1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 36 : CÔNG CHÚA TIÊN NÔ

      Nào biết đôi mắt to tròn si ngốc của Kim Nhật cứ nhìn chằm chằm lầu hai, nháy mắt cũng nháy, đối với cơn tức giận của nàng làm như thấy.

      “ Kim Nhật! “ Liễu Nha kiễn nhẫn lên tiếng.

      nương chớ ngạc nhiên, đây là hoa khôi Nguyệt Nga của Hợp Hoan quán chúng tôi, thân thể thướt tha, bộ dáng phong tao, là nam tử đều sớm nắng chiều mưa khó có thể khống chế! “ Sau lưng, tú bà mập mạp kia lộ ra nửa cái đầu, ngừng thêm mắm thêm muối.

      Liễu Nha nghe người tú bà kia , trong lòng càng thêm tức giận thôi, vừa muốn xoay người lại rời , vậy mà Kim Nhật chợt đưa tay kéo cánh tay của nàng : “ Tuy cũng được coi là mỹ nữa nhưng cũng có đáng như Nha Nha! “

      “ ….. “ Liễu Nha thêm gì nữa, có điều hơi nhếch môi chuyển con mắt nhìn .

      Kim Nhật giương gương mặt tuấn tú ngây thơ ngốc nghếch lên, tròng mắt đen nhấp nháy, sáng lóng lánh.

      Trong lòng Liễu Nha khẽ động, lời của Kim Nhật giống như là trận gió xuân làm dịu nội tâm hạn hán lâu của nàng, nhàng, trơn mảnh tiếng dộng.

      “ Nhưng mà cái áo này khá đẹp, vị mụ mụ này cầm cái cho Nha Nha thay! “ bàn tay chỉ xiêm áo màu trắng nhạt của hoa khôi.

      Liễu Nha được nhắc nhở, lúc này mới chú ý tới cái áo người vẫn còn dính nước, y phục vốn là tơ lụa, giờ phút này toàn bộ dán vào người, chọc cho mấy vị quan khách bên cạnh nhìn hoa khôi mà nhìn Liễu Nha.

      “ Cái này…. “ Tú bà hơi do dự. Kim Nhật giơ tay lên, tìm tòi thỏi bạc rồi tiện tay khẽ ném, người tú bà kia lung lay thân thể mập mạp tiến lên đón lấy, lập tức ngưng mắt, vui vẻ ra mặt : “ Tới đây, dẫn vị nương này lên lầu đổi xiêm áo! “

      Tiểu nha hoàn búi tóc hình kéo bao cung kính tiến lên, mang theo Liễu Nha về phía hậu viện.

      nhanh về nhanh, ta đợi ngươi ở đây! “ Kim Nhật cười hì hì mở miệng, trực tiếp ngồi trong phòng trang nhã ở đại sảnh, nhấp ngụm trà nóng.

      Liễu Nha gật đầu cái, theo nha hoàn tiến về phía hậu viện, thể tưởng tượng được Hợp Hoan quán lớn thế nhưng lại buôn bán phát đạt, ngay cả hậu viện cũng là đèn duốc sáng trưng, ngọn đèn dầu sáng ngời, nước chảy dưới cầu , đình đài lầu các đều là tinh xảo; trong lầu các, tiếng đàn sáo mập mờ, tiếng say rượu, nhiều tiếng dễ nghe cùng nhau truyền tới, dồi dào hùng tráng liên miên ngớt bay vào trong nhà, thanh tẻ nhạt ái muội làm cho tim người ta đập rộn lên, cao nhã và dâm mỹ đều dung hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, khí xung đột.

      Liễu Nha nhìn đến hoa mắt, Hợp Hoan quán buôn bán tốt hơn nhiều so với lầu Hợp Hoan buôn bán của Kim Lang Vương triều.

      nương, đây là phòng của tân khách, nương chờ ở đây, lát nữa y phục đưa đến! “ Tiểu nha hoàn chỉ gian phòng ngay giữa hậu viện sau đó đứng dậy cáo từ. Liễu Nha vừa muốn hỏi kỹ, cách đó xa liền thấy nha hoàn bước nhanh tới, tay dâng bộ xiêm áo xanh nhạt mới.

      “ Y phục của nương! “ Tròng mắt nha hoàn kiêu ngạo cũng tự ti. Liễu Nha nhận lấy, đẩy cừa chạm khắc ra, sắp xoay người vào nha hoàn kia vội vã rời . Liễu Nha kinh ngạc, cảm thấy khí chất của nha hoàn này thoát tục, giống sinh ra ở nơi bướm hoa.

      Tiếng đàn sáo vui mừng ở tiền viện truyền đến, tiếng ồn ào bên tai dứt, tạm thời loại trừ nghi ngờ của Liễu Nha, nàng đóng cửa phòng, sau khi quan sát bày biện gian phòng bước đến trước giường hẹp chậm rãi cởi bỏ y phục ướt sũng. Lúc đôi tay tiến tới xương quai xanh, nàng chợt nghe cách đó xa truyền đến thanh kỳ quái, tế tế, nhu nhu, đau thương buồn bã, hình như là tiếng nữ tử khóc. Trong lòng nàng có chút tò mò, vội vàng mặc y phục lên, men theo tiếng khóc kia tìm kiếm.

      Ở đó bóng mờ chồng chất của tòa nhà to lớn, có tiểu lâu u ám, trước lầu có hai nam tử áo đen tay cầm đao gươm, ngừng lại tuần tra, vẻ mặt nghiêm túc khác thường. Liễu Nha núp trong bóng tối, cẩn thận quan sát hồi lâu, lát sau chỉ thấy tên nam tử trong đó kiên nhẫn đạp cửa phòng tiểu lâu kia : “ Khóc cái gì mà khóc? Hai ngày nữa ngươi liền thoải mái kêu! Còn khóc nữa lão tử khách khí! “
      Tiếng khóc thê lương đột nhiên ngừng lại. Liễu Nha nhíu nhíu mày, vừa muốn suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiền viện truyền đến tiếng đánh nhau, thoảng xen lẫn thanh bàn ghế rơi xuống đất.

      “ Kim Nhật? “ Trong lòng Liễu Nha khẽ động, trong đầu biết tại sao đột nhiên nhảy ra bộ dáng Kim Nhật cười hì hì, xoay người vén làn váy lên, co cẳng chạy.

      Lúc này đại sảnh Hợp Hoan quán mảnh hỗn độn, mới vừa rồi còn đầy khách ngồi, tại còn ai, chỉ có bộ dáng phong tao của hoa khổi Nguyệt Nga, vóc người mập mạp của tú bà và Kim Nhật hỗn chiến với nhua, bốn phía có hơn mười nam nhân vây quanh chen lấn động thủ. Trước đó khắc hoa khôi nương tử còn lẳng lơ mị hoặc, giờ sớm hóa thân thành la sát đoạt mệnh, thân xiêm áo hồng, thanh hàn kiếm, giống như Hí Phượng, trong lúc chiến đầu kịch liệt xuyên qua giữa Kim Nhật và tú bà.

      Tú bà có vóc người mập mạp, đôi tay đầy sinh lực, thế công xen lẫn bén nhọn như luồng sóng mà đến, thẳng tắp công kích hướng Kim Nhật tay tấc sắt. Kim Nhật bị hai nàng tả hữu giáp công cũng cuống quýt, bình tĩnh ứng chiến, chỉ dựa vào tay đánh nhau cùng hai nàng, hề rơi xuống thế hạ phong.

      Liễu Nha vừa xuất , đám người áo đen vốn đến xem náo nhiệt giống như tâm ý tương thông thẳng tắp công hướng nàng, Liễu Nha lắc mình tránh thoát lưỡi đao sáng loáng, lưng lại đột nhiên nghênh tiếp lưỡi đao kẻ khác.

      “ Ngu ngốc, tại sao đến đây! “ chậm nhưng xảy ra rất nhanh, khắc trước Kim Nhật vẫn còn hỗn chiến cùng hai nàng, trong nháy mắt chuyển tới sau lưng Liễu Nha, giúp nang đỡ đao kia, bàn tay bao quát, ôm nàng vào trong ngực, giọng quát lớn.

      “ ….. “ Liễu Nha theo tiếng ngước mắt, lúc này Kim Nhật sớm còn bộ dáng cười hì hì ban đầu, đôi mắt như đầm đen lại nổi lên tia khát máu đỏ sậm, làm cho người ta nhìn mà trong lòng bồn chồn.

      Lúc này cực kỳ giống người!
      “ Kim Minh? “ Liễu Nha dứt khoát khạc ra miệng, chỉ thấy Kim Nhật nghe tiếng biến sắc, che Liễu Nha ở phía sau, đem nội lực rót vào song chưởng, chưởng phong bén nhọn đánh úp tới hai nàng đuổi theo.

      “ Bịch bịch! “ hai tiếng, hai nàng tránh kịp đều ngã xuống đất, hơn mười người áo đen hung ác chen chúc mà đến.

      Liễu Nha ngồi thẳng lên, giống như là cố ý phản bác tiếng ngu ngốc của Kim Nhật, tam quyền lưỡng cước đánh ngã hai nam tử. Nàng hả hê chuyển con mắt, vừa định khoe khoang, lại thấy tám chín tên hung ác còn lại sớm nằm mặt đất ngừng kêu rên.

      “ Các ngươi là ai? “ Kim Nhật tiến lên dùng chân dẫm thân thể mập mạp của tú bà giọng chất vấn.

      “ Muốn chém muốn giết tùy ngươi, hôm nay lão nương rơi vào trong tay Kim Lang vương, chết cũng chết cùng chỗ! “ Người tú bà kia nhàng nhổ ngụm, lạnh lùng mở miệng.

      “ Kim Lang Vương? “ Liễu Nha kỳ quái chuyển con mắt nhìn Kim Nhật, trời ah, họ giết nhầm người!

      Màu sắc mặt Kim Nhật hơi có chút thay đổi, có tiếp tục hỏi nữa, mà kéo Liễu Nha hướng bên ngoài : “ Chúng ta ! “

      ? Vậy những người này phải làm thế nào? Người họ muốn giết chính là Kim Minh! “ Liễu Nha hiểu nhìn .

      cần lo, chúng ta ! “ Lúc Kim Nhật nghe thấy hai chữ Kim Minh càng thêm hốt hoảng, dắt tay Liễu NHa ra bên ngoài.

      “ Đợi chút, nếu quả phải , bằng thuận tiện cứu người! “ Liễu Nha đột nhiên nhớ đến tiếng khóc thê lương nơi hậu viện.

      mặt Kim NHật có chút kiễn nhẫn, chuyển con mắt nhìn về phía Liễu Nha, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

      Hậu viện, hai gia đinh nghe được tiếng đánh nhau ở tiền viện suy nghĩ biện pháp đem nữ tử rời chỗ khác.

      mau! “ Người vừa nãy lớn tiếng hô bỗng quát, mặt có chút kinh hoảng, kéo nữ tử từ trong phòng ra, muốn vội vã rời .

      “ Buông nàng ra! “ Liễu Nha thấy y phục của nữ tử đủ che thân, người chồng chất vết thương, trí nhớ xa xôi giống như dòng nước dài ồ ồ rót vào.

      Lại nữ tử hoàng đáng thương! Nàng xông lên trước, Kim Nhật còn chưa kịp ngăn cản, cũng quyền đánh về phía gia đinh trong đó. Nào biết võ công hai gia đinh lại thấp, sau khi ném nữ tử xuống đất, buồn bực lên tiếng nghênh đón.

      Kim Nhật lắc đầu bất đắc dĩ, bước chân nhàng, bóng dáng màu tím giống như rồng dạo chơi nhân gian, chỉ chiêu, hai đại hán té xuống đất. Nữ tử bị ném xuống đất đột nhiên ríu rít khóc chạy về phía Kim Nhật, khuôn mặt nhắn ngẩng lên, sau khi nhìn thấy dung nhan tuyệt đẹp của nam tử, thế nhưng hơi có chút mất hồn, khuôn mặt nhắn nhanh chóng đỏ lên. “ Cứu ta! “ Nàng nắm chặt áo Kim Nhật.

      “ Đây phải là cứu sao? “ Kim Nhật ngước mắt nhìn y phục người nữ tử cái, con mắt u ám, hai mắt trợn ngược, thậm chí có chút bực mình, hất tay nữ tử ra, ngược lại khuôn mặt tươi cười tiến đến chỗ Liễu Nha : “ Chúng ta nhanh , thời gian còn sớm! “

      Nàng ta bị Kim Nhật hất mặt đất, trong ánh mắt khỏi thoáng qua tức giận. Từ đến lớn, mọi người đều coi nàng ta như trân bảo mà nâng ở trong lòng bàn tay, chưa từng có ai dám coi nàng ta như rơm rác. Liễu nha vừa định trả lời, phòng trước đột nhiên truyền đến hồi tiếng bước chân nặng nề, giống như thiên quân vạn mã áp sát, di chuyển chấn động.

      “ Chuyện gì xảy ra? “ Liễu Nha cả kinh, lại thấy nữ tử chậm rãi mím môi khẽ cười.

      biết, tóm lại mặc kệ chuyện này, chúng ta nhanh thôi! “ Kim Nhật lôi kéo Liễu Nha trực tiếp ra khỏi hậu viện, trong miệng tuy mặc kệ, người lại chạy nhanh.

      “ Còn nữ tử…. “ Liễu Nha xa xa nhìn nữ tử ngồi dưới đất có chút khó xử. Cứ bỏ lại nàng mặc kệ sao?

      “ Những người đó chính là tới cứu nàng ta! “ thanh lười biếng của Kim Nhật truyền tới.

      Ánh mắt nữ tử nhanh chóng thoáng qua kinh ngạc.

      “ Hoàng muội! “ tiếng la lên kèm theo bóng dáng màu vàng lướt đến trước mặt nàng ta.

      Nam tử trước mặt , mày kiếm mắt sáng, chính là thái tử nước Tiên Nô Tiên Vu điện hạ.

      “ Hoàng huynh, người tới quá muộn! “ Nàng ta vỗ bùn đất người đứng dậy, ánh mắt vừa rồi còn điềm đạm đáng thế nhưng tĩnh lặng.

      “ Là ai cứu ngươi? “ Tiên Vu giống như e ngại nữ tử, thấp mở miệng.

      “ Cái này ngươi nên hỏi vị tú bà kia trước! “ Nữ tử nhận lấy cẩm bảo Tiên Vu đưa tới chậm rãi phủ xuống.

      đại sảnh, ngọn đèn dầu sáng rỡ như cũ, chỉ là nữ tử ngồi ngay ngắn ở đó mơ hồ tiết lộ uy nghiêm.

      “ Ngươi cái gì? Kim Lang vương? ngờ đường đường Đại Hách thái tử tài giỏi xuất chúng cũng có ngày nhận lầm người! “ Nàng mím môi cười khẽ, giữa đầu lông mày thấy chút ý cười.

      “ Ta tuyệt đối có nhìn lầm, lưng nam tử kia có Lang Đồ Đằng, há là người ai cũng có thể giả mạo? “ Tý bà giọng căm hận .

      Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của nữ tử bỗng nhiên chăm chú nhìn chằm chằm tú bà, mím môi .
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 37 : CHÓ NGÁP PHẢI RUỒI

      “ Hoàng muội…. “ Tiên Vu muốn tiến lên, lại bị hành động hơi giơ tay lên của nữ tử cắt đứt. Nàng xoay người, trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua ánh sáng làm cho người ta dễ phát giác.

      Tiên Vu ngơ ngẩn, biết muội tử luôn thâm tàng bất lộ ( để lộ tài năng ) nên cũng nhiều lời nữa, chỉ đứng ở bên làm tròn bổn phận của đại ca.

      “ Như vậy, tại ngươi hãy chút chuyện chủ tử ! “ Nữ tử ngoái đầu nhìn lại, ý cười mê người bao phủ khuôn mặt nhắn, tròn mắt xinh đẹp bình tĩnh có gợn sóng nhìn tú bà.

      Thân thể tú bà hơi cứng đờ, khuôn mặt nữ tử tươi cười, con mắt nhìn người lạnh cũng hung, tuy nhiên chẳng biết tại sao nó lại làm cho lòng người thấp thỏm. Nàng rủ lông mày xuống, chợt cắn chặt môi đào…. Nữ tử tiến lên, đột nhiên chộp lấy cằm nàng ta, cười nhạt lên tiếng : “ Muốn chết sao? Cho rằng chết là có thể kết thúc tất cả ư? “

      Tú bà cắn chặt môi nhìn nụ cười của nữ tử, trong lòng lập tức tràn đầy khủng hoảng. nữ tử bất động thanh sắc, công chúa người tài vẻ ngoài đần độn … nàng ta hình như chọc phải người nên chọc!

      “ Hoàng muội, nếu là người của Đại Hách thái tử chuyện này vẫn nên giao cho phụ hoàng xử lý! “ Tiên Vu tiến lên, thánh ép tới trầm thấp, chính xác mà là có ý xin phép.

      “ Hoàng huynh cái gì chính là cái đó, muội muội nghe theo hoàng huynh! “ Nữ tử khẽ nhún người, vẫn cười như gió xuân, tác phong ôn hòa.

      Tiên Vu vung tay lên, cất cao giọng : “ Lục soát người, tìm rồi lấy tất cả độc dược sau đó nhốt vào đại lao, ngày mai lâm triều bàn lại! “

      “ Dạ! “ Đại tướng quân thân áo giáp đen lĩnh mệnh trước, trong nháy mắt, Hợp Hoang quán vốn còn vô cùng náo nhiệt sớm mảnh vắng lặng, tiếng đàn sáo, tiếng say rượu, tiếng mập mờ, đều biến mất còn bóng dáng.

      Nữ tử biến sắc ngồi xuống mặt ghế tròn, liếc mắt nhìn Tiên Vu : “ Lần sau hoàng huynh cần cơ trí hơn, nếu như tối nay phải có người xuất , sợ rằng…. “ Nàng nhàng mím môi cười tiếng.

      “ Muội muội đúng lắm,là ca ca đáng chế. Chỉ là có nghĩ đến Đại Hách thái tử cầu hôn bị cự tuyệt xong lại nghĩ ra chiêu hạ lưu như thế này! “ Thường ngày Tiên Vu rất khí phách, lúc này lại có chút khúm núm ở trước mặt nữ tử.

      “ Lúc hoàng huynh dịch quán có thấy được Kim Lang Vương ? Rốt cuộc có bộ dáng ra sao? “ Nữ tử khẽ gật đầu, nhàng mở miệng.

      Tiên Vu ngẩn ra, trầm ngâm tĩnh tâm, sau đó đột nhiên lắc đầu : “ Hoàng muội, lời của nữ tử kia cũng thể tin, trong dịch quán chỉ có Thanh phi nương nương và U Dạ La tướng quân, cũng chưa từng gặp qua Kim Lang Vương nào cả! “

      “ Thanh phi? Kim Lang Vương triều đúng là đặc biệt, phi tử giữ chức đại sứ cầu hôn? “ Sauk hi nữ tử nghe xong nhăn lông mày, trong đôi mắt tràn đầy tò mò.

      “ Cũng phải… là ngoài ý muốn, cho nên liền cùng, đoán chừng nhanh rời ! “ Tiên Vu chậm rãi lắc đầu cái.

      “ Bộ dáng Thanh phi như thế nào? “

      như thế nào đây, nữ tử đó cũng phải xinh đẹp, mà là … “ Tiên Vu nhàng nghiêng đầu, giống như đào khoét trí nhớ trống rỗng để hình dung nàng. “ Ngũ quan của nàng ta rất kỳ lạ, mỗi điểm đều rất đẹp, nhưng khi ở chung chỗ khiến cho người ta biểu lộ thương cảm, ngươi gặp nàng, lòng trắc trong lòng tràn lan kiềm hãm được, giống như nàng ta muốn vái gì, gì, đều là thiên kinh địa nghĩa vậy, nhưng ánh mắt nàng ta lại để lộ ra vẻ quật cường, thậm chí kiên cường, tóm lại… Nàng ta là nữ nhân rất đặc biệt, đặc biệt đến mức chỉ liếc mắt cái cũng làm người ta cả đời khó quên!”

      Tiên Vu xong, trước mặt hình như ra nụ cười thuần khiết của Liễu Nha, thế nhưng làm tâm tư hoảng hốt.

      “ Hoàng huynh, đây là lần đầu tiên ta nghe huynh khen nữ tử đó? “ Trong đầu nữ tử nhanh chóng thoáng qua nữ tử áo tím tối nay, ánh mắt tối sầm lại.

      phải là khen, là ! “ Tiên Vu cúi đầu cười yếu ớt, sợi tóc đỏ nhạt che khuất cặp mắt lam lạnh lẽo.

      Trong ánh mắt nữ tử xuất ánh lạnh, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, mặt nàng nhanh chóng khôi phục nụ cười : “ Hoàng huynh, ngày mai chúng ta đến dịch quán nhìn xem, rốt cuộc Kim Lang vương có ở đó hay , phải vừa xem hiểu ngay sao? “

      Bước chân của Kim Nhật vội vàng, từ đầu tường dịch quán nhảy cái mà qua, nhanh đến mức Liễu Nha còn chưa kịp trình bày quan điểm của mình, người rơi vào trong dịch quán.

      “ Rốt cuộc cũng trở về! “ Tiểu Nhật nhi lau mồ hôi như mưa, sau đó hả hê chuyển con mắt nhìn Liễu Nha.

      “ ….. “ Liễu Nha ngây ngốc nhìn gian phòng quen thuộc, lại nhìn Kim Nhật cười híp mắt, có cái khổ khó .

      Chí ít nàng phải làm đấu tranh rồi trở về, tại tất cả đều trở lại khởi điểm.

      Ngoài cửa sổ xuất ánh bình minh, sắc trời hơi trắng sáng.

      Kim Nhật chuyển con mắt nhìn lại, nụ cười bỗng chốc trở nên u ám, thậm chí có chút muốn : “ Trời ắp sáng, Nha Nha, ta nghĩ tới người! “ giống như tạm biệt Nha Nha, nàng có chút hiểu ra sao cả.

      Chẳng lẽ Tiểu Nhật nhi là quỷ, trời sáng phải bò lại phần mộ?

      Tâm tư xoay tròn, Liễu Nha vừa muốn mở miệng, lại thấy Kim Nhật khoát tay, mí mắt nàng trĩu xuống, lâm vào ngủ mê man.

      xin lỗi. “ Đem Liễu Nha đặt ngang ở giường, Kim Nhật rũ cặp mắt tịch mịch xuống, lẩm bẩm mở miệng.

      Bên ngoài gà gáy tiếng, chậm rãi cúi người xuống, nhàng đem đầu Nha Nha đặt ở cánh tay, nhìn gà má nữ tử ngủ mê man, cười cười mở miệng : “ Nha Nha, hi vọng lúc tỉnh lại ngươi luôn ở bên cạnh ta như thế này…. Ngươi yên tâm, ta cố gắng hết sức để khiến thương tổn người! “ Khi xong câu sau cùng trong ánh mắt đột nhiên lóe ra tia kiên quyết, nhưng hành động mím chặt mối cũng có chút vô lực.

      So với sức mạnh của người kia hơn, bé đến mức chỉ có thể sống ở trong đêm tối.

      Tầm mắt lưu luyến đóng lại, đôi mắt như đầm đen lẳng lặng chìm vào trong vùng tăm tối, cười thê lương, đưa cánh tay chạm đến người nữ tử.

      “ Nha Nha… “ thầm, độ cong khóe môi từ từ trở nên cứng ngắc, tàn khốc. Khi nhắm mắt lại, thân thể của lập tức khong thuộc về nữa!

      Sáng sớm đầu thu tĩnh mịch khiến người ta hoảng hốt, gió nhàng thổi qua đóa tường vi màu trắng, tiếng động; con chim vỗ cánh phành phạch lướt qua hồ sen, cũng tiếng động; hoa cúc tàn rơi xuống đầy đất, vẫn tiếng động.

      Trong phòng ngủ bên trong dịch quán, cặp mắt như đầm đen của Kim Huy đầy tơ máu, chợp mắt ba ngày, ba đêm rồi.

      “ Vương gia, thừa dịp thời gian vẫn còn sớm, người nên nghỉ ngơi chút, nếu , thân thể trụ nổi! “ Nhung Thiên tiến lên, khẽ mở miệng.

      có sao, ta quen! “ miễn cường khoát khoát tay, sáng sớm, tách trà xanh bốc hơi nóng là đồ uống tốt nhất làm hưng phấn tinh thần. “ Ngày hôm qua ngươi xác định người trong Hợp Hoan quán là người của Hách Diệp? “
      “ Dạ, thiên chân vạn xác! “

      “ Nếu như mà ta đoán sai, hôm nay Hoàng thượng nước Tiên Nô nhất định triệu kiến U Dạ La vào triều gặp vua. “

      “ Dạ, vương gia! “ Nhung Thiên cung kính đáp.

      “ Vậy bẩm báo U tướng quân, đầu đuôi chuyện xảy ra tối hôm qua trong Hợp Hoan quán, có điều đem nhân vật chính đổi lại là bổn vương, hiểu chưa? “ Kim Huy giọng .

      “ Dạ! Nhưng Thanh Thanh nương…. “

      “ Ta tự có sắp xếp, ngươi hãy yên tâm ! “ Kim Huy thong thả ung dung trả lời, đấy mắt mê người nhanh chóng lóe lên ánh sáng.

      Trời hửng sáng, bóng đen mông lung vọt vào phòng khác trong dịch quán nước Tiên Nô

      “ Ngươi cái gì? “ Nam tử đập bàn chính là người khôi ngô tài giỏi, mày kiếm mắt sáng, chỉ là sắc mặt ngăm đên, cho dù mặc long bào kim mãng cũng che nổi bắp thịt khổ luyện của nam tử.

      “ Xin thái tử thứ tội, là Yên ma ma tự tiện làm chủ, nàng ta xác định nam tử mặc áo tím kia chính là Kim Lang vương, mạo hiểm động thủ, ai biết… “

      “ Ai biết dê béo đem tới tay còn phải vứt bỏ phải ? “ Nam tử đứng dạy, này bàn tròn tử đàn thượng hạng ầm vang tiếng, theo tiếng vang mà gãy vụn.

      “ … Dạ ! “ Người áo đen khẽ rùng mình.

      “Yên ma ma còn sống ? “

      “ Sống! “

      “ Còn sống? Định để cho ta tự mình nhặt xaccs cho nàng ta sao? “ Lời của nam tử đột nhiên lạnh lẽo tới cực điểm.

      “ Dạ! Thuộc hạ hiểu! “

      “ Gọn gàng chút, ta muốn có bất kỳ người nào sống rơi vào trong tay nước Tiên Nô! “

      “ Dạ! “
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 38 : THÂN CẬN

      Sắc trời sáng, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, chiếu rọi lên hai người ôm nhau ngủ ở giường.

      Hơi hoạt động thân thể, nhàng mở mắt ra, lúc ánh mắt nam tử nhìn thấy nữ tử ngủ say trong ngực trong đôi mắt canh biếc quỷ dị xưa nay chưa thấy bỗng trồi lên vẻ dịu dàng, giống như Liễu Nha mới sinh làm say lòng người. giơ cánh tay, nhàng vuốt khuôn mặt nữ tử, khóe môi bỗng nhếch lên.

      biết vì sao trong lòng đều sinh ra cảm giác thân vận đối với nữ tử này, muống đến gần, dẫu chỉ ôm vào trong ngực hề làm gì, lòng trở nên thỏa mãn, hề nóng nảy, hận đời nữa.

      Ngón tay trắng nõn thon dài nhàng xẹt qua mũi nữ tử, thong thả rơi môi đỏ mọng mềm mại như đào, tròng mắt xanh u ám bỗng nhiên trở nên thâm thúy, tim như bị người ta lấp đầy những đám mây, đám mây nhàng như bước chậm, phân trời cùng đất.

      muốn tiếp tục như vậy, cứ thế vĩnh viễn ôm người trong ngực.

      “ Hắt xì! “ Trong giấc moojg có chút hoa cỏ trêu chọc lỗ mũi Liễu Nha, nàng kiên nhân đưa tay bé ra gạt , sau đó hắt xì liên tục.

      Ánh mắt nam tử bỗng chốc trở nên lạnh lùng tàn khốc, dùng lực nắm lấy bàn tay nữ tử khẽ vỗ lên gương mặt tuấn tú của .

      “ Ai da! “ Liễu Nha bị đau, cả người lập tức trở nên tỉnh táo, con mắt đột nhiên mở to, đôi mắt buồn ngủ mông lung mở to chống lại đôi mắt xanh biếc lạnh lẽo.

      “ … “ Vào thời khắc nhìn thấy đôi mắt hung ác của nam tử, phản ứng đầu tiên trong đầu Liễu Nha chính là, chẳng lẽ tối hôm qua nàng nằm mơ? Tại sao tỉnh lại, lại nằm cái giường với Kim Minh?

      Nàng hạ mắt, xiêm áo màu xanh mới đổi người nhắc nhở nàng tối hôm qua chỉ đơn giản là giấc mộng. Nàng nhất định từng ra ngoài cùng Kim Nhật, nhưng là… nàng nhàng cắn môi, thấp thỏm yên ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú trầm của nam tử nghi vấn trong lòng lại tăng thêm mấy phần.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Kim Nhật đâu? Tại sao tỉnh lại lại nhìn thấy Kim Minh?

      “ Tối hôm qua ngủ có ngon ?” Kim Minh cười lạnh tiếng, gương mặt tuấn tú tiến đến gần, hơi thở nóng bỏng phun lên mặt Liễu Nha, khiến nàng sững sờ bỗng hoảng hốt.

      “ Ngon “ nàng cúi đầu, lúc nhìn thấy người Kim Minh mặc áo màu tím sắc mặt chợt biến. Tơ lụa sợi tổng hợp thượng hạng lúc này lại có vẻ nhăn nhúm, phía thậm chí có chút nước bùn bẩn thỉu.

      Trong đầu đột nhiên lên tình cảnh tối hôm qua tiểu Nhật nhi cười hì hì chen chúc ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng kinh ngạc há hốc mồm, phỏng đoán tuyệt đối thể nào xảy ra trong nháy mắt lóe lên trong đầu nàng.

      , thể nào, bọn họ ràng là hai người! hồi gió thổi qua bật tung cửa sổ, Liễu nha lại rùng mình ớn lạnh nguyên do, cả người nổi lên da gà.

      Kim Minh…. Kim Nhật… bọn họ có thể là người sao?

      “ Tối hôm qua người… “ Liễu Nha vừa muốn mở miệng, cửa phòng đột nhiên bị người gõ vang cộc cộc. “ Hoàng huynh, là ta, ngươi tỉnh chưa? “

      thanh mềm mỏng là giọng của Kim Huy. Lời của Liễu Nha đột nhiên bị cắt đứt.

      Kim Minh chuyển con mắt, ánh mắt bỗng trở nên rét lạnh, cầm lấy mặt nạ lạnh lùng đội lên mặt, xuống giường, hình như có chút ý tới y phục khác thường, trực tiếp mở cửa : “ Sao ngươi lại tới đây? “ Tiếng của lạnh lẽo, vả lại ràng để lộ ra vui.

      Kim Huy mặc xiêm y mới hăm hở đứng ở nơi cửa phòng, cười nhàng : “ Ta rồi, trách nhiệm của ta chính là bảo vệ an toàn cho hoàng huynh, hoàng huynh rời , hoàng đệ dĩ nhiên phải xuất cung theo! “ cười ha ha, hoàn toàn thấy cặp mắt vui của nam tử.

      “ Tin tức của ngươi ngược lại nhanh nhạy! “ Kim Minh lạnh lùng hừ tiếng, ánh mắc như có như nhàng nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa phòng, nhưng mắt rất nhanh tối sầm lại : “ Mạc Thương đâu? “

      “ Hồi hoàng huynh, Mạc Thương bởi gì đường suốt đêm, lại gặp mưa to nên nhiễm phong hàn, ta tự tiện làm chủ, bảo nghỉ ngơi, Nhung Thiên làm nhiệm vụ là được rồi! “ Kim Huy thấy sắc mặt khác thường, thần kinh lập tức căng thẳng nhưng bên môi vẫn duy trì nụ cười ưu nhã.

      Bên trong phòng, Liễu Nha nhất thời kinh ngạc, hóa ra đường tới đây Kim Minh cũng gặp phải mưa to, y phục bị dầm ướt, thậm chí có bùn, đều chẳng có gì lạ sao? Nàng chuyển con mắt cười cười, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình quái dị.

      Kim Nhật đáng đơn thuần như thế sao lại cùng Kim Minh ma mị là người! Liễu Nha lắc đầu cái, đứng dậy.

      Nơi cửa phòng, Kim Minh cười nhạt tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như cũ : “ Ngươi biết thương cảm cho hạ nhân! “

      “ Đa tạ hoàng huynh khích lệ. “ Kim Huy cười nhạt hành lễ, nụ cười hồ ly thâm tàng bất lộ.

      Kim Minh lạnh lùng đưa mắt nhìn nụ cười thoải mái của nam tử, trong hai tròng mắt đột nhiên đánh úp tới tia máu nhàn nhạt. khí giữa hai người chợt trở nên xa cách, giống như có thứ gì đó ngăn cách ở giữa, nhàn nhạt xua được.

      “ Hoàng thược! “ Xa xa mặt U tướng quân hơi lo lắng, chạy tới.

      “ Chuyện gì? “ Kim Minh lạnh lùng chuyển con mắt, cằm nhọn lạnh lùng đột ngột nâng lên.

      “ Vi thần có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng hoàng thượng! “ Tròng mắt U Dạ LA như có điều suy nghĩ chậm rãi quét qua Kim Huy, tiến lên giọng .

      Trong đôi mắt xanh biết nhanh chóng thoáng qua u, ống tay áo của vung lên, trực tiếp ra khỏi phòng cùng U Dạ La.

      Kim Huy đứng tại chỗ bất động, thấy hai người xa, khí định thần nhàn vào phòng. “ Chúc mừng ngươi, qua đêm, cũng coi là từ thanh lâu biến thành phượng hoàng, chỉ là ngươi muốn nhanh mất ân sủng hoàng thượng chứ? “

      cười nhạt, giữa mặt mày lại hơi chứa châm chọc.

      “ Ân sủng? Huy vương gia, ngươi cũng biết giưỡn, ngươi cho rằng ta thích sao? “ Liễu Nha ngẩn ra, nhìn chằm chằm hai mắt nam tử, vui mở miệng.

      Đầu mày của chứ châm chọc sâu làm thương rổn nàng, giống như nàng cũng là nữ tử cổ đại hề có kiến thức, khóc kêu chỉ vì giành được tiếng cười của quân vương.

      “ Thích có gì là lạ, chỉ có chính ngươi biết, chỉ là ta muốn nhắc nhở ngươi chuyện, Nhị vương gia Kim Nhật là đại kỵ của hoàng tộc chúng ta, nếu như ngươi còn muốn sống đừng chữ ở trước mặt Hoàng thường! “ Kim Huy cũng có chút nổi giận, thẳng thắn mở miệng.

      Liễu Nha ngẩn ra, chuyển con mắt nhìn : “ Ngươi biết? “

      “ Đúng, ta biết , cho nên ta khuyên ngươi nên minh triết bảo thân ( bo bo giữ mình ) . Chuyện tối ngày hôm qua ngươi coi như có gì xảy ra, ngươi luôn ở nơi này làm bạn ngủ với hoàng thượng! “ Nụ cười mặt biến mất như còn, giọng nặng nề hơn.

      Liễu Nha càng thêm nghi ngờ, hình như Kim Huy cố che giấu chuyện gì đó. Nàng chuyển con mắt nhìn hướng Kim Huy, nhưng chỉ liếc mắt cái chợt ngây ngẩn cả người, nam tử dựa cửa mà đứng, sắc mặt tái nhợt thậm chí có chút lo lắng, cho dù nụ cười ưu nhã nữn cũng thể bì đắp mệt mỏi dưới mắt. Lúc này lười biếng tựa tại cửa phòng, sức nặng cả thân thể gần như cũng đặt ở phía , cặp mắt đen nhàng híp, hề có tinh thần.

      Mặc dù biết tại sao mệt mỏi như vậy nhưng hôm nay nàng biết, chuyện này cũng vì tốt cho nàng.

      Nàng từng thấy biểu căm ghét điên cuồng của Kim Minh đối với Kim Nhật, hơn nữa khắc sâu trong trí nhớ. Vừa nghĩ như thế, nam tử uể oải có chút là cho lòng người đau đớn. Nhất là nam tử đẹp như hoa như ngọc.

      Nam tử xoay ngươi, bóng dáng thon dài có chút gầy gò.

      “ Kim Huy… “ Liễu Nha đột nhiên gọi lại, thay đổi cái nhìn căm ghét đối với Kim Huy,.=

      Nam từ dừng lại, nhưng có xoay người, tầm mắt mệt mỏi rũ xuống, chỉ là nặng nề nhấn mạnh thêm : “ Tự giải quyết cho tốt ! “ Lời thầm hình như lộ ra chút dịu dàng, cùng hoa rơi bay múa, hoa mai bắt đầu nở rộ.

      Liễu Nha đứng ở trước cửa, nhìn bóng dáng nam tử từ từ biến mất ở nơi tận cùng hành lang, đáy lòng hơi cảm động.

      Hoa cúc tàn đón gió thu, thổi trúng tứ lẻ tám rơi, mơ hồ lộ ra mùa thu thương cảm.
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 39 : NGỌC TRIỆT CÔNG CHÚA

      Ngày hôm nay nước Tiên Nô lâm triều cực kỳ náo nhiệt, chẳng những thái tử nước Đại Hạch có mặt, ngay cả Tiên Nô công chúa có tên gọi Dương Thiên cũng mặc trang phục lỗng lẫy.

      Công chúa thân y phục trắng thuần tuy nhiên rất tầm thường, nhưng bộ dáng cũn là loại đoan trang tao nhã, nước Tiên Nô có tròng mắt màu lam đặc biệt, sắc mặt bình tĩnh ngồi ở bên cạnh hoàng thượng.

      Hoàng thượng nước Tiên Nô hơn 50 tuổi, có khuôn mặt tinh xảo độc nhất vô nhị giống hệt Tiên Vu, chỉ là năm tháng tha người, mặt lên dấu vết năm tháng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tiên Hoa công chúa lại có thêm phần cưng chiều.

      Tiên Vu tiến lên, cái gì đó ở bên tai hoàng thượng, sắc mặt hoàng thượng đột nhiên đại biến, trực tiếp rời khỏi ghế rồng thẳng đến trước mặt Tiên Hoa công chúa : “ Chuyện tối ngày hôm qua là ? “

      Tiên Hoa công chúa nhàn nhạt gật đầu, tròng mắt màu lam yên bình giống như biển cả, hề gợn sóng.

      “ Tiểu tử kia to gan lại dám ở địa bàn của trẫm muốn thương tổn công chú trẫm yên mến nhất! “ Hoàng thượng chỉ thẳng Hách Diệp, mặt nổi lên gân xanh.

      Hách Diệp khẽ giật mình, hai mắt như đầm đen hạ xuống, hơi có chút chột dạ, nhưng người phái còn chưa có trở về, đương nhiên liều chết thừa nhận. “ HOàng thượng, ngài cần tin lời sàm ngôn, Hách Diệp ta là người lỗi lạc, nếu công chú thích liền thôi, nước ta rất thịnh vượng, thiên hạ có bao nhiêu nữ tử thèm thuồng ngôi vị thái tử phi, Hách Diệp ta tuyệt đối chết da dổ thừa mặt khổ cầu xin, xái này chỉ là dục gia chi tội hà hoạn vô từ ( gán tội người sợ gì có lý do ), Hoàng thượng vẫn nên có chứng cớ mới phải, chớ tổn hại hòa khí hai nước khiến người ngoài thơm lây! “ Hách Diệp xong như có như nhàng liếc U Dạ La.

      Nhung Thiên đem tất cả chuyện tối hôm qua cho U Dạ La, dĩ nhiên biết chuyện gì xảy ra, chỉ là làm bộ u mê biết như cũ.

      “ Người ngoài? Hách thái tử chớ nâng thân phận của mình lên, trước đến chuyện tối ngày hôm qua là hay giả, nhưng kết thân với Đại Hách…. “ Tiên Vu lạnh lùng cắt ngang, giọng dừng lại, “ Đó là chuyện vạn lần thể được, cho nên, Hách thái tử cũng là người ngoài! “

      Giọng điệu Tiên Vu cứng rắn, vừa xong ngước mắt thấy vẻ mặt Hách Diệp thay đổi.

      “ Bắt nạt ái nữ của trẫm lại vẫn còn muốn kết thân, quả thực là người si mộng. Người đâu, đem người tối hôm qua truy bắt áp giải lên điện, đôi co với Hách Diệp xem còn gì để ! “ Hoàng thượng lạnh lùng quăng ống tay áo, ngồi ngay ngắn ở ghế rồng.

      Thị vệ lĩnh chỉ xuống, sắc mặc Hách Diệp nhất thời lo lắng, nhưng vẫn đứng ngạo nghễ ở trong triều như cũ.

      Thị vệ kia trở lại rất nhanh, sắc mặt khẩn trương ở bên tai Tiên Vu thái tử, Tiên Vu đột nhiên đứng lên : “ Ngươi cái gì? chết? “

      “ Dạ, tú bà và hoa khôi Hợp Hoan quán đều là chết hết. Là tự sát! “ Thị vệ vội vàng quỳ mặt đất.

      thể nào, hôm qua lục soát lấy hết tất cả đột dược người các nàng ra rồi, làm sao có thể, …. “ chuyển hường Hách Diệp đột nhiên cười buông lỏng, chỉ ngón tay : “ Nhất định là ngươi giết người diệt khẩu! “

      Hách Diệp thấy có chứng cứ, thay đổi vẻ mặt chột dạ vừa rồi, lập tức lẽ thẳng khí hùng duỗi đôi tay ra, liên tục kháng nghị : “ Tiên Vu thái tử chớ ngậm máu phun người, Hách Diệp ta thân alf thái tử nước, tự mình tới cửa cầu hôn tỏ thành ý của nước ta đối với đám hỏi hai nước, Thái tử thế nhưng có chứng cớ vu khống cho ta, ta phục, Đại Hách phục! “

      “ Ngươi….. “ Tiên Vu ngẩn ta, tại nhân chứng chết như đèn tắt, nhất thời bị Hách Diệp trả đũa, được gì.

      “ Xì! “ Trong thời khắc khẩn trương này, Tiên Hoa công chúa thế nhưng cười nhạt, thanh dễ nghe này nhất thời khiến tất cả ánh mắt trong triều đình đểu chuyển hướng nàng.

      “ Ca ca, ta rồi, mấy người kia nhất định là đổ tội lung tung, tại muốn bọn họ đôi co với Hách Diệp thái tử chẳng phải bị hù đến mức uống thuốc đọc tự vẫn ư, dáng vẻ Hách Diệp thái tử đường hoàng, làm sao có thể làm ra chuyện hèn hạ như vậy? “ Nàng nhàng dùng khăn gấm che cái miệng nhắn, nhàng mở miệng, thanh kia giống như mưa vào sáng sớm, chậm rãi xuống lá sen, mùi hương thoang thoảng thanh nhã, Hách Diệp nhất thời mím môi cười. “ Vẫn là công chúa có cách nhìn! “

      Tình thế giương cung bạt kiếm lập tức được mấy câu của nữ tử xoa dịu.

      U Dạ La chuyển con mắt, khỏi lau mắt mà nhìn đối với công chúa nước Tiên Nô. Tiên Hoa công chúa giống như cũng cảm nhận được ánh mắt của , hướng về phía cười nhạt.

      “ Hoàng muội, ngươi…. “ Tiên Vu hầm hừ mở miệng.

      “ Hoàng huynh, ngươi cũng cần ầm ỹ, muội muội biết từ ngươi thương ta, nhưng trai lớn lấy vợ lớn gả chồng, hôm nay Kim Lang vương triều và nước Đại Hách đều cầu hôn, muội muội tuyển chọn lão công tốt nhất, bằng cứ dựa theo quy định của nước Tiên Nô chúng ta, cũng ra đề để Hách Diệp thái tử làm đề mục giống nhau, người nào đáp nhanh, đáp đúng, vậy ta gả cho người đó! “ Nàng thướt tha tiến lên, nhàng vỗ cánh tay Tiên Vu giống như an ủi.

      “ …. “ Tiên Vu đáp, dù sao hoàng thượng đa mưu túc trí, bây giờ thấy chết đối chứng, vì vậy hơi gật đầu, cuốc sóng gió hữu kinh vô hiểm dần dần bình tĩnh lại.

      Ngày mùa thu cho dù thời tiết khá hơn nữa trong gió vẫn còn thấm chút lạnh lẽo, trong đình tàn hoa hiu quạnh tựa như trời thu, thoe gió rơi xuống đầy đất, trong lương đình đầy hoa hồng, Kim Minh hơi cau mày khi U Dạ La miêu tả.

      như vậy, Tiên Hoa công chúa ngược lại nhân vật thể xem ! “

      U Dạ La chậm rãi gật đầu, ít nhất theo quan sát của , là đúng!

      Kim Minh ngưng mắt mà cười : “ Thú vị, rất thú vị, lần này hậu cung của trẫm rất náo nhiệt! “

      U Dạ La nhìn trong mắt phượng hẹp dài của nam tử phiếm ánh sáng u, trong lòng khẽ thở dài hơi.

      “ Người có mấy phần nắm chắc đối với đề mục này? “

      “ …. có nắm chắc, đó là đề rất khó! “ U Dạ La mở miệng khẽ.

      sao? “ Kim Minh chậm rãi vuốt chiếc cằm tuấn mỹ, mở miệng cười : “ U tướng quân, trẫm khó có thể quên cam đoan của ngươi đối với trẫm! “ Mặc dù cười, lời lại lạnh lòng người.

      U Dạ La hơi rùng mình, mải miết cúi đầu, nhìn nữa.

      Nơi xa, Kim Huy xa xa nhìn hai người trong lương đình, trong hai tròng mắt đầy tia máu đỏ thắm dường như có điều suy nghĩ.

      Tối hôm qua người áo đen xuất kỳ lạ, nghĩ đến vẻ mặt vô cùng lo lắng của Thái hậu, dường như thái hậu đoán trước được tất cả.

      “ Vương gia, ngài nên nghỉ ngơi chút, tiếp tục như vậy nữa…. “ Nhung Thiên khẽ mở miệng.

      “ Nhung Thiên, ta hỏi người, hôm qua ngươi quả thực lục soát cả dịch quán, thấy tung tích người mặc áo đen sao? “ lạnh lùng khoát tay cắt đứt lời của ta.

      “ Dạ, Vương gia! “

      “ Có thể leo tường nhảy ra? “

      “ Ban ngày hôm qua mới vừa có trận mưa, dấu vết đất có thể thấy , hồi vương gia, có! “

      “ Đó chính là nội tặc sao? “ Kim Huy khẽ cười tiếng, chắp đôi tay thong thả ung dung rời .


      Ngồi mình ở trong phòng cảm thấy buồn chán, cửa phòng liền bị người mở ra, Liễu Nha chuyển con mắt, đột nhiên bị hình người trước mặt lay động.

      Đó là nữ tử cả người cung trang nước Tiên Nô, nụ cười ôn tồn nho nhã, tròng mắt bình tĩnh dao động, nàng ta đứng ở đằng kia, bình tĩnh tựa như ánh mặt trời nóng bỏng mùa hè chiếu sáng mặt hồ, con mắt sáng ngời có rối loạn.

      “ Ngươi là? “ Liễu Nha đứng dậy, đột nhiên cảm thấy nụ cười của nữ tử khá quen thuộc, nhất là cặp mắt màu lam, hình như từng nhìn ở nơi nào rồi.

      nương là quý nhân hay quên, tối hôm qua ở Hợp Hoan quán, còn thiếu nương ơn cứu mạng! “ Nữ tử nhàng mở miệng, tiếp tục bước .

      ra là người. “ Được nàng ta nhắc nhở, Liễu Nha đột nhiên nhớ lại nương bị bắt cóc đêm qua, nhưng có nghĩ đến nàng thế nhưng tìm được nơi này.

      “ Ta tên gọi Tiên Hoa, ngươi có thể gọi ta là Ngọc Triệt, dù sao cái tên Tiên Hoa này…. “ Nàng tiếp, chỉ mím môi cười khẽ.

      Nụ cười nữ tử thế nhưng hiền hậu, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, chỉ cười tiếng liền khiến Liễu Nha buông lỏng tất cả cảnh giác.
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 40 : ĐÁP ÁN CỦA CÂU HỎI


      “ Ngọc Triệt, tên rất hay! “ Liễu Nha gật đầu cái, lại quan sát cung trang người nữ tử. Đêm qua trời tối, y phục người nữ tử lại quá mức xốc xếch, hôm nay nhìn lại, hình như Liễu Nha hiểu nguyên nhân hôm qua Kim Nhật ném nàng ta ở đó mặc kệ.

      Màu sắc cung trang của nữ tử thanh nhã, vải vóc cũng là hạng thường thừa, thân phận của nàng ta giàu cũng quý. Hôm qua đám người ùn ùn kéo tới nhật định là tìm nàng ta.

      “ Đa tạ khen ngợi, nương là ân nhân cứu mạng của ta, vậy ta đây cũng lừa gạt ngươi, ta là muội muội của đương kim Ngọc vương gia, tính ra cũng là quận chúa! “ Nàng ta tiến lên, thân thiết kéo tay Liễu Nha.

      Liễu Nha ngẩn ra, dường như quen nữ tử nhiệt tình, nhưng đối mặt với nữ tử xinh đẹp tao nhã, nàng cũng có dũng khí đẩy ra, chỉ có thể mặc cho nữ tử nắm tay.

      “ Ngươi nhàn rỗi, bằng ta dẫn ngươi chơi có được hay ? “ Nàng ta chợt mở miệng cười tiếng, đợi Liễu Nha đồng ý, lôi kéo nàng .

      đâu? “ Liễu Nha bị nàng ta kéo có chút hiểu, nhưng nữ tử lại hào hứng bừng bừng, di chuyển vòng quanh dịch quán, thế nhưng dễ như trở bàn tay ra khỏi địa bàn U Dạ LA cai quản, ra ngoài dịch quán.

      Đứng ở đầu đường, nhìn người đến người , bốn phía vang lên tiếng la của tiểu thương và người bán hàng rong, lúc này Liễu Nha mới phản ứng được, tại sao nàng chưa bao giờ biết, ra dịch quán thế nhưng đơn giản như thế?

      “ Ngươi xem phố xá, mua cái gì đều có, từ quà vặt đầu đường hướng nam đến bánh ngọt hướng bắc, xiếc ảo thuật giang hồ càng đủ kiểu, ngươi , ngươi thích xem quảng cáo bịp hay thích xem khỉ làm xiếc đùa giỡn? Chỗ chúng ta loại nào cũng có, cam đoan ngươi nhìn đến hoa cả mắt mới thôi! “ Ngọc Triệt tự hào vỗ vỗ lồng ngực, lôi kéo tay Liễu Nha khong thả.

      “ Tốt tốt, nhưng …. “ Nếu như bị Kim Minh biết nàng lại tự mình ra ngoài… ồn ào, nàng đột nhiên cảm thấy cổ ứa ra khí lạnh.

      có nhưng nhị gì hết, nếu như người đều thích những thứ này, còn có thứ kích thích hơn đấy! “ Ngọc Triệt đột nhiên chớp chớp mắt phượng hẹp dài, lôi kéo Liễu Nha chạy , thậm chí chút quy củ vén váy xòe lên.

      Phía bắc mở miệng hét bán thức ăn, nhốn nha nhốn nháo bu đầy ngươi, Tiên Hoa lôi kéo Liễu Nha chen vào xem, Liễu Nha lập tức kinh ngạc nới rộng tầm mắt, chỗ bình đài, năm tên phạm nhân quỳ thẳng tắp, lưng mỗi người cõng ba tấm biến gỗ, đó viết hai chữ tử hình, năm tên đao phủ tay cầm đao sáng loáng đứng ở đài cao, ánh mắt lạnh băng.

      đài cao cách đó xa, đại nhân mặc quan phục màu xanh dương ngồi nghiêm chỉnh, văn án, bên trong ống thẻ đầy lệnh trảm, xa xa nhìn lại, là kinh khủng. Liễu Nha đứng ở trong đám người hỗn loạn , kinh ngạc mà thốt nên lời, chẳng lẽ đây chính là pháp trường thời cổ đại?

      “ Thú vị ? Lúc này mới đủ kích thích! “ Nữ tử nhàng mở miệng, câu khiến thân thể Liễu Nha lạnh lẽo.

      Thú vị… kích thích…. Hàm răng của nàng đánh nhau, muốn về. Hình như quý tộc thời cổ đại này đều thích đem mạng người ra làm thành trò đùa.

      “ Chớ vội , kịch hay còn ở phía sau! “ Nàng ta giống như nhìn tâm tư của Liễu Nha ghét vào bên tai nàng mở miệng khẽ, tay bé kéo nàng thả.

      Quả nhiên, vị đại nhân kia đứng lên khỏi ghế, cất cao giọng : “ Năm tên tử tù, tất cả đều phạm tội đại nghịch bất đạo, vốn nên xử trảm toàn bộ, nhưng hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, hôm nay ở trong ống thẻ có trăm chiếc lệnh trảm, năm người tùy tiện cầm bao nhiều cầm, cần lấy toàn bộ 100 chiếc, chỉ là các ngươi hãy nghĩ kỹ, lấy nhiều nhất, ít nhất, còn nhiều bằng nhau đều phải xử tử. Người đâu, dùng theo quân lệnh, cho bọn thời gian nén nhang để suy tính. “

      Liễu Nha vừa định xoay qua chỗ khác thân thể đột nhiên cứng đờ, đề mục này làm sao lại quen thuộc như vậy? Trong lòng nàng vừa động, lập tức quay đầu trở lại nhìn xem, chỉ thấy quan truyền lệnh cầm ống thẻ lần lượt đến trước mặt năm người quay vòng, năm người đều có cầm thẻ.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nén nhang chẳng mấy chốc đốt xong, khi quan truyền lệnh cuối cùng cũng xoay qua chỗ khác, năm người rối rít cắn răng tiến lên cầm lệnh trảm, rất kỳ lạ là mặt mỗi người đều biểu ra như tro tàn.

      Khi quan truyền lệnh thu hết lệnh trảm trở về, kết quả làm người ta chắc lưỡi hít hà, năm người thế n

      nhưng giống nhau như đúc, người hai mươi chiếc, đồng quy vu tận.

      khi đao phủ nâng tay chặt đao lớn xuống, Liễu Nha kinh hoảng chuyển mắt qua nhẫn tâm nhìn lại, nhưng rốt cuộc hiểu huyền cơ trong đó. trăm lệnh trảm, năm người, ở trong thời gian nén nhang, bọn họ hoàn toàn có thời gian làm lợi và hại trong đó, dưới tình huống thể xác định người cầm thừa có người cầm thiếu, bọn họ chỉ có thẻ lấy để đảm bảo số lượng, nhưng biết, chính là số lượng này làm năm người bọn đồng quy vu tận.

      kế tiếp Ngọc Triệt còn gì đó, Liễu Nha cũng có nghe vào, nàng chỉ biết, nàng tìm được đáp án của câu hỏi, chỉ là đáp án này giống như là có người cố ý tiết lộ cho nàng biết.

      Ngọc Triệt tiễn nàng đến cửa dịch quán, tròng mắt màu lam trầm tĩnh như nước, tình : “ Hôm nay cũng chỉ có thể chơi đến đây thôi, ta muốn về! “ Nàng ta có chút lưu luyến.

      Liễu Nha lại cảm thấy hơi buồn cười, nàng trăm mối vẫn có cách giải ra mà đáp án lại dễ dàng đưa tới cửa.

      “ Ngươi cố ý? Hay là , ngươi cố ý sắp xếp chuyện này đúng ? “ Nàng thẳng thắn mở miệng, vốn tưởng rằng ý đồ của nữ tử bị vạch trần, hơi chút xấu hổ, ai biết nữ tử thế nhưng hào phòng gật đầu thừa nhận. “ sai, là ta cố ý sắp xếp, đáp án này phải là thứ nương cần sao? Coi như là báo đáp ân cứu mạng hôm qua! “

      Báo đáp ân cứu mạng? Liễu Nha hơi méo môi, tại sao nàng luôn cảm thấy có đơn giản như vậy.

      “ Thế nào? Ngươi cho rằng ta còn có thể hại ngươi sao? Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta! Chỉ là tại sao thấy công tử tối hôm qua đâu cả, còn muốn trực tiếp cảm tạ ! “ Ngọc Triệt kéo tay bé của nàng, mím môi cười thản nhiên.

      “ Công tử? Ngươi có tìm sao? “ Liễu Nha ngước mắt nhìn nàng ta.

      Nữ tử cười bình tĩnh : “ Dĩ Nhiên, tòa dịch quán chính là ngôi nhà khác của ta, sáng hôm nay ta tìm cả dịch quán lần rồi, nhưng khong thấy vị công tử kia đâu, biết nương có thể cho biết tung tích của hay ? “

      Liễu Nha trực giác lắc đầu cái, cho tới bây giờ nàng có thử tìm kiếm Kim Nhật ở giữa ban ngày qua.

      nương mau trở về thôi, chúng ta hữu duyễn tự gặp nhau, nếu như nhìn thấy vị công tử kia, thay ta chào hỏi! “ Nàng ta vỗ vỗ tay bé của nàng.

      Trong lòng Liễu Nha đột nhiên cảm thấy vui, hóa ra mục tiêu thực của nữ tử chính là Kim Nhật

      chiếc kiệu hồng sớm dừng lại chờ ở trước cửa dịch quán, nữ tử cười yếu ớt lên cỗ kiệu, nhàng vén màn kiệu : “ Chúng ta hữu duyên gặp lại. “

      Lúc này Liễu Nha ra được cảm xúc trong lòng, chỉ máy móc khoát khoát tay, nhìn kiệu hồng càng lúc càng xa.

      Nàng xoay người, đột nhiên đụng vào trong ngực người, ngước mắt, lập tức kìm hãm được hít vào ngụm khí lạnh. Kim Minh lạnh lùng đứng ở trước mặt của nàng, đôi tròng mắt xanh u ám lạnh lùng quan sát khuôn mặt nhắn của nàng, trong ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo, cao ngạo tàn khốc, tựa như hai hồ nước thâm thúy thấy đáy, cũng tựa như hai lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào lòng người, khiến người ta rét mà run.

      “ Ta tat a… “ Nàng liên tiếp ba chữ ta, nhưng vẫn còn lắp bắp , nàng biết, còn có thể dùng hình phạt tàn khốc như thế nào trừng phạt nàng rời .

      Hơi lạnh cắn người ngưng tụ ở trong hai tròng mắt của nam tử, nhưng mà ở lúc gần như hỏng mất, nam tử giơ tay lên, khi Liễu Nha cho là muốn lấy mạng của nàng cánh tay của nam tử nhàng rơi vào vai của nàng, đột nhiên tay ôm nàng vào trong ngực, nhàng đem mặt đặt ở đầu vai của nàng, giống như bị đè nén hồi lâu, chậm rãi mở miệng : “ Trở lại, rốt cuộc trở lại! “ Lời lẩm bẩm giống như chứa đựng bao nhiêu mong đợi cùng hy vọng, đột nhiên khiến trong lòng Liễu Nha nặng nề.

      đợi nàng sao?

      Xa xa U Dạ La đứng ở trong bụi hoa tường vi trắng, lạnh lùng nhìn tất cả, ta nhíu lại hai hàng lông mày, tựa như trầm tư, dưới ánh mắt trời khôi giáp màu bạc và hoa tường vi màu trắng nối liền thành mảnh, giống như bóng dáng trong ảo giác, chân thực.
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :