1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Mỹ nam trần truồng

      Cái lạnh làm cho tỉnh lại. Sáng sớm, sương vẫn rơi. Cây đèn cầy sắp tắt phản chiếu bóng bức mành nghiêng người tĩnh lặng trong ánh trăng. Liễu Nha nôn khan cả ngày nên còn hơi sức nằm ở giường, ngắm nhìn ngoài cửa sổ, trăng mờ, sao .

      "Liễu nương, uống chút nước !" Tố Tạp Na và Tố Mỹ Na tiến lên, đỡ nàng đút nàng nước uống, hầu hạ chu đáo.

      Lại đúng là buồn cười, người Thanh Huy viên thoáng cái đến Doãn Thiên cung, chỉ là thiếu Lục Ánh thần chí mà thôi.

      Uống chút nước, cảm giác trong lòng thư thái rất nhiều, Liễu Nha phất tay cái ý bảo Tố Mỹ Na cùng Tố Tạp Na lui xuống, mặc dù tay chân vẫn hơi nhũn ra, vẫn kiên trì xuống giường.

      Xuyên qua cửa sổ chạm trổ, Liễu Nha trầm ngâm nhìn ngoài cửa, trừ hai thị vệ ra, có người nào khác, tính toán bản lĩnh của nàng, có thể đánh ngã bọn họ.

      Tỉnh lần nữa, người Liễu Nha bị đổi thành cung trang màu vàng, tóc đen phân tán, thuận thế rũ xuống bả vai. Cung trang hơi vướng víu, váy quá dài, thích hợp chạy trốn, Liễu Nha quay vòng ở trong phòng, rốt cuộc tìm được cây kéo trong hộp may vá trong góc, chậm rãi cắt bớt cung trang, sau đó thắt vạt áo trước chếch ở đùi, thành hình nơ con bướm xinh đẹp, cặp đùi dài trắng noãn liền phơi bày ra ngoài, biến thành bộ váy cổ trang cực ngắn.

      Tìm đôi giày màu vàng vào, lại thuận tay tìm vài món đồ cổ đặt ở trong bao y phục, nắm chặt cây kéo, Liễu Nha đeo trước người, chậm rãi mở cửa phòng ra, chuẩn bị công cuộc chạy trốn.

      "Thanh . . . . . ." Hai người thị vệ xoay người, lời còn chưa hết, chỉ thấy trong trung nâng lên hai cặp đùi trắng đẹp, ngây người lúc, rầm, đánh vừa vặn, rầm tiếng, song song ngã xuống đất ngất .

      Mất sức của chín trâu hai hổ lôi hai người vào gian phòng, Liễu Nha mượn đèn cung đình chập chờn ở trước cửa, nhìn quang cảnh trước cửa.

      Trước mặt là vườn hoa to, loáng thoáng có thể thấy cửa nách, cửa nách là lối ra duy nhất của ngôi viện này!

      Rón rén dọc theo hành lang dài, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào mặt của nàng, tạo thành bóng râm sâu cạn. Bởi vì giữa ban ngày có trận mưa to, đường còn hơi ướt, có ánh sáng ngừng chiếu xuống mặt đất. Rất nhanh, Liễu Nha lần tới cửa nách.

      Bên ngoài cửa nách, chính là thế giới khác, ngừng có thị vệ ra ra vào vào tuần tra, hồng thương* bóng loáng khiến Liễu Nha nhớ lại trận đại chiến con ngươi thảm thiết ban ngày, nàng hạ thân thể nằm rạp xuống thấp hơn, dọc theo góc tường tùng bước , muốn tìm lối ra.

      * hồng thương: súng có dây tua đỏ

      Bóng cây chồng chất, gió hiu hiu, giống như dài thế kỷ vậy, rốt cuộc Liễu Nha đến gần lối ra, là cửa hình bát giác, thừa dịp thị vệ xoay người, nàng lăn , keng tiếng, đôi tay đỡ tấm đá xanh ẩm ướt, mănh lạnh lẽo.

      thanh gì?” thị vệ cất cao giọng , cả đám thị vệ lập tức tuôn ra, Liễu Nha cả kinh trong lòng, thế nhưng quên mất cây kéo giấu kỹ rơi xuống mặt đất phát ra thanh thanh thúy. Nàng nhanh chóng lẩn trốn ở bụi cây hoa quế, nhưng có nghĩ đến, con mắt vừa nhìn, dưới cây hoa quế như mọc thành phiến lại là hồ nước, ánh trăng chiếu rọi mặt hồ, sóng gợn lăn tăn.

      “ Có thể là thanh từ Thiên Điện....... Hỏng rồi, nữ nhân kia chạy mất!” Trong viện cách vách truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Liễu Nha cả kinh, nhanh chóng chạy trốn dọc theo cây hoa quế, xa xa, nàng nhìn thấy cây cầu hình tròn.

      Đột nhiên trượt chân, tay Liễu Nha vùng vẫy trung mấy giây, bịch tiếng rơi vào trong hồ. ra là bên hồ kết đầy rêu xanh, hơn nữa trời mưa, vô cùng trơn trượt.

      “ Ưhm......” Liễu Nha ảo não vỗ mặt nước, nàng biết bơi, nhưng bởi vì ngã xuống, thân thể có chút ổn, tay chân hơi hoảng loạn.

      Trong hồ nước xanh biếc, bóng người thon dài giống như Mỹ Nhân Ngư chậm rãi từ đáy hồ đến gần nàng, nụ cười đơn thuần ở mặt, sau dó đưa bàn tay ra nhàng kéo hai chân nữ tử.

      “ A a a a, quỷ nước!” Liễu Nha mới vừa ổn định thân hình liền bị người nọ kéo, lập tức hoảng loạn tay chân, thân thể vèo cái chìm xuống, uống vài hớp nước hồ.

      “ Ở bên kia!” Nghe được thanh, thị vêg theo tiếng mà đến, Liễu Nha ảo não nhíu mày, lần này thảm, có truy binh, dưới có quỷ nước, chết cũng khó! suy nghĩ, thân thể đột nhiên bị lôi chìm xuống, Liễu Nha hoảng sợ nhắm mắt lại.

      Môi mềm mại nhàng dán lên nàng, nàng muốn giãy giụa, nhưng đoi bàn tay lại bị người nắm chặt, muốn hô to, cái lưỡi trơn mượt lại thừa lúc vắng mà vào.

      Thảm, nàng chẳng nhữn gặp phải quỷ nước hơn nữa còn là sắc quỷ!

      Liễu Nha thể hô hấp trong nước, khuôn mặt nhỉ nhắn kìm nén đến tím bầm, lúc nàng định cước đá văng “ Quỷ nước”, ngụm khí trong lành ngừng từ trong miệng “ Quỷ nước” truyền tới, nàng tham lam mút, tay bé ôm chặt thân thể y, nhất thời quên mất đó là quỷ nước, chỉ hiét thở chút.

      Thị vệ đến cầu hình vòm, cúi đầu nhìn xuống: “ Có thể là trốn ở trong hồ!”

      “ Ai cho các ngươi tiến vào?” thanh lạnh lùng truyền tới, trong lòng Liễu Nha khẽ động, cái thanh này nàng nghe qua, là Mạc Thương!

      “ Tướng quân!” Thị vệ cung kính hành lễ.

      “ Nhanh ra ngoài, nhanh lên chút!” Mạc Thương lạnh lùng , trong giọng thậm chí có kinh hoảng dễ phát giác.

      “ Nhưng.........” Thủ lĩnh Thị vệ còn có chút do dự, bị mất người, mạng của bọn liền giữ được!

      có nhưng nhị gì hết, các ngươi muôn chết phải ?” Mạc Thương lạnh lùng , giọng chân đáng tin.

      Thị vệ lập tức ho dạ dạ rồi lui khỏi cầu hình vòm, ra khỏi cửa nách. Mạc Thương đứng ở cầu hình vòm do dự hồi, mặt thoáng qua vẻ quái dị, cuối cùng vẫn xuống cầu hình vòm.

      Thế giưới giống như lập tức an tĩnh, quỷ nước nhàng buông môi nàng ra, mang theo Liễu Nha chui ra khỏi mặt nước, kích thích vòng bọt nước xinh đẹp.

      Tiếp xúc với khí trong lành, Liễu Nha kích động hít hơi, mở mắt ra, lập tức bị “ Quỷ nước” trước mặt hấp dẫn ánh mắt, quỷ nước rất đẹp, có đôi mắt màu đen hơi nước, đó là loại đen bóng hình dung ra được, ẩm ướt, trơn bóng, nước hồ dính lông mi như cánh bướm của , lóng lánh giống như kim cương khảm ở cánh quạt lông màu đen, thậm cho quyến rũ ưu nhã ra được. Mái tóc tím dài rũ xuống nước giọt, chậm rãi chảy xuôi xuống trước ngực trắng nõn của . rất đẹp, xinh đẹp tà mị tận xương đồng thời lại tươi mới lý do, nhất là đôi môi đỏ mọng hơi vểnh, lộ ra vẻ dí dỏm, hồn nhiên.

      “ Tạ.” Liễu Nha đột nhiên hít vào ngụm khí lạnh, ngón tay chỉ vào nam tử ra lời, nam nhân trước mặt, trừ cặp con ngươi xanh đen cùng tóc tím, ngũ quan xinh xắn thế nhưng tàn bạo giống Kim Lang Vương như đúc, chỉ là ngũ quan nam tử hơi có vẻ hồn nhiên, dịu dàng, làm cho người ta thấy mà muốn thương lâu.

      cần khách khí!” Nam tử nhàng cười, nụ cười kia sáng rỡ giống như trăng, mặc dù chỉ nhàn nhạt nhếch khóe môi, khiến người ta hít thở thông, nam tử đẹp thể tả!

      Bàn tay to của còn dặt ở đàu vai Liễu Nha, nhiệt ấm liên tục truyền tới khiến Liễu Nha xác định người trước mặt phải quỷ nước!

      “ Ngươi là........” Mặc dù nam tử hồn nhiên, nhưng cùng khuôn mặt như Kim Minh khiến Liễu Nha cảm thấy quỷ dị.

      “ Ta tên là Kim Nhật, ngươi sao?” Nam tử vui sướng cười cười, nghịch ngợm quăng mái tóc tím , nước văng lên bay tới người Liễu Nha. Bên hồ, từng cánh hoa quế màu vàng nhạt tung bay, mỗi cánh đều như có hồn rơi vào đầu vai của , giống như thời gian ngưng lại trong nháy mắt vận chuyển, trong thiên địa mịt mờ trừ cây, hoa cùng với hoa rơi, tất cả cái khác đều tồn tại nữa......... Mà nam tử tắm rửa trong hồ nước, đẹp giống như mộng ảo.

      “ Liễu.... Liễu Nha..........” Liễu Nha ngây dại, ngũ quan giống nhau, tà mị như ác ma, hồn nhiên như thiên sứ! Chẳng lẽ là huynh đẹ song sinh của Kim Minh?

      “ Nha Nha phải ?” Nam tử cười, làm nũng tựa đầu tại đầu vai của nàng.

      “ Ách.....gọi thân thiết như vậy, ta ngượng ngùng!” Liễu Nha kinh ngạc, thẹn thùng vuốt khuôn mặt nhắn, chậm rãi rũ mắt, “ Hỏng bét, bây giờ phhải là lúc ngây ngốc, ta muốn chạy trốn lấy mạng!” Nàng dùng tay đẩy nam tử ra, vểnh mông lên tốn sức bò lên bờ.

      Quay đầu lại, chr thấy Kim Nhật uất ức chu cái miệng nhắn, lông mi dài khẽ cụp, nhấp nháy mê người: “ Ta cũng muốn lên, có được ?”

      nhảm, ngươi lên, chẳng lẽ ngươi là quỷ nước à?” Liễu Nha kiên nhẫn gầm , kẻ siêu cấp nỹ nam sao hỏi câu ngu ngốc thể tha thứ thế chứ!

      “ Ngươi chắc chắn chứ?” Kim Nhật giống như có chút chần chừ, khuôn mặt nhắn hơi đỏ bừng.

      “ Dĩ nhiên xác định, nhanh lên chút, ta sợ bọn họ quay lại!” Liễu Nha giọng , núp ở dưới tàng cây, lộ ra nửa cái đầu nhìn cửa bát giác cách đó xa.

      “ Nhưng ngươi bảo ta lên!” Kim Nhật uất ức lầm bầm, sau đó chỉ nghe tiếng nước chảy, cái tay khoắc lên đầu vai Liễu Nha.

      “ Ngươi là người sao? Có thể cứu ta ra ngoài hay ?” Liễu Nha giọng , nửa ngày thấy hồi , chuyển con mắt, bùm, cả kinh đặt mông ngã mặt đất.

      đáng mày râu đứng trần truồng trước mặt, bộ phận người căn bản lộ toàn bộ, hơn nữa lại đáng chết là hoàn mỹ, da thịt màu mật ong ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng ảm đạm, dẫn dụ người ta phạm tội.
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: sắp tỉnh

      "Ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Nha Nha kinh ngạc muốn lui về phía sau, nhưng thân thể kia lại đáng chết hấp dẫn nàng dứt mắt ra được, đầu óc nóng lên, lỗ mũi kích thích, máu mũi rào rào chảy xuống.

      "Ngươi chảy máu kìa?" Tiểu Nhật nhi nhàng cau mày, giống như Tây Thi ôm ngực, tròng mắt mờ mịt gần trong gang tấc, trong con mắt sắc mơ hồ có gợn sóng nhộn nhạo, sáng láng tựa như sao trong bầu trời đêm.

      " có. . . . . ." Nha Nha lấy tay bé ra sức bóp lỗ mũi, ngửa đầu ra sau, "Trời nóng nực, có chút bốc lửa." xong lời này, trong lòng lại xấu hổ.

      "Nha Nha, ngươi đáng !" Tiểu Nhật cười, lông mi dài màu đen nhàng nhấp nháy, ở dưới ánh mắt tạo thành bóng mờ nhàn nhạt, giống như bươm bướm mới sinh phe phẩy cánh mỏng, sau đó toét miệng cười khẽ, duỗi hai cánh tay màu mật ong khêu gợi, làm hình ôm.

      "Ngừng, xoay người!" Nha Nha nào dám để tiểu Nhật đến gần, vội vàng lăn vòng lui về sau, tiếp tục như vậy nữa, phải là nàng mất máu đến chết ư.

      "Ngươi ghét Tiểu Nhật nhi sao?" Soái ca ảo não cau mày, miệng làm bộ dáng đáng thương.

      ". . . . . . nên dùng vẻ mặt như thế chuyện với ta, cho ngươi biết xoay người sang chỗ khác!" chịu nổi, muốn điên á, trong lòng nàng làm sao sinh ra ý tưởng ác liệt như vậy, muốn nhào vào áp đảo Tiểu Nhật nhi!

      Thấy Nha Nha nổi đóa, Tiểu Nhật nhi càng thêm uất ức, ngoan ngoãn quay người lại, hai vai bắt đầu lắc lư kháng nghị: "Nha Nha thích Tiểu Nhật nhi!"

      ". . . . . . phải!" Máu mũi lại văng tung tóe ra, nguyên tưởng rằng phía sau khá hơn chút, ai biết cặp mắt Nha Nha vừa nhìn đến cặp chân thon dài xinh đẹp kia, lưng thẳng, mông cong, ngọn lửa trong lòng càng đốt càng vượng.

      Nàng phải là chưa từng thấy nam nhân trần truồng, thế nhưng so với dạng hoàn mỹ này, da thịt khêu gợi, hơn nữa còn mập mờ , oa, người nam nhân này sớm muộn ép nàng điên!

      Nếu như vừa thấy mặt ăn sạch hài tử khả ái này, có phải có chút nhân đạo hay ? Người ta có cảm thấy nàng rất nôn nóng hay ? Nha Nha khỏi nâng cằm ra vẻ trầm tư, cặp mắt lớn nhàng híp, con ngươi chuyển loạn.

      Ăn hay ăn, đây là vấn đề!

      "Là ngươi kêu người ta lên. . . . . . Người ta được rồi!" Hài tử đáng vẫn còn oán trách, hai vai run giống như lá cây trong gió thu.

      "Người ta?" Nha Nha nhíu nhíu mày, được rồi, sợ là hài tử ngây thơ này chịu nổi nàng tàn phá y hệt như dã lang, hai mắt nhắm lại, nắm mũi, bóp cổ tay : "Tốt lắm, mặc y phục vào! Phải nhanh lên chút, ta đếm tới 20, nếu như có mặc y phục vào, đó chính là ngươi tự chọn đó, chớ có trách ta khách khí!" Nàng bỗng nhiên dừng lại, bắt đầu đếm: "1, 20!" Xoạt xoạt, đột nhiên mở mắt, hai tay làm hình sói đói bổ nhào dê, trước mặt, tóc tím thuận trơn khéo léo rũ xuống áo lót tơ tằm, ánh trăng sáng ngời rơi trán nam tử, cặp mắt thâm thúy như ngọc đen, giống như đào xinh đẹp cuối xuân, mang theo mỹ lệ chê vào đâu được.

      "Oa, nhanh như vậy!" Nha Nha nhăn hai đầu lông mày cong vút, giọng có chút thất vọng.

      "Nha Nha muốn nhanh, đương nhiên phải nhanh!" Tiểu Nhật nhi cười thuần khiết, quên tựa đầu bả vai Nha Nha.

      Gió vừa thổi, lá cây vang xào xạc, y phục ướt đẫm đắp lên người, kích thích cái lạnh. Liễu Nha ngẩn ra, giống như rốt cuộc nhớ lại nhiệm vụ trọng yếu của nàng.

      "Này, cần lôi lôi kéo kéo, bây giờ ta chạy trốn lấy mạng, nếu như ngươi là hoàng thân quốc thích, thuận tiện giúp ta chạy trốn !" Nhướng mày, tay đẩy cái đầu ra, Liễu Nha đứng dậy, y phục ướt đẫm toàn bộ, cái mông cũng dinh dính ẩm ướt, hẳn rêu xanh.

      Ghé đầu nhìn sang, bốn phía yên tĩnh, biết mở miệng thế nào. "Này, chúng ta nên hướng kia?"

      "Y phục của Nha Nha rất khác biệt!" Mỹ nam mắt điếc tai ngơ, chỉ ngừng quan sát dưới người Liễu Nha.

      "Ta ta phải chạy trốn lấy mạng, huynh đệ này, rốt cuộc có biện pháp nào hay ?" Trợn mắt cái, bây giờ phải là buổi trình diễn thời trang!

      "Mặt Nha Nha cũng rất đặc biệt, giống như có cái gì uất ức vậy!" Mỹ nam tiếp tục.

      "Ông trời ơi, ta muốn chạy trốn lấy mạng!" thể nhịn được nữa, rốt cuộc có nghe hay ?

      "Nha Nha là người trong cung nào?" Mỹ nam nhấp môi đào, ngại học hỏi kẻ dưới.

      "Ta muốn chạy trốn lấy mạng!" Cắn răng nghiến lợi, đưa nàng xuất cung rồi trao đổi phương thức liên lạc với nhau được sao?

      “Nha Nha là bằng hữu đầu tiên của ta!” Mỹ nam nhìn người nào đó tức giận tựa như xem phong cảnh.

      “….” Lần này chẳng thèm dài dòng, bộp tiếng gõ đầu hài tử, đánh Tiểu suất ca hồi lâu rồi mở miệng trách móc. “Ta , nếu như ngươi thể dẫn ta xuất cung, liền câm miệng của ngươi lại!”

      Soái ca chạy trốn tới góc tường lo lắng vẽ các vòng tròn, hai mắt rũ tố cáo, vẻ mặt cực kỳ u oán: “Nha Nha bạo lực!”

      “Đúng ta chẳng những bạo lực còn biến thái, nếu như người dài dòng nữa, ta lấy cái mạng của ngươi!” Ác động uy hiếp, chỉ sợ thị vệ đuổi theo, phủi mông cái làm như muốn , cũng kịp lục tìm bọc y phục đựng đồ cổ rơi vào trong hồ.

      Quần bị người kéo, ngoái đầu nhìn lại, Tiểu Nhật nhi làm bộ đáng thương mở miệng: “Nha Nha đừng , ta có bằng huux, Nha Nha chơi với ta được ?”

      “Chơi? Chơi là mất mạng đấy!” Giật lại chiếc quần, bước nhanh đến phía trước.

      “Nhưng Nha Nha, ngươi phải phụ trách với ta!” Được rồi, vậy ra tuyệt chiêu!

      “Cái gì?” Liễu Nha ngoái đầu nhìn lại, phải là ban ngày nàng chịu những thứ kích thích con ngươi, nên nghe nhầm chứ?

      “Ngươi thấy được thân thể của ta….” cúi đầu trông có vẻ xấu hổ.

      Mẹ nó, thể nào, nàng thấy nam lõa thể nhiều rồi, nằm bãi biển, liếc cái trắng bóng, mảng lông tơ, chẳng lẽ phải chịu trách nhiệm với tất cả?

      “Ta muốn nhìn!” Được rồi, nàng được tiện nghi còn ra vẻ, hoàng cung là chỗ thị phi, thể lưu lại.

      “Là ngươi kêu ta lên!” Người nọ níu lấy bím tóc thả!

      “…. Ta nghĩ là ngươi có mặc y phục!” Đè lửa giận trong lòng xuống, Liễu Nha liều mạng giải thích.

      “Nhưng ngươi thấy được!” Nam tử tự hào tuyên bố, tầm mắt rũ xuống, khóe môi treo nụ cười thực được.

      “Được rồi, ta thấy được, cho ngươi tiền vậy được rồi chứ, ừ, ở trong hồ, chính mình lấy!” Hếch cái miệng nhắn, chỉ chỉ mặt hồ, mặt quan sát tình thế bốn phía, thị vệ giống như bỏ chạy toàn bộ rồi, yên tĩnh, chỉ có thanh gió thổi qua.

      Liễu Nha rón rén bước lên cầu hình vòm.

      “Ngươi tìm được lối ra hoàng cung đâu!” Dưới cầu, Kim Nhật cười tiếng, hồn nhiên hấp dẫn ra được.

      “Ngươi cái gì?” Liễu Nha bất mãn trừng , nếu như phải là ở đáy hồ cứu nàng mạng, nàng sớm đụng ngã mỹ nam này rồi ăn sạch sành sanh, lúc này, nên núp ở đáy cầu khóc !

      “Ta ngươi tìm được lối ra hoàng cung đâu, bởi vì sắp tỉnh!” Chắp tay ở phía sau, Kim Nhật thấp giọng lặp lại, lông mi dài che tròng mắt đen xinh đẹp của , nhìn lên có chút thần bí quỷ dị.

      “…” Trong lòng chợt lạnh, vừa định hỏi ràng, dưới đáy cầu thấy bóng dáng, Liễu Nha trố mắt đứng ở cầu hình vòm, cũng được, cũng xong.

      Chỉ do dự mấy giây ngắn ngủn, ngước mắt lần nữa, trước mặt sớm bị thị vẹ vây quanh thành giọt nước chảy lọt, cầm đầu chính là Ly Thương.

      “Bắt lại!” Vung tay lên, đám thị vệ tiến lên, vây quanh Liễu Nha, bên ngoài còn có thị vệ lắp tên, mọi người mắt nhìn chằm chằm.

      “Ngươi tìm được lối ra hoàng cung đâu!” Liễu Thương lạnh lùng mở miệng, ngữ khí kiêu ngạo khiến Liễu Nha bắt đầu lo lắng.

      Những lời này giống như có gánh nặng ngàn cân đè ở tim nàng. nhàng lau môi, mùi thơm dịu của nam tử vẫn còn, vị kia hẳn là vương tử, tại sao thể mang nàng xuất cung? sắp tỉnh rồi? Người nào?

      Ủ rũ cúi đầu bị áp trở về phòng, khi hai tấm cửa chạm trổ bịch tiếng đóng lại chặt, Liễu Nha chuyển con mắt thấy mặt Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na trắng bệch như tàn tro.

      Thủ đoạn hung ác của Hoàng thượng trong hoàng cung người người e ngại, ngày mai, nghênh đón ba người, biết cuồng phong bão táp như thế nào!

      Doãn Thiên cung.

      Ly Thương đứng ở trước giường rồng, như có điều suy nghĩ nhìn bóng người ngủ rất an tường, dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, sắc mặt hơi tái nhợt.

      Ly Thương tiến lên thay đổi vẻ mặt lạnh lùng vô tình, chậm rãi kéo chăn gấm qua cho nam tử.

      Trước lúc ngủ, nam tử nhìn Ly Thương, khẩn cầu : “Ngăn cản tổn hại Nha Nha!”

      ta gật đầu cái, mặc dù biết sức lực của mình có hạn.

      Ngoài cửa sổ, trời sấm sét, Thiên Lang tinh rạng rỡ, cách đó xa, họ tinh cùng nó hấp dẫn lẫn nhau, trong phút chốc xẹt qua bầu trời, đụng ra tia lửa sáng, cái chớp mắt rồi biến mất. Lá cây bị thổi rơi, hòa lẫn sương đêm lạnh như băng, tán lạc tại đêm thu trong hoàng cung. Hoa quế bỏ mình tiếng động!

      Cách tẩm điện xa, Kim Huy ngắm nhìn trời xanh, ánh trăng sáng ngời chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của , đánh rớt bóng râm, hơi có vẻ hiu quạnh.
      Last edited by a moderator: 24/3/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Bão táp trước bình minh

      "Chủ Thượng, thuộc hạ hỏi thăm ràng hỗn loạn mới vừa rồi, nữ tử tên là Tố Thanh Thanh muốn chạy trốn, sau đó. . . . . ." mặt Nhung Thiên đột nhiên trở nên rất quái dị.

      "Là sao?" Kim Huy xoay người lại, vẻ mặt nặng nề.

      "Dạ, Chủ Thượng, tối thiểu đây là triệu chứng tốt, xem ra nữ tử tên gọi là Thanh Thanh kia đúng là cứu tinh của Kim Lang Vương triều chúng ta!" Nhung Thiên giọng .

      "Nhung Thiên, chuyện nên chớ lung tung, cẩn thận họa từ miệng mà ra!" mặt Kim Huy đột nhiên trở nên mập mờ .

      "Dạ!" Vẻ mặt Nhung Thiên đột nhiên trở nên nghiêm túc.

      "Giám thị chặt chẽ, bảo vệ kỹ!" Kim Huy hừ lạnh, đợi sau khi Nhung Thiên , mình đứng ở phía trước cửa sổ, mặt đột nhiên lộ ra mệt mỏi. “Mười năm rồi, ngươi rốt cuộc còn xuất sao?”

      *****

      Nha Nha chưa chợp mắt cả đêm, vừa nhắm mắt, liền mơ thấy Hoàng thượng biến thái cầm bàn con ngươi đuổi theo nàng, ở lúc rạng sáng, giằng co cả đêm rốt cuộc mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.

      Sáng sớm mùa thu luôn tĩnh lặng, có chim mùa xuân động đực hót, có côn trùng hưng phấn kêu to, canh giờ còn sớm, mặt trời đường chân trời, muốn nhảy ra, ánh bình minh rơi xuống đất tiếng động, gió nhàng thổi qua khắp nơi đầy mùi hoa quế, chậm rãi rơi xuống đường bàn đá xanh hơi ẩm ướt, cho đến khi đôi ủng rồng màu đen đạp ở hoa quế đêm qua bị thổi rơi, mới phá vỡ gian yên tĩnh này.

      Tố Tạp Na, Tố Mỹ Na kinh hồn bạt vía quỳ mặt đất, cúi đầu sâu, từ trong dư quang của khóe mắt nhìn vạt áo màu vàng chậm rãi tiến vào tẩm điện.

      Ở trong tẩm điện, rèm cửa màu đỏ thẫm nửa rủ xuống, ánh đèn sắp tắt mà còn chưa tắt, sắc trời ảm đạm, mơ hồ, ga giường màu hồng có hoa văn thêu tinh xảo xốc xếch rũ xuống đất, đôi chân trắng nõn khách khí phơi bày ra, tiếng ngáy đều đều vang dội ở trong tẩm điện yên tĩnh, cực kỳ ràng.

      Nam tử lạnh lùng đứng ở trước giường, khóe môi xinh đẹp lạnh lùng mím lại, mặt nạ hoàng kim che phủ gương mặt tuấn tú u ám, cả người tản ra hơi thở tràn đầy tà ác làm người ta run sợ.

      Ngoài cửa, Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na liếc mắt nhìn nhau, bầu khí ngột ngạt làm cho các nàng câm như hến, dám câu nào, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận.

      Nha Nha ngủ rất say, cánh tay mềm mại chìa ra ngoài, khuôn mặt nhắn lộ ra ngoài, tóc đen hơi xốc xếch rơi tại gối đầu màu hồng, tạo thành bức tranh lẳng lơ mỹ lệ.

      Nam tử lạnh lùng vươn tay, chậm rãi siết chặt ga giường rủ thấp xuống, khẽ dùng lực, rầm tiếng, Nha Nha chỉ mặc áo ngực, quần lót bay vòng trung, bộp tiếng rơi phủ lên thảm ngũ thải miên hoa.

      "Ách. . . . . . Người nào tìm lão nương. . . . . ." Liễu Nha rên lên tiếng, thở phì phò bò dậy, lời như nguyền rủa, khi chống lại cặp mắt xanh quỷ dị, nửa câu cắm ở trong cổ họng, ngay sau đó hắc hắc cười gượng.

      "Chào ngươi?" Gật đầu cái, cười hô hố, kéo y phục bên mép giường màu xanh dương che kín nửa thân trần, Liễu Nha cười vô cùng hồn nhiên.

      Nam tử gì, chỉ trực tiếp dùng cặp mắt xanh mị nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt cũng hung cũng lạnh, nhưng biết vì sao làm cho trong lòng người ta bốc lên hơi lạnh.

      Nụ cười cứng ở mặt, mặt nóng dán lên mông lạnh, Liễu Nha cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, Hoàng đế biến thái ác độc này biết ra chiêu gì trừng trị nàng!

      Nam tử kinh ngạc nhìn nàng, thời gian trôi qua từng khắc, gió mát im lặng thổi qua điện, vốn nên mát mẻ, nhưng lúc này lại trở nên mê ly, quỷ dị.

      biết trải qua bao lâu, nam tử rốt cuộc chậm rãi xoay người, áo bào màu vàng biến mất ở tẩm điện, cái phút chốc kia, Liễu Nha giống như là bị rút khô hơi sức, hai chân mềm nhũn, chán nản té xuống đất.

      cứ thế ? Hung hăng bấm bấm cánh tay trắng nõn, ra vết đỏ thẫm, đau đớn cho nàng biết tất cả đều là , nhưng. . . . . . Liễu Nha lắc đầu cái, người đàn ông này cũng dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, phía sau nhất định có mưu, sai, nhất định là còn mưu ghê tởm biến thái hơn so với tròng mắt đen trắng!

      Hồi lâu sau Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na liền xông tới, nhìn thấy Liễu Nha hoàn hảo chút tổn hại, cũng đều thở phào nhõm, nhưng mà sau đó, ba người liếc nhau cái, đều dâng lên lo lắng trong lòng.

      Có lúc, có hành động còn đáng sợ hơn so với có hành động.

      Bởi vì biết lúc nào , xung đột mãnh liệt bén nhọn này cuồn cuộn mà đến! Bão táp trước bình minh!

      ******

      Kim Loan điện tráng lệ, ánh mặt trời mới lên ngừng phát ra những lốm đốm vụn vặt. Kim Minh
      lười biếng nằm ngửa ở giường rống, híp mắt xanh mê ly tà mị, nhìn Sĩ đại phu – Mộ Dung Khải ngừng khép khép mở mở môi.

      “Hoàng thượng, bây giờ thiên hạ chia ra làm ba, Nam Cương - Đại Hách, Bắc Cương – Tiên Nô, cùng ta nắm trong tay hai bộ Đông Tây Kim Lang Vương gộp lại tạo thế chân vạc, trăm ngàn năm qua, Đại Hách cùng Tiên Nô luôn đối chọi gay gắt, mà giao hảo cùng Kim Lang ta, nhưng năm gần đây, bởi vì Nam Bắc luôn bán thường xuyên, ngưng chiến đạt hơn năm năm Nam Bắc cương giống như là cố ý gaio hảo, huống chi nay công chúa Tiên Nô mười sau tuổi, đến tuổi gả cưới, Thái tử Đại Hách – Hách Diệp ngoài 20, chính là tài tử giai nhân, nếu như hai nước kết thân, tình thế rất bất lợi đối với ta, Hoàng thượng, nên sớm có đối sách mới được!”

      Ngón tay trắng noãn chậm rãi đè ở trán, Kim Minh chậm rãi mím môi đỏ mọng cười lạnh, mắt xanh mị biến hóa .

      sao? Vậy hãy để cho bọn họ kết thân là được!”

      Mộ Dung Khải cả kinh, lập tức quỳ mặt đất: “Hoàng thượng, vạn lần được, trăm ngàn năm qua, triều ta chính là lợi dụng hai nước phân tranh mà ngư ông đắc lợi, ngày càng lớn mạnh, nếu như hai nước kết thân, đối với triều ta, có trăm hại mà lợi!”

      Kim Minh chậm rãi nghiêng thân thể về phía trước, bàn tay phủ ở đầu ghế rồng, hai mắt ẩm ướt như cỏ xỉ rêu lóe ra màu xanh ác mà: “Ý của ngươi là, Kim Lang Vương triều chúng ta phải dựa vào hai nước phân tranh để tồn tại đời này sao? Mộ Dung Khải, ngươi là Sĩ đại phu, ra lời như vậy, có phải có tà thuyết mê hoặc người khác hay ?”

      Mộ Dung Khải ngẩn ra, lập tức cúi đầu, cũng dám ra nửa câu. Hoàng thượng ác độc, từ trước đến giờ làm việc luôn quái đán, tình bất định, hiểu, chỉ là thân là Sĩ đại phu, trung quân góp lời, ấy là chức trách.

      “Kim Lang Vương ta có diện tích lãnh thổ bát ngát, đất rộng của nhiều, sợ gì Đại Hách, Tiên Nô? Bất quá chỗ hậu cung của trẫm có rất nhiều người ngồi ngược lại kém vị công chúa Tiên Nô!” Môi đỏ nhấp , nam tử cười lạnh, câu khiến Mộ Dung Khải yên tâm.

      Hoàng thượng tình bất định, nhưng vẫn vì nước suy nghĩ, tổ tông che chở!

      “Hoàng thượng có thể nghĩ như vậy, chính là phúc của Kim Lang Vương ta, theo tin tức đáng tin, Thái tử Đại Hách – Hách Diệp xuất phát Tiên Nô cầu hôn, biết Đại Vương….” Mộ Dung Khải nhìn tấu .

      “Kêu Huy !” Kim Minh mím môi cười tà mị, câu ra, người trước mắt Kim Minh khẽ biến sắc.

      Hoàng cung, ngày chỉ sợ thiên hạ đại loạn!

      “Hoàng thượng, chuyện này sợ rằng Huy vương gia phải người được lựa chọn thích hợp nhất, vi thần nguyện ý !” Nam nhân thân mặc tướng sĩ khôi giáp ra khỏi hàng, hạ con mắt cất cao giọng .

      Nam tử bộ dạng tuấn, khí vũ hiên ngang, thân khôi giáp màu bạc tôn lên ít.

      “Hả? U Tướng quân, ngược lại rảnh rỗi có nhã trí thế sao?” Kim Minh cười lạnh, trong giọng tràn ngập châm chọc.

      U gia ba đời làm quan, là người thừa kế Đại Tướng quân, được Thái thượng hoàng ban hành lệnh đặc xá, địa vị ở trong triều giống kẻ khác, thể khinh thường.

      “Gần đây Tiên Nô lớn mạnh, nếu như xảy ra ngoài ý muốn, nước ta cùng Sứ giả nước láng giềng cùng , Hoàng đế Tiên Nô nhất định dùng võ thuật luận hùng, vi thần dám võ công hạng nhất trong triều, nhưng so sánh với Huy vương gia, thua gì nhiều!” U Dạ La giọng .

      Lời vừa ra, cả triều đều xôn xao, văn võ đại thần khỏi bàn luận xôn xao, từ trước đến giờ U Tướng quân đều hiểu lễ tiết, biết tiến lùi, biết vì sao trong triều dinhd lại ra lời biết lớn như vây, ngược lại Huy vương gia gật đầu cười khẽ, cũng tức giận.

      Kim Minh lạnh lùng nhìn hai người Kim Huy cùng U Dạ La, trong mắt xanh như có điều suy nghĩ.

      “Hoàng thượng, u Tướng quân rất đúng, ở Kim Lang Vương triều ta, có vị đại thần nào là đối thủ của U Tướng quân, bàn về văn thao võ lược, tất cả đều là đối tượng thích hợp nhất!” Kim Huy giọng .

      “Được rồi, vậy cực cho U Tướng quân rồi!” Kim Minh cười lạnh, mặt mũi có điều vui.

      Tan triều, Kim Huy ra khỏi Kim Loan điện, sắp xoay người, chậm rãi gật đầu cùng U Dạ La.

      Khúc quanh, Nhung Thiên cúi đầu hậu giá, thấy Kim Huy tiến đến, tiến lên rỉ tai.

      “Cũng chỉ có như vaayh?” Ở mặt Kim Huy thoáng qua hoài nghi.

      “Dạ, chỉ có như vậy!” Nhung Thiên gật đầu.

      “Này giống như phải tính tình hoàng huynh!” Kim Huy rủ con mắt trầm tư.

      “Có lẽ…” Nhung Thiên suy đoán.

      có có lẽ, mãnh liệt hơn ở phía sau, hoàng huynh nhất định từ bỏ ý đồ, Nhung Thiên, tiếp tục giám thị, nhớ, Thanh Thanh thể có bất kỳ sơ suất nào!”
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Trừng phạt tàn nhẫn

      Mặt trời lên rất cao, ánh sáng nóng bức vung vẩy cả vùng đất, ánh nắng bướng bỉnh chiếu xuống trước điện, ánh sáng lấp lánh.

      Liễu Nha run run rẩy rẩy trốn ở sau màn che, ngừng nhìn quanh ra ngoài, nàng ngóng nhìn Kim Huy có thể xuất , tối thiểu, có thể cho nàng trông mong, để cho nàng biết lúc nào nàng mới có thể rời khỏi Hoàng thượng biến thái cực điểm kia.

      "Ngự Thiện Phòng truyền yến!" giọng lanh lảnh bỗng dưng vang lên, từ cửa sổ khắc hoa xa xa nhìn lại, đám cung nữ y phục xinh đẹp, dung mạo kiều diễm nối tiếp từ sau điện xông ra, sam mỏng nhàng lay động, tay nâng món ăn quý và lạ, rượu ngon, cười mỉm, đường chia hoa rẽ liễu, quanh co khúc khuỷu mà đến. Mùi thơm của thức ăn trong nháy mắt tràn ngập cả tòa Thiên Điện, bụng Liễu Nha có phản ứng, kêu ùng ục.

      ở phía trước là thái giám cận thân Trương của Hoàng thượng, hơn ba mươi tuổi, trong tay cầm phất trần, vênh váo tự đắc đem người đám mỹ nữ đến trước mặt Liễu Nha.

      "Chúc mừng Thanh Thanh nương, Hoàng thượng có lệnh, hôm nay ăn trưa tại Ngưng Hương cư!" Vẻ mặt Thái giám giống như đây là điều vô cùng vinh dự.

      "Ồ!" Hoàng thượng kia có tới hay , Liễu Nha có hứng thú, nàng chỉ có hứng thú là những món ăn này phải làm từ con ngươi trắng đen chứ? nhịn được lộ ra nửa cái đầu, mùi vịt nướng Hương Tô, canh gà Khương Tô, cá chép Đường Thố, gà xé phay cung đình, thịt bò chưng, thậm chí lẩu cũng có, tất cả có 9 món lớn , toàn những món sông Hoài, Quảng Tây, Quảng Đông!

      cần Trương kêu, Liễu Nha kịp chờ đợi ngồi ở trước bàn cơm có thể chứa hơn hai mươi người, kịp lấy chiếc đũa, tay bé thẳng tắp đưa tới.

      "Thanh Thanh nương, Hoàng thượng còn chưa tới!" Trương giọng , ngôn ngữ khách khí nhưng cho kháng cự.

      Năm ngón tay ngưng lại giữa trung, Liễu Nha làm bộ đáng thương chuyển con mắt nhìn sang Trương , chỉ thấy đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào tay nàng dừng giữa trung, hồi lâu sau, Liễu Nha lộ vẻ tức giận thu hồi lại, khuôn mặt nhắn nặn ra bộ đáng thương: "Trời nóng nực, có con ruồi. . . . . ."

      Trương ngẩn ra, hạ con mắt, khóe môi lạnh lùng co quắp hai cái, yên lặng đứng ở bên.

      Mỹ vị hấp dẫn trước mặt, hơn nữa ngày đêm có ăn uống gì, bao tử kêu đối với Liễu Nha mà khác hình khốc, cổ duỗi cái cổ dài hơn so với hươu cao cổ, rốt cuộc Hoàng thượng trang phục lộng lẫy tới trong ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi.

      "Cung nghênh Hoàng thượng!" Trương hạ người quỳ mặt đất, Liễu Nha kinh ngạc ngồi ở bên cạnh bàn, nàng chuyển động nổi hai chân rồi, mặt đói, mặt có lẽ là vì thức ăn ngon.

      Kim Minh lạnh lùng ngước mắt, tròng mắt xanh hung ác nham hiểm nhìn về Liễu Nha, ánh mặt trời đầu thu rơi vào mặt nạ hoàng kim của , phản xạ ra tia sáng chói mắt. lạnh lùng dạo bước tiến đến, ánh mặt trời chiếu sáng thân thể của , nhưng có ấm áp vào lòng , tròng mắt ưng làm cho người ta rét run.

      "Thế nào, đợi trẫm ư?" nhếch môi cười lạnh, giọng lạnh lẽo lộ ra hiểm ác làm người khác nổi da gà.

      "Đúng, chờ ngươi ăn cơm!" Liễu Nha ngước mắt, con mắt trong vắt hàm chứa nụ cười, hào phóng gật đầu. Nếu là cha mẹ áo cơm của nàng, Liễu Nha quyết định cho Hoàng đế cổ đại mặt mũi, dù sao bồi mỹ nữ đại ăn cơm, cũng coi là người trước xưa nay chưa từng có.

      Nụ cười ấm áp của Liễu Nha làm đau nhói mắt nam nhân, tròng mắt xanh bỗng nhiên trở nên tĩnh mịch, xanh dị mê người.

      " sao? Chỉ là, hình như tối hôm qua ngươi làm chuyện nên làm!" Nam tử phất áo bào màu vàng, đoan chánh ngồi trước bàn ăn, mắt xanh tà nghễ nhìn nàng, thong thả ung dung mở miệng.

      ". . . . . . Có thể cơm nước xong tán gẫu tiếp hay ? Từ cha mẹ dạy ta, lúc ăn cơm thể chuyện!" Tay ngừng chụp vào vịt nướng Hương Tô, nhưng có nghĩ đến, bàn tay bắt trúng cổ tay của nàng, đau xót, bụp, vịt nướng chưa ăn, ngược lại rơi vào trong đĩa tương bên cạnh, tương văng lên vấy bẩn mặt Liễu
      Nha.

      “Này, ngươi làm gì đấy?” Liễu Nha cực kỳ tức giận vừa lau mặt vừa vỗ bàn bộp cái đứng lên, chỉ ngón tay lớn tiếng . Đối diện, Kim Minh thong thả ung dung để tay trái xuống, mắt toát ra vẻ mặt trêu ác ý.

      “Nữ tử lớn mật, lại dám vô lễ với Hoàng thượng!” Trương sau lưng lạnh giọng quát tiếng, thị vệ bốn phía lộ ra binh khí.

      “……” Phách lối lập tức bị chèn ép xuống, Liễu Nha giữ tay bé ở trước ngực, cười khan hắc hắc, ngồi xuống.

      Đối diện, từ đầu đến cuối nét mặt Kim Minh cũng chưa có thay đổi qua, khóe môi hơi cong, lộ ra nụ cười yếu ớt, chỉ đáng tiếc là nụ cười này tựa như thợ săn cười với con mồi của , tràn đầy ý vị. “Làm sai chuyện phải tiếp nhận trừng phạt!”

      “Trương , sao ít hai món ăn?” Kim Minh nghiêng con mắt liếc nhìn Trương , lạnh lùng .

      “Dạ, Hoàng thượng!” Trương hạ con mắt , vung tay lên, hai cung nữ áo trắng đứng ở xa nhất tiến lên, mang chung hầm cách thủy tay đặt trước mặt Hoàng thượng, nhàng nhấc cái chung lên.

      Liễu Nha tò mì nhìn, hâm cách thủy chung lại là bốn con chuột vừa mới sinh ra, vết máu người giống như còn chưa khô.

      “Hoàng thượng, đây là mới vừa ra đời, tuyệt đối mới nhé!” Trương giọng , cung nữ khác sau lưng bưng bàn gia vị lên.

      “……” Tuyệt đối mới mẻ là có ý gì?” Khóe miệng Liễu Nha hung hăng co quắp, ăn con chuột rất chán ghét, còn gì…. Mới mẻ…. Ách, lại muốn nôn!

      “Đây là món ăn nổi tiếng của Kim Lang Vương chúng ta, tên tục gọi là Ba Chi, dùng chiếc đũa kẹp chúng lại, con chuột kêu chỉ tiếng.” Trương vừa , vừa cầm đũa trúc gắp, quả nhiên, con chuột kêu tiếng chi. “Đặt nó vào trong gia vị, nó lại biết kêu tiếng, đây là tiếng thứ hai.” Trương cầm con chuootjd dến trong mâm gia vị, con chuột lại kêu “Chi”.

      “Tiếng thứ ba phải là…..” Ngón tay Liễu Nha cứng ngắc, khóe môi phát run, hai mắt nhìn thẳng vào con chuột bị nhét vào trong đôi môi đỏ tươi tà mị của Kim Minh.

      Tiếng “Chi” thứ ba, thanh sít chặt hợp với vật nặng rơi xuống đất, thân thể Liễu Nha xụi lơ, giống như bột nhão ngồi phịch ở đất.

      Trương cười lạnh tiếng, tiến lên, nắm Liễu cổ áo Nha xách nàng lên, nhét vào ghế Tử đàn. Đối diện, Kim Minh cười cười tà mị, khóe môi chậm rãi nhúc nhích, mấy, cái lưỡi phấn hồng nhàng liếm vòng, tà mị, mê người, ánh mắt mê ly, vết máu bị liếm sạch .

      Hai tay đặt ở trước ngực, Liễu Nha giống như bị trúng gió, cả người ngừng run rẩy, bắp thịt hoàn toàn cứng ngắc.

      Ông trời ơi, nàng cũng cần trái tim kiêm cường, muốn ngất cũng xa xỉ!

      Nhàn nhạt giương mắt, nhìn thấy phản ứng của Liễu Nha, Kim Minh nhanh chóng nâng lên nụ cười hứng thú, mắt xanh quỷ dị thoáng qua ánh sáng biết tên: “Thế nào, có muốn nếm thử chút hay ?”

      Đôi tay run rẩy, thân thể run cầm cập, Liễu Nha muốn mở miệng chuyện, thanh lại cắm ở trong cổ họng, phát ra được bất kỳ thanh gì.

      May mà Hoàng đế biến thái giống như rất hài lòng với hiệu quả này, để cho Trương gắp con cho nàng, chỉ vui chuyển con mắt nhìn về Trương : “Tại sao có não khỉ?”

      Trương lập tức thu mắt cúi đầu : “Hoàng thượng, chỉ tìm được những thứ này, hầu tử diệt tuyệt, Tiên Nô vận chuyển hầu tử những hai ngày sau mới đến!”

      sao? Đáng tiếc, Kim Lang Vương triều có não khỉ là ăn ngon nhất, cạy đâu ra, rắc dầu vừng, não khỉ còn có tiêng kêu thảm thiets.” Kim Minh cười khẽ, chuyển con mắt quan sát Liễu Nha, tròng mắt xanh dừng ở đầu nàng chốc lát, sau đó chậm rãi nheo mắt, ánh mắt lóe sáng.

      O aha ha, nàng phải khỉ! Liễu Nh giật mình, phốc đứng dậy: “Ta ta ta….”

      Nam tử tiến tới gần, mắt cười quỷ dị: “Ngươi phải là khỉ….” dừng lại, chậm rãi mở miệng: “So với khỉ càng có chỗ dùng!”

      Thân thể Liễu Nha lập tức cứng đờ. “Ngươi ngươi ngươi….” Hoàng đế biến thái ní ăn não người mới tốt chứ?

      “Hoàng thượng, theo thái y , não khỉ và não người có cấu tạo giống nhau, chính xác hơn, não người còn có dinh dưỡng hơn!” Trương hạ con mắt , ngừng thêm mắm thêm muối.

      “…..” Đây là thái y đáng chết nào , người cổ đại biết cái gì chứ! Liễu Nha chuyển con mắt nhìn chằm chằm Trương , hàm răng nghiến vang cót két.

      sao? Trẫm rất muốn thử chút, dù sao ăn não khỉ cũng ngán!” Nam nhân , thế nhưng cầm thìa bạc sáng loáng tiến lên, hướng đầu Liễu Nha gõ hai cái.

      Cốc cốc, trong con mắt, bóng dáng nam nhân biến thái càng ngày càng gần, nụ cười càng ngày càng kinh khủng, Liễu Nha kêu thảm thiết tiếng, “A” Vang dội trăm dặm.
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Uy hiếp dụ dỗ

      Nam nhân đứng lên, thân thể cao lớn dũng mãnh, tròng mắt quỷ dị ngạo nghễ từ cao nhìn xuống Liễu Nha ngã tê liệt đất, khóe môi nâng lên nụ cười như ý nguyện: "Trẫm muốn biết chuyện gì, ngươi hẳn nên biết nó là cái gì!" Giọng lạnh như băng kia giống như thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim Liễu Nha, phát ra từng cơn đau đớn.

      Hóa ra tin tức muốn chính là về con Kim Lang, điều gì làm chừa thủ đoạn nào như vậy, con Kim Lang phải có sức quyến rũ như thế làm người ta mê muội? Liễu Nha mơ hồ cảm thấy lo lắng, có thể che giữ bí mật, đây là lý do duy nhất để Liễu Nha và Lục Ánh tiếp tục sinh sống trong hoàng cung này, nghĩ đến hậu quả của việc tiết lộ bí mật, Liễu Nha nhịn được rùng mình cái, dù Hoàng thượng biến thái này giết nàng, nhưng Huy vương gia có nụ cười hiểm hồ ly để nàng sống mà rời khỏi hoàng cung, nàng còn trông cậy Kim Huy có thể cứu nàng ra ngoài!

      "Ta biết, biết, ta rồi, chỉ là bóng lưng, chỉ biết có thế thôi!" Nàng nhắm mắt lại, chậm rãi lắc đầu, cắn chặt hàm răng, muốn ra câu thứ hai nữa.

      Khóe môi nam tử nâng lên vẻ đùa cợt, hình như cực kỳ hài lòng với trò chơi này, muốn kết thúc sớm như thế, phất tay cái, Trương tiến lên mang tất cả đồ ăn lui xuống, chỉ để lại món ăn nổi tiếng mà tàn nhẫn nhất —— ba chi!

      "Rất tốt, ngươi , trẫm cũng có biện pháp tìm ra, mặc dù hoàng cung lớn, nhưng có thứ trẫm tìm được!" Kim Minh lạnh lùng đứng dậy, ý vị sâu xa liếc bàn "món ăn" cái, "Trẫm chơi đủ trò hắc bạch, hôm nay ban cho ngươi bàn ba chi, hưởng thụ tốt nhé!" xong, lạnh lùng quăng ống tay áo, sải bước ra khỏi phòng, trong phòng, chỉ còn sót lại uy nghiêm với khí thế máu tanh nhàn nhạt.

      "Ọe!" Lại lần nữa kiềm hãm được nằm mặt đất, Liễu Nha tức giận đánh mạnh xuống đất: "CMN, nếu gã Kim Huy kia tới cứu lão nương, lão nương chọc chết , dù thế nào nữa giết người bừa bãi cũng phải là kẻ tốt lành gì!"

      " sao?" giọng nhàn nhạt từ từ truyền tới, Liễu Nha chuyển con mắt, chỉ thấy Kim Huy lười biếng tựa vào khung cửa, đôi mắt xinh đẹp dậy nổi đường gợn sóng, bình tĩnh ung dung nhìn nàng, khóe môi nâng lên nụ cười bảng hiệu như hồ ly.

      Ánh mặt trời vẩy lên mặt ta, tạo thành bóng râm đậm nhạt đều nhau, để cho nụ cười của ta càng tràn đầy ý vị đầu độc.

      "Ngươi rốt cuộc xuất , ngươi có biết hay ….” Lời còn chưa hết, Liễu Nha uất ức bật khóc lên oa oa, hai ngày nay quả cũng phải là chuyện người có thể trôi qua, ban đầu xuyên qua, nàng có trái tim khỏe mạnh, có thể vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, nhưng có nghĩ đến, thậm chí ngay cả cơm cũng chưa được ăn, mỗi ngày còn phải tiếp nhận uy hiếp vô nhân đạo như vậy!

      Hai mắt nữ tử tràn ngập nước mắt uất ức đột nhiên khiến Kim Huy luôn luôn bình tĩnh phải luống cuống tay chân, ta tiến lên, đưa hai tay ra muốn an ủi nàng chút, nhưng biết nên gì.

      Đôi tay Kim Huy ngưng ở giữa trung có chút do dự, Liễu Nha dứt khoát hơn so với ta, đưa tay tới đặt ở đầu vai kéo qua, khuôn mặt nhắn núp ở trước ngực của ta, lại tiếp tục khóc lớn oa oa, vừa khóc vừa quên dùng cặp mắt nước mắt ròng ròng nhìn ta, khóe miệng hồng hào vểnh lên, khuôn mặt nhắn phát huy đủ ưu thế đáng thương: “Huy vương gia, van cầu ngài, dẫn ta rời , ta rất sợ.”

      Nụ cười của Kim Huy đông cứng ở khóe môi, ta hạ con mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn vừa thấy thương của Liễu Nha, chỉ nhàng thở dài cái.

      Tối hôm qua Kim Nhật xuất đánh mất ý đồ muốn mang Liễu Nha rời của ta, có lẽ ở lại chỗ này, ở lại bên người Kim Minh, là có giá trị nhất!

      “Ngươi than thở làm gì? Ngươi phải là vương gia sao? Ta có y phục cung nữ, ta đổi bộ, chúng ta có thể nghênh ngang xuất cung, cần khó xử như vậy chứ?” tiếng thở dài kia làm lo lắng trong lòng Liễu Nha tăng lên, tiểu tử này, nàng hạ mình, làm bộ đáng thương cầu xin, chẳng lẽ còn thể khiến ta động lòng ư?

      “Muốn xuất cung rất dễ dàng, nhưng ngươi phải lưu lại!” Kim Huy khẽ cười tiếng, đáy mắt thoáng qua ánh sáng kỳ dị biết tên, ta chậm rãi di chuyển thân thể, rời khỏi móng vuốt của Liễu Nha, cẩm phục màu tím trước ngực mảnh ẩm ướt, biết là nước mắt hay nước mũi của Liễu Nha.

      “Lời này …… có nghĩa là ngươi muốn giúp ta?” Lúc này Liễu Nha mới hiểu,cực kỳ tức giận trừng mắt.

      “Ngươi thể rời !” Kim Huy chậm rãi lặp lại bóng râm sâu nông mặt khiến cho nét mặt ta thâm sâu khó lường.

      “Vậy tốt, ngươi bất nhân ta bất nghĩa, ta mang chuyện ngươi nuôi Kim Lang giết người bừa bãi cho Hoàng thượng, chắc vô cùng hứng thú!” Lạnh lùng hừ tiếng, dụ dỗ được, uy hiếp, sợ ngươi khuất phục!

      “Tốt, nhưng người biết Lục Ánh vẫn ở tay Bổn vương rồi đó!” Kim Huy ngồi xuống, nheo mắt lại, từ từ uống trà trong tay, gương mặt tuấn tú sóng nước chẳng xao bởi vì nàng uy hiếp mà có tia dao động.

      “…….” Quả là nhìn xa trông rộng, nhưng tại…. Nhìn sang bàn ba chi mới mẻ bàn, Liễu Nha khẽ cắn răng, kế sách giờ, cũng chỉ có thể là nàng xuất cung trước sau đó trở lại cứu Lục Ánh, tốt nhất là tìm được Mặc trạc kia!

      “Yên tâm , ta bảo đảm an toàn của ngươi! Nhưng nếu ngươi vừa xuất cung, ta thể bảo đảm an toàn của Lục Ánh!” Kim Huy liếc xéo nàng, dĩ nhiên biết trong lòng nàng tính toán gì.

      “Ngươi bảo đảm bụng của ta trước ” Nàng tức giận mở miệng quát, an toàn? Cái rắm, chẳng mấy chốc nàng bị kinh hãi hù dọa đến chết đói!

      Giống như làm ảo thuật, Kim Huy lấy hai chiếc bánh bao được bọc trong giấy dầu từ trong ống tay áo rộng thùng thình ta đưa tới.

      Hơi hơi chần chừ, Liễu Nha cảnh giác nhìn Kim Huy, ca ca biến tahis như vậy rồi, đoán chừng đệ đệ cũng khá hơn là mấy, phải là…. Thịt người chứ?

      “Ăn , yên tâm , dó là đồ chay đấy!” Kim Huy cười cười, giống như tất cả ý nghĩ của nàng đều chạy khỏi cặp mắt như hồ ly của .

      Nửa tin nửa ngờ nhận lấy, để trước mũi nhàng ngửi, quả có mùi quái lạ, lại dùng tay nhàng xé rách lớp vỏ mỏng, rồi tách đôi chúng ta, mùi thơm liền xông vào mũi!

      Ăn như hổ đói giải quyết xong hai chiếc bánh bao, lại nâng chung trà lên uống ừng ực, hai ngày rồi, rốt cuộc Liễu Nha ăn được chút đồ, mặc dù bụng còn trống rỗng.

      “Còn nữa ?” Liễu Nha trừng , chỉ có hai bánh bao thôi ư, đuổi ăn mày sao?

      có, ngươi cũng biết lính gác phía ngoài nghiêm mật, ta mạo hiểm tính mạng đưa vào đay cho ngươi, nếu như ngươi tố giác ta, nhìn thấy món ăn nổi tiếng bàn chứ? Sợ rằng về sau, ngươi phải như hoàng huynh, lấy thứ này làm món chính!” Kim Huy chậm rãi cười, uy hiếp dụ dỗ tài giỏi hơn so với Liễu Nha.

      “Hồ ly giảo hoạt!” Liễu Nha thở phì phò, để cho nàng ăn lửng dạ, cái tâm ý nửa vời này, phải cố ý giày vò sao?

      “Cám ơn khen, nếu như muốn mạng Lục Ánh, nếu như muốn có cơm ăn, chắc ngươi nên biết phải làm thế nào!” Kim Huy miễn cưỡng đứng dậy, khóe môi nâng lên nụ cười mê người,

      “…..” Liễu Nha có mở miệng, nhưng trong lòng mắng Kim Huy bị máu chó phun đầu, thuận tiện hỏi thăm tám đời tổ tông nhà , tiện thể rủa hai huynh đệ Kim Minh và Kim Huy luôn.

      Nam tử nhàn nhã bước thong thả tới cửa, chậm rãi nheo mắt ngắm nhìn ánh mặt trời, hai mắt xanh đen từ từ trở nên u ám thâm thúy, ta nhàng mấp máy môi mỏng: “Thanh Thanh, cám ơn ngươi!”

      “Cái gì?” Liễu Nha chau lông mày nhìn ta, nam tử cũng quay đầu lại, trực tiếp bước trong ánh mặt trời, bóng lưng cao lớn.

      “Cảm ơn ta?” Cảm ơn ta cái gì?” Liễu Nha kinh ngạc mở miệng, nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng lười suy nghĩ, chỉ lặng lẽ lè lưỡi, liếm sạch mỡ đông môi đỏ.

      “Chi, chi chi!” Con chuột giống như kháng nghị, Liễu Nha ngẩn ra, buồn nôn, nhưng vẫn cố kìm nén, xoay người sang chỗ khác.

      Nàng thể lãng phí hai cái bánh bao kia! người có thêm chút sức, Kim Huy thể giúp nàng, nàng tự mình giúp mình!

      Lén lút thò đầu ra, thấy Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na buồn ngủ dưới ánh mặt trời ấm áp, Liễu Nha suy nghĩ chút, lặng lẽ chạy ra khỏi tẩm cung, theo hành lang chạy tới góc tường,

      Đây là đường chạy trốn hoàn toàn ngược lại hướng tối hôm qua, nàng ngu nữa, cũng phạm phải sai lầm ngày hôm qua!

      May mắn là Thiên Điện, thành cũng cũng phải là cao, cũng có trọng binh (quân đội hùng hậu) canh giữ, dưới chân tường là hoa tường vi trắng nở rộ, cánh hoa xinh đẹp đón gió lay động, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Rốt cuộc tìm đucợ chỗ đạp chân, Liễu Nha cột váy màu ãnh dương thành nơ con bướm, lộ ra hai chân thon dài xinh đẹp, nắm chặt hai quả đấm, khuôn mặt nhắn đỏ lên, ha, thầm kêu tiếng, lấy đà chạy mười thước, soạt tiếng liền nhảy lên thành cung.

      Nhảy lên tường thành, chỉ thấy chân tường thoáng qua bóng dáng nhàn nhã, Liễu Nha nhịn được hít vào ngụm khí lạnh, kêu khẽ tiếng, bóng dáng kia chậm rãi ngước mắt, đôi măt tối như đầm đen lộ ra vẻ kinh ngạc giọi vào tầm mắt Liễu Nha.

      Thảm! Liễu Nha nhắm mắt lại, thân thể nhắn thẳng tắp rơi xuống giữa trung, quên liều mạng kẹp hai chân lại, để cho dưới váy bị lộ sạch.
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :