe tiếng “phập”, bả vai theo đó cũng run lên.

      Thấy Mạc Trăn cầm chanh lên ăn, A Diêu nhăn mày lại vọt tới, “ hôm nay thể ăn đồ lạnh mà!”

      Mặc kệ A Diêu ngăn cản, Mạc Trăn hung hăng cắn miếng chanh, cái lạnh mãnh liệt kích thích khiến tức giận trong lòng tiêu tán ít, “Lần sau còn dám liên thuyên chuyện của tôi lên mạng, tôi tìm đạo sĩ tới bắt !”

      A Diêu ngẩn người, tốt bụng nhắc nhở: “Những đạo sĩ đó hầu hết đều là kẻ bịp bợm, chẳng lẽ cũng tin hả?”

      cần phải bận tâm, tôi biết người đáng tin cậy.” Hai ba miếng gặm xong chanh, thuận tay vứt vỏ vào thùng rác. Đầu năm nay, ngay cả quỷ còn lên mạng, hay mình cũng thả lỏng mà chơi đùa phen?

      Hung ác lườm A Diêu, Mạc Trăn lấy điện thoại ra, mở cửa tủ lạnh, hướng về phía đồ ăn vặt chất đống đầy ứ bên trong chụp mấy tấm.

      A Diêu nhìn hành động của Mạc Trăn, mặc dù hiểu nhưng lực chú ý của đặt lên vấn đề khác, “ thực có quen đạo sĩ?”

      Mạc Trăn nhìn A Diêu cười lạnh hai tiếng, “ biết sợ rồi?”

      A Diêu chắn trước mặt , lại bị Mạc Trăn ghét bỏ tránh ra, “ được phép đến gần tôi trong vòng ba bước.”

      A Diêu trề môi, tình nguyện lùi sau ba bước, “ xem ông ta có thể giúp tôi nhớ mình là ai ?”

      Động tác tay bất giác dừng lại, Mạc Trăn trầm mặc lát mới đóng tủ lạnh, “Tôi có thể nhìn thấy , chẳng lẽ cảm thấy kỳ quái sao?”

      Lời này làm A Diêu hơi bất ngờ, chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ Mạc Trăn như vậy, cũng…… có điểm kỳ quái.

      Dương Nhãn* hả?” Mắt A Diêu sáng quắc, Mạc thiên vương có Dương Nhãn, tin tức này tuyệt đối có thể đứng đầu tiêu đề các tờ báo lớn!

      (* dương nhãn: đôi mắt có khả năng nhìn được cõi và cõi dương)

      Mạc Trăn cần nhìn cũng biết A Diêu suy nghĩ cái khỉ gì, liếc A Diêu cái, ra phòng khách ngồi xuống ghế, “ mà truyền tin này ra ngoài khiến tôi lên đầu đề , chuẩn bị vào bệnh viện số 3 .”

      A Diêu: “……”

      nghĩ cùng Tiểu Hi trở thành bạn cùng phòng bệnh đâu.

      Mạc Trăn ngồi ghế rồi mở máy tính ra, A Diêu lanh lẹ đưa mắt nhìn bên máy nhưng vẫn chậm bước, nhập xong mật khẩu.

      “Xí.” Hậm hực ngồi xuống bên cạnh , A Diêu đá đá gót chân mình, “Vì vậy, Dương Nhãn?”

      Tay Mạc Trăn nhập mật khẩu QQ dừng chút, mím môi sau đó xoay đầu với : “ phải tất cả hồn ma nào tôi đều có thể nhìn thấy.”

      “Hả?” A Diêu nghiêng đầu nhìn Mạc Trăn, dường như có chút ý tứ trong lời của .

      Mạc Trăn đưa mắt , xóa mật khẩu viết dở nhập lại lần nữa, “Tôi chỉ có thể nhìn thấy hồn của những người chết yểu.”

      Lúc năm tuổi, Mạc Trăn lần đầu tiên nhìn thấy hồn ma, nhưng đó phải là người, mà là hồn của con mèo . Mèo con trông rất gầy, có vẻ là mèo lạc, bụng khô quắt có vết thương dữ tợn.

      Là bị chó hoang cắn.

      Mèo con chỉ kêu meo meo trước cửa Mạc Trăn liên tiếp ba ngày, cũng sốt cao ba ngày. Chờ cho đến khi hạ sốt mèo con biến mất, nhưng từ đó trở thường xuyên nhìn thấy hồn dã quỷ (những hồn ma, quỷ lang thang độc có nơi trú ngụ). Cũng may là bọn họ có ác ý gì, chỉ khóc lóc muốn Mạc Trăn báo thù cho mình.

      Mới đầu Mạc Trăn rất khiếp đảm và sợ hãi. Nhưng dần dần phát , những con quỷ đều biến mất theo thời gian mà biết vì nguyên nhân gì.

      Vì thế Mạc Trăn học được cách bình tĩnh, bình tĩnh chờ họ tự biến mất.

      Chuyện này chưa từng nhắc tới với người trong nhà, bởi vì biết có cũng ai tin.

      Tình trạng này kéo dài cho đến kỳ nghỉ hè năm hai tiểu học (tương tự lớp 2 ở VN).

      Năm ấy bà ngoại muốn mang Mạc Trăn lên núi ở quê tránh nóng, cha mẹ nghi ngờ gì cả, yên tâm giao cho bà. Bà ngoại đúng là mang Mạc Trăn vào trong núi, nhưng phải ở quê, càng phải vì tránh nóng.

      Bé Mạc Trăn cõng cái bao tương xứng với dáng người của mình, bên trong đều là bài tập hè. Trước ngôi nhà gỗ người đàn ông tự xưng là thiên sư, cái trán nhẵn bóng của ông ta dường như phát ra ánh sáng trắng làm Mạc Trăn cảm thấy có chút chói mắt.

      Sau đó nghe thấy bà ngoại với thiên sư, đứa này có thể thấy ít đồ nên thấy.

      Mạc Trăn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn khuôn mặt già nua của bà ngoại, biết bà phát từ khi nào. Thiên sư hình như cười tiếng, môi mỏng hé mở chỉ hai chữ, “Oan nghiệt.”

      Chuyện sau đó trong trí nhớ của rất mơ hồ, nếu nhất định phải , chỉ có mấy từ mấu chốt —— ve sầu, dưa hấu, sư phụ, còn có quên làm bài tập hè.

      Bàn tay Mạc Trăn đặt bàn phím rốt cuộc cũng nhập xong mật mã, ấn vào nút đăng nhập.

      A Diêu vẫn luôn cúi đầu nhìn mũi chân mình, cho đến khi nghe thấy máy tính truyền đến tiếng “tích tích tích” mới giọng hỏi: “Ý của là, tôi bị người khác hại chết?”

      Ngón trỏ Mạc Trăn đặt con chuột bỗng dưng dừng lại, mất lúc lâu mới click mở cái hình đầu nhảy lên kia, “Ừ.”

      Vì vậy đặc biệt quan tâm đến những tin tức gần đây, nếu có xảy ra án mạng, báo chí chắc chắn đưa tin. Nhưng mà có, gần đây nhất là nửa tháng, ngay cả tin cố có giá trị đều có dù chỉ cái.

      máy tính lên khung thoại, dãy kí tự màu hồng phấn đáng nhảy ra —— Cậu ! Đô Đô nhớ cậu lắm! Thơm thơm ╭(╯3╰)╮

      Mạc Trăn cười , sau đó gửi bức ảnh vừa chụp qua. Đầu bên kia máy tính rất nhanh có phản ứng —— Cậu ! Đô Đô cậu!! Sao cậu có thể đối xử với cháu như vậy! QAQ

      Mạc Trăn lại cười khẽ, A Diêu tò mò ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua máy tính, tài khoản có tên là Lam Tinh Linh ngừng gửi tin nhắn cho Mạc Trăn.

      Cậu à, cậu ăn nhiều đồ vặt rất dễ bị sâu răng đó! Để Đô Đô tới giúp cậu chia sẻ , Đô Đô sợ sâu răng đâu!

      Ngón tay Mạc Trăn đánh lên bàn phím vài cái, tin nhắn được gửi .

      Cậu qua thời kì sâu răng rùi~ bánh pudding hoa quả ăn rất ngon nha 2333333

      A Diêu: “……”

      Tam quan của lại lần nữa trở lên điên đảo, Mạc Trăn thế mà lại dùng dấu gợn sóng! Mạc Trăn thế mà lại 2333333333! Quan trọng nhất chính là, tên QQ của Mạc Trăn là Cách! Cách! Vu!

      # Thế giới này còn có thể tốt sao #

      Tính cách Mạc thiên vương quá muôn màu đa dạng, nhất định là trường hợp điển hình của bệnh tâm thần phân liệt.

      …… Đây quả là tin hot nhá.

      Đập đập cằm lên bàn, A Diêu nhìn chớp mắt vào màn hình, “Lam Tinh Linh là cháu ?”

      “Ừ.” Mạc Trăn ngắn gọn mà ư hử tiếng, lại gửi mấy tấm ảnh quà vặt . A Diêu cảm thấy Mạc Trăn thể trẻ trâu hơn được nữa, vậy mà khoe đồ ăn với cháu mình, “ bé mấy tuổi rồi?” Kỳ càng muốn hỏi ‘ mấy tuổi?’ hơn.

      “Bảy tuổi.”

      “Bảy tuổi biết lên mạng?” A Diêu kinh ngạc, bảy tuổi học xong đánh vần rồi hử? Mạc Trăn nghe vậy quay đầu, cười như cười nhìn A Diêu, “Quỷ còn biết lên mạng, vì sao nó lại thể?”

      A Diêu: “……”

      Cảm thấy đề tài lại tiếp tục vào khu vực nguy hiểm, A Diêu thức thời chuồn sang bên. Mạc Trăn vẫn cùng Đô Đô chuyện phiếm, tiếng gõ bàn phím thanh thúy vang vọng khắp phòng khách.

      Mãi cho đến khi mẹ Đô Đô thúc giục ngủ, Đô Đô mới lưu luyến gửi cho Mạc Trăn biểu tượng hôn hôn, rồi rửa mặt ngủ.

      Nhìn ảnh đại diện của Lam Tinh Linh chuyển sang màu xám, Mạc Trăn liếc mắt ngó A Diêu ngồi ở đầu bên kia sofa. A Diêu hiếm khi có dịp yên tĩnh, chỉ lẳng lặng ngồi im chỗ lại diệu kỳ làm Mạc Trăn cảm thấy lòng nghẹn muốn chết.

      có muốn báo thù ?” Bất chợt bật ra câu hỏi làm A Diêu có chút giật mình mà ngẩng đầu lên. Đôi mắt Mạc Trăn đen nhánh, dường như có vết mực nước ở bên trong loang ra, ấm áp lại mang theo quyết đoán kinh người.

      đơn chỉ có riêng mình.

      A Diêu gì, chỉ lắc lắc đầu.

      “Nếu muốn báo thù, quá khứ trước kia đều quan trọng.”

      Đồng tử Mạc Trăn vẫn lên hình bóng mình, nhưng khóe miệng A Diêu tựa như bị lôi kéo mà giơ lên, “ lo lắng cho tôi?”

      “Rất ràng là phải.” Mạc Trăn cúi đầu nhìn máy tính, con chuột mục đích chạy lung tung bàn.

      Động tác này khác gì che dấu. nhếch khóe miệng muốn bay đến chỗ Mạc Trăn, lại bị ánh mắt sắt bén của đối phương ngăn lại.

      “Vèo”, A Diêu lùi ra mang tính tượng trưng. Thấy A Diêu bay xa, Mạc Trăn tìm kiếm QQ, click vào người có tên “Thần Côn”.

      “Sư phụ, người trở lại chưa? Có chút việc nhờ người giúp đỡ.
      Kim Tata, Iluvkiwi1900 thích bài này.

    3. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 12. Sinh nhật

      Editor: Tiểu Anhh

      Tin nhắn Mạc Trăn gửi mãi chưa có hồi , mà A Diêu vẫn tiếp tục mặt dày ở lỳ trong nhà Mạc Trăn, chẳng mấy chốc đến tháng bảy.

      Đối với Mạc Trăn, tháng bảy khác với mười tháng còn lại là bao, nhưng với fans mà đây là tháng quan trọng.

      Ngày 24 tháng 7, sinh nhật Mạc Trăn.

      Chòm sao sư tử từ khi sinh ra có sẵn khí chất cao quý và phong thái của bậc vương giả, điều này thể rất hoàn mỹ người Mạc Trăn. Ngay cả A Diêu cũng thể thừa nhận, sư tử chính là chòm sao thích hợp nhất với Mạc Trăn —— với điều kiện là tính trường hợp ở nhà.

      Mỗi năm tới sinh nhật Mạc Trăn, người hâm mộ trong các Fanclub đều tổ chức tiệc sinh nhật cho , có thể dễ dàng thấy được bài viết chúc mừng sinh nhật Mạc thiên vương các diễn đàn lớn mạng. Weibo càng cần phải , từ nửa tháng trước có người chờ được chúc sinh nhật vui vẻ rồi.

      Nhưng bản thân Mạc Trăn lại để ý cái sinh nhật này, sau sinh nhật chính thức 26, sớm qua cái tuổi vì sinh nhật mà hoan hô nhảy nhót.

      Đoàn làm phim《 Thượng Đế Cấm Khu 3》cũng cố ý tổ chức bữa tiệc cho Mạc Trăn, chụp chiếc bánh kem to chà bá mà đoàn phim mua tặng đăng lên Weibo, cảm ơn mọi người ủng hộ trong suốt năm qua.

      Cho đến tận hôm nay, cuối cùng Tống Nghê cũng tìm được cơ hội xum xoe Mạc Trăn.

      Nhìn Tống Nghê đưa lọ nước hoa nam được gói tinh xảo, rất muốn đập nát nó xuống đất. Tuy Đường Cường đề nghị với công ty, nhưng đề nghị lâu vẫn có kết quả, cái người phụ nữ Tống Nghê này vẫn quấn lấy mỗi ngày.

      Nhận lọ nước hoa, biểu của rất lịch lại xa cách. Hành động phân giới hạn này khiến sắc mặt Tống Nghê tốt, nhưng Mạc Trăn lại thèm quan tâm đến cảm xúc của ta.

      Dù sao, sớm hay muộn cũng phải lật mặt.

      Cũng ít người khác trong studio chuẩn bị quà cho , đạo diễn Thôi cười hô hô hô vài tiếng, tỏ vẻ phóng khoáng cho nghỉ nửa ngày làm quà tặng.

      Mạc Trăn: “……”

      Đoàn làm phim quay ngừng suốt hơn tháng, có thể được nghỉ nửa ngày cũng tệ rồi —— mặc dù là nghỉ, cũng chỉ đơn giản là về nhà ngủ.

      Bentley vừa khởi động, Tống Nghê chạy đến gõ cửa.

      Chân Mạc Trăn gần như đạp xuống chân ga, nhưng thấy mọi người xung quanh đều hướng đôi mắt tò mò sang bên này đành thu chân lại.

      “Có chuyện gì?” Ngữ khí Mạc Trăn lộ vẻ mất kiên nhẫn rất ràng, ngay cả kính râm mặt cũng bỏ xuống.

      Tống Nghê cười với , cổ áo chữ V khoét sâu lộ ra đường rãnh quyến rũ, “Sư huynh, hôm nay là sinh nhật , em mời buổi tối cùng ăn món Nhật.”

      cần, tôi muốn về nhà ăn mì gói.”

      Tống Nghê: “……”

      Nụ cười mặt ta cứng ngắc lát, sau đó lại càng thêm mê người, “Ăn mì gói tốt cho sức khỏe, nếu muốn ăn ở nhà, em có thể làm cho .”

      Mạc Trăn ngẩng đầu nhìn Tống Nghê, mắt kính màu trà làm ta miễn cưỡng có thể nhìn ra vị trí mắt . biết vì sao Tống Nghê có chút hoảng hốt, ta há miệng định gì đó, bỗng dưng bên ngoài truyền đến trận gió to.

      lượng lớn tóc xoăn vai bị gió thổi đập vào mặt Tống Nghê. ta theo bản năng lùi lại hai bước, giày cao gót dưới chân bước hụt, “A” tiếng ngã mặt đất.

      Gió to đúng lúc dừng lại, trợ lý của Tống Nghê từ xa thấy ta ngã lăn quay đất vội vội vàng vàng chạy đến. Mạc Trăn định xuống xe lại do dự hai giây, dứt khoát dẫm lên chân ga, Bentley chạy ra ngoài.

      “Há há há há há.” A Diêu ngồi Bentley, cả đường ra khỏi studio đều cười lớn. Mạc Trăn lái xe xa mới nghiêng đầu nhìn A Diêu cái, “Gió vừa rồi là thổi?”

      “Chuẩn rồi.” A Diêu gật gật đầu, biểu cảm tự hào như chờ giáo viên thưởng cho bông hoa hồng .

      cũng biết nhiều đó chứ.” Mạc Trăn quay đầu nhìn phía trước, xoay vô lăng sang trái, xe chạy lên đường cái.

      “Đây chỉ là chuyện thôi ~” A Diêu được Mạc Trăn khen ngợi, ngay lập tức hất mặt lên giời, “Khó thêm chút tôi vẫn có thể làm được!”

      “À?” Mạc Trăn nhướng mày, “Ví dụ như nhập vào người?”

      “Nhập vào người?” A Diêu buồn rầu nhíu hai bên mày lại, “Cái này tôi làm được.”

      Mạc Trăn cười tiếng nữa, nhưng tiếng kia lọt vào tai A Diêu lại chính là cười nhạo! “Rất nhanh thôi tôi có thể học cách nhập vào người, đến lúc đó nhập vào đầu tiên!” Sau đó đo tất cả kích cỡ cơ thể nhà mi từ xuống dưới!

      “Ha” Lần này Mạc Trăn là cười nhạo, “Tôi đây rửa mắt mong chờ.”

      “Hừ hừ.” A Diêu hừ hai tiếng, tính toán khi trở về dốc lòng tu luyện thuật nhập thân.

      Cả đường xe chạy nhanh đường cái, A Diêu chỉ vào vòng đu quay cao cao cách đó xa, với Mạc Trăn: “Có phải bên kia có công viên giải trí ?”

      Mỗi lần qua đây đều thấy cái đu quay khổng lồ này, A Diêu muốn từ lâu lắm roài.

      Mạc Trăn theo ngón tay A Diêu nhìn lại, lạnh nhạt ừ cái, “Công viên giải trí lớn nhất thành phố A.”

      A Diêu thu tay lại, phấn khởi nhìn , “Chúng ta chơi công viên được hông?”

      Mạc Trăn: “……”

      được.” Bình tĩnh xoay đường cong, Mạc Trăn lái xe ngược hướng với vòng đu quay. A Diêu quay đầu lại nhìn đu quay dần dần xa, ngựa quen đường cũ mà khụt khịt hai cái, “Mạc tiên sinh, hôm nay là sinh nhật của , chẳng lẽ nghĩ chúc mừng chút hả?”

      Khóe mắt Mạc Trăn giựt giựt, nhếch miệng cười cười, “Hôm nay tôi sinh nhật 26 tuổi, phải sinh nhật 6 tuổi.”

      A Diêu: “……”

      “Ai người lớn thể công viên giải trí! Chúng ta nên giữ trái tim trẻ, cuộc sống mới vui vẻ!”

      “Từ khi gặp được , cuộc sống của tôi quá mức thú vị.”

      “……”

      Thấy Mạc Trăn hoàn toàn có ý định quay lại, A Diêu khóc lóc lăn ghế ăn vạ, “Tôi muốn công viên giải trí tôi muốn công viên giải trí tôi muốn công viên giải trí tôi muốn công viên giải trí!!!!”

      Mạc Trăn: “……”

      cảm thấy dùng hết sinh mệnh để hò hét.

      “Phiền chết được!” Mạc Trăn dừng lại, quay lại phương hướng vừa qua. Cho đến khi đứng trước cửa công viên mới có phản ứng, có thể cho nữ quỷ kia tự đến chơi, việc gì mình phải ở lại với !

      “Chúng ta vào thôi!” Đôi mắt A Diêu sáng lấp lánh nhìn cánh cổng công viên, dáng vẻ vận sức chờ phát động.

      Mạc Trăn đè thấp vành mũ lưỡi trai xuống, trùm mũ áo khoác lên đầu, “Tôi phải về, cứ chơi .”

      được!” A Diêu chặn đường của Mạc Trăn, với kính mát lớn mặt , “ tới cửa, làm sao có thể lâm trận bỏ chạy được!”

      Mạc Trăn: “……”

      Chuyện này cùng lâm trận bỏ chạy có nửa xu quan hệ hả, đại gia rồi!

      Mạc Trăn ở trong lòng điên cuồng phỉ nhổ, trước cửa có mấy đôi tình nhân trẻ ngang qua, quái dị nhìn vài lần. Mạc Trăn cúi thấp đầu, bước nhanh vào công viên giải trí.

      A Diêu vẫn luôn hưng phấn sau , cứ thấy cái gì cũng wow wow kêu to. Mạc Trăn chỉ lo cúi đầu đường, tuy hôm nay là ngày mọi người làm, nhưng học sinh đều được nghỉ hè, trong công viên vẫn có rất nhiều người. Nếu bị người khác nhận ra, nhất định chết mất xác.

      hoàn toàn phát ra, mình có bao nhiêu nhường nhịn nữ quỷ này.

      “Đu quay khổng lồ, chúng ta chơi đu quay khổng lồ!” A Diêu kích động muốn kéo Mạc Trăn chạy đến, nhưng lại xuyên qua cánh tay . Mạc Trăn nhăn mày, thấy người xếp hàng phía trước nhiều liền mua vé lên đu quay.

      A Diêu sau cũng bò lên, Mạc Trăn nhìn thoáng qua ngồi đối diện mình, cảm thấy như vậy cũng rất tốt, ít nhất có thể tiết kiệm tiền.

      Cửa bị đóng lại, đu quay chậm rãi lên. Tiếng ồn ào hỗn loạn đột nhiên trở lên ngăn cách, Mạc Trăn nhìn phong cảnh bên ngoài cửu sổ, tâm cũng dần dần bình tĩnh lại.

      A Diêu ghé vào cửa sổ, tràn trề niềm vui nhìn cảnh quan bên dưới. Mạc Trăn cũng nâng vành mũ lên ít, với A Diêu phía đối diện: “Nếu có thể bay cao như vậy, còn đặc biệt chạy tới ngồi đu quay làm khỉ gì?”

      Nếu A Diêu thể ngồi xe, như vậy cũng thể ngồi vòng đu quay.

      A Diêu: “……”

      Những khó khăn của quỷ chẳng ai hiểu được đâu.

      “Tự mình bay giống với ngồi đu quay bay!”

      Mạc Trăn: “……”

      Cũng đúng, rất khác nhau nha.

      Đu quay chậm rãi ‘bò’ lên, Mạc Trăn cũng nữa, cảm thấy ngồi đu quay cùng người này quá tẻ nhạt!

      Trong gian bịt kín, trai đơn chiếc như vầy mà làm chút gì đó đỏ mặt tim đập cũng thực xin lỗi vòng đu quay ! (=.:)

      nghĩ cái gì vậy?” Giọng lạnh lùng từ phía đối diện truyền đến, đánh gãy ảo tưởng của A Diêu. giả vờ ho khan hai cái, ngồi thẳng người dậy, “, có gì.”

      Mạc Trăn lại nhìn vài lần, nữa. A Diêu cũng ngồi im được lúc, thấy đu quay sắp tiến gần điểm cao nhất lại bắt đầu phấn khích, “Tôi nghe nếu ước điều khi đu quay tới điểm cao nhất, nguyện vọng đó có thể được thực !”

      “À.” Mạc Trăn chẳng có phản ứng gì lớn, từ trước đến nay tin cái mà người ta gọi là truyền thuyết.

      A Diêu méo miệng, bay tới bên người Mạc Trăn ngồi xuống, “Bằng ước điều , đúng lúc hôm nay là sinh nhật !”

      Mạc Trăn ngoẹo đầu nhìn , kính râm màu trà chắn đôi mắt xinh đẹp lại, thấy ánh mắt . Quay đầu , Mạc Trăn chắp tay trước ngực làm tư thế cầu nguyện, “Hy vọng trong năm nay tôi có năm triệu, Amen.”

      A Diêu: “……”

      Điều ước này quá có thành ý! “ còn thiếu năm triệu hả!”

      Mạc Trăn cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhếch khóe miệng cái, “Ai mà thiếu?”

      “Vậy cũng thể hơi muốn năm triệu được! Trước đó phải đáp ứng năm mươi tệ để thử chứ!”

      Mạc Trăn: “……”

      xin lỗi nhá, là suy nghĩ chu toàn.

      Từ đu quay xuống, qua hai mươi phút. A Diêu muốn lôi kéo Mạc Trăn chơi trò khác, bỗng nghe thấy giọng nữ bén nhọn xuyên thủng bầu trời, “Là Mạc Trăn kìa ——!!!”
      Kim Tata, Iluvkiwi1900 thích bài này.

    4. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 13. Thiên Vương

      Editor: Tiểu Anhh

      Tiếng gọi “Mạc Trăn” kia tuy rất vang dội, nhưng vẫn chưa vang đến mức toàn bộ công viên đều nghe thấy, vậy mà Mạc Trăn lại cảm thấy tất cả người ở đây đều nhìn sang bên này.

      Đè thấp đỉnh mũ lưỡi trai, Mạc Trăn vốn định giả bộ có việc gì rời , nhưng tiếng “Mạc Trăn”, “Mạc thiên vương” càng lúc càng nhiều, theo bản năng tăng nhanh bước chân, sau đó trực tiếp chạy .

      Đám người phía sau quản có nhận sai người hay , tất cả đều hò hét kêu tên ‘Mạc Trăn’ đuổi theo. Cả đoạn đường chạy như điên, những bỏ rơi đại quân đằng sau, trái lại càng có nhiều người gia nhập đội ngũ của họ.

      A Diêu vẫn chạy sau, nhìn biển người đông nghìn nghịt mà sốt ruột bay tới trước mặt chuẩn bị đâu?”

      “WC nam!”

      “…… cảm thấy WC nam chống đỡ được các nàng sao?”

      Mạc Trăn: “……”

      chạy đến bãi đỗ xe , tôi giúp ngăn các nàng lại!”

      định chặn như thế nào?” Mạc Trăn ngẩng đầu, A Diêu bay ra phía sau, chỉ kịp thấy góc váy của chợt lóe qua trước mắt.

      Động tĩnh lớn như vậy kinh động đến bảo an, Mạc Trăn thấy phía trước có mấy bảo an xông đến bước chân càng nhanh hơn.

      Tuy A Diêu là ngăn fans đuổi theo, nhưng lại có pháp lực thông thiên gì, chỉ có thể lôi trò cũ ra sử dụng. Đột nhiên gió mạnh nổi lên, thổi trúng mắt mọi người đến mở được. Cây cối xung quanh ‘sàn sạt’ nghiêng ngả, tất cả ô che nắng đặt ven đường đều bị đổ ngã mặt đất, đội ngũ đuổi theo đành phải dừng lại.

      Bảo an cũng theo đó chặn đám người lại, Mạc Trăn quẹo cái liền biến mất trong tầm mắt mờ ảo của mọi người.

      Gió mạnh thổi hồi lâu mới ngừng lại, A Diêu hơi nhức đầu chóng mặt bay sang bên, nhìn thân thể mình lại trở lên trong suốt.

      Mạc Trăn trở lại bãi đỗ rồi trực tiếp nhảy lên xe, lái Bentley về thẳng biệt thự. Cho đến khi đóng cánh cửa lại, mới thở hổn hà hổn hển. lâu rồi chưa chạy như vậy, nếu vừa rồi ở công viên bị đuổi kịp, nhất định bị ăn đến xương cốt chẳng còn.

      Ném chìa khóa xe lên bàn, Mạc Trăn ngồi xuống ghế, đợi mười phút, A Diêu vẫn chưa xuất .

      Hai hàng lông mày tuấn hơi chau lại, Mạc Trăn hé miệng thở, có chút cứng ngắc gọi tiếng, “A Diêu.”

      Đây là lần đầu tiên gọi tên A Diêu, nhớ lại mình từng sắt son mà thề rằng tuyệt đối gọi , lại cười tự giễu.

      Nhưng A Diêu vẫn xuất , Mạc Trăn nhìn thời gian, quyết định tắm trước rồi đánh giấc. Giường trong phòng ngủ thay cái mới, những việc này Đường Cường xử lý luôn đặc biệt hiệu suất. Chẳng qua cứ nghĩ đến ngày mai là lại đau đầu, hôm nay náo trận lớn như vậy, tin chắc có nhiều nhà truyền thông tranh nhau đưa tin.

      giấc này Mạc Trăn ngủ đến 6 giờ chiều, chờ cho đến khi tỉnh dậy, A Diêu vẫn xuất .

      Giữa trưa chỉ ăn mấy miếng bánh kem ở studio, buổi chiều lại vận động kịch liệt nên tại bụng rỗng tuếch.

      đến tầng , mở tủ lạnh lấy ra hộp bánh bích quy, Mạc Trăn ngồi xuống trước máy tính lên QQ, hơi thất vọng nhìn hình đầu “Thần Côn” vẫn ảm đạm như cũ.

      Click mở khung chat, ngón tay Mạc Trăn đánh nhanh lên bàn phím, “Sư phụ, vạn năm online người sử dụng QQ để ngắm hả!”

      Mạc Trăn giử xong tin nhắn này lại “Lạch cạch cạch” nhập vào khung chat. Viết rồi xóa, xóa lại viết, lặp lặp lại rất nhiều lần, Mạc Trăn hơi hơi bực bội đập lên bàn.

      Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Mạc Trăn nhấn gửi, “Nếu linh lực của con quỷ tiêu hao quá độ chuyện gì xảy ra?”

      Sau khi gửi tin nhắn , tuy cảm thấy khả năng đối phương trả lời cực kỳ bé nhưng vẫn thấp thỏm chờ đợi.

      Ngoài dự kiến của , đối phương lại có phản ứng, “ hồn phi phách tán.”

      Mạc Trăn nhìn những lời này, đồng tử co rụt lại, ngay cả tay đặt ở bên cũng cuộn thành nắm đấm.

      “Lừa con thôi, mỗi con quỷ đều khác nhau, hầu hết ngủ giấc là được rồi.”

      Mạc Trăn: “……”

      chút cũng buồn cười được chưa.” Mạc Trăn đánh mạnh lên bàn phím cho hả giận, dường như muốn đem bàn phím chọc ra cái lỗ.

      Đối phương gửi khuôn mặt cười ha hả, lại hỏi: “Ta muốn qua năm mới mới trở về, lần trước con có việc gấp hả?”

      Mạc Trăn nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, nhắn lại: “Chờ người trở về rồi sau. Đúng rồi, hôm nay người nghĩ gì mà online thế?” Lại còn xuất đúng lúc như vậy.

      “Cố ý lên câu chúc mừng sinh nhật cho con, cần biết ơn ta đâu.”

      Mạc Trăn: “……”

      “Tạm biệt.” gửi biểu tượng phất tay qua, chút do dự thoát ra.

      Lại lần nữa đến tủ lạnh, Mạc Trăn nhìn vào bên trong, cuối cùng lấy gói mì Ý ra. Vừa mới thả mì xuống, chuông cửa liền sung sướng vang lên.

      Ấn nút trò chuyện, màn hình xuất khuôn mặt ngây thơ chất phác của Đường Cường, “Mạc thiên vương, chúc mừng sinh nhật.” Mạc Trăn nhếch mép mở cửa, Đường Cường xách theo cái bánh kem vào, “Mạc thiên vương, tôi biết lại thích công viên chơi đấy.”

      Mạc Trăn: “……”

      biết ngay Đường Cường cố ý đến đây phải để câu chúc mừng sinh nhật với mà.

      để ý đến Đường Cường, Mạc Trăn quay lại nhà bếp, tiếp tục làm món mì mình vừa thả xuống. Đường Cường đặt bánh lên bàn cơm, cũng theo vào phòng bếp. Nhìn thoáng qua sợi mì quay quay trong nồi, Đường Cường ngạc nhiên nhướn mày, “Ở công viên trò chơi bị fans điên cuồng đuổi theo nên tâm trạng đặc biệt tốt, cố ý nấu mì ăn mừng?”

      Mạc Trăn: “……”

      liếc Đường Cường cái, cầm chiếc đũa trong tay khuấy khuấy nồi mì, “Tin này truyền ra nhanh như vậy chứ?” Chuyện này mới trôi qua mấy tiếng, truyền thông bây giờ đúng là hiệu suất.

      cần chờ báo chí đưa tin, Weibo bùng phát rồi.” Đường Cường xong thò tay vào túi áo móc điện thoại ra, mở Weibo, “Tự cậu xem .”

      Mạc Trăn nhìn sang chỗ Đường Cường cái, quả nhiên màn hình đều là bài viết “Mạc thiên vương độc chơi công viên mừng sinh nhật”, tiện tay mở bình luận, có thể thấy hàng ngàn hàng vạn fan vô cùng đau đớn kêu gào —— Mạc thiên vương, xin hãy mang theo em!

      Mí mắt Mạc Trăn giựt giựt, trả điện thoại cho Đường Cường, “Chẳng qua là tôi nhất thời hứng khởi.”

      “Nhất thời hứng khởi?” Đường Cường rất muốn xông lên lắc Mạc Trăn hai cái, “Lần sau cậu cũng có cái hứng khởi thấp kém như vậy hả? Cậu có biết nếu cậu bị đuổi kịp có kết quả ra sao ?”

      “Tôi muốn biết.” Mạc Trăn nhìn đồng hồ, lấy đĩa từ trong ngăn tủ ra. Đường Cường nhìn bộ dạng mọi chuyện liên quan đến mình của , cỗ hận rèn sắt thành thép đột nhiên sinh ra, “Mạc thiên vương, cậu là nhân vật của công chúng, thế mà cậu lại mình chạy tới cái nơi như công viên giải trí này!”

      Mạc Trăn ngẩng đầu nhìn Đường Cường, tỉnh bơ đáp: “Lần sau tôi nhớ cùng với người khác.”

      Đường Cường: “……”

      Vậy càng ổn nha! May là lần này chỉ chụp mình Mạc Trăn, truyền thông viết nhiều, cùng lắm chỉ Mạc thiên vương vắng lạnh đơn. Nếu đổi lại là hai người, mặc kệ là nam hay nữ, đều có thể bị truyền thông phân tích ra gian - tình!

      Đường Cường thở dài hơi, cuối cùng sáng suốt lựa chọn kết thúc đề tài này —— dù sao ngay cả khi chuyện này tiếp tục diễn ra, cũng thể đưa ra kết luận chính xác được.

      Mạc Trăn vớt mì Ý trong nồi ra, Đường Cường còn loanh quanh trong nhà. Tưới gia vị lên mì, nhìn sang phía ta, “ tìm gì vậy?”

      “Phụ nữ.”

      Mạc Trăn: “……”

      “Muốn tìm phụ nữ mời đến khu đèn đỏ.” Mạc Trăn đặt đĩa lên bàn rồi ngồi xuống, cũng có ý mời Đường Cường ăn cùng.

      Đường Cường cũng thèm để ý, đến trước bàn mở bánh ra, còn cắm nến lên đó, “ ước điều trước .”

      “Khỏi cần.” Lúc trước ước cái, kết quả vừa ra khỏi vòng đu quay bị fans điên cuồng theo đuổi, bây giờ lại ước, biết chừng trời rớt xuống viên thiên thạch.

      Đường Cường kéo ghế bên cạnh Mạc Trăn, ngồi xuống, “Bạn cậu hôm nay ăn sinh nhật cùng?” có bạn , vì sao vẫn còn đơn chơi công viên? Đây giống việc làm của người đàn ông có người .

      Mạc Trăn cuộn thìa mì, lạnh nhạt liếc Đường Cường, “Sao tôi biết tôi có bạn ?”

      Đường Cường nghẹn họng, nhìn Mạc Trăn : “Lần trước tôi hỏi cậu, cậu phủ nhận.”

      nhớ lại chút, cười mỉm với Đường Cường, “Có lẽ hiểu lầm rồi, ý tôi là cháu của tôi, chứ phải bạn . ”

      Đường Cường giật mình, sau đó thông suốt, ra phụ nữ trong nhà Mạc Trăn là cháu ! ta mà, Mạc Trăn có bạn sao người đại diện như ta lại biết chứ!

      Sương mù xoay quanh trong lòng đột nhiên hóa thành hư , ta vỗ vỗ vai Mạc Trăn, cười tủm tỉm: “Cháu hiểu chuyện, tôi hiểu, nhưng vẫn phải nhắc nhở được tùy tiện chuyện của cậu lên mạng.”

      “…… Ờ.” Mạc Trăn bình tĩnh hút mì Ý vào miệng.

      Đường Cường ở bên mong chờ nhìn hút sợi mì, vậy mà cũng cảm thấy đói bụng. Nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng “Rột rột”, Mạc Trăn ngước mắt ngó ta cái, “Tôi phụ trách làm cơm.”

      “…… Cáo từ.” Đường Cường phẫn nộ đứng dậy, quay đầu lại thẳng ra ngoài.

      Mạc Trăn ăn mì xong, lại nhìn thời gian, kim đồng hồ sắp chỉ số tám khiến hơi nhăn mày lại. Đứa ngu ngốc kia phải lạc đường chứ?

      Nhìn cái đĩa đầy dầu mỡ bàn, Mạc Trăn hối hận rồi, vừa nãy phải kêu Đường Cường rửa bát rồi mới .

      Mạc thiên vương chỉ có thể tự mình rửa bát rồi dọn dẹp nhà bếp sạch , kim đồng hồ vừa đúng chỉ tám giờ.

      Có chút phiền muộn giải thích được, nằm sofa ngừng đổi kênh truyền hình, nhưng cái gì cũng xem vào. Đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt, Mạc Trăn hơi chau mày lại thấy trong nhà ăn, ngọn nến cắm bánh kem thắp lên.
      Kim Tata, Iluvkiwi1900 thích bài này.

    5. beheo94

      beheo94 Well-Known Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      Chương 14. Bát quái

      Editor: Tiểu Anhh

      đúng là hồn tan.” Mạc Trăn nhìn ánh nến yếu ớt bàn cơm, miệng tuy rằng mát, nhưng chân mày chau lại cả đêm chậm rãi giãn ra.

      Trong bóng tối truyền đến tiếng ‘xí’, thân hình A Diêu dần dần xuất trước mặt , “Tôi rồi, trước khi tôi nhớ ra mình là ai tôi .”

      Mạc Trăn nâng mắt, bóng dáng A Diêu trong bóng đêm lộ ra cỗ ánh sáng trắng lạnh, ôm hai tay bay giữa trung, từ cao nhìn , tựa như …… nữ lưu manh.

      lên sân khấu cũng rất ngầu, có thể bật đèn được chưa?”

      A Diêu: “……”

      tức giận đến trước mặt Mạc Trăn, gằn từng chữ : “! Muốn!”

      Mạc Trăn mím mím miệng, khó có khi phát cáu. Ánh nến mong manh chỉ có thể miễn cưỡng chiếu đến chiếc bánh, trong phòng ăn vẫn mảnh đen tuyền, nhưng cũng gây trở ngại Mạc Trăn tìm công tắc điện.

      Thấy Mạc Trăn đứng dậy từ sofa, ý đồ bật đèn, A Diêu vội vàng chạy lên ngăn lại: “Từ từ, thổi nến trước !”

      Mạc Trăn quay đầu nhìn A Diêu, khóe môi treo nụ cười nhạt, “Ý của là tôi phải sờ soạng đến nhà ăn đúng ?”

      ……

      A Diêu rầu rĩ lên tiếng, chỉ là hai ngọn nến từ nhà ăn chậm rãi bay tới phòng khách. Chiếc bánh lơ lửng giữa trung —— hơn nữa mặt bánh còn cắm hai ngọn nến, chậm chạm bay tới chỗ mình, hình ảnh này tốt đẹp chút nào.

      Mạc Trăn luôn có ảo giác nó trực tiếp úp lên mặt mình.

      tự giác xoay đầu , chỉ chừa lại cái ót đối mặt với chiếc bánh. Bánh kem bay tới phòng khách liền nhàng ‘hạ cánh’ lên bàn trà, A Diêu nhìn ót của Mạc Trăn, bĩu môi, “Chẳng qua lười muốn động mà thôi.”

      Ánh nến màu cam hắt lên vách tường cái đầu lớn, Mạc Trăn xoay người lại, ‘phù’ thổi tắt ngọn nến. Ngay giây tiếp theo, đèn đỉnh đầu chợt lóe, trong phòng sáng ngời như lúc đầu.

      “Sao ước rồi mới thổi nến!” A Diêu nhìn hai cây nến bốc khói, khẽ cau mày, ngọn nến lại “Phừng” đốt lên.

      Mạc Trăn: “……”

      đến trước bàn rồi cúi xuống, lặp lại điều ước hôm nay đu quay lần nữa, “Hy vọng năm nay tôi có năm triệu, Amen.”

      A Diêu: “……”

      Xem ra rất muốn có năm triệu trong năm nay.

      Lại thổi tắt ngọn nến, Mạc Trăn nhìn cái bánh mà đau đầu. cái bánh lớn như vậy, làm thế nào để ăn hết nó đây? Nghĩ đến những nghệ sĩ khác trong công ty uống nhiều hai miếng nước đều bị Đường Cường chỉ trích, so sánh với mình quả thực ta rất nhân từ rồi.

      Dao nhựa cắm bánh run lên, bắt đầu tự động cắt bánh. Bánh ngọt là do Đường Cường đặt mua, là loại bánh mousse hoa quả mà Mạc Trăn thích. A Diêu nhìn hoa quả và bơ bánh hết sức mê người, nuốt nước miếng đem miếng bánh cắt tới trước mặt , “Sinh nhật vui vẻ.”

      Mạc Trăn nhìn khối bánh lớn bay trung, nghĩ nghĩ lát, vẫn duỗi tay nhận lấy, “Cám ơn.”

      “Ừm……” A Diêu tại chỗ vặn vẹo hai cái, nhăn nhăn nhó nhó , “Hôm nay thực rất xin lỗi, tôi nên ngang ngạnh kéo đến công viên giải trí.” Có lẽ mỗi ngày đều ngây ngốc bên cạnh , quên Mạc Trăn là đại minh tinh được hàng vạn theo đuổi.

      Mạc Trăn xiên miếng trái cây bỏ vào miệng, “Lúc trước đâu?”

      A Diêu ngốc lăng chút, thành trả lời: “ còn sức lực, thể bay trở lại, nên ở công viên nghỉ ngơi lát.”

      Quả nhiên giống sư phụ . Nuốt trái cây vào, vừa múc miếng bánh , vừa móc di động ra.

      màn hình là đống tin nhắn chúc mừng của người thân và bạn bè, Mạc Trăn chỉ soạn hai chữ cảm ơn rồi gửi cho tập thể. Khung thông báo xuất biểu tượng máy bay giấy lúc lâu mới hiển thị ‘tin nhắn được gửi thành công’.

      Bỏ di động xuống, chưa đến hai giây, tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Mạc Trăn nhìn màn hình, hai chữ “Đô Đô” sáng lấp lánh.

      A Diêu cũng nhìn màn hình theo, “Cháu à?”

      “Ừ.” Mạc Trăn nhận điện thoại, còn chưa kịp chuyện, tiếng trẻ con giòn tan truyền ra ống nghe, “Cậu , chúc mừng sinh nhật ~~”

      Mạc Trăn cười cười, nhại theo giọng điệu của Đô Đô: “Đô Đô là ngoan ~”

      Đầu kia điện thoại Đô Đô cười khanh khách hai tiếng, giọng ngây ngô của trẻ con lại vang lên: “Cậu , cậu rất ngoan nha, mình chạy tới công viên trò chơi mà gọi Đô Đô.”

      Mạc Trăn: “……”

      Chuyện này sao Đô Đô biết nhanh vậy, chẳng lẽ con bé còn lướt Weibo sao?

      …… Trẻ con bây giờ đáng sợ.

      Đô Đô lại quấn lấy Mạc Trăn hỏi đông tây năm sáu phút, cuối cùng điện thoại bị mẹ Đô Đô nhận lấy, “Tiểu Trăn, khi nào rảnh trở về ăn bữa cơm, bố mẹ đều nhắc đến em rất nhiều lần.”

      “Em biết rồi.”

      “Còn có, bố kêu em nhanh chóng đá Tống Nghê gì đó , ông còn mắt nhìn của em quá kém.”

      Mạc Trăn: “……”

      Mẹ Đô Đô tới đây, Đô Đô bên kia cũng đoạt điện thoại , “Cậu , Đô Đô cũng thích ta! Đô Đô muốn ta làm mợ mình đâu!”

      Mạc Trăn: “……”

      Mấy người suy nghĩ nhiều quá.

      “Em cùng Tống Nghê nửa xu quan hệ cũng có, bố có rảnh quan tâm đến chuyện này bằng bảo ông quan tâm đến bệnh tiểu đường của mình ấy.”

      “Lão tử có bệnh tiểu đường, thằng nhóc chết dẫm!” Mạc Trăn vừa xong, điện thoại lại truyền tiếng gào thét mười phần trung khí, tiếp theo điện thoại bị người khác đoạt lấy, “Lão tử vẫn ở độ tuổi phong lưu phóng khoáng, mày biết tao đẹp trai bao nhiêu đâu!”

      Mạc Trăn: “……”

      “Vâng, mỗi ngày bố đều tự mình đẹp tới tỉnh.” bình tĩnh châm chọc.

      “……”

      “Nếu tao mà đẹp trai, mày có thể được sinh ra đẹp đến vậy ?” Người bên kia im re lát, để cứu vớt lòng tự tôn của mình lại tiếp.

      “Người khác đều con lớn lên giống mẹ.”

      “……”

      “Tút” điện thoại bị cắt đứt, Mạc Trăn nhìn hiển thị “Trò chuyện kết thúc” màn hình, đặt di động lên bàn, tiếp tục ăn bánh.

      A Diêu ngồi bên cạnh Mạc Trăn, nhìn chằm chằm di động bàn lẩm bẩm: “Quan hệ của với người nhà tốt.”

      Những lời này tựa như viên đá nghịch ngợm, hoặc như làn gió thỉnh thoảng phất qua, tóm lại là trong lòng nổi lên vòng gợn sóng lớn .

      Chiếc dĩa đưa tới bên miệng bất giác dừng lại, Mạc Trăn há mồm nuốt bánh vào trong bụng, “ ra tốt như vậy đâu, tôi với bố tôi thường xuyên cãi nhau.”

      A Diêu hơi rũ đầu xuống, vừa giống như cho Mạc Trăn nghe, lại như tự với mình, “Nhưng bọn họ vẫn nhớ ngày sinh nhật , còn gọi điện cho để chúc mừng.”

      Mà tôi, ngay cả người nhà mình còn nhớ được, càng cần phải đến sinh nhật.

      Kì quái, miếng bánh trong miệng bỗng nhiên trở lên khó nuốt, buông đĩa, nghiêng đầu nhìn , “Người nhà của nhớ sinh nhật , lại càng nhớ .”

      Trong lòng A Diêu cảm thấy ấm áp, ngay cả chóp mũi cũng có chút chua xót. Ngoài ý muốn ngước mắt nhìn Mạc Trăn, giọng của dường như hơi nức nở, “Mạc tiên sinh, tôi rất muốn hôn cái.”

      Mạc Trăn: “……”

      Duy trì tư thế nhìn nhau, Mạc Trăn mỉm cười với : “Hãy giữ lấy cảm giác này, để nó vĩnh viễn chỉ là ý nghĩ.”

      A Diêu: “……”

      Cuối cùng Mạc Trăn chỉ giải quyết miếng bánh A Diêu đưa cho mình, còn dư lại bốn phần năm, , phải là năm phần sáu. định nhét vào tủ lạnh để bảo quản, nhưng có rất nhiều đồ ăn vặt vừa đưa đến, trong tủ còn chỗ cho bánh kem ‘dung thân’.

      Nhìn chiếc bánh hoa quả bàn, Mạc Trăn cân nhắc suốt mới đưa ra quyết định khó khăn, cứ cho nó…… đứng như vậy .

      Lên tầng hai tắm rửa cái, Mạc Trăn lại ôm máy tính bắt đầu lên mạng. Đầu tiên, đăng lên Weibo, tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người ngày hôm nay.

      Bên cạnh hàng tá những lời chúc mừng sinh nhật, chuyện buổi chiều ở công viên giải trí vẫn tiếp tục xôn xao Weibo. Hai đề tài ‘Đẹp choai đến có bạn’ và ‘Bạn bè của tôi rất ít’ thậm chí còn nhảy lên bản tin hot nhất bảng xếp hạng.

      Mạc Trăn giật khóe miệng click mở bình luận, xem cái lại cái. Hầu hết bình luận đều tương tự nhau khiến Mạc Trăn xem bốn năm trang mất hứng thú, muốn thoát khỏi Weibo, góc bên phải lại có nhắc nhở mới nhảy ra.

      Hơn nữa mỗi lần làm mới, con số đó cứ tăng theo cấp số nhân.

      Khóe mắt Mạc Trăn hơi nhảy dựng, là máy tính bị động kinh hay vẫn là máy tính bị động kinh?

      Nhất định là máy tính bị động kinh.

      Mang tín niệm như vậy, Mạc Trăn mở nhắc nhở góc bên phải. cảm thấy mình như dũng sĩ.

      Đó là trang báo giải trí bát quái Weibo, Weibo này từ trước đến giờ lấy việc thăm hỏi minh tinh làm nhiệm vụ của mình, cơ hồ mỗi ngày đều có thể bào bới ít tin nóng hổi, có số lượng fan đáng kể.

      Mà Mạc Trăn vừa mới bị điên cuồng tag vào cái, hai phút trước Weibo này tuyên bố bát quái mới.

      Bạn dám tin !!! Mạc thiên vương bị Tống Nghê ngoại tình!!! giờ trước, bác chủ (blogger) ở quán bar mà các minh tinh thường xuyên ra vào thấy Tống Nghê cùng bạn trai mới của ta! Cử chỉ hai người cực kỳ thân mật, rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao Mạc thiên vương lại độc đến công viên trò chơi trong ngày sinh nhật rồi! ┭┮﹏┭┮

      Dưới Weibo còn đính mấy bức ảnh, ánh đèn lờ mờ ràng lắm, nhưng vẫn có thể nhìn mặt Tống Nghê. Mà người đàn ông ta kéo tay, chắc là bạn trai mới mà bác chủ nhắc đến.

      Tuy bác chủ tag Mạc Trăn cùng Tống Nghê vào, nhưng người hâm mộ bị tin này chọc giận, hận thể mang Tống Nghê lột da, máu chảy đầm đìa trình lên cho Mạc Trăn.

      Dám ngoại tình nam thần các nàng, tuyệt đối để nhà ngươi nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai! —— Các nàng hiển nhiên quên mất, đại bộ phận trong số các nàng từ lúc bắt đầu tin Tống Nghê là bạn Mạc Trăn. Nhưng ai để ý, các nàng chỉ để ý Tống Nghê muốn gây tiếng xấu, lại dính dáng đến Mạc Trăn, được nửa đường lại thông đồng với thằng khác đây là chuyện gì!

      Đây là khiêu khích, khiêu khích trần trụi!
      Kim Tata, Iluvkiwi1900 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :