1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Bớt trăng của Liễu Nha

      Kim Lang Vương tóc vàng kia giống như rất hài lòng với bộ dáng mờ mịt nhìn chung quanh của Liễu Nha, bộ dáng mím môi mỉm cười ra được cảm giác vui sướng, có lẽ, làm cho nữ tử dám mạo phạm chết cũng phải là thú vị nhất, thú vị nhất là nhìn nàng sợ hãi và kinh hoảng trước khi chết.

      Trái với nam tử kia, Liễu Nha biết lúc này nên nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ là người mù, hay. . . . . . bằng mọi cách rời , nàng ngước mắt lên thản nhiên nhìn thẳng vào cặp mắt xanh quỷ dị kia, sau đó thành công thấy kinh ngạc trong ánh mắt của nam tử.

      Trong lòng Liễu Nha thầm sảng khoái, càng muốn xem nàng vùng vẫy giãy chết như thế nào, nàng càng thản nhiên, cho dù chết cũng phải có tôn nghiêm.

      Từ mắc bệnh tim nên nàng sớm thấy sống chết, muốn nhìn nàng rồi chê cười, cái lão xấu xí miễn cưỡng có cái cằm đẹp kia đừng hòng mơ tưởng! Nàng cao ngạo nâng cằm lên, kiễng cao mũi chân, lạnh lùng nhìn sang.

      Kinh ngạc trong ánh mắt nam tử dần dần biến chuyển thành vui mừng, cặp mắt đầy hứng thú nhìn đối nhau với Liễu Nha, ánh mắt linh hoạt chuyển cái, giống như tính toán cái gì.

      "Ngươi có gan!" từ từ mở miệng, lạnh lùng lúc trước biến mất hầu như còn.

      Liễu Nha càng thêm cảnh giác đối với nam tử, bởi vì cặp mắt xanh quỷ dị kia đầy ánh sáng làm cho người ta sợ hãi.

      Nam tử nhàng di chuyển thân thể, lúc này Liễu Nha mới phát hoá ra phía sau có tấm màn đen bao phủ hộp giống như chứa loại vật nguồn gốc, dời cái, tấm màn đen giống như vụn băng rào rào rơi xuống, cặp lang toàn thân trắng như tuyết đứng ở trong lồng giam bằng sắt, lại lại, thỉnh thoảng miễn cưỡng ngước mắt nhìn đám người xa lạ xung quanh.

      "Đây là. . . . . ." Liễu Nha ngẩn ra, lập tức vui mừng nheo mắt lại, chẳng lẽ đây chính là Bạch Lang Phần Lan bị diệt sạch năm 1911 trong truyền thuyết, cũng chính là Mộng Huyễn Chi Lang trong truyền thuyết? Truyền thuyết loại Bạch Lang này luôn có đôi có cặp, cả đời tương thân tương ái, cũng bởi vì điểm này, mọi người có rất nhiều suy nghĩ tốt đẹp đối với loài Bạch Lang trong truyền thuyết này.

      Nàng học động vật học nên rất thích Bạch Lang Phần Lan, xem ảnh chụp mạng còn tưởng ngày ngày đối mặt. Hôm nay nàng rốt cuộc gặp được Tuyết Lang !

      Khóe môi Kim Minh đột nhiên co quắp hai cái, tương đối bất mãn nhìn Liễu Nha, nữ tử chết tiệt này thế nhưng chạy đến trước lồng sắt, ngừng nhìn quanh, nếu như có nhìn lầm, khóe môi nữ nhân này thoáng cười hẳn là hưng phấn! ?

      "Đây là sủng vật của ngươi sao? đáng hơn so với Kim Lang ăn thịt người của Huy vương gia!"

      khí trong nháy mắt đọng lại, gió thổi qua, lá cây ở nhánh cây vang lên xào xạc, tăng thêm mấy phần lạnh lẽo. Trong nháy mắt mặt Mạc Thương trở nên trắng bệch, ta vội vàng ngoái đầu lại nhìn Hoàng thượng.

      Trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Kim Minh nhanh chóng thoáng qua ánh sáng biết tên, bước nhanh đến phía trước, vóc người to lớn đứng trước thân hình Liễu Nha, giống như mạnh mẽ đối lập với yếu ớt, mà ánh mắt sắc bén của mang theo vài phần ớn lạnh, khuôn mặt càng lộ vẻ lãnh.

      "Ngươi gặp qua con Kim Lang kia?" Hơi thở nam tử lạnh lẽo phun thẳng lên mặt nàng, áp lực cùng khí lạnh từ cao truyền xuống khiến Liễu Nha hưng phấn quá độ ý thức được ràng, đây phải là vườn bách thú, đứng ở trước mặt nàng cũng phải là động vật dễ chăn nuôi!

      Tất cả mọi người vì Liễu Nha mà toát mồ hôi lạnh, Kim Lang là cấm kỵ, là kiêng kỵ ở trước mặt Kim Lang Vương, hơn nữa còn lại là ở trước mặt Hoàng thượng, vẫn còn nhớ hồi mười năm trước Huy vương gia sơ ý chút đến Kim Lang, nếu như phải Thái thượng hoàng và Thái hậu cầu cạnh, Huy vương gia sớm bị đày biên cương, làm nhàn Vương gia rồi!

      Liễu Nha đứng thẳng lên, nghĩ tới thái độ của nam tử kịch liệt như thế, chuyển con mắt nhìn sang hai con Bạch Lang, ánh mắt chuyển cái, giống như hiểu dụng ý của Hoàng đế. Mặc dù biết bị lang ăn tươi, linh hồn của nàng có thể xuyên việt về đại hay , nhưng mà bảo người đại như nàng khúm núm ở trước mặt bạo quân, tuyệt đối thể nào!

      Nàng cười cười nhàn nhạt, lại đếm xỉa đến thái độ giận dữ của nam tử, lời ra làm cho người ta kinh ngạc đến chết thôi: "Đây là thái độ thỉnh giáo người khác của ngươi à? Chí ít phải chữ xin chứ?"

      Trầm mặc phủ xuống lần nữa, thậm chí có thị vệ dám tin ngoáy ngoáy lỗ tai, hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay .

      Kể từ khi Hoàng thượng lên ngôi tới nay, dù là Thái thượng hoàng hay Thái hậu, cũng dám lớn lối như thế ở trước mặt .

      "Xin?" Mắt xanh của nam tử thu hẹp, đột nhiên tràn ngập tầng máu mỏng, cằm gầy gò giống lưỡi đao khẽ nâng lên, bên khóe môi lên loại quỷ quyệt trầm, chậm rãi mở miệng: “ Trẫm cũng là Bạch Lang ăn thịt người!”

      “ Ta biết , nhưng mà trước khi ta chết, ngươi muốn biết về Kim Lang, ngươi phải khách khí với ta chữ xin này! Vua như thuyền, dân như nước. Nước có thể nâng thuyền lên cũng có thể lật thuyền, quân vương có đức lòng dạ từ bi, dân vì đất nước mình, ta vốn là nha hoàn nho , nếu Hoàng thượng định dùng ta làm no bụng lang, sớm muộn gì cũng phải chết, người đến lúc sắp chết, cần gì phải sợ hãi nữa?” Nàng ưỡn ngực, đứng ở trước mặt nam tử, sống lưng gầy gò lại giống như đại thụ nâng đầu nàng lên.

      “ Ngươi sớm biết?” Khóe miệng nam tử chậm rãi dắt lên nụ cười lạnh lẽo quỷ dị, nhiệt độ trong mắt lại lạnh lẽo thấu xương tựa như hầm băng trong lòng đất.

      “ Ngươi trăm phương nghìn kế muốn lấy Thanh Huy viên từ trong tay Huy vương gia, phải là bởi vì muốn giết ta diệt khẩu sao? Nhưng Hoàng thượng à, nếu muốn người biết trừ phi mình đừng làm!” Liễu Nha nhàng vỗ ngực, lạnh nhạt .

      Từ nàng bị cha mẹ vứt bỏ, ngay cả chủ nhiệm khoa tim trong bệnh viện tốt nhất cũng nàng sống quá hai mươi tuổi, tại, sinh nhật hai mươi tuổi sớm qua, nàng cho là có thể nếm thử tình cùng người bình thường, trời cao lại đùa giỡn nàng, nàng chết ở trong ngực bạn trai, tỉnh dậy, phải đối mặt với các loại nguy hiểm thể biết trước, nhưng sống lưng của nàng lại vĩnh viễn thẳng tắp, nàng tuyệt đối khuất phục!

      Sắc mặt nam tử tối sầm lại, ánh mắt đầy hung ác: “ Nữ nhân , ngươi quá nhiều!” Vung tay lên, Mạc Thương tiến lên, từ phía sau áp hai cánh tay Liễu Nha ở sau lưng, phía trước có thị vệ tiến lên mở lồng sắt vừa dày vừa nặng.

      Hai con Bạch Lang đói bụng lâu đột nhiên hưng phấn, ngừng dùng móng trước cào lên thanh sắt, đầu lưỡi đỏ dài lè ra, thở ra mùi tanh phun lên mặt Liễu Nha.

      Thời khắc Mạc Thương nhét Liễu Nha vào lồng sắt, trong lòng Liễu Nha sợ, trong lúc đó đột nhiên buông lỏng, Lồng sắt đóng lại, Liễu Nha đưa lưng về phía Bạch Lang, hai con lang liên tục thở ra mùi tanh thối lất phất mặt nàng, nàng nắm chặt lồng sắt, mặc kệ mới vừa rồi hiên ngang lẫm liệt dường nào, mạnh miệng thế nào, sắc mặt cũng bị sợ đến trắng bệch, nàng che ở tim, cảm giác tim đau thắt trước kia có ập tới, loại thời điểm này, nàng thà bị bệnh tim phát tác té xỉu ở trong lồng sắt như trước, cũng nguyện ý nhìn hai con Bạch Lang xé nát thân thể của nàng từng phát .

      * Nghĩa Bạc Vân Thiên: Nghĩa: là tình nghĩa, làm việc nghĩa, có nghĩa.... Bạc ở đây là động từ có nghĩa là che lấp. Vân Thiên: mây trôi. Dịch nghĩa là hành động có ý nghĩa, hay là tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn. Nghĩa bạc vân thiên là ca ngợi về lòng trung thành, tinh thần chính nghĩa.

      Lại vỗ tim, Liễu Nha vội vàng dậm chân, trước kia có lần bị kích thích, trái tim liền bãi công, té xỉu, lớn toi, lần này đối mặt với điều xấu là bị Bạch Lang ăn tươi, trái tim của nàng cũng bị tác động?

      Nàng nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, ánh mắt hiểm của nam nhân trước mặt nháy cái nhìn chằm chằm nàng, sau lưng có từng cơn gió , loại thời điẻm này, trái tim của nàng kiên cường hơn nhiều so với bất cứ lúc nào, nhảy thình thịch có lực.

      “ Ôi chao!” Liễu Nha ảo não vỗ đầu cái, thân thể này phải là thân thể kia của nàng, bệnh tim hiển nhiên xuyên qua cùng với nàng đến cái quốc gia tồn tại trong lịch sử này!

      Trong lòng Liễu Nha đột nhiên quyến luyến, có trái tim khỏe mạnh là chuyện nàng ước mơ tha thiết, tại, nàng có thể xem phim kinh dị, thám hiểm, thậm chí có thể làm xe bay, đương, XXOO với nam nhân cũng thành vấn đề, cũng cần bị người ta cười nhạo đáng thương, tiểu xử nữ, thứ nàng luôn mơ tưởng nghĩ tới nàng có thể lấy được ở thời đại này.

      Nàng bỗng nhiên muốn chết, có thân thể khỏe mạnh, sống ở quốc gia kì quái cũng là chuyện tồi.

      Thời điểm Liễu Nha sững sờ, nàng đột nhiên cảm thấy sau lưng kéo tới trận gió máu, nàng né tránh theo bản năng, thân thể xinh đẹp linh hoạt vọt đến bên, con Bạch Lang nhào tới chỗ lồng sắt nàng mới nhảy sang.

      “ Nguy hiểm !” Nàng vỗ vỗ ngực, thân thể đột nhiên cứng đờ, cách nàng thước, con Bạch Lang khác nhìn chằm chằm nàng, hai bàn răng sắc bén lóe ánh lạnh, phần môi đỏ thắm như như .

      Liễu Nha nín thở, dựa sát vào lồng sắt, trái tim khỏe mạnh khơi dậy ý chí muốn sống của nàng, nàng muốn chết, ít nhất tại muốn chết, nàng khát vọng cuộc sống của người bình thường!

      Nam tử mím môi cười giống như xem kịch hay vậy, mắt xanh lãnh khốc vô tình, u ám tối tăm, cả người tản ra loại làm người ta run sợ - hơi thở tràn đầy tà ác. “ Nếu sợ chết, tại sao phải né tránh?”

      Liễu Nha bị câu của làm cho tức thiếu chút nữa ngất , vốn định cầu xin tha thứ, nhưng mới vừa ròi mình nghĩa khí như vậy, sợ chết, tại cầu xin tha thứ càng làm cho bạo quân này đăc sý chăng? Nàng mím môi chặt, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm hai con Bạch Lang, hừ cũng hừ.

      “ Cầu xin tha thứ , nếu như ngươi cầu xin tha thứ, trẫm có thể suy tính tha cho ngươi mạng !” Nam tử đứng ở bên cạnh lồng sắt, từ từ mở miệng dẫn dụ nàng.

      Ngoảnh mặt làm ngơ, thân thể mảnh mai của Liễu Nha tựa vào lồng sắt, thép lạnh lẽo để cho lòng nàng co rút. Hai con Bạch Lang đứng song song ở trước mặt nàng, chậm rãi hạ thân, dường như muốn tiến hàng đợt công kích thứ hai.

      Song lang kết hợp, tỷ lệ nàng còn sống ra gần như là số lẻ! nghĩ tới trái tim khỏe mạnh theo nàng đến 3 ngày. Nàng hạ mứt xuống, ánh mắt thoáng qua bi thương. Tìm được lại mất lần nữa càng thêm khổ sở hơn!

      được, nàng muốn sống, phải sống tiếp! Nàng nâng khuôn mặt nhắn lên, sợ hãi trong ánh mắt bị hiên ngang lẫm liệt thay thế. Võ công Thiếu Lâm, từ bà nội dạy cho nàng để có thân thể khỏe mạnh, nhưng lần này, nàng lại vì tính mạng của mình mà phấn đấu. có trái tim bệnh tật trói buộc, chiêu số nàng dùng cũng thuận buồm xuôi gió, thời điểm hai con lang xông tới, đôi tay điểm ở đầu con lang trong đó, mượn thế nhảy lên lưng lang, thành công tránh thoát Bạch Lang công kích lần nữa, nhưng nhanh chóng khiến lang đực sau lưng lấy được cơ hội thừa cơ lợi dụng.

      “ A!” hồi đau rát nhanh chóng lan tràn ra sau lưng, Liễu Nha lăn lộn mặt đất, áo xanh nhạt bị lang xé ra, lộ ra gáy trắng nõn.

      Máu tươi dọc theo sống lưng khêu gợi chậm rãi chảy xuôi xuống, màu đỏ dã cùng với sống lưng trứng như tuyết của nàng tạo thành đường nét quỷ dị làm cho người ta nhớ đến Bỉ Ngạn Hoa nở rộ mặt tuyết, xinh đẹp quyến rũ.

      eo ếch, vết bớt nhạt hình trăng cong soi sáng bị máu tươi thấm vào biến thành màu đậm hơn, giống như lưu ly sáng rỡ, tản ra hơi thở mê ly khó có thể tiếp cận.

      “ Bớt trăng?” Mấy tiếng kinh hô chợt vang lên, mặt của mọi người thoáng qua thể tưởng tượng nổi.
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Mặc tộc

      Kim Huy khẩn trương chạy tới cũng bị tình huống trước mặt làm cho kinh hãi ra lời, hai con mắt màu đen ngơ ngác nhìn vết bớt trăng sau lưng nữ nhân.

      Ngay cả mặt Kim Minh mang theo mặt nạ hoàng kim tất cả mọi người vẫn ràng cảm thấy được sắc mặt của biến đổi, tiến lên, lạnh lùng mở lồng sắt ra, tay túm lấy Liễu Nha, trầm giọng , "Rốt cuộc ngươi là ai?"

      Liễu Nha ngẩn ra, cảm giác đau rát sau lưng cũng nhanh chóng biến mất, cỗ mát mẽ lạnh lẽo nhanh chóng từ lưng của nàng lan tràn đến tứ chi, vô cùng thoải mái.

      Hô, cho tới bây giờ nàng cũng biết bị Bạch Lang cào thoải mái như vậy. Nếu như phải đôi mắt xanh tối tăm xấu xa trước mặt nhìn chằm chằm vào nàng, nàng gần như nhịn được lên tiếng rên rỉ!

      "!" Nam tử tà mị dường như cực độ bất mãn đối với thái độ của nàng, lời đanh lại.

      "Tên của ta là Thanh Thanh, là nha hoàn của hoa khôi tiểu thư Lục Ánh!" Nàng dùng sức giùng giằng, nhưng mà tay đối phương lại giống như thanh kìm sắt dãn ra được.

      "Thanh Thanh? Ngươi có quan hệ gì với Mặc gia?"

      "Mặc gia?" Liễu Nha mờ mịt lắc đầu cái, nhưng cái tên Mặc Trạc lại lọt vào đầu, Mặc Trạc. . . . . . Là người Mặc gia trong miệng Hoàng thượng sao?

      "Bớt trăng. . . . . . Chẳng lẽ ngươi chính là. . . . . ." chợt nghĩ tới điều gì, dường như muốn chứng thực, lạnh lùng vặn thân thể Liễu Nha lại, chỉ trong nháy mắt, mọi người lại vang lên tiếng hút khí lần nữa, Kim Minh cũng ngẩn ra, khách khí đưa cái tay khác ra vuốt sống lưng bóng loáng của nàng, hoài nghi trong mắt càng mãnh liệt hơn.

      Vết thương sống lưng còn nhìn thấy nữa, lưu lại chỉ là tấm lưng trắng nõn cùng vệt đỏ tươi, bớt trăng càng ra quỷ dị!

      Ngón tay lạnh như băng chậm rãi dao động ở lưng Liễu Nha, lạnh lẽo mê người, cho đến khi buông tay ra, đôi mắt xanh kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, mà Liễu Nha vẫn còn giống như đầu gỗ. Bây giờ là tình huống gì? Lão cổ hủ đáng chết này chẳng những muốn mang nàng cho lang ăn, hơn nữa. . . . . .

      Còn vô lễ với nàng! Lông mày nhăn chặt thành hình chữ Xuyên, đợi nàng phục hồi tinh thần lại, nàng chút nghĩ ngợi xoay người vươn tay hung hăng vung hướng mặt Kim Minh!

      Hình như Kim Minh nghĩ tới Liễu Nha ra chiêu này, mặt lệch sang bên, mặt nạ hoàng kim bị nàng vỗ vào rơi đất, tóc vàng tung bay, dưới trời chiều phát ra ánh sáng mê ly, lông mày dài xinh đẹp tuyệt trần như bay phất phơ, da thịt trắng noãn mềm mại giống như con nít, đôi môi kiều diễm buộc vòng quanh đường cong mê người, nhất là cặp mắt xanh giống như chỉ cần nháy , sao lấp lánh đầy trời.

      Đây là nam nhân xinh đẹp tràn đầy khí! Đẹp khiến người ta hít thở thông, đẹp giống như mộng ảo, giống như trong phút chốc vũ trụ ngưng lại bỗng thay đổi liên tục, nam tử xinh đẹp trong trời đất đều tồn tại nữa.

      Trong nháy mắt này, Liễu Nha giật mình, nàng ràng nghe được tiếng tim mình đập, thình thịch có lực.

      Kim Minh lạnh lùng xoay mặt, giống như là phản xạ tự nhiên, hoa văn trường bào nhàng che lại khuôn mặt của .

      Mạc Thương sau lưng mau chóng bước lên trước, nhặt mặt nạ hoàng kim cung kính dâng lên.

      Trở lại nguyên trạng, vì có mặt nạ hoàng kim che mặt nên mặt nam tử giống như khôi phục bình tĩnh, nhưng cặp mắt xanh u lại như khối băng trong suốt đụng vào nhau, mang theo lạnh lẽo.

      Khóe miệng của giương lên góc độ quỷ dị lần nữa, lại nắm Liễu Nha ở trong tay, chỉ là lần này, cảm giác lạnh lẽo liên tục truyền đến từ tay , ánh mắt khiến Liễu Nha kinh hãi run rẩy.

      phải vậy......... xin lỗi, ta cố ý!” Nàng vội vàng khoát tay, biết có phải bởi vì thấy mỹ nam nên có chút mềm lòng hay .

      “ Ngay cả miệng vết thương cũng có thể tự động khép lại, quả nhiên hổ là người Mặc gia!” Cặp mắt xanh biếc liến nhìn chăm chú vào nàng hồi lâu, rốt cuộc Kim Minh cũng lạnh lùng mở miệng, nồng nặc sát ý.

      Khép lại? Vết thương khép lại? Liễu Nha vội vàng đưa tay vuốt ve, quả nhiên, sau lưng bóng loáng như tơ lụa, mới vừa rồi bị Bạch Lang công kích mạnh bạo thế nhưng vết thương ở người nàng lại tự động khép như kỳ tích, ngay cả vết sẹo cũng có để lại.

      Đây là chuyện gì xảy ra? Trong đầu Liễu Nha trống rỗng.

      “ Hoàng huyenh, nàng phải, nàng chỉ là tiểu nha hoàn thanh lâu mà thôi, ngươi biết, ta......” Kim Huy vội vàng tiến lên, giọng .

      “ Hoàng đệ còn giốnh như trước kia, lưu luyến thanh lâu như vậy sao?” Nam tử chuyển con mắt, thay đổi ánh mắt nồng đậm sát ý vừa rồi mà cười yếu ớt.

      “ Dạ! Chỉ là nàng phải, nàng chỉ là nha hoàn nho , nhưng lại có tình cảm tầm thường! Hoàng huynh, huynh cảm thấy ngũ uan của nàng ấy rất kỳ lạ sao? Mặt khổ qua, làm cho người ta nhìn thấy muốn thương tiếc từ trong lòng!” Kim Huy cười, tiếng cười khiến trong lòng Liễu Nha vô cùng thoải mái, mặc dù nàng biết Kim Huy là muốn cưới nàng.

      “ Nhưng nàng ta có bớt trăng, ngươi nên hiểu những thứ này ý vị như thế nào, muốn lấy nhân vật quan trọng từ trong tay trẫm, tuyệt đối thể nào!” Tròng mắt cười híp đột nhiên mở to, Kim Minh nhanh chóng chuyển thành khuôn mặt lạnh lẽo, tốc độ nhanh khiến Liễu Nha kịp nhìn.

      “ Hoàng huynh......” Kim Huy tiến lên, thấp giọng cái gì, Kim Minh trước mặt lại vô cùng kỳ quái trở nên ôn hòa, “ Dù là như vậy, nữ nhân này cũng thể lưu! Ngươi nên hiểu lợi hại được mát trong đó! Mạc Thương, mang nàng ta !” Nam tử chuyển con mắt, giọng chân đáng tin.

      Mạc Thương lĩnh mệnh, tiến lên thô lỗ nắm cánh tay Liễu Nha, hai lời, quay đầu bước .

      Bị nắm áo liên tục ngừng làm Liễu Nha lảo đảo nghiêng ngả theo sau lưng Mạc Thương, ngang qua bên cạnh Kim Huy, nàng đột nhiên tiến tới bên tai Kim Huy cực kì tức giận mở miệng: “ Ngươi nên tìm lý do tốt hơn!”

      Kim Huy mím môi cười tiếng: “ Lý do ngươi là nữ nhân của ta cũng đủ sao?”

      “.........” mặt nóng hừng hực, khóe miệng Liễu Nha đột nhiên co quắp mãnh liệt, giống như bắp thịt tê dại.

      đôi mắt đen chậm rãi nheo lại, lộ ra nụ cười khó dò, chỉ chậm rãi khạc ra hai chữ: “ Yên tâm!”

      Liễu Nha ngẩn ra, vào giờ khắc này, nàng thế nhưng tin tưởng Kim Huy nhất định có thể cứu nàng lần nữa, mặc dù nàng biết vì sao.

      Thân ảnh của nữ ử càng lúc càng xa, Kim Huy mím chặt môi mỏng, chán nản buông thõng mí mắt xuống, lông mi có chút rung rung che lại cảm xúc hề có ai biết.

      “ Hoàng đệ, trong thiên hạ có rất nhiều nữ nhân, cần thiết vì người trong Mặc tộc!” Kim Minh tiến lên, nhàng vỗ vỗ sống lưng nam tử trong ánh mắt thoáng qua quỷ dị khó dò.

      “ Dạ, hoàng huynh!” Kim Huy hạ con mắt.

      “ Ha ha ha!” Kim Minh cười lạnh rời , giữa trời chiều chỉ để lại tia khí tế uy nghiêm lay động trong khí.

      Trong lồng giam, hai con Bạch Lang bỏi vì nếm được mùi máu tươi mà rục rịch ngóc đầu dậy, hai cặp mắt hồng hồng nhìn chằm chằm Kim Huy.

      “ Vương gia, làm sao bây giờ?” Nhung Thiên tiến lên, giọng lo lắng.

      “ Nàng chết, ít nhất chúng ta còn có thời gian!” Nam tử lạnh lùng mở miệng, chuyển con mắt, mặt trời chiều ngả về Tây.

      *****

      Doãn Thiên cung.

      Đêm lạnh như nước, ánh trăng mờ ảo chiếu thành từng mảnh trắng sáng màn cửa sổ màu trắng, chiếu rọi trán trơn bóng của nam tử, mành màu ngà lay động theo gió , ánh nến sắp tắt mà còn chưa tắt, tẩm điện tráng lệ, lụa mỏng phất phơ, hương nhang nhàn nhạt, như có như , nam tử nằm ngửa mặt, lông mi dày màu vàng, theo hô hấp nhè , sống mũi thẳng tắp, môi mỏng đỏ tươi mê người, tóc dài màu vàng kim xõa xuống đàu vai.

      Nam tử ngủ cũng yên ổn, ác mộng ngừng quấy nhiễu , đột nhiên, thân thể chậm rãi cuộn thành cục, câu trong trẻo lạnh lùng ‘ Vân nhi’ chậm rãi bật ra khóe môi đỏ mọng.

      Hồi lâu sau, nam tử mở mắt, thế nhưng ít hung tà cùng ác độc ban ngày, chỉ là màu xanh đơn thuần, giống như liễu mùa xuân, ấm áp nhộn nhạo.

      Nam tử chậm rãi đứng dậy, áo ngủ tơ tằm to rộng bao phủ người càng lộ vóc dáng thon dài, giẫm chân mặt thảm ấm áp, chuyển bước y hệt máy móc, chậm rãi ra khỏi tẩm điện.

      Trường bào tơ tằm bị gió thổi lên, nam tử giống như hồn trong đêm tối, càng thổi càng xa.
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Cổ Điện u ám

      Trăng treo cao bầu trời, tối nay ánh trăng cực kỳ mê người, nam tử ra khỏi tẩm điện, sau đó thản nhiên bay vào Viễn Nguyệt điện.

      Nữ tử trong điện giống như cảm ứng được nam tử đến, nàng ta đứng lên, váy xoè màu vàng kim hoa lệ kéo đất, xinh đẹp giống như Kim Liên, nụ cười quyến rũ ngưng ở khóe môi, còn chưa mở lời, nam tử đưa đôi bàn tay tới, miếng vải đen che lại ánh mắt của nàng ta.

      "Ưmh. . . . . . Minh, tại sao thể để cho thiếp nhìn chàng?" Nữ tử nhàng rên rỉ, lục lọi lung tung, đưa thân thể mềm mại tựa vào người , tay bé trắng noãn hướng lên, lại bị nam tử nắm chặt trong tay.

      có tán tỉnh, có dịu dàng, nam tử chỉ thô lỗ đè lên thân dưới nữ tử, váy xoè xinh đẹp trong nháy mắt hóa thành mảnh vụn, mặc dù nữ tử nhìn thấy động tác của nam tử, nhưng lúc da thịt trắng noãn phơi bày ở trong khí, nàng ta hưng phấn hét lên tiếng, ưỡn người, chậm rãi nghênh đón .

      Mảnh vụn màu vàng kim tung bay ở trong khí, cái yếm rách, quần lót rách, nữ tử thét chói tai y hệt tiếng rên rỉ, giường hẹp lay động, đêm quỷ dị đột nhiên trở nên kiều diễm vô hạn, mập mờ lại mê ly.

      Hồi lâu sau, tiếng rên rỉ của nữ tử rốt cuộc ngưng xuống, nam tử đứng dậy, lạnh lùng lấy tay đẩy nàng ta ra, mặt vẻ gì mặc trường bào vào.

      "Minh, ở lâu lát được ? Sắc trời còn sớm!" Nữ tử hơi có chút vui, đứng dậy, miệng cong lên, cái khăn đen che mắt phát ra tiếng sột soạt.

      "Ít nhảm!" Nam tử hừ lạnh, động tác ngừng lại, lúc sắp xoay người lại bị nữ tử ôm lấy eo ếch, "Minh, ta là ái phi của chàng, chẳng lẽ cũng thể nhìn bộ dáng chàng sao? Ta vào cung ba năm, mỗi đêm tựa như vụng trộm, ta. . . . . ."

      "Viễn Nguyệt, nàng oán trách sao?" Sắc mặt nam tử tối sầm lại, mắt xanh u ám lạnh lùng nhìn phía trước.

      Nữ tử cả kinh, vội vàng giải thích: " phải. . . . . . phải vậy, phải . . . . ." Nam tử cười lạnh ngắt lời nàng ta, "Tất cả nữ nhân nhìn thấy mặt ta đều chết rồi!"

      Nữ tử hít vào ngụm khí lạnh, thân thể trần truồng trắng nõn lộ trong khí nổi lên tầng da gà, hai tay bé chậm rãi buông ra.

      Khóe môi nam tử ra nụ cười lạnh, mở cửa phòng ra, nghênh ngang rời .

      Chậm rãi gạt miếng vải đen mắt, nữ tử khẽ thở dài hơi, chậm rãi vuốt ve bụng, chỉ mong lần này, nàng ta có thể mang thai bảo bảo của Minh.

      Nam tử ra khỏi Viễn Nguyệt cung, tới hướng phòng chứa củi ở hậu điện.

      Nữ nhân nhìn thấy mặt đều chết, nhưng trong phòng củi còn có kẻ cố tình có chết, đêm khuya yên tĩnh, trăng đơn gió lớn, chính là thời cơ tốt nhất để giết người.

      Trong phòng củi Liễu Nha nhịnđược thở dài nhìn trời, lần này xuyên qua đâu gì hưởng thụ trai đẹp và thức ăn ngon, nhưng có nghĩ đến, giống như có duyên với phòng chứa củi lụp xụp, năm ngày vào cung, biết luc nào mới có thể cùng Lục Ánh trở về thanh lâu, thanh lâu buôn bán trong truyền thuyết.

      ngồi cảm thán, cửa phòng chứa củi bị mở ra, trong lòng Liễu Nha hơi chấn động, nhớ ban ngày vẻ mặt Kim Huy như đinh chém sắt, kiềm hãm được vui mừng nhướng mày, có lẽ Huy vương gia phái người cứu nàng, nhịn được thò đầu ra, xuyên qua khe cửa nhìn quanh ra ngoài, chậm rãi ngắm nhìn, chỉ liếc mắt cái, bị sợ đến hồn bay phách tán, ấy là Hoàng đế Kim Minh biến thái, khuôn mặt xinh đẹp khí dưới ánh trăng tản mát ra lạnh lùng chói lọi, đôi mắt xanh kém cạnh so với đêm đó nhìn thấy Kim Lag, vẻ mặt hiểm, Liễu Nha lập tức đóng then cửa lại, đem thân thể chặn cửa phòng, cần suy nghĩ, người này nhất định là tới giết người diệt khẩu rồi, chỉ là phiền toái tự thân động thủ, suy nghĩ chút còn có chút băn khoăn.

      “ Ngươi cho là có thể chống lại trẫm sao?” Nam tử lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt u lãnh*

      * u ám, lạnh lẽo.

      “ Ngươi muốn giết ta, ta đương nhiên ngăn được, nhưng mà ta cho ngươi biết, ngày đó ta có nhìn thấy gì cả, nam nhân nữ nhân lột sạch quần áo, nhìn từ phía sau ai mà thấy ai chứ? Lại ngươi là Hoàng đế, nữ nhân trong vương cung này tùy ngươi chọn, còn sợ người khác biết hay sao? Cầu xin ngươi đừng có giết ta, ta đột nhiên muốn sống ở thế giới kỳ quái này!” Liễu Nha uất ức bẹt bẹt miệng, đem tay bé đặt chung chỗ giọng van xin.

      Nữ nhân tốt chịu thiệt trước mắt, tại Kim Huy có ở đây, nàng chỉ có thể dựa vào mình.

      “ Cầu xin ta? Giữa ban ngày ngươi còn hiên ngang lẫm liệt cơ mà!” Tròng mắt nam tử chớp động, giống như bảo thạch lưu chuyển, khóe môi vui thích mím lại.

      Xem , biến thái, người khác cầu xin còn vui mừng đến như vậy! Liễu Nha khẽ nguyền rủa tiếng, khuôn mặt tươi cười chào đón: “ Giữa ban ngày có người nhìn thấy ta thất lễ, ta cũng cần mặt mũi, tại có ai, chúng ta có thể thương lượng, ngươi thả ta !”

      Trong ánh mắt nam tử thoáng qua thể tưởng tượng nổi, rất dễ nhận thấy, có nghĩ đến nữ nhân này lại há miệng trao đổi.

      cho trẫm chỗ ở của Mặc Trạc, trẫm giết ngươi!” Nam tử giọng ánh mắt chớp động.

      “ Mặc Trạc?” Liễu Nha ngẩn ra, đây là lần thứ hai nàng nghe đến cái tên này, thế nhưng sinh ra cảm giác thân thiết có lý do, có lẽ, Mặc Trạc này là vũ khí để nàng sống sót.

      “ Thế nào? muốn ?” Ánh mắt nam tử đột nhiên trở nên ác độc, chuẩn bị phá cửa mà vào.

      , phải!” Liễu Nha vội vàng khoát tay, “ Ta biết ta ở đâu, nhưng có a ở tay ngươi, sớm muộn gì cũng tới! Ngươi cần gì phải gấp?”

      Nam tử ngơ ngẩn, hơi trầm tư, bàn tay chuyển động, cửa nứt ra bộp bộp, Liễu Nha chấn kinh thiếu cút nữa ngã mặt đất, ngước mắt lên, nam nhân từ cao nhìn xuống nàng.

      “ Ngươi ngươi ngươi.........” Oa, nam nhân này có võ công giỏi, tin tưởng bằng công phu mèo cào của nàng sợ là.

      “ Ngươi tốt nhất cần giở trò gì, ngoan ngoãn ở trong hoàng cung đợi, nếu như muốn trốn, kết quả của ngươi như cánh cửa này!” Nam tử lạnh lùng mở miệng.

      “ Yên tâm , ta trốn, ta chờ Mặc Trạc tới cứu ta!” Liễu Nha hạ rèm mắt xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng.

      Nam tử hừ lạnh tiếng, xoay người, gió thổi lất phất, Liễu Nha đột nhiên khịt lỗ mũi, mùi vị này......... Giống như là mùi khử trùng, lại khiến nàng nhớ đến đại, chẳng lẽ cổ đại này cũng có nước sát trùng sao?

      “ Ngươi chờ chút!” Nàng đứng lên, lỗ mũi dùng sức ngửi, sai, là mùi người đàn ông này, nàng bỗng dưng nghĩ đến khả năng, khuôn mặt nhắn biến đỏ.

      Tiểu Lộc từng , nam tử có vài thứ giống như nước sát trùng!

      “ Còn có chuyện gì?” Nam tử vui ngước mắt, giọng lạnh lẽo.

      có việc gì, chỉ cảm phiền ngươi về sau nên tắm rửa sạch thân thể hãy đến, mùi này, dám khen tặng!” Nàng chỉ chỉ thân thể nam tử, lộ vẻ tức giận mở miệng.

      “.........” Kim Minh lạnh lùng cau mày, khóe môi hơi co quắp.

      “ Nữ nhân, vẫn cẩn thận cái đầu ngươi !” Cửa phòng phịch tiếng đóng mạnh, lâu sau, vang lên thanh vật nặng rơi xuống nuóc. Bên ngoài phòng chứa củi chính là hồ nước, đáy hồ trong suốt.

      Liễu Nha ngồi sững đất, tay bé chống quai hàm, thế nhưng cảm thấy buồn cười, có lẽ, người đàn ông này đáng ghét như trong tưởng tượng. Nhưng Mặc tộc rốt cuộc là tộc gì? Hơn nữa.......... Nàng vuốt ve sau lưng bóng loáng lần nữa, là nàng bị Bạch Lang cào trầy, tại sao vết thương cũng có? Còn có bớt trăng trong miệng bọn họ là thế nào? Có lẽ tìm được Mặc Trạc trong truyền thuyết, là có thể gỡ giải thân thể của nàng.

      *****

      Lưu Ly cung, Thái hậu lo lắng nhíu nhíu mày, “ Ngươi hôm nagy Minh nhi hỏi tới Kim Lang? Huy nhi, Lục Ánh thấy Minh nhi thực , ngươi mau sớm xử lý sạch nàng ta, lưu lại cuối cùng là mầm tai vạ.”

      “ Mẫu hậu, Lục Ánh thần chí , hơn nữa ta phái người giám thị cẩn thận, gây ra họa, chỉ cần đem trăng tròn tiếp theo, đưa Thanh Thanh vào phòng chứa của hoàng huynh, chúng ta biết Thanh Thanh có phải ngôi sao Mặc tộc trong truyền thuyết hay . Nhưng mà trước lúc đó, chúng ta phải dùng tất cả các biện pháp bảo vệ Thanh Thanh an toàn, người cũng biết, hoàng huynh hận nhất chính là Mặc tộc!” Kim Huy từ từ mở miệng, nhàng nhấp trà nóng, khí nóng hòa hợp từ từ lên, làm cho người ta nhìn mặt .

      “ Ngươi xác định Thanh Thanh chính là người trong Mặc tộc sao? Nếu như chỉ là người bình thường trong Mặc tộc, chúng ta lưu nàng ta lại cũng là mầm tai vạ!” Thái hậu hơi cau mày.

      “ Mẫu hậu, cơ hội ngàn năm có , chẳng lẽ người nhẫn tâm mỗi tháng thấy nữ tử chết thảm sao? Quan trọng nhất là, càng như vậy, người khổ sở hơn!” Kim Huy dừng lại, giọng kiên quyết.

      kiềm chế được vê tràng hạt, Thái hậu chậm rãi nhắm mắt lại.

      Kim Nhật, đứa bé đáng thương của nàng ta!

      “ Nhật nhi........ được ?”

      “ Tà tính của Minh nhi từ từ áp chế Nhật nhi xuất , tiếp tục như vậy nữa, Nhật nhi biến mất đấy!” Kim Huy giọng .

      , thể, Nhật nhi là phần của Minh nhi, chỉ khi Nhật nhi tồn tại Minh nhi mới có thể tính là người! Nếu như Nhật nhi biến mất........” Thái hậu mở mắt ra, ánh mắt trở nên sợ hãi.

      “ Kim Lang Vương tộc của chúng ta hủy diệt, mẫu hậu, giữ được Thanh Thanh là cơ hội duy nhất!” Kim Huy giọng .

      Thái hậu trầm mặc, ngước mắt nhìn vầng trăng sáng trời, nếu như vầng trăng cong soi sáng vĩnh viễn thay đổi, nếu như đứa bé của nàng Kim Nhật vĩnh viễn cười đơn thuần, mà phải Kim Minh tà ác......

      Tất cả đều có thể thực sao?
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Bức cung

      Sáng sớm, Thái hậu cần bất luận kẻ nào bẩm báo trực tiếp vào Doãn Thiên cung, khí có chút lành lạnh, ánh mặt trời mới lên dập dờn màn che màu trắng. Chỉ là ngay cả ngủ Kim Minh đều như thức tỉnh vậy, nàng vừa vào tẩm điện, chỉ nghe thấy bên giường truyền đến thanh sột soạt, khi nàng muốn nghịch ngợm kéo màn che ra, mặt nạ hoàng kim tứ bình bát ổn* đeo ở mặt Kim Minh, chỉ lộ ra đôi mắt xanh biếc, khẽ nâng cằm bóng loáng lên, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

      *tứ bình bát ổn: an ổn

      Ánh mắt lạnh lẽo này khiến nụ cười mặt Thái hậu cứng lại, có lẽ Huy nhi đúng, Minh nhi, càng ngày càng xa lạ!

      "Mẫu hậu, cái trò chơi này cũng dễ chơi chút nào!" Nam tử lười biếng hơi nhếch môi, giọng lạnh lùng, giống như thanh khối băng đụng chạm, khẽ dựa về phía sau, lông mi dày đậm màu vàng, theo hô hấp rung động nhè , trong cẩm bào tơ tằm rộng mở là da thịt màu mật ong thường thấy ở nam nhân.

      "Nhưng mẫu hậu thích bộ dáng ngươi khi chưa có tỉnh ngủ!" Thái hậu đè ép thương cảm trong lòng xuống, mặt biến sắc ngồi xuống giường rồng, tay duỗi ra khoảng do dự giây, vẫn nhàng vỗ vào cánh tay của Kim Minh.

      Có mặt nạ hoàng kim che giấu, Thái hậu nhìn nét mặt Kim Minh, nhưng nàng biết, Minh nhi nhất định là kiên nhẫn nhíu cặp lông mày tựa như trăng rằm kia.

      "Trẫm thích!" Kim Minh lạnh lùng , mặt biểu cảm đưa cánh tay dời .

      Thái hậu K=khẽ thở dài trong lòng, chỉ có thể chuyển qua giường tơ vàng trước mặt , ngồi nghiêm chỉnh.

      "Về chuyện Thanh Thanh. . . . . ."

      Lời của nàng vẫn chưa hết bị Kim Minh lạnh lùng cắt đứt, tròng mắt xanh u ám nở rộ ánh sáng mê ly: "Là hoàng đệ bảo mẫu hậu tới giúp hay sao?"

      Thái hậu ngẩn ra, sắc mặt có chút cứng ngắc.

      "Cho tới bây giờ Hoàng đệ chưa từng để ý nữ nhân nào như vậy, giờ thế nhưng kinh động mẫu hậu!" Kim Minh nhàng đặt đôi tay ở sau gáy, lạnh lùng mở miệng.

      "Đúng vậy, mẫu hậu cười , nhưng cứ thích! Minh nhi, là đệ đệ của ngươi, ngươi hãy thuận theo ý của !" Thái hậu cười duyên .

      "Mẫu hậu, nữ nhân kia là người của Mặc tộc, hài nhi tha cho nàng ta!" dừng lại, ngước mắt nhìn nàng: "Dù là phụ hoàng, hài nhi vẫn như vậy!"

      Trong lòng Thái hậu trầm xuống, nhịn được trầm mặc.

      Khéo léo từ chối Thái hậu muốn cầu xin cho người khác xong, thị nữ hầu hạ mặc cẩm bào vào, Kim Minh nghiêng thân thể cao lớn rắn rỏi đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mặt trời mới lên phát ra màu vàng làm mái cong lưu ly loé lên, xuyên qua hành lang cũ tĩnh mịch, rơi vào trán , chiếu rọi cằm tuấn tú hoàn mỹ giống như sứ trắng.

      "Hoàng thượng!" Mạc Thương tiến lên, tròng mắt cung kính.

      "Tra được?"

      "Dạ, đêm đó, quả có hai nữ nhân vào cung, là hoa khôi Lục Ánh lầu Hợp Hoan, chính là nữ tử tên Tố Thanh Thanh, là người Thanh Quán lầu Hợp Hoan, chỉ là sau đêm Lục Ánh vào cổ họng bị quào trầy, cũng giống như bị kinh sợ, thần chí , luôn ở nhà vợ lẽ của Thanh Huy viên!"

      "Cổ họng bị quào thương?" Ánh mắt nam tử trở tối.

      "Dạ . . . . . Hẳn là Kim Lang trong truyền thuyết . . . . . ." Mạc Thương dừng lại, đầu cúi xuống thấp hơn.

      " xuống !" Nam tử giọng , cả người tản ra loại làm người ta run sợ, hơi thở tràn đầy tà ác.

      Mạc Thương vội vàng lui xuống, ra đến trước tẩm điện, như có điều suy nghĩ ngoái đầu lại nhìn bóng dáng lạnh lùng của Hoàng thượng.

      Khi Kim Minh bước ra tẩm điện, ánh mặt trời mới lên lại bị đám mây đen che lấp, cả vùng đất mờ mịt, giống như sắc mặt trầm của Kim Minh, ngay sau đó, đùng đùng, chân trời chợt có sấm đánh đùng đoàng.

      Liễu Nha nằm ở trong phòng củi, sáng tinh mơ bị trận sấm sét làm cho thức tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt, thói quen muốn giật áo nhung lông vịt ấm áp, tay bé quơ qua lại lấy phải khúc củi cứng rắn, đầu của nàng trong nháy mắt tỉnh táo lại.

      Cửa phòng củi đột nhiên bị bóng đen đá văng, vừa lúc đó, trận sấm rền vang lên, sau đó là chớp, ngay sau đó là cơn mưa to tầm tã rào rào rơi xuống.

      Gió lạnh xen lẫn hạt mưa lạnh lẽo thổi vào phòng chứa củi, thổi tới người Liễu Nha, nàng khỏi rùng mình cái, hai cánh tay ôm chặt ngước mắt nhìn người trước mặt.

      Cẩm bào rồng, cần suy nghĩ cũng biết kẻ dương quái khí đó là Hoàng đế, Liễu Nha nhịn được mắt trợn trắng, phải Hoàng đế cổ đại rất bận sao? Có nhiều chuyện quốc gia đại chờ xử lý, nhưng tại sao vị trước mắt này sớm muộn đêu thấy tới đây?

      “ Này, Hoàng thượng lão gia, cần sớm như vậy chứ? Ta chạy, yên tâm !” Nàng nâng tay bé lên nhàng vỗ vào đùi nam tử hai cái, bày tỏ an ủi, vẻ mặt kia giống như an ủi con chó bị thương.

      Nam tử chậm rãi nheo mắt lại, lạnh lùng nhấc chân, chút do dự dừng lại cũng có, đá về phía Liễu Nha, Liễu Nha bừng tỉnh tránh ra, cặp ủng đen lướt qua trước mặt nàng, khí thế bức người.

      “ Hừ, ta giết.” Liễu Nha ngẩn ra, thể nào, thích đùa giỡn?

      , đêm đó ngươi trông thấy Kim Lang?” Nam tử từ cao nhìn xuống, mở miệng , mắt xanh nhìn chằm chằm nàng.

      Tốn sức ngẩng đầu nhìn nét mặt lãnh của nam tử, trong đầu Liễu Nha nhanh chóng lướt qua vài tia sáng.

      có!” Nàng mở miệng như đinh chém sắt, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.

      “ Nữ nhân, trẫm có nhiều kiên nhẫn!” Nam tử duỗi bàn tay kéo nàng từ mặt đất lên, tròng mắt xanh biếc sáng loáng kinh người.

      “.........” Chuyển động cổ cái bởi vì nhìn lên mà trở nên đau nhức, độ cao này vừa đúng nhìn thẳng .

      “ Ta biết, buổi tối đó ta chỉ thấy hình ảnh, biết là người hay là lang!” Liễu Nha vô cùng chân thành, có lẽ là muốn bảo vệ Kim Huy, tại nàng và Kim Huy như châu chấu sợi dây, nếu như Kim Huy gặp chuyện may, nàng dĩ nhiên cũng trốn được.

      sao? Ngươi , trẫm khách khí!” Tay nắm chặt váy nàng, mặt Liễu Nha đỏ lên, thầm cắn răng giãy giụa.

      Thân thể bị nam nhân hung hăng kéo đến trước cửa phòng củi, bên ngoài, thình lình xảy ra mưa rào rạt, giọt mưa tầm tã trút xuống, giống như có vô số dòng sông từ trời xnh kéo dài tới đất, chỉ trong chốc lát, đất hội tụ thành từng con sông .

      Gió càng ngày càng lạnh, mưa thu lạnh lẽo, những lời này quả nhiên sai.

      “ Ngươi...... Ngươi làm gì đấy?” Hàm răng Liễu Nha bị lạnh đánh vào nhau, hai tay bé dĩ nhiên quên ôm chặt trước ngực, giữ cổ áo, nàng cũng có quên, phía sau lưng của nàng mở cửa sổ ở mái nhà, cẩn thận, nàng liền trần truồng nghênh đón sấm sét sáng sớm ở cổ đại!

      “ Để cho ngươi !” Nam tử hừ lạnh, cánh tay chắc khỏe, Liễu Nha cao mét sáu hai, thể trộng 50kg giống như là con mèo , dễ dàng bị nam nhân xách vào trong mưa to, mưa to rào rào trút xuống khiến nàng mở mắt được, nàng chỉ có thể cố sức huy động tay bé, nắm chặt lấy bàn tay nam tử, muốn vặn bung ra.

      Mưa to ùn ùn kéo đến xối lên người Liễu Nha, cái lạnh làm nàng rùng mình, nam tử vân trường bào cũng bị dính nước, nhưng lại thờ ơ.

      Tóc dài bị dầm mưa ướt nhẹp sáng bóng như lưu ly, giống như mạng nhện xiêu xiêu vẹo vẹo dính sát hơn nữa vào gương mặt Liễu Nha, sau đó xuôi theo cổ , đến chỗ hô hấp khễ phập phồng trước ngực. Bàn tay nam tử dán chặt trước ngực nàng, kiềm hãm được híp hai mắt, mắt xanh biếc từ từ trở nên trong suốt. Váy của nàng sớm ướt đẫm dán chặt ở người nàng, cái yếm sớm bị nàng lấy xuống do bị Bạch Lang công kích rách bươm, hai điểm trước ngực giống như hồng mai nở rộ ở trong gió rét lạnh run.

      Ngước mắt trông thấy khuôn mặt nhắn của nữ tử, ngũ quan làm bộ đáng thương thậm chí có thần thái kiên cường bất khuất, môi hồng mím chặt, hơi tái nhợt. Vẻ mặt khuất phục của nữ tử tự dưng kích thích kiên nhẫn của , năm ngón tay của siết chặt, môi mỏng bỗng nhiên nâng lên nụ cười, tà tứ mê người.

      “ A!” Liễu Nha kêu khẽ tiếng, sa mỏng xanh người đột nhiên bị kéo xuống, thân thể của nàng cũng bị kéo lảo đảo, ngã rầm ở trong bùn.

      Mưa to mãnh liệt cọ rửa sống lưng của nàng, khuất nhục khiến Liễu Nha cắn môi chặt, nàng nằm ở trong nước bùn, tay bé chèo chống mặt đất, muốn ngồi dậy, bớt trăng eo ếch bởi vì thân thể nàng xoay mà trở nên sinh động, sáng bóng đỏ sậm quỷ dị.

      Hai mắt xanh u ám của nam tử chăm chú nhìn chằm chằm bớt trăng đỏ sậm, vẻ mặt từ từ trở nên hòa hoãn, màu xanh càng ngày càng cạn, càng ngày càng sáng ngời, sáng ngời giống như có thể phản chiếu ra cả mùa xuân ấm áp.

      Vào lúc Liễu Nha muốn bò dậy, đôi bàn tay đè mạnh xuống sống lưng của nàng, nàng bộp tiếng, lại bị đè xuống trong bùn.

      “ Khốn kiếp!” Liễu Nha quở trách nhe răng khẽ nguyền rủa ra tiếng, thân thể lại đột nhiên cứng đờ, bởi vì bàn tay nam tử chậm rãi dao động ở lưng nàng, xúc cảm lạnh như băng, bóng loáng, êm ái, mang theo ngứa ngáy làm cho nàng ngửa đầu bật cười.

      Mưa to trong nháy mắt tưới vào trong tai nàng, trong đôi mắt, thậm chí trong lỗ mũi, hắt xì, con bà nó, người cổ đại đều có ham mê biến thái sao? Sờ cái gì chứ!!
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: Con ngươi thịt nguội

      Nam tử khẽ thở ra hơi, xúc cảm trơn nhẵn, giống như có sức mạnh kì dị, nhã nhặn, mát mẻ, như mỹ nữ U Lan, tựa như dây đàn cháy, đứt quãng, từng sợi tơ, từ từ an ủi suy nghĩ rối loạn cùng cảm xúc cáu kỉnh của .

      "Ngươi. . . . . . Sờ đủ chưa?" Có thể nhẫn nại nhưng thể nhẫn nhục, bắp chân nâng cao, kích nặng nề hướng về phía cằm nam nhân.

      Có lẽ là quá mức trầm mê, có lẽ là như có điều suy nghĩ, Liễu Nha cho là thể nào đánh được , tình sau khắc cũng trở nên quanh co khúc khuỷu.

      Đầu gối của nàng hung hăng đánh vào cằm nam nhân, có điều nghe trong mưa to, nam tử hừ lạnh tiếng, cái đầu xinh đẹp lấy loại tư thế vô cùng ưu mỹ lệch qua bên, tóc vàng tung bay, nước vẩy ra, sau đó, bàn tay vốn di lưng nàng nhanh chóng chuyển sang ôm lấy đầu của .

      Giống như là tiếng rên rỉ, giống như là tiếng gào thét, tóm lại, tất cả đều trở nên mê ly trong cơn mưa xối xả, Liễu Nha hoảng sợ bò dậy, muốn trốn, hai chân lại bị nam nhân ôm chặt lấy.

      Tim gan run sợ ngoái đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt cái, khiến cho Liễu Nha trố mắt ngay tại chỗ, bây giờ là tình huống như thế nào, nam tử tà khí xinh đẹp giống như chịu đựng hành hạ khó thừa nhận, mặt nạ hoàng kim bị vứt sang bên, ngũ quan mặt kỳ dị vặn vẹo thành khối, giống như da bánh bao, tóc vàng xinh đẹp bởi vì nước mưa mà rối loạn, từng sợi quấn quanh ở cổ , giống như con nhện phun ra mạng, mặt là màu sắc tro tàn.

      "Ngươi. . . . . . sao vậy?" Liễu Nha kinh ngạc mở miệng, muốn liều mạng rút hai chân mình từ trong ngực nam tử ra, tuy nhiên vẫn phí công.

      Nam tử lên tiếng, chỉ là mắt nhắm, môi mỏng khẽ nhếch, phát ra từng tiếng rên rỉ thống khổ.

      "Này, ngươi buông tay!" Bên này vang động kinh động thị vệ cách đó xa, hỗn loạn gọi to, lấy xu thế mây đen rợp trời mà đến.

      "Nhanh buông tay, nếu buông tay khách khí đâu!" Bị Kim Minh kéo đặt mông ngồi xuống dưới đất, Liễu Nha muốn nổi điên lên dùng sức đạp lồng ngực nam tử, nàng biết, nàng nhất định phải trốn, cước đá Hoàng thượng, chỉ sợ đơn giản là chu di cửu tộc, phải để sống bằng chết. . . . . . Oa ha ha, phải chạy thoát thân, ta đạp đạp đạp, liều mạng đạp!

      "Đừng . . . . . ." Nam tử đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt lấp lánh như sao, lại là màu đen bình thường, đen tối thâm thúy, trắng sáng như tuyết.

      "Ngươi. . . . . ." Thân thể Liễu Nha cứng đờ, cho là mình
      xuất ảo giác, tinh thần bất giác bị cặp mắt đen bắt , thương cảm lại mê người.......... Nàng vừa định bò lên trước xem cẩn thận, nhóm người rào rào vây nàng thành nước chảy lọt từng thanh giáo lạnh lùng đặt tại đầu, đầu vai, phía dưới, bao gồm mông của nàng, giống như gươm giáo đan thành nhà tù, vây nàng khốn thể động đậy.

      “ Oa oa oa, đừng có giết ta!” Liễu Nha hoảng sợ ngước mắt, trong hai tròng mắt của mọi người thị vệ đều phun ra ngọn lửa kinh người, cần dộng thủ, ánh mắt có thể đẩy nàng vào chỗ chết.

      “ Ta..... ” Nàng đột nhiên nhớ lại mới vừa thấy nam tử biếm hóa quỷ dị, vội vàng quay đầu lại nhìn, oa ha ha, lúc nào nam tử mang lại mặt nạ hoàng kim rồi, cẩm bào màu vàng mặc dù dính đầy nước bùn, nhưng uy nghiêm như cũ, tóc vàng ướt nhẹp, tròng mắt xanh u ám, ánh mắt như gần như xa, giống như chỉ gần trong gang tấc, rồi lại xa cuối chân trời.

      “ Ngươi......” Thần linh ơi, ban ngày gặp quỷ! Liễu Nha khẩn trương xoa mắt lại nhìn xem, sao tròng mắt màu xanh giống như cục diện đáng buồn, lẳng lặng nhìn nàng, nửa ngày thế nhưng có động tĩnh gì, nào còn bóng dáng tròng mắt đen?

      “ Nữ tử lớn mật, lại dám mạo phạm Hoàng thượng!” Thủ lĩnh Thị vệ lạnh lùng lên tiếng, thanh giáo đè chặt ở mông nàng đột nhiên dùng sức, Liễu Nha kêu lên tiến sợ hãi.

      Đồ chết tiệt, thậm chí có người nhân cơ hội ăn đậu hũ của nàng! Đậu hũ? Liễu Nha dừng hô hấp lại, nhịp tim dừng lại, thân thể cứng đờ, do dự nhìn xuống dưới.........

      Da thịt trắng noãn bị nước mưa cọ rửa giống như mộy con heo ngâm lâu, phát ra ánh sáng trầm tĩnh, người trần truồng, quần dài màu xanh quấn quanh chặt ở hai chân nàng, vóc người nổi bật đường cong khêu gợi.

      Cạc cạc, thanh đàn quạ bay qua, khuôn mặt Liễu Nha thê lương, hơi do dự ngước mắt, đỉnh đầu là nhóm người đông nghịt, ánh mắt tựa như lang như hổ..... Xong đời! Trước mắt của nàng chỉ có hai chữ to đùng này ngừng lay động.......

      Nàng giống như có thể doán được tương lai của nàng rồi, trước tiên bị những người này thôi bạo kéo , sau đó đến chỗ lang...... Ô ô, thê thảm, thê thảm!

      “ Móc con mắt xuống!” thanh giống như tới từ địa ngục, chợt văng ra từ trong môi nam tử.

      “..........” Thân thể Liễu Nha cứng đờ, xem ra thái độ của nàng đối với cái chết còn lạc quan chút....... Mắt....... Đừng mà! Nàng che kín khuôn mặt nhắn. Móc mắt rất hung bạo........ Có phải quá mức máu tanh hay !

      Bốn phía tĩnh mịch.

      “ Thế nào? Cần trẫm tự thân động thủ sao?”
      “ Có thể hay ........” Liễu Nha nhíu nhíu mày, muốn thương lượng, lời còn chưa hết, “ A!” Chung quanh đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, rầm rầm, nước mưa nhuốm máu, xen lẫn con ngươi tròn vo đổ ập xuống, cạch cạch rơi đầy đất!

      “...........” Liễu Nha ngây người, cái miệng nhắn há to, muốn , lại bị nghẹn trong cổ họng, trong nháy mắt, mưa rơi càng lớn, con ngươi linh lợi kia rất nhanh bị nước mưa cọ rửa ở trước mặt nàng, đen sẫm trắng trắng, mọi người mở mắt nhìn nàng chằm chằm, cả người nàng đột nhiên chết lặng, đáy lòng xông tới cảm giác sợ hãi thấu xương, móng tay bấm sâu vào trong thịt, nàng lại cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy trước mắt đen sẫm trắng trắng, trắng trắng đen sẫm, sau đó thân thể cứng đờ, ầm ầm ngã xuống đất.

      Nam tử tiến lên, tròng mắt xanh biếc giống như rêu trong hồ nước, sâu lường được, cởi cẩm bào màu vàng ra, chậm rãi đắp lên người nữ tử, để ý đến những thị vệ kia kêu rên, tiến lên ôm lấy nữ tử, bóng lưng chỉ mặc áo lót tơ tằm từ từ biến mất ở trong màn mưa.

      Đứng ở xa quan sát hết thảy, Kim Huy trốn ở sau điện nhíu hai hàng lông mày lại trầm tư, cảm xúc trong mắt bí hiểm, khó có thể phân biệt.

      Liễu Nha giống như nằm mơ giấc mộng rất khủng bố, trong mộng những con ngươi đen sẫm trắng trắng đuổi theo nàng lâu, sau đó bộp tiếng, toàn bộ dính vào mặt của nàng.

      “ A!” Nàng sợ hãi kêu lên rồi tỉnh lại, hai tay bé ra sức vỗ khuôn mặt nhắn, “ ..... phải mắt!” Nàng tựa như điên hô to, lúc chống lại cặp mắt mị màu xanh, thân thể lại cứng đờ, luồng khí lạnh ngừng dâng lên từ trong lòng.

      Kim Minh đứng ở trước mặt nàng, tóc dài màu vàng kim, long bào màu vàng, vừa liếc mắt nhìn qua sáng loáng mảnh, ánh mắt chói lọi, lần này có mang mặt nạ, lông mày dài xinh đẹp tuyệt trần, da thịt trắng noãn mềm nhẵn, môi đỏ mọng ướt át, miễn cưỡng tựa vào giường, giống như tinh liếc xéo nàng.

      Ai, tại sao trái tim của nàng mạnh khỏe như vậy, trải qua những chuyện kinh khủng này còn có thể sống...... Còn phải đối mặt với bạo quân kinh khủng này........

      “ Nếu tỉnh, vậy thành cho ta biết chuyện Kim Lang, tình hình vừa rồi người cũng thấy đấy, tất cả người nhìn thấy gương mặt của ta, móc hết mắt, nặng hài cốt còn, xem ra, đây là lần thứ ba ngươi thấy!” Khóe miệng nam tử chậm rãi dắt ra nụ cười lạnh lẽo quỷ dị, ngón tay trắng nõn đưa ra nhàng tìm đường cong hoàn mỹ trung, trái tim Liễu Nha ngừng co rút theo mấy ngón tay.

      “ Ta biết!” Đột nhiên nhắm mắt lại, Liễu Nha lớn tiếng . Nếu vừa bắt đầu phủ nhận, vậy chống cự đến cùng!

      biết?” Nam tử cười khẽ, trong tiếng cười xen lẫn hừ lạnh.

      biết, ta chỉ nhìn thấy bóng lưng, bóng lưng thôi!” Liễu Nha đưa đầu ngón tay ra, làm bộ dáng đáng thương mở miệng.

      “ Rất tốt, ngươi đấy!” Nam tử cười lạnh, đứng đạy, mắt xanh chuyển cái, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át cười tiếng: “ Ngươi hẳn đói bụng rồi, xem thử thức ăn trẫm chuẩn bị cho ngươi, ngươi nhất định thích!”

      Vung tay lên, thị nữ cúi đầu vào, run rẩy dâng thức ăn ngon lên.

      Chỉ liếc mắt cái, Liễu Nha liền nằm lỳ giường nôn ra trận, bên trong mâm, là khay con ngươi đen sẫm trắng, mỗi cái giống như cầu thủy tinh bóng loáng, vẫn còn rất cẩu huyết, gọt mấy miếng dưa chuột làm phụ gia, sau đó lại thêm hai quả đào, làm thành con ngươi thịt nguội.

      Biến thái! Ác ma! Tại sao nàng phát bệnh tim đến chết để trở về đại!

      Nam tử nhàn nhã nhìn Liễu Nha nôn ọe, mỉm cười khóe môi cũng chậm rãi mở rộng, ánh mắt vô cùng dịu dàng săn sóc: “ Chỉ cần ngày ngươi , vậy trong mỗi ngày ngươi phải ăn những thứ này, yên tâm, bây giờ mặc dù khí trời nóng bức, nhưng trẫm có hầm băng, có thể đóng băng, nếu như ngươi thích ăn đóng băng, trẫm có thể sai người làm cho ngươi thứ tươi sốt!”

      Lúc Kim Minh lời này, thân thể hai người thị nữ ràng lay động, hai chân mềm nhũn như muốn ngã mặt đất.

      Đóng băng......... Tươi sốt.......Nàng đều thích...........Nôn nôn nôn, ọe ọe, ngày đêm được ăn cơm, cũng chỉ là nước chua mà thôi!
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :