1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Máu tanh

      Lục Ánh đứng ở sau lưng Liễu Nha đột nhiên rùng mình cái, móng tay đỏ thắm sắp muốn cấu vào trong tay Liễu Nha.

      "Đừng sợ, có ta ở đây!" Liễu Nha mở miệng khẽ, cố sức rút cánh tay trở về, để tránh bị Lục Ánh giày xéo.

      "Thanh Thanh, ngươi sợ sao?" Lục Ánh ngược lại ôm hông của nàng chặt. Tiểu thái giám trước mặt mặc áo đen cụp mặt xách theo chiếc lồng đèn chậm rãi về phía trước cửa cung.

      " sợ!" Liễu Nha an ủi nàng ta, nàng có võ công, đó gọi là tài cao mật lớn.

      "Thanh Thanh, ta còn muốn hỏi ngươi, ngươi biết võ công khi nào, đánh bọn lão Ngô gào khóc, hơn nữa ngươi giống như có chút giống. . . . . ." Lục Ánh thao thao mở miệng, còn chưa xong, tiểu thái giám trước mặt vui ngoái đầu nhìn lại lườm nàng ta cái: "Đàng hoàng chút, cấm !"

      Lục Ánh bất mãn ngậm miệng nhắn lại, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm tiểu thái giám, nếu như ánh mắt có thể giết người, tiểu thái giám sớm bị nàng ta cắt thành tám khúc rồi!

      Hành lang trong cung dài, chuyển qua hai cửa cung, cửa hông, tiểu thái giám rốt cuộc dừng lại, chỉ vào gian phòng đen như mực trước mặt, giọng lanh lảnh: "Ngươi, vào bên trong!" chỉ chỉ Liễu Nha.

      "Ta?" Liễu Nha chỉ chỉ mình, lời còn chưa hết, trong phòng đen như mực đột nhiên đốt lên ánh nến, hai cung nữ áo trắng sâu kín ra, tư thế bộ giống như cương thi, thẳng tắp, có chút thanh.

      "Ta . . . . . . Ta !" Lục Ánh đột nhiên giống như điên ôm chặt lấy hông của Liễu Nha, siết nàng sắp thở nổi.

      "Tách họ ra!" Tiểu thái giám lạnh lùng , hai cung nữ khoẻ vô cùng, lạnh lùng kéo Lục Ánh tới bên.

      "Các ngươi. . . . . ." đợi Liễu Nha chuyện, hai người cung nữ tả hữu, đem lấy nàng bước lên bậc thang, vào trong phòng.

      "Ầm!" Cửa phòng bị lực mạnh đóng lại, cả căn phòng sót gì ra ở trước mặt của Liễu Nha, bàn gỗ ghế tử đàn danh quý, màn che màu nâu đỏ lay động, thảm hoa nhiều màu sắc, bốn bức tường treo mấy tấm tranh sơn thủy thanh nhã, bài trí cả gian phòng vô cùng phối hợp với gương mặt lạnh lùng của hai cung nữ.

      Liễu Nha còn chưa quan sát hết gian phòng, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai kinh khủng của Lục Ánh. " cần, Thanh Thanh, Thanh Thanh!" Tiếng kêu vang dội trong cung điện yên tĩnh có vẻ càng thêm trầm quỷ dị.

      Trong nội tâm Liễu Nha khẽ động, đột nhiên hiểu tiểu thái giám kia chỉ tạm thời buông tha mình mà thôi, mục tiêu của ta thực là Lục Ánh! Nàng xoay người, muốn xông ra, lại bị hai cung nữ ngăn lại, họ nhìn chằm chằm nàng, nháy mắt cái cũng nháy.

      " muốn mang Lục Ánh chỗ nào?" Liễu Nha gầm thét lên, hung hăng đập vào cửa phòng.

      "Ngươi phải gấp, trễ nhất đến tháng sau, ngươi cũng chỗ đó!" cung nữ hơi lớn tuổi trong đó sâu kín mở miệng, thanh của nàng ta y hệt gió thổi, lạnh lẽo làm cho người ta nghe mà cả người nổi da gà.

      "Thúi lắm, xem ra các ngươi đáng đánh đòn, các ngươi tốt nhất nên cho ta biết Lục Ánh đâu, nếu . . . . . ." Liễu Nha lớn tiếng , khuôn mặt nhắn tuyệt đỉnh làm người thương ra dáng vẻ hung ác muốn giết người cho sảng khoái, chẳng những trăm phần trăm bùng phát, hơn nữa mâu thuẫn khôn cùng, chắc chắn rồi, nét mặt có chút lực sát thương nào khiến hai vị cung nữ lười phải nháy mắt, hoàn toàn bỏ mặc nàng, tả hữu, giống như hai Môn Thần mặt đen giữ cửa.

      "Các ngươi làm như ta hát sao? Lại dám mặc kệ ta!" Cắn răng nghiến lợi, cước bay lên đá ngất nữ tử bên trái, trong mắt cung nữ bên phải thoáng qua vẻ kinh ngạc, nàng ta muốn kêu, lại bị Liễu Nha nhấc chân đá bay đến cạnh cửa, cửa gỗ chạm khắc bởi vì cung nữ va đập mà cọt kẹt tiếng rồi mở ra, ánh trăng sáng ngời chiếu vào.

      Nhanh chóng đóng cửa phòng lại, sau khi lách người đến hành lang, nguyên tưởng rằng có người nghe được động tĩnh trước đó mà ngó nhìn, nhưng có nghĩ đến cả tòa cung điện trầm lặng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng có nghe được.

      Cẩn thận lộ ra nửa đầu, lúc này Liễu Nha mới phát ra cả tẩm cung thế nhưng đen ngòm, đừng là người, dù là mèo cũng con! Nàng đứng dậy, mượn ánh trăng sáng ngời, dọc theo trí nhớ tới chỗ hành lang mới vừa rồi chia tay với Lục Ánh, nơi này có khóm tường vi, hoa màu trắng đẹp đẽ trong ánh trăng mờ, đáng tiếc cả tẩm cung tràn ngập khí vô cùng quỷ dị, để cho trong lòng người ta thoải mái.

      Nàng đứng tại chỗ, quan sát phương hướng hành lang thông qua, ước chừng 200 thước, nàng nhìn thấy cửa nách, ở bên trong cửa nách, có tòa cung điện bao phủ trong bóng tối, hình bóng tối tăm, vẻ ngoài giống như là vòng tròn lớn, toà kiến trúc biết tên mờ nhạt ở dưới ánh trăng sáng ngời.

      Trong nội tâm Liễu Nha khẽ động, vừa muốn lướt qua cửa nách tiến lên, cung điện bao phủ ở trong đêm tối, đột nhiên phát ra thanh quái dị, giống như sói hú.

      Liễu Nha xoay người lại, chân giày thêu đạp ở hành lang lát đá xanh, có bất kỳ thanh nào. hồi gió lạnh thổi qua, thế nhưng mang theo mùi máu tanh nồng xông thẳng lỗ mũi người. Liễu Nha bước nhanh hơn, ước chừng về phía trước 50 thước, nàng tới trước điện, cửa phòng treo hai miếng gỗ lim danh quý và khóa đồng nặng trĩu.

      "Chẳng lẽ đúng nơi này?" Liễu Nha tiến lên loay hoay khóa đồng, khỏi nhàng thở dài, lầm sao?

      Nàng nhụt chí xoay người, đúng lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng thét, cái thanh này nàng khá quen thuộc, là Lục Ánh! Liễu Nha nhanh chóng xoay người, đem đầu dính vào khe cửa nhìn, đôi mắt màu xanh biếc đột nhiên vừa vặn chạm phải đôi mắt nàng, giữa đôi mắt xanh biếc trong suốt phiếm ánh sáng lạnh lùng u ám, phiêu đãng hơi thở tử vong, tản ra cảm giác bị áp bức làm cho người ta hít thở thông.

      Tim nàng đập mạnh, kinh sợ lùi về phía sau ba thước, trong phòng, thanh Lục Ánh thét lên càng ngày càng lớn.

      "Con bà nó, thứ gì thế!" dòng máu nóng xông lên trong đầu Liễu Nha, nàng mặc kệ bên trong là ma quỷ quái gì, nàng phải cứu Lục Ánh, nhất định phải cứu, nàng xông lên trước, lại dám nhìn tình cảnh bên trong, chỉ dồn sức lực lắc mạnh khóa đồng, còn có ngón tay đục mở xích sắt.

      "Keng keng. . . . . ." Xích sắt cùng khóa đồng va chạm ở trong khí, vang lên tiếng kim loại ma sát, vọng về ở trong cung điện vào đêm khuya ấy chói tai, lúc này Liễu Nha lại quản được nhiều vậy, nàng quan tâm có kinh động người khác hay , chỉ điên cuồng dùng sức phá xích sắt, muốn kéo đứt nó.

      Lục Ánh ở bên trong, nhất định ở bên trong! Tay của nàng bởi vì đụng mà trở nên sưng đỏ, nhưng khóa đồng cùng xích sắt vẫn tiếp tục treo cửa phòng như cũ.

      "Lục Ánh, Lục Ánh, ngươi ở bên trong chứ?" Nàng chuyển sang đập cửa, lớn tiếng kêu lên tên Lục Ánh, tay bé hung hăng vỗ cánh cửa, cho đến khi bên trong truyền đến tiếng thét chói tai biến thành khóc thút thít: "Thanh Thanh, ta ở đây. . . . . . Ngươi mau cứu ta, cứu ta. . . . . . A!" thanh phía sau lập tức bị hồi tiếng cắn xé bao phủ, thanh kia ràng như vậy, làm cho người ta lập tức rợn cả tóc gáy.

      "Lục Ánh, ngươi chờ, chờ chút!" Liễu Nha vội vàng xoay người lại, muốn tìm dụng cụ có thể phá cửa phòng, bên trong góc cạnh cửa phòng, tảng đá lớn bị ánh sáng chiếu rọi tiến vào mi mắt của nàng.

      Nàng xông tới, muốn ôm tảng đá lên, nhưng tảng đá rất lớn, hai cánh tay của nàng vây vòng cũng ôm nổi, "A!" Nàng thở khẽ hơi, đặt mông ngồi mặt đất.

      "Thanh Thanh. . . . . ." Trong phòng giọng Lục Ánh từ từ yếu ớt, tiếng sói tựa như càng lúc càng lớn.

      Phía chân trời, trăng ngừng tản ra tia sáng, càng ngày càng sáng.

      "Lục Ánh, ngươi chịu đựng, ta tới cứu ngươi!" Liễu Nha tranh thủ thời gian vội vàng đứng lên, tức đỏ mặt, đôi tay lao lao nắm chặt tảng đá kia, trong lòng thầm đếm hai ba, hai mắt nhắm lại, dùng hết tất cả hơi sức, hòn đá kia chậm rãi dời xa mặt đất.

      Liễu Nha vui mừng trong lòng, cũng dám lười biếng, tảng đá quá nặng, nàng thể chuyển bước, chỉ khéo léo vòng góc độ, khiến thân thể nhắm ngay cửa phòng.

      Dùng hết toàn lực, lảo đảo tới bước, thân thể lại lảo đảo nghiêng về trước, thân thể ôm đá vừa đúng hung hăng đập vào cửa phòng.

      "A!" Liễu Nha kêu khẽ tiếng, biết làm vậy mình bị thương, nhưng vẫn ôm chặt, cùng hòn đá kia cùng nhau đụng vào cửa phòng gỗ lim.

      tiếng ầm vang, cửa phòng rầm tiếng đổ mặt đất, khóa đồng cùng xích sắt vẫn hoàn hảo như cũ, nhưng bởi vì Liễu Nha dùng lực mạnh, bản lề hai bên cửa phòng bật ra!

      Tảng đá lăn ra ngoài, Liễu Nha theo sát nhào vào đất, cánh tay nặng nề đập đất, lại tăng thêm sức nặng của đá, đau tan lòng nát dạ truyền đến, Liễu Nha kêu tiếng ai da.

      "Bịch bịch!" Trước mặt đột nhiên vang lên thanh khả nghi, giống như là thanh con vật khổng lồ di động mặt đất, đợi Liễu Nha đứng dậy từ dưới đất, mùi máu tanh nồng đậm nhanh chóng đến gần nàng, hô hấp của nàng cứng lại, thân thể cứng đờ, trong đầu đột nhiên xuất ánh mắt màu xanh biếc, nàng khỏi hít vào ngụm khí lạnh, thân thể nhất thời cứng lại, chỉ cảm thấy dòng máu nóng xông thẳng lên não. . . . . . Cái gì cũng thể suy tư. . . . . .
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Nhiên NhiênElise Tuyen thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Kim Lang
      Edit: quacauphale

      Ánh trăng sáng chiếu rọi vào gian phòng, vào lúc ngẩng đầu lên, trong nháy mắt Liễu Nha thấy cảnh tượng trước mắt, đó là con sói, giống như là con sói biến dị, bởi vì vóc dáng nếu so với con sói bình thường lớn hơn chút, tròng mắt xanh tối tăm, thân thể to lớn, bộ lông màu vàng, dưới ánh trăng sáng ngời phát ra ánh sáng vàng rực trùng hợp như lông chó Phần Lan lớn, còn có ít máu chảy xuôi xuống từ bờ môi. Từng thấy chó sói trong vườn thú nên cũng kỳ lạ, nhưng có nghĩ đến hôm nay lại phải đối mặt, hơi thở của Kim Lang phát ra nặng nề phun mặt nàng, mang theo máu tanh, mang theo gió lạnh, để cho toàn thân nàng bao phủ trong cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có.

      Nàng từ từ đứng lên, cặp mắt xanh biếc u tối hung ác di động theo động tác đứng thẳng của nàng, vào lúc Liễu Nha đứng lên, trong nháy mắt đó móng vuốt sắc bén hung hăng đánh về phía mặt Liễu Nha, Liễu Nha kinh hoàng, má ơi, dù là hài lòng lắm đối với khuôn mặt nhắn làm người thương của mình, nàng cũng hy vọng phía có vết sẹo, nàng nhanh chóng xoay người, tránh khỏi công kích của con sói, nhưng nó lại đạp cước người khác.

      Liễu Nha ngẩn ra, cảm giác mềm nhũn nhớp nhúa khiến nàng run sợ trong lòng nhìn xuống phía dưới, chỉ liếc mắt cái, nàng liền nhanh chóng nhảy ra phía sau, lại vừa đúng nhảy đến trước mặt con sói kia, làm thân thể to lớn của nó lảo đảo cái.

      Lục Ánh nằm mặt đất, ngực bị móng vuốt sắc bén cào rách, máu tươi ào ào chảy ra ngoài, nàng ta thấp giọng rên rỉ, sắc mặt bởi vì sợ hãi mà ra màu sắc tro tàn.

      "Đáng chết, hoá ra cẩu vương gia đó lại nuôi con sói giết hại sinh linh!" Liễu Nha hầm hừ ngoái đầu nhìn lại, chuyển mặt cái, con vật khổng lồ lại vọt tới trước mắt, môi nó dính đầy máu tươi của Lục Ánh nhàng xẹt qua mặt nàng, làm cả người nàng nổi da gà.

      Sói, con sói ăn thịt người, phải loại nuôi dưỡng ở trong vườn thú, mà là con sói mất dã tính!

      Tim Liễu Nha đột nhiên bị treo lên, sợ hãi làm cả người nàng run rẩy, nàng liên tiếp lui về phía sau, nhưng con Kim Lang cũng ép sát từng bước , nhưng mà lúc lướt qua bên cạnh Lục Ánh, nó giống như bị mùi máu tươi hấp dẫn, bỏ mặc Liễu Nha, ngoái đầu lại nhìn chằm chằm vào Lục Ánh nằm ngửa dưới đất.

      Liễu Nha đột nhiên ý thức được, đây là cơ hội vô cùng tốt để chạy trốn, nhưng nàng , phải Lục Ánh chỉ có con đường chết thôi sao? Trong đầu đột nhiên lên tình cảnh Lục Ánh cứu nàng từ trong tay lão Ngũ, Liễu Nha đột nhiên cắn cắn môi, trước khi Kim Lang đến gần Lục Ánh xông lên, dùng hết hơi sức kéo Lục Ánh ra phía ngoài.

      Trăng hơi nghiêng, mặt đất có bóng dáng loang lổ, Liễu Nha nhanh chóng kéo Lục Ánh tới trong vầng trăng sáng, nhưng bởi vì con Kim Lang bổ nhào về phía trước mà dám động nữa. Nhưng có nghĩ đến, hình như Kim Lang sợ ánh trăng, có đến gần phía trước, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.

      "Chẳng lẽ nó sợ trăng sáng?" Trong lòng Liễu Nha khẽ động, lấy hết dũng khí ngắm nhìn, Kim Lang có tiến lên bước.

      Hai người sói cứ thế giằng co, thời gian trôi cũng biết, chậm chạp mà đặc dính. Gió thổi qua cửa gỗ chạm khắc, khí mê ly tràn đầy máu tanh, dòng khí quanh quẩn giống như mộ yến. "Bang bang!" Rốt cuộc, nơi xa truyền đến tiếng báo canh, phá vỡ phần yên tĩnh làm người ta hít thở thông. là giờ sửu rồi!

      Vào lúc tiếng báo canh vang lên, trong nháy mắt Kim Lang nhanh chóng vọt vào trong điện, lúc chạy, bộ lông màu vàng óng phát ra tia sáng chói mắt ở dưới ánh trăng.

      "Sủng vật là khủng khiếp!" Liễu Nha lẩm bẩm , hơi sức toàn thân giống như bị rút hết, tê liệt ngã xuống mặt đất.

      Bên ngoài cửa cung, dưới ánh trăng, vị thiếu niên tà tính xinh đẹp như như có điều suy nghĩ nhìn mặt trăng vô tận, ánh trăng cũng chiếu vào trán thiếu niên, làm nổi bật ra ngũ quan tuấn mỹ, đường cong lưu loát dị thường, màu da nhẵn nhụi mà trong suốt, mang theo xinh đẹp có kẽ hở.

      "Vương gia, canh giờ sắp đến!" Người hầu tiến lên phía trước giọng .

      Tròng mắt đen mỹ lệ chậm rãi quay sang, nhìn vào hai mắt người hầu, nhàng mở miệng, thanh kia như khối băng trong suốt đụng vào nhau, mang theo thanh lạnh: " !"

      "Dạ!" Người hầu lĩnh mệnh, lúc xoay người, sắc mặt thế nhưng trắng bệch, mang theo kinh hoảng.

      Sau thời gian nén nhang, người hầu áo đen tè ra quần chạy trở về, lập tức vọt tới trước mặt nam tử: "Vương gia, xong. . . . . . . . . . . ."

      "Bình tĩnh !" Lời của nam tử ngữ mặc dù khá bình tĩnh, nhưng trong con ngươi đen ràng thoáng qua hốt hoảng.

      "Hai người nữ tử kia. . . . . ." Thị vệ hít hơi sâu, lời còn chưa dứt, chỉ thấy nam tử bước nhanh đến phía trước, vạt áo màu xanh nhạt vẽ ra đường cong tuyệt đẹp trong trung.

      "Ah?" Giọng nam kinh ngạc vang lên, Liễu Nha xoay người, mượn đèn lồng tay nam tử thấy nam tử trước mặt, cơn lửa giận xông lên đầu, nàng đặt Lục Ánh thoi thóp dưới đất, giận đùng đùng tiến lên, nắm lấy cổ áo nam tử, hai chân nâng lên, ngũ quan làm người thương hung hăng rối rắm ở chung chỗ, ở mặt tạo thành biểu tình kỳ quái, có chút hung thần ác sát, cũng có chút cầu xin thương xót, tóm lại vô cùng mâu thuẫn.

      "Ngươi là quá đáng, ngươi có thể nuôi sủng vật, nhưng tại sao có thể giết người bừa bãi? Ngươi là vương gia, mà có thể muốn làm gì làm sao? Nuôi sói, ngươi có thể cho ăn thỏ, cho ăn gà, tại sao cố tình là người? Hả?" Nàng lớn tiếng la hét, khuôn mặt nhắn hung hăng kề sát, cả đêm kinh khủng cùng trong lòng run sợ toàn bộ phát tiết vào người vị Vương Gia có nhân tính này.

      Kim Huy chậm rãi ngước mắt nhìn nàng, trong con ngươi đen mê người có khó có thể tin, ta nâng bàn tay lên, nhàng lau nước miếng bị nữ tử phun lên mặt, tròng mắt màu đen càng thêm u ám thâm thúy ở dưới ánh trăng, giống như lưu ly sáng rỡ, dưới quanh người tản ra hơi thở làm người ta lảng tránh.

      "Nữ tử lớn mật, lại dám động thủ với Vương gia, ta thấy ngươi chán sống rồi!" Thị vệ sau lưng tiến lên, lạnh lùng quát.

      Vung tay lên, Kim Huy ngăn cản thị vệ thêm gì nữa.

      Liễu Nha hung hăng trừng mắt nhìn ta, tay bé nắm chặt cổ áo Kim Huy cũng buông ra: "Còn mau kêu thầy thuốc? Lục Ánh sắp chết, sắp chết rồi đó!"

      Kim Huy nhìn khuôn mặt nhắn của nàng, vẫn nhúc nhích.

      "Ngươi gọi sao? Ngươi sợ ta đem chuyện ngươi nuôi sủng vật giết người bừa bãi ra sao?" Liễu Nha bị giận điên lên, nàng siết chặt cổ nam tử, sắc mặt của ta đỏ lên.

      Tròng mắt đen của nam tử trở nên tĩnh mịch, giống như là nghĩ sâu xa mấy khắc, ta lạnh lùng kéo tay Liễu Nha ra, ngoái đầu nhìn lại lạnh lùng : "Mời ngự y!"

      "Nhưng Vương gia. . . . . ." Thị vệ cả kinh, sắc mặt khó xử.

      "Mời ngự y!" Nam tử nhấn mạnh lần nữa, lúc chuyển con mắt nhìn về mắt xanh biếc lại thêm chút tính toán, khóe môi chậm rãi cong lên, lên nụ cười hồ ly.

      " vui vì ngươi có thể xuất !" ta mở miệng , tiến tới gần Liễu Nha, hơi thở mị hoặc khiến trái tim Liễu Nha nhảy bịch bịch.

      "Chẳng lẽ nàng là. . . . . ." Thị vệ giọng .

      Kim Huy chuyển con mắt đột nhiên trừng mắt liếc ta cái, ta hình như ý thức được cái gì, hề tiếp tục nữa.

      Liễu Nha chán ghét đẩy ta ra, cau mày : "Ta vốn thích loại người soái ca như ngươi, nhưng tại, ta cho ngươi biết, ta chán ghét ngươi, vô cùng ghét, ngươi chỉ là con sói khoác da người mà thôi!"

      Nụ cười như hồ ly của nam tử đột nhiên cứng ở khóe môi, gương mặt tuấn mỹ trong nháy mắt trở nên dữ tợn, ta tiến lên, nắm chặt cổ Liễu Nha, năm ngón tay giống như móng nhọn giữ chặt cổ họng của nàng, nàng giãy giụa, nhưng càng giãy dụa, hô hấp càng khó khăn, dần dần, hai chân của nàng rời mặt đất.

      Xong rồi, tại sao nhất thời miệng lưỡi cực nhanh, có bị Kim Lang ăn, ngược lại chết trong tay kẻ mặt người dạ thú! Ở thời khắc chuẩn bị mất ý thức, Liễu Nha ngây ngốc nghĩ vậy.
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: Dòm ngó tâm tư

      Vào lúc Liễu Nha khó thở, sắp mất thần trí, bàn tay nam nhân đột nhiên buông lỏng ra, khí trong lành lại hút vào trong lồng ngực, Liễu Nha há hốc miệng, tựa như con cá vàng thiếu dưỡng khí, tham lam hô hấp từng ngụm từng ngụm.

      Nam tử tiến lên, chậm rãi cúi đầu, cái cổ thanh mảnh của ta kề sát, trộm liếc tấm thân xử nữ của nàng, cười thần bí: "Nếu như ngươi có thể sống đến đêm trăng tròn tiếp theo, chuyện hôm nay ngươi mạo phạm Bổn vương liền xóa bỏ!" Liễu Nha ngẩn người, cảm giác hơi thở nóng bỏng của ta như vuốt ve da thịt mềm mại của nàng, qua hồi lâu, nàng mới đột nhiên hồi hồn, con bà nó, giống như nàng bị lão quái hơn nghìn năm sàm sỡ! Tức giận bùng lên, muốn đẩy ta ra, trong đầu đột nhiên ra ánh mắt hiểm của nam tử, cảm giác đau nhức cổ vẫn còn, sau khi nghĩ lại, chỉ cam lòng ngoái đầu nhìn lại, trợn lên giận dữ nhìn ta cái tỏ vẻ chính mình cũng là hùng hảo hán, thể khi dễ quân chủ.

      "Nhung Thiên, mang các nàng xuống, hầu hạ cẩn thận!" Nam tử ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng phân phó, nụ cười khóe môi dần dần đậm lên.

      Bị Nhung Thiên ném giống như ném khoai tây vào gian phòng, ngước mắt chỉ thấy cung nữ người ra người quỷ ra quỷ hôm qua, còn chưa kịp chào hỏi, Lục Ánh với vết thương chồng chất cũng bị ném vào.

      "Đại ca, xuống tay lưu tình, thấy người ta bị thương à?" Nha Nha đứng dậy, ngang ngược đem tay bé chống ngang hông, đợi Nhung Thiên tới ngoài trăm thước mới tức giận mở miệng.

      mặt hai vị cung nữ lộ vẻ gì rốt cuộc cũng từ từ có biểu lộ, khoé miệng co giật, toàn thân phát run, hơn nữa miệng sùi bọt mép chính là bị lên cơn điên loạn, nhìn thấy Nha Nha và Lục Ánh, giống như ban ngày thấy quỷ, bị sợ đến mặt xanh mét.

      Bị hai người nhìn chằm chằm làm cho sau lưng lạnh căm căm, Nha Nha cố sức đặt ngang Lục Ánh ở giường, ngại máu tươi làm cho y phục màu xanh của nàng nhuốm thành màu đỏ chói mắt.

      Ngự y tới, cẩn thận bắt mạch cho Lục Ánh, kê chút thuốc liền , vẻ mặt vội vội vàng vàng giống như phía sau có quỷ đuổi theo, lại nhìn cung điện bao phủ trong đêm đen, thế nhưng có thị vệ canh giữ, rất vắng lặng, giống như chỉ bốn người tồn tại.

      Lục Ánh có nguy hiểm đến tính mạng, mặc dù vết thương lồng ngực lưu lại vết sẹo, nhưng là gặp phải động vật hung ác, còn sống, là trời cao khai ân!

      Khi tất cả được dàn xếp xong xuôi, sắc trời cũng dần dần sáng, ánh mặt trời ngừng phát ra tia sáng lốm đốm, ánh vàng nổi lên.

      "Hai vị tỷ tỷ có tên gọi là gì?" Đưa tay và quên tươi cười, thời điểm Liễu Nha cầm chén thuốc thị nữ đưa cho, cười híp mắt mở miệng.

      Hai người thị nữ do dự hồi, vẻ mặt có chút kỳ quái, nhưng vẫn thấp giọng mở miệng: "Ta tên là Tố Tạp Na, đây là muội muội của ta, tên là Tố Mỹ Na!"

      "Tố Tạp Na, Tố Mỹ Na, ngày hôm qua xin lỗi, bởi vì vội cứu người, cho nên. . . . . ." Liễu Nha gãi gãi đầu, mở miệng xin lỗi, đứng dậy, trịnh trọng hành lễ.

      Tố Tạp Na và Tố Mỹ Na ngây ngẩn, hai người nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng xua tay ý là sao cả.

      Liễu Nha thấy hai nàng để ý, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc để xuống, ở địa bàn của người ta, dĩ nhiên phải biết co biết duỗi, nếu như bị nhìn vừa mắt, ở cổ đại này, chết cũng người nhặt xác, đáng thương!

      Mấy ngày kế tiếp, Liễu Nha và Lục Ánh ở trong tẩm cung, sáng trưa tối đều có người đưa đồ ăn tới, trừ Tố Tạp Na và Tố Mỹ Na ra, Liễu Nha chưa từng thấy qua những người khác.

      Vào cung ngày thứ ba, thương thế của Lục Ánh tốt hơn rất nhiều, có điều cổ họng bị Kim Lang cào nát, thể , cũng giống như bị kinh sợ hù dọa, tinh thần vẫn hoảng hốt, Liễu Nha cũng để ý tới những chuyện khác, ngày đêm vất vả hầu hạ nàng ta.

      Chuyển con mắt trông thấy Tố Tạp Na ra cửa, Nha Nha vẫn nhịn được lòng hiếu kỳ kêu nàng ta: "Tố Tạp Na, ta muốn hỏi chút, tại sao cung điện lớn như vậy lại có ai canh giữ? Trong vương cung, phải là canh giữ nghiêm ngặt sao?"

      Tố Tạp Na ngẩn ra, chậm rãi ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo: "Thanh Thanh nương, nơi này chỉ là hậu điện của vương cung mà thôi, nơi này là chỗ có người đến!" Nàng ta xong, nhanh chóng cúi đầu, giống như muốn nhiều lời.

      "A, vị Vương gia kia xa xỉ, phòng ở lớn như vậy lại dùng để nuôi con sủng vật!" Liễu Nha ngẩn ra, bất giác mở miệng.

      Thân thể Tố Tạp Na lập tức cứng đờ, hít vào ngụm khí lạnh rồi như chạy trốn. Bỗng dưng bỏ chạy khiến Nha Nha có chút giải thích được. Ba ngày nay, ánh mắt hai vị cung nữ kia nhìn nàng tràn đầy sợ hãi, giống như nàng chính là người đả thương Kim Lang.

      Chậm rãi bước ra cửa phòng, thời tiết tốt hiếm có, mấy tia sáng mặt trời phát ra chiếu lên mái vòm, xuyên qua hành lang xưa cũ tĩnh mịch, cung điện cổ xưa tang thương mỹ lệ. Hồ nước trong viện sóng gợn lăn tăn, sáng dưới ánh mặt trời khiến người ta thể mở mắt. Chân giẫm ở hành lang, vang lên thanh thanh thúy, nhớ đêm hôm đó, nàng từng nhìn thấy khóm tường vi, nở rộ xinh đẹp trong đêm tối, vì vậy tự chủ tới, mới vừa đứng lại, hoa tường vi màu trắng trong bụi rậm hơi có chút khác lạ, cành hoa lay động, vang lên xào xạc.

      Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, Nha Nha cúi người xuống, chậm rãi đến gần bụi hoa, nhàng vén lên, chỉ liếc mắt cái máu mũi lập tức dâng trào, thiếu chút nữa phun ra, tình cảnh chấn động lòng người cỡ nào, y phục xốc xếch đầy đất, thân thể kiện mỹ của nam tử hình thành đường cong duyên dáng, hoặc tới, hoặc chạy băng băng, nữ tử hồng nhuận xinh đẹp, trèo , đôi chân mỹ lệ được giơ lên cao, mười ngón tay cong, tạo thành đường cong hấp dẫn vô cùng. Tiếng rên rỉ mê hoặc nhàn nhạt, nghe vào trong lòng người, hơi ngứa ngáy giống như mấy ngàn con kiến bò!

      Hóa ra người cổ đại cũng phóng khoáng như thế, giữa ban ngày, trước công chúng, Nha Nha nhàng lau nước miếng bên khóe môi, chậc chậc xem hăng say, đôi mắt đen to linh lợi chăm chú nhìn chằm chằm sống lưng nam tử, nhớ tới cái đêm xuyên qua kia, nàng nóng lòng, có thấy của Khả Phong, biết sau lưng Khả Phong có hấp dẫn to lớn giống như nam tử này hay ?

      Mải xem hăng say, động tác của nam tử đột nhiên dừng lại, Nha Nha ngẩn ra, cảnh giác nhanh chóng xoay người, chưa được hai bước, sau lưng liền truyền đến giọng quát lạnh: "Người nào?" Ngay sau đó, cổ áo bị người ta kéo chặt.

      Cảm giác hít thở thông cuốn tới lần nữa, Nha Nha ảo não nhắm mắt lại, quên mất đây là cổ đại, có ai làm chỗ dựa cho nàng.

      "Ngươi còn muốn sao?" Giọng nam tử lộ ra rét lạnh, hơi thở lạnh lẽo lạnh lùng phun lên cổ nàng.

      Nhắm hai mắt, chậm rãi xoay người lại, nàng nâng hai tay bé lên, trung sờ soạng lung tung: " xin lỗi. . . . . . Ta lạc đường, ngươi có thể cho ta biết ra khỏi lùm cỏ này như thế nào ?" khuôn mặt nhắn lên vẻ điềm đạm đáng , khóe miệng làm bộ đáng thương, chiêu bài này, chỉ cần đứng đường cái, trước mặt lập tức rải đầy tiền bạc.

      "Ngươi. . . . . . Là người mù?" Nam tử ngẩn ra, giọng điệu có chút hoài nghi.

      "Phải . . . . . Quấy rầy ngươi ăn chó con rồi. . . . . . thanh ngươi ăn chó con là dễ nghe. . . . . ." Nha Nha bước sang bên bước, bộp tiếng ngã xuống đất, vì làm giống như , nàng còn rớt nước mắt.

      "Ưmh, là đau. . . . . ." Lông mày vừa nhíu, tay nhàng xoa nắn đầu gối, Liễu Nha gần như khổ sở lên tiếng, khuôn mặt nhắn càng thêm vừa thấy thương.

      Nam tử chậm rãi nheo mắt, lạnh lùng quan sát Liễu Nha, nữ tử sau lưng sột sột soạt soạt mặc xong y phục, tiến lên, nằm ở lưng của , cho ánh mắt ác độc vô cùng.

      "Chó con, nhanh !" Khóe môi nam tử đột nhiên cong lên lạnh lùng, xoay người lại nhàng nắm cằm nữ tử, trong ánh mắt đầy trêu đùa.

      Nữ tử thẹn thùng vỗ bả vai , làm động tác giết người lần nữa.

      Vẻ mặt nam tử lập tức trở nên kiên nhẫn: "Ta tự có chừng mực!"

      "Ngươi chuyện với chó con sao?" Đứng dậy liêu xiêu chỉ chực ngã sụp xuống dưới đất, Liễu Nha nhắm hai mắt ra điều lắng nghe.

      "Ngươi quả là người mù?" Nam tử tiến lên, lạnh lùng nâng cằm nàng lên, nhắm mắt lại, Liễu Nha cũng cảm thấy người này cố tình gây , cảm giác hít thở thông khó tả bao phủ khắp người nàng.

      "Ừm!" Liễu Nha gật đầu cái.

      "Vậy tốt, ngươi theo ta, ta dẫn ngươi ra ngoài!" Nam nhân lạnh lùng mím môi, lạnh giọng .

      "Được, cám ơn cám ơn!" Giọng nam nhân tốt, trong lòng Liễu Nha bắt đầu cuồng loạn, nhưng mà mặt lại vẫn bất động thanh sắc, sờ soạng tới.

      Nam tử đột nhiên dừng lại, lạnh lùng mở miệng: "Trước mặt chính là tiểu viện, ngươi về phía trước ba bước là đến!"

      Trước mặt Liễu Nha là hồ nước sóng gợn lăn tăn.
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Vật thay thế

      Ánh mặt trời sáng ngời chiếu rọi mặt nước, phản chiếu lên mặt Liễu Nha, bắn thẳng vào mắt nàng. Nàng dám mở to hai mắt, tuy nhiên mơ hồ cảm thấy bất an, hơi thở của nam tử giống như núi băng đè lên tim nàng, để cho nàng thể phản bác được.

      "Thế nào? phải ngươi lạc đường sao?" Nam tử cười lạnh, lời lạnh lẽo tới cực điểm giống như bùa đòi mạng, khiến trong lòng Liễu Nha kinh hãi.

      Nàng biết phía trước là cái gì, do dự, chậm rãi bước chân trái ra.

      "Thanh Thanh!" Xa xa truyền tới thanh của nam nhân, nam tử sau lưng ngẩn ra, nhanh chóng biến mất trong bụi rậm đầy hoa tường vi trắng, chỉ để lại trận gió lạnh và mùi thơm thoang thoảng người nam tử.

      "Làm sao ngươi ở nơi này? Mắt tốt đừng lung tung khắp nơi!" Nam tử cười tà tính tiến lên, kéo cánh tay của nàng, lời của ta dịu dàng cực độ nhưng hai bàn tay lại lạnh lẽo và cứng rắn.

      Liễu Nha ngơ ngẩn, trong khoảng thời gian ngắn biết mở miệng thế nào.

      Nam tử núp ở trong bụi hoa, tròng mắt màu xanh biếc đột nhiên tối sầm lại, lặng lẽ rời .

      Mùa thu, ánh mặt trời yếu ớt thong thả kéo dài, cho đến khi xuyên qua cây cối lưa thưa lá chiếu rọi lên mặt Liễu Nha, hồi lâu sau, bên tai lại truyền đến giọng nam: "Được rồi, phải vờ vịt nữa, có thể mở mắt ra!"

      Liễu Nha chậm rãi mở mắt ra, trông thấy hồ nước sóng gợn lăn tăn, hít vào ngụm khí lạnh, bản năng lui về phía sau bước, quay mắt lại, chống lại hai mắt cười giống như hồ ly của nam tử.

      "Vì sao ngươi vạch trần ta?" Nàng khẽ mở miệng, khi nghe thấy giọng nam vẫn còn cho là mình nghe nhầm, Huy vương gia ác độc khó dò thế nhưng giúp nàng!

      "Ta rồi, ta hi vọng ngươi có thể sống đến trăng tròn tháng sau!" Nam tử cười lạnh, "Nhớ kỹ, nên lung tung, cần tò mò, nếu , lần sau ta cũng cứu được ngươi!" Nam tử xoay người, lạnh lùng sải bước , trong khí, chỉ lưu lại giọng uy nghiêm của nam tử.

      nhàng vỗ lên trái tim kích động lo lắng, nhìn lại hồ nước trước mặt, hoàng cung, giống như nơi bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng người, mà vị Huy vương gia thần bí kia càng thể nhìn thấu, còn có đôi nam nữ tằng tịu với nhau ở chỗ này, đến tột cùng là người nào?

      Huy vương gia nhất định biết nam tử kia là ai, nhưng thân làm Vương gia cũng kiêng kỵ người ta. Liễu Nha vỗ đầu, thôi, nếu nghĩ ra được cũng cần nghĩ, đợi thân thể Lục Ánh tốt hơn, nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này mới là quan trọng nhất!

      Lúc này, nam tử tóc vàng mắt xanh đứng ở bên ngoài cửa cung, nhàng sửa sang lại quần áo hơi có vẻ xốc xếch, ngoái đầu lại nhìn ba chữ lớn 'Thanh Huy viên', khóe môi cười nhạt.

      Kim Huy chuyển qua hành lang, xa xa liền trông thấy Thái hậu nương nương chờ lâu, hôm nay nàng ta mặc bộ váy dệt sợi kim mỏng màu vàng, đầu đội mũ phượng tím, cao quý vô cùng, tay là vòng vàng nén, tuy người trung niên, lại rất xinh đẹp, sắc đẹp như trăng rằm, hình dáng như hoa sen, nhìn tổng thể vô cùng tuyệt thế tao nhã, chỉ là chân mày khóa chặt làm cho nhìn ra nàng ta có chút buồn buồn vui. Buổi trưa đầu thu hơi se lạnh, ánh mặt trời nhàn nhạt theo tán cây hắt xuống, chiếu rọi khuôn mặt Thái hậu làm càng thêm mập mờ .

      "Mẫu hậu!" Kim Huy tiến lên chậm rãi hành lễ, trường bào màu đỏ tía, đai lưng màu bạc vừa vặn tôn lên vóc người thon dài cao lớn của ta.

      "Hãy bình thân!" Thái hậu nhàng giơ tay lên, vẻ mặt tối sầm lại, phân phó về phía sau: "Các ngươi xuống trước, gọi các ngươi, cần hầu hạ!"

      "Dạ!" Chúng thị nữ bình thân lui ra.

      "Mẫu hậu, biển hoa bên Phí Nguyên Xuân còn đẹp?" Kim Huy ngồi xuống, lời cung kính khác thường.

      "Nào có tâm tình, hoàng huynh ngươi khiến mẫu hậu lo lắng!" Thái hậu giọng , ánh mắt ảm đạm.

      "Mẫu hậu, ra có chuyện ngài có lẽ nên biết. . . . . ." Kim Huy giọng , Thái hậu lập tức ghé tai lại, sau khi nghe xong, mặt tràn đầy ngạc nhiên.

      "Ngươi ? tốt quá, mỗi tháng lần, lần này rốt cuộc có ngoại lệ!" Thái hậu kích động , nhưng con mắt sắc chuyển cái, kỳ thực bởi vì nam tử chậm rãi tới mà sắc mặt tối sầm lại.

      mặt nam tử che chắn bởi mặt nạ hoàng kim hoa lệ, che kín nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt xanh dị cùng đôi môi xinh đẹp, khóe môi xinh đẹp chậm rãi lên đường cong mê người, nhanh chóng bước đến.

      "Ngoại lệ nào?" Nam tử tiến lên, đĩnh đạc ngồi ở trước mặt Thái hậu, cũng hành lễ.

      Thái hậu và Kim Huy liếc nhau cái, trong ánh mắt thoáng qua kinh hoảng muốn ai biết, nhưng rất nhanh, Thái hậu trầm lắng lại: "Minh nhi, mẫu hậu cùng Huy nhi đánh cược, ngươi có lấy xuống mặt nạ hoàng kim này hay !"

      Ánh mắt nam tử lạnh lẽo, mắt xanh dị từ từ sâu hơn: "Ta thích chiếc mặt nạ này!"

      "Ngay cả mẫu hậu cũng có ngoại lệ à?" Thái hậu cười khẽ, vì thành công che giấu quá khứ, trong tươi cười có chút dỗ dành.

      Nam tử hừ lạnh, lại chuyển con mắt nhìn về Kim Huy: "Hoàng đệ, trẫm vô cùng thích hậu điện - Thanh Huy viên vẫn để đó dùng, nếu như hoàng đệ dùng tới, trẫm muốn thu hồi!"

      Kim Huy ngẩn ra, nâng tròng mắt màu đen lên nhìn , nhanh chóng liên tưởng đến Liễu Nha, chẳng lẽ còn muốn đẩy Liễu Nha vào chỗ chết? Sắc mặt của Thái hậu cũng biến đổi.

      " tốt, tại sao phải lấy lại viện bỏ hoang? Minh nhi, phụ hoàng ngươi từng , cho ngươi vào viện đó!" Thái hậu giọng , sắc mặt nặng nề.

      "Mẫu hậu, trẫm là Hoàng đế, ngay cả quyền lợi muốn cái viện bỏ hoang cũng có sao?" Nam tử hừ lạnh, xoay người, dải tóc vàng tạo thành đường cong hoàn mỹ, "Lại , phụ hoàng muốn ta làm ta đều làm, còn muốn gì nữa?" Giọng điệu của bỗng nhiên trở nên lạnh băng, trong con ngươi màu xanh biếc thoáng qua ánh sáng hời hợt, lại che giấu oán hận thấu xương.

      "Hoàng huynh, ngươi vẫn còn oán hận phụ hoàng sao? ra . . . . . ." Kim Huy ngẩn ra, nhịn được mở miệng, lại bị Thái hậu cắt đứt: "Minh nhi, ngươi muốn, mẫu hậu phái người giúp ngươi quét dọn!"

      " cần, trẫm phái người !" Nam tử xoay người, giọng lạnh lẽo như cũ.

      Đợi bóng dáng màu vàng biến mất ở cuối vườn hoa, mặt Thái hậu đột nhiên bày ra vẻ mặt khổ sở.

      "Mẫu hậu, người tội gì, hoàng huynh hai mươi lăm tuổi, nên biết tất cả chuyện của mình, ngươi lừa gạt như vậy, chỉ khiến chuyện càng ngày càng hỏng bét!" Kim Huy giọng .

      " được, thể , ngươi nhìn thấy, bởi vì Vân nhi chết mà trở mặt thành thù cùng phụ hoàng ngươi sao, nếu như cho biết, ra Vân nhi là bởi vì . . . . . . chịu được!" Nữ tử hạ mi xuống, thanh bởi vì đau lòng mà trở nên mơ hồ .

      Kim Huy gì, bên môi chỉ nổi lên tia làm người ta nhìn thấu. Ở mặt chợt lóe rồi biến mất, ta lại nhàn nhạt câu: "Mẫu hậu, chỉ bởi vì hoàng huynh phải . . . . ."

      "Huy nhi, vĩnh viễn đừng vọng tưởng thứ ngươi chiếm được!" Sắc mặt Thái hậu trầm xuống, ngước mắt, mắt bởi vì khóc thút thít nên hơi sưng đỏ.

      Kim Huy cười lạnh thành tiếng, ánh mắt loé lên ánh lạnh như lưỡi dao trong đêm tối, "Mẫu hậu, ta chưa từng vọng tưởng qua!" Thân thể cao lớn đứng thẳng lên, khóe môi mân chặt thành đường cong mập mờ : "Ta là vật thay thế, từ lúc ta sinh ra được sắp đặt, điểm này, ta ràng hơn so với ai khác!"

      Đợi bóng dáng nam tử biến mất nơi tận cùng hành lang, Thái hậu vẫn trầm mặc chậm rãi ngước mắt, hai mắt ngăm đen giống như nước hồ mùa đông tĩnh lặng, chỗ sâu đáy mắt hình như lại cất dấu tịch mịch rét lạnh tận xương.

      "Ta, cảm giác phải là!"

      ---
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Kim Lang Vương

      Mạc Thương lặng lẽ ngước mắt nhìn nam tử nửa nằm ở giường tơ vàng lạnh như băng, đỉnh đầu hạ xuống thấp hơn. Áp lực vô hình từ người nam tử tỏa ra giống như tòa núi lớn đè nặng ở người ta.

      Từ trước đến giờ nam tử vẫn luôn tình bất định, mặc dù Mạc Thương theo chủ tử mười năm, nhưng vẫn hiểu tính khí nam tử.

      "Chuyện điều tra như thế nào?" Nam tử lạnh lùng mở miệng, cánh tay khẽ động, tóc dài màu vàng kim như da lông động vật, như nước cam lẳng lặng chảy xuôi người của , lướt qua trường bào sợi tơ màu vàng sáng, trôi xuống sàn nhà bạch ngọc. Đôi môi xinh đẹp khẽ nhúc nhích, tròng mắt màu xanh biếc giống như cây liễu đâm trồi lúc đầu xuân, xa xa mà vô tận, nhìn thấy đáy, chỉ là trong đôi mắt trong suốt màu xanh lại phiếm ánh sáng quỷ dị khó dò.

      Nam tử chính là đương kim Hoàng đế Kim Minh, chỉ là lúc này mặt mê hoặc lòng người còn có mặt nạ hoàng kim làm người ta kinh hồn bạt vía nữa.

      "Hành tung của Huy vương gia rất bí hiểm, thuộc hạ tiến hành truy tìm chậm chạp, nhưng có thể khẳng định, hình như Huy vương gia tiến hành nhiệm vụ bí mật nào đó, có điều nhiệm vụ đó chỉ có Huy vương gia và Nhung Thiên biết, thuộc hạ rất khó hỏi thăm được nội dung cặn kẽ!"

      " sao?" Nam tử mím môi cười khẽ, khóe môi nhếch lên độ cong mê hoặc lòng người, "Ở Thanh Huy viên?"

      Mạc Thương ngẩn ra, trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua kinh ngạc, chậm rãi gật đầu cái.

      "Đây chính là chỗ tốt, vườn hoa tường vi!" Nam tử chậm rãi đứng dậy, trong tròng mắt xanh biếc tối tăm thoáng qua mập mờ . "Hơn nữa còn có nữ tử coi trẫm như kẻ ngu ngốc!" Con mắt sắc của từ từ lạnh lẽo.

      "Hả?" Mạc Thương càng thêm cả kinh.

      "Mạc Thương, trông trẫm ngu ngốc sao?" Câu sau cùng của nam tử khiến trong lòng Mạc Thương run sợ.

      "Ném nữ tử gọi là Thanh Thanh trong Thanh Huy viên vào Lang viên, dù là người mù cũng thể sống thế giới này!" Khóe môi trong nháy mắt ngưng lại nụ cười, tròng mắt xanh biếc lạnh lẽo chứa đầy sát ý.

      Mạc Thương cụp con mắt, che giấu kinh hãi. "Dạ!"

      nhanh bước ra khỏi Lưu Ly Cung - tẩm cung của Thái hậu, mặt Kim Huy khó nén được lo âu: "Nhung Thiên, nhanh chóng chuyển hai nữ nhân kia đến Triêu Huy điện, nhớ, phải nhanh!"

      Nhung Thiên quỳ gối, lĩnh mệnh rời . Nhưng cuối cùng vẫn còn chậm bước, ở trước ba chữ Thanh Huy viên thiếp vàng to, xa xa trông thấy Mạc Thương dẫn theo mười tên thị vệ, áp giải hai nữ tử , trong đó hình như Lục Ánh có chút thần chí , chỉ có ánh mắt điềm đạm đáng của Liễu Nha hiểu nhìn hai đội thị vệ mặc khôi giáp.

      "Mạc Thương đại nhân, vị Thanh Thanh nương là người của Huy vương gia, ngài, thể mang !" Nhung Thiên khách khí tiến lên, giọng lại chân đáng tin.

      Mạc Thương cười lạnh: "Nhung Thiên đại nhân, đây là ý chỉ của Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài muốn kháng chỉ sao?"

      Nhung Thiên kinh hãi, tầm mắt hạ xuống, thối lui về phía sau nhường ra con đường, nhưng cuối cùng vẫn cam lòng: "Có thể hỏi đại nhân, Hoàng thượng muốn đưa hai nữ tử này tới nơi nào?"

      "Lang viên!" Mạc Thương hé môi mỏng, trong ánh mắt thoáng qua khát máu.

      "Lang viên?" Sắc mặt Nhung Thiên có chút hoảng hốt, hốt hoảng này khiến Liễu Nha vốn luôn cảnh giác mơ hồ cảm thấy gì đó.

      "Lang viên là nơi nào?" Khuôn mặt nhắn điềm đạm đáng đến gần, chỉ bởi vì từng có duyên gặp mặt Nhung Thiên lần. Nàng nhịn được muốn lệ thuộc vào. Lục Ánh bên cạnh bị hai người thị vệ mang , vừa nghe đến cái chữ Lang này, hai tròng mắt đỏ ngầu đột nhiên ra điên cuồng, nàng ta hét lên tiếng, thân thể đột nhiên trở nên căng cứng, giây kế tiếp, lớn tiếng kêu lên : "Lang, là lớn, lang, lang!" Tiếng kêu thê lương kia vang dội khắp Thanh Huy viên, khiến mọi thị vệ theo đều có sắc mặt trắng xanh.

      "Bắt lấy nàng ta, được để cho nàng ta lộn xộn!" Mạc Thương lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, giọng .

      người thị vệ trong đó tiến lên, tay cầm cán đao, hung hăng đánh vào gáy Lục Ánh, nữ tử đột nhiên đóng chặt tầm mắt, đầu vô lực gục xuống.

      Liễu Nha giật mình nhìn tất cả, con mắt chuyển lại, đưa tay ra nắm chặt khôi giáp lạnh lẽo của Nhung Thiên. Nhung Thiên liếc nàng cái, trả lời, ánh mắt ra thương hại.

      Thảm! Liễu Nha khẽ trong lòng, tay bé nắm chặt hơn. Nàng biết từ trước đến giờ mặt mình luôn cho người ta ảo giác, tự chủ được kích thích người ta muốn bảo vệ. mặt Nhung Thiên hôm nay nàng lọt vào tình cảnh nguy hiểm, Lang viên. . . . . . Trong đầu đột nhiên nhảy ra cặp mắt xanh biếc trong cung điện đêm đó.

      Chẳng lẽ, bọn họ muốn ném nàng cho lang ăn?

      "Mạc Thương đại nhân, biết hai vị nương này làm sai điều gì đắc tội với Hoàng thượng?" Nhung Thiên chống lại khuôn mặt ai oán của Liễu Nha, do dự tí nào, chậm rãi mở miệng.

      Mạc Thương ngẩn ra, hình như nghĩ tới ta lấy thánh chỉ ra mà Nhung Thiên cũng dám ngăn cản: "Nhung Thiên đại nhân, những hạ nhân như chúng ta há có thể đoán được tâm tư của Hoàng thượng?"

      Mạc Thương xong, lạnh lùng khoát tay chặn lại, thị vệ áp giải Liễu Nha thô lỗ kéo tay nàng trở lại, sau đó thô bạo đẩy nàng cái.

      Ánh mắt cầu xin của Liễu Nha nhìn về Nhung Thiên, mặt Nhung Thiên thoáng qua khó xử.

      Trong lòng Liễu Nha trầm xuống, ý thức được nguy hiểm, nàng lặng lẽ quan sát mười tên nam tử bao gồm cả Mạc Thương, trong lòng từ từ tính toán đường chạy trốn, chỉ là tại Lục Ánh hôn mê, để cho tay chân nàng có chút luống cuống.

      Lang viên thay vì viện, biểu đạt chính xác hơn là tòa lồng sắt, bên trong nuôi hai con Bạch Lang tại được Hoàng thượng thích nhất, cách Thanh Huy viên xa, cũng ở sau núi giả sau hậu điện.

      Xa xa, Liễu Nha trông thấy bóng người, giữa hoàng hôn mênh mông, nam tử tóc vàng rực rỡ chói lọi dưới trời chiều, bóng lưng to lớn cao ngạo khiến nàng có loại cảm giác từng quen biết. Nàng hít vào ngụm khí lạnh, đột nhiên nhớ lại màn đặc sắc tận mắt thấy vào buổi sáng hôm nay ở trong bụi rậm hoa tường vi, chẳng lẽ nam tử kia chính là —— Hoàng thượng?

      , tuyệt đối , nàng làm sao xui xẻo như vậy, rình coi Hoàng đế XXOO chứ, tuyệt đối ! Nàng thận trọng cầu nguyện, lúc cách nam tử mười thước dừng lại, len lén ngước tầm mắt nhìn .

      Nam tử xoay người, mặt nạ hoàng kim mặt dọa nàng giật mình, nửa gương mặt núp ở dưới tấm mặt nạ, nàng thấy mặt nam tử, nhưng cái cằm giống như tượng đá lộ ra hơi thở lạnh lẽo kiên nghị, tròng mắt màu xanh biếc dị, tản mát ra hơi thở lạnh lẽo chết chóc, chỉ liếc mắt cái, thân thể Liễu Nha liền nhịn được phát run.

      Ánh mắt lạnh băng của nam tử dừng lại ở mặt Liễu Nha, trong bóng chiều màu xanh biếc đột nhiên ít , lại phiếm màu đỏ máu tươi, màu đỏ dị và màu xanh sẫm tạo thành màu sắc quỷ dị, bên khóe môi lên vẻ quỷ quyệt trầm, chậm rãi mở miệng : "Lang của trẫm đói bụng!"

      thanh kia giống như thanh lợi kiếm đâm trúng trái tim Liễu Nha, thân thể của nàng hơi lay động, thiếu chút nữa ngã ở mặt đất. Là , chính là , mặc dù nàng nhìn diện mạo nam tử, nhưng giọng giống như ác mộng này vĩnh viễn bao giờ quên.

      chính là Kim Lang Vương trong truyền thuyết!

      Nàng rốt cuộc cũng biết nguyên nhân nam tử muốn giết nàng. Diệt khẩu!

      Liễu Nha cất giấu ánh mắt kinh hoảng lại, mờ mịt nhìn chung quanh, lại đột nhiên ý thức được, nàng giống như mất cơ hội trốn chạy, bởi vì có đám thị vệ đứng vây quanh bên cạnh nam tử áo bào màu vàng.

      Nếu như mười thị vệ nàng có thể ứng phó được, còn nếu trăm người xông tới. . . . . .
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :