Chương 117: Tiếp
Hỉện tại tâm tình Hoàng thượng ổn định, đại nhân lúc nào vào triều cũng hết sức sợ hãi, nếu công tử ở bên ngoài gặp phỉền toái, chỉ sợ….
“Bây giờ ta đối với tiểu thư Vận gia có hứng thú, nhưng đối với tiểu hạt tiêu này, nhìn qua mềm nhũn như con chi chi, ngờ lại cay như vậy, gia liền thích, cướp đoạt nữ tử quyền thế, ai dám ? , mang nữ tử này về phủ, giữ lại để bản công tử hưởng thụ!” La cười nụ cười bỉ ổi, đôi mắt ngừng nhìn vào thân thể Liễu Nha.
“Tiểu thư, lần này thảm rồi, có hứng thú với Liễu Nha nương!” Tiểu Hồng mở miệng, Vận Lan nhìn thấy việc khó giải quyết, cũng nghe thấy lời Tiểu Hồng , cũng lớn tiếng kêu lên: “Liễu nương, ngươi nên gấp, ta… ta nghĩ cách cứu nương!” xong, liền kéo tay tiểu Hồng chạy .
“Này, này…” Thân thể Liễu Nha bị kiềm chế, nhìn thấy Vận Lan chạy nhanh như vậy, kìm lòng được mà thở dài, đúng là kiếm được miếng cơm khó.
“Con quỷ , ta nhìn ngươi, nha hoàn cũng cần làm, bằng theo ta về phủ, làm tiểu thiếp thứ 78 của ta, ta đối với người tốt (78, sắp bằng vua rồi, sao ko tấn tinh mà chết cha) La tiến lên, quạt giấy nhàng nâng cằm nàng.
“Tiểu thỉếp, thứ 78?” Liễu Nha làm bộ như hứng thú nhíu mày, thân thể đột nhỉên cúi xuống rồi bật thẳng, đá cước vào phía dưới nam tử, chỉ nghe a tiếng, nam tử ôm chặt thân thể ngã nằm xuống đất.
“Công tử, công tử!” Người hầu tiến lên, xem xét thương thế của , rất lâu, mồ hôi giữa trán ứa ra, từ dưới mặt đất đứng lên: “Ta là thấy ngươi rượu mời muốn lại muốn uống rượu phạt, người tới, kéo nữ tử này , khóa trong phòng củi, để gia xem nàng ta sống như thế nào!”
“Vâng!” Người hầu hai bên nghe lệnh, lập tức trói Liễu Nha lại, đưa vào La phủ.
Trong đại sảnh La phủ, Hoàng Phủ Nam bái phỏng La Vũ Đường đại nhân. Đại sảnh trang trí hết sức thanh lịch, gốc cây mẫu đơn tỏa mùi hương nhàn nhạt. La Vũ Đường nghe Hoàng Phủ đại nhân thích hoa mẫu đơn, đặc biệt làm cho người ta từ phương Bắc lạnh giá đưa về trồng, vốn định lấy lòng Hoàng Phủ Nam, nhưng vừa nhìn thấy mình, hai hàng lông mày nam nhân nhíu chặt, sắc mặt tối lại làm cho cảm thấy sợ hãi, thèm liếc mắt tới chậu mẫu đơn.
“Chẳng lẽ Hoàng Phủ đại nhân vì chuyện của Hoàng thượng mà phỉền lòng?” La Vũ Đường cung kính dâng trà, cẩn thận mở miệng.
“La đại nhân, chúng ta quen biết nhiều năm, vòng vo nữa. Gần đây tính tình Hoàng thượng thay đổi lớn, ngoan độc hơn xưa rất nhỉều, lão phu sợ là…” Ngày đó Hoàng Phủ Xa Nguyệt chết thảm như vậy, trong cơn tức liên hợp đại thần trong triều chống đối lại Hoàng thượng, khỉ đó Kim Lang người Hoàng thượng chưa được giải trừ, nhưng có Thanh phi ở bên cạnh khắc chế được phần nào, nhưng giờ Thanh phi chết, Hoàng thượng trở thành như vậy, có việc gì cũng kéo người ra Ngọ môn chém, ngay cả công chúa duy nhất của Kim Lang vương triều cũng bỏ qua, trình độ thê lương như vậy, khỉến cho người ta nghẹn họng trân trối.
“Hoàng Phủ đại nhân, đó là chuyện của quá khứ, chuyện ngoài ý muốn của Nguyệt phi nương nương cũng có phần trách nhiệm của công chúa Ngọc Triệt, giờ Hoàng thượng ở trong triều cho ngài câu trả lời, tự nhỉên nên níu giữ quá khứ buông, chỉ là tính tình Hoàng thượng càng ngày càng khó nắm bắt!” La Vũ Đường thở dài, nghĩ tới chuyện xảy ra đại điện, nam tử với ánh mắt hung ác, nham hỉểm, trong lòng kìm được mà rũ rẩy.
“Bây giờ chỉ còn cách đợi Huy vương gia và U tướng quân hồi cung mới có thể bảo vệ Thanh phi chu toàn!” Hoàng Phủ Nam cũng than tiếng.
La Vũ Đường cũng gật gật đầu.
Vận Lan và tiểu Hồng nhanh chóng tìm được tẩu.
“Ngươi gì, muội tử của ta bị bắt vào La phủ?” tẩu nhất thời kích động, thỉếu chút nữa ném Bảo Bảo ngã mặt đất, nàng ổn định tinh thần, tay ôm lấy Bảo Bảo, tay nắm lấy tay áo Vận Lan, “Tiểu thư, ngươi , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Vận Lan lập tức kể đơn giản câu chuyện, nàng trầm giọng: “Ta bẩm với phụ thân, nhưng mà chúng ta chỉ là thương nhân, dám chống lại cũng quan tam phẩm như La đại nhân, tẩu, Liễu nương có thân thích nào đắc lực hay ?
Nếu ta sợ sẽ lành ít dữ nhiều!”
tẩu vừa nghe, “Chỉ sợ người đó cũng khó mà gặp được!” Nàng giải thích nhiều, ôm hài tử vào phòng.
Vận Lan vừa nghe, gấp đến dậm chân, nhưng chỉ đành bất đắc dĩ, chỉ có thể phái người đến La phủ quan sát động tĩnh.
Vào đêm, có bóng đen tiến vào bạo thất.
“Tỷ, sao người lại đến đây vào lúc này? Nếu bị người ta phát hiện…” Tiểu Hỉ tử kéo nàng vào chỗ bóng tối.
“Ta quan tâm, nếu tới, Thanh phi nương nương có thể…” tẩu mở miệng, thời gian cấp bách nên nàng chỉ có thể mạo hiểm một lần.
“Tỷ, ta đã nói với ngươi, gặp được Hoàng thượng phải dễ, ngươi chờ một chút, ta tìm cơ hội!” Tiểu Hỉ tử vội vàng mở miệng.
“ thể chờ, ngươi nói cho ta, Hoàng thượng ở cung nào? Ta tìm hắn, nếu ta chết, cũng phải tìm cho bằng được Hoàng thượng!” tẩu khoát tay, nhỏ giọng nói.
“Tỷ tỷ, tội gì người phải làm như vậy?” Tiểu Hỉ tử ngẩn ra, kinh nàng nhìn sự quyết tâm của tẩu.
“Tiểu Hỉ tử, ngươi còn nhớ rõ Vẫn Lệ sao? Nữ nhân bị hủy dung ở trong bạo thất, trước kia nàng lúc được sủng ái có ơn với ta, nàng từng nói, Kim Lang vương triều nếu có Thanh phi nương nương sớm hay muộn cũng sẽ bị diệt vong! Hiện tại Hoàng thường như vậy, tuy Thanh phi bị ̣nh tội, nhưng hắn có chứng cớ lật lại bản án, tuy vẫn giết Mộ Dung Dẫn, giải mối hận trong lòng! Ta cảm thấy được, Hoàng thượng vẫn còn nương nương, chúng ta giúp hắn trăm lợi mà có hại gì! Tiểu Hỉ tử, nói chừng đây là cơ hội cho chúng ta thăng quan phát tài, ngươi giúp tỷ tỷ !” tẩu cầu xin hắn.
Tiểu Hỉ tử ngẩn ra, ngay từ đầu chỉ cho rằng tẩu thương hại Thanh phi, ngờ vẫn liên quan đến Vẫn Lệ, hắn suy nghĩ, kéo tẩu vào phòng, thay đổi y phục cung nữ, chỉ hướng về Duẫn Thiên cung: “Lần trước ta tự ý xông vào Duẫn Thiên cung, bị thái giám tổng quản bắt được, tỷ, ta thể cùng ngươi, ngươi dọc theo hồ hình thoi, là đến trước Duẫn Thiên cung, Hoàng thượng nghỉ tạm ở đó, nhưng mà……” Hắn rũ mắt, nhỏ giọng: “Chỗ đó là cấm ̣a của Hoàng cung, nếu lúc ấy Hoàng thượng nổi điên, ngươi phải cẩn thận một chút!”
tẩu gật đầu, dọc theo con đường nhỏ đến gần Ngưng hương cư. Bởi vì có quan hệ với Tiền Dung nên đối với ̣a hình Ngưng hương cư, tẩu hết sức quen thuộc, dọc theo con đường đó, chỉ thấy ba chữ Duẫn Thiên cung dưới ánh đèn.
Phía trước điện có thị vệ canh giữ, sau điện cũng có, tẩu do dự mãi thể nào tiếp cận lại gần. Bỗng dưng nàng phát hiện một bóng đen bay nhanh ra khỏi Duẫn Thiên cung, nàng vội vã đuổi theo nhưng đến hành lang thì thấy bóng dáng.
Bóng đen bay nhanh đến Ngưng hương cư, sau đó đến trước căn phòng, do dự một lúc.
Cách đó xa, hiện lên một bóng dáng, trầm thấp mở miệng: “Chủ thượng!”
“Ngươi xác ̣nh Nha Nha bị tên La bắt giữ?” Nam tử ẩn trong bóng tối, thấy rõ sắc mặt, nhưng thành lại hung ác dữ tợn.
“Vâng! Nếu phải chủ thượng phân phó phải theo từ xa, thể hiện thân, thuộc hạ sẽ …….” Mạc Tang giải thích.
“Được, được, ngày mai Kim Huy về nước, trận diễn trò này đến lúc phải hạ màn rồi!” Nam tử thở dài một tiếng, hai chân bước lên tường thành, thân thể như con chim ưng xẹt qua tường thành, bay đến chỗ La phủ.
tẩu ở trong Hoàng cung tìm thấy người, chỉ có thể tức giận rời .
Liễu Nha bị nhốt trong phòng củi La phủ, dựa vào góc tường, miệng bị dắt khăn, cảm giác như thế này làm cho nàng nhớ lại cảnh lúc ở hợp hoan lâu, chỉ có Lục Ánh cứu nàng, nhưng hiện tại nàng có thể dựa vào ai?
Ngoài cửa có hai người thân hình vạm vỡ canh giữ, nhìn qua cửa có thể thấy hai người lắc lư. Liễu Nha hung hăng nhổ khăn trong miệng ra, khó xử nhìn thân thể bị trói chặt, canh giữ nghiêm như vậy, làm sao để chạy ra ngoài, hiện tại Bảo Bảo có đói bụng hay ?
Cửa phòng xoảng xoảng một tiếng, Liễu Nha ngẩn ra, cảnh giác nhìn, chỉ thấy cánh cửa két một tiếng… Tiếng cửa mở ra, ánh trăng soi sáng bóng dáng nam tử khôi ngô.
Liễu Nha trốn ở trong góc, cho mình phát ra thanh, nhưng nam tử như biết vị trí của nàng, càng đến gần, cuối cùng, hắn đứng trước mặt nàng, nửa ngồi xuống: “Tiểu nương tử?” Nam tử ngả ngớn gọi nàng, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Là cái tên La này!
“Như thế nào? Thương thế đã tốt hơn sao?” Liễu Nha bất mãn nhìn hắn, thừa dịp hắn cảnh giác, hung hăng cắn ngón tay hắn.
“Ôi!” Nam tử ăn đau, kêu rên, vừa muốn giáo huấn nàng thì thân thể đột nhiên choáng váng ngã mặt đất.
“Ô” Liễu Nha nhíu mày, đưa mắt nhìn, mới phát hiện nơi cửa phòng, một bóng dáng cao lớn đứng đó. Toàn thân hắn màu đen, như sứ giả đến từ ̣a ngục, trong tay cầm một thanh hàn hiếm, máu nhỏ từng giọt tí tách.
“ phải ngươi đem hắn…….” Liễu Nha ngạc nhiên, dám tin nhìn nam tử.
Last edited by a moderator: 21/5/16