1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Chọc phải Thái tử sắc ma

      Thời tiết ở nước Tiên Nô quả nhiên là ổn định, mới vừa rồi còn có luồng sức nóng bắn ra bốn phía, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn mặt trời liền bị đoàn mây đen bao phủ, tiếng sấm sét giữa trời quang đánh xuống, vừa bắt đầu là vô số sương mù tơ bạc bện thành mành, cuối cùng là mưa xối xả như trút nước, rào rào, đất rất nhanh hội tụ thành xoáy nước nhàn nhạt.

      Ngồi ở trong phòng, Liễu Nha khẽ nhíu chân mày, gương mặt trong sáng gần đây giống như mây đen u bầu trời, ngũ quan sáng sủa từ từ nhăn lại với nhau, mắt to đen nhánh phủ đầy sắc thái sầu khổ ảo não.

      Nàng ngoái đầu nhìn sang phòng của dịch quán, trang sức cổ đại làm nàng nín được quạnh. Trời mưa nặng trĩu khiến cho long nàng thêm thương cảm.

      Nàng bắt đầu hoài niệm thế kỷ hai mươi mốt rồi!

      " nương, thời tiết lạnh, choàng thêm bộ y phục !" Tử Đằng quan tâm tiến lên, trong tay cầm áo choàng gấm màu đỏ, chất vải khá mỏng, lại vô cùng mềm mại, thích hợp với thời tiết dần lạnh.

      "Cám ơn ngươi, Tử Đằng!" Liễu Nha đứng dậy nhận lấy, nhàng khoác lên người.

      " đường nhất định là nương mệt mỏi, nghỉ ngơi trước , Tử Đằng phải chuẩn bị bữa tối cho nương ngay!" Tử Đằng thấy vẻ mặt nàng bình thản, vì vậy yên tâm gật đầu cái, ra khỏi phòng, thuận tiện khép cửa phòng lại.

      khí bên trong căn phòng càng thêm ngột ngạt, Liễu Nha đứng dậy, nhàng đẩy cửa phòng ra, đập vào con mắt là hòn núi giả chuối tây lung linh giương lá, nước mưa như ngọc châu rơi xuống khay ngọc, bắn tung tóe lên lá cây, hợp dòng thành sông trút xuống. Chuyển qua hành lang, còn lại là ba gian phòng chính, ở giữa chính là chính sảnh.

      Đứng ở hành lang, tiếng mưa rơi lả tả, Liễu Nha tự chủ rời gian phòng ban đầu. Bởi vì ở nước Tiên Nô, do thị vệ nước Tiên Nô canh giữ, Liễu Nha rất thoải mái ra khỏi viện, có bất cứ ai đưa ra nghi vấn.

      Bước chân nhàng đạp ở sàn nhà tử đàn, bước , chạm mặt nam tử mặc trang phục thái giám chạy tới, thấy Liễu Nha nhàn nhã giẫm chận tại chỗ, lưỡng lự tiến lên, nắm lấy y phục của nàng giọng : "Gia còn chờ ngươi, vẫn còn lề mề! Có chuyện lớn xảy ra nhà ngươi chịu nổi trách nhiệm ?"

      Liễu Nha ngẩn ra, vừa muốn giải thích, nhưng nam tử lại hai lời, đẩy nàng vào gian phòng sau lưng, hồi tiếng đàn sáo du dương truyền đến, lúc này Liễu Nha mới nhìn , trong đại sảnh trang trí hoa lệ, tất cả nữ tử xinh đẹp đều múa, ăn mặc xinh đẹp, thần thái thướt tha, nhàng nhảy múa theo tiếng đàn sáo. giường chính, nam tử lười biếng ngồi nghiêng, sợi towcs màuđỏ nhạt rơi hai vai trắng noãn, tròng mắt xanh lạnh lùng, mỹ nam máu lạnh, chỉ là sát khí hung dữ quả tuyệt cùng tức giận trong tròng mắtđen làm cho người ta thở thông.

      Liễu Nha nhìn lại áo khoác ngoài màuđỏ người, lập tức hiểu ra vị nam tử kia nhấtđịnh là hiểu lầm, nhưng đếnđây rồi, nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt tùy tiện múa mấy động tác, hai mắt ngừng tìm cơ hội trốn chạy.

      Hồng sa múa uyển chuyển, bay lượn nhưđám mây, vô cùng xinh đẹp, vào lúc chúng nữ tử quơ múa hồng sa xoay tròn, Liễu Nha lập tức ngơ ngẩn, bị cánh tay nữ tử bên cạnh khẽ múa nặng nềđánh vào bờ vai, nàng “ Ai da” tiếng, thân thể ngã nhào về phía trước.

      Cặp mắt Liễu Nha hoa lên, nặng nề ngãầmầm mặt đất, đầu rạp xuống đất, trong nháy mắt, toàn thân dưới giống như bị ném rã rời.

      “ A!” Nàng kêu lên, lỗ mũi êẩm, nước mắt lập tức chảy xuốngào ào.

      Nam tử ngồi ở giường ngẩn ra, hai mắt xanh lạnh chợt tối sầm lại, giọng cười tiếng: Chưa từng thấy nữ tử nhiệt tình như vậy!” Khóe môi nhất thời cong lên, ưu nhã cười yếuớt, chậm rãi ngồi thẳng người, cánh tay duỗi ra, ống tay lụa rộng rãi màu trắng tạo thành đường cong xinh đẹp buông xuống.

      nhàng nắm cằm nữ tử, tròng mắt nh tuấn mê người phát ra tia hứng thú: “ Ngươi thể chờ đợi như vậy cho ta biết, tên gọi là gì?”

      Liễu Nha ngước đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung, chỉ nhìn vân áo mãng bào y phục màu trắng của nam tử. Chân mày hơi nhíu, hai mắt đẫm lệ càng làm cho người ta đau lòng.

      Nam tử nhíu mi tâm thao ánh mắt thương hại, cười tiếng, lật người nắm lấy Liễu Nha, sau đó lạnh lùng phất tay cái: “ Các ngươi lui xuống cảđi, tối nay ta chỉ muốn vịđáng thương này!”

      đợi Liễu Nha phảnứng kịp, mọi người lui ra, đại sảnh mới vừa rồi còn náo nhiệt vô cùng lập tức chỉ còn lại hai người.

      loại kinh khủng lập tức tập kích Liễu Nha, nàng ngước mắt, lắc đầu mãnh liệt: “ phải vậy, ngươi hiểu lầm rồi!”

      “ Hiểu lầm? Ngươi nhào tới trước mặt của ta phải là vì muốn ta cưng chiều ngươi ư?” Nam tử xong, đè thân thể nàng ở dưới.

      phải, phải vậy!” Liễu Nha giùng giằng, trong lúc tình thế cấp bách nhấc hai chân lên, lạnh lùng đèở người nam nhân.

      “ Ai da!” Nam nhân rầu rĩ truyền đến tiếng hừ lạnh, duỗi bàn tay, thô bạo nắm chặt tóc Liễu Nha, ép buộc nàng ngẩng đầu lên nhìn .

      Liễu Nha cắn môi, bưng chặt hai quả đấm, chuẩn bị tập kích lần nữa, hai mắt dũng cảm tiến lên nhìn gương mặt tuấn tú của nam nhân.

      Nam nhân đưa mắt nhìn nàng, trong mắt xanh lạnh của lên tia khó nắm bắt: “ Ngươi phải người của Thiên Hương Lau?”

      Liễu Nha vui ngẩng cổ; “ Lão nương dĩ nhiên phải, người tốt nhất nên buông ta ra, nếu ...” Nàng hung dữ mở miệng, còn thiếuđiều giương nanh múa vuốt.

      “ Nếu như thế nào? Cho tới bây giờ ai dám can đảm chuyện như vậy với ta, huống chi là ngươi chủ động! Ngươi cũng biết, nữ tử đầu rạp xuống đất làm đại lễhướng nam tử là bày tỏ ngươi nguyện ý!”. lạnh lùng mở miệng. “ phải, phải vậy, mới vừa rồi chỉ là ngoàiý muốn! Ta muốn!” Liễu Nha lớn tiếng kêu, dồn hết sức dùng đầu gối chỉa vào lên bụng nam nhân, lại bị tay đè lại, hai ngón tay đèở huyệt vị đầu gối nàng, làm Liễu Nha thể động đậy. Rất nhanh, bàn tay của nắm lấy dầu gối Liễu Nha năm ngón nhàng gõ, giống như trêu đùa: “Coi như ngươi phải người củaThiên huong Lâu, coi như phải ngươi chủ dộng, nhưng bây giờ ta có hứng thú đối vơi ngươi, ngươi cũng phải thuận theo gia!”

      “ Ngươi là thứ gì, tại sao phải thuận theo ngươi!”. Bàn tay nam nhân ngừng trêu trọc thần kinh nhạy cảm của Liễu Nha, nàng kiên nhẫn trừng , khóe môi đầy trâm trọc, vui mở miệng.

      “ Ngươi cái gì?’’ Nam nhân lập tức cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, Liễn Nhai trước mặt hình như mơ hồ . Cho tới bây giờ thân phận cao quý của có bị người châm chọc nào như vậy.

      “Ban ngày ban mặt khi dễ phụ nữđàng hoàng, ngươi cũng , người cũng hỏi thăm xem ta là ai, ngươi tốt nhất buông ta ra nếu ...” Liễu Nha còn chưa hết câu, nam nhân đột nhiên để chân nàng xuống, thân thể hung hăn lấn tới: “Ngươi là ai? Ta cần biết, ngươi chỉ cần biết ta là ai là tốt rồi!’’

      Nam tử xong, ánh mắt trở lên tàn nhẫn, trong mắt xanh lạnh lùng khuếch đại tia máu.

      Trong lòng Liễu Nha khẽ động, đôi tay lại bị tay phải của nam nhân nắm chặt, cốđịnh lên đỉnh đầu.

      Trong mắt xanh lạnh lùng của nam nhân quan sát nữ tử dưới người, khuôn mặt nữ tử trắng nõn ngọt ngào da thịt mượt mà, giống như tu sắc khả xan (sắc đẹp thay cơm), kích thích thú tính vô hạn của , là muốn cắn nàng ngụm, hạ con mắtâm trầm cười tiếng, tròng mắt xanh lạnh sáng lên, đầu ép xuống, chỉ lát nữa là in môi đào của Liễu Nha.

      Hơi thở trầm xuống nhíu mày cái, Liễu Nha mượn lúc nam nhân, cúi đầu đụng mạnh vào cái cằm lanh lảnh của nam nhân, nam nhan rên lên tiếng, đôi tay che ở quai hàm, Liễu Nha lập tức đẩy nam nhân ra, trượt từ giường cẩm xuống dưới đất.

      “Muốn ?” Nam tử hử lạnh, bàn tay bắt được bả vai Liễu Nha, muốn kéo về phía sau thi thân thể Liễu Nha đột nhiên lên trước, có kéo được Liễu Nha mà lại thuận thế kéo ra y phục của nàng.

      Vào lúc này cửa phòng vừa lúc bị người ta đụng vỡ, Liễu Nha lảođảo va vào trong lồng ngực người, hai vai hơi lộ ra, khí lạnh lẽo mang theo mưa thu đánh úp tới thân thể của nàng.

      Nàng ngẩn ra, hô hấp dừng lại, nhịp tim dừng lại, thân thể cứng đờ, ánh mắt do dự hướng lên ngắm, gương mặt tuấn tú nghiêm túc của nam tử giọi vào mi mắt của nàng. Nàng va vào lồng ngực U Dạ La.

      “ Ngươi sao chứ?” Giọng nam tử trầm thấp, hai cánh tay đột nhiên giang ra ôm nữ tử vào trong ngực chặt.

      Bởi vì người là khôi giáp màu bạc, có biện pháp cởi ra, chỉ có thể dùng hai cánh tay vòng chắc thân thể Liễu Nha.

      có.... có việc gì!” Liễu Nha đưa hai tay ra ôm chặt U Dạ La nam nhân ôm vàotrong ngực mặc dù lạnh lẽo, lại làm cho nàng có cảm giác an toàn. Nàng ngước mắt nhìn U Dạ La cực kỳ giống bạn trai mình, nước mắt nàng đột nhiên dâng lên.

      là muốn khóc, là muốn khóc, lần này nàng xuyên qua rất khổ cực!

      “ Lớn mất, lại dám quẫy nhiễu nhã hứng của gia!” Nam tử lõa thể hừ lạnh tiếng, nhàng vỗ vỗđôi tay, rầm rầm, ngoài cửa phòng lập tức xông lên nhóm thị vệ nước Tiện Nô, mọi người khôi giáp màuđỏ, miệng đen mặt đen.

      “ Thái tử có gì phân phó?” Thủ lĩnh Thị vệ bước lên trước, cung kính hành lễ.

      “ Thái tử?” Liễu Nha đột nhiên nghe được U Dạ La giọng hô, nàng ngước mắt, vẻ mặt U Dạ La đãđại biến.

      Thái tử? Chẳng lẽ sắc ma này chính là Thái tử nước Tiện Nô? thể nào? Trờiạ, nàng trêu chọc phải nhân vạt lớn nàođây?
      Last edited by a moderator: 9/4/16

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Là phúc hay họa?

      Chỉ là ý nghĩ chợt loé lên, U Dạ La đưa tay giật màn che màu xanh sau lưng xuống, bao trùm ở người Liễu Nha. Vẻ mặt nghiêm túc tới cực điểm.

      khí trong phòng nhất thời đóng băng, Liễu Nha bởi vì người có vật che đậy nên cũng chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong ngực U Dạ La, ngoái đầu nhìn lại, Thái tử sau lưng thân long bào, dải lụa màu đỏ tía, hoa văn chim hạc uốn lượn, sợi tóc đỏ nhạt nấp như cũ hơi có vẻ xốc xếch khoác lên đầu vai, tròng mắt màu xanh cười yếu ớt tràn đầy ác ý trêu đùa.

      Giờ phút này người đàn ông này vô cùng hưởng thụ vẻ mặt Liễu Nha ngây người như phỗng, khóe môi vui thích nhếch lên.

      "Các hạ chính là Thái tử Tiên Vu Điện hạ nước Tiên Nô?" U Dạ La nặng nề mở miệng, nhưng cũng hành lễ.

      " sai, tại ngươi biết chọc phải nhân vật nào chứ?" Nam nhân lãnh ngạo (lạnh lùng kiêu ngạo) vứt ống tay áo, đôi mắt như có điều suy nghĩ rời Liễu Nha nửa bước.

      " sai, tại chúng ta rốt cuộc cũng biết, hóa ra Nước Tiên Nô lại dùng lễ nghi như vậy để đối đãi với Sứ giả Kim Lang Vương! Thanh phi nương nương, người, có sao chứ!" U Dạ La cung kính hành lễ với Liễu Nha, hơn nữa cố ý nhấn mạnh bốn chữ "Thanh phi nương nương".

      Liễu Nha ngẩn ra, lập tức hiểu ý tứ trong lời của U Dạ La, lôi kéo lụa mỏng màu xanh hướng khuôn mặt nhắn, đôi môi hé ra lập tức che miệng mà khóc: " có việc gì mới là lạ, nếu như Hoàng thượng mà biết chuyện thân thể Bổn cung bị. . . . . ." Nàng xoay người lại chỉ Tiên Vu Thái tử, cả người khóc run rẩy, khuôn mặt nhắn khóc hoa lê đẫm mưa, thiền lộ thu cành, vô hạn làm người ta thương .

      "Thanh phi?" Tiên Vu ngẩn ra, mặt hơi biến sắc, Thủ lĩnh Thị vệ bên cạnh cũng luống cuống tay chân.

      Gần đây thế lực của Kim Lang Vương triều thể khinh thường, trăm ngàn năm qua, vẫn luôn nhòm ngó nước Tiên Nô, hôm nay nước Tiên Nô đùa giỡn Tần phi của Kim Lang Vương triều. . . . . . Hậu quả sao kham nổi!

      "U Tướng quân, chúng ta trở về nước, Thái tử nước Tiên Nô dưới người vạn người, hãy còn hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, nước ta sao có thể kết thân cùng quốc gia như vậy, chúng ta hãy trở về thôi!" Liễu Nha xoay người rời , nàng kiên quyết lại làm cho ánh mắt Thái tử mới vừa còn vênh váo hống hách bỗng tối sầm lại.

      "Thanh phi nương nương. . . . . ." Trong lòng xoay chuyển, bước nhanh đến phía trước ngăn cản đường của Liễu Nha, con mắt xanh trong trẻo lạnh lùng cùng tốc độ lời ưu nhã mới vừa rồi mơ hồ tản ra cái gọi là khí chất cao quý.


      "Còn có gì dạy bảo?" Liễu Nha kiên nhẫn giương mắt nhìn , nam tử sáng sủa tuấn, nếu như phải là tận mắt nhìn thấy, nàng quả quyết tin tưởng, nam tử trước mắt chính là người kinh khủng như vậy.

      "Mới vừa là hiểu lầm!" Tiên Vu giọng , vừa dứt lời, người hầu cận thân lại cẩn thận dẫn theo nương áo đỏ vào phòng, thấy tình cảnh này, khỏi có chút sửng sốt: "Thái tử, rốt cuộc cũng tìm được vũ nương trốn chạy . . . . . ."

      Liễu Nha vừa thấy nữ tử trang dung xinh đẹp, thân thể lập tức lui về phía sau hai bước, giữ vững khoảng cách an toàn cùng xú Thái tử này.

      Hóa ra hiểu lầm!

      U DẠ LA ở bên cũng kiên nhẫn nhíu mày.

      Khóe miệng Tiên Vu kéo , giữa con ngươi sáng ngời phóng ra băng hoa, “Đều tại ngươi, trễ như thế mới đến!”

      Người hầu cận thân lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

      Liễu Nha lập tức cẩm nhận được hồi lúng túng, nàng mìm môi chặt, kéo U Dạ La bước .

      “Thanh phi nương nương, ta là hữu nan ngôn chi !” Tiên Vu ở phía sau sâu kín mở miệng, thanh có chút khàn khàn, giống như nhẫn cái gì.

      “Đây là vấn đề của ngươi, tại ta chỉ muốn trở về cho Hoàng thượng chuyện này!” Liễu Nha che mặt lần nữa, cau mày.

      Tiên Vu ngăn trở nữa, chỉ là trầm mặc nhìn Liễu Nha ra khỏi gian phòng.

      “Các ngươi lui xuống !” Tiên Vu lạnh lùng phất tay cái, thị vệ cận thân chau mày, nhịn được tiến lên:” Thái tử điện hạ, độc của người…”

      cần!” Hai mắt tối sầm lại, lạnh lùng mở miện, song trực tiếp tiến lên, nhặt áo Liễu Nha đất lên, đợi sau khi cửa phòng đóng lại, nhàng đem áo đặt ở dưới mũi ngửi .

      “Thanh phi nương nương? Tại sao trong cung ta có người thú vị như vậy!” cười tiếng, tự lẩm bẩm.

      Vừa tiến ra gian phòng, thần kinh căng thẳng khắp người Liễu Nha lập tức trở nên lỏng, Tử Đằng tiến lên, thấy dáng vẻ nàng nhếch nhác hơi giật mình, nhanh chóng dẫn nàng va2p trong phòng sửa sang lại áo.

      Khi Liễu Nha bước ra từ trong phòng lần nữa nàng bắt gặp gương mặt tuấn tú cua U Dạ La bởi vì giận dữ mà bó chặt, mím chặt môi trầm giọng :” Rốt cuộc ngươi còn muốn gây phiền toái cho ta tới khi nào? Tại sao ngươi thể nhận đây là mệnh của ngươi!”

      Khi lời này, hai mắt đen như mực của thõng xuống, sáng lóng lánh, ướt át giống như có thứ gì vỡ vụn, lại có cái gì chảy vào trong lòng .Liễu Nha đối mặt với chỉ trích của đột nhiên lửa giận tăng mạnh, muôn vàn uất ức phải lấy ra phát tiết vào giờ khắc này, nàng giẫm mấy bước tiến lên, đứng ở trước mặt U Dạ La, đầu lông mày nổi lên gân xanh “Cái gì gọi là mệnh của ta, chẳng lẽ vào cung, xuất cung thậm chí lần lượt mạo hiểm đều là mệnh của ta sao? phải, người khởi xướng hết tất thảy đều là ngươi, nếu như đêm đó ngươi giao ta cho Kim Huy, ta sớm cùng Lực Ánh chạy ra khỏi thành rồi, tất cả đều là ngươi tạo thành! Tại sao muốn ta chấp nhận? Chẳng lẽ mệnh của ta phải vật lộn trong trần thế này sao? Ta phục, mệnh của ta do ta tự mình làm chủ!”

      Đối mặt với Liễu Nha bộc phát, U Dạ Lakhông có mở miệng, chỉ kinh ngạc nhìn nàng, thường ngày trong mắt tỉnh táo tĩnh mịch nay xen lẫn vẻ mặt phức tạp, chỉ có tức giận, hình như còn có rất nhiều cảm xúc ra được.

      “Lần này cũng giống như vậy, ta vất vả mới trốn thoát khỏi nhà tù, vậy mà ngươi lại bắt ta trở lại! U Dạ La, ngươi có lập trường gì mà chỉ trích ta? Con kiến hôi còn sống trộm, huống chi ta là con người!”

      U Dạ La nhàn nhạt xoay người, trán từ từ có chút bất lực, tuy nhiên giọng lành lạnh như cũ. “Ngươi mệt mỏi rồi, vẫn nên nghỉ ngơi !”

      “…” Tràn đầy oán giận, thiếu đối tượng phát tiết, Liễu Nha ngoan cố kéo khóe môi ra.

      bước nhanh đến phía trước, lúc bước đến cửa phòng, đột nhiên nhàng mở miệng: “ Nếu như mà ta đoán sai, ngày mai Tiên Vu Thái tử nhất định phái người tới lấy lòng, có lẽ lần này của ngươi là phúc, phải họa!” khẽ thở dài hơi, đầu rủ xuống, ra khỏi gian phòng.

      Bên ngoài, mưa rơi càng lớn, hạt mưa ngừng đập vào mái hiên, phát ra tiếng lộp độp, làm cho trong lòng người càng thêm phiền muộn.

      nương, người nên trách cứ tướng quân, trở lại, biết người lại len lén chạy ra ngoài, sắc mặt cũng thay đổi, bởi vì…” Tử Đằng do dự tiến lên, “Nghe thái tử nước Tiên Nô trúng độc, thái tử hạ lệnh cho phép tất cả nữ tử trong dịch quán bước ra cửa phòng nửa bước!”

      Liễu Nha chưa có ngoái đầu lại, nhưng đem thân thể nằm ở lan can bạch ngọc, dựa vào kan can nghe tiếng mưa rơi.

      Mệnh….Cái gì gọi là mệnh? Mệnh là do ta phải do trời!

      đêm bình an vô nhưng sáng sớm hôm sau, Tử Đằng liền vào bẩm báo, là có vị công tử muốn gặp Liễu Nha, Liễu Nha ngẩn ra, có chút nghi ngờ, nhưng dù sao cũng rảnh rỗi có gì làm, vì vậy kêu Tử Đằng dẫn người vào.

      Khi bóng dáng cao lớn vào phòng, Liễu Nha có chút hốt hoảng, là , xú thái tử, nghĩ tới bị U Dạ La trúng.

      đứng ở dưới ánh nắng mới lên hướng nàng mỉm cười, nụ cười kia, bớt vài ph6a2n giận dữ, khát máu, tối tăm hôm qua, lại trong sáng hơn rất nhiều.

      “Chúng ta vẫn nên ra ngoài tán gẫu!” Cùng phòng, Liễu Nha luôn như c1 như cảm nhận được cảm giác bị áp bức, có lẽ là ánh mắt nam tử luôn hữu ý vô ý di chuyển ở mặt nàng.

      Nam tử cũng thoải mái, chỉ là giọng cái gì ở bên tai người hầu thân cận hôm qua, khi Liễu Nha ra khỏi gian phòng, trong phòng khách sớm chuẩn bị rượu ngon món ăn ngon, ánh mặt trời mới lên, khí trong sạch, tất cả đều rất vừa lòng, trừ thái độ khó hiểu của thái tử bên cạnh.

      Sau khi ngồi, thái tử cũng dứt khoát lời đầu tiên uống 3 chén, để ly rượu xuống, khẽ nhấp khóe môi mỉm cười: “ Ba chén rượu là bởi vì chuyện hôm qua, có nhiều mạo phạm đối với Thanh phi nương nương!”

      Liễu Nha nhàn nhạt gật đầu, chuyện hôm qua dĩ nhiên truy cứu, vì vậy cũng bưng ly rượu lên, nhàng nhấp, tâm tư có chút lấy lệ.

      “Nghe Kim Lang vương triều nghiêm cẩn, biết vì sao Thanh phi nương nương có thể xuất cung, hơn nữa vượt qua thiên sơn, lội qua vạn thủy, ngàn dặm xa xôi tới nước Tiên Nô ta?” nhìn Liễu Nha cười nhạt, nhưng ánh mắt quan sát cũng khiến trong lòng Liễu Nha vui.

      “Chỉ là ngoài ý muốn!” nàng nhàn nhạt mở miệng, nguyện ý mở miệng nữa. Tiên Vu thấy nàng mất hứng nên cũng hỏi nhiều nữa, chỉ mình rót rượu, mấy chén xuống bụng, chỉ thấy U Dạ La nhíu chặt mày từ trức viện mà đến.

      Nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ, U Dạ La có chút kinh ngạc, hoàn thành nhiệm vụ là mục đích cuối cùng trong chuyến này của , tiến lên, đứng ở bên cạnh Liễu Nha, mặt biến sắc.

      “ U tướng quân đúng ? Ngươi trở lại? Vào cung có gặp được phụ hoàng ta ?” Tiên Vu để ly rượu xuống, mày rậm hơi giương lên.

      U Dạ La nhàng gật đầu cái.

      “ Vậy cũng gặp qua hoàng muội của ta sao, biết hoàng muội của ta cho tướng quân đề gì?” cười càng thêm vui vẻ.

      Vẻ mặt U Dạ La đột nhiên trở nên nặng nề.

      “ Nhìn vẻ mặt tướng quân, vấn đề nhất định đơn giản, bằng ra nghe xem, có lẽ thân là hoàng huynh ta biết ý định của muội muội chừng!” hơi dừng chút, tiếp tục : “ Coi như đây là bồi tội vì chuyện ngày hôm qua với Thanh phi nương nương!”

      U Dạ La hơi nhíu mày, quả nhiên Tiên Vu lấy lòng, cũng có khách khí, đem đề khó của Tiên Vu công chúa đặt trong ngực ra bày tại bàn đá.

      Vừa nhìn xuống, Tiên Vu thái tử hơi kinh ngạc, mặt lập tức ra vẻ lẫn lộn
      Last edited by a moderator: 24/3/16

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: U Dạ La quỷ dị

      Tóc dài màu vàng như hoàng kim lóe sáng, trường bào màu tím sợi tơ như làn nước lẳng lặng chảy lướt qua, tơ vàng tung bay mềm oặt giường, tròng mắt xanh biếc dị giống như có xỉ rêu ẩm ướt, trắng nõn mà thâm trầm, nhìn thấy đáy, mặt lười biếng cho dù có mặt nà hoàng kim che chắn, vẫn luôn tản mát ra cảm giác đặc biệt đè nén, Khiến Mạc Thương hầu hạ hoàng thượng cảm thấy ràng thân thể này uy nghiêm đáng sợ.

      “ Hoàng thượng. …..” ta tiến lên, Khẽ mở miệng.

      “ Trẫm muốn đích thân !” Ánh mắt nam tử cuối cùng thu hồi lại từ phía chân trời xa xôi, chuyển con mắt, Khóe môi lãnh bạc.

      “ Hoàng thượng muốn xuất cung?” mặt Mạc Thương lập tức thoáng qua kinh hoảng.

      “ Thế nào?” Tròng mắt xanh u ám tối sầm lại, Kim Minh vui nhìn chằm chằm Mạc Thương. ngược lại trầm tư, giống như lâu rồi rời khỏi hoàng cung làm người ta thoải mái này!

      “ Hoàng thượng, Kim Lang Vương triều có quy củ hơn nghìn năm, hoàng đế là thân thể vạn kim, thân thể gắn bó vơi an nguy quốc gia, thể tùy tiện xuất cung!” Mạc Thương lập tức quỳ gối xuống đất, dập đầu mấy cái mạnh, thỉnh cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra.

      “ Quy củ? Trẫm là hoàng thượng, trẫm chính là quy củ!” Kim Minh lạnh lùng đứng dậy, kiên nhẫn quăng ống tay áo.

      “ Nhưng…….” Mạc Thương quỳ xuống đất dậy nổi.

      có nhưng nhị gì hết, Mạc Thương, ngươi chuẩn bị chút, buổi trưa chúng ta lên đường, nhớ, chỉ có trẫm và ngươi!” lạnh lùng cường điệu, giọng cao thâm khó lường khiến Mạc Thương quỳ xuống đất dậy nổi toát ra mồ hôi lạnh toàn thân.

      Triêu Huy điện, Kh nghe tin hoàng thượng muốn xuất cung đứng ngồi yên.

      “ Mạc Thương, ngươi trở về trước, ngàn vạn lần đừng để hoàng thượng sinh nghi, chuyện này, chúng ta chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn!” Kh nhanh chóng làm ra quyết định, đến trước mặt Mạc Thương mở miệng khẽ.

      “ Hoàng thượng rồi, chỉ có ta cùng với hoàng thượng thôi, vương gia ngàn vạn lần được….”

      “ Yên tâm , bổn vương để cho ngươi bại lộ, chỉ là dọc theo con đường này, ngươi phải đề phòng kỹ hơn!” Kh ý vị sâu xa vỗ vỗ bờ vai của , ánh mắt nặng nề.

      “ Dạ, vương gia”

      Nhung Thiên đứng ở bên, trong thấy Mạc Thương ra khỏi Triêu Huy điện, suy nghĩ chút, tiến lên bẩm: “ Vương gia, có muốn thuộc hạ ở Mạc Giang quân giúp tay hay ?”

      Kh chậm rãi lắc đầu cái: “ Bây giờ mới là cuối tháng, vấn đề cũng lớn, chúng ta hãy cẩn thận làm việc, hoàng thượng có hoài nghi rồi!”

      “ Thế nào?” Vẻ mặt U Dạ La nhõm tựa như mới vừa rồi, tiến lên trước, khẩn trương nhìn Tiên Vu

      “ Ngươi xác định đây là đề hoàng muội đưa cho ngươi sao?” Tiên Vu giọng .

      “ Thiên chân vạn xác!” U Dạ La giọng

      “Như vậy, Thanh phi nương nương, nếu như đề thi này đúng là hoàng muội ra, ta khuyên hai vị nên mau sớm trở về nước !” Tiên Vu đứng dậy, cười nhạt tiếng

      “ Ý của ngươi là……” Liễu Nha hiểu.

      U Dạ La giật mình, ánh mắt bất chợt trở nên nặng nề.

      “ Chuyện này là mười năm trước, tăng nhân vân du bốn phương phía Tây mang đến câu hỏi khó, hồi hoàng muội thích câu hỏi ly kỳ cổ quái, nhưng là dốc lòng nghiên cứu mười mấy năm qua cũng có thành quả, nếu nàng đem đề thi khó này giao cho quý quốc, vậy tỏ , nàng muốn kết thân cùng hoàng thựơng quý quốc!”

      “ Ồ” Liễu Nha nhàng đáp tiếng, cũng quá để ý nhưng U Dạ La lại rơi vào trầm tư.

      ly trà xanh, hai dĩa dưa cải, cuộc sống của Liễu Nha trôi qua vừa lòng chưa từng có, tại, nàng là người Thanh Quán bị nhốt ở thanh lâu – Thanh Thanh, lo ăn, lo mặc, càng phải làm bất cứ chuyện gì, chỉ phải đợi, đợi hoàng đế biến thái phái người tới mang nàng trở về.

      Chỉ là vị hoàng đế kia quên lãng nàng cũng chừng!

      Ngước mắt trông thấy U Dạ La đứng ngồi yên, vốn cho là mình hả hê, nhưng lại có, nghĩ nghĩ lại, trong lòng nàng sinh ra ý nguyện muốn trợ giúp U Dạ La, nhưng mà lại để cho nử tử như hoa như trăng rơi vào nhà tù hoàng cung….. Nàng lắc đầu cái, cuối cùng vẫn quyết định coi như việc liên quan đến mình, vắt giò ngồi xem.

      U Dạ La đứng dậy, so sánh với Liễu Nha vừa lòng, lại giống như kiến bò chảo nóng. Thời gian còn nhiều lắm, phải mau sớm giải quyết vấn đề, đem công chúa mang về Kim Lang Vương triều.

      “ Năm tù nhân, 100 hạt đậu….. Đây tột cùng là phá đề kiểu gì?” tức giận mở miệng, bộp tiếng, ném đề mục cái bàn tròn, cực kỳ tức giận ngồi xuống.

      “ Phập!” thanh cắn dưa chuột, lại nhấp ngụm trà xanh, Liễu Nha liễm mắt cúi đầu thưởng thức, chậc chậc ra tiếng.

      “ Mỗi người phải bắt…. Bắt nhiều nhất cùng làm, thiếu đều phải bị xử tử….”

      “Phập!” miếng nữa, xem thường bay vùn vụt.

      “Ai có thể sống sót? Đề thi nhàm chán như vậy!” U Dạ La kiên nhẫn gãi đầu, tóc đen bị xoa có chút xốc xếch, nhưng giấu diếm được cái khuôn mặt tuấn mỹ mê người kia.

      “Phập!”

      U Dạ La kiên nhẫn trừng qua, Liễu Nha nhận được ánh mắt giống như giết người, cái miệng nhắn ngậm dưa chuột, môi đào đóng chặt ở chung chỗ nhai nhai tiếng động, khuôn mặt kia uất ức dễ dàng làm người ta sinh ra xót thương hiểu lầm.

      U Dạ La phiền não ngoái đầu nhìn lại, ngừng lầm bầm như cũ: “ Muốn giết người, giết dứt khoát toàn bộ là được!”

      “ Hừm!” thanh đáng ngờ truyền tới lần nữa, lại kiên nhẫn quăng đầu tới, “ Mặc Thanh Thanh, rốt cuộc ngươi muốn chơi tới Kim khi nào?”

      Liễu Nha thoải mái thưởng trà bỗng ngơ ngẩn, trong ánh mắt xẹt qua kinh ngạc nhàng đặt tách trà sứ trắng xuống: “ Mặc Thanh Thanh? Làm sao ngươi biết ta họ Mặc?”

      Nàng xuyên qua, mọi người chỉ kêu nàng ThanhThanh mà thôi!

      Trong nháy mắt vẻ mặt U Dạ La hơi lúng túng, đứng dậy, trường sam màu xanh kéo lê đường cong bén nhọn, nhanh chóng xoay người trầm giọng : “ Ta biết!”

      biết? Ngươi biết ràng!” Liễu Nha ngẩn ra, nhìn bóng lưng quen thuộc kia mà sinh ra hoài nghi lần nữa.

      U Dạ La bước nhanh ra ngoài.

      “ Chúng ta trao đổi, nếu như ngươi cho ta biết tất cả chuyện ngươi biết, vậy ta giúp ngươi giải quyết đề thi khó này!” Liễu Nha gọi lại

      Bước chân ngừng lại chút, U Dạ La chậm rãi ngoài đầu nhìn lại, giọng kiên quyết: “ Ta biết gì cả. Lại ngươi cũng có nắm chắc có thể giải quyết đề thi khó này!”

      mím chặt môi mỏng cùng giữa đầu lông mày lộ ra khinh miệt khiến Liễu Nha hơi bị nổi đóa. Liễu Nha tiến lên, đem tờ giấy bị vo thành cục bàn vuốt thẳng ra.

      Cẩn thận phán đoán, nhìn thấy vẫn như rơi vào trong sương mù, nàng ném cục giấy đến trước mặt U Dạ La: “ Đọc cho ta”

      U Dạ La đứng tại chỗ hơi do dự, thấy vẻ mặt khác thường của Liễu Nha, cuối cùng vẫn nhặt cục giấy lên, nhàng mở ra. “ Có 5 tù nhân thông minh phân biệt bằng các số liên tiếp, giả sử có 100 hạt đậu bắt trong bao tải đậu, quy định mỗi người bắt ít nhất hạt, mà người bắt ít nhất cùng ít nhất đều bị xử tử nếu như bắt nhiều như nhau cũng chết. Giữa bọn họ thể trao đổi, nhưng ở thời điểm bắt có thể lấy ra đậu còn dư lại đếm. 100 hạt đậu cần chia hết toàn bộ, hỏi trong bọn người nào còn tỷ lệ sống lớn nhất?”

      “……. Đúng là đề khó!” Liễu Nha ngẩn ra, nhưng dựa vào cái đầu phát triển mấy ngàn năm so với cổ nhân, nàng lấy ra bút lông, gian nan đem câu hỏi nàng nghe được dùng chữ viết đơn giản hóa viết trang giấy khác.

      U Dạ La thấy nàng viết nghiêm túc, khỏi đến gần nhìn, trong ánh mắt xẹt qua kinh ngạc lần nữa.

      “ Chữ của ngươi…..” tiếp, chỉ ngước mắt hỏi nàng: “ Như thế nào ?”

      “ Chưa ra hình dáng gì! Ta cũng phải là thần tiên, thể nào tính ra nhanh như vậy, hơn nữa ngươi lấy cái gì trao đổi cùng đáp án của ta?” Rốt cuộc viết xong, Liễu Nha nhàng thở ra hơi, ghét bỏ đem bút lông để sang bên, khiêu khích trừng .

      “Trao đổi, chờ ngươi ra đáp án rồi hãy !” U Dạ La cười lạnh, khôi phục giọng điệu lạnh nhạt, chậm rãi chấp đôi tay sau lưng, ra khỏi gian phòng.

      Ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi ở lưng , Liễu Nha bắt đầu lo lắng, đột nhiên cảm thấy U Dạ La này đơn giản giống như nhìn từ bề ngoài, trong cơ thể của mơ hồ có bóng dáng người kia, đơn cùng phiền muộn nhàn nhạt lại sâu xa có giới hạn.

      Nàng rũ rèm mắt xuống, vừa muốn xoay người lại, đột nhiên bị trận gió bên ngoài thổi trúng thiếu chút nữa ngã nhào đất, trước mặt chợt lóe lên ánh vàng, đôi bàn tay bắt được cổ tay của nàng: “ Ngươi để cho ta tìm vất vả!”

      thanh lạnh lẽo tà mị hết sức, mang theo vui sướng cùng lãnh vì phá băng ra, chỉ câu đủ khiến trái tim Liễu Nha từ thiên đường xuống địa ngục.

      Tờ giấy trong tay chậm rãi bay xuống, chữ bút lông giống như chữ gà bới giương nanh múa vuốt…..

      Kim Minh? tới, tới nhanh, gấp, làm người ta ứng phó kịp!

      Thân thể đột nhiên bị nam tử quẳng lên giường, Liễu Nha còn chưa kịp giãy dụa, áo bị người khác nhấc lên……

      Hoàng đế biến thái, vừa thấy mặt thế nhưng….. Ô oa oa, cứu mạng

      Chương 33: Kim Minh khát vọng được người tiếp nhận

      Đầu chôn ở trong áo ngủ bằng gấm màu lam, Liễu Nha có chút khó thở, nam nhân lại vui thích mò người, vừa bắt đầu là thô bạo, cuối cùng thậm chí có chút dịu dàng. Xúc cảm man mát lành lạnh lại hơi ngứa khiến Liễu Nha càng thêm thể hô hấp.

      "Buông tay!" Nàng cắn răng nghiến lợi mở miệng, năm ngón tay dùng sức bắt được bàn tay nam nhân, muốn vặn bung ra, nhưng lại phí công, vẫn nhúc nhích.

      Hô hấp nóng bỏng của nam nhân phun cổ của nàng, nàng cảm thấy chán ghét hơn, nhưng thân là nữ tử trời sinh tình trạng nhu nhược khiến nàng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

      "Ta rất nhớ ngươi. . . . . ." Nam tử lẩm bẩm mở miệng, giọng điệu mập mờ khó khăn ấy tựa như sợi tơ mềm mại dẻo dai quấn đầy ở người nàng, giãy được kéo bung, từng sợi tơ như thiên đầu vạn tự.

      Liễu Nha ngẩn ra, nắm chặt lấy bàn tay lực lượng hơi buông lỏng của , cũng bởi vì hơi buông lỏng nên sức tiến công của nam nhân càng thêm sắc bén, đôi tay đứng đắn chợt bắt đầu chạy lung tung, vừa bắt đầu là eo ếch, sau đó là sống lưng bóng loáng giống như tơ lụa của nàng, khi muốn đánh úp tới ngực của nàng Liễu Nha đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ra sức nắm chặt lấy bàn tay to của lần nữa.

      Cửa phòng phịch tiếng bị đụng mở, Liễu Nha gian nan quay mặt sang, mắt cơ hồ bị ép tới thay đổi hình dạng, trong lúc mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy bóng dáng màu xanh đen đứng nghiêm ở cửa, tia sáng mặt trời bao phủ xuống, cho nàng tia hi vọng.

      "U. . . . . ."

      " ra ngoài!" Kim Minh ngoái đầu nhìn lại lạnh lùng rống tiếng, thanh lạnh lẽo giống như Diêm La địa ngục, mắt xanh dị lấp lánh mê người.

      U Dạ La đứng ở nơi cửa phòng, kinh ngạc nhìn màn trước mặt, hai mắt như đầm đen trong nháy mắt trở nên mê ly, u buồn, giống như có thứ gì đó vỡ ra, bay mất.

      " ra ngoài!" Giọng lạnh lẽo vô cùng của nam nhân vang lên lần nữa, chỉ là lần này, tăng thêm phần rét lạnh và uy nghiêm đáng sợ thể bỏ qua, tầng tơ máu nhàn nhạt nổi lên trong tròng mắt xanh biếc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào U Dạ La ở cửa phòng.

      U Dạ La nắm chặt hai quả đấm lên, chậm rãi xoay người, ở trong ánh mắt đầy mong đợi của Liễu Nha, về phía trời sáng, cho đến khi lờ mờ biến mất. mang ánh sáng duy nhất của nàng.

      Cửa phòng đóng lại, ánh nắng ấm áp bị chặn lại bên ngoài, trong phòng tràn đầy khí lạnh làm người ta hít thở thông. Liễu Nha cắn chặt môi đào, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, nàng cảm thấy mình tựa như món đồ chơi, ngừng bị người đàn ông này đùa giỡn ở lòng bàn tay.

      "Ngươi. . . . . . Sờ đủ chưa?" Nàng lạnh lùng mở miệng, giọng điệu dạy bảo khiến trong mắt xanh biếc của nam tử thịnh nộ tàn ác giống như ngọn lửa tùy ý bốc cháy lên, nhíu mày lại, tay trái vừa dùng lực, trong khí đột nhiên truyền đến thanh xương rắc rắc, muốn nữ tử này khuất phục, nhưng nữ tử này lại hừ cũng hừ, khuôn mặt nhắn nghiêng, duy trì đường cong vừa rồi.

      ngẩn ra, trong ánh mắt xẹt qua tia kinh ngạc, hơi nhướng mi, sau đó lại gần mặt của nàng, dùng điệu cả giận biến : "Ta cho là những ngày ngươi rời cực kỳ nhớ nhung ta!"

      Liễu Nha gian nan xoay mặt, nhe răng nhếch miệng đối diện với con ngươi lạnh lùng tàn khốc như băng ngàn năm: "Nhớ nhung? Nhớ nhung ngươi cái gì? Nhớ nhung ngươi ngược đãi sao?" khóe môi nàng đột nhiên nâng lên châm chọc, châm chọc này lên lúc khuôn mặt nàng bị ép tới biến hình, cực kỳ phối hợp.

      Nam tử trầm mặc, đột nhiên buông nàng ra, lật người nằm xuống giường, chỉ là hai chân thon dài vẫn đè ở người Liễu Nha như cũ.

      Tóc vàng tán lạc mặt áo ngủ bằng gấm màu lam, tạo thành bức tranh sơn thủy diêm dúa lòe loẹt, màu đỏ khát máu nơi đáy mắt từ từ rút , mắt từ từ trở nên sáng trong, xinh đẹp như lá xanh mùa xuân, nhưng chỗ sâu đáy mắt giấu rét lạnh tận xương thể bỏ qua.

      Liễu Nha gian nan lật người lên, đối mặt nóc giường, thở mạnh giống như là con mèo chết chìm.

      Nam tử an tĩnh nhìn nóc giường, khóe môi bởi vì mím môi chặt mà tạo thành đường cong sắc bén, có tia cao ngạo, tia quật cường, nhiều nhất là độc cùng với đơn.

      Liễu Nha thận trọng đưa mắt liếc về phía , nam tử trầm tĩnh khác thường khiến trong lòng người thấp thỏm.

      “ Ngươi chán ghét ta?” Hồi lâu sau, lạnh lùng mở miệng, đột nhiên ngồi nằm, cùi chỏ chống đỉnh đầu, hai mắt sáng loáng nhìn Liễu Nha.

      “……..” Lời khẳng định vọt tới bên môi, lại bị đơn cùng độc trong ánh mắt ép trở về.

      “ Có phải ngươi chán ghét ta hay ?” Nam tử kiên nhẫn hỏi tới cùng, cặp mắt xanh xinh đẹp như lưu ly. Liễu Nha thấy được cái bóng của mình, nho , giương mắt to hoảng sợ nhìn nam nhân.

      Có phải ngươi chán ghét ta hay ---- câu này được nam nhân hỏi ra, giờ phút này đến tột cùng là trong lòng bất lực đến cỡ nào?

      Liễu Nha trả lời, chỉ là quỷ thần xui khiến lại nhàng nâng tay xoa lên mái tóc vàng của nam tử. Trong vài giây đầu tiên, nam tử có chút kháng cự, khóe môi hơi co rúm, nhưng sau đó giống như nhanh chóng thích ứng loại vuốt ve này, lạnh lẽo cùng tịch mịch tựa hàn băng mùa đông trong mắt chậm rãi hòa tan.

      giơ tay tháo xuống mặt nạ hoàng kim của mình, trong nháy mắt đó vẻ đẹp mỹ lệ khiến tâm tư Liễu Nha có chút hoảng hốt, tay trắng nõn có chút cứng ngắc, hơi dừng lại tóc .

      Nam tử nhàng nhíu mày, giống như thích Liễu Nha sững sờ, chậm rãi chuyển động đầu, tự động dán lên tay Liễu Nha. khi gương mặt tuyệt mỹ của đụng vào tay bé của nàng trong nháy mắt tròng mắt xanh u ám chợt trở nên trong trẻo sáng ngời, chậm rãi kéo khóe môi ra nụ cười nhạt nhòa, nụ cười xinh đẹp mê hoặc lòng người.

      thế giới đầy hoa, lá cây đầy trời, tiếng cười khinh đảo trời đất. Những từ ngữ này vốn dùng để hình dung nụ cười nữ tử, lúc này thế nhưng đủ để hình dung nụ cười nam nhân này.

      Trái tim Liễu Nha chợt bị cái gì đó kích động, nàng đột nhiên nghĩ đến, có lẽ hoàng thượng hề tàn bạo và biến thái giống như nhìn từ bề ngoài.

      cũng phải có trái tim khát vọng được người tiếp cận chứ?

      Nam tử cúi người, tựa đầu nhàng vào gối đầu thêu của Liễu Nha, mặc cho Liễu Nha vuốt ve tóc vàng của , mặt của , sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

      Chân mày còn nhăn chặt, chỉ là mặt hề thô bạo nữa mà từ từ trở nên bình thản.

      đưa cánh tay qua ôm nữ tử ôm vào trong ngực, giống như hài tử đem mặt hướng về phía nữ tữ, lắng nghe hô hấp của nữ tử.

      Hô hấp của từ từ trở nên đều đều, bình tĩnh từ từ nặng nề.

      Liễu Nha chuyển con mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của , đây là lần đầu tiên nàng quan sát hoàng đế thô bạo thành tính ở khoảng cách gần như vậy, lông mi dài màu đen nhàng nhấp nháy, ở dưới ánh mắt thâm thúy tạo thành bóng mờ xinh đẹp, giống như bươm bướm mới sinh phe phẩy cánh mỏng, đôi môi đỏ tươi lại mỏng manh kẽ mím, mất thô bạo cùng tà mị những ngày qua, lại tăng thêm phần hồn nhiên làm cho người ta khắc cốt ghi tâm.

      Kim Minh ngủ say cực kỳ giống Kim Nhật chút tâm cơ. Liễu Nha nhàng bĩu bĩu môi, buông xuống kết luận.

      Bên ngoài phòng, có bóng người nhàng thoáng qua, tiếng bước chân rất cắt đức suy nghĩ cua Liễu Nha. Nàng cau mày, nhàng động động thân thể, muốn thu hồi cánh tay nhưng mặt nam nhân đột nhiên có chút bực bội, lông mi khẽ run, mắt xanh cắn nuốt lòng người dường như muốn phá kén ra. Liễu Nha lập tức đem tay bé trở về chỗ cũ, cũng dám làm xằng nữa.

      Nam nhân rốt cuộc yên ổn lại, giống như rất muốn xa rời nàng, hai chân kẹp chặt lại thân thể nàng, lao lao giam cầm nàng vào trong ngực.

      Mệt qua, tiếp tục như vậy, tay của nàng rất tê!

      biết trải qua bao lâu, ngoài cửa sổ , trời sáng từ từ biến mất, mặt trời khuất núi, bóng đêm thầm buông xuống, nhưng Liễu Nha lại nghe được tiếng bụng kêu ùng ục.

      Uhm, đói! Nàng nhàm chán vô cùng nhìn nóc giường.

      Ngoài cửa phòng, Mạc Thương xuyên qua song cửa sổ chạm trổ, lạnh lùng nhìn tất cả, khóe môi mím chặt lại, để lộ ra lo lắng.

      Đêm tối của Kim Minh là thuộc về người khác……..

      U Dạ La đứng ở sau lưng Mạc Thương lời, chỉ là tay nắm chặt quả đấm từ từ nổi lên gân xanh, đường cong tuấn tú lạnh lùng, khóe môi lên đường cong khát máu.

      Lưu Ly cung, thái hậu vừa nghe tin hoàng thượng xuất cung xong sắc mặt đại biến, ly trà nóng vẩy vào làn váy.

      “ Mẫu hậu!” Kim Huy tiến lên, ánh mắt hiểu.

      “ Huy nhi, ngươi xác định Minh nhi nước Tiên Nô?” Trong giọng của thái hậu cũng để lộ ra lo lắng.

      “ Mẫu hậu, hôm nay chỉ là ngày hai lăm, cuối tháng, người phải lo lắng!” Kim Huy giọng mở lời an ủi nàng.

      “ Huy nhi, mau chóng chạy tới nước Tiên Nô! Chỉ mong….. chỉ mong tới kịp!”
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Hiểu lầm đau lòng

      Bóng đêm nặng nề, bóng hoa sum suê, bóng trăng ảm đạm, sương đêm rơi nhàng, trong Khí đầu thu chợt bỏ thêm vào chút gió lạnh.

      “ Mẫu hậu, cái gì tới kịp?” Kim Huy đứng lên, đáy mắt xinh đẹp thoáng qua hiểu.

      “Nhanh , nhanh !” thái hậu cứ vội vàng thức giục,vẻ mặt vô cùng hốt hoảng Khiến Kim Huy nhất thời nổi lên nghi ngờ.

      Chẳng lẽ trong này còn có bí mật ta biết sao?

      “ Ngươi hay là ? Huy nhi, chẳng lẽ mẫu hậu ra kệnh ngươi cũng nghe sao ?” Vẻ mặt thái hậu bỗng nhiên trở nên nóng nảy Khác thường, nàng run rẩy đứng dậy, ánh mắt trở nên dữ tợn đáng sợ, “ Ta hi vọng ngươi thay đổi ước nguyện ban đầu của ngươi!” Lời của nàng bỗng nhiên trở nên nặng nề, câu ra, ánh mắt Kim Huy tối sầm lại, giống như hứng chịu tổn thương.

      “Mẫu hậu, ta biết mình là vật thay thế, ta chưa bao giờ từng nghĩ thay thế !” ta lạnh lùng xoay người, bước dài ra Khỏi Lưu Ly điện, bóng lưng lạnh lùng tràn đầy tuyệt ( đơn và tuyệt vọng) và quật cường.

      Thái hậu kinh ngạc nhìn bóng lưng Kim Huy từ từ biến mất ở trong ánh trăng nồng đậm, hồi lâu sau, nàng chán nản nằm ngã lên giường vàng. “ Hài tử, phải mẫu hậu thiên vị, là bởi vì…… tất cả….. được trời định trước!”

      Tiếng nức nở nghẹn ngào thê tuyệt tràn ngập Khắp tẩm điện vắng lặng, Khí trong tẩm cung lập tức trở nên mỏng.

      Chỉ mang theo Nhung Thiên và hai con ngựa chiến vạm vỡ ra Khỏi Đô thành trong ánh trăng nồng đậm, dọc theo đường rất vội vã, ánh trăng mờ mịt mang theo sương mù dính ướt y phục hai người.

      Sau ba canh giờ, ánh sao lấm tấm từ từ ảm đạm xuống, trời xanh phương xa biến hóa ra màu vàng, tản ra từng chút thành bình minh.

      Nhung Thiên nhìn bóng dáng to lớn bay nhanh trong gió nhịn được lớn tiếng hô: “ Vương gia, chạy cả đêm đườngm có phải nên nghỉ ngơi chút hay ?”

      Sáng sớm gió lạnh hòa lẫn tiếng la của chấn động bốn năm tán, Kim Huy có lên tiếng chỉ là mím môi chặt, trong ánh mắt chứa tức giận.

      loại tức giận hiểu.

      Ta hi vọng ngươi đừng thay đổi ước nguyện ban đầu của ngươi--- những lời này của mẫu hậu giống như cây kim đâm vào trong đẩu , phải chạy tới nước Tiên Nô, phải, bất luận có bao nhiêu Khó Khăn, cũng phải chạy tới, Kim Minh bình an vô mới là chứng minh tốt nhất vho việc trả lời những lời này.

      , chưa từng thay đổi ước nguyện ban đầu!

      Chỉ là kiên trì này quá mệt mỏi. nắm chặt dây cương, cắn cắn môi, cảm giác uất ức giống như là túi mật vỡ ra trong miệng, đắng thể tả.

      Trời cho người toại nguyện, buổi trưa thế nhưng lại có mưa trút xuống tí tách, sắc thu xuân ý dào dạt, ruộng hoang bao phủ ở trong tầng mưa phùn, đất đai Khô Khốc ra sức hấp thu lượng mưa, chỉ là gió càng lạnh hơn.

      cơn mưa thu cơn lạnh!

      Bay nhanh ở trong mưa gió, lần này Nhung Thiên dám mở miệng, bóng lưng quật cường của vương gia tạo thành tấm gương sáng . Y phục đỏ tía sớm ướt đẫm, dán chặt ở lưng , phô ra đường cong sống lưng kiên cường

      Bóng đêm tiếp tục phủ xuống, mưa cũng ngừng, rốt cuộc Kim Huy và Nhung Thiên cũng tiến vào biên giới nước Tiên Nô.

      Mua mấy chiếc bánh màn thầu, uống hai chén trà nóng, Kim Huy mím chặt môi, ngày đêm chưa từng thả lỏng.

      Y phục người ướt rồi lại Khô, Khô lại ướt, sớm nhìn ra hình dáng.

      Nhưng tín niệm nhất định phải chạy đến Khiến chống đỡ

      Giờ phút này ở bên trong dịch quán

      Bóng đêm từ từ sâu hơn, Liễu Nhavừa nãy hề buồn ngủ rốt cuộc chậm rãi nhắm hai mắt lại, trận mệt mỏi đánh tới, nàng lớn tiếng ngáp cái, cánh tay vẫn duy trì bất động.

      Canh giờ vừa qua Khỏi nửa can, ngoài cửa phòng có bóng đem thoáng qua, chỉ thấy bóng đen rón rén đến gần gian phòng, chậm rãi từ trong ngực lấy ra ống trúc lớn bằng đầu ngón tay.

      nhàng vén cái Khăn đen mặt lên, liếm ngón tay, chọc thủng mảnh giấy trắng cửa sổ phòng, vào trong nhìn quanh cái, sau nhàng đem ống trúc đưa vào trong lỗ thủng, tiến lên trước thổi hơi vừa đủ,

      Liễu Nha bỗng ngủ sâu hơn, đầu cũng nghiêng về bên

      Cửa phòng mở ra, bóng đen vọt vào gian phòng, cõng Kim Minh ngủ say lên, mới vừa bước ra cửa phòng, thanh trường kiếm lạnh lùng chống đỡ ở cổ .

      Đứng trước mặt cũng là nam tử mặc áo đen, chỉ là trong mắt lạnh lẽo đầy tàn độc.

      “Ai?” nam tử nhàng mở miệng, đem Kim Minh ngủ mê man nằm ở lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn người áo đen trước mặt

      Người áo đen cũng lời nào, chỉ là công ra kiếm chiêu bén nhọn, thoáng quam đầu vai lại bị kiếm dâm rách, đau đớn làm hừ tiếng

      Võ công người y phục đen thấp!

      để ý tới Kim Minh, chỉ đành phải để bên, ngoái đầu lại chuyên tâm với người áo đen đối địch.

      Người áo đen hình như cũng muốn giết , chiêu thức mặc dù bén nhọn vô tình, nhưng mỗi lần cũng có lưu đường sống, chỉ là muốn bức mà thôi.

      người nam tử là vết thương chồng chất, máu sắp nhuộm đỏ y phục tối màu, nhưng thân thể lại Kim hề rời Kim Minh Khắc.

      Người áo đen bất đắc dĩ, sắc trời gần đến canh ba, ánh mắt chợt run lên, chiêu Tất Sát Kỹ Lăng Kim đâm tới, thẳng tắp đâm về ngực nam tử…..

      Loảng xoảng….. trong Khí truyền đến thanh hàn kiếm đụng nhau, tia lửa bắn ra trước mắt hai người, càng làm cho hai người như hang sói.

      Vẻ mặt Kim Huy mệt mỏi, kiếm tay có thả chậm chút, kiếm tựa như rồng, thân tựa như bay, lạnh lùng bén nhọn, hoặc tụ hoặc tán, giống như nhị hoa tách ra, tựa như bọt nước nhàng bắn lên vách đá, giữa xinh đẹp mang theo Khí lạnh bức người mà đến.

      Sau Khi người áo đen nhìn Kh, bỗng nhiên nhảy ra Khoảng, mượn ánh trăng mờ, thân thể lắc lư cái biến mất

      “Vương gia!” người áo đen lúc trước mừng rỡ mở miệng, gỡ mặt nạ xuống, lại là Mạc Thương

      Kim Huy thu hàn kiếm vào vỏ, xoay người trông thấy Kim Minh hôn mê, giữa ánh mắt nhanh chóng xẹt qua sáng tỏ, gật đầu cái, vừa muốn tiến lên đỡ nam tử té xuống đất lên, nhưng có nghĩ đến, keng keng keng, tiếng báo canh làm cho người ta kinh hãi giống như bùa đòi mạng vang lên.

      Canh ba đến

      Nam tử mặt đất nhàng lay động tầm mắt, sợi tóc vàng kim dưới ánh trăng từ từ trở tối, đầu tiên là vàng óng ánh như đất, từ từ màu hồng, đỏ sậm, cuối cùng ngừng ở màu tím mê người

      Cả quá trình biến hóa chỉ ngắn ngủi mấy giây mà thôi, mỹ quan nam tử này vốn là lạnh lùng mị hoặc trong nháy mắt lại trở nên dịu dàng

      Lông mi dài hình quạt nhàng rung rung, hai mắt mở, đôi tay nam tử lại động trước, nhàng xoa xoa hai mắt , mở ra, lóng lánh giống như sao đầy trời

      Hai mắt đen trong suốt Khiến Kim Huy cùng Mạc Thương sững sờ tại chỗ

      Đây là lần đầu tiên, bọn họ quang minh chính đại xuất tại trước mặt Kim Nhật

      Hai tay Kim Huy đột nhiên cứng lại ở giữa trung. biết là nên thu hồi hay tiếp tục!

      “ Hoàng đệ!” Mắt cười nhíu lại, Kim Nhật giống như cũng bài xích Khi nhìn thấy Kim Huy, hai tay duỗi cái, đón lấy hai tay đưa ra của .

      Trong ngực ôm người đàn ông mạnh Khỏe, hơn nữa còn là ca ca mình chưa bao giờ gặp mặt lại tương đối quen thuộc, Kim Huy nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút là lạ, nhưng Kim Nhật nhiệt tình làm cũng nhẫn tâm đẩy ta ra.

      “Hôm nay kỳ quái, tỉnh lại ở chỗ xa lạ như vậy!” Kim Nhật vui vẻ cười, nằm ở bả vai Kh ngắm nhìn hoàn cảnh xa lạ bốn phía, đầm mắt đen lấp lánh sáng lên

      “Hoàng huynh…….Khụ Khụ!” Kim Huy có chút xấu hổ, mặc dù từng bí mật quan sát vô số lần, nhưng có nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt Kim Nhật lại nhiệt tình với như thế này.

      Cảm thấy Kim Huy được tự nhiên, Kim Nhật hơi nhíu nhíu mày, vẻ mặt uất ức làm cho người ta nhịn được đau lòng: “Ta có hù ngươi chứ?”

      Kim Huy ngẩn ra, vội vàng lắc đầu cái.

      Chẳng qua là còn chưa chuẩn bị tốt để gặp Kim Nhật mà thôi.

      Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Kim Huy ngẩn ra, nhanh chóng đẩy Kim Nhật tương đối hưng phấn vào gian phòng: “ở bên trong, nên ra ngoài!” giọng , xoay người lại, chống lại cặp mắt bí của U Dạ La.

      “Vương gia!” U Dạ La tiến lên hành lễ, mặt Khó nén được kinh ngạc.

      “U tướng quân vất vả rồi!” Kim Huy nhàn nhạt cười, giơ tay lên miễn lễ

      “Vương gia khách khí, phải vương gia ở Đô thành sao, vì sao……”

      Kim Huy đáp, chỉ là cười cao thâm khó lường, chỉ chỉ vào phòng của Liễu Nha, U Dạ La lập tức làm bộ như bừng tỉnh hiểu ra.

      “Chúng ta vẫn nên đến đại sảnh , cần quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi!” Kim Huy mệt mỏi mở miệng.

      “Ta thấy hay là vương gia nghỉ ngơi trước , đường suốt đêm hẳn là mệt nhọc!” thanh hai người hàn huyên càng lúc càng xa

      Mạc Thương có rời , núp trong bóng tối, tiếp tục sứ mạng của

      Trong phòng, Kim Nhật chậm rãi quan sát gian phòng. Rèm cửa sổ màu ngà nửa mở, ánh nến chập chờn sắp tắt mà còn chưa tắt, trong phòng ánh đèn lay động, mơ hồ, trong lúc lơ đãng nhìn thấy bóng dáng màu xanh tấm trải giường màu trắng thêu hoa văn tinh xảo

      Nụ cười nhanh chóng ngưng tụ ở trong con ngươi đen, Kim Nhật tiến lên, tay bé vuốt ve Khuôn mặt nhắn tinh xảo của nữ tử, sau đó nhàng gọi tên của nàng: “Nha Nha! Nha Nha!”

      Liễu Nhangủ mê mang nhúc nhích.

      Ý chán nản lộ ra ở Khuôn mặt , chuyển con mắt, tiến lên mở cửa sổ ra, dưới cửa, hồ nước sóng gợn lăn tăn, nửa ao hoa sen.

      Mắt cười lần nữa, tiến lên, xốc Liễu Nha lên giống như xách con thỏ, kê nàng ở song cửa sổ.

      “ Nhanh tỉnh lại . Nha Nha, ta muốn ngươi chơi với ta, bằng ……” đột nhiên cười như tên trộm, nhìn về hồ nước

      Người trong ngực vẫn phản ứng chút nào, kiên nhẫn bĩu bĩu môi, ôm chặt nữ tử cùng nhau nhảy vào trong nước.

      Bịch bịch, hồ nước văng lên bọt nước lớn.
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Hợp Hoan quán

      trận mưa vừa trút xuống, ao nước lạnh buốt, hơi lạnh thấu xương Khiến Liễu Nha nhất thời tỉnh táo, nàng run rẩy mở hai mắt ra, nam tử quen thuộc trước mặt làm cho nàng bừng tỉnh từ trong mộng.

      Kim Nhật? Sao cũng tới?

      Nam tử trước mặt cười tủm tỉm híp mắt, nước mưa run rẩy hàng mi thon dài của , tạo thành tầng tầng sương mù xinh đẹp.

      "Nha Nha!" tiếng Khẽ gọi ngọt ngào, phải chui vào trong ngực Liễu Nha, Liễu Nha ngẩn ra, vội vàng tránh né, chân tay càng thêm lạnh buốt, vì vậy vội vàng sử dụng tay chân hơi hướng bờ.

      "Nha Nha!" Kim Nhật vui bĩu môi đuổi theo, thân thể to lớn vỗ mạnh làm bọt nước bắn lên.

      "Đừng theo ta!" Lần trước biết Kim Nhật biến thái, Liễu Nha biết Kim Nhật là nhân vật giả trư ăn cọp, vì vậy vội vàng lẩn xa, nhếch nhác bò lên bờ, hồi gió thổi tới, nàng lạnh tới rùng mình cái.

      Đưa mắt nhìn bốn phía, trong đêm đen, mặt nước thỉnh thoảng phản chiếu vài ngọn nến, sắc trời ảm đạm, ánh trăng bị mây mù che chắn, hơn nữa trước mặt là Kim Nhật thân ướt nhẹp, trong lòng Liễu Nha càng cảm thấy quỷ dị.

      "Làm sao ngươi ở chỗ này? Còn nữa, phải ta mới vừa ở trong phòng ngủ ư? tại tại sao lại ở chỗ này?" Nàng tuyệt đối có thích mộng du, vậy cũng chỉ có thể , là thừa dịp nàng ngủ say ném nàng vào hồ nước.

      Nhưng là Kim Minh từ đâu ra? phải sợ Kim Minh sao?

      "Đó phải là phòng của ngươi à?" Kim Nhật cười hì hì chỉ về phía gian phòng sáng ánh nến bên cạnh hồ nước, trong đôi mắt tròn trịa Khó nén vẻ hả hê.

      ". . . . . ." Dự đoán được chứng thực, Liễu Nha đột nhiên ngước mắt chậm rãi dừng lại nhìn nam tử cười thanh thuần vô hại trước mặt, nghĩ nghĩ lại, nàng càng cảm thấy Khủng bố.

      "Ngươi rốt cuộc là ai?" Nàng lạnh lùng mở miệng, giọng bởi vì bị lạnh mà hơi Khàn Khàn.

      Đối mặt với biểu tình nặng nề của nàng, vẻ cười đùa mặt Kim Nhật hơi cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, đến gần, chen chúc ngồi xuống bên cạnh Liễu Nha: "Ta là Tiểu Nhật nhi, Nha Nha, ngươi quên ta nhanh như vậy ư?" xong, làm bộ đáng thương xẹp cái miệng nhắn, mắt nhìn chằm chằm Liễu Nha.

      "Ngươi ngươi là Nhị vương gia, nhưng tại sao người trong cung nhắc đến ngươi đều biến sắc? Còn Kim Minh, cũng bởi vì ta nhắc tới tên ngươi mà nổi điên, ngươi xem, rốt cuộc ngươi là ai?"

      "Nha Nha, hôm nay ta dẫn ngươi ngắm hoa tường vi nở có được hay ? Khi ta mới vừa leo lên từ trong hồ, thấy bên kia mảnh trắng xóa, hẳn là Tường vi!" giống như có nghe được Liễu Nha chất vấn, tiếp tục ngây thơ nghiêng đầu cười nheo mắt nhìn nàng

      “Kim Nhật, ta hỏi ngươi đó!” Liễu Nhađề cao lượng thêm bậc

      “Ngươi cũng biết, ta dễ dàng xuất cung lần, đừng có giận dỗi, chúng ta ngắm hoa !” tựa như van xin nàng, đôi tay nhàng cầm cánh tay của nàng lắc lư làm nũng.

      “………………” Ngước mặt liếc nhìn Khuôn mặt bé cầu xin của , Liễu Nharất muốn mềm lòng đáp ứng, nhưng nàng quên tất cả những chuyện xảy ra mấy ngày qua. Giống như có chuyện gì nàng nên biết

      “Ngươi cho ta biết chân tướng ta liền với ngươi!” Nàng kiên trì

      Liễu Nhavừa xong, Kim Nhật liền xẹp cái miệng nhắn, làm bộ đáng thương hạ tầm mắt xuống, lông mi dài nhấp nháy liên tục: “ Nha Nha cũng thích ta, có ai thích Tiểu Nhật Nhi cả!”

      xong, thế nhưng ngồi dưới đất gào Khóc lên, vừa Khóc còn vừa dùng cặp mắt sáng lấp lánh kia xuyên qua Khe hở nhìn qua bên Liễu Nha, Liễu Nhanhìn thấy mềm lòng, ràng biết giả bộ, nhưng vẫn kiềm hãm được gật đầu cái

      Ai, nàng luôn luôn dùng vẻ mặt đáng thương gạt người, vậy mà cũng có ngày bị người ta lừa!

      Đứng ở trong bụi hoa, Kim Nhật tiếp tục phát huy mị lực của cặp mắt to buồn bã, cầu cũng được đằng chân lấn đằng đầu

      “ Nha Nha, hoa tường vi nở là xinh đẹp có phải ?”

      “ Xinh đẹp cá……..” Chuyển con mắt trông thấy cặp mắt to đáng thương, “ Xinh đẹp!”

      “Nha Nha, chúng ta lại qua bên kia nhìn chút, bên kia rất sáng!”

      …….. Được rồi!” Bất đắc dĩ cùng theo

      “Nha Nha, chúng ta ra ngoài !” Hai người ngồi ở đầu tường, Kim Nhật Khẩn thiết đề nghị.

      ………Ừ, được rồi!” Dù sao U Dạ La phái trọng binh canh giữ, bọn họ ra Khỏi dịch quán.

      Nhưng là, cuối cùng bọn họ vẫn ra, từ đầu tường cao hơn năm thước thoáng cái qua, cần tốn nhiều sức.

      Khi bay lượn trung, lần này rốt cuộc Liễu Nhacó cảm giác bay ưu việt, nàng ngừng biến đổi tư thế trung, đáng tiếc là chỉ trong nhát mắt mà thôi, bọn họ ra ngoài dịch quán.

      Hành lang dài, đen thùi lùi, biết thông hướng nào, cây tùng hai bên hành lang nhàng lay động, bóng cây lắc lư.

      Ra Khỏi dịch quán, lúc này Liễu Nhamới ý thức được, ba phen mấy bận gặp phải chuyện xui xẻo nên nàng sớm có cảnh giác

      “Chúng ta vẫn nên trở về !” Trời mới biết Liễu Nhamói ra lời này trái lương tâm dường nào, nhưng nàng vừa nghĩ tới sáng sớm ngày mai, bị vị hoàng thượng thô bạo bắt được hậu qảu ……. toàn thân run run

      Oa, lạnh, sương đêm vốn lạnh, hơn nữa áo ướt hết càng thêm rét lạnh

      “ Mới vừa ra ngoài!” Kim Nhật mặc kệ, lôi kéo Liễu Nhabước mục đích, vu vơ, mò mẫm dạo bâng quơ ở đường, chỉ là nửa đêm canh ba, cả con đường chỉ có nơi là đèn đuốc sáng trưng ---- thanh lâu Câu Lan

      Hợp Hoan quán là thanh lâu lớn nhất nước Tiên Nô, cửa chính sơn màu đỏ thắm mở rộng ra, đèn lồng màu đỏ đại biểu chuyện vui treo ở ngoài cửa lớn, gió vừa thổi là nhàng đung đưa, giống như vẫy gọi vị thiếu gia đa tình, lão gia nhà giàu bạc vạn, văn nhân nhã sĩ dao động tìm hương thơm, hùng hào kiệt đón lấy thiên kim xinh đẹp lưu lạc

      Đến gần, từng trận réo rắt thảm thiết tiếng hát theo mùi hương son phấn nồng phiêu đãng mà đến, ở trong đêm Khuya hơi giá lạnh, nhàng vén lên nội tâm mềm mại của đám người

      Hai người Liễu Nhavà Kim Nhật đều được mở rộng tầm mắt, ngước mắt vừa nhìn ba chữ Hợp Hoan quán, lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh

      Cặp mắt to tròn linh lợi của Kim Nhật lập tức lên tò mò, chà sát tay vào nhao nhao muốn thử. “ Chúng ta vào nhìn xem!”

      “Nhìn?” Liễu Nhalắc đầu cái xoay người rời

      Nhìn thấy thanh lâu, nàng nhớ lại Lục Ánh, cũng biết vết thương người nàng ấy lành chưa.

      “Ta muốn !” Diễn lại trò cũ rồi !

      Liễu Nhakiên quyết lắc đầu cái, mắc dù nàng cũng rất muốn vào xem thử thanh lâu mà thân thể này từ lớn lên có cái dạng gì, nhưng cùng đấng mày râu dạo thanh lâu, tuyệt đối k thể!

      “Nha Nha!” kéo tay nàng, mắt to làm bộ đáng thương nhìn nàng.

      “Chuyện này thể thưng lượng! Chúng ta vẫn nên sớm trở về thôi!” Nàng vẫn muốn về, cứng cổ, ép buộc mình nhìn vào cặp mắt làm cho người ta kìm hãm được gật đầu kia

      “Nha Nha!” ngã mặt đất đứng lên

      “Ôi chao, vị công tử này, nhìn y phục giống như người bổn quốc, ai da, còn có vị thiếu nữ xinh đẹp nữa!” lão phu nhân thân thể mập mạp từ trong Hợp Hoan quán xông tới, nhưng bước chân lại vô cùng nhàng

      “Gia muốn vào sao? Hôm nay có tặng vật tốt để nhìn, Danh Mãn nương tử hoa Khôi nước Tiên Nô tối nay yết giá đêm đầu, gia có muốn tới thử chút hay ?” phụ nhân kia tiến lên lôi kéo Kim Nhật thuyết phục, Kim Nhật vốn muốn vào, hôm nay được người tú bà kia lôi kéo càng thêm nhịn được dụ dỗ, hai chân trượt vào cánh cửa Hợp Hoan quán.

      “Này!” Liễu Nhangẩn ra, tức giận dậm chân cái, muốn bỏ mặc rời , nhưng nghĩ tới cá tính Tiểu Nhật nhi đơn thuần, nàng Khẽ cắn răng, cũng vào theo.

      “Vị nương này, chỗ này phải là chỗ ngươi tới đâu, vẫn là mời trở về thôi!” Ai ngờ tú bà kia mới còn đầy nhiệt tình, xoay người liền thay đổi mặt chặn nàng ở ngoài cửa.

      Kim Nhật xoay người, cong cái miệng nhắn đỏ mọng lên: “ Nàng là bằng hữu của ta, để cho nàng vào!” Trong lời kia có Khí giận tự uy, Khiến người tú bà kia lập tức cúi đầu Khom lưng dời thân thể mập mạp

      Liễu Nhađi theo sau lưng Kim Nhật, giọng nhắc nhở : “ Nhìn náo nhiệt đủ chúng ta về!”

      Kim Nhật vỗ vỗ bả vai của nàng lớn tiếng cười cười: “ Biết rồi, yên tâm, lần này ta nhất định tự mình đưa ngươi trở về!” lòng thề son sắt vỗ ngực cái

      Nghe nhắc tới, Liễu Nhađột nhiên bắt cánh tay lại: “ Ngươi , lần trước tại sao ra từ giã!”

      Lời của nàng vẫn chưa hết, lầu hai Hợp Hoan quán đột nhiên vang lên hồi tiếng trúc, êm tai dễ nghe, đầu tiên là như nước suối róc rách, cuối cùng thế nhưng sục sôi mà lên, sục sôi lòng người

      “Khúc nhạc hay!” Ánh mắt Kim Nhật chuyển qua hào hứng bừng bừng, thèm để ý tới Liễu Nha, đôi mắt to vụt sáng nhìn lên cầu thang

      Khúc dừng lại, lầu hai, màn che màu hồng nhàng vung lên, bộ dáng thiên kiều bách mị lững thững tới, trâm cài đung đưa, sợi tóc hương nhang, tóc den búi thành hình cánh hoa, là kiểu tóc thịnh hành thời ở nước Tiên Nô, lại chia ra rủ xuống vải tơ màu vàng, rủ xuống chuông vang , bước chân nhàng liên tục, hoa văn lay động, tiếng chuông leng kenh dễ nghe

      Danh hiệu hoa Khôi nước Tiên Nô tuyệt phải có căn cứ, nữ tử xinh đẹp quả nhân gian hiếm thấy, thanh xiêm áo trắng nhạt xinh đẹp chói mắt, mắt sáng, mũi cao, môi đỏ mọng, lúc bước lên bậc thềm, mắt phượng hẹp dài nhàng đánh trúng cũng đủ Khiến cho nam nhân Khoái chí

      “ Bộ dáng đẹp!” Liễu Nha đột nhiên nghe được Kim Nhật phát ra tiếng than thở, đáy lòng bỗng nhiên Khó chịu, hung hắng trừng qua.
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :