1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 116: Tiếp

      mặt nữ tử lên hận thù: “Ngươi nên chạm vào ta!”

      chạm vào ngươi?” Nam tử cười lạnh, hung hăng nhéo môi nữ tử, “Nếu phải ta giúp đỡ, ngươi có thể vào cung được sao? Ngươi còn có nam nhân nào thích sao? Chỉ đáng tiếc, thích ngươi, cho tới bây giờ, chỉ dùng ngươi làm công cụ trả thù, nếu tiểu Vân Cẩm của ta vẫn lòng theo ta, chờ ta đánh bại Kim Lng vương triều, gia cao hứng, chừng phong ngươi làm quý phi, so với làm nô tài ở đây vẫn tốt hơn nhiều! ”

      “Hách Diệp, ngươi cần khinh người quá đáng, nếu phải ngươi thừa dịp ta đến miếu tạ ơn thần linh mạnh mẽ muốn ra, ta…” Nữ tử cắn môi, lạnh lùng nhìn nam tử.

      “Là cưỡng bức sao? Lúc ấy ta còn nhớ ngươi ở dưới thân ta rên rỉ hết sức, khi ta muốn xuống, ngươi vẫn muốn đấy! Nữ nhân, ràng là thích, nhưng miệng lại bảo !” xong, nhàng chạm mũi nữ tử, “Nghe ngươi sinh cho ta nữ nhi, ta ngại đường xa, bất chấp nguy hiểm vào cung, chính là muốn nhìn ngươi và nữ nhi, ngươi ta đối với ngươi tốt sao?” gắt gao bóp ngực nữ tử, hung hăng đẩy nàng lên giường.

      “Ngươi buông tay!” Mộ Dung Vân Cẩm kêu tiếng, nam tử lại càng dựa gần hơn, “Buông tay? Mới vừa rồi biết ai vừa hô tiểu quai quai, ta vì người ngàn dặm đường, như thế nào cũng phải thưởng ta phen!” hừ lạnh tiếng, đặt hai chân của nữ nhân lên vai, mạnh mẽ tiến công.

      Tiểu công chúa trong tã lót khóc lên, ngoài cửa có tiếng bước chân: “Nương nương, có việc gì ?”

      !” đợt đau đớn truyền đến, Mộ Dung Vân Cẩm khó khăn mở miệng. Nàng mới sinh xong nửa tháng, thân thể vẫn còn suy yếu, mà tên cầm thú này… nếu ngươi nghe lời, ta liền đem bí mật của đứa này thông báo cho thiên hạ, phụ thân ngươi khó khăn mới đạt được quyền hành trong triều đều bị hủy trong chốc lát.

      Những lời cảnh cáo của nam tử ập đến, nữ nhân chỉ có thể yên lặng thừa nhận, càng về sau từ từ rên rỉ.

      Rốt cục, sau khi bình tĩnh, nàng ta mở to mắt, nước mắt cứ đọng lại trong khóe mắt.

      Nhìn gương mặt dâm tà buồn ngủ của nam tử, chủ ý ngoan độc dâng lên trong lòng nàng.

      Mọi thừa nàng phải chịu đều do mà thành, đối với nữ nhân thương, nàng nhân từ nương tay.

      Đêm đó, nàng hết suy nghĩ cho Mộ Dung Dẫn.

      Mộ Dung Dẫn nhìn nam tử trần truồng hôn mê, trong nháy mắt ra lời.

      “Phụ thân, ngươi muốn bảo vệ địa vị tại của mình, nhất định phải làm như vậy!” Mộ Dung Vân Cẩm lạnh lùng mở miệng.

      Đêm đó, Mạc Tang bị huynh đệ kéo đánh bạc, vừa rời , mấy bóng đen vây quanh Ngưng Hương cư.

      “Nguyệt Mi, bên ngoài có tiếng gì vậy?” Liễu Nha bị kinh hách tỉnh dậy, giọng gọi Nguyệt Mi, nhưng đáp lại nàng chỉ có bóng tối. Đèn trong cung ít khi tắt, nhưng mà đèn ở Ngưng Hương cư toàn bộ đều bị tắt.

      Liễu Nha ngửi được mùi máu, nàng chợt cảm thấy bất an, xuống giường, liền giẫm ngay người. Sau đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

      “Nguyệt Mi, là ngươi sao?” Liễu Nha híp mắt, nhờ ánh trăng nhìn đường, là nam tử, chính xác mà là nam tử trần truồng. Vào thời điểm này, nam tử xuất trong tẩm cung của nàng, mà còn… Liễu Nha nhìn ngọn đèn lúc sáng lúc tối bên ngoài nhất thời hiểu .

      Là có người hãm hại nàng, mà nàng chỉ có thể tự mình cứu mình! Nàng vỗ bụng, tuy hành động tiện nhưng cũng phải làm được gì, rất nhanh, nàng mở cửa sau, nhanh chóng ra ngoài. Tiện tay với bộ y phục nha hoàn của Nguyệt Mi, khoác lên người, cẩn thận đóng cửa sổ, dọc theo con đường đến bên hồ hình thoi, trốn dưới cầu.

      Quả nhiên, đám người này là đến Ngưng Hương cư, rất nhanh, trong phòng được đốt đèn, sau khi có tiếng nữ tử hét lên, cả hoàng cung đều náo nhiệt hẳn lên.

      Nửa người Liễu Nha ngâm trong hồ, nghe tiếng binh sĩ tới lui, khuôn mặt trở nên trắng bệch. Nàng muốn biết có chuyện gì xảy ra, sau khi xác định an toàn nàng mới có thể ra ngoài, nàng phải bảo vệ hài tử được an toàn.

      Bên bờ bên kia có phượng liễn qua, hai cùng nữ chong đèn trước. Liễu Nha nhận ra đó là kiệu của Thái hậu, vừa muốn thân lại thấy Mộ Dung Dẫn mang theo nhiều thị vệ vội vã tới.

      Nàng cắn môi, tiếp tục trốn dưới cầu.

      ‘Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Vẻ mặt Hoàng Phủ Tễ Tuyết khẩn trương,cao giọng .

      “Thái hậu, có nam tử chết trong tẩm cung của Thanh phi ở Ngưng hương cư, mà còn…” Mộ Dung Dẫn nhìn bốn phía, giống như rất khó xử, lời lại to khác thường, “ Nam tử trần truồng, đồng thời…Thanh phi nương nương thấy đâu!”

      Thái hậu cả kinh, dám tin nhìn Mộ Dung Dẫn, “Ngươi cái gì?”

      “Bẩm Thái hậu nương nương, đây là chuyện chính xác, mà thân phận nam nhân kia hết sức khó giải quyết!” Mộ Dung Dẫn lạnh lùng bẩm báo, tiến lên gì đó, thanh quá , Liễu Nha ở dưới cầu thể nghe được.

      Nam nhân chết trong phòng nàng rốt cuộc là ai? Liễu Nha muốn lao ra, ít nhất nàng khẳng định Thái hậu giúp đỡ nàng, nhưng lúc nàng muốn làm nghe được thanh kinh ngạc của Thái hậu: “Là , ngươi sao?”

      “Vâng! Theo Nguyệt Mi ở Ngưng hương cư , đến Lang thành từ mười tháng trước, gặp gỡ cũng phải ngày ngày hai… Thái hậu, chỉ sợ hài tử trong bụng Thanh phi nương nương…”

      Thân thể Liễu Nha lảo đảo, lúc sau, nàng mới có thể đứng vững trong hồ nước.

      Mộ Dung Dẫn cái lão thất phu này cái gì? Trước hết mặc kệ nam tử này là ai, dám hoài nghi… Đột nhiên nàng cảm thấy bụng dưới từng đợt đau đớn, nàng đỡ lấy vòm cầu, khuôn mặt trắng bệch, như có cỗ nóng muốn bức ra.

      phải… phải ở trong này đấy chứ? Liễu Nha nhìn mặt hồ bốn phía đen tối, chỉ có đằng kia mới có chút ánh sáng.

      cần, cần…” Hít vào hơi, Liễu Nha bất lực nắm lấy vòm cầu, từng đợt đau đớn đánh úp tới.

      Rốt cuộc, cầu an tĩnh lại, thị vệ Ngưng hương cư lật tung lần, tìm thấy Liễu Nha, liền trở về, bọn thể nghĩ tới, giờ khắc này, Liễu Nha chịu dày vò đau đớn dưới nước hồ lạnh băng.

      Từng đợt đau bụng làm cho nàng choáng váng, nàng leo lên bờ, nơi đó Tiền Dung từng ở, nàng đến đó, khó khăn mở cửa phòng, bởi vì Tiền Dung biến mất, phòng có ai ở.

      Thân thể Liễu Nha run rẩy vào phòng, dựa theo trí nhớ lúc trước nàng đến giường, nàng nằm xuống, trong bóng tối chỉ cảm thấy bất lực, bất an kéo đến.

      Nàng biết có chuyện gì xảy ra, biết vì lý do gì mà Nguyệt Mi lại bán đứng nàng, nhưng xâu chuỗi toàn bộ chuyện đêm nay, nàng nhận thức được uy hiếp, có người muốn nàng biến mất khỏi Hoàng cung! Mạc Tang… Vào lúc này nàng nhớ tới người vẫn luôn bảo vệ nàng, Mạc Tang, lẽ nào cũng bán đứng nàng? ! trung thành với Kim Minh, tuyệt đối bán đứng nàng.

      Kim Minh, Liễu Nha cười lạnh, lúc ấy cự tuyệt nàng theo hành quân đánh giặc vất vả, mới để nàng về cung, lại biết trong hoàng cung so với bên ngoài còn nguy hiểm hơn vạn lần.

      Mò mẫm thay đổi quần áo ướt, cảm giác lạnh băng ập đến, nàng sờ soạng mở tủ quần áo, tìm mấy bộ y phục, đột nhiên ngã mặt đất.

      Từng đợt đau đớn làm cho nàng thở nổi, như có gì phá thân thể của nàng, từ từ chảy ra ngoài.

      , cần!” Liễu Nha chưa từng cảm thấy kinh khủng như vậy, chỉ thấy qua trong tivi, nữ tử sinh con kêu khàn cổ họng, nàng chưa từng cảm nhận loại thống khổ này, cho tới giờ khắc này, nàng mới biết được cảm giác thống khổ như xé rách thân thể khó khăn làm cho nàng thét lên tiếng, đúng là bây giờ… Nàng cởi quần áo, chặn miệng lại, sau đó ôm lấy cái bàn trong phòng.

      Mồ hôi che kín trán nàng, cảm giác đau đớn làm cho nàng biết mình ở nơi nào, nàng chỉ mơ mơ màng màng biết mình thể chết, nàng phải đợi Kim Minh trở về, còn phải sinh hạ hài tử của nàng và Kim Minh.

      Thời gian trôi qua, náo động phen cũng qua , nhưng nguy cơ mới lại đến.

      Đau đớn suốt đêm, rạng sáng Liễu Nha ngất , nàng cảm thấy mình như sắp chết, ý thức mờ nhạt, như gần như xa, đau đớn từ từ xa cách.

      Thời điểm tỉnh lại, nàng bị ánh mặt trời chiếu làm mờ mắt. Khẽ lay động cánh tay, nàng cảm thấy thân thể suy yếu, giống như… Đột nhiên nàng sờ bụng, chiếc bụng bằng phẳng làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ.

      Thân thể nàng toàn là quần áo bình thường, điều này cho nàng biết đêm qua phải là mộng, chuyện phát sinh là có , nàng… hài tử của nàng!

      “Hài tử của ngươi bình an vô !” Phía trước truyền đến thanh lạnh nhạt, đó là toàn thân áo trắng, mái tóc rối tung che khuất gương mặt nàng.

      “Ngươi…” Đột nhiên Liễu Nha cảm thấy cách ăn mặc này quen quen, là y phục bên trong bạo thất! Vẫn Lệ? , , nàng ta chết từ lâu.

      “Ngươi là…” Lời của nàng còn chưa dứt, đột nhiên nàng nhìn thấy hài tử trong tã lót, khuôn mặt hồng nhuận tươi cười, đôi mắt sáng, những sợi tóc đen thưa thớt, đây là hài tử của nàng sao?

      Nhất thời, loại bản năng của mẫu thân dâng lên, nàng nhanh chóng ôm lấy đứa trẻ, kỳ quái, đứa trẻ này nhìn nàng, khóc cười, chỉ nhìn chằm chằm như vậy.

      “Là con trai, nhưng mà kỳ lạ, khóc! Bởi vì điều này mà ngươi mới tránh được kiếp!” Nữ tử đứng dậy, tiến lên mở cánh cửa gỗ, nhất thời ánh nắng ấm áp chiếu vào.

      Liễu Nha ngẩn người nhìn hài tử, như giật mình tỉnh giấc, đây là con trai của nàng sao? Chưa được chín tháng, chắc là sinh non, nhưng lại khỏe mạnh như thường, khỏe mạnh làm cho lòng người bất an.

      đứa trẻ khóc, có phải kỳ lạ hay ?
      Last edited by a moderator: 17/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 117: Chia lìa

      Đợi mọi thứ yên tĩnh trở lại, lú này Liễu Nha mới tỉ mỉ quan sát bốn phía, căn phòng đơn giản, sạch , xuyên qua khung cửa sổ có thể thấy được đình viện nho , thậm chí trong đình viện còn có rạp xiếc, trồng ít rau dưa đơn giản. Tiểu viện nhà nông – bốn chữ bật lên trong đầu Liễu Nha, đây phải là Hoàng cung? Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn nữ nhân, nàng ta sớm vén tóc lên, lộ ra cái trán sáng bóng và đôi mắt sáng ngời.

      Bộ dạng nàng ta trông hơn ba mươi tuổi, sắc mặt có vẻ tái nhợt, nếu phải tràn đầy năng lượng, Liễu Nha cho rằng đó là nữ tử nàng từng cứu ở bên trong bạo thất.

      “Ngươi biết ta?” Nữ nhân nhoẻn miệng cười, nụ cười này tuy đẹp nhưng hết sức chất phác.

      “Ta biết ngươi sao?” Liễu Nha ngẩn ra, trong đầu tìm kiếm, nhưng hề có ấn tượng gì.

      “Có lẽ ngươi quên, nhưng ta lại nhớ ra ngươi, lúc ở bạo thất, ngươi bị thương răt nặng, nhưng ánh mắt vẫn luôn sáng ngời, chịu khuất phục, ta nhìn cái liền biết ngươi là người mới tới!” Nàng ngừng lại, ánh mắt trở nên ảm đạm, “ có mắt như thế!”

      Vừa thấy ánh mắt vô hồn của , Liễu Nha a tiến, đột nhỉên nhớ ra, quả nhỉên là nàng! Lúc ở trong ao, nàng bị té xỉu, là này đỡ nàng.

      “Ta biết ngay nương nương nhớ ta, sau lại nghe tiểu Hỉ , nương nương còn bạo thất tìm ta, muốn cứu ta ra ngoài!” xong, đợi xua hết mùi trong phòng liền đóng cừa lại, “Bây giờ nương nương là sản phụ, thể gặp gió, nương nương chỉ cần biết nơi này phải là Hoàng cung, người cứ ở nơi này an tâm dưỡng thân cho tốt!”

      “Tiểu Hỉ tử?” Liễu Nha nhanh chóng muốn làm những ý nghĩ này.

      “Chính tiểu thái giám quản trong bạo thất, là huynh đệ của ta, chúng ta dựa vào quan hệ với , thỉnh thoảng đưa món ăn vào trong cung, sau đó đưa chết trong bạo thất ra ngoài chôn, đổi vài đồng tiền. Rạng sáng hôm qua, có cung nữ phạm sai lầm bị chết trong bạo thất, đúng lúc ta vào cung, muốn thăm tiểu Dung chút, ai biết ở trong phòng nàng nhìn thấy đứa bé của nương nương vừa sinh ra. Sau đó nghe nương nương…” Bỗng nhỉên nàng ngừng lại , chỉ nhàng vỗ tay an ủi Liễu Nha cái: “Hỉện tại nương nương cần lo lắng, bây giờ người an toàn! Ta lấy y phục cung nữ đổi cho nương nương, mặc dù bụng ngài lớn khó giả mạo, nhưng cũng đành tùy cơ ứng biến. Vừa rồi trượng phu ta vừa vào cung chuyến, nghe có tin tức trong cung truyền ra, ngài sợ tội nên nhảy sông tự vẫn, thi thể tìm được! Hỉện tại người ở nơi này, chắc chắn an toàn!

      Liễu Nha kinh ngạc gật đầu cái, ngẩn ngơ nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt. Mọi thứ diễn ra quá mức đột ngột, làm cho nàng kịp phản ứng. Rốt cuộc người sau lưng bày ra chuyện này là ai? Là Mộ Dung Dẫn sao? Nàng và thù oán, tại sao phải hãm hại nàng? Hơn nữa nam nhân chết trong tẩm cung nàng là ai? Trong đầu Liễu Nha rối loạn, nàng hít hơi sâu, ép buộc mình phải tỉnh táo lại. “Xin hỏi, ta phải xưng hô với ngươi như thế nào?”

      “Nương nương gọi ta là tẩu là được rồi!” ôn hòa mở miệng.

      tẩu, người cũng đừng gọi ta là nương nương nữa, gọi là Liễu Nha !” Liều Nha thở dài, ôm chặt đứa bé trong ngực, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần mẹ con các nàng bình an là được rồi, nàng chờ Kim Minh trở lại.

      Hỉện tại thời tiết ấm áp hơn, thời tiết tháng tư, dù có chút se lạnh nhưng còn có chút mùa xuân, cây mận xinh đẹp, hoa nở đầy cành, có màu hồng phấn, màu trắng hồng, còn có cả nụ hoa trắng thuần khiết, bao trùm lấy toàn bộ Lang thành.

      Ở nhà tẩu hết tháng cữ, rốt cuộc Liễu Nha cũng nghe được tin tức Kim Minh về cung.

      Đứa bé được hai tháng, Liễu Nha vẫn chưa đặt tên cho nó, nàng mỗi ngày ôm đứa con trước cửa, từ ngôi nhà của tẩu nhìn ra cánh cửa màu đen, hy vọng ngày Kim Minh xuất .

      Hai tháng này, tẩu vào cung mấy ngày, luôn mang về ít tin tức, cái gì mà hạ táng Thanh phi nương nương... Thái hậu bệnh nặng... Mộ Dung Dẫn nắm quyền... vừa mới bắt đầu Liễu Nha nghe mấy tin tức này còn có chút xúc động nhưng cuộc sống cứ trôi qua, còn có đứa bé trong ngực an ủi mà chống đỡ, chỉ cần ôm đứa bé của nàng, tất cả còn quan trọng nữa.

      Mới bắt đầu nàng còn lo lắng, lo đứa bé bị tàn tật, bởi vì từ lúc ra đời, vẫn chưa từng khóc, chỉ có hai con mắt to tròn xoe cười cười, bộ dáng hết sức dễ thương, làm cho nàng ngừng nhớ lại Kim Nhật. Vật đáng , dù mới hai tháng, làm cho cả nhà thích thôi.

      tẩu cùng đại ca có con, đứa bé của Liễu Nha cũng được họ chăm sóc như máu mủ của mình!

      “Muội tử, muội tử!” Ngày hôm đó, tẩu sáng sớm ra chợ đột nhiên chạy trở về.

      “Có chuyện gì?” Liễu Nha thấy nàng chạy gấp, lập tức ôm con chạy ra ngoài.

      “Hoàng thượng trở về rồi!” tẩu thở hổn hển trả lời.

      sao?” Liễu Nha vui mừng mở miệng, rốt cuộc cũng trở về rồi sao?

      “Đúng vậy, nghe đến cửa thành, dân chúng trong thành đều nghênh đón... chúng ta nhanh thôi!” tẩu xong, lấy khăn gấm màu xanh che lên đầu, “Như vậy bị người xấu phát !”

      Liễu Nha cảm kích gật đầu, vì vậy che kín lại, theo tẩu ra cửa thành.

      đường người người tấp nập, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng.

      Nàng ôm đứa bé đứng ở bên ngoài, thể nhìn thấy đội quân của Hoàng thượng, còn bị người xô xô lại, cuối cùng nàng dùng hết sức chen vào, ỷ vào mấy phần công phu, rốt cuộc cũng chen vào được nhưng vẫn cách cửa thành đoạn.

      Trống nhạc linh đình, tiếng vỗ tay như sấm, rốt cuộc Kim Minh cũng bằng thực lực của mình cũng tiêu diệt được Tiên Nô, trở thành Hoàng đế Kim Lang được mọi người kính , ngồi Long liễn, môi mỏng mấp máy khẽ cười, ưu nhã như vậy, kiêu căng như vậy.

      Xuyên qua cửa thành tiến vào cung, hai bên đường phố hoàng loạt thị vệ giương hồng thương duy trì trật tự, Mộ Dung Dẫn mang theo bá quan văn võ quỳ ở cửa cung, nghênh đón Hoàng thượng.

      Ngước mắt nhìn Lang thành cách xa lâu, Kim Minh mím môi, khuôn mặt tuấn tú có chút dịu dàng. Mười tháng rồi, Liễu Nha chắc sinh xong rồi chứ? biết là con trai hay con ? Mỗi lần Mạc Tang truyền đến tin tức đều ghi mẹ con khỏe mạnh, chưa bao giờ thừa chữ, làm cho vừa mệt mỏi vì chiến tranh đồng thời lo lắng an toàn cho mẹ con các nàng, nhưng tại cũng trở lại rồi.

      Rốt cuộc Liễu Nha cũng nhìn thấy được Kim Minh, lười biếng dựa vào Long liễn, phong hoa vô hạn. Chỉ liếc mắt cái, Liễu Nha si ngốc nhìn , thể dời .

      gầy, gương mặt lõm xuống, cảm giác được mấy phần tiêu điều, nhưng ngũ quan càng thêm ràng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, làm nổi bật lên thanh nhã, cáo quý, cảm giác tà mị, như người ngay từ sinh ra có khí chất vạn người.

      Lúc Long liễn đến trước mặt nàng, cách qua năm sáu người: “Minh!” Liễu Nha lớn tiếng gọi tên , nhưng ngờ bị người khác chen lên, thân thể vững, lảo đảo cái, yên lòng nhìn đứa bé trong ngực.

      Kim Minh như nghe được tiếng gọi, trực giác nhìn về phía đám người, nhưng chỉ nhìn được khuôn mặt sùng bái mà tôn kính mình của mọi người, cau mày, cười thầm mình phải chăng vì quá nhớ nhung nên nghe nhầm. Long liễn nhanh chóng qua đám người chỗ Liễu Nha đứng, khi nàng ngước mắt lên chỉ còn thấy mỗi bóng lưng của Long liễn.

      “Minh! Minh!” Liễu Nha vội vàng xuyên qua đám người, muốn đuổi theo nhưng đám người vây quanh nàng, thân thể bé của nàng bị chôn vùi trong đám người.

      Vào giữa trưa, đội quân hùng dũng rốt cuộc cũng từ trong đoàn người kêu la ầm ĩ tiến vào trong thành, đám người cũng dần tản , tìm góc , Liễu Nha sụp xuống, đơn ngồi chồm hỗm mặt đất, đứa bé trong ngực vẫn ngủ say như cũ. vẫn ngủ, từ lúc ra cửa đến giờ vẫn vậy, thanh ầm ĩ cũng đánh thức . Đây là lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân của , nhưng lại lãng phí cơ hội ngàn năm mà ngủ.

      “Hài tử!” Liễu Nha giọng thầm, giọt nước mắt cứ thế tuôn ra. Ngắn ngủi nửa năm, giữa nàng và , cách xa nhau trời vực! tại là Hoàng thượng cao cao tại thương mà nàng lại phạm tội lớn ngập trời phi tử tự sát, giữa bọn họ tại sao lại khác biệt như vậy?
      Last edited by a moderator: 17/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 117: Tiếp


      “Muội tử… Người…. quá nhỉều!” lúc sau, tẩu mới tìm được Liễu Nha, lúc đầu nàng và Liễu Nha chen vào nhưng đến khỉđám người giải tán, tìm ba con phố mới tìm được.


      “Đúng vậy, quá nhỉều người!” Khoảng cách giữa nàng và quá xa, xa đến nỗi chạm vào được.


      “Muội tử, cần nản chí, dân chúng bình thường như vậy, rất ít khỉ nhìn thấy Hoàng thượng, nhưng nếu xác định Hoàng thượng trở lại, ngày mai ta liền vào cung tìm tiểu Hỉ tử, để tìm Hoàng thượng! Sợ rằng Hoàng thượng còn chưa biết chuyện của ngươi, chỉ cần biết, nhất định sẽđón ngươi vào cung!”


      Liễu Nha ngước mắt nhìn lên, cảm kích tẩu, gật đầu! Hỉện tại, nàng chỉ còn biện pháp!


      Tường thành cao vút, bên trong cung viện, hồi lạnh lẽo bủa vây đám người quỳ dưới đất. Quân vương cao cao tại thường, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người, cuối cùng ánh mắt dừng lại người Mạc Tang.


      “Mạc Tang, ngươi !” Lời lạnh lẽo bật ra khỏi đôi môi đỏ.


      Mạc Tang quỳ mặt đất, thân thể kịch liệt run rẩy, cuối cùng toàn thân nằm rạp xuống đất: “Hoàng thượng, là Mạc Tang có tội, là thần bảo vệ nương nương chu toàn, khỉến cho nương nương…”


      “Được rồi!”Đột nhỉên Kim Minh cắt đứt lời của , hai mắt lạnh lùng chuyển sang Mộ Dung Dẫn, ánh mắt tàn nhẫn khát máu: “Mộ Dung đại nhân, ngươi có thể lặp lại lời lúc nãy của ngươi ?”


      Bịđiểm tên, Mộ Dung Dẫn ngừng thở, cẩn thận nhìn Hoàng thương nhướng mày, tự chủđược mà nuốt nước miếng. Ánh mắt của nam tử này như lưỡi đao, nhìn chằm chằm lên người . Mộ Dung Dẫn quỳ mặt đất, trong lòng biết Hoàng thượng nghe chuyện chắc chắn rất đau lòng, nhưng xử lý chê vào đâu được, cho dù Hoàng thượng có hoài nghỉ cũng thể bỏ qua chứng cứ.


      Nhưng Mộ Dung Dẫn đánh giá quá thấp Kim Minh, dù có Kim Lang trong người hay vẫn là Kim Lang vương tiếng tăm lừng lẫy.


      “Là Thái tử Hách Diệp cùng Thanh phi thông dâm, bị Nguyệt Mi phát hỉện, nương nương vì che giấu mà giết chết Hách Diệp, nhưng nghĩđến Nguyệt Mi lại hét to, nương nương sợ phát hỉện nên dưới tình thế cấp bách mà nhảy hồ tự vẫn!” Mộ Dung Dẫn lần nữa miêu tả lại.


      “Tốt, rất tốt!” Nam tử cười lạnh, khuôn mặt trở nên lạnh lùng: “Mộ Dung đại nhân, trong khoảng thời gian Trẫm ở Hoàng cung, may nhờ có đại nhân!” đứng dậy, từ từđến gần Mộ Dung Dẫn, càng đền gần Mộ Dung Dẫn càng lo lắng.


      “Hoàng thượng ở bên ngoài chinh chỉến vìđất nước, cựu thần bất tài, chỉ có thểở trong Hoàng cung tham sống sợ chết, Hoàng thượng như thế, là hại chết cựu thần rồi!”


      “Được, quá tốt, Mộ Dung Dẫn, bản thân xưng mình là cựu thần, ngươi cũng biết, có câu quân thần tử thần bất tử thần bất trung?”Ánh mắt nam tử tối lại. Mộ Dung Dẫn ngẩn ra, trả lời được mà trả lời cũng xong, chỉđành quỳ mặt đất.


      “Người tới, đưa Lão thất phu này ra ngoài chém!” Nam tử hừ lạnh tiếng, lạnh lùng chỉ tay vào Mộ Dung Dẫn.


      Cả văn võ bá quan trong triều còn ngốc lăng chưa kịp phản ứng có thị vệ tiến lên kéo Mộ Dung Dẫn.


      “Hoàng thượng, quân muốn thần tử thần thể tử, nhưng thần cần lý do!” Mộ Dung Dẫn cậy mình ở trong triều nắm thế cục vững chắc vẻ mặt cũng hốt hoảng.


      “Lý do là Trẫm nhìn ngươi vừa mắt” Nam tử lạnh lùng lên tiếng, ngón tay hung hăng chỉ vào cái trán Mộ Dung Dẫn.


      “Hoàng thượng, thần phục, phục!” Mộ Dung Dẫn ngẩn ra, la lớn.


      phục như thế nào, hôm nay Trẫm muốn chém đầu ngươi!” đưa mắt nhìn những đại thần muốn cầu xin cho Mộ Dung Dẫn, con mắt nhíu lại, nghiêm giọng : “Muốn chết cứ cầu tình !”


      Lời vừa ra, mọi người đều im lặng, dám mở miệng nửa câu.


      Ánh mắt Kim Minh rơi vào người Kim Huy lâu giờ vẫn chưa mở miệng.


      Kim Huy lạnh lạnh quay mặt, khuôn mặt hết sức bình tĩnh, nhưng khóe môi lại giật giật như muốn điều gì.


      Coi như Hoàng thượng muốn giết Mộ Dung Dẫn cũng nghĩ biện pháp giết ! Thanh Thanh thông gian ? Hơn nữa đối phương còn là Hách Diệp ? Quả thực là vô căn cứ !


      Triều đình im lặng khiến cho Mộ Dung Dẫn sợ vỡ mật, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Nam, lạnh lùng nhíu mày, thân thể cong xuống như mọi chuyện xảy ra đều liên quan đến .


      "Hoàng thượng, tha mạng, tha mạng!” Rốt cuộc Mộ Dung Dẫn hoảng sợ quỳ mặt đất, giờ phút này mới giật mình sợ hãi.


      “Tha mạng? Lúc ngươi đối phó với hài tử của Trẫm, phi tử của Trẫm, tại sao ngươi nghĩ tới hạ thủ lưu tình?” Nam tử hừ lạnh tiếng, lấy bội kiếm của thị vệ, đâm xuyên quan thân thể Mộ Dung Dẫn.


      Mộ Dung Dẫn vừa muốn cãi lại, trước ngực lạnh lẽo làm cho kinh ngạc đến ngây người, chỉ biết nhìn đôi mắt ngoan tuyệt của nam tử. Làm sao có thể quên, Hoàng thượng là Kim Lang vương, muốn giết người, muốn hận người, cần điều tra , cần phải lý do.


      Thân thể từ từ ngã xuống đại điện Kim Loan, ý thức dần dần biến mất. Đây là kết cục ngày ngày trông chờ, tất cả lý do còn chưa dùng đến, thậm chí nam nhân này cần lý do, chỉ cần chết.


      Trước khi lâm vào bóng tối, nhìn thấy nụ cười nham hiểm của Hoàng Phủ Nam.


      Mộ Dung Dẫn ơi, con của ta được làm Hoàng hậu, ta để con ngươi làm Hoàng hậu. Bên tai còn vang lên thanh của nam tử. Rốt cuộc sai rồi.


      Đêm khuya, hoàng cung chút khí mùa xuân, chỉ toàn băng giá. Nam tử ngồi dưới ánh đèn híp mắt lại, nghe Mạc Tang thuật lại lần nữa.


      “Thi thể đặt ở chỗ nào?” Nam tử nghe xong, ngước đôi mắt lạnh lùng.


      “Tại sườn núi thái lăng. Mộ Dung đại nhân sợ ảnh hưởng tới chủ thượng ngự thân chỉnh, cho thuộc hạ tiết lộ tin tức cho ngài, nhưng Mạc Tang cho rằng Thanh phỉ nương nương chưa chết, bởi vì lúc nhặt được xác của người, thuộc hạ có xem qua, tuy khuôn mặt bị đá dưới nước phá còn nguyên vẹn nhưng bao tử bẹp, hề giống nương nương mang thai tám tháng!”


      Nam tử thở phào nhõm, nghiêm mặt lập tức ra khỏi cung.


      Thái lăng là lăng mộ hoàng gia, phía bắc cách hoàng cung trăm dặm, nằm ở sườn núi, còn lại mảnh sân người trông coi, xem ra Mộ Dung Dẫn lo lắng Kim Minh, có xử lý đến cùng, ít nhất còn làm cho Liễu Nha có chỗ yên nghỉ.


      Đêm hôm khuya khoắt, đất vàng tung bay, ánh sáng lay động, dưới nền đất là cỗ quan tài lạnh như băng.


      “Khởi bẩm Hoàng thượng, quan tài được tìm thấy!” Thị vệ cung kính bẩm báo. Kim Minh đứng dậy, đôi bàn tay nắm chặt thành quyền sớm đẫm mồ hôi, đưa mắt nhìn cỗ quan tài chói mắt, bàn tay vung lên, phịch tiếng, nắp quan tài đánh bật xuống đất, bên trong lộ ra thi thể bị nước hồ ngâm trở nên trắng bệch.


      Chỉ liếc mắt cái, Kim Minh liền kết luận người này phải là Liễu Nha, ống tay áo tung bay, chướng đánh bay tấm bia đá: “Mộ Dung Dẫn, trò diễn nho cũng nghĩ lừa gạt được Trẫm sao?”


      “Hoàng thượng………..” Mạc Tang mở miệng: “Thi thể nam tử kia đúng là Hách Diệp, nếu bị quốc quân Đại Hách biết được việc này…..”


      Nam tử hừ lạnh, ánh mắt lạnh băng bốc cháy ánh lửa: “Biết được thế nào? Trẫm chính là muốn tiêu diệt Đại Hách! Hách Diệp dám chạy đến Hoàng cung của Trẫm giễu võ giương oai!”


      Trận chiến này muốn ngừng cũng thể ngừng, thay vì để cho Đại Hách gây khó dễ, bằng chuẩn bị từ sớm.


      Ngày thứ hai, Kim Minh đúng hạn ban bố chiếu thư thảo phạt Đại Hách, vừa mới nghỉ ngơi ngày, Kim Minh cùng với U Dạ La năm ấn soái cùng nhau xuất phát.


      Bên ngoài bạo thất, tẩu kéo tiểu Hỉ tử sang bên, những bông tuyết từ từ rơi vai .


      “Tỷ, có chuyện gì mà thần bí vậy?” Tiểu Hỉ tử giọng, cảnh giác nhìn bốn phía.


      “Nghe Hoàng thượng trở lại?”
      Last edited by a moderator: 19/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      “Vâng!”


      “Vậy chuyện của Thanh phi nương nương…”


      “Tỷ, ta biết người quan tâm Thanh phỉ nương nương, đó là chuyện lớn của Hoàng thượng và Thanh phi nương nương, chúng ta thể xen vào. Lại Thanh phi nương nương chết, sau cơn giận dữ, Hoàng thượng giết Mộ Dung đại nhân, hỉện tại hai chữ Thanh phỉ là từ cấm kỵ trong Hoàng cung, ai dám ra!” Tiểu Hỉ tử giọng .


      “Nhưng mà tiểu Hỉ tử, nếu Thanh phỉ nương nương chết sao?”


      Tiểu Hỉ tử ngẩn ra, sững sờ nhìn tẩu, cẩn thận nhớ lại bộ dáng vội vội vàng vàng của nàng đêm hôm đó, đột nhỉên bắt lấy tay tẩu: “Tỷ, có phải ngươi biết Thanh phỉ nương nương ở đâu phải ?”


      tẩu gật gật đầu, miêu tả chuyện đêm đó lần nữa, “Hỉện tại Hoàng thượng hồi cung, nếu Hoàng thượng có ý định đón Thanh phỉ nương nương hồi cung, tiểu Hỉ tử, ngươi giúp nương nương được , đưa tin tức này cho Hoàng thượng!”


      Tiểu Hỉ tử ngẩn ra, vội vàng mở miệng: “Tỷ tỷ của ta ơi, ngươi cho rằng đây là dân gian sao, có thể tùy tiện tung tin hay sao? Nơi này là Hoàng cung, gặp được Hoàng thượng là chuyện khó biết bao, cho dù có gặp được, bên cạnh có nhỉều người như vậy, vạn nhất có người có sát ý với nương nương, nghe xong, chúng ta đều mất mạng! Lui bước, cho dù Hoàng thượng có biết nương nương chết, người cũng mắc tội thông dâm, hài tử trong bụng của người cũng bị Mộ Dung đại nhân phải là con Hoàng thượng!”


      tẩu nghe xong ngẩn người, nàng chưa từng nghĩ nhỉều như vậy, chỉ muốn để Liễu Nha được nhanh chóng trở lại Hoàng cung.


      “Vậy phải làm sao bây giờ? Thanh phi nương nương là người trọng tình trọng nghĩa, hỉện tại người gặp nan, chúng ta thể bỏ mặc!” tẩu khó xử mở miệng.


      “Như vậy , tỷ tỷ, ta ở trong cung lưu ý hướng của Hoàng thượng, nếu có cơ hội chuyện với Hoàng thượng, nếu người tin tưởng nương nương vô tội, ta thử xem, nếu làm tốt bị tịch thu tài sản, giết chết cả nhà!” Tiểu Hỉ tử ngừng lại, giọng .


      tẩu chỉ biết thở dài, đáp ứng.


      Liễu Nha đợi đến hai tháng.


      Tháng sáu, thời tiết lại bắt đầu nóng, nhà tẩu hề giàu có, phải dựa vào trợ cấp ở Hoàng cung mà sống, cuộc sống hàng ngày cực khổ, Liễu Nha có thể bắt đầu làm việc, thêu thùa thể nhưng bổ củi gì đó vẫn có thể, ngẫu nhỉên ngày đường, cứu tiểu thư gặp phải lưu manh, vị tiểu thư kia nhìn trúng, thuê nàng làm bảo tiêu.


      Trong cung vẫn chưa có tin tức của tiểu Hỉ tử, rốt cục giữa tháng sáu,cũng truyền đến tin tức Huy vương gia và U tướng quân khải hoàn về triều, chỉ ngắn ngủi hai tháng, Kim Lang vương triều đánh bại Đại Hách, thống nhất ba nước.


      Lúc nghe được tin tức này, Liễu Nha khó có thể hình dung tâm trạng của mình. Rốt cuộc cũng thành công, thành công trở thành Đế vương có thể thống nhất thiên hạ, nhưng về phương diện nào khác nàng lại lo lắng.


      Rốt cuộc cũng đến ngày, tẩu từ trong cung trở lại, sắc mặt khó coi, nàng Hoàng thượng như nổi điên, chẳng những chính tay giết chết Vân phi, mà còn ném tiểu công chúa chết chìm.


      Sắc mặt Liễu Nha trầm xuống.

      Chương 118: Kết cục hoàn mỹ


      tẩu, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp để ta quay trở lại Hoàng cung, ta thể chờ được nữa rồi.”


      tẩu gật đầu nhưng tiến cung nào dễ như vậy!


      Đầu mùa xuân thời tiết lại rét như vậy! Hoảng Phủ Tễ Tuyết bọc chiếc áo choàng, trong tay ôm lấy lò sưởi, cùng Ngư ma ma tới Ngự Hoa viên Lưu ly cung. Chỗ này có chút nào khí mùa xuân, hoa héo rũ chỉ còn đám bụi gai, nảy mầm đơm hoa.


      “Truyền thuyết hoa nở mùa xuân là do thê tử Đại Vũ biến thành, nàng ngày đêm chờ chồng mình trở về, hoa đón xuân hoa nở, chẳng lẽ Ngự Hoa viên này cũng cần phải chờ người trở về hay sao?” Thở dài hơi, Thái hậu đưa lò sưởi cho Ngư ma ma, hai bàn tay ấm áp nắm rễ bụi gai.


      Lưu ly cung chưa bao giờ trở nên như vậy! Bầu trời ủ rột như mỹ nữ rũ mắt, phiền muộn, từng đám mây đen như bị ngâm trong nước, mang theo chút rét lạnh của mùa xuân, thổi bay quần áo màu xanh của nữ tử, phiêu dật, nhưng hết sức hiu quạnh.


      “Tiểu thư, hôm nay Hoàng thượng người…” Ngư ma ma vừa muốn mở miệng bị Thái hậu giơ tay cắt ngang, “Ngư ma ma, ai gia cũng già rồi, quản được nhiều như vậy, Hoàng thượng thích làm cái gì làm cái đó, việc đến nước này, ai gia cũng bất lực!” Nàng rũ mắt, bảo thợ trồng hoa: “Đưa cây hoa này vào trong bồn , chuyển vào trong phòng của ai gia, hôm nay thời tiết quá lạnh, chỉ sợ trong sân thể nở hoa được rồi!”


      Thợ trồng hoa đáp lời, rót nước, rũ đất, cẩn thận dời vào trong chậu hoa.


      Thái hậu chuyện chỉ yên lặng nhìn nhìn, hai tròng mắt đen như mực chứa đầy hy vọng. Nếu hoa ở trong phòng nở rộ, người mà Hoàng thượng ngày nhớ đêm mong trở về sao?


      Duẫn Thiên cung như trở thành địa ngục của trần gian, gió lạnh rít qua, ban đêm, tẩm cung thấy năm ngón tay, hành lang, nhưng hạt mưa ngừng đánh vào mặt, lạnh lẽo mà ẩm ướt, lại khiến cho lòng người bất an.


      Thanh phi nương nương quả nhiên bị oan, hôm qua Hoàng thượng dọa Vân phi sợ hãi, là nàng gây ra, Hoàng thượng hai lời liền giết chết Vân phi, dìm chết tiểu công chúa, tại ở trong cung mọi người đều Hoàng thượng thay đổi, nhưng chỉ có biết trong lòng người đau khổ như thế nào, người chỉ giết những người đáng chết, tình Hoàng thượng dành cho Thanh phi mới thực… lắc đầu lại thở dài hơi, đột nhiên a tiếng, tiểu Tuyền tử bị dọa sợ.


      “Lén lút làm cái gì?” đè thấp thanh hỏi.


      “Trương công công, đêm nay Hoàng thượng còn chưa dùng bữa, người xem…” Tiểu Tuyền tử là người phụ trách thức ăn của Hoàng thượng, ủ dột nhìn Trương . biết bao nhiêu lần, thức ăn vẫn còn nguyên, cứ như vậy, chỉ sợ cái chữ tổng quản Ngự thiện phòng mất rồi.


      Trương nhìn mâm đồ ăn lạnh, nhàng thở dài hơi: “Ngươi làm món ngon miệng, ta khuyên Hoàng thượng!”


      Tiểu Tuyền tử lập tức rời .


      Trương xoay người nhìn thấy bóng dáng chớp qua trong bụi hoa, cảnh giác mở miệng: “Người nào?” Tiểu Hỉ tử sợ hãi chui từ bụi cỏ ra.


      “Ngươi là thái giám cung nào, biết quy củ trong cung hay sao? Đây là địa phương ngươi có thể loạn hay sao? Cút!” Trương tiến lên, quát tiểu Hỉ tử mấy câu, liền đuổi .


      “Trương công công, van cầu ngươi, tiểu nhân muốn đích thân gặp Hoàng thượng…” Tiểu Hỉ tử khom người ngừng cầu xin.


      “Gặp Hoàng thượng? tại như thế nào ngươi còn hay sao? Đừng là ngươi, đến ta gặp Hoàng thượng còn phải cẩn thận, , ta bắt ngươi lại!” Trương kiên nhẫn đuổi .


      Tiểu Hỉ tử bất đắc dĩ, đành sờ đầu quay . Nam tử ngồi trong điện, nghe được tiếng cãi nhau, đưa mắt vẫy vẫy tay cho Mạc Tang ra ngoài xử lý.


      Nhà tẩu, tẩu kể lại chuyện nhờ Hỉ tử truyền tin, nhịn được mà thở dài: “Muội tử, gặp được Hoàng thượng đâu có dễ!”


      Liễu Nha buồn bã, xem ra nàng chỉ có thể đợi Kim Huy và U Dạ La trở về mà thôi.


      Tháng năm, thời tiết ấm áp, hoa nở chim bay, là thời tiết tốt để đạp thanh, sáng sớm vị tiểu thư Vận Lan mà Liễu Nha làm bảo tiểu phái người truyền tin muốn Liễu Nha cùng đạp thanh.


      Gửi Bảo Bảo cho tẩu, Liễu Nha chỉnh sửa mình xong, trang phục đơn giản, lại dùng lược búi tóc lên, quấn chặt thắt lưng, chân thêm đôi già thô, khí bức người, đây là trang phục bảo tiêu, tự mình thiết kế, có lẽ như vậy mới làm cho mình bớt trở nên đáng thương, nếu nàng luôn bị hiểu lầm là tiểu nha hoàn đáng thương muốn thay nàng mà bất công.


      tẩu, ta phải làm, Bảo Bảo đành nhờ ngươi đó!” LIễu Nha thở dài hơi, cao giọng .


      “Được, có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm!” tẩu vỗ ngực làm chứng.


      Nàng từng khuyên Liễu Nha cần phải vất vả như vậy, dù sao nàng ấy cũng từng là Thanh phi nương nương, nhưng nàng ấy lại coi như đó là trách nhiệm, làm việc có thể giúp nàng bớt nỗi nhớ với người kia.


      Ngẩng đầu, ưỡn ngực đứng ở bên cạnh Vận Lan, Liễu Nha trợn mắt đối với mấy tên dê xồm để ý tới Vận Lan, ấy thế mà mấy tên kia sợ nàng trợn mắt dọa mà e ngại thân phận của Vận Lan, nhìn thắt lưng bằng lụa liền biết là con nhà giàu, người bình thường dám đến gần.


      Nhưng bây giờ Liễu Nha lại gặp phải đối thủ, đối phương là La công tử của Hàn Lâm viện La , là tên háo sắc, ham bài bạc, dưới chân thiên tử còn biết thu liễm, nhưng nhìn thấy sắc đẹp của Vận Lan, lập tức chạy đến bên cạnh, xoa xoa tay.


      Liễu Nha khách khí đạp cước mặt nam tử, La ngờ Liễu Nha dùng chiêu này, gặp Vận Lan chỉ mang theo mấy nha hoàn, cho rằng dễ bắt nạt, lại ngờ lại có nữ tử như củ khoai lang chạm tay đều phỏng.


      Tuy Vận Lan xuất thân gia đình giàu có nhưng thân phận, địa vị tất nhiên vẫn kém xa La gia, nhìn thấy Liễu Nha cùng nam tử kia đánh nhau, lại cảm thấy lo lắng.


      “Tiểu thư, chúng ta nhanh , đây là Đại công tử của La gia, chúng ta đắc tội nổi!” Nha hoàn tiểu Hồng vội vàng kéo vạt áo Vận Lan.


      cái gì đó, Liễu nương giúp chúng ta, chúng ta như vậy có đạo nghĩa!” Vận Lan quát tiếng, kiên nhẫn trừng nàng cái, nhưng vừa ngoái đầu nhìn lại, trong long sợ run người.


      Hô hấp Liễu Nha có chút hỗn loạn, mặt đất nằm bảy, tám tên bảo tiêu, nhưng biết từ đâu xuất thêm ba nam nhân, lớn gấp đôi người nàng, toàn thân toát ra thô thiển, người ôm ngang người nàng, chịu buông tay. Liễu Nha bị kiềm chế, cho dù võ công có cao hơn cũng thể làm được gì, huống chi còn có hai tên nam nhân nữa.


      “Thiếu gia, chúng ta mau trở về thôi, người chọc họa lớn như vậy…” Tiểu đồng theo bên người La giọng khuyên nhủ.
      Last edited by a moderator: 20/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 117: Tiếp

      Hỉện tại tâm tình Hoàng thượng ổn định, đại nhân lúc nào vào triều cũng hết sức sợ hãi, nếu công tử ở bên ngoài gặp phỉền toái, chỉ sợ….

      “Bây giờ ta đối với tiểu thư Vận gia có hứng thú, nhưng đối với tiểu hạt tiêu này, nhìn qua mềm nhũn như con chi chi, ngờ lại cay như vậy, gia liền thích, cướp đoạt nữ tử quyền thế, ai dám ? , mang nữ tử này về phủ, giữ lại để bản công tử hưởng thụ!” La cười nụ cười bỉ ổi, đôi mắt ngừng nhìn vào thân thể Liễu Nha.

      “Tiểu thư, lần này thảm rồi, có hứng thú với Liễu Nha nương!” Tiểu Hồng mở miệng, Vận Lan nhìn thấy việc khó giải quyết, cũng nghe thấy lời Tiểu Hồng , cũng lớn tiếng kêu lên: “Liễu nương, ngươi nên gấp, ta… ta nghĩ cách cứu nương!” xong, liền kéo tay tiểu Hồng chạy .

      “Này, này…” Thân thể Liễu Nha bị kiềm chế, nhìn thấy Vận Lan chạy nhanh như vậy, kìm lòng được mà thở dài, đúng là kiếm được miếng cơm khó.

      “Con quỷ , ta nhìn ngươi, nha hoàn cũng cần làm, bằng theo ta về phủ, làm tiểu thiếp thứ 78 của ta, ta đối với người tốt (78, sắp bằng vua rồi, sao ko tấn tinh mà chết cha) La tiến lên, quạt giấy nhàng nâng cằm nàng.

      “Tiểu thỉếp, thứ 78?” Liễu Nha làm bộ như hứng thú nhíu mày, thân thể đột nhỉên cúi xuống rồi bật thẳng, đá cước vào phía dưới nam tử, chỉ nghe a tiếng, nam tử ôm chặt thân thể ngã nằm xuống đất.

      “Công tử, công tử!” Người hầu tiến lên, xem xét thương thế của , rất lâu, mồ hôi giữa trán ứa ra, từ dưới mặt đất đứng lên: “Ta là thấy ngươi rượu mời muốn lại muốn uống rượu phạt, người tới, kéo nữ tử này , khóa trong phòng củi, để gia xem nàng ta sống như thế nào!”

      “Vâng!” Người hầu hai bên nghe lệnh, lập tức trói Liễu Nha lại, đưa vào La phủ.

      Trong đại sảnh La phủ, Hoàng Phủ Nam bái phỏng La Vũ Đường đại nhân. Đại sảnh trang trí hết sức thanh lịch, gốc cây mẫu đơn tỏa mùi hương nhàn nhạt. La Vũ Đường nghe Hoàng Phủ đại nhân thích hoa mẫu đơn, đặc biệt làm cho người ta từ phương Bắc lạnh giá đưa về trồng, vốn định lấy lòng Hoàng Phủ Nam, nhưng vừa nhìn thấy mình, hai hàng lông mày nam nhân nhíu chặt, sắc mặt tối lại làm cho cảm thấy sợ hãi, thèm liếc mắt tới chậu mẫu đơn.

      “Chẳng lẽ Hoàng Phủ đại nhân vì chuyện của Hoàng thượng mà phỉền lòng?” La Vũ Đường cung kính dâng trà, cẩn thận mở miệng.

      “La đại nhân, chúng ta quen biết nhiều năm, vòng vo nữa. Gần đây tính tình Hoàng thượng thay đổi lớn, ngoan độc hơn xưa rất nhỉều, lão phu sợ là…” Ngày đó Hoàng Phủ Xa Nguyệt chết thảm như vậy, trong cơn tức liên hợp đại thần trong triều chống đối lại Hoàng thượng, khỉ đó Kim Lang người Hoàng thượng chưa được giải trừ, nhưng có Thanh phi ở bên cạnh khắc chế được phần nào, nhưng giờ Thanh phi chết, Hoàng thượng trở thành như vậy, có việc gì cũng kéo người ra Ngọ môn chém, ngay cả công chúa duy nhất của Kim Lang vương triều cũng bỏ qua, trình độ thê lương như vậy, khỉến cho người ta nghẹn họng trân trối.

      “Hoàng Phủ đại nhân, đó là chuyện của quá khứ, chuyện ngoài ý muốn của Nguyệt phi nương nương cũng có phần trách nhiệm của công chúa Ngọc Triệt, giờ Hoàng thượng ở trong triều cho ngài câu trả lời, tự nhỉên nên níu giữ quá khứ buông, chỉ là tính tình Hoàng thượng càng ngày càng khó nắm bắt!” La Vũ Đường thở dài, nghĩ tới chuyện xảy ra đại điện, nam tử với ánh mắt hung ác, nham hỉểm, trong lòng kìm được mà rũ rẩy.

      “Bây giờ chỉ còn cách đợi Huy vương gia và U tướng quân hồi cung mới có thể bảo vệ Thanh phi chu toàn!” Hoàng Phủ Nam cũng than tiếng.

      La Vũ Đường cũng gật gật đầu.

      Vận Lan và tiểu Hồng nhanh chóng tìm được tẩu.

      “Ngươi gì, muội tử của ta bị bắt vào La phủ?” tẩu nhất thời kích động, thỉếu chút nữa ném Bảo Bảo ngã mặt đất, nàng ổn định tinh thần, tay ôm lấy Bảo Bảo, tay nắm lấy tay áo Vận Lan, “Tiểu thư, ngươi , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Vận Lan lập tức kể đơn giản câu chuyện, nàng trầm giọng: “Ta bẩm với phụ thân, nhưng mà chúng ta chỉ là thương nhân, dám chống lại cũng quan tam phẩm như La đại nhân, tẩu, Liễu nương có thân thích nào đắc lực hay ?

      Nếu ta sợ sẽ lành ít dữ nhiều!”

      tẩu vừa nghe, “Chỉ sợ người đó cũng khó mà gặp được!” Nàng giải thích nhiều, ôm hài tử vào phòng.

      Vận Lan vừa nghe, gấp đến dậm chân, nhưng chỉ đành bất đắc dĩ, chỉ có thể phái người đến La phủ quan sát động tĩnh.

      Vào đêm, có bóng đen tiến vào bạo thất.

      “Tỷ, sao người lại đến đây vào lúc này? Nếu bị người ta phát hiện…” Tiểu Hỉ tử kéo nàng vào chỗ bóng tối.

      “Ta quan tâm, nếu tới, Thanh phi nương nương có thể…” tẩu mở miệng, thời gian cấp bách nên nàng chỉ có thể mạo hiểm một lần.

      “Tỷ, ta đã nói với ngươi, gặp được Hoàng thượng phải dễ, ngươi chờ một chút, ta tìm cơ hội!” Tiểu Hỉ tử vội vàng mở miệng.

      thể chờ, ngươi nói cho ta, Hoàng thượng ở cung nào? Ta tìm hắn, nếu ta chết, cũng phải tìm cho bằng được Hoàng thượng!” tẩu khoát tay, nhỏ giọng nói.

      “Tỷ tỷ, tội gì người phải làm như vậy?” Tiểu Hỉ tử ngẩn ra, kinh nàng nhìn sự quyết tâm của tẩu.

      “Tiểu Hỉ tử, ngươi còn nhớ rõ Vẫn Lệ sao? Nữ nhân bị hủy dung ở trong bạo thất, trước kia nàng lúc được sủng ái có ơn với ta, nàng từng nói, Kim Lang vương triều nếu có Thanh phi nương nương sớm hay muộn cũng sẽ bị diệt vong! Hiện tại Hoàng thường như vậy, tuy Thanh phi bị ̣nh tội, nhưng hắn có chứng cớ lật lại bản án, tuy vẫn giết Mộ Dung Dẫn, giải mối hận trong lòng! Ta cảm thấy được, Hoàng thượng vẫn còn nương nương, chúng ta giúp hắn trăm lợi mà có hại gì! Tiểu Hỉ tử, nói chừng đây là cơ hội cho chúng ta thăng quan phát tài, ngươi giúp tỷ tỷ !” tẩu cầu xin hắn.

      Tiểu Hỉ tử ngẩn ra, ngay từ đầu chỉ cho rằng tẩu thương hại Thanh phi, ngờ vẫn liên quan đến Vẫn Lệ, hắn suy nghĩ, kéo tẩu vào phòng, thay đổi y phục cung nữ, chỉ hướng về Duẫn Thiên cung: “Lần trước ta tự ý xông vào Duẫn Thiên cung, bị thái giám tổng quản bắt được, tỷ, ta thể cùng ngươi, ngươi dọc theo hồ hình thoi, là đến trước Duẫn Thiên cung, Hoàng thượng nghỉ tạm ở đó, nhưng mà……” Hắn rũ mắt, nhỏ giọng: “Chỗ đó là cấm ̣a của Hoàng cung, nếu lúc ấy Hoàng thượng nổi điên, ngươi phải cẩn thận một chút!”

      tẩu gật đầu, dọc theo con đường nhỏ đến gần Ngưng hương cư. Bởi vì có quan hệ với Tiền Dung nên đối với ̣a hình Ngưng hương cư, tẩu hết sức quen thuộc, dọc theo con đường đó, chỉ thấy ba chữ Duẫn Thiên cung dưới ánh đèn.

      Phía trước điện có thị vệ canh giữ, sau điện cũng có, tẩu do dự mãi thể nào tiếp cận lại gần. Bỗng dưng nàng phát hiện một bóng đen bay nhanh ra khỏi Duẫn Thiên cung, nàng vội vã đuổi theo nhưng đến hành lang thì thấy bóng dáng.

      Bóng đen bay nhanh đến Ngưng hương cư, sau đó đến trước căn phòng, do dự một lúc.

      Cách đó xa, hiện lên một bóng dáng, trầm thấp mở miệng: “Chủ thượng!”

      “Ngươi xác ̣nh Nha Nha bị tên La bắt giữ?” Nam tử ẩn trong bóng tối, thấy rõ sắc mặt, nhưng thành lại hung ác dữ tợn.

      “Vâng! Nếu phải chủ thượng phân phó phải theo từ xa, thể hiện thân, thuộc hạ sẽ …….” Mạc Tang giải thích.

      “Được, được, ngày mai Kim Huy về nước, trận diễn trò này đến lúc phải hạ màn rồi!” Nam tử thở dài một tiếng, hai chân bước lên tường thành, thân thể như con chim ưng xẹt qua tường thành, bay đến chỗ La phủ.

      tẩu ở trong Hoàng cung tìm thấy người, chỉ có thể tức giận rời .

      Liễu Nha bị nhốt trong phòng củi La phủ, dựa vào góc tường, miệng bị dắt khăn, cảm giác như thế này làm cho nàng nhớ lại cảnh lúc ở hợp hoan lâu, chỉ có Lục Ánh cứu nàng, nhưng hiện tại nàng có thể dựa vào ai?

      Ngoài cửa có hai người thân hình vạm vỡ canh giữ, nhìn qua cửa có thể thấy hai người lắc lư. Liễu Nha hung hăng nhổ khăn trong miệng ra, khó xử nhìn thân thể bị trói chặt, canh giữ nghiêm như vậy, làm sao để chạy ra ngoài, hiện tại Bảo Bảo có đói bụng hay ?

      Cửa phòng xoảng xoảng một tiếng, Liễu Nha ngẩn ra, cảnh giác nhìn, chỉ thấy cánh cửa két một tiếng… Tiếng cửa mở ra, ánh trăng soi sáng bóng dáng nam tử khôi ngô.

      Liễu Nha trốn ở trong góc, cho mình phát ra thanh, nhưng nam tử như biết vị trí của nàng, càng đến gần, cuối cùng, hắn đứng trước mặt nàng, nửa ngồi xuống: “Tiểu nương tử?” Nam tử ngả ngớn gọi nàng, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

      Là cái tên La này!

      “Như thế nào? Thương thế đã tốt hơn sao?” Liễu Nha bất mãn nhìn hắn, thừa dịp hắn cảnh giác, hung hăng cắn ngón tay hắn.

      “Ôi!” Nam tử ăn đau, kêu rên, vừa muốn giáo huấn nàng thì thân thể đột nhiên choáng váng ngã mặt đất.

      “Ô” Liễu Nha nhíu mày, đưa mắt nhìn, mới phát hiện nơi cửa phòng, một bóng dáng cao lớn đứng đó. Toàn thân hắn màu đen, như sứ giả đến từ ̣a ngục, trong tay cầm một thanh hàn hiếm, máu nhỏ từng giọt tí tách.

      phải ngươi đem hắn…….” Liễu Nha ngạc nhiên, dám tin nhìn nam tử.
      Last edited by a moderator: 21/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :