1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 41 : TRAO ĐỔI

      Kim Minh đột nhiên dịu dàng khiến Liễu Nha thụ sủng nhược kinh, thân thể nàng cứng đờ bị nam nhân ôm chặt, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa hắt xuống, bóng râm sâu cạn đồng nhất rơi vào trán nàng, thế nhưng cho nàng cảm giác chân . Loại cảm giác chính là đại nương lần đầu lên kiệu. Thân thể của nàng hơi run rẩy, chính xác mà , là hơi hưng phấn đến run rẩy, có lẽ thông qua cái iim này, tất cả trở nên giống nhau.

      Ít nhất nàng phải đối mặt với những hành hạ biến thái kia.

      Nhưng chỉ cần hơi suy nghĩ, vòng ôm của nam nhân trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng dùng tay đẩy Liễu Nha ngã xuống đất, mắt xanh quỷ mị ra ánh sáng kiên nhẫn, đứng ở trong bóng râm của bức tường phù điêu của dịch quá, cả người giống như bị bóng râm bao phủ, tiếng hừ lạnh vô cùng truyền đến từ trong gió, đó giống như thanh có thể làm cho người ta lắng nghe mà tâm linh run rẩy ở chỗ sâu nhất.

      Nơi xa, U Dạ La lay động, hai hàng mày chau sâu hơn, thân thể hơi nghiêng, nhưng vẫn đứng tại chỗ có di chuyển.

      Ngồi chồm hổm ở đất, nam nhân lúc lạnh lúc nóng khiến Liễu Nha có chút biết theo ai, nàng chỉ có thể ngẩng khuôn mặt nhắn lên đem tay bé che ở trán, có chút hiểu nheo mắt nhìn nam nhân.

      “ Trẫm dễ dàng tha thứ chỉ trong mức độ nhất định, ngươi tốt nhất nên khiêu chiến cực hạn của trẫm! “ Cặp môi đỏ mọng hơi hé ra, giọng của nam nhân rất , lại lam fcho người ta rét mà run sợ. Cái cằm nhọn cương ngạnh, lên gân xanh nhàn nhạt, mơ hồ có thể thấy được sát khí trong ánh mắt. Giống như, dùng hết toàn lực, cố nén sát ý này.

      Nam nhân xoay người lại, bóng lưng to lớn có độc cùng mâu thuẫn, sải bước rời , hai bên lập tức có thị vệ tiến đến, giống như xách con cừu non nhỉ, đem Liễu Nha áp giải theo sát phía sau.

      Lần này, Liễu Nha có giãy giụa, nàng chỉ cảm thấy, Kim Minh lặng lẽ xảy ra chút biến hóa, nhưng đến tột cùng là biến hóa như thế nào, nàng lại được.

      Chuyển con mắt trong lúc vô tình thế nhưng thấy đóng lá đỏ lặng lặng bay xuống, hồi gió vội vã lướt qua, phiến là lả lướt dùng hết sức lực cuối cùng muốn nắm chặt phe cánh…. Cuối cùng vẫn uổng công, vô lực uốn lượn trung mấy cái rồi đáp xuống đất bụi bặm.

      Cả ngày, vẻ mặt Kim Minh như đưa đám, mặc dù cách mặt nạ, nàng nhìn sắc mặt , song lúc cặp mắt xanh biếc kia thỉnh thoảng quét qua nàng, Liễu Nha đều phát ra rùng mình theo chỗ sâu trong đáy lòng.

      Ánh mắt nam nhân tràn đầy dò xét, suy tư, mâu thuẫn cùng giãy giụa. Nhiều hơn chính là giống như chúa tể, chúa tể tràn đầy suy tính.

      “ Khải tấu hoàng thượng, Huy vương gia cầu kiến! “ Mạc Thương ở bên ngoài bẩm báo, Kim Minh rốt cuộc chậm rĩa đem ánh mắt hướng tới ngời cửa. Thân hình cao lớn Mạc Thương đứng ở dưới nắng chiều, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt lại làm giảm uy nghiêm của .

      “ Truyền! “ Kim Minh đứng dậy, sâu kín quan sát Liễu Nha cái nữa, thong thả ung dung bước vào bên trong phòng khách. Khi bóng dáng cao lớn chuyển qua màn che đỏ thẫm kia, Liễu Nha giằng co ngày đột nhiên thở phào nhõm, xoa xoa sống lưng cứng ngắc, cảm kích nhìn bóng lưng Mạc Thương xa cái.

      Nàng rốt cuộc có thể tự tại thở ra hơi, bị ánh mắt quan sát khó dì của Kim Minh nhìn, quả thực là hình phạt tàn khốc nhất trái đất này, bởi vì nàng biết lúc nào vị đại gia vui vẻ, môi mỏng mở ra, nàng thấy được mặt trời mọc ngày mai.

      Xa xa, nàng trông thấy Kim Huy giẫm bậc thềm bước đến, nàng lập tức ngồi dậy, nhàng thò đầu ra, sau khi xác nhận có gì khác thường lặng lẽ ra khỏi gian phòng.

      Khoảnh khắc nhìn thoáng qua Kim Huy, nàng liếc thấy khó môi Kim Huy thoáng qua nục ười rồi biến mất, có lẽ, nàng lén lút khiến cho ta kiềm hãm được mà bật cười. Ở đỉnh núi giả, Liễu Nha rốt cuộc tìm được U Dạ La trầm tư, ta rủ lông mi giống như điêu khắc, yên lặng nhìn chằm chằm góc núi giả. tay Liễu Nha nắm túi gấm vỗ vào bàn trước mặt ta.

      U Dạ La chậm rãi ngước mắt, ánh mắt hề có gợn sống, nhưng liếc mắt nhìn qua, tĩnh mịch khó dò. “ Gì đó? “ ta nhàn nhạt liếc túi gấm bàn cái, tiếp tục tư thế trầm tư.

      “ Ngươi ở đây sắm vai tư tưởng gia sao? Mệt mỏi nhìn tất cả chuyện bất bình xảy ra trong nhân thế, muốn là chúa cứu thế? “ Liễu Nha nhàng nhạo báng ta, nhưng có nghĩ đến, U Dạ La nhanh chóng chuyển con mắt nhìn nàng cái sóng mắt vốn bình tĩnh trong nháy mắt nhấc lên cơn sóng thần, đồng thời nở rộ vô số sáng loáng/

      “ Ngươi hiểu ta? “ Giọng của có chút khàn khàn.

      Liễu Nha sững sờ, “ HIểu? “ Nanngf chỉ tán dương tạo hình cá tính của mà thôi.

      Khom người, cong đầu gối, tay phải nâng cằm, lặng yên coi vẻ mặt phía trước khác tư tưởng giả điêu khắc. Nhất thời cái trán nổi bật và lông mày cong cong, đôi mắt lõm xuống biến mất ở trong bóng râm, càng thêm vẻ mặt trầm tư buồn khổ.

      Bàn tay đột nhiên bao trùm tay nàng. “ Thanh Thanh, ta biết ngay, ngươi hiểu ta… ta, vạn bất đắc dĩ! “ nắm chặt tay của nàng.

      “ Muốn ta hiểu ngươi, ít nhất ngươi nên cho ta biết vài chuyện, bây giờ trả lời, ta và ngươi trao đổi! “ Liễu Nha nhíu mày, nam tử đột nhiên nhiệt tình khiến nàng có chút hoang mang, nhưng nàng vẫn thu tay bé lại, đem túi gấm đẩy về phía trước.

      “ Trao đổi? “ Nam tử giống như cuối cùng hồi hồn từ trong hồi ức, vẻ mặt đột nhiên trở nên kín kẽ, con mắt săc của hạ xuống, nhìn túi gấm bàn.

      “ Đúng, quên lời ngươi chứ? Ta biết đáp án của câu hỏi rồi, nếu như ngươi muốn, vậy ngươi cho ta biết, làm sao ngươi biết ta họ Mặc? Có lẽ, ngươi có thể cho ta biết nhiều hơn về chuyện của Mặc Thanh Thanh! “

      “ Có ý gì? “ Nam tử ngẩng đầu, vẻ mặt có chút khó tin.

      Liễu Nha chu mỏ, biết nên giải thích thế nào, ít nhất, từ lúc nàng đến cổ đại, chưa bao giờ với ai là nàng phải Mặc Thanh Thanh.

      “ Nếu như ta ta phải Mặc Thanh Thanh, ngươi tin ? “ Nàng nhướng nhướng mày.

      U Dạ La đột nhiên trở nên trầm tư, tròng mắt sắc bén như chim ưng cẩn thận tỉ mỉ quét qua khuôn mặt nhắn của Liễu Nha, sau khi trầm mặc lâu, có trả lời, ánh mắt hiểu.

      “ Ngươi tin tưởng? “ Liễu Nha trông thấy ánh mắt hiểu của , trong lòng đột nhiên sinh ra tia hy vọng, nhưng hy vọng để cho nàng càng thêm can đảm, nếu như biết Mặc Thanh Thanh, như vậy… nàng như có điều suy nghĩ nhìn mắt U Dạ La, suy nghĩ lớn mật từng trở nên rất xa xôi lần nữa xông lên trong đầu của nàng.

      Mặc Trạc….

      “ Ngươi có phải Mặc Thanh Thanh hay cũng có bất kỳ quan hệ gì với ta, ta biết roa ngươi họ Mặc cũng kỳ lạ, ta thấy nữ nhân điên ở trong Thanh Huy viên! “ chậm rãi nghiêng mặt sang bên, lạnh lùng mở miệng.

      “ Lục Ánh? Ngươi trông thấy Lục Ánh? “ Liễu Nha ngẩn ra, đáp án này khiến nàng hơi nhụt chí.

      “ Đúng “ U Dạ La xong, đưa bàn tay ra : “ Lấy ra ! “

      “ Cái gì? “
      “ Đáp án của ngươi! “ lẽ thẳng khí hùng.

      “ …. Nhưng …. “ Thế nhưng phải điều nàng muốn, nàng muốn chính là… Mặc Trạc và U Dạ La có phải có liên hệ thiên ty vạn lũ hay , nàng muốn chính là, chuyện Mặc Thanh Thanh ở triều đại này, nàng muốn chính là, chuyện xưa chứa trong đôi mắt khổ sở của .

      “ Thế nào? Muốn đổi ý! Đây là ngươi muốn trao đổi! “ lạnh lùng đem đôi tay khoanh ở trước ngực, quan sát nàng.

      phải, chỉ là…. NGươi biết Mặc Trạc chứ? “ Liễu Nha khẽ cắn răng.

      Vẻ mặt nam tử trong nahys mắt trở nên nồng đậm, tròng mắt đen của bỗng nhiên nhìn chăm chú vào nàng, bờ môi mỏng mà khêu gợi lạnh lùng khác ra lời uy hiếp : “ Nếu như ngươi muốn mạng sống, nếu như ngươi muốn chịu đau khổ, ngươi, tốt nhất thu hồi lòng hiếu kỳ của ngươi, ngoan ngoãn làm nữ nhân được hoàng thượng sủng ái. “

      “ ….. “ Liễu Nha ngẩn ra, chẳng những bởi vì vẻ mặt quyết tuyệt của U Dạ La, cũng bởi vì cách chọn từ của , nữ nhân được hoàng thượng sủng ái… là nữ nhân bị ngược đãi chứ? Nàng thực , nàng phải mỹ nhân, tại sao hoàng thượng tha cho nàng.

      Bàn tay lấy túi gấm bàn đá, đặt ở trước mặt, nhàng phất phất : “ Đáp án này, ngươi có nắm chắc mấy phần? “

      có nắm chắc, soạn bậy đấy! “ Liễu Nha thở phì phò quay người , vẻ mặt như chó bị đoạt đầu, khuôn mặt cam lòng.

      Đối mặt với vẻ tùy hứng của nàng, U Dạ La chỉ cười nhạt tiếng, từ trong túi gấm móc ra tờ giấy tuyên thành gấp ngay ngắn, chỉ liếc mắt cái, nét mặt cũng có chút co quắp.

      cả tờ giấy lớn có bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, phải học thức nông cạn, là rất khó nhận thức.

      “ Đây là đáp án của ngươi? “ đem giấy tuyên thành bày tại trước mặt nàng, khóe môi hơi mím trong ánh mắt lóe ra buồn cười.

      “ Đúng, xem hiểu dẹp ! “ Liễu Nha hề quay đầu lại, hầm hừ tức giận về phía trước.

      Sau lưng, U Dạ La lại quan sát bốn chữ lần nữa, vẻ mặt buồn cười thoáng qua rồi biến mất.

      Nếu như ta phải Mặc Thanh Thanh, ngươi tin ---- lời của nữ tử đột nhiên vang ở bên tai.

      phải Mặc Thanh Thanh? Vậy là ai?
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 42 : BI AI

      Gió thổi qua, U Dạ La cứng còng thân thể ngồi ở mặt ghế đá rất lâu sau đó, tay trái nắm chặt giấy tuyên thành cũng hơi run rẩy. Hồi lâu sau, đứng dậy, nhanh chóng rời .

      Sau khi Kim Huy bước vào gian phòng, nhạy bén cảm nhận được tâm tình của Kim Minh xung đột mâu thuẫn, tiến lên hành lễ xong cũng nhiều, chỉ đứng ở bên, nhìn mặt mà chuyện.

      “ Nếu cầu kiến vì sao ? “ Hồi lâu sau, Kim Minh chẫm rãi ngoái đầu nhìn lại, nắng chiều chiếu lên mặt nạ hoàng kim của , đem hai mắt xanh biếc chuyển hướng Kim Huy trầm mặc .

      “ Hoàng đệ chẳng qua là muốn hoàng huynh suy xét chừa lại đường sống. “ Kim Huy nhàn nhạt mở miệng.

      Vẻ mặt Kim Huy khiêu khích khiến Kim Minh vui, hừ lạnh tiếng, tiếp tục đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. “ Đừng tưởng rằng mình cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, cái gì cũng đều có thể nhìn thấy, có vài chuyện, ngươi nắm giữ trong tay được! “

      Nụ cười mặt Kim Huy vẫn hoàn mỹ. “ Hoàng huynh, chơ tới nay, ta chưa từng muốn nắm trong tay thứ gì, ta chỉ làm tốt bổn phận của mình là Huy vương gia Kim Lang vương triều, xưng hô này đủ! “

      sao? “ Kim Minh cười lạnh, ngón tay trắng nõn khêu gợi chậm rãi nhếch , trong lòng lộ ra thoải mái.

      “ Đúng, hoàng huynh. Chỉ là…. “ ta chuyển thành cười khẽ, “ Cho dù hoàng huynh vui, thần đệ vẫn phải nó, ngày giờ còn sớm, hoàng huynh nên trở về cung rồi! “

      Kim Minh chậm rãi chuyển con mắt : “ Đây cũng là bổn phận? “

      “ Dạ, bổn phận! “ Kim Huy thong thả ung dung gật đầu.

      Kim Minh chuyển qua gương mặt tuấn tú, lại nhìn song cửa sổ , tròng mắt xanh u ám chậm rãi thoáng qua trầm tư, sát ý trong ánh mắt từ từ tản .

      Xoay người trở về phòng, lúc ngang qua đình nghỉ mát, Liễu Nha đột nhiên dừng bước, nàng hình như nhớ ra cái gì, khẽ cắn răng xoay người chạy ra ngoài. Nàng về phía phòng của Mạc Thương.

      Ngày ấy sau khi Mạc Thương bị người áo đen đả thương nghỉ ngơi ngày, hôm nay sớm trở lại cương vị, vốn nghĩ tìm được ta ở chỗ ta ở, nhưng khi chuyển qua cửa nách, Liễu Nha đột nhiên nghe thấy tiếng chuyện cực kỳ .

      loại bản nang khiến nàng núp ở sau thùng hồng thô, cách đó xa, hai bóng đen mặc quân trang nhàng tựa vào tường gạch, vòng khói mờ chậm rãi phun ra từ trong miệng người trong đó, chính là Mạc Thương, người còn lại là Nhung Thiên.

      “ Những dược cao này nghe đều là cống phẩm của nước Tiên Nô, dễ lấy được, Huy vương gia dùng bao nhiêu quan hệ mới lấy được chút, ngươi cần phải quý trọng! “ Nhung Thiên chậm rãi nhìn Mạc Thương cái, khẽ thở dài hơi.

      “ Nếu như phải là để tránh khiến hoàng thượng hoài nghi, Mạc THương ta là kẻ vũ phu, làm sao lại dùng loại vật chống đau khinh thường này chứ? “ Mạc Thương bỗng nhiên hít hơi lớn, khẽ thở dài hơi, trong giọng có chút cam.

      “ Đây chính là chức trách của chúng ta, bảo vệ điều bí mật này, đợi đến…. “ Nhung Thiên khẽ thở dài hơi, ngửa đầu nhìn trời, mặt bỗng trở nên mê mang, có lẽ ta cũng biết phải chờ tới ngày kia.

      “ Ta biết , cái gì cũng biết, thái thượng hoàng miễn xá cho Mạc gia, lưu lại huyết mạch duy nhất cho tộc ta, chính là ban ân lớn nhất đối với ta, vì thái thượng hoàng, vì hoàng thượng, vì Kim Lang vương triều, chịu chút thương tổn này có đáng là gì, nhưng ta vẫn canh cánh trong lòng, hoàng thượng tin tưởng ta như vậy, nhưng ta … “ Mạc Thương dừng lại, vòng khói mang theo cảm xúc phiền muộn của ta bay đến giữa trung.

      Nhung Thiên trầm mặc, sĩ vì tri kỷ mà chết, cái gọi là sĩ, đứng đầu là trung thành, nhưng Mạc Thương… ta khẽ thở dài, vỗ vỗ đầu vai .

      Núp ở sau hành lang, Liễu Nha bỗng chốc khẳng định, kỳ thực cho tới nay Mạc Thương có điều giấu giếm Kim Minh, nhưng che giấy cái gì? Nàng nhớ lại đêm mới gặp gỡ Kim Nhật, chính Mạc Thương ở cầu hình vòm chỉ huy thị vệ tản .

      Chẳng lẽ người ta bảo vệ là Kim Nhật?

      Mạc Thương và Nhung Thiên còn nữa, có điều lại trở nên yên lặng, sau khi hạ mắt cúi đầu ,hai người hết sức cảnh tỉnh nhìn nhau cái, trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua sát ý.

      Liễu Nha vừa muốn cất bước, sau lưng đột nhiên có hai trận gió mạnh đánh thẳng vào, nàng cúi người né tránh theo bản năng, nhưng hai vai lại bị người ta tả hữu bắt được.

      “ A? “ Tiếng kinh ngạc đồng thời phát ra từ miệng hai người, hai bàn tay to nhanh chóng rời , ngay sau đó lui về phía sai ba bước, tiếp đó hai người hai mặt nhìn nhau.

      Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng bả vai và xương quai xanh bị bóp, đau tan lòng nát dạ ngừng lan tràn đến, Liễu Nha nhíu chặt chân mày, tiếng kêu đau bật ta bờ môi : “ là đau! “ Nàng kiềm hãm được cong thân thể.

      “ Thanh Thanh nương! “ Mạc Thương mở miệng, giọng nặng nề giống bình thường.

      “ Ta đau! “ Liễu Nha tiếp tục cúi người, bị tóm ở lúng túng để cho nàng dám đối mặt hai người, trong lòng khỏi tính toán giải thích như thế nào.

      “ Mạc Thương… “ Nhung Thiên kéo cánh tay Mạc Thương, mặc dù có mở miệng, nhưng giữa hai mắt thoáng qua sát ý. Mạc Thương lắc đầu cái, ánh mắt nặng nề.

      “ Ngươi xử lý ! “ Nhung Thiên hình như có chút vui, lạnh lùng xoay người .

      “ Được rồi, phải vờ vịt nữa! “ Mạc Thương đem khói nhàng lượn quanh ở tẩu thuốc, hơi cài cài, động tác ngồi xuống lan can, hành động mãnh liệt mới vừa rồi khiến khẽ động đến vết thương.

      rất đau! “ Liễu Nha bất mãn ngước mắt nhìn ta, đánh đòn phủ đầu.

      tại cho biết, rốt cuộc ngươi nghe được những gì? “ ta đem bàn tay đặt ở ngực, tròng mắt đen lạnh lẽo thẳng tắp nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn uất ức vô tội của Liễu Nha, trong ánh mắt lại có chút thương hương tiếc ngọc, chỉ trực tiếp ép hỏi mạnh bạo.

      “ Ta… có nghe gì cả! “ Liễu Nha quyết định bo bo giữ mình.

      “ Tốt nhất là như vậy, coi như ngươi nghe được cái gì… “ ta dừng lại, đột nhiên cười tàn bạo, “ Cũng có ai tin tưởng ngươi! nên quên thân phận của ngươi! “

      Liễu Nha ngây ngốc nhìn nụ cười tàn bạo của nam nhân này, tim gan đột nhiên cảm thấy run sợ, trừ sợ còn có tia bi ai, tai bi ai sinh ra vì Kim Minh, hóa ra bên cạnh , thế nhưng người nào có thể tin tưởng được.

      “ Ta biết thân phận của mình, cần ngươi nhắc nhở! “ Ban đầu Liễu Nha có cảm tình tốt đối với Mạc Thương nhưng trong nháy mắt lập tức biến mất hầu như còn, nàng xoay người về hoàn toàn quên mất mục đích chuyến lần này.

      “ Thanh Thanh nương! “ Mạc Thương như có điều suy nghĩ gọi nàng lại : “ Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đợi tại gian phòng, cần lung tung xunh quanh, bất luận là dịch quán hay là cung đình, đều là ở dưới chân thiên tử, cũng có những lời chuyện dễ nghe cho Thanh Thanh nương đâu. “
      Khuôn mặt nhắn của Liễu Nha lập tức tức giận đỏ lên, nàng ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng trợn mắt nhìn Mạc Thương, môi hồng mở ra, gằn từng chữ lạnh lùng, cắn răng nghiến lợi : “ Ta nhớ lời cảnh cáo của Mạc Thương đại nhân. “

      “ Chỉ mong ! “ Mạc Thương cười lạnh.

      Máy móc trở lại viện, xa xa nhìn thấy Kim Minh đứng ở hành lang phòng, bàn tay chắp lưng, si ngốc nhìn trời. Mây trời từ phía tây đốt tới phía đông, đỏ rực, hình như là bầu trời bắt lửa, thế lửa hung mãnh, giương nanh múa vuốt, dường như muốn cắn nuốt cả bầu trời. Ở chân trời, vòng vàng rực sáng chậm rãi tạo thành đường thẳng, chậm rãi tràn ra phía ngoài, giống như biết là người nào vẩy ít giọt mực vàng, từ từ lan tràn ra, đem mây nhuộm thành màu vàng, tràn đầy hờ hững, nhàng giãn ra thành bức hoa mỹ, hóa giải thế lửa hung mãnh, giống như sáng sủa và hy vọng có thể chui ta tầng mây bất cứ lúc nào.

      Nam tử cứ lẳng lặng đứng, áo bị nhuộm thành màu đỏ sáng chói, giống như lưu ly, dưới quanh người tản ra độc đáng thương.

      độc sâu đậm.

      Liễu Nha tiến lên, cùng đứng song song ở chung chỗ, nghĩa vô phải cố, nắm chặt bàn tay to của .

      ( làm việc nghĩa chùn bước )

      Bàn tay to của lạnh lẽo, khoảnh khắc nắm chặt kia, nàng ràng cảm thấy thân thể của cứng ngắc cùng phản kháng. Nhưng vẫn mặc cho Liễu Nha nắm, giống như là người chết đuối nắm được cây cỏ cứu mạng.

      cần ấm áp, cho dù là chút thôi.

      Tia máu trong con mắt chậm rãi biến mất, tức giận cùng hoài nghi nghiêm trọng cũng dần biến mất, quỷ dị thâm trầm cũng biến mât,s hai mắt nam tử từ từ trở nên trong sáng, ấm áp, mát mẻ, giống như cây liễu sống lại vào mùa xuân, tràn đầy sức sống bừng bừng.

      Bóng dáng lớn đắm chìm trong lửa đỏ của trời chiều, màu vàng phía chân trời ngừng lan rộng ra.


      Thời điểm chạng vạng tối, U Dạ La rốt cuộc chạy về, lại mang đến tin tức làm người ta kinh ngạc.

      Công chúa Tiên Nô muốn gặp hoàng thượng, cho dù là bức họa của hoàng thượng cũng được.

      Thời điểm U Dạ La vào bẩm báo, Liễu Nha hưởng thụ bữa ăn tối của nàng, tin tức này khiến nàng có chút khiếp sợ, chuyện làm nàng khiếp sợ phải công chúa muốn bức họa của hoàng thượng, mà là ------- U Dạ la vậy, đáp án dĩ nhiên là chính xác.

      Quận chúa tên gọi là Ngọc Triệt thế nhưng cho nàng đáp án của câu hỏi.
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Bệnh đau đầu

      Mặt Kim Minh lạnh lùng ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh bàn ăn đủ để dung nạp 20 người ăn, món ăn quý và lạ bàn sớm hiếm lạ, hiếm lạ là bên cạnh chân bàn tăng thêm chiếc bàn , bên cạnh chiếc bàn là Liễu Nha nhai chậc chậc có tiếng, cũng nhìn đến say sưa.

      Rất dễ nhận thấy, U Dạ La xuất quấy rầy hăng hái của , xoay mặt, khóe môi mỏng vui nhấp , mắt xanh u ám chứa hơi mù: "Bức họa? Nữ nhân kia đùa sao? với nàng ta, cần chuyện viển vông!" xong, trực tiếp xoay mặt, tiếp tục nhìn chằm chằm Liễu Nha.

      Động tác gặm đùi gà của Liễu Nha có chút cứng ngắc, đơn thuần bởi vì Kim Minh nhìn chăm chú, còn có vấn đề đáp án gọi là biến thái.

      Thịt gà ngậm vào trong miệng tẻ nhạt có mùi vị. "Ngươi biết bốn chữ này?" Nàng chuyển con mắt nhìn về phía U Dạ La.

      U Dạ La lắc đầu cái, biết, chỉ đưa bốn chữ cho Công chúa nhìn mà thôi, nhưng có nghĩ đến Công chúa lập tức đồng ý hôn , chỉ là đưa ra thêm cầu.

      ra cái cầu này cũng quá đáng, nàng ta có quyền biết người mình phải gả là xấu hay đẹp, là tàn tật hay là biến thái.

      Nghi vấn ở trong lòng càng để lâu càng sâu, Liễu Nha viết chữ giản thể ở giấy, hơn nữa chữ bút lông do nàng viết đẹp lắm, phủ lên cả tờ giấy trắng, vậy mà Công chúa cũng có thể nhận ra, thể thừa nhận, Công chúa này là nhân tài!

      " xuống !" Người nào đó nhịn được, lạnh lùng mở miệng.

      U Dạ La hạ mắt cúi đầu, khóe môi ngọa nguậy, muốn điều gì, nhưng là đúng là vẫn còn nhẫn nại, nhàng lui xuống.

      Nhìn bóng lưng hiu quạnh của U Dạ Lạ, Liễu Nha khẽ cắn răng: "Ngươi nên cư xử như vậy với U Dạ La, ngươi cũng biết , vì hoàn thành sứ mạng mà hết lòng hết sức muốn táa thành cho Công chúa và Kim Lang Vương triều, hôm nay cách thành công chỉ có bước, ngươi. . . . . ." Liễu Nha vẫn chưa hết lời, thân thể bị người nào đó kéo mạnh, giống như lộ ra tức giận biết tên, Liễu Nha bị kéo ngồi ở hai chân của , đôi cánh tay kềm chặt nàng, động tác của hai người đột nhiên mập mờ.

      "Ngươi quan tâm ?" lạnh lùng mở miệng, con mắt nửa hí.

      Liễu Nha nhăn lông mày, muốn tránh thoát kiềm chế của nam tử, nhưng lại bị nam tử ôm chặt hơn, "Ta có quan tâm , chỉ là ít nhất ngươi nên tôn trọng thành quả lao động của người khác, U Tướng quân vì việc hôn của Hoàng thượng mà rất bận rộn, ngài ít nhất cũng nên khen ngợi tiếng!"

      Nàng chỉ nhẫn tâm thấy bóng lưng hiu quạnh của U Dạ Lạ, giống nhau là Khả Phong. . . . . . Vừa nghĩ tới Khả Phong, trong lòng Liễu Nha lại đau, nàng biết Khả Phong trơ mắt nhìn nàng biến mất ở dưới thân thể của , khổ sở như thế nào.

      "Ngươi rốt cuộc biết nhân vật chính trong hôn này là trẫm!" Nam tử lạnh lùng lên tiếng, thanh lạnh lẽo tới cực điểm.

      Liễu Nha cứng lại, chuyển con mắt nhìn gương mặt tuấn tú trầm của nam tử, trong lòng có cái gì lặng lẽ xẹt qua.

      Nhân vật chính trong hôn này là trẫm —— những lời này, ít nhiều đầy ắp tia hiu quạnh, điều này làm cho trong lòng Liễu Nha có chút khổ sở.

      Giống như tất cả mọi người của Kim Lang Vương triều chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của Hoàng thượng, bọn họ thấy, chỉ là sau khi Kim Lang và Tiên Nô kết thân vương triều được củng cố.

      Liễu Nha lập tức mất dũng khí cãi cọ với Kim Minh, lòng của nàng lại lần nữa bị khống chế muốn trượt đến bên Kim Minh.

      Nàng muốn nắm chặt bàn tay nam nhân, lại bị nam nhân lạnh lùng đẩy ra.

      đứng lên, bước chân ra khỏi phòng, bóng lưng lạnh lùng khác thường có quật cường cùng tức giận. Liễu Nha đuổi lên trước, dứt khoát đem tay bé nhét vào trong tay của nam nhân, nàng muốn giải thích, muốn xin lỗi, nhưng nam nhân ngoái đầu nhìn lại làm nàng lại kinh sợ buông tay ra. Con mắt trong trẻo lạnh lùng của nam tử lại thâm trầm làm cho người ta run rẩy, trong thâm trầm lóe ra ánh lửa mà nàng chưa từng thấy qua, ngọn lửa tràn đầy thù hận cắn nuốt tất cả.

      "Ta. . . . . ." Nàng lúng túng mở miệng, giống như là hài tử phạm sai lầm, có lẽ lúc này, nàng có sức giải thích.

      Nàng quyết định buông tha, bây giờ nàng có bất kỳ lập trường nào để giải thích.

      Nhưng nam nhân lại chợt kéo nàng vào ôm ở trong ngực, biết có phải là ôm quá chặt hay , nàng cảm thấy ngột ngạt, khiến nàng thể hô hấp, nàng nghiêng đầu, vùi ở trong ngực nam nhân, giống như con cá bị thủy triều mang tới bên bờ cũng thể quay về biển khơi nữa, liều mạng hít thở khí.

      Sau khắc, nam tử ôm ngang nữ tử lên, trực tiếp chạy ra ngoài. Trái tim Liễu Nha lập tức treo lên, nàng biết nam nhân muốn làm cái gì, chỉ có thể mù quáng theo, muốn giãy giụa.

      Ngói lưu ly màu vàng được ánh trăng chiếu rọi mà phát sáng lung linh, xà ngang của nóc phòng, Kim Minh ngồi xuống, đem nữ tử đặt tại bên cạnh. Hơi lạnh gió đêm thổi qua lất phất, Liễu Nha mở hai mắt, nàng hé cánh môi đỏ mềm mại, mở mịt nhìn nam tử trước mặt vô cùng nản lòng, hóa ra Kim Lang Vương thô bạo tàn nhẫn cũng có lúc nản lòng biết làm thế nào.

      Trăng lưỡi liềm dâng lên từ phía bên cạnh, trèo nhánh cây, sâu kín lộ ra ánh sáng mờ nhạt.

      Kim Minh gì, chỉ ngồi cùng Liễu Nha, bàn tay to của nhàng vuốt eo thon của nàng, cũng bởi vì có cái tay này chống đỡ, Liễu Nha ngồi ở nóc nhà hơn 20 thước mà có sợ như trong tưởng tượng.

      Nam tử gì, chỉ yên lặng nhìn trăng treo ở chân trời, môi mỏng lạnh lùng mím lại, đôi mắt sâu thẳm như đầm lầy làm cho người ta nhìn thấu.

      “ Nếu như ngươi muốn, ngươi có thể cưới Công chúa!” Hồi lâu sau, Liễu Nha ho hai tiếng, giọng thông thuận mới chậm rãi mở miệng.

      , trẫm nguyện ý!” Nam nhân chợt ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt đỏ thẫm, “ Trẫm muốn cho bọn họ biết kết quả của việc bức bách trẫm, tất cả đều phải trả giá lớn!”

      Trong đôi mắt xanh biếc đột nhiên chứa đầy tàn bạo giống như ngọn lửa có thể bốc cháy lên bất cứ lúc nào, dường như muốn cắn nuốt sạch tất cả chướng ngại vật.

      Lúc này Kim Minh lại khiến Liễu Nha sợ hãi. Nàng chợt hối hận vì theo Kim Minh lên nóc nhà.

      Nam tử biến chuyển nhanh chóng quỷ dị, nàng thể nắm chắc!

      “Đây phải là lúc bức bách...... Bọn họ là vì Kim Lang Vương triều!” Nàng lúng túng mở miệng, lần này cũng giúp người khác chuyện.

      “ Người nào vì trẫm? Bọn họ luôn miệng vì Kim Lang Vương triều, nhưng ra là vì mình! Trẫm, hùng bá thiên hạ, ngạo thị quần hùng, lại có thẻ thế nào, còn phải là muốn độc cả đời? Vân nhi... tại sao ngươi..... A!” Kim Minh đột nhiên ôm lấy đầu kêu lên, tiếng kêu thê lương kia phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, kinh dộng chim chóc, bồi hồi ở bầu trời dịch quán lâu tiêu tan.

      Thân thể Kim Minh ngừng vặn vẹo ở xà ngang, hai tay của ôm chặt đầu, mặt nạ hoàng kim mặt rơi xuống tren ngói lưu ly, phát ra thanh thanh thúy.

      Nhìn bộ dáng khổ sở của Kim Minh, Liễu Nha vừa định đưa tay bé ra, trận gió lớn tập kích từ sau lưng, bóng dáng màu xanh nhanh chóng điểm huyệt ngủ của Kim Minh, tà bén nhọn từ từ tiêu tán trung.

      nên cử động!” Nam tử chuyển con mắt lạnh lùng mở miệng, tiến lên nhanh chóng ôm lấy Kim Minh, biến mất ở trong màn đêm.

      Tay bé bất động ở giữa trung lộ ra vẻ tức giận thu hồi, Liễu Nha ngước mắt, sao nhiều hơn, lòng của nàng lai giá rét giống như rơi vào hầm băng, tia ấm áp.

      “ Gia!” Dưới mái hiên, Nhung Thiên nhanh chóng nhận lấy Kim Minh ngủ mê man từ trong tay Kim Huy, vô cùng thuần thục.

      “Đưa Hoàng thượng trở về phòng, nhớ ngàn vạn lần được làm thức dậy!” Kim Huy giảm giọng thấp xuống.

      “ Dạ!” Nhung Thiên lĩnh mệnh rời .

      Kim Huy ngắm nhìn bầu trời, Liễu Nha ngồi ở nóc nhà, áo lục uốn lượn theo gió, vẻ mặt mê mang.

      Chỗ sâu trong mắt ta run lên, nhưng ngay sau đó dùng nụ cười như có chuyện gì xảy ra che giấu, ta nhảy lên mái hiên, đứng ở trước mặt Liễu Nha, “ Mới vừa rồi có dọa ngươi chứ? Hoàng thượng có bệnh đau đầu từ có!”

      Liễu Nha nhìn ta cố gắng giải thích mà có mở miệng, đôi tay run rẩy rối rắm ở chung chỗ. Vân nhi..... Vân nhi, hình như cái tên từng quen biết

      Hơn nữa, Kim Minh khác thường như vậy, nàng sớm trông thấy. Nơi này, nhất định có chuyện gì mà nàng biết!

      Liễu Nha trầm mặc khiến Kim Huy lúng túng, ta duy trì nụ cười mặt, dùng giọng thản nhiên, “ Xem ra ngươi còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của ta!”

      “ Nếu như có thể xin cho ta biết thực, ta muốn mình giống như đứa ngốc!” Liễu Nha sau kín ngước mắt.

      Nụ cười như có chuyện gì xảy ra của Kim Huy cứng ở gương mặt tuấn tú, ta hạ tầm mắt, khí nặng nề đè nén chậm rãi đánh úp về phía hai người.
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44: Chuyện cũ trước kia?

      Gió tiếng động thổi qua, thời tiết vốn là cuối thu, nhưng bởi vì câu hỏi trầm trọng của Liễu Nha mà ngay cả khí cũng biến thành nặng nề.

      "Vân phi là ai? Nghe ở Ngưng Hương cư từng có vị phi tử, sao? Bây giờ ở đâu?" Liễu Nha thấy Kim Huy chỉ trầm mặc, nàng chỉ có thể như tơ tằm bóc kén, cởi bỏ từng lớp.

      "Vân phi?" Kim Huy chậm rãi thầm, nhàng , triền miên uyển chuyển, ánh mắt đen như mực nhìn ánh trăng sáng ở phương xa, giống như xuyên qua thời gian, yên lặng mà đến.

      Những thứ kia nét, trí nhớ xa xôi, bị hút ra từng chút .

      "Vân phi tên gọi Thượng Quan Vân Nghê, mười năm trước, ở tại Ngưng Hương cư, nàng là nữ tử Kim Minh thích nhất, huệ chất lan tâm, quan tâm hơn thua, là Kỳ nữ hiếm có, phụ thân của nàng là tội thần, lúc phụ hoàng đánh dẹp nước Đại Hách trong những chúng thần dẫu có chết cũng phản đối đánh nước Đại Hách, mặc dù cả nhà già trẻ bị bắt, cuối cùng chấp nhận khí phách bị nghi ngờ phần, đụng chết ở trước Kim Loan điện. Bởi vì như thế, chọc giận phụ hoàng, phụ hoàng hạ lệnh xử tử cả nhà Thượng Quan, nhưng mà bởi vì hoàng huynh kiên quyết, phụ hoàng ân chuẩn lưu lại mạng cho Thượng Quan Vân Nghê, lại kiên quyết chịu để cho Vân phi vào cung.

      Kim Lang Vương triều năm 188, cũng chính là trước năm Vân phi vào cung, hoàng huynh đánh dẹp nước Đại Hách, lập được công lao hiển hách, được phụ hoàng phong làm Thái tử, ngay lúc đó cần ban thưởng gì cả, chỉ cần mình Vân phi. Phụ hoàng đồng ý, liền tuyệt thực ba ngày, lúc ấy mẫu hậu cực kỳ thương hoàng huynh, cuối cùng cầu cạnh để Vân phi vào cung, nhưng ngờ, năm sau, hoàng huynh vì nàng tranh vị trí Thái tử phi phát sinh chuyện ngoài ý muốn!"

      đến chỗ này, Kim Huy đột nhiên ngơ ngẩn, trong ánh mắt đột nhiên thoáng qua ánh sáng dễ phát giác.

      "Ngoài ý muốn? Cái gì ngoài ý muốn?" Liễu Nha nghe mê mẩn, nhíu nhíu mày, có chút vừa ý vì Kim Huy dừng lại.

      Kim Huy khẽ thở dài hơi, giọng mà . "Đêm trăng tròn, Vân phi bị Kim Lang giết chết ở trong cung Thái tử, mổ bụng moi tim, cái chết quá mức thê thảm."

      ". . . . . ." Liễu Nha ngẩn ra, đột nhiên hít vào ngụm khí lạnh, "Kim Lang?"

      "Đúng, là Kim Lang! Phải . . . . . Phụ hoàng nuôi Kim Lang!" Lúc Kim Huy hết những lời này, trong ánh mắt đột nhiên có bi thương cùng giãy giụa, có chút ánh sáng muốn tránh thoát ra, nhưng cuối cùng bị áp chế, chuyển con mắt, giống như muốn che giấu cái gì, lúc bình tĩnh cười tiếng, nụ cười thương xót khiến tâm tình người ta đột nhiên trầm xuống .

      “ Là Thái thượng hoàng......” Liễu Nha kêu lên lần nữa, giống như rốt cuộc hiểu nguyên nhân Kim Minh giận đời.

      sai...... Là phụ hoàng nuôi Kim Lang!” Kim Huy cười khổ tiếng, lẩm bẩm lặp lại, ta kiềm hãm được nắm chặt quả đấm, gân xanh mu bàn tay rang ở dưới ánh trăng

      Lời dối, dối trời đất, rốt cuộc đến lúc nào mới có thể kết thúc? Vào giờ khắc này, ta giống như muốn cho người đời , nhưng..... Sau khi áp chế mâu thuẫn, ta hít hơi sâu, vẻ mặt chợt bình tĩnh.

      “ Từ đó về sau, hoàng huynh tựa như biến thành người khác, ác độc, thô bạo, chỉ hơi bằng lòng liền tàn sát chúng thần, người người coi là tà ma.” đến chỗ này, Kim Huy đột nhiên cười lạnh tiếng, mặt đầy châm chọc.

      , phải!” Liễu Nha bỗng nhiên bị vẻ mặt châm chọc của ta làm cho đau nhói, trực tiếp khoát tay.

      đúng? Sao ngươi biết?” Kim HUy ngẩn ra, khóe môi châm chọc sâu hơn, “ chính là! thích giết người, thích chiếm đoạt, thích xem người khác mất tình cảm chân thành, mà , lấy được niềm vui thú từ trong đó!”

      Niềm vui thú? là người như vậy sao? Trong đầu đột nhiên thoáng thủ đoạn giày vò biến thái của Kim Minh, con ngươi thịt nguội, ba chỉ, chân nướng, cái nào phải kiệt tác của , nhưng.......

      Cảm giác lúc nam nhân vô dụng ôm nàng, giọng thâm tình nỉ non tên Vân nhi..... , phải! Liễu Nha kiên địng lắc đầu cái.

      “ Ngươi tin?” Từ đầu đến cuối châm chọc mặt Kim Huy cũng có thay đổi qua.

      phải là tin, là vốn phải là, các ngươi thấy cũng chỉ là mặt ngoài, có lẽ....” Liễu Nha nhíu nhíu mày, biết mình hình dung có đủ thỏa đáng hay khồn.

      “ Có lẽ cái gì?”

      “ Có lẽ trong lòng Hoàng thượng còn có người khác, giống như là.... Kim Nhật, người xinh đẹp thiện lương giống như Kim Nhật!”

      Kim Huy ngẩn ra, con mắt đen nhíu lai, như có điều suy nghĩ ngắm nhìn khuôn mặt nhắn nghiêm túc khác thường của Liễu Nha, châm chọc bên khóe môi đột nhiên biến mất.

      chỉ là bị thù hận che mờ đôi mắt mà thôi, ...” Liễu Nha nhất thời cứng họng, cũng biết giúp Kim Minh giảu vây thế nào.

      Kim Minh độc, đáng thương, mất tình cảm chân thành, hung thủ lại là phụ hoàng của mình, hơn nữa bởi vì Vân nhi và phụ hoàng xung đột, càng có lý do hoài nghi, có lẽ đó phải là việc ngoài ý muốn, là mưu, mưu!

      “ Hận? Đúng, thù hận, hận mỗi người trong hoàng cung này, phụ hoàng, mẫu hậu, ta, mỗi người đều hận! Thù hận che hai mắt của , che tim của , càng làm cho vì mình mà lên gông xiềng, từ khi mười bốn tuổi, dùng cái mặt nạ hoàng kim lạnh lẽo xhe lấp mặt của mình, cự tuyệt trao đổi với bất luận kẻ nào, chỉ tàn sát, chiếm đoạt!”

      Châm chọc mặt Kim Huy bị bi thương thay thế, chuyển con mắt đột nhiên cười lạnh, cười mình đáng buồn, trong nháy mắt, thế nhưng tình nguyện tin tưởng lời của Liễu Nha, tin tưởng trong lòng Kim Minh còn có Kim Nhật thiện lương, nhưng nếu như phải Liễu Nha xuất , Kim Nhật sớm chết ở trong lòng Kim Minh rồi, vĩnh viễn xuấ nữa!

      , phải như vậy, là các ngươi bỏ quên trước!” Liễu Nha kích động đứng dậy, lại quên mất lúc này mình đứng ở nóc nhà, thân thể nàng chợt lảo đảo, lại được Kim Huy kịp thời ôm vào trong ngực.

      giống với vòng ôm lạnh lẽo máu lạnh vào trong ngực của Kim Minh, lồng ngực của Kim Huy ấm áp, sạch , tuy nhiên nó khiến Liễu Nha sinh ra cảm giác đau lòng.

      Nàng chỉ cảm thấy xa cách!

      Nhưng khi Kim Minh ôm lấy nàng, nàng muốn giãy giụa, chỉ đau lòng, muốn dùng nhiệt độ ấm áp sưởi ấm trái tim lạnh lẽo kia!

      Nàng ngước mắt nhìn cái cằm tuấn mỹ của nam tử, đột nhiên nhớ lại Mạc Thương phản bội, nàng dùng sức, muốn đẩy Kim Huy ra.

      Kim Huy thoáng do dự, tiếp đó đột nhiên ôm nàng chặt, gương mặt tuấn tú ghé vào tai của nàng lẩm bẩm: “ Thanh Thanh, ngươi cái gì cũng biết, cái gì cũng biết, chúng ta hề từ bỏ , cho tới bây giờ đều chưa từng! Được rồi, cái gì cũng phải nghĩ, cái gì cũng phải làm, chỉ cần yên lặng bên cạnh là tốt rồi!”

      xong ánh mắt của ta đột nhiên trở nên điềm tĩnh, gương mặt trắng nõn giống như chứa đựng mong đợi, chậm rãi nhìn về phía ánh trăng.

      Tất cả mọi người cố gắng vì tương lai thể nào, vì tương lai này mất rất nhiều thứ!

      Liễu Nha nhìn ta, lẳng lặng cúi người xuống, lúc này, nàng biết tin tưởng ai, chỉ có thể dùng trái tim của mình để phán đoán.

      ******

      Gấm vóc Lưu Tô, màn lụa tung bay, nến hồng lệ ánh.

      Liễu Nha ngồi ở trước giường của Kim Minh rất lâu sau đó.

      Nàng chậm rãi gỡ mặt nạ hoàng kim lạnh lẽo xuống, mượn ánh nến quan sát . Kim Minh ngủ mê man có phong cách khác, điềm tĩnh, bình thản, thậm chí có chút yếu đuối, Kim Minh như cậy luôn làm nàng sinh ra cảm giác thương tiếc.

      Kim Huy đứng ở trước cửa sổ, ánh trăng trong treo lạnh lùng đem bóng lưng cao lớn của in sâu ở đất.

      “ Ngươi nên rời !” Giữa đêm vang lên thanh Kim Huy chậm rãi chuyển con mắt.

      “ Ta thể ở cùng sao?” Liễu Nha ngước mắt, tay nhàng vuốt ve ngũ quan tuấn dật của nam tử. Trong mộng hình như ngủ an ổn, chân mày nhíu lại chặt, nắm chặt hai nắm đấm.

      Nàng nhàng vuốt lên chân mày của , tay bé của nàng lại dịu dàng như vậy, dịu dàng khiến Kim Huy nhíu mày chặt.

      thể, ngươi phải rời !” Kim Minh lạnh lùng mở miệng.

      “ Như vậy, xin cho ta biết Kim Nhật ở đâu, ta có thể tìm chứ?” Liễu Nha quật cường ngước mắt.

      Sắc mặt Kim Huy tối sầm lại, canh giờ đến, tuyệt đối thể để Liễu Nha biết chân tướng. như có chuyện gì xảy ra, tiến lên đeo mặt nạ hoàng kim lên cho Kim Minh, giả bộ rém chăn, lại điểm huyệt vị của Kim Minh.

      Keng keng keng, là canh ba, Kim Minh nằm ngửa tại giường tiếp tục ngủ say, có chút thay đổi nào.

      Kim Huy như trút được gánh nặng thở ra hơi, “ Vĩnh viễn được nhắc cái tên Kim Nhật này ở trước mặt Hoàng thượng, nếu ai cũng thể bảo vệ được ngươi!” chuyển con mắt, giọng cũng ung dung.

      “ Tại sao?” Liễu Nha ngẩn ra.

      “ Cái này....” Kim Huy chậm rãi chuyển mắt, chuyện Vân phi hoàn tòn là lời dối lập tốt, ta có thể ra hoàn toàn nhưng Kim Nhật.......

      có nhiều tại sao như vạy, ngươi chỉ cần biết, Kim Nhật là cấm kỵ trong hoàng cung, tựa như Kim Lang, được nhắc tới với bất kì ai!” lại nhấn mạnh lần nữa, xoay người thử dò xét Kim Minh, chắp hai tay sau lưng, nện bước chân như có chuyện gì xảy ra rời khỏi gian phòng.

      Câu trả lời của Kim Huy càng làm cho Liễu Nha thấy mê muội, ra là thân phận của Kim Nhật lại còn thần bí hơn so với cái chết thê thảm của Vân phi. Nàng đứng dậy, ra ngoài cửa, nhàng dựa vào khung cửa.

      Nàng cố chấp chờ Kim Nhật xuất , lần này, nàng nhất định phải hỏi !
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Chim sẻ biến thành Phượng Hoàng

      Hóa đá, nàng ngơ ngác nhìn nam tử cười tà mị trầm, trong lòng vui, lại mơ hồn cảm thấy lo lắng.

      Nam nhân từ từ trở nên dịu dàng, mất hung ác ban đầu, nhưng càng như vậy, càng khiến Liễu Nha thấp thỏm trong lòng, giống như Kim Minh tồn tại chân thực dần biến mất.

      Bàn tay nam nhân chậm rãi tập kích tới sống lưng của nàng, lướt qua như an ủi trân bảo, động tác thận trọng khiến Liễu Nha run rẩy, nàng kinh ngạc nhìn hai mắt si mê của nam tử, biết làm thế nào.

      Xe ngựa đột nhiên dừng lại, quán tính mãnh liệt khiến Liễu Nha va vào trong ngực nam tử, nàng muốn giãy giụa, lại bị nam tử nhàng vòng chắc.

      “ Chuyện gì xảy ra?” Kim Minh kiên nhẫn lạnh giọng hô to, chỉ thấy nam nhân ngoài xe ngựa nhàng ồ lên tiếng, man che nị lay động rồi dừng lại.

      “ Tiên Vu Thái tử điện hạ!” Ngoài xe ngựa truyền đến giọng kinh ngạc của Mạc Thương.

      “ Chẳng lẽ đây phải là xe ngựa của Thanh phi sao?” Trong giọng của Tiên Vu ràng có nghi hoặc.

      Nghe thế, bàn tay Kim Minh ôm nữ tử đột nhiên cứng đờ, hạ con mắt nhìn Liễu Nha, con mắt mê người bỗng dung u hơn.

      Liễu Nha chậm rãi lắc đầu cái, nàng biết tại sao Tiên Vu đột nhiên xuất ở nơi này.

      “ Tiên Vu Thái tử có chuyện gì ?” Rất dễ nhận thấy, Mạc Thương chặn Tiên Vu lại.

      “ A, cũng có cái gì, nghe Thanh phi nương nương phải , bản Thái tử chuẩn bị chút lễ mọn. biết trong xe ngựa…”

      “ Mạt tướng nhận thay lễ mọn này, mời Thái tử trở về!” Giọng của Mạc Thương khách khí mà lạnh lùng.

      Sau đó liền nghe mấy tiếng cười lúng túng, tiếng vó ngựa xa dần.

      “ Hoàng thượng!” Bên ngoài Mạc Thương giọng .

      “ Mang vào!”

      Kim Minh vừa dứt lời, hộp Vân long năm màu quý được đưa vào xe ngựa. Mở ra, trong hộp đột nhiên quả cầu tuyệt đẹp mạ vàng, buộc trong khan đỏ chính là hương liệu thượng hạng của nước Tiên Nô.

      Ánh mắt Kim Minh đột nhiên quái dị nhìn chăm chú vào Liễu Nha lâu, lặng lẽ, trong ánh mắt u ám đột nhiên chứa hung ác, nhàng nheo trong mắt lại, cảm thấy tức giận đối với ánh mắt trong suốt vô tội của nàng, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua quỷ dị.

      “ Cái này là cái gì?” Liễu Nha bị ánh mắt lạnh lẽo của nhìn chằm chằm, ánh mắt càng thêm vô tội.

      Nam tử gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu sau, môi mỏng đỏ tươi nhàng động đậy: “ Thanh phi? ra là ngươi cũng muốn chim sẻ biến thành Phượng Hoàng?”

      “ Ta có!” Liễu Nha ngẩn ra, biết giải thích như thế nào.

      Nam tử có nghe nàng giải thích, lạnh lùng quay đầu lại: “ ra ngoài !”

      “ Hả?” Liễu Nha kinh ngạc há to miệng nhắn.

      ra ngoài!” kiên nhẫn lên tiếng lần nữa, lần này, Liễu Nha nghe ràng, cũng cảm nhận được nam tử tuyệt tình. vươn cánh tay, lạnh lùng chỉ hướng màn che.

      lòng khuất nhục* lan tràn trong lòng Liễu Nha, nàng rũ rèm mắt xuống, tuột đến nơi màn che, dằn lòng khẽ cắn rang, mở màn che ra.

      *áp bức và lăng nhục.

      Gió lớn thổi lên thanh sam đơn bạc của nàng, bí mật mang theo trong bão cát, lạnh lùng đập vào mặt của nàng, làm nàng đau gần như mở mắt được, nhưng vẻ quật cường làm nàng hơi nhếch môi, giống như pho tượng ngồi ở càng xe.

      Mạc Thương ngoái đầu nhìn lại, cái khan đen che mặt, dĩ nhiên là dùng để chống đỡ bão cát, kinh ngạc nhìn Liễu Nha bao phủ trong bão cát cái, trực tiếp quay đầu lại gì.

      Lúc Tiên Vu Thái tử Thanh phí cũng thực khiến cho ta giật mình .

      Đội ngũ ở phái trước tiễn ra hai bờ song là vách núi gập ghềnh, giờ phút này chỗ đất qua là nguồn gió trong thung lũng, cát càng thêm tứ tung.

      vách núi, lại là cảnh trí khác, trời đất mênh mang, mây trắng lượn lờ, mưa bụi mờ mịt, sắc núi mơ hồ, cỏ non xanh mướt, hoa nở đỏ hồng, mặc dù lạnh lẽo tập kích, nhưng so với đoàn ngựa đón gió mà dưới vách núi cũng thoải mái hơn rất nhiều.

      Ngọc Triệt toan thân áo trắng dạng chân ở ngựa, híp mắt, ngưng mắt trong về phía xa, tinh thần mù mịt.

      “ Giá, giá!” Nơi xa con tuấn mã từ từ tới, tuấn mã, công tử áo tím phong thái sang tỏ.

      “ Hí…..” Con ngựa dừng lại, cùng Ngọc Triệt ngưng mắt trông về phía xa.

      “ Có thể gặp được người trong lòng ngươi chưa?” Nữ tử mím môi cười khẽ, đôi mắt quyến rũ chứa sắc xuân tinh mắt lại chăm chú nhìn người qua chân núi.

      có, chẳng qua ta có tin tức làm ngươi hứng thú.” Tiên Vu liếc mắt nhìn nàng ta.

      .” Nữ tử rốt cuộc chuyển con mắt.

      chiếc xe ngựa, trừ Thanh phi ra còn có nam tử, hoàng muội, ngươi cho là ai có tư cách ngồi chung xe cùng Tần phi của Hoàng thượng.” Nam tử mím môi mà cười, ánh mắt giảo hoạt chớp chớp.

      Nữ tử có lên tiếng, nụ cười khóe môi càng đậm.

      Nàng ta dĩ nhiên biết là ai, trách được nàng ta thấy bóng dáng của !
      Last edited by a moderator: 26/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :