1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 99: Tiếp

      Dùng đồ ăn sáng xong, lão phu nhân nóng vội kéo tay nàng, mãi ngừng về chỗ tốt của việc bái thần linh, nhưng câu nàng cũng nghe lọt, chỉ ngừng quan sát Ngự Phong ở trong phòng.

      đồng ý cho nàng cùng lão phu nhân sao?

      “Bà nội ăn nhiều chút, đường xá xa xôi, đường người có thể tiếp với biểu muội” Ngự Phong hiếm khi nở nụ cười, đẩy bát hạt sen nấm tuyết trước mặt lão phu nhân.

      “Được” Lão phu nhân đáp lời, nhìn Liễu Nha và Ngự Phong, vui vẻ uống hết.

      Ngự Phong đồng ý cho nàng cùng lão phu nhân, nhưng mà cũng .

      Ngoài cổng chính, Liễu Nha nhìn hai cỗ kiệu lớn, có chút nhục chí.

      Nàng phải làm như thế nào mới có thể trốn thoát dưới giám thị của ?

      Yến nhi đỡ nàng lên kiệu, nam tử cự tuyệt trước, nắm lấy bàn tay bé của nàng.

      Liễu Nha kinh ngạc, nhìn đầy khó hiểu, nặng nề siết chặt bàn tay nàng. “Ngươi nên nhìn ra bà nội rất thích ngươi, khắc cũng chịu rời bỏ ngươi, tốt nhất ngươi nên giở trò gì, nếu ...” dùng sức, Liễu Nha kêu lên thành tiếng.

      “Cầm nhi, thế nào?” Lão phu nhân ngồi trong kiệu ló đầu ra hỏi nàng.

      Ánh mắt nam tử tối lại, ý bảo nàng trả lời có gì, chỉ có thể giả vờ cười cười: “ có việc gì thưa bà dì, chỉ là thiếu chút nữa bị ngã, may nhờ có biểu ca đỡ con cái” Nàng xong liền hung hăng hất tay nam tử, trực tiếp lên kiệu.

      Nam tử cười lạnh, xoay người lên cửa, đội ngũ mấy chục người hùng dũng tiến về miếu quan .

      Miếu quan , ở giữa sườn núi Mang sơn, vì tỏ lòng thành kính, lão phu nhân bỏ kiệu dưới chân núi, xuống bộ, Liễu Nha ở bên đỡ, căn bản có cơ hội chạy trốn.

      bộ được chừng canh giờ,chỗ khúc quanh núi, bão tuyết dần, mặt đất cao lên thành sườn dốc, sườn dốc như được gọt dũa, tạo thành chỗ hiểm trở, miếu quan được xây đỉnh dốc.

      Hôm nay là ngày sinh của quan , cửa miếu được mở ra, người dâng hương tấp nập, náo nhiệt vô cùng, Ngự Phong sợ lão phu nhân bị chen đẩy sớm với chủ trì, ở cửa chính có người vào.

      Học theo bộ dáng của lão phu nhân, Liễu Nha xưa nay tin vào phật cũng thành tâm cầu nguyện: “Quan thế bồ tát cứu khổ cho muôn dân, xin người giúp con, mặc dù lão phu nhân đối xử với con rất tốt nhưng con có việc chưa thể hoàn thành, thể làm bạn bên cạnh, xin cho con cơ hội trốn , a men.” Sau đó chắp tay trước ngực làm biểu tượng thánh giá.

      Ngự Phong nheo mắt, nhìn nàng lẩm bẩm hồi, sau đó làm động tác quái dị trước ngực, ánh mắt càng thâm trầm.

      “Cầm nhi, năm nay con nhất định phải thắp thêm mấy nén hương, năm nay con tròn mười tám tuổi, chọn ngày tốt, hôn của con và Phong nhi nên tiến hành, tranh thủ sang năm ta lại được ôm chắt nội.” Lão phu nhân vui vẻ mở miệng, nhưng trong lòng Liễu Nha ngừng kêu khổ.

      Thành thân? Tôn tử? Đùa gì thế, nàng còn nóng lòng trở về!

      Ở dưới chân Hàn sơn là Vũ thành, Kim Minh vội vàng chạy tới, nhìn thấy tiệm đồ cổ đóng cửa, thất vọng nhắm mắt lại.

      Liễu Nha ở đâu, nếu là nàng, nàng sớm quay lại Kim Lang vương triều tìm , mà lưu lạc bên ngoài như vậy.

      “Vị đại gia này, chiếc nhẫn này ta nhặt được ở trong ngôi miếu đổ nát, phải là trộm, xin lão gia ngài làm chủ cho ta” Người kia bộ dạng trung thực, quỳ mặt đất sợ đến run người.

      “Đứng lên ” Kim Minh lắc đầu, kiên nhẫn mở miệng, lấy chiếc nhẫn từ tay người dân kia, nhìn dòng người qua lại nhốn nháo, ánh mắt xẹt qua khổ sở: “Nha Nha, rốt cuộc nàng ở đâu?”

      Mạc Tang theo sau thân thể cứng đờ, ngước mắt nhìn thân thể Kim Minh.

      Hoàng thượng gầy rất nhiều, gương mặt cũng lõm sâu vào. Nhưng bởi vì gầy mà ngũ quan ràng hơn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, hai mắt màu xanh thâm trầm yên lặng, giống như mặt hồ, có chút gợn sóng nào.

      đứng ở góc đường, nhìn đám người qua lại, mí mắt rũ xuống.

      “Hoàng thượng, chúng ta trở về thôi, xem ra Thanh phi nương nương có ở nơi này.” Mạc Tang mở miệng .

      Sau lưng có người tới đụng phải Kim Minh, trầm tư kịp tránh né, nhẫn Phượng trong tay cạch tiếng rơi mặt đất, nhất thời vỡ thành hai nửa.

      Nhẫn Phượng vỡ ra văng đầy mặt đất.

      Mạc Tang nắm lấy áo người kia, “To gan, ngươi dám đụng...” còn chưa xong, chỉ thấy Kim Minh buồn bã ngồi xuống đất, nhìn về phía mảnh vỡ, ánh mắt vô hồn.

      Ngươi dân kia biết mình gây họa, vội vàng quỳ mặt đất, ngừng dập đầu.

      Kim Minh kinh ngườiạc nhìn chiếc nhẫn vỡ, chỉ thấy trong lòng co rút đau đớn.

      Ngọc bể, lẽ Nha Nha cũng... thống khổ nhắm mắt, mở miệng: “Mạc Tang, giết tha”

      thanh vừa dứt, Mạc Tang rút kiếm đâm vào người dân kia, máu như những bông tuyết văng mặt đất, cả mảnh ngọc.

      Dân chúng xung quanh ồ lên.

      Máu nhiễm đỏ con ngươi nam tử, cảm thấy nỗi đau như được hóa giải, nụ cười lạnh lùng nở môi.

      Hận, hận nam nhân này.

      Nếu như có Nha Nha... nhặt mảnh vỡ lên, góc mảnh vỡ sắc bén làm tay bị thương, máu hòa tan cùng ngọc, từ từ nổi lên hai chữ Ngự Kiếm.

      “Hoàng thượng” Mạc Tang hô lên, ánh mắt nóng nảy.

      Nam tử như nghe thấy, để mặc cho máu chảy từng giọt.

      Lão phu nhân để cho Ngự Phong và Liễu Nha đến trước mặt chủ trì, Liễu Nha nhìn tình huống trong chùa, nhưng lúc tăng nhân kia mở miệng liền hấp dẫn chú ý của nàng.

      “Thiện tai, thiện tai, lão nạp cùng thí chủ là có duyên” nhìn Liễu Nha nở nụ cười .

      Liễu Nha nhìn lại, ánh mắt nhìn về phía hòa thượng, kinh ngạc nên lời.

      , sư phụ của Mặc Trạc.

      Liễu Nha trợn mắt nhìn tăng nhân.

      Ngự Phong nhìn sắc mặt tức giận của nàng, như suy nghĩ điều gì.
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 100: Bắt đầu

      Trong lòng nàng oán hận tăng nhân này, chết tử tế, lại ném nàng cho người trong núi, nàng mới rơi vào kết cục này.

      Nhưng mà Ngự Phong và lão phu nhân ở trước mặt, nàng thể biểu gì, chỉ có thể tức giận đến trợn mắt.

      “Chủ trì biết Cầm nhi sao?”Lão phu nhân vui vẻ mở miệng, giọng hết sức thành kính.

      Tăng nhân cười nụ cười ý.

      Sau khi ăn cơm ở chùa xong, vị tăng nhân mình hẹn gặp Liễu Nha.

      “Thí chủ hiểu được câu kia sao?” thẳng vào vấn đề, tăng nhân thèm kiêng dè gì hết.

      phải ta , cần làm ra vẻ thần bí với ta” thanh có chút vui, tại nàng quan tâm nhất là chuyện của Kim Minh, muốn chỉ trốn cho dù khó khăn thế nào nàng cũng để ý tới.

      Tăng nhân lắc đầu cái, thầm câu: “Thí chủ vẫn chưa hiểu được, thiện tai thiện tai” xong liền quay người .

      Liễu Nha sững sờ tại chỗ, trong lòng có chút hốt hoảng, nhưng đây phải là lúc để nàng do dự, mấu chốt nàng phải nghĩ biện pháp chạy trốn.

      Hoàng hôn, giống với trần thế, vừa yên tĩnh, ngay cả gió hay tuyết rơi đều rất nhàng.

      Đưa mắt nhìn quanh, chỉ có mấy tăng nhân quét rác, nàng hít hơi sâu, giả bộ như xem tuyết từ từ sâu vào trong chùa.

      Phía sâu bên trong, là khu vườn, tuyết đọng cây, hoa nở vào mùa đông, những cánh hoa bách hợp xinh đẹp, quang cảnh ấm áp vô cùng.

      Giữa trưa nàng hỏi tiểu hòa thượng đường xuống núi, biết phía sau nơi này có cái cửa, lập tức khôngđể ý tới cảnh đẹp, hai chân bước về phía trước.

      Nhưng mà vòng quanh hai vòng nàng khôngphát được cánh cửa như lời tiểu hòa thượng , nàng lại nhìn thấy nam tử quay lưng về phía nàng.

      Trời đất mênh mông, nam tử đứng ngược chiều ánh sáng, hào quang xung quanh tỏa ra khắp chốn.

      Gió nhàng thổi qua, tuyết khôngtiếng động rơi xuống đầu vai , cỗ lạnh lẽo tan vào trong ngực.

      là hăng hái, thậm chí còn có ý định thưởng thức cảnh tuyết?” Nam tử xoay người lại, ánh mắt khẽ nhíu, nụ cười thâm thúy cùng với đôi mắt màu xanh làm cho lòng người sợ hãi.

      Trong lòng Liễu Nha có chút tức giận, nam nhân này sớm phát ý định của mình, nhưng khôngthem lên tiếng, chỉ như thợ săn, ung dung nhìn con mồi của mình bị sập bẫy, cho dù cố gắng như thế nào, đến lúc con mồi mệt mỏi mới thu lưới.

      Có lẽ … Liễu Nha ngắm vòng quanh nơi đây, buồn bực nguyền rủa tiếng, có lẽ căn bản khôngcó cái gọi là cửa sau.

      Liễu Nha hừ lạnh tiếng, xoay người ra ngoài.

      đến đây rồi, cùng ta thưởng thức cảnh tuyết ” Vừa dứt lời, đưa tay ngăn nàng lại.

      Giữa hai hàng long mày của nam tử toát ra lạnh lẽo.

      Khôngđợi nàng cự tuyệt, nắm lấy tay nàng.

      Bất ngờ, mạnh mẽ, lại dùng sức rất lớn.

      Trong nháy mắt, nàng muốn chạy trốn cũng khôngkịp.

      Những ngón tay lạnh lẽo, thế nhưng lòng nàng cảm giác quen thuộc vô cùng, từng có người, ngón tay thon dài như thế, lạnh lẽo, lạnh đến thấu lòng người.

      Nàng ngước mắt nhìn nam tử, ít tóc vàng xõa xuống khuôn mặt , đầy hấp dẫn, đôi mắt xanh như hồ nước mùa thu sâu thăm thẳm, mềm mại. nắm tay nàng, từ từ về phía trước, chân giẫm lên tuyết, phát ra từng tiếng sàn sạt.

      Liễu Nha dừng chút, những ngón tay của làm cho nàng hoảng hốt, nhưng mà tỉnh táo lại, nàng lại muốn giãy giụa chạy trốn.

      Nam tử quay đầu nhìn lại, nhìn khuôn mặt giãy giụa đến đỏ bừng, , khuôn mặt thoáng qua nụ cười lạnh lẽo.

      “Ngươi khônggiống nàng, nàng luôn thản nhiên tiếp nhận, nhưng sau lưng lại…” Lời đầy ý, “Ta chưa bao giờ biết trong lòng nàng lại chán ghét ta như vậy, ta chỉ dùng phương thức của mình nàng, che chở nàng, hi vọng mang đến hạnh phúc cho nàng, cuối cùng đổi lại là phản bội của nàng.”

      khổ sở cười cười, vẻ mặt ưu thương làm cho nàng từ từ antĩnh lại.

      Nàng để mặc cho nam tử nắm lấy bàn tay bé của mình, xuyên qua rừng mai, gió lạnh, mai nở trong tuyết, mùi hương tỏa ra làm cho người ta say mê.

      Hai mắt Kim Minh lạnh lung chìm chằm chằm vào hai mảnh ngọc vỡ, hai chữ Ngự Kiếm lây dính máu của , hết sức chói mắt.

      “Hoàng thượng” Mạc Tang gọi lại lần nữa, nam tử lạnh lung phất tay cái, khôngquay đầu về phía trước, tóc vàng bay bay trong khôngtrung, xa xa nhìn lại như thanh kiếm sắc bén.

      Mạc Tang vội vàng đuổi theo.

      Lưu Ly cung, Kim Minh đem nhẫn ngọc bị vỡ để trước mặt Thái hậu, sắc mặt Thái hậu ngẩn ngơ: “Nhẫn phượng như thế nào lại…”

      Kim Minh mím chặt môi, để cho Thái hậu nhìn hai chữ Ngự Kiếm nhưng Thái hậu khôngcó phản ứng gì, trong lòng hiểu được chút gì đó.

      Chẳng lẽ hai chữ này khôngcó dụng ý gì đó sao? buồn bã rời khỏi Lưu Ly cung, đưa mắt nhìn trời thấy trời tối.

      Duẫn Thiên cung, chỉ có bóng dáng đơn của nam tử, đôi mắt u tối kinh ngạc nhìn về phía nhẫn Phượng.

      “Hoàng thượng, Vân phi nương nương cầu kiến” Trương công công cẩn thận tiến lên bẩm báo.

      Nam tử cau mày, đợt nhiên cảm thấy như máu chảy ngược, Vân phi?

      Trương công công len lén nhìn cái, giọng nhắc nhở:

      “Là con Mộ Dung đại nhân, Mộ Dung Vân Cẩm, khôngphải lúc xuất cung Hoàng thượng phong thánh chỉ làm phi…” Hai chữ cuối cùng khôngdám ra khỏi miệng.

      Sắc mặt Kim Minh khó coi tới cực điểm, mở to mắt lạnh lùng nhìn về phía Trương công công, “Vân phi?Là Vân phi ngày đó Trẫm sao?” Trong đầu thoáng qua nụ cười nhợt nhạt của Kim Huy, là , đúng là cố ý phong Mộ Dung Vân Cẩm làm Vân phi, chẳng lẽ khôngchỉ giúp xuất cung mà còn …

      “Để cho nàng ta vào” lạnh lùng phân phó.

      Trương ra ngoài, lát sau, Mộ Dung Vân Cẩm khẽ cười, sửa sang quần áo vào.

      Chỉ mới hai tháng nên bụng nàng còn chưa nhô ra, mà nàng cố ý mặc áo rộng thùng thình, chính là biểu nàng khác với mọi người.

      Hai mắt nam tử sắc bén như kiếm, từ lúc bước vào phòng, đôi mắt khôngchớp nhìn chằm chằm vào bụng .

      “Hoàng thượng” Nàng kêu tiếng, vẻ mặt đắc ý.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 100: Tiếp

      Nam tử cười lạnh, “Trương công công, có phải Duẫn Thiên cung còn thiếu ma ma đổ bô ?”

      Trương ngẩn ra, hiểu ý Hoàng thượng, lúc sau mới đành trả lời theo: “Vâng thưa Hoàng thượng”

      “Để Mộ Dung Vân Cẩm làm nô tỳ đổ bô” cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo.

      ngẩn ngơ tại chỗ, lần đầu tiên nàng vào cung cầu hoan, chỉ cách Hoàng thượng năm bước, thậm chí còn chưa kịp đến gần , rốt cuộc cũng có cơ hội. Nàng thể thành phi tử.

      Nàng kinh hãi đến sững sờ, mở to hai mắt, bàn tay bé phủ lên bụng .

      “Vâng thưa Hoàng thượng” Trương lạnh nhạt tiến lên, phất tay cái, thị vệ liền kéo ra ngoài.

      ở bên ngoài Duẫn Thiên cung khóc thất thanh.

      Kim Minh nhếch môi, cười nụ cười tàn khốc.

      Minh điện, khi Nhung Thiên bẩm báo tin tức này cho Kim Huy, chỉ hơi nhướng mày, sau đó nở nụ cười cao thâm khó lường.

      hiểu suy nghĩ của Kim Minh, Mộ Dung Vân Cẩm vào cung chỉ kéo dài thời gian bi thảm của nàng mà thôi, muốn chính là muốn thư chiếu cáo thiên hạ.

      Ngự Phong nắm chặt tay Liễu Nha, chấp nhất mà kiên quyết. Đầu bàn tay ấm áp của ngừng truyền đến, trong nháy mắt có chút hốt hoảng, như trở lại thời gian tốt đẹp trước kia, cầm tay Tố Cầm, vui chơi giữa rừng mai.

      Suy nghĩ ngừng lại, ánh mắt dịu dàng, ngón tay quấn lên cổ tay .

      Liễu Nha ngẩn ra, ý thức được thay đổi của nam tử, chợt muốn né tránh.

      “Ta… sắc trời tối rồi, chúng ta nên trở về”

      Trời dần tối, trước mặt nàng là đôi mắt xanh nguy hiểm.

      Nam tử nháy mắt, né tránh của chặt đứt mộng tưởng của , nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của , tia mãnh liệt xẹt qua mắt.

      đưa tay ra, đẩy nàng dựa vào cây mai, giam cầm nàng vào đó, ngón tay lướt qua cằm nàng.

      Ánh trăng chiếu xuống, có thể nhìn thấy vẻ mặt cùng ánh mắt mềm mại của , kinh ngạc nhìn nàng.

      Liễu Nha lạnh lùng nhìn , “Ngự Phong, ngươi tỉnh táo chút cho ta, ta phải là Tố Cầm, ngươi so với ai cũng hiểu hơn chuyện này.

      lạnh lùng của như chọc giận , trong nháy mắt con mắt nam tử lạnh lẽo.

      “Qúa khứ là quá khứ, ngươi cần gì phải chấp nhất như vậy, giữ giống nàng, những vũ nhục tình cảm của ngươi dành cho nàng mà còn làm cho ngươi càng hãm sâu vào trong đó mà thể nào tự thoát ra được, người thả ta , rồi ngươi từ từ tỉnh lại »

      Nam tử cười nụ cười chán nản : « Ngươi muốn rời khỏi ta sao ? lẽ chỉ ngày giống Tố Cầm, đầy tớ ta mua về cũng muốn ở cạnh ta sao ? »

      Liễu Nha cắn môi, chán nản của nam tử có đôi mắt xanh và mái tóc vàng giống Kim Minh, khi khổ sở nhìn nàng, trong lòng nàng đều nhớ tới Kim Minh.

      Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống gương mặt nàng, xinh đẹp thuần khiết giống như nữ thần. « phải ta muốn mà còn có chuyện ta chưa giải quyết xong, xin thả ta . »

      Thả ta – lời như vậy, ánh mắt lạnh lẽo van xin, con mắt nam tử đầy tơ máu, lạnh lùng cười tiếng, hung hăng hôn lên môi , thô bạo hết sức.

      Liễu Nha hoảng sợ trừng mắt, ngậm chặt hàm răng, ánh mắt sắc bén.

      Có lẽ quật cường này chọc giận , nam tử kiên nhẫn, động tác ngày càng thô bạo, thậm chí còn để thân thể nàng dựa vào cây mai.

      Hai tay kiềm chặt thân thể nàng, ta khác thương tiếc cởi váy nàng.

      « Dừng tay, mau dừng lại » Liễu Nha lớn tiếng hét lên, dám tin nhìn chằm chằm vào phía trước, thể tin được có thể làm ra loại chuyện như vậy nơi cửa Phật.

      « Thiếu gia, tiểu thư, thiếu gia » Ngoài rừng mai, Yến nhi lo lắng gọi tên truyền vào tai Ngự Phong, từ trong tình dục tỉnh táo lại…

      « Bà nội » thầm tiếng, buông nàng ra, lúc nàng thở phào nhõm nhưng lại bị bắt được cánh tay, bế nàng bay ra khỏi rừng mai.

      Bên ngoài, Yến nhi thở hổn hển nhìn Ngự Phong ra lời : « Thiếu gia, mau nhìn lào phu nhân, lão phu nhân người … »

      đợi Yến nhi xong, đẩy Liễu Nha cho nàng, « Trông nàng cẩn thận ». Sau đó mạch vào trong phòng.

      Yến nhi đỡ Liễu Nha, kiên nhẫn đỡ nàng thăng bằng mặt đất, ngang ngược kéo nàng .

      Trong lòng Liễu Nha cũng lo lắng bệnh tình của Lão phu nhân, có giãy giụa mà ngoan ngoãn theo.

      Trong phòng, lão phu nhân nằm ngửa mặt giường, mặt mũi tái nhợt, thân thể co quắp, miệng sùi bọt mép, như triệu chứng của bệnh động kinh phát tác.

      Ngự Phong tiến lên vội vàng cắn ngón tay mình, máu vào môi nữ nhân, rốt cuộc nàng cũng yên tĩnh lại.

      « Phong nhi, Cầm nhi » Lão phu nhân từ từ tỉnh lại, kêu tên hai người, đôi tay khô héo sờ vào gương mặt nam nhân.

      « Các con phải nhanh chóng thành thân, ta sợ thể đợi được nữa rồi » Lão phu nhân giống như phát tác lần nữa, hơi thở cực kì yếu ớt.

      Ngự Phong đưa mắt nhìn Liễu Nha theo Yến nhi vào cửa.

      cúi đầu, ánh mắt u ám. nhàng vỗ tay lão phu nhân, « Bà nội, tháng sau chọn ngày lành tháng tốt, chúng con thành hôn, người nhất định phải bảo trọng, con để cho biểu muội sống cuộc sống tốt đẹp với những đứa trẻ đáng » Lời vừa xong, khóe môi hung hăng co quắp hai cái.

      Đây là nam nhân tự biên tự diễn.

      Nhưng lão phu nhân bởi vì lời của mà cơ mặt từ từ giãn ra.

      Liễu Nha nhẫn tâm cự tuyệt, xoay người lại thấy ánh mắt cảm kích của .

      Nàng dụi mắt, cho là mình nhìn nhầm, nhìn lại lần nữa nam tử khôi phục vẻ mặt lãnh khốc vô tình.

      Ngày hôm sau, đoàn người trở lại Ngự kiếm sơn trang. Lúc đầu nàng nghĩ rằng đùa, nhưng hai ba ngày sau có người mang quà đến tặng, nơi đây mỗi ngày đều có khách tới.

      phải làm đấy chứ ?

      Sắc mặt Yến nhi càng ngày càng xấu, cuối cùng đến chén cơm nàng cũng phải bỏ.

      Nhìn sắc mặt của nàng ta, nàng cảm thấy uất ức.

      Sẩm tối ngày hôm đó, nàng qua thư phòng của Ngự Phong, đột nhiên truyền đến tiếng nàng ta và cãi vã.

      Trong lòng vừa động, thận trọng lại gần áp tai lên cửa.

      « Thiếu gia, lẽ người muốn thành thân với kẻ mạo danh đó sao ? Biết là giả rồi còn thành thân ? » Lời của Yến nhi tràn đầy tức giận.

      Ngự Phong chỉ im lặng.

      « Thiếu gia làm như vậy phải phụ lòng biểu tiểu thư sao ? Tiểu thư rồi, thiếu gia tìm, ngược lại lại mang đồ giả mạo về, còn muốn thành thân, nếu tiểu thư biết, nàng đau lòng như thế nào ? » Yến nhi như muốn gây .

      Ngự Phong như nhẫn, lúc sau mới lạnh lẽo mở miệng : « Tiểu thư của ngươi vĩnh viễn trở lại, nàng có nam nhân mình , vĩnh viễn trở lại, Yến nhi, từ nay về sau nữ nhân kia là tiểu thư của ngươi, ngươi nhớ lấy » Yến nhi chưa kịp lên tiếng, trong phòng trở nên trầm mặc.

      ra là Tố Cầm bỏ trốn cùng với nam nhân, Liễu Nha đồng tình, vừa muốn rời lại nghe thấy Ngự Phong quát tiếng : « Là ai ở bên ngoài ? » Trong lòng nàng quýnh lên, xoay người chạy trốn sau căn nhà .

      Nơi đây có bốn tầng, bên ngoài có chút cũ kỹ, bậc thang cũng trọn vẹn, giống như lâu có người ở qua.
      Last edited by a moderator: 2/4/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 100 : Tiếp

      Liễu Nha lên, rất nhanh trốn vào bên trong, chợt bên ngoài truyền đến bước chân của nam nhân, thoáng qua rồi biến mất.

      ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa chiếu vào khuôn mặt nàng, lâu sau nàng mới dám thò đầu ra ngoài, sắc trời ảm đạm, thế giới như rơi vào yên tĩnh.

      Thân thể nặng nền dựa vào cửa phòng, nàng khó khăn thở ra hơi, đưa mắt quan sát liền bị cảnh tượng hấp dẫn.

      ra đây là căn phòng chứa đồ, bên trong đồ đạc ngổn ngang, nhiều nhất là đồ chơi trẻ con, ngựa gỗ, con quay, chất toán loạn mặt đất.

      Ánh mặt trời chiếu vào, làm cho mấy món đồ chơi này nhìn càng tang thương.

      Liễu Nha cẩn thận vào giữa, đến tận bên trong, chỉ thấy cầu thang hẹp, nhìn nhìn càng cảm giác thần bí.

      Trong lòng nàng cảm thấy may mắn, chừng bức họa đó được giấu ở đây. Nàng do dự chút, cất bước lên cầu thang, tiếng cọt kẹt vang lên trong gian yên tĩnh.

      Tình cảnh này càng làm cho nàng kịp chuẩn bị, từng cái rương đỏ chất đống trong phòng,ngoài rương ra còn thứ gì khác.

      Liễu Nha tiến lên, cố gắng mở ra, đôi mắt trợn to.

      Từng rương mở ra, ngoại trừ vàng bạc chính là châu báu, rốt cuộc ở cái rương, nàng phát cuốn sách, mở ra liền vui mừng thôi. sai, là bức mỹ nhân đồ nàng thấy ở trong phòng Tố Cầm.

      Nàng dò xét cẩn thận, từ đôi mắt kiều mỵ của đến chiếc váy, chỗ đều nhìn qua, cuối cùng dưới chân phát ta dòng chữ xinh đẹp. Nàng đưa bức vẽ lên cao, đợi đến chỗ có ánh sáng mới khó khăn đọc được dòng chữ.

      Tới cổ đại mẩ tháng, bởi vì lúc trước có cuốn từ điển da cừu, nàng biết số chữ, lúc sau ánh mắt tập trung mấy chỗ hiểu.

      Vẫn thế gian tình vi hà vật

      Trực giáo nhân sinh tử tương hứa?

      Trời nam đất bắc song phi khách

      Lão cánh mấy lần rét nóng. ……

      Thiên sơn mộ tuyết Độc ảnh hướng người nào đây?

      Đây phải là ca khúc về tình sao?

      Liễu Nha thở dài, có lẽ có gì tiến triển, nghĩ tới chỉ là bài thơ tình.

      “Ngươi làm gì ở nơi này?” Sau lưng vang lên giọng nam nhân, Liễu Nha ngẩn ra, bức họa rơi xuống đất, mở ra toàn bộ bức vẽ.

      đến đây lúc nào?

      Ngự Phong bước đến, đốt nến, trong phòng sáng hơn rất nhiều.

      nhìn bức họa rơi mặt đất, sắc mặt vui. bước đến, nhặt bức họa, xé nó ra làm hai, lông mày nhăn lại, như có thâm thù đại hận với nó.

      “Ngươi…” Liễu Nha kinh ngạc nhìn : “Đây phải là bức họa tổ tiên của ngươi sao? Ngươi…”

      Nam tử lạnh lùng nhìn nàng, “ lẽ ngươi cũng muốn giống nàng, bỏ trốn cùng nam nhân hay sao? Con Mị tộc động tình với người ngoài có kết quả tốt, Tố Cầm cũng như vậy”

      Liễu Nha ngẩn ra, bỏ trốn? lẽ này là đồng tử?

      Nàng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, để cho nhìn ra sơ hở: “Ngươi nên chúc phúc cho nàng, mà phải là nguyền rủa nàng”

      phải là ta nguyền rủa mà là minh ước của Mị tộc và Ngự kiếm sơn trang, trăm ngàn năm qua đều như thế. Người của Mị tộc chỉ có thể gả cho người của Ngự kiếm sơn trang, mà người Ngự Kiếm sơn trang cũng chỉ có thể cưới người của Mị tộc, tình tìm kiếm do xuất ngoại trong truyền thuyết, kết quả hài cốt còn”

      “Ngươi cho rằng bức họa này để làm gì? Là răn dạy con Mị tộc, trừ Tố Cầm, các Mị tộc dâm tiện đắm mình đều bị nam nhân vứt bỏ, mà Tố Cầm, nàng giấu bức họa vào phòng mình, cho đến khi nàng cùng nam nhân bỏ trốn, tại ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao Tố Cầm lại thích bức họa này như vậy. thở dài mệt, ánh nến chập chờn càng làm cho vẻ mặt càng thêm đơn.

      “Vậy ngươi sao? Ngươi bởi vì quy củ trăm ngàn năm qua mới Tố Cầm sao?”

      Nam tử ngẩn ra, dời mắt, ánh mắt xẹt qua nghi ngờ mà kinh ngạc, hình như chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này.

      “Nếu như nàng ta phải là người Mị tộc, nếu ngươi có hôn ước từ với nàng, ngươi còn thích nàng hay ?” Liễu Nha bình tĩnh nhìn .

      Đối với chưa từng gặp mặt này, nàng từ thờ ơ đến giờ là kính nể. Biết lưng phải gánh số mạng bị nam tử vứt bỏ nhưng vẫn dứt khoát lựa chọn người đàn ông.

      Đổi lại là nàng, nàng cần phải có dũng khí lớn mới dám hạ quyết tâm như vậy.

      Nam tử tỉnh táo lại, rũ mắt, im lặng.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nam tử vẫn trả lời, chỉ rũ mắt như nghiêm túc suy nghĩ vấn đề gì.

      Nếu có hôn ước, nếu có quy củ ngàn năm qua, Tố Cầm sao? Chính xác mà , với nàng, chân chính là tình sao?

      Liễu Nha nghĩ tới câu đổi lại thâm trầm tự hỏi nam tử, nàng chỉ lấy bức họa bị xé rách trong tay nam tử, nửa cúi nửa ngồi, từ từ vuốt lên: “Vị nương này tên là gì?” Nàng làm bộ vô tình hỏi .

      “Đồng” lúc sau. Nam tử hừ , tuy có chút kinh thường nhưng cũng hận thù như lúc nãy.

      Ngón tay đặt lên mặt run rẩy.

      Đồng! Quả là nàng.

      Liễu Nha đột nhiên hiểu được nụ cười yếu ớt của tăng nhân, có lẽ sâu bên trong an bài của vận mệnh là đưa nàng đến nơi khởi nguồn của mọi chuyện. Huyết chú của nàng ta mạnh là bởi vì tên của nàng bị người Bị tộc phỉ nhổ, nàng oán hận càng sâu, uy lực huyết chú càng lớn.

      May mắn tại mình hiểu. Liễu Nha thở dài, từ từ cuốn bức vẽ lại: “Ngươi để ý ta mang nó về sửa lại chứ?”

      Nam tử giật mình, rang muốn cự tuyệt nhưng nhìn ánh mắt cầu xin của nàng, vẫn vui gật đầu cái.

      Nhưng mà như nàng nghĩ, Huyết chú có thể giải được sao?

      Đêm trăng tròn, Duẫn Thiên cung.

      Kim Huy cùng Nhung Thiên đứng ngoài cửa sổ, nhìn bóng lưng đơn của nam tử theo đuổi suy nghĩ của mình.

      “Vương gia, huyết chú được giải tối nay. Vương gia có thể yên giấc được rồi” Nhung Thiên ở phía sau mở miệng.

      Kim Huy nhíu mày lên tiếng, chỉ kinh ngạc nhìn bóng lưng nam tử, ánh mắt thâm trầm.

      là Kim Minh sao? Mỗi lần nghĩ như vậy là lúc trong lòng cảm thấy phục.

      lúc sau mới gật đầu cùng Nhung Thiên quay về.

      Trong tẩm cung, Kim Minh nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt xanh đen xẹt qua quỷ dị.

      đứng dậy, nhanh chậm ra khỏi tẩm cung, vẻ mặt quỷ quyệt.

      Mạc Tang như ý thức được khác thường của , bèn lén lén nhìn lên.

      Ánh mắt ngoan tuyệt nhìn về phía làm cho sợ đến cúi đầu.

      « Hoàng thượng, Nguyệt phi cầu kiến » Tiếng Trương vang lên ngoài điện, Mạc Tang cau mày, « Lúc nãy bị từ chối rồi mà »

      Kim Minh ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười bí hiểm : « Để cho nàng vào »

      Mạc Tang sững sờ đưa mắt nhìn lại, lại cảm thấy nụ cười của Chủ thượng càng thêm kỳ lạ

      Bên ngoài Duẫn Thiên cung, Xa Nguyệt lo lắng bất an nắm chặt tay cung nữ Thu nhi, trán toát ra tầng mồ hôi lạnh.

      Nửa canh giờ trước Ngọc phi của Ngọc Hoa cung đến thăm.

      Nàng kinh ngạc nhìn nàng ta, mặc dù nàng ta mới vào cung, vẫn luôn cùng nàng nước sống phạm nước giếng.

      « Nên đến bái phỏng tỷ tỷ từ sớm, chỉ là có nhiều chuyện vụn vặt quấn người, kính xin tỷ tỷ thứ tội » Nhung Thiênr khiêm nhường cười cười, cúi đầu làm cho Nguyệt phi hết sức hưởng thụ.

      Chuyện Ngọc phi bị Hoàng thượng lạnh nhạt mọi người trong cung đều biết, dù nàng là Công chúa nước TIên nô cũng được Hoàng thượng sủng ái, so với Nguyệt phi từng được Hoàng thượng cưng chiều mà , địa vị của Ngọc phi thấp hơn nhiều.

      Nguyệt phi gật gật đầu, ban cho ghế ngồi, hai người chuyện khách sáo mấy câi. Nhung Thiênr khẽ thở dài hơi, như có điều thương tiếc : « Tỷ tỷ cũng biết tình cảnh bây giờ của muội, dù hai nước kết thân, nhưng Hoàng thượng đối với muội luôn lạnh nhạt, muốn mẹ sướng nhờ con đúng là khó khăn. Vân phi mới tiến cung có bầu, áp lực trong lòng muội muội ngày càng lớn »

      Nhung Thiênr như vậy, trúng chỗ đau của Nguyệt phi, Mộ Dung Vân Cẩm được phong làm Vân phi, lại có thai, lúc đầu bị Hoàng thượng lạnh nhạt, Mộ Dung Dẫn cùng mấy đứa con trai của mình bắt đầu lập uy trong triều, mấy lần Hoàng Phủ Nam đều đến đây kêu khổ.

      « Ta muốn liên thủ cùng tỷ tỷ, đồng mưu nghiệp lớn » Nhung Thiênr xong, giảo hoạt nháy mắt mấy cái, bên tai Xa Nguyệt.

      Nghĩ tới đâu Hoàng Phủ Xa Nguyệt như nắm chắc trong lòng bàn tay, bí mật Nhung Thiênr cho nàng là vũ khi bí mật.
      Last edited by a moderator: 2/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 101 : Đám cưới

      “Nương nương, chúng ta phải gặp Hoàng thượng sao? Ngài cũng biết, được Hoàng thượng gọi đến, nếu tự mình đến Duẫn Thiên cung, nhỡ may bị trách mắng..” Thu nhi nắm chặt váy Ngọc Triệt, giọng khuyên bảo.

      Xa Nguyệt đưa mắt nhìn bộ dáng run rẩy của nàng ta, kiên nhẫn nhíu mày: “Ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ Hoàng thượng còn ăn thịt ta sao?” Dù có như thế nàng vẫn sợ. “

      ”Nhưng mà nương nương, kết quả của Vân phi nương nương người cũng thấy đấy, nô tỳ sợ ngài…” Thu nhi nắm chặt lấy váy mình.

      Xa Nguyệt mở to mắt, nắm chặt túi hương trong tay.

      “Trong túi hương này có Thôi tình, chỉ cần đặt người của ngươi, nhất định Hoàng thượng giữ ngươi ở lại Duẫn Thiên cung, còn còn cái này là bí truyền của Tiên Nô chúng ta, nghe Vân phi uống nước này mới mang long thai. Muội muội ta có bất cứ cầu gì, chỉ cần tỷ tỷ mẹ quý nhờ con, ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu, thả Hoàng huYến nhih ta về nước, Ngọc Triệt vô cùng cảm kích”” Trong đầu nhớ lại lời của Ngọc Triệt, Hoàng Phủ Xa Nguyệt thở dài hơi nhõm, ép mình phải trấn tĩnh lại, hơi cắn môi chờ đợi.

      “Nguyệt phi nương nương, Hoàng thượng mời ngài vào” Trương tiến lên với vẻ nịnh nọt.

      “Cảm ơn Trương công công” Xa Nguyệt vừa nghe, khỏi vui mừng, nhét túi hương vào trước ngực, bảo Thu nhi giao ngân lượng.

      Trương nhét bạc vào trong ngực, cười cười dẫn nàng vào Duẫn Thiên cung. Nằm ở giường tơ vàng, mái tóc vàng như tơ lụa uốn lượn, rơi áo long bào màu tím, đôi mắt xanh đen như mùa xuân, mát mẻ, mị hoặc. nhìn đến gần, mùi nhang hương bay vào lỗ mũi, say mê nhíu mắt, dùng sức hít hơi. Mùi hương thoang thoảng thấm vào lỗ mũi .

      ngước mắt nhìn trước mặt, ánh mắt dời , cười nụ cười chói mắt.

      Hoàng Phủ Xa Nguyệt nhìn nam tử nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, trogn nháy mắt chỉ cảm thấy ảm đạm nhanh chóng biến mất, chỉ có chói mắt của nam tử trước mặt, dung hoa tuyệt thế, câu hồn đoạt phách.

      Nam tử liếc mắt nhìn nàng, từ từ ngoắc tay ánh mắt vô cùng quyến rũ.

      nghe được tiếng tim đập bùm bùm, nàng rũ mắt, đưa tình nhìn nam tử, từ từ, tấm áo choàng người rơi xuống, lộ ra bộ quần áo màu trắng, từng đường kim tuyến thêu hình Thanh Đằng.

      Mạc Tang cúi đầu, nhìn thấy vẻ mặt say mê của nam tử, trong lòng có chút lo lắng.

      « Các người lui xuống » Nam tử mở miệng, thanh khàn khàn đầy hấp dẫn.

      « Vâng » Mạc Tang cùng Thu nhi vội vàng cáo lui.

      Cánh cửa đóng lại, gió thổi thổi vào ngọn nến, khí bên trong tẩm điện yên tĩnh dọa người.

      Kim Minh nhìn trước mặt mình, chỉ cảm thấy lo lắng trong lòng, cỗ hơi nóng từ trong người toát ra tứ chi, nhíu mày, trầm tư, tinh thần hỗn loạn.

      Hai tay giống như nghe khống chế, nắm chặt tay , sau đó kéo nàng vào ngực, bàn tay đặt lên da thịt bóng loáng mát mẻ của nàng.

      Chân mày nhíu sâu hơn, biết phải buông tay ra nhưng mát mẻ làm cho muốn ngừng mà được, xé rách áo , ánh mắt trở nên tối tăm, càng thêm tĩnh mịch.

      « Hoàng thượng » Xa Nguyệt thầm, dù cho Kim Minh khác lạ, nhưng nàng vẫn thể khống chế tâm trạng của mình.

      Túi hương trong ngực rơi ra, nhất thời mùi hương bat ra khắp phòng.

      Nam tử mở to mắt, lạnh lùng đẩy Xa Nguyệt ra, tiến lên nhặt lấy túi hương, « Đây là cái gì ? » khàn khàn mở miệng.

      Xa Nguyệt bất thình lình bị đẩy ra nhất thời kịp ứng phó, quần áo xốc xếch nằm rạp mặt đất, nghe được lời của nam tử, lại nhìn thấy túi hương tay nam tử, sắc mặt có chút trắng bệch.

      « Hoàng thượng, đây chỉ là túi hương thông thường mà thôi » Nàng giải thích, cánh tay bé sờ ngực nam tử, từ từ tiến vào. Những ngón tay mảnh khảnh mềm mại từ từ trêu chọc nam tử.

      Nàng cảm thấy thân thể chấn động, sau đó những ngón tay run rẩy dịu dàng cuốn lấy lọn tóc, như chạm vào đồ vật trân quý.

      Xa Nguyệt vui mừng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt nam tử, cởi áo ra, đứng trước mặt , lõa lồ đứng đó.

      Ánh mắt nam tử quét qua thân thể , con mắt ngày càng mơ hồ, càng thâm trầm nhưng mãi có động tác gì.

      cắn môi, có chút khó chịu, tính toán rút lui. Đột nhiên nam tử gầm tiếng, giống như dục vọng vượt qua đỉnh điểm, tay ôm nàng vào ngực, vội vàng hôn xuống.

      « … » kiều kêu lên, nhiệt tình hôn trả, hai cánh tay trắng ngần ôm cổ nam tử, mùi hương phát ra từ người nàng lượn lờ quanh múi, càng kích thích nam tử, ánh nến mập mờ lay động, nửa mông lung nửa hấp dẫn.

      Nam tử hôn từ mí mắt, mũi, đến khóe môi, đến lúc hôn ở chiếc cổ trắng nõn dừng lại.

      Ánh mắt trở nên xảo quyệt, đưa đầu lưỡi nhàng liếm liếm sau đó cắn xuống.

      « Aaaaa » Liễu Nha thở hổn hển ngồi giường, vẫn chưa thể hoàn hồn, đưa mắt nhìn ánh trăng qua cửa sổ. Cơn gió lạnh thổi qua những nhánh cây chập chờn theo gió, càng làm tăng thêm quỷ dị và khủng hoảng.

      Liễu Nha để chân trần đứng dậy, đứng trước của sổ, nhìn ánh trăng rằm, lo lắng lấp đầy trong tim. Kỳ lạ, làm sao nàng lại gặp giấc mộng như thế, trong mộng nàng nhìn thấy đôi mắt khát máu của Kim Minh, ràng, như xảy ra trước mắt nàng.

      Nàng mở cánh cửa sổ đóng chặt, gió lạnh thổi vào, màn che màu tím lay động ngừng, nàng lấy tay vuốt ve lên chiếc áo mỏng, lo lắng gia tăng mãnh liệt hơn.

      được, nhất định nàng phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.

      « Bang bang … » Cửa phòng bị gõ, Liễu Nha mở cửa phòng

      « Đêm hôm khuya khoắt còn kêu cái gì ? » Yến nhi khoác áo bông, hait ay xoa xoa mắt nhập nhèm.

      Nội tâm Liễu Nha khẽ động, ghé đầu xem người khác, thấy có người khác, vì vậy kéo Yến nhi vào phòng, nhàng đóng cửa.

      Bởi vì mở cửa nên trong phòng rất lạnh, Yến nhi cũng tỉnh táo hơn nhiều, nàng tiến lên đóng cửa, vui nhìn Liễu Nha : « Rốt cuộc ngươi lén lút cái gì ? »

      Liễu Nha kéo nàng ngồi xuống, « Yến nhi, ta biết ngươi thích ta » Nàng nhìn Yến nhi, giọng nặng nề khác thường.

      Yến nhi ngẩn ra, ánh mắt có chút xấu hổ : « phải ta thích ngươi, nếu ngươi phải là người thay thế tiểu thư, ở trong lòng ta tiểu thư chính là tiểu thư, ai có thể thay thế được »

      « Ta biết , ta cũng muốn giả mạo tiểu thư của ngươi, ta có người mình thích, có nhà, ta rất tin tưởng . Ngươi có thể giúp ta chạy trốn hay , chỉ cần ta , thiếu gia tìm tiểu thư của ngươi, chừng còn có thể tìm được »
      Last edited by a moderator: 2/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :