1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng giám đốc sợ tỏ tình - Bảo Cơ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 5
      Mọi người cùng cười vui mừng đột nhiên có tiếng chuông cõng “để ra mở” vội vàng ra mở cõng

      “chào chị Vy, chào mọi người”

      “chào em, có cần chị giới thiệu

      “dạ thôi khỏi chị để em đoán”

      “2 bác là ba mẹ chị Vy, là ban trai chị Vy là Trọng Nhân trong điện thoại chị Vy có với em rồi, còn đây chắc chắn là Nguyệt Vy em chị Vy rồi,con xin tự giới thiệu con là Gia Huy,con học cùng trường với chị Vy nhưng sau 3 khóa, con với chị ấy tình cảm rất tốt, con xem chị ấy như chị con vậy, vì nghĩ hè nên con ra đây chơi đúng lúc gia đình chị Vy cũng ra đây chơi ”

      lý do trùng hợp, vừa dứt câu cậu liền nhìn Nguyệt Vy đấm đuối “em rất đáng , ngờ em còn dễ thương hơn trong hình nữa”

      xem ra lần này cậu trúng mũi tên tình rồi

      Nguyệt Vy khó hiểu “hình…hình gì”

      Nhật Vy giải thích “à có 1 lần cậu ta thấy hình em trong điện thoại chị”

      “cậu thiệt hoạt bát vui tính” mẹ khen.

      Tuy mới bất đầu theo đuổi Nguyệt Vy nhưng được mẹ khen rất vui,thế là được điểm cộng với mẹ vợ tương lai rồi

      chuyện nảy giờ thấy trễ mời mọi người ăn cơm “thôi mọi người vào dùng cơm trể rồi”

      “ Huy em cũng vào ăn , em cũng chưa ăn đúng ”chị nhìn thấy hành lý của cậu liền biết cậu vừa đến nơi là chạy lại đây liền.
      Ngồi vào bàn ăn hỏi Huy “Huy em định ở đâu”

      “dạ chắc em ở khách sạn”

      muốn làm bà mai liền đưa ra ý kiến “em ở lại đây , lúc này khó tìm khách sạn lắm”

      Mặt dù là nhà bạn trai nhưng khá tự nhiên “con bé này, có phải nhà con đâu mà tự ý mời khách vậy, con hỏi Trọng Nhân chứ”

      Nhật Vy kể cho nghe việc Gia Huy muốn theo đuổi Nguyệt Vy nên liền hiểu ý bà mai này

      “dạ, sao đâu bác,nhà càng đông càng vui mà, Nhật Vy quyết định là được rồi, mọi người đừng khách sáo cứ coi như nhà mình được rồi”

      “z Huy em ở phòng của Nguyệt vui ở tầng trệt, còn Nguyệt Vy lên lầu ở cùng chị” được đồng ý liền sắp xếp phòng lại

      Còn Ba Vy nghe được con ở đây khỏi tức giận “sao con ở đây, lúc ba hỏi sao con 2 đứa sống chung mà”

      vội vàng giải thích “dạ, tại con thấy mọi người đến nên kêu Nhật Vy qua ở vài ngày lúc mọi người ở đây để khỏi mất công lại, mọi người được gần gũi với nhau nữa”

      Ông gật đầu hài lòng với lời giải thích “z cũng đúng,cậu chu đáo”

      “ Huy hôm nay sinh nhật em chị,tối em cũng tham dự nhe”

      Tất nhiên sao cậu bỏ qua được, mục đích của cậu ra đây là vì

      Nguyệt Vy mà “dạ được, em khách sáo”

      Nhật Vy nghĩ trong lòng người mặt dày như cậu biết khách sáo mới là lạ Nguyệt vy rất hào hứng với chuyến này “ rể chị hôm nay chúng ta làm gì z”

      hỏi ý kiến mọi người về lịch trình sắp xếp chu đáo

      “mọi người nghĩ trưa tí cho khỏe, đầu h chiều con chở mọi người tham quan vài địa điểm du lich, tối nay chúng ta ra ngoài nhà hàng gần bải biển mừng sinh nhật Nguyệt Vy, ngày mai chúng ta ra vài đảo du lich chơi, mọi người thấy được chứ”

      Ba mẹ có ý kiến vì mục đích của họ ra đay là vì thăm Nhật Vy, Nguyệt Vy vỗ tay đồng ý “hay quá”

      Huy cũng ra đây du lich đúng , em được ở đay vài ngày, chúng ta cũng làm bạn đồng hành nhe, như vậy thú vị hơn” vui vẻ mời Huy làm bạn đồng hành vì thấy cậu rất vui vẻ, gần gũi,chắc chơi cùng cũng tệ.

      Tất nhiên Gia Huy đồng ý còn kịp nữa là,cơ hội thành bạn trai Nguyệt Vy càng lúc càng gần rồi.

      “2 đứa lấy xe máy , bình thường cũng sử dụng”

      “cảm ơn rể, z còn gì bằng”

      Nhật Vy thấy em mình cũng thích Gia Huy nên những mừng trong lòng mà còn vui vẻ ra mặt, tin tưởng Huy khi giao em mình cho cậu.

      thấy vui vẻ trong lòng cũng vui lây. Còn ba mẹ Vy nhìn 2 con cười vui vẻ như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.

      trong thời gian đó Nguyệt Vy và Gia Huy cùng ở lại nhà đến khi kết thúc kì nghĩ hè Nguyệt Vy và Gia Huy mới về lại Cần Thơ bắt đầu năm học mới,còn cũng quay lại phòng trọ của mình mà ở lại nhà nhiều lần này nỉ.

      trong thời gian quen nhau, mỗi tuần đều dẫn về nhà ba mẹ ,2 người biết quên nhau là vui ra mặt, còn tính nên sinh mấy đứa,đặt tên gì, đồi mời ba mẹ ra chơi lần nữa đẻ tỏ thành ý vì lần rồi ba mẹ ra mà được gặp.

      được gần gia đình nhưng có và ba mẹ cũng làm cho có thêm ấm áp như là gia đình thứ 2 của z.

      hôm nay là 20/10 ngày phụ nữ Việt Nam, sáng sớm lần lượt có người đưa đến 2 bó hoa hồng vàng, 1 là của , còn 1 cũng chẳng biết ai gởi.

      nhưng khẳng định phải là người trong công ty.

      Lúc trước khi chưa là bạn của những người đàn ông trong công ty lại gần muốn làm theo đuổi đều nhận được ánh mắt cảnh cáo của mà chạy mất.khi đó biết chỉ nghe đồng nghiệp nữ lại.

      còn giờ, đừng là theo đuổi chỉ cần đàn ông đến gần thôi nhìn mặt như muốn giết người ta của cũng biến mất dạng.

      còn hát nên phải người hâm mộ .

      cũng chẳng biết là ai.

      Buổi tối ngồi cùng vào nhà hàng nhật để tận hưởng ngày lễ, tặng 1 sợi dây chuyền bằng bạc hình trái tim phía trước là vài viên đá lấp lánh phía sau có khắc 2 chữ NV.nhưng cũng quên bó hoa vô danh lúc sáng

      “hôm nay ngoài còn ai tặng hoa cho em vậy”

      “em cũng nữa, để tên họ gì hết” Điện thoại chợt reo, là số điện thoại quên thuộc nhanh tay bất máy

      trai, biến đâu mất vậy, cả năm nay thấy mặt thôi còn liên lạc với được nữa chứ” oán trách với người bên kia điện thoại

      du lịch cung bạn, muốn ai quấy rầy nên mở máy, ba mẹ em biết à”

      “có , nhưng em muốn nghe , người nhà giàu các sướng , du lich cả năm trời, ở đâu”

      ở Cần Thơ, về mới biết là em ra Nha Trang làm rồi, hỏi Ái Vân mới biết công ty em làm, hoa đẹp , bất ngờ chứ”

      ra của , em cứ ngỡ là của ai chứ”

      “ngày mai,bạn ra đó bàn chuyện làm ăn với công ty của em, cùng bạn ra đó thăm em chịu

      “được chứ, em rất nhớ

      “được rồi, mai xem ai dám bắt cóc em ra tới đó”

      cúp máy mặt đen xì hỏi ”ai điện thoại em z”

      trai em”

      “em có trai nữa hả”

      , là người hàng lúc hoc phổ thông em 2 lớp, rất thân nên xem như trai”

      ta có tình ý gì với em chứ”

      “tuyệt đối ,ngoài tình em”

      “lần trước em cũng z,nhưng lần đó Gia Huy ôm em đó”

      “lại nữa, Gia Huy giờ quen em em, em với cậu ta là chị em thôi”



      , em chỉ

      cũng z”

      Sáng hôm sau, chăm chú sắp xếp lại lịch trình cho ông chủ kim bạn trai có người gọi tên quen thuộc của , cần suy nghĩ cũng biết là ai, vì chỉ có mỗi 1 người gọi z thôi

      “nhím con”vừa gọi vừa dang tay ra

      trai” do dự mà nhào vào lòng

      “em lúc này hỏi cũng biết khỏe rồi he, có tình mặt mày hồng hào” lùi ra 2 bước nhìn kỹ rồi đánh giá

      cũng z, em rất nhớ

      Cảm nhận có 2 ánh mắt nhìn mình 2 người mới xoay mặt với 2 người đó

      “à, xin lỗi,tôi xin tự giới thiệu, tôi là Minh Tuấn, là của Nhím con, à là Nhật Vy, cũng là bạn rất rất thân của Nhật Vy, còn đây là Hải Phong, bạn tôi,là giám đốc công ty xây dựng”

      vừa giới thiệu vừa nháy mắt với Nhật Vy khi về người bạn của mình. cũng hiểu ý cái nháy mắt có mà mỉn cười nhìn người bạn của mình.

      Minh tuấn giới thiệu tiếp về 2 người đói diện cho bạn mình

      “đây là Nhật Vy, là Nhím con tôi hay nhắc với cậu đó, còn đây chắc là người bắt cóc em tôi ra tới đây đúng

      Theo phép lịch Trọng Nhân bắt tay 2 người

      “tôi là Trọng Nhân, giám đóc công ty vận chuyển Trương Gia, cũng là bạn trai của Nhật Vy” giới thiệu như nhận định chủ quyền mình là bạn trai .

      Hải phong cũng lịch chào hỏi

      “giám đốc trẻ tuổi lại tài giỏi, rất hân hạnh hợp tác, Nhím con nghe Minh Tuấn nhắc lâu, rất đẹp”

      Sao khi chào hỏi xong, 3 người cùng bàn chuyện hợp tác còn ngồi kế kê ghi chép lại các cầu và điều khoản thỏa thuận, rất nhanh chóng đến trưa, bốn người cùng ăn cơm rồi vừa ăn vừa bàn tiếp

      “nếu có gì tôi làm soạn 2 bản hợp đồng, ngày mai có thể kí”

      Khi lên xe về công ty định hỏi về cái ôm lúc sáng vẫn hơi lo về tên Minh Tuấn kia xem là em hay có ý đồ gì khác ,lại còn nháy mắt nữa chứ, đúng lúc điện thoại reo

      bên kia biết gì nhưng giọng vẽ gấp gáp “uhm. Tôi tới liền”

      Thấy gấp gáp cũng lo lắng “chuyện gì vậy

      “ở cảng có 1 số chuyện cần xử lý, em hủy lịch buổi chiều dùm , còn buổi tổi vẫn tiếp khách, đó là khách hàng quen hủy được”

      “dạ em biết rồi, chuyện gì vậy

      có gì lo được mà, chở em về công ty trước rồi về

      “uhm. Có chuyện báo em biết”

      Sắp tan làm suốt ruột sao chưa về công ty nữa nên điện thoại hỏi

      “sao rồi

      “ổn rồi em, chúng ta chuyển hàng cho khách nhưng mất số, sau khi kiểm tra ra là nhân viên mới vô biết nên nhầm thôi, giờ chỉ chuyển trể vài giờ thôi”

      “uhm, z tốt quá”

      “uhm, em về cẩn thận, nhớ ăn uống nhe, tối tranh thủ về sớm ghé em”

      “uhm, cũng nhớ chăm sóc mình tốt, đừng uống nhiều quá đó”

      “tuân lệnh bà xã”

      Thu dọn đồ đạt ra khỏi cửa có tiếng kèn xe kèm theo thanh tên gọi mình nhìn theo hướng phát ra thanh đó là 1 chiếc xe hơi bên trong là trai

      “nhím con, ăn với tụi nhe”

      “em cũng định điện thoại rủ nè”

      “z lên xe

      Hôm nay diện lý do mình khỏe mà về sớm, muc đích để hỏi việc khó chụi trong lòng sáng giờ nhưng dừng trước nhà vẫn chưa về nên điên thoại hỏi

      “em ở đâu z”

      “em ăn cùng trai và bạn ấy, ngồi uống vài ly, dù gì mai cũng chủ nhật mà”

      “chừng nào em về” khi nghe chơi cùng Minh Tuấn tức giận nhưng cố đè nén mình bớt uống dấm chua

      “tụi em định về nè”

      “em qua nhà luôn hơi thả lỏng tí, may là về liền

      “có chuyện gì sao , sáng mai 10 h rồi còn gì”

      “em về đợi”

      xong cúp máy lái xe về nhà mình đợi .

      Thấy ngồi sopha chạy lại ôm cánh tay

      “có chuyện gì mà kêu qua đây giờ này vậy, nhớ em hả”

      “em uống rượu hả, mai em bị nổi mẩn đỏ nữa cho coi” khoảng cách gần nên khi chuyện ngửi được mùi rượu, tuy hơi tức giận nhưng vẫn lo cho

      sao đâu , em uống có 1 ly thôi”

      rồi, em được uống rượu 1 mình lỡ xảy ra chuyện như lần trước sao” vì lo lắng nhậu say như lần trước bị mấy tên xàm ỡ tuy thành nhưng vẫn rất lo

      hiểu lo cho sao đâu , có trai với Hải Phong nữa mà”

      nhớ tới khuất mắc trong lòng “nhưng ấy phải ruột của em, hồi sáng ta còn ôm em, nháy mắt với em nữa chứ, tức sắp điên lên đây nè”

      cười rồi ôm cổ yên tâm, chắc chắn 100% là ấy có tình ý gì vớí em đâu, vì ấy thích con trai mà”

      “thích con trai cũng có thể thích em vậy” nghĩ kĩ lại câu vừa

      “hả, cậu ấy là gay”

      gật đầu

      Nhưng khi nhớ ánh mắt Hải Phong nhìn

      “nhưng Hải Phong cứ nhìn chằm chằm em từ xuống dưới, cậu ta chắc chắn có tình ý với em rồi”

      Nghe vậy cười to

      “ bạn trai của tôi hôm nay uống dấm giữ quá, việc đó càng , Hải Phong với trai nhau mà, 2 người đó du lich mới về đó, nhìn họ xứng đôi”

      chỉ biết trợn mắt, 2 người đàn ông đẹp trai phong độ vậy mà là gay, các biết được chắc tức chết quá

      “vậy yên tâm rồi”

      “thôi vậy em về, khuya rồi, em hiểu nổi

      hơi tức giận vì tin

      ôm vào lòng “đừng giận mà, lại ghen nữa rồi”

      đẩy ra “là do tin em hay tin vào tình của chúng ta”

      tin vào bản thân mình, em luôn hấp dẫn mọi người, sợ mất em”

      “đây là lí do muốn em hát”

      gật đầu

      “em mới là người sợ mất , vài ngày là có 1 trẻ đẹp đến công ty tìm , em rất chung tình, cần lo, ai như vài ngày lại đổi bạn

      “các ấy phải bạn , tại họ tự bám theo thôi, chỉ em thôi”

      Thấy cười biết hết giận, cúi xuống hôn , cũng đáp trả lại nụ hôn của

      biết là nụ hôn quá mạnh mẽ hay do trong người có tí rượu mà nụ hôn thể dứt ra được, đến khi môi rời khỏi môi 2 người còn ở phòng khách nữa mà là phòng .

      “ xin lỗi, nhưng hôm nay thể chở em về được rồi”

      “vậy… vậy em tự về, ngủ ngon” ấp úng

      Nhưng mỗi lần mình về là đều bị ôm chặt hơn

      “ở lại với nhe”

      lại hôn tiếp, tay ngoan ngoãn mà lách vào trong áo , xoa bầu ngực đẩy đà của .

      muốn em, được

      vì nụ hôn cùng với tay cứ yên mà sờ soạn khắp người làm thở hỗn hễn, đẩy ra biết đồng ý mừng rỡ bắt đầu tiến vào.

      Đồng hồ sinh học của rất đúng giờ, 6 giờ mơ màng thức giấc cảm nhận được hơi thở thổi vào tai mình, mới quay qua thấy đó là

      nhìn trong chăn là 2 cơ thể trần trụi, nằm tay , tay kia đặt eo mình, kèm theo cơn đau giữa chân mình mới nhớ lại chuyện hôm qua biết đối mặt với như thế nào

      tối qua ở dưới người rên dâm đãng mà “chết mất” giọng thốt lên.

      nhàng lấy tay ra khỏi eo mình, bước xuống giường, định nhặt quần áo dưới sàn nhà mặt vào thức giấc.

      cảm nhận được vật nặng tay mình biến mất

      “em định đâu vậy”

      Nhìn bước xuống giường về phía mình mà người có 1 mảnh vải, ngượng ngùng quay lựng lại với .

      ôm từ phía sau

      “còn ngượng ngùng nữa hả, hôm qua phải em thấy của hết rồi sao”

      bậy bạ gì vậy”

      “bậy bạ hả, để nhắc em nhe, em giúp cởi áo, rồi cởi thắt lưng rồi…”

      lấy tay chặn miệng lại

      “em nhớ rồi cần nhắc nữa”

      kéo tay ra rồi nhìn về vết máu giường

      “cảm ơn em, là người đầu tiên của em, cũng muốn là người duy nhất” rồi hôn

      Vừa mới mặt đồ vô mà giờ lại còn gì nữa rồi “ đừng quậy nữa, trẻ làm bây giờ”

      “hôm nay là chủ nhật, là ông chủ mà dù là bình thường nghĩ làm cũng ai có ý kiến”

      “nhưng em khác”

      “em là vợ của ông chủ càng có ý kiến”

      “em là vợ lúc nào”

      “em là người của còn chịu lấy nữa hả, phải phạt em”

      Trận đấu giường kéo đến, làm mệt lã người ôm ngủ thêm 1 giấc đến trưa mới rồi giường

      “vợ của tôi ơi, dậy ăn trưa thôi”

      ngồi dậy nhìn cái bụng réo của mình

      “em đói quá”

      “dậy nhanh rửa mặt thay đồ rồi mình ăn”

      Ăn uống xong về nhà 2 người cùng ngồi sopha xem tivi

      “vợ em muốn đâu chơi hay mua sắm chở em cưng chiều

      lắc đầu, tay lấy miến lê bỏ vào miệng

      , em muốn ở nhà với thôi, sau này được gọi em là vợ trước mặt người khác nữa đó, ngại chết được”

      tập dần cho quen, sớm muộn gì cũng gọi vậy thôi”

      muốn lấy em”

      “z chưa em nghĩ muốn lấy ai”

      “lấy em những chân dài kia để cho ai”

      để ý tới bọn họ, chỉ em, vả lại hôm qua có sử dụng biện pháp an toàn nào, chừng vài tháng sau bụng em to lên mặt áo cưới đẹp đâu đó”

      giám… cố ý đúng "

      cười gian “em đúng rồi”

      chết với em” nhào tới đánh .

      “tối nay về ăn tối cùng ba mẹ phải chuyện mừng này cho họ biết mới được, kaka, họ vui đến khỏi ngủ luôn quá” chiêu chọc

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 6
      Do Minh Tuấn và Hải Phong du lịch trong 1 thời gian dài nên Hải Phong về quản lý công ty

      Thời gian trước khi họ du lịch trai của Hải Phong giúp tiếp quản công ty, nên khi về thể thoát khỏi trách nhiệm

      Minh tuấn cũng phải giúp 1 tay vì vậy sáng nay họ về lại tp HCM. Tuy hai người xảy ra quan hệ nhưng dọn đến ở cùng nhưng lại rất lì

      cuối tuần đều ép về nhà để được ôm ngủ,đến trưa chủ nhật tì cùng về nhà ba mẹ

      những ngày bình thường nếu buổi tối dự tiệc hoặc tiếp khách đến nằm lì ở nhà , dù đuổi cũng chịu về

      những lúc tiếp khách đến mà về nhà sợ làm đợi thường về rất trể

      ít khi dẫn theo dự tiệc hoặc tiếp khách vì sợ bị ép uống rượu,mặt khác cũng muốn người khác nhìn vẽ đẹp của .

      gõ phòng làm việc của

      “vào bước vào đến trước mặt

      “có chuyện gì sao, lại đây” kéo ngồi đùi mình

      “có tí việc, tôi nay rảnh

      phải dùng cơm với ông Trần bên công ty lúc gạo, ông ấy muốn bàn về 1 số việc vận chuyển hàng sắp tới”

      “sao ông ấy đến công ty bàn mà phải ra ngoài ăn tối mới bàn”

      “em còn sao,rất nhiều hợp đồng đều kí bàn tiệc”

      “hèn gì, em mỗi lần tiếp khách đều đem hợp đồng kí về, cực khổ cho quá”

      sao đâu quen rồi, em hỏi rảnh có gì sao”

      “uhm, Huy Cường và Trúc Ly ra đây chơi họ mời em dùng cơm, em định rủ để giới thiệu với họ, lần trước trong điện thoại em có về cho họ biết, nhưng sao họ còn ở lại đây vài ngày nữa mà”

      “sao biết, à em quên, nghe lén em chuyện”

      “nếu hôm nay có hẹn đến cảm ơn họ”

      “cảm ơn chuyện gì”

      “nhờ họ mà mới có được em”

      “đúng là càng ngày càng dẻo miệng mà”

      “đây là lời lòng của

      “được rồi, thôi vậy tối nay em mình, em ra ngoài làm việc đây”

      “khoan

      “chuyện gì” chỉ vào môi mình ý muốn hôn.

      “chụt” hôn xong xoay người được vài bước quay lại

      “à quên, rất may là hôm qua với ba mẹ là họ sắp có cháu bồng”

      “sao vậy”

      “hôm nay kinh nguyệt của em đến rồi”

      xong bước ra khỏi phòng còn nghe tiếng của theo

      cố gắng sản xuất”

      Tối hôm nay cùng Huy Cường và Trúc Ly ăn ở nhà hàng bờ biển nơi này cũng thường đến, vừa ăn vừa có thể ngắm biển ban đêm còn có thể nghe mọi người hát nữa ngay sân khấu bờ biển này

      “xin lỗi, hôm nay thể giới thiệu Trọng Nhân với mọi người”

      sao, cuối năm nay bọn kết hôn, đến lúc đó em cùng ấy đến dự hôn lễ được rồi”

      sao, chúc mừng 2 người lúc đó em nhất định đến”

      “Nhật Vy, em giận chị chứ”

      “em cảm ơn chị mới phải, nhờ chị mà em mới gặp được Nhân, giờ bọn em cũng rất tốt”

      “chị xin lỗi”

      “chị đừng xin lỗi em, em giận 2 người mà, em rất thích chị, chị rất xinh đẹp lại dịu dàng nữa”

      “chị cũng rất thích em, em so do tính toán với người khác, nếu chị là em biết chị có làm được như em làm nữa, chị ít kỹ quá đúng

      “vậy 2 người phải hạnh phúc mới được đó”

      “cảm ơn em, em làm em chị được , chị chỉ có mỗi trai có đứa em nào hết” “em mừng còn kịp, chị

      “em

      “2 người tính bỏ tôi đâu vậy, Nhật Vy em định cướp vợ của hả”

      2 bật cười

      “Nhật Vy, Cường em hát rất hay, hát tặng chị 1 bài được

      ấy nổ giùm em thôi, nhưng nếu chị thích em hát tặng 2 người 1 bài nhe”

      Bước lên sân khấu ngỡ ngàng khi thấy 2 người ngồi cách bàn 1 bàn, do giữa 2 bàn của họ có 1 bàn khách khác làm khuất tầm mất nên thấy 2 người khách cách mình 1 bàn là 1 đôi trai cụng 2 ly rượu vang nâng lên uống,nhìn rất lãng mạn.

      rất tò mò, từ khi nào ăn tối cùng ông chủ Trần mà lại đổi thành 1 xinh đẹp vậy, mà ấy cũng chính là con của ông chủ Trần, mà cũng biết ấy có tình ý với bạn trai mình

      người ngồi cùng bàn của ấy cũng chính là Trọng Nhân bạn trai .

      chàng đánh đàn phía sau thấy đứng cả lúc nên nhắc nhở “ , có thể bắt đầu rồi”

      ý thức được ngỡ ngàng của mình cằm micro lên giới thiệu

      “hôm nay, tôi xin hát 1 bài để tặng cho các cặp tình nhân ở đây,đặt biệt là cho 2 người bạn của tôi, tôi mong tình của mọi người cũng như tên bài hát vậy, sau đây là ca khúc SUGAR”

      Nghe được giọng quen thuộc mới nhìn theo hướng phát ra giọng , đứng sân khấu cũng có nghĩa là thấy cùng con của ông Trần ngồi cùng nhau rồi

      “là này chết tôi rồi” giọng cất lên.

      ngồi cùng lúc này cũng chăm chú nhìn sân khấu nghe lời

      sân khấu quyến rủ”

      Hôm nay mặt chiếc váy màu đỏ đô lần đầu tiên cùng mua

      may là máy tóc gợn sóng của che mất lưng nhìn thấy khoảng lưng trống của

      nhăn mài lo lắng ánh mắt của những người đàn ông khác và tình cảnh hôm nay của .

      hiểu nổi mình tại sao lúc trước lại mua cái váy đó chứ

      “I’m hurting baby, I’m broken dowm, I’m need your loving,l oving, I need it now, when I’m without you, I’m something weak………..sugar, yes please………………..”

      Kết thúc bài hát mọi người đồng loạt vỗ tay

      nhờ phục vụ lấy cho 1 ly rượu vang nhìn về phía Huy Cường và Trúc Ly, rồi quay về phía đó cùng với những vị khách nâng ly rượu lên

      “chúc mọi người có 1 buổi tối vui vẻ” mọi người cùng nâng ly đáp trả có 1 vị khách nhận ra

      “ Nhật Vy, ,lâu rồi nghe hát, hát thêm 1 ca khúc nữa

      nhận thấy vị khách này rất quen, có lẽ ta từng đến quán café lúc trước nên mới biết biệt danh của ở quán

      vì lúc trước hầu như luôn trình diễn với đàn ghita cũng vui vẻ đồng ý

      “cám ơn mọi người ủng hộ tôi, theo đề nghị của vị khách kia tôi xin hát tiếp 1 ca khúc, mong phiền đến mọi người”

      nhờ phục vụ lấy cho cái ghế rồi mượn ban nhạc cây đàn guita

      “sau đây tôi xin hát ca khúc HOANG MANG, tên bài hát như tâm trạng tôi lúc này vậy” vừa vừa nhìn về phía .

      nghe càng lo lắng hơn, lần này có lẽ giận rồi

      “những câu đầu môi phải chăng người trao cho riêng mình tôi, dẫu đẫ biết hề nhưng vẫn mơ mộng nhiều………………”

      Khi kết thúc bài hát cuối chào mọi người rồi quay lại chỗ ngồi

      Trúc Ly bật khen “em hát hay , nếu chị là con trai chắc bị em làm mê chết quá”

      “em gì vậy, em chỉ được mê thôi” Huy Cường ganh tỵ

      Nhìn 2 người chỉ biết cười Trúc Ly thèm để ý tới chồng mình

      “Nhật Vy, hôm nào dạy chị đánh đàn với, nhìn em hát với đàn ghita rất quyến rũ”

      "thôi chị đừng chọc em nữa,nếu chị thích em dạy chị, nhận học phí luôn”

      mà em nhìn kìa, chàng lúc nảy về hướng mình rồi kìa”

      Đúng ta đến hướng này

      “xin lỗi, tôi là Hải , lúc trước có vài lần nghe hát, nhưng gần đây tôi đến quán cafe hát lúc trước gặp nữa, may mắn khi gặp ở đây”

      “xin chào , tôi nghĩ hát cũng lâu rồi”

      “gần đây tôi có mở 1 quán cafe ở tại tp đà lạt, nếu muốn thay đổi khí đến tìm tôi, đây là danh thiếp của tôi”

      “cảm ơn nhưng ấy thích đâu hết, chúng tôi sống ở đây rất là thoải mái”

      1 giọng nam tính cất lên, người phát ra giọng đứng tiến tới đứng cạnh

      Trúc Ly nhìn người đàn ông thắc mắc

      “xin hỏi là…”

      “tôi là Trọng Nhân, Bạn trai của Nhật Vy, xin lỗi đến chào hỏi hai người hơi muộn”

      khi thấy 1 chàng trai lại chuyện cùng Nhật Vy, cũng chẳng thèm để ý ngồi cùng mình chỉ

      “xin lỗi tôi còn có việc, ăn ngon miệng”.
      cả buổi tối chỉ lịch vài câu giao tiếp rồi im lặng giờ lại 1 câu lạnh lùng bỏ cũng giận dữ cầm túi xách về.

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 7
      Nhật Vy chỉ nhìn 3 người chuyện, lâu lâu chỉ trả lời vài câu rồi im lặng đến lúc về nhà

      “sao chở em về nhà em”

      “thiết bị cách ở nhà tốt hơn, em muốn mắng muốn chửi gì cũng ngại làm phiền người khác”

      Nhật Vy gì chỉ im lặng vào nhà rồi bước vô phòng

      “hôm nay em mệt, em muốn ngủ sớm”

      vào phòng ngủ của mở tủ áo lấy đồ ngủ của mình

      “hôm nay em ngủ ở phòng khách, có việc gì cũng tắm rửa rồi ngủ sớm

      do thường ở nhà nên quần áo để ở nhà cũng ít.

      ôm vào lòng “đừng chia phòng ngủ mà, muốn ôm em ngủ”

      “hôm nay em mệt”

      chỉ ôm em ngủ thôi,đừng giận mà”

      “tại sao em giận , có quyền tự do riêng của , em quản được”

      “đừng giận lẩy vậy mà, hôm nay có hẹn với ông Trần”

      “ông Trần hay con ông Trần cũng như nhau thôi”

      là ông ấy hẹn , nhưng ngờ con ông ấy nhờ ba mình hẹn , ấy biết nếu ấy hẹn , nhưng ông Trần hẹn chắc chắn phải , khi lại thấy ấy ngồi đó thể bất lịch bỏ về được, đành phải ngồi đó thôi, nhưng chỉ vài câu xã giao thôi, có làm gì hết, em tin

      “em nghĩ mình nên giữ tí khoảng cách

      “em vậy là có ý gì”

      thở dài rồi “mình chia tay

      “em gì vậy, em giận cứ chửi , đánh nhưng em đừng làm vậy với mà, đừng vì 1 chuyện vậy mà phán tử hình chứ”

      “em muốn phải dành giật với người khác nữa, em mệt mỏi lắm rồi”

      “em cần dành giật với ai hết, là của em, con tim con người bị em chiếm giữ hết rồi, còn chỗ cho người khác nữa, vĩnh viễn là của em”

      “thôi em về nhà mình đây, ngủ sớm , hết tháng này em xin nghĩ về lại Cần Thơ”

      “bùm”

      vừa bước có tiếng động lớn làm phải quay đầu lại

      điên hả, tại sao lại đấm vào tường thế này” nhìn tay đầy máu, tường còn vết máu do làm hoảng sợ

      quan tâm đến tay mình như thế nào, chỉ cần giữ lại thôi

      “em muốn làm như thế nào mới rời hả, em muốn chết trước mặt em em mới chịu đúng kích động

      Nhìn tay chỉ biết khóc

      đừng vậy mà, tay chảy nhiều qua máu quá em đưa bệnh viện”

      gạt tay ra

      cần, nếu em muốn chia tay cần lo cho nữa, có em sống cũng vậy thôi, thôi mệt quá, muốn ngủ, em về phòng ngủ , khuya rồi, nếu em muốn về nhà lấy xe về, ngủ ngon”

      đưa chìa khóa xe cho đây ra ngoài rồi khóa cửa phòng mình lại.

      Cửa phòng vừa đóng lại là tiếng đạp đồ trong phòng kéo đến kèm theo thanh giận dữ của .

      Nhật Vy hoảng sợ vừa khóc vừa đập cửa

      à, mở cửa cho em , đừng làm vậy mà, em lo lắm, mở cửa cho em , mở cửa chuyện gì em cũng hứa với hết, em chia tay nữa đâu hết, em ở bên , mở cửa

      Nghe Nhật Vy chia tay nữa liền mừng rỡ mở cửa ôm vào lòng

      “em chứ”

      đừng làm vậy nữa em sợ quá”

      “sau này được đồi chia tay nữa, đồi bỏ nữa, suốt đời ở bên , hứa

      gật đầu lia lịa vì sợ cảnh tượng lúc nảy xảy ra nữa

      “em hứa, em hứa, nghĩ em cũng dám nghĩ nữa”

      “em đồng ý lấy nhe” thừa thắng xong lên

      “em….”

      ngập ngừng biết trả lời sao, vì quen nhau chưa lâu nên chưa nghĩ tới chuyện kết hôn dù có vài lần đề cặp qua.

      “em vẫn muốn bỏ đúng tức giận

      Thấy tức giận đồng ý ngay

      "em đâu hết, em đồng ý, đồng ý”

      thở phào

      “tốt quá” lúc này mới ý thức được tay mình cũng là lúc cảm nhận được cơn đau

      “tay đau quá”

      Nhìn tay vừa sưng to lo lắng

      “tay sưng to quá, em lấy xe đưa bệnh viện, nhanh

      Rất may là chỉ bị bông gân, nhưng cũng phải bó thuốc 1 thời gian, những vết thương khác tay cũng phải bôi thuốc thường xuyên cho mau hết, nhưng được đụng nước nên giờ đây phải ở nhà chăm sóc

      ở nhà nghĩ được rồi, sao cho em làm chứ”

      “ông chủ ở đâu em phải ở đó”

      “nhưng việc này phải là việc của thư ký”

      “ai kêu em gây họa em phải có trách nhiệm chứ”

      “là tự làm mà”

      phải em đòi chia tay cũng làm vậy, em còn giám như vậy nữa phải như vậy thôi đâu biết chưa”

      “sợ rồi, căn phòng tan nát hết rồi còn thấy chưa đủ hả”

      “h thấy cũng hơi tiếc, nhưng sao vợ quan trọng hơn, những thứ đó chúng ta có thể mua lại”

      “thôi để em lên dọn dẹp lại”

      “em là vợ phải làm việc đó, điện thoại kêu người lại don dẹp rồi, chắc gần tới rồi đó”

      “vậy lúc trước ai là người bắt em từ cần thơ ra tới đây chỉ để dọn dẹp nhà vậy”

      “nhưng có cho em dọn ngày nào , cùng lắm là nấu cơm cho ăn thôi”

      “uống nước trái cây , tí nữa em chợ mua vài món nấu cho ăn bổ máu bổ máu,hôm qua mất máu hơi nhiều đó”

      cưng chiều đem nước trái cây đút cho uống

      cười gian sảo

      “còn phải bổ cái khác nữa mới được đó”

      thấy mặt đỏ chọc nữa

      “em cần nấu đâu, thuê người giúp việc theo giờ rồi, sao này em cũng cần nấu nướng cực khổ nữa, biết em thích nấu nướng”

      thích người lạ xuất trong nhà mà”

      sao, miễn em vui là được, họ chỉ là xong việc là về ngay ở đây”

      “uhm vậy cũng tốt,mà nghĩ rồi chuyện công ty như thế nào”

      “sáng nay gọi trợ lý cũng là thư ký trước kia của về lại rồi,vì muốn em làm thư kí của nên đều ta vào tp hcm quản lý ở đó, ta rất được việc, cũng rất tin tưởng ta, lần này kêu ta về lại muốn có thời gian bên em nhiều tí”

      cần gọi cần đều người ta , như vậy mà ta cũng giúp nữa hả”

      “tất nhiên rồi, ta là bạn học thời đại học với , gia đình giúp ta rất nhiều nên ta rất biết ơn, vả lại mỗi lần đều tăng lương cho ta, đâu để ta thiệt thòi đâu”

      “vậy tắm rồi nghỉ tí , em đợi người dọn dẹp lại mở cổng”

      “tay vậy sao tắm được” h mới thấy cái tay bị bó thuốc vậy cũng có lợi cho lắm chứ

      “em tắm cho , tóc dơ rồi, em gội cho , em thấy hết của rồi được mất cỡ”

      “được rồi ông trời của tôi à, vậy đợi người don dẹp dép rồi em lên, lên phòng ngủ lúc trước của em nghĩ

      “uhm, lên đợi em phục vụ”

      còn nghịch nháy mắt với 1 cái mới

      Sau khi ăn tối xong mới thông báo cho 1 việc

      “ngày mai chúng ta mua về thứ đặc sản ở đây, ngày mốt chúng ta về thăm gia đình em”

      “vậy tốt quá, lâu rồi em về thăm nhà”

      “nhân lúc nghĩ dưỡng bệnh, biết em nhớ nhà nên về cùng em”

      quá” hôn lên má

      “Ngày mai điện thoại ba mẹ chuẩn bị”

      “sao phải kêu 2 bác chuẩn bị nữa”

      ba mẹ về cùng chúng ta, em sao này gọi là bác nữa biết , gọi là ba mẹ giống , em sắp là vợ rồi”

      “nhưng vẫn chưa chính thức mà”

      “lần này gia đình xuống để bàn chuyện của tụi mình vậy là chính thức rồi chứ gì”

      “cái gì, sao nhanh vậy”

      “cưới vợ phải cưới liền tay, em định nuốt lời hả, tối qua em đồng ý rồi đó”

      “có gấp quá

      quyết định rồi, cho em từ chối”

      “nhìn mặt lên 2 chữ ‘muốn vợ’ ra mặt rồi” chiêu ghẹo

      muốn vậy mà” mặt dày thừa nhận

      “vậy cuối tuần này chúng ta về đúng , em điện thoại Nguyệt Vy, Gia Huy, Ái Vân, trai cùng về luôn, chắc vui lắm” hưng phấn

      “nhìn cái mặt vui vẻ kìa, vậy còn muốn” được cơ hội cũng bỏ qua mà chiêu ghẹo lại

      “tai em nhớ nhà thôi mà” đỏ mặt

      “nhưng mà tay bị vậy sao lái xe được”

      kêu tài xế công ty lái, thế là được ngồi ôm em rồi” ôm vào lòng

      càng ngày càng lơị dụng em nhe”

      “ai biểu em là vợ

      Nghe được tin gặp thông gia ông bà nghĩa hào hứng chuẩn bị quà biếu những cho ông bà thông gia mà còn chuẩn bị quà để tặng cho hàng xóm bạn bè dòng họ nhà

      “ba mẹ chuẩn bị gì mà nhiều thế này, con con chuẩn bị hết rồi mà”

      “lần trước ông bà xuôi ra chơi ba mẹ tiếp đón lần này mình phải có lòng thành chứ con, ba mẹ thức suốt đêm qua để chuẩn bị cho đủ đó” bà giải thích

      "đóng này là cửa ông bà xui, đóng này là của dòng họ, cái này là của hàng xóm, còn cái này là của bạn bè, bà đủ chưa nhỉ còn thiếu gì , 2 đứa thấy còn thiếu gì ba mẹ mua thêm”

      ông chỉ từng đóng đồ chất đày cả sân còn hổi coi thiếu gì nữa Nảy giờ Nhật Vy nhìn đóng đồ tưởng đâu dọn nhà

      đủ rồi, đủ rồi 2 bác, cần gì nữa đâu”

      “2 đứa biết , nhà mình quá, đủ chổ để chứa đồ, suốt đêm qua ba mẹ phải thức giữ đó, mất chuẩn bị lại lâu lắm” bà còn kể khổ

      “trời đất! ba mẹ già rồi còn ngủ ngoài trời nếu bị gì sao, biết vậy con với ba mẹ trước rồi” hối hận khi với ba mẹ trước dù chỉ 1 ngày, nếu trước cả tháng chắc phải đều động hết xe tải công ty để chuyển đồ quá

      “thôi mình thôi con, nhanh đến nhanh, ba mẹ còn phải bàn chuyện xính lễ với bên thông gia nữa” bà nôn nóng

      Ông có vẽ thoãi mái hơn “ sao đâu bà, tôi có ghi những thứ cần thiết ra hết rồi, bà thấy tôi chu đáo .kaka”

      ông lấy cuốn sổ lật từng trang cho bà xem vẽ mặt đắc ý

      khen còn oán trách

      “ông chuẩn bị lúc nào sao với tôi, ông xem ghi gì mà có mấy trang ah”

      Nhật Vy trợn mắt, cái gì mà còn chưa đủ, nhìn cũng cả chục trang chứ phải chơi đâu cũng kém gì, ba mẹ có làm quá quá , lần sau phải kéo 1 đoàn xe tải mà còn cả tàu thuyền nữa mới chở đủ quá

      Thấy bà trách ông vội giải thích

      lúc bà ngủ đó, tôi ngủ được nên chuẩn bị”

      “ba, sao ba ngủ, ba già rồi, ở ngoài trời còn thức cả đêm, lỡ ba bị gì sao, ba mẹ thiệt là”

      để ý đến lời của con trai

      “thôi mình thôi con, trể rồi”

      “vậy đem quà cần biếu cho gia đình Vy thôi, những thứ khác lần sau chúng ta biếu”

      nhìn đóng quà biếu mà rùng mình

      nghe vậy cũng gật đầu tán thành “đúng đó bác, mọi người trách đâu bác, như vậy là nhiều rồi, tụi con cũng chuẩn bị đầy hết rồi”

      được” 2 ông bà cùng la lên phản đối Bà đồng ý

      “ lần sau là chuyện của lần sau, lần này phải đem hết”

      “mẹ con đúng đó, công ty của chúng ta có nhiều xe tải vậy, kêu 1 chiếc lại chở được rồi” ông đưa ra ý kiến

      “đúng rồi, ông hay quá”

      chồng vợ khen

      “được rồi được rồi, con gọi xe lại là được chứ gì, đứng đây chắc tới sang năm chưa cưới được vợ quá”

      đành phải làm theo ba mẹ, nếu đem cái đóng này yên với 2 người họ rồi

      nhìn đóng đò mà toát cả mồ hôi Cuối cùng cũng chuyển đò lên xe xong, chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh, nhìn chiếc xe chở hàng chạy sau mà ngại ngùng

      “mắt công 2 bác quá, làm 2 bác phải chuẩn bị nhiều thứ vậy”

      bà ngồi kế bên “con bé này, sắp thành người 1 nhà rồi còn khách sáo”

      nghe vậy ông cũng chen vào “mẹ chồng con đúng đó Vy, chỉ có nhiêu đó 2 bác còn thấy chưa đủ, lần sau có thời gian phải chuẩn bị đầy đủ hơn mới được”

      “haha, mẹ chồng, tôi thích tên gọi này quá, ông đúng là hay, ba chồng à”

      hôm nay ông bà rất hợp ý đúng là phu sứng phụ tì mà

      Nghe vậy ngượng đỏ mặt, nhìn vậy rất đáng liếc mắt nhìn ba mẹ

      “ba mẹ chọc vợ con đỏ mặt rồi nè, mà bây nhiêu đó còn chưa đủ, có khoa trương lắm

      Bà tức giận nhìn con trai

      "tại con đó thằng quỷ, thông báo ba mẹ gấp quá, lỡ thiếu sót gì sao”

      “bao nhiêu đó mà thiếu sót, con thấy chỉ thiếu cái thuyền đánh cá thôi”

      Ông vội đồng ý với con

      “Trọng Nhân đúng rồi bà”

      thấy ba đồng tình với mình vội mừng rỡ nhưng chưa được bao lâu

      “đúng rồi, mình đúng là thiếu thuyền đánh cá, mình sống vùng biển phải có thuyền đánh cá mới phải, thằng này thấy vật tinh ý”

      nghe mẹ bó tay

      Ông cũng kém

      “chính xác, ít gì mình cũng phải có thuyền đánh cá thu , tôi có thiếu mà bà tin, là này về tôi phải tự tay làm cái mô hình thuyền đánh cá để tỏ thành ý mới được” bó tay lần thứ n với 2 người này

      Nghe vậy chỉ biết lắc đầu mà cười

      đường ông bà cứ ý kiến ngừng có thiếu thứ gì đường mua thêm,gặp mặt phải chào hỏi thế nào, khoa trương hơn là 2 người còn tập luôn chứ, phải vân vân và vân vân….

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 8
      Ngồi nữa ngày cuối cùng cũng đến nơi, đường tranh thủ ngủ còn 2 người già cứ lúi lo bàn chuyện mãi nhưng vẫn thấy mệt mõi nào

      “chào chị, chị đường có mệt ” ba Vy lịch chào hỏi Bà nghĩa hào hứng

      “tụi tôi cứ trông đứng trông ngồi mà quên cả mệt”

      “bà ấy trông con dâu đó mà, làm gì biết mệt nữa, chị đừng lo” ông nghĩa hiểu ý vợ Bà cũng chịu thua

      “chắc ông trông à”

      Nhìn ba mẹ ai chịu thua ai lên tiếng

      “ba mẹ cháu vậy đó, 2 bác đừng để ý, 2 bác khỏe ạ”

      “uhm cả nhà khỏe, tay con sao vậy”

      thấy tay vẫn còn bó thuốc của bà quan tâm

      “dạ con bị té xe” diện 1 lý do dám mình và cải nhau mới thành ra như vậy

      Bà nghĩa thắc mắc

      “sao con với mẹ là do sàn nhà mới lau trơn nên ngã con chỗi tay nên bị vậy”

      Nghe mẹ chỉ biết cười gượng, sao lại quên mình với mẹ vậy chứ.

      Nhật Vy thấy vậy nên vội đỡ

      “à, tại Nhân ngã sàn trước rồi lại cẩn thận bị té xe nên như vậy đó mọi người “

      Nhật Vy vội lãng sang chuyện khác “ mọi người vào nhà , chắc 2 bác khát nước rồi” 4 người già cùng vào nhà

      Vì đồ nhiều nên loay hoay giúp tài xế lấy đồ đạt xuống xe Nguyệt Vy và Gia Hy cũng vừa về tới “chào mọi người, xin lỗi em về trể”

      sao đâu, mọi người cũng vừa về tới”

      Nguyệt Vy quan tâm “ rể tay

      “à, chỉ là cẩn thận thôi” biết phải mình bị gì mới đúng, lỡ sai mọi người nghi ngờ toi đời Gia Huy chạy lại Nhật Vy “chị Vy, em nhớ chị quá”

      Thấy chỉ có 2 người về hỏi “sao có 2 đứa về vậy, vợ chồng Ái Vân đâu, trai và Hải phong nữa”

      “chị Ái Vân khỏe nên chồng chị ở nhà chăm sóc cho chị ấy cùng với đứa rồi, còn Minh Tuấn và hải Phong ở Phan Thiết nghe có dự án gì ở đó nên về được, mọi người điện thoại chị được nên điện thoại với em”

      “à, điện thoại chị bị rớt nên hư rồi”

      Trọng Nhân “ngày mai chúng ta ra trung tâm mua, cũng muốn đổi điện thoại, sẳn nhà có thiếu gì mua luôn”

      cần đâu, em tự mua được rồi, nhà cũng thiếu gì”

      quyết định rồi, được ngại” biết ngại ngùng đem đồ đạt vào nhà ông bà nghĩa ra trông ngóng

      “sao nảy giờ mà xe tải vẫn chưa tới nữa, lúc nảy chạy sao mình mà, có khi nào lạc đường

      “để con điện thoại hỏi” định điện thoại Nguyệt Vy lên tiếng

      “có phải chiếc xe tải màu xanh , lúc nảy con thấy đậu ở ngã tư đầu đường đó”

      “đúng rồi, Trọng Nhân con mau ra dẫn đường , là họ biết đường luôn”

      “để em chở , quên đường”

      Gia Huy biết mới đến lần đầu nên chưa rành đường vội giúp vì Nguyệt Vy thường về quê cũng mặt dày mà theo về hoài nên đường xá ở đây cũng rất rành nhớ lần đầu mới xuống Nguyệt Vy cũng phải kiếm muốn có người như mình, 1 tí nữa lại phải tìm người. Ba mẹ Vy chạy ra thấy đằng xa xuất 1 chiếc xe tải hàng

      “lần này chị ở đây chơi lâu, tôi vui quá, ông nhà tôi có bạn đánh cờ rồi”

      Ông nghĩa nghe vậy mặt buồn “tôi cũng muốn lắm nhưng ở chơi vài ngày tôi phải về rồi”

      Ba Vy chỉ về hướng chiếc xe

      “vậy cái xe kia phải đồ đạt của chị sao”

      , tụi tôi rất dễ tính ngủ nghĩ sao cũng được, nên chỉ đem vài bộ quần áo thôi, đó là chút quà biếu mà tôi chuẩn bị”

      bà nghĩa sợ nhà thông gia nghĩ mình đèo bồng chê nhà thông gia chết mất Nguyệt Vy gé xát vào tai chị mình

      “em còn tưởng gia đình rể chuyển nhà”

      Nhật Vy cũng thầm lại với em “lúc đầu chị và Nhân cũng nghĩ vậy”

      Khi mở xe đem đồ xuống, ba mẹ Vy, Nguyệt Vy và cả Gia Huy cùng há miệng muốn rớt cái cằm xuống, khi xe chạy xa rồi mọi người cũng chưa tỉnh

      Trọng Nhân đẩy Gia Huy

      “cậu cần tỏ vẽ mặt ngỡ ngàng vậy chứ, lúc nảy với cậu trước rồi mà” cũng hiểu cảm giác của mọi người vì cũng từng giống như họ

      ‘‘xin lỗi cả nhà thời gian hơi gấp nên tôi chuẩn bị chưa đầy đủ lắm mong cả nhà thông cảm” bà Vy nhìn đống đồ chưa ưng ý lắm

      Nguyệt Vy luôn là người trong gia đình định thần lại trước “như vậy là quá nhiều rồi, nhà con có thể mở 1 cửa hàng bách hóa rồi”

      Ông nghĩa chỉ từng đóng giải thích như lúc sáng cho mọi người, ba Vy định thần lại mới được 1 câu

      “nhà mình vậy làm sao để hết đây bà, lẽ tối nay nằm cái đóng này ngủ”

      Ngay có người nhắc tới mình bà là người cuối cùng trong gia đình mới định thần lại được

      “đúng rồi, trể rồi, cho cũng kịp nữa, chẳng lẽ lại ngủ ngoài sân giữ đồ”

      sợ ba mẹ vy lại giống như ba mẹ mình ngủ cả đêm ngoài sân nên vội vầng kêu mọi người vào nhà

      sao đâu 2 bác, ai muốn lấy đống nay cũng hơi mệt à, mình vô nhà , ba mẹ con muốn vì họ mà 2 bác phải ngủ ngoài sân giữ đồ đâu, bác biết thành ý của ba mẹ con tốt rồi”

      nháy mắt cho 2 chị em Vy, Gia Huy kéo 4 người già vào nhà, chứ đứng đây hoài chắc tới sáng

      Bỏ cả 1 ngày tặng quà bà con hàng xóm bạn bè mới giải quyết xong cái đóng đồ này 8 người mệt lã người,làm buổi tối ai ai cũng ngủ rất ngon

      Sáng sớm nghe tiếng 4 người già bàn chuyện xính lễ và các việc trong buổi đính hôn rồi.

      do có ngày tốt như ý mọi người nên đến cuối năm nay mới tiến hành hôn lễ vì vậy nên đành để 2 người đính hôn trước vây, mấy hài lòng với kết quả nhưng ít ra còn có được vợ.

      4 người trẻ ngồi ngoài vườn ăn trái cây gia đình trồng trong vườn nhìn 4 người bàn bạc Nguyệt Vy chiêu chọc

      rể lần này cưới chị em chắc tốn hết cả gia tài quá, nhìn danh sách xính lễ mà em phát ngán”

      “hết cả giai tài cũng cưới chị em”

      ngại bị em vợ chiêu chọc mà lời trong lòng mình Nhật vy chỉ miễn cười hài lòng còn

      Gia Huy cũng thừa cơ hội ngõ ý

      “nếu bán hết cả gia tài cưới em em có chụi Nguyệt Nguyệt của

      ‘‘ nằm mơ

      Nguyệt Vy trả lời 1 câu làm Huy tan nát cõi lòng nhưng từ bỏ

      *

      Trong phòng chị em Vy

      “được ngủ chung với chị thích quá”

      nũng nụi với chị mình “em của chị có bạn trai rồi mà còn nhỏng nhẽo với chị nữa”

      cưng chìu em sao chứ, chị rể hả”

      “có lẽ là vậy, tuy chị rất thích nhiều người, nhưng Nhân làm cho chị rất sâu đậm”

      “vì vậy chị mới đồng ý lấy ấy, nhớ chị chưa muốn lấy chồng sớm mà”

      “1 phần là , 1 phần còn lại là do cái tay ấy”

      “là sao”

      kể lại hết cho em mình nghe màn cầu hôn vô cùng lãng mạn của Trọng Nhân

      rể đúng là táo bạo mà” ngưỡng mộ rể mình, nghĩ cũng chỉ có cách đó chị mới đồng ý lấy rể nhanh vậy thôi

      “vậy mà táo bạo hả, giờ chị vẫn còn sợ cảnh hôm đó nữa nè”

      “em còn tưởng chị có em bé mới chịu lấy rể sớm vậy chứ”

      “em bậy gì vậy”

      “chị đỏ mặt, chị với rể xảy ra quan hệ rồi phải , ngờ người bảo thủ như chị cũng lại”

      Nguyệt Vy cười ranh ma

      “thôi ngủ sớm

      Nhật Vy ngại ngùng trùm chăn lại ngủ Nguyệt Vy chưa hết tò mò cứ nỉ non với chị mình

      “chị à, em nghe , chị, em chưa hỏi hết mà”

      *

      phòng của Trọng Nhân và Gia Huy

      hạnh phúc , được lấy mình

      Gia Huy ngưỡng mộ “cậu cũng có Nguyệt Vy đó thôi”

      “nhưng ấy chưa chịu lấy em”

      “hai đứa còn trẻ mà, già rồi”

      “bằng cách nào chị Vy nhận lời gả cho vậy, chẳng lẽ hai người sắp có em bé”

      2 ông bà này cùng suy nghĩ hết sức

      thở dài

      “tôi cũng muốn lắm nhưng dùng đủ mọi cách mà có, chắc tôi phải khám mới được”

      “hả với chị Vy làm chuyện đó”

      Gia Huy bất ngờ

      “haha, cậu chưa có được Nguyệt Vy, đâu cần ranh tỵ vậy, cứ từ từ

      Trọng Nhân cười chê Gia huy

      “vậy sao chị Vy nhận lời cầu hôn vậy”

      chỉ vô cái tay mình rồi kể cho cậu nghe

      hay , cách cầu hôn ấn tượng, em phải học hỏi, tuy hơi hy sinh cơ thể nhưng cũng sao”

      “trong cái rủi có cái may thôi”

      Trọng Nhân mĩm cười với kết quả mình có được

      “vậy làm thế nào mới có được chị Vy vậy”

      “hỏi làm chi, muốn có em vợ tự mình nghĩ cách”

      muốn chỉ cho đâu có dễ

      “vậy em với bác trai cách cầu hôn chị Vy, em nhớ có người hứa là làm chị Vy đau lòng, nếu bác trai biết như thế nào ta, chừng em lập công bác trai đem Nguyệt Vy lập tức gã cho em cũng chừng”

      Gia Huy uy hiếp

      “được rồi, tôi kể cho cậu nghe là được chứ gì, biết vậy lúc nảy kể cho cậu rồi”

      uy hiếp có hiệu lực Sau khi chơi những nơi nỗi tiếng ở miền tây (chợ nỗi, chùa dơi, chàm chim, ….) cũng tới lúc 4 người về lại Nha trang để chuẩn bị buổi lễ đính hôn nữa tháng tới

      Buổi lễ được diễn ra ở 1 nhà hàng gần bãi biển, chủ yếu là mời những người thân thích. vào đứng trước cửa đón khách, ai cũng chúc mừng 2 người chỉ có riêng người thân của chúc phúc bằng 1 câu hơi đặc biệt

      “nếu làm Nhật Vy của tôi đau lòng biết tay tôi”

      vì vậy mà méo mặt ngươc lại còn cười rất tươi lại

      có chuyện đó đâu, tôi thương ấy”

      cứng cả người khi nghe những câu đó mặc dù vậy cũng rất vui vì mọi người rất quan tâm mình.

      Do nảy giờ tiếp đãi mọi người làm 2 chân mõi nhừ ngồi nghĩ mệt 1 lúc nhưng chẳng thấy đâu, đưa mắt tìm kiếm sân khấu vang lên tiếng nhạc, 1 giọng hát cất lên

      “nhớ hôm nao định mệnh đưa ta đến với nhau, và em mĩn cười trong hạnh phúc”

      nghe giọng quen thuộc, hướng mắt nhìn lên sân khấu

      1 chàng trai từ phía sau sân khấu bước ra vừa hát vừa nhìn

      thôi tan biến những ngày còn rong chơi,

      1 thời ngẩn ngơ chạy theo kí ức xưa ngu ngê

      , thời gian trôi mau dần quen với tiếng em vui đùa,

      thấy 1 ngày càng thêm nhớ nhiều,

      nhớ ánh mắt dụi dàng, nhớ dôi môi nồng nàng,

      người sao bỏ mình nơi đây ngóng chờ,

      trót lỡ lờ làm cho trái tim rối bời,

      người ơi gian chi hờn chi biết sai rồi,

      tìm chi niềm hạnh phúc ở chốn mơ hồ xa xôi,

      lãng quên 1 điều bình thường ngay trước mắt thôi,

      1 cuộc sống tuyệt vời là khi thấy em luôn rạng ngời….”

      Nhìn hát cảm động đến rơi nước mắt biết chuẩn bị rất kỹ vì thích hát chỉ thích nghe người khác hát thôi, đặc biệt là ,đây là lần đầu tiên nghe hát 1 giọng hát trầm ấm hát rất hay.

      Khi bài hát kết thúc mọi người trong bữa tiệc đều vỗ tay, còn có cả tiếng hít sáo nữa. đứng sân khấu nhìn về hướng

      “Bà xã, biết hát hay, nhưng đây là thành ý của , mỗi 1 lời trong bài hát như lời trong lòng vậy, 1 cuộc sống tuyệt vời là khi thấy em luôn rạng ngời ,khi gặp em cuộc sống của đẹp hơn, vui vẻ hơn. Tình đúng là lạ kỳ đúng em”

      bước xuống đứng trước mặt tay còn cằm 1 bó hoa hoa vàng mà thích

      “lần trước cầu hôn em có hoa cũng có nhẫn, có ai chứng kiến, là thiệt thòi cho em quá”

      chợt quỳ 1 chân xuống, móc trong túi trong 1 cái hộp đỏ rồi mở nắp ra là 1 chiếc nhẫn kim cương lấp lánh

      “Nhật Vy đồng ý lấy nhe”

      Cả nhà hàng đều im lặng nhìn màng cầu hôn và chờ câu trả lời của nhìn quỳ dưới sàn 1 tay là hoa hồng,1 tay là nhẫn cảm động đến nghẹn lời chỉ biết gật đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc mới thốt ra 3 chữ

      “em đồng ý”


      Nghe vậy lấy nhẫn đeo vào ngón áp út của , rồi đứng dậy hôn lên môi .

      Mọi người cùng vỗ tay chúc phúc cho 2 người. lau nước mắt cho giọng trách móc

      “hôm nay ngày vui được khóc, hứa với mọi người làm em khóc rồi, em như vậy 1 tí nữa họ lại xử bây giờ”

      bật cười

      “là tại đó”

      rồi ôm vào lòng

      Bà nghĩa đứng cạnh chồng mình

      biết con trai mình lãng mạng vậy đó”

      nó giống tôi chứ giống ai”

      ông tự hào Ba mẹ Vy chỉ biết nhìn cặp trai mà gật đầu hài lòng Nguyệt Vy vô cùng ngưỡng mộ

      “ngưỡng mộ chị 2 quá, được rể cầu hôn lãng mạng vậy”

      Gia huy thầm trách(tại sao ta chỉ mình cách này nhỉ).

      Khi nghe Nguyệt Vy giọng ngưỡng mộ cậu liền tranh thủ cơ hội

      “nếu em thích cũng có thể làm vậy với em mà”

      “em thích giống người khác, tối ngày học theo, biết suy nghĩ à”

      Nguyệt Vy trách móc

      an tâm khi Nhật Vy tìm được hạnh phúc”

      Ái Vân đứng cạnh chồng mình nhìn bạn thân rốt cuộc cũng có được hạnh phúc Minh Tuấn đứng cạnh cũng chen vào

      “mong em ấy thế này mãi”.

      Nghe vậy Hải phong hỏi

      “vẫn chưa an tâm à”

      Minh tuấn gật đầu

      “có chút chút”

      Do mọi người còn phải làm, học nên dự xong hôn lễ mọi người lập tức lên xe về ở lại chơi.

      “em dọn qua đây với luôn nhe”

      “lại nữa rồi, chừng nào chính thức kết hôn ưm mới don qua mà”

      “nhưng muốn ngủ 1 mình”

      đồng ý với em rồi mà, muốn nuốt lời hả”

      nhớ rồi” iểu xiều

      “thôi được rồi, tuần này em ở đay với , hết tuần này em mới về nhà mình”

      “vậy cũng tệ” xong bế lên phòng

      “động phòng thôi”

      Mới đây mà sắp hết tuần rồi, ngày mai được ngủ cùng rồi, nhưng sao qua nhà qua nhà như lúc trước cũng vậy thôi, vừa nghĩ vừa cười gian.

      có tiếng chuông điện thoại reo lên làm bừng tỉnh

      “bà xã à, có điện thoại, là Nguyệt Vy gọi”

      “em gọi đầu, nghe dùm em

      tiếng trong phòng tắm vọng ra

      mở túi sách lấy điện thoại

      “alo, nghe nè Nguyệt Vy”

      rể hả, chị hai em đâu rồi”

      “chị em tắm có gì em”

      “dạ , em điên thoại hỏi thăm chị 2 thôi”

      “tí chị 2 ra chị 2 điện thoại lại cho em”

      “dạ, bye rể”

      Cúp máy định bỏ điện thoại vào túi sách nhìn thấy thứ mà nên thấy vẻ mặt liền tối sầm

      bước ra thấy mặt có vẻ được vui

      “có chuyện gì sao , Nguyệt Vy trong điện thoại chọc giận gì à”

      lạnh lùng

      có” rồi lấy vĩ thuốc ra

      “sao em uống cái này hả”

      Vì túi sách của là nơi đụng đến nên rất yên tâm để vĩ thuốc tránh thai trong túi sách mà sợ phát nào ngờ hôm nay

      nghe em nè, em muốn đến ngày cưới mà cái bụng mình phình to nên mới uống cái này thôi, cũng muốn em xấu hổ đúng nũng nịu ngồi đùi tay choàng qua cổ

      “nhưng em biết cực khổ bao nhiêu , đâm biết bao nhiêu cái bao cao su mà em lại uống thuốc tránh thai” ra mới biết mình bị hớ vội lấy tay che miệng lại

      tắm, trời nóng quá”

      “đứng lại” nhìn bóng lưng lớn tiếng kêu

      “quay lại đây cho em”

      quay lại cười hì hì

      nóng quá đổ cả mồ hôi rồi nè”

      chỉ mồ hôi chán

      đến trước mặt cũng nỡ nụ cười

      “em từng nghĩ tại sao tự nguyện dùng bảo vệ vậy, ra có mưu kế, muốn em chưa cưới mà xấu mặt phải

      “tại muốn cho ba mẹ có cháu bồng sớm thôi mà, em đừng tức giận, là ba chỉ đó”

      ôm vào lòng rồi tìm người gánh tội giùm mình

      Thấy biết lỗi đành bỏ qua “

      tha cho lần này đó”

      “cảm ơn bà xã, mình ngủ

      phải tắm hả”

      “làm xong chuyện rồi tắm”

      “đừng sờ chỗ đó em nhột”

      giường những tiếng cười giỡn dần thay thế thành tiếng rên , rồi 2 người từ từ chìm vào giấc ngủ.

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 9
      đâu vậy, vài phút nữa là hợp rồi” thấy Trọng Nhân gấp gáp định đâu

      Nhật Vy hỏi “ ra ngoài có việc, em kêu trợ lý hợp giúp , có việc gấp lắm,tối nay em cậu ta tiếp khách giúp luôn nhe, đây”

      vội vàng căn dặn rồi bước nhanh ra khỏi tầm mắt biết có chuyện gì mà gấp gấp vậy biết?”

      Nhật Vy đặt câu hỏi mà có ai trả lời

      nhấn số máy của trợ lý

      “trợ lí nam, hôm nay giám đốc có việc,5 phút sau giúp giám đốc chủ trì cuộc hợp nhe, giám đốc có việc gấp ra ngoài rồi”

      “tôi ngay”

      đầu dây bên kia trả lời Ngoài Trọng Nhân trợ lý Nam là người rành chuyện công ty nhất, nên cuộc hợp diễn ra rất ổn thỏa.

      Cuộc hợp kết thúc cũng là lúc hết giờ làm.

      Mọi ngày đều cùng về, hôm nay về 1 mình thấy hơi trống trải. Về nhà chỉ 1 mình buồn chán, cũng chưa bỏ gì vào bụng nên quyết định ra ngoài tìm gì đó ăn sau đó dạo rồi về nhà ngủ 1 giấc ngon.

      Sau khi giải quyết cái bụng xong, giờ nó căn ra, quyết định dạo chợ đêm. Là nơi du lịch nổi tiếng nên ở đây lúc nào cũng nhộn nhịp, đông người nên mới 1 vòng chợ mà toát mồ hôi. vì vậy rồi dạo bờ biển cho mát mẻ rồi mới về

      Bờ biển Trần Phú ban đêm rất đẹp, bờ biển chạy dài theo con đường cùng tên Trần Phú ở đây ngoài có rất nhiều khách sạn, quán bar, các cửa hàng bán đồ còn có 1 công viên rất lớn. nhìn những đôi trai cầm tay nhau dạo bờ biển, chợt nhớ , cũng hay dạo như vậy.

      qua công viên định về chợt thấy bóng dáng quen thuộc, nghĩ chắc do định vị trong điện thoại mà tìm được , muốn cho 1 đều bất ngờ.

      nhưng khi bước tới trước được vài bước, chợt nhận ra phải tới tìm đuổi theo 1 chạy ra phía biển

      . bắt được tay

      “ Thảo Trang, cậu định làm gì vậy, cậu say rồi, mình về thôi?”

      “mình muốn chết, chết cho xong” giãy dụa trả lời

      “cậu đừng như vậy được , cậu ấy cần cậu nhưng mình cần cậu, về với mình ôm vào lòng

      khóc nức nở bờ vai . dụi dàng vô lưng

      “chúng ta về thôi”

      “tối nay cậu ở lại với mình nhé” nỉ non

      gật đầu đáp ứng

      "uh. Mình thôi”

      đỡ băng qua đường, vào 1 khách sạn khá sang trọng.

      nhìn 2 người khuất khỏi tầm mất, vẫn đứng đó như người mất hồn.

      do đứng khuất sau 1 cái cây mà 2 người thấy đứng ở 1 cách xa nên nghe và thấy hết tất cả, đến lúc 2 người rời cũng lẵng lặng theo do giữ 1 khoảng cách hay 2 người để ý tới nên nhận ra xuất của .

      Đứng 1 lúc lâu quay lại bờ biển ngồi 1 mình, biết là gió biển hay nhìn thấy cảnh vừa rồi mà lạnh buốt xoa đôi vai mình rồi bắt taxi về nhà .

      Về đến nhà chỉ là 1 mãn tối, bật đèn lên, tìm kiếm bóng dáng nhưng vẫn chỉ 1 mình quyết định điện thoại cho , 1 hồi sao đầu dây bên kia mới bắt máy

      “alo, ở đâu vậy”

      giọng có vẽ lạnh lùng

      “giờ bận, với em sau, em ngủ sớm , tối nay đến với em được”

      giọng gấp gáp kết thúc là tiếng tút tút tút

      thẫn thờ, chẳng biết làm gì nữa, giờ chỉ muốn say, muốn nghĩ gì nữa, chạy lại tủ lạnh lấy vài lon bia rồi tựa lưng vào tủ lạnh ngồi bệt dưới đất uống từng ngụm

      Mỗi lần buồn, muốn có người tâm như vậy đỡ buồn hơn.

      Lúc trước chưa gặp Ái Vân, khi gặp chuyện người đầu tiên tìm là Minh Tuấn nhưng sau này quen Ái Vân có lẽ do hợp tính, vui vẻ là con nên thường hay tâm với Ái Vân.

      Theo thói quen bấm số điện thoại Ái Vân, sau 1 hồi vang lên 1 giọng trách móc

      “gần 11h đêm rồi cậu còn chưa ngủ điện thoại mình làm gì hả?”

      “mình thất tình nữa rồi, muốn tìm người tâm ” giọng ể oải

      “thất tình?” Ái Vân hét lên trong điện thoại

      “bất ngờ lắm đúng , mình cũng bất ngờ như cậu vậy” cười khổ

      “chuyện chẳng buồn cười tí nào, các cậu mới đính hôn 1 tháng mà, Nhân còn thương cậu vậy, chẳng lã cậu có bạn trai mới, bị ấy phát , hay ấy lăng nhăng, cậu mau

      “lần nào mình thất tình mình cũng muốn đem cậu trồng lồng heo hết, gì mà lắm chuyện vậy” tức giận

      “vậy chuyện là như thế nào?” Ái Vân chẳng để tâm đến tức giận của bạn mình mà tiếp tục hỏi

      kể lại tất cả những chuyện buổi tối mình thất mình nghe cho Ái Vân nghe

      “chuyện là sao?”

      “mình cũng muốn những gì mình thấy như giấc mơ vậy, nhưng thể, ước gì mình chưa từng thấy gì hết” còn khống chế được cảm xúc mình nữa mà khóc lên từng tiếng

      “đừng khóc mà, cậu như vậy mình chịu được đâu, mình ra đó tìm lại công bằng cho cậu” nghe bạn thân mình như vậy Ái Vân khóc to lên

      “cậu khóc gì nữa vậy, mình điện thoại cậu là muốn tâm chứ phải nghe cậu khóc, 1 mình tớ khóc đủ rồi” nín khóc tức giận la Ái Vân

      “tại mình thương cậu thôi chứ bộ, mình kêu chồng mình lặp tức chở mình ra đó”

      cần đâu, mình sao đâu, ngày mai hết thôi” thấy Ái vân kích động vậy cho bạn yên tâm

      ?”

      khẳng định chắc nịch

      “tức , tại sao lúc đó cậu chạy lại cho bọn họ 1 trận ra trò chứ” Ái Vân tức giận

      “mình cũng biết nữa, lúc đó mình biết phải làm như thế nào nữa, rồi lúc họ mình cũng biết tại sao lại bước chân được nữa, rồi thấy họ vào khách sạn mình lại chôn chân đứng nhìn họ”

      “đúng là cậu mà, bình thường cậu gan lắm mà, mình đụng cậu 1 cái chết với cậu mà, cậu có tiền đồ mà”

      “mình cũng thấy mình rất vô dụng”

      “ngày mai tớ ra cậu”

      “mình cần mà, cậu thấy mình phải nghĩ khóc rồi sao, mình tự giải quyết được mà”

      “nhưng mình…..”

      cắt ngang lời của Ái Vân

      nhưng nhị gì hết, mình ngủ đây, mình thất tình thôi, phải chuyện to tát gì, bye”

      xong cúp điện thoại rồi lập tức khóa máy Ái Vân bị cúp điện thoại ngang tức giận điện thoại lại lần nữa nhưng nhận được chỉ là tiếng

      “số máy quý khách vừa gọi lên lạc được…..”

      thấy yên tâm, dù buồn thế nào Nhật Vy cũng khóc, nhưng lần này lại như vậy quyết định đồi lại công bằng cho Nhật Vy bấm số diện thoại của Trọng Nhân, nhưng cũng nhận được là

      “số máy quý khách vừa gọi lên lạc đươc…..” tức giận lẩm bẩm

      “đúng là làm chuyện mờ ám nên khóa máy mà, mình phải tìm Minh Tuấn thôi, ấy để Nhật Vy chịu ủy khuất, đúng rồi”

      tìm số rồi bấm nút gọi, 1 hồi sau đầu dây bên kia mới bất máy

      “Ái Vy, nếu có gì quan trọng là chết với , biết bây giờ là mấy h rồi

      Minh tuấn giọng buồn ngủ tức giận

      “hơn 11h tôi chứ mấy, giờ ở đâu” giọng bình thản

      ở Phan Thiết, em gọi giờ này chỉ hỏi ở đâu thôi hả, em chết chắc rồi” nghiến răng

      “chuyện của Nhật Vy có gọi là quan trọng tức giận cũng chẳng kém gì

      “cái gì, Nhật Vy,chuyện gì” nghe vậy bật ngồi dậy, quên cả buồn ngủ Ái Vy kể lại tất cả những gì mình biết và cuộc trò chuyện của và Nhật Vy cho Minh tuấn nghe

      phải đòi lại công bằng cho Nhật Vy”

      cần em nhấc” cúp máy vội thay đồ.

      Hải Phong thấy Minh Tuấn vội vội vàng vàng giọng ngáy ngủ hỏi

      “khuya rồi, cậu còn đâu vậy”

      “mình Nha trang, cậu cùng mình

      Minh Tuấn lôi Hải Phong ngồi vậy còn chưa hiểu gì phải hối hả theo đường Minh Tuấn kể lại mọi chuyện cho Hải Phong biết giờ Hải Phong mới biết vì sao mình ngồi chuyến xe bảo táp này

      “Minh Tuấn, cậu chạy chậm thôi”

      “mình rất lo cho em ấy, em ấy thấy vậy nhưng rất yếu đuối, những lúc như vậy phải có người bên cạnh em ấy”

      “mình biết, mình cũng rất thương em ấy, nhưng cậu chạy xe vậy rất nguy hiểm, mình rất sợ” Hải Phong hét lên

      “mình xin lỗi, làm cậu sợ”

      ý thức được hải Phong rất sợ nên giảm tốc độ lại

      “được rồi cậu dừng lại , để mình lái”

      Minh Tuấn tấp xe vào quên đường đổi người lái muốn làm Hải Phong sợ, như vậy càng thêm đau lòng.

      Hải Phong dừng xe trước nhà Nhật Vy Minh tuấn vội xuống xe nhưng nhìn thấy cửa khóa mà điện thoại lại liên lạc được

      “trể thế này em ấy còn đâu nữa chứ, lại khóa máy nữa ”

      suy nghĩ 1 hồi kéo Hải Phong lên xe

      “đến nhà Trọng Nhân

      Nghe tiếng chuông cửa vội vàng chạy ra mở

      “Trọng Nhân, cuối cùng cũng về rồi”

      "em còn trông đợi thằng đó sao, nên để em quen nó mà” Minh Tuấn tức giận

      Trong cơn say nghĩ nếu Trọng Nhân về bỏ qua tất cả như chưa thấy gì nhưng người đứng trước mặt phải là

      Trai, Hải phong, sao 2 đến đây”

      phải Ái Vân lo cho em mới gọi cho em định cho biết luôn hả, em còn xem trai của em nữa

      “em” rụt mặt

      “nhìn em kìa say đến vậy,hai mắt khóc đến sưng húp hết, người chẳng ra người, em biết mình bị mẫn cảm với rượu bia hả, là bị em làm tức chết mà”

      “em xin lỗi”

      “thôi được rồi, bây giờ là 1, 2 giờ sáng rồi, có gì vô nhà rồi

      Hải Phong thấy Minh Tuấn rất giận giữ bèn lên tiếng giải vây giúp Nhật Vy

      “dạ, vậy 2 vào nhà

      “em vô lấy túi xách rồi về nhà em, sáng mai tính tiếp, muốn em ở đây trông đợi ta nữa”

      Minh Tuấn quay mặt sang hướng khác ra lệnh

      “dạ”

      loạng choạng bước đường mọi người tiếng nào đến khi đến nhà , để ngồi giường, Minh Tuấn đứng trước mặt

      “có muốn khóc khóc , đừng rụt mặt như vậy nữa”

      Nghe vậy từng giọt nước mắt kiềm nén nảy giờ từng giọt từng giọt rơi xuống rồi xà vào trong lòng Minh Tuấn

      trai, huhu”

      “em muốn, em muốn mình thấy đều đó, nếu biết có ngày như vậy lúc trước em ra đây rồi, em muốn ở lại nơi này nữa dẫn em , nơi này ở đâu cũng có hình bóng ta, em muốn gặp ta nữa” cứ khóc như vậy đến khi mệt ngủ thiếp .

      Minh Tuấn nhìn mà cảm thấy đau lòng, đây là lần đầu tiên trong đời thấy khóc nhiều vậy. Nhưng nghĩ may là có Ái Vân ở đây, nếu chắc em ấy khóc còn giữ hơn Nhật Vy nữa.

      Minh Tuấn đặt Nhật Vy xuống giường rồi quay sang Hải Phong

      “cậu cũng ngủ tí , hồi tối mới ngủ tí bị kéo rồi”

      Hải Phong cũng mệt cả người mới vừa tăng ca về ngủ được bao lâu thức đến giờ, nên cậu cũng mở mắt nổi nữa.

      Minh tuấn cũng khá hơn mấy, nhưng vừa nghĩ đến chuyện của Nhật Vy tài nào chợp mắt được.

      Như mọi khi 6h Nhật Vy thức giấc ôm cái đầu đau mới dần nhớ lại chuyện hôm qua, ngước nhìn lên thấy Minh Tuấn đứng cạnh cửa

      trai”

      “em dậy rồi à, thói quen của em bao năm cũng đổi, dậy rất đúng giờ, rất tốt” cố chuyện bình thường để giấu lo lắng

      Nghe tiếng chuyện Hải Phong cũng thức giấc

      “em thức rồi à, mặt em bị sao vậy” giật mình

      sờ lên mặt mình cảm nhận được những mẫn đỏ xuất “em bị mẫn cảm tí thôi”

      “em ấy bị mẫn cảm với rượi bia, chút nữa đường , cậu nhớ dừng hiệu thuốc nào đó mua thuốc cho em ấy”

      Minh tuấn giải thích thêm rồi cẩn thận dặn dò Hải Phong

      “ừ, mình biết rồi, mà chúng ta định đâu à”

      Minh tuấn gật đầu rồi với 2 người như ra lệnh

      “Nhật Vy thu dọn đồ đạt, tí nữa Hải Phong chở em về Cần Thơ”

      Nhật vy vội lắc đầu

      em chưa muốn về Cần Thơ, em muốn mọi người thấy em như vậy, mọi người rất lo” Hải phong thấy vậy đưa ra ý kiến

      “vậy em Đà Lạt nghĩ ngơi vài hôm , ở đó có 1 căn nhà ở gần trung tâm thành phố, khí ở đó rất tốt em thấy thoãi mái hơn”

      “như vậy phiền quá”

      “phiền gì đâu, ngôi nhà ở đó giờ cũng ai ở, em cần ngại, xem em như em mà”

      hải Phong sờ đầu dịu dàng

      “em cứ đến đó , ở đó khí trong lành em thấy thoải mái, xem như du lịch

      Minh Tuấn cũng đồng ý kiến

      “dạ, vậy cũng được” thấy 2 người vậy cũng từ chối.

      dù gì cũng muốn ở 1 mình

      “em thu dọn đồ đạt rồi Hải Phong chở em liền”

      “cậu cùng hả” Hải Phong hỏi

      “mình còn 1 sô việc phải giải quyết”

      tìm Trọng Nhân hả”

      Tuy Minh Tuấn việc gì nhưng biết nhất định tìm Trọng Nhân

      làm gì cậu ta đâu, chỉ muốn 1 số chuyện thôi”

      Minh Tuấn biết vẫn còn lo lắng liền trấn an

      có thể đưa 2 thứ này lại cho ấy lấy điện thoại và chiếc nhẫn tay mình đưa cho Minh Tuấn

      “thông qua điện thoại này ấy có thể biết em ở đâu, còn chi chiếc nhẫn này em muốn giữ nó nữa, nó còn là của em nữa rồi”

      Minh Tuấn bỏ điên thoại và nhẫn vào túi

      biết rồi”

      “nhưng mà phải với ba mẹ,mọi người thế nào đây”

      em du lịch, kêu mọi người dừng làm phiền em, mọi việc cứ để lo, cứ yên tâm nghĩ ngơi , chuyển tiền vào tài khoản cho em, nhớ phải chăm sóc cho mình tốt đó”

      cần đâu em còn đủ tiền mà”

      “em là em nên cần ngại, nếu như vậy em xem là người thân rồi” Minh Tuấn giọng oán trách

      “tất nhiên em xem của em rồi, đừng vậy mà trai dấu”

      “suốt ngày chỉ biết làm nũng với , có người ghen bây giờ” Minh Tuấn liếc Hải Phong 1 cái

      Bị trúng tim đen mặt Hải Phong đỏ lên

      “làm gì có”

      rồi bóng gió giọng truê chọc “nhưng tôi thích chia cho ai đâu đó”

      Nhật Vy và Minh Tuấn nghe vậy liền bật cười Hải Phong.

      Hải Phong ngượng ngùng lãng sang chuyện khác

      “thôi thôi, vì em là em Minh Tuấn, trước giờ chưa tặng gì cho em, nên tặng em 1 cái điện thoại, được từ chối”

      Định mở miệng từ chối bị chặn họng trước rồi nên đành gật đầu thôi Nhật Vy biết dù từ chối thế nào kết quả vẫn như ban đầu thôi, đành nhận vậy, đúng là 2 con người cố chấp mà

      “em nghĩ xấu gì 2 có đúng ” bị Minh Tuấn bắt quả tang nghĩ xấu về Nhật Vy cười lấy lòng

      “2 tốt với em, thương em vậy, làm gì có chuyện nghĩ xấu chứ”

      “biết nịnh vậy là tâm trạng tốt lên rồi, biết em bi oan đâu”

      Nhật Vy chạy lại ôm eo Minh Tuấn

      “chỉ hiểu em thôi, sáng nay thức vậy là đỡ rồi, hôm qua em buồn như vậy là đủ rồi, dạy em mà, được buồn vì những kẽ phản bội”

      “e hèm” nhìn Nhật Vy trong lòng Minh Tuấn Hải Phong hơi nhíu mày.

      Và thế 2 người kia lại được 1 trận cười,

      Nhật Vy bũi môi nhìn Hải Phong

      “cái này, người ta bị thất tình mà cũng thông cảm tí nữa, có tin em theo đuổi trai

      “em dám” Hải Phong mặt cảnh cáo

      Lại thêm 1 trận cười nữa

      biết Nhật Vy chọc mình

      Hải Phong vội lôi Nhật Vy ở đây chuyện riết chắc có nước độn thổ luôn quá

      “Nhật Vy thân à, thôi”

      Thấy 2 người khuất, nụ cười cũng cứng đờ , biến thành vẽ mặt lạnh lùng

      “được lắm, dám bắt nạt em tôi” rồi cũng bước

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :