1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng Tô đại chiến Bạch Cốt Tinh - Tội Gia Tội (67 chương + 1 PN) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 41

      Nhà ăn của biệt viện này cũng có phong cách đặc biệt, bàn ăn ghế ngồi đều kiểu Trung Quốc, bản gốc bức tranh sơn thủy cổ của tác gia nổi danh treo bức tường, ngoài cửa sổ hình như có dòng suối chảy qua, trong lúc ngẫu nhiên nghe được tiếng róc ra róc rách.
      Lục Tiểu Phong liếc mắt nhìn lại, hơn mười người ngồi ở bàn dài, ngồi đầu là quý bà, diện mạo đoan trang hòa nhã, toàn thân khoan thai lộng lẫy, nhưng mà mặt mày lại phải hiền hậu. Những người khác căn cứ phán đoán của Lục Tiểu Phong hẳn là bậc con bậc cháu, vội nhìn lướt qua đều là tuấn nam mỹ nữ, quả nhiên là có gien vô cùng đặc biệt nha.
      Tầm mắt của lão phu nhân (k biết tay = từ gì, ai biết chỉ mình với) chỉ nhàng xẹt qua mặt Lục Tiểu Phong, nhận ra hỉ nộ, ngay sau đó tầm mắt của bà dừng lại ở người Tô Trí Nhược, khuôn mặt đầy nếp nhăn hơi mềm ra, mỉm cười : “Tiểu Quai cũng tới, như vậy có thể bắt đầu rồi.”
      Lúc này, Lục Tiểu Phong nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bên tay trái lão phu nhân đứng dậy về phía bọn họ, ta dừng lại ở bên cạnh Lương Thiển Thâm, đưa tay đỡ lấy ấy, vô cùng quan tâm : “Để đỡ em tới nào.”
      Lục Tiểu Phong cảm thấy tò mò nhìn ta chằm chằm, nhưng đập vào mắt là diện mạo xấu xí, đầu tiên nhìn cũng để cho người ta ấn tượng sâu sắc, nhiều lắm chỉ là sắc mặt trắng bóc, ánh mắt thanh nhã, nhưng toàn thể khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sạch . Người nọ hình như cảm thấy tầm mắt Lục Tiểu Phong, ngẩng đầu nhìn nàng khẽ cười, tiếp theo cùng với Lương Thiển Thâm ngồi xuống.
      Người này chính là chồng của Lương Thiển Thâm sao? Nhớ rằng Lương đại mỹ nữ từng chồng của ấy ai có thể so sánh được, nàng tưởng tượng rằng người đàn ông dáng vẻ tuấn, khí thế bất phàm, bây giờ nhìn thấy người hơi có chút kinh ngạc. Chỉ có điều, Lục Tiểu Phong sớm ngộ ra vẻ bề ngoài của con người chỉ là cái túi da, đẹp hay xấu đều đến từ chính linh hồn trong cái túi đó.
      “Chúng ta ngồi bên này.”
      Tô Trí Nhược dẫn theo Lục Tiểu Phong ngồi ở phía cuối chiếc bàn dài, khi Lục Tiểu Phong ngồi xuống đúng lúc đối diện với ánh mắt chán ghét của bà Tô bay tới, bên tay trái bà ta chắc là ông Tô, đeo kính mắt bọc vàng, tay cầm chén rượu, cũng nhìn Lục Tiểu Phong. Bên tay phải bà ấy có để lại chỗ trống, xem ra là chuẩn bị cho con trai. Lục Tiểu Phong tiếp tục nhìn qua phía bên phải, lập tức giật mình, Diệp Nhuận An cúi thấp người cứng ngắc ngồi ở đằng kia.
      Trong ý nghĩ Lục Tiểu Phong lên nghi ngờ, nàng phát các kiện đều bình thường, lúc trước nàng nghĩ rằng hình như Tô Trí Nhược có bạn nên mới tìm nàng nhờ giúp đỡ, nhưng bây giờ Diệp Nhuận An ngồi đối diện, tại sao Tô Trí Nhược lại kéo nàng cùng?
      Lão phu nhân giơ chén rượu lên với mọi người: “Hôm nay hiếm thấy tất cả mọi người cùng tụ họp ở đây, ta biết Quân Nặc bận rộn nhiều việc, hôm qua còn ở nước Mỹ bàn chuyện điều khoản đầu tư, Vịnh Ngâm cũng có chuyện vội ký hợp đồng, nhưng mà hôm nay là ngày lành, mấy hôm trước Thiển Thâm khám thai, bác sĩ vị trí thai của cháu nó ổn định, đây là đứa chắt ngoại đầu tiên của Tăng gia, cần phải chúc mừng tốt.”
      Thần kinh Lục Tiểu Phong được rèn luyện mãi đến cứng như thép lúc nghe đến hai chữ “Tăng gia” vẫn cầm lòng được run lên, chỉ cần người chú ý qua đến tin tức xã hội có ai biết “Tăng gia” là gia tộc huy hoàng đến mức nào, đứng đầu tứ đại gia tộc, tay che trời trong giới kinh doanh, nền móng xâm nhập giới chính trị, hễ người trong thế giới ngầm cũng phải kính sợ ba phần với Tăng gia. Lục Tiểu Phong từng ở bên cạnh Tiêu Duy nghe được ta nhắc qua tới đại gia tộc này, lịch sử vinh quang này ba ngày ba đêm hết, lại có quan hệ thông gia với Nghê gia trong tứ đại gia tộc, địa vị càng vững chắc giống như núi Thái Sơn thể lung lay.
      Lục Tiểu Phong ngoài cười nhưng trong cười quay đầu thầm với Tô Trí Nhược: “Nhà của lợi hại.”
      “Cho nên tôi sợ cho biết, có áp lực tâm lý.” Tô Trí Nhược khẽ .
      Lúc này lại nghe Lão phu nhân : “Nha đầu ngốc, có em bé là may mắn của con, đây là quà bà ngoại tặng cho con, nhận lấy.”
      “Cám ơn bà ngoại.”
      Lục Tiểu Phong phát tuy rằng Tăng lão phu nhân diện mạo uy nghiêm, nhưng tương đối chiều cháu ngoại Lương Thiển Thâm này.
      Ngay sau đó, những người khác trong Tăng gia cũng đồng loạt đưa quà tặng của mình lên, Lục Tiểu Phong phát góc nhà bày đầy quà cáp, lẵng hoa, phía có các dải băng, đại khái đều là quà của những người thân bạn bè tặng cho Lương Thiển Thâm.
      Tô Trí Nhược cũng tiến tới đưa quà tặng của mình cho Lương Thiển Thâm: “Đây là quà của cùng Tiểu Phong.”
      Lục Tiểu Phong nghe thấy Tô Trí Nhược gọi nàng như vậy lập tức run rẩy trong lòng, phía trước là ánh mắt lạnh thấu xương của bà Tô biết quét qua bao nhiêu lần người nàng.
      Lương Thiển Thâm cười nhìn nàng tỏ vẻ cảm tạ, Lục Tiểu Phong vội cần khách khí.
      Tô Trí Nhược trở lại ngồi ghế, Lục Tiểu Phong nghiêng mặt qua phía ta liếc mắt cái: “Cảm ơn giúp tôi chuẩn bị.”
      Tô Trí Nhược ngẩn ra, cảm giác được bất mãn trong giọng của Lục Tiểu Phong, vội giải thích: “Loại chuyện nhặt này cần để ý, dùng bữa dùng bữa.”
      “Vị tiểu thư này là bạn của Thiển Thâm cùng Tiểu Quai nhà chúng ta?” Cuối cùng Tăng lão phu nhân cũng di chuyển tầm mắt về phía người lạ duy nhất bàn.
      “Bà ngoại, vị này là Lục Tiểu Phong tiểu thư mà hôm qua con đề cập mời đến với người đó.” Lương Thiển Thâm lập tức đến bên cạnh Tăng lão phu nhân giới thiệu.
      “Lại , là Tiểu Quai đưa Lục Tiểu thư tới, các người quen biết thông qua Thiển Thâm sao?”
      Vị ngồi thứ ba bên tay phải Tăng lão phu nhân, người đàn ông đeo kính mắt lịch cầm lấy khăn ăn lau miệng, khẽ cười nhìn về phía Lục Tiểu Phong và Tô Trí Nhược. Lục Tiểu Phong theo tình thế quan sát chút, người đàn ông này tuy rằng mặt mỉm cười, hào hoa phong nhã, nhưng hai má hơi hóp, khóe mắt hơi nhíu, vừa nhìn liền biết là người tâm tư kín đáo, lòng dạ thâm sâu.
      “Tôi quen ấy trước, sau đó Thiển Thâm mới quen biết với ấy.” Tô Trí Nhược trả lời chi tiết.
      “Ah? Hiếm khi thấy cậu chủ động dẫn bạn trở về.”
      biết vì sao, Lục Tiểu Phong rất ác cảm với cách chuyện của người đàn ông này, đặc biệt lúc ta nhấn mạnh trọng bốn chữ “ bạn ” này. Từng từ nhấn mạnh mà ta làm cho Tăng lão phu nhân hơi nheo mắt lại, ông Tô nhìn chăm chú vào Tiểu Phong, mặt Diệp Nhuận An căng lên đỏ bừng, đầu cũng cúi thấp đến gần sát vào bát cơm.
      Lúc Tô Trí Nhược trả lời ngay cả mi mắt cũng nâng lên: “Tôi dẫn bạn trở về được sao?”
      Lời nghe có chút khó chịu.
      “Vậy mà cũng gọi bạn bè gì chứ.” Bà Tô kỳ quái nhấp rượu vang đỏ, thản nhiên : “Lục Tiểu thư làm việc ở đâu? Cha mẹ làm nghề gì?”
      “Mẹ, tại sao mẹ lại hỏi thẳng như vậy.”
      “Bạn của con mẹ cũng muốn hiểu biết chút. Lần trước vội gặp qua, lần này nếu tới nhà, nên hỏi thăm nghe cho ràng.” Bà Tô cũng khách sáo.
      “Bà ngoại.” Tô Trí Nhược trực tiếp kháng án.
      Tăng lão phu nhân chậm rãi cắn miếng sủi cảo thủy tinh hấp, lại chậm rãi : “Phép tắc vẫn phải làm. Lục Tiểu thư nếu ngại cho bà già này nghe chút .”
      Xem đến đây, cuối cùng Lục Tiểu Phong cũng ngộ ra, hóa ra nhà này tưởng nàng là bạn Tô Trí Nhược dẫn về nhà, hôm nay ra mắt phụ huynh, con rồng đen (đoạn này từ ô long ta hiểu lắm nên xin phép dịch tiếng việt, ai biết nghĩa bóng là gì giúp ta nha) này đủ lớn. Lục Tiểu Phong vừa định trả lời, giọng đột nhiên chen vào.
      “Cháu, cháu đột nhiên nhớ ra nhà cháu còn có việc, bà, dì, chú, Thiển Thâm, cháu trước.”
      Diệp Nhuận An đứng dậy vội vội vàng vàng xin phép về, Lục Tiểu Phong cũng thấy khuôn mặt của ấy lúc hồng lúc trắng, bộ dạng suýt khóc đến nơi, khó cho ấy sau đó vẫn phải cố gắng duy trì lễ phép. Lục Tiểu Phong muốn giải thích, lại bị Tô Trí Nhược thầm cầm chặt tay, nàng sửng sốt, đánh mất cơ hội, chỉ nghe giọng Tô Trí Nhược trong trẻo nhưng lạnh lùng với Diệp Nhuận An: “Bên ngoài mưa to, đường cẩn thận, hẹn gặp lại.”
      câu này của ta vừa xong, cả người Diệp Nhuận An giống như mới bị sét đánh trúng, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, tròng mắt trợn to lên thể tin nổi nhìn Tô Trí Nhược chằm chằm, ngay sau đó hai hàng nước mắt chảy dài xuống. Diệp Nhuận An đường như dùng tư thế trốn chạy để đẩy ghế dựa phía sau ra, loạng choạng hùng hục chạy ra ngoài, cũng chờ người hầu lấy áo khoác ngoài đến.
      Trong nháy mắt, trong phòng ăn yên tĩnh đáng sợ.
      giây sau, bà Tô vỗ bàn đứng dậy, lập tức muốn xông lên mắng Tô Trí Nhược, lại bị ông Tô chặn lại, trách mắng: “Ở trước mặt khách, còn ra thể thống gì nữa.”
      “Khách, ở đây làm gì có khách, người chính xác là khách rồi.” Ngực bà Tô ngừng phập phồng, hình tượng quý phu nhân hoàn toàn tan biến.
      “Dì cả, lời này của dì đúng, con từng Lục tiểu thư là do con mời đến.” Sắc mặt Lương Thiển Thâm cũng lạnh xuống.
      “Em , rốt cuộc là em mời hay là Tiểu Quai tìm em làm bia đỡ đạn?” Lại bên cắt tảng thịt bò bên nhãn nhã .
      Lương Thiển Thâm cười ngạo nghễ, ánh mắt lợi hại: “Chị Vịnh Ngâm, lời này của chị có ý gì.”
      “Chính là ý Lục tiểu thư ràng là bạn của Tiểu Quai, hà tất phải che dấu.” Cách chuyện của Tăng Vịnh Ngâm vĩnh viễn đều đều, ấm mềm mềm, tươi cười cũng duy trì tao nhã cách thay đổi.
      “A, lời này của chị cả buồn cười, Tiểu Quai dẫn bạn trở về vì sao phải che dấu.” Lương Thiển Thâm quay đầu với Tăng lão phu nhân, “Bà ngoại, Lục tiểu thư chắc chắn là tốt, rất hợp với Tiếu Quai, người nhìn xem nhiều năm thế này Tiểu Quai chưa từng nhắc đến người bạn , lần này có thể dẫn về nhà phải lên ấy rất nghiêm túc sao.”
      “Thiển Thâm, con dâu của dì nhất định phải qua cửa ải của dì, dì được liền được. Loại con tư chất thế này làm sao có thể tiến vào nhà của chúng ta.” Sắc mặt bà Tô xanh mét.
      “Là mẹ lấy vợ hay là con lấy vợ, đây là tự do của con.” Tô Trí Nhược yếu thế chút nào, lập tức cãi lại.
      Từ đầu đến cuối, Lục Tiểu Phong phát ra câu tự giải thích cho chính mình nàng cũng thể xen vào.
      “Được rồi, tất cả đều bớt lời !” Đột nhiên, Tăng lão phu nhân lời uy nghiêm, bàn toàn người tất cả đều im bặt.
      bữa cơm ngon ầm ỹ gì mà ầm ỹ, mất thể diện, đám làm cho ta đau đầu. Hôm nay là để chúc mừng Thiển Thâm, phải thảo luận chuyện bạn của Tiểu Quai, tất cả im miệng cho ta, ăn cơm!”
      Mệnh lệnh của lão phu nhân ai dám nghe, cho dù có nhiều hơn nữa cam lòng cũng oán giận đều phải đè nén vào trong bụng. bàn cơm lập tức im lặng chỉ còn lại tiếng gắp thức ăn và dùng cơm, Lục Tiểu Phong cúi đầu nhìn đồ ăn trong bát khẩu vị đều có, tay của nàng còn bị Tô Trí Nhược nắm lấy. Lục Tiểu Phong khẽ giật lại, nàng nhìn về phía Tô Trí Nhược ra sức đưa mắt ra hiệu, nghiệt kia cũng chỉ để ý đến ăn cơm của chính mình.
      Lục Tiểu Phong ỷ tức giận, nàng cảm thấy mình oan uổng, bản thân mình ràng cái gì cũng biết, cái gì cũng có làm, lại bị người khác chỉ chỏ , mấy người đó tranh cãi với nhau ngừng lại gạt đương là nàng ở bên làm người xem. Quan trọng hơn là, lần này Tô Trí Nhược quá đáng, nàng có thể khoan dung ta hung dữ đối với nàng, bộ dạng đại gia sai bảo nàng, cũng có thể khoan dung lòng dạ ta hẹp hòi cùng lời độc ác. Nhưng mà, chuyện này khác, ta thể lợi dụng nàng, lừa gạt nàng, nhất là đối diện với tình cảm mà nàng để ý nhất.
      Ngay tại lúc Lục Tiểu Phong quyết định nhất định phải ra điều hài lòng là lúc, người hầu ở ngoài cửa vào, ta đến bên tai Tăng lão phu nhân hai câu, Tăng lão phu nhân lập tức nhìn Tăng Quân Nhược : “Tiêu Duy của Liêu gia tới, con đón tiếp chút.”
      Lục Tiểu Phong bỗng nhiên kinh ngạc đến ngây người.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 42

      Tiêu Duy của Liêu gia. Nếu chính là Tiêu Duy, có thể là trùng họ trùng tên, có thể Liêu gia chỉ có người là Tiêu Duy. Tăng Quân Nhược ở bên kia muốn đứng dậy, trong óc Lục Tiểu Phong như bốc lên trận hỏa hoạn, sức nóng cùng ánh lửa làm cho nàng căn bản thể nào tự hỏi. Nàng thể tưởng tượng được gặp mặt lại người kia trong tình cảnh như thế nào, hoặc là nàng chưa từng nghĩ tới muốn gặp lại người kia. Qua nhiều năm như vậy nàng vẫn luôn đem ký ức về người này xé thành từng mảnh , nếu có thể nàng thậm chí còn muốn đuổi ta ra khỏi trí nhớ của mình. Nhưng bất đắc dĩ, tồn tại của ta là vết đen, chỉ cần Lục Tiểu Phong có đoạn quá khứ kia của Mông Sa, lại thể có người tên Tiêu Duy này.
      “Tiêu Duy, ai là Tiêu Duy?”
      Vẫn có người so với nàng còn ngạc nhiên hơn, thậm chí có chút giật mình, Tô Trí Nhược lập tức hỏi.
      “Còn ai nữa, chính là Liêu gia, cháu ngoại của Liêu Trung lão gia.” Tiếng của Tăng Học Dương cha Tăng Quân Nhược cứng rắn lần đầu tiên vang lên, trong giọng hơi có chút khinh thường.
      Lục Tiểu Phong thực lo lắng ta hành động nóng nảy, nhưng mà Tô trí Nhược chỉ hơi ngẩn ra, lập tức thu hồi vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi, lần nữa cúi đầu ăn cơm, tuy rằng thoạt nhìn ta có vẻ khôi phục lại bình thường, nhưng mà Lục Tiểu Phong cảm thấy được hơi thở thân người ta nhanh chóng thay đổi, nhưng bây giờ nàng đoán được ta nghĩ gì.
      ngẩn ra đó gì thế.” Tô Trí Nhược đẩy đẩy Lục Tiểu Phong.
      Trong mắt Lục Tiểu Phong chỉ có bóng dáng Tăng Quân Nhược ra ngoài, nàng ép buộc bản thân bình tĩnh, lấy ra lực tự động kiềm chế trời sinh của nàng, : “Chờ chút, toilet ở đâu?”
      ra ngoài rẽ phải đoạn là có thể nhìn thấy.”
      Lục Tiểu Phong cười nhìn mọi người ngồi : “Xin phép vắng mặt chút”, sau đó đặc biệt bình tĩnh tự nhiên buông đũa đứng dậy, ra khỏi cửa, rẽ phải, mỗi bước của nàng, tim liền đập nhanh hơn, phảng phất có gì đó như quái vật tà ác đuổi theo sau lưng nàng, nhìn nàng chằm chằm, nhưng bước của nàng chút loạng choạng. Trong lúc nàng qua chỗ ngoặt, đúng lúc nghe thấy được tiếng chuyện với nhau ở bên kia.
      “Lúc này tới quấy rầy là thất lễ.”
      Giọng của đàn ông trầm thấp mất vẻ du dương, vẫn giống như quá khứ, thích ở trong giọng hòa trộn chút ngạo mạn khó có thể phát ra.
      “Đâu có đâu có, xin mời bên này.”
      Chỉ còn cách cái hành lang, nàng cũng cách quá khứ của nàng đoạn chỉ có vậy. Cổ tay phải bắt đầu lên cơn bứt rứt đau đớn đến tận xương. Tiếp theo đó chính là muốn đâm vào nơi yếu nhất trong nhà giam trí nhớ để kéo nàng vào trong tối tăm sợ hãi. Lục Tiểu Phong tựa vào tường, tay trái gắt gao đè lên cổ tay phải, đầu của nàng quay vòng vòng rất nhanh, lát nên quay về như thế nào, hay là cứ rời như vậy?
      Ngay thời điểm chủ ý của nàng còn chắc, bên kia lại truyền đến thanh .
      “Xin tạm biệt.”
      “Nếu đến ở lại cùng dùng cơm với chúng tôi .”
      được, hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn chúc mừng Tăng gia có bé chắt ngoại đầu tiền, cũng hi vọng hai gia đình sau này có thể có nhiều cơ hội hợp tác hơn.”
      “Nhất định rồi, tôi tiễn ra ngoài.”
      Tiếng bước chân càng lúc càng xa, cuối cùng còn nghe thấy gì nữa. Lục Tiểu Phong từ từ thở phào nhõm, lúc này mới ngạc nhiên phát ra toàn thân mình mướt mồ hôi, có lẽ là ông trời muốn vẫn phải nghe cầu nguyện của nàng, có làm khó nàng, nếu để cho nàng và ta gặp mặt ở chỗ này, nàng hoàn toàn thể dự đoán được ta có phản ứng gì, chính nàng làm ra những chuyện gì.
      Đột nhiên, nàng nghĩ đến Tô Trí Nhược, ta biết Tiêu Duy, có lẽ ta biết Tiêu Duy và Mông Sa trước đây xảy ra những chuyện gì, nhưng nhất định ta biết chính bởi vì vụ án Tiêu Duy mà Mông Sa mới biến mất cách thần bí. Vốn dĩ nàng nghĩ rằng cho dù Tô Trí Nhược muốn diều tra Tiêu Duy như thế nào, chỉ cần có Nghiêm Đội cùng Kha Địch ở đó đè ép, ta thể nào tiếp cận được với Tiêu Duy. nghĩ rằng ta là người nhà Tăng gia, Liêu gia cùng Tăng gia có chuyện buôn bán làm ăn thường xuyên qua lại phải có khả năng.
      mỉa mai, nàng luôn tránh đụng chạm tới quá khứ, vì bắt đầu cuộc sống lại lần nữa, nàng thay tên đổi họ, khiêm tốn đến thể khiêm tốn hơn, nàng chỉ muốn nước sông phạm nước giếng, yên ổn sống qua cuộc đời này. Nhưng mà ông trời hình như cố tình cho nàng thực được, đầu tiên là Liêu Khả Nham, tại là Tô Trí Nhược, chỉ vì là có lưu luyến rất sâu với gian phòng kia, muốn nơi đất khách quê người, giờ lại đưa tới nhiều phiền toái như vậy.
      Lục Tiểu Phong cảm thấy tinh thần và thể xác nặng nề, nàng cắt đứt quan hệ cùng với Liêu Khả Nham, bây giờ nàng nhất định phải cắt đứt quan hệ cùng với Tô Trí Nhược, nghĩ đến đây, đầu của nàng đau đớn như muốn nổ tung.
      Khi nàng trở lại nhà ăn, lập tức phát khí thích hợp, nhanh chóng trở về chỗ ngồi, sau đó nhìn thấy sắc mặt Tô Trí Nhược lại đen lại, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn trai của mình.
      “Vì sao nhà chúng ta lại muốn có quan hệ với Tiêu Duy?”
      Tăng Học Dương tức cười hỏi lại: “Vì sao thể, nhà chúng ta từ xưa tới nay có quan hệ làm ăn qua lại với Liêu gia, có tiền mọi người cũng kiếm, chẳng qua tại Tiêu Duy phụ trách bàn bạc thay mặt họ thôi.”
      “Bác có biết tên kia là hạng người gì hay ?” tay Tô Trí Nhược buông đũa xuống.
      Tuy rằng Tăng Học Dương bỏ phần lớn quyền cho con của mình, nhưng vẫn là lão cáo già thương trường như trước, ông ta đồng ý cười : “Tiểu Quai, bác biết nghề nghiệp của con đối với số chuyện rất nhạy cảm, nhưng con cần hiểu nhà chúng ta là dân buôn bán, chỉ cần Tiêu Duy đụng chạm đến chúng ta, chúng ta liền tiếp tục hợp tác với cậu ta. Lại , mặt mũi của Liêu lão gia ở đó, coi như nhà chúng ta cũng phải nhún nhường ba phần. Con tham gia vào công việc của gia tộc hiểu phép tắc ở đây, quan tâm tốt chuyện của mình tốt hơn.” Dứt lời mắt hướng nhìn về phía Lục Tiểu Phong.
      cả, lời này của cũng đúng. Trí Nhược nhà chúng ta chẳng qua chỉ có hứng thú thích làm cảnh sát, sớm hay muộn nó cũng về giúp đỡ trong nhà, lại cổ phần của nó vẫn còn ở trong công ty, cho dù tại nó muốn nhúng tay vào quan lí cũng là chuyện bình thường.” Bà Tô lần này trái lại rất nhanh chóng giúp con trai.
      Tô Trí Nhược tức lại cười: “Con chỉ hi vọng thanh danh nhà chúng ta trong sạch, nên để đến lúc đó con tra ra cái gì. Về phần chuyện của con, cần bác cả nhiều.”
      “Tiểu Quai!” Tăng lão phu nhân cuối cùng chịu nổi, vỗ mạnh tay xuống bàn: “Hôm nay các các chị nhất định phải làm cho tôi tức giận phải !”
      Tất cả mọi người buông bát đũa xuống, ngồi im, khí trong phòng ăn đều bởi vì bầu khí căng thẳng trở nên bất động.
      Tăng Vịnh Ngâm cười híp mắt phá tan tình thế căng thẳng: “Bà nội, nên tức giận, em bé trong bụng Thiển Thâm nhìn thấy khuôn mặt tức giận của bà nội sợ hãi.”
      Vẻ mặt Tăng lão phu nhân có chút buông lỏng, Lương Thiển Thâm lại cười như cười liếc mắt nhìn Tăng Vịnh Ngâm. Lục Tiểu Phong chú ý qua đến chị cả ở Tăng gia này, dịu dàng trang nhã, nhưng nhận ra được đối nhân xử thế lão luyện, cũng phải người dễ đối phó.
      Tăng Vịnh Ngâm làm bộ như phát ra ánh mắt của Lương Thiển Thâm, tiếp: “Hôm nay vốn dĩ rất vui, chủ yếu là vì Tiểu Quai đột nhiên dẫn theo bạn trở về, lại giới thiệu cẩn thận với chúng ta, khiến cho mọi người đoán lên đoán xuống ồn ào thoải mái. Đây chính là do cậu đúng, em trai, nếu dẫn về nhà, nên thẳng thắn vô tư .”
      Đề tài cuối cùng lại quay trở lại người Tô Trí Nhược và Lục Tiểu Phong.
      lúc Tô Trí Nhược muốn mở miệng giải thích Lục Tiểu Phong nâng tay đè chặt lên bờ vai của ta, Tô Trí Nhược nhíu mày, ánh mắt vội vàng muốn ra hiệu cho nàng, lại bị nàng tránh nhìn.
      Tầm mắt Lục Tiểu Phong thản nhiên nhìn về phía mọi người, nàng nghiêm mặt, giọng đúng mực: “Đầu tiên, xin lỗi đột nhiên tới chơi quấy rầy hứng thú của mọi người, đối với Lương tiểu thư lại càng có lỗi, bởi vì lúc giờ trước tôi cũng biết tính chất của buổi liên hoan hôm nay, giúp tôi sắp xếp, tôi rất cảm ơn. Nhưng mà, có mấy lời thể , quan hệ của Tôi và Tô Trí Nhược phải như suy nghĩ của các vị.” Lục Tiểu Phong nhìn về phía bà Tô, giọng cực kỳ lạnh nhạt: “Xin dì Tô yên tâm, tôi phải là bạn của con dì, tôi chỉ là chủ cho thuê nhà của ta, bình thường cũng hay chuyện. Tuy rằng đến tận giờ trước tôi mới biết được Tô Trí Nhược là thiếu gia của đại gia tộc, nhưng tôi là người rất khách quan, cũng thấy thực xã hội, tuyệt đối có ý nghĩ muốn bay lên cây làm phượng hoàng. Bởi vì, để cho dì hài lòng là sai lầm của tôi, tôi lập tức hủy bỏ hợp đồng thuê nhà, để cho Tô Trí Nhược chuyển , để dì sau này còn lo sợ. Như vậy nếu có chuyện gì nữa, tôi trước.”
      Lục Tiểu Phong tự mình cầm lấy túi xách cùng áo khoác ngoài, hề quay đầu lại ra khỏi biệt viện Tăng gia, từ đầu tới cuối mặt nàng chút biểu cảm nào, có liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch đáng sợ của Tô Trí Nhược ở bên cạnh.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 43

      Mưa mùa đông làm người buồn phiền khác xa so với tuyết, giọt nước mưa lạnh lẽo đập lên mặt, chảy vào áo, ướt lạnh từ làn da thấu đến tận xương, lại thêm chút gió to, khiến cho toàn thân cũng đều phát run.
      Lục Tiểu Phong mặc kệ mưa ướt đẫm thân mình, chạy mạch, giày cao gót dưới chân thiếu chút nữa làm nàng trượt chân, vì thế dứt khoát cởi ra. Vùng phía nam này vốn dĩ là khu nhà giàu, ban đêm lại càng ít thấy bóng người, chỉ có mấy người cảnh vệ tuần tra ngăn nàng lại hỏi lúc.
      Lục Tiểu Phong tiếp tục , lập tức đến dưới chân núi, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân phá tan màn mưa, ngay sau đó cả người nàng bị luồng khí lực rất lớn kéo tới phía sau.
      Toàn thân Tô Trí Nhược ướt giống như nàng, tóc càng ngừng giọt nước xuống, ánh mắt bởi vì nước mưa thể híp lại, đường nét mặt gắt gao căng cứng, cánh mũi khe khẽ rung rung, ta chỉ mặc cái áo sơ mi mỏng, đôi môi lạnh đến tím ngắt, ta nhìn nàng chằm chằm tiếng nào, sức lực tay lại nặng như sắt.
      Lục Tiểu Phong cũng chuyện, nàng đoán được ta đuổi theo, nhưng những lời muốn vừa rồi nàng xong.
      Hai người đứng đối diện trong mưa hình thành cảnh tượng kỳ quái, người mặt lộ vẻ gì, người kia rất muốn nhìn thấy biểu cảm mặt đối phương lúc này.
      Cuối cùng, Tô Trí Nhược phá vỡ đoạn thời gian im lặng đối diện nhau nhìn như kéo dài vô hạn, cau mày bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi có ý gì?”
      “Chính là nghĩa đen của các chữ đó.”
      muốn tôi chuyển ra ngoài?”
      “Đúng.”
      Tia sáng trong mắt Tô Trí Nhược ngưng lại trong chốc lát, thể tin được cao giọng hỏi lại lần: “ muốn tôi chuyển ra ngoài?”
      Lục Tiểu Phong hít hơi, gật đầu.
      Môi Tô Trí Nhược hơi run lên: “Vì sao? Làm sao có thể làm như vậy.”
      “Tôi là chủ cho thuê nhà, vì sao tôi thể làm thế?” Lục Tiểu Phong khẽ cười, nụ cười trong nháy mắt kia nhanh chóng bị mưa gió thổi .
      Tô Trí Nhược giống như nhận ra được Lục Tiểu Phong mà mình quen biết, vẫn còn lắc lắc đầu: “Tôi đồng ý.”
      “Mong nên quá đáng.”
      Tô Trí Nhược bướng bỉnh : “Rốt cuộc là ai quá đáng! Vô duyên vô cớ đột nhiên muốn tôi chuyển , vừa rồi còn gì đó đem bỏ lại tôi ở nơi này, như thế này giống .”
      Lục Tiểu Phong nhìn ta, lạnh mặt : “Đó là nhà của , thể là bỏ lại. muốn biết vì sao, được, tôi cho biết, bởi vì tôi cuối cùng cũng thể chịu đựng được nữa.”
      Vẻ mặt tô Trí nhược trong nháy mắt trống rỗng, lát sau mới lúng ta lúng túng hỏi: “Cái gì?”
      Lục Tiểu Phong quay đầu , nhìn bồn hoa cách đó xa: “Rốt cuộc tôi vẫn với bản thân, khoan dung chút, nhường nhịn chút, tốt xấu gì tôi cũng lớn hơn , mặc kệ thái độ của đối với tôi như thế nào, bất luận lòng dạ hẹp hòi ra làm sao, có đòi hỏi khắt khe như thế nào, tôi cũng có thể cười trừ. Nhưng mà, vì sao thể thông cảm với tâm tình của tôi chút? Chẳng biết tại sao lại dẫn tôi đến nhà làm bia đỡ đạn cho , nếu chính thích Diệp tiểu thư có thể tự mình với ấy, lợi dụng tôi như vậy có phải có chút quá đáng hay , để cho tôi xấu mặt trước nhiều người như vậy, chẳng lẽ cũng bởi vì tôi hề gì, dễ chuyện?”
      Sắc mặt tô Trí Nhược khó coi đến đáng sợ, trong đôi mắt như ngầm dậy sóng: “ nghĩ tôi như vậy?”
      Thần sắc Lục Tiểu Phong như cũ.
      nhìn thẳng vào tôi.”
      Tô Trí Nhược dùng sức đem Lục Tiểu Phong kéo đến trước mắt, Lục Tiểu Phong ngẩng đầu tất cả trong đôi mắt đều là hờ hững, loại ánh mắt như vậy nên xuất mặt của ấy, Tô Trí Nhược đột nhiên hoảng hốt lát.
      nghĩ rằng tôi dẫn đến nhà của tôi vì muốn chạy thoát khỏi Diệp Nhuận An?’
      Lục Tiểu Phong đáp, nhưng ánh mắt của nàng : phải sao.
      “Chẳng lẽ chút cảm giác cũng có hay sao?”
      Nước mưa rơi vào trong mắt, Lục Tiểu Phong có chút chớp chớp mắt, sau đó thờ ơ như cũ.
      Tô Trí Nhược thể tin được nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh có gì khác lạ của Lục Tiểu Phong, chỉ chỉ vào lồng ngực của mình, lại giống như biết phải biểu đạt như thế nào vò đầu bứt tai, sắc mặt thay đổi mấy lần: “ nghĩ rằng tôi tùy tiện dẫn con về nhà, có biết đó là có ý gì ?”
      Trong lòng Lục Tiểu Phong khẽ động, hình như cảm thấy được gì đó, nhưng ở sâu chống chọi lại.
      “Bởi vì tôi… tôi thích .” Sau khi xong, vẻ mặt Tô Trí Nhược đột nhiên bình tĩnh trở lại.
      Lục Tiểu Phong giật mình, qua lát lại giống như nghe được câu chuyện cười cười châm biếm : “Đừng đùa, thích tôi, chuyện này tuyệt đối có khả năng.”
      Tô Trí Nhược lại lớn tiếng lần nữa: “Tôi thích .”
      cần đùa.” Trong đôi mắt sợ hãi của Lục Tiểu Phong cuối cùng cũng dao động phát sinh biến đổi.
      “Tôi đùa.”
      Lục Tiểu Phong quay cổ tay mạnh mẽ thoát khỏi khống chế của Tô Trí Nhược: “ thích tôi sao? Thích tôi ngu ngốc, lôi thôi, còn thích tôi vĩnh viễn nghe theo ý của ?”
      “Thích chính là thích.”
      Tô Trí Nhược tiến lên phía trước bước, lại bị Lục Tiểu Phong đẩy ra chút do dự.
      “Hai chúng ta căn bản có khả năng. là thiếu gia Tăng gia, tinh của giới cảnh sát, còn tôi là người dân thường sống ngu ngốc cả ngày, tôi lớn hơn bốn tuổi, hai thế hệ khác biệt, cho dù chúng ta có tình cảm, chỉ bằng thân phận của cùng chênh lệch tuổi tác của chúng ta, chúng ta cũng có cơ hội. Lại , giải thích cho tôi, tới cùng biết những gì về tôi.”
      Tô Trí Nhược khẽ động khóe miệng, cười rộ lên mắt hồ ly hơi hơi cúi xuống, ánh mắt hơi chua sót, nụ cười lại đẹp đến mức làm cho người khác xúc động: “Người trong nhà sao, cho dù là tất cả mọi người phản đối, tôi cũng để ý. Tôi cũng quan tâm bao nhiêu tuổi, trải qua những gì, tôi cần chính là tương lai của …”
      biết tôi từng kết hôn, ấy rời xa tôi.” Lục Tiểu Phong vô tình chặn lời ra, nàng đè tay lên lồng ngực mình, gằn từng tiếng so với nước mưa lạnh như băng còn lạnh hơn: “Nhưng ấy ở trong lòng tôi,vĩnh viễn ở trong lòng tôi, có người thứ hai có thể lật đổ được vị trí của ấy.”
      Nụ cười của Tô Trí Nhược đông cứng lại trong mưa.
      Dây thần kinh ở huyệt Thái dương của Lục Tiểu Phong giật liên hồi, cảm giác đau đớn làm cho nàng dường như ý thức được chính mình gì: “Từ ngày đầu tiên xuất ở trước mặt tôi, liền làm rối loạn cuộc sống yên tĩnh của tôi. Bây giờ, tôi cầu xin đem cuộc sống của tôi trả lại cho tôi.”
      Tô Trí Nhược ngây ngốc đứng trong mưa, thân thể của phiêu diêu, môi từ tím biến thành hồng, cũng khuôn mặt tái nhợt hình thành vẻ tương phản kinh người, làn da của nóng hầm hập đến mức có thể bốc hơi, mà máu dưới làn da như đóng băng đọng lại ở trong mạch máu.
      giống như đứa trẻ bị thương, biết nên cầu xin tha thứ như thế nào, muốn cười, lại phát ra sức lực chuyện trò đều có, tiến lên từng bước, người đối diện lại lui ra sau từng bước, lại lên từng bước, người nọ lại lui tiếp về phía sau, vì thế, bất động.
      từng vẫn cho rằng nếu thổ lộ bị từ chối, lấy tính cách của nhất định thẹn quá hóa giận, nhưng mà giờ này phút này, hẳn chỉ muốn quên vẻ lạnh nhạt mặt ấy.
      Tô Trí Nhược mặt trắng bệch, mắt có chút hồng, tiếng khàn khàn, còn mang theo giọng mũi kỳ quái: “Tôi… Tôi bao giờ hô to gọi với nữa, cũng cầu nhất định phải quét dọn phòng, cần nhường nhịn tôi, còn nữa, mỗi ngày tôi nấu cơm cho , thích ăn cháo, chỉ cần muốn tôi mua cho , tôi còn có thể trả thêm tiền thuê nhà, chỉ cần có thể để cho tôi tiếp tục ở lại đó, được ?” chưa từng tạm nhân nhượng cầu toàn như thế. (đoạn này thấy thương Nhược dã man huhuhuhu)
      Lục Tiểu Phong thở dài: “ có hiểu hay . Ở trong mắt tôi, giống như đứa trẻ lớn bốc đồng, thất thường, để ý đến cảm nhận của người khác, giống như hôm nay, đem tôi kéo đến nhà nhận những chỉ trích cả ngoài sáng lẫn trong tối. cho rằng đưa tôi đến ra mắt bố mẹ , chắc hẳn tôi cảm kích? sai rồi. Nếu muốn tôi chọn giữa và Liêu Khả Nham, tôi nhất định chọn ấy.”
      Lục Tiểu Phong về đến nhà cởi quần áo ướt ra cả người lao vào trong chăn, nàng cuộn tròn người lại lạnh run, nhắm mắt lại bắt buộc bản thân vào giấc ngủ.
      Nhưng mà, hình ảnh Tô Trí Nhược trong bóng đêm bị mưa ướt hết, quần áo phong phanh đung đưa quanh quẩn lâu ở trước mắt nàng,vẻ mặt người kia đau khổ chịu nổi giống như trời sập xuống cứ kích thích làm cho đầu nàng đau muốn nứt ra.
      Nàng giữ chặt chăn tự lẩm nhầm với chính mình: “Mày có làm sai, cắt đứt là tốt, như vậy đối với mày và đối với ta đều là lựa chọn tốt nhất.”

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 44

      Muốn đem người tiến vào cuộc sống của mình đẩy ra ngoài, phải là chuyện dễ dàng. Đây đớn giản như việc cắt bỏ đoạn tóc đầu mình, hay là cắt miếng thịt, bởi vì đau đớn thể tóm tắt được loại cảm giác phức tạp này, nếu chỉ là đau đớn đơn thuần, như vậy nhìn chút là trôi qua được. Nhưng mà đều phải như thế, ngoại trừ đau đớn, còn có rất nhiều điều mơ hồ, .
      Thời học Lục Tiểu Phong từng làm bài kiểm tra tâm lý, đề bài kiểm tra nàng sớm quên, nhưng kết quả nàng còn nhớ . sách viết là dễ nghe, bị nàng phiên dịch thông tục thành điều này đúng ra loại tính cách này của nàng ra tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng của người khác, phải là mềm lòng, mà là có năng lực mình vừa đổ máu rơi lệ, vừa có thể căn răng đem người khác thành thương tích đầy mình.
      phải đúng, mặc kệ trước kia, hay là tại, nàng luôn là người lòng dạ độc ác.
      Lục Tiểu Phong đứng ở ban công, bên ngoài đúng là hết mưa nắng lại hửng lên, vô cùng ấm áp thoải mái. Buổi tối ba ngày trước mình nàng về nhà, gió táp mưa sa, lòng bàn chân phát đau, sau khi về đến nhà sụp thẳng xuống. So sánh với cái lạnh như băng người, trong lòng nàng càng lạnh hơn, lạnh từ trong ra ngoài, cho dù mặc nhiều hay ít quần áo cũng có cách nào giải quyết vấn đề.
      Cách đó xa, chiếc xe thể thao bắt mắt quá mức xông thẳng tới, tiếng động cơ gầm rú làm cho người đường nhao nhao nhìn chăm chú.
      Nhìn ra được, trong lòng người lái xe có chuyện vui lắm.
      Xe ổn định dừng ở trước tòa nhà nàng ở, sau đó người trong xe mở cửa xuống xe, T-shirt màu trắng, áo khoác màu trắng, tuấn khoa trương hoàn toàn như trước đây, chỉ là têm khuôn mặt đeo kính râm, che đậy toàn bộ cảm xúc.
      Lục Tiểu Phong lập tức lui vào trong phòng, đến trước cửa chính chờ.
      ngoài dự đoán, hai phút sau có người dùng chìa khóa mở cửa, nhưng thử vài lần mở được, ngay sau đó tiếng đập cửa rầm rầm vang lên, Lục Tiểu Phong có lập tức mở cửa, người ở bên ngoài bắt đầu chuyển sang phá cửa. Cho dù còn cách cánh cửa, Lục Tiểu Phong cũng có thể cảm nhận được vẻ thầm oán giận từ bên ngoài xuyên thấu vào trong này.
      Cuối cùng Lục Tiểu Phong cũng mở cửa, Tô Trí Nhược lạnh mặt đứng ở bên ngoài, tuy rằng nhìn thấy ánh mắt ở bên dưới kính râm, nhưng chỉ nhìn môi ta mím quá chặt, cũng biết ta tại trầm muốn gắt gỏng.
      Tô Trí Nhược vào trong phòng, còn có thay giày liền u ám hỏi: “ thay khóa cửa?”
      Vừa mở miệng dày đặc giọng mũi, chắc hẳn bị cảm. Lục Tiểu Phong chần chừ lát, vẫn quyết tâm khiên quyết pha trà cho ta.
      “Uhm.” Nàng ôm chén trà ngồi ở ghế từ từ lắc lư hai bên.
      Yết hầu Tô Trí Nhược chuyển động chút, môi mỏng lạnh lùng : “ nghĩ rằng tôi trả lại chìa kháo cho ?”
      “Tôi chỉ cho rằng như thế an toàn hơn.”
      Lúc Lục Tiểu Phong chuyện mỉm cười bình thường, điều này ở trong mắt Tô Trí Nhược cực kì chường mắt.
      Đêm đó sau khi Tô Trí Nhược chịu đả kích rất sâu, lại quay về nơi này, ngay trong ngày hôm sau, Lục Tiểu Phong nhắn tin, bảo ta mau chóng quay về thu dọn hành lý, ta đè nén xuống tức giận cùng oan ức lí do, căn cứ vào giao hẹn của ấy đến thu dọn đồ đạc, nghĩ rằng ấy lại giáng cho gậy vào đầu. Từ đến lớn Tô trí Nhược chưa bao giờ khó xử như vậy, làm cho muốn lấy cái hố đem mặt mũi thể diện mất hết của mình chôn xuống.
      Lục Tiểu Phong đương nhiên biết lúc này Tô Trí Nhược im lặng nhưng tâm lý lại chuyển động, nàng duỗi lưng cái, quay trở lại máy vi tính bắt đầu gõ bàn phím, nhân tiện câu với người phía sau: “ làm việc nhanh lên chút.”
      Người phía sau hé răng, giống như đứng yên lâu, tiếp đến nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là tiếng kéo cửa.
      Cả buổi chiều Lục Tiểu Phong ra sức đánh chữ, nhìn lên con trở ở màn hình cứ chợt lóe, nàng chút cũng nhập tâm được vào trong câu chuyện của mình, Nam chính bị nàng viết thành khúc gỗ khó chịu, nữ chính biến thành ngốc nghếch, xoa mi tâm, vừa ngẩng đầu lên nhìn, ngoài cửa sổ biết tối đen từ bao giờ, trong phòng chỉ có mỗi chỗ của nàng là sáng.
      Chốc lát sau, Tô Trí Nhược từ trong phòng ra, Lục Tiểu Phong nghe thấy tiếng động quay đầu lại, lại thấy hai tay ta trống trơn.
      ta vẫn đeo kính râm, hai tay đút trong túi quần, chỉ có thể nhìn từ mũi trở xuống đến môi và cằm căng cứng: “Đồ đạc nhiều lắm, lần sau tôi đến lấy.”
      Lục Tiểu Phong gật đầu: “Cũng được, nhưng phải nhanh chút, lần sau tốt nhất tìm người giúp mang hộ toàn bộ .” xong quay đầu lại tiếp tục đánh chữ, rồi sau đó nhớ tới chuyện, còn : “Tiền thuê phòng của tôi gửi trả vào trong tài khoản, thêm bồi thường phá hợp đồng.”
      Làm việc là gọn gàng.
      Bỗng nhiên Tô trí nhược nhớ lại Hạ Kỳ từng qua, bao dung cùng coi thường có bản chất khác nhau. Trước kia ấy hết lần này đến lần khác bao dung , tại ấy bao dung nữa, cho nên coi thường . làm sao lại nhìn ra, lúc đầu này đối với tất cả đều rất lạnh nhạt, thực tế trong lòng cất giấu tàn nhẫn.
      “Tôi đây.”
      tiễn.”
      Trong phòng khách có bật đèn treo, chỉ có đèn học bàn Lục Tiểu Phong, bóng lưng hờ hững của nàng bị ngọn đèn phóng to đến mấy lần.
      Tô Trí Nhược hít hơi, lại lần nữa: “Tôi đây.”
      Tiếng đánh chữ vẫn như cũ, Lục Tiểu Phong quay đầu lại : “ cẩn thận.”
      Đột nhiên, Tô Trí Nhược bước nhanh đến phía trước, nằm chặt lấy tay ấy phen đem ấy kéo dậy từ ghế, cứ cố nhịn, cuối cùng nhịn được : “Cứ như vậy thể tha thứ cho tôi? Tính cách con người là trời sinh, từ tính tình tôi vốn là như vậy. Tôi chuyện dễ nghe, thái độ cũng cứng rắn, lòng dạ tôi hẹp hòi, tùy thích, còn gì nữa, ah, ngạo mạn, lý lẽ, thông cảm cho , bản thân con người thể có khuyết điểm, tôi thừa nhận khuyết điểm này, nhưng tôi tôi sửa, con người ở chung phải là quá trình mài giũa giúp đỡ nhân nhượng cho nhau sao.”
      Lục Tiểu Phong nhíu mày: “Tôi và ở chung cho tới bây giờ đều là mình tôi nhân nhượng , cũng tính cách con người là do trời sinh, giang sơn dễ đổi, chỉ dựa vào khoan dung cùng nhân nhượng của tôi là có biện pháp gắn bó quan hệ của chúng ta.”
      mình?” Tô Trí Nhược tức giận đến suy nghĩ choáng váng: “ chút cũng nhìn thấy nỗ lực của tôi?”
      Lực đạo trong tay ta lại tăng thêm chút, ra lực này cũng lớn lắm, nhưng mà đối với Lục Tiểu Phong mà cũng chịu được, tay phải của nàng bị đau, mặt lập tức trắng bệch.
      Tô Trí Nhược phát thấy Lục Tiểu Phong bình thường, vội vàng buông tay, nhưng mà cũng có sử dụng bao nhiêu sức lực.
      “Cổ tay sao lại thế này?’
      có việc gì.” Lục Tiểu Phong bình tĩnh xoa chỗ đau: “ cẩn thận bị trật.”
      “Để tôi xem nào.”
      Lục Tiểu Phong lùi lại phía sau: “ .”
      Tô Trí Nhược vươn tay ra cứng lại trong trung, đột ngột thu hồi, vẻ mặt nhất thời luống cuống. Lúc này Lục Tiểu Phong mơ hồ nhìn thấy ánh mắt sau kính râm của ta sưng đỏ, đợi nàng nhìn , Tô Trí Nhược bỗng nhiên xoay người, hề quay đầu lại ra khỏi cửa.
      Tuy nhiên, Lục Tiểu Phong nghĩ tới hai ngày nữa ta lại đến, lấy hành lý của ta , nhưng mà nàng đợi vài ngày, Tô trí Nhược cũng xuất lần nữa.
      Cũng đúng, người đàn ông kiêu ngạo như vậy, thể diện của mình là tính toán so đo nhất, làm sao chịu được thái độ của nàng như vậy. Nhưng mà, phòng đồ đạc như vậy nên xử lí như thế nào?
      “Lục Tiểu Phong, ê, nhìn này, Lục Tiểu Phong tiểu thư!”
      Lục Tiểu Phong sửng sốt, lập tức phản ứng : “A?”
      “A cái đầu của cậu.” Bộ dạng khuôn mặt Hạ Kỳ như kẻ thua cuộc: “Mình gọi cậu ra ngoài dạo phố, phải ngây ra, làm đồ trang trí.”
      “Ah~”, Lục Tiểu Phong vẫn còn ở trạng thái nửa ngây ngốc: “Cậu đến bộ quần áo kia mà, chúng ta xem chút …”
      “hai bộ đó mình đều mua rồi.” Hạ Kỳ thở dài, “Hôm nay tại sao cậu lại như vậy. ra ngoài mang theo ví tiền, ăn cơm uống nhầm đồ uống của mình, vừa rồi mới vào cửa liền ngây người ra, mình hỏi cậu váy đẹp hay là quần đẹp, cậu có biết cậu trả lời ra sao , cậu bảo: ‘Mẹ của cậu mặc đẹp nhất.’.” (ý mẹ Hạ Kỳ)
      Lục Tiểu Phong nghe xong cũng ngạc nhiên.
      Hạ Kỳ lắc đầu: ‘Có phải xảy ra chuyện gì hay , tại sao cậu lại tập trung như vậy?”
      Lục Tiểu Phong cười cười: “ có gì, có lẽ ngủ ngon.”
      “Trước kia cậu thường xuyên đảo lộn ngày đêm, cũng có thấy cậu ngây ngốc như vậy.” Hạ Kỳ ôm lấy Lục Tiểu Phong , hạ giọng nghiêm túc : “Là chuyện bên phía Liêu Khả Nham, chẳng lẽ Tiêu…”
      Lục Tiểu Phong lập tức ngắt lời ấy: “ phải, cậu đừng đoán bừa.”
      Hạ Kỳ thấy sắc mặt ấy quả tốt, khỏi lo lắng: “Thế cậu làm sao vậy, hồn bay phách lạc, giống như đánh mất món đồ quý giá vậy.”
      “A?” Lục Tiểu Phong sờ sờ mặt, “ Có như thế . ra phải là chuyện lớn gì… Mình bảo Tô Trí Nhược chuyển ra ngoài.”
      Hạ Kỳ thoáng cái nghe hiểu, sửng sốt lúc lâu, đột nhiên kinh hãi : “Cậu để cho ta chuyển ra ngoài? Vì sao? ta chọc giận cậu cái gì?”
      Bị hỏi chuỗi vấn đề, Lục Tiểu Phong cười khổ: “Cậu kích động như vậy làm gì.”
      Hạ Kỳ nghiêng đầu, nghĩ lát, : “Mình khó hiểu a, ra tiếp tục tiếp xúc, ta chỉ là hơi độc mồm độc miệng, tính tình có chút quái lạ, nhưng là người tốt.”
      “Mình sợ, Tiểu Kỳ, mình vô cùng sợ hãi.” Lục Tiểu Phong đột nhiên đầu đuôi.
      Hạ Kỳ vừa nghe hiểu: “Việc này rốt cuộc có điều gì đáng sợ, cậu thể vĩnh viễn sống chung với loại trạng thái này… Cậu thích ta là mình thường.”
      Sắc mặt Lục Tiểu Phong cứng đờ: “Mình thể.”
      Hạ Kỳ tức giận có chỗ xả ra: “Vì sao cậu thể, nhiều năm như vậy, mình vẫn mong có người như vậy có thể dẫn cậu vượt qua cuộc sống bình thường.”
      ta được.”
      “Vì sao, ta thích cậu? Nhưng mình cảm thấy ta rất quan tâm đến cậu, chắc hẳn có hi vọng…”
      “Tiêu Duy.”
      Hạ Kỳ ngẩn ra nửa ngày, tiếp đó cả khuôn mặt cùng nhăn lại: “Tiêu Duy? Mình hiểu, tại sao y lại có quan hệ cũng Tô Trí Nhược?”
      Lục Tiểu Phong đau đầu : ‘Rất phức tạp, nhưng rất có thể có quan hệ…”
      “Lục Tiểu Phong, cậu là…” Hạ Kỳ xiết chặt nắm tay, muốn đánh lại thể xuống tay được, cuối cùng đẩy Lục Tiểu Phong cái, thở phì phì : “Chỉ cần có chút biến động là cậu như vậy sao, sau này cậu có gặp lại người nào, cậu lại muốn tưởng tượng xem ta có thể có quan hệ với Tiêu Duy hay sao.”
      “Mình tưởng tượng…”
      “Được, cho dù là , vậy sao. Cậu sợ Tiêu Duy như vậy sao, trước kia cậu chính là người chút cũng sợ đàn ông kia mà, thậm chí có thể cũng họ đối diện tranh giành. Cậu là buông ra, ra cậu chưa từng nhìn thẳng vào chính mình, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng thăm Trình Băng, cho nên cậu thể được, cậu tự ti!” Từ trước đến nay Hạ Kỳ có hung dữ với Lục Tiểu Phong như vậy, ấy thở phì phò, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Lục Tiểu Phong trong lòng vừa vội vừa tức.
      Lục Tiểu Phong giật mình đứng nguyên tại chỗ, môi đều run lên, nàng tiếng nhìn vào mặt Hạ Kỳ, ánh mắt cũng trống rỗng.
      Hạ Kỳ đột nhiên nhận ra được trong lúc mình tức giận phạm phải sai lầm lớn, vội vàng dịu xuống giải thích: “Tiểu Phong, vả vào miệng mình cái, linh tinh, cậu đừng… Tiểu Phong, cậu .”
      Hạ Kỳ vội đến muốn khóc, vừa mới đen tên người kia ra, liền nhận ra được thôi hỏng rồi, cho dù hô gọi như thế nào, Lục Tiểu Phong cũng có phản ứng.
      “Để mình mình thử nghĩ xem.”
      Hồi lâu, Lục Tiểu Phong cuối cùng cũng mở miệng, sau đó, hề nghe thấy Hạ Kỳ gì, im lặng rời .
      “Buổi tối mình muốn ra ngoài.”

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 45

      Con người luôn luôn hề mong muốn đối mặt với . Quên hay là trốn tránh, hoặc là vùi lấp, giống như là đem cây thực vật muốn nhìn thấy ánh sáng giấu càng sâu càng tốt, sợ sau khi lấy ra liền thối nát hư hỏng.
      Trong câu của Hạ Kỳ, bóc trần vết sẹo của nàng, làm cho chỗ lâu đau của nàng lại bắt đầu mơ hồ thấy đau.
      Nàng là ai, nàng là người phụ nữ thất bại. Lúc hăng hái ngó ngàng tới ai lao vào đấu tranh dùng, tổn thương người , lọt vào hãm hại của kẻ địch, sau khi trốn thoát về, đối diện với đau thương trước mắt, ngọn lửa báo thù bới câu trước khi chết của ấy lại hóa thành bi thương, từ đó về sau hề nhắc tới, an phận trốn ở trong nhà, viết tiểu thuyết, sống qua ngày.
      Nàng phải là Mông Sa có khuyết điểm như tưởng tượng của Tô Trí Nhược, khuyết điểm của nàng nhiều đếm được, nàng cũng phải là người phụ nữ mất chồng đơn giản như ta hiểu, tình trạng tại của nàng đều do chính tay nàng tạo nên, gây tội phải chịu tội, đáng được thông cảm. Nhưng mà giống với ta, ta tuổi trẻ tuấn, chỉ liếc mắt cái cũng khiến cho người khác khó có thể quên, gia cảnh giàu có, lại tràn đầy lí tưởng của mình, tuy rằng đối diện với thất bại mất mát bất lực, nhưng thất bại hoàn toàn, kiêu ngạo tự tin, thậm chí hơi thiếu trưởng thành, sức hấp dẫn tràn ngập như trước. Cho dù thỉnh thoảng tùy thích làm liều, nhưng khi hối lỗi nghĩ lại cũng rất đáng ấm áp. (siêu đáng ấy chứ, em mà có n.y như thế *ực ực* =.=”)
      lâu rồi, lâu đến mức nàng cũng quên cảm giác của mối tình đầu như thế nào, tâm trạng thích người là như thế nào, cái loại mùi vị của nước chanh vừa chua vừa ngọt, quanh quẩn trong lòng, xua cũng . từng nghĩ rằng cuộc đời này cứ chấm dứt trong thanh tịnh ít ham muốn như vậy, cũng chưa từng nghĩ còn có người có thể làm xáo trộn ao nước trong của nàng. Nhưng mà nàng sớm cho rằng, ta và nàng là thể nào, phần tình cảm kia bị nàng chôn dưới đáy lòng còn chưa có nảy mầm bị nàng gắt gao ấn chặt xuống lòng đất, thể chờ đợi, thể mơ mộng hão huyền, có thích hay còn phải nhìn xem có xứng hay , tất cả đều bị nàng kiểm soát vô cùng tốt, ngoại trừ ta đột nhiên , thích nàng.
      Nhưng mà ánh sáng của ta quá mạnh, làm cho nàng nhất định phải cúi đầu.
      Nàng tự ti, tự giễu cợt, tiếp tục viết lời bộc bạch của nàng, cố gắng giành vị trí cho nam nữ nhân vật chính của nàng.
      Kỳ hạn biên tập cho nàng chớp mắt liền tới rồi, nhưng mà nàng vẫn có cảm giác viết ra được, tình tiết lúc thổ lộ lại gặp chướng ngại, bất kể như thế nào cũng có cách gì đột phá.
      Đúng lúc này, có người gửi cho nàng cái tin nhắn. dãy số xa lạ, viết thời gian địa điểm, hẹn gặp mặt nàng, kí tên Lương Thiển Thâm.
      Quá trưa, trời trong chuyển nhiều mây, ánh nắng quá gay gắt, nhưng gió bắc cũng thổi lung tung như vậy, cành cây trơ trụi có đung đưa đáng sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy.
      đường giao thông phải giờ cao điểm, xe buýt chạy thẳng mạch đến tận mục tiêu, Lục Tiểu Phong bước từ xe xuống, vài bước, dừng lại ở quán bar sa hoa. Nàng còn do dự có phải nên gọi điện thoại hay , bên trong có người ra đón nàng vào.
      Quán bar phải đến tối mới kinh doanh, tại trong quán có bóng người, chỉ có vài người phục vụ quét dọn vệ sinh, người quản lí ở đằng trước dẫn Lục Tiểu Phong đến lầu hai vị trí gần cửa sổ, phòng riêng nho , có bóng dáng màu xanh nhạt đợi ở nơi này, tuy rằng có bầu, nhưng xinh đẹp người ấy giảm mảy may, thậm chí càng thêm mê người.
      “Đến đây.”
      Lương Thiển Thâm nghe thấy tiếng động quay đầu lại, khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân lập tức lộ ra nụ cười, tiếp theo đưa tay ý bảo Lục Tiểu Phong ngồi xuống.
      Lục Tiểu Phong ngồi xuống đối diện với ấy, trong lòng có chút yên, Lương Thiển Thâm tìm nàng, đại khái nàng đoán được là vì điều gì.
      “Uống chút gì ?” Giọng của Lương Thiển Thâm hôm nay trong trẻo nhưng lạnh lùng, phát ra mềm mại, có loại mỹ điệu giống người thường.
      “Cũng được.” Lục Tiểu Phong cũng thấy trong cái chén của ấy là nước, : “Nước ấm .”
      Lúc nước ấm được đưa lên, còn có bánh ngọt đáng thơm nồng nàn, bánh ngọt của Lương Thiển Thâm là sô la, của nàng là miếng bánh ngọt vị matcha. (matcha là bột trà xanh)
      Lương Thiển Thâm cắt miếng bánh của chính mình đưa vào trong miệng, rất hưởng thụ nheo mắt cười : “ tệ. Tôi nghe thích vị matcha, thử chút , thợ làm bánh ngọt ở chỗ tôi tay nghề tốt lắm.”
      Lục Tiểu Phong ăn miếng , quả nhiên vừa vào miệng lập tức tan ra, ngọt mà ngán, chút vị matcha thoang thoảng tràn ngập ở đầu lưỡi.
      “Nghe sau khi ăn bánh ngọt matcha còn thích uống cốc ca cao.”
      Vừa mời dứt lời, ly ca cao nóng được bưng lên. Lục Tiểu Phong nâng cái chén ấm áp lên, nhìn thấy sô la bên trong bốc lên hơi nóng, có chút sững sờ.
      Hành mi thanh tú của Lương Thiển Thâm chớp : “ hỏi tôi biết được từ đâu?”
      Lục Tiểu Phong hạ mí mắt xuống.
      Lương Thiển Thâm mỉm cười : “Lục tiểu thư thông minh như vậy, nhất định hiểu rồi.”
      “Lương tiểu thư muốn gì, xin cứ thẳng.” Lục Tiểu Phong quyết định vòng vo.
      Ánh mắt Lương Thiển Thâm thu vào, thụ hồi ít ý cười, lộ ra vài phần nghiêm túc: “Lục tiểu thư hẳn phải người tuyệt tình như vậy, có thể cho Tiểu Quai thêm cơ hội, cũng cho mình thêm cơ hội.”
      Lục Tiểu Phong đoán được ấy vậy, chút suy nghĩ lập tức trả lời: “ có khả năng, tôi và ta phải người cùng con đường.”
      Đáp án này cũng ở trong dự liệu của Lương Thiển Thâm, hề cử động, ngược lại cười cười, đổi đề tài: “Ngày đó cũng gặp qua chồng của tôi chứ, biết tôi và ấy làm sao ở cùng chỗ ?” Cũng đợi Lục Tiểu Phong trả lời, tiếp: “ cũng thấy đấy, nhà của tôi rất giàu, nhưng nhà của ấy lại rất khó khăn, tính cách của tôi rất cuồng ngạo, ấy vừa may tương phản, rất thu liễm, thời hai chúng tôi còn học, mới đầu chính là hai đường thẳng song song bao giờ cắt nhau, có rất nhiều khó khăn, tính cách hợp, người nhà phản đối, còn có cách trở hiểu lầm bên trong, nhưng chúng tôi vẫn ở chung chỗ. Cho nên, đời này có chuyện có khả năng, mà là xem mình có ý dùng nó hay .”
      chạm rãi uống hớp, ánh mắt trong sáng lại chân đáng tin. Lương Thiển Thâm tao nhã ăn bánh ngọt, chờ Lục Tiểu Phong trả lời.
      “Nhưng tôi giống .”, nghĩ nửa ngày, Lục Tiểu Phong mang nột chút tự chế giễu: “ xinh đẹp, tài giỏi, cái gì cũng tốt, tôi đây, tuổi cũng lớn, là kẻ vô dụng, , tôi cũng hiểu ta thích tôi ở điểm nào, làm người phải tự biết mình là ai.”
      Lương Thiển Thâm bị lời của ấy làm cho nở nụ cười: “ cảm ơn nghĩ tôi tốt đẹp như vậy, nhưng đáng tiếc, tôi rất tệ, từ đến lớn, người có thể là bạn bè của tôi, đếm quá bàn tay, người chán ghét tôi nhiều đếm xuể. Lục tiểu thư, cần tự coi mình, có đầy đủ ưu điểm để ta thích , hơn nữa thích người có đôi lúc cũng thể , nếu như có thể liệt kê ra đống lí do dài, ngược lại tôi cảm thấy cần phải nghi ngờ có phải thích từ tâm hay . Lại đến xinh đẹp chẳng hạn, đều là nhất thời, từ trước đến nay tôi thèm để ý, Tiểu Quai cũng vậy.”
      Nhớ tới chồng của ấy dung mạo xấu xí, Lương Thiển Thâm đúng là . Nhưng mà, vấn đề của nàng phải nhìn đơn giản như vẻ bề ngoài vậy.
      Nhìn thấy Lục Tiểu Phong lại buồn bực lời nào, biểu cảm mặt khó nắm bắt, Lương Thiển Thâm thẳng thắn hết lời: “Lục Tiểu thư, nếu tôi đoán sai, nhất định từng trải qua tổn thương tình cảm gì đó.”
      “Vì sao Lương tiểu thư lại như vậy?” Trong lòng Lục Tiểu Phong thầm kinh ngạc, chắc hẳn nàng che dấu rất khá nha.
      Lương Thiển Thâm lấy tay chống cằm, đôi mắt bình tĩnh nhìn vào trong mắt Lục Tiểu Phong: “ luôn cười, nhưng trong mắt của có ý cười chân chính. cần khó hiểu, có lẽ tin, giống như muốn nhắc đến quá khứ này, tôi cũng từng có đau đớn sống bằng chết, bóng ma quãng đời kia phá hủy cuộc sống của tôi, tình của tôi, thiếu chút nữa làm cho tôi có cách gì khống tiếp nữa, lần đầu tiên tôi nhìn thấy mắt của , trực giác liền mách bảo ở mức độ nào đó tôi và rất giống nhau.”
      Lục Tiểu Phong khỏi kinh ngạc.
      Lương Thiển Thâm lại rất bình thản, giống như chuyện đó phải chuyện của chính , giống như ấy kể lại câu chuyện cũ, triết lý, trong giọng bình tĩnh có sức mạnh ngầm vào trấn an lòng người: “Tôi vượt qua, nếu tôi cố chấp với quá khứ, cũng có hạnh phúc ngày hôm nay. Tôi biết, muốn buông quá khứ xuống là việc rất khó khăn, nhưng mà, chúng ta thể vì quá khứ mà phá hủy tương lai, để ý đến người khác chờ đợi. Nếu bằng lòng lấy ra can đảm để thử nghiệm, phát , đời người của chỉ có mình đau khổ chèo chống, còn có người cùng , giúp đỡ , lại nhìn lại, những chuyện kia cũng có khả năng cười xòa tiếng.”
      Những lời của Lương Thiển Thâm làm cho Lục Tiểu Phong bị chấn động rất sâu, nàng nghĩ rằng tất cả đều rất hoàn mỹ này cũng quá khứ cay đắng. Ông trời đúng là công bằng, nó cho bạn bao nhiêu hạnh phúc, bao giờ cũng lấy từ người bạn ít để bù lại.
      Ca Cao bị nàng khuấy trộn sớm nguội lạnh, mùi hấp dẫn người khác như trước, Lục Tiểu Phong cười khổ thấp giọng : “Tôi có tư cách sao?” Giống như tự với chính mình, hoặc giống như đặt câu hỏi với người đối diện.
      “Chồng của tôi từng bị rất nhiều người ấy xứng với tôi, nhưng ấy cũng có vì vậy mà lùi bước, ấy nỗ lực vượt quá cả người bình thường, luôn luôn bỏ rơi tôi, tôi cũng từng tự ti, cảm thấy xứng với ấy, rời khỏi ấy, nhưng mà xứng hay người khác cũng vô dụng, tôi cho rằng ấy là người bản thân tôi muốn, như vậy ấy chính là người xứng đáng nhất với tôi, ấy ấy có tôi, cuộc đời của ấy cũng trọn vẹn. Tiểu Quai chọn , như vậy ở trong lòng ta chính là người tốt nhất, ta để ý đến người khác nhìn vào. Tin tôi , về điểm này, hai em chúng tôi đặc biệt giống nhau.”
      Lục Tiểu Phong ngơ ngác nhìn khuôn mặt xinh đẹp như vẽ của Lương Thiển Thâm, muôn vàn tâm tư trong lúc, lấp kín cõi lòng, từng đợt thấy đau.
      Sau đó Lương Thiển Thâm nhích lại gần, bày ra nụ cười xin lỗi: “Hôm nay tôi nhiều, nhưng rốt cuộc tôi vẫn muốn câu, nếu trong lòng cho dù chỉ có chút, là thích Tiểu Quai, xin thử cùng ta ở chung chỗ. ra ta rất đơn thuần, hay bày tỏ bản thân, nghĩ muốn để hiểu ta, nên mới dẫn về nhà, lại có được hiệu quả như dự đoán, hi vọng tha thứ cho ta. Gần đây ta tốt lắm, đều ngủ ở trong cục cảnh sát, hình như ngã bệnh, lòng tự trọng của ta rất mạnh, thích cố chịu đựng… Lục Tiểu thư, nên cân nhắc kỹ.”
      Ánh nắng mặt trời chiếu vào chiếc thìa kim loại nàng cầm, lóe lên điểm sáng nho , chập chờn trong tầm mắt của nàng.
      Vào buổi tối, Lục Tiểu Phong đón xe lửa suốt đêm ra khỏi thành phố, lại ngồi xe buýt, xóc nảy đêm, cuối cùng dừng lại ở trước tòa chung cư.
      Nàng hít vào hơi, gõ cửa.
      Đêm khuya, người trong nhà hình như ngủ, qua lúc lâu, bên trong cuối cùng truyền ra giọng cẩn thận của người: “Ai đấy?”
      Hốc mắt Lục Tiểu Phong nóng lên: “Mẹ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :