1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 98:

      Có thai Minh điện, ánh mặt trời dần tắt, nến đỏ được thắp lên, bóng dáng nam tử chiếu xuống khung cửa sổ, trong trẻo, lạnh lùng mà đơn, quyển sách trêntay thủy chung lật trang.

      “Vương gia” Nhung Thiên khẽ gọi nam tử, nam tử chỉ nhíu mày, như thíchbị người khác quấy rầy.

      “Vương phi cầu kiến, là có chuyện quan trọng muốn với Vương gia”Nhung Thiên rũ mắt, khó khăn mở miệng.

      “Vương phi?” Xưng hô hết sức xa lạ đột nhiên vang lên: “Vương phi nào?” lạnh nhạt nhíu mày, hồi suy đoán, khóe môi vểnh lên tràn đầy châm chọc. Nhung Thiên giật mình, lập tức thay đổi xưng hô: “Vương gia, Mộ Dung tiểu thư muốn gặp người, nàng có chuyện quan trọng muốn với Vương gia”

      “Mộ Dung tiểu thư?” Kim Huy cười lạnh. Từ khi Mộ Dung Vân Cẩm bởi vì chuyện của mà bệnh dậy nổi, thế lực trong triều suy yếu, tại thiên hạ là của Hoàng Phủ Nam, Mộ Dung tiểu thư thích Hoàng thượng mà sớm còn giá trị, tại còn mặt mũi đến tìm sao?

      “Vương gia, Mộ Dung tiểu thư có chuyện quan trọng cần gặp ngài, nếu ngàikhông gặp nàng tuyệt hối hận cả đời” Nhung Thiên cẩn thận mở miệng.

      “Hối hận?” Nam tử cười lạnh, liếc xéo Nhung Thiên, “Ngươi biết Bản vương hối hận sao?”

      “Vương gia”

      “Đuổi nàng ra ngoài, Bổn vương biết nữ nhân vô liêm sỉ, hề có hứng thú” lạnh lùng mở miệng, đưa mắt nhìn con thiêu thân trước ngọn đèn dầu đầy hứng thú, chúng nó chơi xong đâm đầu vào ngọn lửa, hóa thành tro bụi, chết , nhưng vẫn phấn đấu quên mình, giống như lòng …. ngẩn ngơ, bắt buộc mình phải nhìn vào cuốn sách, đôi mắt chút cảm xúc. Như photượng có sinh mệnh.

      “Vâng, thưa Vương gia” Nhung Thiên nhận mệnh ra ngoài, ngoài điện, từng nhìn thấy Mộ Dung Vân Cẩm ngừng than trời nóng. Nàng khoác chiếc áo choàng màu tím nhạt, người mặc chiếc váy cũ, sắc mặt xanh xao đến dọa người, cho dù tiến cung gặp Kim Huy, nàng cũng ăn mặc trau chuốt,nhìn qua như phụ nữ trung niên.

      Hai tháng, nàng leo lên vị trí Huy Vương phi bị người người cười nhạo, người người thóa mạ cuối cùng vì bị phu quân ruồng bỏ, cha nàng ở quan trường thuận lợi liền phát tiết lên người nàng, nàng trốn trong đống tuyết, còn làVương phi cao cao tại thượng, mà là người bị cha ruồng bỏ.

      Nhìn thấy Nhung Thiên ra cửa, Mộ Dung Vân Cẩm rốt cuộc cũng bỏ xuống hyvọng, nhưng nhìn biểu tình của nàng hiểu toàn, sắc mặt càng xanh mét.

      muốn gặp ta sao?” Nữ nhân tiến lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Nhung Thiên, nức nở .

      Nhung Thiên khó khăn gật đầu, “Mộ Dung tiểu thư trở về , Vương gia hắnkhông muốn gặp ngươi”

      rũ mắt, cười nụ cười chua xót, vẻ mặt cam lòng mà bất đắc dĩ. Nàng im lặng lúc, từ trong tay áo lấy ra phong thư đưa cho Nhung Thiên: “Nhờ Nhung tướng quân giao phong thư này cho vương gia, nếu nhìn thấy màvẫn tuyệt tình …” Nàng thống khổ lắc đầu, xoay người rời .

      Gió đêm càng ngày càng lạnh, bóng dáng đơn mà bất lực tập tễnh từng bước . Nhung Thiên phát muốn thế này mà nàng mình tiến cung, nhahoàn bên người cũng có.

      “Người đâu” Nhung Thiên gọi thị vệ, bên tai , thị vệ cung kính gật đầu, theo .

      Hơn nửa đêm, nến cháy hết, cung nữ tiến vào thay cây nến mới, lại nhìn thấy nam nhân nhìn chằm chằm vào thiêu thân.

      tiếng thở dài phát ra, cùng với thanh thầm: “Thanh Thanh, rốt cuộc nàng ở đâu?” thấy mình giống như con bướm đó, càng ngày càng lún sâu. “Vương gia” Nhìn bộ dạng Kim Huy, Nhung Thiên đành lòng cắt ngang, cho rằng, nhất định Vương gia có hứng thú với chuyện này.

      ” Qủa nhiên, giọng điệu của nam nhân hề kiên nhẫn.

      “Vương gia, Mộ Dung tiểu thư đưa cho ngài cái này, người xem , xem xong sẽhiểu”

      Kim Huy nhìn sang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhung Thiên, ánh mắt lạnh lùng cực điểm: “Ta rồi, ta muốn biết bất cứ chuyện gì về nữ nhân này”. “Vương gia, từ khi Hoàng thượng quay trở lại triều chính, thỉnh thoảng ở biên giới vẫn xảy ra bạo loạn, quy mô tuy nhưng nổ ra ngừng, đó là bởi vì Hoàng triều có người nối dõi, lại thêm bí mật của Kim Lang, lòng người càng hoảng sợ, mà phong thư này, thần xem qua, nhất định có thể giải quyết vấn đềnày của người”

      “Biên giới bạo loạn là chuyện của Hoàng thượng, Bổn vương chỉ là vương gia, quản được nhiều việc như vậy” Kim Huy lạnh lùng mở miệng, giọng điệugiống như có chút oán hận, “Người phái có tin tức hay chưa? lẽ chưa tìm được sao?”

      Nhung Thiên lắc đầu.

      “Vậy tiếp tục tìm,đừng quên giám sát chặt chẽ chỗ Hoàng thượng thể để cho bất cứ kẻ nào tiếp cận” mệt mỏi khoát khoát tay.

      “Vậy Vương gia, lá thư này…” Nhung Thiên có chút cam lòng.

      “Nhung Thiên, ngươi muốn cãi lệnh của ta sao?” Tròng mắt Kim Huy như bắn tia hàn quang, ánh mắt sắc bén nhìn về phái Nhung Thiên, gằn từng chữ .

      “Vương gia, Nhung Thiên dám.”

      “Vậy lui xuống ” Kim Huy lạnh lùng phất tay áo ra khỏi thư phòng.

      Nhung Thiên thở dài, nhìn bức thư bàn, từ từ lắc đầu.

      tại Vương gia có tâm tình để ý đến quốc .

      Lưu ly cung, Kim Minh lạnh lùng ngồi ghế, ánh mắt thâm trầm. Thái hậu ngồi ngay ngắn giường, nhưng nhìn , nhưng có thể cảm nhận được khí tức trong người , hết sức lợi hại. Đó là khí thế áp đảo người, làm cho người ta chỉ có thể im lặng, nhưng đồng thời cảm thấy hoảng hốt cùng thương cảm.

      “Minh nhi…” Thái hậu thử gọi , lúc sau Kim Minh mới đưa mắt nhìn nàng.

      “Mẫu hậu” tiếng Mẫu hậu này nàng tin nhớ tới chuyện trước kia, như vậy chuyện nàng giả danh Thái hậu có thể kéo dài thêm thời gian nữa.

      “Chuyện tình Thanh phi ngươi cần lo lắng quá mức, Huy nhi phái người tìm, tin rắng nàng được trời phù hộ, có thể gặp dữ hóa lành” Nàng nhàng kéo tay nam tử, an ủi .

      Kim Minh khó khăn mở miệng, nở nụ cười khó coi: “Mẫu hậu, cảm ơn người”

      Hoàng Phủ Tế Tuyết kinh sợ, ngờ còn có thể bình tĩnh chuyên với nàng, trong lòng khỏi thêm mấy phần tin tưởng.

      “Lần này ngươi đến đây chủ yếu là thương lượng với ngươi chuyện bạo loạn ở biên giới, đây chính là quốc , mẫu hậu là con thể giải quyết được gì, nhưng nếu có người kế tục cho Kim Lang vương triều, Minh Nhi, ngươi xem có nên tuyển chọn tú nữ vào cung, nghĩ lại, trong hậu cung lâu rồi có thêm người nào”

      Kim Minh Ngẩn ra, dám tin Thái hậu: “Ý người là tuyển tú?”

      “Ừ” Hoàng Phủ Tế Tuyết trịnh trọng gật đầu.

      Kim Minh im lặng chỉ nhìn chằm chằm vào Thái hậu, lúc sau mới chịu mở miệng: “Mẫu hậu thấy bây giờ mới mở miệng chuyện này rất phù hợp hay sao? Trước mắt chút tin tức về Thanh Thanh cũng có, người có ân với Kim Lang vương triều, Mẫu hậu sao có thể…”

      “Minh nhi, đây cũng là vì còn cách nào khác, ngươi đăng cơ mười mấy năm, hậu cung được ngươi sủng hạnh càng ít, giờ hậu vị người ngồi, phỉ tặc phản loạn…”

      “Được rồi, người cần gì thêm, chuyện này con đồng ý, nếu người có gì chỉ bảo con xin cáo từ” Kim Minh lạnh lùng đứng dậy, thèm quay đầu bước ra khỏi Lưu ly cung, nhưng lập tức về Duẫn Thiên cung mà đến Ngưng Hương cư.

      Ngưng Hương cư vẫn giữ như ban đầu, màn che màu trắng, cửa sổ màu ngà, áo ngủ bằng gấm màu lam, chỉ thiếu phần ấm áp.

      Ngồi trước bàn tròn, trong đầu nhớ lại ngày đầy nắng, tàn nhẫn bắt nàng ăn đồ vật cổ quái, mà mỗi bộ dáng nhíu mày méo miệng của nàng lại khắc sâu trong đầu .

      “Tiểu nữ ngồi hoàng thành, bức tường thành cao lớn, vành liễu rủ xuống bên mép nước, cảnh đẹp vô hạn, trong lòng hết sức vui vẻ, ai ngờ tướng quân ở phía dưới, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của tiểu nữ, tay kéo xuống, phân trái phải, lại vén váy ta, làm hành động hạ lưu, ta muốn phân phải trái với lại bị phá vỡ, ta mắng bắt nạt người dân lương thiện, lại bị ôm lấy, máu chảy ngớt, kéo ta chạy khỏi hoàng thành, bảo vệ trong sạch cho ta, chỉ có thể đáp ứng lấy , ai ngờ nam nhân này quá mức hiểm, thị vệ đến, bắt ta đến nha môn, làm nhục ta trước mặt người khác, trong cơn tức giân linh hồn xui xẻo quay lại, hỏi thăm, giờ có Hoàng thượng ở đây, ngươi nhất định phải bảo vệ ta an toàn…” Môi mỏng mở ra, Kim Minh nhắc lại mấy lời của Liễu Nha, vẻ mặt hết sức chán nản.

      Bên ngoài Ngưng Hương cư, Ngọc Triệt bưng chén canh, bị Nhung Thiên ngăn lại.

      “Ta muốn gặp Hoàng thượng” Nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, liếc mắt nhìn Nhung Thiên.

      được Hoàng thượng triệu kiến, bất cứ ai cũng được tiếp cận Ngưng Hương cư nửa bước” Nhung Thiên lạnh lùng mở miệng.

      “Là mệnh lệnh của ai? Ngươi trung thành với ai?” Ngọc Triệt hừ lạnh, hề thua kém.

      “Vương gia có lệnh, ta nghe lời Vương gia”

      Ngọc Triệt nhíu mày, ở bên ngoài gọi Hoàng thượng hai tiếng, thấy Kim Minh phản ứng lại, vì thế tức giận rời khỏi.

      Sắc trời tối dần, từ Ngưng Hương cư quay lại, có cung nữ váy hồng vội vàng bưng trà đến.

      Bởi vì lúc trước Tiền Dung là cung nữ của Ngưng Hương cư cho nên Nhung Thiên cũng ngăn cản, để cho Tiền Dung vào, nhìn thấy Hoàng thượng chống đầu lên bàn mf hoảng sợ.

      “Nô tỳ biết Hoàng thượng ở đây, tự tiện xông vào, xin Hoàng thượng thứ tội” Tiền Dung vừa vừa sợ hãi quỳ dưới đất.

      “Ngươi là ai?” Kim Minh lạnh lùng nhìn nàng, thấp giọng mở miệng.
      Last edited: 24/3/16

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      “Nô tỳ là Tiền Dung, là cung nữ bên người Thanh phi nương nương” Tiền Dung đểấm trà lên bàn, khấu đầu cái.

      “Cung nữ bên người?” Kim Minh thống khổ cười cười, người mất còn cần cungnữ làm gì?

      “Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy. Nô tỳ biết nương nương nhất định trở về cho nên sợ nương nương khát nước, nửa đêm nô tỳ chuẩn bị bình trà nóng chonương nương” Nàng kính cẩn bưng ấm trà.

      “Trà nóng? Thanh Thanh có thói quen dùng trà nóng vào ban đêm sao?” Kim Minhnhíu mày, tại Liễu Nha đối với là những kí ức tốt đẹp.

      “Đúng vậy thưa Hoàng thượng, nương nương thích nhất là trà Long tỉnh do nô tỳ pha, ban đêm khát nước uống chén”

      “Ngươi đứng lên , đặt trà lên bàn rồi ra ngoài” Kim Minh thở dài hơi, thấp giọng phân phó.

      Tiền Dung khẩn trương đứng dậy, rũ mắt xuống, cung kính đặt trà lên bàn, lại cúi đầu lui xuống. Lúc bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt lên ngoan độc.

      Ngọc Hoa cung, Tiền Dung quỳ gối dưới chân nữ tử, cẩn thận kể lại quá trình vừarồi.

      “Tốt, rất tốt, Bản công chúa nhìn nhầm người” Ngọc Triệt thỏa mãn gật đầu,nâng Tiền Dung dậy, đặt túi tiền trong tay nàng.

      “Nô tỳ dám, nô tỳ chỉ cầu xin nương nương cho nô tỳ biết ai là ngườiđã giết của nô tỳ, nô tỳ vô cùng cảm kích”

      “Ngươi cứ cầm , theo Tạp Mỗ Nhi, chân tướng cho ngươi” NgọcTriệt cười tao nhã, nhàng xoay người , làm động tác giết người nhìn vềphía Tạp Mỗ Nhi. Tà áo trắng theo trung quét vòng cung sắc bén.

      “Cảm ơn nương nương” Tiền Dung dập đầu tạ ơn, theo Tạp Mỗ Nhi rời khỏiNgọc Hoa cung.

      Ánh trăng sáng chiếu rọi vùng đất, Tiền Dung bước từng bước theo Tạp MỗNhi, nhìn đến bạo thất lúc trước, ánh mắt lên hoảng sợ.

      Gió thổi vù vù bên người, nàng ôm chặt hai tay vào người, do dự chút chạyđi. Ánh mắt Tạp Mỗ Nhi phát lạnh, nhảy cái chặn trước Tiền Dung, cười âmđộc: “Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao?”

      giơ tay đánh vào gáy nữ tử. Nữ tử sợ hãi mở to mắt, sau đó té xỉu trong lòngnam tử.

      Ngọc Hoa cung, nữ tử nghe được tiếng bước chân của Tạp Mỗ Nhi, mím môi cườicười, thướt tha bước vào phòng, bưng chén thuốc nấu xong cho Tiên Vu.

      “Ngọc Triệt, lẽ ngươi còn chịu buông tay sao? tại Kim Lang vương biến mất, mà là Kim Minh, người là Thanh Thanh, cho dùngươi có cố gắng như thế nào …” Tiên Vu chống giường đứng dậy, lại đột nhiên ho khan.

      Nhìn nữ tử xuyên qua hơi nóng, vẻ mặt có chút hung dữ. Nàng tức giận đặt chén thuốc lên bàn, cộp tiếng, nước bắn tung tóe: “ tại ngươi là phế nhân, quản nhiều như vậy làm gì, ta chỉ cần biết chỉ cần có hy vọng ta buôngtay”

      Tiên Vu giật mình, ánh mắt trở nên thâm trầm.

      “Còn nữa” Ngọc Triệt tăng thêm giọng điệu: “Mặc Thanh Thanh chết, chỉ cầnHoàng thượng uống ly trà kia, cả Hoàng cung là thiên hạ của ta”.

      Lời sắc bén, như cây chủy thủ sắc bén, chọc vào mắt người ta.

      Tiên Vu nhắm mắt lại, trong lòng có chút hối hận, tính tình Tiên Hoa bị và Phụhoàng làm thành như vậy, từ mất thương của Mẫu hậu, tính cách âmtrầm hết sức lợi hại, thích để tâm chuyện vụn vặt.

      “Như thế nào? Ngươi tin?” Ngọc Triệt vui sướng khi người gặp họa, nhìnthấy Tiên Vu nhắm mắt, cười nụ cười dữ tợn: “Nhanh thôi, ngươi biết lời tanói có phải là hay !”

      Ngưng Hương cư, cầm ly trà trong lòng bàn tay, Kim Minh thở ra hơi, ngơngẩn nhìn ánh trăng, thầm: “Nha Nha, rốt cuộc nàng ở đâu vậy?”

      Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Mạc Tang gõ cửa: “Hoàng thượng có tin tức của Thanh phi nương nương, có người nhìn thấy nhẫn Phượng ởbiên giới Vũ thành bán lấy tiền”

      Kim Minh đột nhiên đứng dậy, vội vàng mở cửa: “Ngươi sao?”

      “Thuộc hạ dám lừa gạt chủ thượng, chúng thần tìm đến cửa hàng cầm đồphát nhẫn Phượng mà Thanh phi nương nương thường mang, nhưng mà cóphải hay , thuộc hạ…”

      “Được rồi cần giải thích, chúng ta ra cung” Kim Minh vội vàng mở miệng, bước nhanh ra ngoài.

      Sắc trời tối, Kim Minh cùng Mạc Tang bị Hoàng Phủ Nam ngăn ở ngoài cung,cùng chúng thần tử quỳ mặt đất.

      “Hoàng thượng, tuyệt đối được”

      “Trẫm là Hoàng thượng, Trẫm muốn làm gì lẽ còn cần các ngươi đồng ýhay sao?” Đôi mắt lạnh lùng quét đến các đại thần, lại lạnh lùng nhìn Hoàng PhủNam, tên đầu sỏ gây nên chuyện này.

      “Hoàng thượng, Thái Thượng hoàng băng hà, thổ phỉ bạo loạn vùng biên giới,dân gian ngừng truyền lời đồn, toàn bộ đều liên quan đến hưng thịnh tiền triều, làm sao tại thời khắc này ngài có thể rời khỏi Hoàng cung vì nữ nhân? Hoàngthượng!” Hoàng Phủ Nam đầu, dập đầu mấy tiếng.

      “Nguyên nhân thổ phỉ ở biên giới gây bạo loạn là vì chuyện vương triều có người kế tục, lúc này Hoàng thượng tuyệt đối thể rời khỏi Hoàng cung!”Các đại thần cũng quỳ xuống chịu dậy.

      “Trẫm bây giờ khỏe mạnh, người kế tục như thế nào? Các ngươi mấy lão thất phu này đừng nhiều lời, nếu đám đều chém” Kim Minh hổn hểnmở miệng, án mắt lạnh lùng.

      “Hoàng thượng” Đại thần hô to, chịu nhượng bộ.

      Đột nhiên luồng tức giận như đám lửa từ từ bốc cháy trong người nam tử, cúi người, nhăn mày, tay trái dùng sức, nắm Hoàng Phủ Nam dậy, sau đó độcđể sát mặt mình vào mặt , cả giận : “Ngươi nên ép ta”

      Trong lòng Hoàng Phủ Nam run sợ, thân thể phát run, nhưng vẫn quật cường mímmôi.

      Nước ngày thể vua.

      Trong lúc vua và đại thần tranh chấp, nhưng nhìn thấy Hoàng thượng phát giận,bọn họ liếc mắt nhìn nhau, biết tiếp tục kiên trì hay là buông tha.

      Minh điện, Kim Huy đêm ngủ, vẫn đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn mặt trời dần lên cao, ánh nắng chiếu lên mái hiên, xuyên qua hành lang cổ xưa, chiếu lên khuôn mặt , làm cho gương mặt của trở nên nhu hòa hơn. “Vương gia” Nhung Thiên tiến vào, ghé vào lỗ tai , vẳ mặt Kim Huycó chút nặng nề, “Có tin tức của nàng?”

      “Vâng, Hoàng thượng muốn xuất cung tìm, lại bị Hoàng Phủ Nam dẫn các vị đại thần chắn ở cửa cung”

      “Ta để cho tìm được nàng trước” Kim Huy mạnh mẽ mở miệng.Nhung Thiên giật mình, ánh mắt có chút hoảng sợ: “Vương gia”

      thể bảo vệ tốt cho nàng, ta để mình lần nữa lại mất nàng”“Vương gia” Nhung Thiên rũ mắt, hiểu được nhẫn nại cực hạn củaVương gia.

      “Nhung Thiên, chúng ta xuất cung”

      “Vâng, Vương gia, nhưng Hoàng thượng, nơi đó…”

      Kim huy mở miệng, chỉ lạnh lùng cười. quá đủ rồi, muốn làm vật thế thân, cho dù tương lai chết già như Phụ hoàng như thế nào, ít nhất còn có hai mươi năm yên ổn, giống như tại, mỗi ngày lòng đau như cắt, giống như cái xác hồn”

      Nhung Thiên nhìn thấy ổn trong nụ cười tàn khốc của Kim Huy, xoay người vào thư phòng, đưa bức thư cho Kim Huy: “Vương gia, nếu người hạn quyết tân, Nhung Thiên cản người, Nhung Thiên biết mấy năm nay người đều chịu khổ, nhưng lần này cầu xin Vương gia hãy đọc bức thư này rồi hãy quyết định”.

      Kim Huy lạnh lùng nhận thư, mới đầu thèm để ý, nhưng sau khi nhìn thấy hai hàng chữ, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

      “Mộ Dung Vân Cẩm mang thai đứa con của Hoàng huynh?” kinh ngạc mở miệng.

      “Vâng, thưa Vương gia, thuộc hạn phái người hỏi thăm, hai tháng trước, Mộ Dung đại nhân bị Hoàng thượng làm cho thổ máu bệnh dậy nổi, thái độ đối với Mộ Dung tiểu thư càng kém. giờ nàng bị nhốt ở hậu viện, mỗi ngày an chay niệm phật, hôm qua Mộ Dung tiểu thư mới phát mình có cốt nhục của Hoàng thượng, nên chỉ có thể đến tìm Vương gia” Nhung Thiên trầm thấp mở miệng.

      “Bổn vương bỏ nàng, giờ nàng là phi tử của Hoàng huynh, lại còn mang thai nữa” Kim Huy cười lạnh.

      lâu sau, Kim Huy lấy danh nghĩa Hoàng đế ban công văn, tuyên bố Vân phi có thai, các loại lời đồn chấm dứt, thổ phỉ bạo loạn cũng tự chấm dứt.

      lần nữa, Kim Lang vương triều khôi phục như cũ.

      Uyển thành cách biện giới Kim Lang vương triều mười dặm, lại trấn của Đại Hách, là mảnh đất có ai quản lý, là chỗ hẻo lánh, nhà cửa thưa thớt gió bắc thổi vù vù lạnh thấu xương làm cho người ta được mở mắt.

      Uyển thành là thành thị nổi tiếng có nhiều nô lệ, người ở đây làm nông, buôn bán, bởi vì buôn người là trở nên nổi tiếng. Bởi vì là đất ai quản lý, lão đại Uyển thành là thành chủ, là gian thương, quang năm buôn bán mỹ nức, công khai rao hàng.

      Đài cao vây quanh là các tú bà và lão gia nhà giàu, ánh mắt đều sáng bóng, hung hăng nhìn các cao, hy vọng nhìn con mồi cảu mình.

      “Người thứ nhất, là tiểu Hồng, mười bảy tuổi, mọi người nhìn cái, da thịt mềm mềm, là người Tiên Nô, nếu mọi người cảm thấy hứng thú ra giá ” Bọn buôn người quơ roi, nắm lấy cằm , buộc nàng nhìn về phái mọi người.

      Ánh mắt lên hoảng sợ.

      “Cắt, da thịt mềm mềm… ta nhìn cũng sai” Trong đám nam tử dâm loạn, người nhảy lên đài cao, chỉ vào mặc áo trắng.

      đưa mắt nhìn, ánh mắt quật cường làm cho người ta rung động, khuông mặt tội nghiệp đáng thương làm cho người ta kìm lòng được mà muốn bảo vệ. này chính là Liễu Nha.

      Vốn ngày ấy tỉnh dậy, phát mình nằm ở nhà người dân, có hai vợ chồng nhận nàng từ tay tăng nhân.

      Sau khi thương thế khỏi hẳn, vốn định trở về Lang thành tìm Kim Minh, nhưng đường gặp phải binh lính Đại Hách, tự nhiên bị bắt làm nô lệ bán đến Uyển thành này.

      đúng, gương mặt điển hình tốt, xui xẻo” Lại có người phụ họa, đánh mắt ý nghĩ dâm loạn của nam tử.

      “Ta ra giá năm nghìn lạng” Trong đám người xuất nam nhân, đội mũ, toàn thân là áo choàng tím, gương mặt lạnh lùng che giấu dưới nón.

      Bon buôn người vui vẻ ra mặt, tiến lên nhận ngân phiếu, đẩy vào lòng nam tử “Đại gia, tại nàng ta là của ngài, ngài phải cẩn thận, nàng ta ngang ngược, rất khó đối phó”.

      Nam tử gật đầu, tiếp nhận , tháo dây thừng chân nàng ra, đẩy nàng lên ngựa, sau đó dắt ngựa, vững vàng xuyên qua đám người, con ngựa bên cạnh phát ra tiếng đát đát, theo chủ nhân.

      “Ưm” Liễu Nha bị chặn miệng, thể chuyện, chỉ có thể vùng vẫy, mắt thấy càng cách xa Hàn sơn.

      Mặt trời xuống núi, rốt cuộc nam tử cũng dừng lại trước đại viện to lướn, lập tức có người tiến lên mở cửa: “Rốt cuộc thiếu gia cũng trở về, lão phu nhân đều chờ kịp, người tìm được biểu tiểu thư sao? Ôi biểu tiểu thư…” Người kia nhìn thấy Liễu Nha làm cho kinh ngạc nên lời.

      “Lão Lưu, cần nhiều, tạm thời cần Lão phu nhân ta trở về, lát nữa ta dẫn biểu tiểu thư gặp Lão phu nhân” Nam tử mở miệng, lập tức ôm Liễu Nhã xuống ngựa vào bên trong.

      “Ưm” Liễu Nha kiên nhẫn nhìn chân, nam tử vén nón, lộ ra mái tóc vàng, sau đó là khuôn mặt tràn đầy ngạo khí, còn lên cuồng vọng, làm cho người ta phản cảm.

      Nam tử phải là Kim Minh, lại có đôi mắt xanh tóc vàng.

      Nam tử ôm nàng đến hậu viện, nha hoàn nhìn thấy nam tử tiến vào, lập tức quỳ xuống đất hành lễ: “Thiếu gia trở về, biểu tiểu thư…”

      “Yên nhi, cần hỏi, trước đưa biểu tiểu thư tắm rửa thay quần áo” Nam tử lạnh lùng thả Liễu Nha lên giường, lập tức ra khỏi phòng.

      Nha hoàn Yên nhi nhanh chóng chạy ra: “Thiếu gia, thiếu gia, người kia phải là biểu tiểu thư, nhưng có vẻ giống với biểu tiểu thư, nhưng mà…”

      “Đủ rồi, ta mói phải là phải, ngươi chỉ cần làm cho nàng giống biểu tiểu thư là được” Nam tử lạnh lùng mở miệng, ánh mắt đầy tức giận.

      Yên nhi cả kinh, chỉ có thể ngoan ngoãn trở về phòng.

      Liễu Như bị ném giường, thân thể bị ném đến choáng váng, vừa mới mở mắt nhìn thấy bức tranh mỹ nhân treo tường hấp dẫn, xinh đẹp, kiều mỵ, tóc vàng phất phới, đôi mắt xanh như mùa xuân nảy mầm, mê hoặc lòng người.

      “Ầm” Trong lòng Liễu Nha mất mác, này, giống như là… Đồng tử!

      tóc vàng mắt xanh trong truyền thuyết, nụ cười mê hoặc, dáng người xinh đẹp như nữ tử của Kim Vô Nhai, chính là người dùng sinh mệnh của mình hạ huyết chú – Đồng tử.
      Last edited: 24/3/16

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 99: Bí mật của nhẫn Phượng

      Thân thể Liễu Nha giằng co giường, biết tâm tình rét lạnh hay là mãnh liệt, chỉ cảm thấy hô hấp của mình như nặng nề, chậm chạp.

      “Ta cần biết ngươi là ai, nhưng thiếu gia ngươi là biểu tiểu thư chính là vậy, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn hợp tác với ta” Nha đầu kêu Yến nhi nhìn Liễu Nha đầy địch ý, giống như nhìn phải kẻ thù.

      Bị khăn che miệng, Liễu Nha chỉ có thể gật đầu, ư a mấy tiếng, Yến nhi tiến lên lấy khăn lau, xoay người tiến vào bình phong, lúc sau truyền đến tiếng nước chảy, sau đó là khí nóng mờ mịt.

      “Trước hết tắm rửa, thay quần áo, ta cho ngươi biết, nơi này là Ngự kiếm sơn trang, ngươi muốn trốn cũng trốn thoát” Nha hoàn kia xong liền cởi dây thừng người Liễu Nha.

      Cánh tay chết lặng, Liễu Nha được tự do, tiến lên nhìn bức họa, lại bị nha hoàn lôi kéo cái: “Nhanh tắm rửa, người ngươi hôi muốn chết, lát nữa lão phu nhân muốn gặp ngươi, biểu tiểu thư , lão phu nhân liền bị bệnh” Nha hoàn lẩm bẩm, kéo Liễu Nha ra sau bình phong, có thùng nước tắm cực lớn, nước trong veo rải cánh hoa hồng, nơi mùa đông giá rét như thế này hiếm thấy.

      “Nhìn cái gì, vừa nhìn là biết con biết đời, nhưng thứ này đều là chuẩn bị cho biểu tiểu thư, phải chuẩn bị cho ngươi” Yến nhi vui , tiến lên cởi áo giúp Liễu Nha.

      “Cảm ơn vị tỷ tỷ, ta tự mình cởi” Liễu Nha cười , nhưng quyết định chủ ý, cần chạy trốn, nam nhân tóc vàng mắt xanh có nhiều mối quan hệ với đồng tử.

      “Tùy ngươi, ta chỉ phục vụ biểu tiểu thư nhà ta, cũng thèm phục vụ người biết ở nơi nào nhô ra, còn nữa, tốt nhất là ngươi nên thành chút, nếu muốn chạy trốn, ngọn nến đỏ là kết quả của ngươi” Nàng lạnh lùng cau mày, bàn tay đập cái về phía ngọn nến, ngọn nến biến thành hai khúc.

      Cái miệng kinh ngạc mở ra, Liễu Nha dám tin nhìn cười hả hê, đây rốt cuộc là nơi nào, nha hoàn nho đều có võ công kinh người như vậy… Liễu Nha cảm thấy trán mình đổ mồ hôi lạnh, chút công phu mèo cào của mình sợ rằng… Cả người run rẩy cái, nhảy vào thùng tắm, bộ dáng nghe lời.

      Yến Nhi thỏa mãn gật đầu, bước ra khỏi bình phòng, lúc này Liễu Nha mới ngẩng đầu lên, quan sát căn phòng, bình phong khắc hoa chia nửa căn phòng, màn thêu hoa, giường ngọc, bốn bức tường treo bốn bức họa, trừ bức họa của còn lại là tranh sơn thủy, mát mẻ thanh nhã. bàn có khay trà bằng gỗ lim, bình ngọc cắm vài ngọn san hô, bức tường phía nam là bàn trang điểm.

      Vô luận là chỗ nào, đều có Lư hương mặc ngọc, bình phòng bằng ngọc, tranh họa mỹ nhân treo tường, đều cho thấy thanh nhã màng danh lợi, có thể thấy được đây là cao quý, mà gia đình này, theo tiểu nha hoàn là Ngự kiếm sơn trang, nhất định là gia đình giàu có.

      Liễu Nha ở bên trong thùng tằm nhìn chằm chằm bức họa , càng nhìn càng giống Na Đồ, ánh mắt đưa tình, nhất thời làm cho nàng nhìn đến ngây người.

      “Này, ngươi nhìn đủ chưa, tranh tranh sư tổ chúng ta để lại cho người phụ nữ hèn mọn như ngươi nhìn sao?” Nha hoàn kia xong tức giận tiến lên cuôn bức tranh.

      “Sư tổ?” Liễu Nha kinh ngạc, thầm tính toán mối quan hệ này.

      “Chờ biểu tiểu thư trở lại, ta mới lấy bức họa này ra.” Nàng ta tức giận hừ hừ, lấy từ bàn sách tập tranh khác, nhìn bức tranh sơn thủy hàng, xứng đôi.

      Nha hoàn nhìn Liễu Nha, cất bức tranh mĩ nhân cẩn thận mới đẩy cửa ra ngoài.

      Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn mình nàng, nàng vội vàng ra khỏi thùng tắm, tìm quần áo nhưng thấy, chỉ có thể tới bình phong mặc lại bộ quần áo màu tím.

      Ăn mặc xong xuôi, cửa phòng bị đẩy ra, Yến nhi nhìn nàng ăn mặc xong xuôi hơi có chút kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn có chút tốt, thay nàng chải tóc, thầm bên tai: “Ngươi chỉ là giả mạo biểu tiểu thư nhà ta, may Lão phu nhân mắt mờ lại hay hồ đồ, nếu thiếu gia cũng tìm người giả mạo về.”

      Liễu Nha gì, từ trong lời của nàng ta hiểu được khái quát.

      Ngự kiếm sơn trang, truyền thuyết từ thời thượng cổ có . trong trang có thanh kiếm, dùng bàn cổ từ thời khai thiên lập địa mà luyện thành. ngàn năm trước Hoàng đế thống nhất thiên hạ phong làm ngự kiếm, ban cho Ngự kiếm sơn trang, dù cho thiên hạ chia năm xẻ bảy nhưng thế lực khổng lồ của Ngự kiếm sơn trang vẫn như vậy, hơn nữa còn ngày càng lớn mạnh. Đến hôm nay, dưới dẫn dắt của thiếu trang chủ, Ngự kiếm sơn trang dần thoát khỏi thống trị của ba nước, tự lập thành nước.

      Nàng là giả mạo biểu tiểu thư, chính là Tố Cầm - biểu muội của Ngự Phong, từ có hôn ước với .

      “Ta cảnh cáo ngươi, Ngự Phong thiếu gia là của biểu tiểu thư nhà chúng ta, ngươi có thể tạm thời thay thế biểu tiểu thư nhưng thể có ý tưởng gì với Thiếu trang chủ nhà chúng ta, nếu ...” Nàng hất tay, cây nến nữa lại bị gãy đôi.

      Liễu Nha ngẩn ra, co quắp khóe môi, cái nha hoàn này chỉ biết dùng mỗi chiêu này sao?

      quần áo nhàng, ngũ quan u buồn, quyến rũ yếu đuối, phong cách xuất trần thoát tục, Liễu Nha hài lòng nhìn bộ dạng của mình trong gương, tưởng tượng ra biểu tiểu thư bị mất tích mấy ngày nay rốt cuộc như thế nào.

      “Biểu thiếu gia chờ ngươi trong phòng khách.” Yến nhi để cho nàng ngắm kĩ, đẩy nàng ra khỏi phòng.

      Dọc đường Liễu Nha chỉ mải giãy giụa, kịp nhìn trang viên này, từ lúc ra mới phát nó lớn khủng khiếp, nhiều hồ nước, cây bạch quả cùng những ngọn núi hình dạng kì lạ, như con hổ, mười ngọn núi, hình dạng hết sức li kì. Kiến trúc như núi, từ từ cao lên, đình đài, lầu các tinh xảo, đan xen nhau, hùng vĩ vô cùng, có thể so sánh với Hoàng cung Kim Lang vương triều.

      Nhớ lại Kim Lang vương triều, nàng kìm được mà thở dài, biết có chuyện gì xảy ra, tại sao mình lại rơi xuống núi, Kim Minh, Kim Nhật như thế nào? Nàng lo lắng cắn môi, nhịn được mà nhíu mày, bộ dáng lọt vào tầm mắt nam tử trong phòng.

      Giống, quá giống, nhất là bộ dáng nhăn mày của nàng, cực kì giống biểu muội Tố Cầm, nhưng mà... Trong mắt lên tức giận, bóp vỡ ly trà trong tay, máu theo ngón tay xuống trường sam.

      Nghe được tiếng động, Liễu Nha từ trong suy nghĩ hồi phục lại tinh thần, đưa mắt nhìn thấy nam tử trong phòng khách, tuấn mĩ vô cùng, tóc vàng mắt xanh, thân trường sam càng lộ ro vẻ thanh nhã, đáng tiếc giữa lông mày đều là mỉa mai, đáy mắt tràn đầy oán hận.

      “Thiếu gia tay của ngài?” Yến nhi ở sau lưng xông lên, lúc này Liễu nhi mới nhìn bàn tay nam tử bị mảnh vỡ ghim vào, máu từng giọt xuống, bộ trường sam màu đỏ như biến mất vô hình.

      Nhất thời sửng sốt, kinh ngạc ngước mắt nhìn nam tử tràn đầy tức giận, kìm hãm được mà lui về sau.

      Nam tử cự tuyệt Yến nhi băng bó, bước tới lạnh lùng đứng trước mặt nàng, khí thế lạnh lùng từ cao nhìn xuống.

      Liễu Nha cúi đầu, bộ dáng giống đến mức khơi dậy tức giận của nam tử, đưa bàn tay rỉ máu cham vào đôi môi, mùi vị tanh mặn làm cho nàng thể nhìn .

      “Ngươi là nha hoàn của ta, ta gì ngươi phải làm nấy, ngươi có quyền cự tuyệt.” xong cúi đầu xuống, đôi môi lạnh lẽo mang theo tức giận chiếm lấy đôi môi đào của , chiếc lưỡi linh hoạt mang theo tức giận chiếm đoạt hết mọi thứ.

      Nụ hôn bất thình lình làm cho Liễu Nha mở to mắt, Yến nhi hoảng sợ dùng bàn tay bé chặn miệng mình, phát ra được thanh nào.

      khắc sau, Liễu Nha hung hăng cắn, mùi tanh mặn nồng mãnh liệt cuốn tới.

      Nam tử khẽ hừ tiếng, đẩy nàng ngã mặt đất, dám tin nhìn .

      Lạnh lùng chạm vào vết máu nơi khóe môi, Liễu Nha cười nụ cười tàn nhẫn: “Ta phải là biểu muội của ngươi, ngươi có quyền đối xử với ta như thế.”

      Nam tử khát máu hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng, lửa giận ngùn ngụt bốc lên, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng,
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 99: Tiếp

      Liễu Nha sợ hãi, ngước mắt lên nhìn , trong nháy mắt, hai đôi mắt kịch liệt xung đột.

      Yến nhi ở sau lưng nhìn đến choáng váng, cái tên đầy tớ to gan này, thế mà dám cắn đầu lưỡi thiếu gia Ngự Phong.

      “Phong nhi, Phong nhi, Cầm nhi trở về chưa?” Sau lưng truyền tới thanh vội vàng của bà lão, Liễu Nha quay đầu nhìn lại, ở cửa nhìn thấy lão Lưu quản gia dìu lão phu nhân bước đến, quải trượng đầu rồng chạm vào sàn đá xanh kêu lên từng tiếng.

      tức giận trong nháy mắt dịu xuống, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Liễu Nha, ánh mắt vẻ cầu xin.

      Liễu Nha cao ngạo nhíu mày, hừ mạnh tiếng, đứng tại chỗ hề nhúc nhích.

      Liễu Nha nàng phải ai cũng có thể hôn, nàng ghét bỏ cau mày, lấy tay lau lau môi.

      Ánh mắt nam tử trở nên thâm trầm, bộ dạng như gió bão sắp nổi, khí thế vô cùng. Lúc nam tử gần phát tác, Liễu Nha bước từng bước nắm lấy tay lão phu nhân, vừa định mở miệng gọi nhưng biết lão phu nhân gọi là gì, vì vậy khổ sở nhìn nam nhân.

      Nam nhân dùng khẩu , Liễu Nha hiểu ý, giọng tiếng: “Bà dì”

      Lão phu nhân ngẩn ra, ánh mắt tốt, đưa bàn tay nắm lấy tay nàng, “Cầm nhi, tại sao giọng của con tại sao lại như vậy, tại sao…?”

      “Bà nội” Đúng lúc ấy, Ngự Phong tiến lên cắt đứt lời của lão nhân, “Bà nội, biểu muội cảm lạnh, giọng hơi khác chút”

      Phối hợp với nam nhân, Liễu Nha giả vờ ho hai tiếng.

      “Cầm nhi, bên ngoài mưa to gió lớn, con cần chạy lung tung, có gì vừa ý có thể với bà dì, cái gì bà dì cũng đồng ý với con”

      Nàng cầm chặt tay Liễu Nha, giọng .

      Tim nàng cứng lại, nhìn gương mặt dãi nắng dầm sương của lão phu nhân, như gặp được bà nội vẫn luôn thương nàng, nhất thời trả lời: “Con nữa, ở lại cùng bà dì.”

      Lão phu nhân nghe thấy lập tức cười vui vẻ.

      Nam tử nhìn Liễu Nha, ánh mắt thoáng lên ánh sáng quỷ dị, như có điều suy nghĩ.

      Đưa lão phu nhân trở về phòng, để tránh bị phát , Liễu Nha cự tuyệt ở lại cùng bà.

      Phòng khách, nàng ngườiồi ngay ngắn ghế tròn, ngước mắt nhìn nam tử.

      tại nàng hiểu vì sao nam tử này lại tức giận như vậy, là vì vị Tố Cầm biểu tiểuthư kia.

      tại muốn .” Liễu Nha nhướng mày, nhìn nam tử ngườiồi ngay ngắn ghế, bộ dáng tức giận của cùng Kim Minh có mấy phần giống nhau.

      Liễu Nha khẽ thở dài, lại bắt đầu nhớ tới Kim Minh.

      “Từ giờ trở , tên của ngươi là Tố Cầm, là biểu tiểu thư của Ngự kiếm sơn trang, là vị hôn thê của Ngự Phong ta, mặc kệ ngươi trước kia là ai, từ khi vào đây, ngươi chỉ có thể làm Tố Cầm mãi mãi.” Nam tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Nha, ngữ khí lạnh lùng.

      “Tại sao? Bởi vì ngươi bỏ ra năm nghìn lượng bạc? Chỉ cần ngươi đưa ta về nhà, ta có thể trả lại cho ngươi, vạn lượng cũng được.” Liễu Nha cau mày.

      Vĩnh viễn? Nàng muốn suốt quãng đời còn lại đều ở nơi này, Kim Minh, còn cả Kim Nhật nữa, những người này nàng bỏ được.

      “Đừng để ta phải lại lần nữa, cả đời này ngươi đừng nghĩ bước ra khỏi Ngự kiếm sơn trang nửa bước” Nam tử kiên nhẫn nhếch môi , lạnh lùng đứng dậy. “Tất cả mọi thói quen của Tố Cầm, Yến nhi cho ngươi biết, từ giờ trở , ngươi chỉ cần diễn tốt vai này là được” bước nhanh ra ngoài, bóng dáng có chút đơn.

      “Đợi !” Liễu Nha ngăn cản , “Ta cũng qua, ta ở đây mãi mãi, ta có chuyện của ta, huống chi, tại sao ngươi tìm người khác giả dạng Tố Cầm?”

      Lửa giận hừng hực lóe lên trong đôi mắt xanh của nam tử, vươn tay, phịch tiếng, vị trí chỉ cách đầu nàng hai cm, cắn răng mở miệng: “Từ giờ trở , ngươi chính là Tố Cầm”

      “Nhưng...” Liễu Nha vừa muốn giải thích, Yến nhi ở phía sau liền lôi kéo nàng.

      “Ngươi chỉ là tên đầy tớ, phải hiểu thân phận của mình, nếu phải dung mạo của ngươi giống biểu tiểu thư ngươi sớm bị thiếu gia ném cho sói ăn rồi” Yến nhi kéo nàng trở về.

      Liễu Nha quật cường nhìn nam tử chịu rời .

      Yến nhi đẩy nàng, rốt cuộc qua hành lang, thấy vị đại thần kia nữa, Yến nhi mới giải thích với Liễu Nha.

      “Ngự Phong thiếu gia tính tình rất tốt, nhưng biểu tiểu thư thích , ... đúng là kẻ đáng thương” Yến nhi thở dài hơi.

      Thiếu gia rất thích biểu tiểu thư, nhưng biểu tiểu thư lại cùng kiếm khách bỏ trốn, lần này thiếu gia ra ngoài tìm nhưng biết tại sao lại mang nàng về.” Yến nhi xong, vẻ mặt hết sức buồn bã.

      “Thiếu gia đợi biểu tiểu thư rất lâu. Tiểu thư thích tắm hoa, dù trời đất băng tuyết nhưng thiếu gia vẫn xây chỗ trồng đầy hoa, năm nay lần đầu tiên hoa nở vào mùa đông, vốn cho tiểu thư niềm vui, nhưng nghĩ đến...” Yến nhi lại thở dài lần nữa, nhìn tới Liễu Nha, mình về phía trước.

      Liễu Nha quay đầu nhìn lại, nhìn sang nam tử ngườiồi trong nhà hoa, có chút xúc động, liền ngoan ngoãn theo Yến nhi.

      Tiểu thư thích uống trà, thích nhất là trà Long tỉnh.

      Tiểu thư thích ngâm thơ, thích nhất là Ngu Mỹ Nhân.

      Tiểu thư thích quần áo màu tím, thích nhất là...

      Hai ngày sau, Liễu Nha đều đọc qua những thói quen của biểu tiểu thư, đến buổi tối thứ ba, Ngự Phong mới để cho nàng ra ngoài, ăn cơm với lão phu nhân.

      Ở đây hai ngày, nàng với Yến nhi, hỏi được lai lịch nữ nhân trong tranh, nhưng Yến nhi biết, chỉ biết đó là tổ tiên của Ngự kiếm sơn trang, là bức họa Tố Cầm thích nhất.

      Lão phu nhân nhất định biết được người trong bức họa, nhưng sợ lộ thân phận, vì vậy bữa cơm đều hết sức cẩn thận.

      Sau bữa cơm chiều, Liễu Nha bảo Yến nhi mang bánh ngọt vào trong phòng, vừa ăn vừa nghĩ.

      Sắc trời tối dần, trăng bắt đầu nhô lên, nam tử áo tím đứng ở khúc quanh hành lang, úp tay sau lưng như thói quen, vào đình viện, nhìn thân ảnh màu trắng của , ánh mắt trở nên dịu dàng.

      “Cầm nhi...” giọng, giây sau vẻ mặt trở nên dữ tợn.

      Ba ngày trước, ở khách sạn Uyển thành, tìm ngày đêm rốt cuộc cũng tìm thấy biểu muội mà nhất.

      “Rầm!” tiếng, lạnh lùng đẩy cửa ra, nhìn hai người ngườiồi giường dậy, kéo chăn gấm đắp thân thể bọn họ.

      Cảm giác của trong nháy mắt đổ vỡ.

      nhìn giường, tóc tai xộc xệch, cổ còn lưu lại ấn kí, nàng run sợ nhìn , rúc chặt trong lòng nam nhân kia.

      “Biểu ca” Nàng kêu , thanh yếu ớt, hai tròng mắt van xin.
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 99: Tiếp

      “Biểu ca, ta thích ngươi, ta , từ lần đầu tiên nhìn thấy ta liền thích , biểu ca, cầu xin ngươi thành toàn cho chúng ta, cầu xin ngươi” Nàng khỏa thân quỳ gối ở giường dập đầu cầu xin , nam nhân vô dụng chỉ biết ngơ ngác nhìn , sợ đến choáng váng.

      từng nghĩ đến biểu muội băng thanh ngọc khiết của mình, hung hăng quay mặt .

      từng đến quên mình, tại chỉ có cảm giác đau đớn, đau đến nỗi biết phải làm gì.

      thích nàng, từ được cha mẹ dạy bảo đây là thê tử tương lai của , toàn tâm toàn ý đối với nàng, đổi lại là cảnh tượng vô sỉ như vậy.

      ra về, thất tình, đơn, đau đớn cắt nuốt tâm can , cho đến khi nhìn thấy quật cường khuất phục ở chợ nô lệ.

      Môi đào, gương mặt đáng thương, cực kỳ giống , chút do dự bỏ tiền mua nàng. Nhưng khi ôm lên, tim lại trống rỗng.

      Tố Cầm thể trở về, cả đời này, sống cùng với vật thay thế nàng.

      Nam tử đứng dưới bóng cây, đột nhiên nở nụ cười châm chọc.

      lạnh lùng đẩy cửa phòng, thân thể cao lớn chứa tức giận dựa lưng vào cửa phòng.

      Cửa phòng bị người thô bạo đẩy ra, Liễu Nha sợ hãi đưa mắt nhìn , vừa nhìn đến ánh mắt khát vọng tình dục của , Liễu Nha thầm kêu tiếng tốt.

      Nam tử neo mắt lại, đối với mắt khiếp sợ và vô tội liền cảm thấy tức giận, trong đầu nhảy ra hình ánh trần truồng, trong nháy mắt cố gắng khắc chế ý nghĩ và dục vọng của mình, liền sụp đổ, thua cuộc.

      tiến lên, hô tiếng: “Yến nhi,ngươi ra ngoài”

      Yến nhi hoảng sợ nhìn cái, vội vã qua , bịch tiếng, khép cửa phòng lại.

      Hai tròng mắt Liễu Nha lên sợ hãi, nàng ngửi thấy mùi rượu trong khí, lại nhìn tròng mắt đỏ ngầu của nam tử, nàng đứng dậy từ từ lui về sau.

      Nhớ thương, đau lòng, u mê, oán hận cùng với độc trong nháy mắt ùn ùn kéo đến, nam tử lập tức nhào qua.

      Liễu Nha linh hoạt tránh qua, hắn nhào vào bàn, bịch một tiếng, bánh ngọt trong mâm sứ rơi xuống đất.

      Ánh mắt nam tử nhìn Liễu Nha u mấy phần.

      "Ngươi cần tới đây, ngươi là Ngự Phong đúng ? Ngươi nhận nhầm người rồi, ta phải là Tố Cầm, tên của ta là Liễu Nha!" Liễu Nha gọi hắn, hi vọng có thể làm cho hắn tỉnh táo một chút, nhưng dục vọng trong mắt nam tử càng mạnh, gương mặt tuấn tú lại gần, cuối cùng hắn vươn tay, kéo lấy tay nàng, lật tay một cái chuyển tới chiếc eo của nàng.

      "Ta biết ngươi phải là Tố Cầm, ngươi căn bản xứng. Ta chỉ muốn phát tiết, đem nỗi hận nàng phát tiết lên người ngươi." Hắn nhìn nàng, vô cùng tỉnh táo.

      Càng như vậy nàng càng sợ hãi, nàng hung hăng quay đầu, dám nhìn tròng mắt đỏ ngầu của hắn, muốn suy nghĩ cách trốn thoát.

      "Ngươi đừng cho rằng ta biết ngươi nghĩ gì. có lệnh của ta, ai có thể rời khỏi Ngự kiếm sơn trang. Hắn quyết tuyệt mở miệng, ánh mắt dữ tợn.

      Hít hít khí, nàng ép mình phải tỉnh táo. Bàn về bản lĩnh, nàng phải là đối thủ của hắn, bàn về mưu trí.... Nàng chu môi, "Được, ngươi đã muốn ta cho ngươi, vị trí phu nhân của Ngự kiếm sơn trang chắc có nhiều người muốn ?"

      Tròng mắt màu xanh của nam tử phát ra ngọn lửa kịch liệt, hắn đẩy ngã nàng mặt đất, khóe môi hung hăng co quắp. "Ngươi đừng mơ, trước kia ta cầu xin ngươi ở lại, cho ngươi vị trí này, ngươi cần. Hiện tại, coi như ngươi trở lại ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi, ngươi là tiện nhân!" Hắn ném bánh ngọt dưới đất về phía nàng, nàng tránh, mặc kệ bánh ngọt ném lên trán.

      Nàng nhìn nam tử, nhỏ giọng nói: "Bây giờ có thể rồi sao? Ngươi phát tiết đủ chưa? Ta có thể nghỉ ngơi được rồi chứ?" Nàng bước ra cửa phòng, từ từ mở cửa.

      Một cơn gió lạnh thổi tới làm cho thần trí nam tử tỉnh táo lại. Hắn kinh ngạc nhìn gái, trán, tóc đều là bánh ngọt, đôi mắt khát máu dần dần bình tĩnh lại.

      Hắn sửa lại áo, ra đến ngoài cửa lại quay đầu nhìn nàng, sau đó nhấc chân rời . Ầm! Cửa phòng nặng nề đóng lại, Liễu Nha dựa vào cửa phòng, thở hổn hển. Quá đáng sợ, nàng phải nhanh chóng tìm ra bức họa, nếu quả thật là đồng tử, có liên hệ rất lớn với gia tộc này, nói chừng có thể giải được Huyết chú, có phương pháp làm cho Kim Nhật tỉnh lại.

      Nhưng mà phải nhanh lên, nàng cũng biết nam nhân kia lại phát điên lúc nào nữa.

      Gió thổi qua nhánh cây, xào xạc. Nam tử quỳ trong ̀nh, nắm chặt sợi tóc, mặc cho tình khắc ́t say đắm kéo đến, bao phủ ngập đầu hắn.

      Ta là một kẻ hèn nhát, là người hiểu được tình - lời nói của Tố Cầm lại vang lên bên tai, hắn ngẩng đầu hét lên, tiếng gào thét như vọng khắp cả sơn trang.

      Một đêm này Liễu Nha dám lười biếng, giữ nguyên quần áo, tựa đầu vào giường mơ mơ màng màng đến sáng.

      Sáng sớm, nàng bị ánh mặt trời làm cho tỉnh giấc, dụi dụi mắt, rửa măt xong liền mở cửa phòng.

      Hôm nay đẹp trời, mấy ngày lo lắng, ngay cả nhiệt độ cũng cao lên.

      "Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh" Yến nhi lạnh lùng mở miệng, vui nhìn nàng.

      "Thật xin lỗi, tối qua ta hơi mệt một chút." Liễu Nha cúi đầu, bộ dáng nghe lời.

      Yến nhi lạnh lùng nhìn, "Bưng vào ." Nha hoàn phía sau bưng một cái chậu trâm hoa, tất cả đều mới.

      "Đây là..." Liễu Nha nhíu mày, vội vàng hỏi nàng.

      " phải đưa cho ngươi, chỉ cho ngươi mượn mà thôi. Hôm nay là ngày sinh của Quan nương nương, lão phu nhân muốn miếu dâng hương, bảo ngươi cùng." Lời nói nàng ta cay nghiệt, bàn tay rảnh rỗi mặc quần áo cho Liễu Nha.

      "Dâng hương?" Trong lòng Liễu Nha vừa động, có lẽ đây là cơ hội chạy trốn duy nhất, nhưng mà bức họa kia, thôi được, chờ quay trở lại Kim Lang vương triều, bảo Kim Minh cho một đạo thánh chi, bảo giao ra, còn tiết kiệm một chút sức lực.

      Nàng quyết ̣nh chủ ý này, tâm tình lập tức vui vẻ, ngồi đàng hoàng trước bàn trang điểm, để Yến nhi giúp mình mặc trang phục.

      Lúc đeo trâm lên, tay Yến nhi cầm cây trâm đột nhiên ngắm ngay vào huyệt thái dương của nàng. "Ta hỏi ngươi, tối hôm qua thiếu gia...các ngươi có hay ..." Lời nói chưa dứt, sắc mặt trở nên sắc bén khác thường.

      Nhìn qua gương, Liễu Nha nhìn thấy Yến nhi tay cầm cây trâm, trong lòng run lên, vội vàng xua tay: " có, có, ta đã lập gia ̀nh, đối với thiếu gia các ngươi có ý nghĩ gì hết, ngươi yên tâm ."

      Rốt cuộc Yến nhi cũng hài lòng cười cười, động tác nhẹ nhàng cài trâm cho Liễu Nha, sau đó nhìn trái nhìn phải.

      "Thật xinh đẹp!" Nàng than thở, ánh mắt trong suốt, biết lời nói có thật lòng hay , nhưng lại bị sự sắc bén của nàng ta làm cho sợ hãi, mồ hôi toát ra toàn thân. Nơi này, nên ở lâu...
      Last edited by a moderator: 29/3/16
      Elise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :