1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng sói hấp dẫn - Phong Vân Tiểu Yêu (117) Hoàn+eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Thân mật

      Vào đêm, gió nhàng thổi, cây quế trĩu xuống, kêu sột soạt, tàn hoa rơi rụng đầy đất.

      Mạc Thương chờ đợi bên ngoài cửa sổ ôm bất kỳ hi vọng nào, bảy ngày rồi, tuần lễ liên tiếp, Nhật Vương gia cũng có xuất , lúc canh ba, Hoàng thượng chỉ trở mình giường, giấc ngủ sâu mà thôi, rốt cuộc cũng có hành động khác thường.

      ta ngửa mặt nhìn phía chân trời đèn ngòm có ánh trăng, khẽ thở dài hơi, vừa muốn cất bước hồi cung nghỉ ngơi, nhưng có nghĩ đến Hoàng thượng trong phòng lặng lẽ cười khẽ tiếng, ngay sau đó là tiếng sột sột soạt soạt mặc áo truyền đến.

      Trong lòng Mạc Thương khẽ động, nhịn được ngoái đầu nhìn lại, tóc dài mỏng màu tím giống như Violet nở rộ ở đầu vai, áo mãng bào màu xanh cao nhã lại cao quý, sống lưng đứng thẳng ra đường cong kiên cường, bên giường rồng có nam tử cười hả hê, chuyển con mắt, mặc dù mặt vẫn có mặt nạ hoàng kim, nhưng bên trong đôi mắt màu đen sáng ngời thuần khiết là nụ cười yếu ớt nhàng, nụ cười đơn thuần non nớt khiến trong lòng Mạc Thương đột nhiên buông lỏng.

      Nam tử nhìn về phía Mạc Thương, giảo hoạt nháy nháy mắt, chậm rãi bỏ mặt nạ hoàng kim xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ.

      Mạc Thương ngẩn ra, giống như mưu bị vạch trần, nhanh chóng hạ mắt cúi đầu, quay ngược lại hai bước, cung kính chờ đợi ở trước cửa.

      Nam tử hưng phấn nhướng nhướng mày, xoay người mở lớn cửa sau đó bay ra ngoài, gió trêu đùa y phục màu xanh, nam tử giống như con rồng tự do bay lượn bầu trời.

      Hai chân luân phiên đạp nóc nhà, bộ dáng mạnh mẽ lên xuống mấy cái liền đến viện lớn, hạ con mắt ngắm nhìn ba chữ Ngưng Hương cư trong chốc lát, tất cả ánh sao trời như đều bay vào cặp mắt đen kia, ánh sao sáng lấp lánh.

      "Nha Nha, ta tới thăm ngươi!" Giọng trong trẻo trầm tĩnh vang lên, tung bay ở trong đêm yên tĩnh ẩm ướt, từ từ nỉ non, giống như mang theo chờ đợi chẳng có kỳ hạn.

      Quần áo uốn lượn, trong chớp mắt nam tử nhảy đến trước Ngưng Hương cư, lật người nhảy cái, tiến vào bên trong viện. Giống như quen cửa quen nẻo, nam tử nhanh chóng chuyển qua trước sương phòng, cũng cần gõ cửa, đôi tay chạm , cửa phòng cọt kẹt tiếng rồi nhàng mở ra.

      nụ cười khẽ trong nháy mắt đánh úp khuôn mặt tuyệt mỹ của nam tử, giống như hoa đào bay, mùa đào rụng, xinh đẹp khác thường.

      "Nha Nha!" nhìn nữ tử ngủ say giường, mím môi cười tiếng, khẽ gọi, thanh dịu dàng vô cùng giống như tiếng kêu đến từ trong mộng xa xôi, đầy đủ nhớ nhung, buồn, còn có thương cảm và bất đắc dĩ.

      Nữ tử giường giống như cảm ứng được tiếng kêu của nam tử, lông mi dài khẽ chớp, môi đào hé mở, khẽ nhíu mày, hồi lâu sau, đôi mắt buồn ngủ tỉnh táo chống lại khuôn mặt tươi cười rực rỡ của nam tử.

      "Hắc, Nha Nha, ngươi rốt cuộc tỉnh!" Tiểu Nhật nhi chu mỏ, giống như vô cùng khó khăn, làm bộ xoa mồ hôi trán, mắt đen lúng liếng hồn nhiên vô tội làm cho lòng người đau.

      "Tiểu Nhật nhi?" Liễu Nha xoa xoa mắt, giống như tin con mắt của mình, nhìn lần nữa, Tiểu Nhật nhi đúng là sống sờ sờ ngồi ở trước mặt của mình.

      "Nha Nha, nhớ ta chứ?" Nam tử đột nhiên toét miệng cười tiếng, khóe môi đẹp đẽ nhàng kéo ra đường vòng cung, toét ra nụ cười rực rỡ nhất, chói mắt nhất đời, lại có chút bướng bỉnh, có chút ngây thơ.

      thân mật đón lấy Liễu Nha, sợi tóc tím xinh đẹp kia để cho người ta nhìn qua con mắt quên, mỏng manh, mềm mại, ngừng phẩy lên mũi Liễu Nha, làm nàng nhịn được hắt xì. “ Phú Qúy trường mệnh” Tiếng kêu cuộc sống gia đình tạm ổn, Liễu Nha tiếp tục làm nũng trước ngực. Liễu Nha đột nhiên cảm động, nàng ngã bệnh tới nay, trước giường ngay cả người chuyện cũng có, chỉ có mình Nguyệt phi thăm nàng, còn muốn đẩy nàng vào chỗ chết, Kim Minh, Kim Huy, U Dạ La, đều chưa từng xuất .

      Nhưng Tiểu Nhật Nhi, chỉ bởi nàng hắt xì cái, hô to thanh thúy, phú quý trường mệnh, mặc dù, có chút mê tín, nhưng… Trong lòng nàng vẫn nhịn được ấm áp. “ Tiểu Nhật nhi!” Liễu Nha nhàng gọi , chú ý tới mặt tiểu Nhật nhi dương dương hả hê, Nha Nha rốt cuộc chịu để cho ôm rồi.

      nhàng ừ tiếng, giống như mèo con nũng nịu, hạnh phúc chậm dãi nheo lại tầm mắt. Liễu Nha bị hành động thân mật của làm cho tinh thần hoảng hốt, cũng chỉ là ngồi, mặc cho nam tử lẳng lặng ôm, nến đỏ giọt, màn che lay động, cho đến canh tư vang lên tiếng kẻng.

      thanh tiếng gõ keng keng keng giống nhue giục hồn, thân thể Liễu Nha ràng cảm thấy thân thể Kim Nhật cứng đờ, hồi lâu sau, lưu luyến chép cái miệng , chậm dãi rời khỏi lồng ngực Liễu Nha. “ Thế nào?” Liễu Nha ngẩn ra, nghĩ thầm, lại muốn rồi sao? “ muốn tỉnh!” Tiểu Nhật khẽ mở miệng, mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, ngước mắt toét miệng cười to: “ Chỉ là sao, tiểu Nhật nhi thường đến thăm Nha Nha, chỉ cần thân thể Nha Nha mau chóng khỏe lại!”

      Trong lòng Liễu Nha ấm áp, kiềm hãm được túm lấy quần : “ Tiếu Nhật nhi, ngươi chớ , ta có số việc muốn hỏi ngươi!”

      “ Nha Nha, ta biết ngươi muốn biết cái gì, nhưng ta thể , biết những thứ này cũng có gì tốt vơi ngươi cả, ngược lại có thể đưa tới họa sát thân. Nha Nha, ngươi chỉ càn biết, chỉ cần có ngươi ở đây, ta có thể sống thế giới này. Yên tâm, làm thương tổn ngươi, chỉ cần có ta ở đây!” Kim Nhật nhàng cầm tay Liễu Nha, lẩm bẩm mở miệng. “ Cái gì của ngươi của ta, ngươi ràng chút!”. Liễu Nha có chút nóng nảy, Kim Nhật giống như khẩu lệnh.

      “ Thời gian còn kịp nữa rồi, ta phải !” Kim Nhật để ý nàng ngăn trở, ngồi dậy, mặt ra vẻ mặt kiên quyết trước nay chưa từng có. “ Vậy ngươi cho ta biết, ngươi ở đâu, ta tìm ngươi!” Liễu Nha vội vàng mở miệng. biết có phải nàng hoa mắt hay , nàng đột nhiên phát , mặt Kim Nhật trước mặt đột nhiên ra khổ sở, tròng mắt của ảm đạm, chậm rãi xoay người .

      “ Nha Nha, nên tìm ta, cũng cần nhắc ta với bất kì ai, ngươi chỉ cần biết, tiểu Nhật nhi thuộc về mình Nha Nha là được rồi.” thanh nhàng như thầm, trong đó có đơn và độc.

      “ Nhưng tại sao?” Liễu Nha vẫn khó hiểu, Kim nhật là Vương Gia, tại sao thân phận thể lộ ra. Ngoài, chẳng lẽ,… Nàng đột nhiên cả kinh, chẳng lẽ Kim Nhật là con riêng, là điều Hoàng tộc rèm pha? Nhưng đúng, và Kim Minh là Huynh đệ sinh đôi, Kim Minh là hoang thượng, cũng thể là con riêng? Rốt cuộc là tại sao?

      Ngước mắt lần nữa, cửa phòng mở rộng ra, khí trong trẻo lạnh lung bởi vì đối lưu, gió thổi vào trong phòng, kích thích hàng loạt ý lạnh. , im hơi lặng tiếng, hào quang bao phủ ở người Kim Nhật giống như càng thêm thần bí.

      Trong tay vẫn ấm áp như cũ, màn vừa rồi tựa như nằm mộng, rất . Ngươi chỉ cần biêts, tiểu Nhật nhi chỉ thuộc về mình Nha Nha là được rôi f- nghe lời này vừa cảm động lại uất ức.

      Ngày đáng thương!

      Ngày hôm qua Liễu Nha ngủ thẳng tới buổi trưa mới chậm rãi mở mắt, trong phòng yên tĩnh, ánh nắng ấm áp xuyên qua song cửa sổ chiếu lên đất, tại thành bings râm sâu nông. Liễu Nha vừa mới nhỏm dậy, cửa phòng liền ken két mở ra, trong tay Tố Mỹ Na nâng khay bằng gỗ vào phòng: “ Thanh nương tỉnh rồi? Trang điểm , hôm nay chính là ngày đại hỉ, ngày đại thọ 50 của Thái hậu nương nương, nương trang điểm tỉ mỉ mới tốt!”.

      Nàng ta vô cùng phấn chấn lấy cẩm y trong khay, ngừng khoa tay múa chân người Liễu Nha. “ Sinh thần Thái hậu?” Liễu Nha khỏi tỉnh táo tinh thần, tình cảnh nhất định rất lòng trọng, nàng chưa từng biết sinh nhật của người cổ đại là như thế nào.

      “ Đúng vậy, sáng sớm Thái hậu phái người tới, muốn các nương nương ăn mặc đẹp, buổi tối tham gia lễ sinh thần, Thanh nương đúng là tốt số, trong hoang cung này chỉ có Tần phi tam phẩm mới có thể tham kiến!” Tố Mỹ Na vừa lải nhải , vừa lưu loát trang điểm cho Liễu Nha. Liễu Nha ngẩn ra, trong lòng trầm xuống, nhớ tới nụ cười tàng đao của Thái hậu, thân thể khỏi run . Đúng vậy, nàng danh phận, tại sao muốn nàng tham gia?
      Last edited by a moderator: 2/4/16

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: Thừa Thiên hạ

      "Hoàng thượng, loan giá của Ngọc Triệt Công chúa đến biên giới, theo ngu kiến của thần, nếu như Hoàng thượng có thể tự mình nghênh đón. . . . . ." Mộ Dung Khải hơi ngừng lại, len lén liếc điện cái.

      Kim Minh lười biếng bày thân hình cao lớn ra, trầm lắng ngồi giường tơ vàng ở đại điện, hơi nhướng mí mắt, con ngươi xanh sâu kín, lơ đễnh cợt nhã nam tử hơi cong sống lưng.

      "Hoàng thượng, Mộ Dung đại nhân rất đúng, nếu như Hoàng thượng có thể tự mình nghênh đón, thứ nhất tỏ ra nước ta có thành ý liên minh với Tiên Nô, mà nghe Ngọc Triệt Công chúa hương khuê tú các, có thể so với tử Tây Xuyên, Hoàng thượng cũng có thể sớm thấy ngọc nhan." Hoàng Phủ Nam Nhiên tiến lên, giọng tấu.

      Kim Minh cười nhạt tiếng, cũng gì, có điều thân thể nằm trong giường tơ vàng chậm rãi ngồi dậy, hơi khom người lên trước, cùi chỏ tùy ý chống đỡ cái gối, tay nhàng cuộn tròn chống đỡ lấy cằm, con mắt xanh biếc u ám cười như cười lạnh lùng quét nhìn hai vị nam tử khải tấu điện, ánh mắt cao thâm khó lường.

      Mộ Dung Khải cắn cắn môi, thầm đưa ánh mắt cho Hoàng Phủ Nam Nhiên, người sau cũng bàng hoàng, đạt được thánh ý.

      "Hoàng thượng. . . . . ." U Dạ La bước ra khỏi hàng, còn chưa mở lời, chỉ thấy Kim Minh lạnh lùng giơ tay lên, cắt đứt lão ta: "U Tướng quân cũng gặp qua Ngọc Triệt Công chúa, tướng mạo đẹp hay xấu xí, trong lòng U Tướng quân tự nhiên nắm chắc, về phần thành ý, nếu trẫm tự , chẳng lẽ Công chúa liền trở về nước sao? Chúng thần cần nhiều lời, U Tướng quân, làm phiền ngươi chuyến nữa!"

      Mặc dù nam tử dùng từ uyển chuyển, nhưng giọng cho khinh thường, lạnh lẽo tà mị.

      U Dạ La ngẩn ra trong lòng, chỉ có thể gật đầu lĩnh chỉ.

      Mộ Dung Khải và Hoàng Phủ Nam Nhiên liếc nhau cái, khỏi hơi thất vọng.

      Tan triều, Mộ Dung Khải đặc biệt ở lại cuối cùng, cùng Hoàng Phủ Nam Nhiên song song bước ra Kim Loan điện.

      "Tâm tư của Hoàng thượng càng ngày càng khó nắm bắt, hôm nay xem ra, Hoàng thượng đối với Công chúa lạnh nhạt, chuyện phong hậu càng thêm khó giải quyết!" Mộ Dung Khải khẽ thở dài, chậm rãi lắc đầu cái.

      Hoàng Phủ Nam Nhiên dừng bước, cũng thở dài tiếng: "Mộ Dung đại nhân, huynh đệ ta tận lực, chuyện ký tấu chương phong hậu, tiểu nữ nhà ta còn chưa biết, nếu như để nàng biết, nhất định náo long trời lở đất, ta làm cha, tiện ăn !"

      Mộ Dung ngẩn ra, thấy ta khó xử, vì vậy đưa tay vỗ nhè bả vai ta, an ủi: "Lão ca dĩ nhiên hiểu tâm tình lão đệ, gia thế hai nhà chúng ta làm quan Kim Lang Vương triều, cũng là vì vương triều tương lai, phải sao? Chỉ cần tâm tính của Hoàng thượng triều chính đại , coi như lệnh ái được phong làm hoàng hậu, chỗ ngồi quý phi phải vẫn là của lệnh ái hay sao? Sau này, chỉ cần cháu sinh hạ hoàng tử, lấy tính mạng lão phu ra bảo đảm, gia tộc Mộ Dung thề thần phục hoàng tử, tuyệt hai lời!"

      Hoàng Phủ Nam Nhiên suy nghĩ chút gật đầu cái, bước . "Nhưng hôm nay ngươi cũng thấy đấy, Hoàng thượng có ý đối với Công chúa, ngươi có mấy phần chắc chắn chuyện phong hậu?"

      Mộ Dung Khải cũng lạc quan, lắc đầu cái.

      "Theo ta thấy, chúng ta nên trước cùng Thái hậu thương nghị, trong ứng ngoài hợp cũng tốt!"

      "Lão đệ điểm này vi Huynh sớm nghĩ tới, cũng phái người đưa tấu chương cho Thái hậu, nhưng từ trước tới giờ thể dò được ý định của Thái hậu, tấu chương đưa lên, thế nhưng có động tĩnh gì!” Mộ Dung khẽ thở dài lần nữa.

      “ Như vậy chúng ta cùng yết kiến Thái hậu, nàng cũng coi như là muội muội bổn gia* ta, ít nhất cũng cho ta mặt mũi, gặp mặt chắc cũng khó!” Hoàng Phủ Nam Nhiên giọng .

      * Bổn gia: người trong tộc.

      “ Được, tốt quá, lão Huynh ta muốn chính là những lời này của lão đệ!” Mộ dung hô to ba tiếng được, cùng Hoàng Phú Nam Nhiên tới Tây điện. Lưu ly cung của Thái hậu, Hoàng Phủ Viễn Nguyệt quỳ gối giường mềm mại, than thể thấp hơn Thái hậu, bình thần tĩnh trí thêu, trán cũng ngừng nhíu chặt, mặt buồn rười rượi. Thái hậu khẽ hớp ngụm trà xanh, đặt ly trà ở trong long bàn tay, ngước mắt ngắm nhìn khuôn mặt u sầu của nữ tử, cười thầm: “ Nguyệt nhi, con vì chuyện của Hoàng thượng mà lo lắng?”.

      Để đồ may vá xuống, Viễn Nguyệt ngồi thẳng người, quỳ ở giường tơ vàng chậm rãi hành lễ: “ Vẫn là biết tâm tư của Nguyệt Nhi, người cũng biết, Hoàng thượng vốn là ôn hòa với Nguyệt nhi, hôm nay lại cưới Công chúa nước Tiên Nô, Nguyệt nhi lo lắng…” Nàng ta khẽ thở dài, long mày chau lại hiểu.

      Thái hậu lắc đầu cái: “ Nguyệt nhi, nàng ấy đáng sợ, ngươi yên tâm !”.

      , tâm tư của hoang thượng ai cũng hiểu được, tựa như Thanh Thanh ở Huowng Ngưng cư, chỉ là đứa nha hoàn thanh lâu mà thôi, có chút thùy mị nhưng mặt khổ qua, nhìn cũng khó chịu, nhưng Hoàng thượng đối với nàng ta rất đặc biệt !” Viễn Nguyệt bất mãn lầm bầm.

      Sắc mặt Thái hậu đột nhiên biến đổi, nụ cười ngưng lại, ánh mắt lạnh lung nhíu lại: “ Ngươi tùng Hương Ngưng cư?”.

      Viễn Nguyệt thấy sắc mặt Thái hậu đột nhiên biến đổi, trong long cũng kinh hoảng, vội vàng đem mặt cúi sâu ở giường, mở miệng khẽ: “ Dạ… Nguyệt nhi qua nhìn nàng ta, chỉ nhìn chút…” Nàng ta có chút chột dạ, cắn cắn môi. “ Hoàng Phủ Vễn Nguyệt, chẳng lẽ ngươi quên mất lời ai gia khuyên? Hậu cung này, sớm muộn là của ngươi, tại sao ngươi chịu nhẫn nhịn? tại Hoàng thượng khó lường, khó dò, nếu như ngươi chọc giận , ai cũng cứu được ngươi.. chẳng lẽ ngươi sao?” Thái hậu nghiêm nghị.

      “ Dạ dạ, , ngươi nên tức giận, Nguyệt nhi chỉ nhìn chút, trong hoàng cung truyền tin nàng ta thần bí vô cùng, Hoàng thượng vì nàng ta mà tới Tiên Nô, trong long Nguyệt Nhi…” Hoàng phủ Viễn Nguyệt nghẹn ngào.

      Gương mặt cunugws ngắc của Thái hậu hơi hòa hoãn, nàng khẽ thở dài, giọng trở nên uyển chuyển hơn: “ Thôi, ngươi đứng dậy , đứa này, chính là chỗ này làm người ta bớt lo, cái gì đều bày ở mặt, Hoàng cung đại nội ngươi cũng ở mấy năm, nhưng tâm tính chưa từng thay đổi!”

      …” Viễn Nguyệt ngước mắt, khuôn mặt nhắn hoa lê đẫm mưa. “ Được rồi, khóc, khóc, có lkex lâu rồi ngươi gặp phụ than của ngươi, chuyện với phụ than ngươi nhiều chút.” Thái hậu nhàn nhạt mở miệng, lời dường như chứa đầy hàm ý.

      Viễn Nguyệt ngẩn ra, vừa muốn hỏi kỹ, liền nghe công công thông truyền là Hoàng Phủ đại nhân và Mộ Dung đại nhân cầu kiến ThÁI hậu. Thái hậu lạnh lung cười tiếng : “ Tuyên!” Nàng lập tức chuyển con mắt: “ Nguyệt nhi, ngươi xuống trước, tối nay nhất định phải ăn mặc xinh đẹp chút, tươi đẹp áp bốn tòa, tối nay, có trò hay để nhìn !”.

      Tuy Viễn Nguyệt hiểu nhưng cũng tiện hỏi nhiều, vội vàng hạ mắt, cúi đầu lui xuống từ cửa hông.

      “ Hoàng Phủ và Mộ Dung yết kiến Thái hậu hai lời, lệnh cho công công ban thưởng ghế ngồi, hai người đùn đẩy hồi, ngồi xuống, liếc mắt nhìn nhau, Mộ Dung lên tiếng trước : “ Khởi bẩm thái hậu nương nương, vi thần và Hoàng Phủ đại nhân tiến đến là vì chuyện lập hậu, biết Thái hậu có thể xem tấu chương hay ?”

      Thái hậu như có điều suy nghĩ quan sát Hoàng Phủ Nam Nhiên cái, nhàng mở miệng”: “ Chảng lẽ biểu ca cũng đồng ý lập công chúa làm hậu sao?” Ánh mắt Mộ Dung Khải trong nháy mắt bao phủ người Hoàng Phủ bên cạnh. Hoàng phủ Nam Nhiên do dự , gật đầu cái, : “ Hồi Thái hậu nương nương, cựu thần đồng ý, hơn nữa ký tên lên tấu chương liên danh, xin Thái hậu minh giám!”.

      Trong mắt Thái hậu thoáng qua tia hiểu, nhưng nàng cũng biểu lộ, chỉ khẽ thở dài hơi: “ Nguyệt nhi vừa ở chỗ ai gia nhớ phụ than.”. Hoàng Phủ ngẩn ra, nữa.

      “ Thái hậu vì giang sơn xã tắc !” Mộ Dung Khải hô to tiếng, kéo than thể già nua quỳ mặt đất.

      Thái hậu cười tiếng: “ Lập nữ tử này làm hậu là có thể giữ được giang sơn ta sao? Mộ Dung đại nhân, ngài quá ngây thơ..”. Mộ Dung ôm quyền , cất cao giọng: “ Thái hậu thử sao biết ?”.

      “ Càn rỡ, Mộ Dung Khải, ngươi cần ỷ vào ngươi là cựu thần, mà có thể coi ai gia ra gì.” Thái hậu giận dữ, đập phượng ỷ.

      Thân thể Mộ Dung Khải chấn động, khẽ cắn răng khải tấu: “ Thái hậu, thần là cựu thần, làm như vậy là vì giang sơn xã tắc, tuyệt có long riêng, càng có ý phạm thượng. Thái hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, là tấm gương mẫu mực ở hậu cung, cho dù cựu thần có mười lá gan cũng dám coi rẻ Thái hậu nương nương, chỉ là chuyện lập hậu là kế hoãn binh, Hoàng thượng chấp chính năm năm, phía dưới có con cháu, lập hậu cũng chỉ là dễ dàng cho Thái hậu làm việc mà thôi, về phần Hoàng Phủ Huynh, cựu thần sớm đath thành nhận thức chung với Hoàng Phủ Huynh, điểm này xin Thái hậu yên tâm”

      “ Đạt thành nhận thức chung? Nhận thức chung gì? Thái hậu nhăn long mày.

      “ Con Nguyệt phi, Thừa thiên hạ !” Mộ Dung giọng , lời vang vang.

      mặt Thái haaij ra chấn động, nhưng rất nhanh, nàng cười lạnh tiếng: “ Sợ rằng các ngươi thể nắm giữ, nhưng mà nếu Mộ Dung đại nhân vậy, vậy ai gia có thể hiệp trợ từ trong chuyện lập hậu, về phần Hoàng thượng có nghe hay , ai có thể đoán được!”.

      Mộ Dung vội vàng dập đầu: Tạ Thái hậu, những lời này của Thái hậu đủ rồi!”.

      Thái hậu phất tay cái, giống như mệt mỏi: “ , đều cả , dù là sinh thần của ai gia cũng yên tĩnh!”.

      Mộ Dung và Hoàng Phủ liếc nhau cái, lập tức cáo lui ra ngoài.

      Bên cạnh cột mộc biên giới, loan giá đưa bên, trước sau có đội ngũ mấy trăm người, khiêng kiệu gỗ đỏ chậm rãi tới, cầm đầu là nam tử ngồi ngựa, mày kiếm mắt sao, sáng sủa càn khôn, đôi mắt lam có thể so với biến rộng, thâm thúy u tối.

      “ Hoàng muội, ngươi đợi Kim Lang vương thần bí kia sao?” Nam tử giục ngựa tiến lên, mím môi cười khẽ, lời mang ý chế nhạo.

      Màn kiệu đỏ thẫm phong tình lay động, nữ tử trang phục lộng lẫy lộ ra nửa đầu, nàng hé miệng cười cười , nhàng híp mắt phượng, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sắc trời còn sớm, nàng có nhiều thời gian chờ đợi người kia xuất .

      Nơi xa, đột nhiên có mười mấy khoái kỵ lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai chạy đến, kích thích bóng mây che khuất trời xanh, người lưng ngựa, mọi người áo đen che mặt, than thể vạm vỡ, thế tới hung hãn.

      “ Bảo vệ công chúa!”

      Trái tim Tiên Vu run lên, trường kiếm giơ trước loan kiệu.
      Last edited by a moderator: 2/4/16

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Lang tính

      Thị vệ theo được huấn luyện nghiêm chỉnh đặt kiệu gỗ ở đất, từ trong lụa đỏ rút ra binh khí, vây quanh loan kiệu.

      Ngọc Triệt nhanh chóng buông màn che xuống, xuyên qua ô vuông màn che, tỉnh táo ngắm nhìn đoàn ngựa thồ chạy nhanh đến, mặt cũng có chút kinh hoảng.

      Nam tử cầm đầu đoàn ngựa thồ chăm chú cúi đầu, cũng đánh đối mặt với Tiên Vu, hàn kiếm vung lên, mười mấy người theo cũng hỗn chiến với thị vệ thành đoàn, tiếng chém giết tiếng hét thảm nhất thời vang lên, nối thành mảnh.

      Tiên Vu cũng phải đối thủ của nam tử, mười mấy hiệp liền thua trận, ta nhìn chuẩn xác, tránh thoát công kích của nam tử, thân thể nhanh chóng lui về phía sau loan kiệu, kinh hoảng : "Hoàng muội, người đến có ý tốt, giống như là thổ phỉ. . . . . . A!" Lời của ta vẫn chưa hết, cánh tay trái bị nam tử áo đen đâm kiếm sâu, máu tươi bắn ra, bắn lên màn che hoa văn phượng.

      Trong lòng Ngọc Triệt căng thẳng, tay bé đột nhiên năm chặt, giữ ở trước ngực, nhưng mặt bình tĩnh như cũ, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm màn che, cắn chặt răng khớp nhìn.

      Lúc nào màn che cũng có thể bị kẻ trộm khơi lên!

      Bên ngoài màn che tiếng gào thét tiếng đánh nhau vọng vào thần kinh kiên cường của nàng ta.

      Rốt cuộc, màn che chuyển động, vào lúc Ngọc Triệt cho là màn che bị người khơi lên, trong nháy mắt cả vùng đất đột nhiên chấn động, mấy ngàn kỵ binh cuồn cuộn mà đến, khí thế ngất trời.

      Bàn tay vén rèm che đột nhiên dừng lại.

      "Chủ Thượng!" Có người mở miệng khẽ, chỉ nghe nam tử hừ lạnh tiếng: "Rút lui!" Màn che đỏ thẫm nhất thời buông xuống hoàn hảo chút tổn hại.

      Nữ tử chậm rãi thở ra, nhưng vẫn cảnh giác, tỉnh táo nghe động tĩnh.

      "U Tướng quân!" Tiên Vu Thái tử la to tiếng, chỉ thấy nam tử thân khôi giáp bạc lóe sáng, tròng mắt đen sâu thẳm lóe tia sáng kỳ dị, ta thả chậm tốc độ lại, thúc ngựa tới gần loan kiệu.

      "Vi thần U Dạ La cung nghênh Công chúa!" U Dạ La xuống ngựa, chân sau quỳ xuống đất, ôm quyền hành lễ.

      "Hãy bình thân!" Ngọc Triệt chậm rãi buông hai tay ra, khẽ mở miệng.

      "Tướng quân, có đuổi theo hay ?" Có thị vệ tiến lên bẩm báo.

      "Chớ đuổi giặc cùng đường, bảo vệ an toàn của Công chúa quan trọng hơn!" U Dạ La giọng , ngược lại cao giọng: "Cung nghênh Công chúa khởi giá, chuyện hôm nay Công chúa gặp tập kích, vi thần theo thực tế bẩm báo với Hoàng thượng!"

      "Toàn bộ do U Tướng quân làm chủ!" Ngọc Triệt khẽ mở miệng, mặt mũi bình tĩnh.

      Loan kiệu đỏ thẫm lần nữa khởi giá, mấy ngàn thị vệ hộ tống, từ từ lướt qua đỉnh núi, về phía Long thành.

      "Chủ Thượng. . . . . ." Nam tử che mặt sau lưng xuống ngựa, quỳ mặt đất.

      Nam tử áo đen chuyển động đôi mắt u ám, đột nhiên xé rách y phục tối màu, để lộ ra áo bào tím, theo sức lực nhanh chóng bay theo gió núi, biến mất theo hướng mặt trời.

      Nam tử lời nào, nhưng quanh thân tản ra khí thế uy nghiêm lại làm cho nam tử quỳ xuống đất bình thần tĩnh khí, dám thở mạnh.

      "Ta muốn biết vì sao!" Hồi lâu sau, nam tử cuối cùng mở miệng, chỉ là giọng lạnh lùng tới cực điểm.

      ". . . . . ." Nam tử đất liễm mắt cúi đầu, đáp lại được.

      "Xem ra ngươi thể hợp với nhiệm vụ này!" Nam tử chuyển con mắt, lợi kiếm đánh úp tới cổ họng nam tử.

      "Chủ Thượng, Thái tử qua biên giới, nếu như chết ở Kim Lang Vương triều….”

      “ Ta chính là muốn Kim Lang vương triều diệt vong!” Từng chữ từng câu bắn ra giống như lưỡi dao sắc bén, nam tử áo đen nhíu mặt lại, lợi kiếm xuyên cổ họng người sau, máu tươi bắn ra. Sau lưng, mười mấy người yên lặng như tờ. gió núi thổi , hồi lâu sau, nam tử trong đó đứng ra giọng :” Hoàng thượng, chúng ta cần trở về!”.

      câu Hoàng thượng, khiến thù hận trong mắt nam tử áo đen trở nên sáng , lạnh lùng gật đầu cái, xoay người lên ngựa. Nam tử mới vừa bước ra khỏi hàng theo sát phía sau.

      “ Nhìn thấy ? Đây chính lf cái giá của việc phản bội Trẫm!” Lời lạnh lung bị gió thổi , Mạc Thương theo sát phía sau trong long trầm xuống.

      Phản bội…..

      Nam tử lạnh lung về phía Kim Lang Vương, nhưng mà nửa đường, lại đột nhiên quay đầu ngựa.

      Đoàn người của công chúa được sắp xếp ở Thiên điện. Trước điện, có hai cây phong, lá phong đỏ nhuốm nửa bầu trời.

      Máu dừng lại nhưng vẻ mặt Tiên Vu lại nặng nề chịu nổi, mày rậm nhíu chặt. “ Vết thương còn đau phải ?” Ngọc Triệt đảo mắt quan sát Thiên Điện vòng, thỏa mãn mà gạt gật đầu, thấy Tiên Vu buồn buồn vui, tiến lên bước .

      “ Cũng may, có điều chuyện hôm nay có chút kỳ lạ!” Tiên Vu chuyển con mắt, vô cùng nghiêm túc mở miệng.

      “ Kỹ lạ? Ngươi chỉ chuyện gì?” Ngọc Triệt bình tĩnh ngồi xuống, mặt cũng vì lời của nam tử mà xao động.

      “ Chuyện chúng ta bị cướp giết, ngươi ở trong kiệu cõ lẽ nhìn thấy, lúc nam tử cầm đầu muốn giết ta, bên cạnh lại xuất kiếm người đàn ông ngăn lại, ngươi có lạ hay ?”

      sao?” Nữ tử kinh ngạc thở dài tiếng.

      “ Kim Lang vương triều đơn giản, muội muội, ngươi hối hận à?” Tiên Vu tiến lên trước, khẽ mở miệng.

      Nữ tử ngẩn ra, trong đầu đột nhiên nhảy ra bóng dáng như hoa tươi, chậm rãi lắc đầu cái.

      Nàng luôn luôn tỉnh táo, cơ trí, nhưng đối mặt với tình cảm, nàng vẫn xúc động. chỉ cái liếc mắt, nàng cũng biết mình muốn cái gì.

      Góc Ngự hoa viên, Kim Huy bởi vì hôm qua Kim Nhật xuất mà tâm tình kích động, đầu mày chứa vui mừng, nhưng biết nguy cơ lớn hơn lặng lẽ đến gần.

      “ Vương gia, bây giờ ngài tựa như hài tử!” Nhung Thiên cũng ngăn chặn đầu mày mừng rỡ, mở miệng.

      nhàng liếc Nhung Thiên, Kim Huy cố làm ra vẻ tiêu sái khẽ vung quạt giấy, cũng phủ nhận, cảm giác như thế lâu chưa từng có, Kim Minh, ngày nào đó ta khiến vĩnh viễn biến mất.

      “Vương gia, ra thuộc hạ vẫn có lo lắng, có lẽ Kim Nhật vương gia tồn tại, Hoàng thượng …”

      sớm biết phải ? Nhưng vẫn còn có lá gan tìm hiểu, Vân Phi chết cuối cùng là tâm ma của , hơn nữa……” Kim Huy dừng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên nặng nề, giọng tàn nhẫn, “ Lang tính xâm lấn, hoang Huynh chỉ có thể biến mất ở thế giới này!”

      Nhung Thiên hít ngụm khí lạnh, vẻ mặt run sợ.

      khí giống như lập tức lạnh lẽo, ngay cả lá đỏ cũng rớt tiếng động, xào xạc.

      “ Vương gia!” thanh lo lắng của U Da La chợt phá vỡ khí lạnh lung. Kim Huy bỗng nhiên đứng dậy, cất cao giọng : “ Chuyện gì kinh hoảng như vậy!”.

      Nơi xa, U Dạ La bước nhanh tiến đến, giọng bẩm báo: “ Vương gia suy đoán quả nhiên sai, công chúa Tiên Nô quả gặp phải nhóm người cướp giết ở biên giới.”.

      “ Có thương vong ? Công chúa có việc gì chứ?” Kim Huy vội vàng .

      “ Công chúa có việc gì, chỉ là Thái tử bị giặc đâm bị thương cánh tay, truyền ngự y, Thái tử bị đâm ở biên giới Kim Lang vương triều, sợ rằng…” Vẻ mặt của U Dạ La có chút khó xử.

      Mĩm môi cười khẽ, môi mắt đen cao thâm khó lường, Kim Huy nhàn nhạt mở miệng: “ U tướng quan bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng, nếu như nước Tiên Nô hỏi tội, tất cả là do Hoàng thượng định đoạt.”

      U Dạ La giật mình, hiểu ngước mắt, hiểu ý trong lời của Kim Huy.

      “ U tướng quan, làm thao lời Bổn vương . Hôm nay là ngày sinh thần của Thái hậu, U tướng quan cũng khổ cực hồi lâu, khoongh bằng tháo khôi giáp người xuống, thoải mái ngày?”

      Kim Huy xong, chớp mắt liếc nhìn gương mặt tuấn tú của nam tử, chỉ thấy nam tử biến sắc ôm quyền: “ Tạ vương gia quan tâm, vi thần mặc khôi giáp ngự ban ngày, cống hiến vì vương triều ngày!”

      “ Tướng quân có long trung thành vì nước thực làm người ta bội phục, vậy trước tien xuống , tối nay Tướng quân nhất định phải đến sớm” Kim Huy mím môi cười khẽ, mặt biến sắc.

      “ Tạ vương gia!” U Dạ La ôm quyền cáo từ, lúc ngoái đầu nhìn lại, tầm mắt bỗng nhiên trầm xuống, long lánh như như .

      Sinh thần Thái hậu, sinh thần thái hậu…. Bước chân ta máy móc, trong long tràn đầy khổ sở.
      Last edited by a moderator: 2/4/16

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: Lời nguyền ngàn năm

      Nam tử lười biếng nằm nghiêng ở giường tơ vàng lên, con mắt nửa hí, bộ dáng giống như thanh nhàn, nhưng Mạc Thương chờ đợi ở bên lại cảm nhận được áp lực ác liệt tản mát ra từ người nam nhân.

      Trước lúc hồi cung Hoàng thượng muốn đâu? Tại sao để cho ta theo, chẳng lẽ bắt đầu nghi ngờ ta rồi ư? Gần đây ta phỏng đoán được ý định của nam tử, chỉ có thể lo sợ, ngừng len lén nhìn vẻ mặt nam tử từ gò má. Dưới giường, U Dạ La bẩm báo chuyện Tiên Vu Thái tử bị thương, Hoàng thượng lại lạnh lùng híp mắt như cũ, mặt cũng vì U Dạ La bẩm báo mà có bất kỳ biến hóa nào.

      "Hoàng thượng?" U Dạ La thận trọng khẽ gọi lần nữa, liễm mắt cúi đầu, nhưng nơi khóe mắt lại nhìn trộm vẻ mặt Hoàng thượng.

      Miễn cưỡng xốc tầm mắt, nụ cười tà mị lộ môi đỏ mọng của nam tử, nhàng gạt bỏ ống tay áo của áo mãng bào, lạnh lùng mở miệng: "Chỉ có vậy?"

      Trong giọng giống như có chút trách cứ U Dạ La chuyện bé xé ra to.

      U Dạ La giật mình, vẫn hạ mắt hồi đáp: "Dạ, Hoàng thượng, có điều Tiên Vu Thái tử. . . . . ."

      "Bị thương ư? phải mời ngự y rồi sao? Còn dài dòng cái gì, U Tướng quân, hôm nay là ngày đại hỉ, nên sớm trở về nghỉ ngơi, buổi tối tới đây sớm chút!" Nam tử lười biếng đứng dậy, giống như mệt mỏi ngáp cái, khoát khoát tay, muốn ta lui ra.

      U Dạ La như muốn thêm cái gì, thấy Hoàng thượng cũng có ý định nghe, đành lắc đầu cái, hành lễ lui xuống.

      Ánh mắt nam tử lúc có người đột nhiên trở nên tà mị lạnh lẽo, hai mắt xanh đột nhiên đến nhuộm đỏ.

      đứng dậy, tới tới lui lui đạp hai bước, giống như nhớ tới chuyện vô cùng thú vị, mím môi cười tiếng tà mị xong, gọi Trương : " mang hai cung nữ ở Ngưng Hương cư đến đây!"

      Trương vội vàng trước, hồi, Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na cúi đầu sâu, theo sau lưng Trương vào Doãn Thiên cung.

      Sắc mặt hai nàng trắng bệch, bịch bịch tiếng quỳ mặt đất.

      "Trẫm muốn biết, tối hôm qua có nam nhân nào vào Ngưng Hương cư ?" Lông mày xinh đẹp nhàng nhảy lên, mặt nam tử khó được ý cười, chỉ là nụ cười kia càng thêm lạnh lẽo.

      Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na hề suy nghĩ, động tác nhất trí lắc đầu.

      Tính mạng cả nhà họ, từ khi họ vào Thanh Huy viên, mạng của các nàng thuộc về mình.

      Nụ cười lạnh lẽo của nam tử đông cứng trong nháy mắt, "Mang xuống đánh, đánh tới khi họ !"

      ,,,,,,,

      Sinh thần 50 của Thái hậu, hoàng cung chuẩn bị từ ba ngày trước, tới hôm nay hoàn toàn thỏa đáng.

      Kim Huy vừa tự mình chỉ huy Thái giám treo hoa đăng ở Ly Thủy đình, vừa lặng lẽ chú ý tình hình ở Ngự Thư Phòng, thấy mặt U Dạ La tiếc nuối ra, nhịn được nhướng lông mày, hình như sớm ngờ tới, mang theo Nhung Thiên xoay người ra khỏi Doãn Thiên cung.

      Ở hậu điện Doãn Thiên cung có tòa núi cao, núi cao chồng chất, thanh tùng ngọc thúy, đỉnh núi có tòa cung điện, đứng sừng sững, ngói tường màu đỏ, là hùng vĩ.

      Dặn dò Nhung Thiên chờ ở dưới chân núi, Kim Huy ngước mắt nhìn sang cung điện bao phủ trong ánh mặt trời, híp mắt, bắt đầu leo núi.

      Thềm đá cao chót vót, nhưng mà với người có võ công cao cường như Kim Huy nhìn, chỉ có thể coi là đĩa đồ ăn, thỉnh thoảng có thị vệ tuần tra ngang qua, tất cả đều cung kính hành lễ.

      Sau thời gian nén nhang, Kim Huy bò lên đỉnh núi, đứng ở trước cửa sơn đỏ hơi do dự, liền đẩy cửa vào.

      Ở trong cung điện có lão Công Công làm nhiệm vụ, thấy Kim Huy quỳ lạy, run rẩy bẩm báo.

      bao lâu, công công ra ngoài, mang theo Kim Huy chuyển qua chính điện trực tiếp vào tẩm điện, trong viện, cây phong đỏ nhuốm cả bầu trời.

      Công công đưa Kim Huy tới tẩm điện liền lui xuống, Kim Huy nhàng hành lễ từ bên ngoài, cửa gỗ khắc hoa cũ kỹ liền mở ra.

      khí trong phòng hơi ngột ngạt, cửa gỗ treo tấm màn che vừa dầy vừa nặng, khiến cho trong phòng có chút mờ mờ, Kim Huy đứng tại chỗ, lâu sau, mới loáng thoáng nghe ông lão nhàng tựa sát giường tận cùng bên trong.

      Trông ông lão cũng bảy tám chục tuổi, tóc hoa râm xốc xếch, tinh thần coi như tỉnh táo.

      “ Ngươi đến rồi?” Ông lão từ từ mở miệng, thanh già nua khỏi làm cho Kim Huy ngẩn ra, trong nháy mắt, trong long lập tức dâng lên chua xót, ta tiến lên, cầm bàn tay gầy trơ cả xương của ông lão, nhàng kêu lên tiếng: “ Phụ hoang!”.

      “ Huy nhi!” Ông lão đáp lại lời nam tử, nhàng xốc tầm mắt, di chuyển thân thể gầy trơ cả xương, “ Minh nhi, có gì ổn sao?”

      nhàng hạ mắt nhịn xuống chua xót trong long, Kim Huy lắc đầu cái: “ , phải vậy, ta nhớ phụ hoang, tới nhìn cái.” xong lời cuối cùng, thanh của có chút nghẹn ngào.

      “ Đứa ngốc, ngươi tùy tiện đến đây, nếu như Minh nhi biết…” Ông lão lắc đầu cái, khẽ thở ra hơi, trong long giống như buông xuống.

      “ Phụ hoang, ta sợ !” Kim Huy lạnh lung mở miệng, ánh mắt kiên nhẫn nheo lại.

      “Huy nhi, ta biết trong long bất bình, Minh nhi có chút cực đoan, nhưng…. Đây là quy định của Kim Lang vương triều, ai có thể sửa đổi.”Ông lão khẽ mở miệng, mặt mũi nặng nề.

      thể? Nhưng tại sao phụ hoang có thể? Ta tin ngôi vị Hoàng thượng thực chỉ có thể do Hoàng Huynh ngồi. Ta thể trơ mắt nhìn Kim Lang vương triều hủy trong tay .” Kim Huy giống như nhịn được bộc phát, có chút kích động, gân xanh mặt cũng nổi lên.

      mặt ông lão càng ngày càng khổ sở, lão than tiếng. “ Ngươi thấy được, than thể ta càng ngày càng kém, năm mươi tuổi lại giống như lão già tuổi xế chiều, đây chính là cái giá phải trả, cái giá của việc phụ hoang ngồi lên chỗ vốn nên thuộc về mình, mười năm, mà mười năm này, phải dùng mạng của mẹ ngươi để trả nợ cả đời ta! Huy nhi, phụ hoang cố gắng tiêu giảm thù hận lớn nhất trong long Minh nhi, ngươi phải cho thời gian….”

      “ Thời gian? Nhưng phụ hoang ngươi biết ? Mỗi khắc ở Hoàng cung đối với ta mà đều là đau khổ, có lúc nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo hận đời của Hoàng huỵnh, ta muốn cho biết…”

      Ông lão tiến lên nhàng che lại môi Kim Huy, chậm rãi lắc đầu cái, trong mắt có quyết tuyệt.

      , thể, tiếp nhận nổi cái thực này, như vậy chỉ có thể khiến lang tính cắn trả , thậm chí làm cho KimLang vương triều diệt vong. Huy nhi, chờ, chờ đến khi Minh nhi có con cháu, ngươi đưa đến nơi này, người thấy ? Trong phòng tối đen, có ban ngày hay ban đêm, ta ở đây mười năm để nghiên cứu phương pháp trì hoãn lang tính xuất , có lẽ, đây là biện pháp tốt nhất!”

      Kim Huy nhìn sang gian phòng u ám, trầm mặc.

      Kim Minh, người hoàn chỉnh, tại sao có thể khiến tất cả mọi người để cho sinh tồn? ta nhất định phải thay đổi tất cả, nhất định !

      “ Phụ hoang, người từng , ra thay đổi số mạng của Kim Lang vương triều còn có biện pháp.” Kim Huy đột nhiên ngước mắt, trong ánh mắt lộ ra kiên quyết.

      “ Đúng, lúc hoang gia gia ngươi tại vị, từng có vị cao tăng du hành qua, săn lang tộc, ngàn năm xuất nữ tử có chứa năng lực đặc biệt, chỉ cần nữ tử xuất , cũng đồng nghĩa với săn lang tộc có thể quang minh chính đại cùng tồn tại với Kim Lang vương triều, nhưng Minh nhi….” Ông lão lắc đầu cái, mười năm trước, Kim Minh mới lên ngôi, tuổi trẻ khí thịnh, chỉ vì cái tên săn lang tộc mà chinh phạt quy mô lớn, săn lang tộc đổi tên thành Mặc tộc, kéo dài hơi tàn ở đời này.

      “ Nữ tử kia xuất !” Kim Huy lẩm bẩm .

      Sắc mặt ông lão đột nhiên trở nên xanh mét, ngũ quan co rút ở chung chỗ, nỗi sợ hãi giống như bật ra từ trong long.

      “ Phụ hoàng, người làm sao vậy?” Kim Huy tiến lên ôm lấy ông lão.

      “ Nàng ta vào cung sao?”

      “ Dạ”

      “ Kim Minh có biết?”

      Kim Huy ngẩn ra , gật đàu cái.

      “ Mau, mau đưa nữ tử đó rời khỏi cung , mau!” Ông lão vội vàng mở miệng.

      “ Phụ hoang, phải người …” Kim Huy vẫn chưa hết, bị lời dồn dập của ông lão cắt đứt: “ Hoàng Huynh ngươi mới tới, hỏi lời nguyền đó, ngươi biết, luôn tin Kim Lang là do ta chăn nuôi, ta….” Ông lão kinh ngạc thở hơi, “ Ta cho biết…. Kim Nhật chính là Kim Lang!”

      Sắc mặt Kim Huy cũng đột nhiên trở nên tái nhợt, như vậy là , trong long Kim Minh có sát ý đối với Thanh Thanh?”
      Last edited by a moderator: 2/4/16

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Tình thế nhanh chóng quay ngược trở lại

      Nửa ngày trước, hậu điện núi cao, trong phòng u ám, nam tử mặc áo mãng bào màu tím hỗn loạn nửa hí con ngươi, giống như mệt mỏi té nằm giường, tóc vàng xốc xếch tán lạc mặt , ngăn trở hai mắt tà mị của , mặt nạ hoàng kim cũng bị ném ở bên.

      Ông lão khẽ tựa vào góc giường hẹp, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn nam tử. Hồi lâu sau, nam tử đột nhiên ngồi dậy, tốc độ nhanh chóng, ngay cả tóc dài vàng rực cũng trở nên sắc bén.

      "Ngươi còn tiếp tục giết người sao?" Ông lão ho , lời ra ngăn cản bước chân của nam tử.

      "Đúng!" Nam tử thong thả ung dung quay người trở lại, dáng vẻ mệt mỏi cùng lo lắng vừa rồi biến mất toàn bộ hầu như còn, bóng dáng cao lớn đứng ở dưới ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, mang theo phẫn hận đối với thế tục, tay áo tung bay theo gió.

      "Chẳng lẽ ta mua dây buộc mình vẫn thể tiêu trừ thù hận trong lòng ngươi sao? Minh nhi, ta là phụ hoàng của ngươi!" Ông lão lại ho , thân thể cứng ngắc khom xuống giường.

      "Ngươi là phụ hoàng của ta, nhưng chính người muốn ta sống cuộc sống mà ta muốn, phụ hoàng, ngươi cũng biết, những dân chúng kia, ta như thế nào ở sau lưng ? nghiệt, ta là nghiệt, cả Kim Lang hoàng tộc đều là nghiệt, mà trong lòng bọn họ cam lòng dường nào, bị nghiệt thống trị, lại giận mà dám gì!" Nụ cười mặt nam tử đột nhiên trở nên thê lương, "Hơn nữa. . . . . . Vân nhi. . . . . . Có lẽ là ta. . . . . ."

      "Ta giết, ta muốn giết sạch tất cả những người làm chuyện có lỗi và vọng tưởng phản kháng ta, chỉ có như vậy. . . . . ." Nam tử đột nhiên vén cao cánh tay, ngang thiên trường khiếu: "Ta mới có thể quên đau, quên mất tình cảm chân thành, quên. . . . . . Mình có lẽ chính là nghiệt tự tay giết chết Vân nhi!"

      Thân thể ông lão cứng đờ, giống như trong nháy mắt, ta thầm quyết định, ta bước chân tập tễnh xuống giường, run rẩy đứng ở trước mặt Kim Minh: "Ngươi phải là nghiệt, phải!"

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Kim Nhật, Kim Lang, vẫn xuất trong cơn ác mộng của Kim Minh, nhưng rất kỳ lạ, lần này bọn họ lại từ từ dung hợp tại cùng chỗ, sau đó này nam tử giống như đúc hướng về phía cười, nụ cười làm trong lòng run lên.

      Nữ nhân bên cạnh hết sức lấy lòng , chỉ lạnh lùng ngẩng đầu, lời hàm chứa sát ý lan tràn, lan tràn đến mức làm nữ nhân cảm thấy, nàng ta sợ hãi ngước mắt nhìn về nam tử, kéo chăn gấm qua bọc lại thân thể của mình.

      Đây là lần đầu tiên Hoàng thượng tìm nàng ta vào ban ngày, cũng là lần đầu tiên cảm thấy Hoàng thượng làm người ta sợ run rẩy.

      "Minh. . . . . ."
      Nàng ta đưa bàn tay mềm mại ra, muốn chạm tới nam tử, lại bị nam tử lạnh lùng ngăn trở,” Tiếp tục!” ấn nữ tử về phía ngực, cảm thụ cảm giác cái lưỡi dịu dàng hôn lên cổ , trong ánh mắt càng ngày càng đậm vẻ khát máu.

      Thanh Thanh, hai chữ này giống như sinh mạng ấm áp nhộn nhạo trong lòng , nhưng lại phải cố gắng áp chế xuống, Phụ Hoàng làm hiểu nguyên nhân Kim Nhật thường xuyên xuất , ra là Thanh Thanh, nữ nhân đó khiến Kim Nhật xuất .

      Hận ý trong lòng và kích tình dần ngưng tụ, từ từ quên mất Thanh Thanh tốt hơn.

      Tối nay, sinh thần của mẫu hậu, khiến mọi người thấy màn kịch hay, khiến hi vọng của mọi người tan biến.

      biết, tất cả mọi người đều thích , bọn họ thích Kim Nhật, ngay cả khi chỉ có thể coi là người, cũng bởi vì được Kim Lang vương triều chọn trúng, cho nên người ngưng tụ toàn bộ khí, thậm chí lưng đeo tội danh nghiệt. Hơn nữa, Kim Nhật giết Vân Nhi của rồi, thích Vân nhi nhất, cho nên, bỏ qua cho Kim Nhật.

      luôn biết, cho dù phụ hoang lời thề son sắt con Kim Lang kia là ta nuôi, cũng vẫn hoài nghi.

      tìm khắp hoang cung, tìm được tồn tại của Kim Lang, thậm chí bỏ ra số tiền lớn mua hai con Bạch lang, muốn dẫn dụ con Kim Lang kia than, nhưng bỏ lỡ, giống như vĩnh viễn bắt được cái đuôi con Kim Lang.

      Chuyện Kim Huy dẫn thanh lâu vào cung phải là biết, mà chỗ sâu nhất trong lòng làm tim gan run sợ hoài nghi để cho có dũng khí đối mặt. Nhưng buổi chuyện hôm nay với phụ hoang lại đột nhiên mở ra tâm kết của .

      Kim Nhật chính là Kim Lang.

      Những lời này chậm rãi phun ra từ miệng khô quắt của phụ hoang, Kim Minh cảm thấy thoải mái, trước đó chưa tùng thoải mái từ đầu đến chân như vậy.

      thậm chí cũng tìm hiểu tính chân của những lời này, chỉ biết, cả ddwofi này, sợ nhất qua. Ngay sau đó, chính là sảng khoải.

      Biện pháp khiến Kim Nhật biến mất tốt nhất là giết chết người dụ xuất - Mặc Thanh Thanh, là nàng?

      “ Vương gia, Vương gia người thể di vào !” Ngoài điện truyền đến thanh vội vàng của Trương cắt đứt khổ sở phán đoán của , nữ tử nằm ở ngực nam tử ngẩn ra, muốn trượt xuống, lại bị nam tử đè lại: “ Trong lòng của ngươi vẫn còn nghĩ gì sao?”

      Viễn Nguyệt ngẩn ra, ngước mắt, hai mắt như đuốc: “ Cả đời này, trong lòng nô tỳ chỉ có hoàng thượng!dungjaayj cứ tiếp tục!” Nam tử cười lạnh, lật người đè nữ tử xuống dưới.

      Màn che rơi xuống, mập mờ đầy phòng, tiếng thở gấp của nam nhân, nữ nhân đau nhói ánh mắt của Kim Huy.

      Kim Minh tấn công cấp tốc như vậy, gấp gáp vội vã, ta vẫn cho là, còn có nhiều thời gian, nhưng, nhưng có nghĩ đến , nhanh như vậy, vội vã như vậy.

      Phụ hoang thỏa hiệp đánh nát toàn bộ kế hoạch của ta, lúc này Kim Minh bắt đầu chút kiêng kỵ.

      “ Hoàng thượng, thần đệ xin Hoàng thượng thả hai tỷ muội Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na ra!” Kim Huy chân sau quỳ mặt đất, cất cao giọng . Tất cả trước mặt đều bị ta bỏ rơi.

      Nam tử trả lời ta, tiếng rên rỉ vẫn như cũ, giường vẫn lay động.

      “ Hoàng thượng!” Kim Huy khải tấu lần nữa, thanh khó chịu khiến đổi giọng.

      Vẫn như trước…..

      ……

      Ngưng Hương cư, Liễu Nha dời ghế nằm đến trong sân hóng mát thuận tiện ngẩn người, thấy hai tỷ muội Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na lén lút theo Trương ra ngoài, nàng cũng để ý.

      Hai người bọn họ luôn luôn thần bí.

      Sau giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt nàng, nàng hạnh phúc uwm tiếng, vừa lòng trở mình cái, chậm rãi nheo mắt. Nàng chưa từng được hưởng thụ cuộc sống như thế, than thể khỏe mạnh, cuộc sống có việc học nặng nhọc, mặc dù thỉnh thoảng lo lắng cho mình, nhưng là ít nhất giờ khắc này nàng hạnh phúc!

      xong, xong!” cung nữ vội vàng hấp tấp vọt vào trong viện, Liễu Nha miễn cưỡng ngước mắt, nhìn cái, giống như biết.

      “ Là Thanh Thanh nương sao? Tố Tạp Na muốn nô tỳ chuyển lời cho người…” Cung nữ nuốt nước miếng cái. “ Hoàng thượng muốn đánh chết tỷ muội các nàng…”

      “ Cái gì?” Liễu Nha ngồi dậy, Kim Minh lại nổi điên cái gì?

      “Thanh nương, Huy vương gia Viễn Nguyệt điện, nhưng tiến vào nửa ngày cũng có ra ngoài, Tố Tạp Na tỷ , chỉ có Thanh nương mới có thể cứu các nàng…. Họ được, máu me khắp người….” Cung nữ xong khóc.

      phải bị đánh sao? Thế nào máu me khắp người? Loại thời điểm này Liễu Nha tỉnh táo khác thường, nàng vốn cho là Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na đứng ở phe nàng, đương nhiên bị đánh vì nàng, nhưng họ chỉ mình mới có thể cứu các nàng…. Nàng cũng nghĩ như vậy, nàng lâu gặp Kim Minh rồi!

      “ Thanh nương!” Cung nữ kia thấy Liễu Nha bất động lên lôi kéo nàng, Liễu Nha nhìn y phục màu vàng đột nhiên nhớ lại đây là người Tố Mý Na hâm mộ cười : “ Thái hậu muốn Thanh nương tham dự bữa tiệc!”

      Trong lòng Liễu Nha bắt đầu co rút, trong chớp nhoáng do dự cũng làm cho nàng có chút mất hồn, lúc nào nàng trở nên máu lạnh như vậy? Trước kia bằng hữu gặp nạn, nàng luôn là người đầu tien xông vào, nhưng bây giờ nàng lại hơi do dự. Nàng đột nhiên có chút sợ, ngắm nhìn tòa cung điện lạnh lẽo, có lẽ, nàng cũng lặng lẽ thay đổi,

      Nàng đứng lên, theo sau lưng cung nữ, cung nữ Doãn Thiên cung, mà rẽ vào khúc quanh, vào Viễn Nguyệt điện.

      Nàng ta mới qua Kim Minh ở Viễn Nguyệt điện, Liễu Nha xông vào.

      ……

      Nàng ngờ thấy màn như vậy, mặc dù cách màn che, nàng nhìn ràng nhưng nàng có thể cảm nhận được.

      Trong Viễn Nguyệt điện, tràn đầy mùi vị đó gay mũi khiến Liễu Nha rơi lệ.

      Nàng ngơ ngác đứng ở trước giường hẹp, kinh ngạc nhìn màn che, tiếng quát lạnh bên tai của Trương sớm xa xôi, chỉ biết trong lòng mình càng ngày càng chìm.

      Kim Minh đột nhiên quay đầu nhìn bóng người bên ngoài màn che, ánh mắt tồi sầm lại, đẩy Viễn Nguyệt ra, mặc y phục, vén rèm che lên.

      Trước giường hẹp, Kim Huy quỳ, Liễu Nha đứng, hai người đều nhìn .

      “ Rất tốt, ngươi cũng tới rồi!” cười cao thâm khó lường, áo lót tơ tằm trắng noãn lười biếng giắt người , tà mị mà hấp dẫn.

      “ Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na làm gì mà ngươi muốn đánh chết họ?” Liễu Nha rũ rèm mắt xuống thế nhưng có dũng khí nhìn nụ cười tà mị của nam tử, mặc dù mặt bị mặt nạ hoang kim che hơn nửa.

      “ Họ giấm giếm Trẫm!” Nam tử lạnh lùng mở miệng, lời dối của Tahsi thượng hoàng khiến coi trời bằng vung, tại trong lòng chỉ có chữ, giết, muốn hủy diệt tất cả của Kim Nhật. Có lẽ như vậy, mới triệt để giải thoát sợ hãi ra ngoài.

      “ Nguwoi muốn biết cái gì?” Liễu Nha hiểu ngước mắt, bộ dáng nam tử này lười biếng hấp dẫn làm trái tim nàng nhảy nhanh.

      Máy ngày thấy, nam tử dường như mị hoặc bức người hơn, chỉ là…. Khóe mắt nàng liếc về hướng phía màn lay động, có thứ gì đột nhiên chậm rãi dâng lên.
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :