1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng ngốc ở thôn nọ - Phúc Bảo (48 chương+2 ngoại truyện)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 20
      Edit : Phong Lin
      Beta : Vô Phương

      Ngày tiếp theo, Hà Hoa thừa dịp Trường Sinh ở trong phòng, lấy hộp son trong ngăn tủ ra, mở nắp rồi nhìn lát, thầm oán trách bản thân mình nóng vội bôi mất ít rồi, bây giờ dùng rồi mà đem trả lại cho người ta dường như ổn cho lắm. suy nghĩ lúc, lại lấy mười đồng tiền trong chiếc hộp của mình ra, lúc chợ từng thấy qua hộp son to như thế mà giá chỉ có năm đồng được người ta mang từ thị trấn về bán, mười đồng chắc là đủ rồi, nếu nhiều hơn nữa cũng có, tất cả tiền riêng của chỉ có nhiêu đó, muốn sử dụng tiền mà bà Tứ để lại cho .

      Hà Hoa bỏ tiền vào túi lụa, nhét vào lòng rồi bước ra khỏi phòng. Trường Sinh ngồi chiếc ghế gỗ trong sân thu dọn củi, đống lớn, đống , rồi lớn , đều phân chia rất kỹ lưỡng, xếp thành mấy đống, sau đó lại dùng búa bửa số gỗ to làm hai, đều tăm tắp. Thấy Hà Hoa bước ra khỏi phòng dường như muốn ra ngoài, lại buông búa trong tay xuống chạy đuổi theo .

      Hà Hoa : “Ta ra ngoài lát, về nhanh thôi, huynh ở nhà chờ , đến trưa ta làm thức ăn ngon cho huynh.”

      Trường Sinh gì, chỉ cúi đầu, giống như mấy bằng lòng.

      Hà Hoa gì thêm nữa, bước thẳng ra sân. Trường Sinh ngẩng đầu nhìn theo bóng Hà Hoa rời , bĩu môi rồi trở về chỗ vừa rồi của mình, đặt mông ngồi xuống, cầm búa lên. Bụp! Bụp! Bụp! Ra sức bổ vào mấy cây củi to trước mặt, củi gỗ bị bổ mạnh có vài khúc bay tung tóe lên, cũng thèm để ý, vẫn ra sức bổ hết nhát này đến nhát khác, mãi cho đến khi mặt đất trước mặt bị bổ thành vệt sâu hoắm mới dừng tay, thở hổn hển ném búa xoay người vào phòng.

      Hà Hoa mang theo túi tiền tìm Tôn Hành Chu, dọc theo đường , trong lòng ngừng thấp thỏm, biết nên gì với y cho phải, nghĩ nhất định y từ chối nhận. Y là người đọc sách, lời ra khỏi miệng đều là những lời đầy đạo lý, lại được. Thầm nghĩ nếu như y nhận, dúi tiền này cho y rồi cúi đầu bỏ chạy, luận về việc đứng, y rất lịch nhã nhặn nên chắc chạy lại .

      Nghĩ đến đó, bất giác đến chỗ ở của Tôn Hành Chu, đúng lúc gặp được người từ trong sân ra, là Quế Chi con của chú ba . Quế Chi cúi đầu tựa như cong môi cười, đợi cho đến khi đến gần mới ngẩng đầu, thấy , ấy khỏi ngạc nhiên, rồi ngay sau đó lại đỏ mặt, dường như hơi xấu hổ: “Hà Hoa tỷ.”
      Hà Hoa thuận miệng đùa: “Ban ngày ban mặt cúi đầu làm gì, để nhặt tiền à?”

      Quế Chi ngượng ngùng cười : “Đâu có…”

      Hà Hoa liếc nhìn nơi ở của Tôn Hành Chu, : “Muội tìm Tôn tiên sinh có việc ư?”

      “À… Vâng…” Quế Chi đỏ mặt, cầm phong thư trong tay đáp, “Đến nhờ thầy ấy viết cho ca ca muội phong thư, hỏi huynh ấy sang năm mới có về … Còn tỷ? Cũng đến tìm Tôn tiên sinh à?”

      Hà Hoa : “Ừ, lúc trước nhờ thầy ấy mua hộ ít đồ từ thị trấn, hôm nay đến để trả tiền lại cho thầy ấy.”

      Quế Chi : “Vậy tỷ mau , muội về nhà trước, mẹ chờ muội về nấu cơm nữa…” xong Quế Chi vội vã rời , chưa được hai bước dừng lại xoay người lại nhắc nhở Hà Hoa: “Đúng rồi, thầy Tôn có khách, hình như là bằng hữu của thầy ấy.”

      Hà Hoa trả lời:” Ờ, được.”

      Quế Chi bước nhanh ra ngoài, Hà Hoa vẫn đứng ở chỗ cũ động đậy, nghĩ bằng hữu của Tôn Hành Chu vẫn chưa , tìm y trả tiền như thế có lẽ thích hợp. Xoay người định về, nhưng nghĩ lại, chỉ đem tiền nên trả trả lại cho y, bằng hữu của y ở đó, y cũng từ chối vì mang tới trả hơi muộn thế chứ. Nghĩ thế Hà Hoa lại xoay người trở lại.

      Hà Hoa đến trước cổng, thấy cổng đóng chặt, vừa định kêu cửa, liền nghe được trong sân có người chuyện: “Tiểu nương vừa đến đây đáng quá, chuyện rất thùy mị, giống với những ở thôn quê.”

      Hà Hoa biết người mà bằng hữu của Tôn Hành Chu nhất định là Quế Chi, sửng sốt lát, gõ cửa ngay, lại nghe có người trả lời: “Sao? Huynh thực nhất kiến chung tình rồi ư? Hay là để ta làm bà mối, thành toàn cho nhân duyên của hai người.” Giọng này Hà Hoa nhận ra được, đó chính là Tôn Hành Chu.

      “Ây da… Ta có phúc khí đó, trong mắt nương kia chỉ có huynh, với huynh chưa được ba câu mặt đỏ lên, ánh mắt như hận thể đặt người huynh luôn vậy. Vào đây cũng được lúc mà ngay cả liếc nhìn ta cái cũng buồn …”

      Hà Hoa ngẩn ra, nín thở lắng nghe, vẫn chưa nghe được câu trả lời của Tôn Hành Chu người ở bên cạnh tiếp: “Trọng Đạt, đây là điều chúng ta có ao ước cũng có được, đừng đến mấy tiểu nương ở trong thôn này, ngay cả thiên kim tiểu thư của dòng dõi thân sĩ có quyền thế trong thành chừng cũng gửi gắm ít tình cảm cho huynh ấy đó.”

      Lúc này Tôn Hành Chu mới trả lời : “Huynh đừng chế nhạo tiểu đệ.”

      Người nọ lại : “Ta có chế nhạo huynh đâu, ai chẳng biết người tài hoa như Tôn huynh đây hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ? Chỉ là huynh đến thôn mấy hôm nay, biết khiến bao nhiêu người tương tư rồi?”

      Lại có người tiếp: “Ừ, lời này là , chỉ có chúng ta lâu lâu mới gặp được con , ngoại trừ mấy bà thím lớn tuổi tính, mấy nương trẻ tuổi có ai là nhìn trúng huynh… đến mấy nương chưa lấy chồng, tuy là những thiếu phụ gả rồi cũng có tình ý với huynh. Như người gặp đêm qua… Là Hoắc đại tẩu phải, chỉ nhìn ánh mắt mà ta nhìn huynh thôi, biết ta có tình ý với huynh rồi.”

      Trong lòng Hà Hoa thấp thỏm, mặt nhất thời nóng lên, chỉ là ngay cả cũng thể tâm trạng của mình, cuối cùng chỉ thoáng cái bị người ta trúng, khiến ngượng ngùng đến mức hận thể tìm khe hở chui vào, thậm chí còn muốn đập đầu vào tường, cho chết luôn !

      Đầu của ong ong, lại loáng thoáng nghe Tôn Hành Chu trả lời: “Lời này tuyệt đối thể ra, đừng làm hỏng thanh danh của người ta.”

      Người nọ lại trả lời: “Mấy người chúng ta với nhau đâu có sao, cũng bắt chước bà ba thím sáu gì đó tung chuyện bậy bạ … Ta thấy huynh dường như để tâm đến ta, tối hôm qua ở sân trong ta nghe được, dường như huynh tặng cho ta cái gì đó đúng ? Còn chu đáo tiễn người ta về tận nhà nữa chứ. Huynh đừng với ta thiên kim nhà ai huynh cũng vừa mắt, duy nhất chỉ nhìn trúng có mình ta đó nha?”

      Trái tim Hà Hoa bỗng chốc đập mạnh, bỗng nhiên tất cả mọi thanh xung quanh dường như đều biến mất, nắm chặt lồng ngực nghe người đó trả lời.

      “Huynh khéo đùa.” Tôn Hành Chu cười lớn: “Ta làm sao có thể gửi gắm tình cảm cho nữ tử như vậy được? Diện mạo mặc dù khó nhìn, nhưng chút thanh tú cũng có, càng bàn đến khí chất … Huynh biết dáng vẻ lần đầu tiên ta gặp ta đâu, bẩn thỉu, cả người dính đầy máu cá tanh tưởi. khiến ta phải mở mang tầm mắt, đúng là thế gian này có trăm ngàn kiểu phụ nữ, có giai nhân xinh đẹp dịu dàng, cũng có nông phụ xấu xí quê mùa… Chậc chậc… hiếm thấy, thần kỳ…”

      Trái tim vừa rồi còn đập mạnh bỗng chốc bị người ta nắm chặt, vuốt ve, rồi thuận tay ném vào trong mương nước thối.

      Toàn thân Hà Hoa cứng đờ lúc, trong đầu giống như bị nổ tung, trống rỗng, lời vừa mới nghe được, mỗi chữ như cái bạt tai, từng cái từng cái tát vào mặt , như lột sạch của da mặt của .

      “Ta chỉ thấy ta rất đáng thương … Tuổi còn trẻ mà gả cho người chồng như thế, cử án tề mi, tương kính như tân (vợ chồng tôn trọng nhau như lúc mới quen), e rằng cả đời này cũng thể… Chuyện khổ sở nhất của người con chính là thể gả cho vị hôn phu tốt, tuy rằng ta thô lỗ, nhưng cũng có chất phác lương thiện của người nông dân…”

      • vợ chồng tôn trọng nhau, câu chuyện vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày.
      Trong sân, Tôn Hành Chu vẫn còn chuyện, nhưng Hà Hoa lại nghe được bất kỳ điều gì nữa cả, lẳng lặng bước xuống bậc thềm đá, rời .

      đường về nhà, Hà Hoa như linh hồn bé , bước vào sân rồi thẳng vào bếp, múc nước, nhóm lửa, nấu cơm.

      Bỗng nhiên Trường Sinh đẩy cửa tiến vào, câu nào, kéo trở về phòng…

      “Sao thế?” Hà Hoa tạm thời lấy lại tinh thần, chuyện gì xảy ra.
      Trường Sinh kéo Hà Hoa vào gần đến phòng, sau đó xoay người chặn cửa lại, rồi bỗng nhiên bế bổng lên, bước vào phòng đặt lên giường.

      Hà Hoa bị hành động của làm cho mờ mịt, kinh ngạc nhìn Trường Sinh: “Huynh muốn làm gì? Ta phải nấu cơm, huynh có muốn ăn cơm ?”

      Trường Sinh hé răng, tự cởi giầy rồi bò lên giường, kéo tất cả rèm trong phòng lại, trong phòng trở nên tối mờ. Hà Hoa càng ngạc nhiên hơn, nhưng cũng hơi sợ hãi, vội kêu lên: “Huynh định làm gì? Ban ngày ban mặt kéo rèm làm gì?”

      Trường Sinh vẫn gì, đến đầu giường kéo đệm chăn đặt cạnh lò sưởi xuống, bắt đầu trải chăn ra. Hà Hoa ngồi giường trừng mắt nhìn Trường Sinh lần lượt trải chăn của hai người ra, chờ kịp phản ứng, kéo xuống, mặc cho phản kháng mà nhét vào trong túi ngủ, giãy dụa muốn đứng lên, lại dùng sức ấn lại, mãi cho đến khi động đậy nữa, mới chui vào túi ngủ của mình nằm xuống.

      Hà Hoa bị hành động kỳ lạ bất ngờ này của Trường Sinh hù dọa, nghiêng đầu nhìn , lại rất yên ổn nằm thẳng, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn , dường như cuối cùng cũng thỏa mãn, nở nụ cười nhàn nhạt.

      Hà Hoa ngẩn người, ngơ ngác nhìn Trường Sinh, lúc lâu sau, dường như từ đôi mắt của nhận ra điều gì đó, lồng ngực nghèn nghẹn, có phần muốn khóc.

      xốc chăn của mình lên, chui và túi ngủ của Trường Sinh, dựa đầu lên bờ vai của giống như hôm qua, nắm tay , lúc lâu sau cảm thấy đầu của Trường Sinh lệch qua, tựa vào đầu .

      Những uất ức nghẹn ở trong lòng bỗng chốc tràn ra, nước mắt chịu nghe lời tuôn rơi: đứa đại ngốc, đần độn, đời này có ai buồn cười hơn được nữa, những ngày yên lòng vừa qua, những thấp thỏm, những ngượng ngùng, những bối rối, còn có những hoang tưởng trong mấy ngày qua của , chúng giống như nhắc nhở chế giễu , đứa ngốc tự mình đa tình! chẳng qua chỉ là người mà người ta nhàn rỗi lấy ra làm trò cười mà thôi!
      Thuận theo cánh tay Trường Sinh, Hà Hoa chui vào trong chăn, nắm lấy cánh tay , khóc hu hu thành tiếng.

      Lần này đổi lại là Trường Sinh túng ta lúng túng, nghĩ có lẽ lại làm sai gì rồi, cho nên Hà Hoa mới vui, mới khóc, nhưng mà biết bản thân mình làm sai điều gì, vô cùng lo lắng xoay xoay người.

      “Đừng nhúc nhích! được nhúc nhích!” Hà Hoa túm chặt cánh tay lớn tiếng gào khóc.

      Trường Sinh dám động, lại xoay người lại nằm, vẻ mặt hoảng sợ, sửng sốt lúc lâu, lại lúng ta lúng túng : “ ăn đậu phộng ?”

      “Hu hu!” Hà Hoa trả lời, tiếng khóc càng lớn hơn nữa.

      Hết chương 20
      thutranB.Cat thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 21
      Edit : Phong Lin
      Beta : Vô Phương

      Cuối cùng Hà Hoa trả lại tiền cho Tôn Hành Chu, nghĩ người ta hoàn toàn chú ý đến những chuyện liên quan đến , hộp son này trả hay giữ cũng như nhau. Nhưng quả thể giữ lại, hộp son đó cuối cùng cũng có cùng số phận như cái quần dính nước tiểu của Trường Sinh, bị ném vào hầm cầu.

      Đối với Tôn Hành Chu, Hà Hoa vừa thấy ngượng, vừa thấy tức lại vừa cảm thấy còn mặt mũi nào, vậy nên luôn trốn tránh việc phải chạm mặt y. Tôn Hành Chu dường như cảm nhận được điều gì đó, y hỏi thẳng thừng có phải y làm gì sai mà đắc tội với , nếu vậy cho y xin lỗi, suy nghĩ của bản thân còn lỗ mãng nên khó trách khỏi mắc sai lầm, nếu y có điểm nào phải tuyệt đối phải với y, sau này y nhất định cẩn thận, dám tái phạm.

      Nghe xong trong lòng Hà Hoa lại càng khó chịu. thầm nghĩ, nếu như trước đó nghe được những lời của y, chừng bây giờ trong lòng bối rối ngượng ngùng lắm đây.

      Dựa vào tính tình của Hà Hoa, nếu như trước mặt đối xử ân cần với , sau lưng lại những chuyện đúng về , cho dù lý lẽ nhưng đồng thời cũng hòa nhã với người đó nữa. Chỉ duy nhất lúc này là khác, bất luận Tôn Hành Chu là người thế nào, nhưng đúng là bản thân tự nảy sinh ý nghĩ nên với người ta, nhưng dù sao cuối cùng cũng hiểu ra nên có gì đáng để lo lắng. chỉ là gần đây bản thân mình khỏe, tinh thần được tốt. Tôn Hành Chu lại thốt ra những lời lẽ thân thiết, Hà Hoa cũng chỉ xem như cơn gió thoảng, mấy để tâm. Sau đó Tôn Hành Chu lại đến tìm nhờ giúp đỡ, thoải mái nhận lời, nhiều nữa.

      Hơn nữa mặc dù hôm đó chuyện động phòng thành công, nhưng Hà Hoa và Trường Sinh thân mật hơn rất nhiều. Buổi tổi lúc dọn giường, Trường Sinh còn trải hai chiếc chăn cách xa nhau giống như trước nữa, mà trải chăn của Hà Hoa ở cạnh chăn của mình. Lúc ngủ, Hà Hoa luồn chân vào trong túi ngủ của Trường Sinh sưởi ấm, tuy rằng lò sưởi được đặt ở đầu giường cháy bừng bừng rất ấm áp, nhưng vẫn cảm thấy nhiệt độ từ cơ thể của Trường Sinh khiến chân thoải mái hơn.

      Mà Trường Sinh, sau buổi hôm đó, dường như ngộ ra chân lý ‘Sờ đũng quần’, có khi Hà Hoa vừa chui vào túi ngủ, lần tìm Hà Hoa trong chăn, nắm lấy tay kéo vào túi ngủ đặt vào đũng quần mình. Lúc đầu Hà Hoa vừa sợ vừa ngượng, ngiêng đầu trừng , lại bày ra vẻ mặt thuần khiết vô tội nhìn , lại còn nghiêm túc : “Ta tắm rồi.”

      Hà Hoa còn cách nào khác đành phải chiều chồng, mật độ ngày càng dày. Nhưng Hà Hoa cũng phát ra quy luật, cứ bữa nào trước khi ngủ mà Trường Sinh rầm rầm rộ rộ đòi tắm táp kỳ cọ là y như rằng đòi hỏi chuyện đó, mỗi lần như vậy lại phải chuẩn bị nước ấm để đề phòng cho bất kỳ tình huống nào. Hà Hoa nghĩ, điều này đại khái là chuyện tốt đối với hai người bọn họ, chỉ là biết ‘sờ’ như thế làm sao mà có thể có em bé cho được.

      Thoáng cái gần cuối năm, trấn mở hội chợ, nông dân mười phường tám thôn đều vội vội vàng vàng đến đó mua ít đồ tết. Ba ngày đầu Hà Hoa lôi hết trang phục của mình và Trường Sinh ra giặt sạch, đến hôm hội chợ, gà vẫn chưa gáy lôi Trường Sinh vẫn còn nằm trong túi ngủ ra, hai người ăn mặc tươm tất rồi đeo giỏ lên, sau đó lại bỏ vài cái bánh bột ngô vào trong túi, rồi cùng nhau hội chợ.

      Đến hội chợ, Hà Hoa chỉ sợ người đông chen chúc làm lạc mất Trường Sinh, cho dù đến đâu cũng nắm chặt tay . Tình cờ gặp lại mấy trong thôn được gả đến nơi khác, lúc người ta kéo đến chuyện Trường Sinh đứng ngây ngẩn ở bên cạnh, người ta chào hỏi , cũng để ý. Người ở trong thôn ai cũng biêt Trường Sinh là kẻ ngốc, nên cũng cảm thấy bất ngờ, chỉ là sau khi chào từ biệt với Hà Hoa rồi tách ra mới kéo người cùng lặng lẽ :

      “Đó là Hà Hoa thôn chúng ta đấy, gả cho tên ngốc.”

      “Chính là người ở bên cạnh ấy sao?”

      “Đúng vậy.”

      “Thảo nảo cứ thắc mắc mãi sao ta để ý đến ai. Nhìn đứng đắn như thế, cao to cường tráng như thế, đáng tiếc…”

      Hà Hoa và Trường Sinh dạo hội chợ cả ngày. Hà Hoa nhìn gì cũng thấy đẹp, nhưng trong nhà có dư, hai năm này phải siết chặt thắt lưng mà sống, nên cũng dám dùng tiền bừa bãi. Hơn nữa bà Tứ lại tạm thời giao cho trông nom việc nhà, điều đó càng làm cho cần phải tính toán kỹ lưỡng hơn, chờ cho đến khi bà Tứ về thấy từng sống tốt cỡ nào, khiến bà phải khen mới được.

      Nhưng khi hai người đến trước cửa hiệu bán son phấn, nhìn mấy , thiếu phụ đứng chọn mua son bột, son nước cho mình, Hà Hoa vẫn đứng bất động gì. đứng bên nhìn rất lâu, nghe ông chủ báo giá tiền từng cái từng cái , cuối cùng chấm được cái rẻ nhất, rồi kéo Trường Sinh qua bên đó.

      “Ông chủ, hộp son này bao nhiêu tiền?” Hà Hoa giả vờ biết, hỏi giá.

      “Ba đồng, là hàng tốt đấy.” Ông chủ đáp.

      Hà Hoa kéo Trường Sinh: “Ta muốn thứ này.”

      “À.” Trường Sinh lên tiếng rồi vươn tay lấy cái hộp son đó đưa cho Hà Hoa.

      Có lẽ nhìn ra dáng vẻ ngốc ngếch nghĩ đến chuyện phải trả tiền của Trường Sinh, ông chủ có chút lo lắng nhìn bọn họ. Hà Hoa lấy ba đồng từ trong túi ra đưa cho ông ta, ông ta mới yên tâm tiếp người khác.

      Hà Hoa cẩn thận bỏ hộp son vào trong túi, giờ cũng có son, là son chồng tặng cho .

      nghiêng đầu nhìn Trường Sinh tỏ vẻ vui vẻ hài lòng, Trường Sinh cũng cong môi cười với .

      Ngoại trừ hộp son nằm trong kế hoạch mua sắm này, Hà Hoa dám dùng nhiều hơn đồng nào nữa. mua cho Trường Sinh và bà nội mỗi người mảnh vải tốt, sau đó lại đến hàng thịt mua hai ba cân thịt, chọn tới chọn lui muốn ông chủ tặng thêm cho cái đuôi lợn, ông chủ tặng thêm gì cả, mới mua có ít thịt như thế mà đòi tặng gì, trước đó có người mua hẳn cái đầu heo to mà còn đòi khuyến mãi thêm gì nữa là. Hà Hoa chỉ còn biết tức giận kéo Trường Sinh rời khỏi đó.

      Sau đó, kéo Trường Sinh chọn mua vài món quà để về biếu cha mẹ. Đầu tiên mua hộp bánh ngọt biếu mẹ, sau đó mua rượu biếu cho cha. nghĩ cha vốn vừa mắt Trường Sinh, Tết này về nhà, Hạnh Hoa và Đào Hoa đều dẫn chồng về cùng. Hôm đó mang theo ít rượu về biếu, có lẽ cha đối xử tốt hơn với Trường Sinh chút, ít nhất cũng còn trách mắng trước mặt mọi người nữa.

      Vừa rồi được chút lợi lộc gì từ sạp thịt kia, bây giờ trả giá món nào cũng phải tối đa. Lúc và ông chủ kết thúc việc trả giá mua bán trong vui vẻ , cũng thấy Trường Sinh đâu nữa. gấp đến mức gọi to vài tiếng, vội vàng chen qua lớp lớp người tìm . Vừa đúng lúc đó lại thấy Trường Sinh ở hướng đối diện về phía mình. vội vàng bước qua, chờ trách mắng, Trường Sinh duỗi tay đưa qua cho cái đuôi lợn.

      Hà Hoa ngẩn người, hề nghĩ ngợi mà bật thốt lên: “Huynh mua?”

      Trường Sinh đáp, quơ quơ cái đuôi lợn trước mặt Hà Hoa, : “Đuôi lợn này.” Vẻ mặt của giống như đứa bé chờ khen ngợi, chờ Hà Hoa mỉm cười vui vẻ giống như vừa rồi với .

      Hà Hoa lấy lại tinh thần, người Trường Sinh đồng nào, làm sao có thể mua đuôi lợn được, nhất định là nghe cuộc chuyện giữa và ông chủ, mới quay trở lại lấy. ngước cổ lên nhìn, rất xa, ở chỗ sạp thịt kia bị người bao vây thành vòng, ông chủ kia bận chết được, dường như phát ra gì cả.

      Nếu người khác lấy món đồ gì đó mà lại trả tiền cho người kia, ví dụ như Đại Bảo, cùng lắm chỉ xụ mặt ơ à hai câu, giả bộ trách mắng, nhưng cũng có lòng tốt đến mức quay trở lại trả tiền cho người ta. Nhưng người này lại là Trường Sinh, thể nào thanh thản hưởng thụ cái đuôi lợn này được, cũng được nguyên do là vì sao, tuy rằng cái đuôi lợn này đáng giá mấy đồng. Nhưng lại đành lòng trách mắng Trường Sinh, thậm chí ngay cả việc tra hỏi cũng đành lòng. chỉ cười mỉm nhận lấy cái đuôi lợn đó, rồi cũng quơ quơ trước mặt hai người giống như , cười : “Buổi tối ta ăn nó!”

      Trường Sinh được nhìn thấy nụ cười tươi của Hà Hoa như mong đợi, cũng nhếch miệng cười vui vẻ.

      Hà Hoa lại lấy từ trong túi ra vài đồng bỏ vào tay Trường Sinh, chỉ vào sạp thịt kia : “Thấy sạp thịt đó ? Đây là tiền ta thiếu ông chủ đó, ta hơi mệt muốn , huynh giúp ta đến đó trả tiền cho ông ấy, ông ấy bận lắm, huynh cũng cần cho ông ấy biết mình đưa, chỉ cần lặng lẽ để tiền quầy thịt của ông ấy là được. Ta ở đây chờ huynh, nhanh về nhanh, ta còn phải mua rượu nữa nên nhanh lên nhé.”

      “Ờ.” Trường Sinh vui vẻ nhận lấy tiền, rồi chậm chạp chạy đến chỗ ông chủ đó đưa tiền.

      Hà Hoa nhón chân nhìn, thấy Trường Sinh đặt tiền lên quầy thịt mà ông chủ vẫn hề chú ý nhàng thở ra. Chờ về, lại cong mắt cười với : “May nhờ có huynh, nếu ta phải sang đó rồi.”

      Trường Sinh nở nụ cười, lại làm được chuyện nữa, hôm nay làm được rất nhiều chuyện nha, Hà Hoa cũng mỉm cười rất nhiều lần đó.

      Hết chương 21
      thutranB.Cat thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 22
      Edit : Kim NC
      Beta : Vô Phương

      Ngày ba mươi Tết ngày gần, sân trước nhà bị hai trận tuyết lớn phủ kín, thời tiết lạnh buốt cắt da cắt thịt, nhà nhà người người đều trốn rịt trong nhà, đường trong thôn gần như bóng người. Hà Hoa và Trường Sinh tất nhiên cũng thế, cả ngày gần như đều ở trong phòng, chỉ mong sao cả ngày phải xuống giường ra ngoài.

      Mặc dù trong nhà chỉ có hai người, nhưng qua năm mới cũng phải có chút khí của năm mới. Sáng sớm Hà Hoa nấu nồi hồ, bê vào trong phòng đặt lên giường, bảo Trường Sinh trát hồ để dán lại cửa sổ cho mới, còn bản thân mình đứng dựa vào chồng chăn đệm cắt giấy dán cửa sổ. Trước tiên là cắt chữ ‘Phúc’, cắt xong giở ra xem xét, đắc ý gọi Trường Sinh: “Trường Sinh, huynh xem có đẹp ?”

      Trường Sinh còn quỳ gối giường bôi hồ lên cửa sổ, nghe gọi liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, chú ý lắm gật gật đầu, tiếp tục quét hồ lên cửa sổ để dán giấy.

      Hà Hoa lại tự lẩm bẩm: “Huynh đúng là có phúc, cưới được người vợ vừa thông minh vừa khéo léo như ta, ta cho huynh biết, ai trong thôn cắt giấy dán cửa sổ đẹp bằng ta đâu. Năm vừa rồi tất cả cửa sổ nhà ta đều do tay ta cắt cả đó.”

      Trường Sinh ừm tiếng, tỏ vẻ mình nghe chuyện.

      Hòa Hoa tự thưởng thức thành quả của mình, lại hỏi: “Huynh xem ta nên cắt hình gì tiếp? Chim khách hay là hoa mẫu đơn nhỉ? Hay là con cá chép lớn? Hay là đĩnh vàng?” Hà Hoa ngẩng đầu thấy Trường Sinh dường như chẳng thèm đoái hoài gì tới lời , bèn dùng chân đá đá , giống như dâng hiến vật quý đưa ra trước mặt hỏi: “Huynh từ từ hãy làm, huynh xem này, huynh nghĩ xem muốn cắt thành hình gì, huynh thích cái gì ta đều có thể cắt được, giống y như luôn.”

      Trường Sinh nghe thấy vậy, xoay người bảo: “Muốn bà nội.”

      “Hả?” Hà Hoa sửng sốt.

      Trường Sinh rất thà : “ , ta thích cái gì làm cái đó mà. Ta thích bà nội, cắt hình bà nội .”

      Hà Hoa bĩu môi cái, trong lòng thầm bảo: Huynh cố tình đùa cợt ta hả, ta làm sao mà cắt được cơ chứ.

      Trường Sinh tới chỗ ngủ của mình nhìn sang cánh cửa sổ đối diện, rồi bước lại đập đập vào đó, với Hà Hoa: “Cắt hình bà nội dán ở đây, mỗi buổi ta đều có thể nhìn thấy.”

      Hà Hoa nhìn thế lại có chút đau lòng, nghĩ từ chưa bao giờ xa bà Tứ, mà lúc này bà Tứ lâu như vậy rồi, miệng ra nhưng trong lòng chắc chắn nhớ thương lắm rồi.

      nghĩ lại nghe thấy Trường Sinh tiếp: “Cắt thêm hình Hà Hoa nữa, dán ở chỗ này.” vừa vừa vỗ vỗ vào bên phải cánh cửa sổ.

      Hà Hoa ngẩn người, cong miệng nở nụ cười, định mở miệng Trường Sinh lại lắc lắc đầu bảo: “ được, được, phải dán ở chỗ này…”

      chỉ vào chỗ góc bên phải cánh cửa sổ : “Hà Hoa dán ở chỗ này.”
      Hà Hoa vui hỏi: “Sao lại dán ta ở xa vậy chứ?”

      Trường Sinh toét miệng cười bảo: “Dán hình ta ở giữa, bên trái là bà nội, bên phải là Hà Hoa.”

      Hà Hoa thấy Trường Sinh cười tươi rói với , bất ngờ cũng biết làm sao nữa, cảm thấy trong lòng rất rất ngọt ngào, cũng cười cái tươi rói đáp lại .
      Hà Hoa rốt cuộc cắt như Trường Sinh , nghĩ ngợi lúc cuối cùng cắt hình ba cái đầu heo lớn thay thế. cái tai to mặt lớn mắt híp cười ngớ ngẩn là Trường Sinh, hai cái khác đầu đội hoa là và bà Tứ. lấy hai cái hình này đem ra nhuộm lúc lâu cho thành màu hồng, chọn cái đẹp hơn, cười hì hì : “Cái này đẹp nè, đây là ta.”

      Trường Sinh ở bên cạnh tiếp lời: “Bà nội đẹp.”

      Hà Hoa nhăn mặt: “Huynh bảo ta xấu xí?”

      Trường Sinh lắc lắc đầu bảo: “ phải, Hà Hoa cũng đẹp.”


      Hà Hoa hỏi: “Vậy huynh xem ta và bà nội ai đẹp hơn?”

      Trường Sinh suy nghĩ lúc lâu, hơi khó xử đáp : “Đều đẹp cả…”

      Hà Hoa ra vẻ rất nghiêm túc dạy bảo: “Ta cho huynh biết, bây giờ huynh cưới vợ, sau này chỉ có thể cảm thấy vợ mình là xinh đẹp nhất, cho dù là bà nội cũng thể đẹp bằng vợ mình, hiểu hả??!”

      Trường Sinh ngây ngô gật gật đầu.

      “Vậy bây giờ ta hỏi huynh, huynh xem ai đẹp nhất?”

      “Vợ ta đẹp nhất.”

      “Ai là vợ huynh?”

      ” Hà Hoa là vợ ta, Hà Hoa đẹp nhất.”

      ***

      Đến ba mươi Tết, trời vừa nhá nhem tối Hà Hoa liền đem đồ gói sủi cảo chuyển vào trong phòng, bột và nhân đều chuẩn bị sẵn từ trước, nhân sủi cảo cố ý chuẩn bị hai phần khác nhau, phần nhiều thịt, phần nhiều rau. nhờ Trường Sinh cán bột ra cho gói sủi cảo, nghĩ rằng làm thế có thể nhanh hơn, nhưng đến khi làm mới biết so với mình làm còn tốn thời gian hơn. Nguyên nhân là do Trường Sinh nhất quyết đem từng nắm bột mì đều cán ra mỏng tròn, nếu nó hơi méo mó chút xíu cũng phải cán lại cho bằng được. Hà Hoa nhìn sốt cả ruột, giành lấy làm. Cán lát, vừa ngẩng đầu lại phát Trường Sinh đứng ngay bên cạnh kiểm tra từng ly từng tí , chỉ cần đủ tròn, lại bị nể tình nhào vò lại chất đống sang bên.

      Hà Hoa vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, lại đúng lý hợp tình : “Bà nội bảo, phải cán bột mì thành hình tròn.” Hà Hoa cũng đành chiều theo ý , kết quả cho tới tận lúc trời tối mịt mới làm xong món sủi cảo.

      Hai người lúc này đều quá đói, sủi cảo nóng hổi đặt hai chiếc mâm lớn bàn, Hà Hoa đẩy khay sủi cảo nhân thịt tới trước mặt Trường Sinh, gắp hai miếng bỏ vào trong bát cười : “Ăn nhiều chút, bệ bếp vẫn còn nữa, tất cả đều là nhân thịt heo đó.”

      Trường Sinh nhìn sủi cảo bàn, mâm đặt trước mặt mình đều là những đĩnh vàng to, còn bàn trước mặt Hà Hoa đều là chuột , tò mò hỏi: “Sao lại giống nhau?”

      Hà Hoa thuận miệng bảo: “Đĩnh vàng là thịt, chuột là rau cải, ta thích ăn thịt lắm, ngán chết được, huynh ăn nhiều vào.”

      “Ừm.” Trường Sinh chọc chọc sủi cảo hình đĩnh vàng trong bát mình, ngẩn ngơ than thở: “Bà nội cũng thích ăn thịt, sao cũng thích ăn thịt nữa vậy…Thịt ngon lắm …”

      Hà Hoa cười , gắp thêm vài miếng sủi cảo vào bát : “Huynh thấy ngon ăn nhiều chút , ăn thịt có nhiều sức lực, chúng ta chỉ trông chờ mình huynh làm việc thôi, tới đầu mùa xuân phải trồng trọt nhiều nữa, chờ tới khi bà nội trở về rất vui mừng.”

      Trường Sinh nghĩ ngợi, còn giả bộ nghiêm túc bảo: “Ừ, phải rồi, vậy cho ta luôn mâm đó , ta ăn nhiều có sức khỏe phi thường.”

      Hà Hoa cười, lấy chiếc đũa gõ lên đầu bảo: “Huynh còn tính toán thiệt hơn với ta à, còn mau ăn ! Ăn hết còn trong nồi! thiếu cho huynh ăn đâu!”

      Thấy bản thân mình vừa giả vờ đùa tí bị dẹp ngay, Trường Sinh co rụt cổ lại, lè lưỡi.

      Đầu năm mới, trời còn chưa kịp sáng, Hà Hoa dọn chiếc bàn bên cạnh giường, đặt chiếc gương đồng lên đó, châm ngọn đèn cẩn thận thoa son. Thoa thoa, quá nhạt, cũng quá đậm, thầm nghĩ mình cũng có tay nghề trang điểm đấy chứ.

      Tuy là gà còn chưa gáy, nhưng Trường Sinh vẫn bị gọi dậy, dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng lẩm bẩm : “Gà còn chưa có gáy mà.”

      Hà Hoa đáp, rất cẩn thận thoa son lên hai má, lại nhìn vào gương soi soi, ngắm ngắm, mảng hồng rực lên, nhìn kiểu gì cũng thấy được tự nhiên, chỉ thấy giống như bị bệnh phát sốt lên, ràng Đào Hoa thoa lên đâu có giống vậy? nắm chiếc khăn dài lau sạch mặt, vừa lau vừa oán giận bảo: “Huynh thấy chưa, đều do ta mải chuyện với huynh mà ta thoa xấu rồi này.”

      Trường Sinh hiểu chuyện gì, giở chăn đắp lại, trở mình tiếp tục ngủ.

      Suốt buổi sáng sớm, Hà Hoa bận bịu thoa son lên má, Trường Sinh ngủ dậy liền gấp chăn, mặc quần áo, rửa mặt, rồi vào trong bếp múc bát sủi cảo lạnh ra ăn nhồm nhoàm. Hà Hoa vẫn ngồi ở giường soi gương ở chiếc bàn bên cạnh, cố chấp thoa son phấn. Cho tới khi cảm thấy tạm được, khăn mặt bị dính mảng đỏ. Hà Hoa nhìn thế khỏi đau lòng chẹp chẹp miệng cảm thán: “Tiếc quá , lãng phí ít rồi…”

      thu dọn son phấn bỏ vào hộp, lại nhìn Trường Sinh, nhíu mày bảo: “Ai cho huynh mặc quần áo cũ!” xong lấy từ ngăn tủ ra bộ đồ mới tinh đưa cho Trường Sinh, vừa giúp thay đồ, vừa nhắc nhở: “Hôm nay chúng ta về nhà ta, phải mặc quần áo phẳng phiu đẹp đẽ khiến cho cha mẹ ta nhìn cũng thích… Có em ta và chồng nó nữa, ta rất nhớ nó. Chị lập gia đình, em gả thể tới, từ lúc chúng ta thành thân, đây là lần đầu tiên ta gặp lại mấy đứa nó, để cho chúng nó thấy huynh sạch gọn gàng, có chút bộ dạng của rể chứ… Còn chồng của em ta, ta thấy bộ dạng cậu ta cũng bằng huynh, chúng ta ráng duy trì hình tượng, thể để bộ quần áo cũ đó làm mất mặt được… Còn nữa, lúc đó huynh được phép để ý tới ai. Huynh cầm lấy quà, vào nhà đưa cho cha ta, ta cũng cần huynh miệng ngon lưỡi ngọt, chỉ cần huynh mở miệng gọi tiếng cha mẹ là được, đừng im lặng để cho cha ta chướng mắt, ta muốn thua thiệt ai cái gì cả …” Cuối cùng Hà Hoa kéo kéo cổ tay áo Trường Sinh, ngẩng đầu hỏi: “Nhớ kỹ rồi chứ?”

      Trường Sinh cúi đầu ừ tiếng.

      Hà Hoa thấy bộ dạng rầu rĩ này của cảm thấy mỏi miệng cũng phí lời mà thôi, căn bản như nước đổ đầu vịt. Quả nhiên, đợi tới khi vào cửa nhà họ Lý, Trường Sinh lại biến thành cái hủ kín bưng.

      Hai người cầm quà cáp vào phòng, Hà Hoa mang bộ mặt tươi cười gọi cha mẹ, lại lặng lẽ kéo góc áo Trường Sinh.

      Trường Sinh hé răng mở miệng, tới phía trước hai người, cúi đầu nhấc tay, ngây ngốc đứng thẳng cầm lấy quai bình rượu và hộp bánh ngọt đưa thẳng tới trước mặt cha Hà Hoa.

      Cha Hà Hoa giật mình hoảng sợ, theo bản năng liền né về phía sau, đợi tới khi kịp phản ứng lại mặt đổi sang đen xì.

      Trong lòng Hà Hoan tức giận bừng bừng, trừng mắt lườm , trong lòng thầm nghĩ: Huynh bình thường vẫn năng, còn có thể tính toát thiệt hơn muốn tranh ăn sủi cảo với ta, sao vừa thấy cha vợ lại ngốc ra đó rồi, huynh có phải cố tình khiến cho ta bị mắng hả?!”

      Mẹ Hà Hoa vội vàng tới giải vây khỏi tình cảnh xấu hổ này, nhận đồ trong tay Trường Sinh, cười khanh khách : “Về nhà là tốt rồi, cần mang mấy thứ này làm gì, mẹ biết các con tới nên sáng sớm đốt lò cho ấm giường rồi, mau lên đây ngồi . Mẹ lấy nước cho các con rửa chân tay.”

      Hà Hoa : “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi , để con làm cho.”

      Mẹ Hà Hoa ngăn lại: “Con lấy chồng về lại nhà, sao có thể để cho làm việc được. Các con chuyện với cha , nước đun xong xuôi hết rồi, chỉ việc đổ ra nữa thôi.” Bà xong liền vén mành ra ngoài.

      Hà Hoa kéo Trường Sinh ngồi xuống mép giường, cẩn thận quan sát sắc mặt cha hỏi han: “Cha, cha vẫn khỏe chứ ạ?”

      Cha Hà Hoa ôn hòa đáp: “Ừ, vẫn rất khỏe.”

      Hà Hoa : “Vậy là tốt rồi, con cũng yên tâm.”

      Cha Hà Hoa : “Yên tâm rồi mày càng phải tới đây nữa nhỉ.”

      Hà Hoa sửng sốt, nhưng lại nghe giọng điệu cha giống như là tức giận : “Con gả ra ngoài giống như bát nước hắt …Mày cũng ở xa giống như mấy đứa em mày. Chúng nó ở xa đành, đây mày ở cùng thôn, hai ba bước tới mệt chết hả? Mày xem nửa năm nay mày về nhà được mấy lần? Mẹ mày mấy ngày hôm nay cứ ho sù sụ suốt. Mày bất hiếu nó vừa vừa thôi, suốt ngày chỉ biết lo cho nhà mình thôi à. Chúng tao nuôi dưỡng mày lớn như vậy, thế mà gả cái là biết trở về nhà báo hiếu, hiếu thuận với cha mẹ nữa hả?”

      Hà Hoa rụt cổ, biết phải gì. ra vẫn thường xuyên về nhà, biếu mẹ ít hoa nọ quả kia, chỉ là sợ cha mắng mình, nên mỗi lần đến đều vào trong nhà, chỉ ngồi với mẹ lúc ở trong bếp rồi ngay. Bây giờ thấy bộ dạng cha trừng mắt quát mắng, khiến cho hơi chột dạ, dường như cảm thấy bản thân mình giống như đứa con bất hiếu để ý quan tâm gì tới cha mẹ, lại nghe cha bảo mẹ người được khỏe, khỏi có chút lo lắng.
      Bầu khí hơi căng thẳng nặng nề, Tiểu Bảo mang theo hơi lạnh chạy từ bên ngoài vào, vừa vào phòng liền đứng im khom lưng thở hổn hển.

      Hà Hoa kéo Tiểu Bảo hỏi: “Chạy nhanh như vậy làm gì hả?”

      Tiểu Bảo hiển nhiên là vừa mới cùng bọn nhóc choai choai mới lớn trong thôn nghịch ngợm trở về, vẻ mặt rất hưng phấn, cười hì hì : “Đệ ném tuyết với thằng Hổ, nó ném trượt liền đuổi đệ. Haha nhưng kịp, đệ chạy nhanh hơn!” Tiểu Bảo xong lấy tay áo lau lau cái mũi, thò tay lên bàn cầm lấy miếng bánh nhét thẳng vào miệng.

      Cha Hà Hoa giận dữ đập tay nó quát: “Chỉ có đàn bà con mới hay ăn vặt, mày là đàn ông được làm thế biết chưa hả?!”

      Tiểu Bảo bị đánh vào tay rát rát, lấy tay kia xoa xoa, bĩu môi tới giường ngồi xuống.

      Trường Sinh ở bên cạnh, trơ mắt nhìn Tiểu Bảo bị đánh, theo bản năng sờ sờ túi đậu phộng của mình, ôm tay xoa xoa, vẻ mặt bất an, giống như đứng đống lửa, ngồi đống than.

      Hết chương 22
      thutranB.Cat thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 23
      Edit : Kim NC
      Beta : Vô Phương

      Tới gần trưa, em thứ hai Hạnh Hoa và thứ ba Đào Hoa cũng lần lượt kéo nhau về. Đào Hoa mang theo chồng và con trai mới tròn tuổi đến. Hạnh Hoa chỉ có mình trở về, là mẹ chồng hai ngày nay được khỏe, nên chồng an tâm phải nhà trông nom. Sắc mặt cha Hà Hoa sau khi nghe Hạnh Hoa vậy tốt lắm, nhưng cũng gì thêm.

      Chị em cả năm gặp mặt, lúc này cùng tụ họp lại thân thiết kéo tay trò chuyện mãi thôi. Lớn lên cùng thôn, Hạnh Hoa và Đào Hoa đều biết Trường Sinh ngốc nghếch, cung kính gọi tiếng rể, nhưng để ý tới họ, hai người cũng thêm gì. Chồng Đào Hoa là Xuân Lai cũng nghe Đào Hoa nhắc qua về chuyện Trường Sinh, nên thấy dáng vẻ ngây ngốc ngẩn ngơ của cũng thấy lạ.

      Đại Bảo chạy tới nhà cha vợ tương lai chúc tết cũng trở về, lúc này trong nhà càng ồn ào náo nhiệt hơn. Được chào đón nhất là con của Đào Hoa, người này ôm cái, người kia thơm cái, nhóc con cũng sợ người lạ, ai bế cũng khóc, còn hớn hở cười khanh khách, ngay cả mặt cha Hà Hoa cũng giãn ra nở nụ cười tươi rói.

      Hà Hoa ôm bé con vào lòng, tiến đến trước mặt Trường Sinh. Vẻ mặt Trường Sinh ngạc nhiên nhìn bé con trong lòng Hà Hoa, mắt dính chặt lấy bé con rời, chờ tới khi người khác tới bế rồi, ánh mắt của vẫn còn ngây ngẩn dõi theo lúc lâu.

      Ngồi chơi quây quần hồi, mẹ Hà Hoa liền đứng dậy sắp xếp nấu cơm trưa, mọi người đương nhiên chia ra ba tốp: mẹ Hà Hoa và ba chị em Hà Hoa cùng vào trong bếp nấu cơm, cha Hà Hoa, Đại Bảo và Xuân Lai ở nhà trò chuyện, còn Trường Sinh và Tiểu Bảo ở trong sân cùng đắp người tuyết.

      Hà Hoa ngồi ở cạnh cửa bếp nhóm lửa, nhân lúc mẹ và các em để ý liền ngoái đầu ra ngoài nhìn xem, thầm nghĩ may là trong nhà có Tiểu Bảo còn có thể được vài lời với Trường Sinh, cùng chơi với , nếu chắc chắn quanh quẩn bên , nếu thế khiến thực biết làm thế nào.

      Mẹ Hà Hoa và mấy con tán gẫu về việc nhà, từ chuyện con Đào Hoa xinh đẹp đáng ra sao, hết sức tự nhiên chuyển tới vấn đề Hà Hoa và Hạnh Hoa cũng nên sớm sinh con cái .

      “Việc quan trọng nhất trong đời của người phụ nữ là sinh con, con trai hay con đều được, chỉ cần sinh đứa con lúc ấy mới được xem là làm tròn bổn phận của người vợ, bản thân mình cũng có hy vọng…” Mẹ Hà Hoa vừa nhặt rau vừa : “Các con xem, hai đứa đều là chị lớn, lại để cho em vượt mặt trước rồi kìa, hai đứa nên nắm chắc cơ hội, mau sinh cháu cho mẹ , mẹ thấy tốt nhất là tầm giờ sang năm, mỗi đứa ôm đứa trở về là tốt nhất, khi đó Đại Bảo cũng thành thân rồi, chưa biết chừng vợ nó còn mang thai nữa ấy chứ, khi đó chúng ta đón năm mới náo nhiệt!”

      Đào Hoa cười khanh khách: “Mẹ, mẹ xem mẹ kìa, em dâu còn chưa vào nhà, mẹ mong có cháu nội bế rồi kìa.”

      Mẹ Hà Hoa phủi phủi tay, mở nồi ra nhìn nhìn cười đáp: “Mẹ từng này tuổi rồi, mong cháu chắt mong cái gì chứ? Mẹ luôn hy vọng các con đều sống tốt cả.”

      Hà Hoa và Hạnh Hoa liếc mắt nhìn nhau cái, đều làm bộ cười , cụp mắt xuống dường như có chút suy tư.

      Mẹ Hà Hoa trong phòng vang lên tiếng trẻ con khóc ầm ĩ, lúc lâu cũng dứt, Đào Hoa thấy thế khỏi thầm oán giận: “Ôi Xuân Lai, vắng vợ chút xong.”

      Mẹ Hà Hoa bảo: “Đàn ông tất nhiên là chăm lo được con cái rồi, chắc thằng bé đói bụng nên khóc đó, con mau vào bế nó .”

      Đào Hoa lau tay lên nhà lớn bế con. Mẹ Hà Hoa lại quay ra với Hà Hoa và Hạnh Hoa: “Hai con cũng lên nhà nghỉ ngơi , lâu rồi về nhà, vào nhà trò chuyện với cha các con , cứ để mẹ làm là được rồi.”

      Hà Hoa và Hà Hạnh cương quyết ở lại bếp giúp mẹ, mẹ Hà Hoa lại đuổi hai người lên nhà mấy lần nữa, cuối cùng Hà Hoa đành bảo Hạnh Hoa lên nhà giúp Đào Hoa trông em bé, còn mình ở lại giúp mẹ, trông trẻ con là mệt nhất, e là mình Đào Hoa trông nổi, làm phiền tới cánh đàn ông trò chuyện. Hạnh Hoa thấy chị bảo vậy hình như có chuyện riêng cần với mẹ, liền vâng dạ lên nhà.

      Thấy Hạnh Hoa xa, Hà Hoa quay sang với mẹ : “Mẹ, con nghe cha gần đây thân thể mẹ khỏe? Lại bị ho nữa sao ạ? Sao cho con biết?”

      Mẹ Hà Hoa bảo: “Có gì to tát đâu, trời lạnh nên cảm chút thôi, cũng tới chỗ thầy Chu lấy thuốc, mẹ uống hai thang thuốc rồi, có chuyện gì đâu.”
      Hà Hoa lo lắng: “Được vậy tốt, nếu mẹ bị bệnh nhất quyết được giấu chúng con, ra sớm trị khỏi sớm hơn, đừng để lâu khiến bệnh nặng quá. Giống như bà nội con bị bệnh kéo dài lâu quá thành ra nguy hiểm, may mà thầy Chu quen biết thầy thuốc giỏi có thể trị được, nếu có chuyện rồi, nhà chúng ta thể dẫm lên vết xe đổ đó được. Nhìn vào nhà chúng ta tuy rằng cha là trụ cột, nhưng bên trong sao có thể thiếu được mẹ, nên mẹ cũng thể để bản thân mình xảy ra chuyện gì được.”

      Mẹ Hà Hoa vui mừng cười : “Mẹ biết rồi, có các con hiếu thuận, mẹ còn phải hưởng phúc vài chục năm nữa. Còn chờ mong các con sinh con đẻ cái, Tiểu Bảo vẫn còn , mẹ còn phải kiên cường, giữ cho thân thể khỏe mạnh để còn cưới vợ cho nó, chờ nó sinh cháu nội cho mẹ chứ! Sao có thể để bản thân dễ dàng bị bệnh cơ chứ? sao đâu, con phải lo.”

      Hà Hoa nghe mẹ vậy mới yên tâm, lại nghĩ tới Tiểu Bảo bây giờ vẫn còn chảy nước mũi chạy quanh thôn, tưởng tượng cảnh Tiểu Bảo chảy nước mũi cưới vợ, cảm thấy rất buồn cười, khỏi cười cười.

      Mẹ Hà Hoa lại bảo: “Cha con vậy đâu phải là cho mẹ đâu, ràng là bản thân ông ấy nhớ con có. Con đừng thấy ông ấy ngày thường mặt sưng mày xỉa với các con mà buồn giận, dù sao cũng là con ruột của mình, sao có thể lo nhớ cơ chứ? Nửa năm này con về nhà lần nào cũng lên nhà thăm ông ấy, ông ấy thấy thế nên giận con đó.”

      Hà Hoa sửng sốt, nghĩ ngợi, cúi đầu gì.

      Mẹ Hà Hoa tiếp: “Trong mấy chị em các con, ông ấy thương nhất là Đại Bảo tính, tiếp theo chính là con. Mặc dù con là con nhưng rốt cuộc vẫn là đứa con đầu lòng của ông ấy, người ta bảo trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, có điều đứa con đầu trong lòng cha mẹ thường khác biệt chút, chăm lo dốc lòng dốc dạ hơn so với mấy đứa còn lại … Mấy năm nay con làm lụng đủ thứ việc trong nhà, trong lòng cha mẹ đều biết cả, còn khiến con trễ việc lập gia đình, trong lòng mẹ hiểu hết, cha con ông ấy cũng nào phải trái tim sắt đá gì đâu, đều nhìn thấy hết vất vả của con … Cha con phải thương con, mà là … Khụ..khụ… Tính ông ấy xưa giờ vậy rồi, lúc tốt tính đối xử với người ta như cho uống mật vậy, lúc tính xấu nổi lên chỉ khiến người ta hận tới mức thể lấy dao chém …. Ông ấy chính là người như vậy, con đừng hận ông ấy…”

      “Mẹ…” Hà Hoa ngắt lời mẹ , trong lòng chua xót, đôi mắt phiếm hồng, cúi đầu giả vờ, : “Mẹ vậy là sao chứ, làm gì có con nào lại hận cha mình? Còn bảo khổ với mệt gì nữa … Nếu mà muốn tính chẳng phải bắt đầu là cha mẹ sinh con ra, lại nuôi con lớn tới chừng này, phải con còn làm cha mẹ vất vả hơn sao? Hơn nữa bây giờ con rất ổn, Trường Sinh chỉ có tính sợ người lạ, trước mặt mọi người dám lời nào, chứ ở nhà cũng giống như người bình thường, cũng rất biết thương con, con cảm thấy khổ hay vất vả gì….”

      Trầm mặc lát, mẹ Hà Hoa đưa tay lên lau khóe mắt: “ cũng sao, mẹ biết Trường Sinh là thằng bé tốt, mẹ thấy được mà … Khụ, mẹ là muốn tới cha con, sau này con hãy thường xuyên về nhà thăm ông ấy. Cha con là hạng người cố chấp, cho dù sét đánh đỉnh đầu vẫn cứng đầu sống chết khom lưng, bắt ông ấy những lời dịu dàng đối với ông ấy còn kinh khủng hơn cả lấy dao xẻ thịt của ông ấy. Nếu như phải ông ấy nhớ con, hôm nay cũng mấy lời kia đâu.”

      Hà Hoa cúi đầu nhóm lửa, gật gật đầu đáp: “Con biết rồi, sau này con thường xuyên về nhà, nào phải con muốn hiếu thuận trước mặt cha, mà con sợ chọc cha giận. Trường Sinh thường thích quan tâm để ý đến ai cả, lại hay ngốc nghếch, huynh ấy phải cố ý bất kính với cha mẹ mà trước giờ như vậy, con sợ cha nhìn thấy huynh ấy giận…”

      Mẹ Hà Hoa : “Khụ, đời này làm gì có cha vợ nào vừa nhìn con rể thuận mắt đâu. Con xem Xuân Lai đấy, nó là con rể do chính cha con chọn đấy, thế mà lúc đầu đến ông ấy chẳng phải vẫn mắt trợn trừng, vừa mắt đó thôi? Bây giờ phải cũng ngồi cùng bàn trò chuyện hòa thuận đó sao? Chuyện cha vợ trừng mắt cũng phải dần dần biến mất đó sao, Xuân Lai cũng đâu phải loại miệng ngon lưỡi ngọt gì, nhưng cha con thích ăn gì, thích nghe gì, Xuân Lai là người ngoài sao biết được cơ chứ? Còn phải do Đào Hoa cho nó biết à. Với tính tình cha con là phải thuận theo, dần dần rồi ông ấy cũng đổi nết, dễ chịu hơn …”

      Hà Hoa lại ném mấy cây củi vào bếp, giống như con làm nũng với mẹ, mếu máo : “Mẹ cho rằng con dạy bảo Trường Sinh sao. Trước khi con bao nhiêu lần về nhà phải thế này thế kia, bắt huynh ấy phải mở miệng. Nhưng vừa vào nhà huynh ấy liền biến thành câm điếc, bảo huynh ấy phải tên ngốc cũng chẳng ai thèm tin!”

      Mẹ Hà Hoa bảo: “Sao lại vậy chứ, cái gì mà ngốc với ngốc, người thà có gì xấu … làm vậy, mẹ thấy sức của Trường Sinh ở thôn mình có mấy người theo kịp nào. Con bảo nó nếu rảnh rỗi chạy tới đây gánh nước, chẻ củi, mấy việc đó cũng mất nhiều công sức lắm. Cha con cũng phải loại người phân biệt được phải trái đúng sai, ai đối xử tốt với ông ấy ông ấy biết chắc? Nhưng ông ấy là muốn thể diện, chỉ cần có người khen ông ấy có phúc, có con rể dốc sức làm việc giúp ông ấy, con xem ông ấy làm cha vợ còn vui à? Nếu ngày nào cũng xuất trước mặt ông ấy, cho dù ông ấy có mắng cũng chỉ mắng hai lần, sao có thể ngày nào cũng mắng được cơ chứ? Sau này càng về lâu dài, ông ấy ghét bỏ mắng nhiếc cũng mệt, cũng chán, đợi cho ông ấy quen nhìn thấy Trường Sinh rồi thay đổi, đối xử cũng khác thôi. Con người mà, lâu dần thành thói quen, đến lúc đó phải người nhà cũng thành nhà, Trường Sinh cũng thế, mẹ tin sau này nó mở miệng gọi được tiếng “Cha”.”

      Hà Hoa mở to mắt nghe mẹ tới sửng sốt, ngây người lúc lâu sau mới đưa tay sờ sờ bụng mẹ , chẹp chẹp miệng khen: “Mẹ à, con còn biết, trong bụng mẹ giấu ít kiến thức nha.”

      Mẹ Hà Hoa cười tiếng, vỗ tay Hà Hoa, thở dài: “Kiến thức cái gì, mẹ là người từng trải, đều là tự lần mò, lăn lộn cuộc sống tích thành… Con cứ thử sống cùng người quá nửa đời người , tính nết hiểu như lòng bàn tay mới là lạ … Cuộc đời mẹ giao phó hết cho cha con, tốt hay xấu gì cũng đều là ông ấy…Có đôi khi khiến cho mẹ hận tới ngứa răng ngứa lợi, nhưng cuối cùng ngẫm nghĩ lại, quan tâm thế nào, nửa đời người còn lại đều ở đây, nếu như có ông ấy, cũng như là mất nửa cái mạng…”

      Hà Hoa nghe giọng của mẹ nghèn nghẹn, đáy mắt hơi lảng tránh, chỉ sợ là bà lại nghĩ đến chuyện của mụ góa Trần, vội vàng vỗ vỗ vào đầu gối bà, cười tinh nghịch trêu đùa: “Sau này con gọi mẹ là mẹ nữa, đổi thành gọi bằng phụ, có chuyện gì cũng chạy tới học hỏi sư phụ, chắc chắn đúng hết!”

      Mẹ Hà Hoa bật cười vì , tươi cười bảo :”Con đừng có mà ba hoa, nhanh chóng sinh đứa cháu ngoại cho mẹ bế. Đào Hoa ở xa quá, cả năm cũng về có vài lần, chờ Đại Bảo thành thân sinh cháu nội cũng phải vài năm nữa. Con và Trường Sinh nhanh chóng sinh con , bế tới trước mặt cha con, chắc chắn ông ấy rất vui mừng, đến lúc đó nếu muốn bế cháu ngoại cái còn phải nhìn sắc mặt Trường Sinh nữa, đến lúc đó ai mới là người phải lo lắng nào.

      Hà Hoa cụp mắt cười cười, hơi ngượng ngùng gật gật đầu.

      Mọi người cả ngày đều ở nhà họ Lý vừa ăn cơm vừa trò chuyện vui vẻ, buổi tối mấy con muốn ở lại nhà cha mẹ ngủ, nhưng lại đủ giường, Vốn là nam nữ tách ra hai bên cũng có thể ngủ được, chỉ có điều Hà Hoa biết có khả năng thuyết phục được Trường Sinh ngủ cùng với cha và Đại Bảo, liền với mọi người rằng và Trường Sinh về nhà ngủ, chừa lại cho mọi người hai chỗ trống ngủ thoải mái hơn. Lại nghĩ tới những lời mẹ với lúc trong bếp, lại cố ý lớn giọng bảo ngày mai hai người lại qua, dù sao cũng ở gần, ngày nào cũng có thể đến.

      Khi Hà Hoa và Trường Sinh trở về nhà cũng khuya, hai người đều lau qua loa vài cái rồi chui vào túi ngủ. Hà Hoa nằm giường lăn qua lộn lại nhớ đến những lời ban ngày mẹ với , lại nghĩ tới đứa trẻ đáng của Đào Hoa, trong lòng khỏi ngưỡng mộ. nghiêng đầu nhìn nhìn Trường Sinh, ngơ ngẩn suy nghĩ lát, trở người, thò tay tiến vào túi ngủ của Trường Sinh, chọc chọc vào người .

      Trường Sinh quay đầu nhìn .

      hơi ngượng ngùng, cong miệng cười cười, gì.

      Trường Sinh ngạc nhiên trong chốc lát, lại thấy gì, bèn quay đầu nhắm mắt ngủ.

      Hà Hoa lại chọc chọc : “Đừng ngủ, huynh quay lại đây, ta có chuyện muốn với huynh.”

      Trường Sinh mở mắt ra, nghiêng người nhìn .

      Hà Hoa xốc chăn lên, chui vào trong túi ngủ của Trường Sinh, hỏi: “Huynh xem …con của Đào Hoa có đáng ?”

      “Hả?” Trường Sinh ngẩn người, Hà Hoa biết trong đầu đại khái còn nghĩ xem Đào Hoa là ai. bất đắc dĩ bĩu môi: “Bé con ấy, hôm nay ta còn bế bé con cho huynh xem mà, huynh thấy có đáng ?”

      Nhắc tới bé con, Trường Sinh giống như thực hứng thú đáp: “Ừm … Nó rất nha … chỉ dài bằng cánh tay Hà Hoa thôi …Cái mũi , miệng , tay cũng xíu, chân cũng , con chim cũng rất nữa nha…” xong còn vươn ngón tay cái của mình ra trước mũi quơ quơ bảo: “Còn bằng ngón tay ta nữa…”

      Hà Hoa phì cười tiếng, lại : “Đối xử với nó tốt, nó lớn lên nhanh thôi.”

      Trường Sinh gật đầu: “Ừ! Ta biết, trước kia ta cũng rất , bà nội rất tốt với ta, thời gian trôi qua ta cao thế này, con chim cũng lớn hơn.”

      Mặt Hà Hoa lúc đỏ lúc trắng, nhịn được vùi đầu vào ngực cười khanh khách, lại thấy bản thân mình dường như bị chồng đùa giỡn, liền đưa tay lên lưng nhéo cái.

      cười chán xong cũng ngẩng đầu, cọ có trán vào ngực Trường Sinh, : “Chúng ta cũng có đứa con được ? bé con nho , chúng ta thương nó, nuôi dưỡng nó thành cao lớn như huynh.”

      Trường Sinh gần như là chẳng cần nghĩ ngợi đáp: “Được.” xong liền nhàng đẩy Hà Hoa ra, ánh mắt chuyển xuống bụng của , rất thà : “Em bé chui vào trong bụng, bụng trở nên rất lớn, chứa em bé bên trong. biến bụng lớn ra , lớn rồi mới có thể có con được.”

      Hà Hoa đỏ mặt, ngượng ngùng giọng :” Huynh phải bỏ vào trong mới có được…”

      Trường Sinh giật mình, hiển nhiên là nghe hiểu.

      Hà Hoa nhìn , xích xích lại gần, đưa tay ôm lấy . Trường Sinh hơi sửng sốt chút, chậm chạp nâng tay lên dừng giữa trung, do dự biết nên đặt tay ở đâu. Hà Hoa cầm tay , nhàng đặt ở lưng mình.

      Hai người ôm ấp nhau, ngực dán sát vào nhau. Hà Hoa chậm rãi xích lại gần, nhàng chạm môi mình vào môi Trường Sinh. hề đáp lại, chỉ mở to mắt nhìn , lại tiến tới hôn thêm cái nữa, dừng lại trong chốc lát rồi lùi lại, chờ đợi.

      Bờ môi của hơi mấp máy chút, sau lúc lâu rốt cuộc cũng cẩn thận xích xích lại phía trước, hơi căng thẳng sợ hãi, học theo Hà Hoa khẽ chạm môi vào môi dừng chút rồi rời , do dự lúc rốt cuộc bắt đầu ép môi mình vào môi .

      Vẫn chưa phải là hôn sâu, rất đơn giản chỉ là hai bờ môi chạm rồi dán chặt vào nhau, mềm mại, dịu dàng, trong đêm đông yên tĩnh, hai người bọn họ tim đập loạn nhịp, truyền đạt tình cảm mộc mạc chất phác nhất.

      lúc lâu sau, Hà Hoa mở mắt ra, nhưng thấy Trường Sinh cũng mở mắt ra, ánh mắt nhìn có chút say mê.

      Trái tim – giống như có người dịu dàng ve vuốt. Hà Hoa hít hơi sâu, dựa vào lồng ngực Trường Sinh, ôm chặt lấy .

      muốn có con, nhưng lúc này lại muốn phá vỡ cảm giác yên bình ngọt ngào này. Đêm nay muốn cứ lẳng lặng ôm như vậy, cũng để cho dịu dàng ôm chặt mình.

      Hết chương 23
      thutranB.Cat thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 24
      Edit : Rabbitlyn
      Beta : Như Bình

      Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng , Hà Hoa chợt nghe bên ngoài có tiếng người gõ cửa. say sưa ngủ buộc phải mở mắt, nghĩ biết là sớm như vậy ai đến chúc tết rồi, để ý trở mình đụng phải Trường Sinh.

      Người bên ngoài đập cửa hồi lâu, chẳng những có dấu hiệu ngừng lại mà càng ngày càng mạnh tay hơn, giờ còn bắt đầu kêu to. Hà Hoa nghe hai tiếng nhận ngay ra mẹ gọi, mẹ nôn nóng đến lạc cả giọng. hoảng sợ giật mình nhanh chóng ngồi dậy, xác định mình thực phải nằm mơ, vội vàng mặc đại quần áo rồi khoác áo bông ra ngoài.

      Vừa mở cửa, thấy mi tâm của mẹ nhíu chặt như suy nghĩ gì đó, vẻ mặt bà vô cùng hoang mang lo sợ.

      “Sao vậy? xảy ra chuyện gì vậy mẹ?” Hà Hoa sợ tới mức trong lòng ngừng run rẩy, nếu xảy ra việc gì thực lớn hay quá trầm trọng mẹ đến nhà đập cửa sớm như vậy.

      Mẹ Hà Hoa kéo cánh tay vội la lên: “ xong, xong rồi, Đại Bảo và Đào Hoa đến nhà chồng của Hạnh Hoa đánh nhau!”

      “Á?” Hà Hoa hoảng sợ, vội hỏi: “Sao lại xảy ra chuyện này? Sao lại như vậy chứ?”
      Mẹ Hà Hoa thở dài vẻ mặt sầu khổ, : “Hạnh Hoa mệnh khổ, chồng con bé đánh nó…”

      Hà Hoa chau mày, lại nghe mẹ : “Tối hôm qua nó cứ cà cưa mãi mà chưa chịu cởi áo ngoài ngủ, mẹ cũng mấy để ý. Sáng nay trời còn tối con bé dậy mặc áo, mẹ thấy bên cạnh trống trống nên tỉnh giấc, lúc đó mới thấy tay con bé đầy vết bầm tím. Mẹ hỏi con bé xảy ra chuyện gì, con bé mới ấm ức với mẹ, năm ngoái con bé cãi nhau với Phúc Căn, hai vợ chồng giằng co rồi cẩn thận lỡ tay, Phúc Căn xuống tay biết nặng nên đánh nó thành như vậy, hai vợ chồng nó vẫn giận nhau đến tận bây giờ, lần này chồng con bé cùng về cũng là vì nguyên nhân này…”

      Hà Hoa giận dữ: “Cái gì mà hai bên giằng co nên lỡ tay chứ, theo tính cách của Hạnh Hoa người ta có mắng mười câu nó cũng dám cãi lại câu nào, nhất định là do Vương Phúc Căn kia làm bậy !”

      Mẹ Hà Hoa : “Aiii… Người ngoài cũng thể can thiệp vào chuyện của hai vợ chồng nó… mẹ đau lòng muốn khuyên bảo con bé, ngờ lại đánh thức Đào Hoa, con cũng biết theo tính cách của Đào Hoa, nó nghe xong chuyện này làm thế nào rồi đấy. Con bé lập tức bật dậy, vừa tức vừa chửi. Hạnh Hoa bị con bé mắng sợ quá đành phải lí nhí ra , chỉ mình chồng Hạnh Hoa đánh nó, mà còn có cả mẹ chồng và chị dâu cả nữa…” Mẹ Hà Hoa vừa run vừa , nước mắt cứ thế tuôn trào.

      Hà Hoa phát hỏa, mắng: “Bọn chúng định làm phản à! Bọn chúng nghĩ nhà chúng ta còn ai sao! Con mà đánh chết bọn chúng con phải là người!” xong rồi ra sân tìm gậy gộc.

      Mẹ Hà Hoa vội vàng chạy theo túm lại: “Được rồi! Được rồi! Con cũng đừng khiến cho mẹ phải lo lắng nữa! Tính tình của Đào Hoa còn nóng nảy hơn con, con bé gọi ngay Đại Bảo dậy, hai chị em nó tính tình giống y chang nhau, chưa được mấy câu muốn liều mạng với người ta, mẹ khuyên thế nào cũng được. Xuân Lai và hai đứa nó được lúc lâu rồi!”

      Hà Hoa hỏi: “Thế cha con đâu? Ông ấy có ?”

      “Mẹ dám cho ông ấy biết.” Mẹ Hà Hoa : “Đào Hoa gọi Đại Bảo và Xuân Lai rồi lặng lẽ , dám để cha con biết, lúc này cha con vẫn ngủ… Mẹ thấy dáng điệu của tụi nó có chút bất thường, hai đứa còn mang theo gậy gộc trong nhà nữa, trong lòng mẹ vô cùng sốt ruột, ngộ nhỡ chúng ra tay đánh người phải làm sao đây? Mẹ biết phải làm sao, Hạnh Hoa lại càng có chủ kiến, lúc này nó vẫn ngừng khóc lóc ở nhà, mẹ bảo con bé trông cháu, rồi vội vàng chạy đến đây tìm con, con mau ngăn bọn Đào Hoa , nhất thiết được động tay động chân.”

      Hà Hoa vội : “Mẹ đừng gấp, con mà…” vừa vừa vào trong phòng, sau đó tiếp: “Lát nữa con đến nhà Trương Đại Xa để mượn ngựa đuổi theo, chắc chắn có thể ngăn hai đứa nó ở giữa đường!”

      Mẹ Hà Hoa theo phía sau, lo âu : “Ai bảo mấy đứa phải là chị em ruột chứ, con và Đào Hoa đều suy nghĩ hệt nhau, con bé kêu Đại Bảo mượn xe và ngựa rồi, ba đứa chúng nó vội vàng lên xe ngựa, sợ là lúc này được nửa đường rồi.”

      xong hai người cũng vừa vào đến phòng, Trường Sinh nghe ồn ào nên mặc quần áo chỉnh tề bước từ buồng trong ra, vẻ mặt Trường Sinh mờ mịt theo đuôi Hà Hoa.

      Hà Hoa có thời gian để ý đến , vào buồng trong vừa khoác áo ngoài vừa nghĩ cách, quay ra với mẹ : “ sao đâu mẹ, xe ngựa của hai đứa nó có nhanh thế nào cũng chỉ được đường cái thôi, con con đường mòn sau núi. Hai đứa thể đột nhiên đến đó thẳng tay đánh người được, dù sao cũng phải tranh luận cho ra phải trái mới được, con chạy nhanh, chắc trễ quá đâu, cứ để cho bọn nó mắng chửi cho hả giận thôi, con để cho hai đứa nó đánh người đâu.”

      Mẹ Hà Hoa gật đầu : “Vậy được! Mẹ kêu thằng lớn và hai thằng nhà chú ba với con, mấy đứa có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

      Hà Hoa : “Mẹ à, mẹ quýnh quá mà hồ đồ rồi, con là người ngăn cản, nếu kéo thêm ba người đàn ông cùng , có còn giống như giảng hòa nữa .”
      Mẹ Hà Hoa : “Mẹ sợ ngộ nhỡ ngăn cản được, người chịu thiệt là các con đấy.”

      Hà Hoa : “Mẹ yên tâm, gia đình Vương Phúc Căn kia chỉ dám bắt nạt Hạnh Hoa tính tính hiền lành thôi, chứ bọn họ dám dùng vũ lực với bọn con đâu, đừng đến Đại Bảo, ngay cả con bọn họ cũng đánh lại đâu.”
      Mẹ Hà Hoa vẫn lo lắng, : “Nhưng dù sao cũng là ở trước cửa nhà họ, bọn họ chỉ cần hô câu, có nhiều người đến ức hiếp các con.”
      Hà Hoa : “Con tin những người trong thôn đều là những kẻ khốn nạn biết phân biệt phải trái. Con người ai cũng thấu tình đạt lý, chúng ta từ từ giải thích, họ cũng thể phân biệt đúng sai mà giúp đỡ những kẻ khốn nạn bắt nạt người tốt.”

      Mẹ Hà Hoa vẫn nhíu mày lo lắng, nhưng bà cũng nghĩ được cách nào cả, đành phải thuận ý Hà Hoa, lại ngừng dặn được manh động, nhất thiết được ra tay đánh người. Hà Hoa cam đoan. Khi mặc xong quần áo ra ngoài mới chú ý tới Trường Sinh, thấy biết khi nào mặc áo bông, đội nón bông kín mít, theo đuôi .

      Hà Hoa thuận miệng : “Huynh theo ta làm gì? Ở nhà đợi , buổi trưa ta trở về.”

      Trường Sinh cứ lắc đầu mà trả lời.

      Hà Hoa muốn tiếp, mẹ lại bước lên trước, lôi kéo cánh tay Trường Sinh vỗ vỗ, : “Để cho nó theo con , đường cũng gần chút nào, mình con trèo núi vượt rừng cũng làm mẹ lo lắng, cho Trường Sinh theo yên tâm hơn… Còn nữa Trường Sinh cũng hiền lành gây rối, dáng người còn cao ráo khỏe mạnh cũng có thể dọa được người khác, người nhà bọn họ muốn ra tay đánh người cũng phải kiêng dè chút, thể ức hiếp con, để cho nó theo mẹ cũng yên tâm hơn chút.”

      Chuyện này rất gấp, Hà Hoa cũng thêm nữa, chỉ : “Vậy chúng con đây, mẹ đừng lo mau trở về .”

      Hà Hoa và Trường Sinh từ phía sau thôn chạy vội đến mảnh ruộng sau núi bọn họ khai hoang, vượt qua ngọn núi lại đến hai khu rừng, thời tiết mùa đông giá rét họ đều phải mặc áo bông dày, mặt đất có lớp tuyết đọng, đường thôi vô cùng vất vả, huống chi là chạy. Hai người vừa thở hổn hển vừa chạy vội, mấy lần trượt chân tuyết ngã lăn quay, cũng may mặc quần áo dày nên bị thương, người ngã, người kia lại giúp dìu đứng dậy rồi tiếp tục chạy.
      Vừa ra khỏi khu rừng leo lên đỉnh núi, từ xa xa Hà Hoa trông thấy Vương gia trang nhà chồng của Hạnh Hoa, quần áo của và Trường Sinh sớm ướt đẫm, Hà Hoa mệt đến mức hai chân như nhũn ra, nhưng dám dừng lại nghỉ ngơi. hiểu tính tình của em mình, hai đứa nó ở hợp lại với nhau, nếu có người ngăn cản thực chọc thủng cả trời. Đại Bảo hiếu thảo, thương các chị, ai dám bặt nạt họ Đại Bảo nhịn. Đào Hoa càng cần phải , nó là đứa luôn muốn vượt trội hơn người, càng thể chịu được cảnh đàn ông đánh vợ. Ngày trước khi nó còn chưa lấy chồng, cha và mẹ giằng co đánh nhau, nó còn dám đứng lên chống đối lại cha, với cha mình Đào Hoa còn như vậy, càng đừng bàn tới người ngoài. Nghĩ vậy, Hà Hoa lại càng dám chậm chạp thêm, cho dù vừa chạy vừa lăn xuống núi cũng phải nhanh chóng vào thôn.

      Hà Hoa chỉ ghé qua Vương gia trang này lần, nhớ nhà chồng Hạnh Hoa nằm ở đâu, quan sát đường thấy dân trong thôn đều tụ tập về chỗ, dường như bọn họ cũng hóng chuyện náo nhiệt, thầm nghĩ chắc là chỗ đó rồi. chỉ sợ mình tới trễ, vội vàng chạy lên trước, xa xa thấy xe ngựa của nhà Trương Đại Xa dừng trước cửa căn nhà, ngoài cửa có rất nhiều người, biết mình tới đúng nơi rồi. Đến gần hơn chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng chửi rủa, giọng Đào Hoa lớn nhất, dường như nó hận thể quật hết mồ mả tổ tiên nhà người ta lên.

      Hà Hoa đẩy đám người chen vào, nhưng thấy mình vẫn tới chậm, trong sân hỗn loạn, Đại Bảo đè chồng Hạnh Hoa xuống đất, nắm cổ áo đấm phát. Xuân Lai và chồng Hạnh Hoa vật nhau ra chẳng phân biệt nổi đâu là phe mình phe ta. Bên chỗ Đào Hoa đánh hăng say nhất, con bé kéo chị dâu cả của Hạnh Hoa, hai người vừa đánh vừa chửi, thăm viếng lượt toàn bộ cha mẹ tổ tông cả hai nhà, tóc tai xổ tung rơi rụng lả tả.

      bà già gầy như que củi đứng ở bên cạnh, Hà Hoa nhận ra đó là mẹ chồng Hạnh Hoa, lúc này bà ta vừa giậm chân vừa khóc như trời sụp đất lở: “Trời ơi! Con cháu nhà ta gây ra ác nghiệt gì thế này! Gặp phải lũ quỷ sứ biết phân biệt phải trái! Vừa qua năm mới lôi cả người nhà đến giết người thế này! cho người ta sống nữa! Bọn chúng muốn đánh chết cả bà già này…”

      Trong ngoài sân chật chội đông đúc, mọi người đứng bên trơ mắt xem náo nhiệt. Hà Hoa hét lớn vài tiếng, tiếc rằng những người liên quan đánh nhau đến xây xẩm mặt mày, đừng nghe thấy tiếng của , cho dù họ có nghe được cũng đánh hăng say thế kia sao có thể ngừng tay lại.

      Dù vậy Hà Hoa vẫn hét lên vài tiếng, rồi vội vàng xông lên can ngăn, tách cánh tay của Đào Hoa và chị dâu cả Hạnh Hoa ra, hét: “Dừng tay cho ta! Đừng đánh nữa! Buông tay ra!”

      Hai người phụ nữ đánh nhau đến đỏ cả mắt, ai chịu dừng tay lại, chị dâu cả của Hạnh Hoa vô cùng đanh đá, thấy Hà Hoa xông tới nghĩ là muốn giúp em mình đánh ả, hai người hợp lại đối phó chắc chắn mình ả ta chịu thiệt, ả ta túm lấy cánh tay còn lại của Đào Hoa, nhấc chân đá Hà Hoa. Hà Hoa đề phòng, bị đá vào cẳng chân, đau đớn kêu lên, hai chân mềm nhũn xụi xuống mặt đất.

      “A!!!” Trong đám đông bỗng nhiên vang lên tiếng rống to, tiếng rống lớn đến mức khiến những người xem đánh nhau sợ hãi. Mọi người sửng sốt ngẩn ra trong chốc lát, chợt thấy có người chạy ra từ trong đám đông, dừng lại trước mặt chị dâu cả của Hạnh Hoa, lời nào, bốp! Đấm thẳng vào mặt ả ta!

      Chị dâu cả của Hạnh Hoa chưa thốt được lời nào nằm ngay đơ mặt đất, có lẽ là quá sốc vì cú đấm kia, ả ta khóc kêu, vẻ mặt đờ đẫn, ngẩn người, nâng tay sờ mặt mình, vừa nhìn, toàn là máu.

      Chị dâu cả của Hạnh Hoa còn sững sờ, cú đấm nữa lại giáng tới, nhưng vẫn chưa đánh vào ả ta bị người ngăn lại.

      Người đánh chính là Trường Sinh. Vừa rồi Hà Hoa cuống quýt chen đám đông vào cũng để ý đến , bị đám người vây quanh che khuất sốt ruột đến quýnh quáng, chỉ nghe thấy bên trong Hà Hoa sốt ruột hét lớn, vội vã chen vào giữa đám người, mặt mày rạng rỡ chen vào được lại thấy Hà Hoa bị người ta đạp phát, bởi vậy mới xảy ra cảnh tượng vừa rồi.

      Lại về Hà Hoa sau khi cuống cuồng túm lấy tay , ngăn được cú đấm thứ hai của Trường Sinh, vội vàng ôm chặt, cảm thấy sức mạnh giờ đây của kém chút nào so với lúc đánh gã Phùng thọt, dường như thậm chí còn dữ tợn hơn. đường chạy tới đây thể lực của cạn sạch rồi, đùi lại trúng đạp như vậy, còn chút sức lực nào nữa. Lúc này dùng hết sức liều mạng kéo, vô cùng sợ, chỉ sợ cánh tay buông lỏng chút, cú đấm này của Trường Sinh có thể lấy mạng chị dâu cả của Hạnh Hoa.

      Hết chương 24
      thutranB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :