Chương 100 : Tiếp
Liễu Nha lên, rất nhanh trốn vào bên trong, chợt bên ngoài truyền đến bước chân của nam nhân, thoáng qua rồi biến mất.
Dư ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa chiếu vào khuôn mặt nàng, lâu sau nàng mới dám thò đầu ra ngoài, sắc trời ảm đạm, thế giới như rơi vào yên tĩnh.
Thân thể nặng nền dựa vào cửa phòng, nàng khó khăn thở ra hơi, đưa mắt quan sát liền bị cảnh tượng hấp dẫn.
ra đây là căn phòng chứa đồ, bên trong đồ đạc ngổn ngang, nhiều nhất là đồ chơi trẻ con, ngựa gỗ, con quay, chất toán loạn mặt đất.
Ánh mặt trời chiếu vào, làm cho mấy món đồ chơi này nhìn càng tang thương.
Liễu Nha cẩn thận vào giữa, đến tận bên trong, chỉ thấy cầu thang hẹp, nhìn nhìn càng cảm giác thần bí.
Trong lòng nàng cảm thấy may mắn, chừng bức họa đó được giấu ở đây. Nàng do dự chút, cất bước lên cầu thang, tiếng cọt kẹt vang lên trong gian yên tĩnh.
Tình cảnh này càng làm cho nàng kịp chuẩn bị, từng cái rương đỏ chất đống trong phòng,ngoài rương ra còn thứ gì khác.
Liễu Nha tiến lên, cố gắng mở ra, đôi mắt trợn to.
Từng rương mở ra, ngoại trừ vàng bạc chính là châu báu, rốt cuộc ở cái rương, nàng phát cuốn sách, mở ra liền vui mừng thôi. sai, là bức mỹ nhân đồ nàng thấy ở trong phòng Tố Cầm.
Nàng dò xét cẩn thận, từ đôi mắt kiều mỵ của đến chiếc váy, chỗ đều nhìn qua, cuối cùng dưới chân phát ta dòng chữ xinh đẹp. Nàng đưa bức vẽ lên cao, đợi đến chỗ có ánh sáng mới khó khăn đọc được dòng chữ.
Tới cổ đại mẩ tháng, bởi vì lúc trước có cuốn từ điển da cừu, nàng biết số chữ, lúc sau ánh mắt tập trung mấy chỗ hiểu.
Vẫn thế gian tình vi hà vật
Trực giáo nhân sinh tử tương hứa?
Trời nam đất bắc song phi khách
Lão cánh mấy lần rét nóng. ……
Thiên sơn mộ tuyết Độc ảnh hướng người nào đây?
Đây phải là ca khúc về tình sao?
Liễu Nha thở dài, có lẽ có gì tiến triển, nghĩ tới chỉ là bài thơ tình.
“Ngươi làm gì ở nơi này?” Sau lưng vang lên giọng nam nhân, Liễu Nha ngẩn ra, bức họa rơi xuống đất, mở ra toàn bộ bức vẽ.
đến đây lúc nào?
Ngự Phong bước đến, đốt nến, trong phòng sáng hơn rất nhiều.
nhìn bức họa rơi mặt đất, sắc mặt vui. bước đến, nhặt bức họa, xé nó ra làm hai, lông mày nhăn lại, như có thâm thù đại hận với nó.
“Ngươi…” Liễu Nha kinh ngạc nhìn : “Đây phải là bức họa tổ tiên của ngươi sao? Ngươi…”
Nam tử lạnh lùng nhìn nàng, “ lẽ ngươi cũng muốn giống nàng, bỏ trốn cùng nam nhân hay sao? Con Mị tộc động tình với người ngoài có kết quả tốt, Tố Cầm cũng như vậy”
Liễu Nha ngẩn ra, bỏ trốn? lẽ này là đồng tử?
Nàng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, để cho nhìn ra sơ hở: “Ngươi nên chúc phúc cho nàng, mà phải là nguyền rủa nàng”
“ phải là ta nguyền rủa mà là minh ước của Mị tộc và Ngự kiếm sơn trang, trăm ngàn năm qua đều như thế. Người của Mị tộc chỉ có thể gả cho người của Ngự kiếm sơn trang, mà người Ngự Kiếm sơn trang cũng chỉ có thể cưới người của Mị tộc, tình tìm kiếm do xuất ngoại trong truyền thuyết, kết quả hài cốt còn”
“Ngươi cho rằng bức họa này để làm gì? Là răn dạy con Mị tộc, trừ Tố Cầm, các Mị tộc dâm tiện đắm mình đều bị nam nhân vứt bỏ, mà Tố Cầm, nàng giấu bức họa vào phòng mình, cho đến khi nàng cùng nam nhân bỏ trốn, tại ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao Tố Cầm lại thích bức họa này như vậy. thở dài mệt, ánh nến chập chờn càng làm cho vẻ mặt càng thêm đơn.
“Vậy ngươi sao? Ngươi bởi vì quy củ trăm ngàn năm qua mới Tố Cầm sao?”
Nam tử ngẩn ra, dời mắt, ánh mắt xẹt qua nghi ngờ mà kinh ngạc, hình như chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này.
“Nếu như nàng ta phải là người Mị tộc, nếu ngươi có hôn ước từ với nàng, ngươi còn thích nàng hay ?” Liễu Nha bình tĩnh nhìn .
Đối với chưa từng gặp mặt này, nàng từ thờ ơ đến giờ là kính nể. Biết lưng phải gánh số mạng bị nam tử vứt bỏ nhưng vẫn dứt khoát lựa chọn người đàn ông.
Đổi lại là nàng, nàng cần phải có dũng khí lớn mới dám hạ quyết tâm như vậy.
Nam tử tỉnh táo lại, rũ mắt, im lặng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nam tử vẫn trả lời, chỉ rũ mắt như nghiêm túc suy nghĩ vấn đề gì.
Nếu có hôn ước, nếu có quy củ ngàn năm qua, Tố Cầm sao? Chính xác mà , với nàng, chân chính là tình sao?
Liễu Nha nghĩ tới câu đổi lại thâm trầm tự hỏi nam tử, nàng chỉ lấy bức họa bị xé rách trong tay nam tử, nửa cúi nửa ngồi, từ từ vuốt lên: “Vị nương này tên là gì?” Nàng làm bộ vô tình hỏi .
“Đồng” lúc sau. Nam tử hừ , tuy có chút kinh thường nhưng cũng hận thù như lúc nãy.
Ngón tay đặt lên mặt run rẩy.
Đồng! Quả là nàng.
Liễu Nha đột nhiên hiểu được nụ cười yếu ớt của tăng nhân, có lẽ sâu bên trong an bài của vận mệnh là đưa nàng đến nơi khởi nguồn của mọi chuyện. Huyết chú của nàng ta mạnh là bởi vì tên của nàng bị người Bị tộc phỉ nhổ, nàng oán hận càng sâu, uy lực huyết chú càng lớn.
May mắn tại mình hiểu. Liễu Nha thở dài, từ từ cuốn bức vẽ lại: “Ngươi để ý ta mang nó về sửa lại chứ?”
Nam tử giật mình, rang muốn cự tuyệt nhưng nhìn ánh mắt cầu xin của nàng, vẫn vui gật đầu cái.
Nhưng mà như nàng nghĩ, Huyết chú có thể giải được sao?
Đêm trăng tròn, Duẫn Thiên cung.
Kim Huy cùng Nhung Thiên đứng ngoài cửa sổ, nhìn bóng lưng đơn của nam tử theo đuổi suy nghĩ của mình.
“Vương gia, huyết chú được giải tối nay. Vương gia có thể yên giấc được rồi” Nhung Thiên ở phía sau mở miệng.
Kim Huy nhíu mày lên tiếng, chỉ kinh ngạc nhìn bóng lưng nam tử, ánh mắt thâm trầm.
là Kim Minh sao? Mỗi lần nghĩ như vậy là lúc trong lòng cảm thấy phục.
lúc sau mới gật đầu cùng Nhung Thiên quay về.
Trong tẩm cung, Kim Minh nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt xanh đen xẹt qua quỷ dị.
đứng dậy, nhanh chậm ra khỏi tẩm cung, vẻ mặt quỷ quyệt.
Mạc Tang như ý thức được khác thường của , bèn lén lén nhìn lên.
Ánh mắt ngoan tuyệt nhìn về phía làm cho sợ đến cúi đầu.
« Hoàng thượng, Nguyệt phi cầu kiến » Tiếng Trương vang lên ngoài điện, Mạc Tang cau mày, « Lúc nãy bị từ chối rồi mà »
Kim Minh ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười bí hiểm : « Để cho nàng vào »
Mạc Tang sững sờ đưa mắt nhìn lại, lại cảm thấy nụ cười của Chủ thượng càng thêm kỳ lạ
Bên ngoài Duẫn Thiên cung, Xa Nguyệt lo lắng bất an nắm chặt tay cung nữ Thu nhi, trán toát ra tầng mồ hôi lạnh.
Nửa canh giờ trước Ngọc phi của Ngọc Hoa cung đến thăm.
Nàng kinh ngạc nhìn nàng ta, mặc dù nàng ta mới vào cung, vẫn luôn cùng nàng nước sống phạm nước giếng.
« Nên đến bái phỏng tỷ tỷ từ sớm, chỉ là có nhiều chuyện vụn vặt quấn người, kính xin tỷ tỷ thứ tội » Nhung Thiênr khiêm nhường cười cười, cúi đầu làm cho Nguyệt phi hết sức hưởng thụ.
Chuyện Ngọc phi bị Hoàng thượng lạnh nhạt mọi người trong cung đều biết, dù nàng là Công chúa nước TIên nô cũng được Hoàng thượng sủng ái, so với Nguyệt phi từng được Hoàng thượng cưng chiều mà , địa vị của Ngọc phi thấp hơn nhiều.
Nguyệt phi gật gật đầu, ban cho ghế ngồi, hai người chuyện khách sáo mấy câi. Nhung Thiênr khẽ thở dài hơi, như có điều thương tiếc : « Tỷ tỷ cũng biết tình cảnh bây giờ của muội, dù hai nước kết thân, nhưng Hoàng thượng đối với muội luôn lạnh nhạt, muốn mẹ sướng nhờ con đúng là khó khăn. Vân phi mới tiến cung có bầu, áp lực trong lòng muội muội ngày càng lớn »
Nhung Thiênr như vậy, trúng chỗ đau của Nguyệt phi, Mộ Dung Vân Cẩm được phong làm Vân phi, lại có thai, lúc đầu bị Hoàng thượng lạnh nhạt, Mộ Dung Dẫn cùng mấy đứa con trai của mình bắt đầu lập uy trong triều, mấy lần Hoàng Phủ Nam đều đến đây kêu khổ.
« Ta muốn liên thủ cùng tỷ tỷ, đồng mưu nghiệp lớn » Nhung Thiênr xong, giảo hoạt nháy mắt mấy cái, bên tai Xa Nguyệt.
Nghĩ tới đâu Hoàng Phủ Xa Nguyệt như nắm chắc trong lòng bàn tay, bí mật Nhung Thiênr cho nàng là vũ khi bí mật.
Last edited by a moderator: 2/4/16