1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chào anh, thổ hào! - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 82: Lãng mạn và phóng túng


      Trương Kỳ Kỳ thấy Tô Khả bị khói làm cho bị sặc, bước lên phía trước vỗ lưng , vừa thuận tay cầm điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Tô Khả, ấn tắt trong gạt tàn thuốc.


      Làm xong những thứ này, lại sờ sờ khuôn mặt Tô Khả, sau đó lại vỗ lưng Tô Khả.


      Nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ đối xử mọi người luôn luôn vắng vẻ nhưng đối với Tô Khả lại ôn nhu săn sóc như thế, Phương Chính Dương nhớ tới lúc trước Trương Hoằng Hoằng là muốn giới thiệu Trương Kỳ Kỳcho ta, trong lòng vẫn chua chát, hậm hực : "Tô Khả, tâm cơ cậu đáng sợ đấy!"


      Tô Khả lúc này được Trương Kỳ Kỳ ôn nhu vuốt ve, thể xác và tinh thần đều đangở trạng thái phiêu phiêu dục tiên dục tử, cho nên khinh thường đáp lại Phương Chính Dương.


      Trương Hoằng Hoằng trợn mắt há hốc mồm nhìn nam thần cao ngạo được chị họ vuốt ve giống như vuốt ve chó ở trước mặt mọi người mà vẫn vui vẻ chịu đựng, quả thực biết cái gì cho phải.


      Cậu ta cúi đầu cười thầm kéo Phương Chính Dương ra ngoài: " Chính Dương, cho em hộp trà ngon mới có được !"


      Đợi hai bóng đèn loại cực lớn này rốt cuộc cũng rời , Tô Khả ngửa đầu nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, chúng ta --" chúng ta tiếp tục làm chuyệnvừa rồi chưa làm xong !


      Trương Kỳ Kỳ cúi đầu lại gần ngửi ngưởi môi , vẻ mặt ghét bỏ: "Mùi thuốc lá nặng quá, em muốn thân mật với đâu!"


      Tô Khả rũ mắt xuống hơi suy nghĩ chút, bỗng nhiên đứng dậy, ôm ngang Trương Kỳ Kỳ liền về phòng ngủ.


      Trương Kỳ Kỳ dốc sức liều mạng giãy giụa.


      Tô Khả ngăn chặn Trương Kỳ Kỳ giãy giụa, đặt cái giường đơn, đè lên, chút ôn nhu cẩn thận, như chiếc chiến xaầm ầmđè nát chướng ngại vật Trương Kỳ Kỳ.


      Sau hồi lâu, Trương Kỳ Kỳ thấp giọng vội vàng : "Tô Khả, còn chưa có cai thuốc kiêng rượu, tại cũng thể mang thai!"


      Tô Khả "Ừ" tiếng, rất nhanh lại nặng nề "Ừ" tiếng.


      Trong tiếng 'ừ' dùng lựcnày, Trương Kỳ Kỳ mềm nhũn, mặc anhxử lý.


      biết qua bao lâu, Tô Khả tắm xong ra, ngồi ởtrên giường nhìn Trương Kỳ Kỳngủ say.


      Cái giườngnày của tuy rằng mỗi ngày đều thayga giường bao gối, ra cơ bản có ngủ qua, cũng có chú ý tới cái giường này chật giống như giường xếp của bộ đội.


      Sau khi nhìn trong chốc lát, Tô Khả là quá muốnngủ hồi với Trương Kỳ Kỳ, suy nghĩ chút, liền dùng hai tay nângTrương Kỳ Kỳ lên dịch vào bên trong, rồi nghiêng người nằm xuống.


      Trong ngực ômTrương Kỳ Kỳ mềm mại ấm áp thơm thơm, Tô Khả rất nhanh liền ngủ mất.


      Khi Trương Kỳ Kỳ tỉnh lại, phát hơn sáu giờ tối, mà Tô Khả ôm ngủ say.


      dứt khoát nhắm mắt lại, rất nhanh lại tiến vào mộng đẹp.


      Hơn tám giờ tối, dưới cầu mạnh mẽ của Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả đành phải đưa Trương Kỳ Kỳ về nhàTrương Kỳ Kỳ.


      Sau khi ăn khuya ở nhà Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả lại vào phòng ngủTrương Kỳ Kỳ ngồi lát.


      ngồi ởtrên ghế xoay trước bàn làm việc, nhìn Trương Kỳ Kỳ đứng trước gấp quần áo giặt, cả người lười biếng, rất muốn rời khỏi.


      Trương Kỳ Kỳ xếpquần áo xong bỏ vào trong tủ treo quần áo, định nhà vệ sinh rửa mặt -- tắm trong văn phòng Tô Khả - -- -- đảo mắt nhìn thấy Tô Khả vẫn còn ở đây, vội hạ giọng : "Tô Khả, tại sao còn chưa ?"


      Tô Khả nhìn ánh mắt long lanhnhư nước của , cho đến khi nhìn thấy bờ môiđỏ tươi khẽ sưng, lập tức nhớ tới chuyện buổi chiều, trong lòng vô hạn triền miên, cũng chuyện, nhưng triền triền miên miên theo sát Trương Kỳ Kỳ.


      Trương Kỳ Kỳ rửa mặt, đứng ở phía sau nhìn.


      Trương Kỳ Kỳ đắp mặt nạ lệch ra giường, cũng chen ngồi sát bên Trương Kỳ Kỳ, rất có khuynh hướngtiện thểnằm xuống.


      Thấy dán mìnhnhư vậy, Trương Kỳ Kỳ có chút nóng nảy, liền đứng dậy đẩy Tô Khả: " ai về nhà nấy rồi mà, tại sao còn chưa ?"


      Cha Kỳ Kỳ và mẹ Kỳ Kỳ ngồi ghế sofa trong phòng khách xem tivi, trơ mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ đẩy Tô Khả ra, tuy nhiên cũng nhất trí phát biểu ý kiến -- đêm khuya, mặc dù đăng ký kết hôn với Kỳ Kỳ , nhưng bọn họ dù sao vẫn chưa cử hành hôn lễ, Tô Khả quả nên về nhà.


      Vừa đẩy Tô Khả xong, di động Trương Kỳ Kỳ liền vang lên, là Hồ Hiểu Đông gọi tới.


      Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ chút, nhấn nút trả lời.


      Sau khi hàn huyên hai câu, Hồ Hiểu Đông hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, mấy ngày nay bận rộn gì sao?"


      Trương Kỳ Kỳ cười : "Thứ bảykhông phải sinh nhật cậu sao? cùng bạn trai chọn quà tặng cho cậu!"


      Hồ Hiểu Đông tựa hồ có chút bối rối: "Cậu . . Bạn trai?"


      Trương Kỳ Kỳ "Ừ" tiếng: "Cậu gặp rồi đấy. Chính là . . . người bà con xa Tô Khả." xấu hổ để người ta biết và Tô Khả bỏ quachuyện bối phận, nhưng sớm muộn gì phải ràng với Hồ Hiểu Đông, miễn cho đối phương đối với còn cóloại ý tứnày.


      Hồ Hiểu Đông sau nửa ngày mới thấp giọng : "Biết rồi. Gặp lại." ta cúp điện thoại.


      Trương Kỳ Kỳ có chút phiền muộn nhìn màn hình điện thoại di động.


      ra sớm tỏ ra mình vô tình với Hồ Hiểu Đông, bây giờ nhìn lại, vẫn là mất người bạn này.


      Trước khi ngủ, Trương Kỳ Kỳ ở kênh quảng cáo 58 phát thông báo tuyển dụng nhân viên thu ngân.


      Cách Nguyên Đán có mấy ngày, tiệm của cũng sắp khai trương, Trương Kỳ Kỳ định tuyển phụ trách thu ngân hướng dẫn mua hàng.


      Ngày hôm sau Trương Kỳ Kỳ bận rộn hơn nửa ngày, phỏng vấn mấy chục người, rốt cuộc chọn được nữ sinhĐH năm 2 gần đây.


      bé này gọi là Kiều Lâm Lâm, lớn lên rất đẹp, năm nay mới mười chín tuổi, bởi vì ba mẹ ly hôn,kinh tế trong nhà có chút khó khăn, cho nên liền ra ngoàilàm thêm kiếm ít tiền.


      Trương Kỳ Kỳ và Kiều Lâm Lâm xác địnhthời gian làm việc và thời gian lĩnh lương, lại ký hợp đồng nhân viên, tiễn Kiều Lâm Lâm mới phát là bốn giờ bốn mươi chiềurồi.



      Điện thoại di động của vẫn để trong túi xách, lúc này rỗi rãnh liền lấy ra, phát bên trong có mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó có ba cuộc gọi nhỡ là của Tô Khả.


      Trương Kỳ Kỳ vừa muốn gọi cho Tô Khả, Tô Khả liền gọi lại.


      "Kỳ Kỳ, sao em nhận điện thoại của ?" Tô Khả giọng buồn buồn.


      Trương Kỳ Kỳ vội giải thích : "Em hôm nay phỏng vấn nhân viên thu ngân, nghe thấy chuông điện thoại di động."


      "Nhân viên thu ngân?" Tô Khả lập tức hỏi, "Nam hay nữ vậy? bằng phái người qua cho em!"


      "Nữ, " Trương Kỳ Kỳ nở nụ cười, "Chuyện của em đừng nhúng tay."


      Tô Khả chưa đủ hài lòng, liền nghĩ tới ý đồ mình gọi điện thoại cho Trương Kỳ Kỳ, lập tức hoà hoãn giọng , hòng biểu yếu ớt của mình: "Kỳ Kỳ, đói rồi. Trưa giờ cũng chưa ăn cơm." muốn dùng mình làm mồi nhử, lừa gạt Trương Kỳ Kỳ về nhà.


      Trương Kỳ Kỳ nỡ để chịu đói, liền ngay: " muốn ăn cái gì? Em làm đưa cho !"


      Tô Khả cẩn thận trả lời: "Trong nhà cho người chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn rồi."


      Trương Kỳ Kỳ lập tức hiểu ý tứ Tô Khả, nhưng cố ý giả ngu : "A, vậy em Cẩm Tú viên, làm cơm tối cho và mẹ nhé."


      Tô Khả: ". . ." Làm đứa con trai có chút hiếu thuận, ra loại lời ích kỷ như " cần nấu ăn cho mẹ , chỉ nấu cơm cho là được rồi" như vậy.


      Trương Kỳ Kỳ mơ mộng ra bộ dáng như đưa đám của Tô Khả, đột nhiên cảm thấy rất cao hứng.


      Sau khi cúp điện thoại, Tô Khả vội gọi điện thoại cho mình mẹ: "Mẹ, tối nay con dẫn Kỳ Kỳ về gặp mẹ."


      Mẹ Tô Khả: ". . . Ra mắt chính thức à?"


      Tô Khả: "Ừm. Mẹ, mẹ chuẩn bị xong lễ gặp mặt chưa? Nếu chưa có, con tại cho người đưa qua."


      Thấy Tô Khả bảo vệ Trương Kỳ Kỳ như vậy, mẹ Tô Khả có chút bực mình: "Chút lễ gặp mặt mà mẹ còn cho nổi à!"


      Tô Khả: ". . . mẹ, com tại về nhà, mẹ đợi con." có chút yên lòng, cho nên định về trước chuyện đàng hoàng với mẹ.


      Trương Kỳ Kỳ nhàn nhã bộ về nhà, vừa vừa suy nghĩ lát nhà Tô Khả mang lễ vật gì cho mẹ Tô Khả.


      Quan hệ giữa và Tô Khả quang mình chính dại rồi, Tô gia chính là làm khách rồi, tự nhiên phải mang theo quà tặng mới phù hợp lễ tiết.


      Tô Khả xem ti vi với mẹ trong chốc lá, thấy mẹ ánh mắt yên tĩnh, liền đứng dậy rót cho mẹ chén trà dưỡng tâm an thần, thử thăm dò mở miệng hỏi: "Mẹ, mẹ chuẩn bị lễ gặp mặt gì cho cho Kỳ Kỳ vậy?"


      Mẹ Tô Khả cười cười: "Mẹ chuẩn bị hai vạn tiền mặt. Mẹ biết Trương Kỳ Kỳ có thích hay , nhưng mẹ Kỳ Kỳ nhất định thích!"


      Tô Khả lời nào, nhưng lẳng lặng nhìn mẹ của mình.


      Mẹ Tô Khả bị con trai nhìn cả người khó chịu, liền nghĩ tới cuộc trò chuyện giữa Trương Kỳ Kỳ và bà, rốt cuộc mềm xuống.


      ra với tư cách thân thích, bà vẫn rất thích Trương Kỳ Kỳ hiểu chuyện nhu thuận lại xinh đẹp; trong lòng bà cũng hiểu Tô Khả thích Trương Kỳ Kỳ như vậy, hạnh phúc của quan trọng nhất; bà cũng hiểu với tư cách con dâu, Trương Kỳ Kỳ là thích hợp nhất.


      Thế nhưng, hiểu hiểu, đời còn có câu là "chỉ là toan tính khó cân bằng" .


      Xoay người kéo ngăn kéo bàn trà, bà từ bên trong lấy ra hộp trang sức nhung đỏ thẫm sớm chuẩn bị đưa cho Tô Khả.


      Tô Khả mở ra xem, phát mặt màu đen nhung khảm chiếc nhẫn vàng trắng, kiểu dáng đơn giản hào phóng, nhưng phía khảm kim cương có chút quá lớn, quả thực như hạt đậu phộng, Trương Kỳ Kỳ đeo lên nhất định có chút nặng.


      Thấy con trai cầm chiếc nhẫn lời nào, mẹ Tô Khả "Hừ" tiếng : "Con cũng đừng tùy tiện ly hôn, riêng cái nhẫn này cũng có thể mua căn biệt thự ở Trịnh thành chúng ta đó !"


      Tô Khả từ trong túi áo móc ra hai hộp trang sức đưa cho mẹ: "Mẹ, con mua cho mẹ và Kỳ Kỳ, mẹ chọn trước cái !"


      Mẹ Tô Khả nhìn con trai, trong lòng lúc này mới dễ chịu chút.


      Nhưng cũng có gì có thể chọn, cái nhẫn kim cương, vòng tay ngọc Phỉ Thúy, bà tự nhiên là chọn vòng tay ngọc Phỉ Thúy rồi.


      Mẹ Tô Khả ném cái hộp nhẫn kim cương vào trong ngực Tô Khả: "Con cho chính là con cho, mẹ cho là mẹ cho, mẹ con chúng ta cho hết, tâm ý cả thôi."


      Tô Khả im lặng , quyết tâm đêm nay nhất định phải che chở Trương Kỳ Kỳ, miễn cho Kỳ Kỳ bị mẹ nuốt sống.


      cũng biết so với mẹ, Trương Kỳ Kỳ cũng phải kẻ yếu, thế nhưng chính là cảm thấy yếu, cảm thấy , lúc nào cũng muốn che chở .


      Sau khi thu xếp bên mẹ mình xong, Tô Khả lái xe đón Trương Kỳ Kỳ.


      Ở bên ngoài tiểu khu nhà Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả đón Trương Kỳ Kỳ ôm bó hoa tươi lớn.


      Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ ngồi ghế cạnh tài xế, ôn nhu : "Kỳ Kỳ, sau bữa cơm chiều tối nay chúng ta quay về Đế Hồ bên kia nhé, muốn chính thức cầu hôn với em."


      Trương Kỳ Kỳ liếc cái: ". . . bây giờ cũng có thể cầu hôn mà!"


      Tô Khả rầu rĩ : ". . . Như vậy phải lãng mạn sao?"


      Trương Kỳ Kỳ đưa hoa tiến đến chóp mũi ngửi ngửi: "Em muốn lãng mạn, nhưng mà muốn để mẹ cảm thấy em phóng túng."


      Tô Khả: ". . ."


      hít sâu hơi, khởi động xe, thêm lời nào nữa.

      [​IMG]

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Kì kì ơi hâm mộ Kì Kì quá.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 83: Ngọt ngào



      Tô Khả trực tiếp xe lái vào ga ra lầu .


      Trương Kỳ Kỳ trước từ trong nhà để xe ra, đứng trong gió lạnh ngửa đầu nhìn lầu hai đèn đuốc sáng trưng.


      Cho dù tới Tô gia vô số lần, dù cho gặp qua mẹ Tô Khả vô số lần, thế nhưng đứng ở trong sân Tô gia, nghĩ đến chính mình con dâu xấu chính thức gặp mẹ chồng tương lai, Trương Kỳ Kỳ vẫn có chút khẩn trương.


      Tô Khả ngừng xe xong ra, bắt được bàn tay lạnh của nắm ở trong tay, dắt lên lầu.


      Ở cửa ngoài phòng khách, Trương Kỳ Kỳ thoát khỏi tay Tô Khả, tự mình kéo kéo cửa ra, mỉm cười nhìn sang.


      Mẹ Tô Khả ngồi ở vị trí cũ ghế sa lon, nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ, biểu tình mặt bà hơi cứng ngắc.


      Trương Kỳ Kỳ cũng cảm thấy có chút lúng túng, nhưng nghĩ đến Tô Khả dựa sát sau lưng , nụ cười mặt càng sâu thêm, ôm bó hoa lớn hành lễ: "Chào dì!"


      Mẹ Tô Khả nhìn Tô Khả mới : "Kỳ Kỳ, đến bên này ngồi!" Bà vỗ vỗ vị trí tay trái bên cạnh mình.


      Trương Kỳ Kỳ thả hoa bàn trà, mỉm cười ngồi xuống kế mẹ Tô Khả.


      Mẹ Tô Khả cũng có chút lúng túng, nụ cười mặt gượng gạo, đôi mắt nhìn màn hình TV trước mặt.


      Vì giảm bớt lúng túng, Trương Kỳ Kỳ lại cười : "cơm tối dì muốn ăn cái gì? Con làm ngay bây giờ."


      Mẹ Tô Khả suy nghĩ chút, : "Lão Sở buổi chiều vừa đưa ít cá chép bạc tươi, đậu hủ non và ngó sen tươi, con hầm cách thủy đầu cá đậu hũ bằng nồi đất, lại xào ngó sen chua cay, sau đó lại tùy tiện nấu hai món ăn là được rồi!" Mấy ngày nay đều là tiểu Huệ nấu ăn, bà là ăn đủ rồi.


      Bà liếc Trương Kỳ Kỳ, cố tình đề điểm Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, số lượng đồ ăn gom thành số chẵn là được rồi!" Tô Khả mê tín, chú ý đến mức ngay cả số lượng thức ăn cũng thể là số lẻ.


      Trương Kỳ Kỳ duỗi tay cầm tay mẹ Tô Khả, ôn nhu : "Con làm ngay bây giờ."


      vừa đứng lên bị mẹ Tô Khả gọi lại —— "Kỳ Kỳ!"


      Đôi mắt mẹ Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ, dừng chút mới : "Con ngồi xuống trước, dì cho con lễ vật."


      Trương Kỳ Kỳ hiểu mẹ Tô Khả đây là biểu tiếp nhận , tim đập khỏi có chút nhanh hơn, chậm rãi ngồi xuống.


      Mẹ Tô Khả lấy hộp trang sức mở ra, lấy ra cái nhẫn kim cương kia, bình tĩnh mà cầm tay trái Trương Kỳ Kỳ, quan sát phen. Tay Trương Kỳ Kỳ trắng nõn mềm mại, nhìn qua thịt núc ních, vuốt rất mềm mại, nhưng ngón tay thon dài xinh đẹp —— đây là đôi tay có phúc khí.


      Bà lại vừa nhìn về phía khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ.


      Khuôn mặt của Trương Kỳ Kỳ cũng là khuôn mặt vô cùng có phúc khí, thanh nhã xinh đẹp, đôi mắt to mà thanh tịnh, trắng đen ràng, có thể mắt tú thần thanh.


      Mẹ Tô Khả nhớ tới mẹ Kỳ Kỳ từng ở trước mặt bà khoác lác: "Tướng mạo Kỳ Kỳ nhà tôi hoàng hậu nương nương cũng làm được" .


      Trương Kỳ Kỳ chẳng những xinh đẹp, hơn nữa quả là rất có tướng vượng phu.


      Bà lại liếc nhìn Tô Khả, phát Tô Khả khẩn trương nhìn bà, dường như sợ bà làm Trương Kỳ Kỳ mất hứng.


      Mẹ Tô Khả trong lòng thở dài, đeo chiếc nhẫn kia ngón vô danh của Trương Kỳ Kỳ.


      ngoài sở liệu của Tô Khả, bởi vì viên kim cương quá lớn kia, nhẫn lại có chút lỏng, nhẫn đeo tay Trương Kỳ Kỳ, mặt nhẫn liền lệch ra bên cạnh.


      Trương Kỳ Kỳ nhìn viên kim cương to giống kim cương hàng , bình tĩnh lật lại chiếc nhẫn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Tô Khả, đôi mắt có chút sương mù mông lung: "Cảm ơn dì . ." Bất kể thế nào, mẹ Tô Khả cho lễ gặp mặt là quá quý trọng, lúc này cho thấy bà đối với mình quả coi trọng.


      Mẹ Tô Khả thấy cái dạng này của , trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ủ rũ : "Kỳ Kỳ, nên đổi xưng hô rồi !"


      Trương Kỳ Kỳ liền ngay: "Cảm ơn mẹ!"


      Mẹ Tô Khả nhìn con trai cười dịu dàng nhìn mình và Trương Kỳ Kỳ, cũng cười, trong tươi cười mang theo tia đắng chát.


      muốn phải làm thế nào đây? Bà có chồng, Tô Khả là người con có hiếu, vì để cho con trai hiếu thuận lục đục với mình, bà đành phải thích người phụ nữ mà còn trai mình thích.


      Thấy Trương Kỳ Kỳ phòng bếp, Tô Khả liền ngồi xuống kế bên mẹ.


      Mẹ Tô Khả tâm quá nặng, muốn chuyện Tô Khả, đôi mắt chớp chằm chằm màn hình TV.


      Tô Khả am hiểu nhất phương thức biểu đạt thương chính là nện tiền, đối với Trương Kỳ Kỳ là như thế này, đối với mẹ cũng là như thế này. Thấy đôi mắt mẹ chằm chằm xem tivi, Tô Khả liền nhẫn nại tính tình cùng mẹ xem.


      TV chiếu là phim chống Nhật, Tô Khả rất nhanh liền phát chỉ cần nhân vật gọi là Phương Thiên Dực ra, đôi mắt mẹ liền chăm chú.


      rất nhanh liền có so đo, lập tức liền : "Mẹ, mẹ thích nam minh tinh nào cho con biết, công ty có hạng mục vừa vặn cần minh tinh phát ngôn." Đương nhiên, ngoại trừ Lý Thụy.


      Mẹ Tô Khả kinh ngạc nhìn con trai: "Con phải phiền mẹ đuổi theo ngôi sao sao?"


      Tô Khả hùng hồn : "Cho mẹ tìm chút việc để làm!"


      "Đợi Tô Di sinh, mẹ chăm con cho Tô Di!" Mẹ Tô Khả nhớ tới bụng con bắt đầu to ra.


      Tô Khả như có điều suy nghĩ nhìn phương hướng phòng bếp. Chồng Tô Di là con , cảm thấy cha mẹ chồng Tô Di đều ở nhà nhàn rỗi, tương lai sợ là muốn tranh cháu trai với mẹ rồi.


      Tới lúc đó, mẹ nhất định thúc Kỳ Kỳ và mau sinh con. . .


      Như thế có thể lợi dụng. . .


      Dưới trợ giúp của tiểu Huệ, Trương Kỳ Kỳ nấu đồ ăn xong dọn lên bàn cơm, lúc này mới tới gọi mẹ Tô Khả và Tô Khả qua ăn cơm chiều.


      Sau khi bị tay nghề của tiểu Huệ đầu độc lâu như vậy, mẹ Tô Khả vừa ăn được thức ăn Trương Kỳ Kỳ nấu, cảm thấy cho dù món cải thìa xào tỏi bình thường nhất, cũng là mỹ vị gì hơn được.


      Bà nhìn Tô Khả bên tay trái mình, lại nhìn Trương Kỳ Kỳ bên tay phải mình chút, muốn chuyện, lại bị hồi tiếng chuông cửa liên hồi cắt đứt.


      Tiểu Huệ vội ra cửa chỗ mắt mèo nhìn nhìn video, rất nhanh liền chạy tới: "Dì Hoàng, kia. . . Đinh Mỹ kia dẫn theo đám người tới, ở bên ngoài chửi bậy!"


      ta mở trừng hai mắt, lại bồi thêm câu: "Còn mang theo hai đứa lớn !"



      Mẹ Tô Khả kinh ngạc nhìn Tô Khả.


      Tô Khả nhíu mày nhìn tiểu Huệ: "Bà ta tới làm gì?"


      Tiểu Huệ ấp a ấp úng : "Hình như là chú Tô bị bắt. . . Còn nhảy chân mắng, là cậu. . . Giở trò quỷ. . ." Chị ta luôn gọi gọi mẹ Tô Khả "dì Hoàng", gọi Tô Thuận Phú "chúTô ".


      Trương Kỳ Kỳ và mẹ Tô Khả cũng lo âu nhìn Tô Khả.


      Tô Khả ánh mắt yên tĩnh uống ngụm cháo: " cần phải xen vào, có người tới xử lý." sớm an bài Kim Giai Lương mang theo mấy người canh giữ ở bên ngoài.


      ngoài dự đoán của Tô Khả, rất nhanh bên ngoài liền yên tĩnh trở lại.


      Tiểu Huệ ra xem, trở về thấp giọng : "Đều bị người lôi rồi!"


      Mẹ Tô Khả cũng ăn hết ngon, bà nhìn Tô Khả: "Tô Khả, ba của con. . ."


      Tô Khả hoàn toàn thất vọng: "Chuyện của ông ấy lớn, chi ít tiền là được rồi." Chỉ có điều đánh ông ta quay về nguyên hình, lại lột lớp da của ông ta.


      Mẹ Tô Khả nhiều ít vẫn là hiểu rõ tính tình con trai, lập tức có chút phiền muộn.


      Tô Khả nghiêng qua liếc mẹ, sợ mẹ tương lai cầm tiền riêng trợ cấp cha , liền lành lạnh : "Mẹ, mẹ cũng đừng bỏ tiền ra giúp người ta nuôi dưỡng con riêng!"


      Mẹ Tô Khả tức giận : ". . . Mẹ có ti tiện như vậy!"


      Dùng xong cơm tối, đều có tiểu Huệ chỉnh đốn tàn cuộc.


      Trương Kỳ Kỳ biết mẹ Tô Khả cơm tối ăn bao nhiêu, liền múc thêm chén chè đậu đỏ bánh trôi sớm nấu xong đưa tới, ấp a ấp úng : "Mẹ, mẹ ăn thêm chút thức ăn khuya !" Trước kia vẫn luôn gọi mẹ Tô Khả là "bà mợ", chợt thay thành "Mẹ", đúng là có chút quen.


      Mẹ Tô Khả nếm thử miếng chè đậu đỏ bánh trôi, trong lòng rốt cuộc thoải mái hơn chút. Bất kể thế nào, người con dâu này mặc dù có đủ loại chưa đủ, thế nhưng săn sóc hiếu thuận, điểm ấy nếu là được nuông chiều từ bé như Vu Văn Vi làm được.


      Tô Khả thấy thế, liền nhìn Trương Kỳ Kỳ làm nũng: "Kỳ Kỳ, cũng muốn!"


      Trương Kỳ Kỳ mỉm cười liếc cái, rất nhanh liền bưng chén khác cho .


      Tô Khả bị cái liếc mắt điện giật này của trong lòng tê tê dại dại, sau khi liên tục ăn non nửa bát, mới phát lúc chè đậu đỏ bánh trôi này với quá ngọt rồi, liền giao cho Trương Kỳ Kỳ mỉm cười nhìn : "Quá ngọt rồi, em ăn !"


      Trương Kỳ Kỳ để trong lòng mà trực tiếp cầm qua thìa dùng, múc thìa chè đậu đỏ bánh trôi nếm nếm, : "Cũng ngon mà!"


      cầm chén lại đưa cho Tô Khả.


      Tô Khả quả lại bắt đầu ăn.


      Mẹ Tô Khả nhìn dáng vẻ Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ dính nhau, nhớ tới Tô Khả bướng bỉnh nóng nảy -- Tô Khả từ lúc ba bốn tuổi, ngay cả chiếc đũa mẹ mình dùng qua đều cần -- bà cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút nhìn quen, còn có chút mất mát, nhưng gì.


      Trương Kỳ Kỳ tạm biệt, mẹ Tô Khả cuối cùng hơi có chút vui vẻ -- cho dù Tô Khả đăng ký kết hôn sao? Chỉ cần mình để cho bọn chúng kết hôn, bọn chúng vẫn là đôi uyên ương mạnh ai nấy bay!


      Phương bắc Trịnh thành, mùa đông luôn luôn là vừa khô vừa lạnh.


      Trong gió lạnh Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả song song lối bộ bên đường, nghĩ đến hai người sắp chia ra, hai người theo bản năng thả chậm bước chân.


      Tô Khả nắm chặt tay Trương Kỳ Kỳ, cố gắng ủ ấm bàn tay lạnh buốt của .


      phát vừa đến mùa đông Trương Kỳ Kỳ liền tay chân lạnh buốt.


      Tô Khả thấp giọng : "Kỳ Kỳ, em ngủ ban đêm người có lạnh hay ?" thiết bị sưởi ấm nhà Trương Kỳ Kỳ giống như phải quá nóng, sợ Trương Kỳ Kỳ ban đêm bị lạnh.


      Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ chút, : "Lạnh cũng phải lạnh, chính là chân luôn nóng."


      Tô Khả mỉm cười, khuôn mặt mơ hồ có chút nóng lên: " giúp em sưởi ấm." lần trước chính là kẹp chân Trương Kỳ Kỳ đến giữa hai chân ủ ấm áp.


      Trương Kỳ Kỳ dường như nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Khả, phát lỗ tai của đỏ lên, biết là đông lạnh, hay là thẹn thùng, liền cúi đầu, nhớ tới lần trước tình hình ở công ty Tô Khả, khuôn mặt cũng có nóng chút. Lúc làm loại chuyện này, Tô Khả tuy rằng vẫn có chút dã man quan tâm, nhưng so với lần đầu tiên ngươi tình ta nguyện biến thành bất đắc dĩ vô cùng thê thảm, biết tốt hơn bao nhiêu lần rồi. . .


      Vẫn đêm đông trời đông giá rét, nhưng vì hạnh phúc mập mờ này, Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ cũng có cảm giác được ý lạnh, bất tri bất giác liền tới cửa tiểu khu nhà Trương Kỳ Kỳ.


      Tô Khả cúi đầu nhìn Trương Kỳ Kỳ, nghĩ đến tách ra Kỳ Kỳ, trong lòng liền vắng vẻ.


      Trương Kỳ Kỳ điềm nhiên như có việc gì : "Tô Khả, thứ bảy là sinh nhật Hồ Hiểu Đông, mua quà tặng cho cậu ấy chưa?" bộ sách đặt cho Hồ Hiểu Đông bị Tô Khả lấy rồi, Trương Kỳ Kỳ sợ Tô Khả tức giận, liền định nghe theo Tô Khả, bảo Tô Khả chuẩn bị quà tặng cho Hồ Hiểu Đông .


      Tô Khả thiếu chút nữa quên mất chuyện này, suy nghĩ chút, : "Chỗ có mấy cái Hoàng Hạc lâu, cho cậu ta mấy điếu thuốc làm quà sinh nhật được ?" ra có thuốc điếu quý hơn Hoàng Hạc lâu, nhưng tặng quà cho tình địch, quá cam lòng đâu.


      Trương Kỳ Kỳ liếc Tô Khả: " cho rằng mọi người ai cũng y như là tẩu hút thuốc phiện? Hồ Hiểu Đông người ta hút thuốc lá!"


      Tô Khả suy nghĩ chút: "Tặng cậu ta tấm thẻ mua sắm thôi!"


      Trương Kỳ Kỳ "stop" tiếng: "Vẫn là tự mình chuẩn bị quà tặng thôi!"


      Tô Khả lập tức cảnh giác : "Ngày mai mua với em."


      Trương Kỳ Kỳ gật đầu, : "Vừa vặn em định mua quần áo cho ba mẹ em."


      chợt nhớ tới tiêu phí chênh lệch giữa mình và Tô Khả, vội nghiêm túc nhìn Tô Khả: "Tô Khả, em chính là cửa hàng ổn định giá, xác định muốn dạo với em?"


      Trong ánh mắt đen lay láy của Tô Khả tràn đầy thành ý: "Em cho dù chợ bán sỉ cũng với em."


      Trương Kỳ Kỳ phải rất tin tưởng nhìn nhìn Tô Khả, ý định nhìn biểu ngày mai của .


      ràng sớm nên tách ra, thế nhưng Tô Khả luyến tiếc, hai tay duỗi vào trong áo lông Trương Kỳ Kỳ ôm eo Trương Kỳ Kỳ, cúi đầu hôn cái môi Trương Kỳ Kỳ.


      Trương Kỳ Kỳ cũng mình rốt cuộc bị làm sao, lại cũng có thể có chút nỡ bỏ tách ra với Tô Khả.


      Hai người triền miên, chợt nghe người gác cổng bên trong truyền đến tiếng hét lớn: "Đều mười giờ đêm rồi, sớm nên khóa cổng, mấy người trẻ tuổi các các cậu đây còn muốn dính nhau tới khi nào? Đối diện chính là khách sạn bảy ngày mau lẹ ! thong thả tiễn!"


      Tô Khả: ". . ."


      nhìn Trương Kỳ Kỳ, ngượng ngùng : "Bảy ngày cần, nhưng Tác Phỉ cũng phải xa. . ."


      Trương Kỳ Kỳ xấu hổ, đập cái ở người Tô Khả, xoay người lại chạy mất.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Sao lại có người bảo vệ bôn-sê-vic thế chứ :))

    5. Anh Nguyễn

      Anh Nguyễn New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Cho mình hỏi chuyện này drop rồi ah?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :