1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 105: Tiếp

      “Nha Nha!” Nam tử ngửi sợi tóc bên cạnh, hết sức si mê.

      mở to mắt, ánh mắt hết sức kiên định.

      Ngón tay nàng chạm vào hàng lông mày nam tử, hàng mi dài, chiếc mũi xinh đẹp, còn có chiếc môi mỏng đầy gợi cảm, những thứ này đều giống tiểu Nhật như đúc, nhớ nhung bấy lâu bị đè nén nháy mắt kéo đến, chỉ còn lại quyết tâm và kiên định.

      Nàng mặc kệ mình có phải là ngôi sao Mặc tộc hay , nàng đều phải cứu Kim Minh, Kim Nhật, bời vì đó là người nàng , người nàng quý trọng.

      “Có phải chàng giết chết Ngọc Triệt hay ?” Nàng trấn tĩnh mở miệng, thân thể nam tử cứng đờ, gì.

      “Kim Minh, mở mắt ra. Đối mặt với tất cả những gì chàng làm, ta rồi, ta trách chàng, ta tha thứ cho chàng, luôn tin rằng trong người chàng luôn tồn tại Kim Minh lương thiện, cùng chàng đối mặt với tất cả” Lời của nàng bình tĩnh như kể câu chuyện.

      Khuôn mặt nam tử hơi run, nhưng đôi mắt vẫn chịu mở ra.

      “Chàng dám sao? Có đúng ? Chàng muốn lừa gạt mọi người sau đó để cho ăn mòn chàng hay sao? Kim Minh, mau mở mắt, dũng cảm mở mắt ra, nhìn thế giới này, thế giới của chàng phải là thế giới của , bên cạnh chàng còn có ta, còn có Kim Huy, còn có Mẫu hậu, chúng ta đều ở cạnh chàng, hy vọng chàng tỉnh lại, chàng càng trốn tránh che giấu, chỉ có càng cho cơ hôi. Kim Minh, lấy hết dũng khí của chàng, cùng chúng ta đối mặt với thế giới tàn khốc này!” Nàng nắm chặt đôi tay nam tử, hai mắt nhìn chằm chằm vào .

      Khóe môi nam tử run run, hàng mi rung động, tròng mắt màu xanh mở ra, nhìn nàng đầy khổ sở, giừng giằng, sợ hãi.

      Bàn tay nhắn vòng qua đầu vai nam tử, Liễu Nha mím môi cười, “Minh, cuối cùng chàng cũng trở về là Minh của ta” Ngực nàng như được lấp đầy an ủi, ít nhất còn có cùng nàng đối mặt.

      “Nha Nha” Nam tử kêu lên, “Nhưng ta chắc ta là Minh đến khi nào, ta sợ, phải sợ mình chết, mà sợ làm hại đến mọi người” mặt đầy vẻ khổ sở.

      Đáp lại là chiếc ôm ấm áp, sợ ai cũng sợ, nhưng sợ cũng vô nghĩa, bọn họ là người có tiền đồ, chỉ có thể dùng hai tay của mình mà tranh thủ vì tương lai”

      Tờ mờ sáng, bóng dâng hai người đứng trước Tàng thư các, tuyết biết rơi từ lúc nào, mùa đông này cực kỳ lạnh, tuyết cũng rơi cực nhiều. Liễu Nha nắm chặt bàn tay nam tử, từng bước vào trong các, dọc theo bậc thang mà leo lên. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa, áp chế lo lắng trong lòng xuống.

      “Nha Nha, làm sao nàng biết lang tính trong người ta hồi phục?” Bởi vì nàng làm bạn, vẻ mặt Kim Minh từ từ hồi phục, vừa vừa hỏi.

      “Thứ nhất bởi vì chàng lúc tỉnh lại dám vuốt lên chiếc bớt hình mặt trăng của ta” Liễu Nha đưa mắt nhìn , mở miệng giải thích.

      ra nàng hoài nghi từ đầu, chỉ là muốn tin tưởng mà thôi, khi Kim Huy cho nàng biết nghi thức cổ quái đó, Ngọc Triệt chết , tất cả mọi chuyện đều nhằm vào Kim Minh.

      vẫn đích thực là Kim Minh!

      Nam tử gật đầu, theo bậc thang leo lên, “Chưa bao giờ biết thế giới này có cuốn sách như vậy, so với người khác ta về Tàng thư các hơn chút”

      Ở tầng cao nhất là lầu bốn, lướt qua từng dãy sách, rốt cuộc nàng cũng tím được cuốn sách theo lời Tiên Vu, mở ra, quả là cuốn kinh thư―Đan kinh, hai chữ cứng cáp có lực, nằm tay nam nhân.

      kịp chờ đợi, Liễu Nha nhìn vào trang giấy, nơi đó nàng nhìn thấy nhiều chuyện kỳ lạ, làm người ta thể tưởng tượng nổi.

      Chương về Lang tính. Khi nàng nhìn thấy bốn chữ này là lúc sắc mặt tái , là cuốn sách này, nàng mở ra, nội dung quen thuộc, cuốn da cừu từng viết, lật lật trang giấy, cho đến khi nhìn thấy bức họa, đột nhiên ngừng lại.

      Sau bức tranh thứ chín lại trống rỗng, nàng biết đây là bức tranh thứ mười, khác gì cuốn da cừu, nhưng rất nhanh nàng lật đến tờ cuối cùng, phía là những hàng chữ hết sức quen thuộc―tiếng .

      Ánh mắt nàng lộ vẻ kích động, ra đây là chữ cái quái dị trong lời của Tiên Vu, ra là tiếng ! Nàng đọc qua, thử dịch.

      Lang tính, xuất phát từ người có lòng tham, oán hận. Hòa lẫn cùng với máu của người quyền rủa, đúng thời điểm trờ nên lớn mạnh. Muốn hiểu hết nó phải tìm được người hạ nguyền rủa hoặc là đời sau của người đó, ra huyết chú phái sinh, lấy bảo vật, lúc trưa dương tính mạnh mẽ nhất, cùng với máu của dương tính, hợp lại, chín lần là loại bỏ hoàn toàn.

      Liễu Nha khó khăn dịch từng chữ , nhận thức được thời gian từng phút trôi qua.

      Đời sau của người hạ nguyền rủa? Trong đầu nàng ra gương mặt khổ sở của Ngự Phong, phải là đời sau của Đồng tử hay sao? , phải, phải là Tố Cầm mới đúng. Nhưng. . . Liễu Nha ngẩn ram bức họa vẽ ràng là tóc vàng, mắt xanh, mà Tố Cầm có phần giống mình, phải là tóc đen mắt đen như nàng mới đúng chứ?

      Tại sao? Liễu Nha vò đầu, có chút khổ sở, gió từng hồi thổi tới, cảm thấy trống trải, nàng chợt hồi hồn, gấp sách xuống lầu, nhưng nghĩ đến lại giẫm hụt, cả người lăn xuống cầu thang.

      Xong rồi! Trong đầu lên mấy chữ này, cầu thang rất dốc, hơn nữa lại rất dài, nàng cứ như vậy mà lăn xuống. . . . Đột nhiên thân thể bị người giữ lại, sau đó bàn tay đỡ nàng dậy.

      “Minh. . .” Nàng vội vàng kêu lên, người trước mắt lại là Kim Huy.

      “Là người?” Có chút vọng, nàng ôm bụng, nhất thời cảm thấy đau đớn, ngũ quan nhíu chặt, mồ hôi lạnh toát ra.

      “Ngươi. . . Làm sao vậy?” Tròng mắt bình tĩnh của Kim Huy nổi lên cơn sóng thần.

      “Huy, hình như ta. . .” Đột nhiên nàng cảm thấy khí nóng như muốn tràn ra ngoài cơ thể, nàng cảm thấy sợ hãi, thân thể bắt đầu run lên.

      Thế nào? Rốt cuộc làm sao? Nàng nắm chặt áo Kim Huy, ánh mắt đầy bất lực.

      “Đừng sợ, có ta ở đây, ra đưa người tới chỗ Ngự y” Kim Huy ôm lấy , cùi chỏ đẩy cửa, trực tiếp nhảy xuống lầu dưới.

      Gió lạnh hồi tạt qua gương mặt Liễu Nha, nàng vòng tay ôm chặt cổ nam tử, nhàng bật ra câu: “Minh”

      Trong nháy mắt gương mặt nam tử lạnh lẽo, nhưng nhìn suy yếu làm cho phải nhanh lên, Minh điện gần Tàng thư các, vừa vừa hô to: “Gọi Ngự y, mau gọi Ngự y đến đây”

      Thị về và cung nữ bốn phía nhất thời hỗn loạn.

      Mà Liễu Nha còn khư khư ôm lấy Đan kinh.
      Last edited by a moderator: 15/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 106: Hùng bá thiên hạ

      “Nương nương có thai, lại ngã từ cầu thang xuống, cho nên bị động thai, may cấp cứu kịp thời, Long tử được bảo vệ, chỉ cần uống thuốc an thai, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn” Trương thái y cung kính bẩm báo, vừa kê đơn thuốc.

      “Nhung Thiên, với Trương Ngự ý lấy thuốc, nhất định phải nhớ đem thuốc về Minh điện” Vẻ mặt Kim Huy cực lỳ bình tĩnh, bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

      “Vâng” Nhung Thiên cung kính đáp lại, theo sau Trương ngự ý ra khỏi Minh điện.

      Đưa mắt nhìn mệt mỏi nằm giường. Kim Huy thở dài tiếng, từ từ ngồi xuống. Bàn tay thon dài, ở chiếc chăn gấm càng lộ sựt tái nhợt, càng thêm động lòng người.

      Nam tử nắm lấy bàn tay , nhìn nàng vẫn ngủ, đơn rũ mắt. Cuối cùng nàng cũng có đứa bé với Kim Minh, nên vui, cuối cùng Kim Lang vương triều cũng được cứu rồi, nhưng bây giờ phải là Kim Huy vương gia trung thành vì nước nữa, trong tim còn có bóng dáng nụ cười của , vì nụ cười của nàng, có thể vứt bỏ cả Kim Lang vương triều.

      “Nha Nha…” lẩm bẩm gọi tên , là cái tên duy nhất dành cho người đó, tư trong miệng phát ra, càng cảm thấy có hy vọng.

      “Vương gia, thuốc mang về, người…” Nhung Thiên nhìn gương mặt bi thương của nam tử nhìn đên ngây người. chưa bao giờ nhìn thấy Vương gia có vẻ mặt phức tạp như vậy, vừa cười vừa khóc, vừa bi thương lại vừa hy vọng, chậm chạp nhìn nằm giường, lệ rơi đầy gò má.

      Từ từ hồi thần chí, Kim Huy hơi nhếch nhác quay đầu , lau nước mắt rơi mặt, lạnh lùng nâng tay, Nhung Thiên cung kính đặt thuốc lên tay nam tử.

      “Để lò thuốc và ấm sắc ngoài điện” giọng phân phó.

      Lúc Nhung Thiên dời lò thuốc và ấm thuốc ra ngoài điện, Kim Huy cũng bước ra ngoài, tự mình đặt thuốc vào ấm.

      Cầm lấy chiếc quạt Nhung Thiên đưa cho, nam tử mím chặt môi, ánh mắt nghiêm túc phẩy quạt, khó bay dầy đặc, làm cho liên tục ho khan, Nhung Thiên muốn tiến lên cầm quạt nhưng đều bị đẩy ra.

      Liễu Nha, có lẽ ta có tư cách gọi nàng như vậy, ta chỉ có thể làm được đến thế này, mặc kệ đứa bé trong bụng nàng là của ai, chỉ cần là con của nàng, ta đều dùng hết tính mạng của mình để bảo vệ nó.

      Khói bay dày đặc, Kim Huy oai phong cõi quan tâm hình tượng nam tử, chút kiệng kỵ nước mắt rơi xuống, rơi vạt áo màu tím, nhanh chóng hóa thành hư vô, như tình cảm của , cuối cùng phải dằn xuống tận đáy lòng.

      “Là ai?” Đột nhiên quay đầu nhìn lại, sau lưng là bóng dáng áo vàng, nửa thân thể chìm trong bóng tối, nụ cười tàn nhẫn lạnh lùng.

      Tiên Vu cảnh giác nhìn nam tử nửa ngoài sáng nửa trong tối, bàn tay chống lấy đầu giường. tại phải là đối thủ của Kim Minh, hơn nữa địa bàn Kim Lang vương triều, cũng thể làm gì Kim Minh.

      “Ngươi sợ sao?” Nam tử cười tà mị, từ từ ra khỏi bóng tối.

      “Đúng vậy, ta sợ, nhưng mà phải là sợ chết mà là sợ cái chết của ta làm hai nước rơi vào tai họa! Kim Minh, rốt cuộc ngươi muốn gì?” Tiên Vu đưa mắt nhìn Kim Minh.

      ‘Bộp bộp’ Nam tử lạnh lùng vỗ tay, nụ cười vô cùng lạnh lùng: “ rất hay, hiên ngang lẫm liệt, quả là nam nhân tốt của Tiên Nô, nhưng mà hôm nay Trẫm phải đến gây phiền toái cho ngươi, mà tốt bụng cho người chuyện”

      dò xét nam tử cái, cười nụ cười khát máu, “Hoàng muội của ngươi chết, thi thể ở Triều Huy diện”

      Phanh, trái tim như vỡ ra, thân thể Tiên Vu lắc lắc, phốc, ngụm máu tươi phun ra, máu văng đầy mặt đất, khó khăn chống đỡ thân thể, nhìn nam nhân cười hết sức hiểm, chợt đứng dậy: “Ngươi là Hoàng đế chó má, ta muốn liều mạng với ngươi” đứng dậy, mới được hai bước lại ngã nhào mặt đất, đứng dậy nổi.

      “Liều mạng?” Nam tử cười nhạt, bàn chân to giẫm lên người nam tử, ánh mắt trở nên điên cuồng: “Ngươi nhìn bản thân giờ của mình, ngươi chính là con chó, sủa từng tiếng, cũng có khả năng cắn người”

      Tiên Vu bị giẫm dưới chân, hai tay nắm chặt, ánh mắt đầy bi thương, thù hận, oán khí cũng thể che mờ mắt , phải nhẫn, nhẫn chờ ngày trở về.

      thấy Tiên Vu phản kháng, người diễn kịch cũng khó có thể tiếp tục, có lẽ Kim Lang vương mệt mỏi, hoặc lương tâm trỗi dậy, rút chân, bước chân lảo đảo ra ngoài.

      Nam tử chịu nhục nhã nhìn bóng lưng nam tử ra ngoài, ánh mắt lóe lên thù hận.

      vuốt ngực bò dậy, khẽ gọi tiếng: “Lộc Cộc Lỗ” sau màn che, nam tử áo đỏ bước ra, phù tiếng, quỳ mặt đất, giọng hô tiếng: “Thái tử, tại sao người lại phải chịu đừng như vậy. . .” nam nhi mày râu cũng phải nghẹn ngào, nếu phải Thái tử hạ lệnh cho phép lộ diện, . . .

      “Lộc Cộ Lỗ, đây phải là thời khắc mấu chốt, đại trượng phu co được dãn được, huống chi đây chỉ là phần của kế hoạch, chỉ tiếc, Bản điện hạ lại ngờ Ngọc Triệt lại chết như vậy” ho , thần sắc bi thương.

      “Thái tử, phải làm sao bây giờ? Chúng ta tiếp tục tiến hành kế hoạch của Công chúa sao?”

      “Tất nhiên, Ngọc Triệt chết, ta bắt Kim Minh phải trả giá gấp trăm lần” Nam tử ho , vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn còn bộ dáng nho nhã trước kia.

      “Chỉ huy ưng quân cho sứ thần đàm phán với Đại Hạch, phe ta lấy ba phần, dù kiếm được chút tiện nghi nào nhưng chiến tranh vẫn phải xảy ra” Ánh mắt lóe lên thù hận.

      “Thái tử. . .” Lộc Cộc Lỗ cả kinh, Thái tử như vậy làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

      “Vì Hoa Tươi, vì cước này, Lộc Cộc Lỗ, người cảm thấy Bản điện hạ nên thức tỉnh hay sao?” mím môi cười gằn tiếng, nụ cười quyết tuyệt mà thê lương.

      Hùng bá thiên hạ vốn là mơ ước của Ngọc Triệt, nhưng sau khi nàng mất, giấc mộng này do hoàn thành.

      Vụng về bưng chén thuốc, thổi thổi cho nguội bớt, ngoài điện vang lên tiếng: “Hoàng thượng cát tường” Kim Huy ngẩn ra, biết Kim Minh tới, lưu luyến nhìn Liễu Nha cái, đặt chén thuốc lên bàn, cúi đầu đứng bên.

      “Nha Nha” Kim Minh vọt vào trong điện, nhìn sắc mặt tái nhợt nằm giường, ánh mắt toát lên áy náy.

      biết vì sao lại tới Ngọc Hoa cung, lúc ra khỏi đó lại thấy cung nữ, thái giám quỳ đây dưới đất liền biết nhất định lại gây ra chuyện gì đó, hỏi thăm cung nữ, biết Tiên Vu có chuyện gì, lo lắng mới hạ xuống.

      “Nha Nha” nắm chặt bàn tay , ánh mắt tràn đầy khổ sở, tại thể khống chế tâm trí của mình, biết mình làm cái gì, chỉ có thể để cho ác ma làm tổn thương người khác lần này đến lần khác, mỗi khi nhìn lại cảm thấy khổ sở, có lúc oán hận ông trời, nếu để cho tồn tại thế giới này, tại sao cho cuộc sống hoàn chỉnh.

      Từ từ mở hai mắt, Liễu Nha nhìn nam tử khổ sở cười cười: “Kim Minh, ta tìm được Đan kinh, chàng được cứu rồi” Nàng sờ sờ nhưng thấy cuốn Đan kinh, vội vàng mở miệng: “Sách của ta, sách của ta đâu rồi?” Khi nhìn thấy cuốn Đan kinh Kim Huy đưa tới, đột nhiên cười cười, ánh mắt sáng quắc nhìn Kim Minh: “Minh, chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi”

      Hô hấp Kim Minh ngừng lại, trái tim đau đớn, ôm vào trong ngực: “Nha Nha ngốc, nàng có biết nàng mang thai con của chúng ta, mới vừa rồi còn suýt đẻ non. . . Nha Nha, chúng ta có hài tử. . .”

      ôm chặt , hôn lên trán nàng, ánh mắt ấm ấp tràn đầy cảm kích.
      Last edited by a moderator: 15/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 106 (tiếp)

      “Hài tử?” Liễu Nha ngẩn ra, trực giác sờ lấy bụng, hài tử, hài tử của nàng và Kim Minh, hài tử thoát khỏi Lang tính ở trong bụng nàng sao? Đột nhiên ngây ngốc cười ngọt ngòa, nàng có con, sau đó có thể cởi bỏ Huyết chú người Kim Minh, như vậy. . . Nàng có thể cùng Kim Minh sống đến đầu bạc phải ? Nhìn nam nhân trước mặt, ở đại cùng người sống đến đầu bạc răng long, là nguyện vọng thể bình thường hơn, nhưng mà ở cổ đại này, tất nhiên khó khăn hơn rất nhiều.

      Chạm ngón tay lên hàng lông mày của nam tử, nàng cúi đầu, hôn lên đó nụ hôn. Mặc kệ như thế nào nàng cũng cảm ơn ông trời, để cho nàng có thể tìm được Đan kinh còn có hài tử.

      Gió thổi qua, thời gian trôi qua chậm, Kim Huy kinh ngạc nhìn hai người trước mặt ôm nhau, trong mắt xẹt qua chán nản, xoay người rời , đứng bên ngoài điện, gió lạnh thổi vào trong phòng, nhưng cảm thấy được gì, lòng người chỉ cảm thấy thêm nặng nề.

      Liễu Nha đưa mắt nhìn bóng dáng màu tím ngoài điện, lại đưa mắt nhìn chén thuốc bàn, trong lòng hết sức cảm động, Huy, xin lỗi.

      Phương pháp giải Huyết chú nàng cho Kim Minh, phải tin tin bóng dáng trong người . Sắc trời tối, uống thuốc xong, thấy có gì đáng ngại, Liễu Nha mượn cớ, ngồi lên kiều về Duẫn Thiên cung, vừa phòng bị Kim Lang vương tỉnh dậy, vừa tính toán quay trở lại Ngự Kiến sơn trang.

      Muốn giải trừ Huyết chú, bắt buộc phải có ba thứ, máu của hậu nhân Đồng tử, tín vật Mị tộc, cố thuần dương! Chỉ có đến Ngự Kiếm sơn trang mới có thể tìm được, nhưng. . . Liễu Nha vừa nghĩ tới Ngự Phong, cảm thấy đâu đầu, giúp nàng sao?

      “Nương nương, Thái hậu tới thăm người” Nguyệt Mi theo Liễu Nha tới Duẫn Thiên cung, cúi đầu mở miệng.

      “Mau mời vào” nằm giường, Liễu Nha vội vàng ngồi dậy phân phó.

      cần, tự ta có thể vào” Hoàng Phủ Tế Tuyết lạnh nhạt mở miệng, từ từ bước vào cung. Bởi vì chuyện của Hoàng Phủ Xa Nguyệt nàng già rất nhiều, trong lòng oán hận Kim Minh, thừa dịp ở đây mới đến.

      “Nghe ngươi mang thai?” Vừa ngồi xuống, vui mừng thể kìm hãm gương mặt nữ nhân.

      Liễu Nha gật đầu cái, nhìn dung nhan già nua của nữ nhân, hiểu được cái gì, nắm chặt đôi tay nữ nhân, gì.

      lúc sau, Hoàng Phủ Tế Tuyết phất tay cái: “Được rồi, chuyện qua lâu rồi, chỉ cần ngươi có thể sinh hạ Long nhi, Kim Lang vương triều có thể thoát khỏi nguyền rủa của Huyết chú, ít nhất Kim Minh như thế nào ta cũng cần quan tâm nữa”

      Liễu Nha vừa nghe, biết nàng oán hận Kim Minh, nhịn được rũ mắt: “Thái hậu nương nương, ngài nên oán hận chàng, ngài cũng biết đó phải là chàng, tại ta tìm được cuốn sách này, trong sách có ghi phương pháp giải Huyết chú, chỉ cần tìm được máu của hậu nhân Đồng tử, tín vật Mị tộc, thuần dương, Kim Minh có thể hoàn toàn thoát khỏi Lang tính”

      Lời của nàng khẩn thiết, Thái hậu nhịn được nhìn lên, nửa tin ngử ngờ: “Ngươi xác định sao?”

      Nàng dật đầu chắc chắn, kinh mọi thứ!

      “Dù là máu của hậu nhân Đồng tử, tín vật của Mị tộc, còn cả Thuần dương, phải tìm ở đâu bây giờ?” Nàng lo lắng cau mày.

      ra hậu nhân của Đồng tử ta tìm được, ở nơi tiếp giáp ba nước là Ngự Kiếm sơn trang, còn về tín vật của Mị tộc. . .” Liễu Nha lắc đầu, trước mắt có bất kỳ đầu mối nào.

      “Ngự Kiếm sơn trang?” Thái hậu ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy hai chữ này có vẻ quen quen, hình như nhìn thấy ở đâu đó.

      “Vâng, Ngự Kiếm sơn trang, biểu muội của thiếu chủ nơi đó là hậu nhân của Đồng tử, có số nghi vấn chưa thể giải thích, nhưng ta nghĩ, chỉ cần cố gắng, ngày nào đó Huyết chú được cởi bỏ” Lời của Liễu Nha hết sức chắc chắn.

      “Ngự Kiếm, Ngự Kiếm. . . A Ngư, ngươi có cảm thấy cái tên này quen thuộc hay ?” Nàng đưa mắt nhìn Ngư ma ma ở sau lưng.

      Ngư ma ma ngẩn ra, nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng vỗ tay cái: “Đúng rồi, tiểu thư, phải nhẫn Phượng bàn trang điểm của người có hai chữ Ngự Kiếm hay sao?”

      Thái hậu nhớ ra, vội vàng sai Ngư ma ma quay lại lấy.

      Liễu Nha ngẩn ra, hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng lúc cầm nhẫn Phượng tay, nhìn hai chữ Ngự Kiếm có chút kích dộng, lẽ đây là tín vật của Ngự Kiếm sơn trang sao? Nhưng tại sao lại ở trong tay của Thái hậu.
      Last edited by a moderator: 15/4/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 107: Trở về

      Đối mặt với nghi vấn của nàng, Hoàng Phủ Tế Tuyết thể trả lời, nàng chỉ biết đây là thứ Hoàng Phủ Tễ Nguyệt thích nhất, theo nàng ta rơi vào trong hồ, sâu xa lại có cố lực lượng làm cho Liễu Nha tìm được nó ở trong hồ.

      Có phải là tín vật của Ngự kiếm sơn trang hay chỉ có thể tự mình chuyến tới Ngự kiếm sơn trang mới biết được.

      Trời lạnh, bông tuyết rơi đầy, mặt tuyết toàn là dấu chân.

      Hà hơi cho nóng, lúc nắm chặt tay nam tử Liễu Nha mới tin chắc Kim Minh vẫn còn tồn tại. Kim Minh hái bông hoa cắm lên búi tóc , mím môi cười cười, nụ cười hết sức đơn thuần, biết tại sao nàng lại nhớ đến tiểu Nhật, trước kia cũng ở chỗ này nhìn nàng, cười xinh đẹp, nhưng hôm nay trước mắt chỉ là nửa của Kim Minh.

      Nàng rũ mắt, khóe môi nhúc nhích, ánh mắt có chút né tránh.

      Trong nháy mắt Kim Minh cảm nhận được có gì đó thay đổi, bây giờ phải là cường giả mà là con rối, lúc nào cũng có thể bị Kim Lang cắn nuốt. ta vẫn trú ngụ trong thân thể mình, làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, ngay cả lúc mình tỉnh dậy cũng thể tha thứ, huống chi… thu hồi cánh tay, khẽ thở dài hơi.

      ngờ tiếng thở dài vẫn lọt vào tai Liễu Nha, nàng ngẩn ra, bản năng nhìn , ánh mắt nam tử độc, hết sức vô dụng, nàng mím môi ôm chặt lấy nam tử.

      Nàng bài xích , mà là bài xích ác ma trong lòng .

      Đêm trước năm mới, thân thể nàng mới tốt hơn chút, U Dạ La mang hai vạn quân về nước, còn mang theo tin tức khiến mọi người khiếp sợ, Thái tử Hách Diệp Quyền Thổ dẫn theo hai mươi vạn tướng sĩ vượt qua sông Lưu Sa bị đóng băng, vượt qua biên giới, vây hãm ba tòa thành trì, trước mắt đóng quân tại thành Dương quan. Đồng thời Tiên Nô lấy lý do Kim Lang vương giết hại công chúa Tiên Nô, cùng Đại Hách kết minh, từ phía Bắc xuất quân, chiếm hai tòa thành trì, người lãnh binh là Thái tử Tiên Vu.

      Đại điện nghị , các đại thần đầy lo lắng. Hoàng Phủ Nam bởi vì cái chết của Hoàng Phủ Xa Nguyệt vẫn canh cánh trong lòng, cúi đầu câu nào, chỉ có Mộ Dung Dẫn và U Dạ La hai người ngừng thương lượng đối sách.

      “Hoàng thượng, Đại Hách và Tiên Nô xâm phạm biên giới, ràng chuẩn bị từ trước, nhưng biết Thái tử Tiên Vu phải vẫn ở trong Ngọc Hoa cung hay sao, làm sao…” Mộ Dung Dẫn hoài nghi tình báo quân .

      Ánh mắt Kim Minh tối sầm, giọng phân phó Mạc Tang, lúc sau người hầu của Tiên Vu được mang tới đại điện, đứng nghiêm trong điện, thấy Kim Minh cũng quỳ.

      “Hoàng thượng, thấy Thái tử Tiên Vu ở Ngọc Hoa cung, chỉ có thị vệ này, sợ rằng…” Mạc Tang mở miệng.

      Kim Minh nhíu mày, ánh phát lóe sáng. Từ ngày đó, trong Ngọc Hoa cung vẫn truyền đến tin tức Thái tử bệnh , hôm nay xem ra là Kim thiền thoát xác.

      Kim Huy đứng đầu các vị đại thần cũng nhíu mày, như có điều suy nghĩ, ánh mắt liếc Kim Minh cái, trong lòng kinh ngạc, Ngọc Triệt chết, tin tức bị phong bế rất chặt, làm sao có thể lộ? Trừ khi… lạnh lùng cười tiếng, trừ khi có người cố ý.

      “Hoàng thượng, hôm nay Tiên Nô muốn báo thù cho công chúa, tinh thần dâng cao, thể khinh thường, Đại Hách nhân cơ hội đánh, Đại Hách từ lâu nhìn chằm chằm vào chúng ta, chắc chắn có chuẩn bị mà đến, xem ra chiến tranh là khó tránh khỏi” Vẻ mặt U Dạ La hết sức nặng nề.

      Ngọc Triệt chết là lý do tốt nhất cho Tiên Nô, hơn nữa chuyện Kim Minh bị Lang tính khống chế phơi bày cả thiên hạ đều biết, tại mọi người đều lo lắng, các vị đại thần cũng đối với tin đồn này nửa tin nửa ngờ.

      Kim Minh cau mày, hiểu được tình thế ngàn cân treo sợi tóc của Kim Lang vương triều, đưa mắt nhìn Kim Huy vẫn gì, Kim Huy cảm nhận được ánh mắt nhìn mình nhưng ngước mắt nhìn lại.

      biết người ngồi đó là Kim Minh hay là Kim Lang vương.

      Cảm nhận được lạnh nhạt của Kim Huy, Kim Minh từ từ ra lệnh: “U tướng quân, ngươi dẫn theo mười vạn tướng sĩ đến thành Dương quan, ngăn Đại Hách xâm chiếm, còn về phía Tiên Nô. . .” Kim Minh như có điều suy nghĩ, trong triều còn có ai có thể đảm đương? Cuối cùng cắn răng: “Trẫm từ mình lãnh năm vạn binh, chặn Tiên Nô”

      Lời vừa dứt, Kim Huy ngẩng đầu nhìn. Nam tử ngồi ngay ngắn Long ỷ vẻ mặt nặng nề, khuôn mặt buồn bã. Trong lòng vừa động, bước chân ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, Thần đệ có thể tiến cử người, Nhung Thiên, có thể mang năm vạn tinh binh ngăn chặn Tiên Nô, còn Hoàng thượng, người phải trấn giữ Lang Thành, có lẽ còn có chuyện quan trọng hơn cần Hoàng thượng tự mình làm lấy”

      Kim Minh thở phào cái, Kim Huy vứt bỏ . gật đầu cái, đồng ý với lời đề nghị của Kim Huy.

      Ban đêm, Kim Minh vẫn hồi cung, Liễu Nha nghe được tin Đại Hách và Tiên Nô cùng xâm lược, nhất thời biết phản ứng như thế nào. Nàng chuẩn bị mấy ngày nữa đến Ngự kiếm sơn trang, nhưng chuyện xảy ra lúc này làm cho nàng trở tay kịp.

      “Nguyệt My, mang ta đến Minh điện” Mặc Trạc nhận binh tiền tuyến, bây giờ người có thể thương lượng chỉ còn mỗi Kim Huy.

      Nguyệt My vâng lời, cẩn thận đỡ nàng ra cửa, hai bước Liễu Nha liền cảm thấy lúc trước luôn mệt mỏi, tại ngày ngày đều ngủ đến lúc mặt trời lên cao, thân thể sớm khỏe mạnh, cần Nguyệt My đỡ, bước chân nhanh về phía trước. Nguyệt My lo lắng nhưng cũng chỉ có thể chạy phía sau.

      Minh điện, bên trong thư phòng, Kim Huy nhìn bản đồ bàn, cúi đầu suy nghĩ.

      “Vương gia, Thanh phi nương nương đến” Nhung Thiên rồi, có người đến thay thế làm thủ lĩnh thị vệ.

      “Mời nàng vao” Kim Huy vội vàng .

      Liễu Nha vào, nhìn bản đồ ba nước bàn trong lòng thở phào nhõm, tại nàng sợ nhất là cũng bỏ mặc Kim Minh.

      “Rốt cuộc muốn gì!” Câu của Kim Huy làm cho lòng nàng trầm xuống.

      lạnh lùng nhìn Liễu Nha, chán nản cười cười, từ lúc nghe được tin tức Đại Hách và Tiên Nô cùng nhau tiến cung, hai ngày nay thể nào yên giấc.

      “Huy, phải như vậy!” Liễu Nha vội vàng mở miệng giải thích.

      đúng? Thanh Thanh, tại ngươi còn tin tưởng sao? Người khẳng định trong người tồn tại người khác sao? Có lẽ. . . Có lẽ vốn là người, nhưng diễn trò cho chúng ta mà thôi, chơi đùa chúng ta như tên ngốc, vây quanh , cho chúng ta kích trí mệnh, sau đó làm như người vô tội, liên quan đến , bị lợi dụng? Thanh Thanh, là vua nước, người gánh vác chỉ người, mà là hàng vạn sinh mạng của Kim Lang vương triều” Kim Huy càng càng kích động, buồn bực mấy ngày nay toàn bộ đều bộc phát.

      Bởi vì chuẩn bị vội vàng, bởi vì quốc sư lên tiếng, vì truyền thuyết Kim Lang, tinh thần người dân Kim Lang vương triều dao động, hai ngày nay đều truyền đến tin tức bại trận, mắt thấy ranh giới dần lại, nhưng vẫn tin tưởng nam tử ngồi ghế rồng.

      Liễu Nha nhìn ánh mắt bi thương của nam tử, hàng lông mi kịch liệt run rẩy, khó khăn lên tiếng: “Ta tin, ta tin là Kim Minh lương thiện”

      Kim Huy nhắm mắt lại, Nha Nha, tại sao người lại tin , mà nguyện ý tin tưởng ta lần?

      Hơi nhếch môi, sắc mặt trắng bệch, khóe môi Liêu Nha run run, giọng: “Huy, hôm nay ta tới đây chính là hy vọng ngươi có thể giúp ta, ta muốn mang Kim Minh rời khỏi đây”

      Hai mắt Kim Huy mở to, nhìn nàng kinh ngạc: “Rời ?”

      sai, đến Ngự kiếm sơn trang, nhưng ngươi cũng biết Kim Minh bị người kia khống chế, ta chắc đường có chạy trốn hay , Huy, giúp ta đem Kim Minh trói lên xe ngựa, phái người đắc lực theo ta, ta nhất định giải được Huyết chú người ” giọng kiên quyết, lộ ra kiên nghị.

      “Nhưng. . .” Kim Huy ngẩn ra, bắt cóc Hoàng thượng, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có.

      phải người nghĩ rằng giờ phút này Kim Minh ở trong cung an toàn hơn hay sao? Huy, phải ngươi muốn nhìn thấy thảm kịch lần nữa xảy ra chứ?” Liễu Nha mở miệng, nàng hiểu chiến tranh bộc phát đối với Kim Lang vương triều mà là cơ hội tốt. Nàng để cho Kim Lang vương triều bị hủy trong tay Kim Lang vương, nàng muốn cho Kim Minh gánh thêm tội nghiệt.

      Kim Huy gật đầu, phải sợ nhất là cái này, mục đích của Kim Lang vương , chính là muốn Kim Lang vương triều bị diệt vong.

      Sáng sớm bên ngoài hoàng cung, chiếc xe ngựa đơn giản từ từ tiến về Lang thành. xe ngựa, Liễu Nha nhìn Kim Minh bị điểm huyệt trói lại, hốc mắt ướt lên.

      Nam tử nhìn rơi lệ, lắc đầu: “Nha Nha, là ta cam tâm tình nguyện, cần đau lòng, ra , nàng cần phải làm như vậy, mặc dù phải là ta, nhưng ở trong người ta, mọi chuyện là trách nhiệm của ta!”

      Dời mắt, đành lòng nhìn vẻ mặt tự trách của nam tử, Liễu Nha từ từ nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi xuống.
      Last edited by a moderator: 15/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 107: Tiếp

      Gần tới biên quan, có thể nhìn thấy dân chúng chạy trốn vì chiến tranh, mỗi lần nhìn tháy cảnh này, lòng nàng lại càng nặng nề. Kim Lang vương triều liên tục thua, lui về trong biên giới, vì muốn đưa tới những phiền toái cần thiết, Liễu Nha cởi dây thừng cho Kim Minh, nhưng vẫn điểm huyệt đạo của . Ngày ngày, nàng mang theo đến trấn nơi vùng biên giới, bên trong hoang vu, hết sức trống trải.

      “Tiểu thư, tới Uyển thành, sắp tới Ngự kiếm sơn trang rồi” Mạc Tang cải trang thành thị vệ, mở miệng.

      “Uyển thành?” Liễu Nha ngẩn ra, vén màn che lên, chốn phồn hoa ngày xưa còn, quán rượu mọc như rừng, quán đánh bạc, thanh lâu đều dỡ biển, ngay cả bán nô lệ cũng còn dấu vết.

      “Tiểu thư, hình như có khách sạn chuẩn bị khai trương, chúng ta có nên vào đó nghỉ ngơi chút ?” Mạc Tang ở bên ngoài mở miệng.

      Liễu Nha nhìn sắc trời, trời dần tối, chút ánh sáng ở chân trời, lâu cũng biến mất. Suy nghĩ chút, Liễu Nha gật đầu cái, bảo Mạc Tang dừng lại, vì muốn bị chú ý, nàng che mũ kín đầu cho Kim Minh, che màu tóc vàng và ánh mắt màu xanh bắt mắt của .

      Vừa mới vào ngồi, tiểu nhị tiến lên chào hỏi, “Khách quan mời vào bên trong, mời vào”

      Tìm chỗ ngồi kín đáo,để Kim Minh ngồi quay lưng lại với cửa, Liễu Nah ngồi cạnh , lựa chọn ít món ăn, Mạc Tang và thị vệ khác canh giữ hai bên.

      “Lão Vu, có mặt hàng mới sao?” Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng người, sau đó thương nhân vào, ngênh ngang nhìn vào Liễu Nha.

      “Dụ đại gia, bây giờ là lúc nào rồi, tại sao ngài lại tới vào lúc này?” Chưởng quỹ tên gọi là Lão Vu lập tức tiến lên, mở miệng .

      tại vẫn chưa đến buổi tối, phải ngài biết buổi tối ở đây an toàn sao? Quân đội Đại Hách thường xuyên ra ngoài giết người cướp của” Hán tử lên tiếng. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, từ trong đám bụi mù, đội nhân mã bống nhiên phi tới.

      Cầm đầu là nam tử thân cao chín thước, đai lưng màu bạ, mang theo đao hình bán nguyệt, bộ quần áo màu đen sát người càng tôn thêm vóc dáng hoàn mỹ của , râu quai nón, làn da màu mạch nha lại làm cho thêm mấy phần ngỗ ngược, đôi mắt sáng quắc lại làm cho người ta liên tưởng đến con Hùng ưng vô cánh giữa sa mạc.

      Ánh mắt sắc bén của quét qua nhóm người Liễu Nha, chân mày hơi nhíu lại.

      Mạc Tang nắm chặt hàn kiếm, Liễu Nha ra hiệu cho bình tĩnh chớ nóng vội.

      Hán tử kia gọi là Dụ Thái Minh, hôm nàng bị biến thành nô lệ bán từng nhìn qua chủ nô, xem ra chiến tranh làm cho việc làm ăn của tốt lắm, vì vậy mới mở khách sạn xuống tay, biết hôm nay vì sao lại gấp gáp như vậy, đợi cho khách ngủ kiên nhẫn được mà hành động.

      Chỉ cần đánh chủ ý tới Kim Minh, nhiều thêm chuyện bằng bớt chuyện.

      Dụ Thái Minh ưỡn chiếc bụng to, tới trước đội nhân mã, cái gì với nam tử mặc áo đen, người nọ nhìn Liễu Nha, quan sát chút liền gật đầu.

      Sau đó Dụ Thái Minh xoay người, tới trước mặt Liễu Nha: “Tiểu nương tử, ta nhìn ngươi quen mắt, mau xưng tên, để bản đại gia nhìn chút, có phải là đầy tớ thất lạc của ta hay ?”

      đợi Liễu Nha mở miệng, Mạc Tang và thị vệ khác thiếu kiên nhẫn, hàn kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lùng đánh về phía Dụ Thái Minh, nghĩ tới vóc người như nhưng rất linh hoạt, như con diều lật lên lật xuống, sau đó cánh tay duỗi ra bắt được áo choàng của Liễu Nha.

      Liễu Nha ngẩn ra, nghĩ tới lại giảo hoạt như vậy, thân thể khẽ cong, mặc cho kéo áo choàng, sợ hãi chắn trước mặt Kim Minh.

      bắt được người mà chỉ bắt được áo choàng, Dụ Thái Minh có chút thất vọng, tức giận, vứt áo choàng đỏ mặt đất, thân thể lắc lư cái, lại tiếp tục tấn công.

      Phía sau , nhưng người cưỡi ngựa như sơn tặc nhàn nhã huýt sáo, ngừng nghị luận bản lĩnh của Liễu Nha.

      Mạc Tang và thị ệ che chở công kích của Dụ Thái Minh, để Liễu Nha có cơ hội mang Kim Minh chạy trốn, nhưng Kim Minh bị điểm huyệt đạo, nàng đỡ được , chỉ có thể cảnh giác nhìn Mạc Tang và Dụ Thái Minh so chiêu.

      Đao quang kiếm ảnh, Mạc Tang hai người khó phân thắng bại, dần dần nhảy ra khỏi khách sạn, đợi lúc nàng ý thức được nguy hiểm trước mặt nàng có người chợt lóe, thủ lĩnh đội nhân mã rút đao ra khỏi vỏ, đâm về phía Kim Minh.

      “Đừng” Liễu Nha hét to tiếng, bàn tay bé đỡ kiếm, máu tươi chảy ra, chảy dọc theo kiếm của nam tử.

      Nam tử ngẩn ra, nghĩ tới nàng lại lấy tay đỡ đao, đành rút kiếm về.

      Liễu Nha bị đau hô lên tiếng, loảng xoảng, nhẫn Phượng trong ngực rơi xuống, lăn tới trước mặt nam tử.

      Kim Minh đưa lưng lại nên biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên chân mày nhíu lại, muốn dùng nội lực phá giải huyệt đạo. Bất chợt cánh tay bị Liễu Nha kéo lấy, “ nên” Nàng , ánh mắt như cầu xin, sắc mặt tái nhợt.

      Nàng thà để chính mình bị thương chứ muốn cứu nàng? Trong lòng Kim Minh đau đớn cùng tổn thương.

      phải như vậy, chàng biết ta sợ điều gì, nên suy nghĩ bậy bạ” Liễu Nha cắn môi, dần dần ngửi được mùi máu tanh. Nàng kiên trì đứng dậy, lạnh lùng nhìn nam tử áo đen.

      Nam tử áo đen nhìn nhẫn Phương rơi xuống đất, ánh mắt có chút chần chờ, khóe môi nhếch lên, nhặt nhẫn, như có điều suy nghĩ nhìn Liễu Nha.

      kiên trì đứng trước mặt , hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, biết qua bao lâu nàng mới ngửa đầu: “Đến đây , các ngươi muốn chém muốn giết cứ làm ta khuất phục”

      “Ngươi phải là Tố Cầm?” Nam tử đột nhiên lên tiếng.

      Liễu Nha ngẩn ra, quen biết Tố Cầm? “Ngươi là người Ngự Kiếm sơn trang?” Liễu Nha hỏi .

      gật đầu cái: “Ta là Lưu Quần của Ngự kiếm sơn trang, Lưu quản gia là cha ta”

      Liễu Nha ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới quản gia già trong miệng Lão phu nhân.

      là Liễu Nha nương?” Ánh mắt Lưu Quần tối sầm.

      Liễu Nha ngẩn ra, gật đầu cái.

      “Vậy tốt rồi, Thiếu chủ vẫn tìm nương, tốt nhất nương nên theo chúng ta trở về” Lưu Quần nhướng mày.

      Liễu Nha cắn môi, phản kháng, nàng quả muốn Ngự kiếm sơn trang, còn Ngự Phong, nàng đều phải đối mặt.

      “Ngươi được gây tổn thương cho đám người Mạc Tang” Liễu Nha mở miệng, có chút lo lắng.

      Xa xa còn vang đến tiếng đánh nhau.

      “Yên tâm , lúc đầu vì cho rằng là Tố Cầm mới bảo Dụ Thiên Minh động thủ” Nam tử cười lạnh tiếng, đặt ngón tay lên môi huýt gió tiếng.

      “Được rồi, ta thông báo cho Dụ Thiên Minh, mang hai người họ đến Ngự kiếm sơn trang” Lưu Quần cười nhạt, nhưng thái độ vẫn còn khách khí, xách đèn lồng trước dẫn đường, về phía Ngự kiếm sơn trang.

      Đợi đến được Sơn trang là nửa đêm, cửa sơn mở ra, lòng Liễu Nha kìm được mà treo lên. Lần này trở lại nàng dùng thân phận gì nhờ ? Nàng vĩnh viễn thể quên được nàng là vợ bái đường thành thân với Ngự Phong.

      An bài Kim Minh ở tiểu Lâu, Lưu Quần dẫn nàng gặp Ngự Phong.

      Giày cao cổ màu trắng đạp mặt đất, chiếc váy màu hồng theo ngọn gió bay lên, mái tóc dài như suối, ở trong bóng đêm Liễu Nha như tinh linh, cùng tâm trạng lo lắng bất an từ từ bước lên bậc thang, đưa mắt nhìn lên trời, tuyết rơi hay biết, rơi đầu vai nam nhân đứng trong đình.

      Tròng mắt màu xanh đen nhìn ra tia cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm vào .

      Liễu Nha cảm nhận được ánh mắt của nam tử, mọi thứ trước kia thoáng qua trong đầu, nàng kinh ngạc nhìn , trong khoảng thời gian ngắn hai người biết gì, cho đến khi ánh mắt nam tử nhìn vào cánh tay bị thương của nàng, trong nháy mắt lóe lên đau lòng, vui nhíu mày.

      Lưu Quần đứng sau lưng lập tức quỳ mặt đất: “Xin thiếu chủ tha tội, vết thương ngươi nương là do thuộc hạ gây ra”

      Chân mày nam tử càng nhíu sâu hơn, ánh mắt xanh đen dâng lên khát máu, nhưng vẫn như cũ lời nào, chỉ chăm chú nhìn nàng.

      Liễu Nha ngẩng cao đầu nhìn nam nhân, nàng tự với mình tại nàng đến đây vì Kim Minh, vì Kim Lang vương triều, mà nam tử trước mặt là đối tượng giao dịch của nàng, bao giờ trở thành kẻ địch nữa.

      Cuối cùng Liễu Nha cũng lên tiếng phá vỡ yên tĩnh: “Ngự Phong trang chủ, lâu gặp!”
      Last edited by a moderator: 15/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :