1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 112: Tiếp

      Nam tử ngước mắt, hai mắt khát máu nhìn thấy Liễu Nha liền trở nên nhu hòa, sau đó bình tĩnh lại, nhàng ai oán tiếng, giương mắt nhìn Liễu Nha. Ánh mắt tràn đầu đau thương, tựa như… Liễu Nha nhớ lại đêm đó nàng nằm rạp bên người Kim Lang, nó nghe lời như thế, chính xác mà , như con mèo con đáng .

      Liễu Nha nhàng lắc đầu, “Mặc Trạc, để ta qua, yên tâm , làm tổn thương ta!” thành hết sức chắc chắn, làm cho Mặc Trạc kìm được mà buông tay.

      Đúng vậy, làm sao có thể làm nàng bị thương, dù là Kim Minh tà mi hay là Kim Nhật khả ái, cho dù là Kim Lang vương tính người, cũng chưa từng tổn thương nàng! Có lẽ từ dầu Kim Nhật bảo vệ nàng, sau khi Kim Nhật biến mất, Kim Lang vương có thể khống chế Kim Minh hoàn toàn cũng tổn thương nàng! Bởi vì nàng thích , người nàng có thiện lương, cùng thân thể gắn bó rời.

      người Kim Lang mang theo ác độc, oán hận, như vậy Mặc Thanh Thanh chính là Đồng , sau khi Kim Vô Nhai mà Mặc Kỳ chết vì tình, Mị Đồng tử đau lòng muốn chết tạo nên hai tính cách, là đôi mắt bị hận thù che mờ, là Mị Đồng tử lòng muốn trả thù, là tâm hồn tràn đầy hối hận. Nàng là Linh lang, tất cả ý niệm đều có thể bảo tồn, vì vậy mà tạo nên Kim Lang vương mà ngội sao Mặc tộc.

      Đây chính là toàn bộ câu chuyện xưa, nhưng kết cục ai biết được, giống như bức tranh treo bức tường đó, tột cùng nó lên điều gì, cuối cùng vẫn chỉ là bí . Nhưng Liễu Nha tin tưởng, mỗi người tới nơi này, đều có sứ mệnh, mà sứ mệnh của nàng là hóa giải đoạn tình này, đoạn hận thù này!

      Lúc Liễu Nha đến gần, Kim Lang vương ngày càng trở nên bình tĩnh, nhoẻn miệng cười, nụ cười mê hoặc lòng người, mái tóc vàng xinh đẹp nay theo gió, cứ đứng bất động ở đó, nhìn Liễu Nha từ từ đến gần. Ánh mặt trời ở sau lưng , phản quang lại khuôn mặt của .

      “Ta có thể gọi người là Kim Lang được ?” nhàng lên tiếng, thái độ bình thường, chán ghét.

      Nam tử gật đầu, bởi vì thể lực cạn kiệt, chân quỳ xuống mặt đất, ngụm máu tươi phun ra, rơi đầy mặt đất.

      “Kim Lang, tại ngươi có thể thu tay được chưa? Chẳng lẽ những thứ ngươi làm chưa đủ hay sao? Nhiều người vì ngươi mà chết, Kim Lang, ngươi nhìn xem binh lính dưới chân núi, bọn họ có cha mẹ vợ con, nhưng vì hận thù của ngươi mà bọn họ thể trở về! Bọn họ có thể chết ở chiến trường, thi thể toàn vẹn! Kim Lang, những thứ này là thứ ngươi muốn sao? Mọi thứ diễn ra như vậy ngươi mới vừa lòng sao? Ngươi nhất định phải nhìn Kim Lang vương triều diệt vong sao? Như vậy ngươi vui vẻ hay sao?” Liễu Nha đưa tay chỉ xuống binh lính dưới chân núi.

      Bọn họ cũng đưa mắt nhìn nam tử, vẻ mặt hết sức mâu thuẫn.

      Nam tử ngước mắt nhìn từng người tràn dầy khát vọng, cúi đầu cười.

      thế giới này, chí có mình ta hy vọng ngươi tồn tại!” Trong đầu nảy lên câu Ngọc Triệt từng , rất đúng, là Kim Lang vương lòng dạ ác độc, chiếm đoạt thân thể của Kim Minh, có lẽ trừ Ngọc Triệt, còn ai hy vọng còn sống thế giới này, ngay cả Liễu Nha cũng muốn.

      khổ sở ngước mắt lên, nhìn Liễu Nha, thanh khàn khàn: “Ngươi, cũng hy vọng ta biếnmất sao?” Thanh lưu loát, như cách xa ngàn dặm, tràn ngập phiền muộn.

      Liễu Nha cắn môi, im lặng.

      “Như vậy Kim Nhật như thế nào? Kim Nhật… Ngươi, có từng thích ?” chợt nắm lấy cánh tay Liễu Nha, vội vàng mở miệng, tròng mắt xanh đen xẹt qua hy vọng.

      “Kim Nhật…” Trong lòng xúc động, nhìn nam nhân có khuôn mặt giống như người mình , Liễu Nha gật đầu cái: “Kim Lang, nếu ngươi vĩnh viễn xuất với hình dạng Kim Nhật thiên lương, ta hết sức hoan nghênh, nhưng nên tổn thương bất cứ ai, chuyện ngàn năm trước, Mị đồng, Kim Vô Nhai, Mặc Kỳ, kết thúc, vì sao chúng ta cứ chấp nhất như vậy?”

      Hai mắt nam tử ảm đạm như bị thiêu đốt, thoáng lên tầng hơi nước, ra, Nha Nha thích tiểu Nhật, là !

      Đột nhiên kéo Liễu Nha ôm chặt trong ngực, dù là lần đầu tiên, nhưng cũng là lần cuối cùng, cảm thấy như mình được hồi sing. ra sống thế giới này là để trả thù, trừ trả thù cũng chỉ còn trả thù, trong lòng chỉ có hận thù, có tình , khoảng thời gian ở trong thân thể Kim Nhật, mới là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của ! phải là Kim Nhật, nhưng ít nhất cùng cơ thể của Kim Nhật, cảm nhận được tình của Kim Nhật dành cho này, có lúc thấy xúc động.

      Nam tử ngẩng đầu, mặt trời chính giữa, giờ ngọ ba khắc, nghe người chết, quỷ thể xuất , nụ cười tràn ra gương mặt nam tử.

      Chợt cắn ngón tay Liễu Nha, lúc mọi người chưa kịp phản ứng, liền chạm ngón tay nàng vào giữa mi tâm của , ấn ký màu đỏ phát sáng chói mắt, hai mắt xanh đen của nam tử trở nên sáng hơn: “Nha Nha, nhớ lời ngươi , ngươi có Tiểu Nhật nhi, có !” Hàng lông mi thon dài rung lên, như cánh bướm, từ từ đóng chặt.

      Vạn vật thế gian như chìm trong yên tĩnh, Ngự Phong tiến lên, hợp nhẫn Phượng làm , ánh nắng ấm áp xuyên qua nhẫn Phượng, thiêu đốt mi tâm nam tử.

      Đau đớn tận đáy lòng, nam tử yếu đuối nằm đỉnh núi, phát ra tiếng nức nở đầy nghẹn ngào, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

      Gió tiếng động thổi bay mái tóc vàng, tạo nên đường cong xinh đẹp, giống như có bóng dáng hư ảo từ từ tách ra khỏi thân thể từ từ bay . Ở chỗ xa đỉnh núi, có tăng nhân ngồi chiếu, giương phất trần, thu bóng dáng vào trong.

      “Lang nhi, ngươi có nguyện ý theo ta tu luyện hay , hối cải để làm người mới?”

      Lang nhi gật đầu, lúc bàn tay tăng nhân đưa ngọn gió phất ra, giữa khuôn mặt Kim Lang còn lên vô vàn lưu luyến.

      “Đừng quay đầu nhìn lại, mọi thứ của ngươi ở thế gian này chấm dứt, chỉ cần đợi thêm ngàn năm, lúc ngươi có thể hóa thành hình người, có thể nối lại tinhd duyên với ngươi !”

      ***

      Trong lòng Liễu Nha thấp thỏm nhìn nam tử nằm sấp mặt đất, lúc sau mới có dung khí gọi tiếng: “Kim Minh?”

      Nam tử nhàng nhúc nhích thân thể, động tác của hết sức chậm chạp, nhưng sợ đánh vỡ yên tĩnh lúc này.

      Tất cả mọi người đều nín thở, đôi mắt dám chớp mà nhìn chằm chằm, đợi đến khi mở mắt ra.

      Con ngươi màu đen! Trong nháy mắt, Liễu Nha kinh ngạc đứng tại chỗ, nàng tin vào hai mắt mình, cố gắng dụi dụi mắt, nhìn lại vẫn thế, sai, là màu đen!

      Mặc Trạc và Ngự Phong cũng thấy mọi chuyện diễn ra hết sức quái dị, song song đứng trước mặt Liễu Nha.

      “Nha Nha…” tiếng gọi khẽ, như xuyên qua hàng ngàn năm, mang theo khát vọng gọi tên .

      Liễu Nha đứng trước mặt nam tử, mãi dám lại gần, nàng biết người trước mặt mình là Kim Minh hay là ai, ông trời, tại sao lại hành hạ nàng như vậy!

      “Nha Nha, là ta, ta là Kim Minh!” Rốt cuộc nam tử cũng mở miệng, khuôn mặt dịu hơn nhiều, trong nháy mắt, đôi mắt u oán mở to như Kim Nhật đứng trước mặt.

      “Tiểu Nhật nhi?” Liễu Nha lẩm bẩm ra tiếng.

      “Nha Nha, ta là Kim Minh, phải là Kim Nhật, chỉ là…” Đột nhiên giảo hoạt nháy nháy mắt, vẻ mặt nhõm: “Chỉ là ta có thể nhớ được những chuyện nàng và , giống như nơi này…” lấy tay chỉ vào trái tim mình, giọng: “Như có hai trái tim đập, là của ta, là của Nhật nhi!”

      Ta hy vọng chút tình dành cho ngươi luôn luôn tồn tại – lời tiểu Nhật nhi vang lên trong đầu, Liễu Nha nhìn nam tử trước mắt, dám tin là , hai hàng lệ lăn xuống má. Nhật nhi, tiểu Nhật, là ngươi sao?

      “Nha Nha ngốc!” Nam tử tiến lên, để Mặc Trạc và Ngự Phong vào trong mắt, trực tiếp ôm lấy nàng, đôi môi nóng bỏng hôn lên hàng mi khẽ run, cắn cắn chop mũi thanh tú, sau đó hai đôi môi triền miên với nhau.

      “Ưm…” Liễu Nha rên rỉ, ôm chặt thân thể nam tử, Ngự Phong quay mặt, Mặc Trạc tràn đầy đau đớn.

      “U Tướng quân, ngươi làm sao vậy?” Ngự Phong tiến lên, giọng hỏi thăm.

      Nam tử lạnh lùng dời mắt, phẩy tay áo bỏ .
      Last edited by a moderator: 2/5/16
      caoduong thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 113: Nhật? Minh?

      Hoàng hôn, bông tuyết lại bay lên, rơi đầy mặt đất, phủ trắng cả vùng mênh mông, in lại những bước chân người qua, người mặc quần áo bẩn thỉu, loang lổ vết máu nhưng chút vết thương, nhưng sắc mặt lại hết sức mệt mỏi.

      Tuyết mênh mông cả vùng, phía dưới ngọn nuí có mọt căn nhà lá , luồng khói bếp bay ra từ ống khói bay ra ngoài, làm cho ánh mặt trời hoàng hôn có chút hơi thở nhân gian, cũng làm cho trái tim nam tử ấm áp hơn. ngước mắt, nhìn khói bếp, thở dai hơi, bước chân càng nhanh hơn, cho đến khi tới cửa, cánh cửa phòng cót két mở ra, bóng dáng màu xanh từ túp lều ra, nhào vào trong ngực nam tử.

      Mặc Trạc ngớ ra, hình như có chút xa lạ đối với nhiệt tình của , nhưng chỉ rũ mắt, đầy ra.

      “Trở lại, rốt cuộc cũng trở lại rồi!” dựa đầu vào ngực nam tử, lắng nghe nhịp đập nơi trái tim , cảm thụ chân lúc này, lẩm bẩm ra tiếng.

      “Ừ, ta trở lại!” Nam tử ngước mắt, nhìn trần nhà trát vôi dưới ánh mặt trời chiều phủ xuống căn nhà, tuy đau lòng, độc, nhưng vẫn trở lại đây.

      từ từ đưa mắt nhìn lên, chính là Lục Ánh, từ khi rời khỏi Hoàng cung, bởi vì có người chăm sóc, bệnh tình của nàng tốt lên, lúc này, đôi mắt nàng đầy hơi nước, ngón tay thon dài run rẩy chạm vào trán nam tử, vuốt ve như muốn khắc sâu khuôn mặt này trong lòng mình.

      “Lục Ánh, quân Đại Hách rút khỏi biên giới Kim Lang vương triều, chúng ta thắng, ta trở lại!” đưa tay ra, ngón tay thô ráp xoa lên khuôn mặt , giọng .

      “Ta biết, ta biết !” ngừng gật đầu, kéo bàn tay nam tử đặt trong lòng bàn tay, “Ta làm món cá kho tàu người thích ăn, nhanh vào nhà thôi!”

      Lục Ánh lôi kéo Mặc Trạc vào căn nhà lá.

      Nhà lá bày biện vẫn thay đổi từ lúc Mặc Trạc , đơn giản, tự nhiên, chỉ khác duy nhất là giữa phòng có bày chiếc bàn tròng, nhiêu hơn chén cá kho tàu nóng hổi, mùi vị ngập tràn căn nhà lá hẹp, làm cho người ta cảm thấy tràn đầy ấm áp, ngọt ngào.

      “Cảm ơn người, Lục Ánh!” Trong mắt Mặc Trạc hơi nước, ra bị thế giới này vứt bỏ, bên cạnh vẫn còn khăng khăng chờ đợi .

      “Ngươi có gặp được Thanh Thanh ? Nàng, trở lại với ngươi sao?” Thu hết đơn của nam tử vào mắt, Lục Ánh như hiểu ra điều gì, ngồi đối diện với , quan tâm hỏi thăm.

      Nam tử lộ vẻ xúc động, khóe môi run run, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, chỉ bưng cơm, tiếng động.

      hỏi nữa, chỉ giúp gắp cá, thỏa mãn nhìn nam tử ăn như hổ đói.

      Có những hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, đơn giản chỉ cần ăn cơm với người mình .


      Kể từ lúc Kim Minh, , chính xác là Kim Minh và Kim Nhật hợp thành thể tỉnh lại, Liễu Nha vẫn ngừng nhìn , ăn cơm nhìn, uống trà nhìn, ngủ cũng nhìn, chỉ thiếu nỗi nhà vệ sinh cũng đòi theo để nhìn, đôi mắt xoay tròn, chỉ sợ người trước mắt phải là hợp thể mà là Kim Lang vương đánh sợ đó.

      phải Đan kinh bảo chín lần hay sao. tại chỉ cần lần xong sao? Vẫn nên cẩn thận hơn.

      “Nha Nha thầm gì vậy?” Đột nhiên Kim Minh lên tiếng, chớp mắt cười hì hì, dáng vẻ hì hì đó của làm cho nàng như thấy được tiểu Nhật.

      có gì,…” Liễu Nha khoát tay, nàng dám lời hoài nghi của mình với Kim Minh, chỉ cần còn tám buổi trưa để giải nguyền rủa là tốt rồi, cẩn thận vẫn tốt hơn.

      có gì? Nha Nha học được dối sao?” Kim Minh….. đún, lúc đáng phải gọi là tiểu Nhật mới đúng, con mắt giảo hoạt nháy nháy, hiển nhiên tin lời nàng , “Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào ta, trong lòng nghĩ gì vậy?”

      Liễu Nha bị như vậy, khuôn mặt nhắn đỏ lên, ngoái đầu trách cứ: “Nghĩ cái gì? Chàng cần lung tung!”

      “Này, này,này, nàng được vui vẻ như vậy, ta ghen đấy! ra nàng vẫn luôn nhớ tới !” Nam tử giả vờ lạnh lùng, ánh mắt tà mị liếc nàng cái, giọng.

      “Minh…” muốn điên ròi, lúc cười hì hì, lúc tà mị, rốt cuộc là tiểu Nhật hay là Minh?

      Nam tử tiến lên ôm lấy Liễu Nha, hai mắt tròn xoe cười cười: “Chọc nàng chút thôi, ta rồi, ta có toàn bộ trí nhớ của Kim Nhật, giống như có hai trái tim, là Kim Nhật, cũng là Kim Minh!”

      “Nhưng rốt cuộc chàng là Kim Nhật hay là Kim Minh?” Liễu Nha cau mày khó hiểu.

      Nam tử mím môi cười cười, xua tay trả lời, chỉ đến gần khuôn mặt của , tà mị lên tiếng: “Là ai quan trọng, quan trọng tại ta muốn hôn nàng!”

      Liễu Nha cười đùa né tránh, trong phòng tràn đầy tiếng cười. Góc đình viện có thân thể từ sau cây mai lộ ra, nhìn bóng dáng truy đuổi trong phòng.

      “Hoàng thượng, hoàng thượng!” Thị vệ xông vào gian phòng, tiếng bước chân dồn dập phá vỡ khung cảnh tốt đẹp.

      “Chuyện gì?” Nam tử vui nhìn lại, có vẻ khó chịu vì bị người quấy nhiễu.
      Last edited by a moderator: 7/5/16
      caoduong thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 113: Tiếp

      “Bẩm Hoàng thượng, Nhung tướng quân có chuyện gấp báo cáo!” Thị vệ cung kính dâng mật hàm lên.

      Kim Minh lạnh lùng đứng dậy nhận lấy mật hàm, đọc cẩn thận từ đầu đến cuối, hai mắt lạnh lùng thâm trầm, đôi môi mím chặt, “Kim Huy định lấy thân mình trao đổi để Tiên Nô lui binh?”

      “Vâng, ở phương Bắc chúng ta liên tục bại lui, trước mắt đánh mất mười thành trì, Vương gia , nếu Tiên Nô lấy danh nghĩa báo thù cho Công chúa chết thảm, như vậy, Vương gia như , thân phận thấp hơn so với Công chúa, đổi , cầu Tiên Nô lui binh!” Binh sĩ giọng bẩm báo.

      “Kim Huy, chịu được nữa rồi, nếu , người cơ trí như , tại sao thấy ý đồ của Tiên Nô, mà lại nghĩ ra chủ ý ngây thơ này?” Kim Minh than tiếng, khép mật thư lại, “Ngươi nhanh chóng bẩm báo lại cho Nhung tướng quân, chiến nơi đây kết thúc, Trẫm nhanh chóng dẫn tướng sĩ về phương Bắc, để cho đóng cửa thành, phòng thủ nghiêm ngặt, về phần trao đổi, thương lượng gì hết!”

      “Vâng, Hoàng thượng!” Tướng sĩ mừng rỡ, lập tức lĩnh mệnh.

      Kim Minh dời mắt, chống lại ánh mắt nghiên cứu của , quyến rũ cười tiếng: “Nha Nha, nhìn đủ hay chưa?”

      Liễu Nha lắc đầu, rốt cuộc là Kim Minh hay là Kim Nhật?

      Kim Huy và Nhung Thiên biết phương Nam thắng lợi. Lời đồn nghiệt hại nước truyền khắp Tiên Nô, ai biết, ai hiểu, tướng sĩ Kim Lang vương triều những phải chịu áp lực lớn, mà chuyện này như khối đá lớn đè nặng trong lòng mọi người.

      Trong quân doanh, Kim Huy lạnh lùng nhìn ấn ký thành trì bản đồ, hai hàng lông màu nhíu lại càng sâu.

      Thời gian ngắn ngủi mấy ngày, Kim Lang vương triều thất thủ mười tòa thành trì, lúc quân Tiên Nô ra trận, hô to: “Báo thù cho Công chúa, giết nghiệt cứu vớt thiên hạ” Càng đánh càng hăng, Nhung Thiên chỉ đạo năm vạn binh mã này chỉ còn hơn hai vạn.

      “Vương gia, ta phái người truyền lời với Hoàng thượng, lâu lâu nữa tin tức truyền đến, Vương gia đợi thêm chút nữa !” Nhung Thiên lo lắng mở miệng.

      Kim Huy lạnh lùng cau mày, xoay người lại: “Ta có thể chờ nhưng Kim Lang vương triều có thể chờ sao? Mất mười tòa thành trì dân chúng có thể đợi sao? Cuộc chiến tranh này vừa nhanh vừa vội vàng, đánh cho chúng ta ứng phó kịp, kế sách giờ chỉ có thể dùng tính mạng của ta đổi thái bình cho thiên hạ, chặn miệng Tiên Nô!”

      “Vương gia, thuộc hạ cho rằng, phương pháp này cực kì ổn. Tiên Nô nhanh như vậy có thể phát động tấn công, giống như có mưu đồ lâu, phải có tâm cơ, có lẽ Vương gia hành động như vậy chắc chắn trúng lòng tiểu nhân, bắt Vương gia, uy hiếp Hoàng thượng!” Nhung Thiên nặng nề mở miệng.

      “Tại sao Bổn vương lại biết, chính vì thế ta mới làm như vậy, làm cho Tiên Nô về tình về lý đều chiếm được thượng phong, có lẽ binh sĩ chúng ta…” vén màn trướng, nhìn binh lính ủ rũ cúi đầu: “Mới có thể đường đường chính chính ưỡn ngực tử chiến với Tiên Nô!”

      “Vương gia!” Nhung Thiên hô lên.

      Kim Huy phất tay cái, rũ mắt xuống, quan hệ được mất trong đó tự nhiên hiểu được, thân dính vào nguy hiểm, nhưng cũng chỉ có hạ sách như vậy, nếu , phía Nam có Đại Hách, phía Bắc có Tiên Nô, hai nước giáp công, Kim Lang vương triều làm sao có thể chịu đựng được!”

      Phía sau nam tử là bản đồ biên giới là sống Dĩ Nam, có mười tòa thành trì cắm cờ Tiên Nô, đó là thành quả mấy ngày chiến đấu của , nhưng sắc mặt nam tử vẫn bình thản, có chút phấn khích, nhìn cửa sổ, cảm nhận lạnh giá, thổi qua hàng lông mi dài, dịu dàng chạm vào bờ môi, như biến ảo thành tầng nước mỏng.

      Lúc sau, nam tử hùng tráng mặc áo lông da hổ gõ cửa vào, lau lớp băng mỏng mặt, giọng: “Thái tử, ở phía Nam, chuyện Kim Lang vương triều đánh bại quân đội Đại Hách là , đây là mật hàm!” rũ mắt lấy trong ngực ra bức thư được dán kín.

      Nam tử cau mày, xoay người nhận thư, nhàng mở ra, bao lâu sau, môi mỏng hơi nhúc nhích: “Lộc Cộc Lỗ, truyền lệnh xuống, tạm ngừng, nghỉ ngơi lấy sức, rất nhanh thôi, cuộc ác chiến.”

      Lộc Cộc Lỗ gật đầu cái, lui xuống, nam tử lại tiếp tục nhìn ra cửa sổ, hai hàng lông mày chau lại tiết lộ tâm trạng buồn bã của . Kim Lang vương đường tiếp viện, vậy Thanh Thanh như thế nào? Nàng có đến hay ?

      Lần gặp mặt này, hai quân đối địch, làm sao có thể đối mặt?

      ************

      Chỉ dụ của Hoàng thượng làm cho mọi người tự tin gấp trăm lần, “Phương Nam đại thắng, ít ngày nữa Trẫm dẫn theo năm vạn binh sĩ tới phương Bắc, bình tĩnh chớ nóng vội, chờ đợi trợ giúp!” Mười chữ cái đơn giản, làm cho binh lính Kim Lang vương triều rơi vào nỗi lo lắng cũng trở nên vui vẻ, cái gì mà nghiệt họa nước, tin đồn trong nháy mắt công cũng tự phá.

      “Vương gia, Hoàng thượng đánh lui được quân Đại Hách?” Nhung Thiên nắm chặt thánh chỉ màu vàng, mãi thể tin vào ánh mắt của mình.

      Kim Huy bình tĩnh ngồi trước cửa sổ, từ từ thưởng thức chén trà, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ. Nghe thấy Nhung Thiên mở miệng, tầm mắt nhúc nhích, chỉ gật đầu.

      “Vương gia, người vui sao? Có lẽ Hoàng thượng khôi phục hoàn toàn!” Nhung Thiên hưng phấn đến nỗi lời cũng run rẩy.

      Kim Huy gật đầu cái, khuôn mặt thoáng qua nét vui mừng, nhưng sau đó hai hàng lông mày chau lại, mọi chuyện đều vì Kim Minh gây nên, đương nhiên phải do khắc phục hậu quả, chỉ là chuyện Kim Minh khỏi hẳn - trong đầu đột nhiên ra khuôn mặt nhắn của , tay cầm ly có chút run run.

      Nàng làm được sao? nên vui mừng cho nàng! cố gắng để thuyết phục mình như vậy!

      Hai ngày sau, Kim Minh để Mặc Trạc cùng hai vạn tướng sĩ trấn thủ phương Nam, còn mình dẫn theo năm vạn tướng sĩ phương Bắc. Lương thành địa thế hiểm yếu, là lá chắn để Kim Lang Vương triều chống đỡ tiến công của Tiên Nô, bên ngoài là núi, địa thế hiểm yếu, hơn nữa mấy ngày nay rét buốt, tuyết ngừng rơi, muốn trong thời gian ngắn tấn công Lương thành, cũng phải chuyện dễ dàng, đây cũng là nguyên nhân để Tiên Vu vội vã tiến công.

      suy tính, chờ thời tiết ấm lên, đến mùa xuân, thời tiết rét buốt còn nhiều.

      Kim Minh và năm vạn tướng sĩ đến nơi nhưng vào thành hợp lại với Kim Huy mà đóng tại sườn núi ngoài thành, chọn chỗ hiểm trở, dùng khỏe đối mệt.

      Lộc Cộc Lỗ vội vã vào Đại đường Châu phủ, “Thái tử, quân đội của Kim Minh đóng quân bên cách Lương thành mười dặm, chúng ta có nên thừa dịp bọn họ lặn lội đường xa, cả người mệt mỏi, đánh cho họ kịp chuẩn bị hay ?”

      Tiên Vu lắc đầu, mấy hôm nay lạnh giá, núi bên ngoài Lương thành đóng băng, nếu muốn tiến công dễ như vậy hay sao. “Bình tĩnh chớ nóng vội, chờ đợi thời cơ! Đúng rồi, ngươi mau mời quốc sư!”

      lâu sau Quốc sư được mời tới, Tiên Vu đứng dậy ngênh đón: “Quốc sư, xin mời!” cung kính nhường vị trí chủ vị giường.
      Last edited by a moderator: 5/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 113: Tiếp

      Bộ trường bào càng làm tăng thêm mấy phần khí chất thần tiên của quốc sư, từ chối trực tiếp ngồi lên thượng vị.

      biết mấy ngày nay quốc sư thăm dò thời tiết có thu hoạch gì hay ? Thời tiết mấy hôm nữa có ấm áp hơn ?” Tiên Vu thể chờ đợi hơn nữa.

      “Thái tử có bằng lòng nghe ta hay ?” Quốc sư nhàng vuốt râu.

      “Quốc sư, mời . Sao chổi sinh ra sao Khuê, ngược lại hướng về phía Hoàng cung, quá trình xảy ra ba lần, rất lâu mới biến mất, chứng tỏ là điềm cực xấu. Sao chổi loại bỏ Hoàng cung, Thiên hạ đổi chủ, Thái tử, ta đoán rằng trong nước có biến, Thái tử có trở về nước hay ?” Quốc sư suy nghĩ chút, giọng .

      Sắc mặt Tiên Vu tối sầm, nội tâm vui nhưng tiện phát tác. Cơ hội ngàn năm do Hoa tươi dùng tính mạng đổi lấy, làm sao tiếp tục chiến mà trở về nước? Nhưng mà quẻ bói của quốc sư nhất định chính xác, vừa gia tăng canh phòng chiến , vừa phái người trông coi hoàng cung nghiêm ngặt.

      Đỉnh núi, Liễu Nha và Kim Minh cùng nhau đón gió, ngằm nhìn khung cảnh mênh mông, nhịn được mà kích động.

      Dãy núi mảnh trắng xóa, tuyết như bị giam cầm giữa dãy núi, giống như đám mây lơ lửng mặt nước, tuyết rơi, đám mây trôi phiêu dật, dưới ánh mặt trời, càng mà cho nó trở nên trong lành hơn, như thủy tinh băng thanh ngọc khiết, làm cho người ta thích buông.

      “Kim Minh, chàng mau nhìn xem, đây chính là giang sơn của chàng! là đẹp!” Liễu Nha giọng cảm thán, bàn tay nắm chặt tay người bên cạnh.

      Nam tử mím môi cười khẽ, “Đúng vậy, nếu phải dãy núi này kết băng, tướng sĩ Tiên Nô dám tùy tiện lên núi, sợ rằng Lương Thành sớm cắm quốc kỳ của Tiên Nô cũng nên!”

      Liễu Nha nhìn nhìn, dưới chân núi là phủ đệ Thông châu, mười vạn quân Tiên Nô bao vây chân núi giọt nước cũng chảy lọt.

      “Kim Minh, có biện pháp giải quyết hòa bình hay sao? Tiên Vu cũng phải là người có dã tâm bừng bừng, chỉ vì thương muội muội mới trở thành như vậy, bằng chàng tìm người hòa giải được ?” Liễu Nha nhìn đôi mắt lạnh nhạt của nam tử thở dài hơi, từng hâm mộ cuộc sống thế ngoại đào nguyên, để ý đến chuyện đời, hôm nay lại rơi vào trong cuộc phân tranh.

      Kim Minh ôm lấy , vỗ vai nàng, “Nha Nha ngốc, nàng chỉ thấy được mặt bên ngoài mà thôi, ban đầu chuyện Tiên Nô và Kim Lang vương kết thân có mục đích, tại sao Tiên Vu ở lại Hoàng cung mấy ngày ngắn ngủi liền rời , sau đó cùng lúc khởi binh cùng Đại Hách? Mọi chuyện đều phải trùng hợp, là mưu có từ lâu của , chỉ là để lộ ra, mà dùng Ngọc Triệt làm bia đỡ đạn mà thôi!”

      Liễu Nha ngẩn ra, ánh mắt đầy nghi ngờ, như vậy sao? Chẳng lẽ những lúc Tiên Vu ở cùng với nàng đều là giả dối? , tuyệt thể nào như vậy.

      “Ngọc Triệt chẳng qua cũng chỉ là , dã tâm hùng bá thiên hạ, chân chính phía sau mới là Thái tử Tiên Vu!”

      , tuyệt đối thể nào là Tiên Vu!” Liễu Nha kiên định lắc đầu, đưa mắt nhìn đội nhân mã dưới chân núi vừa lao ra về phía Bắc.

      “Ôi, có người, thôi” Liễu Nha kêu khẽ tiếng, ánh mắt Kim Minh run lên, ánh mắt có chút lo lắng, “Chỉ sợ là điều binh trở lại, xem ra chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh mới được! Chỉ là núi cao chót vót, kết băng lại, người muốn lên cũng dễ dàng, xuống cũng hết sức khó khăn!”

      Kim Minh cúi người, cẩn thận sờ đá xanh núi, đồi cao, tầng băng dày, xuống núi dễ.

      Liễu Nha biết đánh giặc, nhưng giữa núi tuyết như thế này làm cho nàng nhớ tới kinh nghiệm nghỉ phép vào mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân, có cánh đồng tuyết, lúc trượt tuyết còn có thể nhìn thấy tượng đá, băng tan, rất vui.

      ra trượt tuyết rất đơn giản!” Liễu Nha xoay người, lấy tấm chắn của thị vệ để xuống đất, người ngồi lên đó, sau đó dùng trường mâu chống đỡ, “Minh, tới đây , chúng ta thử phương pháp này chút xem có được hay ?” Nàng ngẩng đầu, nhiệt tình gọi Kim Minh.

      Kim Minh nửa tin nửa ngờ đặt tấm chắn xuống phía dưới, lấy trường mâu cầm tay.

      “Nhìn , từ nơi này, tương đối bằng phẳng, nếu trượt xuống từ đây, tấm chắn có sai lệch hoặc mắc kẹt thể di chuyển dùng trường mâu chống đỡ để đổi phương hướng. Chúng ta nhanh tới thi xem, ai tới chân núi trước!” Liễu Nha quay đầu lại, hả hê quơ trường mâu trong tay, tóc đen tung bay theo gió, đẹp mắt vô cùng.

      “Chậm thôi!” Đột nhiên Kim Minh bước ra khỏi tấm chắn, bước nhanh về phía trước, hai lời ôm Liễu Nha từ trong chắn ra, “Nàng quên sao, trong bụng nàng còn có tiểu bảo bảo, sao có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy, bằng như vậy, Mạc Tang, ngươi tới đây” xoay người gọi Mạc Tang, Mạc Tang ngẩn ra, sau đó thay thế vị trí Liễu Nha.

      là, chàng xác định mình biết làm sao?” Liễu Nha phục, chỉ là trượt tuyết mà thôi, nguy hiểm như tưởng tượng.

      Kim Minh cười khẽ tiếng, cùng với Mạc Tang, hai người đứng song song đỉnh núi, Liễu Nha hô tiếng lắc đầu, hai người như tên vừa bắn ra khỏi cung nhanh chóng lao .

      Đường núi bằng phẳng, may nhờ có tuyết che lấp tấm chắn cũng dễ dàng hơn, hơn nữa có trường mâu hỗ trợ, Kim Minh và Mạc Tang hai người thuận lợi trượt xuống chân núi.

      “Chủ tử, chủ ý của nương nương tệ!” Dưới chân núi, Mạc Tang cầm tấm chắn lên, hào hứng mở miệng.

      “Mạc Tang, dẫn theo 3000 tướng sĩ, tối nay dùng phương pháp như thế này tập kích Tiên Nô!” Kim Minh gật đầu cái lạnh lùng mở miệng.

      “Tuân lệnh!”

      Buổi tối mùa đông, màn đêm đến sớm, đến nửa đêm, Kim Minh dẫn theo 3000 tướng sĩ leo lên đỉnh núi.

      Ra lệnh tiếng, các tướng sĩ tháo khôi giáp xuống, ngồi tấm chắn, tay cầm trường mâu, lao xuống ngọn núi, xông thẳng quân doanh Tiên Nô, nhất thời, tiếng reo hò vang lên, ánh lửa trống trơn đập vào mắt, 3000 tinh binh, như thanh kiếm sắc bén cắm vào trái tim Tiên Nô.

      “Thái tử, xong rồi, Kim Lang vương phái người tập kích quân doanh!” Lộc Cộc Lỗ vội vàng vọt vào phủ châu bẩm báo.

      “Cái gì? Có bao nhiêu người?” Tiên Vu ngẩn ra, nhanh chóng phủ thêm khôi giáp.

      nhìn thấy , hình như quá 3000 người!” Lộc Cộc Lỗ giọng .

      “3000, lá gan của Kim Minh lớn, muốn dùng 3000 người công phá mười vạn đại quân của chúng ta, truyền lệnh xuống, nghênh địch, bắt sống Kim Minh!” Tiên Vu lạnh lùng mở miệng.

      “Tuân lệnh!” Lộc Cộc Lỗ nhận lệnh rời .

      Bên ngoài doanh trướng, Kim Minh dùng kiếm chém đứt đầu người, mắt nhìn binh lính từ trong phủ châu xông ra, trong lòng hiểu , nhanh chóng huýt sáo tiếng, tiếng còi bén nhọn vang dội lên trung.

      Binh lính lãnh đạo tất nhiên nghe theo người của tổ chức, mọi người đều là cao thủ khinh công, lập tức ném tấm chắn, lui về, vừa lui vừa dẫn địch, từ từ dẫn đại quân Tiên Nô lên giữa sườn núi.

      “Mau rút lui!” Kim Minh hét lớn tiếng, chúng tướng sĩ rối rít nghe lệnh, vội vàng chạy nhanh lên đỉnh núi, mà đó, Ngự Phong sớm chuẩn bị nước đá, “Trông cậy vào ngươi đó, Ngự huynh!” Kim Minh hô to tiếng, Ngự Phong nhàng vung tay lên, binh lính lập tức đổ nước đá vào đầu đội quân Tiên Nô.

      Binh lính Tiên Nô mặc khôi giáp, tấm chắn, trường mâu, cộng thêm bò nửa ngọn núi, sớm mệt chịu nổi, lại bị tưới cái như vậy, giữa trời đông giá rét, sớm chịu được, lúc này, Kim Minh vung tay lên, binh lính Kim Lang vương triều từ đỉnh núi công kích xuống, cần tốn nhiều sức lực đại thắng trận đầu.

      Tiên Vu ở phía xa nhìn nam tử ở đỉnh núi đạp tuyết mà đến, ánh lửa chiếu vào ánh mắt lạnh lùng kiêu căng, tà mị cười cười, giống như chiến thân, đón lấy gió dưới ánh trăng lạnh lẽo, tay vung lên, chỉ huy binh lính phát động công kích.
      Last edited by a moderator: 5/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 114: Hoài nghi

      Tiếng trống vang lên thức tỉnh Liễu Nha, nàng ngồi dậy, ôm lấy chăn bống, cái bóng giọi bên ngoài lều.

      “Minh?” Nàng mở miệng, tiếng huyên náo nơi xa truyền lại làm cho nàng cảm thấy lo lắng. Màn trướng lay động, nha hoàn áo tím bào, cúi người : “Nương nương tỉnh rồi sao? Nhất định là bị tiếng gáo thét đánh thức có phải hay ? Nghe Hoàng thượng dẫn các tướng sĩ đánh thắng trận, đường trở về!”

      “Thắng trận?” Nội tâm Liễu Nha khẽ động, vội vàng đừng dậy, nha hoàn lập tức phủ thêm áo choàng, nàng kéo chặt áo, bọc lấy mình chặt, ra khỏi lều trại.

      Ngoài doanh trại, từng đống lửa cháy sắp hết, ngước mắt nhìn về phía đông, trời còn tối, mùa đông mặt trời mọc muộn hơn chút, ở phía Đồng Bắc, từng tiếng gào thét càng ràng, quanh quẩn bên trong sơn cốc, giường như cả bầu trời cũng rung động. Liễu Nha nhìn ánh lửa chiếu cả chân trời như sáng ban ngày, kìm được mà thở tiếng.

      Chiến tranh nàng chưa từng gặp qua, nhưng mà ánh mắt khát vọng về nhà của binh lính như thanh kiếm sắc bén đâm sâu vào lòng nàng. Mỗi người đều có cha mẹ của mình, có vợ con thương, nhưng bởi vì có họ mà phải ra chiến trường chiến đấu được trở về.

      Chẳng lẽ chỉ có thể lấy bạo chế bạo thôi sao, thể dùng cách khác giải quyết hay sao? Tiên Vu - từng là người thích thanh tinh.

      “Nương nương, người xem, là Hoàng thượng trở lại!” Đột nhiên nha hoàn hưng phấn hét lên, nóng tay chỉ về phía Đông Bắc, Liễu Nha ngước mắt nhìn lên, ánh lửa bắt đầu di động, đoàn người từng hàng từng hàng lượn sóng quanh co tiến lại gần.

      Liễu Nha đứng trước lều trại, nhìn ánh lửa ngày càng gần, càng ngày càng sàng, ở gần cuối, đoàn ngựa đến gần, nam tử nhướng mày mỉm cười, cười đến vui vẻ, nam tử đó chính là Kim Minh. Kim Minh nhìn thấy Liễu Nha, nháy nháy mắt, để cho tướng sĩ mệt nhọc cả đêm nghỉ ngơi, còn mình sải bước đến.

      “Kế sách của nàng rất có ích, tối nay, chúng ta công kích Tiên Nô, sáng sớm ngày mai chúng ta liền vào thành, hội hợp với Nhung Thiên, tới nửa tháng, nhất định ta đánh lui Tiên Nô!” Nam tử ôm lấy Liễu Nha, lời đều có tính toán từ trước, hai mắt ngăm đen tràn đầy ánh sáng hưng phấn.

      Liễu Nha gượng cười, xoay người lai, lại thấy Mạc Tang từ xa chạy tới: “Hoàng thượng, tổng cộng có 3000 tù binh, nên xử trí như thế nào?”

      Nam tử suy nghĩ chút, lạnh lùng phất tay, làm thủ thế giết tha.

      Liễu Nha cả kinh, nhanh chóng ngăn lại: “Hai nước giao chiến, hay là giữ họ lại

      Nam tử dời mắt, khổ sở : “Ngày mai chúng ta vào thành, nếu mang theo bọn họ, ngộ nhỡ họ là nội ứng của Tiên Nô hậu hoạn vô cùng!”

      Liễu Nha ngẩn ra, tại sao nàng nghĩ tới chứ, nàng chỉ muốn ít người hy sinh , tích đức cho Kim Minh, dù sao cuộc chiến này cũng là do Kim Lang vương gây nên.

      “Nhưng…” Liễu Nha còn muốn mở miệng, nhưng Kim Minh lại tiến lên ôm chặt lấy nàng, “Nàng có thai, cần để ý nhiều như vậy, vẫn nên nghe lời ta, vào trong nghỉ ngơi xong, ôm Liễu Nha vào phòng, thầm ra dấu tay cho Mạc Tang giết chết tù binh. chỉ muốn cho Tiên Vu bài học, dạy dỗ lớn, người dám xâm phạm Kim Lang vương triều của , giết!

      Thân thể 3000 binh lính Tiên Nô bị ném xuống núi, lộc cộc lăn đến chân núi, thi thể chất đống, thê thảm nỡ nhìn.

      Hai mắt Tiên Vu hằn lên máu đỏ, lạnh lùng đứng trước mặt thi thể binh lính, chán ghét và sợ hãi làm cho cảm thấy mệt mỏi, “Hoa Tươi, muội nhìn thấy sao? Đây là cái giá cáo để đổi lạu nguyện vọng thống nhất thiên hạ của muội, chiến tranh, tàn khốc như vậy”

      “Thái tử, Hoàng đế Kim Lang vương triều quả nhiên lòng dạ độc ác, vốn cho rằng bọn họ mang người của chúng ta vào thành, sau đó tùy cơ khởi nghĩa, nghĩ đến…” Phó tướng Thẩm Trầm bóp cổ tay tiếc nuối.

      “Đủ rồi, đừng nữa, an táng những binh sĩ này cho tốt, mặt khác, an bài cho người nhà của bọn họ!” Đáy mắt Tiên Vu dấy lên chán ghét, lạnh lùng xoay người, bước về phía lều trại. Xuyên qua màn che bị gió thổi bay, nhìn từng cỗ thi thể thê thảm được binh lính kéo chôn.

      Nam tử lẳng lặng ngồi trong lều vải, nhìn mặt trời đỏ rực dần lên phía đằng đông. cười khổ tiếng, hận Kim Minh, nhưng mà Tiên Nô có mưu đồ chiến tranh từ lâu, dù có cái chết của Tiên Hoa cuộc chiến tranh này cũng thể ngừng được. Chỉ là cái chết của nàng đẩy người màng danh lợi như lên đầu sóng ngọn gió.

      Mặt trời sắp mọc, cảm thấy khí có chút phiền muộn, vì vậy vén rèm xe lên, từ từ ra ngoài.

      “Tiểu Cửu, ngươi Kim Lang vương biến thành sói sao?”

      Đứng cách hai lều vải, đột nhiên nghe được tiếng nghị luận của binh lính, bước chân từ từ chậm lại.

      Binh lính gọi là tiểu Cửu như trầm ngâm hồi lâu, mới giọng: “Thái tử điện hạ ban bố chiếu thư, làm sao có thể giả? Nhất là tối nay, ngươi nhìn Kim Lang vương từ trời giáng xuống, đánh cho chúng ta hoa rơi nước chảy,h ơn nữa ngươi thấy những binh lính bị bắt làm tù binh , cái trạng thái chết thê thảm đó, chết rồi còn bị bỏ lại núi, tay chân lành lặn, có ai có thi thể toàn vẹn! Ngươi nhìn thủ đoạn này mà xem, là chuyện con người có thể làm sao? Ta nghĩ, tám phần là !”

      “Vậy phải chúng ta lành ít dữ nhiều hay sao? nghiệt, phải người! Nhất là Sói tinh…” Nam tử sợ hãi mở miệng, hồi gió lạnh thổi qua, giống như nghĩ tới điều gì, im lặng .

      “Hù, chút, bị người khác nghe thấy lại ngươi làm rối loạn lòng quân” Tiểu Cửu cảnh giác mở miệng.

      Tối qua cùng tối nay, là ngày quân đội Tiên Nô bị tổn thất nghiêm trọng nhất, Kim Minh hướng phô bày thực lực của .

      Trời giáng nghiệt, Kim Lang hại nước, phù giúp chính nghĩa, thống nhất thiên hạ - bốn từ, từng từ dùng để công kích cùng chửi rủa Kim Lang vương triều, hôm nay lại trở thành khối đá lớn đè nặng trong lòng binh sĩ Tiên Nô.

      Nếu đó phải là nghiệt, làm sao trong vòng ngày, dùng năm vạn binh mã, có thể làm cho mười vạn tinh binh của Tiên Nô bị thiệt hại nặng nề, hao binh tổn tướng vạn người.

      Tiên Vu nhíu mày, thể nghe nữa, sau bước ra khỏi khu vực doanh trướng.

      Đêm qua Kim Lang vương đại thắng, khác gì hồi gió xuân, quét qua phố lớn ngõ , mọi người sợ hãi truyền thuyết Kim Lang vương cùng dần dần tôn kính.

      Hãn huyết bảo mã, khôi giáp khoác lên người, Nhung Thiên và Kim Huy mở cửa thành, Kim Minh uy phong lẫm liệt vào thành, ngựa vừa bước vào, bốn phía liền vang lên từng tiếng hoan hô, vang tận trời xanh.

      Liễu Nha thể tiếp tục ngồi trong xe ngựa, bèn xốc màn che nhìn ra, dân chúng trong thành bị binh lính ngăn lại hai bên, hoan hô, nhảy cẫng, hoan nghênh Hoàng thượng của bọn họ, vào giờ phút này, giường như họ qiên tin đôn hại nước vẫn luôn đè nặng trong lòng.

      Bởi vì đánh giặc, nghi thức hoan nghênh đơn giản nhưng đánh mất long trọng. Bên ngoài phủ Châu, thảm đỏ rải thềm đá, con Kỳ lân đá ngẩng đầu, chiếc cửa màu đen treo chiếc vòng bạc to lớn, nóc cửa nạm vàng ba chữ: Cừ thành!

      Ở trước cửa, Nhung Thiên và Kim Huy quỳ gối hai bên, cũng mặc khôi giáp, cung nghênh Hoàng thượng. Xuống ngựa, Kim Minh ngước mắt nhìn Cừ thành nghiêm trang, uy vũ, đẹp đẽ, tao nhã gì sánh được, “ Cừ thành xinh đẹp như vậy sao có thể rơi vào tay của người Tiên Nô, các tướng sĩ, nâng cao tinh thần, đuổi quân xâm lược ra khỏi vương triều!” vung cánh tay, ngẩng cao đầu, mái tóc vàng chói mắt tung bay theo gió, khuôn mặt lãnh khốc, tuấn mỹ như ngọc, tròng mắt ngăm đen lóe lên lạnh lẽo dọa người.

      “Đánh đuổi Tiên Nô, bảo vệ vương triều” Kim Huy hô lên, lập tức lấy được hưởng ứng của dân chúng và binh lính, người người đưa cánh tay lên, hô to tiếng, rung động trời đất.

      Liễu Nha ngồi trong xe ngựa, nghe tiếng hô của con dân Kim Lang vương triều, nhất thời trong tim rung động, nàng từ từ nhấc màn che, vui vẻ nhìn nam tử, kiêu sa, lẫm liệt, toàn thân toát ra áp lực mãnh liệt, làm cho người khác tự chủ mà ngừng thở.

      “Bảo vệ vương triều!” Liễu Nha giọng hô lên, đột nhiên có ánh mắt nhìn nàng, nàng ngước mắt nhìn sang, nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh thâm trầm, chủ nhân của nó hướng nàng nụ cười , như gió xuân.

      Kim Huy? phải trấn giữ ở Lang thành hay sao? Tại sao lại ở đây? Liễu Nha trố mắt nhìn Kim Huy, nhưng rất nhanh gật đầu, coi như đáp lại.

      Kim Minh và Kim Huy vào đại sảnh thương lượng chuyện quân tình, Liễu Nha nhàm chán ở trong nội viện, châu Phủ Cừ thành xây dựng giống bình thường,

      bao lâu, chỉ thấy Kim Huy từ đại sảnh ra ngoài, trực tiếp tiến về chỗ Liễu Nha.

      “Thanh Thanh!” Kim Huy đến gần, đưa mắt nhìn lên, đôi mắt bình tĩnh, môi rung rung, rốt cuộc cũng gọi tên nàng, nhưng lại nhìn thấy bất động của nàng.

      Nàng đẫy đà hơn chút, khóe môi xinh đẹp, trong đôi mắt đó – có là là thỏa mãn, người hoạt bát hơn, bây giờ nàng hạnh phúc có phải ?

      “Huy, nghĩ ngươi cũng ở đây, trong cung tốt sao? Thái hậu có khỏe ?” Liễu Nha hứng thú hỏi .

      sững sờ, cười lạnh tiếng: “Ngươi cũng hỏi ta như vậy, đúng là phu xướng phụ tùy, chỉ là Thanh phi nương nương, chẳng lẽ ngươi cũng muốn trị tội ta tự mình rời khỏi Hoàng cung sao?”

      Liễu Nha ngẩn ra hiểu gì. “Hoàng huynh muốn ta hồi cung, chỉ là Thanh phi nương nương, ta có thể tin tưởng sao?” Đột nhiên Kim Huy ngước mắt, khóe môi tràn đầy châm chọc.

      ...” Liễu Nha ngẩn ra, hiểu giữa hai huynh đệ xảy ra chuyện gì, nhưng đối với chuyện gọi nàng là Thanh phi, nàng quen.

      “Ngự Phong cũng tới sao? Đôi mắt màu đen của rất khả nghi! Hơn nữa… ” Kim Huy ngảng đầu, lời có chút trầm trọng: “ là Kim Minh hay là Kim Nhật? Ngươi cần cho ta đáp án!”


      Liễu Nha chần chờ, hết mọi chuyện xảy ra ở Ngự Kiếm sơn trang cho nghe, Kim Huy vừa nghe vừa ngạc nhiên, đợi đến lúc nghe xong, tức giận trong lòng vơi ít. “Ý của ngươi bây giờ có Kim Lang, mà đúng là Kim Minh?” Cuối cùng, Kim Huy trầm mặc mấy giây, ngước mặt đặt ra câu hỏi.

      “Chính xác mà , là Kim Nhật và Kim Minh, nhớ tất cả mọi chuyện của Kim Nhật, có lúc giống như Kim Nhật, cười híp mắt, nhưng mà trước mặt người ngoài, lại giống như Kim Minh, ta cũng ràng lắm!”

      cuốn Đan kinh ghi lại phương pháp này có thể giải trừ Kim Lang sao? Nhưng tại sao Tiên Vu lại tìm được nó trước, có biết phương pháp này hay ? Nếu như biết, ta tin, Ngự kiếm sơn trang còn tồn tại!” Kim Huy đưa ra chất vấn.

      “Tờ cuối cùng của Đan kinh dùng tiếng để viết, có lẽ thể hiểu ngôn ngữ đó!” Liễu Nha cau mày, biết trong lòng Kim Huy còn hoài nghi, dù sao lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
      Last edited by a moderator: 9/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :