Chương 32: U Dạ La quỷ dị
Tóc dài màu vàng như hoàng kim lóe sáng, trường bào màu tím sợi tơ như làn nước lẳng lặng chảy lướt qua, tơ vàng tung bay mềm oặt giường, tròng mắt xanh biếc dị giống như có xỉ rêu ẩm ướt, trắng nõn mà thâm trầm, nhìn thấy đáy, mặt lười biếng cho dù có mặt nà hoàng kim che chắn, vẫn luôn tản mát ra cảm giác đặc biệt đè nén, Khiến Mạc Thương hầu hạ hoàng thượng cảm thấy ràng thân thể này uy nghiêm đáng sợ.
“ Hoàng thượng. …..” ta tiến lên, Khẽ mở miệng.
“ Trẫm muốn đích thân !” Ánh mắt nam tử cuối cùng thu hồi lại từ phía chân trời xa xôi, chuyển con mắt, Khóe môi lãnh bạc.
“ Hoàng thượng muốn xuất cung?” mặt Mạc Thương lập tức thoáng qua kinh hoảng.
“ Thế nào?” Tròng mắt xanh u ám tối sầm lại, Kim Minh vui nhìn chằm chằm Mạc Thương. ngược lại trầm tư, giống như lâu rồi rời khỏi hoàng cung làm người ta thoải mái này!
“ Hoàng thượng, Kim Lang Vương triều có quy củ hơn nghìn năm, hoàng đế là thân thể vạn kim, thân thể gắn bó vơi an nguy quốc gia, thể tùy tiện xuất cung!” Mạc Thương lập tức quỳ gối xuống đất, dập đầu mấy cái mạnh, thỉnh cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra.
“ Quy củ? Trẫm là hoàng thượng, trẫm chính là quy củ!” Kim Minh lạnh lùng đứng dậy, kiên nhẫn quăng ống tay áo.
“ Nhưng…….” Mạc Thương quỳ xuống đất dậy nổi.
“ có nhưng nhị gì hết, Mạc Thương, ngươi chuẩn bị chút, buổi trưa chúng ta lên đường, nhớ, chỉ có trẫm và ngươi!” lạnh lùng cường điệu, giọng cao thâm khó lường khiến Mạc Thương quỳ xuống đất dậy nổi toát ra mồ hôi lạnh toàn thân.
Triêu Huy điện, Kh nghe tin hoàng thượng muốn xuất cung đứng ngồi yên.
“ Mạc Thương, ngươi trở về trước, ngàn vạn lần đừng để hoàng thượng sinh nghi, chuyện này, chúng ta chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn!” Kh nhanh chóng làm ra quyết định, đến trước mặt Mạc Thương mở miệng khẽ.
“ Hoàng thượng rồi, chỉ có ta cùng với hoàng thượng thôi, vương gia ngàn vạn lần được….”
“ Yên tâm , bổn vương để cho ngươi bại lộ, chỉ là dọc theo con đường này, ngươi phải đề phòng kỹ hơn!” Kh ý vị sâu xa vỗ vỗ bờ vai của , ánh mắt nặng nề.
“ Dạ, vương gia”
Nhung Thiên đứng ở bên, trong thấy Mạc Thương ra khỏi Triêu Huy điện, suy nghĩ chút, tiến lên bẩm: “ Vương gia, có muốn thuộc hạ ở Mạc Giang quân giúp tay hay ?”
Kh chậm rãi lắc đầu cái: “ Bây giờ mới là cuối tháng, vấn đề cũng lớn, chúng ta hãy cẩn thận làm việc, hoàng thượng có hoài nghi rồi!”
“ Thế nào?” Vẻ mặt U Dạ La nhõm tựa như mới vừa rồi, tiến lên trước, khẩn trương nhìn Tiên Vu
“ Ngươi xác định đây là đề hoàng muội đưa cho ngươi sao?” Tiên Vu giọng .
“ Thiên chân vạn xác!” U Dạ La giọng
“Như vậy, Thanh phi nương nương, nếu như đề thi này đúng là hoàng muội ra, ta khuyên hai vị nên mau sớm trở về nước !” Tiên Vu đứng dậy, cười nhạt tiếng
“ Ý của ngươi là……” Liễu Nha hiểu.
U Dạ La giật mình, ánh mắt bất chợt trở nên nặng nề.
“ Chuyện này là mười năm trước, tăng nhân vân du bốn phương phía Tây mang đến câu hỏi khó, hồi hoàng muội thích câu hỏi ly kỳ cổ quái, nhưng là dốc lòng nghiên cứu mười mấy năm qua cũng có thành quả, nếu nàng đem đề thi khó này giao cho quý quốc, vậy tỏ , nàng muốn kết thân cùng hoàng thựơng quý quốc!”
“ Ồ” Liễu Nha nhàng đáp tiếng, cũng quá để ý nhưng U Dạ La lại rơi vào trầm tư.
ly trà xanh, hai dĩa dưa cải, cuộc sống của Liễu Nha trôi qua vừa lòng chưa từng có, tại, nàng là người Thanh Quán bị nhốt ở thanh lâu – Thanh Thanh, lo ăn, lo mặc, càng phải làm bất cứ chuyện gì, chỉ phải đợi, đợi hoàng đế biến thái phái người tới mang nàng trở về.
Chỉ là vị hoàng đế kia quên lãng nàng cũng chừng!
Ngước mắt trông thấy U Dạ La đứng ngồi yên, vốn cho là mình hả hê, nhưng lại có, nghĩ nghĩ lại, trong lòng nàng sinh ra ý nguyện muốn trợ giúp U Dạ La, nhưng mà lại để cho nử tử như hoa như trăng rơi vào nhà tù hoàng cung….. Nàng lắc đầu cái, cuối cùng vẫn quyết định coi như việc liên quan đến mình, vắt giò ngồi xem.
U Dạ La đứng dậy, so sánh với Liễu Nha vừa lòng, lại giống như kiến bò chảo nóng. Thời gian còn nhiều lắm, phải mau sớm giải quyết vấn đề, đem công chúa mang về Kim Lang Vương triều.
“ Năm tù nhân, 100 hạt đậu….. Đây tột cùng là phá đề kiểu gì?” tức giận mở miệng, bộp tiếng, ném đề mục cái bàn tròn, cực kỳ tức giận ngồi xuống.
“ Phập!” thanh cắn dưa chuột, lại nhấp ngụm trà xanh, Liễu Nha liễm mắt cúi đầu thưởng thức, chậc chậc ra tiếng.
“ Mỗi người phải bắt…. Bắt nhiều nhất cùng làm, thiếu đều phải bị xử tử….”
“Phập!” miếng nữa, xem thường bay vùn vụt.
“Ai có thể sống sót? Đề thi nhàm chán như vậy!” U Dạ La kiên nhẫn gãi đầu, tóc đen bị xoa có chút xốc xếch, nhưng giấu diếm được cái khuôn mặt tuấn mỹ mê người kia.
“Phập!”
U Dạ La kiên nhẫn trừng qua, Liễu Nha nhận được ánh mắt giống như giết người, cái miệng nhắn ngậm dưa chuột, môi đào đóng chặt ở chung chỗ nhai nhai tiếng động, khuôn mặt kia uất ức dễ dàng làm người ta sinh ra xót thương hiểu lầm.
U Dạ La phiền não ngoái đầu nhìn lại, ngừng lầm bầm như cũ: “ Muốn giết người, giết dứt khoát toàn bộ là được!”
“ Hừm!” thanh đáng ngờ truyền tới lần nữa, lại kiên nhẫn quăng đầu tới, “ Mặc Thanh Thanh, rốt cuộc ngươi muốn chơi tới Kim khi nào?”
Liễu Nha thoải mái thưởng trà bỗng ngơ ngẩn, trong ánh mắt xẹt qua kinh ngạc nhàng đặt tách trà sứ trắng xuống: “ Mặc Thanh Thanh? Làm sao ngươi biết ta họ Mặc?”
Nàng xuyên qua, mọi người chỉ kêu nàng ThanhThanh mà thôi!
Trong nháy mắt vẻ mặt U Dạ La hơi lúng túng, đứng dậy, trường sam màu xanh kéo lê đường cong bén nhọn, nhanh chóng xoay người trầm giọng : “ Ta biết!”
“ biết? Ngươi biết ràng!” Liễu Nha ngẩn ra, nhìn bóng lưng quen thuộc kia mà sinh ra hoài nghi lần nữa.
U Dạ La bước nhanh ra ngoài.
“ Chúng ta trao đổi, nếu như ngươi cho ta biết tất cả chuyện ngươi biết, vậy ta giúp ngươi giải quyết đề thi khó này!” Liễu Nha gọi lại
Bước chân ngừng lại chút, U Dạ La chậm rãi ngoài đầu nhìn lại, giọng kiên quyết: “ Ta biết gì cả. Lại ngươi cũng có nắm chắc có thể giải quyết đề thi khó này!”
mím chặt môi mỏng cùng giữa đầu lông mày lộ ra khinh miệt khiến Liễu Nha hơi bị nổi đóa. Liễu Nha tiến lên, đem tờ giấy bị vo thành cục bàn vuốt thẳng ra.
Cẩn thận phán đoán, nhìn thấy vẫn như rơi vào trong sương mù, nàng ném cục giấy đến trước mặt U Dạ La: “ Đọc cho ta”
U Dạ La đứng tại chỗ hơi do dự, thấy vẻ mặt khác thường của Liễu Nha, cuối cùng vẫn nhặt cục giấy lên, nhàng mở ra. “ Có 5 tù nhân thông minh phân biệt bằng các số liên tiếp, giả sử có 100 hạt đậu bắt trong bao tải đậu, quy định mỗi người bắt ít nhất hạt, mà người bắt ít nhất cùng ít nhất đều bị xử tử nếu như bắt nhiều như nhau cũng chết. Giữa bọn họ thể trao đổi, nhưng ở thời điểm bắt có thể lấy ra đậu còn dư lại đếm. 100 hạt đậu cần chia hết toàn bộ, hỏi trong bọn người nào còn tỷ lệ sống lớn nhất?”
“……. Đúng là đề khó!” Liễu Nha ngẩn ra, nhưng dựa vào cái đầu phát triển mấy ngàn năm so với cổ nhân, nàng lấy ra bút lông, gian nan đem câu hỏi nàng nghe được dùng chữ viết đơn giản hóa viết trang giấy khác.
U Dạ La thấy nàng viết nghiêm túc, khỏi đến gần nhìn, trong ánh mắt xẹt qua kinh ngạc lần nữa.
“ Chữ của ngươi…..” có tiếp, chỉ ngước mắt hỏi nàng: “ Như thế nào ?”
“ Chưa ra hình dáng gì! Ta cũng phải là thần tiên, thể nào tính ra nhanh như vậy, hơn nữa ngươi lấy cái gì trao đổi cùng đáp án của ta?” Rốt cuộc viết xong, Liễu Nha nhàng thở ra hơi, ghét bỏ đem bút lông để sang bên, khiêu khích trừng .
“Trao đổi, chờ ngươi ra đáp án rồi hãy !” U Dạ La cười lạnh, khôi phục giọng điệu lạnh nhạt, chậm rãi chấp đôi tay sau lưng, ra khỏi gian phòng.
Ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi ở lưng , Liễu Nha bắt đầu lo lắng, đột nhiên cảm thấy U Dạ La này đơn giản giống như nhìn từ bề ngoài, trong cơ thể của mơ hồ có bóng dáng người kia, đơn cùng phiền muộn nhàn nhạt lại sâu xa có giới hạn.
Nàng rũ rèm mắt xuống, vừa muốn xoay người lại, đột nhiên bị trận gió bên ngoài thổi trúng thiếu chút nữa ngã nhào đất, trước mặt chợt lóe lên ánh vàng, đôi bàn tay bắt được cổ tay của nàng: “ Ngươi để cho ta tìm vất vả!”
thanh lạnh lẽo tà mị hết sức, mang theo vui sướng cùng lãnh vì phá băng ra, chỉ câu đủ khiến trái tim Liễu Nha từ thiên đường xuống địa ngục.
Tờ giấy trong tay chậm rãi bay xuống, chữ bút lông giống như chữ gà bới giương nanh múa vuốt…..
Kim Minh? tới, tới nhanh, gấp, làm người ta ứng phó kịp!
Thân thể đột nhiên bị nam tử quẳng lên giường, Liễu Nha còn chưa kịp giãy dụa, áo bị người khác nhấc lên……
Hoàng đế biến thái, vừa thấy mặt thế nhưng….. Ô oa oa, cứu mạng
Chương 33: Kim Minh khát vọng được người tiếp nhận
Đầu chôn ở trong áo ngủ bằng gấm màu lam, Liễu Nha có chút khó thở, nam nhân lại vui thích mò người, vừa bắt đầu là thô bạo, cuối cùng thậm chí có chút dịu dàng. Xúc cảm man mát lành lạnh lại hơi ngứa khiến Liễu Nha càng thêm thể hô hấp.
"Buông tay!" Nàng cắn răng nghiến lợi mở miệng, năm ngón tay dùng sức bắt được bàn tay nam nhân, muốn vặn bung ra, nhưng lại phí công, vẫn nhúc nhích.
Hô hấp nóng bỏng của nam nhân phun cổ của nàng, nàng cảm thấy chán ghét hơn, nhưng thân là nữ tử trời sinh tình trạng nhu nhược khiến nàng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
"Ta rất nhớ ngươi. . . . . ." Nam tử lẩm bẩm mở miệng, giọng điệu mập mờ khó khăn ấy tựa như sợi tơ mềm mại dẻo dai quấn đầy ở người nàng, giãy được kéo bung, từng sợi tơ như thiên đầu vạn tự.
Liễu Nha ngẩn ra, nắm chặt lấy bàn tay lực lượng hơi buông lỏng của , cũng bởi vì hơi buông lỏng nên sức tiến công của nam nhân càng thêm sắc bén, đôi tay đứng đắn chợt bắt đầu chạy lung tung, vừa bắt đầu là eo ếch, sau đó là sống lưng bóng loáng giống như tơ lụa của nàng, khi muốn đánh úp tới ngực của nàng Liễu Nha đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ra sức nắm chặt lấy bàn tay to của lần nữa.
Cửa phòng phịch tiếng bị đụng mở, Liễu Nha gian nan quay mặt sang, mắt cơ hồ bị ép tới thay đổi hình dạng, trong lúc mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy bóng dáng màu xanh đen đứng nghiêm ở cửa, tia sáng mặt trời bao phủ xuống, cho nàng tia hi vọng.
"U. . . . . ."
" ra ngoài!" Kim Minh ngoái đầu nhìn lại lạnh lùng rống tiếng, thanh lạnh lẽo giống như Diêm La địa ngục, mắt xanh dị lấp lánh mê người.
U Dạ La đứng ở nơi cửa phòng, kinh ngạc nhìn màn trước mặt, hai mắt như đầm đen trong nháy mắt trở nên mê ly, u buồn, giống như có thứ gì đó vỡ ra, bay mất.
" ra ngoài!" Giọng lạnh lẽo vô cùng của nam nhân vang lên lần nữa, chỉ là lần này, tăng thêm phần rét lạnh và uy nghiêm đáng sợ thể bỏ qua, tầng tơ máu nhàn nhạt nổi lên trong tròng mắt xanh biếc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào U Dạ La ở cửa phòng.
U Dạ La nắm chặt hai quả đấm lên, chậm rãi xoay người, ở trong ánh mắt đầy mong đợi của Liễu Nha, về phía trời sáng, cho đến khi lờ mờ biến mất. mang ánh sáng duy nhất của nàng.
Cửa phòng đóng lại, ánh nắng ấm áp bị chặn lại bên ngoài, trong phòng tràn đầy khí lạnh làm người ta hít thở thông. Liễu Nha cắn chặt môi đào, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, nàng cảm thấy mình tựa như món đồ chơi, ngừng bị người đàn ông này đùa giỡn ở lòng bàn tay.
"Ngươi. . . . . . Sờ đủ chưa?" Nàng lạnh lùng mở miệng, giọng điệu dạy bảo khiến trong mắt xanh biếc của nam tử thịnh nộ tàn ác giống như ngọn lửa tùy ý bốc cháy lên, nhíu mày lại, tay trái vừa dùng lực, trong khí đột nhiên truyền đến thanh xương rắc rắc, muốn nữ tử này khuất phục, nhưng nữ tử này lại hừ cũng hừ, khuôn mặt nhắn nghiêng, duy trì đường cong vừa rồi.
ngẩn ra, trong ánh mắt xẹt qua tia kinh ngạc, hơi nhướng mi, sau đó lại gần mặt của nàng, dùng điệu cả giận biến : "Ta cho là những ngày ngươi rời cực kỳ nhớ nhung ta!"
Liễu Nha gian nan xoay mặt, nhe răng nhếch miệng đối diện với con ngươi lạnh lùng tàn khốc như băng ngàn năm: "Nhớ nhung? Nhớ nhung ngươi cái gì? Nhớ nhung ngươi ngược đãi sao?" khóe môi nàng đột nhiên nâng lên châm chọc, châm chọc này lên lúc khuôn mặt nàng bị ép tới biến hình, cực kỳ phối hợp.
Nam tử trầm mặc, đột nhiên buông nàng ra, lật người nằm xuống giường, chỉ là hai chân thon dài vẫn đè ở người Liễu Nha như cũ.
Tóc vàng tán lạc mặt áo ngủ bằng gấm màu lam, tạo thành bức tranh sơn thủy diêm dúa lòe loẹt, màu đỏ khát máu nơi đáy mắt từ từ rút , mắt từ từ trở nên sáng trong, xinh đẹp như lá xanh mùa xuân, nhưng chỗ sâu đáy mắt giấu rét lạnh tận xương thể bỏ qua.
Liễu Nha gian nan lật người lên, đối mặt nóc giường, thở mạnh giống như là con mèo chết chìm.
Nam tử an tĩnh nhìn nóc giường, khóe môi bởi vì mím môi chặt mà tạo thành đường cong sắc bén, có tia cao ngạo, tia quật cường, nhiều nhất là độc cùng với đơn.
Liễu Nha thận trọng đưa mắt liếc về phía , nam tử trầm tĩnh khác thường khiến trong lòng người thấp thỏm.
“ Ngươi chán ghét ta?” Hồi lâu sau, lạnh lùng mở miệng, đột nhiên ngồi nằm, cùi chỏ chống đỉnh đầu, hai mắt sáng loáng nhìn Liễu Nha.
“……..” Lời khẳng định vọt tới bên môi, lại bị đơn cùng độc trong ánh mắt ép trở về.
“ Có phải ngươi chán ghét ta hay ?” Nam tử kiên nhẫn hỏi tới cùng, cặp mắt xanh xinh đẹp như lưu ly. Liễu Nha thấy được cái bóng của mình, nho , giương mắt to hoảng sợ nhìn nam nhân.
Có phải ngươi chán ghét ta hay ---- câu này được nam nhân hỏi ra, giờ phút này đến tột cùng là trong lòng bất lực đến cỡ nào?
Liễu Nha trả lời, chỉ là quỷ thần xui khiến lại nhàng nâng tay xoa lên mái tóc vàng của nam tử. Trong vài giây đầu tiên, nam tử có chút kháng cự, khóe môi hơi co rúm, nhưng sau đó giống như nhanh chóng thích ứng loại vuốt ve này, lạnh lẽo cùng tịch mịch tựa hàn băng mùa đông trong mắt chậm rãi hòa tan.
giơ tay tháo xuống mặt nạ hoàng kim của mình, trong nháy mắt đó vẻ đẹp mỹ lệ khiến tâm tư Liễu Nha có chút hoảng hốt, tay trắng nõn có chút cứng ngắc, hơi dừng lại tóc .
Nam tử nhàng nhíu mày, giống như thích Liễu Nha sững sờ, chậm rãi chuyển động đầu, tự động dán lên tay Liễu Nha. khi gương mặt tuyệt mỹ của đụng vào tay bé của nàng trong nháy mắt tròng mắt xanh u ám chợt trở nên trong trẻo sáng ngời, chậm rãi kéo khóe môi ra nụ cười nhạt nhòa, nụ cười xinh đẹp mê hoặc lòng người.
thế giới đầy hoa, lá cây đầy trời, tiếng cười khinh đảo trời đất. Những từ ngữ này vốn dùng để hình dung nụ cười nữ tử, lúc này thế nhưng đủ để hình dung nụ cười nam nhân này.
Trái tim Liễu Nha chợt bị cái gì đó kích động, nàng đột nhiên nghĩ đến, có lẽ hoàng thượng hề tàn bạo và biến thái giống như nhìn từ bề ngoài.
cũng phải có trái tim khát vọng được người tiếp cận chứ?
Nam tử cúi người, tựa đầu nhàng vào gối đầu thêu của Liễu Nha, mặc cho Liễu Nha vuốt ve tóc vàng của , mặt của , sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Chân mày còn nhăn chặt, chỉ là mặt hề thô bạo nữa mà từ từ trở nên bình thản.
đưa cánh tay qua ôm nữ tử ôm vào trong ngực, giống như hài tử đem mặt hướng về phía nữ tữ, lắng nghe hô hấp của nữ tử.
Hô hấp của từ từ trở nên đều đều, bình tĩnh từ từ nặng nề.
Liễu Nha chuyển con mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của , đây là lần đầu tiên nàng quan sát hoàng đế thô bạo thành tính ở khoảng cách gần như vậy, lông mi dài màu đen nhàng nhấp nháy, ở dưới ánh mắt thâm thúy tạo thành bóng mờ xinh đẹp, giống như bươm bướm mới sinh phe phẩy cánh mỏng, đôi môi đỏ tươi lại mỏng manh kẽ mím, mất thô bạo cùng tà mị những ngày qua, lại tăng thêm phần hồn nhiên làm cho người ta khắc cốt ghi tâm.
Kim Minh ngủ say cực kỳ giống Kim Nhật chút tâm cơ. Liễu Nha nhàng bĩu bĩu môi, buông xuống kết luận.
Bên ngoài phòng, có bóng người nhàng thoáng qua, tiếng bước chân rất cắt đức suy nghĩ cua Liễu Nha. Nàng cau mày, nhàng động động thân thể, muốn thu hồi cánh tay nhưng mặt nam nhân đột nhiên có chút bực bội, lông mi khẽ run, mắt xanh cắn nuốt lòng người dường như muốn phá kén ra. Liễu Nha lập tức đem tay bé trở về chỗ cũ, cũng dám làm xằng nữa.
Nam nhân rốt cuộc yên ổn lại, giống như rất muốn xa rời nàng, hai chân kẹp chặt lại thân thể nàng, lao lao giam cầm nàng vào trong ngực.
Mệt qua, tiếp tục như vậy, tay của nàng rất tê!
biết trải qua bao lâu, ngoài cửa sổ , trời sáng từ từ biến mất, mặt trời khuất núi, bóng đêm thầm buông xuống, nhưng Liễu Nha lại nghe được tiếng bụng kêu ùng ục.
Uhm, đói! Nàng nhàm chán vô cùng nhìn nóc giường.
Ngoài cửa phòng, Mạc Thương xuyên qua song cửa sổ chạm trổ, lạnh lùng nhìn tất cả, khóe môi mím chặt lại, để lộ ra lo lắng.
Đêm tối của Kim Minh là thuộc về người khác……..
U Dạ La đứng ở sau lưng Mạc Thương lời, chỉ là tay nắm chặt quả đấm từ từ nổi lên gân xanh, đường cong tuấn tú lạnh lùng, khóe môi lên đường cong khát máu.
Lưu Ly cung, thái hậu vừa nghe tin hoàng thượng xuất cung xong sắc mặt đại biến, ly trà nóng vẩy vào làn váy.
“ Mẫu hậu!” Kim Huy tiến lên, ánh mắt hiểu.
“ Huy nhi, ngươi xác định Minh nhi nước Tiên Nô?” Trong giọng của thái hậu cũng để lộ ra lo lắng.
“ Mẫu hậu, hôm nay chỉ là ngày hai lăm, cuối tháng, người phải lo lắng!” Kim Huy giọng mở lời an ủi nàng.
“ Huy nhi, mau chóng chạy tới nước Tiên Nô! Chỉ mong….. chỉ mong tới kịp!”
Last edited by a moderator: 10/4/16