1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25: Nha Nha mệnh khổ

      Kim Huy mím môi cười thanh sắc, vào lúc suy xét đến việc tiếp tục giả bộ ngu hay thản nhiên thừa nhận Kim Minh cười đến cách lạnh lùng, đưa hai tay ra, vỗ hai tiếng bốp bốp, Chủ điện Thanh Huy viên, cửa tử đàn chạm trổ cọt kẹt tiếng rồi mở ra, nữ tử áo trắng chải búi tóc Phù Dung lưu hành thời trong hoàng cung, cúi đầu xuống, quỳ gối trắng nõn như bạch ngọc sàn nhà, liễm mắt cúi đầu.

      Khi Kim Huy nhìn thấy nữ tử trước mặt, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt vô sắc, bên trán có gân xanh khẽ nhảy thình thịch. Nụ cười của cứng ở mặt, ánh mất xanh đen bỗng trở nên thâm trầm, chậm rãi nhìn lại Kim Minh cười hiểu.

      “Hoàng thượng là có ý gì?” thanh lạnh lẽo, mang theo tia nhiệt độ, câu “Hoàng thượng” khiến nét mặt lạnh lùng của Kim Huy càng thêm đóng băng tới cực điểm.

      Lúc này nữ tử áo hồng nghe được thanh của Kim Huy cũng kinh ngạc ngước mắt, trong phút chốc nhìn thấy Kim Huy kia, ánh mắt đột nhiên trở nên khổ sở khác thường, nhưng mà khi chuyển con mắt nhìn về phía Đế vương quyền uy thiên địa ánh mắt nàng bỗng trở nên bình tĩnh, liễm mắt cúi đầu lần nữa, tất cả đều khôi phục yên tĩnh, giống như cái gì cũng có xảy ra.

      “Hoàng đệ, trẫm chỉ thương cảm ngươi, cần hàng đêm vào cung trông coi! Có nữ nhân này, Hoàng đệ cũng có thể an tâm ra sức vì nước!” Kim Minh nhàng liếc nữ nhân cái, thanh buồn bực cười lạnh, khóe môi đầy châm chọc.

      Kim Huy ngẩn ra, rốt cuộc hiểu Kim Minh chuyện gì.

      Sáng sớm, chốc do dự khiến ta mất cơ hội mang Liễu Nha rời , nếu như phải là Nhung Thiên cảnh báo……

      Kim Minh nhất đinh hiểu lầm cái gì, dù sao Viễn Nguyệt từng là…….Sắc mặt tối sầm lại, ngước mắt lên lần nữa, vẻ mặt sớm khôi phục an tĩnh, chỉ có lông mi ngừng rung động tiết lộ tâm tình chân của lúc này.

      “Hoàng huynh, ta phải là vì nàng!” ta bình tĩnh mở miệng, hai mắt dũng cảm nhìn thẳng nụ cười hiểm của Kim Minh.

      “Hả?” Kim Minh ngẩn ra, biết tâm tư kín đáo của từ của Kim Huy, màn kia, còn tưởng rằng mình thành công cởi bỏ khôi giáp của Kim Huy, nhưng có nghĩ đến cười vẫn bình tĩnh như vậy, lưu dấu vết.

      “Từng thấy biển xanh khó muốn làm sông , trừ Vu Sơn phải vân, nếu vào ba năm trước Hoàng huynh tỏ thích Viễn Nguyệt, đón nàng vào trong cung Hoàng Phủ Viễn Nguyệt nàng vĩnh viễn là hoàng tẩu của ta, phi tử của hoàng huynh, Kim Huy có dám tư tưởng đến!” Kim Huy cúi người, thản nhiên hành lễ, kiêu ngạo tự ti, thân thể nữ tử cách đó xa hơi cứng đờ.

      Kim Minh lại kiên nhẫn nheo tròng mắt xanh u ám lại, hơi nâng chiếc cằm gầy gò khêu gợi lên, tựa như đao gọt sắc bén.

      “Ta rời khỏi hoàng cung là bởi vì thánh chỉ của phụ hoàng; ban đêm dò xét hoàng cung cũng là bởi vì phục tùng ý chỉ của phụ hoàng, trong hoàng cung này, mỗi khi màn đêm buông xuống, am sứu trong rừng tìm cơ hội hành động, phụ hoàng có ở đây, ta dĩ nhiên phải đảm đương trách nhiệm bảo vệ hoàng huynh, bảo vệ gánh nặng hoàng cung!” Kim Huy nhàn nhạt mở miệng, chậm rãi hành lễ.

      “Ngươi cho rằng mỗi lần dùng phụ hoàng ra áp chế trẫm, trẫm khuất phục sao?” Giọng điệu Kim Minh lãnh giống như Diêm La Sứ giả địa ngục.

      “Hoàng huynh khuất phục trước bất luận kẻ nào!” Kim Huy cười khẽ, giọng chắc chắn.

      Ánh mắt hung ác nham hiểm chăm chú nhìn chằm chằm nma tử trước mặt, hồi lâu sau, con ngươi Kim Minh co rút lại, trong mắt đột nhiên tràn ngập lên tầng tia máu mỏng, nhưng là tầng tia máu phảng phất như gặp phải mưa to gió lớn nên nhanh chóng biến mất. Biến mất nhanh chóng chỉ trong nháy mắt, nếu như phải nhìn thấy kỹ lưỡng, Kim Huy cũng hoài nghi mắt của mình.

      Kim Minh nhàng khoát khoát tay, ý bảo Kim huy lui ra, Kim Huy lại cười cười, lãnh đạm mở miệng: “Hoàng huynh, nếu như ngươi muốn ban thưởng nữ nhân nào đó cho ta, lần trước mang Thanh Thanh từ trong Thanh Huy viên có phải hay ……”

      Nam tử lạnh lùng cứng đờ, trong tròng mắt xanh ngưng tụ máu lần nữa, được lời nào mà trực tiếp nhìn hấn ta.

      “Được rồi được rồi, chỉ là thanh lâu mà thôi, hoàng huynh thích cứ giữ lại!” Kim Huy cười cười khoát khoát tay, xoay người, nghênh ngang dậm chân , tới cửa sân, khóe môi lại lên nụ cười quỷ dị.

      “Đứng lên !” Kim Minh lạnh lùng mở miệng, trong chủ điện, Viễn Nguyệt lắc lư thân thể đứng lên, ngừng dùng tay bé xoa nắn hai chân.

      “Xem ra ngươi mất năng lực khống chế Kim Huy, chỉ là……..” cười lạnh, tiếng cười kia làm nữ tử run sợ trong lòng. “Chỉ là phụ thân của người hẳn là vô cùng đau lòng vì chỉ sinh độc nữ nhi!” Nam tử xong, ngang nhiên cười dài, tóc vàng tung bay, lộ ra vẻ quỷ dị làm người ta sợ hãi.

      mặt nữ tử đột nhiên trở nên khổ sở, nàng lên trước, đứng lại bên người nam tử cười điên loạn, sau đó nhàng quỳ xuống, do dự hồi lâu, nàng đưa tay trắng noãn ra, lụa mỏng lay động, chậm rãi bóp chặt eo nam tử, nhàng dán khuôn mặt nhấn lên , cảm thụ điên cuồng cùng run rẩy của nam tử.

      “Minh……Ta chỉ muốn ngươi, chỉ cần ngươi……..” Nữ tử lẩm bẩm mà .

      Sáng sớm hôm nay, từng cơn gió lướt qua, nơi xa từng đám mây giống như bầy dê tản ra, vầng sáng màu u oán cùng an tĩnh tầm thường.

      *****

      U Dạ La dẫn đầu 1000 danh tướng sĩ, 20 cỗ xe ngựa chở đầy hơn mười rương vàng bạc châu báu, chậm rãi xuất phát ra khỏi cửa thành, chung quanh, mấy ngàn dân chúng vây xem, trăm văn võ đại thần ôm quyền đưa tiễn, tình cảnh hùng vĩ, khí phái.

      Khóe miệng Kim Huy còn treo nụ cười đổi, nắm hai tay U Dạ La chặt, nhưng trong tròng mắt lại có lo lắng.

      “Cẩn thận!” giọng , ánh mắt thâm thúy u ám như đáy biển.

      U Dạ La gật đầu cái, khôi giáp màu bạc phát ra tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, nam tử phong thái hiên ngang, cho mọi người tình thế bắt buộc mỉm cười ở trong sáng sớm u oán an tĩnh.

      U Dạ La lưu loát xoay người lên ngựa, chậm rãi khoát tay hướng đám người, đội kỵ mã chậm rãi tới, hướng ánh mặt trời.

      Kim Huy nhìn theo phương xa, cho đến khi đội kỵ mã dần dần biến mất ở cuối con đường đến khi rốt cuộc nhìn thấy nữa, ta vẫn còn đứng.

      “Vương gia, trở về !” Nhung Thiên giọng .

      “Nhung Thiên, theo ta, dẫn đầu 3000 tinh binh hộ tống U Tướng quân đoạn !” Kim Huy lanh lùng chuyển con mắt, quả quyết .

      Nhung Thiên kinh ngạc, ngược lại giống như hiểu ra cái gì, lập tức lĩnh mệnh trước.

      Kim Minh đứng ở thành cung, mặt nạ hoàng kim lóe màu sắc u ám, đợi đến khi thấy Kim Huy và Nhung Thiên xuất thành, khóe môi cong lên, trong ánh mắt thoáng qua tinh nhuệ.

      “Mạc Thương, hủy bỏ hành động!” lạnh lùng mở miệng, Mạc Thương sau lưng lập tức gật đầu.

      *****

      Ngưng Hương cư, Liễu Nha vô cùng lo lắng nhìn canh cặn thịt thừa bàn, khóe môi co quắp.

      Đây là bữa ăn sáng bình thường nhất mà Kim Minh mở lòng từ bi cho nàng, bánh quẩy, mộc nhĩ trắng, chè hạt sen, vẫn là thơm ngào ngạt, nóng hổi, tại toàn bộ cùng thảm trải ôm nhau, dù là vất vả bới lên từ mặt đất sợ là cũng thể xuống bụng?

      Tố Mỹ Na liễm mắt cúi đầu đứng ở bên, câu cũng thốt ra, chỉ có mím môi chặt, vẻ mặt áy náy.

      “Ta ngươi kích động cái gì, làm sao bây giờ?” Liễu Nha nhịn được oan trách, mấy ngày nay, nàng phải ói chính là đói bụng, nào được ăn thứ gì, buổi tối còn bị Tiểu Nhật nhi biết là biến thái hay hồn nhiên quá mức lôi kéo chạy loạn khắp hoàng cung. Đáng hận hơn chính là, tên kia làm việc có đầu có đuôi, trực tiếp ném nàng ở nóc nhà, nếu như phải là được Kim Huy cao thâm khó lường trả lại, sợ rằng hôm nay Ngưng Hương cư lại đầy máu!

      xin lỗi……” Tố Mỹ Na cắn môi chặt, mở miệng khẽ.

      “Ai, được rồi, xem ra ta trời sinh chính là mệnh muốn bị chết đói, người ta hoàng cung có vàng có bạc, lo ăn mặc, tại sao mệnh ta khổ như vậy hả?” Liễu Nha lắc dầu cảm thán, sững sờ nhìn bánh quẩy dính cháo loãng, cuối cùng vỗ miệng nhắn, liều mạng nuốt ngụm nước miếng, quyết định sau cùng mặc kệ bẩn hay bẩn, chết đói là vương đạo.

      Nàng cắn mạnh cái, dùng sức nhai, răng môi lập tức đầy hương vị.

      Tố Mỹ Na kinh ngạc nhìn Liễu Nha ăn ngon lành ngọt, khóe môi bỗng xệ, vẻ mặt co quắp.

      Liễu Nha nhìn Tố Mỹ Na, tức giận có chỗ phát tiết: “Ngươi còn co quắp gì chứ, đều tại ngươi, phải là câu Nhật vương gia thôi à, nhìn xem dọa ngươi kìa!” Liễu Nha kêu khẽ tiếng, bánh quẩy tay cánh mà bay, lại ngoái đầu nhìn lại, trước mặt là khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt xanh u ám phải Kim Minh biến thái là ai?

      “Này, đưa bánh quẩy…..” Liễu Nha đứng dậy, ngẩng đầu nhìn kẻ đoạt lấy thức ăn của nàng.

      “Nhật vương gia?” Kim Minh để ý tới Liễu Nha kêu gào, trong mắt xanh lạnh lẽo chợt bốc cháy lên tia màu đỏ sậm, máu tanh đỏ sậm giống như vết máu ngai ngái nhuộm dần ở trong đôi mắt kia, đỏ dã, xanh quỷ dị, cùng lúc đó, ánh mắt của hấn cũng bắt đầu cuồng loạn, ném bánh quẩy ra xa, hai tay dính đầy dầu mỡ nắm cổ áo Liễu Nha chặt, gương mặt tuấn tú ép lên, gầm : “, làm sao ngươi biết chuyện về Nhật?”

      Ánh mắt đáng thương của Liễu Nha theo chiếc bánh quẩy vẽ ra đường xinh đẹp sáng loáng, cuối cùng, bụp, rơi đất bên ngoài tẩm cung, Liễu Nha kêu rên trong lòng.

      Bữa ăn sáng của nàng…….bánh quẩy thơm ngào ngạt của nàng……..Lại bị hồi hương rồi!
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26: nghiệt

      Nam nhân tức giận dâng cao chưa từng có bởi vì bị Liễu Nha xem , bàn tay cầm chặt cổ áo nàng đổi sang nắm chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, chỉ hơi hơi dùng lực, Liễu Nha lập tức rên lên tiếng, khuôn mặt nhắn đỏ lên, ánh mắt nhanh chóng điều chuyển đến khuôn mặt nam nhân, vừa nhìn nhịn được kinh hồn bạt vía.

      Cặp mắt xanh u ám của nam nhân nở rộ tia máu kinh người, vào thời khắc đối diện với mắt Liễu Nha, khóe môi đột nhiên cong lên khêu gợi, nụ cười kiêu ngạo kia làm trong lòng Liễu Nha nhịn được mà co quắp trận.

      "Rất tốt, rốt cuộc ngươi cũng ý thức được tại trẫm quan trọng hơn nhiều so với cái bánh quẩy kia!" Nam tử lạnh lùng mở miệng, bàn tay đột nhiên dùng sức, thân thể Liễu Nha giống như lá trong gió thu, trắng xanh trôi dạt đến khung cửa, thân thể yếu ớt bị ghì mạnh vào cửa phòng.

      Tố Mỹ Na nhịn được kêu khẽ tiếng, lăn vòng ra khỏi tẩm điện, hướng Kim Huy Vương cung. Nàng ta vội vàng vọt tới hành lang, lập tức đụng vào người người, nàng ta kêu lên tiếng, còn có ngẩng đầu nhìn kỹ là ai, mặt bị người ta hung hăng tát cái tát.

      " là to gan, nô tài chỗ nào, cũng dài mắt chó nhìn xem, kinh sợ Thái hậu nương nương phượng giá, ngươi chính là có mười đầu cũng đủ chém!" Người lên tiếng chính là vị ma ma ăn vận hoa lệ, vén búi tóc rườm rà, thoa phấn trắng dầy, đôi môi son điểm , mặt trán và hai bên má đều là phấn hồng, người mặc huy y phục màu tím cùng áo đơn đỏ thẫm bên trong, bộ dạng chó cậy gần nhà.

      Phía sau nàng ta, là xe phượng trùm lụa mỏng màu xanh, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng thướt tha.

      "Ngư ma ma, chỉ là cung nữ nho mà thôi, so đo cái gì, chính vẫn quan trọng hơn!" xe phượng, Thái hậu hừ tiếng.

      Tố Mỹ Na phục hồi tinh thần lại, thấy đụng phải Thái hậu nương nương, chẳng những có bồi tội, lập tức xông lên phía trước: "Thái hậu nương nương, nô tỳ vốn muốn tìm Huy vương gia, nhưng sợ rằng còn kịp rồi. . . . . . Thái hậu nương nương, Huy vương gia , có chuyện có thể cầu người, là chuyện của Thanh Thanh nương!"

      Trong xe phượng, Thái hậu trầm mặc hồi.

      *****


      " cho ta biết, ngươi gặp qua Nhật? Rốt cuộc lại xuất sao?" tiếng thở dài chất vấn luẩn quẩn giống như ma chú lấy mạng phun ra từ môi mỏng đỏ tươi như ma quỷ của nam nhân này, mặc dù cách mặt nạ hoàng kim, Liễu Nha thấy vẻ mặt nam nhân, nhưng nàng cảm nhận được ánh mắt xung đột cùng khổ sở, giống như có thứ gì va chạm ở cỗ thân thể kia của nam nhân phải phá kén ra!

      “ Ta........” Liễu Nha lắc đầu cái, trong đầu đột nhiên nhảy ra cảnh cáo của Kim Nhật với nàng, ngàn vạn lần được nhắc tới trước mặt Kim Minh. Nàng lắc đầu mạnh, coi như là phủ nhận.

      “Được, ngươi , tất cả mọi người , chẳng lẽ tất cả mọi người sợ chết sao? Mẫu hậu, Kim Huy, các ngươi có thể khống chế người trong hoàng cung, chẳng lẽ ngay cả thanh lâu này cũng có thể khống chế được sao? Ngươi mau, ngươi cho ta, ngươi có phải từng gặp Nhật hay ? Phải hay ?” Kim Minh chợt dữ dội hô tiếng, lấyánh mắtâm trầm chưa từng có chăm chú nhìn chằm chằm Liễu Nha, hơi thở của từ từ trở nên cuồng loạn!

      “ Ta......” Liễu Nha bắt đầu dồn sức trợn trắng mắt, ra sức tránh thoát.

      “ Trả lời ta, mau trả lời ta!” Nam nhân giống như nổiđiên, ép sát từng bước.

      Liễu Nha tách hai bàn tay giống như kìm thép kẹp ở cổ nàng, dùng hết hơi sức toàn thân muốn tách nó ra, lại phí công vôích, nàng thử mấy lần, chẳng những nhúc nhích được nửa ngón, hơn nữa còn càng ngày càng gấp, “ Ta......” Hai chân của nàng chậm rãi rời mặt đất, tựa như con cá bị treo lên cái móc, rời xa mặt nước, miệng há lớn thở, mắt trợn trắng.

      “ Ta thể...... Hô hấp........ Rồi.......” Nàng khổ sở giùng giằng, sắc mặt từ từ ra màu tím.

      Tròng mắt nam nhân sít sao, tóc vàng tán lạc xuống che hai mắt , Liễu Nha chỉ có thể trông thấy cái cằm gầy gò giống như lưỡi dao sắc bén, khóe môi đột nhiên lên vẻâm trầm quỷ quyệt.

      “ Ngươi có biết tất cả những kẻ biết chuyện báo đều có kết quả gì ?” mở miệng khẽ, năm ngón tay bóp cổ Liễu Nha thu vào phía trong......

      Liễu Nha khó khăn há miệng, nàng muốn , nàng phải Lưu Hồ Lan, cũng phải là Triệu Nhất Mạn, chỉ là nữ tử nho , nàng muốn cho Kim Minh tất cả, nhưng nam tử lại bóp chặt cổ nàng làm cho nàng mở miệng được.

      “ Xong rồi!” Nàng kêu rên tiếng, thờiđiểm nàng cho là mình bị Hoàng đế biến thái này bóp chết tươi, “ Keng!” tiếng, tiếng kiếm xé gió truyền đến, Kim Minh nổiđiên đột nhiên chuyển mắt cái, năm ngón tay vừa thu lại, bóng dáng màu vàng lập tức xoáy cách mét, giơ tay ngăn cản hàn kiếm bắn tới.

      người nam nhân, toàn thân hắc y, đứng ở cửa tẩm điện, mặt che cái khănđen, đôi mắt giống như hàn băng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Kim Minh.

      “ Ngươi sao chứ?” Đó làâm thanh lạnh lẽo vô cùng, nhưng lúc nam tử nhìn hướng Liễu Nha, trong hai tròng mắt nhưđàm đen lại có tia dịu dàng dễ làm cho người ta phát giác.

      Giống như tiểu cẩu ở dướiánh nắng chói chang, Liễu Nha duỗi thẳng cổ, há miệng to hô hấp khí, nghe nam tử hỏi liền trực tiếp khoát khoát tay.

      “ Mặc Trạc, rốt cuộc ngươi cũng xuất !” Kim Minh cười lạnh tiếng, trong đôi mắt xanh quỷ dị rạng rỡ.

      “ Mặc Trạc?” Liễu Nha ngẩn ra, cái tên này làm cho nàng miễn cưỡng có tinh thần nhìn nam tử, chỉ làđáng tiếc, toàn thân nam tử bao phủ trong tầng màu đen, ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi bóng dáng nam tử giống như thiên thần, lại làm cho Liễu Nha thấy dáng vẻ của nam nhân.

      “ Chuyện cách đây năm năm, ngươi vẫn nhớ bộ dáng của ta!” Nam tử cười khẽ, thanh lãnh mị, giây kế tiếp, chợt tiến lên kéo cánh tay Liễu Nha, “ Cùng ta trở về?”

      “ Trở về sao?” Liễu Nha kinh ngạc mở miệng, thân thể dính vào người nam tử, mùi thơm hoa tường vi truyền đến, khiến cho tinh thần nàng khỏi rung lên.

      “ Thanh Thanh, đây phải là nơi ngươi lưu lại!” ta lạnh lùng mở miệng, kéo Liễu Nha đến phía sau ta, lưu loát tháođai lưng giống như làđeo đứa con nít, trói nàng ở ngang hông ta.

      “ .........” Cái tư thế này........ Liễu Nha nằmở tấm lưng to lớn của nam tử, mới vừa thoát khỏi trong bóng ma Kim Minh muốn bóp chết nàng, lại sợ hãi vì bao phủ trong uy hiếp của nam tử.

      “ Thanh Thanh, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi!” ta lẩm bẩm mở miệng, trong nháy mắt vui sướng cùng nhớ nhung xông lên tròng mắt ta.

      “ ........” Liễu Nha ngơ ngẩn, muốn giãy giụa thân thể lại bởi vì những lời này của nam tử mà nằm sống lưng ta.

      Trong lòng của nàng có tia thương cảm giải thích được, nàng nằmở lưng ta, hoàn toàn quên mát cự tuyệt.

      Lưng của ta rất rộng, rất có lực, giống nhưđặc biệt thiết kế vì nàng, thân thể của nàng áp lên . Liễu Nha vươn cánh tay, nhàng kéo đầu vai nam tử, nàng biết vì sao lại làm như vậy, chẳng qua là cảm thấy động tác này khá quen thuộc.

      Khi Liễu Nha đưa đôi tay khoác lên đầu vai nam tử, nam tửáođen bao phủ dướiánh mặt trời đột nhiên cười khẽ, tay phải nhanh chóng vẽ ra đường kiếm xinh đẹp, sau đó thân thể nhanh chóng lui về phía sau.

      Trong nháy mắt Kim Minh trước mặt trở nên dữ tợn đáng sợ, mặc dù gương mặt chỉ lộ ra cái cằm lanh lảnh cùng đôi mắt xanh chứa oán hận, thế nhưng nam tử xoay người lại tản ra khí thế cho người ta khinh thường.

      “ Mặc Trạc, ngươi cho là ngươi có thể sống ra hoàng cung sao?” Kim Minh lạnh lùng mở miệng, vung tay lên, thị vệ huấn luyện nghiêm chỉnh sớm vây quanh Ngưng Hương cư giống như thùng sắt.

      Liễu Nha ngoái đầu nhìn lại, trong mắt nhanh chóng chứa sợ hãi, tại sao những thị vệ này có thể tụ họp nhanh chóng như vậy, chẳng lẽ Kim Minh sớm có dự mưu?

      “ Trẫm đợi ngươi lâu rồi, còn tưởng rằng cả đời này chúng ta cũng có cơ hội giao đấu chứ!” Kim Minh cười lạnh, nâng môi khiêu gợi lên, lộ ra nụ cười mê người.

      “ Yên tâm, Kim Minh, kẻ nghiệt như ngươi, Mặc Trạc ta còn là Tộc trưởng Tộc săn lang ngày vĩnh viễn bỏ qua cho tên nghiệt như ngươi!” Hàn kiếm chỉ về Kim Minh, Mặc Trạc cười lạnh lùng.

      nghiệt? Liễu Nha ngẩn ra, nằmở đầu vai Mặc Trạc nhìn về Kim Minh, quả nhiên, giận dữ nắm chặt hai quả đấm, “ Mặc Trạc, chó có tà thuyết mê hoặc người khác, hôm nay, trẫm khiến ngươi phải trả giá lớn!”

      Bén nhọn mà khí thế bức người lập tứcđầy tràn Ngưng Hương cư nho .

      “ Kim Minh, ngay cả chính ngươi cũng hoài nghi, phải sao? Trang hoàng cung này, tất cả mọi người gạt ngươi, ra trong lòng của ngươi cũng sợ, nếu , bằng ngươi làm Đế vương, lại biết ràng? Ngươi hèn nhát, vô cùng hèn nhát, ngươi hoài nghi, nhưng lại dámđi chứng , ngươi có thể làm chỉ là lừa gạt chính ngươi, ngươi....”

      “ Câm mồm!” Lời của Mặc Trạc đột nhiên bị giọng nữ bén nhọn cắt đứt, mấy trăm tên thị vệ nhanh chóng tách ra, nhường ra đường chỉ cho người thông qua, Thái hậu mặc cẩm y màu đỏ sậm, búi tóc mây cắm trâm cài Phượng Hoàng hoàng kim tôn quý nhất, đai lưng vàng bó sát eo nàng, đôi tay long trọng giao chéoở trước người, uốn lượn màđến.

      Mặc Trạc xoay người, lúc ánh mắt lạnh lùng oán hận nhìn thấy Thái hậu đột nhiên trở nên mê mang, bàng hoàng, vô dụng, thậm chí có chút thê lương.

      Khí thế của ta đột nhiên yếuđi.
      Last edited by a moderator: 9/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27: Chạy ra khỏi hoàng cung

      Liễu Nha nằm ở lưng Mặc Trạc cũng cảm thấy khác thường, nàng níu chặt lấy bả vai nam nhân, có chút khẩn trương, tại Mặc Trạc là cơ hội cuối cùng để nàng rời khỏi hoàng cung này.

      "Để nương lưng ngươi xuống, ai gia tha ngươi mạng!" Thái hậu lạnh lùng mở miệng, khí thế giận mà uy làm cho người ta bất tri bất giác bốc lên khí lạnh từ trong lòng.

      Liễu Nha ràng cảm thấy thân thể Mặc Trạc cứng ngắc, thậm chí có chút run rẩy. Nàng nghi ngờ hiểu theo ánh mắt Mặc Trạc nhìn lại, Thái hậu trước mặt đứng ở giữa đám thị vệ, thị vệ kiên cường làm nổi bật nữ nhân diễm lệ, mặc dù vẻ mặt có chút nghiêm nghị, nhưng đén nỗi khiến Mặc Trạc trong truyền thuyết sợ hãi đến cả người run rẩy chứ?

      “ Mẫu hậu, trẫm bỏ qua cho !” đợi Mặc Trạc mở miệng, Kim Minh sau lưng lạnh lùng lên tiếng, thanh lạnh như bnwg kia khiến Thái hậu ngẩn ra, nàng nhánh chóng ngước mắt, nhìn vào trong con mắt Kim Minh, ý lạnh chậm rãi ngưng tụ, nhưng lại nhanh chóng biến mất trông thấy.

      “ Minh, ai gia từng , ân oán giữa Kim Lang Vương và tộc săn lang từ xưa đến nay, nhất thời xúc động là giải quyết được vấn đềđâu!” Thái hậu chậm rãi tiến lên, trực tiếpđi về phía Kim Minh, lúc lướt qua Mặc Trạc, tậm chí vô tình hay cốý phất nhẹống tay áo, cẩm y màuđỏ sậm sắc quét theo mùi thơm son phấn quý phái, như có như đánh úp về phía Mặc Trạc và Liễu Nha, Liễu Nha ngẩn ra, lập tức cảm thấy thân thể Mặc Trạc run rẩy.

      “ Mẫu hậu, hài nhi phải kích động, trẫm là Đế vương thống lĩnh thiên hạ, thuận ta sống, nghịch ta chết, đạo lý thiên cổ thay đổi, mẫu hậu lại thiên vị làđạo lý gì?” Kim Minh lạnh lùng nhìn về phía Thái hậu, tròng mắt xanh u tối ngưng tụ hơi thở lạnh lẽo làm cho người ta giống như cảm thấyâm thanh vỡ tan trong khí, tựa như miếng băng mỏng tác động với ngoại lực gãy lìa!

      Vào lúc Thái hậu cùng Kim Minh tranh luận, Mặc Trạc lúc trước khi mấtđi ý chí chiến đấu giữa ánh mắtđột nhiên khác hẳn, tay cầm hàn kiếm, tay nâng thân thể Liễu Nha, khẽ hô tiếng: “Ôm chặt ta!” Dứt lời, thân hình thon dài giống như mũi tên nhọn tăng vọt ba thước, hai chânđiểm giáo của thị vệ, mượn thế hóa lực, bay vọt cao ba trượng, nhanh chóng đổi hướng, bay nhanh về thành cung cao kia.

      Trong nháy mắt tròng mắt xanh u ám bốc lên ngọn lửa cừu hận, Kim Minh muốn tranh luận phải trái với Thái hậu, mũi chân điểm , thân hình màu vàng vội vã rờiđi, mái tóc dài màu vàng óng kia giống như kim châmđoạt mệnh, lấy đường cong bén nhọn rờiđi trong khí.

      Nhảy xuống thành cung, nhóm thị vệđã tập kết nhưđàn kiến, nhanh chóng bao vây Mặc Trạc và Liễu Nha, Liễu Nha nhìn được kêu khẽ tiếng, nhưng thanh chưa dứt, hàn kiếm của Mặc Trạc chống đỡ giáo của thị vệ, nhấc chân lao ra bên ngời Doãn Thiên cung.

      Sau lưng hình như có đôi kiếm sắc bámđuổi theo bọn họ, Liễu Nha nằm ở người Mặc Trạc, cắn răng chặt, cảm thụ nam nhân khẩn trương, cơ trí cùng bạt thương.

      “ Rất nhiều thị vệ, chúng ta rất khó chạy !” Liễu Nha , nàng khôn biết tại sao mình phải tin tưởng ngườiđànông này, chỉ biết là nàng nằmở lưng , cảm nhận được an tâm cùng dịu dàng.

      “ Chùn ta rời khỏi hoàng cung.” Lời của nam tử kiên quyết nhưđinh chém sắt, nhanh chóng lướt vào chỗ sau cung điện, đột nhiên tiến vào viện, sau đó vọt vào gian sương phòng.

      Cửa bịđóng lại “ rầm”, Mặc Trạc buông Liễu Nha xuống, thẳng tới góc tường, nhàng xê dịch lư hương hai lỗ tai ba chân bàn trang điểm, giường hẹp đột nhiên quay cuồng hạ xuống, lộ ra đường dài, hẹp, , đen kịt, lượn sóng, biết dẫn về phương nào.

      “.......” Liễu Nha kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, Mặc Trạc giống như quen thuộc tất cả ngóc ngách trong cung, ngay cả lối bí mật như vậy cũng biết!

      nhanh chút!” Mặc Trạc lạnh lùng hô tiếng, lôi kéo Liễu Nha nhanh chóng nhảy vào trong mật đạo, mùi ẩm mốc khó ngửi nhất thời xông đến từ bốn phía, Liễu Nha nhịn được muốn ho khan hai tiếng.

      bàn tay che chặt môi nàng, ván giường phần phật tiếng khép lại khôi phục nguyên dạng, lúc này, cửa phòng cũng bị người ta hung hăng đá văng.

      Mặc Trạc ôm Liễu Nha núp pử trong, chỗ tối tắm, nhất thời cũng dám nhúc nhích, chỉ có thể cố gắng hô hấp , tìm kiếm thời cơ.

      “ Mạc Thương, trong phòng nhấtđịnh có mật đạo!” đỉnh đầu truyền đếnâm thanh lạnh lùng của Kim Minh, Liễu Nha chuyển động con ngươi, sau khi mắt thích ứng bóng tối trong mật đạo, mơ hồ nhìn bộ dáng Mặc Trạc trước mắt.

      vẫn che cái khănđen như cũ, bàn tay che miệng mũi Liễu Nha, đôi mắt sắc bén lộ ra vẻ kinh hoảng ngẩng đầu nhìn ván giường mỏng đỉnh đầu.

      Nín thở ước chừng sau phút, sắc mặt Liễu Nha đỏ lên, nàng gian nan chuyển con ngươi, tay bé nắm chặtáo nam nhân, ý bảo buông tay.

      Mặc Trạc chúý thấy Liễu Nha khác thường, trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua nghi ngờ, buông bàn tay ra. mùi khó ngửi xông vào mũi Liễu Nha, Liễu Nha đột nhiên há cái miệng nhắn, lỗ mũi hơi ngứa, mũi nhảy miêu tả sinh động.

      Nam tử ngẩn ra, nhanh chóng dán mặt lên, cách tấm khănđen mỏng dán lên môi đào của Liễu Nha. luồng khí hòa lẫn mùi mát mẻ của nam tử trong nháy mắt lấp đầy khoang miệng Liễu Nha, nàng ngẩn ra, nam tử lại ôm chặt đầu nàng, ép buộc nàng hút vào.

      Động tác hắt xì của Liễu Nha cũng bị cử động của nam tử làm cho kinh sợ biến mất vôảnh vô tung, ngay sau đó, phía truyền đếnâm thanh có ngườiđánh ván giường.

      “ Minh nhi, ngươi là càng ngày càng hoài nghi rồi, chẳng lẽ ngay cả tẩm cung của mẫu hậu ngươi cũng muốn lục soát sao?” Phía đột nhiên truyền đến giọng Thái hạu.

      Liễu Nha nghe như thế nhịn được cả kinh, chẳng lẽ mật đạo chính là phòng của Thái hậu?

      Nghênh đón Thái hậu chính là trận trầm mặc.

      Từng giây từng phút đối với Liễu Nha ở trong mật đạo bị nam nhân ôm trong ngực, còn phái dựa vào nam nhân mà sống, quả thực là độ nhật như niên ( sống qua ngày). Rốt cuộc cái tên Kim Minh này làm cái gì, tìm được người còn nhanh lên?

      “ Mẫu hậu, tại sao ngươi giúp Mặc Trạc, chẳng lẽ đến là......” Hồi lâu sau, Kim Minh chậm rãi lên tiếng, nhưng lúc này, giọng lại vô dụng giống như hài tử, ít lạnh lùng cùng thô bạo.

      “ Minh nhi, tin tưởng mẫu hậu, đừng tin lời đồn của người khác, ngươi là Kim Minh, Đế vương Kim Lang Vương, mẫu hậu biết ngươi mấy năm qua trong hoàng cung quả xảy ra vài chuyện thể tưởng tượng, nhưng mẫu hậu bảo đảm, những thứ này cũng liên can tới ngươi! Mẫu hậu là vì tốt cho ngươi, có vài chuyện ngươi phải cần phải biết!” Trong giọng Thái hậu lộ ra cỗ tôn nghiêm khó có thể cãi lại.

      , ta muốn niết, dù là......” Kim Minh dừng lại, trong nháy mắt trong phòng lai lâm vào yên lặng.

      “ Mẫu hậu, cho ta biết thực, rốt cuộc Kim Lang có tồn tại hay ? Vân nhi chết thảm như vậy, là bởi vì ta hay bởi vì Kim Lang? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy........” Hồi lâu sau, Kim Minh mở miệng lần nữa.

      “ Minh Nhi, quên Vân nhi , quênđi!” Thái hậu đột nhiên nổiđiên gào thét, hơn nữa ván giường lập tức vang lên tiếng đánh bình bịch.

      Liễu Nha nhíu nhíu mày, cũng đểý tới tình thế mập mờ cùng Mặc Trạc, chỉ dựng thẳng dài lỗ tai nghe, giống như có bí mật phải cởi bỏ!

      “ Hoặc là....... Chính là ta.....” Giọng Kim Minh đột nhiên bịđè rất thâp, Liễu Nha phía dưới cũng nghe ràng, trong phòng lại đột nhiên vang lên hồi tiếng bước chân huyên náo cùng tiếng la, thừa dịp náo loạn này, Mặc Trạc ôm Liễu Nha nhanh chóng dọc theo bậ cthang lăn xuống.

      Nam tửôm trong ngực ấm áp, cũng rất an toàn, đôi tay Liễu Nha chậm rãi chống đỡ lồng ngực của , trong đầu luẩn quẩnâm thanh của Kim Minh, chính là.... Chính là cái gì?

      Bậc thang thoáng cáiđã hết Mặc Trạc đứng dậy, đánh sáng hộp quẹt mang người, ánh sáng lại chiếu tới trước mặt, Liễu Nha híp mắt, muốn nhìn thânảnh nam nhân che mặt.

      Nhưng là cái khănđen mặt che chắn tất cả, chỉ lộ ra đôi mắt sắt bén như chim ưng, làm cho người ta nhìn thấu. Nhớ lại màn mập mờ vừa rồi, trong đầu Liễu Nha đột nhiên xuất hiệnđỉnh Tử Cấm Thành, vai diễn Hoa Tử-Diệp Thành cùng Triệu Vy cách khăn vừa hôn, lãng mạn cùng bi tráng.

      Dưới bậc thang là mạch nước ngầm, hộp quẹt chiếu rọi nước sông, sóng gợn lăn tăn, vách núi ở bốn phía có rất nhiều bóng dáng đung đưa.

      “ Ngươi........” Thích ứng dưới nền đấtẩm thấp cùng tối ôm, Liễu Nha vừa định mở miệng, nhưng có nghĩ đến Mặc trạc đột nhiên nâng cánh tay lên, đánh ở vai của nàng, bóng tối lại đánh tới Liễu Nghiền.

      ******

      Thái hậu té xỉu lập tức mọi người Lưu Ly Cung hoảng loạn, Kim Minh đặt Thái hậu ở giường lập tức truyền tới ngự y.

      Bên ngoài Lưu Ly Cung, Kim Huy bộ dáng hộ tống U Dạ La ra thành vội vàng chạy tới, ở cửa tẩm cung điện bắt gặp Kim Minh, ánh mắt bỗng trở nên u ám.

      Kim Minh cũng lạnh lùng nhìn , tròng mắt xanh u ám độc nhíu lại, ràng hai người là huynh đệ ruột lại như người lạ.

      “ Hoàng thượng.......” Mạc Thương đuổi theo phía sau.

      “ Rút lui , cần tìm, sợ ràng Mặc Trạc ra bên ngoài hoàng cung rồi.”

      “ Nhưng.......” Mạc Thương có chút cam tâm.

      có nhưng nhị gì hết!” mặt Kim Minh đột nhiên thoáng qua vẻâm độc, bước nhanh .

      Mạc Thương nhìn bóng lưng trầm của Hoàng thượng, đột nhiên cảm thấy lo lắng.

      Lưu Ly Cung, Thái hậu có gìđáng ngại, tuy nhiên sắc mặt hơi tái nhợt.

      “ Mẫu hậu, xảy ra chuyện gì?” Kim Huy tiến lên, nâng cánh tay của nàng.

      “ Thanh Thanh bị Mặc Trạc mang , ngươi , ngươi đuổi theo mang trở về!” Thái hậu giọng .

      Trong nháy mắt sắc mặt Kim huy trở nên xanh mét. nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh ra khỏi Lưu Ly Cung, trong tẩmđiện to lớn, chỉ để lại khí thế uy nghiêm.

      “ Chỉ mong tới kịp!” Thái hậu nhàng thầm, mệt mỏi nhắm mắt lại, tay thon lại nắm chặt giường phượng dưới người.
      Last edited by a moderator: 9/4/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: Ý trời

      Nam tử áo đen kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhắn gầy gò của Liễu Nha hôn mê, nhàng thở dài cái, vừa định ôm lấy nữ tử, thân thể lại nhanh chóng bị mấy bóng đen vây quanh.

      Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Trạc bỗng trở nên u ám.

      "Ngươi bán đứng ta?" tự tay chỉ hướng tên nam tử thân hình cao lớn trong đó, giọng lạnh lẽo.

      "Chủ Thượng, xin thứ tội!" Nam tử quỳ xuống đất tạ tội, nhưng Mặc Trạc lại lạnh lùng hừ tiếng, hạ con mắt thâm thúy như hai đầm nước, đưa mắt nhìn chăm chú nữ tử trong ngực, sâu kín mở miệng: "Nàng chỉ là nữ nhân, cái gì cũng hiểu, các ngươi cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy!"

      Nam tử thân hình cao lớn nhất thời im lặng, đứng thẳng bất động trước người .

      Hai lão già sau lưng tiến lên, vuốt chòm râu hoa râm cực kỳ làm cho người chú ý. "Chủ Thượng, Mặc Thanh Thanh là ngôi sao định mệnh Mặc tộc, cái thân phận này, từ ngày nàng được sinh ra liền định, bất luận kẻ nào cũng sửa đổi được! Nàng có sứ mạng của nàng, nàng có nhiệm vụ của nàng, ngươi làm như vậy, chỉ phá hủy Mặc tộc trong chốc lát, khiến Kim Lang hoành hành, gieo họa nhân gian!"

      Hai người lão nhân cơ hồ là đồng thanh mở miệng, lời ngừng vọng về trong sơn động.

      Mặc Trạc khổ sở nhắm mắt lại, hai tay nâng Liễu Nha hơi lộ vẻ xúc động.

      "Chủ Thượng, vẫn nên làm theo kế hoạch , đừng để tâm tư của ngươi thay đổi số mạng cả Mặc tộc!" lão già trong đó khẽ thở dài cái, ý vị sâu xa mở miệng.

      "Mặc tộc chúng ta thân là săn Lang tộc, ngược lại còn bị Kim Lang Vương tộc đuổi giết, mấy lão già chúng ta thẹn với tổ tông, Mặc Thanh Thanh là thoát ly biển khổ, là chỗ đứng hi vọng duy nhất đường đường chính chính ở đời này!"

      Mặc Trạc rủ mắt, lạnh lùng đưa tay phải ra, trung tìm đường cong bén nhọn, kiên quyết cắt đứt lời tận tình khuyên bảo của lão già: "Hai vị cần nhiều lời, thân là cháu ruột trưởng săn Lang tộc, ta dĩ nhiên biết làm thế nào, nhưng là, Thanh Thanh chỉ là nữ nhân, nàng nên đeo nhiều trách nhiệm như vậy lưng!"

      Mặc Trạc ôm nữ tử vào trong ngực, mặt che cái khăn đen nên nhìn vẻ mặt của , nhưng cặp mắt lại đột nhiên ảm đạm xuống.

      "Chủ Thượng, ngươi phải làm như vậy!" Hai lão già trăm miệng lời lần nữa.

      nữ tử đứng thẳng xa xa sau lưng lão già, nàng lấy cả thân thể núp ở trong chỗ tối, thấy vẻ mặt, chỉ là mùi thơm dìu dịu đặc biệt này nhắc nhở tất cả mọi người tại chỗ, trong bọn họ còn có nữ nhân.

      Ánh mắt Mặc Trạc chậm rãi nhìn về nữ nhân, nữ tử chỉ nhàng hừ tiếng.

      Tất cả đều nhất định!

      Tất cả đều dựa vào ý trời !

      *****

      Nơi này là nơi nào? Liễu Nha mờ mịt chớp chớp tròng mắt sáng ngời, hơi cau mày quan sát hoàn cảnh xa lạ, giường lớn vô cùng đơn giản, màn che màu xanh đen, bàn ghế bình thường, gian phòng đơn giản mộc mạc, nhìn quen thanh lâu phồn hoa, hoàng cung huy hoàng, căn phòng nho này thế nhưng làm cho người ta cảm giác trở lại nguyên trạng.

      Nàng ngồi ở giường, phía sau mơ hồ truyền đến đau đớn, thầm nghĩ màn khiến cho nàng đột nhiên khẩn trương, nàng nhẫn nhịn nhấp đôi môi, đôi tay rơi vào áo ngủ bằng gấm màu xanh lam người, đè nén tâm tình lo lắng, cảnh giác quan sát bốn phía.

      Hoắc mắt, thanh quen thuộc vang lên: "Ngươi tỉnh?"

      Trực giác của nàng là chuyển con mắt, lúc này mới nhìn thấy người đàn ông ngồi ngay thẳngở dưới song cửa sổ, thân khôi giáp màu bạc khiến thành vũ khí nghiêm mặt, tóc đen giống như động vật da lông dướiánh mặt trời phát ra ánh sáng màu vàng sáng chói, nheo mắt, thấy cảm xúc trong mắt hăn, nhưng Liễu Nha cảm nhận được nam tử luôn quan sát nàng.

      “ Là ngươi? Sao ngươi ở nơi này?” Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp! Liễu Nha nhíu nhíu mày, nhìn khuôn mặt làm nàng vừa vừa hận, thở phì phò hất quai hàm.

      Nam tử cười khẽ, nhàng đứng dậy, thân thể cao lớn lập tức ngăn cảnánh mặt trời. “ Những lời này hẳn là ta nên hỏi ngươi, lần này bản lãnh của ngươi cũng , thế nhưng chạy trón tới Nghiệp thành ngoài ba trăm dặm!”

      “ Trốn?” Liễu Nha càng thêm mờ mịt, nàng bịép buộc có được ? Còn tưởng rằng Mặc Trạc là người tốt, kết quả..... Nàng ảo não sờ sờ gáy, mơ hồ còn hơi đau đớn.

      “ Ta phái người dùng bồ câu đưa tin cho Hoàng thượng, tin tưởng Hoàng thượng rất nhanh phái ngườiđón ngươi trở về! Ở chỗ ta, ngươi phải cẩn thận chút, ta nhânừ giống Hoàng thượng, nếu như ngươi muốn sống......” Hắnđọt nhiên toét miệng cười tiếng, giống như VânẾ sau lưng Thanh Dương lộ ra nụ cười lúm đồng tiềnấmáp làm người ta run sợ trong lòng.

      “ Hoàng thượng nhân từ?” Liễu Nha vươn cổ, hoàn toàn bị lời giải thích của nam nhân này chọc giận.

      “Đúng, ít nhất đối với ngươi cũng tệ lắm, ngươi còn sống!” Nam nhân lạnh lùng xoay người, bóng lưng cao lớn sinh ra loại cảm giác bịáp bức làm cho người ta hít thở thông.

      “Ít nhảm, ta hỏi ngươi, Mặc Trạc đâu rồi?” Liễu Nha hầm hừ trừng , có cảm giác đàn gảy tai trâu, nàng cũng lười phải nhiều lời, thẳng vào vấn đề.

      “ Mặc Trạc? Ngươi là chỉ nam nhân tính toán mua ngươi từ thanh lâu, dĩ nhiên là bị bán Tướng quân đánh chạy! Mặc Trạc? chính là Mặc Trạc? Đáng tiếc, thiếu cơ hội lập công!”

      “ Ngươi.....Ngươi biết người nọ là Mặc Trạc, như thế nào biết muốn mua ta khỏi thanh lâu? cần dùng lời này lừa ta, phải người tốt, ngươi cũng phải là!” Liễu Nha có chút nhục chí, bịđánh chạy nhanh thế, còn tưởng rằng Mặc Trạc rất lợi hại.

      “ Ta mình là người tốt!” U Dạ La giọng , lời thậm chí có chút thê lương.

      Liễu Nha ngẩn ra, thở phì phò, vẻ mặt cứng đờ, nhíu nhíu mày: “ Ngươi....Thế nào?”

      có gì!” U Dạ La khôi phục lại giọng điệu bình thường, lạnh lùng xoay người, giữa mặt mày khó nén chút lạnh lùng: “ Nhớ, nên tùy tiện lung tung, nếu như ngươi muốn trốn chạy, ta cắt đứt hai chân của ngươi, dù sao lúc ta bẩm báo Hoàng đế, cũng ngươi bình yên vô , nếu như cắt đứt chân của ngươi........” Ánh mắt giống như vô tình liếc hạ thân của nàng.

      “....... biết, !” Liễu Nha sững sờ, trực giác khoát khoát tay.

      “ Rất tốt, ngươi tốt nhất nên thành !” Nam tử đứng dậy, vung màn cửa lên, uy nghiêm rờiđi.

      Kinh ngạc ngồiở giường, còn có hồi hồn, tiếng đằng hắng lập tức vang lên: “ nương ăn chút gì trước ?”

      Màn cửa bị vén lên, nữ tửăn mặc như nộ tỳđi vào, nhàng đem chén cơm, chút thứcănđặt ở cái bàn tròn.

      “ Thứcăn?” Liễu Nha vui mừng, chẳng quan tâm nhiều, chân xuống giường, mấy bước đến trước bàn, bưng cơm lên ăn như hổđói, sau tốc độ trận gió cuốn mây, toàn bộ thứcăn rót vào trong bụng tròn vo của nàng.

      “Ừ, no bụng!” Nàng hài lòng đánh cáiợ, đểđũa trúc xuống, bên kia, nữ tử kinh ngạc há lớn miệng vẫn có khép lại.

      nương...... Nếu như đủ........” Nữ tử lắp ba lắp bắp mở miệng, đoán chừng là bị động tác như sói vồ mồi của Liễu Nha làm cho sợ choáng váng.

      “Đủ rồi đủ rồi, giữ lại bữa sau ta ăn!” Hài lòng chùi chùi cái miệng nhắn, Liễu Nha đứng dậy, vừa lòng hướng giường, oa, là thoải mái.

      Tối nay nàng định ngử sớm, nghỉ ngơi cho khỏe, nghỉ ngơi dưỡng sức xong, ăn no, uống đủ rồi, có chạy trốn tiếp!

      Nhưng nàng tính toán còn là rơi vào khoảng , vừa đếnđêm, Liễu Nha còn chưa nằm an ổn ở giường liền bị người ta kéo lên từ giường, nhét vào chiếc xe ngựa, bánh xe chuyển động chạy tới hướng ngoài thành.

      “Đây là thế nào?” Mơ mơ màng màng híp mắt, Liễu Nha ràng lắm rốt cuộc trong hồ lô của U Dạ la bán thuốc gì.

      “ Tướng quân phảiđi cả ngày cảđêm, hành trình thể bị dở dang!” nương kia ngược lại thản nhiên, cưỡi chiếc xe ngựa cùng Liễu Nha, dương dương tự đắc.

      “ Nhưng phải muốn cho hoàng đế người đến nhận....” Liễu Nha kinh ngạc, ngừng, vậy Kim Minh phái ngừi nhận nàng thế nào?

      “ Hình như ngươi rất muốn trở về?” Ngoài xe ngựa đột nhiên vang lên thanh lạnh lùng của U Dạ La.

      “ Là ngươi muốn đưa ta trở về!” Liễu Nha thò đầu ra, kiên nhẫn trừng .

      Lúc này, dạng chân con ngựa lớn, thân khôi giáp màu bạc xinh đẹp như trăng, rồi lại lãnh lẽo như tuyết đầu mùa.

      Nam tử mở miệng nữa, chỉ là trực tiếp tiến lên, yên lặng thúc ngựa chạy trong trờiđêm, có mê ly cùng buồn bã mê người.

      Liễu Nha nhìn bóng dáng nam tử từ từđi xa, trong lòng đột nhiên rung động, bóng lưng kia làm cho nàng đột nhiên nghĩ tới người, nhưng , tuyệt đối , nhấtđịnh là bởi vì cực kì giống Khả Phong, mới cho nàng loạiảo giác này!

      Nàng gạt màn che, thở dài, xem ra kế hoạch chạy trốn phải tạm hoãn rồi!

      ******

      Vàođêm, ánh trăng lạnh lẽo bao phủ Doãn Thiên cung lần nữa. Canh ba vừa qua, cửa chính Doãn Thiên cung cọt kẹt tiếng bị mở ra, chỉ là tối nay có chút giống, điều này làm cho Kim Huy núp trong bóng tối có chút giật mình.

      Đồ lót tơ tằm, mặt nam nhân mang theo mặt nạ hoàng kim, sợi tóc màu vàng óng xõa ra phiêu tán trung.

      Kim Huy sửng sốt, ánh mắt bỗng nhiên sinh ra lo lắng, nhưng trơ mắt nhìn nam nhân sải bướcđi ra Doãn Thiên cung, rốt cuộc cũng cóđuổi theo.

      Kim Minh đứng ở hành lang giao giữa Viễn Nguyệt điện và Ngưng Hương cư, hơi do dự chút, xoay ngườiđi vào Ngưng Hương cư.

      Gió lay động màn che, Ngưng Hương cư u tĩnh làm cho người ta có chút lo lắng, nam tử bước vào tẩmđiện, đứng sừng sững ở trước giường Liễu Nha hồi lâu, mặt đột nhiên ra vẻ quỷ dị, ánh mắt rét lạnh nhíu lại, lập tức quay người ra khỏi gian phòng.

      Viễn Nguyệt điện, lụa mỏng xanh tung bay, màn che nặng nền, nam tử cúi người xuống, nhàng vuốt ve da thịt trơn nhẵn giống như trứng gà của nữ tử, hôn nhàng xuống trước ngựa trắng nõn.

      “ Hoàng thượng......” Nữ tử thầm, mang theo mọ hoặc hấp dẫn, tay trắng nhàng giắt cổ nam tử, ánh mắt tràn ngập u oán.

      Nam tử có lên tiếng, chỉ chôn đầu ở trước ngực nữ tử, mùi thơm cơ thể nữ nhân khiến cho đôi mắt xanh mị tỏa sáng.

      “ A......Ưm...... thoải mái!” thanh dâm đãng của nữ tử vang dội khắp Viễn Nguyệt điện, thân thể lay động, làm cho nàng lâm ly, làm cho vui sướng, thậm chí có chút cuồng loạn.

      Nàng nóng bỏng đáp lại khiến nam tử ngừng rong ruổi người nhớ nàng, vĩnh viễn nhớ nàng!
      Last edited by a moderator: 9/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29: U Dạ La chính là Mặc Trạc?

      Từ đầu đến cuối vẻ mặt nam tử cũng có thay đổi qua, chỉ là chinh phục, hung hăng chinh phục, nữ nhân, thiên hạ, muốn chinh phục!

      Ánh trăng càng thêm lờ mờ, thế nhưng có sương mù, mảnh trắng xóa. Ở trong mây mù, mơ hồ chỉ là hoa, cây, lá, còn có lòng người!

      Bởi vì sương mù, hàng ngũ có chút khốn đốn khó khăn, U Dạ La thiện chiến có ra lệnh cho hàng ngũ dừng lại, vẫn tới như cũ.

      Sương mù tới có chút quỷ dị, lại làm cho Liễu Nha trong xe ngựa kích động nhiệt huyết sôi trào, nhìn tiểu nha hoàn Tử Đằng ngủ gật, nàng từ từ đem thân thể dời đến trước xe ngựa, lén lút vén màn cửa nhìn xem. mảnh trắng xóa, mịt mờ trong đêm tối, chỉ nghe tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng vó ngựa, hang ngũ mấy ngàn người chỉ còn lại cái bóng mơ hồ, hư hư thực thực.

      Người đánh xe là tiểu ca rất trẻ tuổi, bởi vì vụ lớn, khẩn trương nắm dây cương, nhanh như mèo, nỗ lực muốn phân biệt quang cảnh trước mặt.

      Liễu Nha khẩn trương hơi nhếch môi, thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ, lúc này trốn chính là đứa ngốc! Nàng khẽ cắn răng, lặng lẽ ra xe ngựa, từ sau lưng phu xe thận trọng nghiêng thân mình tới.

      Hai chân rơi xuống đất, trong nháy mắt người đánh xe giống như nghe được cái gì, cảnh giác nhìn về phía sau cái: "Ai?"

      "Tử Đằng. . . . . ." Liễu Nha giọng .

      "Thế nào?"

      "Đau bụng. . . . . . Nhà cầu. . . . . . A!" láo, nghĩ tới trượt chân, thân thể giẫm hụt, cả người liền bị khống chế rơi xuống dưới.

      "A!" Nàng hét lên tiếng nữa, muốn nắm lấy cỏ xỉ rêu hai bên đường, nhưng có nghĩ đến vồ hụt, thân thể nhanh chóng rơi xuống, nàng căn bản khống chế được.

      "Này, phía dưới là sườn núi!" Người phu xe hô lớn.

      ". . . . . ." xui xẻo. . . . . . Liễu Nha cảm giác thân thể của mình nặng nề té rớt.

      "Ai?" Trong khí trắng xóa truyền ra thanh U Dạ La.

      "Hình như là Tử Đằng té rớt xuống sườn núi!"

      "Ta? Chính ta ở đây! A, được, thấy tiểu thư!" Ngay sau đó Tử Đằng thét tiếng kinh hãi.

      U Dạ La giật mình, phi thân xuống ngựa, ở bên trong mảnh trắng xóa, chỉ nghe tiếng rít, U Dạ La cũng lăn xuống.

      "Tướng quân!" Phía truyền đến tiếng gọi ầm ĩ lo lắng.

      " có việc gì, các ngươi trước, lên đường quan trọng hơn, ta đuổi theo!" Thân thể U Dạ La bay vút sườn núi, hắng giọng mở miệng, mặt lại mượn tầm nhìn có hạn tìm kiếm bóng dáng Liễu Nha.

      Dưới sườn núi ánh sáng sáng, mảnh xanh đen, ánh trăng sớm bị sương mù dày đặc bao phủ. U Dạ La lập tức đốt hộp quẹt, lợi dụng ánh sáng yếu ớt, phát bóng dáng cách đó xa.

      Đau đớn tan lòng nát dạ, sau đó cánh tay đột nhiên bị người kéo, Liễu Nha ngẩn ra, trong lòng thầm khẽ nguyền rủa tiếng, xem ra vận khí của nàng hỏng bét phải bình thường, ngay cả thời tiết thích hợp trốn chạy thế cũng gặp phải đồi. . . . . . Nàng rủa thầm, xem ra trốn thoát, chỉ có thể. . . . . . Đem cánh tay nàng víu chặt lên tay của nam nhân: "Cứu ta, là sợ!"

      Bàn tay bao quát, ôm Liễu Nha vào trong ngực, U Dạ La có mở miệng, chỉ là đốt sáng hộp quẹt nữa, hướng lên soi soi, cố gắng thấy đường lên.

      Lúc ánh lửa đốt lên, khắc kia Liễu Nha nheo mắt, ánh mắt nam tử để cho nàng xác định hơn, ánh mắt mê mang vô dụng này gặp ở nơi nào, giống như là lâu trước kia!

      "Ngươi. . . . . ." Nàng duỗi ngón tay ra, nhíu nhíu mày, đào sâu suy nghĩ.

      "Câm miệng!" Nam nhân lạnh lùng mở miệng, lạnh lùng nắm nàng vào trong ngực, giống như là thói quen, buộc Liễu Nha lên sau lưng, sau đó dùng đai lưng trói lại.

      Trong lòng bịch tiếng, giống như là ảo giác, Liễu Nha cứng ở lưng của nam nhân cũng ra lời, động tác quen thuộc này, tấm lưng quen thuộc này, chẳng lẽ chính là. . . . . . Mặc Trạc? thể nào, tuyệt đối thể nào, Mặc Trạc đối đầu với Kim Lang Vương, U Dạ La là Tướng quân, sao lại là khâm phạm của triều đình. . . . . . Trong nháy mắt này, trong long Liễu Nha hơi rối loạn.

      Hai chân nam tử nhàng đạp ở mặt đá sườn núi, thân thể bay lên , đón gió lạnh, bám vào mà lên.

      Khôi giáp màu bạc của nam tử lạnh lẽo lạnh như băng, tia ấm áp. Liễu Nha dán chặt phía sau lưng của , lúc sắp sửa leo lên dốc núi sâu kín hô tiếng:


      “ Mặc Trạc!”

      Thân thể nam tử cứng lại, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, hai chân của bước lên đường lớn, hàng ngũđã ngắm thấy, tại chỗ để lại mấy tên thị vệđang đợi.

      “ Tướng quân!” Thị vệ nghênh đón, U Dạ la gì, chỉ cởi Liễu Nha từ thân ra, giống như là ném khoai tây, ném Liễu Nha cho thị vệ cầm đầu trong đó: “ Mang xuống đánh 20 đại bản!”

      “ Cái gì?” Liễu Nha ngẩn ra, cực kỳ tức giận kêu to, “ Ta có chạy trốn, chỉ là muốn nhà cầu........”

      “ Mang xuống!” Nam nhân hừ lạnh, căn bản nghe bất luận lời giải thích nào của nàng, hề quay đầu lại, trực tiếpđuổi theo hàng ngũ.

      “ Các ngươi......” Liễu Nha đứng dậy, thuận tay đá bay hàn kiếm của người thị vệ, nhưng lại bị tên thị vệ khác lạnh lùng nhấnở mặt đất: “ Thanh Thanh nương, từ trước đến giờ Tướng quân đều quân lệnh như núi, chút trừng phạt này , nương vẫn nên phản kháng!” Tiếng của vừa dứt, người thị vệ bên cạnh liền bước nhanh đến phía trước, thình thịch bùm, thanh gậy gỗđánh vào da.

      “ A a a a!” Tiếng gào thét van dội ở sườn núi, Liễu Nha chôn đầu chặt ở trong hai tay, oa oa thét chói tai, tiếng kêu mắng chừng nửa canh giờ.

      “ Câm miệng!” Thị vệ cầm đầu khách khí quay đầu lại quát, sớmđánh xong, nữ nhân này vẫn còn ngừng thét chói tai.

      “ A.........Ôô.......... Ta đau!” Che cái mông bịđánh nở hoa, Liễu Nha uấtúc khụt khịt, đánh cái mông người ta, còn muốn nàng ngồi lưng ngựa lắc lư, con ngựa kia bước, cái mông của nàng tựa như lửa đốt, đau vô cùng.

      “ Vậy xoay người đếnđâyđi!” Thị vệ thủ lĩnh lạnh lùng mở miệng, đem thân thể Liễu Nha lộn vòng, giống như là lật bánh nướng, coi nàng giống như túi quà tặng, đem nàng đặt ở lưng ngựa, đầu Liễu Nha dán chặt vào bụng ngựa, ngựa vừa , cáiđuôi liền ngừng gõ phía sau lưng của nàng, ôô, qua khó chịu, khó thở quá! Muốn phun!

      “ Ta.....”

      “ Câm miệng , bởi vì ngươi làm trễ nãi hành trình của chúng ta!” Thủ lĩnh thị vệ vui mở miệng, bao giờ đểý tới nữa, tiếp tục đuổi theo hàng ngũ.

      Nước chau bỗng nhiên ngưng tụ trong bụng, con ngựa điên khẽ vấp, Liễu Nha ói, tại nàng rốt cuộc biết “ Ngất ngựa” là cảm giác gì.

      Trời sáng, rốt cuộc cũng thnfh công chạy tới trấn, U Dạ La biến mất nửađêm rốt cuộc cũng lộ diện, Liễu Nha ói thất điên bátđảo, còn hình người được ôm xuống từ lưng ngựa, ra lệnh cho TửĐẳng lấy chút nước, sau đó tiện tay ném vào xe ngựa.

      Khi thân thể nằmở xe gựa, Liễu Nha quyếtđịnh trốn, xem ra ông trời cũng giúp nàng, nàng ba phen mấy bận chạy trốn, tình huống ngừng nàng ngớ ngẩn!

      Ở vào thời khắc mấtđi ý thức, Liễu Nha mơ mơ hồ hồ nghĩ.

      Mở mành xe ra, trông thấy khuôn mặt nhắn của nữ tử dán áo ngủ bằng gấm, trong hai tròng mắt U Dạ La xẹt qua tia khó lên lời. phải ngừng lên đường, như vậy mới có thể bảo đẩm Thanh Thanh ở trong phạm vi thế lực của .

      Dù là kế hoãn binh có thể qua ngày chính là ngày!

      Nhưng tuyệt đối thể khiến Thanh Thanh hoài nghi!

      “ Tử Đằng, đem dược cao xoa cho nương!” lạnh lùng đưa dược cao cho Tử Đằng, sau đó lạnh lùng quay mặt sang, ra lệnh bọn lính tiếp tục gấp rút lên đường.

      Thương lành, Liễu Nha cũng dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, bọn lính suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc sau ba ngày cũng tới nước Tiện Nô, khi U Dạ La giương hai mắt vằnđỏ vén rèm lên, Liễu Nha đột nhiên hâm mộ bản thân số tốt, ít nhất ba ngày nay, ở xe ngựa, cóăn có uống có ngủ, giống những binh lính kia ngay cả mắt cũng có thể chợp.

      “ Xuống xe !” U Dạ La lạnh lùng mở miệng, mặt lạnh lùng chút biểu cảm.

      Liễu Nha ngoan ngoãn xuống xe, con tốt chịu thiệt trước mắt.

      “ Ngươi và Tử Đằng vào, chờ đợi Hoàng thượng phái người tớiđón ngươi trở về, tại ta vào cung bái yết quốc chủ nước Tiện Nô!” lạnh lùng phân phó.

      Cảđêm lên đường khiến tiều tụy rất nhiều, khôi giáp màu bạc cũng phủ đầy bụi, cằm phiếm màu xanh, lại khiến hình dáng ngũ uan càng thêm khắc sâu, hai mắt sắc bén, thêm khí phách đặc biệt nam tính.

      “ Này, tại sao ngươi liều mạng như vậy!” Liễu Nha nhìn cam lòng mở miệng.

      “ Bởi vì là sứ mạng của ra, lúc sinh nhật Thái hậu, ta phải mang theo công chúa nước Tiện Nô trở về thanh!” kiên quyết mở miệng, dịch quan cũng có vò, phân phó thị vệ chuẩn bị quà tặng, vào cung bái kiến quốc chủ trước.

      Nhìn bóng lưng nam tử vội vã, Liễu Nha lập tức phủ nhân suy đoánđêm hôm đó của mình.

      U Dạ La tuyệt đối phải là Mặc Trạc.

      Mặc Trạc, sao lại giúp Kim Minh chứ?
      Last edited by a moderator: 9/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :