Chương 101: Tiếp
Bên này, Nhung Thiên nóng nảy nhìn Liễu Nha bị ấn quỳ dưới đất, vừa muốn hành động lại bị Kim Huy đưa tay ngăn lại, “Kiềm chế ” mở miệng, có chút gợn sóng.
“Vương gia, nhưng đó là Thanh phi nương nương” Nhung Thiên vội vàng .
“Có lẽ đó chỉ là mà chúng ta tưởng tượng” Kim Huy nhàn nhạt dò xét Liễu Nha quỳ dưới đất, tiếp tục thản nhiên uống trà.
“ thế giới này có người giống nhau như vậy sao?” Nhung Thiên tin.
“Nghe lời Bổn vương, bình tĩnh chớ nóng vội” mở miệng, nhưng lúc nhìn nàng hành lễ cùng Ngự Phong, ánh mắt xẹt qua phức tạp khó hiểu.
“Nhất bái thiên địa” Liễu Nha bị bà hỉ ấn đầu, cánh tay lại bị nam tử cầm lấy, máy móc cúi đầu.
“Nhị bái cao đường” Lão phu nhân cười đến ngậm được miệng, tặng cái bao lì xì to.
“Phu thê giao bái”Người điều khiển chương trình hô lớn, Liễu Nha đứng lên.
“Vương gia, nàng đúnglà Thanh phi nương nương” Nhung Thiên lần nữa bị cánh tay nam nhân đè lại. uống sạch ly trà, chỉ có cổ họng động mới tiết lộ lo lắng trong lòng .
“Bái” Người điều khiển chương trình hô to lần nữa, bà hỉ lại đè Liễu Nha xuống, lúc này tiếng đàn sáo vang lên, pháo hoa nổ tưng bừng, khí vui vẻ vang trời, Liễu Nha và Ngự Phong hoàn thành lễ bái vợ chồng.
“Đưa vào động phòng” Thân thể Liễu Nha chấn động. Kết thúc buổi lễ, Kim Huy có ý tứ hành động, như vẫn nhận ra nàng. Nàng kinh hoảng nhìn về phía Ngự Phong, hỉ bào màu đỏ của nam tử xoay tròn theo gió, như hoa rơi nước chảy. Ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, lại mở miệng: “ tại ta có tư cách gọi ngươi là nương tử hay chưa?”
Liễu Nha mở to mắt kinh ngạc. Ánh mắt nóng bỏng chăm chú, giống như nàng là trong lòng , làm cho nàng cảm thấy ấm áp mà cảm động.
Tố Cầm, nếu có ánh mắt nóng rực như vậy. Liễu Nha thở dài hơi, hết sức rối loạn. Kim Huy nhìn thấy nàng nhưng cứu nàng, mà Ngự Phong lại làm cho nàng cảm giác thương hại.
Toàn bộ đều rối loạn.
Nam tử nắm bàn tay bé của nàng, lúc mọi người ở bên trong chúc mừng, từ từ về phía phòng ngủ, Liễu Nha quay đầu nhìn lại, nhìn ánh mặt trời, mặt trời sắp lặn, phải nàng bị nam nhân này…
“Rốt cuộc ngươi nghĩ gì?”
Tiếng người đàn ông bên cạnh vang lên, Liễu Nha mới phát ra, biết từ lúc nào hỉ phòng chỉ còn hai người bọn họ.
« Bộ dáng rũ mắt của ngươi cực kỳ giống nàng, có lúc ta tự thôi miên mình quên chuyện xảy ra ngày đó, xem người là nàng, giữ lại bên người đời thế » thở dài hơi, ôm chặt lấy eo nàng, đầu dựa vào vai nàng.
Giọng của nam tử bất lực mà thê lương, nàng chỉ có thể để mặc cho ôm lấy mình.
« Ngươi đừng mơ tưởng rời » đẩy nàng ra. Ánh mắt sắc bén.
Liễu Nha cả kinh, chột dạ mở miệng : « Ta nghĩ… »
Ánh mắt nam tử lóe lên, thở dài tiếng : « là tốt rồi » Sau đó cầm tay nàng, kéo nàng ngồi giường, màn che xinh đẹp, chữ hỷ đỏ thấm, càng lộ gương mặt thẹn thùng. thỏa mãn cười khẽ, « Từ hôm nay trở ngươi chính là Tố Cầm » Lời kiên quyết, biết là cho Liễu Nha nghe hay là cho nghe.
tiến lên, bưng lấy bình rượu, tay bưng ly, đến trước mạt nàng : « Trước uống rượu giao bôi này »
Liễu Nha lắc đầu cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt nam tử đầy chấp nhất và hy vọng, nỡ từ chối liền nhíu mày nhận lấy.
Thay Tố Cầm biết quý trọng hạnh phúc để an ủi nam nhân bị tổn thương này, nàng nhận lấy ly rượu trong tay, móc lấy cánh tay nam tử, chuẩn bị hơi cạn sạch.
« Rượu giao bôi phải uống như vậy » đè lại cánh tay nàng, từ từ ngồi xuống bên cạnh.
« đúng ? » Liễu Nha ngẩn ra, ở đại rượu giao bôi phải uống như vậy hay sao ? Chẳng lẽ còn phân chia ra giao bôi lớn giao bôi ?
Nam tử thừa dịp nàng ngẩn người, bưng ly rượu lên môi, sau đó cúi đầu, bàn tay nắm lấy gương mặt , nhàng dán lên môi nàng, mớm rượu vào miệng nàng.
« Khụ khụ » Liễu Nha ngẩn ra, nghĩ dùng chiêu này, bị rượu làm cho sặc, nhìn được mà ho khan.
Nam tử cười khẽ, nhìn nàng giống như mình , từ từ vỗ lên lưng nàng.
Liễu Nha tức giận gạt tay ra, sắc mặt đỏ bừng, nhưng khắc sau cảnh tượng trước mặt mơ hồ, gương mặt tuấn tú của nam tử ngày càng xa dần.
« Ưm … »Nàng rên lên tiếng, thân thể ngã xuống giường.
Nam tử nhướng mày, ánh mắt xẹt qua phức tạp.
« Yến nhi, vào » hắng giọng, Yến nhi đứng ngoài cửa vào, lúc nhìn thấy Liễu Nha hôm mê nằm giường, ánh mắt tối sầm, khẩn trương.
« Ngươi cũng biết mình có tội ? » Nam tử hừ lạnh, bóp vỡ ly rượu trong tay, dùng sức đến mức làm cho mí mắt Yến nhi giật giật.
« Đừng để tao phải lần thứ hai, nàng là Tố Cầm, là tiểu thư của ngươi, bắt đầu từ hôm nay nàng là Thiếu phu nhân của Ngự Kiếm sơn trang » Nam tử mở miệng, giọng quyết tuyệt.
« Vâng thiếu gia » Yến nhi khó khăn đồng ý.
« Ta nhắc lại lần nữa, nếu như còn tái phạm, dù ngươi là người lâu năm ở đây, ta cũng bỏ qua. » lạnh lùng đứng dậy, từ từ ra ngoài. Cửa phòng mở ra, lại nhìn giường, « Giúp thiếu phu nhân tắm rửa, thay quần áo, chờ ta trở lại »
« Vâng » Yến nhi gật gật đầu.
Nam tử nhanh chân bước ra ngoài. Trong đại sảnh còn có khách cần tiếp đãi.
Yến nhi run rẩy đứng dậy, khẽ gọi Liễu Nha, thấy nằng nằm bất tỉnh, biết ngay nàng bị thiếu gia hạ thuốcm chỉ đành thở dài, tháo trang sức xuống cho nàng, tắm rửa, thay quần áo.
Người kia là Mặc Thanh Thanh ! Từ lúc bước ra khỏi đại sảnh, ràng hơn bất cứ ai, hiểu , khiếp sợ, hốt hoảng, nhưng sau khi cảm xúc qua, liền trấn tĩnh lại, trấn tĩnh hơn so với người bình thường.
biết vì sao lại xảy ra như vậy, tại sao Thanh Thanh lại xuất ở Ngự Kiếm sơn trang, lại làm vị hôn thê của Ngự Phong, nhưng biết cần phải trấn tĩnh.
Vì muốn tìm kiếm nàng mà với Nhung Thiên hai người đến Lang thành, theo hướng tây đến biên giới Đại Hách, nghe trang chủ tiếng tăm của Ngự kiếm sơn trang lấy vợ.
Ngự kiếm sơn trang từng nghe qua, tìm Liễu Nha khắp nơi thấy, chỉ có thể cùng Nhung Thiên thử vận may chút, vì vậy lấy tên Nhật Huy, chuyên gia vũ khí, tới tham dự hôn lễ này, nhưng nghĩ đến lại may mắn như vậy.
mặc quần áo đỏ thấm, đứng bên cạnh nam tử, cảm thấy máu mình như chảy ngược, hết sức lạnh lẽo. Nhưng … phải trấn tĩnh, ở lâu trong cung, Ngự kiếm sơn trang biết , nhưng Nhung Thiên câu đây là nơi áp chế ba nước mới sinh lòng cảnh giác.
Hôm nay Kim Minh gặp chuyện, vừa mới tìm được Thanh Thanh, phải tùy cơ hành , thể lỗ mãng.
« hậu viện » Thừa dịp nhiều người hỗn loạn, mang theo Nhung Thiên đến hậu viện phía sau.
Sắc trời dần tối, đèn lồng đỏ thắp lên, rốt cuộc cũng tìm được phòng của Liễu Nha.
Nàng chỉ có tấm lụa thêu tằm ti che thân, giống như con búp bê có sinh mạng, ngửa mặt nằm chiếc giường đỏ thấm. Mái tóc đen xõa gối đầu uyên ương, xinh đẹp vô cùng.
Last edited by a moderator: 2/4/16