CHÍ TÔN CUỒNG THÊ - Miêu Miêu Bảo Bối ( update c61) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mị Nguyệt

      Mị Nguyệt New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      19
      Chương 59: Đem đội ngũ đến Mê Huyễn rừng rậm.


      “ Tỷ tỷ, mau đến căn phòng đó” - Tiểu Thanh Tước xuất trong gian Tử Trúc, nhắc nhở nàng. Sau khi từ sương mù rừng rậm trở về, đêm đó tỷ tỷ liền bế quan.

      biết” – Lãnh Nhược Tuyết đáp, đôi mắt chậm rãi mở to. Tuy rằng ở trong ‘vòng tay Càn Khôn’ hấp thu linh khí so với bên ngoài nhanh hơn, nhưng nàng cảm thấy thân thể mình tựa như có đáy, hấp thụ thế nào cũng đủ.

      “ Lục Đào”- Ra khỏi ‘vòng tay Càn Khôn’, Lãnh Nhược Tuyết lên tiếng

      “Tiểu thư” – Lục Đào nhàng đẩy cửa đến

      “ Phùng Đạt trở về chưa? “ – Trước khi nàng bế quan cũng giao nhiệm vụ cho Phùng Đạt, kêu sáng nay đón người.

      “ Còn chưa về.” – Lục Đào hồi đáp.

      “ Ừ “

      “ Những người khác đâu? “

      “ Đều ở đại sảnh ăn sáng.”

      Lãnh Nhược Tuyết gật đầu, nhanh chóng rửa mặt chải tóc rồi cùng Lục Đào đến đại sảnh.

      “ Tiểu thư sao vẫn còn chưa ra? “

      ra “ – Lãnh Nhược Tuyết và Lục Đào vừa đến đại sảnh, chợt nghe thấy Lâm Nguyên lầm bầm

      “ Tuyết nhi mau đến đây ăn sáng.” – Lãnh Kình Thiên nhìn thấy cháu của mình, liền vui vẻ

      “ Tốt ”- Lãnh Nhược Tuyết đến bên cạnh gia gia ngồi xuống.

      Đợi cho mọi người ăn xong bữa sáng, Phùng Đạt cũng trở lại.

      “ Tiểu thư, mọi người đều ở hoa viên” –Phùng Đạt vào đại sảnh, thông báo cho Lãnh Nhược Tuyết

      “ Vậy chúng ta ra hoa viên ”- Lãnh Nhược Tuyết đứng dậy, cùng mọi người ra

      “ Từ hôm nay trở , cho đến khi lựa chọn, chúng ta huấn luyện trong học viện, ta chia nhóm thành hai tổ, mang bọn ngươi đến Mê Huyễn rừng rậm lịch lãm” – Lãnh Nhược Tuyết nhìn các đệ tử hiểu chuyện gì, lên tiếng giải thích

      Mê Huyễn rừng rậm. Nơi đó rất nguy hiểm. Vừa nghe Lãnh Nhược Tuyết đến Mê Huyễn rừng rậm, mấy đệ tử nhát gan liền biến sắc.

      “ Nếu có ai sợ muốn , bây giờ có thể lên tiếng” – Lãnh Nhược Tuyết nhìn phản ứng của bọn họ tiếp tục . Mỗi người đều có ý nghĩ riêng, nàng bắt buộc.

      Bọn đệ tử nhìn nhau, tâm cũng dần kiên định, kỳ bọn họ cũng biết, nếu muốn trở thành cường giả thể nhát gan, sợ phiền phức.

      “Nếu có người muốn rời khỏi, vậy sau khi , các ngươi tuyệt đối phải nghe lệnh của đội trưởng, nếu tự gánh lấy hậu quả!” – Lãnh Nhược Tuyết cảnh cáo , nàng cần những đệ tử nghe lời.

      “ Biết” – Mọi người cùng lên tiếng đáp

      “ Đội trưởng của các ngươi là ta và Phong Mạch Nhiên, ta gọi tên ai người đó theo ta, những người còn lại theo Phong Mạch Nhiên.” – Lãnh Nhược Tuyết , bảo Lâm Nguyên bắt đầu điểm danh.

      Lâm Nguyên lấy danh sách ra, bắt đầu gọi tên…

      “Kiều Hoa”

      “ Tiểu Đình”

      “…”

      “…”

      Phân tổ xong, Lãnh Nhược Tuyết đem Vũ phóng ra, Vũ ra lập tức biến lớn thân thể mình, hắc ưng nháy mắt chiếm lấy toàn bộ hoa viên

      “ Gia gia, ca ca, chúng ta đây”- Nhìn thấy mọi người đều ngồi lên lưng Vũ, Lãnh Nhược Tuyết .

      “ Ừ, thôi, chú ý an toàn”- Lãnh Kình Thiên nhịn được dặn dò.

      “ Tuyết nhi, ca ca nhớ ngươi.”- Lãnh Nhược Hàn có chút buồn

      “ Vũ, thôi.” – Lãnh Nhược Tuyết vỗ đầu Vũ, bất đắc dĩ . Haiz! Gia gia với ca ca có cần phải thương cảm như vậy

      Tổ tôn LÃnh Kình Thiên hai người nhìn Vũ bay xa, cho đến khi còn nhìn thấy nữa mới tình nguyện trở về phòng của mình.

      Sauk hi Vũ tấn giai 9 cấp thánh thú, tốc độ bay so với trước kia nhanh gấp đôi, chỉ mấy giờ sau đến Mê Huyễn rừng rậm.

      Tiến vào Mê Huyễn rừng rậm bao lâu, đúng lúc có lối rẽ.

      “ Phong đại ca, Phùng Đạt, tại chúng ta phân công hành động, 10 ngày sau tập hợp ở đây.” – Lãnh Nhược Tuyết với hai người họ, đội Phùng Đạt là người của dong binh đoàn, cho nên có gì phải lo lắng, xong, nàng liền mang tổ mình hướng về lối rẽ bên phải .

      “ Hôm nay chúng ta hạ trại ở đây .” – lúc, Lãnh nhược Tuyết dừng lại, nhìn quang cảnh trước mặt , nơi này rất an toàn, trước đây nàng từng ở đây ngây ngốc vài ngày.

      “Tốt” - Dạ Thần cũng rất vừa lòng chỗ này, dù sao hôm nay cũng làm gì, bằng nghỉ ngơi sớm chút, cho bọn thích ứng hoàn cảnh nơi này chút.

      “ Ta và Vũ tấn giai” – Lãnh Nhược Tuyết lặng lẽ với Dạ Thần

      “ Ừ” – Dạ Thần gật đầu

      Vũ chở Lãnh Nhược Tuyết bay đến chỗ ở của nó trước kia, trong gốc cây đại thụ, tiến vào sâu bên trong, cư nhiên có hang động, đại thụ kết hợp với sơn động lớn, bên trong còn có ôn tuyền.

      “ Vũ, chỗ này của ngươi tồi.” – Lãnh Nhược Tuyết tán thưởng

      “ Cũng tốt” – Vũ giơ cánh, có chút ngượng ngùng

      “ Bắt đầu ” – Tham quan chỗ ở của Vũ xong, Lãnh Nhược Tuyết nhận tiện , sau khi Vũ tấn giai 9 cấp thánh thú liền luôn cố gắng hấp thu nhiều linh lực, nếu cũng có khả năng tấn giai nhanh như vậy.

      Vũ gật đầu, đem Bích Linh Đan bỏ vào miệng, sau đó quỳ rạp mặt đất, chờ tấn giai.

      Ước chừng khoảng giờ sau, linh lực trong cơ thể Vũ rốt cục đột phá đến giới hạn, theo quy tắc thiên địa buông xuống, Vũ thành công tấn giai thành Thần thú.

      “ Chủ nhân”- Vũ biến ảo thành người, vui vẻ kêu lên

      “ Ừ, sai”- Lãnh Nhược Tuyết nhìn Vũ biến thành người, vừa lòng . Là nam tử tuấn mỹ, tóc đen, con ngươi đen, khí chất lãnh liệt, tuy rằng giống Mị có thể mê hoặc người, nhưng là đối với thẩm mỹ của con người mà đủ đẹp. Nhưng là, Vũ tấn giai thành Thần thú tuy mang đến lợi ích nhưng cũng giúp nàng có thể tấn giai. Trong cơ thể nàng linh lực dư thừa ít, nàng tu luyện ‘bí quyết Nghịch Thiên’, thân thể dường như trở thành hố sâu đáy, bao nhiêu linh lực đều đủ.

      Vũ tấn giai xong, người thú liền quay trở về

      trở lại” – Dạ Thần thấy Tuyết nhi và Vũ trở về liền nghênh đón

      “ Ừ, có việc gì xảy ra ?” – Lãnh Nhược Tuyết có chút lo lắng hỏi, đám đệ tử này đều có kinh nghiệm lịch lãm.

      có”

      “ Ta kêu Kiều Hoa dẫn bọn họ săn thú” – Dạ Thần giải thích

      “Đội trưởng”

      Hai người đag , liền nhìn thấy đám người Kiều Hoa trở lại, tay còn mang về ít con mồi.

      “ Xem ra các ngươi thu hoạch tồi” – Lãnh Nhược Tuyết nhìn bọn họ tán thưởng . Nơi này xem như là nơi an toàn nhất trong Mê Huyễn rừng rậm, chỉ cần chệch hướng gặp đến nguy hiểm.

      “ Ha ha, bình thường thôi”- Kiều Hoa có chút khiêm tốn , nhưng là mặt có chút vẻ tự hào

      hồi ăn xong, liền nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai liền bắt đầu ma quỷ huấn luyện.”- Lãnh Nhược Tuyết

      “ Đội trưởng, cái gì là ma quỷ huấn luyện?” – Kiều Hoa có chút tò mò hỏi, những người khác cũng khó hiểu nhìn nàng, ánh mắt mang theo dục vọng học hỏi

      “ Đến lúc đó các ngươi biết” – Lãnh Nhược Tuyết thần bí cười, cũng bây giờ cho họ biết.

      Bên đội Phong Mạch Nhiên

      “Ca, ta chịu nổi, chúng ta nghỉ ngơi !” – Phong Ngạo Nghễ thở hồng hộc, thỉnh cầu , những người khác đều mệt mỏi, trực tiếp ngồi xuống

      “ Mới đó liền chịu nổi? Lúc trước ta bị huấn luyện phải gấp hai lần các ngươi bây giờ.” – Phong Mạch Nhiên có chút khinh bỉ nhìn đám người mặt đất, lên tiếng , cường độ huấn luyện của tổ còn lớn, tin rằng, Cường độ huấn luyện của tổ Tuyết nhi nhất định giống với lúc trước bọn họ bị huấn luyện.
      linhdiep17, noair, quỳnhpinky2 others thích bài này.

    2. Mị Nguyệt

      Mị Nguyệt New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      19
      Chương 60: Toàn bộ người của Thánh viện bỏ quyền?

      phải , Nhược Tuyết thực đáng sợ như vậy sao? Nàng làm sao có thể nghĩ ra những phương pháp huấn luyện như thế này?” – Phong Ngạo Nghễ có chút sợ hãi , là linh sư, cũng phải Vũ sư, tại sao mỗi buổi sáng phải dậy sớm chạy bộ để rèn luyện thể lực! Nếu như chạy bình thường cũng sao, chạy được, nhưng là bây giờ còn phải mang theo vật nặng, mỗi ngày đùi đều mang theo mấy chục cân vật nặng. đúng, chính xác ngày đầu tiên quả chỉ mấy chục cân, nhưng càng về sau lại càng gia tăng. Hôm nay là ngày thứ ba, trọng lượng của vật nặng hai chân cũng gần trăm cân…

      “Tuyết nhi thể lực của các ngươi quá kém, cho nên mỗi sáng phải dậy sớm để rèn luyện thể lực, sau đó còn phải chiến đấu thực tế” – Phong Mạch Nhiên vô cùng tốt bụng nhắc nhở bọn , chỉ chút huấn luyện rèn thể lực chịu nổi, nếu chiến đấu thực tế như thế nào?

      “ Còn có chiến đấu thực tế? A, mau giết ta ” – Phong Ngạo Nghễ tựa như con cá chết nằm lăn bãi cỏ, tới đây ba ngày, ngày nào cũng rèn luyện thể lực , thân thể ngày nào cũng đau xót, làm gì còn sức lực để chiến đấu thực tế!

      thanh gì vậy?” – Phong Ngạo Nghễ vểnh tai lên, có chút cảnh giác , nghe được tiếng “ ầm ầm” “ầm ầm”.

      “ Có thanh gì sao? Tại sao ta lại nghe thấy?”- Phong Mạch Nhiên giả bộ hồ đồ .

      “ Ta nhìn xem” – nam tử xung phong lên phía trước xem.

      “ Đội trưởng, có đàn linh thú” – Rất nhanh, nam tử kia hốt hoảng chạy về, sắc mặt trắng bệch , rang là sợ hãi .

      “Ca, làm sao bây giờ? “- Phong Ngạo Nghễ có chút khẩn trương , linh thú trong Mê Huyễn rừng rậm cũng phải dễ đối phó.

      “ Còn làm gì, đương nhiên là đánh, các ngươi đều là linh vương, hẳn là nhát gan ?”- Phong Mạch Nhiên cố ý kích thích .

      Tuyết nhi sai, cường giả chân chính đều phải rèn luyện mới có.

      “ Đánh đánh” – Phong Ngạo Nghễ chịu thua, mạnh mẽ . Thực lực của tại thua đại ca nhiều lắm, bây giờ thể thua về khí thế được.

      Phong Ngạo Nghễ vừa lên tiếng, đàn Linh Thú đến, đám người Phong Ngạo Nghễ nhanh chóng kéo thân thể đau nhức nhanh chóng từ mặt đất bò dậy, nhanh chóng chiến đấu.

      “Ca, ngươi tại sao lại đây giúp bọn ta?”- chiến đấu với hai linh thú, Phong Ngạo Nghễ đột nhiên nhìn thấy đại ca của mình nhàn nhã nướng thịt, có ý muốn hỗ trợ bọn họ. Hơn nữa, đám linh thú dám tấn công đại ca của . Phong Ngạo Nghễ cố nén tức giận, hai tay ra chiêu cũng ác hơn, trực tiếp giết linh thú, nhưng là vừa mới giải quyết được linh thú thứ hai liền có ai con linh thú khác bắt đầu tiến đến…

      ít linh thú đều đối phó xong, còn muốn tham gia học viện tỷ thí sao?” – Phong Mạch Nhiên khinh thường , lúc này mới chỉ là bắt đầu. Trước tiên cho bọn họ làm quen, lúc sau Linh Thú ngày càng nhiều.

      Lời của Phong Mạch Nhiên kích thích bọn thiếu niên huyết khí sôi trào, đồng thời khơi dậy ý chí chiến đấu của bọn họ. Rất nhanh, đàn Linh Thú bị bọn họ giết sạch.

      Nhưng là, bọn họ còn chưa kịp thở, liền nghe thấy thanh “ầm ầm””ầm ầm”, chẵng lẽ lại là đàn Linh Thú sao?

      Bọn đoán sai, sau đàn Linh thú trước, bây giờ lại xuất thêm đàn linh thú, cấp bậc so với đám linh thú trước cao hơn rất nhiều.

      “ Giết”- Phong Ngạo Nghễ hét lớn, dẫn đầu tiến lên…

      Mỗi ngày cứ như vậy ngừng chiến đấu.


      * Trong phủ đại tướng quân:

      “ Lâm lão đầu, sao ngươi lại tới đây?” – Lãnh Kình Thiên nhìn người bạn già lâu năm của mình, có chút ngoài ý muốn . Lão nhân này rất lâu có tới đây.

      “Ngươi có biết Nhược Tuyết đâu ?”- Lâm Lương thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi. Ngày mai là ngày tỷ thí để chọn đội thi đấu, nhưng là đám người Nhược Tuyết bây giờ còn chưa có trở về.

      “Nhược Tuyết phải đem bọn đệ tử ra ngoài lịch lãm sao? Nghe học viện có chỗ cho bọn họ tu luyện.”- Lãnh Kình Thiên có chút chế giễu , kỳ thực nếu phải nể mặt là bằng hữu lâu năm, thực muốn , ngươi làm hiệu trưởng sao lại trở nên hèn nhát như vậy?

      Hừ!

      “Việc này…”- Lâm Lương cũng nghĩ đến đám đệ tử Tôn điện cư nhiên lại ngang ngược như vậy. Chẳng qua, cũng nghĩ tới Lãnh Nhược Tuyết lại dám mang đám đệ tử Thánh viện trốn . vốn cho là Tuyết nhi để bọn ý đệ tử Tôn điện .

      Thực ra, đoán sai, Lãnh Nhược Tuyết cũng thèm để ý đến bọn đệ tử Tôn điện, nàng sở dĩ đem đám đệ tử Thánh viện ra ngoài lịch lãm chủ yếu là do nàng cảm thấy bọn quá yếu. Nếu vào trong rừng rậm lịch lãm, đối mặt với sinh tử, có thể tốt hơn so với huấn luyện trong học viện.

      cần gấp gáp, đến thời điểm nên trở về, bọn họ về” – Lãnh Kình Thiên an ủi người bạn già.

      “Haiz….”- Lâm Lương thở dài, bây giờ cũng chỉ có thể chờ mà thôi.

      Sau 10 ngày:

      Lãnh Nhược Tuyết đứng tại chỗ rẽ ở Mê Huyễn rừng rậm, lâu sau, đám người Phùng Đạt và Phong Mạch Nhiên cũng xuất .

      ra, mỗi người đều mang theo thương tổn, y phục cũng rách nát, nhìn chật vật thôi. Nhưng mà tinh thần của bọn họ sai, hơn nữa còn rất hào hứng ngẩng cao đầu.

      “ Tiểu thư, bọn ta đến” – Phùng Đạt nhìn thấy Lãnh Nhược Tuyết, hưng phấn hét lên.

      “Ừ” – Đối với Phùng Đạt, nàng rất yên tâm.

      “ Phong đại ca, mọi việc thuận lợi sao?” – Lãnh Nhược Tuyết quan tâm hỏi.

      “ Rất thuận lợi”- Phong Mạch nhiên nhìn đội ngũ bên mình nhếch nhác, thảm hại, cười cười . 10 ngày này, bọn họ cũng rất mệt mỏi .

      “ Vậy tốt, tuy rằng bây giờ các ngươi rất mệt mỏi, nhưng về sau các ngươi hiểu được lợi ích của nó”- Lãnh Nhược Tuyết nhìn đám con ngươi mang theo chút u ám, liền động viên .

      “Này, ngươi vẫn còn sống hả?” – Phong Ngạo Nghễ kéo Kiều Hoa đến bên cạnh mình, giọng hỏi.

      “ Tiểu tử thối, ngươi muốn bị đánh sao! Ta sống rất tốt.”- Kiều Hoa trừng mắt nhìn Phong Ngạo Nghễ, bất mãn . gì vậy, Nghị lực sinh tồn của rất lớn.

      phải, ý ta phải như vậy. Ta muốn hỏi các ngươi huấn luyện ma quỷ như thế nào?” – Phong Ngạo Nghễ tò mò. 10 ngày này, bọn an ổn chút nào, có khi nửa đêm có đàn Linh Thú tập kích , nếu bọn họ phản ứng chậm liền bị thương, cũng chỉ biết là xui xẻo. Đại ca từ đầu đến cuối đều có để ý quản. Tiêu chuẩn của đại ca rất thấp, miễn sao bọn họ chết là được, hu… là bụng dạ ác độc.

      “ A, việc này…ta cũng biết nên thể nào”- Kiều Hoa lưỡng lự .

      chữ, thảm! Hai chử, rất thảm! ba chữ, cực kỳ thảm”- Kiều Hoa suy nghĩ chút rồi .

      “ Vậy các ngươi có gặp phải đàn linh thú ?”- Phong Ngạo Nghễ tò mò hỏi.

      “Có…rất nhiều”- Kiều Hoa có chút mất tự nhiên , nghĩ đến đàn Linh Thú, liền muốn khóc…

      ngày mấy lần?”

      đếm được, bình quân 2-3 giờ lần.”

      “…..”

      Phong Ngạo Nghễ hết lời để , đại ca sai, quả thực so với bọn thảm hơn, hu hu… tại nghĩ lại, bọn họ quả thực hạnh phúc hơn nhiều.

      Đại ca tốt bụng!

      “ Hai người các ngươi chuyện xong chưa, chúng ta phải trở về” – Lãnh Nhược Tuyết ngồi lưng Vũ lớn tiếng hỏi, trừ hai người bọn họ, tất cả mọi người đều ngồi lên.

      “A, đến đây” – Nhìn ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía mình, hai người có chút xấu hổ, vội vàng ngồi xuống.

      lưng Vũ.

      “ Xuất phát”- Lãnh Nhược Tuyết ra lệnh tiếng, Vũ trực tiếp bay lên trời, hướng về phía Phượng Lạc bay .

      Bốn phía sân thi đấu của Phượng Thiên Học viện, bọn đệ tử tập hợp đầy đủ, công tác chuẩn bị cũng xong, bây giờ chỉ cần đợi trận đấu bắt đầu.

      “ Viện trưởng, bây giờ có phải hay nên bắt đầu trận đấu.”- Trần Kiên đứng đài hỏi, đám người đó về càng tốt.

      được, còn chưa tới thời gian, gấp cái gì?”- Lâm Lương mặt biểu tình, vô cùng bình tĩnh , chính là trong lòng bây giờ rất khẩn trương. Nha đầu kia tại sao còn chưa trở về?

      “ Vậy 10 phút sau, bọn họ còn chưa xuất , coi như bỏ quyền thi đấu.”- Trần Kiên có chút hả hê .

      “ Tốt”

      Thời gian dần trôi qua…

      “ Viện trưởng, chỉ còn phút thôi.” – Trần Kiên nhìn thời gian nhắc nhở.

      Lâm Lương trừng mắt nhìn Trần Kiên, mặt dòng chữ ‘ngươi phải nhắc nhở ta’ , chính là trong lòng ngừng cầu nguyện : “ Mau trở về ! Mau trở về !”.

      “ Đệ tử Thánh viện toàn bộ bỏ quyền, bây giờ trận đấu chính thức bắt đầu” – Nhìn thấy thời gian chỉ còn vài giây, Trần Kiên nhanh chóng tuyên bố.
      Last edited: 3/2/16
      linhdiep17, quỳnhpinky, PhongVy3 others thích bài này.

    3. Mị Nguyệt

      Mị Nguyệt New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      19
      Chương 61: Ai chúng ta bỏ cuộc

      vừa dứt lời, con hắc ưng khổng lồ từ trời bay xuống, chiếm hơn nửa quảng trường, ngồi hắc ưng đúng là đệ tử của Thánh điện.

      "Ai chúng ta bỏ cuộc? Thời gian vừa đúng lúc” – Lãnh Nhược Tuyết nhìn thời gian , giễu cợt .

      "Đúng vậy, con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta bỏ cuộc ! "–Phùng Đạt ồn ào

      "Đúng vậy, chúng ta bỏ quyền, chẳng phải còn 1 giây mới hết thời gian sao !"- Có đệ tử ngồi lưng hắc ưng mở miệng .

      "A, nhìn thấy , con ưng này hình như là thánh thú, là phi hành thánh thú ! "– Đám đệ tử bên dưới nhìn, đột nhiên có người hô to, lập tức ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn về phía Vũ.

      Ánh mắt của Lâm Lương bừng cháy, con hắc ưng kia là thánh thú ? Con ưng này phải thánh thú, đây ràng là chỉ thần thú. Chỉ là con ưng này cố che giấu uy áp của nó mà thôi, cho nên mới bị mọi người ngộ nhận là Thánh thú, nhưng mà việc này cũng qua được mắt , nha đầu kia làm cho rất kinh ngạc.

      "Được rồi, mọi người im lặng, bây giờ ta tuyên bố, trận đấu chính thức bắt đầu" – Lâm Lương dứt khoát , nha đầu kia rất hư, giây cuối cùng mới chịu xuất .

      Phượng thiên học viện tổng cộng chia làm bốn phân viện, linh sư phân viện, đan sư phân viện, khí sư phân viện, tuần thú sư phân viện, trong đó linh sư phân viện phân ra ban sơ cấp , ban trung cấp và ban cao cấp. Ở thánh điện, tại có tôn điện, trận đấu lần này chủ yếu là trận đấu giữa các linh sư. Có quy định, bất cứ đệ tử nào chỉ cần là từ cấp bậc Linh Vương trở lên đều có thể tham gia. Mà mười người thắng cuối cùng có tư cách đại diện cho Phượng Thiên học viện tham gia tỷ thí giữa các học viện được tổ chức ba năm lần . Còn lại Khí sư phân viện, đan sư phân viện và tuần thú sư phân viện mỗi viện tuyển ra người làm đại biểu tham gia tỷ thí.

      Lần này, số đệ tử tham gia ước chừng khoảng 150 người, trận đấu kéo dài ba ngày, quy tắc của trận đấu là : Hai người tỷ thí với nhau, thắng được vào lượt tiếp theo, các đệ tử thất bại có thể đấu với nhau, người thắng cũng có thể tiến vào vòng tiếp. Sở dĩ an bài như vậy cũng là vì muốn cho mọi người thêm lần cơ hội, đồng thời lựa chọn nhân tài ưu tú đại biểu học viện tham gia tỷ thí.

      Trong sân thi đấu có mười cái lôi đài, người chủ trì vừa tuyên bố xong quy tắc rồi mấy câu khích lệ mọi người, đệ tử nào tham gia thi đấu liền dựa theo dãy số phát trước đó để quyết định thứ tự thi đấu.

      Trải qua vòng loại thứ nhất, tất cả mọi đệ tử đều thành công thăng cấp.

      Nghỉ ngơi sau 2 giờ, vòng loại thứ hai chính thức bắt đầu.

      "Bây giờ tiến hành trận đấu thứ hai, các ngươi sắp tiến vào tốp 30 người rồi, hãy tiếp tục cố gắng !"- Người chủ trì xong liền nhường lại lôi đài.

      "A, Dạ sư huynh tuấn tú !"– cái nữ nhân háo sắc dưới đài hô to.

      Sau khi bắt đầu trận đấu thứ hai, Dạ Thần bước lên lôi đài tựa như hào quang chói lóa, hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người, vô cùng nổi bật.

      Cảm thấy được điên cuồng của cái nữ nhân háo sắc kia, Lãnh Nhược Tuyết cũng gì. Nhìn lôi đài có 20 người thi đấu nhưng đều bị những người khác bỏ qua nhìn.

      "Chúc mừng, toàn bộ đệ tử Thành điện đều lọt vào vòng chung kết."- Phó Minh Uyên tới, chúc mừng , thể chút phong độ lịch

      "Có gì đáng chúc mừng sao ? Chỉ mới trận đấu thứ nhất,bọn họ nếu qua,cũng xứng ở lại thánh điện "-Lãnh Nhược Tuyết ngồi bên cạnh chuyên tâm xem trận đấu .

      " Nữ nhân này biết lịch sao, Phó sư huynh có lòng tốt đến chúc mừng các ngươi, ngươi đây là tỏ thái độ gì ? – cái nữ nhân cuồng Phó Minh Uyên lập tức lên tiếng.

      "Ta có mời lại đây sao ? "- Lãnh như Tuyết cười lạnh , nàng cùng người của Phó gia vĩnh viễn thể trở thành bằng hữu. khi vậy, cần gì phải tự ép mình lãng phí nước miếng xã giao với người có liên quan đến nàng.

      " cái ngốc nữ,làm sao biết lễ phép là gì, cần gì phải so đo với nàng. "- Trần phương tới, giễu cợt .

      " rất đúng, ta là ngốc nữ, biết cái gì gọi là lễ phép, phát điên lên còn thích đánh người nữa."- Lãnh Nhược Tuyết lãnh đạm .

      "Ngươi….Ta so đo với nữ nhân dã man như ngươi."- Trần phương tức giận , sau đó tình nguyện ra, nàng biết Phó Minh Châu bị Lãnh Nhược Tuyết đánh, sau đó lại bị linh thú của nàng cào mặt, cho nên nàng có chút sợ hãi.

      "Làm sao vậy ? "-Dạ Thần vừa kết thúc trận đấu thứ hai, liền xuống đài, đến bên cạnh Lãnh Nhược Tuyết .

      " có việc gì, vài cái tôm tép nhãi nhép mà thôi, đến phiên ta lên đài rồi."

      Lãnh Nhược Tuyết ung dung lên lôi đài, đối thủ của nàng là Tôn Đình của Tôn điện, nhìn vẻ mặt Tôn Đình nhìn nàng chằm chằm mang theo căm ghét, Lãnh Nhược Tuyết khỏi cười khẽ tiếng. Nghe lần trước Tôn Đình bị nghiệt ném ra ngoài cửa sổ sau liền bị thương, ngờ rằng nhanh như vậy hồi phục trở lại.

      "Ngốc nữ, ngươi cười cái gì ?"- Tôn Đình có chút thẹn quá thành giận .

      "Như thế nào, người tôn điện bá đạo như vậy sao? cho người khác cười sao?"

      "Hơn nữa, ngươi luôn miệng ta là ngốc nữ, bị cái ngốc nữ đánh bại, ngươi xem ngươi là cái gì?"- Lãnh Nhược Tuyết cố ý khiêu khích .

      Trong tay Tôn Đình bỗng xuất cái trường tiên, thân đen thùi, roi mang theo khí thế bén nhọn, giống như có còn rồng chuyển động, nàng vừa lấy cây roi này ra lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.


      "Là thánh khí!" - Roi vừa xuất liền có người reo lên.

      "Đây là rồng ngâm tiên!" - Lâm Lương có chút kinh ngạc , thể tưởng được Tôn Đình lại có thể đem truyền gia chi bảo lấy ra, xem ra lần này Tôn Đình đối với danh ngạch là tình thế bắt buộc . Tôn gia đúng là hạ huyết , biết nhược Tuyết có ứng phó được ?

      Thánh khí sao? Này Tôn gia chỉ là gia tộc mà thôi, lại có thể có thánh khí, sao lại có ai cướp thánh khí này vậy? Lãnh Nhược Tuyết xấu bụng

      ra nàng cũng biết, từng có rất nhiều người đánh chủ ý lên cây roi này nhưng cây roi này tựa như sát nhập với huyết mạch của Tôn gia mà tạo thành, trừ bỏ Tôn gia huyết mạch, những người khác đều dùng được, cho nên mới truyền từ đời này sang đời khác.

      "Lãnh Như Tuyết, ngươi nhất định phải chết!" - Tôn Đình cắn răng nghiến lợi , dùng linh lực truyền vào cây roi rồi hung hãn quất về phía Lãnh nhược Tuyết.

      nhàng lắc người, cây roi quất sát bên người nàng. Lãnh Nhược Tuyết nhìn Tôn Đình khiêu khích :

      "Bây giờ đến lượt ta!"

      Trong tay Lãnh Nhược Tuyết xuất thanh kiếm, thân kiếm bạc trong suốt, giống như thủy tinh, ngừng phóng hàn khí ra.

      Con ngươi của Lâm Lương co rụt lại, nha đầu kia cũng có thánh khí, hơn nữa phẩm cấp còn cả rồng ngâm tiên, bởi vì nhìn thấy rồng ngâm tiên khẽ run, xem ra lo lắng vô ích.

      "Hãy xem Hỏa Vũ của ta ~!"- Lãnh Nhược Tuyết rót linh lực hỏa vào kiếm, cổ tay khẽ giơ lên, Lửa liền theo mũi kiếm phóng ra, nhìn giống như quả cầu lửa, bắn về phía Tôn Đình.
      Bé Bi, linhdiep17, lunalovegood5 others thích bài này.

    4. Julia tran

      Julia tran New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      23
      Mình mới lọt hố truyện này. Hay lắm ạ.
      :th_57::th_57::th_57:
      Mị Nguyệt thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Mị Nguyệt bạn type chuẩn space hộ mình nhé, nếu beta rất cực, nhất là mấy dấu " abcx", có chỗ bạn lại type chuẩn, có chỗ ko -_-, sửa lại hết dùm mình, còn nữa lịch post quy định của cung là 2 - 3C/tuần nhé. :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :