1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 79 Lại phát bí mật

      “Người thấy được cái gì? Là sao?” Tiền Dung thấy Liễu Nha khác thường, nàng chui dưới gầm bàn, giọng, ánh mắt đầy sợ hãi. Liễu Nha nhướng mày, đè xuống sợ hãi,

      có gì cả, chỉ là gió mà thôi, ngươi cần ngạc nhiên!” Giọng bên trong có vẻ vui.

      phải vậy, nương nương, Ngưng Hương cư …” Tiền Dung vung bàn tay nhổ bé lần nữa nhắc lại.

      “Được rồi, cần những thứ những lời mê hoặc người khác!” Liễu Nha nhíu mày, ngắt lời nàng.

      Tiền Dung kinh ngạc, do dự chút, cầm lấy bàn tay Liễu Nha, thấy tay nàng hết sức lạnh lẽo.

      Nàng bò từ dưới bàn lên, cúi đầu, cả người vẫn chưa cảm thấy an toàn.

      “Tối nay…Nếu ta ở lại cùng ngươi!” Liễu Nha nhướng mày, phải tin những lời kỳ quái của nàng mà là… dường như nàng muốn đối mặt với ánh mắt bức người của , như có áp lực đọng lại trong tim.

      Tiền Dung đưa mắt nhìn, giường như tin những gì mình nghe được: “Ý nương nương là- tối nay người muốn ở lại đây?” Nàng xấu hổ nhìn căn phòng đơn sơ, hay tay luốn cuống vò vạt áo.

      “Làm sao vậy? hoan nghênh ta?” Liễu Nha giả vờ vô tội nhìn nàng.

      phải vậy, phải vậy, nương nương, chỉ là…” Nàng chạy lại bắt đầu dọn dẹp giường đệm.

      Hai người nằm giường, lời nào. Bởi vì chiếc giường , cánh tay hai người song song chỗ, Liễu Nha có thể cảm nhận được thân thể Tiền Dung run rẩy, hạ đẳng lớn lên bên trong Hoàng cung này, trong lòng chắc chắn được sủng mà sợ, mà lo lắng, Liễu Nha nháy mắt mắt, nhìn Tiền Dung đáng thương.

      “Ngươi cứ thả lỏng là được, quên chuyện ta là phi tử của Hoàng thương, quên ngươi là cung nữ, chúng ta xem như là hai chị em vừa gặp mà như quen biết từ lâu, thả lỏng chuyện, sau đó ngủ được ?” Liễu Nha mở miệng phá vỡ im lặng.

      Tiền Dung nằm bên cạnh xúc động, nàng đảo mắt, đột nhiên ngồi dậy, quỳ giường, “Nương nương, nô tỳ dám, từ nô tỳ vào cung, chưa có chủ tử nào đối tốt với nô tỳ như vậy, nô tỳ rất cảm kích, nếu như nương nương lòng xem nô tỳ là người, xin nghe nô tỳ câu, rời khỏi Ngưng Hương cư , nơi này…” Nàng nghẹn ngào, thân thể run run.

      Liễu Nha thở dài, biết nàng vẫn sợ hãi, thầm quyết tâm, ngày mai nàng phải vào phòng tối, nhất định phải tìm được Vẫn Lệ, tìm được mật thất.

      Gió thổi có chút lạnh lẽo, hai người vẫn nằm giường ôm nhau ngủ.

      có nô tỳ, có nương nương, chỉ có hai người với nhau.

      Ngoài cửa sổ, đôi mắt màu máu lạnh lùng nhìn hai người rồi biến mất thấy, dưới ánh nên chỉ còn sót lại chút bóng dáng màu trắng.

      Tìm ở Ngưng Hương cư lúc, Kim Nhật tức giận nghiến hàm, ánh mắt xanh đen lên vẻ lo lắng.

      Nha Nha có ở đây, rốt cuộc nàng đâu, trở lại Ngưng Hương cư, lớn tiếng gọi: “Nha Nha, mau ra đây, ta là Tiểu Nhật nhi!” Bên trong tẩm cung ai chỉ còn vang vọng tiếng kêu của .

      “Nha Nha!” lẩm bẩm kêu lên, vẻ mặt lo lắng, xuyên qua tấm màn che, vẫn thấy, cả tẩm điện chỉ có mình vẫn tìm.

      Cuối cùng cũng nản chí, ánh mắt nặng nề rũ xuống: “Nha Nha!”

      “Ta , ta là là người dy nhất hy vọng người tông tại thế giới này!” Sau lưng, bóng dáng màu trắng đung đưa, Ngọc Triệt mở miệng.

      Ánh mắt Kim Nhật tỏ vẻ kiên nhẫn, lạnh lùng quay đầu nhìn chằm chằm vào Ngọc Triệt, cắn răng mở miệng, lạnh lùng phun ra chữ: “Cút!”

      ảm đảm đánh úp tới khuôn mặt Ngọc Triệt, nàng hừ tiếng, xoay người rời .

      Kim Nhật xoay đầu lại, khôi phục bộ dạng cam lòng, khóe miệng buồn bã vểnh lên, “Mẫu hậu, ta muốn Nha Nha!”

      Sáng sớm, sau khi ngủ giấc ngon lành ở chỗ Tiền Dung, Liễu Nha trở lại Ngưng Hương cư, nhưng khi nhìn thấy nam tử nằm giường đột nhiên ngẩn ra. ngủ, nằm ngửa giường, nhưng hai hàng lông mày nhíu lại, bộ dạng lo lắng. Mái tóc vàng xộc xệch phủ xuống khuôn mặt, trong tay nắm chặt chiếc khăn phủ giường màu trắng.

      Liễu Nha lại gần, đột nhiên bọ đôi mắt sưng đỏ của nam tử làm cho kinh ngạc được lời nào, , phải vì tìm nàng được mà khóc đấy chứ? Nàng há miệng, biết phải tiêu hóa kiện này như thế nào? “Nương nương!” Sau lưng vang lên giọng của Nguyệt My, theo bản năng quay đầu lại, ngón tay bé đặt ở khóe miệng ý bảo nàng im lặng, nhưng vẫn chậm, sau lưng, nam tử tỉnh.

      Thân thể Liễu Nha cứng đờ, biết phải đối mặt với như thế nào, trong thời gian ngắn dám quay người lại.

      “Tại sao Trẫm lại ở đây?” Kim Minh mở miệng, giọng đầy hấp dẫn.

      Liễu Nha quay đầu nhìn lại, hiểu nhìn .

      Hai mắt sưng đỏ, đôi mắt tràn đầy tia máu, kinh ngạc nhìn nàng, gương mặt như trầm tư.

      “”…” Liễu Nha biết phải trả lời như thế nào, do dự lâu, mới giọng mở miệng, “Ngài nhớ gì sao? Tối hôm qua ngài…”

      nhìn nàng, ánh mắt hoài nghi, ý bảo nàng tiếp tục. Nhưng nàng biết nàng thể tiếp tục dối.

      “Hoàng thượng, Vương gia có việc gấp muốn gặp!” Nguyệt Hà vội vàng vào bẩm báo.

      Kim minh cau mày, phất tay cái, “Cho vào!”

      Liễu Nha thầm thở phào cái.

      Kim Huy thân áo tím bước vào Ngưng Hương cư, hơi khom người hành lễ, “Hoàng thượng, thái tử Tiên Vu ở ngoài cửa chờ, nguyện ý kết minh với chúng ta, đối phó với Đại Hách!”

      “Tiên Vu?” Kim Minh ngẩn ra, ánh mắt quỷ dị, nhưng rất nhanh liền biến mất, mím môi gật đầu, cùng Kim Huy ra khỏi Ngưng Hương cư.

      Liễu Nha ngồi trong phòng, gương mặt đầy căng thẳng, vừa rồi phải nghĩ đến lý do lừa gạt Kim Minh, thấy Nguyện Hà vội vã vào, quỳ dưới đất, “Nương nương, Vương gia phân phó, nếu Hoàng thượng hỏi chuyện tối hôm qua, nương nương Vương gia thấy Hoàng thượng ngất xỉu ở Ngọc Hoa cung, mới đưa Hoàng thượng đến nghỉ ngơi ở Ngưng Hương cư!”

      Liễu Nha cả kinh, nghĩ tới người của Thái hậu ở trong cung cũng có quan hệ tới Kim Huy, nhưng lí do này, tại sao Kim Huy đưa Kim Minh trở lại. “Vương gia , có cách nào khác, vì Mạc Thương bị Hoàng thương phái trông chừng ở Thiên điện, Mạc Tang bên cạnh Hhoàng thượng phải người của mình, Vương gia có biện pháp đưa Hoàng thượng , sợ làm cho Mạc Tang hoài nghi!” Nguyệt Hà mở miệng giải thích.

      Liễu Nha ngẩn ra, ngờ Kim Huy lại kín đáo như vậy, ngay cả lý do để nàng ứng phó cũng có, người của mình? Liễu Nha cười cười, lúc nào nàng trở thành người của Kim Huy rồi?

      Lâm triều, Tiên Vu đứng trong điện, lấy lễ tiết của Tiên Nô gặp mặt Kim Minh. “Huy Thái tử nguyện ý kết minh cũng nước ta?” Kim Minh lạnh lùng mở miệng, con mắt sưng đỏ, hơn nữa những nghi ngờ trong giọng làm cho tâm trạng của được tốt.

      Tiên Vu trầm mặc, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Kim Minh, trong đầu vang lên lời đêm qua của Kim Huy.

      “Nếu ngươi muốn rời khỏi Kim Lang vương triều, vậy nhanh kết minh cùng nước ta, chỉ cần kết minh, Hoàng thượng thả lỏng phòng bị với Thái tử và công chúa, lúc chạy trốn, Bổn vương nhất định giúp Thái tử tay, nhưng mà trước khi phải ký hiệp ước, nếu Thái tử và công chúa thuận lợi rời khỏi Kim Lang vương triều, Kim Lang vương triều dâng ngàn lạng bạc trắng làm phí bồi thường hôn ước, Tiên Nô thể dùng lý do này để phát động chiến tranh!” Tiên Vu gật đầu, nay và Ngọc Triệt là con tin của Kim Lang vương triều, trước rời khỏi đây, sau rồi từ từ quyết định.

      Tiên Vu tiến lên bước, “Đúng vậy, đêm qua ta cùng với Hoàng thượng xảy ra chút hiểu lầm, ta cảm thấy, chuyện kết minh của hai nước là vô cùng cần thiết, nếu hai nước hợp lại, số việc làm tốt hơn, hơn nữa, Đại Hách, Tiên Nô, Kim Lang tạo nên thế chân vạc, nếu hai nước có quan hệ thông gia, Đại Hách muốn xâm phạm, tất nhiên phải liên hôn!”

      Nụ cười quỷ dị lên khuôn mặt của Kim Minh, đảo mắt, nhàng dò xét Tiên Vu, vỗ tay to: “Được, rất tốt, câu liên hôn đem quan hệ hai nước kéo lại chặt, Hoàng đệ, chuyện kết minh giao cho ngươi xử lý!”

      Kim Huy ung dung tiến lên, khom người gật đầu.

      “Các đại thần còn việc gì ? Có chuyện nhanh bẩm báo, có chuyện bãi triều!” Kim Minh mỉm cười đứng dậy, đôi mắt thâm sâu lên ánh sáng quỷ dị.

      “Hoàng thượng…” Đột nhiên Tiên Vu mở miệng gọi.

      “Đêm qua Hoàng thượng ngất xỉu, có lẽ là dị ứng với nhang hương của nước chúng ta, cho nên Hoàng thượng nếu đến Ngọc Hoa cung, hãy bảo Trương công công truyền lời trước, để Ngọc Triệt dọn sạch nhang hương!” Tiên Vu mở miệng, hình như ai tin lời .

      Kim Minh nhìn về Trương , “ sao? May có Thái tử nhắc nhở, Trương , ngươi phải nhớ kỹ trong lòng!”

      “Vâng thưa Hoàng thượng!” Trương vội vàng lĩnh mệnh.

      Sau khi bãi triều, Kim Minh trở lại Ngưng Hương cư, nhưng nhìn thấy Liễu Nha.

      “Nguyệt My, nương nương đâu?” Vẻ mặt có chút vui.

      “Bẩm Hoàng thượng ,nương nương trong lòng vui, muốn ra ngoài dạo lát, còn dặn nô tỳ cần theo!” Nguyệt My quỳ mặt đất thành trả lời.

      xuống !” ra khỏi Ngưng Hương cư, nhàng vỗ tay, Mạc Tang quỷ dị ra sau lưng : “ xem tại là người nào coi chừng Thanh phi?”

      “Bẩm Hoàng thượng, nương nương đến Duẫn Thiên cung, thuộc hạ còn tưởng rằng…” Mạc Tang mở miệng.

      “Cho rằng cái gì?”

      “Cho rằng nương nương tìm ngài!” Mạc Tang giọng bẩm báo.

      “Duẫn Thiên cung?’ Kim Minh nháy nháy mắt, nhìn ánh nắng bao phủ khắp nơi, trong lòng vui vẻ, nàng tìm sao?

      Bên ngoài Duẫn Thiên cung, Liễu Nha mặc chiếc váy xanh đứng trước mặt Mạc Thương, mỉm cười, chớp chớp mắt, khiến cho khuôn mặt nghiêm túc của Mạc Thương cũng giữ được.

      “Thanh phi nương nương, thuộc hạ còn phải canh gác, nếu ngài muốn gặp Hoàng thượng, có thể đợi ở Duẫn Thiên cung, đây là Thiên điện, bình thường Hoàng thượng hay đến đây!” Mạc Thương mở miệng, giọng có chút đơn. Phía sau là chiếc cột bằng bạch ngọc, nam tử đứng phía trước cột đá, dũng khôi ngô.

      “Ta … ta phải tìm Kim Minh, ta đến tìm ngươi!” Liễu Nha chu mỏ, cố gắng leo lên xà ngang cột đá, hai chân ngừng đung đua, “Ta đứng ở đây với ngươi!”

      “Nương nương!” Mạc Thương vội vàng ôm quyền hành lễ, “Ngài đừng hại chết tiểu nhân!”

      “Ngươi phải là tiểu nhân, ngược lại ta cho rằng, ngươi là đại trượng phu bảo vệ quốc gia, là đại trượng phu trung thành với chủ tử!” Liễu Nha ngừng đung đưa hai chân, trịnh trọng mở miệng.

      “Sao cơ?’ Mạc Thương sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn thấy nụ cười cười rực rỡ như ánh mặt trời của nàng, nhất thời làm cho trái tim của trở nên ấm áp.

      “Nương nương khen sai rồi, thuộc hạ chờ ngươi xử tội, gì…” khịt khịt mũi.

      “Sao? Ngươi cảm động muốn khóc sao? Đây mới chỉ là bắt đầu, ta còn chưa xong đâu!” Liễu Nha nhảy xuống đất ngẩng đầu nhìn , “Trước kia là ta hiểu nhầm ngươi, trong lòng mắng ngươi là phản đồ, cấu kết với Kim Huy, mắng ngươi là tiểu nhân hèn hạ, nhưng giờ ta hiểu, ngươi so với với người trung thành mù quáng còn vĩ đại hơn, sống khổ hơn, trong lòng ngươi nhất định rất khổ sở, hết sức khó chịu có phải hay ? Bị chủ tử hiểu lầm nhất định rất khó chịu!” Liễu Nha liều mạng gật gật đầu.

      Vẻ mặt Mạc Thương trở nên kinh hãi, mím chặt môi nhìn trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn, biết mở miệng như thế nào.

      “Ngươi cần lừa ta, Kim Minh, Kim Nhật, Kim Lang, ta đều biết hết, lần này là tới xin lỗi ngươi, bởi vì từng hiểu lầm ngươi, rất xin lỗi!” Liễu Nha chân thành nhìn .

      “Người biết được?” Vẻ mặt trở nên hốt hoảng, nếu phải ngại thân phận của nàng, nhất định nắm bả vai .

      “Ừ, ta biết , cho nên… về sau chúng ta ngồi chung thuyền, cùng nhau bảo vệ Kim Minh có được ? Liễu Nha nâng tay, vỗ vỗ bả vai của .

      “Nương nương thích Hoàng thượng?” vui mừng mở miệng.

      “”…”Liễu Nha im lặng, vấn đề này khó trả lời, ít nhất nàng hy vọng Kim Minh biến mất, nhìn sang ánh mắt chờ mong của nam tử, đột nhiên nàng gật đầu cái

      “Nương nương!” Nam tử khàn khàn hô tiếng, đột nhiên quỳ xuống đất, tay trái nắm chặt Hồng thương.

      Đầu cúi thấp, sống lưng ưỡn thẳng.

      Lỗ mũi Liễu Nha cay cay, đột nhiên rất muốn khóc.

      Vì tri kỉ mà chết, nàng chưa từng được cảm nhận, nhưng ngày hôm nay, lúc Mạc Thương quỳ xuống dưới chân nàng, đột nhiên nàng nghĩ tới câu này.

      “Ai nha, mau đứng dậy, làm sao ta nhận nổi lễ lớn như thế này?” Nàng nâng dậy, nhếch nhếch môi, nhịn được mà ghen tỵ.

      Kim Minh đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, ánh mắt vui, nhưng vẫn tiến lên mà chỉ đứng đó nhìn lại.

      “Sau này ta gọi ngươi là Mạc Thương ca có được hay ?” Liễu Nha ngồi đài cao, lắc lắc đôi chân chuyện phiếm với Mạc Thương.

      “Chuyện này thuộc hạ làm được!” Mạc Thương cung kính mở miệng. “Được mà, về sau ngươi là ca ca của ta!” Liễu Nha vui vẻ nhảy xuống, nhìn thời gian còn sớm, còn có chuyện quan trọng phải làm, vì vậy cáo từ với . Nhín bóng dáng nhảy nhót của , khóe mắt nam tử trong suốt, giống như phát được, nhanh chóng lâu .

      Sau lưng, Kim Minh nhíu mày, tiến lên mở miệng; “Mạc Thương!”

      Mạc Thương ngẩn ra, nhanh chóng xoay người quỳ xuống đất, “Hoàng thượng!” “Vừa rồi ngươi quỳ xuống dưới chân nàng là có ý gì?” mở miệng, giọng lạnh lùng khiến cho Mạc Thương lo lắng.

      “Hoàng thượng… thuộc hạ…” vội vàng muốn giải thích.

      “Nhớ những lời ta , nam tử hán đại trượng phu chí ở bốn phương, chỉ nguyện ý quỳ người xứng đáng, ngươi thấy Thái hậu cũng chỉ khom lưng hành lễ, vậy mà lại quỳ dưới chân nàng?” nheo mắt, nhìn Liễu Nha xa, bóng lưng tràn đầy vui vẻ.

      giống như tinh linh dần biến mất, nhưng lại khắc sâu trong lòng .

      “Bời vì nương nương hiểu nỗi lòng của Mạc Thương!” Mạc Thương giọng mở miệng.

      “Sao? vậy sao. Hiểu cái gì?” Kim Minh nâng khóe môi cười tiếng, đưa mắt nhìn .

      “…” Mạc Thương trả lời.

      “Thế nào? Giữa hai người các ngươi còn có bí mật gì thể cho người khác biết sao?” giọng điệu thay đổi, ánh mắt có chút sát khí, Mạc Thương cả kinh, để Hồng thương xuống đất, đôi tay thả xuống, cúi đầu: “Hoàng thượng nên hiểu lầm, thuộc hạ chỉ cung kính với nương nương!”

      “Cung kính? Nhưng ta vừa thấy được đôi tay các ngươi ở chung chỗ!” lạnh lùng mở miệng, dời mắt: “Có lẽ để ngươi trông giữ Thiên điện là Trẫm nương tay quá mức, từ giờ, ngươi trông coi phòng tối !”

      Mạc Thương cả kinh, suy nghĩ được gì, chỉ quỳ mặt đất lâu sau vẫn đứng dậy nổi.

      Kim Minh lạnh lùng xoay người rời .

      “Cảm ơn Hoàng thương!” lúc sau, Mạc Thương quỳ dưới đất mới ra được bốn chữ.

      Liễu Nha ngó dáo dác tiến vào phòng tối, tiểu thái giám lập tức nghênh đón, tiểu thái giám lần này thông minh, đợi nàng phân phó, tự động chạy đến, Liễu Nha ngẩng đầu ưỡn ngực, bước chân chữ bát, dọc hành lang trải đầy đá vụn, mãi vẫn nhìn thấy nữ tử áo trắng. “Ngươi, tới đây!” Liễu Nha ngoắc tay với tiểu thái giám. Tiểu thái giám vui vẻ chạy đến,

      “Nương nương có gì sai bảo?”

      “Ngươi có nhớ lần trước ta bị té xỉu, là ai dìu ta ra ngoài ?” Liễu Nha vắt óc miêu tả hình dáng kia, “ người quá 40 tuổi, sắc mặt tái nhợt, áo trắng, tóc bù xù!”

      “Nương nương, xin theo tiểu nhân!” tiểu thái giám giọng mở miệng, Liễu Nha nghĩ là biết, vì vậy vô cùng vui vẻ theo vào phòng, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, nàng gặp được người phụ nữ áo trắng bẩn thỉu, mái tóc đen che mất đôi mắt của nàng.

      “Nương nương, ở đây có quá nhiều như vậy, tiểu nhân biết, chuyện hôm đó, phải là tiểu nhân trực, dù cho tiểu nhân có trực cũng thể nào biết được, nếu nương nương từng gặp qua, vậy hãy đến nhìn chút!” Tiểu thái giám cung kính mở miệng, phất trần trong tay vung cái, tất cả các để run người cái, liều mạng ôm đầu với bả vai.

      “Sợ cái gì mà sợ, hôm nay Thanh phi cải Ngưng Hương cư muốn tìm người, các ngươi lần lượt đến đây, xếp thành hàng, ngẩng đầu lên, để cho nương nương nhìn xem!” Tiểu thái giám vênh mặt hất cằm ra lệnh, những phụ nhân kia từ dưới áo lên, từng người từng người đứng quy củ trước mặt Liễu Nha.

      Nhìn hai chân thối rứa trắng bệch của họ, nàng sợ đến run người, họ cũng là người, dù phạm sai lầm, chẳng lẽ…

      “Nương nuong, tất cả đều ở đây, nương nương cứ từ từ phân biệt!” Tiểu thái giám lấy lòng .

      “Được!” Liễu Nha gật đầu cái, nhịn thương hại trong lòng. tại nàng có khả năng giúp họ, khi nàng có đủ năng lực, nàng .

      “Lỗ tai các người điếc có phải hay ? Ngẩng đầu lên!” Chiếc roi tay thía giám vung lên, những phụ nhân kia ai cũng hoảng sợ ngẩng đầu, thói quen dùng mái tóc che mặt, cho nên quen với ánh mặt trời gay gắt.

      Liễu Nha tiến lên nhìn từng người , nhìn thẳng vào ánh mắt từng người, trong lòng hết sức tuyệt vọng. Sắc mặt các nàng tái nhợt, vẻ mặt chết lặng, ánh mắt trống rỗng, giống như phế tích, chết chóc, tuyệt vọng dâng lên trong lòng nàng.

      Trong lòng thất vọng, nàng nhàng vuốt tim, nhìn từng người từng người , cuối cùng cũng phải thất vọng rời .

      có, có người nàng muốn tìm, nhưng ánh mắt của phụ nhân này, nàng tùy tiện hỏi thái giám câu, “Nàng phạm lội gì?”

      Tiểu thái giám ngẩn ra, giọng : “Bẩm nương nương, nàng là ma ma ở Ngự thiện phòng, làm hỏng chiếc mâm lưu ly của Thái hậu!”

      cái mâm?” Liễu Nha ngẩn ra, giật mình hết sức, chẳng lẽ trừ Tiền Dung, nơi này còn có nhiều án oan như vậy sao?

      “Nương nương, đó là chiếc mâm mà Thái hậu thích nhất, lấy tính mạng của nàng là may mắn lắm rồi!” Tiểu thái giám mở miệng, ánh mắt lóe lên.

      “Vậy nàng sao?” Mặt nàng biến sắc, chỉ vào phụ nhân thứ hai.

      “Nương nương, đây là cung nữ có gian tình, trộm đồ… phần lớn bọn họ do các công công khác quản lý, tiểu nhân nắm !” Tiêu thái giám cung kính xong, bên trong giọng như cảnh cáo nàng, nếu hỏi nữa liên lụy tới người khác.

      Liễu Nha thức thời gật đầu, ý bảo mình hiểu, phân phó thái giám đưa người xuống.

      “Nương nương, nếu ở đây có người nương nương muốn tìm, có phải hay …?”

      , ta muốn vào bên trong xem chút, nếu ngươi bận, cần theo ta!” Liễu Nha vòng tay trước ngực, ống tay áo rũ xuống, giọng đầy kiên quyết.

      Thời gian vào cung lâu nhưng nàng hiểu được bên trong Hoàng cung này, là nơi người ăn thịt người, nàng cảm thấy may mắn vì Kim Minh phong nàng làm Thanh phi.

      “Dạ, dạ…!” tiểu hái giám vội vàng trả lời, chỉ huy đám phụ nhân trở lại ao.

      Xuyên qua gian phòng, chỗ ở của các phụ nhân, bình thường là chiếc phòng lớn, chứa hơn mười người, đừng là nơi rửa mặt, đến cái giường cũng có, chỉ nằm đống rơm dưới đất.

      Trừ gian phòng, ở đây chỉ có hai tòa viện độc lập, trừ nơi nàng từng ở qua còn gian trước mặt, mà phía sau căn phòng là khu rừng hắc ám.

      Liễu Nha vào phòng, chưa từ bỏ ý định lật ván giường lên, chiếc giường có thứ gì khác thường.

      Hôm nay là ban ngày, nàng mới xác định mình tìm nhầm phòng, chỉ có khả năng, nó bị người khác chặn lại.

      “Động tác là nhanh!” Liễu Nha lầm bầm câu, ra khỏi căn phòng, tới căn phòng thứ hai đột nhiên dừng bước, phía sau gian phòng này chính là khu rừng hắc ám, nếu Vẫn Lệ vẫn chưa chết, có lẽ… Liễu Nha có suy nghĩ lớn mật, nàng tiến lên gõ cửa căn phòng.

      Tiếng gõ cửa nhàng vọng lại trong đình viện yên tĩnh, chỉ là căn phòng tối này ngay cả ánh mặt trời cũng có, cây lớn hoàn toàn che khuất ánh mặt trời, căn phòng trở nên tối tăm.

      Thấy ai đáp lại, nàng từ từ đẩy cửa phòng, tiếng két vang lên, mùi hôi tanh xông vào mũi, gian phòng này lâu có người ở, mặt đất phủ tầng bụi bặm, mạng nhện chằng chịt khắp nơi.

      Liễu Nha nhìn về phía chiếc giường, chiếc chiếu rách đơn giản, có song cửa, màn che sớm hóa thành tấm vải rách nát.

      Nàng có chút thất vọng, xoay người, lúc nàng muốn buông tha đột nhiên vang lên tiếng lạ thường, như tiếng bước chân ai đó.

      Liễu Nha ngẩn ra, xoay người, bởi vì cửa sổ mở ra, gió thổi tầng bụi bặm, thổi bay hết mạng nhện nhưng có gì khác thường.

      lẽ bên ngoài có người?” Nàng nghĩ nghĩ, ló đầu ra bên ngoài nhưng mọi người đều làm việc ở trước viện, ở đây bóng người.

      Thịch thịch, tiếng bước chân tiếp tục vang lên, ánh mắt đảo cái, thân thể lướt qua mạng nhện, nằm rạp xuống giường gõ gõ lên ván giường.

      Cộp cộp cộp, trống rỗng. Liễu Nha vui vẻ muốn nhảy cẫng lên, nàng kéo chiếu, giường như ai đó phát , đột nhiên biến mất.

      “Lần này ngươi đừng mơ tưởng trốn thoát!” Liễu Nha xoay người đóng cửa, sau đó cẩn thận tìm cử vào mật thất.

      Rốt cuộc cũng phát được khe hẹp, cố gắng mở ra, dưới giường xuất cửa động đen ngòm.

      Quen việc dễ làm, động tác bò đất này của Liễu Nha cũng coi như có kinh nghiệm, lúc, tìm được cây nến dùng dở và chiếc hộp quẹt bị bỏ lại, đốt nến, thân thể từ từ đứng mặt đất.

      Cái động này hơn cái động lần trước nhiều, nàng bò lâu, nhưng như lần trước nhanh chóng tìm được ánh sáng, mãi tìm được bậc thang, nàng còn thấy có chuột, nhìn màu lông hình như chết từ lâu, thi thể đều bốc mùi thối.

      Liễu Nha bóp mũi, khó khăn tránh né con chuột, lại bò về phía trước, động dốc mà bằng phẳng, giống như mặt đất bên ngoài.

      Rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh sáng nàng cố gắng đẩy chiếc nắp ra, lại phát vị trí của nàng là cái giếng bỏ hoang, bốn phía đều là rừng rậm, sương mù bao phủ nồng nặc.
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80 Phương giới bí mật

      Liễu Nha thở hổn hển ngồi nắp động, tham lam hô hấp khí mới mẻ trong rừng, bò lâu trong động làm cho nàng có cảm giác hít thở thông.

      Chợt, thân thể nàng cứng đờ, tiếng hát từ đâu vọng lại, “Đào lý xuất thâm tỉnh, hóa diễm kinh thượng xuân. Nhất quý phục nhất tiện, quan thiên khởi do thân. Thế nhân cẩu mục kiến, hàm tửu tiếu kinh đan. Tha nhật hồng nhan , nguyệt hàn yên minh sơn diêu!”

      Vừa nghe lời bài hát, Liễu Nha đứng lên, la lớn: “Là ai, mau ra ngoài cho ta, Vẫn Lệ, ngươi cần phải trốn, ta nhìn thấy ngươi!”

      Tiếng hát đột nhiên ngừng lại, sương mù càng ngày càng đậm, giờ là ban ngày, nhưng lá cây che hết ánh sáng mặt trời, hơn nữa sương mù dày đặc, tầm nhìn chỉ đến thước, xa hơn nữa chỉ có thể nhìn mơ hồ.

      Liễu Nha híp híp mắt, muốn nhìn thấy xa hơn, nàng biết những lời này của mình làm cho người đó bỏ , nữ nhân kia chính là Vẫn Lệ, thể sai, hơn nữa nàng khẳng định nàng ta đứng cách đây xa để quan sát mình.

      Liễu Nha đứng thẳng, cảnh giác nhìn bốn phía, nàng bao giờ để xảy ra chuyện đánh lén như lần trước, nàng nhất định phải bắt được nàng ta.

      “Ngươi mau ra đây, mấy lần theo dõi ta, phải muốn ta phát mật đạo, phát ám thất, là muốn đưa ta vật gì hay sao? tại ta tới, có thể quang minh chính đại đứng trước mặt ta chuyện, chúng ta đối mặt với nhau mà ” Liễu Nha kiên nhẫn gọi.

      Cả khu rừng yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, tiếng vang cũng có.

      Nữ nhân kia vẫn chịu ra ngoài, Liễu Nha đợi mãi rốt cuộc cúng tiến lên. Nàng mở miệng kêu: “Ta nhìn thấy người, giờ đến lượt ta tìm người!” Sau đó từ từ bước.

      nên tới đây!” Đột nhiên trong rừng vang lên tiếng già nua đáng sợ, giống như thanh sắt ma sát tảng đá, qua tai người, trong lòng nhịn được mà sợ hãi.

      Liễu Nha đứng tại chỗ, dần dần nàng nhìn thấy cách đó xa có bóng dáng nữ tử, cùng mùi tanh hôi tiến lại, giống như mùi thi thể. Đột nhiên nàng nhớ tới con chuột chết, chính là mùi này.

      “Rốt cuộc ngươi là người hay là quỷ?” Mùi xác chết bay tới, làm cho nàng sợ hãi, từ từ lùi về phía sau, mặt lên đầy đề phòng.

      phải ngươi nhìn thấy ta hay sao? Ta là người hay quỷ tương đối ràng!” Giọng đầy châm chọc, cùng với đám sương dày đặc, từ từ bao vây nàng. “Vẫn Lệ, ngươi chết có phải hay ? Tại sao ngươi lại muốn ta tới đây? Có chuyện gì ngươi !” Lời dối bị nữ nhân đâm rách, trán nàng nóng lên.

      “Ta chỉ tò mò tới nữ nhân có thể thay đổi lịch sử Kim Lang vương …” Bóng trắng rốt cuộc cũng dừng lại trước mặt nàng, chỉ cái, nàng cúi người, bộ dạng buồn nôn.

      Nàng phải là nữ nhân kia, nữ nhân sờ tay nàng, từng vết máu khuôn mặt, thời gian lâu, những vết máu đọng lại mặt biến thành từng vết sẹo đỏ sậm.

      thân màu trắng, nhưng y phục còn hình thù, chỉ mơ hồ nhìn thấy màu trắng.

      người tản ra mùi hôi thối như xác chết, nàng ta nhìn nàng, hai tròng mắt màu đỏ dữ tợn.

      “Ha ha!” Nữ nhân cười điên cuồng, nhưng đầy thống khổ, nàng nhìn Liễu Nha, khuôn mặt dữ tợn đầy châm chọc: “Ngươi nhìn bộ dạng của ta có phải rất ghê tởm hay ? Rất đáng sợ? Những thứ này đều là vì quốc gia ban cho, người cái gì mà đấng cứu thế, ta nhìn thấy cũng chỉ là bình thường, bị mê hoặc!” Nàng tiến lên, mùi hôi thối quẩn quanh bên người, gió thổi qua làm nàng muốn nôn.

      Liễu Nha vịn vào cành cây khô, miễn cưỡng chống đỡ thân mình, giọng : “Nhưng bộ dạng của ngươi cũng quá rung động phải sao? Chẳng lẽ mười mấy năm qua ngươi tắm rửa sao? Vết thương người bị thối rữa sao? Tại sao…?” Nàng phất tay, ý bảo nữ nhân kia cách xa nàng chút.

      chút tổn thương xẹt qua tròng mắt màu máu của , nàng cắn chặt đôi môi khô khốc, chăm chú nhìn Liễu Nha: “Ngươi cho là ta nguyện ý như vậy sao? Ta ở trong mật đạo tăm tối năm năm, năm năm này làm bạn với chuột, vết thương thối rữa, ta để ý tới, ta muốn sống, người kia cho ta cơ hội sống, ta phải nắm chắc, ta phải sống, nhìn ngày quốc gia này diệt vong.

      Nàng xong, ánh mắt đầy hận ý: “ ai có thể cứu quốc gia này, có ai, nghiệt tồn tại ngàn năm, máu tươi của các nhuộm đầy dưới đất, nhưng tất cả đều kết thúc, ngày tiểu thư nhà chúng ta chết, nó kết thúc!”

      Liễu Nha cố nhịn cảm giác ghê tởm trong lòng, cố gắng phân tích ý tứ trong lời của nàng ta, hình như nàng ta biết mọi chuyện mà tiểu thư kia là Thái hậu chăng? “Ngươi yên tĩnh chút, tiểu thư của ngươi gọi là gì? Nàng chết như thế nào?” Liễu Nha cố gắng trấn an nàng ta.

      “Nàng bị ta tự tay đẩy xuống nước, mùa đông rét buốt… nàng chết, bị chết đuối!” Nữ nhân kia cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Liễu Nha, cười cách quái dị: “Ta phải cố ý, phải cố ý, ta quá sợ hãi, quên mất tiểu thư ở sau lưng, ta…” Nàng vừa cười vừa khóc, sau đó nằm lăn xuống đất: “Ông trời ơi, ta muốn sống tiếp, thà rằng người chết là ta, mà phải là tiểu thư đối với ta ân trọng như núi!”

      “Vẫn Lệ!” Liễu Nha gọi tên nàng, tại nàng chắc chắn nữ nhân này là Vẫn Lệ. ngẩn ra, ngừng khóc, sau khi phát tiết xong, vẻ mặt từ từ bình tĩnh lại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nàng nhìn vào Liễu Nha: “Tại sao ngươi biết tên của ta?”

      “Vẫn Lệ, vốn tên của ngươi là Tiền Nga phải ? Còn tiểu thư trong miệng ngươi là Thái hậu? Nếu ta cho ngươi biết tiểu thư nhà ngươi còn sống, trong lòng ngươi có thoải mái hơn ?” Liễu Nha khẽ thở dài, giọng .

      “Tiểu thư còn sống, thể nào, chính ta tận mắt nhìn thấy thi thể của nàng nổi mặt nước, gương mặt còn huyết sắc, thân thể cứng ngắc… là ta hại chết tiểu thư!”

      Liễu Nha nhìn vẻ mặt nghiêm túc khẳng định của nàng ta, nếu phải Thái hậu vẫn sống tốt tại Lưu ly cung, nhất định nàng tin lời của nữ nhân này.

      “Ta có lừa người, tiểu thư của ngươi phải là Thái hậu sao? tại nàng vẫn rất khỏe mạnh, cũng rất vui vẻ!” Liễu Nha khẽ thở dài, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này rất đáng thương.

      nghe lời nàng, có ngạc nhiên mà ngược lại lạnh lùng cười tiếng, “Qủa nhiên là người phàm trần!” Nàng xong, xoay người về phía rừng rậm. “Này, ta còn chưa xong đâu?” Thấy nàng ta bỏ , Liễu Nha quýnh lên lớn tiếng gọi.

      “Chờ tới khi ngươi hiểu được phương giới bí mật, lại đến đây tìm ta!” lạnh lùng mở miệng, bóng dáng từ từ biến mất trong rừng rậm.

      “Phượng giới?” Liễu Nha ngẩn ra, quen thuộc, đó phải là viên ngọc nàng nhặt được ở trong hồ hình thoi sao? tại nó phải ở trong tay Thái hậu mới phải chứ.

      Liễu Nha ngồi nắp đậy miệng giếng suy tư, trong lòng muốn chạy theo Vẫn Lệ để hỏi cho , nhưng sương mù lớn, nàng vẫn thể bảo đảm cái con người kia hoàn toàn có ác ý với mình, cuối cùng quyết định từ bỏ, nhìn sắc trời còn sớm, nàng đứng lên mở nắp giếng, quyết định trở về.

      Khó khăn quay trở lại, lúc hít thở thông, nàng thầm nghĩ nếu nàng ở trong mật đạo này với chuột năm năm… thà rằng chết còn hơn.

      Người kia cho ta cơ hội sống sót, ta nắm chắc, ta phải sống - trong đầu nàng ra câu của Vẫn Lệ, người kia? Là ai? Trong cùng từng đồn đãi nàng bị treo cổ trong rừng rậm, nếu nàng chết, vậy là có người cứu nàng hoặc giết nàng.

      Năm đó Thái hậu giết là ai chứ?

      Liễu Nha suy nghĩ, lúc nhìn thấy ánh sáng, mở ván giường, đột nhiên nàng cứng đờ. Nàng nhìn vào ánh mắt xanh đen mà chủ nhân của đôi mắt đó vẫn nhìn chằm chằm vào bộ dạng chật vật của nàng.

      “Kim Minh? Tại sao ngươi lại ở đây?” Ánh mắt nam nhân trầm như vậy, lạnh lùng nhìn nàng.

      Nam tử mở miệng, chỉ chuyển mắt nhìn cửa động chiếc giường, ánh mắt đầy ý cười lạnh lùng.

      “Ta…” Liễu Nha vẫn ở trong cửa động, biết có nên ra ngoài hay hay là bỏ trốn.

      thôi!” mở miệng, ánh mắt sáng lên, mặc dù lời vẫn còn lạnh lùng nhưng làm cho nàng quyết định.

      Nàng bò ra ngoài, sau đó đóng lại ván giường.

      Dù như thế nào, trốn tránh cũng giải quyết được vấn đề gì.

      Kim Minh trước, nàng theo sau, nhiều lần muốn mở miệng nhưng lại từ bỏ. Ngưng Hương cư, chén trà nóng, nuốt mấy miếng thức ăn vào bụng, tâm tình của nàng mới hạ xuống, đưa mắt nhìn Kim Minh, quyết định tự thú: “Hôm nay ta vào khu rừng hắc ám chỉ muốn tìm ra ai là người đánh ta ngất xỉu, ta tin thế giới này có quỷ, ta chỉ cảm thấy có người quấy rối!”

      Kim Minh ung dung ngồi tháp, giống như thưởng thức ché trà, gương mặt vì lời của nàng mà có biểu khác thường.

      “Là đấy, ngươi phải tin tưởng ta. Lúc ta phát ra mật đạo sau đó chui qua, qua nìn nhìn thấy khu rừng hắc ám, chỉ tiếc cái gì cũng tìm được!” Nàng rũ mắt, ra được cảm xúc lúc này, chỉ cảm giác bên trong hoàng cung này nàng thể tin tưởng ai, ngay cả Kim Minh mà nàng thích – nàng nhìn , có đôi lúc cảm thấy xa lạ, giống như phải là .

      Nàng lắc đầu cái, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu.

      “Ngươi tìm được gì sao?” rốt cuộc Kim Minh cũng đặt chén trà xuống, nhàng ngước mắt nhìn nàng, “Trẫm từng phái người lục soát rừng rậm mười mấy lần, nhưng bên trong bóng người, nhưng mà…” cau mày, “Nếu có mật đạo, tất nhiên Trẫm thể nào tìm ra được!” mím môi cười tiếng, “May có ngươi”

      dời mắt hô lên: “Mạc Tang, vào !”

      “Vâng!” Mạc Tang nghe lệnh, khom người vào.

      “Đưa người lục soát khu rừng hắc ám, đừng quên bên trong có mật đạo, phải tìm cẩn thận, nếu tìm được, nên làm bị thương, phải mang trở lại!” Kim Minh lạnh lùng phân phó.

      “Vâng, Hoàng thượng!” Mạc Tang nhận lệnh, trước khi còn lạnh lùng nhìn Liễu Nha cái.

      Liễu Nha ngẩn ra, đưa mắt nhìn , lại thu hồi ánh mắt, bộ dạng phục tùng, cung kính lui ra ngoài.

      lẽ ngươi tin ta?” Liễu Nha nóng nảy, nàng biết nhất định Kim Minh tin nàng, cũng hoài nghi khu rừng hắc ám có bí mật để cho ai biết.

      phải vậy, chẳng qua ta thấy Hoàng cung có quá nhiều cấm kỵ, muốn tiêu trừ mà thôi!” Đột nhiên mím môi cười .

      Liễu Nha cắn môi gì.

      lúc sau, hình như mệt mỏi, lấy tay chống đầu, nằm ngủ tháp. Liễu Nha gấp gáp, thể cho người thông báo, đột nhiên nhớ ra người, thừa dịp Kim Minh ngủ say, cản thận ra ngoài.

      Thiên điện Duẫn Thiên cung, lúc sáng đứng trước cột đá chuyện với Mạc Thương nhưng mắt nàng đảo quanh khắp nơi, nhìn mãi cũng thấy thân ảnh của , hỏi mấy thị vệ ai cũng nhìn thấy.

      đâu rồi vậy?” Liễu Nha gấp gáp dậm chân, xem ra phải tìm Kim Huy, là người thâm tàng bất lộ, nàng vẫn chưa biết ý đồ của .

      Minh điện, sắc trời dần tối, ánh nến thắp lên, Kim Huy chuyện với Tiên Vu trong thư phòng, thảo luận chuyện kết minh.

      “Vương gia, nếu Kim Lang vương quyết định như lời ngài, tin rằng quan hệ giữa Tiên Nô và Kim Lang vương triều tốt đẹp!” Đại ấn văn thư kết minh, Tiên Vu nhìn hồng ấn tràn đầy cảm xúc.

      “Thái tử đùa, thánh ý khó đoán, tối hôm qua là hiểu nhầm. Hoàng huynh quản lý triều chính mười mấy năm qua, Kim Lang vương mưa thuận gió hòa, nhân dân an cư lạc nghiệp, Hoàng huynh cũng được xem như là Hoàng đế tốt!” Kim Huy cười , nụ cười vĩnh viễn như vậy, sâu cạn.

      “Vương gia nghĩ như vậy sao?” Tiên Vu lắc đầu cái, vừa định tiếp Nhung Thiên bất chợt vào bẩm báo: “Vương gia, Thanh phu nương nương tới!”

      Kim Huy ngẩn ra, theo bản năng đứng dậy, ánh mắt tự chủ được mừng rỡ, tuy che dấu nhưng vẫn thoát khỏi ánh mắt của Tiên Vu.

      “Ta trước!” giọng , thẳng hậu điện, Kim Huy nhanh chóng bảo Nhung Thiên để nàng vào.

      “Có chuyện gì ?” Cửa mở ra, nhìn thấy thần sắc lo lắng của Liễu Nha, biết nhất định có chuyện gì xảy ra.

      “Ngươi biết Vẫn Lệ ?” Liễu Nha vội vàng mở miệng.

      Kim Huy ngẩn ra, ánh mắt tối lại, tia sát ý bắn ra, ngay cả Liễu Nha luôn chậm chạp cũng nhìn thấy được.

      “Ngươi…” Liễu Nha cau mày, giọng có chút chần chờ.

      “Ngươi hỏi nàng làm gì?” Kim Huy lạnh lùng ngước mắt nhìn nàng.

      phải là… thỉnh thoảng ta nghe được, là ta nghe người ta , cho nên cảm thấy tò mò…” Cảm giác được nam tử vui, nàng phất tay cái, “Ta biết, ta biết hết, ngươi muốn ta tò mò, tò mò hại chết ta, nhưng mà… Tóm lại, ngươi biết Mạc Thương đâu ?”

      Nàng nghĩ tới nghĩ lui, Mạc Thương mới an toàn nhất.

      Trung thành với chủ, suy nghĩ đến lợi ích.

      phải bảo vệ ở Thiên điện hay sao?” Kim Huy nhướng mày, ánh mắt nghi ngờ, hiển nhiên có chút nghi ngờ với nàng.

      có ở đó, hình như đột nhiên biến mất, ta biết,… sao, ta chỉ muốn tới hỏi ngươi có biết ở đâu , nếu ngươi bận…” Nàng nhìn văn thư bàn cùng với ngọc tỷ, vội vàng xin lỗi: “Vậy ta trước, ngươi làm việc tiếp !” Nàng xoay người muốn ra ngoài.

      “Thanh Thanh!” Kim Huy ngẩn ra, gọi nàng, “Chẳng lẽ ngươi đến tìm ta chỉ vì chuyện này sao?” Giọng trở nên dịu dàng chờ mong.

      “Ừ, đúng thế!” Liễu Nha nhìn , gật đầu cái.

      Thần sắc nam tử tối lại, rất nhanh ngước mắt xoay người , cưởi nụ cười khách khí và xa lánh: “Sau này những chuyện như vậy cần nương nương tự mình , bảo cung nữ đến truyền tới là được!”

      tức giận, dù mỉm cười nhưng ánh mắt ràng tức giận. Liễu Nha cau mày, biết vì sao tức giận, trong khoảng thời gian ngắn biết phản ứng như thế nào, đứng ngẩn ngơ bất động tại chỗ.

      “Mời nương nương trở về, thời gian còn sớm, nếu để Hoàng huynh biết, e rằng trận sóng gió!” đưa tay, rũ mắt xuống, nhìn nàng cái.

      “Ta đây!” Liễu Nha nổi giận, tìm được người giúp đỡ còn nhận được thất vọng như vậy, nàng tức giận rũ mắt xuống, bĩu môi đầy vui, tâm trạng mất mác ra ngoài.

      Kim Huy nhìn bóng dáng lưng đơn của nàng, muốn mở miệng gọi nàng, cuối cùng cũng buông tha. hiểu hết nhưng trong lòng vẫn còn đau.
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 81: Chuồn êm ra cung

      Bên ngoài Minh điện, đột nhiên sau lưng có người vỗ bả vai nàng, lúc ngoái đầu nhìn lại đập vào mắt là nụ cười rực rỡ của Tiên Vu.

      Ánh mặt trời ban chiều chiếu xuống gương mặt làm cho nụ cười của chân .

      “Nghĩ gì vậy, ta gọi mấy tiếng nương nương cũng trả lời ta!” Tiền Vu cười , đằng sau nụ cười là bi thương.

      Có lẽ rời khỏi Kim Lang vương triều, cũng thể kìm hãm được trìu mến với này.

      “Nương nương?” Liễu Nha cười cười, nằm mơ nàng cũng nghĩ đến nàng được xưng hô như vậy.

      “Như thế nào? Thanh phi nương nương, ta có thể đổi lại?” Tiên Vu cười, cúi người xuống, hành lễ giống như cung nữ.

      “Ha ha…” Liễu Nha bị dáng vẻ của chọc cười, lo lắng mấy ngày qua bị quét sạch, khẽ cười, lại cảm thấy nên cảm ơn Tiên Vu, “Cảm ơn ngươi!”

      “Cảm ơn ta? Vì cái gì?” Tiên Vu kinh ngạc nhìn nàng.

      “Cảm ơn vì làm ta cười, ngươi biết tâm trạng mấy hôm nay của ta tệ, luôn có tảng đá lớn ở trong lòng, vô cùng khó chịu, nhưng hôm nay tốt hơn nhiều!” Nàng đưa tay vỗ vai Tiên Vu, ngẩng đầu nhìn .

      sao, ra là vậy!” Tiên Vu nheo mắt, ánh mắt nhu hòa, mỉm cười như trăng rằm.

      “Đúng vậy!” Nàng gật đầu cái

      Trước cửa Duẫn Thiên cung, Tiên Vu chần chờ mở miệng: “Nếu như ta rồi, ngươi nhớ ta sao?” ngước mắt, nghiêm túc nhìn nàng.

      Trời tối, đèn được thắp sáng khắp cung, chiếu xuống bóng người dài.

      “Trở về? Trở về nước Tiên Nô của ngươi sao?” Liễu Nha kinh ngạc

      “Đúng vậy!”

      “Tất nhiên là nhớ, hơn nữa ngươi có thể thường xuyên đến thăm ta, dù sao Ngọc Triệt cũng ở đây!” Liễu Nha cười cười.

      “Ừ, thường xuyên trở lại!” Sắc mặt có chút tái nhợt, cúi đầu, do dự hồi lâu, chợt nắm chặt bàn tay nàng: “Thanh Thanh, ngươi cho ta biết, ngươi thích Kim Lang vương vui buồn thất thường sao? Ngươi, có thể rời khỏi hay ?”

      Liễu Nha ngẩn ra, hiểu ý .

      những vui buồn thất thường, hơn nữa người và sói cùng cơ thể phải hay sao? Tại sao người đàn ông như vậy mà ngươi còn thích, còn phải ở lại? Chuyện đêm đó ngươi có thể dễ dàng tha thứ hay sao? Đêm đó, ngươi giãy giụa ở đó! Ngươi phủ nhận nhưng ta biết, trong lòng ngươi là miễn cưỡng phải ? Nếu ta ta có thể đưa ngươi cùng, rời khỏi nơi này, chúng ta về Tiên Nô mà đến nơi xa xôi, nơi có ai quản lý, thế ngoại đào nguyên, sống cuộc sống buồn lo được ?” chớp mắt nhìn nàng, giọng đầy khẩn thiết.

      “Thế ngoại đào nguyên?” Nàng lắc đầu, nàng rời , có lẽ đúng như mọi người , ở lại chính là vận mệnh của nàng.

      “Ngươi… muốn như vậy sao?” Tròng mắt nam tử xẹt qua bi thương, vì muốn tiếp nhận điều đó mà càng nắm chặt bàn tay .

      “Nơi này còn có chuyện ta chưa hoàn thành, đúng rồi, ngươi nguyện ý giúp ta việc được ?” Đột nhiên nhớ tới mục đích của lần này, giống như tại nàng chỉ có thể tin vào Tiên Vu.

      “Ngươi !” Tiên Vu gật đầu, vẻ mặt có chút đơn.

      “Ngươi biết khu rừng hắc ám ? Ở phía sau bạo thất, nơi đó có người bạn của ta, nếu có thể, ngươi giúp nàng thoát khỏi đuổi bắt của Mạc Tang được ? thể để cho nàng rơi vào tay kẻ nào, ngươi có làm được ?” Liễu Nha , giọng điệu có chút vội vàng.

      “Bằng hữu? Rất thân sao?” Tiên Vu cau mày.

      “Có thể như vậy, ngươi chỉ cần mang nàng ra khỏi khu rừng hắc ám là được, cần làm gì khác!” Liễu Nha giọng .

      “Được!” gật đầu cái, tức giận buông tay nàng, xoay người về phía trước, nhưng còn chưa chết tâm, lần nữa quay đầu lại: “Ngươi thể cùng ta sao?”

      Liễu Nha lắc đầu cái.

      Vẻ đơn gương mặt càng hơn, Tiên Vu buồn bã xoay người, bước chân nặng nề về phía trước.

      Liễu Nha nhìn bóng dáng nam tử từ từ biến mất ở khúc quanh, tâm trạng đột nhiên sa sút.

      Rời là lựa chọn tốt nhất với nàng sao?

      “Ngươi rời là vì ta sao?” Đột nhiên sau lưng vang lên giọng của nam tử, giọng buồn bã đơn, đáng thương.

      “Tiểu Nhật!” Liễu Nha ngẩn ra, vội vàng xoay người lại, bên ngoài Duẫn Thiên cung, áo bào màu vàng phải tiểu Nhật là ai, giương đôi mắt tròn vo buồn bã nhìn nàng, khụt khịt mũi, bước đến ôm nàng vào ngực, chiếc cằm cà cà vào mái tóc mềm mại của nàng: “Nha Nha, Nha Nha, có phải ngươi thích Tiểu Nhật mà để ý tới tiểu Nhật nữa? Tối hôm qua ngươi trốn đâu? Ngươi… muốn nhìn thấy Tiểu Nhật đúng ?”

      Giọng đáng thương, nức nở như con mèo , phảng phất hòa trong làn gió.

      Nàng để mặc cho Kim Nhật ôm như vậy, tay vỗ vỗ vả vai , cảm giác như điều gì đó đúng… nàng xoay người, phát Duẫn Thiên cung yên tĩnh đến đáng sợ, đèn treo bị gió thồi chập chờn, thị vệ tuần tra trong cung cũng thấy đâu.

      “Nha Nha, ngươi , có phải người chán ghét tiểu Nhật rồi ?” Kim Nhật đầy bất an hỏi nàng.

      , có, ta làm sao lại ghét ngươi, chỉ là…” Nàng cắn răng biết giải thích hành động hôm qua như thế nào, đột nhiện bụng nàng vang lên, Liễu Nha cau mày, trong nháy mắt, thân thể nàng cứng đờ, rốt cuộc cũng phát có gì đó đúng.

      Giờ này là chạng vạng, mà Kim Nhật… nàng mở to mắt, dám tin nhìn vào tiểu Nhật, bàn tay cứng đờ giữa trung.

      “Nha Nha, ngươi làm sao vậy? Ngươi kỳ lạ!” Kim Nhật lắc lắc người nàng, nhăn mày vui, cái mũi thút thít.

      “Ngươi…ngươi… phải chỉ lúc nửa đêm mới có thể…” Nàng nghe được thanh của mình, như có gì đó chặn ở cổ hỏng.

      Kim Nhật ngẩn ra, hiểu sao nàng lại giật mình vì chuyện này, chu miệng vui, ánh mắt xẹt qua tổn thương: “Ngươi muốn nhìn thấy ta đúng ?”

      phải vậy!” Nhìn bộ dạng đáng thương của , nàng nhanh chóng xua tay: “ phải vậy, ta chỉ là kỳ lạ…” Nàng kéo hai tay , “Ngươi nhìn xem, phải ta rất vui vẻ hay sao, chẳng qua có báo trước, nên chưa thể thích ứng mà thôi!” Nàng thở phào hơi, để cho nhìn ra khác thường, “Ngươi có đói bụng hay ? bằng chúng ta ăn ít, ta…” Thân phận của thích hợp dùng cơm trong cung, tại Mạc Thương ở đây, có ai từ chối giúp .

      bằng chúng ta xuất cung chơi, xem chợ đêm có gì ăn được !” Nàng vui vẻ đề nghị, trở về Ngưng Hương cư, nàng sợ phải mình đối mặt với .

      ra ngoài chơi?” Nháy nháy mắt, mới hết bất mãn, hăng hái gật đầu kéo nàng ra ngoài.

      “Cửa ở đây!” Nàng chỉ vào cánh cửa Duẫn Thiên cung.

      “Ngươi muốn ra từ cửa cung hay sao?” Kim Nhật giảo hoạt nháy mắt, chỉ vào tường thành cao lớn, “Đương nhiên là từ đây, bằng làm sao có thể chuồn êm khỏi cung?”

      “Chuồn êm?” Liễu Nha kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, bị kéo , tới góc bị ánh đèn chiếu tới, nhìn tường thành cao hai mươi trượng, nhảy ra ngoài, dễ dàng đây.

      “Đến đây!” Kim Nhật cười như đứa trẻ.

      Liễu Nha do dự, đưa hai tay mình, nam tử nhàng nắm tay nàng, ôm vào trong ngực, hơi thở mát mẻ thổi mặt nàng, “ phải sợ, chúng ta cứ bay như trước kia!”

      Liễu Nha ngẩn ra, đầu ngón tay lạnh băng chạm vào người nàng, làm cho trái tim đập của nàng ngừng lại, nàng ngước mắt, nam tử dịu dàng mỉm cười đến gần. Trong nháy mắt, nhìn nam tử mỉm cười, làm nàng có chút hoảng hốt, trong đầu là mảnh hỗn độn, người trước mắt là Kim Nhật hay là Kim Minh, giống như từng có, nam tử thô bạo cũng cười với mình như vậy.

      Liễu Nha ý thức được mình tường, chợt hô lên tiếng, bề rộng tường thành lớn hai mươi cm, vừa đủ để nàng đặt chân.

      “Đừng sợ, có ta ở đây!” Nam tử giọng bên tai, dịu dàng như vậy, thâm tình như vậy, giống như che chở cho đứa trẻ.

      “Ừ!” nàng gật đầu, giây kế tiếp, thân thể nàng bay lên, gió lùa qua tai, như nghe được thanh của thiên nhiên, tuyệt vời đến thế, thần kỳ quá, bọn họ ngừng đạp chân lên nóc nhà, nàng nhìn thấy người trong nhà vây quanh cái bàn lớn cười vui vẻ, nàng cảm thấy hâm mộ, nàng là nhi, từ liền hy vọng có thể giống như bọn họ, người nhà vây quanh cái bàn to, ăn gì cũng quan trọng, quan trọng là… Cảm giác ấm áp ngấm vào trong lòng.

      “Ngươi nhìn gì vậy?” Kim Nhật rũ mắt, thấy nàng ngừng nhìn chỗ khác, bèn hỏi bên tai nàng.

      “Nhìn người nhà vui vẻ hòa thuận!” Chẳng qua là cảm thán trong lòng, nhàng thở dài hơi.

      Giống như cả thế giới này chỉ có mình nàng, cảm giác gọi cha mẹ chắc chắn rất hạnh phúc lắm đấy.

      Kim Nhật nhìn gia đình kia, ánh mắt vừa động giống như hiểu được điều gì, nhàng kéo cánh tay nàng: “Ngươi theo ta!” dừng lại nơi cách tường xa, sau đó ôm nàng đến trước cửa gia đình kia.

      “Mở cửa, mở cửa!” giương đôi mắt tròn ti nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

      “Này, ngươi làm gì vậy!” Liễu Nha vừa muốn ngăn lại lại đột nhiên kêu lên thành tiếng, người này, mặc long bào chạy ngoài đường như vậy.

      “Cái gì?” Kim Nhật nhăn mày, hiểu vì sao nàng lại kêu lên, cửa mở ra, nam tử nhìn bộ dạng người trước cửa giương nanh múa vuốt hồi vẫn chưa phản ứng lại.

      “Ngại quá, chúng ta là diễn viên kịch, cảm thấy mệt mỏi, muốn xin vào nghỉ nhờ chút!” Liễu Nha vội vàng đẩy Kim Nhật ra sau lưng, cười hì hì tiến lên giải thích.

      “Ôi chao, là diễn viên kịch sao?” Nữ chủ nhân lắc thân mình mập mạp chen vào, cười cả con mắt, “Ta thích nghe diễn, biết hai vị diễn cái gì?”

      “…” Liễu Nha ngẩn ra, chuyện này… ai biết bọn họ nghe hát cái gì, bình thường hát karaoke còn có thể, hát sao? Nàng len lén nhìn Kim Nhật, bộ dáng của cũng mờ mịt.

      “Khụ khụ, khúc mai vàng, biết đại thẩm từng nghe qua?’ Liễu Nha cắn răng trả lời.

      “Khúc mai vàng?” Tròng mắt vị đại thẩm kia sáng lên, đầy hứng thú.

      “Cái đó…” Vị đại thẩm này. Liễu Nha quệt môi cười hắc hắc.

      Kim Nhật thấy nàng ấp a ấp úng, lập tức tiến lên: “Đại thẩm, ra chúng ta đói bụng, ngửi thấy nhà ngươi có mùi thơm liền tới, nếu như ngại có thể cho chúng ta cùng ăn bữa được ? Chúng ta trả tiền!” Kim Nhật tiến lên trả lời.

      “Nơi này của chúng ta cũng phải là khách sạn!” Nam chủ nhân lầm bầm câu, vừa muốn nổi giận lại thấy vị đại thẩm kia cười cười, hai tay dính đầy dầu mỡ túm lấy hai bên má của Kim Nhật: “Ai nha, bộ dáng tiểu ca xinh đẹp, đừng là thức ăn, ở cả chiều ta cũng đồng ý, đến đây, mau vào nhà!”

      Mặt bị bóp đến phát đau, nhưng vì Liễu Nha, phải nhẫn nại, mím môi cười tiếng, ai xem cũng thích, lập túc kéo Liễu Nha vào nhà.

      Mùi thịt dê tràn ngập đầy nhà, hương thơm làm cho người ta thèm nước miếng. Mấy ngày nay ở tỏng cung ăn sơn hào hải vị, có thịt dê, chẳng qua nàng thích cảm giác ăn chung với người nhà, thịt dê nóng bỏng nằm trong chiếc đũa của Tiểu Nhật, ăn vào trong miệng, sột sột, vừa nóng vừa thơm, ngay cả đầu lưỡi cũng rút ra được, răng môi đều là mùi thịt dê.

      “Ăn ngon!” Liễu Nha ăn ngừng nghie, chủ nhà thấy đau lòng, lén kéo đĩa thịt dê về phía mình, lại bị Tiểu Nhật phát , lập tức đổ hết vào nồi, rót tương, thịt dê chín tới, mười mấy chiếc đũa vọt vào.

      “Miếng này là của ta, của ta!”

      “Của ta nữa!” Liễu Nha khách khí, vui vẻ tranh giành cùng những đứa trẻ chủ nhà, mặt mỉm cười.

      Nha Nha như vậy mới thích.

      “Tiểu ca, ăn nhiều chút!” Đại thẩm nhiệt tình gắp thức ăn cho , thuận tiện sờ chất liệu quần áo, “Ngươi đóng giả Hoàng đế sao? Ha ha, y phục chất liệu tốt, bất quá ta thấy tiểu ca hóa trang còn đẹp hơn so với Hoàng đế trong cung!” Nàng gắp miếng thịt dê cho vào trong miệng, dương dương tự đắc nhướng mày, “Nếu Hoàng thượng mà giống ngươi ta sớm vào cung làm phi tử rồi!”

      Kim Nhật ngẩn ra, hiểu bộ dáng mập mạp của vị đại thẩm này với phi tử có quan hệ gì.

      Chỉ thấy đại thẩm thở dài: “Năm đó tuyển tú, lão hìa nhà ta Hoàng đế xấu xí, có nhiều tú nữ được chọn, ta muốn làm cung nữ nên cắn răng gả cho !” Nàng chỉ vào nam nhân bên cạnh dùng ánh mắt giết người nhìn Kim Nhật.

      Liễu Nha ngẩn ra, dịch đầu nhìn nam tử kia, khuôn mặt vặn vẹo đau lòng món thịt dê, dáng vẻ nhắn lùn lùng, khác hẳn với vị đại thẩm mập mạp này.

      “Ha ha!” Nàng cười lớn, thịt dê mắc trong cổ họng, ho khan tiếng, cười đến nước mắt chảy ra, ôm bụng cười lăn mặt đất.

      Kim Nhật nhìn dáng vẻ bỉ ổi của nam nhân, mìm môi gì.

      “Cười cái gì, trước kia chồng ta thường vào cung đưa thịt dê, ra vào cửa cung nhiều lần, tận mắt nhìn thấy Hoàng đế!” Đại thẩm vui nhìn dáng vẻ cười cười của Liễu Nha.

      “Ừ!” lúc sau, nam nhân chủ nhà chột dạ đáp tiếng, sau đó cúi đầu ăn thịt dê.

      “Ừ, ừ, dáng vẻ rất xấu, đại thẩm, ngươi là sáng suốt!” Liễu Nha khó khăn bò dưới đất lên, bữa ăn này đúng là chưa bao giờ vui vẻ như vậy.

      Cơm nước no nê, Liễu Nha chọt chọt Kim Nhật, bĩu môi, Kim Nhật ngẩn ra hiểu nhìn nàng.

      “Tiền, trả bạc!” Liễu Nha giọng nhắc nhở , lần này nàng ăn rất nhiều thịt dê cảu người ta đấy, nam chủ của nhà ngừng lau mồ hôi, tự nhiên phải để lại bạc.

      “Bạc? Tiền?” Vẻ mặt hiểu, Kim Nhật rũ mắt, sờ tên long bào lúc, ngước mắt lắc đầu, “ phải ngươi mang theo sao?”

      “Cái gì? Ta làm gì có tiền, chẳng lẽ…” Liễu Nha lớn tiếng kêu lên, nhưng rất nhanh bịt miệng, sắc mặt khẩn trương nhìn chủ nhà.

      Đại thẩm tính tình rất tốt, cười híp mắt nhìn Kim Nhật, bàn tay mập mạp ngừng sờ soạng long bào của Kim Nhật.

      “Ngươi thấy Hoàng đế luôn mang theo tiền ben người sao?” Kim Nhật chu miệng, tức giận mở miệng .

      “Câu trả lời hay, vậy xin hỏi ngươi có mang theo ngân phiếu ?” Liễu Nha dựng thẳng ngón tay cái, giọng .

      “Ngân phiếu?” Kim Nhật nháy mắt, bộ dáng càng vô tội.

      “Khụ khụ!” Liễu Nha quyết định đùa nữa, đưa mắt nhìn nam nhân chủ nhà, “Ngại quá chúng ta ra ngoài vội vàng, mang tiền người, nếu ngại chúng ta hát bài để trae tiền cơm được ?”

      Biểu diễn? Kim Nhật hiểu mà vì đầu bứt tóc, nam nhân chủ nhà sắc mặt tái xanh, nữ chủ nhà cười tươi như hoa, “Muốn, muốn!”
      Last edited by a moderator: 29/3/16

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 82 Chọn

      Hắng giọng, tạo hình, Liễu Nha đưa mắt ra hiệu cho Kim Nhật đứng nguyên tại chỗ.

      “Thụ thương đích điểu nhi thành song đối, lục thủy thanh sớn trán tiếu nhan…” Lan Hoa chỉ kiều, nghẹo đầu nhìn lại, thấy Kim Nhật đáng đứng ngốc chỗ, có phản ứng.

      “Tướng công…” điệu kéo dài, Liễu Nha nháy nháy mắt, ý bảo nhanh đỡ nàng. Biểu diễn hồi, tạo hình đủ mệt. Nàng nháy mắt bảo bắt đầu đoạn, còn lại để nàng.

      Rốt cuộc đến khi đôi môi đỏ mở ra, “Lão ưng phi lai điểu nhi tán, đai nan lâm đầu các tự phi…”

      “…” Liễu Nha ngẩn ra, đây là từ gì, tại vạ bay đến mình, làm sao hát tiếp đây? “Lộn xộn cái gì, ăn cũng ăn rồi, , nhanh !” Nam nhân chủ nhà tức giận, để ý đến vợ, thẳng tay đuổi bọn họ .

      phải vậy, phải vậy…” Liễu Nha muốn giải thích nhưng nam nhân chủ nhà thấy nàng ăn nhiều thịt dê nên tức giận, hai lời, đẩy hai người ra khỏi cửa, phịch tiếng, cửa lớn đóng lại, hai người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, khỏi cười to, cười lăn lộn mặt đất, nước mắt cũng chảy ra.

      “Ha ha ha, nghĩ tới Hoàng đế cũng có lúc bị người đuổi ra ngoài!” Liễu Nha lau nước mắt cười .

      Kim Nhật ngẩn ra, nụ cười mặt cứng đờ, ánh mắt trở nên sắc bén, “Ta phải là Hoàng đế, ta chỉ là vật lệ thuộc được nhìn thấy ánh mặt trời mà thôi!” tức giận để ý tới nàng.

      Liễu Nha ngẩn ra, thầm kêu tiếng hỏng rồi, vì sao nàng lại như vậy, dù với Kim Minh cùng thân thể nhưng dù sao cũng là tiểu Nhật mà. “ xin lỗi, ta…” Liễu Nha xin lỗi , thuận tiện đấm vai như lấy lòng, “Ta phải cố ý dù ngươi phải là Hoàng đế, cũng là Vương gia, ngươi nhìn xem, bọn đuổi chúng ta ra ngoài đấy!” Liễu Nha cố gắng đẩy chú ý của sáng chuyện khác, đột nhiên đầu vai run rẩy, giật mình, xoay người lại, ôm Liễu Nha vào trong ngực, “Nha Nha, vì ngươi, chuyện gì ta cũng có thể làm, kể cả Hoàng đế…Nhưng mà ta sợ, sợ nếu đế lúc ta thực làm Hoàng đế..” dừng lại thêm, chỉ ôm nàng, giống như sợ nàng bỏ trốn, tâm trạng hết sức thống khổ.

      , !” Liễu Nha cả kinh, cố gắng thoát khỏi ngực , “Ta muốn ngươi làm Hoàng đế, Tiểu Nhật là tiểu Nhật, là tiểu Nhật đơn thuần đáng , cái gì cũng biết, chỉ là tiểu Nhật lệ thuộc vào Nha Nha, ngươi là ngươi, Kim Minh là Kim Minh, ta hy vọng hai người các ngươi mãi mãi tồn tại, muốn bất cứ ai biến mất, ngươi có hiểu ?” Nàng nắm chặt tay , vội vàng mở miệng, vẻ mặt vội vàng như sợ bọn họ ai cũng thấy, nàng chỉ nghĩ đến đó thôi trong lòng như bị khoét lỗ, nếu chuyện đó xảy ra, nàng dám nghĩ tới, chỉ có thể nắm chặt tay , những ngón tay giao nhau, ấm áp, tràn đầy hy vọng.

      Tiểu Nhật cười nhạt, từ từ đưa cánh tay lên, ở trung do dự chút, bàn tay vén sợi tóc rũ trán của nàng, lúc bàn tay tiếp xúc da thịt, đầu ngón tay lạnh băng, dần dần thư thái, si mê nhìn giống như vuốt ve bảo bối quý hiếm: “Nếu như vậy ngươi vất vả, rất cực khổ, chẳng lẽ giữa hai chúng ta, ngươi thể chọn sao? Ngôi vị hoàng đế vốn là của ta, nếu ta sớm đoạt giang sơn mà ”.

      Lời của Kim Nhật khiến cho lòng nàng sợ hãi, nàng nắm lấy tay , vội vàng mở miệng: “Tiểu Nhật, ngươi nghe đây, ra cho phép ngươi tổn thương Kim Minh, cho phép, đương nhiên ta cũng cho phép ngươi tự làm tổn thương chính mình, các ngươi vốn là , tại sao phải muốn tranh đoạt đến ngươi chết ta sống, cứ tồn tại như vậy phải rất tốt hay sao?”

      “Ngươi cho phép ta tổn thương Kim Minh?” Sắc mặt tối lại, ánh mắt sâu thẳm trong bóng tối, kinh ngạc nhìn Liễu Nha lâu, bất chợt lạnh lùng đẩy nàng ra, “Làm sao ngươi biết ta làm tổn thương , từ đầu đến cuối là áp chế ta mà thôi, ta chỉ là con rối trong bóng tối mà thôi!” Vẻ mặt đơn đó làm cho lòng nàng chùng xuống.

      Đúng vậy, phải tại người thô bạo là Kim Minh sao? Tại sao nàng lại những lời này với Kim Nhật đáng chứ, nàng ảo não vỗ đầu cái, cảm giác mình lẫn lộn giữa hai người, “ xin lỗi, ta…”

      “Ta cùng với Kim Minh, ngươi chỉ có thể chọn !” Kim Nhật quay đầu, lạnh lùng đưa lưng về phía nàng, mở miệng , sống lưng cao nhất lạnh băng dưới ánh trăng, khó có thể che dấu độc.

      “Ta…” Liễu Nha cắn môi, nàng thể chọn, cho dù có chọn cũng thay đổi được gì, Kim Minh.

      Kim Nhật, nàng đều muốn mất ai. Kim Nhật đứng đó, chờ đợi lựa chọn của nàng, cho rằng nàng do dự mà chọn , nhưng nàng im lặng càng lâu máu trong người giống như đông lại, huyết sắc trong mắt ngưng tụ trong tròng mắt màu đồng của .

      khí giống như ngưng tụ, Liễu Nha nhìn bóng dáng trước mắt, khó khăn trả lời. Gió nhàng thổi qua, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt cam lòng của Kim Nhật, giống như ánh trăng giấu trong đám mây.

      “Được rồi, chúng ta chuyện này nữa, phải ngươi muốn dạo chợ đêm hay sao? luôn !” lúc sai, xoay người, nụ cười rực rỡ lần nữa lên khuôn mặt của .

      “Ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ngươi để ý đến ta nữa!” Nhìn thấy nụ cười của , tâm tình của nàng mới hạ xuống, bàn tay bé nắm lấy bàn tay của kéo .

      Kim Nhật cười , trong nháy mắt ánh sáng ngời bị mây đen che phủ, nụ cười của bóng ma nam tử trong nháy mắt lên tàn khốc.

      “Vừa rồi ngươi hát bài gì, câu hát tiếp theo là gì?” vừa vừa hỏi.

      “Thuận tay nắm lấy đóa hoa, ta cùng với vợ đúng lúc… vợ chồng thương dù đắng cay hay ngọt ngào, ta với ngươi vẫn là đôi chim uyên ương, cùng bay lượn giữa trời đất!” Liễu Nha nhàng hát, lời ca bay trong gió, mây đen từ từ tản .

      “Chim uyên ương? Nha Nha thaath cho rằng chúng ta như đôi chim uyên ương?” Kim Nhật nháy nháy mắt, nắm lấy tay nàng lắc lắc, hai mắt cười híp lại.

      “Ngươi thấy là ta hát kịch sao?” Liễu Nha ngẩn ra, hất tay ra, tức giận về phía trước, cách đó xa là chợ đêm nho , dù gần mùa đông, trời có chút lạnh. Nhưng từ xưa đến nay, người buôn bán vì kế sinh nhai, luôn bận rộn làm việc, thừa dịp thời gian còn chưa lạnh, người đông, cửa hàng hai bên mọc ra, dù là tửu lâu hay quán trà, khách sạn, phường thêu, cửa hàng muối… cũng luôn nhộn nhịp.

      Kim Nhật ngẩn ra cho là nàng tức giận, tiến lên giật giật tay áo của nàng nháy nháy mắt đáng thương, “Ngươi đừng tức giận nữa được ?”

      phải vậy, chỉ là chúng ta mang tiền…”

      Liễu Nha quay đầu nhìn , chỉ thưởng thức túi tiền, dù chỉ là chiếc túi bình thường, nhưng thợ may giỏi, đáng nhất là hai con heo mập mạp, cùng với dáng vẻ của tên ngốc, làm cho người ta nhìn vào kìm được mà thích.

      Người bán túi là bà lão nhìn chằm chằm hai con rồng trước ngực Kim Nhật nháy mắt.

      “Cái túi tiền này bao nhiêu?” Liễu Nha vừa muốn hỏi giá, đột nhiên bị ánh mắt của bà lão hù dọa. Lần này đợi nàng mở miệng, Kim Nhật cởi áo bào người, cùng chiếc áo lông thú màu trắng, ống tay và cổ tay thêu màu tím, hoa văn tinh xảo, nhìn là biết quần áo đắt tiền, nhưng so với long bào khiêm tốn hơn.

      “Ta là người biểu diễn kịch, hai vợ chồng chỉ có…” Sợ người khác tin còn học dáng vẻ khi hát của nàng, chọc cho Liễu Nha đứng bên cười khanh khách.

      Bà lão rốt cuộc cũng phản ứng lại, xoa mồ hôi lạnh: “Hai đồng tiền!” Nàng chưa từ bỏ ý định nhìn Kim NHật, ân cần : “Tiểu ca này, mau cho vợ ngươi cái , chỉ có hai đồng tiền”

      Liễu Nha ngẩn ra, bị lão bà như vậy, mặt nóng lên, có chút lúng túng trả lại túi tiền.

      “Sao vậy? phải là ngươi thích nó sao?” Kim Nhật hỏi nàng, nhất thời hiểu được, đáng gọi tiếng: “Nương tử!”

      “Ngươi… đàu nữa, chúng ta có tiền!” Trong lòng giật mình cắn răng nhìn , lấy túi tiền trả lại cho bà lão, “Chúng ta cần!”

      có tiền ta có thể đổi!” lắc lắc miếng ngọc bên hông, ánh mắt lóe lên đắc ý.

      thể!” Liễu Nha ngăn lại, lại bị trốn thoát, xoay người vào hiệu cầm đồ.

      “Như vậy cũng được sao?” Liễu Nha kinh ngạc nhìn .

      sao, dù sao cũng cùng nhau dùng!” lơ đễnh trả tiền cho bà lão, lấy túi tiền, thả bạc vào trong, sau đó đeo bên hông, bàn tay nắm lấy bả vai nàng, “Nương tử, bây giờ chúng ta có tiền, thích gì mua nấy!” Lời của mập mờ làm cho nàng được tự nhiên, nhưng trong lòng ấm áp, tấm ngực của làm cho nàng nhớ tới ban trai cũ Như Phong… Dời mắt, ở bên góc tường xuất thân ảnh làm cho nàng ngẩn ra, khối giáp màu bạc, ở trong đêm tối hết sức chú ý, là U Dạ La, theo dõi bọn họ.

      Nhưng mà có U Dạ La theo dõi, nàng cũng yên tâm, chắc chắn vừa rồi hăn sũng thấy hết ? chuộc lại long bào với Ngọc bội sao?

      Trước khi trời sáng, bọn hộ phải về, tuyệt đối thể để cho Kim Minh phát khác thường!.

      Chiều nay, bởi vì có phiền muộn, tâm trạng nàng rất vui vẻ, mua đống đồ, từ Ngọc đến đồ ăn, nhưng trong tay cầm mấy thứ đó, nếu tự nhiên mang về Hoàng cung, phải bị lộ hết sao? Nàng phải tìm cách gửi lại đống đò này.

      Từ chỗ gửi đô fđi ra, bọn họ đụng phải Kim Huy sắc mặt xanh mét, lẳng lặng nhìn nàng cùng Kim Nhật, ánh mắt lãnh đạm.

      Giờ là nửa đêm, chợ tản , tiếng động ở bên đường cái còn, tất cả đều yên tĩnh.

      “Trở về cùng với ta!” Kim Huy nhàn nhạt mở miệng, giọng đầy lạnh lùng.

      Kim Nhật nhíu mày vui, từ từ lắc đầu cái.

      “Kim Nhật, ngươi cần tùy hứng, lẽ ngươi muốn Kim Minh phát ra tồn tại của ngươi hay sao? Ngươi có biết sói tính cường đại đến cỡ nào ? đem ngươi cắn trả, có Mặc Thanh Thanh ở đây ngươi có thể yên tâm, ngày ngươi nhìn được ánh mặt trời, nên nhất thời gấp gáp!” tiến lên giọng bên tai Kim Nhật.

      Khóe môi mấp máy, Kim Nhật nở nụ cười hunwgs thú, đầy ý vị: “ tại ta có thể phá vỡ kết giới của , ta sợ !”

      “Nhưng nếu biết chân tướng, giết Mặc Thanh Thanh, nàng chết, ngươi cũng biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này!” Kim Huy quay đầu nhìn về phía Liễu Nha.

      Kim Nhật im lặng, từ từ gật đầu cái, nắm tay Liễu Nha trở về.

      “Các ngươi gì vậy?” Liễu Nha quay đầu nhìn Kim Huy đứng trước khách sạn, mặt bao trùm lo lắng.

      có gì, chẳng quá có chút chuyện riêng, chúng ta trở về nhanh thôi, ta mệt quá!” nũng nịu tựa vào vai nàng, từ từ nhắm mắt lại.

      Lời này là , chuyện phá bỏ kết giới là hết sức nguy hiểm, hơn nữa thuộc khoảng thời gian của , lúc nào cũng phải chống lại phản pháo của cái bóng kia.

      rất mệt.

      Trở lại Ngưng Hương Cư, Kim Nhật ngoan ngoãn nằm xuống, hai tay ôm lấy nàng gì mà chỉ ngủ trầm trầm.

      Khi thân thể nam nhân dán chặt sau lưng mình, tâm tình nàng lẫn lộn. Nàng biết phía sau mình là Kim Nhật hay Kim Minh.

      Lưu LY cung, tâm tình Thái hậu ặng nề, rốt cuộc cũng chờ được Kim Huy quay lại.

      hồi cung sao?” Thái hậu vội vàng mở miệng.

      Kim Huy gật đầu cái, vẻ mặt nghiêm trọng.

      “Như thế nào? Có chuyện gì xảy ra sao?” Thái hậu nhìn thấy mày rậm của chau lại, trong lòng dâng lên bất an.

      có gì… chẳng qua ta thấy có chút kì lạ, Kim Nhật có thể xuất trước canh ba, Mặc Thanh Thanh có sức mạnh lớn như vậy sao?” Kim Huy nhăn mặt cau mày, nhàng mở miệng.

      “Canh ba? Ý ngươi là có thể ra ngoài bất cứ lúc nào sao?” Thái hậu cũng lo lắng như Kim Huy, mà ngược lại có chút mừng rỡ.

      “Vâng, càng ngày càng mạnh, lúc đầu để cho Kim Minh hôn mê ba ngày ba đêm đến bây giờ tự nhiên xuất , ta cảm thấy càng ngày càng mạnh, hơn nữa…” cau mày, biết mình giải thích có hợp lý hay , “Thậm chí có chút đáng sợ, ánh mắt của làm ta cảm thấy bất an”

      “Huy nhi, đó là Kim Nhật, là người tốt đáng , đối với Kim Nhật có gì lo lắng, phải là Kim Minh, phải sói tính khống chế Kim Minh hay sao? Ngươi cần lo lắng như vậy, có lẽ ngôi sao Mặc tộc có khả năng làm mất sói tính. Ngươi nhìn mấy ngày hôm nay, Kim Minh thu liễm rất nhiều, ít nhất còn chuyên tâm quốc , nếu tiếp tục như vậy, đó là may mắn của quốc gia!” Thái hậu nhàng thở ra.

      “Nhưng mà… mẫu hậu, ta cảm thấy, giống như bão táp trước bình minh, tại Kim Nhật kiêng kỵ gì nữa, thậm chí còn đem long bào cùng ngọc bội đổi, nếu bị Kim Minh tra ra dấu vết…” Kim Huy nhăn mày, người cơ trí, tự dung hoảng hốt có nguyên do.

      “Cái gì? Ngươi…” Thái hậu vội vàng đứng dậy, giọng : “Ngươi chuộc bọn chúng về chưa?”

      “Tất nhiên, nhưng kiêng kị như vậy làm ta có chút bất an!” rũ mắt thở dài.

      Mặc dù bên cạnh Hoàng thượng có Mạc Tang, nhưng bên trong Hoàng cung còn nằm trong tay .

      Thái hậu cau mày, “Ta cảnh cáo !”

      Sáng sớm, Liễu Nha bị tiếng ồn làm cho tỉnh ngủ, Kim Minh nằm bên cạnh. nhàng duỗi chân tay, chăm chú nhìn nàng, tròng mắt xanh đen sáng rực, giống như cây liễu mới nảy mầm vào màu xuân, làm cho người ta tràn đầy sức sông.

      Hăn nhìn nàng, giống như nhìn bảo bối, ánh mắt đầy nâng niu.

      “Kim Minh?” Liễu Nha mở mắt, áo bào dưới ánh nắng càng rực rỡ.

      “Đương nhiên là ta? lẽ trong lòng ngươi còn có người khác sao?” nhàng chỉ chỉ vào ngực nàng, anhs mắt cười xinh đẹp, sánh mắt tỏa sáng.

      Liễu Nha kinh ngạc lắc đầu cái, dám nhìn nụ cười xinh đẹp của , hoài nghi mình nằm mơ, rất ít khi cười với mình như vậy.

      “Vậy tốt!” giống như lấy được lời bảo đảm, nhàng ôm nàng vào trong ngực.

      “Hoàng thượng!” Ngoài cửa, Mạc Tang đứng ở bên ngoài, giọng điệu nóng nảy, trong nháy mắt nàng cảm thấy thân thể nam tử căng thẳng.

      Ánh mắt nam tử tối sầm, đẩy Liễu Nha ra, lạnh lùng mở miệng: “Trẫm còn có việc cần xử lý, ngươi chờ Trẫm trở lại!” Đúng lúc nâng mắt nhìn, “Thái hậu hy vọng ngươi có thể vì Trẫm sinh đứa bé, tại Trẫm thấy đây là chủ ý tốt! Mỗi sáng sớm tỉnh dậy có thể nhìn thấy ngươi như vậy, trong lòng hoảng hốt nữa!” chỉ vào trái tim mình, cười quyến rũ, “Ngươi là nữ nhân đầu tiên Trẫm muốn cùng ngươi sinh đứa trẻ!”

      rồi nhưng nằng vẫn còn kinh ngạc ngồi giường kịp tiêu hóa lời của , , muốn cùng nàng sinh đứa bé, nàng vỗ đầu, tại là sao vậy? Nhưng nàng vẫn muốn Kim Minh tồn tại nhưng bên trong Hoàng cung ai cũng muốn giữ lại Kim Nhật. Kim Minh Bị mọi người ruồng bỏ. Càng như vậy trong lòng nàng càng đau lòng cho .

      Bên ngoài Ngưng Hương cư, Mạc Tang giộng mấy câu bên tai Kim Minh.

      “Bắt cái tên Tiên Vu giả thần giả quỷ đó lại!” Kim Minh cười lạnh, ánh mắt lên tàn khốc.
      Last edited by a moderator: 26/3/16

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 83 Mạc Thương chết

      Hậu viện, bên trong bạo thất, tay chân Tiên Vu bị gông xiềng khóa lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn nụ cười mê hoặc của nam tử trước mắt.

      Nam tử lạnh lùng qua sát , ánh mắt hưng phấn dao động người Tiên Vu, cảm thấy từng đợt lạnh lẽo trong lòng tràn ra ngoài.

      “Ta biết ngươi muốn giết ta, nhưng ta là Thái tử nước Tiên Nô, làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, ngươi có quyền giết ta, hơn nữa hai nước kí hiệp ước năm mươi năm chung sống hòa bình!” Tiên Vu giùng giằng hét lớn.

      “Kết minh? Ngươi nghĩ Trẫm để ý?” Nam tử lạnh lùng hỏi lại.

      “Kim Minh, chẳng lẽ ngươi muốn Kim Lang vương triều rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục sao?” Tiên Vu ngẩn ra, xiềng xích tay vang lên leng keng, rỉ sắt làm bị thương nhưng để ý chút nào. Sống chết của là chuyện , nhưng lưng mang theo tính mạng hàng vạn người dân Tiên Nô và Kim Lang vương triều.

      thể chết được.

      “Trẫm chỉ muốn biết, ngươi vào khu rừng hắc ám là do ai sai khiến, người sau lưng ngươi đến tột cùng là nhân vật như thế nào, về phần mạng của ngươi…” lạnh lùng nheo mắt, ta đúng, muốn tính mạng của ta, đúng lúc lấy đầu của ta rồi đấy! Có thanh giống như nhắc nhở .

      “Sai khiến? Đại nhân vật? Kim Minh, ngươi mê cái gì vậy Ta chỉ tò mò mọi thứ bên trong Hoàng cung này, tùy tiện chạy lung tung mà thôi, làm sao ta biết khu rừng hắc ám? Ta bộ trong rừng, những thị vệ kia hai lời lập tức bắt ta lại, lẽ đây là do ngươi bày mưu tính kế sao?” Tiên Vu cười lạnh, giọng đầy châm chọc.

      Sắc mặt Kim Minh xanh mét, ý tứ của Tiên Vu giống như chạm đến điểm mấu chốt của , lạnh lùng phất tay, đánh mạnh cái vào ngực ta, phốc, ngụm máu phun ra từ miệng Tiên Vu, vết máu bắn tới khuôn mặt , máu tanh như khơi dậy tà tính của , trong nháy mắt ánh mắt nam tử trở nên điên cuồng, là máu, lần nữa phất tay, mục tiêu là cổ nam tử.

      Mạc Tang canh giữ bên ngoài ngừng qua lại, bất an bao phủ trong lòng, phải có chuyện gì xảy ra chứ?

      nhìn trời, tối nay có trăng, sắc trời trầm, biết gió thổi lúc nào, những chiếc lá vàng khô theo gió bay xuống.

      Mạc Tang nhìn phía sau lưng, mặt đất trống cách đó xa có bóng dáng mơ hồ, tiếng xoạt xoạt phát ra từ mặt đất, ngẩn ra, thấy người đến lập tức mỉm cười: “Mạc đại ca!” chạy đến nghênh đón.

      Mạc Thương cầm chổi nghe được giọng của Mạc Tang, từ từ ngước mắt cười dịu dàng: “Tại sao đệ lại ở đây?”

      Mạc Tang trả lời, đoạt chiếc chổi trong tay , “Đại ca, đệ quét giúp huynh!” Hắt phủi phủi mấy cái, ném cây chổi sang bên thở phì phò: “Người ta nữ nhân họa thủy, đệ còn chưa tin, giờ nhìn Đại ca như vậy, huynh nhìn xem, huynh bị nữ nhân kia hại thành như vậy, đường đường là nam nhân thân cao bảy thước lại bị phạt đến bạo thất này…”

      Mạc Thương từ từ lắc đầu thở dài: “Mạc Tang, đệ cần oán Thanh phi nương nương, ở thế giới này, trong lòng ta chỉ bội phục hai người, là chủ thượng là Thanh phi nương nương, chủ thượng để ta tới đây quét sân, cũng phải ý của , …” Mạc Thương ngừng lại, phất tay cái: “Thôi, nữa! Đúng rồi, đệ ở Duẫn Thiên cung với Hoàng thượng, lại tới đây làm gì?”

      Mạc tang lắc đầu, nhìn ánh đèn sáng trong gian phòng, giọng ra vẻ thần bí: “Huynh biết chuyện về khu rừng hắc ám ? Hôm nay ta bắt được tên giả thần giả quỷ, huynh biết là ai ? ra huynh cũng tin!”

      Mạc Thương ngẩn ra, mặt biểu lên khác thường, nhưng nhanh chóng hồi phục vẻ mặt, lắc đầu cái: “Là ai?”

      “Là Thái tử nước Tiên Nô! bị ta bắt tại trận, tại Hoàng thượng ở trong phòng thẩm vấn !” Mạc Tang chỉ vào căn phòng, chợt a tiếng, tiếng kêu đau đớn truyền đến, tâm trạng Mạc Thương chùng xuống. xoay người bước nhanh đến gian phòng nhưng bị Mạc Tang ngăn lại: “Đại ca muốn đâu?”

      “Ta xem chút!” Mạc Thương muốn lướt qua .

      được Hoàng thượng dặn cho bất cứ ai đến gần!” Mạc Tang lạnh lùng giọng .

      “Vậy huynh đệ, ta đành đác tội vậy!” Mạc Thương đánh quyền vào vai Mạc Tang, từ từ ngã xuống đất, Mạc Thương chạy đến Trước cửa phòng, gọi Hoàng thượng, cửa mở ra toàn thân lạnh như băng.

      Trong phòng đổ vỡ, khuôn mặt Kim Minh đầy vết máu, nhìn được vẻ mặt của nam tử, nhìn thấy khác thường của , thần sắc mư hồ, giống như trúng tà, bàn tay giwo trung.

      Nam tử trước mặt hôn mê.

      lẽ Hoàng thượng muốn mạng của Thái tử Tiên Vu, muốn kích thích chiến tranh hai nước hay sao? Ánh mắt Mạc Thương tối lại thân thể lảo đảo.

      Kim Minh quy đầu nhìn dò xết, sau đó xoay người lại, ánh mắt xanh đen giwof đây toàn màu đỏ, bàn tay nâng lên, nhắm ngay cổ họng nam tử.

      “Hoàng thượng!” chậm nhưng hành động nhanh chóng, Mạc THương kêu tiếng, chợt chạy đến che chắn cho thân thể Tiên Vu, “Hoàng thượng, thể làm vậy!” Nam tử như bị trúng tà, bàn tay nhanh nhưu gió đánh vào vai Mạc Thương, cánh tay huyết nhục mơ hồ, Tiên Vu còn quan trọng nữa, trong lòng có thanh thúc giục giết , đáng chết.

      Nam tử mệt mỏi, kinh ngạc nhìn vết máu cánh tay, lại nhìn Mạc Thương nằm trong vũng máu, đầu tiên cười nụ cười quỷ dị, sau đó trợn tròn mắt.

      “Hoàng huynh!” Sau lưng truyền đến giọng của Kim Huy, Kim Minh yên lặng, sau khi nhìn nam tử, ánh mắt nghi hoặc, làm sao vậy, tại sao lại giết chết Mạc Thương, nhưng trong lòng có thanh cổ vũ được ngừng tay.

      Rốt cuộc bị làm sao vậy?

      “Hoàng huynh!” Kim Huy tiến lên nhìn Mạc Thương nằm trong vũng máu mà ngẩn người.

      Kim Minh xoay người, nhìn ánh mắt Kim Huy, con mắt đầy thất vọng.

      “Hoàng huynh, ngươi làm sao vậy?” Kim huy bị ánh mắt Kim Minh nhìn sợ hết hồn, tiến lên vịn lấy , thời gian ngắn sau, Kim Minh ngất xỉu.

      “Mau xem Thái tử Tiên Vu có chết hay ?” Kim Huy vội vàng phân phó, Nhung Thiên khẩn trương vươn cánh tay kiểm tra, lắc đầu cái, “Nhưng mà vết thương , Vương gia ngài xem…”

      “Đưa , truyền thái y!” Kim Huy giọng ra lệnh, ôm lấy Kim Minh đưa ra ngoài, ánh mắt bất an từ từ mở lớn.

      Số lần Kim Minh ngất xỉu ngày càng nhiều, chứng tỏ sắp biến mất sao? Nhưng mà, trước ám thất, lạnh lùng nhìn vết máu khô, gió thổi bay áo bào của , lá vàng rơi xuống đậu vai , làm cho lòng cảm thấy trống vắng.

      Liễu Nha lo lắng đắp chăn cho Kim Minh. Dưới ánh nến, chiếc áo gấm màu xanh càng làm cho khuôn mặt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt lại với nhau.

      “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Liễu Nha đứng dậy hỏi Kim Huy.

      Kim Huy nhìn nàng, chợt giật mình, trong nháy mắt ánh mắt tối lại, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, trả lời câu hỏi của Liễu Nha, chỉ đột nhiên hỏi vấn đề: “Ngươi có tin trong người còn người ốt bụng hay , trừ Kim Nhật?”

      Liễu Nha ngẩn ra, kiên quyết lắc đầu.

      Kim Huy cười lạnh, từ từ mở miệng: “ muốn giết chết Tiên Vu!”

      “Cái gì? Tại sao lại như vậy?”

      “Bởi vì Mạc Tang tìm được Tiên Vu ở trong khu rừng hắc ám, hoàng huynh cho rằng có liên quan đến khu rừng hắc ám!”

      phải vậy, tại sao có thể liên quan đến khu rừng hắc ám được, trước khi đến, khu rừng hắc ám vốn tồn tại!”

      sai, mọi người đều tin rằng liên quan đến khu rừng hắc ám, nhưng Hoàng huynh tin, có lễ muốn Kim Lang vương triều bị diệt vong!” Kim huy lạnh lùng nhếch môi, khóe môi đầy châm chọc.

      , thể nào!” Liễu Nha kích động lắc đầu, vẻ mặt dám tin: “Bây giờ Tiên Vu như thế nào rồi!”

      chết nưng bị thương rất nặng!” Kim Huy rũ mắt im lặng lúc, từ từ mở miệng: “Có người cũng quan tâm, sắp chết!”

      Liễu Nha cả kinh: “Là ai?”

      “Mạc Thương!”

      Bốp, có cái gì đó rơi xuống lòng nàng, rung động hồi, cuối cùng chính là đau lòng.
      Last edited by a moderator: 26/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :