Chương 111: Hạnh phúc
Tâm chết thể xác càng chịu đựng được, thậm chí ra ngoài đường cũng có người hỏi thăm. Từ Tố Cầm nàng ăn sung mặc sướng, được Ngự Phong và Bà dì hết sức sủng ái, áo cơm lo càng đến chuyện muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, hôm nay lại giống như gia súc bị bán ngoài chợ, nếu lòng chết thể xác cũng bị nhục nhã mà chết.
“Mọi người mau tới xem, da mịn thịt mềm, là tiểu nương tử xuất thân con nhà giàu có, mê hoặc nhất chính là mua tặng , nha hoàn này tình nguyện theo chủ tử, mua , chỉ cần trăm lượng, mau đến xem !” Tiếng chiêng trống vang trời, hét khản cả giọng, Dụ Thái Minh di chuyển thể xác mập mạp, gõ mạnh tiếng chuông, chỉ là chiến tranh loạn lạc, người chạy trối chết còn kịp lấy ai còn để ý đến nữ sắc, đứng trong gió nửa ngày cũng có người đến xem.
“Tiểu thư!” Yến nhi hung dữ nhìn chằm chằm vào thể xác mập mạp của Dụ Thái Minh, giọng: “Dù ta phải là đối thủ của , nhưng vẫn có thể mang tiểu thư rời , tại sao tiểu thư phải ở lại nơi này chịu khổ như vậy!”
nhìn chằm chằm vào bàn đá xanh nhúc nhích, tâm chết cho dù đâu cũng như thế, thể xác thối nát này sớm muộn gì cũng có người thu mua thôi.
“Đây là hai trăm lượng, ta mua!” đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng của nam nhân, trước mặt quăng ra túi tiền mùa xanh, Dụ Thái Minh vừa thấy lập tức di chuyển thân hình mập mạp, cẩn thận đếm, sau đó cũng kính đưa dây thừng giao vào tay nam tử, “Lão huynh, người quả có mắt nhìn, hai tiểu nương tử này đều là của ngươi rồi!” xong liền thở phào hơi, hài lòng cầm túi tiền xa.
Dụ Thái Minh vừa , Yến nhi cũng hết sức khẩn trương. Nàng mang Tố Cầm rời vì nơi này cách Ngự kiếm sơn trang xa, Lưu Quần thường lên trấn làm việc, nếu gặp được bẩm báo cho thiếu gia, thiếu gia biết kết cục thê thảm của tiểu thư chắc chắn để ý điều gì mà chạy tới cứu giúp, nhưng may lại bị người đàn ông thô lỗ này mua về.
Yến nhi vui ngước mắt nhìn nam tử, chỉ thấy mặc quần áo màu xanh đơn giản, thân hình to lớn giống như là người luyện võ, biết thời buổi chiến tranh loạn lạc còn tới đây làm gì.
Mạc Tang đứng trước mặt hai người, từ từ quan sát vòng, từ đầu tới cuối có dung mạo giống với Thanh phi nương nương cũng ngước mắt nhìn lên, ngược lại nha hoàn vẫn nhìn chằm chằm vào , ánh mắt tràn đầy oán giận và cảnh giác.
“ theo ta” Mạc Tang lạnh lùng mở miệng, hai tay thong thả để sau lưng, đế giày màu đen đạp tuyết.
Từ này nặng nề đè lên lòng Tố Cầm, nàng cúi đầu đứng lên, yên lặng đứng sau lưng Mạc Tang, đây chính là con đường nàng lựa chọn, thể oán hận bất cứ người nào, nhưng mà Yến Nhi….” Vị công tử này…” Nàng ho tiếng.
Mạc Tang dừng bước, ngoái đầu nhìn nàng: “ Còn có chuyện gì?”
“ Ta có cầu hơi quá đáng, đây là Yến nhi, là nha hoàn của ta, cam tâm tình nguyện tới hầu hạ ta, công tử tốt bụng xin hãy tha nàng !” ngước mắt, ánh mắt mờ mờ có tia linh động, thay vì muốn theo nam tử, bằng mình muốn chết.
“ Tiểu thư!” Yến nhi nắm chặt cánh tay nàng, cho tới bây giờ, nàng thể để chp tiểu thư tuự hành động điên rồ, nàng muốn mang tiểu thư về.
Chủ ý quyết, nàng đứng trước mặt Tố Cầm, quật cường ngẩng cao đầu.
Mạc Tang nhíu mày, ánh mắt tối sầm, bàn tay nhanh như chớp nhanh chóng điểm huyệt Yến Nhi. liền ngã vào ngực .
“ Ngươi” Tố Cầm bị dọa sợ, cuối cùng có chết cũng muốn liên lụy tới Yến Nhi.
“ theo ta!” Nam tử vẫn giỏi chuyện, huống chi là nghe lệnh làm theo, chắng Yến Nhi lên vai, rẽ vào ngõ , chỉ thấy ở đó có chiếc xe ngựa “ Lên , ta dẫn ngươi tới nơi!”
đặt Yến Nhi trước xe ngựa, ngoái đầu nhìn lại, giọng .
“ tới nơi?” thê lương cười tiếng, đâu cũng vậy thôi, nhưng mà Yến nhi… Xem ra chỉ có thể tìm cơ hội để Yến nhi chạy trốn.
Nàng ngoan ngoãn leo lên xe ngựa, vẻ mặt hết sức lãnh đạm, chỉ có phục tùng.
Mạc Tang nhíu mày, ngờ biểu tiểu thư của Ngự kiếm sơn trang lại có tính tình như vậy, khác trời vực với Thanh phi nương nương, cái tên Ngự Phong kia mù mắt hay sao lại thích người như vậy?
Trong lòng thầm nghĩ, lại đánh xe ngựa về phía sơn trang.
Ngự kiếm sơn trang, về đêm, đèn dầu sáng rực, Ngự Phong nghiêng người dựa vào giường êm, trong tay nắm cuốn sách tập hợp các loại binh khí, dừng nửa ngày cũng đọc được tờ.
Nàng trở lại? Mị tộc cuối cùng vẫn thoát khỏi nguyền rủa lưu truyền ngàn năm, ngóng trông ngày, lại sợ hãi ngày, hôm đó, khi cánh cửa khách sạn đóng lại, và nàng còn gì nữa, bên cạnh nàng có người đàn ông khác! hận đan xen, vẫn hi vọng nàng có được hạnh phúc, chỉ nghĩ đến, tới tháng, người nam nhân kia đợi được mà ra tay.
“ Thiếu chủ!” Lưu Quân đứng đầu hầu hạ ở bên giọng gọi.
Thân thể nam tử cứng đờ, từ từ quay đầu lại: “ ngươi trở lại?”
Lưu Quần thở dài, gần tối mới trở lại, chỉ là Thiếu Chủ cứ ngẩn ngươì mà thui.
“ Đúng là tiểu thư, chỉ là ta chậm bước, họ còn ở trong khách sạn, Dụ Thái Minh bán họ cho người đàn ông!” Lưu Quần che giấu ít chi tiết, người đàn ông kia mang hai người họ tới Ngự kiếm sơn trang, tự nhiên để họ vào. Những chuyện này đều là chủ ý của Liễu nương, tính cách của nàng và biểu tiểu thư giống nhau.
“ Cái gì?” Con ngươi của Ngự Phong co rút, bỗng chốc bật dậy.
Lưu Quần thấy lộ vẻ mặt như vậy, biết trong lòng vẫn biểu tiểu thư, càng thêm bội phục suy đoán của Liễu Nha, vì vậy cả gan cố ý kích thích : “ Thiếu chủ đừng để ý, tiểu thư làm những chuyện như vậy, có thể là tự làm tự chịu, thiếu chủ tội gì phải lo lắng cho nàng như vậy?”
Bên ngoài cửa sổ, Tố Cầm nghe lén, sắc mặt cả kinh, nếu phải Liễu Nha kéo đến, sợ rằng ngã đến trong tuyết.
Liễu Nha thầm khen ngợi, tên Lưu Quần này quả rất được, xem ra còn có chút thực lực.
Quả nhiên, Ngự Phong giận dữ nhìn Lưu Quần, hai tròng mắt xanh đen như thiêu đốt hai ngọn lửa tức giận, nóng rực, kịch liệt, như muốn ăn tươi nuốt sống Lưu Quần. tiến lên, lạnh lùng bóp chặt cổ nam tử, gằn từng chữ: “ Ngươi câm miệng, chuyện của chủ tử là để các ngươi ở sau lưng bàn luận sao? Lưu Quần, Tố Cầm cho dù như thế nào nàng vẫn là tiểu thư của ngươi!”
Kề cận với nguy hiểm, Lưu Quần hạ quyết tâm:” Nếu người quan tâm tiểu thư như vậy, tại sao hôm nay mang nàng trở về? Trong lòng người vẫn hận nàng phản bội phải sao? Nếu như vậy, tại sao thiếu chủ còn phái thuộc hạ bảo vệ tiểu thư?”
Ngự Phong gì, đối mặt với chỉ trích của Lưu Quần đành chán nản buông tay, khổ sở nhắm mắt lại vô lực khoát tay: “Lưu Quần, cần khiêu chiến kiên nhẫn của ta, mang Tố Cầm về !”
“ Tiểu thư trở về, nàng cũng có tôn nghiêm của mình, từng bước gây nên lỗi lầm dù sao bây giờ bên cạnh thiếu chủ có Liễu nương, sống chết của tiểu thư mặc kệ nàng !” Lưu Quần hừ lạnh tiếng.
Nam tử rũ mắt, phủ thêm áo choàng đẩy cửa ra ngoài.
Tố Cầm đứng trong bóng tối nhìn nam tử rời , hai hàng nước mắt rơi đầy gò má, biểu ca, xin lỗi!
“Nhìn , ta vẫn còn nhớ đến ngươi, ta chỉ là vật thay thế mà thôi, tại ngươi yên tâm ở lại chưa?” Liễu Nha từ trong bóng tối ra, giọng với Tố Cầm.
Chương 111: Tiếp
lắc đầu, nước mắt lại xuống, tiếng khóc từ cổ họng bật ra: “ tại ta còn là Tố Cầm nữa, Liễu nương, hãy chăm sóc tốt, trước khi rời còn có thể gặp lại lần… Tố Cầm cảm kích!” khóc đến hoa lê đãi vũ, vừa thấy thương, nhưng mà Liễu Nha lại đồng ý: “Ngươi là ngươi, chỉ cần còn thích ngươi, như vậy là đủ rồi, đời người được mấy chục năm, ai lại có lúc mắc phải sai lầm, nếu biết sai mà sửa đổi là được, Tố Cầm, cố lên, ngày mai chuẩn bị tốt xuất trước mặt , tin rằng tìm ngươi cả đêm chắc chắn vui đến phát khóc!”
lắc đầu cái, rũ mắt từ từ xa.
Có những chuyện xảy ra, thể nào vãn hồi được nữa.
Đứng trước cửa phòng Bà dì, nhìn bóng dáng lão nhân in hình khung cửa, tiếng khóc lần nữa bật ra nơi cổ họng, nàng cố gắng dùng đôi tay che đôi môi, để cho mình khóc lên thành tiếng.
Nàng chưa bao giờ biết mình lại lưu luyến ngôi nhà này như vậy, trước kia tự cho mình sống trong nhà tù, có hạnh phúc, có tự do, biểu ca đối tốt với nàng là chuyện bình thường, đến hôm nay nàng mới biết được những thứ tốt đẹp kia đều bị nàng dẫm đạp, nàng có phúc được hưởng.
Tố Cầm đứng trước của Lão phu nhân cả đêm. Phòng lão phu nhân cách viện của Ngự Phong xa, chỉ cần bước qua cửa nách là được, nàng đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy Bà dì luôn thương bảo vệ mình, cũng hy vọng nhìn thấy Ngự Phong, nhưng mà đợi cả đêm Ngự Phong vẫn trở về.
Trời hửng sáng, mặt trời mọc ở hướng Đông, ngày mới bắt đầu, tràn đầy hy vọng, nhưng biết hy vọng của nàng ở nơi nào? Thân thể vì đứng cả đêm nên có chút cứng ngắc, có chút lạnh lẽo và ho khan, cổ họng đau rát, nhưng có Bà dì ở đây, nàng sợ bị phát nên dám ho ra tiếng, chỉ vuốt chặt ngực, vội vàng chạy ra ngoài.
“Á, ra ngươi ở đây, rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi” Mới ra tới cửa nách, liền đụng phải Liễu Nha ầm ĩ.
Tố Cầm vội vàng bảo Liễu Nha giọng, sợ Bà dì tỉnh dậy.
“Ta biết, ta biết nhưng có chuyện lớn xảy ra!” Liễu Nha điều hòa hơi thở, giọng.
“Có chuyện xảy ra sao?” Tố Cầm vừa nghe chân tay luống cuống, sắc mặt tái nhợt đến kinh người, thân thể lắc lư mấy cái.
“Tối qua Ngự Phong tìm ngươi, đụng phải quân đội Đại Hách, biết vì sao nổi lên xung đột, tại…” Liễu Nha vẫn chưa dứt lời, Tố Cầm vội vã chạy ra ngoài.
ràng vẫn còn nhớ mà còn mạnh miệng, nhất định nàng phải làm hồng nương rồi. “Thiếu gia trở lại” Bên ngoài trang, Lưu quản gia ân cần nhận lấy cương ngựa từ Ngự Phong, thấy mệt mỏi, tuyết bám khắp người liền kìm lòng được càm ràm mấy câu: “ Thiếu gia phải chú ý thân thể, buổi tối trời lạn như thế, người còn phải…”
Ngự Phong gì, chỉ mệt mỏi leo từ ngựa xuống, hai chân đông cứng có cảm giác chân .
tìm được Tố Cầm, thể tìm được, tìm khắp trăm dặm vùng phụ cận nhưng vẫn thấy.
“Biểu ca. biểu ca!” Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gọi ầm ĩ đầy đau khổ của , xoay người lại, cho rằng mình nằm mơ, ngày nhớ đêm mong chạy về phía .
“Tố Cầm” Nam tử mở miệng, vui sướng đánh úp tới lồng ngực , nhanh chóng bước tới gần .
bởi vì chạy gấp mà đụng vào ngực , rên tiếng lại cảm thấy chân , phải là giấc mơ, là nàng, là Tố Cầm! Trong nháy mắt, cái gì , cái gì hận, tất cả đều bỏ lại đằng sau, chỉ cần giữ được này, giữ lấy, để cho nàng rời .
Nam tử ôm chặt, ôm càng chặt, nước mắt chảy càng nhiều hơn, nàng thể nào chuyện, cái miệng mở ra, mắt dám nháy, tất cả như trải qua thế kỉ, nàng mới từ từ giơ cánh tay lên, như sợ nam tử sau khi chạm vào tan thành mây khói, cẩn thận đẩy nam tử ra: “Thương thế của ngươi như thế nào?”
Nam tử kinh ngạc, kịp mở miệng liền bị ôm chặt lấy, lại khóc lần nữa: “Biểu ca, xin lỗi, xin lỗi, ta… Là ta hại biểu ca bị thương…”
Nam tử càng hiểu chuyện gì xảy ra, ngước mắt nhìn lên liền thấy Liễu Nha làm biểu tượng chúc phúc hướng về phía , gương mặt tuấn tú cứng đờ nhưng đường cong cứng ngắc bị tiếng khóc của làm mềm dịu, vuốt ve mái tóc , chạm vào gương mặt nàng, lại đột nhiên cau mày.
Da nàng nóng quá.
“ Biểu muội, ta có bị thương” vội vàng mở miệng, đẩy ra, nhìn kỹ mới thấy gương mặt đỏ khác thường.
Khịt khịt mũi, bàn tay bé của vuốt vuốt gương mặt nam tử, lẩm bẩm: “ có bị thương, có bị thương sao?”
“Ừ, ta có bị thương, hết sức khỏe mạnh nhưng mà người…” Lời chưa hết, chỉ thấy hai mắt nhắm lại, hàm rang khẽ cắn, ngất xỉu trong lòng nam tử.
“ Tối qua nàng cả đêm ngủ, canh giữ trước cửa sổ phòng Lão phu nhân, Ngự Phong, nếu ngươi là người đàn ông chân chính hãy nhận trách nhiệm bảo vệ nàng, nàng trở lại hãy quý trọng tốt!”
Ngự Phong ngước mắt nhìn thấy kiên quyết của Liễu Nha, suy nghĩ chút nhưng vẫn im lặng, ôm ngang vào trong trang:” Lưu Quần, nhanh gọi đại phu”
Lưu Quần vui mừng: “Được”
U Dạ La chưa từng nhìn thấy chiến tranh thảm khốc như vậy, cũng chưa từng gặp người kinh khủng như vậy, , chính xác mà , phải là người, mà chính là tên ác ma, là ác ma từ Diêm La địa ngục tới đòi mạng, những nơi qua, chỉ cảm thấy khí tức của chết chóc, làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Máu tươi nhiễm đỏ nền tuyết trắng, nhiễm đỏ cả vùng đất, nhiễm đỏ cả mắt mọi người, dây cung căng lên, mũi tên bay khắp nơi, xác chết phơi ngổn ngang.
Chiến tranh đáng sợ, nhưng có cuộc chiến tranh nào làm cho người ta sợ hãi đến thế, kinh khủng như thế. Cuồng phong gào thét, nước song ầm ập nhưng giữa những thanh như lúc này nó lại hết sức bé.
Bóng dáng chém giết trong đám người nhanh như chớp, ngày đêm! ngày đêm, kiếm của chưa từng đặt xuống, tay của chưa từng ngừng lại, tính mạng của người khác cũng ngã xuống dưới lưỡi kiếm của . Máu tươi như những đóa hoa nở rộ ngày hè, xinh đẹp mà đau thương.
Binh mã Đại Hách lui quân, lá cờ trắng hồng xen lẫn them nhặt, đằng sau lưng bọn họ có âc ma đuổi theo, nếu chạy chậm bị kiếm về gặp tổ tiên.
Rốt cuộc quân đội Đại Hách bị đánh lui ra ngoài biên giới, trong lòng bọn họ sợ hãi nam tử nhiễm đầy máu tươi, tiếng kêu la ngừng ở cổ họng, tiếng cũng thể kêu.
Nam tử ngừng lại, bình tĩnh đứng nơi đó, nhúc nhích chút nào, dưới chân là cột mộc của Kim Lang vương triều.
Hoàng hôn thê lương, gió từng cơn rít gào, cả trời đất có chút u tối. Đôi mắt xanh đen của nam tử sớm đỏ như máu, vẻ mặt đầy độc ác và tuyệt, lạnh lùng đứng cạnh cột mộc, gió thổi qua mái tóc , ánh mắt cứ thế nhìn đoàn quân bỏ chạy.
“Trở về cho Hoàng thượng của các người, từ hôm nay trở , cho Đại Hách các người bước vào Kim Lang vương triều bước, nếu chỉ có kết cục như hòn đá này!” Bàn tay vỗ mạnh vào cột mốc biên giới, tiếng ầm vang lên, cột mộc sụp đổ nửa, chỉ còn lại hai chữ Kim Lang, máu tươi nhiễm đầy vết mực màu đen.
Bột đá bị vỡ tung bay theo gió, như che mờ hai mắt của bọn binh lính.
“ Ác ma, nghiệt!” Hách Diệp đứng xe, toàn thân phát run.
Last edited by a moderator: 26/4/16