1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng ngốc ở thôn nọ - Phúc Bảo (Điền Văn - 48 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15




      Tối mấy hôm sau, Trường Sinh tự trải chăn đệm giường cho mình với Hà Hoa, rồi giống như mọi khi trước lúc ngủ lại lấy cái hộp của ra kiểm tra lần cuối cùng. đổ hết đậu phộng lên bàn, sau đó bốc từng hạt từng hạt bỏ vào trong, vừa bốc vừa đếm, đợi đến khi bỏ hạt đậu cuối cùng vào hộp chợt phát chuyện đáng sợ: đậu phộng… Thiếu hạt…

      cầm lấy cái hộp, cặm cụi tìm kiếm bàn, cũng thấy hạt nào sót lại. vội vàng đổ đậu phộng lên bàn, đếm đếm lại từng hạt nhưng vẫn thiếu hạt. Đếm lần rồi lại thêm lần nữa, đếm tổng cộng năm lần nhưng kết quả vẫn là thiếu hạt.

      Trường Sinh trừng mắt nhìn chằm chằm vào mọi ngóc ngách xung quanh mình lượt nhưng chẳng thấy hạt nào mặt đất. Lúc đổ chúng ra rất cẩn thận nên chắc chắn rơi xuống nền nhà, nhưng vẫn ôm chút hy vọng quỳ mặt đất, úp sát mặt xuống tìm dưới bàn, dưới ngăn tủ, bỏ qua khe hở nào, lại lục tìm trong túi mình lần nữa rồi đến bên giường lật chăn tìm kiếm, có, có… thấy…

      lúc sau, Hà Hoa vào phòng, thấy căn phòng biến thành đống hỗn độn, chăn đệm giường bị lật tung lên quăng sang bên, cửa tủ lớn đều bị mở ra, bàn ghế cũng chẳng còn ở vị trí cũ. Mà Trường Sinh vừa mở ngăn tủ vừa lẩm bẩm ngừng: “ có… có…”

      Hà Hoa : “Có chuyện gì đây? Sao vậy?”

      Trường Sinh để ý, ra sức dời cái tủ , ôm chút hy vọng cuối cùng nhìn vào khe tủ, nhưng vẫn thấy bóng dáng hạt đậu phộng đâu cả, đậu phộng của cánh mà bay mất rồi.

      Hà Hoa hơi tức giận: “Khuya rồi mà còn làm gì vậy, xem huynh biến phòng ngủ thành cái gì rồi, ta cho huynh biết, nếu huynh sắp xếp lại bàn ghế được lên giường ngủ!”

      Trường Sinh tìm nữa, lúc xoay người lại hốt hoảng đến độ đầu ướt đẫm mồ hôi, thấy Hà Hoa vội la lên: “ có thấy đậu phộng của ta ?”

      Hà Hoa nhìn , vừa gập lại chăn màn vừa thản nhiên : “ phải huynh cất hết chúng vào hộp rồi sao?”

      “Thiếu hạt.” Trường Sinh ấm ức .

      Hà Hoa để ý lắm chỉ : “Ta thấy chẳng có gì ghê gớm cả, phải chỉ thiếu hạt thôi ư, sao lại biến căn phòng thành như vậy?”

      Trường Sinh hơi tức giận, nhìn Hà Hoa hét lên: “ tìm thấy, đậu phộng của ta thiếu mất hạt! Ta đếm rất kỹ! Ta nhớ rất !”

      Hà Hoa nhanh chậm: “À… Vừa rồi ta muốn ăn đậu phộng, nên lấy hạt trong hộp…”



      Hà Hoa tỏ ra sửng sốt trong chốc lát, chưa kịp nghĩ đến phản ứng của Trường Sinh, trở thành ăn trộm. Nhưng thấy trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt tức giận, bộ dạng kia giống như muốn lập tức nhảy sang đánh người. Hà Hoa chợt thấy sợ hãi, lui về phía sau theo bản năng, nhưng lập tức củng cố lòng can đảm cắn răng, cố ý khích: “Chỉ ăn hạt đậu phộng của huynh mà thôi, cần gì phải trừng mắt nhìn ta kiểu đó!”

      Trường Sinh quả nhiên nổi giận, lớn tiếng : “Ai cho lấy đậu phộng của ta!”

      Hà Hoa : “Dù sao ta muốn huynh cũng cho ta, ta thấy huynh có ở đây tự lấy, có gì ghê gớm lắm đâu.”

      Trường Sinh đỏ mặt tía tai gào lên: “ giống nhau! Ngươi là ăn trộm! Kẻ trộm đậu phộng!”

      Hà Hoa cũng lớn tiếng mắng lại: “Huynh ai là kẻ trộm?! Ta là vợ huynh chỉ ăn hạt đậu phộng của huynh cũng được sao?!”

      Trường Sinh hét lên: “Ngươi là đồ ăn trộm đậu phộng! Ta cần ngươi làm vợ!”

      Hà Hoa ngờ Trường Sinh có thể ra lời này, sau giây phút ngẩn người lại tức giận, trừng mắt nhìn Trường Sinh : “Ngươi lặp lại lần nữa thử coi!”

      Trường Sinh quan tâm ngang ngạnh quát lên: “ cần ngươi làm vợ! Ngươi là đồ ăn trộm đậu phộng!”

      Hà Hoa tức giận đến bốc hỏa, biết nên, nhưng nhịn được mắng lại: “Ai muốn làm vợ ngươi! Ngươi là đồ ngốc!”

      Trường Sinh mặt đỏ phừng phừng, nắm chặt tay gào lên: “Ta phải đồ ngốc! phải đồ ngốc! phải đồ ngốc!”

      “La hét cái gì!” tiếng quát lạnh lùng vang lên, bà Tứ bước vào phòng. Mấy ngày qua bà uống thuốc điều dưỡng, tạm thời kìm chế được căn bệnh, vừa rồi bà định lên giường nghỉ ngơi nghe thấy trong phòng Trường Sinh có tiếng ồn ào. Bà cũng để ý, thầm nghĩ mặc kệ chuyện gì cuối cùng Hà Hoa cũng có thể trị được nó, nhưng ngờ lát sau lại nghe thấy tiếng hai người cãi cọ trong phòng, càng lúc càng lớn. Bà yên lòng nên bước qua xem thử, vừa tới cửa lại nghe được những lời cay nghiệt làm tổn thương nhau của cả hai khiến cho bệnh tình vừa mới tạm lắng xuống dường như muốn tái phát, đầu đau như búa bổ.

      Bà nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn hai người quát: “Đêm khuya như vậy rồi ngủ còn cãi nhau cái gì? Sợ ban ngày đủ ồn ào sao?”

      Trường Sinh rất hùng hổ: “ ta trộm đậu phộng của cháu! ta là đồ ăn trộm đậu phộng! cần ta làm vợ nữa!”

      Bà Tứ quay sang nhìn Hà Hoa, Hà Hoa im miệng quay sang nhìn chỗ khác, nhưng phủ nhận.

      Bà Tứ nhíu mày, quay sang với Trường Sinh: “Đừng bậy, nó là vợ cháu, bao giờ thay đổi được… Bà bị đau đầu, cháu tới phòng bóp đầu cho bà.” xong, bà Tứ cũng nhìn Hà Hoa xoay người ra khỏi phòng.

      Trường Sinh nhìn Hà Hoa hung hăng hừ tiếng, theo bà Tứ ra ngoài.

      mình Hà Hoa ngồi trong phòng lúc, rồi nằm xoài giường lâu lâu lại đẩy cánh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phòng bà Tứ vẫn sáng đèn nhưng rất im lặng. nghĩ rằng bà cháu bọn họ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, chắc hẳn bà Tứ có biện pháp vỗ về Trường Sinh.

      Trời về khuya rất nhanh, Trường Sinh trở lại, ràng vẫn còn tức giận , nhưng còn kích động như vừa rồi, chỉ lẩm bẩm câu: “Bà nội gọi qua.”

      Hà Hoa mang hài, mới tới cửa nghe Trường Sinh hờn dỗi thêm câu: “Gọi qua đó để mắng tiếp! Hừ!”

      Hà Hoa liếc rồi ngậm miệng lại, trong lòng có chút lo lắng qua phòng bà Tứ, thấy bà ngồi khoanh chân giường, liền bước đến bên cạnh, cúi đầu chờ mắng.

      “Cháu ăn trộm đậu phộng của nó?” Bà Tứ mở miệng hỏi.

      Hà Hoa gật gật đầu.

      “Cháu biết đó là bảo bối quan trọng như mạng sống của nó, sao còn muốn ăn trộm?”

      “Muốn ăn ăn…” Hà Hoa giọng thào.

      “Muốn ăn ăn?” Bà Tứ gì chỉ cười tiếng, lại : “Muốn ăn cháu có thể hỏi nó, cháu biết nó nhất định cho cháu, cần gì phải ăn trộm hạt của nó chứ?”

      Hà Hoa cắn môi gì, ra chuẩn bị hết các câu trả lời. Nhưng cũng biết vì sao, mỗi khi đối mặt với bà Tứ, tâm trạng lại sinh ra loại cảm giác vừa kính vừa sợ bà, luôn làm cho cảm thấy chột dạ bất an, ràng là nghĩ hết những lời cần nhưng lúc này chẳng được câu.

      Trầm mặc lát, bà Tứ thở dài, : “Tội gì cháu phải làm vậy, dù thế nào cũng nên kiếm cớ cãi nhau với nó… Cháu cố ý làm cho bà xem phải ?”

      Hà Hoa ngờ mánh này bị bà Tứ nhìn ra ngay, giương mắt nhìn bà Tứ rồi lại cúi thấp đầu, biết nên gì cho phải.

      Bà Tứ : “Là ông ấy dạy cháu làm như vậy sao?”

      Hà Hoa biết bà Tứ đến thầy Chu, vội vàng ngẩng đầu : “ phải, phải! Là cháu tự nghĩ ra, thầy Chu gì cả, thầy ấy lo lắng bệnh tình của bà mới nhờ cháu tới khuyên nhủ bà. Chuyện hôm nay liên quan gì đến thầy ấy hết ạ.” xong lại thấy mình bị hớ, làm hỏng chuyện rồi, chán nản cúi đầu.

      Bà Tứ : “Cháu làm như vậy là để khuyên bà? Kéo Trường Sinh cãi nhau cho bà xem?”

      Hà Hoa thẳng thắn tâm : “Cháu biết nên như thế nào với bà, cháu nghĩ nếu lòng bà quyết khám bệnh mặc kệ người ngoài khuyên ra sao cũng vô dụng… Cháu chỉ nghĩ ngày đó bà dùng tài sản lớn nhất trong nhà làm sính lễ cưới cháu làm vợ cho Trường Sinh, lại cho cháu theo bà hái thuốc, nhất định bắt cháu phải ngày ngày ở bên cạnh Trường Sinh, là muốn cháu có thể nhanh chóng học được cách chăm sóc cho Trường Sinh. Sau này có ngày, bà có thể yên tâm giao Trường Sinh cho cháu… Cháu nghĩ, nếu để bà thấy cháu và Trường Sinh cãi nhau, làm cho bà cảm thấy cháu vốn chăm sóc tốt cho Trường Sinh, bà yên lòng giao huynh ấy cho cháu… Bà cũng dám chữa bệnh cho mau lành… Cũng dám… dám… chết…”

      Tim bà Tứ run lên vài nhịp, lại nghe thấy Hà Hoa tiếp: “Bà nội… Bà đừng yên tâm với cháu… Cháu thể làm vợ hiền dâu thảo của Trường Sinh đâu, lần trước cháu lôi huynh ấy ra ngoài phóng hỏa đốt nhà, còn làm hại huynh ấy tè ra quần… Cháu thực rất thích gây rắc rối… Giống như lần trước cháu đánh nhau với mụ góa Trần xong nửa đêm chạy đốt đống củi nhà mụ ấy, sau này cháu chắc xông vào nhà mụ ấy lấy dao chém người! ra! ra cháu rất thích gây rắc rối… có bà trông coi được…”

      Bà Tứ nhìn ánh mắt Hà Hoa vừa chân thành, vội vã vừa tha thiết, trong lòng chua xót nhưng lại muốn phì cười, có điều bà biểu gì chỉ : “Cháu thích gây rắc rối như vậy, bà càng thể chữa bệnh được vì lúc nào cũng phải trông chừng hai đứa mới yên tâm.”

      “…”

      Vẻ mặt Hà Hoa thay đổi xoành xoạch đến mấy lần, cuối cùng giọng mang chút ngữ điệu biết phải làm sao: “À… ra… ra cháu cũng thích gây rắc rối đến mức đó… khoảng chừng nửa năm mới gây chuyện lần…”

      Bà Tứ bị vẻ mặt và lời của làm cho bật cười, bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.

      Hà Hoa cảm thấy mình giống như kẻ vô lại, nhưng nhìn bà Tứ cười như vậy xem như đồng ý rồi phải ?

      Nếu chỉ đêm có thể làm bà Tứ thay đổi quyết định của mình còn là bà Tứ nữa. Nhưng Hà Hoa tìm thấy hy vọng trong lời cũng như biểu của bà. Từ đêm đó, sau khi những lời này như càng thân thiết hơn, gần gũi hơn với bà Tứ chút. Sau ngày đó, liền bám lấy bà Tứ, có khi nghiêm túc, khi vô lại, tóm lại là đục thủng cái kén chăng kín trong tai bà Tứ thề bỏ qua.

      Thầy Chu cũng qua nhà mỗi ngày, mỗi lần như vậy Hà Hoa đều biết điều để cho hai người chuyện riêng. thường xuyên nhìn thấy thầy Chu rời khỏi phòng bà Tứ với đôi mắt đỏ hoe. Sau đó, bà Tứ im lặng suốt nửa ngày lời nào, giống như chìm vào những chuyện xưa cũ.

      Dưới mềm dẻo pha lẫn kiên trì của Hà Hoa cùng với nước mắt của thầy Chu cuối cùng bà Tứ cũng giơ tay đầu hàng. Thầy Chu vui mừng quá độ, rơi nước mắt ngay trước mặt Hà Hoa.

      Về phần Trường Sinh, Hà Hoa biết bà Tứ dỗ dành ra sao mà cuối cùng cũng cãi nhau với vì chuyện hạt đậu phộng kia nữa. Có điều chiếc hộp đựng đậu phộng của có thêm cái khóa , mỗi lần lấy nó ra đều vô cùng cẩn thận quay lưng về phía , giống như sợ trộm được nhào vô cướp của .

      Hơn nữa, cũng cho đậu phộng nữa. Hà Hoa thử mấy lần nhưng lần nào cũng giống như nắm được ‘thóp’ của , vênh váo tự đắc : “ cho ! ăn trộm hạt rồi!”

      Hà Hoa thấy được nét mặt đắc ý lại thêm vài phần vui vẻ của , bởi vì từ nay về sau có đủ lý do cho đậu phộng để ăn nữa rồi.

      Chuyện đó kéo dài cho đến buổi tối nọ, Trường Sinh vẫn đếm đậu phộng của theo thường lệ, sau khi đếm toàn bộ đậu phộng trong hộp, lại phát chuyện đáng sợ khác: đậu phộng… nhiều hơn hạt…

      đếm đếm lại mấy lần, là nhiều hơn hạt. Đến sau khi bốc đủ số đậu phộng bỏ vào hộp, lại bắt đầu nhìn chằm chằm hạt đậu phộng kia đến ngẩn người, làm sao bây giờ! Nhiều hơn hạt!

      bỏ hạt đậu lên bàn, làm bộ như để ý tới nhìn thấy nó, cứ vòng vòng trong phòng mấy lần. Nhưng bất luận là đến đâu cũng đều nhìn thấy hạt đậu rành rành nằm ngay giữa bàn chướng mắt. đem hạt đậu phộng bỏ vào tách trà, dùng nắp đậy lại, rồi bò vào chăn trùm kín mít, như vậy thể nhìn thấy nữa… Nhưng cứ lăn qua lộn lại cũng ngủ được, trong lòng cứ cảm thấy bất an…

      Cuối cùng, lúc nửa đêm bò khỏi giường, ra phía sau phòng đào cái hố, vùi hạt đậu thừa kia xuống dưới, mới hoàn toàn an tâm.

      Hết chương 15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16



      Cuối cùng Bà Tứ cũng bằng lòng với thầy Chu về quê, người khiến bà yên tâm nhất đương nhiên là Trường Sinh. Từ lúc được gả vào nhà họ Hoắc, Trường Sinh hệt như cái đuôi của bà, theo bà từ lúc còn là đứa bé đầu để chỏm, tự tay bà lau mũi thay quần mỗi khi tè dầm. Cho tới bây giờ trưởng thành cưới vợ, bao nhiêu năm qua hai bà cháu họ chưa từng xa nhau, tuy giờ có Hà Hoa chăm sóc cho cháu mình nhưng cũng thể yên tâm bằng tự mình làm.

      Trường Sinh lại càng muốn xa bà Tứ, mới nghe bà phải , vội vàng khóa cửa lớn lại, giấu hết tất cả giày dép của bà Tứ, mặc cho Hà Hoa và thầy Chu khuyên nhủ thế nào cũng lắc đầu nguầy nguậy. Sau đó, bà Tứ gọi đến trước mặt chuyện. với bệnh tình của bà rất nghiêm trọng, phải tìm đại phu, nếu chết giống ông nội của , bao giờ ở cùng được nữa.

      Trường Sinh nghe xong rất sợ hãi, còn nhớ cảnh tượng lúc ông nội chết. Hình như là bỗng nhiên có ngày ông nội ngã bệnh, nằm giường suốt, đến sát mép giường ngơ ngác nhìn ông, ông đưa tay xoa xoa đầu , cánh tay ông còn chút sức lực. ràng cách đó lâu ông còn vật tay với rất mạnh, dùng cả hai tay mà kéo đổ được… Sau đó, có ngày ngay cả đưa tay lên xoa đầu ông nội cũng còn đủ sức nữa, ông ông phải tìm bà nội của . cảm thấy rất lạ kỳ, ràng bà nội ngồi ngay bên cạnh giường mà phải tìm ở đâu nữa chứ… Sau đó… Ông nội ngủ say… Bà nội ông nội tỉnh lại nữa, quả nhiên ông nội bao giờ tỉnh lại vật tay với nữa.

      Trường Sinh chạy lấy hài của bà Tứ ra, đặt gọn gàng mặt đất, : “Cháu cũng , cháu với bà nội đến đó.”

      Bà Tứ : “Cháu ở nhà giữ nhà, được để cho ăn trộm lấy đồ nhà mình.”

      Trường Sinh lắc đầu: “Để cho Hà Hoa giữ nhà.”

      Bà Tứ : “Nó chỉ là phụ nữ, cháu là đàn ông con trai trong cái nhà này, ông nội của cháu mất, cháu chính là trụ cột nhà mình, bà nội và Hà Hoa đều phải dựa vào cháu, cháu quên những lời ông nội dặn dò rồi sao?”

      Ông nội dặn phải nghe lời bà nội, nhớ rất .

      Trường Sinh cúi xuống gật đầu, lẩm bẩm: “Bà được lâu.”

      Bà Tứ : “Mùa hè sang năm bà về, mảnh đất chúng ta khai hoang núi cũng được phần nào rồi, đầu xuân sang năm cháu hãy gieo trồng đó, mùa hè bà trở về xem.”

      “Dạ.” Trường Sinh gật đầu, hơi bất an : “Bà nội phải chữa hết bệnh… được chết…”

      Lòng Bà Tứ chua xót sắp chịu nổi, nhưng lại sợ rơi nước mắt làm Trường Sinh lo lắng, bà nắm chặt bàn tay cố nuốt xuống, dịu dàng vỗ về: “Yên tâm, bà nội chết.”

      Bà Tứ và thầy Chu đương nhiên thể , vì lần này gần nửa năm, nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Bà Tứ dỗ dành Trường Sinh xong rồi lại căn dặn Hà Hoa rất nhiều chuyện. Bà đưa hết những chìa khóa quan trọng trong nhà cho Hà Hoa, trong đó có chiếc chìa khóa của cái rương dưới giường bà. Trong rương là toàn bộ của cải bà Tứ tích góp bao năm nay, cũng coi như là tất cả tài sản của nhà này.

      Hà Hoa với bà Tứ những thứ này cần dùng tới, bà chỉ khoảng nửa năm, mấy cái chìa khóa này bà nên giữ lại tốt hơn. Bà Tứ chỉ cái nhà này sớm muộn gì cũng có ngày giao cho , nhân cơ hội này để học cách quán xuyến nhà cửa cũng tốt. Hơn nữa, thời gian nửa năm dài cũng dài, bảo ngắn cũng ngắn lắm. Nếu bà bình an vô đương nhiên là tốt, nhưng lỡ như có chuyện gì, có tiền phòng thân lo mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.

      Hà Hoa lo lắng nhận chiếc chìa khóa kia, hệt như cầm cục vàng trong tay, vỗ ngực cam đoan nhất định hết lòng chăm sóc Trường Sinh. Dù bản thân cũng chắc chắn làm tốt mọi chuyện nhưng tốt xấu gì nhà mẹ đẻ cũng ở trong thôn, lúc nào cũng có nơi có thể bàn bạc và nhờ giúp đỡ. Bà Tứ lại dặn dò hết mọi chuyện lớn trong nhà mấy lần nữa mới yên tâm.

      Về phía thầy Chu vốn tính trở về thăm nhà khoảng tháng, mấy lớp học dạy tạm ngừng mấy ngày cũng có vấn đề gì. Nhưng bây giờ dẫn bà Tứ về quê chữa bệnh ít nhất cũng phải hết nửa năm, tuy trong lớp có mấy đứa học trò, nhưng chúng đều dốc lòng dốc sức học hành, cha mẹ cũng đặt nhiều hy vọng nên cũng thể làm chậm trễ việc học của con người ta. Hôm nay, mình thầy Chu lên thư trai(*) trong thành để nhờ người bạn giúp đỡ dạy học trò trong thôn. Trùng hợp là có mấy thư sinh ở vùng khác ở tạm bên đó, có thư sinh trẻ tuổi tên Tôn Hành Chu nhận lời dạy thay thầy Chu nửa năm.

      * Thư trai: tạm hiểu nó là thư viện dành cho các học trò ở lại ngày xưa.

      Trưa nay, Hà Hoa chuẩn bị xuống bếp nấu cơm, chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa, đợi ra, người bên ngoài đẩy cửa bước vào sân, là Đại Bảo, trong tay nó còn xách theo con cá.

      Đại Bảo lắc lắc con cá trong tay : “Tỷ, đệ mang cá đến cho tỷ ăn.”

      Hà Hoa ngạc nhiên: “Sông đóng băng hết rồi, đệ bắt cá ở đâu?”

      Đại Bảo gãi gãi đầu cười hì hì, chuyện là ngày hôm qua biết nó nghe được ở đâu là cha vợ tương lai chuyện phiếm với người khác vô tình bảo là muốn ăn cá. Vì thế sáng sớm hôm nay Đại Bảo mượn dụng cụ đục băng sông bắt cá.

      Hà Hoa nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng nghiêm mặt : “Chưa gì đệ vội vàng hiếu thảo rồi, nhìn hai bàn tay đệ đông cứng vì lạnh thế này thể nào mẹ cũng đau lòng. Hơn nữa, hôm nay còn chưa đến ngày đại hàn(**) nên băng rất mỏng, chẳng phải với đệ rồi sao, đừng có chủ quan mà ra đó. Nhưng chẳng ngờ đệ vẫn hiểu chuyện chút nào, lỡ như đệ bất cẩn rơi xuống khe băng ai vớt đệ lên đây? Nếu đệ chết nhà chúng ta sống thế nào!”

      ** Đại hàn (tiếng Trung: 大寒; bính : Dà hán) là tiết khí thường bắt đầu vào khoảng ngày 20 hay 2 1tháng 1 (dương lịch), khi Mặt Trời ở xích kinh 300° (kinh độ Mặt Trời bằng 300°), mùa lạnh nhất trong năm.

      Đại Bảo vẫn ngây ngô cười hì hì, đỏ mặt : “Đệ , nữa mà, vừa rồi lúc đệ đưa cá Tú nhi nhìn thấy cũng rất đau lòng, muội ấy cho đệ nữa.”

      Hà Hoa khẽ cười, trừng mắt nhìn Đại Bảo : “Hóa ra đệ chỉ nghe lời vợ thôi, còn chưa chính thức cưới về nhà mà đệ ngoan ngoãn nghe lời thế này, người làm chị như tỷ đây ngàn vạn câu cũng bằng câu của con bé.”

      Đại Bảo cười : “Đâu có đâu, đệ cũng thương tỷ mà, chẳng phải đệ chừa lại cái này cho tỷ sao, con này rất lớn đó.”

      Hà Hoa : “Đệ đừng , đợi tỷ làm con cá này, đệ ăn cơm trưa ở đây luôn .”

      Đại Bảo : “ cần đâu, đệ bắt được năm con, đưa cho nhà Tú nhi hai con, nhà mình hai con, bây giờ mẹ chưng ở nhà, con này để riêng cho tỷ và bà Tứ ăn.”

      Hà Hoa lấy con cá : “Ừ, đệ đợi chút.”

      Hà Hoa về phòng lấy ít táo rừng, đưa cho Đại Bảo: “Đây là táo tỷ và rể tiện tay hái núi xuống, đệ đem cái này về nhà mẹ ăn cho vui, nhiều như thế để ở đây ăn cũng hết, đệ lấy về , cha thường thích thả chúng vào ăn chung với cháo.” xong liền nhét vào cái túi Đại Bảo kẹp giữa nách : “Đệ và Tiểu Bảo mỗi đứa phần, lén ăn , để cha thấy lại mắng hai đứa giống đàn bà con thích ăn quà vặt.”

      Đại Bảo vui vẻ, kéo cánh tay Hà Hoa vui đùa: “Tỷ lấy đầu cá cho rể của đệ ăn , người ta ăn chỗ gì bổ nấy, chừng ngày mai lại thông minh ra.”

      Hà Hoa đấm cậu cái mắng: “Nhóc con thối tha! Đáng đánh!”

      Đại Bảo cười hì hì, chợt nghe trong phòng có tiếng ho khan: “Là Đại Bảo sao?”

      Đại Bảo vốn tưởng bà Tứ ra ngoài hái thuốc, lúc này bỗng nghe thấy giọng của bà hoảng sợ. Phải là những đứa trẻ cùng lứa với Đại Bảo chưa từng bị bà Tứ đánh đòn, nhưng từ đến lớn đứa nào cũng sợ bà Tứ như chuột sợ mèo, đối với bà Tứ vừa kính lại vừa sợ. Mới vừa rồi, ràng Đại Bảo trêu đùa Trường Sinh ngốc, chắc là bà Tứ nghe thấy, cậu khỏi chột dạ, dám đùa giỡn nữa, hướng về phòng bà đáp: “Dạ, bà Tứ, cháu là Đại Bảo, cháu đưa cá đến cho nhà mình.”

      “À, tốt quá, cám ơn cháu, trưa nay ở lại đây ăn cơm .” Bà Tứ ngồi trong phòng vọng qua cửa sổ.

      “Dạ thôi ạ, trưa nay nhà cháu cũng ăn cá, mẹ cháu chưng rồi, cháu xin về trước, phiền bà nghỉ ngơi nữa ạ.” Đại Bảo .

      Bà Tứ cũng cố giữ: “Gửi lời hỏi thăm của bà tới mẹ cháu, lần tới cháu dẫn Tiểu Bảo đến đây chơi.”

      “Dạ, bà nghỉ ngơi , cháu về đây.” Đại Bảo nhìn Hà Hoa rồi thè lưỡi rồi chạy mất.

      Hà Hoa cười cười lắc đầu, cầm con cá lắc lắc, nghĩ rằng hôm nay có thể ăn bữa ngon rồi. Trong nhà còn chút bột mì, hấp bánh bao, rồi chưng con cá này lên, mới nghĩ thôi mà chảy nước miếng. Rồi gọi thầy Chu tới, hai ngày nữa thầy ấy và bà Tứ , bữa ăn này coi như bữa cơm chia tay vậy.

      Hà Hoa vui vẻ nghĩ thầm, mang con cá vào trong bếp, vừa làm vừa ngân nga điệu hát dân gian, chợt nghe có người ở phía sau: “Có chuyện gì hay ư, sao lại vui vẻ vậy?”

      Hà Hoa vừa quay đầu lại, thấy là thầy Chu. Có lẽ do mấy ngày nay thầy ấy ngày nào cũng đến nhà , nên cũng thành nửa người nhà, vào nhà cũng cần gõ cửa. Hà Hoa thấy thầy Chu liền cười vui vẻ : “Thầy tới đúng lúc, cháu định đến gọi thầy đấy, Đại Bảo mới đem cho cháu con cá, cháu nấu bữa, thầy ở lại đây ăn cơm , thầy và bà nội cháu sắp rồi, chúng ta phải ăn bữa ngon.”

      Thầy Chu cười cười, : “Vậy tốt quá, ta có dẫn theo người khách, biết có thể nếm thử tay nghề của cháu ?”

      Hà Hoa : “Coi thầy đó, bạn của thầy cũng xem như người nhà, bạn thầy đến rồi phải ? Mau mời vào nhà ạ.” xong vội vàng đứng dậy, nhìn nhìn khắp nơi thấy chậu nước, nên lau tay đại lên người mình rồi ra ngoài đón khách.

      Ra khỏi bếp, Hà Hoa ngẩn ra vì thấy có chàng thanh niên trẻ đứng trong sân. Hà Hoa gặp rất nhiều trai làng nông dân, nhưng người trước mắt khác hẳn, đó là thư sinh lịch nhã nhặn. Người đó thấy hấp tấp ra đón tiếp cũng giật mình, nhìn lượt nhưng lại thấy dường như thất lễ, vội cung kính chắp tay chào hỏi: “Chào đại tẩu, vãn sinh Tôn Hành Chu.”

      Ngoại trừ thầy Chu ra Hà Hoa chưa từng tiếp xúc với những người có học khác, lúc này mặt đỏ lên, biết nên trả lời thế nào.

      Thầy Chu giới thiệu: “Hành Chu là do ta mời đến dạy thay, lần này ta cũng gần nửa năm, thể làm chậm trễ việc học của mấy đứa trẻ. Hôm nay, ta dẫn cậu ấy đến xem thử. Thầy ấy là người vùng khác đến nên vẫn chưa quen, ta muốn nhờ cháu sau này giúp đỡ thầy ấy nhiều chút, nên dẫn đến đây cho biết mặt.”

      “Dạ, được, được ạ.” Hà Hoa hơi cứng nhắc gật đầu. Thường ngày cũng phải người ăn vụng về nhưng lúc này lại dám gì. Chỉ vì mới làm cá xong, cả người dính đầy vết bẩn, lại còn có mùi tanh, còn nhìn người ta với dáng vẻ thư sinh ngay ngắn chỉnh tề, bộ dạng sạch , càng làm nổi bật lôi thôi của khiến còn chút mặt mũi nào.

      Ba người chuyện, đột nhiên Trường Sinh bước từ trong phòng ra. Từ lúc bà Tứ phải , liền lòng giúp bà thu dọn đồ đạc, thứ gì tốt cũng đưa bà mang theo. Lúc này biết lại kiếm được vật gì đó giống cái trống ở trong phòng, liền gói vào trong bọc đưa sang phòng bà Tứ.

      Nếu ngày thường chỉ có thầy Chu Hà Hoa thấy cũng chẳng có gì lạ lùng vì coi thầy Chu như người nhà, nhưng lúc này có khách, Trường Sinh cứ ngơ ngác thèm để ý tới người ta khiến cảm thấy hơi ngượng ngùng, đành gọi: “Trường Sinh, có khách.”

      Trường Sinh nghe tiếng liền quay đầu lại.

      Tôn Hành Chu được thầy Chu kể sơ qua nên vội chào hỏi : “Vị này chắc là Hoắc đại ca, tại hạ Tôn Hành Chu…” Nhưng y còn chưa hết câu, Trường Sinh quay đầu bỏ mất, Tôn Hành Chu bị bỏ lơ giữa đường biết làm như thế nào, chỉ thấy xấu hổ.

      Hà Hoa càng cảm thấy xấu hổ hơn, cũng biết nên gì, cuối cùng thầy Chu đành phải lên tiếng hộ: “Tính tình Trường Sinh hơi trầm lắng, thích chuyện, cậu đừng để ý.”

      Tôn Hành Chu vội : “ có gì.”

      Thầy Chu quay sang với Hà Hoa: “Cháu bận, ta dẫn Hành Chu đến chỗ ta trước.”

      “Dạ.” Hà Hoa gật đầu đáp, nhìn theo bóng thầy Chu và Tôn Hành Chu rời , lại nhìn sang phòng bà Tứ, ngẫm lại tình cảnh vừa rồi vẫn thấy rất xấu hổ. chợt thở dài, trong lòng ngẫm nghĩ có nên cho Trường Sinh ăn những thứ bổ óc hay .

      Lúc làm cơm xong, Hà Hoa cố tình thay bộ quần áo sạch gọn gàng, đến lúc thầy Chu quay lại thấy Tôn Hành Chu, thầy là trong thành có việc nên phải trở về gấp. Hà Hoa nhàng thở phào, nghĩ lại có người nhã nhặn như vậy trước mặt, cả người căng lên như dây cung thể thoải mái được, ăn cơm cũng khó chịu chết thôi.

      Lúc ăn cơm trưa, Hà Hoa gắp cho bà Tứ và thầy Chu mỗi người miếng cá lớn, đến lúc định gắp cá cho Trường Sinh dừng đũa chút, lập tức chuyển hướng gắp hết cái đầu cá lớn vào bát Trường Sinh, tha thiết nhìn dặn dò: “Ăn nhiều chút.”

      Hết chương 16

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17


      Bà nội Trường Sinh bỏ trốn theo thầy Chu!

      Hai ngày sau khi bà Tứ và thầy Chu rời khỏi thôn, lời đồn này tựa như hắt nước lạnh vào chảo dầu sôi bùng nổ khắp thôn.

      “Bà thấy tận mắt sao? là sáng tinh mơ hai người bọn họ dắt nhau !”

      “Đúng vậy, đúng vậy! Ta nhìn tận mắt mà! Trường Sinh và vợ nó còn đến tiễn nữa!”

      bậy! Có lý nào lại tiễn bà nội trốn theo trai chứ! Chắc bà nhìn nhầm rồi!”

      “À… Đúng, đúng… Nhất định là ta nhìn nhầm rồi, hai người bọn họ lén lút bỏ trốn.”

      “Bà biết ? Bà nội Trường Sinh và thầy Chu qua lại với nhau từ lâu rồi!”

      “Đúng vậy! Ta mà lại biết sao? Từ khi Hoắc Lão Tứ chết , hai người bọn họ bắt đầu dan díu với nhau, liếc mắt đưa tình!”

      “Nhưng ta thấy vậy mà…”

      “Bà đúng là có mắt như mù, chuyện này mà nhìn ra hả? Ta thấy lúc Hoắc Lão Tứ còn sống hai người bọn họ mèo mỡ với nhau rồi, chắc chắn là Hoắc Lão Tứ bị hai người bọn họ làm cho tức chết!”

      “Đúng vậy rồi… Nếu người khỏe mạnh tiếng bệnh liền bệnh, bệnh lại mạnh khỏe như vâm sao? Chắc chắc là vì nguyên nhân này rồi.”

      phải thầy ấy phải về quê thăm người thân sao? Tiểu Lục tử nhà ta học bên đó, thầy Chu còn đến tận nhà ta, rằng trước hết mời người khác dạy thay thời gian, thầy ấy trở về.”

      “Đây chẳng qua là tìm cớ để giữ thể diện thôi, nhưng người đọc sách cũng coi như có lương tâm, thầy ấy tìm thầy đồ khác làm trễ nãi việc học của thằng bé.”

      “Đúng vậy… Có điều thấy ấy rồi, từ giờ có bị đau đầu, cảm mạo gì đó cũng biết phải tìm ai coi giúp…”

      “Các bà xem sao thầy Chu lại vừa mắt bà nội Trường Sinh vậy? Bà ta chỉ là bà góa, tuổi tác cũng nữa, tính tình cũng dữ dằn… hiểu thấy ấy nghĩ gì nữa.”

      “Ừ, sao, bà vừa lòng hả? Hay là bà cũng nhắm thầy Chu phải ?”

      “Hừ, ta cảm thấy đáng tiếc cho ông ấy mà thôi, dù sao cũng là người có học, có học vấn, bộ dạng lại đàng hoàng, chín chắn. Tuy ông ấy cũng xấp xỉ bốn mươi rồi, nhưng ông ấy vẫn chưa chính thức cưới vợ, nếu nhìn trúng ai cũng phải là con nhà lành! Trước đây ta còn tính làm mai muội muội ta cho ông ấy, ai…”

      “Hôm qua, ta gặp mẹ Hà Hoa, nghe bà ấy hai người đó phải bỏ trốn, mà bà nội Trường Sinh bị bệnh nặng, cùng thầy Chu tìm thầy thuốc giỏi hơn.”

      “Lời này mà bà cũng tin sao? Nếu người khác sao, nhưng hiểu biết y thuật xung quanh vùng này chỉ có hai người đó, bọn họ bị bệnh gì mà phải ra ngoài tìm thầy thuốc chứ? Cho dù thực bị bệnh nặng cùng lắm là vào thành chữa bệnh, bọn họ chưa gì mà bỏ vậy là sao chứ? Còn nữa, bà thấy bà ta có chỗ nào giống bị bệnh , ta thấy còn khỏe hơn cả ta nữa kìa…”

      “Như vậy là… Nhưng mẹ Hà Hoa đúng là…”

      “Ai da, bà ấy gì bà cũng nghe hay sao, bà nghĩ thử , bây giờ nhà lão Lý chẳng khác gì bị người nhà lén chơi cú, bằng chứng là hai người họ bỏ mặc thằng ngốc kia lại. Còn cha Hà Hoa là loại người nào chứ, ông ta thừa nhận mình bị người khác giăng bẫy vui lắm sao? Còn cố cắn răng nuốt hết vào bụng à.”

      “Hừ hừ, ta còn nhớ sau ngày Hà Hoa gả , cha Hà Hoa đánh nhau với Trường Sinh trận, giờ gần nửa năm rồi, bà thấy Trường Sinh qua nhà lão Lý được mấy lần? Để xem, bọn họ còn cố giữ thể diện được bao lâu!”

      lại, Hà Hoa đúng là mạng khổ đủ đường, bà nội Trường Sinh bỏ , chẳng phải là ném thằng ngốc kia sang cho nó hả?”

      “Chẳng phải sao! Ta lúc trước sao bà nội Trường Sinh tiếc của, có thể đem nửa mẩu ruộng Hoắc gia làm sính lễ được chứ? ra là muốn cưới vợ về để mình rảnh nợ, trốn theo trai!”

      “Ta thấy thê thảm nhất chính là Trường Sinh, cha mẹ chết từ , có ông nội nhưng cũng thể nhìn nó trưởng thành, nay bà nội cũng bỏ trốn mất rồi… Nhưng cũng coi như bà ta hết lòng quan tâm chăm sóc, phải bà ruột mà nuôi dưỡng nó nhiều năm như vậy, trước khi còn cưới cho nó vợ, nếu ngay cả vợ cũng nó sống như thế nào đây…”

      “Ai da… Đúng vậy… Đáng thương quá…”

      Trong thôn, ở sân phơi lúa, bên cạnh giếng, Hà Hoa chỉ cần vừa ra khỏi cửa là có thể nghe thấy những lời xì xào đàm tiếu kiểu này. Ánh mắt người trong thôn nhìn cũng thay đổi mấy bận, đầu tiên là giật mình khinh thường, sau đó là chế giễu xem trò vui, cuối cùng chuyển thành thông cảm là nhiều nhất. Những người vì chuyện cháy nhà của mụ góa Trần mà tránh xa giờ lại bắt đầu cười hớn hở với , bọn họ vài câu đầy bóng gió, úp úp mở mở, kêu có gặp phải khó khăn gì cứ việc mở miệng, nếu giúp được họ nhất định giúp. Hà Hoa cảm thấy mình có mọc thêm trăm cái miệng cũng giải thích được chuyện bà Tứ và thầy Chu đột ngột bỏ , chỉ trả lời qua loa, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào nghĩ.

      Nhưng sau đó bao lâu người dân trong thôn cũng chẳng còn hứng thú với chuyện của bà Tứ và thầy Chu nữa, bởi vì có người khác thu hút chú ý của họ, đó là thầy đồ mới tới Tôn Hành Chu.

      Bởi vì thôn này cách thành hơi xa, cứ qua qua lại lại rất bất tiện, sau khi thầy Chu rời Tôn Hành Chu chuyển đến ở phòng của thầy. Thứ nhất là để dạy thay thầy Chu, thứ hai cũng coi như tạm thời coi nhà giúp thầy Chu. Tôn Hành Chu vừa tới thôn ngày trở thành nhân vật nóng bỏng tay, mượn lời của các ba bà tám khắp thôn như sau: Tiên sinh này mặt mày tuấn tú, học thức cao thâm, lúc cười còn có 2 cái lúm đồng tiền, thanh tao giống người phàm, nhân vật xuất chúng cỡ này bỗng nhiên xuất kéo vị trí của tri huyện đại nhân xuống thấp đến mấy bậc!

      Hà Hoa chưa nhìn thấy tri huyện đại nhân, nhưng cũng biết vị Tôn tiên sinh này kém gì lời đồn thổi kia, chưa đến mặt mày tuấn tú hay học thức rất cao, chỉ cần phong thái cử chỉ của thầy ấy khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Hà Hoa biết cảm giác của những người khác có giống thế hay , nhưng mỗi khi gần y, chuyện với y, liền thấy tự nhiên. Chung quy lại là cảm thấy xấu hổ dám ngẩng đầu, nếu y cười với , còn cảm thấy tim đập ầm ầm trong ngực, cảm thấy biết nên làm gì, cũng dám nhìn y.

      Bởi vì cảm giác này, Hà Hoa luôn muốn trốn tránh Tôn Hành Chu, nhưng trước lúc thầy Chu dặn dò nên dường như Tôn Hành Chu xem như người duy nhất có thể giúp đỡ, có việc gì y cũng tới hỏi . Hà Hoa hơi khó xử, ngày thường làm việc cũng dám mặc quần áo cũ, chỉ có hai bộ quần áo đẹp cứ mặc qua mặc lại, có hai lần làm dơ cổ tay áo, khiến hết sức đau lòng.

      Hôm nay, trong bếp thu dọn củi, Tôn Hành Chu lại đến tìm , là mùa đông giá rét, buổi tối muốn đốt lò sưởi dưới giường nhưng trước đây chưa từng làm nên biết làm thế nào cả, nhờ qua đó xem giúp. Hà Hoa hơi khó xử nhưng cũng từ chối, chỉ y về trước, mình qua trễ chút.

      Hà Hoa tiễn Tôn Hành Chu liền trở về phòng, ngẫm nghĩ gọi Trường Sinh theo cùng. Tôn Hành Chu giống với thầy Chu, người có chồng nên đến chỗ y mình, kêu Trường Sinh cũng tránh người khác xì xào.

      Lúc chạng vạng Tôn Hành Chu nghe tiếng gõ cửa, mở cửa thấy Hà Hoa đầu tiên là cười, chợt thấy Trường Sinh theo sau Hà Hoa lại hơi giật mình như ngớ ra. Nhưng lập tức nhìn Trường Sinh cười cười, : “Chỉ có chút việc vặt thế này mà phải làm phiền đại ca và đại tẩu đến đây giúp đỡ, là áy náy quá.”

      Hà Hoa chỉ hé miệng : “ có gì.”

      Tôn Hành Chu nghiêng người mời Hà Hoa và Trường Sinh vào trong sân, đợi Trường Sinh qua trước mặt y mới để ý quan sát kỹ lần.

      Ba người vào phòng, Hà Hoa dặn Trường Sinh ngồi chờ trong phòng, còn mình cùng Tôn Hành Chu ra gian ngoài dọn dẹp cái miệng lò. Hà Hoa ngồi mặt đất im lặng làm việc, Tôn Hành Chu đứng bên cạnh cúi người nhìn, thỉnh thoảng cười : “Trong trăm người người vô dụng nhất chính là thư sinh(*), quả sai, uổng công đệ đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm, ngay cả khả năng tự lo cho mình cũng biết, khiến đại tẩu chê cười rồi.”

      * Xuất xứ từ “Tạp cảm” của Hoàng Cảnh Nhân đời nhà Thanh.

      “Thập hữu cửu nhân kham bạch nhãn, bách vô nhất dụng thị thư sinh”, nghĩa là trong mười người có chín người chịu được ánh mắt kinh bạc của đời, còn trong trăm người người vô dụng nhất là thư sinh.

      Hà Hoa cũng ngẩng đầu, vừa cào bếp vừa : “Thầy là người nhã nhặn, đương nhiên làm những chuyện này. Người ở trong thành như các thầy đều ngủ giường gỗ chạm trổ hoa văn, chỉ có nông dân như chúng tôi mới ngủ loại giường đất này, là thiệt thòi cho thầy.”

      Tôn Hành Chu : “Thiệt thòi gì chứ? Đây phải lần đầu tiên đệ ngủ loại giường sưởi này, mấy năm trước từng ngủ rồi, đệ lại thấy loại giường này tốt hơn giường gỗ nhiều lắm. Dùng vào mùa đông ấm áp và thoải mái hơn nhiều, hôm nay đệ học cách đốt lò sưởi ấm của đại tẩu, mai mốt học thầy Chu tìm thôn núi , yên tĩnh sinh sống, được như vậy cũng là phúc phần của đệ.”

      Hà Hoa vẫn cúi đầu, khẽ cười cười, : “Nơi hoang vu hẻo lánh thế này tốt đẹp như thầy nghĩ đâu, thầy ở lâu như vậy nữa.”

      Tôn Hành Chu : “So với trong thành đúng là khổ hơn chút, nhưng bà con láng giềng nhiệt tình, đệ đến mấy ngày nay được mọi người giúp đỡ rất nhiều, còn làm phiền đại tẩu ít.”

      Hà Hoa : “Thầy đừng khách sáo như vậy, thầy Chu dặn ta phải giúp đỡ thầy nhiều chút, đây cũng là chuyện ta nên làm.”

      Tôn Hành Chu cười : “Tuy như vậy nhưng trong lòng đệ vẫn áy náy lắm. Hay như vầy , ngày mai đệ phải về thành, đại tẩu thích cái gì cứ với đệ, đệ mua cho đại tẩu, cũng coi như chút thành ý của đệ.”

      Hà Hoa vội : “Chuyện này được, sao ta có thể bắt thầy mua gì chứ!”

      Tôn Hành Chu định tiếp, chợt nghe trong phòng có tiếng loảng xoảng, giống như có vật gì đó rơi mặt đất vỡ nát. Hai người vội chạy vào nhà xem, thấy Trường Sinh đứng giữa phòng, tay ôm đống xoong chảo chum vại, cái ống đựng bút bằng gốm lăn bên chân , vỡ thành mấy mảnh.

      Trường Sinh cúi đầu ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ mặt đất, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hà Hoa, vô tội : “Ta cố ý.”

      Hà Hoa cảm thấy lúng túng, tiến đến trước mặt Trường Sinh giọng : “ phải ta bảo huynh ngồi chờ ư, sao huynh lại tự tiện lấy đồ đạc nhà người ta.”

      Trường Sinh : “ phải nhà người ta, là đồ của thầy Chu, ta dọn dẹp giúp thầy.”

      Hà Hoa giọng : “Thầy Chu có ở đây, bây giờ Tôn tiên sinh ở nơi này, chúng ta thể đụng vào đồ của người khác.”

      Trường Sinh đầy thuyết phục: “ phải, ta biết mà, đây là đồ của thầy Chu.” xong lại nhìn đống lộn xộn bàn : “Chúng phải là của thầy Chu, được để trong này.”

      Hà Hoa nhìn mấy thứ bàn, đương nhiên đều bị Trường Sinh đổ hết ra, điều này càng làm cảm thấy xấu hổ, lấy hết mấy thứ Trường Sinh ôm trong lòng vừa thu dọn đống lộn xộn bàn vừa sẵng giọng : “Đáng lẽ nên mang huynh theo, toàn là phá rối.”

      Trường Sinh giật lấy cái bình trong tay Hà Hoa đổ hết mọi thứ trong đó ra, hơi tức giận giống như hét lớn lên: “Đây là của thầy Chu!”

      Hà Hoa cực kỳ xấu hổ, từ thẹn hóa thành giận, nhưng lại thể nổi nóng với Trường Sinh trước mặt người ngoài, mặt mày đỏ bừng lên nên lời, mắt lạnh lùng nhưng nhìn lại rất giống vợ bị chồng quát mắng, khinh khi.

      Tôn Hành Chu vẫn đứng ở cửa, thấy vậy vội chạy lại hoà giải, cười : “Là đệ đúng, đệ nên tùy tiện lấy đồ của thầy Chu.”

      Y như vậy càng làm Hà Hoa cảm thấy xấu hổ chịu nổi, ngẩng đầu nhìn y cố nặn nụ cười xin lỗi.

      Trường Sinh cũng nhìn Tôn Hành Chu, chỉ nhìn Hà Hoa chằm chằm, giống như cũng rất ấm ức lẩm bẩm: “Phòng này cũng là của thầy Chu…”

      Nghe xong lời này, Tôn Hành Chu cũng sửng sốt biết nên thế nào cho phải. Hà Hoa càng xấu hổ vô cùng, nên dám ở lại lâu, luôn miệng xin lỗi Tôn Hành Chu rồi kéo Trường Sinh ngay.

      Rốt cuộc Trường Sinh cũng ôm mấy thứ của thầy Chu ra ngoài, dọc đường Hà Hoa quở trách gì, Trường Sinh cũng cãi lại, chỉ buồn buồn cúi đầu theo sau , vừa than thở vừa ấm ức: “Đó là đồ của thầy Chu mà…”

      Hết chương 17

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18



      Chiều tối ngày hôm sau, ở cửa thôn.

      Hà Hoa hít hít mũi, đưa tay lên hà hơi, ra sức chà xát đôi tay, nghĩ đúng là mùa trời đông giá rét, hôm nay còn lạnh hơn ngày hôm qua. nghiêng đầu nhìn Trường Sinh, dường như thấy lạnh chút nào, ngồi bên cạnh , lẳng lặng nhìn con đường dẫn ra ngoài thôn.

      Bà Tứ được mấy ngày, nhưng ngày nào đúng giờ này, Trường Sinh cũng đến đây chờ. vài lần nhưng thấy vô dụng nên cũng mặc kệ , ngày ngày tới đây ngồi cùng . Mấy ngày đầu sao nhưng trời càng lúc càng lạnh thế này, lạnh đến mức khiến chóp mũi đỏ ửng lên, nước mũi chảy ròng ròng, khiến chịu nổi.

      Hà Hoa dịch sát vào bên cạnh Trường Sinh, dựa vào người , muốn mình ấm áp hơn chút. Trường Sinh nghiêng đầu nhìn , cầm tay , lặng lẽ cuộn vào trong tay áo mình.

      Trong tay áo Trường Sinh rất ấm áp, Hà Hoa luồn luồn tay vào trong, cố ý dùng bàn tay lạnh lẽo của mình nắm lấy cổ tay ấm hầm hập của , chọc : “Lạnh ?”

      Trường Sinh lắc đầu, Hà Hoa cong cong khóe miệng cười, càng nhích lại gần bên .

      Hai người ngồi co ro vào góc, lâu sau, chợt nghe thấy bên ngoài thôn có tiếng chuyện, Hà Hoa rướn cổ nhìn ra cửa thôn, thấy mấy thư sinh trẻ tuổi vừa cười vừa về phía này. Người đầu là Tôn Hành Chu, theo bản năng, vội rút tay ra khỏi tay áo Trường Sinh, rồi ngồi xích sang bên.

      Trường Sinh cúi đầu nhìn tay áo mình, lại nghiêng đầu nhìn nhìn Hà Hoa, lời nào.

      lâu sau, đám người của Tôn Hành Chu vào thôn, lập tức thấy Hà Hoa và Trường Sinh. Tôn Hành Chu hơi giật mình, bước tới trước mặt cười : “Đại ca, đại tẩu sao lại ngồi ở đây?”

      Hà Hoa vội đứng dậy : “Ngồi trong nhà cũng có gì làm nên ra ngoài hít thở khí.”

      Tôn Hành Chu nhìn thoáng qua Trường Sinh, rồi lại nhìn Hà Hoa khẽ cười : “Trời đông giá rét, cẩn thận bị cảm lạnh.”

      Hà Hoa hơi bối rối : “Về ngay thôi mà…” xong lại bất giác đưa mắt nhìn mấy thư sinh phía sau Tôn Hành Chu, bọn họ đều là những con người nhã nhặn, vừa thấy nhìn qua liền gật đầu mỉm cười với .

      Tôn Hành Chu nghiêng người giới thiệu: “Đây là mấy người bạn trong thành của đệ, biết đệ dạy thay ở đây nên mới tụ họp với nhau.” xong lại nhìn mấy người bạn của y : “Vị này là Hoắc đại tẩu ta vẫn thường nhắc tới, mấy ngày nay nhờ tẩu ấy giúp đỡ rất nhiều.”

      Y mới vừa xong, liền có thư sinh cao gầy bước về phía Hà Hoa chào hỏi: “Chào Hoắc đại tẩu, Hành Chu bây giờ chỉ có mình, bọn đệ thể giúp đỡ hàng ngày, phiền tẩu quan tâm nhiều đến huynh ấy.”

      Đời này Hà Hoa chưa từng gặp nhiều thư sinh nhã nhặn như vậy, chợt cảm thấy hơi căng thẳng, lắp ba lắp bắp: “, có gì… Chuyện …”

      Tôn Hành Chu chợt nhớ tới bên cạnh còn có Trường Sinh, vội vàng nhìn mọi người giới thiệu: “Vị này là Hoắc đại ca, bạn của thầy Chu.”

      Mọi người quay sang chào hỏi Trường Sinh yên lặng ngồi bên cạnh, Trường Sinh cúi đầu hoàn toàn để ý tới.

      Hà Hoa cực kỳ xấu hổ, hai gò má hơi ửng đỏ, cũng may Tôn Hành Chu chuyển sang chuyện khác đúng lúc, nhìn : “Đệ còn định lát nữa tìm tẩu, có chút chuyện muốn làm phiền tẩu. Đệ và mấy người bạn có mua chút rượu và thức ăn trong thành, tính tối nay mọi người tụ tập bữa, nhưng trong nhà đệ còn ít củi quá, đệ muốn mượn tẩu ít củi để dùng. Bây giờ gặp được tẩu ở đây, chi bằng tẩu và Hoắc đại ca đến chỗ đệ ăn cơm chiều, coi như đệ mượn hoa hiến phật, cảm ơn hai người thường ngày giúp đỡ đệ.”

      Hà Hoa vội : “Thôi cần đâu, mọi người ăn , ta có nấu cơm ở nhà rồi, lát nữa ta bảo Trường Sinh đưa củi qua cho mọi người.”

      Tôn Hành Chu cũng mời mọc thêm nữa, tiếng cảm ơn với Hà Hoa rồi dẫn bạn bè rời .

      Buổi tối, lúc Hà Hoa và Trường Sinh trở về nhà, vào sân Hà Hoa liền xếp bó củi bảo Trường Sinh vác qua cho Tôn Hành Chu. Trường Sinh làm ra vẻ rất nghe lời vào bếp, liền yên tâm vào phòng đốt lò sưởi giường nhưng chỉ trong chốc lát thấy Trường Sinh hai tay trống trơn trở lại, rồi vào buồng trong.

      Hà Hoa theo vào, thấy cởi giày leo lên giường chui vào chăn, liền hỏi: “ phải bảo huynh đưa củi ư, sao lại ?”

      Trường Sinh xoay người đưa lưng về phía , Hà Hoa kéo : “Huynh là đàn ông, trời lạnh như thế này mà để vợ ra ngoài, huynh thương vợ sao?”

      Hà Hoa vốn nghĩ rằng dùng lời bà Tứ phải thương vợ ra dù Trường Sinh có muốn hay cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. ngờ Trường Sinh những làm mà ngược lại còn chui luôn vào chăn cuộn kín người, bất luận gì cũng thèm hé răng. Hà Hoa biết nên làm gì, đành phải tự đến phòng bếp.

      lâu sau, Hà Hoa trở về, hơi tức giận với Trường Sinh nằm trong chăn: “Huynh khóa cửa bếp lại làm gì?!” Nhưng Trường Sinh lên tiếng, vừa kéo mạnh chăn vừa : “Đừng giả ngu với ta, ta đồng ý cho Tôn tiên sinh bó củi, huynh khóa cửa lại là có ý gì?! Trước khi , thầy Chu dặn, chúng ta giúp đỡ thầy Tôn, bó củi có là gì chứ, ta nhìn ra huynh là người keo kiệt như vậy?! Mau đưa chìa khóa đây!”

      Hà Hoa lúc lâu, Trường Sinh dường như nhất quyết thèm để ý tới , nằm trong chăn thèm ừ hử tiếng. Hà Hoa tức giận nhưng làm sao được, đành phải quay ra phòng ngoài nhặt những cây củi dùng để đốt lò sưởi, cột chúng lại thành rồi hướng vào trong phòng lớn tiếng : “Huynh mở cửa cho ta có phải ? Vậy tối nay nằm giường lạnh luôn !” xong liền ôm bó củi bước ra, đến cửa sân quay đầu nhìn lại, thấy cửa sổ phòng he hé mở, Trường Sinh nằm sấp nhìn ra ngoài, thấy quay đầu nhìn lập tức đóng cửa sổ lại.

      “Đồ quỷ keo kiệt!” Hà Hoa trừng mắt nhìn vào phòng rồi xoay người mất.

      Hà Hoa thẳng đến chỗ Tôn Hành Chu, nghe thấy trong sân có tiếng cười vô cùng náo nhiệt, ngại vào, chỉ gõ cửa đưa bó củi cho Tôn Hành Chu. Tôn Hành Chu cảm ơn , y trong phòng có mấy người đàn ông tiện mời vào, chỉ xin chờ lát rồi trở về phòng, lát sau y ra, cầm thứ đưa tới trước mặt Hà Hoa. Hà Hoa nhìn thấy đó là hộp son .

      Tôn Hành Chu : “Hôm qua tuy tẩu cần nhưng đệ vẫn muốn làm gì đó để biểu đạt tâm ý của mình. Cũng biết tẩu thích cái gì, đệ nghĩ phụ nữ ai cũng thích những thứ như son phấn nên tự ý mua, mong tẩu chê.”

      Hà Hoa chợt cảm thấy bối rối, nếu là thứ gì khác nhất định từ chối ngay lập tức, nhưng nhìn hộp son này có chút do dự. chưa bao giờ có thứ này, em út Đào Hoa của hộp, là của chồng nó mua cho mỗi khi vào thành bán đồ, mỗi lần em về nhà đều thoa lên khiến hai má hồng hào, đôi môi đỏ thắm nhìn vô cùng xinh đẹp. Trong lòng rất thích rất hâm mộ, thầm nghĩ, chờ gả lấy chồng cũng muốn chồng mua cho, mua loại còn đỏ hơn của Đào Hoa nữa.

      Hà Hoa hơi dao động, đúng là rất muốn có hộp, nhưng có chồng nên nhận những thứ do người đàn ông khác tặng… Nhất là những thứ như thế này…

      do dự muốn mở miệng từ chối, Tôn Hành Chu lên tiếng trước, chỉ : “Cũng phải thứ gì đáng giá, đại tẩu hãy nhận , cứ xem như đệ dùng nó đổi lấy củi , nếu tính ra nó cũng chẳng bằng công sức mấy ngày nay tẩu và Hoắc đại ca giúp đệ… Đệ suy nghĩ rất nhiều, thời gian qua đệ làm phiền tẩu nhiều nhưng cảm tạ trong lòng thoải mái. Bây giờ nếu tẩu nhận thứ này, sau này đệ có chuyện gì khó khăn, cũng rất ngại mở miệng với tẩu.”

      Hà Hoa biết mình nên khéo léo từ chối, nhưng nhìn hộp son này trong lòng lại ngứa ngáy, kìm được bèn đưa tay ra nhận.

      Tôn Hành Chu cười : “ tốt quá.”

      Hà Hoa nhận xong liền hối hận, nhưng nhận rồi khó mở miệng trả lại, do dự biết nên gì.

      Đúng lúc này, chợt nghe bạn bè của Tôn Hành Chu ở trong sân gọi y, Tôn Hành Chu lên tiếng trả lời: “Mọi người ăn trước , ta đưa Hoắc đại tẩu về.”

      Hà Hoa vội : “ cần, thầy vào nhà , ta tự về được rồi.”

      Tôn Hành Chu : “Cũng trễ rồi, tuy là thôn nhà mình, nhưng tẩu là phụ nữ nên cũng an toàn. Nếu đường về tẩu xảy ra chuyện gì bảo đệ phải làm sao đây? Cũng biết nên ăn thế nào với Hoắc đại ca và thầy Chu?”

      Hà Hoa tính tiếp, Tôn Hành Chu quay người đóng cửa sân lại. Hà Hoa thể từ chối, đành để Tôn Hành Chu đưa về.

      đường về hai người ai gì, Hà Hoa cảm thấy mình giống như tên trộm, trong lòng rất căng thẳng. Mỗi lần bên đường có tiếng động gì, đều nghĩ là có người, thiếu chút nữa tim cũng muốn nhảy ra ngoài, chỉ sợ người khác nhìn thấy đêm hôm khuya khoắt mà còn dạo với người đàn ông khác trong thôn. Lúc đến cửa nhà, lòng bàn tay Hà Hoa đầy mồ hôi, căng thẳng lo lắng nhìn Tôn Hành Chu : “Cám ơn thầy, thầy mau trở về , đừng để bạn thầy chờ lâu.”

      Tôn Hành Chu cười : “Tiễn người phải tiễn đến cùng, để đệ nhìn tẩu vào trong, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.”

      Ngực Hà Hoa đập bịch bịch mấy cái, cũng dám nhiều lời với y, mím môi bước vào sân.

      Trong phòng, Trường Sinh ghé mắt bên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Hà Hoa vào sân, vội vàng đóng cửa sổ lại chui vào chăn.

      Hà Hoa hơi ngẩn ngơ, hoàn toàn nghe thấy tiếng động đó, lúc vào phòng thấy Trường Sinh chui vào trong túi ngủ, kêu mấy tiếng cũng trả lời, chắc là ngủ rồi. lặng lẽ cầm chiếc gương đồng bàn ra gian ngoài, thắp đèn lên, lấy hộp son trong ngực áo ra, dùng đầu ngón tay quét ít lên hai má, cầm gương đến trước mặt soi vào.

      Trong gương là nương hai má đỏ bừng, nhìn rất lạ được tự nhiên, dáng dấp kém xa khuôn mặt ửng hồng của Đào Hoa…

      nghĩ chắc là vì tô son môi, liền lấy ít son thoa lên môi, rồi lại soi.

      Nhưng nhìn càng kỳ lạ hơn… Thấy thế nào lại giống như thím Trương ở thôn bên hóa trang lúc lên sân khấu diễn tuồng…

      Hà Hoa hơi chán nản, nghĩ rằng chắc là mình đẹp bằng Đào Hoa. lấy khăn ướt lau sạch, lại đem gương ra soi, ra khuôn mặt bình thường là dễ nhìn nhất, nghĩ có lẽ cả đời này chẳng thể nào xinh đẹp rực rỡ được.

      thở dài, đậy hộp son lại, trở về phòng cất nó vào ngăn tủ, rồi bước đến trước mặt Trường Sinh vỗ vỗ mấy cái, giọng : “Trường Sinh, huynh đưa chìa khóa bếp cho ta, ta lấy ít củi đốt lò sưởi.”

      Trường Sinh trả lời, Hà Hoa lại gọi vài tiếng, vẫn có phản ứng gì.

      Hà Hoa biết Trường Sinh phải nghe thấy mà có lẽ tức giận. Nếu lúc đầu vì chuyện đưa bó củi mà Trường Sinh cố tình gây với cũng coi như hợp tình hợp lý. Nhưng bây giờ cảm thấy chột dạ cách khó hiểu, thấy cố tình để ý tới , cũng tiện lớn tiếng như mọi khi với , chỉ đành ngượng ngùng cởi quần áo lên giường ngủ.

      Hết chương 18

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19





      Hà Hoa hơi mơ hồ, biết vì sao mình lại đứng mình ở cửa thôn, cảm thấy hình như mình đợi ai đó, nhưng cũng biết là chờ ai, cứ đứng lặng lẽ như vậy. Trong chốc lát, mơ màng nhìn thấy người chạy từ trong thôn tới, chính là Tôn Hành Chu. Y ôm bọc đồ lớn mặt mày hớn hở, chạy đến trước mặt nắm chặt tay , : “Chuẩn bị đồ hết chưa? Chúng ta thôi.”

      Hà Hoa ngây ra lúc, phát trong lòng mình bỗng nhiên có cái bọc , ràng vừa nãy hề có. lờ mờ nhận ra tình huống này, giống như và Tôn Hành Chu hẹn nhau bỏ trốn, ôm bọc đồ, mơ mơ hồ hồ : “Xong rồi…”

      Tôn Hành Chu rất vui vẻ, kéo tay chạy ra ngoài thôn, tự chủ được cứ thế chạy theo y.

      Đột nhiên phía sau có người lớn tiếng gọi : “Hà Hoa!”

      sợ tới mức giật mình, quay người lại, thôn làng trở nên mờ mịt, xung quanh biến thành vùng đất phía sau núi, nơi và Trường Sinh khai hoang. Trường Sinh đứng ngay bãi đất trống bên sườn núi nhìn .

      như dự cảm được chuyện chẳng lành sắp xảy ra, lo lắng nhìn gọi lớn: “Trường Sinh! Huynh về nhà !”

      Trường Sinh trả lời, vẫn ngây ngốc nhìn như vậy, vẻ mặt đầy tủi thân.

      Tôn Hành Chu phía sau túm lấy cánh tay , thúc giục: “ thôi, mặc kệ , lát nữa bà nội đến tìm .”

      Hà Hoa do dự quay người, nhưng mới vừa được lúc lại nghe thấy tiếng Trường Sinh gọi từ phía sau, quay đầu lại lần nữa, nhưng thấy mở miệng, mà vẫn đứng thẳng tắp ở đó nhìn .

      “Trường Sinh! Mau về nhà !” lo lắng lại kêu lên, vừa mới dứt lời, đột nhiên đất rung núi chuyển, những hòn đá lớn từ đỉnh núi ở đằng sau điên cuồng lăn xuống chỗ Trường Sinh.

      “Trường Sinh! Chạy mau! Chạy mau! Trường Sinh! A!” gào lên như xé nát tim gan, nhưng thể thốt nên lời, Trường Sinh cứ ngơ ngác đứng như vậy, bị vô số tảng đá lớn lăn xuống chôn vùi.



      Hà Hoa bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, há miệng thở hổn hển, lúc sau mới mới hoàn hồn lại, nghiêng đầu nhìn Trường Sinh, ngủ rất ngon lành.

      nhàng thở ra, trong lòng khó chịu vô cùng, tim đập ầm ầm ngừng. xốc chăn lên, kéo hết chăn đệm đến nằm bên cạnh Trường Sinh, trở người nhìn chằm chằm, nhích sát lại gần hơn. Nhưng dường như cảm thấy vẫn chưa yên lòng, cuối cùng xốc chăn của Trường Sinh lên chui vào, ôm chặt lấy .

      Như vậy là tốt rồi, ai chạy được… ai chạy được…

      Trường Sinh bị Hà Hoa làm thức giấc, mơ mơ màng màng : “Sao vậy?”

      Hà Hoa trả lời, chỉ càng ra sức ôm lấy . giờ thầm nghĩ muốn ôm , càng chặt càng tốt, tốt nhất là có sợi dây thừng trói hai người bọn họ lại với nhau, có chết cũng chết chung.

      Giấc mơ kỳ lạ vừa rồi như đôi tay mở tung hết mọi thứ trong lòng , từ trong đó bay ra rất nhiều thứ hỗn độn và dơ bẩn, thể lấn át được. vừa sợ hãi lại vừa tức giận, cảm thấy mình là loại người giống mụ góa Trần, thậm chí còn bằng mụ ấy, dù sao chồng mụ ta chết nhiều năm, mà Trường Sinh của vẫn sống sờ sờ ra đó.

      “Trường Sinh…” Hà Hoa ngẩng đầu nhìn Trường Sinh, giọng hơi run run: “Để ta làm vợ huynh , vợ thực …”

      Trường Sinh : “ là vợ ta.”

      Hà Hoa : “Chưa phải, giờ ta làm người vợ của huynh, ngủ cùng huynh, sinh con cho huynh!”

      Vẻ mặt Trường Sinh mơ màng, nhìn Hà Hoa chằm chằm trong chốc lát, cái hiểu cái : “Ừ, sinh .”

      Hà Hoa biết Trường Sinh vốn hiểu những chuyện này, nhưng nghĩ nhiều như vậy, đoán trong lòng xuất những thứ lộn xộn đó là vì và Trường Sinh chưa phải là vợ chồng thực . Đợi đến khi là vợ chồng thực rồi cái gì cũng tốt, suy nghĩ lung tung nữa, giống như mẹ của , bất luận là vất vả hay là tủi thân, cũng lòng dạ với người đàn ông của mình. Chuyện gì cũng vì muốn tốt cho , thực vững lòng sống với cả đời.

      Hà Hoa ngồi dậy, cởi từng lớp áo quần ra, coi như trước mặt Trường Sinh hề có chút ngại ngùng của con nữa. Bây giờ phải làm chuyện rất thiêng liêng, gả cho người đàn ông, làm người phụ nữ của người đó, từ trong ra ngoài, hoàn toàn là người phụ nữ của người ta.

      Hà Hoa quay lưng lại cởi nốt lớp áo quần cuối cùng người xuống rồi quay người lại. Trường Sinh vẫn nhìn chằm chằm, ánh mắt tự nhiên chậm rãi lướt từ mặt xuống phía dưới, dừng lại ở trước ngực của . Ánh mắt của thực thản nhiên, có chút ngượng ngùng, chứa dục vọng hèn mọn, chỉ là ánh mắt kinh ngạc, mơ màng đơn thuần.

      Hà Hoa đợi Trường Sinh có phản ứng gì, cũng cho mình thời gian tự hỏi lòng, lập tức nhào về phía trước, nằm người Trường Sinh, thân mình cứng đờ, hình như là bị sợ hãi.

      lần mò kiếm tay , đặt lên lưng mình, đặt xong tay rồi tay khác… Sau đó… cũng biết nên làm gì nữa, cứ trần trụi nằm người Trường Sinh như vậy.

      lúc lâu sau, cảm thấy cánh tay của đặt lưng mình khẽ nhúc nhích, chỉ có điều đầu ngón tay trượt xuống rất , giống như là thử cử động. Như để đáp lại, hơi nghiêng đầu, khẽ cắn nơi cổ chút, co rụt lại theo bản năng, lại hôn cái, né tránh, tay đặt người chậm rãi xòe ra, bàn tay nghiêm túc xoa lưng, hơi thở bắt đầu hơi dồn dập.

      Mặc dù Trường Sinh hiểu lắm chuyện nam nữ, nhưng người đàn ông bình thường. Hà Hoa cảm thấy ràng vật đàn ông bên dưới lớp quần của từ từ có phản ứng. chống người dậy, Trường Sinh hoàn toàn bị tình cảnh tại làm cho sợ đến ngây người, vẫn nhúc nhích, chỉ mở to hai mắt nhìn trừng trừng, ngực nhấp nhô lên xuống.

      Hà Hoa hé miệng, quay lại tháo dây lưng của , rồi kéo quần xuống dưới, vật nọ của lập tức xuất , dựng thẳng đứng. Mặt Hà Hoa nóng bừng chịu nổi, căn bản dám nhìn về chỗ ấy, chỉ quay người lại dịch về phía sau, nâng đùi lên.

      Hà Hoa ngồi người Trường Sinh, có lẽ là vì căng thẳng, hai đầu gối quỳ xuống chịu nổi sức nặng run lên nhè , xoay mông ngồi xuống vật ấy của Trường Sinh, chỉ mới dùng sức chút nó trở nên trơn nhẵn. trán Hà Hoa rịn mồ hôi, hơi ngả người về phía trước, xoay tay lại chống đỡ, bận rộn lúc lâu cuối cùng cũng tìm được cách, cắn răng ngồi xuống.

      Chuyện vợ chồng nên làm thế nào, mặc dù lờ mờ hiểu biết chút ít, nhưng cũng chỉ là nương hề có chút kinh nghiệm. giống như hiến tế, đem mình hiến cho Trường Sinh, trong lòng chỉ có căng thẳng, bản thân khô khan vẫn chưa được nửa phần trơn mượt cứng rắn ngồi xuống, thể nào đau được, đó là chưa đến vẫn là trinh nữ. Vật đó của Trường Sinh mới vừa chen vào thân thể chút, hai người đều chịu nổi cùng kêu lên, Hà Hoa ngừng lại, trán đổ đầy mồ hôi.

      biết lần đầu lúc nào cũng đau, ngừng trong chốc lát chuẩn bị đủ thứ rồi lại ngồi xuống, nhưng cái cảm giác đau đớn này, tựa như muốn xé đôi cả cơ thể , tuy là quyết tâm nhưng cũng làm nổi nữa.

      tựa như tướng quân dũng mãnh sợ thứ gì, mình xâm nhập, đấu tranh dũng, gặp binh giết binh, gặp tướng giết tướng, nhưng đến khi gặp được chủ soái quân địch, lại lập tức tan binh rã tướng, nhanh chóng ngã ngựa, giống như tướng bại trận sợ hãi bỏ trốn, ỉu xìu trượt từ người Trường Sinh xuống.

      chui vào trong chăn, nằm sấp giường vùi đầu vào hai tay, hề có dấu hiệu khóc lóc, cũng gì chuyện mình lâm trận bỏ chạy, hoặc là vì vừa mới chấm dứt hành vi điên cuồng đáng xấu hổ này, hay là suy nghĩ cẩn thận lý do tại sao mình lại có hành động như thế.

      Những đè nén trong lòng tạm thời trào ra theo nước mắt nên cũng giảm bớt chút, Hà Hoa nghe thấy thanh khẽ khàng của Trường Sinh bên ngoài chăn, hít hít mũi, lau nước mắt chui ra ngoài.

      Trường Sinh vẫn nằm thẳng tắp như vậy, vẻ mặt rất là khó chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dục vọng dâng trào vẫn dựng thẳng đứng của mình.

      Hà Hoa biết nên làm gì bây giờ, lúc này cạn sạch khí thế, bây giờ bảo giống như vừa mới rồi biết sợ hãi cứ thế ngồi xuống. làm được, chuyện này là họa do gây ra, cũng thể bỏ mặc để ý tới Trường Sinh, để tự khóc lóc mình được.

      nhìn thoáng qua chỗ ấy, lại quay sang nhìn Trường Sinh, rụt rè nhưng hề lo lắng giọng : “Huynh… Tự mình làm …”

      Trường Sinh trả lời, chỉ lẩm bẩm mấy tiếng.

      biết có thể dùng tay để làm việc này. Lúc vẫn còn là tiểu nương, ngày nào cũng dẫn Hạnh Hoa cùng Đào Hoa cắt cỏ, có lần nhìn thấy gã tuột nửa quần trong xuống, để vật ấy ra ngoài, đầu còn tiết ra thứ gì đó trắng trắng. Ba người bọn họ lúc đó chỉ là những bé con hiểu chuyện, chỉ đứng đó tò mò trừng mắt nhìn, gã đàn ông kia liền nhếch miệng cười với họ. Sau khi về nhà ba chị em xem đây là chuyện rất hay ho, rất mới mẻ đem kể cho mẹ nghe, mẹ họ đỏ mặt mắng gã đàn ông kia, với mấy chị em gã đó phải người tốt, sau này phải tránh xa ra. Những lần sau, lại gặp gã đàn ông kia, liền bảo Hạnh Hoa, Đào Hoa chạy trước, còn mình cầm tảng đá lớn ném gã, sau đó quay đầu bỏ chạy. Sau khi trưởng thành, những em trước sau đều được gả cho người, mặc dù vẫn là chưa chồng, nhưng lúc mọi người tán gẫu cũng kiêng dè gì, cho nên mới biết chuyện này.

      Lúc này thấy Trường Sinh trừng mắt nhìn vật ấy của mình, bộ dạng vừa kinh ngạc vừa khó chịu, nghĩ rằng có lẽ biết cách. Họa do mình gây ra phải do mình chịu trách nhiệm, khoác chăn quỳ xuống bên cạnh Trường Sinh, đưa tay cầm vật nọ. Thân mình Trường Sinh khẽ run lên, ngờ vật ấy như lớn thêm vài phần, Hà Hoa sợ tới mức phải rụt tay về, ngẩn người ra, rồi lại cẩn thận cầm lấy, nhớ lại tình huống từng gặp.

      “Ưm, ưm…” Trong cổ Trường Sinh phát ra những tiếng rên rỉ làm cho Hà Hoa cảm thấy dường như có tác dụng, liền tiếp tục dùng cách này nhiều lần, cho đến khi đỉnh đầu của vật nọ tiết ra chút chất lỏng, đợi Hà Hoa kịp phản ứng, Trường Sinh lập tức phóng ra ngoài, dòng chất lỏng nóng hổi bắn đầy tay Hà Hoa.

      Chân tay Hà Hoa luống cuống vừa hoang mang vừa lúng túng chùi hết xuống áo gối, còn Trường Sinh vừa mới trải qua lần đầu tiên, nằm ngửa mặt giường, trừng mắt há hốc miệng thở hổn hển.

      Hà Hoa rửa sạch tay và quần trong của Trường Sinh, cảm xúc phức tạp dường như tuôn hết ra ngoài. chỉ cảm thấy cả người như vừa trải qua trận chiến vô cùng mệt mỏi, thở phào cái, đắp chăn nằm xuống bên cạnh Trường Sinh.

      Tuy rằng lúc lâm trận kiên trì đến cùng, nhưng trong tâm khảm của lại cảm thấy là người phụ nữ của Trường Sinh. nghiêng người cẩn thận nhìn , nhìn hàng lông mi của , nhìn sóng mũi , nhìn bờ môi của . vẫn nằm thẳng đơ trừng mắt nhìn lên nóc nhà, có lẽ còn chưa hoàn hồn sau khi trải qua chuyện vừa rồi.

      Hà Hoa dán sát thân mình trần trụi lên người Trường Sinh, đầu gối lên vai , nằm trong chăn cầm tay , nhắm mắt lại, vừa lẩm nhẩm thào khẽ gọi: “Trường Sinh… Trường Sinh…”

      Hà Hoa thầm gọi tên rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ, Trường Sinh cũng giống như từ từ lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn Hà Hoa gối lên vai mình, ngạc nhiên trong chốc lát, rồi lại đưa tay kéo chăn, phủ lên bả vai lộ ra bên ngoài của .

      Hết chương 19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :