1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 114: Tiếp

      Tiếng ?” Kim Huy cố tiêu hóa từ ngữ này, lông mày nhíu lại lo lắng càng dâng lên. Nam tử tóc vàng mắt đen, nên tin tưởng như thế nào đây? Huống chi những chuyện vừa xảy ra đều do làm…

      Vừa lúc này, ở đại sảnh Phủ châu Kim Huy và Nhung Thiên sau khi hành lễ với Hoàng thượng liền ngồi ở hai bên.

      Kim Minh ngồi ngay ngắn ở chính vị, ánh mắt tà mị quét qua người Kim Huy, kìm được mà nhíu mày: “Hoàng đệ, nếu như Trầm nhớ lầm, phải ngươi nên ở Lang thành bảo vệ Hoàng cung sao?” Kim Huy ngẩn ra, chống lại tròng mắt thâm thúy của nam tử, có chút quen đành đứng dậy ôm quyền: “Vâng, Hoàng huynh, chỉ là nơi này chiến tranh căng thẳng, ta sợ Nhung Thiên thể ứng phó, hai ngày trước liền tới nơi này!”

      vậy sao?” Nam tử chau mày, như nhớ lại chuyện gì, cười khẽ tiếng: “A, Trầm nhớ rồi, lúc Trẫm ở phương Nam, từng thu được phong mật hàm của Nhung Tướng quân, mật hàm biết Hoàng đệ muốn lấy tính mạng của mình để trao đổi tính mạng của Ngọc Triệt? Có chuyện này ?”

      Kim Huy ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn , đối với khuôn mật tuấn dật nụ cười tà mị đó càng cảm thấy xa lạ. mở miệng: “Vâng!”

      Kim Minh lắc đầu cái, đồng ý: “Hoàng đệ, chuyện nơi này có Trầm, ngươi nhanh trở về Hoàng cung !”

      Nhất thời Kim Huy cảm thấy khó chịu, Ngọc Triệt chết ở tay Kim Minh, chỉ muốn làm chút gì đó cho Kim Lang vương triều, nhưng Kim Minh lại như trách xen vào chuyện của người khác.

      “Nhung Thiên, ban bố chiếu thư của Trẫm, Ngọc Triệt hại chết Nguyệt phi, trừng phạt đúng tội, nếu Tiên Nô muốn đòi công đạo cho Công chúa của bọn họ, vậy Kim Lang vương triều ta cũng vì phi tử của Trẫm mà đòi công đạo!” Nam tử đứng dậy, lạnh lùng bước , khôi giáp người phát ra tiếng.

      Nhung Thiên giật mình, ngước mắt nhìn Kim Huy, Kim Huy nhíu mày.

      “Như thế nào? Ngươi dám cãi lời của Trẫm?” Kim Minh lạnh lùng nhíu mày, ánh mắt u ám mấy phần.

      “Mạt tướng dám!” Nhung Thiên khom người sợ hãi.

      “Hoàng đệ, người trở về thành , nơi này có TRẫm là được rồi!” Nam tử tiến lên, nhàng vỗ vai .

      Kim Huy đành phải khom lưng hành lễ rồi lui ra.

      Từ từ lật cuốn Đan kinh, nhìn chữ viết chằng chịt giấy đúng là chữ mà chưa bao giờ thấy, lúc sau, từ từ đóng sách lại.

      “Thanh Thanh, ta có thể tin ngươi sao?” ngước mắt, ánh mắt có chút xác định.

      “Huy, ta cũng biết, nhưng mà ta lựa chọn tin tưởng Kim Minh, tin tưởng có thể đánh đuổi Tiên Nô ra khỏi lãnh thổ Kim Lang vương triều! Chiến tranh cùng với Đại Hách, ngươi nhìn thấy, vừa thảm thiết vừa oai hùng, chỉ dùng ba ngày, thu phục năm tòa thành trì, đuổi quân Đại Hách ra khỏi biên giới, Huy, chẳng lẽ ngươi thể tin sao? thể tha thứ cho sao?” Khuôn mặt Liễu Nha buông lỏng, vội vàng mở miệng.

      phải tha thứ, mà là thể nào tha thứ, tất cả những chuyện làm đều lên trước mắt ta, mẫu hậu chết, tai họa Kim Lang vương triều phải gánh chịu, đều do tạo thành! Là hại mọi người, nhưng mọi người vẫn bảo vệ ! Ngay cả ngươi, Thanh Thanh, ngươi vẫn đứng bên cạnh , bất luận làm ra chuyện tổn thương người khác như thế nào!” Liễu Nha lắc đầu, biết nỗi khổ trong lòng Kim Huy, từ lúc hiểu chuyện tới này, chính là thế thân của Hoàng thượng, mọi chuyện đều do xử lý, che giấy, thậm chí mất suýt chút nữa trở thành Vương phi của ! Nhưng tất cả đều do Đồng tử tạo thành, thể trách Kim Minh được.

      Từ từ tiến lại gần, bàn tay trắng nõn nhàng cầm lấy bàn tay nam tử, trầm mặc.

      “Vương gia!” Sau lưng, Nhung Thiên vội vàng bước tới, dừng bên ngoài cách đó tầm mười mét, nhàng gội.

      Thân thể Kim Huy cứng đờ, nỡ rút ta ra khỏi bàn tay Liễu Nha, yên lặng rời , tới trước mặt Nhung Thiên.

      “Có chuyện gì?”

      “Vương gia, người phải trở về sao?” Sắc mặt Nhung Thiên hết sức lo lắng.

      “Ừ!” lúc sau, Kim Huy gật đầu cái.

      “Nhưng mà…” Nhung Thiên cúi người xuống, bên tai , đột nhiên Kim Huy mở to hai mắt: “Ngươi ?”

      “Thiên chân vạn xác, hôm nay Tiên Vu mặc đồ trắng, đốt giấy để tang cho tù binh chết, trùng trùng điệp điệp, xem ra, hồi ác chiến!” Nhung Thiên khẽ thở dài hơi.

      “Qủa Hoàng huynh…” Kim Huy lắc đầu, cách nào có thể hình dung. Tình huống trước mắt mà , Kim Lang vương triều chỉ thắng trận nhưng lại giết 3000 tù binh, như vậy tù binh của bọn họ… Kim Huy dám tưởng tượng.

      “Hoàng huynh vẫn ở đại điện sao?”

      “Vâng!”

      “Theo ta đến đó” Kim Huy lạnh lùng phất ống tay.

      “Nhưng mà Vương gia, Hoàng thượng muốn ngài hồi cung!” Nhung Thiên mở miệng, bước chân Kim Huy ngừng lại.

      có thể yên tâm hồi cung sao? Người kia là Hoàng huynh của sao?

      Bao phủ làn áo màu bạc bên ngoài Cừ thành, Tiên Vu thân áo trắng đứng đó, phía đầu xe cắm cờ Tiên Nô, phía sau là binh lính mặc trang phục chiến đầu của Kim Lang vương triều, bọn họ quỳ ngã dưới đất, cúi thấp đầu.

      Đó là tù binh Kim Lang vương triều, hôm nay, cho bọn họ nợ máu phải trả bằng máu.

      Đại quân Tiên Nô sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề, vây quanh giọt nước cũng chảy lọt, trong tay họ nắm trường mâu, hô to vang vọng khắp trời: “Giết, giết giết, nợ máu phải trả bằng máu!”

      Mạnh mẽ giơ tay, tiếng hô ngừng lại, Tiên Vu ngước mắt, lạnh lùng từ đỉnh núi nhìn xuống nam tử: “Kim Minh, từ trước đến giờ hai nước giao chiến giết tù binh, nhưng ngươi lại giết 3000 tướng sĩ của ta, hôm nay, bản Thái tử bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu”

      vung tay lên, ánh mắt sắc bén, lộ ra sát khí.

      Kim Minh đứng đỉnh núi, u lãnh cười tiếng, hằn giọng: “Tướng sĩ các ngươi nhìn, đám người dưới chân núi là huynh đệ của các ngươi! Người Tiên Nô, xâm lược quốc gia chúng ta, người người đều đáng chết, nhưng bây giờ bọn họ muốn ở lãnh thổ chúng ta giết hại huynh đệ chúng ta, xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

      “Cứu huynh đệ, đuổi Tiên Nô!” Tiếng hô vang động, khí thế ngất trời, binh lính Kim Lang vương triều nhẫn nại lâu, rốt cuộc dưới dẫn dắt của Kim Minh cũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

      Tiên Vu cười lạnh tiếng, nhắm thẳng vào Kim Minh: “ cảm thấy buồn cười vì ngu muội của các ngươi, các ngươi có biết, các người các ngươi bỏ tính mạng ra đều bảo vệ là con Lang hay , các ngươi có biết mười mấy năm qua, mỗi đêm trăng tròn, hại biết bao tỷ muội của các ngươi hay ?”

      Kim Minh hết sức thản nhiên, tà mị cười tiếng: “Lang ? Tiên Vu, quả ngươi rất biết chuyện cười, Trẫm là người, là người hoàn toàn bình thường, ban ngày ban mặt đứng trước mặt các ngươi, ngươi có chứng cớ gì Trẫm là Lang ?”

      Tiên Vu lấy cuốn kinh thư màu đỏ sậm đưa ra: “Đây chính là trấn quốc chi bảo của Kim Lang vương triều, Đan kinh, phía ghi nguyên do Kim Lang vương bị Kim Lang khống chế, Kim Minh, ngươi muốn chống chế nữa hay sao?”

      Sắc mặt Kim Minh tối sầm lại, Đan kinh, phải ở trong tay Liễu Nha hay sao? Tại sao lại ở trong tay ?

      Thấy Kim Minh gì, Tiên Vu càng thêm hài lòng, lớn tiếng: “Kim Minh, tại ngươi còn gì để đúng ? Đêm trăng tròn, ngươi đều biến thành hình Sói, giết hại sinh linh, Đế vương như vậy, các ngươi còn bảo vệ làm cái gì?”

      Đè lại nghi ngờ trong lòng, Kim Minh thản nhìn đón ánh mắt của nam tử: “Tiên Vu, ngươi cần lần lỗn, cái gì mà Đan kinh, cái gì mà trấn quốc chi bảo, cho tới bây giờ Trẫm chưa từng qua!”

      “Ngươi chịu thừa nhận?” Tiên Vu cười lạnh tiếng.

      phải của Trẫm, vì sao Trẫm phải thừa nhận? Tiên Vu, bớt nhiều lời vô ích , vẫn là gặp nhau ở chiến trường!” Kim Minh lạnh lùng hừ tiếng, vung tay lên: “Giết!” tiếng hô vang lên, tam quân rung động, ở đỉnh núi, Tiên Vu lạnh lùng vung tay lên, binh lính Tiên Nô đầy tù binh lên, đá từng người mặt đất, cung thủ chuẩn bị, nhắm bắn.

      “Ngừng!” Kim Minh vung tay lên, lạnh lùng nhìn về phía Tiên Vu, cười lạnh: “Tiên Vu, chỉ cần ngươi thả bọn họ, rút lui khỏi lãnh thổ Kim Lang vương triều, chung sống hòa bình, nếu …” Đôi mắt nam tử như bùng cháy ngọn lửa, ngọn lửa báo thù hừng hực cháy.

      “Kim Minh, cái tên nghiệt này, còn giả mù sa mưa làm cái gì? Giết hết cho ta!” Tiên Nô lạnh lùng ra lệnh, cung tiễn nhất loạt bắn ra, binh lính Kim Lang vương triều từng người từng người ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ vùng.
      Last edited by a moderator: 9/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 115: Giang sơn vẫn còn.


      khát máu bắn ra trong con mắt nam tử, lạnh lùng nhìn từng huynh đệ của mình, con ngươi bốc cháy ngùn ngụt, “Giết!” thanh ngoan tuyệt phát ra từ kẽ răng, giống như từ địa ngục lên, lạnh lùng hét lên.


      Kèn thổi lên, trống trận ầm ầm, khôi giáp màu bạc của quân Kim Lang vương triều từ đỉnh núi ào áo đổ xuống, như thác nước, nặng nề đánh về phía quân áo đen của Tiên Nô, máu bắn tung tóe, kêu rên ngừng, hoàng hôn,ánh mặt trời chiếu xuống, mang theo từng oan hồn cố chấp.


      Tình hình chiến trường có người báo cho Liễu Nha, nàng ôm chặt Đan kinh trong tay, rất lúc cũng chưa lấy lại tinh thần. ràng Đan kinh ở trong tay nàng, tại sao trong tay Tiên Vu cũng có bản? Vậy bản là ? bản là giả sao? Nàng mím môi chặt, bắt đầu lật xem, cho đến tờ giấy cuối cùng, nàng phát được chút sơ hở nào.


      “Thanh Thanh!” Kim Huy gõ cửa bước vào phòng, ánh mặt trời còn sót lại chiếu vào , vây quanh đều là ánh nắng vàng nhạt, nhìn cuốn Đan kinh người nàng, khó khăn mở miệng: “Ngươi biết chuyện gì chứ?”


      Liễu Nha gật đầu cái, đặt cuốn Đan kinh xuống giường, tỉ mỉ nhìn lượt, phát ra đầu mối.


      “Ngươi xem, có khả năng Tiên Vu đổi cuốn Đan kinh hay ?” Lời Kim Huy vang lên, có chút sâu kín xác định.


      Liễu Nha ngước mắt nhìn lên, thấy được ánh mắt hoài nghi của nam tử, kiên định lắc đầu cái: “ biết, tuyệt đối thể như thế, trừ phi Tiên Vu biết tiếng !”


      Kim Huy nhìn , than tiếng: “Ngươi chắc chắn như vậy sao?”


      Đón nhận ánh mắt bình thản của nam tử, Liễu Nha ngừng lại, mãi gì. Kim Huy nhìn khuôn mặt nàng, như hiểu ra điều gì, xoay người chạy ra ngoài: “Ta trộm cuốn Đan kinh trở lại, ngươi nhìn biết cái nào là cái nào là giả!”


      Bóng cây chập chờn che khuất bóng dáng của . Liễu Nga muốn ngăn lại nhưng rốt cuộc vẫn buông cánh tay xuống, có lẽ trong lòng nàng, nàng cũng có chút nghi ngờ, chỉ là miệng nàng vẫn cứng rắn mà thôi.


      Chiến tranh kéo dài ngày đêm, có thể hình dung ra tình cảnh đó thảm thiết như thế nào. Cuối cùng, Tiên Vu chịu nổi cho quân lui đến Vận Thành. Nơi này giống như Cừ thành, địa thế hiểm trở, đễ thủ khó công. Nếu phải lúc trước lòng quân Kim Lang vương triều tan rã, cũng dễ dàng chiếm được Vận thành như vậy.


      Bên ngoài Vận thành, Kim minh khoác áo choàng màu vàng, đứng ở đầu xe hô hào khiêu chiến, nhưng Tiên Vu lại núp ở trong thành mãi chịu ra.


      "Hoàng thượng, hôm nay các tướng sĩ cũng mệt mỏi rồi, bằng đóng quân ở ngoài thành. Trước hết vây thành, chờ thời cơ chín muồi có thể vây đánh" Nhung Thiên bẩm báo.


      Kim Minh nhìn binh lính bị thương nghiêm trọng, hơi chần chờ chút cũng gật đầu hạ lệnh dựng trại trước thành, bao vây Vận thành đến mức giọt nước cũng lọt.


      Bên trong Vận thành, Tiên Vu đứng cửa thành nhìn ở phía xa xa, đội hình quân đội Kim Lang vương triều chỉnh tề, ánh mắt tối như chim ưng lóe lên lạnh lẽo.


      Kim Lang vương quả giống người bình thường, ngay cả khi dựng lều trại cũng dùng trận pháp. Tám tám sáu tư phương vị, bảo vệ lẫn nhau.


      "Thái tử, sĩ khí quân đội Kim Lang dâng cao, thể so sánh được, chúng ta khó có thể là đối thủ của họ!" Phó tướng lo lắng .


      Ánh mắt Tiên Vu tối sầm lại, im lặng .


      "Báo!" Binh sĩ mặc áo giáp đỏ quỳ mặt đất, Tiên Vu nhìn lên, nhận ra đó là thân tín bên cạnh Phụ hoàng.


      "Báo, có thảnh chỉ của Hoàng thượng đưa tới!" Binh linh áo đỏ lấy thánh chỉ, cung kính trình lên.


      Tiên Vu cả kinh, lúc này Phụ hoàng ra thánh chỉ. . . . . . Trong đầu nhớ lại lời của quốc sư — Sao chổi hướng về phía Hoàng cung, thiên hạ đổi chủ! mở thánh chỉ, chưa kịp đọc cửa thành có hơn mười tướng sĩ mặc áo giáp đỏ bao vây .


      "Lớn mật, các ngươi dám vô lễ với Thái tử?" Phó tướng hô tiếng, định động thủ Tiên Vu phất tay cái, ý bảo ta bình tĩnh, được nóng vội.


      Thánh chỉ tuân thánh ý, tự dẫn binh xâm phạm Kim Lang, khiến dân chúng khổ cực, bất mãn. Nên phế bỏ , lập Tiên Diệc làm tân Thái tử.


      Tiên Diệc là nhi tử của Tây sở Hoàng Hậu.


      "Thái tử, a. . . . . . , đúng! Phải gọi là Vương gia! Ngài cũng đọc thánh chỉ rồi cần làm khó huynh đệ chúng ta!" Hoành Kiếm dẫn đầu đám binh sĩ áo giáp đỏ đứng trước mặt ta nâng cao giọng .


      Tiên Vu cười lãnh, tất nhiên hiểu được đây chính là trò xiếc của tiện nhân kia. Nhưng nếu đây là chiếu thư do Phụ hoàng hạ, chừng Người bị quản chế rồi. Đáng tiếc, ta trăm phương ngàn kế đánh hạ mười tòa thành trì, nhìn tình giờ được kể công!


      "Thanh tướng quân, ngươi trấn thủ biên cương, Bản điện hạ dẫn người quay về cung cứu Phụ hoàng!" Tiên Vu hừ lạnh tiếng, rút kiếm ra. Tướng sĩ trấn thủ thành nhất thời ủng hộ, phá mở vòng vây của binh sĩ áo giáp đỏ.


      Giống như có chuẩn bị từ trước, người cầm đầu đám binh sĩ áo giáp đỏ giơ thánh chỉ mới: "Phong Thanh tướng quân làm Tấn Xa Đại tướng quân, làm quan Nhất phẩm, tài vật chiếm đoạt từ mười tòa thành mang về kinh được sai sót!" Binh linh cửa thành đa số đều là thân tín của Thanh tướng quân, nếu nhận thánh chỉ bọn họ đối nghịch lại với Tiên Vu.


      Thanh Phong trố mắt tại chỗ.

      " được, mười thành trì này là chúng ta chiếm được. Dân chúng trong thành cũng là con dân của chúng ta, chúng ta thể làm như vậy với họ được!" Tiên Vu đứng trước mặt Thanh Phong lạnh lùng mở miệng.


      "Thái tử!" Người cầm đầu đám người đó đột nhiên đổi giọng: "Ta khuyên Người nên tự chăm sóc tốt cho bản thân !" Chưa dứt lời, y xuất chưởng đánh về phía Tiên Vu. Tiên Vu nghĩ y dám ra tay công kích, vì vậy kịp né mà trúng chưởng. Khí huyết dâng trào, cả người lảo đảo, phun ra ngụm máu tươi!


      "Ngươi. . . . . . " Thanh Phong tiến lên, dám tin nhìn y, vừa định đỡ Tiên Vu, lại bị người đọ đánh chương: "Thanh đại tướng quân, chẳng nhẽ ngươi muốn kháng chỉ?" Nam tử cười lạnh, vung tay lên, đám tướng sĩ gác thành chưa kịp phản ứng binh lính mặc áo giáp đỏ trói Tiên Vu lại.


      "Rốt cuộc ngươi là ai?" Tiên Vu nhìn nam tử kia, lạnh lùng lên tiếng.


      "Cố Vọng, Cố thái phó bên người Diệc hoàng tử, chắc Người từng nghe qua?" Nam tử cười ngoan, tự mình dẫn Tiên Vu ra ngoài.


      " Thái phó nho mà có thủ đoạn như vậy, chắc hẳn mưu từ lâu phải ?" Tiên Vu cười lại, mặc cho mình bị đẩy ra khỏi thành.


      Bên ngoài doanh trướng cách xa mười dặm, Kim Minh suy nghĩ kế sách, được thám tử báo lại Tiên Nô có nội chiến, làm có cơ hội chiến đấu.


      "Thừa dịp lòng quân Tiên Nô chưa ổn định, đánh trận khiến chúng trở tay kịp!" Kim Minh ra lệnh, quân của Kim Lang sau thời gian nghỉ ngơi cũng dũng mãnh cầm lấy trường mâu, lá chắn, thang dài, chuẩn bị sẵn sàng.







      Chương 115: Tiếp


      Ngoài thành, Tiên Vu bị giải theo đường núi, hai bên Tuyết sơn đều là sương mù, Cố Vọng nhìn Thái tử lúc trước khí phách hăng hái, nay trở thành tù binh nên tâm tình hết sức vui vẻ, nhưng bây giờ nằm trong phạm vi mười thành, nếu Thanh Phong phản ứng kịp, chỉ sợ đuổi đến cửa thành, vì thế Cố Vọng thúc ngựa chạy nhanh, đường được năm dặm.


      người có xích, đứng trong xe tù, Tiên Vu nhìn nhân mã chạy như bay, rất lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Toàn bộ chuyện phát sinh quá mức đột ngột, khắc trước còn dẫn quân liều chết đọ sức với Kim Lang vương, tại lại trở thành tù binh, bị người áp giải về Đô thành.


      kéo kéo xiềng xích, tiếng sắt thép trong trẻo vang lên trong khí, rất lâu mới hiểu được, nội loạn xảy ra.


      ngầm dùng lực, muốn phá xiềng xích trong tay, lúc nay bị Cố Vọng đánh cho trọng thương, nhất thời phun ra ngụm máu mặt đất. Vết máu loang lổ bị bánh xe đè xuống dưới tuyết.



      “Ta vẫn khuyên ngươi đừng nên phí sức, ngoan ngoãn bị quản chế của ta, chừng về đến Đô thành, Hoàng thượng nghe xong lời của ngươi, trừng phạt với ngươi!” Cố Vọng ngoài đầu cười lạnh.


      Tiên Vu tin rằng mọi chuyện đơn giản như lời , chừng… nghĩ tới trường hợp xấu nhất.


      đỉnh núi, Kim Huy mang theo Nhung Thiên đến chân núi đột nhiên đoàn nhân mã tới, kì quái liếc nhau cái.


      “Vương gia, tù binh trong xe hình như là Tiên Vu Thái tử!” Nhung Thiên mở miệng, Kim Huy ngẩn ra, cẩn thận nhìn, nhận ra có chuyện kì lạ.


      đúng là mòn giày thấy, đến khi gặp lại chẳng mất chút sức nào, mặc kệ có chuyện gì phát sinh, Đan kinh vẫn còn ở người Tiên Vu, trước cứu Tiên Vu rồi sau!” Kim Huy hừ tiếng, nhún người cái, như chim ưng giương cánh, bay nhanh đến bên cạnh.


      Binh lính áo giáp đỏ đường lo lắng, ngờ giữa đường có mai phục, nhìn thấy hai nam tử, vì thế để lại mười người ở lại giải quyết, còn lại người khác áp tải Tiên Vu về phía trước.


      “Nhung Thiên, ngươi đối phó với bọn chúng, ta cứu Tiên Vu!” Kim Huy dùng kiếm nhanh chóng giải quyết người, cáo giọng phân phó Nhung Thiên.


      Nhung Thiên gật đầu, kiếm vung lên, xẹt trúng bụng ba người, kích trọng thương, sau đó đánh mấy người đuổi theo Kim Huy.


      Đứng ở trong xe tù, dám tin nhìn bóng dáng đấu trong tuyết, Tiên Vu hô lên: “Kim Huy!” Tại sao là ta? Tiên Vu nở nụ cười châm chọc. ngờ, vào thời khắc nguy hiểm nhất kẻ thù lại là người cứu .


      Cố Vọng như con diều hâu xoay người né tránh công kính của Kim Huy, lạnh giọng quát: "Rốt cuộc ngươi là ai? Dám chặn xe tù của Tiên Nô?" Kim Huy trả lời , chỉ lòng muốn cứu Tiên Vu để làm chân tướng Đan kinh. Đương nhiên hàn kiếm rat ay lưu tình, hợp công ra kiếm, mỗi kiếm đều đánh vào chỗ yếu của nam tử.


      Cố Vọng phải là đối thủ của Kim Huy, liên tục bị bại lui nhìn thấy binh lính đánh nhau với Nhung Thiên cũng bị yếu thế. Đột nhiên thèm chống cự nữa, lạnh lùng huýt sáo tiếng, rời trước.


      Kim Huy và Nhung Thiên nhìn bọn chúng bỏ mà hơi trố mặt nhưng cũng chẳng quan tầm nhiền, tiến lên cẩn thận đánh giá Tiên Vu.


      "Là các ngươi? Cũng được, muốn chém, muốn róc thịt tùy các ngươi!" Tiên Vu lạnh lùng mở miệng, ánh mắt tuyệt vọng!



      "Tiên Vu, nếu muốn chém giết hay róc thịt chúng ta tốn công cứu người! Chúng ta trao đổi điều kiện !" Kim Huy bình tĩnh chuyện.


      "Điều kiện? Ta là tù binh vẫn có thể trao đổi điều kiện sao?" Tiên Vu cười lạnh.


      "Ta hỏi ngươi, cuốn Đan kinh trong tay ngươi là hay giả? phải cuốn Đan kinh trong Tàng thư các là ngươi. . . . . . "


      "Ngươi muốn biết? Được, thả ta, lấy tính mạng của ta trao đổi điều kiện!" Tiên Vu lạnh lùng mở miệng.


      Kim Huy ngẩn ra, ánh mắt tối lại. Thời điểm này thể thả Tiên Vu. Sau khi suy nghĩ, y điểm huyệt đạo Tiên Vu để Nhung Thiên tìm quần áo tat hay rồi đưa trở về quân doanh.


      Bên kia, quân của Tiên Nô có Tiên Vu liên tiếp bại lui. cần tốn quá nhiều sức, Kim Minh lấy lại Vận thành, quân Tiên Nô thối lui đến sườn núi. Bởi vì sắc trời tối, quân Tiên Nô treo kim bài miễn chiến nên nửa đêm trận chiến này mới kết thúc.


      Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, Thanh Phong nhìn tướng sĩ ủ rủ, nhớ tới Thái tử Tiên Vu sống chết chưa biết thế nào, đâu. Đầu trận tuyến rối loạn. Lúc sau, ông quyết định nghe theo thánh chỉ, cướp tài vật của mười thành. , tại phải là mang tài vật cướp được của tám thành về nước.


      Kim Minh lập tức vào phòng Liễu Nha, có thể vì mệt mỏi nên gì, chỉ ôm lấy nàng, nhắm hai mắt lại.


      Liễu Nha ngồi ngay ngắn lại, nhìn bộ dạng mệt mỏi của nam tử, bàn tay xoa lên hai hàng lông mày nhíu chặt của .


      Minh, ta có thể tin chàng sao? Liễu Nha thở dài, kinh ngạc khi khôn hỏi chuyện Đan kinh.


      "Minh, chàng tò mò chuyện Đan kinh ở trong tay Tiên Vu sao?" lúc sau, Liễu Nha giọng hỏi.


      Mi mắt nam tử run rẩ, sau đó từ từ mở ra, mím môi, mệt mỏi cười tiếng: "Có cái gì mà hỏi chứ? Nha Nha tuyệt đối hại ta. Dù có Đan kinh hay , Tiên Vu cũng khoogn làm được gì! Nàng có biết , Tiên Nô có nội loạn, cuộc chiến này rất nhanh kết thúc!" choàng tay lên eo nàng, đột nhiên ôm chặt.


      Nha Nha tuyệt đối hại ta — đột nhiên trong lòng Liễu Nha run lên. Minh tin tưởng nàng như vậy mà nàng lại. . . . . . Đột nhiên nàng ôm lấy nam tử gì.


      "Yên tâm ! Sau trận chiến này, Trẫm nhất định làm hoàng đế tốt để cho quốc thái dân an. Nếu nàng thích cuộc sống trong Hoàng cung, Trẫm có thể trao ngôi vị cho Huy!" Nam tử nắm lấy bàn tay của nàng, giọng .


      " chàng nghĩ vậy sao? Nhưng tại sao chàng vẫn đuổi Kim Huy về?"


      "Trẫm vì muốn tốt cho đệ ấy! Những lúc thế này, đệ ấy nên ở trong cung chủ trì đại cục. Trẫm muốn đệ ấy mạo hiểm! Nha Nha, nếu Trẫm làm Hoàng đế nữa, nàng có nguyện ý theo Trẫm đến chân trời góc biển ?" Kim Minh mở miệng cười cười.


      "Đương nhiên nguyện ý, nhưng từ lúc nào chàng có ý nghĩ này mà thiếp biết?" Liễu Nha cảm thấy mọi việc quá mức đột ngột.


      "Từ lúc Trẫm có trí nhớ đến giờ! Nha Nha, nếu Trẫm phải là Hoàng đế làm nhiều chuyện tổn thương người khác như vậy. Hàng loạt dân chúng vì Trẫm mà trôi dạt khắp nơi! Trẫm biết vì sao Phụ hoàng lại chọn Trẫm làm Hoàng đế. Nhưng trong lòng Trẫm, Huy mới thích hợp với vị trí này hơn Trẫm!" Kim Minh ngồi dậy, nắm lấy bả vai nữ tử, " tại, Trẫm rất mệt mỏi. Khi trận chiến kết thúc nghỉ ngơi thất tốt. Sau khi nàng sinh nhi tử xong chúng ta du ngoạn sơn thủy, tiêu giao giang hồ, nàng như vậy có tốt ?"


      Liễu Nha gật đầu. Tha nhật hồng nhan , nguyệt hàn minh sơn diêu. Đây là kết cục của bọn họ sao?


      Ngoài trướng, Kim Huy ngẩn người trong bóng râm. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên gương mặt tuấn tú của . lúc sau, dịch người, khuôn mặt có chút thay đổi.


      sai, muốn đòi lại ngôi vị của Kim Minh. Nhưng thứ chân chính muốn là nữ tử bên cạnh Kim Minh. Nghe xong những lời này, đột nhiên còn dũng khí tranh đấu điều gì. Nếu đây là lời lòng của nam tử kia!
      Last edited by a moderator: 14/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 115: Tiếp

      Sáng hôm sau, Kim Huy bẩm báo chuyện tình bắt được Tiên Vu với Kim Minh, Kim Minh mừng rỡ cẩn thận hỏi quá trình, trầm tư hồi lâu, đột nhiên thay đổi thu về được tòa thành trì, cười vui vẻ, lệnh cho ba quân nghỉ ngơi cho tốt.


      “Hoàng thượng nghĩ tới điều gì? tại Tiên Nô đại loạn, đúng là thời cơ tốt để tấn công, nhưng Hoàng thượng lại án binh bất động, như chờ điều gì!” Phía sau đột nhiên có tiếng nghi ngờ truyền đén, chỉ có Kim Minh ngồi sạp, nhàn nhã mỉm cười .


      nhiều ngày Liễu Nha và Ngự Phong đối với chuyện giải Huyết chú người Kim Minh dám khinh thường, luôn đúng giờ ngọ tam khắc thực , mỗi ngày qua, rốt cuộc cũng đến ngày thứ chín.


      Phẩy ống tay áo, đặt tín vật vào trong ngực, Ngự Phong mỉm cười nhìn Liễu Nha, lại ôm nàng cái: “ tại mọi chuyện xong, ta cần trở về, nhiều ngày như vậy… Ta sợ Tố Cầm nhớ ta!”


      Liễu Nha gật đầu, cảm kích trong lòng, chỉ ôm chặt nam tử.Lúc khó khăn nhất, nếu có Ngự Phong giúp đỡ, tại Kim Lang vương triều chừng diệt vong.


      Kim Minh lạnh lùng nhìn hai người ôm nhau, đứng trong bóng tối, vui nhíu mày, rốt cuộc thèm quan tâm đến chuyện mình là Hoàng đế, tiến lên kéo Ngự Phong ra, giây sau lại ôm Ngự Phong vào trong lòng, “Này, tiểu tử, ôm Trẫm là được rồi, đừng đánh chủ ý tới Nha Nha của Trẫm!”


      Ngự Phong ngẩn ra, tách hai người ra, bắt đầu thích nam nhân cùng tộc với mình rồi đấy, mạnh mẽ vỗ vai nam tử, “Yên tâm , Nha Nha của ngươi quá ồn ào, yên tĩnh như Tố Cầm của ta!” xong liền rời , bóng dáng hiên ngang biến mất trong bóng tối.


      Truyền nhân Ngự kiếm sơn trang đều sống qua bốn mươi tuổi, đột nhiên Liễu Nha nhớ tới lời mà Ngự Phong từng , nhàng thở ra hơi. Người tốt, chắc hẳn mệnh cũng tốt ?


      cố chấp bám víu trong đầu Liễu Nha, Kim Minh cười như đứa trẻ, chóp mũi chạm vào chóp mũi của nàng:” Nha Nha, thể nhìn người kia, tuy tại ta còn đôi mắt màu xanh xinh đẹp nhưng ta vẫn tuấn tú như cũ…. Cho nên, thể nhìn nam nhân nào khác ngoài ta!”


      Liễu Nha ngẩn ra, si ngốc nhìn nam tử, nằm mơ cũng nghĩ tới có thể ra lời buồn nôn như vậy. Tiểu Nhật nhi… nhìn nụ cười nghịch ngợm của nam tử, lòng nàng cảm thấy chua xót.


      “Được rồi, được rồi, chúng ta rất nhanh về tới Lang thành, bởi vì trận chiến này sắp kết thúc” Nam tử gắp gao ôm nữ tử vào lòng, nhìn về ngọn núi xa xa.


      Ngày thứ hai, rốt cuộc cũng có tin tức, Hoàng đế Tiên Nô băng hà, Thái tử kế vị, mà Thái tử Tiên Vu bị chụp mũ tội theo địch bán nước, tuy nhiên cái tội danh này nghe hết sức gượng ép,


      “Tiên Vu, tại ngươi cũng biết tình cảnh của mình rồi đấy!” Bên trong nhà giam, lần đầu tiên Kim Minh thẩm vấn Tiên Vu, đặt tấm bố cáo trước mặt , sắc mặt Tiên Vu xanh mét.


      “Gán tội cho người khác, Kim Lang vương, ngươi muốn chém, muốn róc thịt tùy, cần nhiều lời!”Tiên Vu hừ lạnh tiếng, đôi mắt lên quật cường, nhưng bộ ngực ngừng phập phồng cho thấy cam lòng.


      “Trẫm phải Kim Lang, Trẫm là Hoàng đế của Kim Lang vương triều, Tiên Vu, đối với cái chết của Ngọc Triệt, Trẫm thực xin lỗi!” Kim Minh từ từ đứng dậy, lần đầu tiên đối mặt với cái chết của Ngọc Triệt.


      có lỗi? câu có lỗi là xong sao?”Tiên Vu ngẩn ra, đối với biến hóa của nam tử có chút hiểu, nhưng vui gào lên.


      “Cho nên, Trẫm bồi thường, Trẫm giúp người đoạt ngôi vị, nhưng điều kiện là ngươi phải rút khỏi Kim Lang vương triều, nhiều thế hệ sau vẫn giao hảo với Kim Lang vương triều? Ngươi có đồng ý hay ?”


      Tiên Vu ngẩn ra, thể tin được đời này còn có chuyện tốt như vậy, “Ngươi, sao?”


      “Đúng vậy, chuyện này vì Trẫm mà ra, tất nhiên do Trẫm tự giải quyết, đây là nhượng bộ lớn nhất của Trẫm dành cho ngươi!” Kim Minh thở dài hơi.


      Tiên Vu cười lạnh: “Kim Lang vương, ngươi đừng mơ đánh chủ ý gì, muốn ta tin ngươi, dễ hơn làm!” Dứt lời, quay đầu, để ý tới Kim Minh.


      Kim Minh thở dài, cũng hiểu được mọi chuyện ngày xưa mình làm bây giờ muốn lấy được tín nhiệm ủa người khác, vì vậy ngước mắt nhìn lên: “Ngươi Trẫm là Kim Lang vương, nếu đêm trăng tròn Trẫm biến thành soi, nếu Trẫm để ngươi nhìn thấy Trẫm biến thành soi, ngươi có tin Trẫm hay ?”


      Tiên Vu ngẩn ra, ngờ lần này lại như vậy, nhất thời thể đáp lại.


      “Như thế nào?Vẫn thể tin được sao?” Kim Minh nhìn , lúc sau Tiên Vu mới gật đầu, lúc sau mới lên tiếng: “ tại Tiên Nô có quốc loạn, ngươi thừa thắn xông lên, đuổi quân Tiên Nô ra khỏi lãnh thổ Kim Lang vương triều, ngươi vì cái gì còn muốn bỏ gần tìm xa?”


      Kim Minh cười yếu ớt: “Tiên Vu, đây là Trẫm nợ ngươi, Trẫm thể trả lại Ngọc Triệt cho ngươi, nhưng Trẫm vẫn có thể trả lại giang sơn cho ngươi!”


      Nghe được những lời này, mãi lâu sau Tiên Vu vẫn chưa thể bình tĩnh,


      Kim Minh rồi, Kim Huy từ trong tối ra, nhìn bóng dáng tuấn dật cao ngất của nam tử, lâm vào trầm tư.


      thông minh, thâm trầm như cũng biết được rốt cuộc có phải Kim Lang vương hay ?


      nên tin tưởng Kim Minh sao?


      Bên ngoài đại lao, Mạc Tang tiến lên : “Chủ thượng, vừa rồi Huy vương gia cũng ở trong đại lao!”


      Kim Minh cười nhạt tiếng: “Trẫm biết, Trẫm những lời này vừa giải hòa với Tiên Vu, vừa tiêu trừ nghi ngờ vô căn cứ của , Huy, Trẫm thiếu quá nhiều!”



      “Vâng, chủ thượng thượng, mấy ngày nay vương gia luôn lén lút, thuộc hạ sợ gây bất lợi cho chủ thượng!” Mạc Tang lo lắng mở miệng.


      Mấy ngày hôm nay, Kim Huy luôn thừa dịp chạng vạng liền tới đại lao, chuyện với Tiên Vu, còn chuyện gì ai biết được.


      tại giống Trẫm lúc trước, tới vách núi đen, Trẫm thể cho vào con đường cũ của Trẫm!” Kim Minh cười nhạt, hai tay đặt sau lưng, nheo mắt nhìn sắc trời về chiều, “Mạc Tang, Trẫm nghĩ muốn làm Hoàng thượng mà Mạc Thương từng mong muốn! Chỉ là Trẫm lại quá muộn!”


      Mùa đông, mặt trời ban chiều như ngọn lửa thê lương, ảm đảm, màu sắc biến ảo mê hoặc lòng người.


      Lúc còn sống, cố gắng bồi thường, bồi thường những gì thiếu.
      Last edited by a moderator: 14/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 116: Sinh con

      Qua năm, ở biên giới tuyết bay toán loạn, trời lạnh giá đất đóng băng, nhưng đây là năm mới đầu tiên của Liễu Nha ở cổ đại, nàng cảm thấy vui vẻ, sáng sớm liền ra ngoài cùng Mạc Tang đốt pháo, nhưng chính mình dám thả chỉ có thể quấn lấy Kim Minh thả. Kim Minh biết làm sao, có ai mặc hoàng bào thả pháo? Nhưng lay chuyển được Liễu Nha.

      Liễu Nha vui, chu chu miệng, nhưng nhìn bộ dạng khó xử của cũng biết trước sau, chỉ có thể tức giận quay trở lại.

      “Nha Nha!” Kim Minh hô to giữ nàng lại, xoay mình lên ngựa, giục ngựa đuổi theo nàng, ôm nàng lên lưng ngựa. Bàn tay nắm chặt phần eo nàng.

      “Làm cái gì?” Ngẩng đầu, hai tròng mắt của nàng như mặt nước hồ vào tháng mười.

      “Trẫm mang nàng ngắm cảnh!” Đột nhiên cười cười, ôm chặt nàng, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, con Hãn huyết bảo mã phi như bay, giống như rất vui vẻ.

      “A!” Ít khi được cưỡi ngựa, từ lúc đến cổ đại bây giờ đều ngồi xe ngựa, tốc độ con ngựa cực nhanh, Liễu Nha sợ hãi hô lên tiếng, gắt gao dựa vào nam tử ở phái sau.

      Kim Minh thỏa mãn khóe môi cong lên, hai tròng mắt lô ra sung sướng, ôm người trong ngực chặt hơn, con ngựa càng chạy càng khoái chí.

      đỉnh núi, tuyết trắng, trời xinh như biển rộng, mấy như những đám bông, nam tử mặc áo bào màu tím đứng đỉnh núi, đôi mắt buồn bã nhìn bóng dáng chạy như bay dưới núi, càng ngày càng xa.

      “Vương gia!” Nhung Thiên lên đến đỉnh núi, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng màu vàng ở phía xa.

      “Ngươi xuống , hôm nay là năm mới, cho ngươi nghỉ ngày, Nhung Thiên, ngươi thích làm gì làm cái đó là được!” Kim Huy ngước mắt, giọng lạnh nhạt, nhưng trong đó chứa đơn.

      “Vương gia!” Nhung Thiên rũ mắt, tự nhiên hiểu được nỗi khổ trong lòng Kim Huy, chỉ là… nhìn xuống chân núi từ lâu còn bóng dáng, có số việc, chỉ có thể gặp mà thể cầu.

      thôi!” Nhàn nhạt vẫy tay, nam tử nhìn về phía xa, những đám mây trắng bầu trời, nhìn đến ngây người lâu.

      Ban đầu sợ hãi nhưng thời gian sau Liễu Nha nghe được bên tai tiếng vù vù của gió, cảm nhận được hơi thở nóng rực của nam tử thổi bên tai, ánh mắt lấp lánh, tò mò nhìn toàn bộ ngọn núi.

      Tuy là mùa đông, thời tiết rất lạnh, cây cối tiêu điều, ít gặp được hoa lá, nhưng cả ngọn núi lớn đều là màu trắng, lại tạo nên xinh đẹp rung động lòng người, đứng dưới chân núi nhìn ngọn núi lớn, bầu trời xanh, đột nhiên cảm thấy bé, mọi buồn bực trong lòng đều bay theo gió, từ từ biến mất, rũ mắt quan sát, ý chí dâng lên, sóng biển cuồn cuộn, bên tai như nghe được biển rít gào, khí trong lành, từ từ nhắm mắt lại, hít vào hơi, cả người đều cảm thấy thoải mái rất nhiều.

      Bỗng nhiên cảm thấy môi ngứa ngứa, Liễu Nha mở to hai mắt, chống lại đôi mắt đen sàng của nam tử, vô tội rũ mắt nhìn nàng.

      “ Chàng hôn trộm thiếp?” Liễu Nha giận dữ hỏi, bị nam tử nắm lấy eo, xoay trong lứng ngựa, triền miên hôn.

      Tuyết ngừng rơi, ngẫu nhiên vài bông tuyết bị gió thổi bay, buổi sáng ngọt ngào, lần đầu tiên nàng cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo, ngọt ngào hết sức. Nàng để mặc cho nam tử ôm vào trong ngực say sưa hôn mình, mãi đến khi hơi thở của hai người trở nên hỗn loạn.

      Rốt cục, Kim Minh cũng kết thúc cái hôn này, nhàng rời khỏi môi nữ tử, chỉ đơn thuần ôm lấy nàng, “ Nha Nha!” thở dốc hơi, thành khàn đục, mê người: “ Nàng thích như vậy sao? Chỉ có hai chúng ta, mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi, ở chỗ cùng các con đơn giản mà vui vẻ?”

      Nghe được tiếng thào của nam tử, Liễu Nha như thấy được vui vẻ, hạnh phúc của gia đình.

      Nàng gật đầu, để đầu gác lên vai nam tử, hạnh phúc nhắm mắt lại.

      Ánh sáng bao quanh hai người, hai người thong thả bộ, bước chân vang lên tiếng chạm vào băng.

      “ Cứu mạng, cứu mạng!” trận kêu la dồn dập từ phía trước truyền đến

      Liễu Nha từ trong lòng Kim Minh ló đầu ra, lại bị Kim Minh ngăn lại: “ Nha Nha, nên nhìn!” Thanh của nam tử còn dịu dàng như trước, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

      “ Cứu mạng!” Cách đó xa ngừng có tiếng rên rỉ, thê lương mà tuyệt vọng, Liễu Nha nhịn được, đẩy Kim Minh ra, ngoái đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt cái, liền khom người nôn mửa.

      Đập vào mắt là vũng máu, vết máu kéo được hơn trăm mét, mười mấy người nằm mặt đất, có vị đại thúc hơn năm mươi bởi vì cánh tay bị chặt đứt, ở mặt đất kêu rên thảm thiết, ngừng hô cứu mạng.

      Giữa vũng máu có hai cỗ thi thể, tuổi tác tầm bảy, tám tuổi mà thôi. Thân thể còn nằm trong vũng máu nhìn thấy ghê người.

      Kim Minh đỡ lấy thân thể nàng, ánh mắt lóe ra lạnh lùng. Bọn họ thế mà bất tri bất giác đến biên giới Vận thành nơi bị Tiên Nô chiếm giữ, nhưng dân chúng nơi này vì chịu nổi khi bị Tiên Nô cướp đoạt mà mang theo tài sản chạy trốn, nhưng nửa đường bị bọn cướp giết.

      “ Này...” Liễu Nha nhịn ghê tởm trong lòng, lúc Kim Minh đỡ lên lưng ngựa, nhanh chóng cởi đai lưng, băng bó cho nam tử, “ Quá tàn nhẫn, bọn họ là dân chúng bình thường, vì cái gì...” Đôi mắt nàng ươn ướt.

      “ Nha Nha, đây là chiến tranh!” Kim Minh đứng bên người nàng, nhr giọng mở miệng, nhưng ngữ khí run rẩy, tiết lộ tâm trạng của . sai lầm rồi sao? Tại sao phải đợi đến trằng tròn, để Tiên Vu nhìn thấy chính mình chính mình còn là Kim Lang vương, cố ý giải hiểu lầm Tiên Nô và Kim Lang vương triều, lại quên những con dân trở thành nô dịch của Tiên Nô, bọn họ đều là con dân của Kim Lang vương triều.

      Kim Minh lạnh lùng đứng đó, gió thổi bay mái tóc vàng của , băng lạnh, sắc bén.

      Liễu Nha nhìn Kim Minh cái, trông lúc này đáng sợ.

      Cửa đại lao đột nhiên bị mở ra, cai ngục hoản sợ hét lên, nhìn thấy Hoàng đế toàn thân lệ khí, dám lên tiếng, ngoan ngoan quỳ mặt đất.

      Tiên Vu ngồi trong góc miễn cưỡng nhướng mày, nhìn vào nam tử, người tỏa ra sát khí đáng sợ, trong lòng run lên nhưng vẫn cười tiếng: “ Như thế nào? Kim Lang vương, rốt cuộc ngươi cũng nhẫn được nữa sao? Thời gian đánh cuộc của chúng ta còn chưa kết thúc, tại ngươi gấp gáp như vậy sao?”

      Kim Minh gì, lập tức tiến lại giơ tay phá hủy xích sắt, đá văng cửa lao, bàn tay điểm huyệt ở vai Tiên Vu, lạnh lùng : “ Trẫm cho ngươi xem mấy thứ!”

      sườn núi, Tiên Vu ngẩn ngơ nhìn thi thể nằm trong vũng máu, thể mở miệng. Máu sớm thấm vào tuyết, cùng băng tuyết hợp lại làm , thi thể cứng ngắc, lúc dời như tảng băng, càng nhìn càng khủng bố.
      Last edited by a moderator: 16/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 116: Tiếp

      “Là người Tiên Nô hủy hoại quê hương chúng ta, trời đất giá rét, lại thiêu đốt vụ mùa, nhà cửa, đoạt lấy tiền bạc và lương thực của chúng ta, chúng ta cho bọn chỉ có chứ chết. Chúng ta là người của Ngưu gia thôn, nghe vậy liền mang theo lương thực, tiền bạc bỏ , nhưng lại ngờ vẫn bị bọn họ đuổi theo… vợ và con của ta đều …” Nam tử trung niên lên án, từng chữ như kích đánh vào trong lòng Tiên Vu, đưa mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của nam tử vì mất cánh tay, sắc mặt liền thay đổi.

      “Tiên Vu, đánh cược của chúng ta bị giải trừ, tại Trẫm lấy lại những thứ thuộc về Trẫm!” Kim Minh xoay người, gió thổi bay vạt áo của .

      sai lầm rồi, còn tình nguyện chuộc tội cái gì, lại làm cho người dân của mình chịu tai họa như vậy.

      Ngày đầu tiên của năm mới, bảy ngày sau đó, đại quân Kim Lang vương triều tiến công về phía Bắc, khí thế mạnh như vũ bão. Thanh Phong chú ý bảo vệ thành, liên tiếp bị đánh lui, bên chiếm đoạt tài vật, bên thối lui đến biên giới, vậy mà chiếm đoạt được hai mươi xe của cải, thoáng cái qua nửa tháng, đúng đêm trăng tròn, vội vàng chinh chiến, thu lại những thành trì mất, Kim Minh lại quên thời gian, đêm kia thu phục được thành trì.

      Tháng hai lịch, thời tiết ấm hơn, sông bị đóng băng cũng bắt đầu hòa tan, tại biên cảnh, chiến tranh hai nước, kết cục những đuổi được Tiên Nô ra khỏi biên giới mà còn đoạt lại hết của cải.

      Tiên Nô thể chống cự. Đuổi Tiên Nô ra biên cảnh là lúc binh sĩ Kim Lang vương triều giết người đỏ mắt, nhìn tám tòa thành trì bị Tiên Nô làm tổn hại, đoạt về, trận chiến mất ý nghĩa ban đầu của nó, sớm phải là khuếch trương địa bàn, mà là cừu hận, nỗi hận quét sạch mỗi người Kim Lang vương triều.

      Tiếp tục lên phía Bắc, ngừng công kích, các đại thần Kim Lang vương triều ngừng phân vân, cuối cùng theo Mộ Dung Dẫn cầm đầu đại đa số đồng ý tiến về phía Bắc, Đại Hách sau khi ổn định, U Dạ La chạy tới biên cảnh, chiến tranh hết sức căng thẳng.

      Trong triều có người chống đỡ, bởi vì Mộ Dung Vân Cẩm tái khởi mà Mộ Dung Dẫn nắm giữ phần lớn quyền hành, tấu chương đều được đưa tới biên cảnh, thính cầu tiếp tục tấn công.

      Kim Minh lâm vào khó xử.

      Trong doanh trước, sắc mặt Kim Huy lạnh nhạt đọc tấu chương, cười thâm ý: “Ý tứ Hoàng huynh như thế nào?”

      Kim Minh thở dài hơi, biết, giờ tên lên dây, bắn được, nhưng nếu tấn công Tiên Nô, trận chiến này biết lúc nào mới kết thúc.

      tại ta tin tưởng người là Hoàng huynh phải là Kim Lang vương!” Kim Huy cười lạnh: “Đây là cơ hội thống nhất thiên hạ, Hoàng đế Tiên Nô hoang dâm tàn bạo, được thích, trong tay chúng ta còn có Thái tử Tiên Vu, vừa lúc có thể danh chính ngôn thuận đánh bại Tiên Nô, thu làm Phiên quốc” Ngữ khí của hết sức bình thản, “Đại Hách lần này đại chiến tổn thương, tin rằng lâu sau, cục diện ba nước chia ba kết thúc.”

      Lời của Kim Huy hết sức phấn khởi, Kim Minh nhìn thấy được ánh mắt của có mấy phần dã tâm, tháng qua Kim Huy thay đổi ít, giống như...như thấy được bóng dáng của chính mình.

      Trở lại doanh trưởng, Kim Minh rũ mắt, thông qua ánh sáng nhìn Liễu Nha bình yên ngủ.

      còn suy nghĩ muốn tranh đấu, chỉ muốn cư sống tốt với Liễu Nha, đúng là..... tiến lên, bàn tay chạm vào bụng Liễu Nha: “ Nha Nha, Trẫm từng , muốn bồi thường cho bọn họ, từng chút .”

      Ngày thứ hai, Liễu Nha được Kim Minh tiễn về Lang thành, mà đại chiến giữa Kim Lang vương triều và Tiên Nô bắt đầu nổ ra.

      Trận chiến này, đánh lúc liền đánh nửa năm. Trong cung, Liễu Nha có thai tám tháng, buồn bã nhìn ngoài cửa sổ, thời tiết cực kì nóng bức, bên tai tiếng chim hót líu ríu, Nguyệt Mi đứng sau nàng, nhàng quạt.

      “ Nguyệt Mi, hôm nay có tin tức tiền tuyến truyền đến ?” Đặt bàn tay lên bụng, giọng hỏi. ngày hỏi thăm tin tức tiền tuyến chính là cách duy nhất để nhớ người đó.

      “ Bẩm nương nương, nghe đánh tới Đô thành của Tiên Nô, Hoàng thượng sắp trở về rồi!” Nguyệt Mi trả lời, ánh mắt tỏa sáng. Hoàng thượng trở lại, nương nương bị... suy nghĩ cửa phòng đột nhiên bị đá ra, “ Người đâu, người đâu?” Mộ Dung Vân Cẩm hất cằm sai khiến.

      Lúc Kim Minh biếm nàng đến Duẫn Thiên cung làm nô tỳ, nàng cáu giận trận, về sau Kim Minh xuất chinh, Mộ Dung Dẫn nắm quyền hành trong tay, vị trí của nàng tự nhiên lại lên cao, cái này gọi là lão hổ ở nhà, hầu tử xưng đại vương, mất người duy nhất có khả năng đem nàng là Hoàng Phủ Xa Nguyệt, nàng càng thêm hung hăng, huống chi trong bụng nàng mang thai long tử của Hoàng thượng.

      “ Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến!” Nguyệt Mi kìm lòng được than tiếng, vọt qua bên, chỉ thấy Mộ Dung Vân Cẩm thở phì phì tiến đến, “ Mặc Thanh Thanh, ngươi có ý gì?” Nàng ta vừa vừa kéo Lão ma ma tiến lên, mặt ma ma kia có hai dấu tay hồng hồng.

      Như dự liệu được chuyện như thế này, Liễu Nha từ từ đứng dậy, hai tay đặt trước người, bảo vệ an toàn cho bảo bảo: “ có ý gì, chỉ là ma ma này hiểu quy củ, ở trong Nhưng Hương cư của ta ngó ngó lại, ta nhìn vừa mắt nên tát nàng hai cái!”

      Kỳ đây là lão ma ma mà Vân phi phái giám thị nàng, nàng sao có thể biết. Cho rằng có Hoàng thượng làm chỗ dựa, trong tay Hoàng cung này có thể tùy ý khó dễ cho nàng sao, quả thực nằm mơ!

      “ Ngươi.....Mặc Thanh Thanh, đánh chó phải xem mặt chủ!” Mộ Dung Vân Cẩm tức giận nghiến răng, nàng phải đau lòng cho ma ma, chỉ tại trong Hoàng cung này, nàng muốn hạ độc có Nguyệt Mi, Nguyệt Hà thay nàng ngăn lại, muốn ám sát có Mặc Tang che chở, trước mắt bụng nàng càng ngày càng lớn, lúc nàng sinh đuổi những nữ nhân được Hoàng thượng sủng ái, lúc Hoàng thượng trở về, nàng lại bị đuổi về Duẫn Thiên cung, tiếp tục làm nô tỳ ở đó.

      “ Rất xin lỗi, ta biết đó là chó của ngươi!” Liễu Nha cười nhạt, dù còn phải che chắn trước người nhưng nửa năm qua tranh cãi với Mộ Dung Vân Cẩm mới có thể tiếp diễn.

      “ Ngươi.......” Sắc mặt Lão ma ma tái mét, khuôn mặt đỏ đỏ xanh xanh nhìn đẹp mắt.

      Mộ Dung Vân Cẩm tức đến thở thông, muốn đẩy Liễu Nha nhưng quên mất mình cũng là phụ nữ có thai, huống hồ Liễu Nha có luyện qua võ công, đợi Nguyệt Mi ra tay, chính mình tránh qua bên, Mộ Dung Vân Cẩm liền ngã xuống đất.

      “ Ôi!” Mộ Dung Vân Cẩm hết lên tiếng, thân thể mập mạp tròn tròn ngã mặt đất.

      “ Nương nương, nương nương!” Lão ma ma kêu lên, cung nhân nhanh chóng vây quanh Ngưng Hương cư.

      phút sau, Mộ Dung Vân Cẩm động thai nên sinh non, sinh hạ nữ nhi, nhìn sắc mặt tím tái, nhăn nhăn nhúm nhúm, Mộ Dung Vân Cẩm lập tức xem thường.

      Giấc mộng Hoàng hậu của nàng, giấc mộng Thái hậu của nàng...toàn bộ đều bị thiêu cháy rồi.

      Tuy là công chúa nhưng gần ba mươi năm nay có hoàng tự đối với Kim Lang vương triều mà là chuyện lớn, cả nước đều chúc mừng, chúc mừng tiểu công chúa được sinh ra, đồng thời Kim Minh cũng dẹp xong Tiên Nô, chuẩn bị khải hoàn hồi triều.

      “ Bảo bảo, con nghe được sao, phụ thân con sắp trở về rồi!” Liễu Nha nhàng vỗ bụng, chuyện cùng đứa bé.

      Rốt cục cũng trở lại, xa nhau nửa năm, nỗi nhớ của nàng với càng nhiều, nhưng ấn tượng về nàng lại càng mơ hồ, biết gười nàng nhớ là Kim Minh hay Kim Nhật, hay chỉ là nỗi nhớ về Kim Vô Nhai.

      Biệt uyển bên trong Duẫn Thiên cung, Mộ Dung Cẩm Vân nhìn tiểu công chúa duỗi chân đạp trong tã lót, oán hận cắn cắn môi.

      “ Hà tất ngươi phải như vậy, chờ trở về, xem xét cơ hội, chúng ta lại tiếp tục sinh!” Trong màn che, bóng dáng nam tử lười biếng ngồi dậy, thân thể cường tráng, từ phía sau nhàng ôm nàng trong ngực.
      Last edited by a moderator: 17/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :