1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 110: Tiếp

      Nàng cùng với Yến nhi trốn lúc Liễu Nha ở khách điếm gặp được Dụ Thái Minh.

      Lúc nhận được tin tức, Liễu Nha vui vẻ biết gì hơn, xoa tay, mới cảm giác có đôi mắt nhìn nàng từ lâu.

      “Có chuyện gì vui sao?” Ngự Phong nhàn nhạt mở miệng, đặt điểm tâm đến trước mặt Liễu Nha, sau đó nhìn nàng hết sức dịu dàng.

      …”Liễu Nha vì muốn giấu nên vội vàng lấy điểm tâm, cắn cắn, sau khi cho vào miệng mới thấy quá ngấy, nàng khó khăn ăn vài miếng, biết nên nuốt xuống hay phun ra.

      “Uống trà !” Nam tử nhìn bộ dáng của nàng liền cười khẽ tiếng, đưa ly trà đến trước mặt nàng, Liễu Nha nhanh chóng uống ngụm, lúc này mới miễn cưỡng nuốt xuống.

      Nam tử nhìn bộ dạng nhíu mày của nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười ôn nhu. Gương mặt lộ ra sủng nịnh, chút mến, chút buồn cười: “Cái này rất giống với nàng ấy, nàng ấy cũng thích đồ ngọt!” vươn tay ăn miếng điểm tâm bị nàng ăn dở, nhấm nháp hồi mới cười : “ rất ngọt, rất thơm…”

      lại cắn miếng nữa, nhìn Liễu Nha cười cười: “Ăn rất ngon!” từ từ thưởng thức, giống như miếng điểm tâm trong miệng ăn ngon.

      “Ngươi thấy ngán hay sao?” Liễu Nha nhăn mày, quá ngọt.

      , ngươi nhớ sao, trước kia ta cũng ăn thức ăn của ngươi để lại” Nam tử ôn nhu cười cười, ăn nốt miếng còn lại.

      Ăn thức ăn của ngươi để lại – có chút mờ ám ở đây, chỉ có sâu đậm mới ngại nước miếng của đối phương! Liễu Nha nhíu mày đầy suy nghĩ, Tố Cầm quả thực có phúc biết hưởng.

      “Ngự Phong, ngươi có từng nghĩ, nếu Tố Cầm quay trở lại, ngươi làm như thế nào?” câu của nàng làm cho động tác uống trà của nam tử cứng lại, cánh tay cầm chén dừng lại giữa chừng lâu.

      “Nhắc đến chuyện này làm gì? Ngươi phải là Tố Cầm hay sao?” rũ mắt, giọng, thoáng qua buồn bã trong mắt.

      “Ngươi biết ta phải…”Liễu Nha chưa dứt lời, nam từ lạnh lùng xua tay cắt nàng lời : “Tiểu Dung, thuốc xong chưa? Mang vào cho tiểu thư!”

      “Vâng!” Tiểu Nha đáp lời, cầm chén thuốc đến trước mặt Liễu Nha.

      lúc còn nóng uống !” Ánh mắt nam tử tối lại.

      Liễu Nha ngẩn ra, nhìn chén thuốc màu đen bốc mùi khó ngừi: “Ta có bệnh tại sao phải uống thuốc?” Nàng cảnh giác nhìn Ngự Phong.

      “Ngươi quên trong bụng ngươi có hài tử phải của chúng ta hay sao, Tố Cầm, ngoan uống hết , những gì nên quên quên , chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu, coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh!” Lời đầy dịu dàng, nhưng ánh mắt u ám làm chơ người ta cảm thấy sợ hãi.

      Liễu Nha đứng dậy, hai tay bảo vệ đứa bé trong bụng mình, động tác của nàng làm cho Ngự Phong vui: “Như thế nào, bỏ được sao? Ta phải cho phép hài tử này, ta chỉ muốn ngươi chết tâm mà thôi!” Lời của có chút bi thương.

      , ngươi tuyệt đối được động vào đứa bé này, Ngự Phong, người thể” Liễu Nha gào thét, thân thể liên tục lui về phía sau.

      “Hài tử của ngươi?” Lúc nãy vừa dịu dàng mà lúc này lại trở nên tàn nhẫn: “ là hài tử của nghiệt, là hài tử của nam nhân kia, Tố Cầm, ta chỉ có thể giết chết đứa này ngươi mới vĩnh viễn ở bên cạnh ta! Tố Cầm, cần phụ ta, cần tổn thương ta lần nữa, giết chết đứa này !”

      Vẻ mặt hung dữ của nam tử khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

      , !” Liễu Nha xoay người vội vàng chạy , hai tay gắt gao ôm lấy bụng. Nhất định thể để cho đứa bé gặp chuyện gì, là hài tử của nàng và Kim Minh, là hài tử cứu vớt Kim Lang vương triều.

      Ngự Phong nhíu mày, chỉ muốn dọa nàng mà thôi, đối với đứa trẻ chưa sinh ra, làm sao có thể nhẫn tâm động thủ, nhưng sợ nàng lừa tuy ở lại nhưng trong lòng vẫn nhớ tới phụ thân của hài tử.

      “Trang chủ, làm sao bây giờ?” Tiểu Dung nhìn bóng dáng kinh hoảng của Liễu Nha trầm thấp mở miệng.

      “Lát nữa lại bưng lên cho tiểu thư, có lẽ nàng cần suy nghĩ kỹ” Thanh nam tử hữu khí vô lực, từ từ nhắm mắt lại, đôi lông mày nhíu lại khó nén lại mệt mỏi.

      ***

      Liễu Nha chạy ra khỏi ra trang, nơi nơi đều có người của Ngự Phong, cuối cùng chỉ có thể chạy về phòng, đóng chặt tất cả các cửa, mình ngừng lại trong phòng.

      tại nàng chỉ có thể bí quá hóa liều, chỉ có thể làm vậy thôi!

      Nàng bước ra khỏi phòng.

      Két. . . cửa phòng mở ra, Ngự Phong đứng trước cửa, nhìn thấy vẻ mắt kiên quyết của .

      “Ngươi muốn giết đứa bé này?” Hai bàn tay bé yếu ớt gắt gao nắm chặt cửa phòng, những khớp tay trắng bệch, khuôn mặt nhắn còn chút máu, Liễu Nha gằn lên từng tiếng.

      “Đúng vậy!” Nam tử lạnh lùng mở miệng.

      “Ngươi vẫn muốn ta làm Tố Cầm, vĩnh viễn lừa gạt chính mình?”

      “. . .” Vẻ mặt lạnh lùng của nam tử có chút do dự.

      “Sống như vậy có thể trôi qua vài năm, theo thời gian ngươi phát ta phải là Tố Cầm, càng ngày càng giống, vậy ngươi tính như thế nào?”

      “. . .”

      lẽ ngươi lo lắng cho cuộc sống của Tố Cầm sao? Nàng theo nam nhân kia có thể hạnh phúc sao? Ngươi quên Đồng tử sao? lẽ ngươi lại muốn để cho nàng bước tiếp con đường Đồng tử qua?”

      Vẻ mặt Liễu Nha càng lúc càng kiên quyết, tương phản với vẻ mặt càng ngày càng như hòa của nam tử.

      “Ngươi biết bây giờ cuộc sống của nàng như thế nào sao? Bên ngoài binh đao loạn lạc, người nam nhân kia có thể bảo vệ cho nàng sao?” Từng câu từng chữ của đánh sâu vào trái tim nam tử.

      “Đủ rồi!” Nam tử lạnh lùng cắt ngang, vẻ mặt dữ tợn, “Ngươi chính là nàng, chính là nàng, ta muốn lừa gạt mình cả đời thế nào, đây là chuyện mà ta tự nguyện!” dời mắt, “Tiểu Dung, bưng chén thuốc đến đây!”

      Hai chân Liễu Nha mềm nhũn, thân thể lay động, chợt nàng nắm chặt vạt áo nam tử, hai mắt nhìn chằm chằm vào , dám tin: “Ngươi độc ác như vậy sao? Vậy ngươi theo ta gặp người, nhìn hết mọi thứ, ta cam tâm tình nguyện uống thuốc!”

      Nam tử từ từ ngước mắt, khẽ cười tiếng: “Đây là điều kiện trao đổi của ngươi sao? Ngươi thệt có thể làm được?”

      Liễu Nha khó khăn gật đầu.

      Nàng chỉ có thể đánh cuộc, tình Ngự Phong dành cho Tố Cầm.

      Đây là khách điếm duy nhất mở cửa của Uyển thành, nhưng có ai dám ở. Tất cả mọi người đều biết đây là khách điếm buôn người của Dụ Thái Minh ở Uyển thành.

      Tố Cầm và Yến nhi là khách duy nhất, cũng là đầy tớ Dụ Thái Minh mua về. Họ phải. . . . mà bị nam nhân lòng dạ hiểm độc bán .

      “Nhìn ngươi quen mắt!” Bên trong phòng củi phía sau khách điếm, Dụ Thái Minh lạnh lùng quan sát vẻ mặt tái nhợt của Tố Cầm.

      áo màu tím nhạt như còn sức sống, hai mắt nhìn thẳng ngoài cửa sổ, hai mắt trong suốt mất ánh sáng, nhìn như đứa trẻ có linh hồn. Lời của tác động tới nàng. bàn tay bé là nửa miếng ngọc bội còn nguyên vẹn, bởi vì vuốt ve quá lâu mà nhìn hình dạng.

      “Tiểu thư, người ăn chút gì !” Yến nhi lạnh lùng liếc qua Dụ Thái Minh, đặt bát cháo ấm áp trước mặt .

      “Yến nhi. . .” Nghe được thanh của Yến nhi, mất hồn mới từ từ chuyển động con mắt, hơi có chút thất thần.

      “Rốt cuộc khi nào ngươi mới tới Ngự kiếm sơn trang? phải ngươi tiểu thư các ngươi có quan hệ với Ngự kiếm sơn trang sao?” Dụ Thái Minh nhìn chằm chằm vào Yến nhi vui mở miệng. ra đó là lý do mới dám đánh Tố Cầm và Yến nhi. tại binh mã loạn lạc, nữ nhân bán được bao nhiêu tiền, nếu như hai người này có quan hệ với Ngự kiếm sơn trang, chừng còn có thể kiếm được ít.
      Last edited by a moderator: 26/4/16
      caoduong thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 110: Tiếp

      “Yến nhi…” Nghe được thanh của Yến nhi, mất hồn mới từ từ chuyển động con mắt, hơi có chút thất thần.

      “Rốt cuộc khi nào ngươi mới tới Ngự kiếm sơn trang? phải ngươi tiểu thư các ngươi có quan hệ với Ngự kiếm sơn trang sao?” Dụ Thái Minh nhìn chằm chằm vào Yến nhi vui mở miệng. ra đó là lý do mới dám đánh Tố Cầm và Yến nhi. HIin tại binh mã loạn lạc, nữ nhân bán được bao nhiêu tiền, nếu như hai người này có quan hệ với Ngự kiếm sơn trang, chừng còn có thể kiếm được ít.

      “Yến nhi, cần để ý tới !” Tố Cầm mở miệng, từ từ nhận chén cháo.

      Yến nhi thả tay xuống, vênh mặt hất hàn mở miệng sai khiến: “Ngươi cũng thấy đấy, tiểu thư chúng ta muốn trở về, ngươi ra ngoài trước , để ta tiếp tục khuyên tiểu thư!” Nàng xong liền đầy Dụ Thái Minh mập mạp ra ngoài gian phòng.

      Trong lòng Dụ Thái Minh bốc hỏa, nhưng giám đắc tội thần tài, chỉ đành lộ vẻ tức giận sờ sờ mũi rời .

      “Tiểu thư, người muốn trở về hay sao?” Yến nhi nhìn thấy Dụ Thái Minh liền tiến lên hỏi han.

      Tố Cầm phục hồi lại tinh thần, nước mắt từng chuỗi ngừng rơi xuống. Nàng híp mắt thở dài hơi: “Yến nhi, đừng hỏi lại nưã, ta vĩnh viễn thể quay trở về!”

      “Tại sao, Thiếu gia vẫn còn nhớ tới người, dù giữ lại tên Liễu Nha cũng bởi vì nàng ta có khuôn mặt giống người, tiểu thư, cho tới bây giờ thiếu gia vẫn lúc nào quên người!” Yến nhi hiểu, lo lắng nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt của nàng nở nụ cười tuyệt vọng.

      “Yến nhi, ngươi nên rời khỏi Ngự kiếm sơn trang”

      “Tiểu thư, ta để người ở lại mình, từ lần trước nhìn thấy người ở ngoài chợ, ta muốn trở về cho thiếu gia nhưng bị người ngăn cản, còn quỳ xuống cầu xin ra cho thiếu gia, ta cho rằng người tức giận, giận thiếu gia tìm người nên mới tìm cách rời khỏi thiếu gia tới đây chăm sóc người. Nhưng qua mấy ngày ta thấy tiểu thư có nỗi khổ tâm, làm sao lại trở thành đầy tớ của Dụ Thái Minh” Yến nhi lo lắng nhìn nàng.

      Tố Cầm lắc đầu, như nhớ lại chuyện cũ ánh mắt lộ vẻ đau thương, cắn chặt đôi môi, nước mắt lại tuôn như mưa, “Yến nhi, nên hỏi nữa, chờ chiến tranh kết thúc, chúng ta liền rời khỏi nơi này, cách Ngự kiếm sơn trang càng xa càng tốt”.

      “Nhưng mà tiểu thư, Ngự kiếm sơn trang là nhà của người, từ người lớn lên ở đó, bây giờ chúng ta có tiền, cho dù chiến tranh kết thúc, chúng ta còn có thể đâu bây giờ?” Yến nhi khẽ , nắm chặt bàn tay Tố Cầm.

      “Tiểu thư phải tin tưởng ta, thiếu gia rất người, hề thích người tên Liễu Nha đó, nàng chỉ là thế thân mà thôi, chỉ cần ngài trở về, làm sao nàng ta còn có đất dung thân” Yến nhi đơn giản cho rằng Tố Cầm bởi vì Liễu Nha chiếm lấy vị trí của mình là nguyện ý trở về.

      Nàng lắc đầu, biết gì mà chỉ biết cầm chặt tay Yến nhi, hai hàng nước mắt chảy xuống.

      Rốt cuộc nàng nhìn nhầm người, sau khi nàng phó thác hết cho , nam nhân kia liền lộ ra nguyên hình, dùng hết tiền của nàng, thậm chí còn muốn bán nàng tới thanh lâu. May nhờ chiến tranh, toàn bộ thanh lâu đều đóng cửa, bất đắc dĩ mới mang nàng trở lại Uyển thành, bán cho Dụ Thái Minh.

      Ba mươi lạng bạc, đây là số tiền bán nàng! rất thông minh, sau khi cầm tiền liền biến mất dạng. biết thế lực của Ngự kiếm sơn trang, trước kia Ngự Phong giết là bởi vì có Tố Cầm. nhưng bây giờ tay có vật hộ thân, tự nhiên trốn .

      lẽ chúng ta ở đây chờ bị Dụ Thái Minh bán sao? Tiểu thư, người vì sao lại muốn làm khổ mình như vậy chứ!” Yến nhi cực kỳ tức giận, nàng hiểu được nếu tiểu thư biết đâu tại sao trở về nhà, ràng thiếu gia vẫn còn nàng.

      quay mặt , hay nàng biết mình nhìn thấy được tình của biểu ca, luôn cho rằng thế giới bên ngoài đặc sắc, ra lại bần thỉu như vậy.
      ********
      “Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?” Tiến vào khách sạn, Ngự Phong lạnh lùng mở miệng.

      Căn cứ vào thông tin điều tra được, Tố Cầm và Yến nhi đều ở hậu viện, Liễu Nha hai lời lập tức kéo Ngự Phong ra sau hậu viện.

      “Xin hỏi hai vị ở trọ hay… A? Tại sao ngươi lại trốn ra được?” Chưởng quỹ nhìn Liễu Nha đầy kinh ngạc.

      Ánh mắt Ngự Phong tối lại, nhưng hiểu được điều gì, thân thể cao lớn đứng lại, mặc cho Liễu Nha kéo thế nào cũng .

      “Người ngươi muốn ta gặp rốt cuộc là ai?” hung hăng hất tay Liễu Nha, lạnh lùng mở miệng.

      đợi Liễu Nha trả lời, chưởng quỹ liền gọi người tới: “Ông chủ Dụ, ngươi xem, đó phải là hàng hóa của ngươi hay sao, như thế nào lại chạy ra ngoài hả?”

      Dụ Thái Minh ngây ngốc nhìn Liễu Nha, ánh mắt thoáng qua hoài nghi, lại nhìn thấy Ngự Phong tóc vàng mắt xanh, là dấu hiệu của Ngự kiếm sơn trang, ai biết đến chuyện này, lập tức quỳ xuống: “ ra là Ngự trang chủ, tiểu nhân vốn định để Trang chủ đưa người , nhưng xác định có phải là người của sơn trang hay , tại hay rồi, Ngự trang chủ tới, người mang người , phân tiền cũng cần đưa, chỉ mong…” Dụ Thái Minh còn lải nhải bị Ngự Phong lạnh lùng cắt đứt: “Câm miệng”

      Dụ Thái Minh lập tức ngậm miệng lại.

      Ngự Phong lạnh lùng xoay người bỏ ra ngoài, quên kéo tay Liễu Nha.

      “Bây giờ ngươi biết người ta muốn ngươi gặp là ai rồi chứ? Tố Cầm thực ở bên trong, ngươi cần gì phải lừa mình dối người?” Liễu Nha bị kéo, thân thể có chút lảo đảo, vội vàng kêu lên.

      Nam tử lời, ánh mắt toát lên tức giận, siết chặt lấy cánh tay .

      “Ngươi đúng, người nam nhân kia phụ bạc nàng, bán nàng cho bọn buôn người, chẳng lẽ ngươi muốn cứu nàng sao? Nàng mới là biểu muội của người!”

      “Ngươi câm miệng!” Nam tử xoay người, dừng chân, Liễu Nha bị kéo kịp đề phòng hung hăng đụng vào thân thể của .

      Hai bàn tay nam tử nắm chặt bả vai nàng, “Ngươi nghe đây, tại ngươi mới là Tố Cầm, là Tố Cầm chưa từng phản bội ta, mọi chuyện qua ta muốn nhắc lại, hơn nữa càng muốn nhắc đến nam nhân kia!” nhiều như muốn ép buộc mình phải tỉnh táo lại.

      “Ngươi… có thể quên sao?”

      Mây đen xẹt qua, che lại ánh mặt trời ấm áp, nam tử như bị cuốn vào trong, bi thương xẹt qua đôi mắt .

      người mắt, chiếc cằm gầy như lưỡi dao nâng lên, giọng điệu đầy lạnh nhạt: “Ta, có thể làm được!”
      ************
      Ngự Phong và Liễu Nha rời làm cho Dụ Thái Minh như tên Hòa thượng sờ tay thấy đầu. này có mấy phần giống nhau, nhưng hoàn toàn giống. vội vàng chạy ra phía sau hậu viện, mắt thấy phòng chứa củi vẫn khóa, mở cửa ra thấy hai vẫn ngoan ngoãn ngồi trong phòng củi.

      “Kỳ quái, ngươi rời , mà bên Ngự kiếm sơn trang mang người phải là ngươi sao?”

      Nhắc tới Ngự Phong, sắc mặt Tố Cầm đại biến, tới rồi sao? Nhưng mang nàng sao? tuyệt vọng lần nữa ập tới thân thể yếu đuối của nàng, nàng đứng dậy, giọng với Yến nhi: “Yến nhi, tại chúng ta thôi!”

      Yến nhi ngẩn ra, vui vẻ : “Tiểu thư muốn tìm thiếu gia sao?”

      nhàng lắc đầu: “Chúng ta , rời xa nơi này, càng xa càng tốt!”

      Nàng ở lại vì vẫn còn nuôi chút hy vọng với Ngự Phong, Ngự kiếm sơn trang đối với nàng mà có ý nghĩa hết sức quan trọng, đó là nhà của nàng, là ngôi nhà từ nàng lớn lên, nàng từng trở về, nhưng trong lòng vẫn còn nuôi ía hy vọng, hôm nay, tia hy vọng đó bị cắt đứt.

      Nàng có tư cách để oán hận ai, mọi chuyện hôm nay là do nàng tự làm tự chịu.

      ở Uyển thành, nàng còn hy vọng gì, như vậy, hãy để cho nàng biến mất, càng dấu vết càng tốt.
      Last edited by a moderator: 7/5/16
      caoduong thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 111: Hạnh phúc

      Tâm chết thể xác càng chịu đựng được, thậm chí ra ngoài đường cũng có người hỏi thăm. Từ Tố Cầm nàng ăn sung mặc sướng, được Ngự Phong và Bà dì hết sức sủng ái, áo cơm lo càng đến chuyện muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, hôm nay lại giống như gia súc bị bán ngoài chợ, nếu lòng chết thể xác cũng bị nhục nhã mà chết.

      “Mọi người mau tới xem, da mịn thịt mềm, là tiểu nương tử xuất thân con nhà giàu có, mê hoặc nhất chính là mua tặng , nha hoàn này tình nguyện theo chủ tử, mua , chỉ cần trăm lượng, mau đến xem !” Tiếng chiêng trống vang trời, hét khản cả giọng, Dụ Thái Minh di chuyển thể xác mập mạp, gõ mạnh tiếng chuông, chỉ là chiến tranh loạn lạc, người chạy trối chết còn kịp lấy ai còn để ý đến nữ sắc, đứng trong gió nửa ngày cũng có người đến xem.

      “Tiểu thư!” Yến nhi hung dữ nhìn chằm chằm vào thể xác mập mạp của Dụ Thái Minh, giọng: “Dù ta phải là đối thủ của , nhưng vẫn có thể mang tiểu thư rời , tại sao tiểu thư phải ở lại nơi này chịu khổ như vậy!”

      nhìn chằm chằm vào bàn đá xanh nhúc nhích, tâm chết cho dù đâu cũng như thế, thể xác thối nát này sớm muộn gì cũng có người thu mua thôi.

      “Đây là hai trăm lượng, ta mua!” đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng của nam nhân, trước mặt quăng ra túi tiền mùa xanh, Dụ Thái Minh vừa thấy lập tức di chuyển thân hình mập mạp, cẩn thận đếm, sau đó cũng kính đưa dây thừng giao vào tay nam tử, “Lão huynh, người quả có mắt nhìn, hai tiểu nương tử này đều là của ngươi rồi!” xong liền thở phào hơi, hài lòng cầm túi tiền xa.

      Dụ Thái Minh vừa , Yến nhi cũng hết sức khẩn trương. Nàng mang Tố Cầm rời vì nơi này cách Ngự kiếm sơn trang xa, Lưu Quần thường lên trấn làm việc, nếu gặp được bẩm báo cho thiếu gia, thiếu gia biết kết cục thê thảm của tiểu thư chắc chắn để ý điều gì mà chạy tới cứu giúp, nhưng may lại bị người đàn ông thô lỗ này mua về.

      Yến nhi vui ngước mắt nhìn nam tử, chỉ thấy mặc quần áo màu xanh đơn giản, thân hình to lớn giống như là người luyện võ, biết thời buổi chiến tranh loạn lạc còn tới đây làm gì.

      Mạc Tang đứng trước mặt hai người, từ từ quan sát vòng, từ đầu tới cuối có dung mạo giống với Thanh phi nương nương cũng ngước mắt nhìn lên, ngược lại nha hoàn vẫn nhìn chằm chằm vào , ánh mắt tràn đầy oán giận và cảnh giác.

      theo ta” Mạc Tang lạnh lùng mở miệng, hai tay thong thả để sau lưng, đế giày màu đen đạp tuyết.
      Từ này nặng nề đè lên lòng Tố Cầm, nàng cúi đầu đứng lên, yên lặng đứng sau lưng Mạc Tang, đây chính là con đường nàng lựa chọn, thể oán hận bất cứ người nào, nhưng mà Yến Nhi….” Vị công tử này…” Nàng ho tiếng.

      Mạc Tang dừng bước, ngoái đầu nhìn nàng: “ Còn có chuyện gì?”

      “ Ta có cầu hơi quá đáng, đây là Yến nhi, là nha hoàn của ta, cam tâm tình nguyện tới hầu hạ ta, công tử tốt bụng xin hãy tha nàng !” ngước mắt, ánh mắt mờ mờ tia linh động, thay vì muốn theo nam tử, bằng mình muốn chết.

      “ Tiểu thư!” Yến nhi nắm chặt cánh tay nàng, cho tới bây giờ, nàng thể để chp tiểu thư tuự hành động điên rồ, nàng muốn mang tiểu thư về.

      Chủ ý quyết, nàng đứng trước mặt Tố Cầm, quật cường ngẩng cao đầu.

      Mạc Tang nhíu mày, ánh mắt tối sầm, bàn tay nhanh như chớp nhanh chóng điểm huyệt Yến Nhi. liền ngã vào ngực .

      “ Ngươi” Tố Cầm bị dọa sợ, cuối cùng có chết cũng muốn liên lụy tới Yến Nhi.

      theo ta!” Nam tử vẫn giỏi chuyện, huống chi là nghe lệnh làm theo, chắng Yến Nhi lên vai, rẽ vào ngõ , chỉ thấy ở đó có chiếc xe ngựa “ Lên , ta dẫn ngươi tới nơi!”

      đặt Yến Nhi trước xe ngựa, ngoái đầu nhìn lại, giọng .

      tới nơi?” thê lương cười tiếng, đâu cũng vậy thôi, nhưng mà Yến nhi… Xem ra chỉ có thể tìm cơ hội để Yến nhi chạy trốn.

      Nàng ngoan ngoãn leo lên xe ngựa, vẻ mặt hết sức lãnh đạm, chỉ có phục tùng.

      Mạc Tang nhíu mày, ngờ biểu tiểu thư của Ngự kiếm sơn trang lại có tính tình như vậy, khác trời vực với Thanh phi nương nương, cái tên Ngự Phong kia mù mắt hay sao lại thích người như vậy?

      Trong lòng thầm nghĩ, lại đánh xe ngựa về phía sơn trang.

      Ngự kiếm sơn trang, về đêm, đèn dầu sáng rực, Ngự Phong nghiêng người dựa vào giường êm, trong tay nắm cuốn sách tập hợp các loại binh khí, dừng nửa ngày cũng đọc được tờ.

      Nàng trở lại? Mị tộc cuối cùng vẫn thoát khỏi nguyền rủa lưu truyền ngàn năm, ngóng trông ngày, lại sợ hãi ngày, hôm đó, khi cánh cửa khách sạn đóng lại, và nàng còn gì nữa, bên cạnh nàng có người đàn ông khác! hận đan xen, vẫn hi vọng nàng có được hạnh phúc, chỉ nghĩ đến, tới tháng, người nam nhân kia đợi được mà ra tay.

      “ Thiếu chủ!” Lưu Quân đứng đầu hầu hạ ở bên giọng gọi.

      Thân thể nam tử cứng đờ, từ từ quay đầu lại: “ ngươi trở lại?”

      Lưu Quần thở dài, gần tối mới trở lại, chỉ là Thiếu Chủ cứ ngẩn ngươì mà thui.

      “ Đúng là tiểu thư, chỉ là ta chậm bước, họ còn ở trong khách sạn, Dụ Thái Minh bán họ cho người đàn ông!” Lưu Quần che giấu ít chi tiết, người đàn ông kia mang hai người họ tới Ngự kiếm sơn trang, tự nhiên để họ vào. Những chuyện này đều là chủ ý của Liễu nương, tính cách của nàng và biểu tiểu thư giống nhau.

      “ Cái gì?” Con ngươi của Ngự Phong co rút, bỗng chốc bật dậy.

      Lưu Quần thấy lộ vẻ mặt như vậy, biết trong lòng vẫn biểu tiểu thư, càng thêm bội phục suy đoán của Liễu Nha, vì vậy cả gan cố ý kích thích : “ Thiếu chủ đừng để ý, tiểu thư làm những chuyện như vậy, có thể là tự làm tự chịu, thiếu chủ tội gì phải lo lắng cho nàng như vậy?”

      Bên ngoài cửa sổ, Tố Cầm nghe lén, sắc mặt cả kinh, nếu phải Liễu Nha kéo đến, sợ rằng ngã đến trong tuyết.

      Liễu Nha thầm khen ngợi, tên Lưu Quần này quả rất được, xem ra còn có chút thực lực.

      Quả nhiên, Ngự Phong giận dữ nhìn Lưu Quần, hai tròng mắt xanh đen như thiêu đốt hai ngọn lửa tức giận, nóng rực, kịch liệt, như muốn ăn tươi nuốt sống Lưu Quần. tiến lên, lạnh lùng bóp chặt cổ nam tử, gằn từng chữ: “ Ngươi câm miệng, chuyện của chủ tử là để các ngươi ở sau lưng bàn luận sao? Lưu Quần, Tố Cầm cho dù như thế nào nàng vẫn là tiểu thư của ngươi!”

      Kề cận với nguy hiểm, Lưu Quần hạ quyết tâm:” Nếu người quan tâm tiểu thư như vậy, tại sao hôm nay mang nàng trở về? Trong lòng người vẫn hận nàng phản bội phải sao? Nếu như vậy, tại sao thiếu chủ còn phái thuộc hạ bảo vệ tiểu thư?”

      Ngự Phong gì, đối mặt với chỉ trích của Lưu Quần đành chán nản buông tay, khổ sở nhắm mắt lại vô lực khoát tay: “Lưu Quần, cần khiêu chiến kiên nhẫn của ta, mang Tố Cầm về !”

      “ Tiểu thư trở về, nàng cũng có tôn nghiêm của mình, từng bước gây nên lỗi lầm dù sao bây giờ bên cạnh thiếu chủ có Liễu nương, sống chết của tiểu thư mặc kệ nàng !” Lưu Quần hừ lạnh tiếng.

      Nam tử rũ mắt, phủ thêm áo choàng đẩy cửa ra ngoài.

      Tố Cầm đứng trong bóng tối nhìn nam tử rời , hai hàng nước mắt rơi đầy gò má, biểu ca, xin lỗi!

      “Nhìn , ta vẫn còn nhớ đến ngươi, ta chỉ là vật thay thế mà thôi, tại ngươi yên tâm ở lại chưa?” Liễu Nha từ trong bóng tối ra, giọng với Tố Cầm.

      Chương 111: Tiếp

      lắc đầu, nước mắt lại xuống, tiếng khóc từ cổ họng bật ra: “ tại ta còn là Tố Cầm nữa, Liễu nương, hãy chăm sóc tốt, trước khi rời còn có thể gặp lại lần… Tố Cầm cảm kích!” khóc đến hoa lê đãi vũ, vừa thấy thương, nhưng mà Liễu Nha lại đồng ý: “Ngươi là ngươi, chỉ cần còn thích ngươi, như vậy là đủ rồi, đời người được mấy chục năm, ai lại có lúc mắc phải sai lầm, nếu biết sai mà sửa đổi là được, Tố Cầm, cố lên, ngày mai chuẩn bị tốt xuất trước mặt , tin rằng tìm ngươi cả đêm chắc chắn vui đến phát khóc!”

      lắc đầu cái, rũ mắt từ từ xa.

      Có những chuyện xảy ra, thể nào vãn hồi được nữa.
      Đứng trước cửa phòng Bà dì, nhìn bóng dáng lão nhân in hình khung cửa, tiếng khóc lần nữa bật ra nơi cổ họng, nàng cố gắng dùng đôi tay che đôi môi, để cho mình khóc lên thành tiếng.
      Nàng chưa bao giờ biết mình lại lưu luyến ngôi nhà này như vậy, trước kia tự cho mình sống trong nhà tù, có hạnh phúc, có tự do, biểu ca đối tốt với nàng là chuyện bình thường, đến hôm nay nàng mới biết được những thứ tốt đẹp kia đều bị nàng dẫm đạp, nàng có phúc được hưởng.

      Tố Cầm đứng trước của Lão phu nhân cả đêm. Phòng lão phu nhân cách viện của Ngự Phong xa, chỉ cần bước qua cửa nách là được, nàng đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy Bà dì luôn thương bảo vệ mình, cũng hy vọng nhìn thấy Ngự Phong, nhưng mà đợi cả đêm Ngự Phong vẫn trở về.

      Trời hửng sáng, mặt trời mọc ở hướng Đông, ngày mới bắt đầu, tràn đầy hy vọng, nhưng biết hy vọng của nàng ở nơi nào? Thân thể vì đứng cả đêm nên có chút cứng ngắc, có chút lạnh lẽo và ho khan, cổ họng đau rát, nhưng có Bà dì ở đây, nàng sợ bị phát nên dám ho ra tiếng, chỉ vuốt chặt ngực, vội vàng chạy ra ngoài.

      “Á, ra ngươi ở đây, rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi” Mới ra tới cửa nách, liền đụng phải Liễu Nha ầm ĩ.

      Tố Cầm vội vàng bảo Liễu Nha giọng, sợ Bà dì tỉnh dậy.

      “Ta biết, ta biết nhưng có chuyện lớn xảy ra!” Liễu Nha điều hòa hơi thở, giọng.

      “Có chuyện xảy ra sao?” Tố Cầm vừa nghe chân tay luống cuống, sắc mặt tái nhợt đến kinh người, thân thể lắc lư mấy cái.

      “Tối qua Ngự Phong tìm ngươi, đụng phải quân đội Đại Hách, biết vì sao nổi lên xung đột, tại…” Liễu Nha vẫn chưa dứt lời, Tố Cầm vội vã chạy ra ngoài.

      ràng vẫn còn nhớ mà còn mạnh miệng, nhất định nàng phải làm hồng nương rồi. “Thiếu gia trở lại” Bên ngoài trang, Lưu quản gia ân cần nhận lấy cương ngựa từ Ngự Phong, thấy mệt mỏi, tuyết bám khắp người liền kìm lòng được càm ràm mấy câu: “ Thiếu gia phải chú ý thân thể, buổi tối trời lạn như thế, người còn phải…”

      Ngự Phong gì, chỉ mệt mỏi leo từ ngựa xuống, hai chân đông cứng có cảm giác chân .

      tìm được Tố Cầm, thể tìm được, tìm khắp trăm dặm vùng phụ cận nhưng vẫn thấy.

      “Biểu ca. biểu ca!” Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng gọi ầm ĩ đầy đau khổ của , xoay người lại, cho rằng mình nằm mơ, ngày nhớ đêm mong chạy về phía .

      “Tố Cầm” Nam tử mở miệng, vui sướng đánh úp tới lồng ngực , nhanh chóng bước tới gần .

      bởi vì chạy gấp mà đụng vào ngực , rên tiếng lại cảm thấy chân , phải là giấc mơ, là nàng, là Tố Cầm! Trong nháy mắt, cái gì , cái gì hận, tất cả đều bỏ lại đằng sau, chỉ cần giữ được này, giữ lấy, để cho nàng rời .

      Nam tử ôm chặt, ôm càng chặt, nước mắt chảy càng nhiều hơn, nàng thể nào chuyện, cái miệng mở ra, mắt dám nháy, tất cả như trải qua thế kỉ, nàng mới từ từ giơ cánh tay lên, như sợ nam tử sau khi chạm vào tan thành mây khói, cẩn thận đẩy nam tử ra: “Thương thế của ngươi như thế nào?”

      Nam tử kinh ngạc, kịp mở miệng liền bị ôm chặt lấy, lại khóc lần nữa: “Biểu ca, xin lỗi, xin lỗi, ta… Là ta hại biểu ca bị thương…”

      Nam tử càng hiểu chuyện gì xảy ra, ngước mắt nhìn lên liền thấy Liễu Nha làm biểu tượng chúc phúc hướng về phía , gương mặt tuấn tú cứng đờ nhưng đường cong cứng ngắc bị tiếng khóc của làm mềm dịu, vuốt ve mái tóc , chạm vào gương mặt nàng, lại đột nhiên cau mày.

      Da nàng nóng quá.

      “ Biểu muội, ta có bị thương” vội vàng mở miệng, đẩy ra, nhìn kỹ mới thấy gương mặt đỏ khác thường.

      Khịt khịt mũi, bàn tay bé của vuốt vuốt gương mặt nam tử, lẩm bẩm: “ có bị thương, có bị thương sao?”

      “Ừ, ta có bị thương, hết sức khỏe mạnh nhưng mà người…” Lời chưa hết, chỉ thấy hai mắt nhắm lại, hàm rang khẽ cắn, ngất xỉu trong lòng nam tử.

      “ Tối qua nàng cả đêm ngủ, canh giữ trước cửa sổ phòng Lão phu nhân, Ngự Phong, nếu ngươi là người đàn ông chân chính hãy nhận trách nhiệm bảo vệ nàng, nàng trở lại hãy quý trọng tốt!”

      Ngự Phong ngước mắt nhìn thấy kiên quyết của Liễu Nha, suy nghĩ chút nhưng vẫn im lặng, ôm ngang vào trong trang:” Lưu Quần, nhanh gọi đại phu”

      Lưu Quần vui mừng: “Được”

      U Dạ La chưa từng nhìn thấy chiến tranh thảm khốc như vậy, cũng chưa từng gặp người kinh khủng như vậy, , chính xác mà , phải là người, mà chính là tên ác ma, là ác ma từ Diêm La địa ngục tới đòi mạng, những nơi qua, chỉ cảm thấy khí tức của chết chóc, làm người ta cảm thấy sợ hãi.

      Máu tươi nhiễm đỏ nền tuyết trắng, nhiễm đỏ cả vùng đất, nhiễm đỏ cả mắt mọi người, dây cung căng lên, mũi tên bay khắp nơi, xác chết phơi ngổn ngang.

      Chiến tranh đáng sợ, nhưng có cuộc chiến tranh nào làm cho người ta sợ hãi đến thế, kinh khủng như thế. Cuồng phong gào thét, nước song ầm ập nhưng giữa những thanh như lúc này nó lại hết sức bé.

      Bóng dáng chém giết trong đám người nhanh như chớp, ngày đêm! ngày đêm, kiếm của chưa từng đặt xuống, tay của chưa từng ngừng lại, tính mạng của người khác cũng ngã xuống dưới lưỡi kiếm của . Máu tươi như những đóa hoa nở rộ ngày hè, xinh đẹp mà đau thương.

      Binh mã Đại Hách lui quân, lá cờ trắng hồng xen lẫn them nhặt, đằng sau lưng bọn họ có âc ma đuổi theo, nếu chạy chậm bị kiếm về gặp tổ tiên.

      Rốt cuộc quân đội Đại Hách bị đánh lui ra ngoài biên giới, trong lòng bọn họ sợ hãi nam tử nhiễm đầy máu tươi, tiếng kêu la ngừng ở cổ họng, tiếng cũng thể kêu.

      Nam tử ngừng lại, bình tĩnh đứng nơi đó, nhúc nhích chút nào, dưới chân là cột mộc của Kim Lang vương triều.

      Hoàng hôn thê lương, gió từng cơn rít gào, cả trời đất có chút u tối. Đôi mắt xanh đen của nam tử sớm đỏ như máu, vẻ mặt đầy độc ác và tuyệt, lạnh lùng đứng cạnh cột mộc, gió thổi qua mái tóc , ánh mắt cứ thế nhìn đoàn quân bỏ chạy.

      “Trở về cho Hoàng thượng của các người, từ hôm nay trở , cho Đại Hách các người bước vào Kim Lang vương triều bước, nếu chỉ có kết cục như hòn đá này!” Bàn tay vỗ mạnh vào cột mốc biên giới, tiếng ầm vang lên, cột mộc sụp đổ nửa, chỉ còn lại hai chữ Kim Lang, máu tươi nhiễm đầy vết mực màu đen.

      Bột đá bị vỡ tung bay theo gió, như che mờ hai mắt của bọn binh lính.

      “ Ác ma, nghiệt!” Hách Diệp đứng xe, toàn thân phát run.
      Last edited by a moderator: 26/4/16
      caoduong thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 111. Tiếp

      “Thái tử, phải làm sao bây giờ?” Phó tướng bên cạnh nhở giọng hỏi.

      “Còn làm sao nữa? Chiến tranh là Tiên Nô tiên phong, hôm nay ác ma lại ở chiến trường của chúng ta. Nghỉ ngơi rồi lui binh về doanh trại, dụ phương Bắc, phải Tiên Nô có chứng cứ là Kim Lang sao? Để cho nhìn chút, chỉ cần binh lính của tận mắt nhìn thấy biến hình, cho dù có dũng mãnh đến đâu người cũng khó địch được cả thiên hạ!”

      “Vâng, Thái tử đúng!”

      Rốt cuộc Đại Hách cũng rút binh hạ trại, Kim Minh đứng núi cao, đưa mắt nhìn bầu trời xanh, cánh tay buông xuống, thở dài tiếng: “Nha Nha, rốt cuộc ta có thể đuổi Đại Hách ra khỏi biên giới của chúng ta, nhưng… ta thể kiên trì được nữa!”

      U Dạ La đứng sau lưng , muốn lời chúc mừng nhưng nghĩ tới nam tử trước mắt lại ngã thẳng xuống đất.

      “Hoàng thượng! Hoàng thượng!” U Dạ La đỡ lấy thân thể dậy, chỉ thấy sắc mặt nam tử tái nhợt, gò má nhô lên, hai má hãm sâu, hai mắt thâm đen, trán nổi đầy gân đen, hai mắt nhắm chặt.

      “U tướng quân, Hoàng thượng chắc mệt quá rồi, chém giết ngày đêm thể chiu nổi được nữa!” Phó tướng quân đề nghị.

      U Dạ La suy nghĩ chút, cõng Kim Minh về doanh trướng, cũng gọi đại phu vào kiểm tra, nhưng ai nhìn ra manh mối gì, chỉ biết hôn mê.

      “Hôm nay thế cục vừa mới định ra, chuyện Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh đừng để truyền ra ngoài, ai vi phạm xử theo quân pháp!” U Dạ La lạnh lùng mở miệng.

      “Tuân lệnh!” Chúng tướng sĩ nhận mệnh, nhìn nam tử hôn mê nằm giường, trong lòng thầm suy doán, cho dù là nghiệt, nhưng nghiệt vì nước như vậy bọn họ cũng thừa nhận.

      “Ôi!” Cái chén rơi xuống đất, Liễu Nha cả kinh ngồi dậy, biết tại sao hôm nay lại cảm thấy bất an, như có chuyện gì xảy ra, nghĩ tới Kim Minh rời ba ngày, biết chiến như thế nào rồi?

      “Liễu nương, có bị thương hay ?” Tiểu Dung tiến lên, lo lắng nhìn ngón tay Liễu Nha, thấy có việc gì mới yên lòng dọn dẹp mảnh vỡ đất.

      “Tiểu Dung, biết bệnh tình của Tố Cầm nương như thế nào rồi?” Liễu Nha mở miệng.

      “Nghe bị phong hàn, thân thể suy nhược lâu ngày, tại nghỉ ngơi, thiếu gia vẫn ngày đêm trông chừng!” Tiểu Dung vừa dọn dẹp vừa .

      “Hôm nay là mười ba tháng chạp sao? Còn hai ngày nữa….” Liễu Nha đứng dậy, khẽ thở dài hơi.

      “Còn hai ngày gì?” Tiểu Dung nhìn nàng hiểu.

      có gì, ta nhìn Tố Cầm chút!” Liễu Nha cau mày, trong lòng có chút yên, nhưng vẫn bước chân ra ngoài.

      Bệnh tình Tố Cầm , bớt sốt, nóng lên nữa nhưng mà vẫn nhắm chặt hai mắt, mãi tỉnh lại.

      Ngự Phong ngồi trước giường, khắc cũng dám rời , tất cả oán hận, đều vì bị bệnh liền quên hết sạch . Thấy Liễu Nha vào, đối với nàng khách khí, khôngvô lý như trước kia nữa.

      “Ngươi nghĩ nàng tỉnh lại sao?” Liễu Nha nhìn tình trạng , trong lòng nắm vài phần.

      “Tất nhiên, chẳng lẽ ngươi có biện pháp gì sao?” Ngự Phong vội vàng mở miệng.

      “Có nhưng ngươi phải giúp ta!” Liễu Nha nhanh chóng ra điều kiện.

      Ngự Phong khẽ do dự, gật đầu đồng ý.

      “Nam tử hán đại trượng phu lời giữ lời!” Liễu Nha cùng ngoéo ngón tay cái và ngón tay út làm con dấu, nam tử tiến lên: “Tuyệt thay đổi!”

      Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn Liễu Nha và Tố Cầm, lò sưởi trong phòng phát ra từng tiếng xì xì.

      “Tố Cầm, ngươi xem hạnh phúc bao nhiêu, có nam nhân vẫn chờ đợi bên cạnh ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn tỉnh lại hay sao?” Liễu Nha ngồi trước giường , mở miệng chuyện.

      “Ngươi nếu tha thứ cho ngươi, trách ngươi..., ngươi cũng có thể dũng cảm đối mặt với phải sao? Ngươi mất lần, chẳng lẽ muốn mất lần nữa sao? Ngươi thích Đồng tử vì nàng dám đuổi theo hạnh phúc của mình nhưng ngươi có biết bây giờ nàng ở đâu? Nàng sống có tốt ? si tình của nàng hại quốc gia! Hạnh phúc là thứ mà mọi người luôn muốn theo đuổi, nhưng ngươi có biết, thứ ngươi vẫn luôn theo đuổi phải là hạnh phúc, hạnh phúc ngươi muốn ra vẫn ở bên cạnh ngươi, cho tới giờ ngươi vẫn chưa từng quý trọng! Tố Cầm, ngươi sai, nên tự trách mình, nên áy náy mà nên theo đuổi hạnh phúc, tình của mình, dù chỉ là hư ảo nhưng ít nhất có thể làm cho ngươi hiểu được, hạnh phúc ngươi cần là Ngự Phong ở bên cạnh, , mới là hạnh phúc của ngươi! Bây giờ ngươi nên dũng cảm đối mặt, dũng cảm nắm giữ, mà phải trốn tránh như thế nào, chẳng lẽ ngươi nhìn thấy ngươi hôn mê suốt ngày đêm già rất nhiều sao? Tố Cầm, dũng cảm mở mắt ra , cuộc đời ngươi còn dài, cuối cùng ngươi vẫn phải đối mặt với mọi thứ!”

      Liễu Nha nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của , nhìn gương mặt có vài phần giống mình, thở hơi.

      Hồi lâu, nhắm chặt mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, trong suốt mà đau thương.

      Rốt cuộc nàng cũng có phản ứng, Liễu Nha càng ngừng cố gắng, “ tại ngươi chạm được hạnh phúc, nhưng ngươi biết hạnh phúc của ta ở đâu sao? Tố Cầm, với ngươi, ta rất hâm mộ ngươi, có nam nhân lòng ngươi, nhưng nam nhân của ta, có lúc ta thể xác định được đó có phải là hay ! bị người đời gọi là nghiệt, ai ai cũng muốn đánh , oán hận , chỉ có ta mới hiểu được, người chịu đau khổ nhất đời này là , phải chịu những thứ mà mọi người thể chịu đựng được, thậm chí người con , mẹ ruột của cũng bị nghiệt trú ngụ trong cơ thể của sát hại! Tố Cầm, tại sao ngươi quý trọng hạnh phúc trước mắt mình? Tỉnh dậy , nhanh tỉnh dậy !”

      Từ từ, hàng lông mi của nhàng chớp chớp, động tác mở mắt như làm tiêu tốn hết sức lực và quyết tâm của , thời điểm nàng mở hai mắt, Liễu Nha vì vui mừng mà cũng bật khóc. Kim Minh, rốt cuộc chàng cũng có hy vọng rồi!

      “Liễu Nha...” Tố Cầm nhàng nắm tay , giọng kêu tên.

      “Tố Cầm, là ta, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh lại, Ngự Phong, Ngự Phong, nàng tỉnh lại rồi!” Liễu Nha vui mừng hét lớn, nhưng lại sợ hãi: “, ... Ngươi cần gọi đến, ta...”

      Lời chưa dứt, Ngự Phong vẫn chờ ở bên ngoài nghe thấy tiếng liền xông vào, nhìn thấy tỉnh lại, kìm lòng được ôm lấy , vui mừng: “Biểu muội, tốt, tốt quá, rốt cuộc muội cũng tỉnh!”

      Tất cả bài xích, lời xin lỗi, bởi vì cái ôm này mà toàn bộ đều hóa giải, Tố Cầm để mặc cho nam tử ôm mình, vì vui quá mà khóc: “Biểu ca, biểu ca...”

      “Được rồi, qua rồi, bây giờ có thể xử lý chuyện của ta sao?” Liễu Nha thấy hai người quay lại được với nhau, kìm được mà mở miệng.

      , ngươi ra ngoài trước, ta còn có nhiều chuyện muốn với biểu muội!” Ngự Phong ngoái đầu lại, nhẫn tâm đuổi Liễu Nha ra ngoài.

      “Này, ngươi có nghĩa khí, rồi đấy!” Liễu Nha tức giận, Ngự Phong nhìn thấy bộ dạng này của nàng nhịn được cười lên: “Yên tâm , chỉ cần xong với biểu muội, ta và ngươi lên đường!”

      chứ?” Liễu Nha vui mừng ngước mắt.

      !” Nam tử giọng cười cười.

      Lấy được bảo đảm của nam tử, rố cuộc Liễu Nha cũng an tâm, vội vàng ra ngoài đóng cửa phòng giúp bọn họ, trở về thu dọn đồ đạc.

      Kim Minh, chàng phải kiên trì hai ngày nữa thôi, ta tới!

      Kim Minh hôn mê hai ngày, sáng sớm mười lăm đột nhiên tỉnh lại, tà mị cười cười, ngồi ở giường, mành đột nhiên bị kéo, ánh mắt u ám tối lại, đứng dậy cầm kiếm, đâm tới cổ họng nam tử.

      “Ngươi là người Săn Lang tộc?” lạnh lùng mở miệng.

      U Dạ La giật mình, ngẩn người tại chỗ.
      Last edited by a moderator: 26/4/16
      caoduong thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 112: Hai trái tim


      Hàn kiếm đánh úp tới cổ họng của U Dạ La, theo bản năng tránh ra, nhưng vẫn tránh khỏi bị thương. Vết thương trong nháy mắt chảy máu, nhưng rất nhanh trị cũng tự lành.


      Kim Minh lạnh lùng nhìn vết thương tự lành vai của nam tử, đợi U Dạ La trả lời biết được tất cả. Cũng vào lúc này, U Dạ La giọng kêu lên: “Kim Lang Vương?”


      Từ lâu, Săn Lang tộc là kẻ thù của Kim Lang, vết thương cần thuốc cũng có thể khỏi mà bản lĩnh làm cho bị thương cũng chỉ có Kim Lang. Vì vậy, U Dạ La mới có thể sợ hãi.


      “Ta sớm nghĩ là người, chỉ là ngươi che giấu quá tốt, Mặc Trạc, quả Trẫm đánh giá thấp năng lực của ngươi!” Nam tử tà mị cười tiếng, híp mắt lại, hàn kiếm tay vung lên, màu xanh từ kiếm phát ra, kiếm ở hư hư , như con rắn lè lưỡi, đâm vào mi tâm của nam tử.


      Mặc Trạc cười lạnh tiếng, biết rằng hôm nay gặp được Kim Lang vương chân chính, lập tức thèm để ý tới lễ nghĩa quân thần, lưng ong cúi xuống, đầu ngửa ra, lưu loát tránh thoát, thừa dịp mũi kiếm của nam tử chưa kịp thu lại, chân trái dùng sức chút, như con chim bay lên , bàn tay ở trung mở ra chợt khép lại, như chim ưng gào thét vọt tới.


      “Hí” trong trung truyền đến tiếng lụa bị xé, màn trướng bị trong trung truyền đến tiếng lụa bị xé, màn trướng dưới công kích của hai người bị xé thành mảnh vụn, như cánh hoa đào rơi xuống, hai người khó phần thắng bại.


      Tướng sĩ nghe được thanh khác thường, cho là quân địch tập kích quân doanh, mọi người đỏ mắt, gào thét lao vào lều, nhưng mà nhìn thấy cảnh tượng kì lạ, ánh mắt khỏi choáng váng.


      “Là Hoàng thượng và Dạ tướng quân!” binh lính hô to, trong nháy mắt, trái tim mọi người nhói lên.


      Chuyện gì xảy ra, tại sao tướng quân lại xung đột với Hoàng thượng?Hơn nữa nhìn tình thế của hai người, phải là bàn luận võ nghệ, mà chân chính – giết nhau.


      sai, hơn nữa còn có mùi vị kẻ thù đỏ mắt gặp nhau.



      Liễu Nha mang theo Ngự Phong chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng làm cho người ta run sợ, đỉnh núi cao, hai bóng dáng đầu nhau tách ra, xanh đen lẫn lông, làm cho người ta khó mà nhận ra ai là Kim Minh ai là Mặc Trạc.


      “Chuyện gì xảy ra vậy?”Liễu Nha xông lên phía trước vội vàng hỏi.Mọi người biết nên chỉ có thể lắc đầu.


      Ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời chuyển vê chính giữa, thời gian nhanh, mới đó hôm nay là mười lăm, dương nặng, thích hợp đểgiải chú, nhưng mà Liễu Nha biết, đêm mười lăm trăng tròn, Kim Lang vương như cá gặp nước, biến đổi cực lớn, hôm nay buộc nàng phải mạo hiểm.


      “Ngự Phong, ngươi giúp U Dạ La!” Liễu Nha mở miệng, nhưng sau lưng Mạc Tang đúng lúc xuất , trừng mắc nhìn Ngự Phong: “Ta cho phép ngươi tổn thương Chủ thượng”.


      Thảm rồi, quên mất bên cạnh còn có Mạc Tang, hết sức trung thành với Kim Minh! Chuyện tình khẩn cấp, Liễu Nha kịp giải thích, chỉ đành cắn răng ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Mạc Tang xoay người.


      Mạc Tang cau mày, từ từ xoay người lại, sau lưng bị Ngự Phong đánh chưởng, ầm ầm ngã xuống đấy.


      “Nhanh lên, đánh nhanh thắng nhanh, chúng ta có nhiều thời gian, phải bắt sống !”Liễu Nha mở miệng, lời chưa dứt bắt sống !” Liễu Nha mở miệng, lời chưa dứt, bóng dáng màu tím của Ngự Phong thoáng cái, như Đại bàng giương cánh, chí lật người cái, Ngự kiếm trong tay tung ra, trong nhát mắt kéo theo đường kiếm bén nhọn, hướng tới Kim Minh.


      mình Mặc Trạc đủ chống đỡ, huống chi giờ lại có thêm Ngự Phong, Kim Minh dần dần thể địch lại, hàn kiếm trong tay sau khi sử chạm vào kiếm của Ngự Phong lại như dưa chuột, bị chẻ thành từng đoạn .


      Thân thể nam tử ngừng lại, đôi mắt xanh đén lóe lên ác độc, lạnh lùng nhìn Ngự Phong, trái tim kìm được mà run lên. tới, tới, lẽ ngay cả người của Ngự kiếm sơn trang cũng muốn biến mất hay sao?

      “Ngự Phong, ngươi là truyền nhân duy nhất của Ngự kiếm sơn trang, tự nhiên biết quan hệ sâu xa của Ngự kiếm sơn trang và Bổn vương, ngươi muốn lội vào vũng nước đục này sao?” Nam tử lạnh lùng thốt lên, hai mắt tỏa ra sát khí, nhưng đôi tay lại bắt đầu run rẩy.


      Tuy rằng mùa đông, ánh mặt trời gay gắt nhưng giờ gần trưa. Buổi trưa là lúc dương khí cao nhất, nhất là canh ba buổi trưa, hết sức hưng thịnh, khí dần dần tiêu tán. Cổ đại thường chèm đầu vào giờ ngọ ba khắc cũng vì như thế, lúc này, cho dù quỷ cũng dám phạm vào tội ác tày trời.Dương khí thịnh nhất, khác với cách của thiên văn học đại, phải giữa trưa mà là canh ba buổi trưa.


      Kim Lang thuần , tự nhiên sợ nhất lúc này!


      đợi Ngự Phong mở miệng, nam tử cau mày, thân thể từ từ quỳ xuống đất, dùng chuôi kiếm chống đỡ thân thể.


      “Kim Minh, ngươi muốn phá hủy ta dễ như vậy sao? Kim Minh, Kim Minh, ta bảo ngươi dừng tay, dừng tay lại!” Nam tử rũ mắt, vừa la lớn vừa khổ sở giãy giụa.


      Đột nhiên, hai hàng long mày nam tử giãn ra, vẻ mặt nhõm: “Kim Lang vương, giờ là giữa trưa, là lúc năm lực của ngươi yếu nhất, ngươi vẫn ngoan ngoãn trở lại thôi!”


      Ngự Phong vui mừng, cho rằng Kim Minh áp chế được, vì vậy buông lỏng cảnh giác, lúc thở dài hơi, nam tử quỳ mặt đất trong nháy mắt thân thể nhanh chóng bổ về phía , hai tay ngưng tụ khí, hướng Ngự Phong đánh tới, kình khí gào thét đanh về phía Ngự Phong, vừa nhanh vừa mạnh, như muốn lấy tính mạng của Ngự Phong.


      Trong cơ thể của Mặc Thanh Thanh có nửa lang tính, đây là lý do Kim Lang vương thể giết chết nàng, nhưng mà đối với Ngự Phong, ra chiêu hết sức ác độc, như muốn đẩy vào chỗ chết, chỉ cần Ngự Phong chết rồi, thế giới này ai có thể hóa giải lang tính!


      Ngự Phong bị đánh trở tay kịp, Nguje kiếm rời khỏi tay, bịch tiếng rơi xuống đất, thân thể cũng bị đánh lảo đảo, phun ra ngụm máu tươi, phun đúng giữa trán Kim Minh. Tia máu bắn ngay đúng giữa mi tâm nam tử, đột nhiên ra ấn ký màu đỏ tươi.


      Thế công tay nam tử chậm ba phần, ngước mắt, khuôn mặt xanh mét, ngũ quan bén nhọn vặn vẹo nhìn Ngự Phong, ấn ký giữa chân mày càng nở rộ.


      Núi rất cao, rất dốc, đối với người có khinh công và nội lực giúp đỡ như Liễu Nha mà là hết sức khó khăn để keo.Nàng nằm rạp đá, bò lên từng chút , sau khi bò được mấy bước, sau lưng có sức mạnh nâng nàng lên.


      Là Mạc Tang, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Liễu Nha: “Nương nương, người phải nhanh lên, giúp chút!”


      “Ta hiểu, ta hiểu mà!” Liễu Nha cảm kích gật đầu, lúc Mạc Tang vận lực, Liễu Nha nhanh chóng leo lên được đỉnh núi.


      Nhưng chỉ tiếc cái, Liễu Nha nhịn được mà hét lên.


      Ngự Phong ngã xuống đất, khóe môi rỉ máu, người Mặc Trạc chồng chất vết thương, mỗi kiếm thể lấy mạng nhưng cả người nhiễm toàn máu, toàn thân áo đen rách muốt.


      Nhưng lúc này nhìn thấy Kim Minh hết sức hoảng sợ, điên cuồng cào tóc, quỳ gối rú lên ngừng, sai, là tiếng sói rú, thức là sói rú, thanh thê lương truyền đến lòng người, tự kìm được mà run lên.


      Tiếng rú tràn đầy oán hận, tràn đầy bi thương, tràn đầy tuyệt vọng.


      “Kim Minh!” Liễu Nha kêu tên, tiến lên lại bị Mặc Trạc ngăn lại: “Thanh Thanh, được, phải là Kim Minh, là Kim Lang vương!”
      Last edited by a moderator: 28/4/16
      caoduong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :