Chương 99: Bí mật của nhẫn Phượng
Thân thể Liễu Nha giằng co giường, biết tâm tình rét lạnh hay là mãnh liệt, chỉ cảm thấy hô hấp của mình như nặng nề, chậm chạp.
“Ta cần biết ngươi là ai, nhưng thiếu gia ngươi là biểu tiểu thư chính là vậy, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn hợp tác với ta” Nha đầu kêu Yến nhi nhìn Liễu Nha đầy địch ý, giống như nhìn phải kẻ thù.
Bị khăn che miệng, Liễu Nha chỉ có thể gật đầu, ư a mấy tiếng, Yến nhi tiến lên lấy khăn lau, xoay người tiến vào bình phong, lúc sau truyền đến tiếng nước chảy, sau đó là khí nóng mờ mịt.
“Trước hết tắm rửa, thay quần áo, ta cho ngươi biết, nơi này là Ngự kiếm sơn trang, ngươi muốn trốn cũng trốn thoát” Nha hoàn kia xong liền cởi dây thừng người Liễu Nha.
Cánh tay chết lặng, Liễu Nha được tự do, tiến lên nhìn bức họa, lại bị nha hoàn lôi kéo cái: “Nhanh tắm rửa, người ngươi hôi muốn chết, lát nữa lão phu nhân muốn gặp ngươi, biểu tiểu thư , lão phu nhân liền bị bệnh” Nha hoàn lẩm bẩm, kéo Liễu Nha ra sau bình phong, có thùng nước tắm cực lớn, nước trong veo rải cánh hoa hồng, nơi mùa đông giá rét như thế này hiếm thấy.
“Nhìn cái gì, vừa nhìn là biết con biết đời, nhưng thứ này đều là chuẩn bị cho biểu tiểu thư, phải chuẩn bị cho ngươi” Yến nhi vui , tiến lên cởi áo giúp Liễu Nha.
“Cảm ơn vị tỷ tỷ, ta tự mình cởi” Liễu Nha cười , nhưng quyết định chủ ý, cần chạy trốn, nam nhân tóc vàng mắt xanh có nhiều mối quan hệ với đồng tử.
“Tùy ngươi, ta chỉ phục vụ biểu tiểu thư nhà ta, cũng thèm phục vụ người biết ở nơi nào nhô ra, còn nữa, tốt nhất là ngươi nên thành chút, nếu muốn chạy trốn, ngọn nến đỏ là kết quả của ngươi” Nàng lạnh lùng cau mày, bàn tay đập cái về phía ngọn nến, ngọn nến biến thành hai khúc.
Cái miệng kinh ngạc mở ra, Liễu Nha dám tin nhìn cười hả hê, đây rốt cuộc là nơi nào, nha hoàn nho đều có võ công kinh người như vậy… Liễu Nha cảm thấy trán mình đổ mồ hôi lạnh, chút công phu mèo cào của mình sợ rằng… Cả người run rẩy cái, nhảy vào thùng tắm, bộ dáng nghe lời.
Yến Nhi thỏa mãn gật đầu, bước ra khỏi bình phòng, lúc này Liễu Nha mới ngẩng đầu lên, quan sát căn phòng, bình phong khắc hoa chia nửa căn phòng, màn thêu hoa, giường ngọc, bốn bức tường treo bốn bức họa, trừ bức họa của còn lại là tranh sơn thủy, mát mẻ thanh nhã. bàn có khay trà bằng gỗ lim, bình ngọc cắm vài ngọn san hô, bức tường phía nam là bàn trang điểm.
Vô luận là chỗ nào, đều có Lư hương mặc ngọc, bình phòng bằng ngọc, tranh họa mỹ nhân treo tường, đều cho thấy thanh nhã màng danh lợi, có thể thấy được đây là cao quý, mà gia đình này, theo tiểu nha hoàn là Ngự kiếm sơn trang, nhất định là gia đình giàu có.
Liễu Nha ở bên trong thùng tằm nhìn chằm chằm bức họa , càng nhìn càng giống Na Đồ, ánh mắt đưa tình, nhất thời làm cho nàng nhìn đến ngây người.
“Này, ngươi nhìn đủ chưa, tranh tranh sư tổ chúng ta để lại cho người phụ nữ hèn mọn như ngươi nhìn sao?” Nha hoàn kia xong tức giận tiến lên cuôn bức tranh.
“Sư tổ?” Liễu Nha kinh ngạc, thầm tính toán mối quan hệ này.
“Chờ biểu tiểu thư trở lại, ta mới lấy bức họa này ra.” Nàng ta tức giận hừ hừ, lấy từ bàn sách tập tranh khác, nhìn bức tranh sơn thủy hàng, xứng đôi.
Nha hoàn nhìn Liễu Nha, cất bức tranh mĩ nhân cẩn thận mới đẩy cửa ra ngoài.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn mình nàng, nàng vội vàng ra khỏi thùng tắm, tìm quần áo nhưng thấy, chỉ có thể tới bình phong mặc lại bộ quần áo màu tím.
Ăn mặc xong xuôi, cửa phòng bị đẩy ra, Yến nhi nhìn nàng ăn mặc xong xuôi hơi có chút kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn có chút tốt, thay nàng chải tóc, thầm bên tai: “Ngươi chỉ là giả mạo biểu tiểu thư nhà ta, may Lão phu nhân mắt mờ lại hay hồ đồ, nếu thiếu gia cũng tìm người giả mạo về.”
Liễu Nha gì, từ trong lời của nàng ta hiểu được khái quát.
Ngự kiếm sơn trang, truyền thuyết từ thời thượng cổ có . trong trang có thanh kiếm, dùng bàn cổ từ thời khai thiên lập địa mà luyện thành. ngàn năm trước Hoàng đế thống nhất thiên hạ phong làm ngự kiếm, ban cho Ngự kiếm sơn trang, dù cho thiên hạ chia năm xẻ bảy nhưng thế lực khổng lồ của Ngự kiếm sơn trang vẫn như vậy, hơn nữa còn ngày càng lớn mạnh. Đến hôm nay, dưới dẫn dắt của thiếu trang chủ, Ngự kiếm sơn trang dần thoát khỏi thống trị của ba nước, tự lập thành nước.
Nàng là giả mạo biểu tiểu thư, chính là Tố Cầm - biểu muội của Ngự Phong, từ có hôn ước với .
“Ta cảnh cáo ngươi, Ngự Phong thiếu gia là của biểu tiểu thư nhà chúng ta, ngươi có thể tạm thời thay thế biểu tiểu thư nhưng thể có ý tưởng gì với Thiếu trang chủ nhà chúng ta, nếu ...” Nàng hất tay, cây nến nữa lại bị gãy đôi.
Liễu Nha ngẩn ra, co quắp khóe môi, cái nha hoàn này chỉ biết dùng mỗi chiêu này sao?
quần áo nhàng, ngũ quan u buồn, quyến rũ yếu đuối, phong cách xuất trần thoát tục, Liễu Nha hài lòng nhìn bộ dạng của mình trong gương, tưởng tượng ra biểu tiểu thư bị mất tích mấy ngày nay rốt cuộc như thế nào.
“Biểu thiếu gia chờ ngươi trong phòng khách.” Yến nhi để cho nàng ngắm kĩ, đẩy nàng ra khỏi phòng.
Dọc đường Liễu Nha chỉ mải giãy giụa, kịp nhìn trang viên này, từ lúc ra mới phát nó lớn khủng khiếp, nhiều hồ nước, cây bạch quả cùng những ngọn núi hình dạng kì lạ, như con hổ, mười ngọn núi, hình dạng hết sức li kì. Kiến trúc như núi, từ từ cao lên, đình đài, lầu các tinh xảo, đan xen nhau, hùng vĩ vô cùng, có thể so sánh với Hoàng cung Kim Lang vương triều.
Nhớ lại Kim Lang vương triều, nàng kìm được mà thở dài, biết có chuyện gì xảy ra, tại sao mình lại rơi xuống núi, Kim Minh, Kim Nhật như thế nào? Nàng lo lắng cắn môi, nhịn được mà nhíu mày, bộ dáng lọt vào tầm mắt nam tử trong phòng.
Giống, quá giống, nhất là bộ dáng nhăn mày của nàng, cực kì giống biểu muội Tố Cầm, nhưng mà... Trong mắt lên tức giận, bóp vỡ ly trà trong tay, máu theo ngón tay xuống trường sam.
Nghe được tiếng động, Liễu Nha từ trong suy nghĩ hồi phục lại tinh thần, đưa mắt nhìn thấy nam tử trong phòng khách, tuấn mĩ vô cùng, tóc vàng mắt xanh, thân trường sam càng lộ ro vẻ thanh nhã, đáng tiếc giữa lông mày đều là mỉa mai, đáy mắt tràn đầy oán hận.
“Thiếu gia tay của ngài?” Yến nhi ở sau lưng xông lên, lúc này Liễu nhi mới nhìn bàn tay nam tử bị mảnh vỡ ghim vào, máu từng giọt xuống, bộ trường sam màu đỏ như biến mất vô hình.
Nhất thời sửng sốt, kinh ngạc ngước mắt nhìn nam tử tràn đầy tức giận, kìm hãm được mà lui về sau.
Nam tử cự tuyệt Yến nhi băng bó, bước tới lạnh lùng đứng trước mặt nàng, khí thế lạnh lùng từ cao nhìn xuống.
Liễu Nha cúi đầu, bộ dáng giống đến mức khơi dậy tức giận của nam tử, đưa bàn tay rỉ máu cham vào đôi môi, mùi vị tanh mặn làm cho nàng thể nhìn .
“Ngươi là nha hoàn của ta, ta gì ngươi phải làm nấy, ngươi có quyền cự tuyệt.” xong cúi đầu xuống, đôi môi lạnh lẽo mang theo tức giận chiếm lấy đôi môi đào của , chiếc lưỡi linh hoạt mang theo tức giận chiếm đoạt hết mọi thứ.
Nụ hôn bất thình lình làm cho Liễu Nha mở to mắt, Yến nhi hoảng sợ dùng bàn tay bé chặn miệng mình, phát ra được thanh nào.
khắc sau, Liễu Nha hung hăng cắn, mùi tanh mặn nồng mãnh liệt cuốn tới.
Nam tử khẽ hừ tiếng, đẩy nàng ngã mặt đất, dám tin nhìn .
Lạnh lùng chạm vào vết máu nơi khóe môi, Liễu Nha cười nụ cười tàn nhẫn: “Ta phải là biểu muội của ngươi, ngươi có quyền đối xử với ta như thế.”
Nam tử khát máu hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng, lửa giận ngùn ngụt bốc lên, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng,
Last edited by a moderator: 29/3/16