1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng rể hồ tiên - Tử Văn (20C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương cuối


      "Cậu có truyền tin tức, muốn chàng có rảnh về Mộng hồi cốc chuyến." BỤng của nàng lớn, thân áo trắng nâng đỡ, bước chậm trong hoa viên : "còn phụ hoàng muốn chàng vào cung chuyến.”

      cúi đầu thận trọng đỡ nàng, có phản ứng gì đối với lời của nàng .

      Nàng buồn cười nhìn , gắt giọng: "Tướng công nghe thấy lời của thiếp sao?"

      liếc nàng cái, " thể nghe được, nhưng nghĩ đáp lại lời nhảm của nàng.”

      " nhảm? ! là cậu là cha!"

      "Cậu là hồ chủ, cha là Hoàng đế, nhưng ta chỉ là người bình thường, " cúi đầu hôn môi của nàng, "Ta muốn giao thiệp với bọn họ.”

      "Cậu tìm chàng, muốn thuyết phục chàng mang theo thiếp sống ở Mộng hồi cốc; mà phụ hoàng tìm chàng, muốn cùng chàng chuyện về ngôi vị hoàng đế. Dù sao phụ vương thiếp kiên trì muốn hoàng đế nhường ngôi vị hoàng đế cho chàng, thậm chí còn đón Linh di và Nặc từ Mộng hồi cốc ra,cả đêm chạy xe ra biên cương. . . . . . thiếp thấy phụ hoàng tám phần khổ não muốn thuyết phục chàng, vì tương lai của đứa bé mà muốn chúng ta tiếp nhận ngôi vị.”

      "Bọn họ tính toán thế nào là chuyện của bọn họ, chẳng quan hệ tới ta." Câu đầu tiên của phủ nhận sạch .

      Tuy muốn làm đôi vợ chồng bình thường, nhưng nàng có thai, ban đầu lại bởi vì thiếu chút nữa táng mệnh ở ao đầm nên nguyên khí bị tổn thương nặng nề, vì vậy dám mang nàng cao bay xa chạy, quyết định ngoan ngoãn ở lại trong vương phủ.
      Nhưng những người này hai ngày ba hôm phái người tới tìm , làm phiền chết được. Đứa bé còn chưa ra đời, là nam hay nữ cũng biết, đống người đến cho chủ ý, giải thích được.

      Nhìn vẻ mặt có chút vui, nàng dịu dàng cười.

      "Chờ nàng sinh thuận lợi, chúng ta lập tức rời , ta chỉ muốn chúng ta bình bình đạm đạm sống qua ngày.”

      Nàng mỉm cười, vuốt bụng gật đầu cái. Trải qua tất cả, rất nhiều chuyện nàng thấy ràng, chỉ cần có thể bình an gần nhau chính là hạnh phúc, về tương lai, liền thuận theo tự nhiên thôi.

      Nhìn khóe miệng của nàng dâng lên nụ cười ngọt ngào, khỏi ngây dại, "Cười cái gì?"

      "Thiếp suy nghĩ, cuộc đời này gặp gỡ được chàng là phúc phận lớn nhất của thiếp, bởi vì bất luận có giông bão gì, chàng chưa bao giờ muốn buông tay thứ tình cảm này."

      hôn lên chóp mũi nàng cái, ôn nhu ôm nàng, khiến cảm thấy thỏa mãn vui vẻ, chỉ cần có nàng, thèm tiếp nhận bất kỳ khiêu chiến của kẻ nào.

      Nàng ngẩng đầu lên, hôn trả lại môi ——

      Tỏa sáng cái trong đầu , trước mắt nàng lại đoán được cái gì, nhịn được cười ra tiếng.

      nghi ngờ nhìn nàng.

      Nàng nhàng lắc đầu, trả lời, chỉ là ôm lấy cười, thông minh ra tương lai nàng thấy —— đứa bé trong bụng cuối cùng ở trong cung.

      Nhìn phu quân của mình , nàng nhớ có cách nào tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, cuối cùng lại rơi vào đầu của đứa ?

      【 hết trọn bộ 】

      tự của tác giả
      buông tay Tử Vân

      "mẹ, mẹ có thể đồng ý cho con chuyện ?" Bánh butdinh của tôi với tôi, "Thứ bảy , chủ nhật con đến trường học đá cầu, mẹ có thể cho con tự ?”

      Tôi lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì tôi chưa bao giờ nghĩ để đến trường mình , mặc dù từ nhà tới trường bộ đại khái mất 5 phút đồng hồ, nhưng nghĩ đến xe cộ chạy đường cuối cùng tôi yên tâm.

      "Tốt như vậy sao? Con có thể tự ?" Tôi hỏi ngược lại .

      "COn có thể. con trưởng thành, tự mình băng qua đường, cũng nhìn xe."

      Nhìn , lòng của tôi giao chiến, cuối cùng tôi chỉ có thể cho biết, "Dù sao đến thứ bảy còn có mấy ngày, để cho mẹ suy nghĩ chút."

      Sau khi về nhà, tôi cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, có lẽ bởi vì thời đại mới đến, chúng tôi làm cha mẹ quá bảo vệ con cái, lo lắng cái kia sợ cái này, cho nên con cái khi tưởng thành hết sức lệ thuộc vào bố mẹ.

      Từ lúc bánh pút-đing tuổi đến bốn tuổi, tôi đều làm người mẹ con, cơ hồ ngày gián đoạn, tại thời điểm lên năm, tôi liền đến trường nữa, bởi vì lớn , có thể tự chăm sóc chính mình.
      Nhớ lại lúc tựu trường khi năm tuổi, sáng sớm mỗi ngày đều giành thời gian đến trường, trong đầu luôn có ý nghĩ tự chủ được—— bánh pút-đing học biết có làm sao ?

      Theo trôi qua thời gian , chứng minh, rất tốt, giống như chính , cuối cùng tôi mới phát , ra người bỏ được là mình.

      Vì vậy khi lên năm lên sáu, tôi bắt đầu nhớ lại quá khứ, viết bản thảo, du lịch ra khỏi nước . Tôi học cách buông tay, cũng học cách để cho độc lập.

      Mà hơn nửa năm nữa cũng làm rất tốt, tôi có cái gì yên lòng sao? Cuối cùng, tôi quyết định, tuần lễ này tôi quyết định để cho mình tới trường.

      Ở ngoài cửa sổ thấy ra đầu hẻm, mặc dù trái tim có chút nỡ, muốn theo phía sau , nhưng cuối cùng tôi làm được.

      Bởi vì là con của tôi, tôi tin tưởng làm được cái —— mẹ, con trưởng thành, con tự mình băng qua đường, cũng nhìn xe. . . . . .

      quả còn là đứa nhóc, nhưng trong tim của mỗi người mẹ đều có hy vọng, hi vọng đứa có thể nhớ ——

      Cẩn thận chú ý, từ từ !
      (bánh bao là hết bộ rồi nha cả nhà *sung sướng nhẩy cẫng*)

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :