1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chàng Mù Em Yêu Anh - Mộc Phù Sinh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 13: bao giờ rời xa
       

      4


      Tuy như vậy nhưng Tiểu Kiệt vẫn bám dính lấyTang Vô Yên như kẹo kéo. Chỉ cần nhìn thấy Tang Vô Yên là nhất quyết chịu , đến lần là khóc trận.



      vốn thích trẻ con lắm, nhưng biết tại sao lại đặc biệt thích Tiểu Kiệt. Dù nó được năm tuổi nhưng về nhiều mặt vẫn như đứa trẻ hai, ba tuổi, nghe lời như trước, càng ngày càng nghịch.



      Trong góc vườn có hồ cá. Cái hồ rất nông, chắc chỉ sâu khoảng ba mươi phân, trong đó có mấy chục con cá cảnh. Nuôi lâu ngày, chúng sợ người chút nào. Có lúc nghe thấy tiếng người chuyện liền tưởng sắp cho chúng ăn, cả đám chen chúc ngoi lên.



      Tô Niệm Cầm thích cá.



      hay cho chúng ăn, có lúc khẽ thò tay xuống nước, lũ cá sợ, ngược lại còn tưởng là thức ăn mới bèn vây lại cắn ngón tay , buồn buồn, làm bật cười.



      Tang Vô Yên biết Tô Niệm Cầm rất qúy lũ cá đó.



      buổi chiều nọ, Tiểu Kiệt chạy ra vườn chơi. Tang Vô Yên tìm thằng bé, vừa ra khỏi cửa trợn mắt. Lũ cá bị Tiểu Kiệt dùng vợt vớt lên bờ, biết để bao lâu rồi, chúng nằm im động đậy.“Dạ”. Thằng bé ngẩng đầu lên đáp, vẫn tiếp tục vớt đám cá tháo chạy kia.



      Lúc đó chỉ cảm thấy giận, liền kéo thằng bé dậy sau đó phát vào mông nó hai cái.



      Tiểu Kiệt khóc “òa” lên.



      Tang Vô Yên liền thấy hối hận, lại ôm nó vào lòng: “ khóc khóc, Tiểu Kiệt khóc”.



      “Em chỉ thấy lũ cá ở trong nước nghển đầu lên có vẻ khó thở, muốn ra ngoài, em liền vớt chúng ra phơi lúc rồi lại thả vào”. Tiểu Kiệt nước mắt nước mũi tèm lem nghẹn ngào giải thích.



      Tang Vô Yên xoa đầu thằng bé, bế nó lên.



      Thằng bé vùi đầu vào lòng , lau khô nước mắt với vẻ đau lòng: “Chị Vô Yên, em chị như thế, vừa nãy sao chị nỡ đánh em?”.



      lúc sau, Tang Vô Yên với Tiểu Kiệt: “Đợi Niệm Cầm về, em phải ngoan ngoãn nhận lỗi với ấy, nếu ấy mà nổi giận cả nhà chẳng ai can được đâu, chưa biết chừng còn đánh cả chị nữa”.trước mặt nghiêm túc kể lại lỗi lầm hồi chiều, bộ dạng ấm ức ghê lắm, tiếc là dám khóc trước mặt Tô Niệm Cầm, cứ cố nín khóc mãi.



      Nghe xong, Tô Niệm Cầm giận , chỉ : “Chết rồi thôi, sau này đừng làm những chuyện ngốc nghếch vậy nữa”.



      Thấy Tô Niệm Cầm thế, thần kinh căng như dây đàn cả buổi chiều của thằng bé cuối cùng cũng giãn ra, nó ôm lấy chân Tô Niệm Cầm lại ri rỉ khóc.



      Tô Niệm Cầm cau mày, bế Tiểu Kiệt lên: “ phải bảo, em là đàn ông, được khóc sao?”.



      Tiểu Kiệt lập tức nén khóc ra tiếng, sau đó sụt sịt : “Tiểu Kiệt khóc nữa”.



      Thấy bộ dạng ấm ức của nó, Tang Vô Yên bật cười, bóc cái kẹo cho nó ăn. Miệng nó ngậm kẹo, vừa khóc nước mũi chảy ra, nước dãi cũng chảy ra, đột nhiên chợt nghĩ ra điều gì, nó ôm cổ Tô Niệm Cầm, chu môi thơm “chụt” vào má cái: “Cảm ơn ”.



      Thơm xong, thằng bé bôi hết nước đường, nước mũi, nước dãi, nước mắt lên mặt Tô Niệm Cầm.



      Sắc mặt Tô Niệm Cầm liền chuyển từ đen sang xanh rồi từ xanh sang trắng, cuối cùng trở lại với màu đen, anhnghiêm mặt : “Nhóc con!”. hề có vẻ giận dừ.



      Khi Tiểu Kiệt chạy chơi, Tô Niệm Cầm cầm chiếc khăn ướt Tang Vô Yên đưa, hỏi: “Lúc nãy em đánh nó hả?”.



      “Giận quá liền phát vào mông nó hai cái”.



      “Sau này lúc giận đừng đánh trẻ con, nó hiểu là được rồi. Nếu muốn đánh , cũng đợi hết giận rồi đánh, tránh tức giận đánh nặng tay quá”. khẽ .



      Tang Vô Yên gật đầu, mỉm cười. luôn tưởng thích trẻ con, hóa ra hoàn toàn phải vậy.



      Lúc ngủ, Tang Vô Yên nằm trong lòng hỏi: “ bảo chúng mình sinh con hay con trai?”.



      “Đều được”.



      thích con hay con trai?”.



      “Con ”. đáp chút do dự.



      “Tại sao?”.



      “Con trai có gì hay, cứ như Tiểu Kiệt ấy, lớn lên chỉ biết tranh mẹ nó với ”.



      “Con tranh à?”.nhất thế giới này”. Lúc điều đó, mắt sáng long lanh, thần sắc vô cùng dịu dàng và hạnh phúc.



      “Thế con bị chiều đến biết trời cao đất dày là gì, ai dám rước nó đâu”.



      “Thế càng tốt, nó ở với được rồi, lấy ai. nuôi nó cả đời”.



      Sau chuyện đó lâu, Tang Vô Yên cảm thấy cơ thể có gì khác thường. Lúc đó Tô Niệm Cầm công tác ở Hồng Kông. mình tới bệnh viện phụ sản kiểm tra, lúc nhận kết quả tâm trạng có hơi khác thường.



      từng nghĩ tới việc có con, nhưng luôn cảm thấy hình như bản thân mình cũng chưa lớn, nuôi con thế nào đây.



      Lí Lộ Lộ : “Bảo cậu có tình thương, cậu khá là tốt bụng. Bảo cậu có tình thương, sao cậu lại trẻ con như vậy”.



      Dù là Tiểu Kiệt hay những đứa trẻ khác, phần lớn trẻ em mà tiếp xúc đều được mấy tuổi, có khả năng làm việc tự lập, hoàn toàn khác với trẻ sơ sinh. chưa bao giờ có hứng thú với trẻ sơ sinh, luôn cảm thấy chúng là những động vật thân mềm chỉ biết nước miếng, nướcmũi.



      Lúc con của Hứa Tây chưa tròn nửa tuổi còn dám bế nó.



      Sau khi và Tô Niệm Cầm cưới nhau, lúc đầu luôn nhắc tránh thai. Sau này mấy lần quên bước đó cũng có bầu, dần dần cũng yên tâm, gần như lơ là việc tránh thai. Cho tới ngày hôm nay cầm kết quả kiểm tra.



      Trước cổng bệnh viện, thai phụ về phía , bụng chị ấy to khủng khiếp, hai chân cũng sưng phù lên. Thông thường thấy cảnh này Tang Vô Yên đều tránh xa. Mấy tháng cuối thai kì của Hứa Tây, dám đến gặp ấy. Nhưng lần này cứ đứng ngẩn ra nhìn chị ấy tới.



      Nghĩ hồi linh tinh vớ vẩn, biết bấu víu vào đâu, cuối cùng vẫn gọi điện cho Tô Niệm Cầm.



      ấy họp ạ”. Tiểu Tần nghe máy.



      “Ừ. Vậy lát nữa tôi gọi lại nhé”.



      Tang Vô Yên đường nhận được điện thoại Tô Niệm Cầm gọi lại. đồ xe vào lề đường rồi mới bắt máy.



      “Sao thế?”. hỏi. trong giờ làm việc. Vì vậy gọi điện như vậy chắc chắn là có chuyện gì nên liền gọi lại.



      “Niệm Cầm”. Tang Vô Yên gọi .



      “Ừ? Có chuyện gì vậy?”. đáp.



      “Bác sĩ , em có bầu rồi”. chậm rãi .



      Đầu bên kia điện thoại sững lại chút rồi thấy hỏi: “ á?”.



      “Được năm tuần rồi”. .



      nghe thấy tiếng cười: “ về ngay”. Giọng giấu nổi niềm vui.



      phải ngày mai còn có việc sao?”.



      ra sân bay ngay đây, về luôn. Em ở đâu đấy?”.



      “Em lái xe về nhà”.



      “Đừng lái nữa, dừng xe ở đó , cho người đến đón em”.



      Buổi tối, Tô Niệm Cầm lao về nhà, vừa vào cửa liền hỏi: “Bà xã và con đâu?”.



      “Con vẫn còn là hạt đồ thôi”. Tang Vô Yên lắc đầu .

      “Ke cả có là hạt đồ cũng là hạt đỗ đặc biệt”. ngồi xuống, áp tai vào bụng . ràng hề nghe thấy gì nhưng vẫn làm vậy, còn nghe rất lâu.



      tươi cười ngẩng đầu lên : “Chúng mình có con rồi”.



      Mắt sáng lấp lánh, đôi mắt như tỏa ra ánh sáng dịu dàng, lông mày nhướn lên, khóe miệng cong hết cỡ. Vẻ mặt đó đáng chết được.



      Tình cảm của Tô Niệm Cầm đánh động lòng , Tang Vô Yên cảm thấy tất cả do dự và bất an trước đó đều trở nên nhạt nhòa.



      thực rất thích trẻ con.



      Cũng từ ngày hôm đó, Tô Niệm Cầm còn kiên quyết bắt làm theo trình tự đóng cửa mở cửa đó nữa.



      Tang Vô Yên báo cáo tình hình với Triệu Minh.



      ấy : “ ấy bắt đầu có cảm giác an toàn với cuộc hôn nhân của hai người rồi”.



      Tang Vô Yên hỏi: “Tại sao lại đột nhiên biến mất như vậy?”.



      Triệu Minh : “Có lẽ là vì đứa con”.Triệu Minh gật đầu: “Đứa con vừa xuất liền khiến ấy cảm thấy mình chỉ là người chồng mà còn là người cha nữa. Hai tầng trách nhiệm đó làm kiên cố cuộc hôn nhân của hai người, làm tăng cảm giác an toàn của ấy, nên cần dùng những thứ ở thế giới bên ngoài để khẳng định bản thân nữa”.



      Hóa ra đứa con lại có ý nghĩa quan trọng với đến thế. Tang Vô Yên cũng bắt đầu trở nên cẩn thận.



      Thời gian đó, biểu của Tô Niệm Cầm có thể là dịu dàng như gió xuân. Công ty từ xuống dưới, ai biết ông chủ sắp làm bố, tâm trạng rất tốt.



      “Làm bà bầu có cảm giác thế nào?”. Trình Nhân hỏi.



      “Giống như người vợ bình dân rùng mình biến thành nữ hoàng bệ hạ vậy”. Tang Vô Yên hớn hở đáp.



      “Khoa trương dữ vậy”.



      “Tất nhiên rồi”. Tang Vô Yên ra vẻ tiểu nhân đắc chí.



      được đối đãi còn hơn cả nữ hoàng bệ hạ. Trước kia toàn là nhìn sắc mặt Tô Niệm Cầm, bây giờ nông dân khởi nghĩa thành người chủ. Tô Niệm Cầm gần như gạt hết tất cả các buổi tiếp đãi gặp gỡ đối tác, dành tất cả thời gian ngoài giờ làm việc cho Tang Vô Yên. muốn uống nước ấm, Tô Niệm Cầm chắc chắn bê đến cho nước bỏng tay, bỏng lưỡi, có nhiệt độ cao hơn nhiệt độ cơ thể chút.



      Nếu muốn nghe chuyện Nàng công chúa hạt đậu, dám kể Ông lão đánh cá và con cá vàng.



      “Cậu giỏi hành hạ người khác nhỉ”. Trình Nhân lắc đầu.



      “Ai bảo con ấy hành hạ tớ”.



      Khi cái bầu được tám tháng, hai người khám thai định kì, Tô Niệm Cầm đưa lên xe, nghĩ thế nào lại quay lại tìm bác sĩ, lúc về lời.



      “Niệm Cầm, sao thế?”.



      “Nhỡ đứa bé vừa sinh ra nhìn thấy gì giống sao?”.



      “Bác sĩ gì à?”. Tay Tang Vô Yên run run.



      “Bác sĩ chắc có di truyền hay , mọi chỉ số đều rất bình thường, nhưng lúc ra đời cũng rất bình thường, mấy ngày sau họ mới phát nhìn thấy”.



      áp mặt vào lòng bàn tay . cúi xuống, cọ má vào tóc .



      “Bố mẹ đều khỏe mạnh, có thể thấy phải vấn đề di truyền, vì thế con chúng ta cũng khỏe mạnh”.



      “Ngộ nhỡ sao?”.



      có ngộ nhỡ gì cả”.



      “Nếu ngộ ngỡ sao?”. lại hỏi.



      “Thế cũng sao, con có người bố tốt như vậy, được thương bảo vệ cả đời, phải chịu bất cứ ấm ức nào, còn có gì nuối tiếc đâu?”.



      5


      Tháng chín, bản giải trí của báo “Đô thị buổi sáng”, tờ báo có lượng phát hành khá lớn giật tin hot, nhạc sĩ Nhất Kim, người đột ngột biến mất khỏi giới giải trí chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tô, đồng thời bên cạnh bài báo còn đăng bức ảnh gần đây của Tô Niệm Cầm.



      Bài báo cho biết nhân viên trước kia từng làm việc ở đài phát thanh thành phố A có thể đứng ra làm chứng.



      Tang Vô Yên ngồi ở nhà đọc báo mới biết tin này.Tô Niệm Cầm.

      Di động bận, máy bàn ở phòng làm việc gọi mãi được, có thể tưởng tượng có bao nhiêu cuộc điện thoại gọi vào máy .



      ghét nhất là xuất trước công chúng, cho nên làm việc gì cũng kín đáo, nhưng có nhiều người chịu buông tha cho . vừa gọi gọi lại vào máy di động của , vừa đọc về quá khứ Tô Niệm Cầm luôn cố quên .



      Được ba tháng tuổi liền bị gửi vào trại trẻ mồ côi thành phố C; bảy tuổi mới được nhà họ Tô đón về, trong thời gian đó từng ba lần rời khỏi trại trẻ; năm mười lăm tuổi mẹ mất vì tai nạn máy bay; sau khi trưởng thành làm công việc phiên dịch chữ nổi đồng thời dạy học ở trường khuyết tật, ba năm trước tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình...



      Từng việc bị vô tình vạch ra trước mặt bàn dân thiên hạ, có những việc ngay cả Tang Vô Yên cũng lần đầu được biết. vừa đọc vừa rơm rớm nước mắt, dù gọi bao nhiêu lần nhưng đầu dây bên kia vẫn là tiếng máy bận.



      Bức ảnh báo biết được chụp từ lúc nào, chắc là trong bữa tiệc nào đó, Tô Niệm Cầm ăn mặc rất chỉnh tề, vừa quay đầu lại bị người chụp ảnh chộpđược, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, ánh mắt trống rỗng.



      Lúc này, nghe thấy hình như có tiếng di động vang lên trong phòng ngủ. đặt máy bàn xuống chạy cầm di động.



      Vừa bắt máy, Tô Niệm Cầm vội hỏi: “Vô Yên, điện thoại ở nhà sao cứ bận hoài vậy”.



      Hóa ra họ ngừng gọi vào số máy của nhau.



      “Vô Yên?”. Tô Niệm Cầm lo lắng gọi.



      ổn chứ?”.



      sao”. đáp.



      “Em cũng rất ổn, con rất ngoan, vừa rồi còn lăn vòng trong bụng em”. .



      “Em ở nhà mình à?”.



      “Còn có Trương nữa, ấy vừa chợ về”.



      “Em ở nhà đừng mở cửa, kéo rèm cửa vào, rút dây điện thoại ra. Buổi tối về đón em”. Bây giờ người nhất định phải bảo vệ, nên trở nên kiên cường hơn nhiều.“Đừng lo, làm cho việc này nhanh chóng qua ”. Giọng của chắc nịch khiến người ta tin phục.



      “Em sợ buồn”. Tang Vô Yên .



      “Có em rồi buồn đâu”.



      “Đối với những chuyện qua đó, vốn nên buồn. Càng muốn quay đầu lại càng chứng tỏ sau này chắc chắn rất hạnh phúc”.



      “Vô Yên.. ngập ngừng: “Xin lỗi em”.



      Rất nhiều việc muốn với từ lâu nhưng cứ chần chừ mãi, bây giờ lại để biết theo cách này.



      “Đây là lần đầu tiên xin lỗi em đấy”.



      Tô Niệm Cầm cười ngại ngùng.



      “Niệm Cầm, em mang lại hạnh phúc cho , bù đắp lại tất cả hạnh phúc mà trước kia bỏ lỡ”.



      Nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, Tang Vô Yên cầm điện thoại đứng dậy nhìn, phát biết từ lúc nào bên ngoài hàng rào ít phóng viên, ai cùng thò đầu vào bên trong. liền cảm thấy căng thẳng, vội vàng kéo tất cả rèm cửa lại như lời Tô Niệm Cầm dặn lúc nãy.



      “Được rồi”.



      Người rất nặng nề, chỉ cần cử động chút là thởdốc, lúc làm xong còn quên báo cáo với chồng.



      “Em nhờ Trương khóa hết tất cả các cửa vào”. dặn tiếp.



      ấy nấu bữa trưa trong bếp, làm phiền ấy làm gì. Việc này em làm được, coi như là rèn luyện cơ thể”.



      “Em cẩn thận nhé, hay là em đặt điện thoại xuống trước ”.



      sao, em khỏe lắm”. cười, sau đó lần lượt kiểm tra xem cửa sổ và cửa chính được khóa chặt chưa.



      Tô Niệm Cầm nghe thấy tiếng thở hổn hển trèo cầu thang, sau đó kêu lên tiếng.



      “Sao thế? Vô Yên?”. bật dậy, hoảng hốt hỏi.



      có gì, em cố tình dọa thôi”. hi hi cười.



      Tô Niệm Cầm vốn định gì đó nhưng lại bị người khác cắt ngang, buộc phải cúp máy.



      Tang Vô Yên cúp máy, chầm chậm ngồi xuống bậc cầu thang, xoa xoa eo, lúc nãy cẩn thận va eo vào tay vịn cầu thang, hơi đau, nhưng dám với .



      Sau khi bị loạt các phóng viên báo đài đeo bám, mệt mỏi rã rời. Nếu là trước kia hoàn toàn cóthể lạnh lùng đứng nhìn thèm bận tâm, nhưng bây giờ còn đại diện cả tập đoàn nhà họ Tô. Là người chèo lái, thể làm ra những chuyện gây tổn hại đến hình ảnh tập đoàn được.



      Sắc mặt Tô Niệm Cầm trắng bệch, giọng khan đặc. tựa vào thành ghế, hai tay bóp trán: “Tôi muốn về nhà”.



      “Bên đó có rất nhiều phóng viên và người hâm mộ”. Tiểu Tần lo Tô Niệm Cầm vừa xuất thể thoát thân được, cũng lo cầm cự được.



      “Vô Yên ở nhà, ấy thể có tôi”.



      Tô Niệm Cầm mệt mỏi nhắm mắt lại, thực ra có lúc câu đó gần như có thể biến thành: thể .



      Mọi việc do Tiểu Tần sắp xếp, chiếc xe khác đưa mấy người đón Tang Vô Yên. Sau đó chiếc xe vòng mấy vòng đường cao tốc mới thoát được đeo bám phía sau.



      Hai chiếc xe hẹn trước gặp mặt trong con hẻm yên tĩnh.



      Tang Vô Yên mở cửa xe, nhìn thấy Tô Niệm Cầm nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe.“Niệm Cầm”.



      nghe thấy giọng , vẻ mệt mỏi liền tan biến, khẽ nở nụ cười, giang hai tay ra: “Vô Yên, để ôm em lát”.



      ăn cơm chưa?”. Tang Vô Yên gục trong lòng .



      Tô Niệm Cầm mỉm cười lắc đầu.



      Tang Vô Yên tỏ vẻ “Em biết ngay mà”. Sau đó lấy ra chiếc hộp giữ nhiệt, trong đó có bát cháo thịt trứng nóng hổi.



      “Hơi khét chút, nhưng vẫn ăn được”. Tang Vô Yên giải thích.



      Lần đầu tiên Tô Niệm Cầm ăn hết mà nhăn mày chút nào.



      “Ngon ?”.



      Tô Niệm Cầm đáp, chỉ hôn vào môi .



      Nụ hôn đó rất sâu, nhưng cũng vô cùng dịu dàng, vị cháo vẫn còn đọng lại trong miệng Tô Niệm Cầm, vẫn có vị khét, hơn nữa quá mặn, Tang Vô Yên thầm tổng kết.



      Giữa nụ hôn say đắm, Tô Niệm Cầm tóm lấy tay Tang Vô Yên, sờ thấy ngón áp út trống liền chầm chậm thả môi ra, hỏi: “Nhẫn đâu rồi?”.“Trước khi ra ngoài em rửa mặt nên tháo ra, quên đeo vào rồi”. vội vàng giải thích, thực ra tìm cả buổi sáng cũng thấy chiếc nhẫn đó đâu nhưng dám .



      “Đeo vào nên tháo ra nữa, em lại hay quên, nhỡ làm mất mua cho em chiếc khác, nhưng như vậy em lại lo lắng lung tung”. Trước kia Tô Niệm Cầm thấy đeo nhẫn là nổi trận lôi đình, lần này nổi giận lại còn ôn hòa lí với nữa.



      Bạo chúa cũng có ngày lí lẽ, điều đó làm Tang Vô Yên biết phải làm gì.



      “Chúng ta đâu đây?”.



      “Có thể đến khách sạn”.



      Tang Vô Yên đề nghị: “Hay là chúng ta trở lại căn hộ chung cư trước kia ở, em thích ở khách sạn”.



      Tô Niệm Cầm gật đầu, muốn sao cũng được.



      “Tiểu Tần mệt, nhắm mắt nghỉ ngơi chút ”.



      ngủ được”. Cứ nhắm mắt lại là trong đầu toàn những chuyện linh tinh hồi sáng.nháy mắt.



      “Chỉ sợ mơ thấy ác mộng ba ngày mất”.



      “Tô Niệm Cầm, quá đáng vậy”. nhe răng cắn .



      Tô Niệm Cầm vuốt tóc mái rủ trước trán , bật cười.



      “Hóa ra mẹ gặp tai nạn máy bay”.



      “Ừ. tìm thấy thi thể, phần mộ trống ”. Tô Niệm Cầm bình thản .



      “Buồn lắm ?”.



      “Từ khi có Tang Vô Yên còn buồn nữa”.



      “Khi nào có thời gian, em muốn nghe chính miệng kể chuyện hồi trước cho em nghe”.



      “Được”. Tô Niệm Cầm hứa.



      Tang Vô Yên chau mày xoa bụng. biết có phải vì vừa rồi va vào tay vịn cầu thang, hay vì lúc ra khỏi nhà bị đám người chen lấn mà bụng hơi khó chịu.



      Họ tới bãi đỗ xe ngầm trong khu chung cư ở trung tâm thành phố. Tiểu Tần ra trước xem xét, quả nhiên rất ít người biết nơi này, có phóng viên.bên kia đỡ Tang Vô Yên: “Cẩn thận”.



      “Mỗi ngày ít nhất phải với em mấy mươi lần từ này đấy”. Tang Vô Yên bất lực .



      Lúc này, đột nhiên Tang Vô Yên nhìn thấy có mấy người ra khỏi hai chiếc xe, trong tay cầm máy ảnh chạy về phía họ. phản ứng nhanh hơn Tô Niệm Cầm, nhanh chóng lao lên chắn trước mặt .



      Tô, tôi là Trương Vĩ, phóng viên báo buổi sáng, muốn phỏng vấn ”. người trong số đó .



      “Trương Vĩ?”. Tô Niệm Cầm : “ chính là người viết bài báo đó?”.



      Người đàn ông tên Trương Vĩ tự đắc : “ sai”.



      “Ngày mai có buổi họp báo, có vấn đề gì có thể đến đó hỏi”.



      “Nhưng có những vấn đề tôi muốn tìm hiểu riêng”. Trương Vĩ cười.



      “Tùy ”. Tô Niệm Cầm cười nhạt, nắm tay Tang Vô Yên chuẩn bị vào thang máy.



      Trương Vĩ muốn vào theo bị lái xe sau ngăn lại.



      Tô!”. Trương Vĩ cao giọng : “ biết nếungày mai giật tít ‘Người mẹ kế trẻ và cậu con chồng khiếm thị có tư tinh’, người ta có đoán được là chuyện xấu nhà nào nhỉ?”.



      Tang Vô Yên sững sờ, tiếp đó nổi điên.



      “Bao nhiêu chuyện, bao nhiêu người đáng được lên báo, cần được lên báo, sao cứ phải là ấy?”. Tang Vô Yên giận dữ .



      “Vì Tô có tiền, có thế, có danh tiếng, người đọc thích đọc về ấy. ấy vừa lên báo lượng báo bán ra liền tăng vọt. Có lợi nhuận chúng tôi mới có thể có tiền viết bài về những thực xã hội mà Tô đây chứ. Logic đơn giản như vậy thôi, đó gọi là mũi tên trúng hai đích”. Trương Vĩ châm biếm .



      !”. Tang Vô Yên giận tím mặt.



      Tô Niệm Cầm nắm tay : “Vô Yên, đừng giận”.



      Sau đó quay sang với Trương Vĩ: “Vợ tôi có bầu tháng thứ chín rồi, đường cũng phải có người đỡ, thể tức giận được”.



      Trương Vĩ gì.



      “Hôm nay loại bài viết có thể lên mặt báo là sơ suất của tôi. Có điều tôi bảo đảm sơ suất này xuất lần thứ hai đâu”. Giọng bình tĩnh của chứađựng sức mạnh thế nghi ngờ.



      Tô, uy hiếp tôi đấy à?”.



      phải là uy hiếp, là nhắc nhở”. mỉm cười gật đầu coi như tạm biệt, sau đó dìu Tang Vô Yên vào thang máy.



      Cửa thang máy vừa đóng lại, kìm được dựa vào . Vừa rồi khi những người đó xuất , còn vô thức muốn bảo vệ , nhưng biết từ khi nào trở thành trụ cột của .



      bảo vệ gia đình mình, em đừng lo”. vuốt má .



      “Em chỉ sợ khó chịu trong lòng thôi”. .



      “Chồng em yếu đuối như em tưởng đâu”. cười.



      Nửa đêm tỉnh dậy, cảm thấy bụng hơi khó chịu, mãi ngủ được, lại sợ làm Tô Niệm Cầm thức dậy thế là khẽ khàng ngồi dậy, định ra phòng khách ngồi lúc.



      ngờ vừa ra đến cửa, chân mềm nhũn ngã ra đất, phần mông đập thẳng xuống đất.



      Tang Vô Yên kìm được kêu lên tiếng.“Niệm Cầm”. rên rỉ gọi .



      “Bị ngã à?”. lần theo tiếng , cuống cuồng bước tới.



      “Em đau”.



      Tô Niệm Cầm qùy xuống ôm lấy , chạm phải chất lỏng nóng ấm ngừng chảy ra từ giữa hai chân , hoảng loạn đến phát điên.



      dám di chuyển bừa bãi, chỉ có thể gọi điện khắp nơi, lúc sau xe cấp cứu mới tới.



      “Vô Yên, Vô Yên, em đợi chút nhé, sắp đến rồi, sắp đến rồi”. Sắc mặt và đôi môi trắng bệch, răng cũng run lên lập cập.



      “Niệm Cầm.. đau đớn gào tên .



      “Đừng chuyện, để dành sức . sắp tới rồi, chúng ta sắp tới rồi, tới rồi đau nữa, nếu em đau cắn ”. linh tinh đủ thứ để an ủi .



      từng dạy con chúng ta chơi đàn”.



      thành vấn đề”.



      phải kiên nhẫn, được cáu với con”.



      nổi giận với con đâu, hứa”. gật đầu vô cùng nghiêm túc.Tang Vô Yên nhìn vẻ mặt , kìm được bật khóc: “Em xin lỗi, Niệm Cầm, em xin lỗi, tất cả là tại em. Nếu mất con làm thế nào?”.



      “Mất mất, chúng ta cần nữa”.



      con như thế, sao có thể cần là cần được. Nếu em chết, có phải cũng cần em nữa ?”.



      “Em dám!”. nổi giận: “ được chết chóc gì hết”.



      “Nếu em chết sao?”.



      “Nếu em dám bỏ lại mình, lập tức tìm người khác, sau đó vài ngày là quên em luôn”.



      dối”. Tang Vô Yên cười yếu ớt: “ còn lâu mới nỡ quên em”.



      hôn mạnh lên má .



      6


      Điều cuối cùng Tang Vô Yên còn nhớ là khi được đưa lên cáng, Tô Niệm Cầm nắm chặt lấy tay , y tá : “ ơi, phiền thả tay ra, chúng tôi phải đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật”.Tiểu Tần : “ Tô, thả tay ra ”.



      y tá có tuổi : “ có cho bác sĩ chữa cho ấy ? Để lâu chúng tôi chịu trách nhiệm đâu”.



      giọng khác gào lên: “Khẩn trương kéo ta ra!”.



      Sau đó, nghe thấy gì nữa.



      Trong mơ màng, có người gọi : “Vô Yên, Vô Yên”.



      mở mắt ra, nhìn thấy luồng sáng chói mắt màu trắng, Trình Nhân đứng trước mặt . ấy bện tóc hai bên, mặc chiếc váy liền thân bằng vải bò màu xanh lam thẫm, đây là hình dáng ấy lần hai người họ bị nhốt trong thang máy.



      “Vô Yên”. Trình Nhân : “Mình phải đây”.



      “Tại sao?”.



      “Cậu có chồng, bây giờ còn có con, cần đến mình nữa”.



      “Vậy...”. Tang Vô Yên hỏi: “Cậu còn quay lại thăm mình ?”.



      Trình Nhân cười: “ quay lại nữa”.“Nếu nỡ xa mình, cùng mình nhé?”. Trình Nhân tinh nghịch hỏi.



      Tang Vô Yên nghĩ lát rồi lắc đầu: “Mình cũng nỡ xa họ”.



      “Vậy đúng rồi, cậu có cuộc sống của cậu. Còn mình cũng có khởi đầu mới. Vì vậy chúng ta buộc phải tạm biệt rồi”.



      Trình Nhân lại gần, khẽ ôm lấy : “Tạm biệt, Vô Yên”.



      Nhìn hình bóng Trình Nhân dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất trước mắt mình, Tang Vô Yên kìm được giơ tay ra, muốn níu giữ ảo ảnh này.



      ngờ bàn tay giơ lên giữa trung lại được bàn tay khác nắm chặt, sau đó là tiếng gọi Tang Vô Yên của Tô Niệm Cầm.



      mở mắt ra, thấy Tô Niệm Cầm ngồi bên giường, đôi mắt sưng húp, râu mọc lởm chởm.



      “Con chúng ta có khỏe ?”. hỏi.



      “Khỏe lắm”. cười.



      HẾT

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :