1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chào anh, thổ hào! - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 69: tìm đường chết chết


      Tô Khả sững sờ, nhíu mày nghĩ lại nghĩ, cuối cùng : " Là lần tình cờ thấy em và tên mặt trắng cùng nhau ăn cơm sao?"


      Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Hồ Hiểu Đông người ta cũng là mặt trắng đó!


      Tô Khả ghen tuông ngút trời: "Mặt trắng kia là ai?"


      Trương Kỳ Kỳ nhìn khuôn mặt tuấn tú của , quyết định nhìn phân thượng khuôn mặt , đối với kiên nhẫn chút: "Tô Khả, đó là Hồ Hiểu Đông bạn học cấp 3 của em, trước kia hỏi qua, e cũng với rồi đó."


      Tô Khả buồn buồn "ừ" tiếng, ra trong lòng vẫn thoải mái.


      Trương Kỳ Kỳ nhắm mắt lại, càng chải chuốt suy nghĩ lần, sau đó nhìn Tô Khả bắt đầu : "Tô Khả, xem, mỗi người đều phải trơ trọi sống thế giới này, em có bạn trai cũ, cũng có bạn trước - - "


      ", đây phải là bạn trước của ." Tô Khả rốt cuộc nhớ tới người cùng ăn bữa cơm ở Kim Phong lâu là ai, "Đó là con của bạn mẹ , mẹ bắt dẫn ta ăn bữa cơm."


      Trương Kỳ Kỳ cố gắng suy nghĩ chút, nhớ lại ngày đó bộ dạng Tô Khả thoạt nhìn rất vui, chút cũng ăn.


      Đầu ngửa ngửa ra sau, bỗng nhiên phát vốn muốn đến vấn đề Tô Khả thích ăn dấm chua bậy bạ, sao chuyện cả buổi cũng đúng trọng điểm vậy?


      Trương Kỳ Kỳ hậm hực nhìn đôi mắt đẹp như ánh sao chăm chú nhìn mình của Tô Khả xán, quyết định nhìn phân thượng trinh tiết của Tô Khả trước chịu thua lần.


      đưa tay xoa khuôn mặt của Tô Khả, ôn nhu : "Tô Khả, yên tâm. Chỉ cần em theo , em phản bội ."


      Trong lòng Tô Khả vốn ghen tuông kích động, sắp bị lòng đố kị thiêu chết rồi, nghe Trương Kỳ Kỳ xong, đột nhiên cảm thấy rung động đến tâm can, lập tức trời rộng đất rộng - - Kỳ Kỳ là mình đó!


      nhịn xuống trái tim rung động, lần nữa ôm Trương Kỳ Kỳ vào trong lòng, cảm thụ được mềm mại ấm áp của , nhàng hỏi câu: "Trương Kỳ Kỳ, em chắc chứ?"


      Trương Kỳ Kỳ kề mặt lên khuôn mặt Tô Khả, "vâng" tiếng.


      Tô Khả cũng nhịn được nữa, lập tức trở mình đè lên.


      Trương Kỳ Kỳ vốn vẫn còn giãy giụa: ". . . Tô Khả. . . em. . . Chúng ta còn có. . . xong. . ."


      Nhưng giọng của rất nhanh liền bị Tô Khả ngăn chặn.


      lát sau, Trương Kỳ Kỳ thở dốc tiếng, : ". . . chút. . . Tô Khả . . . . . ."

      Mưa bên ngoài giống như chuyển thành mưa đá, tàn sát bừa bãi trong gió từng hồi đánh vào cửa kính, phát ra thanh "Ba ba ba BA~" dày đặc.


      Trong phòng ngủ ấm áp như xuân, Tô Khả quấn lấy Trương Kỳ Kỳ có chỗ nào có thể trốn, chỉ có sa vào.


      Trước khi rơi vào giấc ngủ say, trong lòng Trương Kỳ Kỳ vẫn còn mông lung suy nghĩ: vẫn chưa xác được quan hệ của và Tô Khả cùng với buổi tối rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, còn có Tô Khả vì đùa chơi mà để ý đến vấn đề an toàn thân thể . . .


      Sau khi tỉnh lại, Trương Kỳ Kỳ có lập tức mở to mắt, cảm nhận được cánh tay dài chân dài quấn người mình và Tô Khả kề sát mình.


      người Tô Khả có hơi lạnh, mang theo chút hương vị sữa tắm tươi mát, xem ra là vừa tắm xong.


      Trương Kỳ Kỳ đẩy bàn tay di động người , giọng khàn khàn: "Lạnh!"


      Tô Khả cười khẽ tiếng, chống người dậy nhìn Trương Kỳ Kỳ quay lưng với mình, lật Trương Kỳ Kỳ giống như lật con rùa úp lưng, nhìn Trương Kỳ Kỳ dùng cánh tay che mặt, lại cười phủ lên.


      Trương Kỳ Kỳ vóc dáng mặc dù cao, cũng rất thon thả, nhưng là thịt thấy xương, Tô Khả phủ lên liền muốn xuống, bởi vì rất thư thái.


      tuy rằng cảm thấy thoải mái, thế nhưng người chẳng những gầy, lúc chuyển động cơ bắp căng phồng, Trương Kỳ Kỳ nằm ở phía dưới cũng cảm thấy thoải mái.


      cố gắng giãy giụa, lại cảm thấy phản ứng của Tô Khả sau khi hành quân lặng lẽ.


      Tô Khả vừa muốn cử động, lại nghe được giọng buồn buồn của Trương Kỳ Kỳ từ dưới vai truyền ra.


      Trương Kỳ Kỳ rất tỉnh táo: "Tô Khả, em còn chưa có rửa mặt."

      Tô Khả hai tay chống hai bên người Trương Kỳ Kỳ nhìn , trong ánh mắt đen láy hơi có chút mê mang: ". . ." Tiếp tục? Vẫn nên tiếp tục? Tô Khả thoáng có chút do dự.


      Trương Kỳ Kỳ thừa dịp đầu óc còn có thanh tỉnh, trơn nhẵn chui ra ngoài, quấn chăn lên người chạy vào nhà vệ sinh.


      Tô Khả hậm hực nhìn bóng lưng Trương Kỳ Kỳ: ". . ." chỉ cần ở cùng chỗ với Trương Kỳ Kỳ, chỉ số thông minh luôn giảm phanh.


      Trương Kỳ Kỳ tắm rửa xong ra đánh răng, lặng lẽ mở cửa phòng vệ sinh nhìn thoáng qua, phát giường đổi lại ra giường mới bằng phẳng rộng rãi trắng như tuyết, lúc này mới khẳng định Tô Khả rời giường, liền thả chậm tốc độ rửa mặt.

      Sau khi quấn khăn tắm từ phòng vệ sinh ra, Trương Kỳ Kỳ phát trong tủ quần áo đứng trước giường lại có cánh cửa kéo chưa kéo, cảm thấy rất phù hợp với tập quán đam mê ngăn nắp của Tô Khả, liền nhìn sang, lại lần ngây ngẩn cả người - - cái tủ quần áo này phân thành hai tầng, phía treo tất cả đều là áo khoác trang phục nữ, áo lông và váy, tầng dưới chia làm hai nửa, nửa để quần, nửa từ xuống dưới chia làm ba ngăn kéo, tiện tay kéo ra ngăn thứ nhất phía nhất, phát bên trong là đủ loại áo ngực xếp chỉnh tề.

      Trương Kỳ Kỳ cũng tâm tình của mình.


      dựa vào trước cửa sổ, mở ra cửa sổ thủy tinh được lau hơi nước nhìn ra bên ngoài.


      Mưa đá sớm biến thành tuyết, bông tuyết đầy trời bay múa, xa xa biệt thự màu đỏ bao phủ ở trong tuyết, giống như thế giới cổ tích, cảnh tuyết rơi đẹp như khi còn bé được bạn học tặng bưu thiếp.


      Gió cuốn tuyết thổi tới mặt Trương Kỳ Kỳ, trong lòng yên tĩnh vô cùng.


      cảm thấy cứ như vậy cũng rất tốt.


      Tô Khả tập thể hình đổ thân mồ hôi, vừa vọt lên tắm rửa lúc này mới xuống lầu.


      vừa xuống thang lầu liền ngửi thấy mùi cháo thơm, liền đứng tại chỗ nhìn Trương Kỳ Kỳ dọn cơm lên bàn cơm.


      Trương Kỳ Kỳ mặc váy liền màu đen và tất chân màu da, màu đen sâu lắng làm nổi bật lên da thịt trắng nõn tuyệt đẹp của , tạp dề bên hông quấn bên hông mảnh khảnh, chuyên tâm dọn cơm.


      Trái tim Tô Khả hơi có chút bủn rủn, lỗ chân lông toàn thân cũng nở ra, từng hồi tê dại - - sáng sớm trong lành, Kỳ Kỳ xinh đẹp, bữa sáng ấm áp- - đây là tình cảnh bắt đầu ngóng trông từ năm mười bốn tuổi đó!


      lặng yên tiếng động xuống lầu, từ phía sau ôm lấy Trương Kỳ Kỳ.

      Trương Kỳ Kỳ bị ôm như vậy, khuôn mặt dần dần nóng lên. vẫn cảm thấy loại chuyện này có gì thú vị, thế nhưng đêm qua nếm được mùi vị trước kia chưa từng có, ra, chuyện kia cũng có thể rất thoải mái. . . Nghĩ tới đây, thân thể của cũng có chút như nhũn ra.


      để cho mình mềm nhũn ở trong ngực Tô Khả, cố ý di chuyển lực chú ý của mình và Tô Khả: "Tô Khả, ăn điểm tâm !"


      Tô Khả muốn ngồi kế Trương Kỳ Kỳ ăn điểm tâm, ai biết vừa ngồi xuống Trương Kỳ Kỳ liền đứng lên, còn đặc biệt ngồi đối diện .


      buồn buồn nhìn Trương Kỳ Kỳ.


      Trương Kỳ Kỳ đưa cái bánh bao cho : "Cơm nước xong xuôi chúng ta tiếp tục ."


      Tô Khả: ". . . Được!" cũng có ý này!


      dùng xong bữa sáng thu dọn ra đấy, Trương Kỳ Kỳ vừa rửa tay thoa kem dưỡng da tay, liền nghe được Tô Khả ngồi bên bàn ăn gọi : "Kỳ Kỳ, đến đây !"


      Trương Kỳ Kỳ liếc Tô Khả ngồi ngay ngắn trông cực kỳ nghiêm chỉnh, nhịn xuống buồn cười trong lòng, qua ngồi xuống đối diện Tô Khả, suy nghĩ chút liền mở miệng hỏi: "Tô Khả, cảm thấy hình thức chúng ta như vậy như thế nào?"


      Tay Tô Khả thăm dò trong túi áo cầm hộp trang sức sớm chuẩn bị xong, nghe vậy lại thả trở về, yên tĩnh nghe cao kiến của Trương Kỳ Kỳ.


      Nhìn đôi mắt Tô Khả, tim Trương Kỳ Kỳ đập có chút nhanh hơn, liền khẩn trương dời ánh mắt, nhìn bức tranh Tây Dương sau lưng Tô Khả, sau đó : "Tô Khả, em cảm thấy phải đêm qua rất vui vẻ."


      mặt Tô Khả ra nụ cười ngại ngùng: " phải là vui vẻ, là sung sướng."


      Trương Kỳ Kỳ đỏ mặt, rũ mắt xuống : ". . . em. . . em cũng vậy. . ." vẫn nên lời cái từ 'sung sướng' mà Tô Khả .


      Tô Khả nghe , chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh - - Kỳ Kỳ là muốn cầu hôn với mình sao?


      nhịn xuống xúc động muốn lấy hộp trang sức ra, yên lặng chờ Trương Kỳ Kỳ hết lời.

      Trương Kỳ Kỳ hai tay quấn chung chỗ, ngẩng đầu nghênh đón đôi mắt Tô Khả, giọng run rẩy: "Tô Khả, chúng ta cứ như vậy được ?"


      Tô Khả cả người cứng lại: "Có ý gì?"


      Trương Kỳ Kỳ chăm chú nhìn : "ở cùng chỗ, cùng chỗ, trước chuyện chuyện kết hôn, chừng tương lai hối hận. . ."


      Khuôn mặt Tô Khả lập tức đỏ lên, đôi mắt cũng sáng dọa người. lập tức đứng lên, hai tay chống ở bàn cơm, đôi mắt thâm u bịt kín tầng hơi nước nhìn Trương Kỳ Kỳ chằm chằm, giọng chậm chạp nhưng trong trẻo lạnh lùng: "Trương Kỳ Kỳ, em chơi à?"


      Trương Kỳ Kỳ bị dọa sợ rồi: ". . . ra hoàn. . . Còn có thể thương lượng. . ." cảm thấy Tô Khả lúc này tựa hồ là muốn bóp chết .


      Tô Khả lại tới, từ cao nhìn xuống nhìn : " thương lượng thế nào?"


      Trương Kỳ Kỳ sợ tới mức đều muốn phát run: ". . . em đều nghe. . . Nghe lời . . ." Mẹ kiếp, muốn dọa chết người được !


      Tô Khả đưa tay kéo liền lên lầu.


      Trương Kỳ Kỳ vừa thử giãy giụa, Tô Khả liền dừng bước, dùng loại ánh mắt kỳ dị chăm chú nhìn . Trương Kỳ Kỳ liền giống như Tiểu Bạch Thỏ bị kẻ thù thiên nhiên thu hút, ngoan ngoãn bị Tô Khả túm lên lầu, trong đầu sôi trào câu - - " tìm đường chết chết" .


      Lúc phản ứng của Tô Khả đúng, Trương Kỳ Kỳ định đẩy ra : "Tô Khả, đừng quên tránh thai - - "


      Giọng của im bặt, bởi vì biết cũng vô ích.


      biết qua bao lâu, Tô Khả vẫn phủ ở người Trương Kỳ Kỳ, duỗi tay móc hộp trang sức màu đỏ từ trong quần áo lúc nãy vội vội vàng vàng ném lên sàn nhà, sau khi mở ra lấy ra chiếc nhẫn vàng khảm Hồng Bảo Thạch, cầm lấy ngón tay Trương Kỳ Kỳ vẫn còn rung động lắc lư, suy nghĩ chút, rốt cuộc xác định vị trí ngón áp út, đeo nhẫn lên - - trước kia lặng lẽ đo cho Trương Kỳ Kỳ, lớn vừa vặn.


      Trương Kỳ Kỳ bị Tô Khả áp giường, cố gắng đưa tay nhìn chiếc nhẫn kia, sau đó: "Vì sao phải kim cương?"

      Tô Khả "Hừ" tiếng: "Vậy em ngủ với mua kim cương cho em!"


      Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Giống như chỗ nào nghe là lạ đấy.


      Đợi Tô Khả rốt cuộc cam lòng xuống, Trương Kỳ Kỳ cảm giác mình sắp bị đè ép rồi, trở mình nằm sấp chiếc giường êm ái, cả người mệt mỏi muốn nhúc nhích.


      Lúc này Tô Khả lại rục rịch xuống giường, cầm điện thoại di động bắt đầu gọi điện thoại.


      "Vâng, cháu là Tô Khả."

      " Từ trước đến nay cháu vẫn ở chung chỗ với Kỳ Kỳ."


      "Giữa trưa cháu mang theo Kỳ Kỳ đến chào hỏi."


      "Cháu và Kỳ Kỳ thứ hai đăng ký kết hôn, cháu hỏi rồi, chỗ đăng ký kết hôn khu Tứ Minh ở đường Trường Giang, cách chỗ này của cháu rất gần."


      Trương Kỳ Kỳ vốn ngủ mà phải ngủ, kết quả càng nghe càng đúng, sợ tới mức lập tức nhào tới: "Tô Khả, gọi điện thoại cho ai đó?"


      Tô Khả ôm lấy , hôn cái môi : "Cha vợ của !"


      Trương Kỳ Kỳ: ". . . Tô Khả, điên rồi? !"

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Tô Khả điên luôn rồi. Điên vì tình. Haha

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Điên như Tô Khả làm người ta vừa vừa thích chết được. Vừa cực đàn ông vừa trẻ con, cưng quá.
      anh8877 thích bài này.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      đánh nhanh rút gọn :yoyo52::yoyo52:

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 70: vua màn ảnh


      Tô Khả ôm Trương Kỳ Kỳ chặt, giống như là muốn khảm vào trong thân thể mình: "Trương Kỳ Kỳ, là điên rồi, ai bảo em kích thích ."


      Giọng của trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, thế nhưng ý tứ rất dọa người.


      Trương Kỳ Kỳ đến lúc này, đại não còn kiên trì làm việc. dù như thế nào cũng thể lý giải được mạch não của Tô Khả- - chuyện tình tôi nguyện, sao lại thành đùa bỡn Tô Khả chứ?


      Tô Khả thêm gì nữa.


      cả người dựa vào gối, ôm Trương Kỳ Kỳ vào trong ngực, lẳng lặng nhìn bông tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, trong lòng có loại cảm giác hết thảy đều kết thúc sau khi đập nồi dìm thuyền, bình tĩnh, thoải mái dễ chịu mà vui mừng - - Trương Kỳ Kỳ rốt cuộc là của .


      Trong phòng ngủ có mở đèn, cho nên rèm cửa cũng có kéo lên nên bên ngoài cũng nhìn thấy động tĩnh bên trong, huống chi khoảng cách nhà cửa gần đâycách chỗ này cũng xa.


      Ngay trong loại hoàn cảnh người quên đời đứng mình này, Tô Khả kề mặt lên khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ, chậm rãi : "Kỳ Kỳ, I love you." em hơn nhiều năm rồi, em vĩnh viễn biết em nhiều thế nào đâu.


      Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ chút, thuận miệng : "Tô Khả, em cũng nha! Bất quá em cảm thấy, chúng ta vẫn là . . . vẫn là quá nhanh!"


      lại ngắt lời: "Cha em nhất định sắp điên rồi."


      Tô Khả ôn nhu cười cười: "Đừng lo lắng, có đây!"


      Trương Kỳ Kỳ hậm hực "Hừ" tiếng, trong lòng lên kế hoạch cuộc sống sau này giày vò Tô Khả như thế nào.


      duỗi tay sờ sờ mặt Tô Khả, dùng sức nắm lại: "Tô Khả, chờ em làm khổ "


      Tô Khả mặt đau đớn, trong lòng vui mừng, khẽ cười tiếng : " chờ nè!"


      Trương Kỳ Kỳ muốn lại tiếp, di động Tô Khả lại vang lên.


      Tô Khả cầm điện thoại, cho Trương Kỳ Kỳ xem mà hình điện thoại gọi đến- - "cha vợ" .


      Trương Kỳ Kỳ quả thực là nghẹn họng nhìn trân trối: ", cái này, ký hiệu lúc nào- - "


      "Sau lần đầu tiên chúng ta, " Tô Khả nhấn nút trả lời, thái độ lập tức chuyển biến, từ tàn khốc khoe khoang điên cuồng cường hào chuyển sang ôn lương cung kính cần kiệm , "Cha, lát nữa chúng con trở về."


      Trương Kỳ Kỳ: ". . ." thái độ này chuyển biến quá nhanh, thích ứng được!


      thừa dịp Tô Khả nhận điện thoại, từ người Tô Kh lăn xuống, che mặt giống như đà điểu chui đầu vào trong chăn, lắc lư chui vào chui vào, cuối cùng khắp cả người đều chui vào.


      bọc chăn nằm lỳ ở giường, giọng buồn buồn từ trong chăn truyền ra: "Ôi trời ơi!!!" Tô Khả cười dịu dàng thẹn thùng như vậy, tại sao có thể biết xấu hổ như vậy!

      Tô Khả cách chăn ở mân mê mông Trương Kỳ Kỳ vỗ cái, còn điện thoại: "Cha, cha đừng vội, chúng con trong vòng tiếng đồng hồ liền đến. Gặp lại."


      cúp điện thoại, cười nhìn Trương Kỳ Kỳ che chăn chổng mông nằm ở chỗ này, trong lòng vui cực kỳ, khỏi lại đưa tay vỗ cái mông Trương Kỳ Kỳ, trong giọng dường như cũng mang theo vui vẻ: "Mau đứng lên ăn mặc cho xinh đẹp, chúng ta gặp gia trưởng!" rốt cuộc tìm được điểm yếu của Trương Kỳ Kỳ rồi - - quá đòi hỏi mặt mũi, chỉ cần mình biết xấu hổ, Trương Kỳ Kỳ nhất định khuất phục!

      ( Trong cuộc sống hôn nhân buồn chán của Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả xuất thần nhập hóa lợi dụng điểm yếu coi trọng mặt mũi của Trương Kỳ Kỳ, giống như Trương Kỳ Kỳ lợi dụng chứng cường bách và tham muốn chiếm hữu chỉnh đốn .)


      quản trong lòng nghĩ như thế nào, Trương Kỳ Kỳ thích làm đẹp vẫn ăn diện xinh đẹp, hơn nữa vì phối hợp với nhẫn vàng Tô Khả đeo lên cho , còn cố ý đeo vòng cổ hồng bảo thạch Tô Khả mua cho , ở trước gương trong phòng tắm lầu soi soi, cảm thấy dây chuyền vàng hồng bảo thạch phiền phức thổ hào cùng váy màu đen coi như phối hợp, chỉ là vết đỏ mờ mờ ảo ảo trong cổ này có chút chướng mắt, dùng phấn lót che che, vẫn cảm thấy còn có thể nhìn ra.


      Tô Khả gác điện thoại của bác cả Trương Thuận Đông gọi cho Kỳ Kỳ, cầm lấy khăn lụa của tới, đứng ở phía sau Trương Kỳ Kỳ, cúi đầu tìm mấy cái vết đỏ do mình mút ra cổ , nhịn cười hỏi : "Khăn lụa quấn được ?"


      Trương Kỳ Kỳ cố ý kiêu kỳ nhìn cái: "Tiểu Khả tử, giúp trẫm quấn ."


      Tô Khả cười quấn khăn lụa quanh phần cổ , nhịn được lại khẽ hôn cái tóc : " thôi, thái hậu nương nương của !"

      Cha Kỳ Kỳ vốn buổi sáng sớm yên tĩnh tường hòa.


      Kỳ Kỳ thích ăn hải sản, ông vốn định đạp tuyết bộ chợ hải sản gần đó mua chút nghêu và trai tươi về, giữa trưa Kỳ Kỳ từ nhà bạn học trở lại, ông làm cho Kỳ Kỳ món trai xào cay và canh nghêu.


      Ông cầm tiền và dù, lấy giày mưa ra, đứng ở trước cửa định thaygiày mưa ra ngoài.


      Mẹ Kỳ Kỳ thích sạch , cầm lấy chổi lông gà phủi tới phủi lui trong phòng, trong miệng ngâm nga khúc nhạc phim truyền hình của hồng tiểu sinh Lý Thụy - - 'trường kiếm giang hồ'.Ngũ của bà có chút được đầy đủ, hừ phải quái khang quái điệu, cha Kỳ Kỳ liền giễu cợt: "Tơi mẹ Kỳ Kỳ này, bà nghe Lý Thụy người ta hát lại - - "


      Ông còn chưa hết lời, điện thoại ở trong túi liền vang lên. Là dãy số xa lạ.

      Cha Kỳ Kỳ sợ là đồng nghiệp gọi tới - - đơn vị bọn họ sợ tạm thời xảy ra chuyện, điện thoại của công nhân viên chức cần phải giữ 24/24 - - nhấn nút trả lời.


      Giọng ở đầu điện thoại đầu bên kia trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, gọi ông "Cha" .


      Tay cha Kỳ Kỳ run lên, thiếu chút nữa ném điện thoại di động xuống: "Cậu rốt cuộc là ai?" Vì sao gọi tôi là "Cha" ? Nhưng giọng này sao nghe có chút quen quen?


      "Tô Khả sao?"


      Tô Khả ở đầu điện thoại bên kia bình thản: "Đúng, cháu là Tô Khả."


      Cha Kỳ Kỳ tim đập rộn lên, hai tay phát run: "Kỳ Kỳ nhà tôi đâu? Con bé ở chung chỗ với cậu chứ?" Tô Khả gọi ông "Cha" . . .


      "Cha, cháu từ trước đến nay vẫn ở chung chỗ với Kỳ Kỳ." giọng Tô Khả vẫn duy trì bình tĩnh.


      Cha Kỳ Kỳ sắp ngất rồi: " . . đùa gì đó! Các người bây giờ ở chỗ nào? Toi đón Kỳ Kỳ!"


      Tô Khả vẫn biết xấu hổ như trước: "Cha, cha đừng vội, giữa trưa con mang Kỳ Kỳ đến nhà gặp người."


      Cha Kỳ Kỳ : ". . ." Tô Khả điên rồi sao?


      Ông sắp bị tức xỉu, nhưng giọng của Tô Khả vẫn ràng truyền tới: ""Cháu và Kỳ Kỳ thứ hai đăng ký kết hôn, cháu hỏi rồi, chỗ đăng ký kết hôn khu Tứ Minh ở đường Trường Giang, cách chỗ này của cháu rất gần."


      Cha Kỳ Kỳ : ". . ."


      Sau khi cúp điện thoại, cha Kỳ Kỳ biến thành cọc gỗ con tò te đứng ở đó, giày mưa mang được nửa bị giẫm ở dưới chân.


      Mẹ Kỳ Kỳ phát tình hình kỳ quái, vội tới: "Làm sao vậy?"


      Cha Kỳ Kỳ ánh mắt đờ đẫn: "Tô Khả lát nữa muốn tới nhà chúng ta."


      Mẹ Kỳ Kỳ trong lòng vui vẻ: "Kỳ Kỳ cũng theo tới sao?"


      Cha Kỳ Kỳ đầu tiên là "ừ" tiếng, tiếp theo liền gắt gao nhìn mẹ Kỳ Kỳ chằm chằm: "Bà sớm biết chuyện của Tô Khả và Kỳ Kỳ?"


      Mẹ Kỳ Kỳ chẳng hề để ý : "Kỳ Kỳ cũng được, con bé từ rất vụng về; thế nhưng với đạo hạnh của Tô Khả được, khắp nơi đều là sơ hở, làm sao nhìn đoán ra?"


      Cha Kỳ Kỳ tức giận xoay người cởi giày mưa ném : "Bà là mẹ ruột sao? Kỳ Kỳ gọi Tô Khả như thế nào ? Con bé gọi Tô Khả là chú họ đó!"


      Mẹ Kỳ Kỳ lắc đầu, tránh thoát giày mưa bay bổng qua: "Vừa có chút liên hệ máu mủ nào, chú họ làm sao ? Tô Khả người ta có tiền như vậy, lớn lên lại tốt, Kỳ Kỳ trèo lên cuậ há phải vừa vặn? Kỳ Kỳ nếu kết hôn với cậu ấy, Tô Khả nhiều nhà như vậy, chúng ta cũng cần cho Kỳ Kỳ căn nhà này nữa. Căn nhà này này tương lai trả lại cho Lâm Lâm - - "


      "Bà nghĩ tới vạn nhất Tô Khả là chơi đùa à!" Cha Kỳ Kỳ sắp bị bà vợ bất công của mình cho làm tức chết.


      Mẹ Kỳ Kỳ hồ đồ thèm để ý: "Kỳ Kỳ chúng tavừa xinh đẹp vừa hiền lành, mới lo gả !"


      Cha Kỳ Kỳ hít sâu hơi, xoay người lại vào phòng ngủ, có ý định chuyện với mẹ Kỳ Kỳ .

      Tô Khả dừng xe ở bãi đỗ xe ngầm của cao ốc đối diện tiểu khu nhà Kỳ Kỳ, sau đó tay nắm Trương Kỳ Kỳ, tay nhấc hai cái túi giấy và hai cái lớn túi giấy. Những thứ này là sớm bảo người mua làm quà tặng lấy lòng - - áo da và đồng hồ cho cha Kỳ Kỳ, mỹ phẩm bảo dưỡng phẩm và bộ đồ trang sức vàng cho mẹ Kỳ Kỳ.


      Trương Kỳ Kỳ liếc mắt Tô Khả cái: " sợ cha em đánh ?"


      Đôi mắt Tô Khả nhìn xuống, lông mày thanh tú chớp chớp, nhưng gì.


      Loại vô thanh thắng hữu thanh (im lặng đánh bại có tiếng) này của kích thích Trương Kỳ Kỳ, theo ánh mắt Tô Khả nhìn mình, phát bộ vị Tô Khả vừa nhìn là bụng của mình.


      Sau ba giây đồng hồ, Trương Kỳ Kỳ , biết Tô Khả vì sao bảo thay đổi váy size hơn chút.


      bỗng nhiên rất chờ mong nhìn Tô Khả biểu diễn.


      Với tư cách con của ba ba, Kỳ Kỳ rất biết điểm yếu của ba ba - - ba lớn tiếng, càng lớn tiếng hơn; ba nếu như còn khuất phục, Trương Kỳ Kỳ liền gào khóc, khóc đến khi ba khuất phục.


      Đến trước cửa nhà Trương Kỳ Kỳ, Tô Khả ôm Trương Kỳ Kỳ ra phía sau, sau đó ấn chuông cửa vang lên.


      Mở cửa là mẹ Kỳ Kỳ.


      Biểu tình mặt bà rất vặn vẹo, giống như là vui vẻ, nhưng lại dám trắng trợn vui vẻ: "Ơ, Tô Khả tới!"

      Mẹ Kỳ Kỳ nhìn nhìn Tô Khả, lại nhìn Trương Kỳ Kỳ từ bên cạnh Tô Khả nhô đầu ra chút, thấp giọng : "Kỳ Kỳ, ba của con tức giận nằm ở giường rồi."


      Tô Khả mỉm cười, kêu tiếng "Mẹ" .


      Mẹ Kỳ Kỳ rất ít khi nhìn thấy thổ hào lạnh nhạt cao ngạo này cười, nhất thời bị mê hoặc, lập tức tươi cười rạng rỡ mời vào: "Ai nha, Tô Khả mau vào !"


      Tô thổ hào lại cười cười, tất cả túi giấy lớn cầm trong tay đều cho mẹ Kỳ Kỳ: "Mẹ, con và Kỳ Kỳ lựa quà tặng cho mẹ và ba ba !"


      Mẹ Kỳ Kỳ nhìn con rể xinh đẹp, lại nhìn nhìn quà tặng có giá trị này chút, lập tức luôn miệng : "Quá khách khí! Sau này tới nên như vậy!"


      Tô Khả nhàng kéo Trương Kỳ Kỳ ngây ra như phỗng cái, sau đó ôm cả eo cùng nhau vào cửa.


      Sau khi ngồi xuống cùng mẹ Kỳ Kỳ ghế sofa, Tô Khả ngay vào điểm chính: "Mẹ, ngày mai là thứ hai, con và Kỳ Kỳ muốn đăng ký kết hôn, mẹ tìm hộ khẩu trong nhà cho con !" Kỳ Kỳ sau khi tốt nghiệp đại học hộ khẩu có lẽ dời lại hộ khẩu về nhà .


      Mẹ Kỳ Kỳ cười đôi mắt cũng thấy đâu: "Được được được! mẹ phòng ngủ tìm ngay bây giờ!"


      Tô Khả híp mắt nở nụ cười: "Maẹ, ta cùng mẹ cùng phòng ngủ gặp ba ba!"

      Mẹ Kỳ Kỳ bị nụ cười ngây thơ của Tô thổ hào hiếm khi cười này mê hoặc đến thần trí ràng, lại là liên tiếp "Được được được" .


      Trương Kỳ Kỳ ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Tô Khả lạnh nhạt cao ngạo hóa thân vua màn ảnh.


      Tô Khả lại chịu buông ra, cười vươn tay với : "Kỳ Kỳ, chúng ta cùng chứ!"


      Trương Kỳ Kỳ liếc cái, đặt tay vào trong tay Tô Khả.


      Mẹ Kỳ Kỳ thấy Tô Khả và Kỳ Kỳ ân ái như vậy quả thực giống như là ngày mùa nóng uống nước đá, chỗ nào sảng khoái, cười ha hả dẫn Tô Khả và Kỳ Kỳ về hướng phòng ngủ bên kia.


      Tô Khả thừa dịp mẹ Kỳ Kỳ chú ý, tiến đến bên tai Trương Kỳ Kỳ thấp giọng : "Nhớ phối hợp với ."


      Trương Kỳ Kỳ hậm hực "ừ" tiếng.


      Cha Kỳ Kỳ nằm ở giường đưa lưng về phía bọn họ, nghe thấy tiếng của bọn họ vào cũng động đậy.


      Tô Khả bước lập tức trầm trọng, đến bên giường, giọng bi thương vô cùng hối hận: "Cha, con sai rồi. Ngày mai con mang Kỳ Kỳ đăng ký. Thời gian có lẽ còn kịp. . ." "Thời gian có lẽ còn kịp" dư lượn lờ hàm nghĩa vô cùng.


      Cha Kỳ Kỳ cẩn thận nghiền ngẫm, cảm thấy đúng, lập tức ngồi dậy, trơ mắt nhìn phần bụng của Trương Kỳ Kỳ đứng song song với Tô Khả.


      Trương Kỳ Kỳ thẹn thùng e lệ cúi đầu xuống, thấp giọng sẵng giọng: "Cha!"


      Cha Kỳ Kỳ nhìn phần bụng nổi lên, quả thực muốn tìm cái chết.

      Nhìn chằm chằm vào phần bụng của Trương Kỳ Kỳ hồi lâu, ánh mắt ông đều đỏ lên.


      biết qua bao lâu, cha Kỳ Kỳ thở dài hơi, nản lòng thoái chí : "Ba tìm hộ khẩu cho các con."


      Trương Kỳ Kỳ nhìn Tô Khả, Tô Khả cũng nhìn .


      Trong lòng hai người đều là ngòn ngọt, sau khi ánh mắt chạm nhau liền tách ra ngay, nhưng tay lại lặng lẽ nắm nhau.


      Cha Kỳ Kỳ liếc trông thấy, tức giận đến mức nước mắt đều sắp trào ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :