Chương 107: Trở về
Đối mặt với nghi vấn của nàng, Hoàng Phủ Tế Tuyết thể trả lời, nàng chỉ biết đây là thứ Hoàng Phủ Tễ Nguyệt thích nhất, theo nàng ta rơi vào trong hồ, sâu xa lại có cố lực lượng làm cho Liễu Nha tìm được nó ở trong hồ.
Có phải là tín vật của Ngự kiếm sơn trang hay chỉ có thể tự mình chuyến tới Ngự kiếm sơn trang mới biết được.
Trời lạnh, bông tuyết rơi đầy, mặt tuyết toàn là dấu chân.
Hà hơi cho nóng, lúc nắm chặt tay nam tử Liễu Nha mới tin chắc Kim Minh vẫn còn tồn tại. Kim Minh hái bông hoa cắm lên búi tóc , mím môi cười cười, nụ cười hết sức đơn thuần, biết tại sao nàng lại nhớ đến tiểu Nhật, trước kia cũng ở chỗ này nhìn nàng, cười xinh đẹp, nhưng hôm nay trước mắt chỉ là nửa của Kim Minh.
Nàng rũ mắt, khóe môi nhúc nhích, ánh mắt có chút né tránh.
Trong nháy mắt Kim Minh cảm nhận được có gì đó thay đổi, bây giờ phải là cường giả mà là con rối, lúc nào cũng có thể bị Kim Lang cắn nuốt. ta vẫn trú ngụ trong thân thể mình, làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, ngay cả lúc mình tỉnh dậy cũng thể tha thứ, huống chi… thu hồi cánh tay, khẽ thở dài hơi.
ngờ tiếng thở dài vẫn lọt vào tai Liễu Nha, nàng ngẩn ra, bản năng nhìn , ánh mắt nam tử độc, hết sức vô dụng, nàng mím môi ôm chặt lấy nam tử.
Nàng bài xích , mà là bài xích ác ma trong lòng .
Đêm trước năm mới, thân thể nàng mới tốt hơn chút, U Dạ La mang hai vạn quân về nước, còn mang theo tin tức khiến mọi người khiếp sợ, Thái tử Hách Diệp Quyền Thổ dẫn theo hai mươi vạn tướng sĩ vượt qua sông Lưu Sa bị đóng băng, vượt qua biên giới, vây hãm ba tòa thành trì, trước mắt đóng quân tại thành Dương quan. Đồng thời Tiên Nô lấy lý do Kim Lang vương giết hại công chúa Tiên Nô, cùng Đại Hách kết minh, từ phía Bắc xuất quân, chiếm hai tòa thành trì, người lãnh binh là Thái tử Tiên Vu.
Đại điện nghị , các đại thần đầy lo lắng. Hoàng Phủ Nam bởi vì cái chết của Hoàng Phủ Xa Nguyệt vẫn canh cánh trong lòng, cúi đầu câu nào, chỉ có Mộ Dung Dẫn và U Dạ La hai người ngừng thương lượng đối sách.
“Hoàng thượng, Đại Hách và Tiên Nô xâm phạm biên giới, ràng chuẩn bị từ trước, nhưng biết Thái tử Tiên Vu phải vẫn ở trong Ngọc Hoa cung hay sao, làm sao…” Mộ Dung Dẫn hoài nghi tình báo quân .
Ánh mắt Kim Minh tối sầm, giọng phân phó Mạc Tang, lúc sau người hầu của Tiên Vu được mang tới đại điện, đứng nghiêm trong điện, thấy Kim Minh cũng quỳ.
“Hoàng thượng, thấy Thái tử Tiên Vu ở Ngọc Hoa cung, chỉ có thị vệ này, sợ rằng…” Mạc Tang mở miệng.
Kim Minh nhíu mày, ánh phát lóe sáng. Từ ngày đó, trong Ngọc Hoa cung vẫn truyền đến tin tức Thái tử bệnh , hôm nay xem ra là Kim thiền thoát xác.
Kim Huy đứng đầu các vị đại thần cũng nhíu mày, như có điều suy nghĩ, ánh mắt liếc Kim Minh cái, trong lòng kinh ngạc, Ngọc Triệt chết, tin tức bị phong bế rất chặt, làm sao có thể lộ? Trừ khi… lạnh lùng cười tiếng, trừ khi có người cố ý.
“Hoàng thượng, hôm nay Tiên Nô muốn báo thù cho công chúa, tinh thần dâng cao, thể khinh thường, Đại Hách nhân cơ hội đánh, Đại Hách từ lâu nhìn chằm chằm vào chúng ta, chắc chắn có chuẩn bị mà đến, xem ra chiến tranh là khó tránh khỏi” Vẻ mặt U Dạ La hết sức nặng nề.
Ngọc Triệt chết là lý do tốt nhất cho Tiên Nô, hơn nữa chuyện Kim Minh bị Lang tính khống chế phơi bày cả thiên hạ đều biết, tại mọi người đều lo lắng, các vị đại thần cũng đối với tin đồn này nửa tin nửa ngờ.
Kim Minh cau mày, hiểu được tình thế ngàn cân treo sợi tóc của Kim Lang vương triều, đưa mắt nhìn Kim Huy vẫn gì, Kim Huy cảm nhận được ánh mắt nhìn mình nhưng ngước mắt nhìn lại.
biết người ngồi đó là Kim Minh hay là Kim Lang vương.
Cảm nhận được lạnh nhạt của Kim Huy, Kim Minh từ từ ra lệnh: “U tướng quân, ngươi dẫn theo mười vạn tướng sĩ đến thành Dương quan, ngăn Đại Hách xâm chiếm, còn về phía Tiên Nô. . .” Kim Minh như có điều suy nghĩ, trong triều còn có ai có thể đảm đương? Cuối cùng cắn răng: “Trẫm từ mình lãnh năm vạn binh, chặn Tiên Nô”
Lời vừa dứt, Kim Huy ngẩng đầu nhìn. Nam tử ngồi ngay ngắn Long ỷ vẻ mặt nặng nề, khuôn mặt buồn bã. Trong lòng vừa động, bước chân ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, Thần đệ có thể tiến cử người, Nhung Thiên, có thể mang năm vạn tinh binh ngăn chặn Tiên Nô, còn Hoàng thượng, người phải trấn giữ Lang Thành, có lẽ còn có chuyện quan trọng hơn cần Hoàng thượng tự mình làm lấy”
Kim Minh thở phào cái, Kim Huy vứt bỏ . gật đầu cái, đồng ý với lời đề nghị của Kim Huy.
Ban đêm, Kim Minh vẫn hồi cung, Liễu Nha nghe được tin Đại Hách và Tiên Nô cùng xâm lược, nhất thời biết phản ứng như thế nào. Nàng chuẩn bị mấy ngày nữa đến Ngự kiếm sơn trang, nhưng chuyện xảy ra lúc này làm cho nàng trở tay kịp.
“Nguyệt My, mang ta đến Minh điện” Mặc Trạc nhận binh tiền tuyến, bây giờ người có thể thương lượng chỉ còn mỗi Kim Huy.
Nguyệt My vâng lời, cẩn thận đỡ nàng ra cửa, hai bước Liễu Nha liền cảm thấy lúc trước luôn mệt mỏi, tại ngày ngày đều ngủ đến lúc mặt trời lên cao, thân thể sớm khỏe mạnh, cần Nguyệt My đỡ, bước chân nhanh về phía trước. Nguyệt My lo lắng nhưng cũng chỉ có thể chạy phía sau.
Minh điện, bên trong thư phòng, Kim Huy nhìn bản đồ bàn, cúi đầu suy nghĩ.
“Vương gia, Thanh phi nương nương đến” Nhung Thiên rồi, có người đến thay thế làm thủ lĩnh thị vệ.
“Mời nàng vao” Kim Huy vội vàng .
Liễu Nha vào, nhìn bản đồ ba nước bàn trong lòng thở phào nhõm, tại nàng sợ nhất là cũng bỏ mặc Kim Minh.
“Rốt cuộc muốn gì!” Câu của Kim Huy làm cho lòng nàng trầm xuống.
lạnh lùng nhìn Liễu Nha, chán nản cười cười, từ lúc nghe được tin tức Đại Hách và Tiên Nô cùng nhau tiến cung, hai ngày nay thể nào yên giấc.
“Huy, phải như vậy!” Liễu Nha vội vàng mở miệng giải thích.
“ đúng? Thanh Thanh, tại ngươi còn tin tưởng sao? Người khẳng định trong người tồn tại người khác sao? Có lẽ. . . Có lẽ vốn là người, nhưng diễn trò cho chúng ta mà thôi, chơi đùa chúng ta như tên ngốc, vây quanh , cho chúng ta kích trí mệnh, sau đó làm như người vô tội, liên quan đến , bị lợi dụng? Thanh Thanh, là vua nước, người gánh vác chỉ người, mà là hàng vạn sinh mạng của Kim Lang vương triều” Kim Huy càng càng kích động, buồn bực mấy ngày nay toàn bộ đều bộc phát.
Bởi vì chuẩn bị vội vàng, bởi vì quốc sư lên tiếng, vì truyền thuyết Kim Lang, tinh thần người dân Kim Lang vương triều dao động, hai ngày nay đều truyền đến tin tức bại trận, mắt thấy ranh giới dần lại, nhưng vẫn tin tưởng nam tử ngồi ghế rồng.
Liễu Nha nhìn ánh mắt bi thương của nam tử, hàng lông mi kịch liệt run rẩy, khó khăn lên tiếng: “Ta tin, ta tin là Kim Minh lương thiện”
Kim Huy nhắm mắt lại, Nha Nha, tại sao người lại tin , mà nguyện ý tin tưởng ta lần?
Hơi nhếch môi, sắc mặt trắng bệch, khóe môi Liêu Nha run run, giọng: “Huy, hôm nay ta tới đây chính là hy vọng ngươi có thể giúp ta, ta muốn mang Kim Minh rời khỏi đây”
Hai mắt Kim Huy mở to, nhìn nàng kinh ngạc: “Rời ?”
“ sai, đến Ngự kiếm sơn trang, nhưng ngươi cũng biết Kim Minh bị người kia khống chế, ta chắc đường có chạy trốn hay , Huy, giúp ta đem Kim Minh trói lên xe ngựa, phái người đắc lực theo ta, ta nhất định giải được Huyết chú người ” giọng kiên quyết, lộ ra kiên nghị.
“Nhưng. . .” Kim Huy ngẩn ra, bắt cóc Hoàng thượng, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có.
“ phải người nghĩ rằng giờ phút này Kim Minh ở trong cung an toàn hơn hay sao? Huy, phải ngươi muốn nhìn thấy thảm kịch lần nữa xảy ra chứ?” Liễu Nha mở miệng, nàng hiểu chiến tranh bộc phát đối với Kim Lang vương triều mà là cơ hội tốt. Nàng để cho Kim Lang vương triều bị hủy trong tay Kim Lang vương, nàng muốn cho Kim Minh gánh thêm tội nghiệt.
Kim Huy gật đầu, phải sợ nhất là cái này, mục đích của Kim Lang vương , chính là muốn Kim Lang vương triều bị diệt vong.
Sáng sớm bên ngoài hoàng cung, chiếc xe ngựa đơn giản từ từ tiến về Lang thành. xe ngựa, Liễu Nha nhìn Kim Minh bị điểm huyệt trói lại, hốc mắt ướt lên.
Nam tử nhìn rơi lệ, lắc đầu: “Nha Nha, là ta cam tâm tình nguyện, cần đau lòng, ra , nàng cần phải làm như vậy, mặc dù phải là ta, nhưng ở trong người ta, mọi chuyện là trách nhiệm của ta!”
Dời mắt, đành lòng nhìn vẻ mặt tự trách của nam tử, Liễu Nha từ từ nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi xuống.
Last edited by a moderator: 15/4/16