CHÍ TÔN CUỒNG THÊ - Miêu Miêu Bảo Bối ( update c61) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lăng Phong đại lục chương 54 Ảo trận luyện tâm

      "Ảo trận luyện tâm!" Lãnh Nhược Tuyết , trong gian phòng đó là có trận ảo khảo nghiệm tâm tính, trận ảo này là nàng học được từ 'Nghịch thiên bí quyết', có thể dùng để kiểm tra phẩm chất của người, nhưng ảo trận của 'Nghịch thiên bí quyết' rất phức tạp, cao thâm khó lường ,nếu nàng dụng ảo trận đó cho khảo nghiệm lần này đệ tử ở đây ai cũng qua được, cho nên nàng đem ảo trận đó sửa lại, tại trong gian phòng này chính là ảo trận nàng sửa đổi, dùng để khảo nghiệm những người này có thích hợp hay .

      "..."

      "Phong đại ca có muốn vào xem thử ?" Lãnh Nhược Tuyết có chút nhìn Phong Mạch Nhiên nghịch ngợm .

      "Được, ta vào trong thử xem." Phong Mạch Nhiên có chút nóng lòng muốn thử , xong liền trực tiếp vào, còn chưa biết ảo trận là cái gì?

      "Các ngươi còn có ai muốn vào , đều có thể vào!" Lãnh Nhược Tuyết .

      Nghe nàng xong, Đám Phùng Đạt cũng tò mò vào, muốn cảm thụ chút ảo trận trong miệng tiểu thư.

      "Các ngươi vào?" Lãnh Nhược Tuyết thấy những người khác đều vào thử, chỉ có Dạ Thần cùng Mộc Lê ràng lại có hứng thú, nén được tò mò hỏi.

      " có hứng thú." Dạ Thần thản nhiên .

      "Ta cũng có." Mộc Lê .

      Lãnh Nhược Tuyết có chút hiểu nhìn bọn họ cái, rồi gì nữa, ba người bọn họ lẳng lặng đợi đứng ở cửa.

      Phong Mạch Nhiên vào bên trong ảo trận, lúc mới bắt đầu toàn bộ ảo trận là mảnh trắng xoá, từ từ chung quanh mới bắt đầu xuất vài cảnh tượng, giống như quay về thời gian trước, lúc vừa mới tham gia khảo nghiệm tư chất, sau đó từ đại thiếu gia con vợ cả được sủng ái của Phong gia trở thành phế vật, sau đó rời nhà rồi ở mê huyễn rừng rậm gặp được Tuyết Nhi, sau đó loạt đồng loạy chiếu lại như bộ phim quay chậm . . . Ngay sau đó, lại xuất số cảnh tượng. . .

      Nếu tại bên cạnh có những người khác, nhìn thấy Phong Mạch Nhiên có biểu tình rất thống khổ , trán sớm phủ kín mồ hôi, mặt còn có chút hận ý thoáng quá, nhưng rồi lát sau, biểu tình thống khổ mặt càng lúc càng mờ nhạt, ý chí cũng càng ngày càng kiên định. . .

      "Tuyết nhi, bọn họ đều vào lâu như vậy, ngươi lo lắng chút nào sao?" Đợi hồi, Dạ Thần nhịn được hỏi.

      "Có cái gì phải lo lắng , ta tin tưởng ánh mắt của mình." Lãnh Nhược Tuyết tự tin tràn đầy .

      Nửa giờ sau, Phong Mạch Nhiên là người đầu tiên từ bên trong ra, mặc dù có chút chật vật, nhưng mà khí sắc coi như tệ.

      "Phong đại ca, chúc mừng , ngươi là người đầu tiên từ bên trong ra." Lãnh Nhược Tuyết khẽ cười .

      "Tuyết nhi, ở trong đó. . ." Phong Mạch Nhiên vào bên trong rồi chuyến, sau khi trở ra, lại càng tâm thanh mắt sáng , coi như là thay da đổi thịt, ý chí cũng càng thêm kiên định.

      "Cảm giác cũng tệ lắm phải !" Lãnh Nhược Tuyết hiểu , hễ làcó thể thành công từ trong ảo trận ra , tâm hồn có chút nỪg cao, cũng cũng có lợi cho việc tu luyện sau này.

      "Ừ, tuyết nhi, rất thần kỳ !" Phong Mạch Nhiên nhịn được tán thưởng , cả người lạc vào những cảnh tượng rất kỳ lạ nhưng cảm giác cũng rất chân .

      "Phong đại ca, hễ là người có thể thành công từ ảo cảnh ra, sau tốc này độ tu luyện đều tăng lên, đặc biệt là về tinh thần." Lãnh Nhược Tuyết giải thích , ảo trận căn cứ vào những chuyện quan trọng mà bọn họ trải qua khi trưởng thành rồi tự động điều chỉnh, cho nên ảo cảnh của từng người bọn họ đối mặt đều là khá nhau, nhưng mà mặc kệ là đối mặt với ảo cảnh gì, đều đem góc tối trong lòng mình phóng đại lên gấp nhiều lần, nếu có thể đột phá góc tối trong lòng mình, như vậy thành tựu sau này có giới hạn.

      "Vậy quá tốt, đúng rồi, tuyết nhi, sau này dong binh đoàn của chúng ta nếu tuyển người, vừa lúc có thể dùng cái này khảo nghiệm bọn họ." Phong Mạch Nhiên đề nghị , phải biết rằng, thân là linh sư, ngoại trừ muốn nâng cao tu vi của linh lực, việc tu tâm dưỡng tính cũng hết sức là quan trọng. Nếu mà tinh thần theo kịp tốc độ tu vi của linh lực, rồi lại lầm đường lạc lối, tẩu hỏa nhập ma .

      "Ừ, này đề nghị tồi." Lãnh Nhược Tuyết gật gật đầu.

      Phong đại ca có thể là người đầu tiên từ bên trong ra, Lãnh Nhược Tuyết hề bất ngờ, nhưng mà làm cho Lãnh Nhược Tuyết có chút ngoài ý muốn là Lâm Nguyên vậy mà là người thứ hai từ bên trong ra, tiếp theo, Phùng Đạt cũng ra .

      Nhìn thuộc họ của mình liên tiếp ra, Lãnh Nhược Tuyết hài lòng, bọn họ cuối cùng có phụ kỳ vọng của nàng, sau khi toàn bộ người của nàng ra, Phong Ngạo Nhiên cùng Kiều Hoa hầu như đồng thời ra.

      "A! Các ngươi làm thế nào nhanh như vậy?" Phong Ngạo Nhiên có chút chịu đả kích , còn tưởng rằng là rất nhanh rồi!

      "Nhược Tuyết, ngươi có thiên vị đó chứ!" Phong Ngạo Nhiên có chút hoài nghi .

      "Nhưng mà, bọn họ nhanh hơn ta hình như cũng rất bình thường , bọn họ đều có tu vi cao hơn ta." Phong Ngạo Nhiên suy nghĩ lại rồi , biết những người này là Nhược Tuyết tìm thế nào, mỗi người có tu vi cao hơn , lúc đầu là cao thủ đứng thứ hai học viện, nhưng bây giờ cũng biết có thể xếp thứ mấy !

      "Bên trong ảo trận tu vi cao thấp quan trọng, quan trọng là nhân phẩm." Lãnh Nhược Tuyết .

      "Vậy, người ở bên trong nếu ra được làm sao?" Phong Ngạo Nhiên có chút tò mò hỏi.

      Nghe Phong Ngạo Nhiên xong, bọn Phùng Đạt chờ mọi người cũng tò mò nhìn Lãnh Nhược Tuyết.

      "Ra được chỉ có thể là do nhân phẩm của ngươi quá tồi, có nguy hiểm đến tính mạng." Lãnh Nhược Tuyết nhìn bọn họ , nhưng mà về sau tốc độ tu luyện cũng chậm lại, nàng ở trong lòng bổ sung câu.

      "Đều hai canh giờ , tai sạo còn có người ra a?" Phùng Đạt có chút sốt ruột , phải là người cũng ra được chứ?

      Lại đợi gần canh giờ sau, rốt cục có người ra ,là tiểu nam hài thực trẻ tuổi, chỉ khoảng mười lăm, sáu tuổi tuổi, cao lắm, bộ dáng thanh tú, đặc biệt nhất là có đôi mắt trong suốt như nước, quần áo mặc người nhăn nhúm, hơn nữa mặt còn mồ hôi chưa khô.

      Lãnh Nhược Tuyết nhìn tiểu nam hài này, ở trong lòng tìm kiếm thân phận của , trước khi tham gia khảo nghiệm, nàng cũng cho Đám Phùng Đạt tiến hành điều tra đệ tử tới báo danh.

      Nam hài này tên là Tiếu Đình, xuất từ gia đình bình dân, bởi vì thiên tư xuất chúng, cho nên trở thành đệ tử của Phượng Thiên học viện, nhưng mà Phượng Thiên là học viện của quý tộc nên tạo ra gánh nặng cho gia đình bình dân, nên tiểu nam hài này thường xuyên rừng rậm sương mù săn bắt ít linh thú đổi lấy kim tệ, để trả tiền học phí.

      Tiếu Đình đến trước mặt Lãnh Nhược Tuyết thi lễ, sau đó cung kính : "Sư tỷ."

      "Ừ." Lãnh Nhược Tuyết gật gật đầu, Tiếu Đình này tâm tính cứng cỏi, ý chí kiên định, ở trong đám đệ tử là người đầu tiên ra.

      Theo sau Tiếu Đình, lại có mấy đệ tử ra.

      Lãnh Nhược Tuyết nhìn nhìn thời gian, còn nữa canh giờ cuối cùng, có 45 đệ tử ra .

      Đợi cho thời gian khảo nghiệm chấm dứt, cuối cùng có 48 đệ tử hoàn thành khảo nghiệm lần này.

      " tại các ngươi hãy về nhà nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai tập hợp ở trước cửa học viện." Lãnh Nhược Tuyết nhìn 48 đệ tử trước mặt .

      "Vâng." Mấy đệ tử , sau đó, liền rời khỏi.

      Lãnh Nhược Tuyết thu hồi trận pháp, đem các đệ tử vượt qua khảo nghiệm thả ra.

      "Các ngươi có thể trở về."

      Những đệ tử này người có chút khốn đốn nghe được Lãnh Nhược Tuyết xong, giống như được đặc xá, tất cả đều khẩn trương hết.

      "Tiểu thư, tổng cộng tuyển ra 48 đệ tử, còn muốn tiếp tục chọn sao?" Phùng Đạt có chút tò mò , ai, các đệ tử đủ tư cách vốn dĩ biết mình mất cái cơ hội quý giá gì.

      "Vì sao muốn chọn nữa?" Lãnh Nhược Tuyết nhìn Phùng Đạt hỏi ngược lại.

      "Chúng ta phải chỉ cần 28 người sao?" Phùng Đạt ngây ngốc

      "Thánh điện lại hạn chế số lượng, chỉ cần là đệ tử phù hợp điều kiện đều có thể vào." Dạ Thần vỗ đầu Phùng Đạt .

      "A,ta biết, ta còn tưởng rằng chỉ cần 50 người!" Phùng Đạt mặt lộ vẻ tỉnh ngộ.

      "Chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi !"
      PhongVyB.Cat thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lăng Phong đại lục chương 55: Tấn giai tập thể

      Ngay khi bọn Lãnh Nhược Tuyết chuẩn bị rời , nhìn thấy Thu trưởng lão đẩy cửa tới.

      "May mắn quá ! Các ngươi còn ở đây!" Thu trưởng lão nhìn mọi người, mặt ràng có chút khó xử.

      "Thu trưởng lão có việc gì sao?" Lãnh Nhược Tuyết có chút nhíu nhíu mày .

      "Ách,đúng là có chút việc."

      "Có chuyện gì Thu trưởng lão cứ thẳng , chúng ta đều mệt mỏi, muốn trở về sớm nghỉ ngơi!" Lãnh Nhược Tuyết mặt biểu tình thản nhiên .

      "Ách, là như vậy, bởi vì Tôn điện vừa mới thành lập, cho nên tại có nơi luyện tập, học viện sau khi suy xét, quyết định tạm thời cho bọn họ cùng với các ngươi xài chung phòng luyện tập." mồ hôi lạnh đầu Thu trưởng lão chảy ròng ròng, khí thế của tiểu nha đầu này tại sao lại cường hãn như vậy a, khó trách viện trưởng dám tự mình với nàng.

      "Tạm thời là bao lâu?" Lãnh Nhược Tuyết cười như cười hỏi.

      "Ách. . . cái này. . ." Thu trưởng lão cũng biết mình nên như thế nào, cũng biết a!

      "Nếu là quyết định của học viện, đệ tử như ta làm sao dám có ý kiến, nhưng mà ta trước, nếu hai điện xảy ra xung đột, xảy ra đánh nhau, ẩu đả các loại, đến lúc đó cũng đừng trách ta báo trước." Lãnh Nhược Tuyết thấy Thu trưởng lão trả lời được, cũng ép , xong, liền xoay người rời khỏi phòng luyện tập.


      Đám người Dạ Thần theo sát, cũng ra ngoài, nhưng mà, mỗi người trước khi ra ngoài, đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thu trưởng lão.

      "Tuyết nhi, ngươi đừng giận, bất kể là đệ nhất thế gia, các đại học viện đều là như vậy, bọn họ cầu nhiều thứ lắm, có đôi khi cũng là thân bât do kỉ." Phong Mạch Nhiên sợ Tuyết Nhi tức giận, an ủi .

      "Ta tức giận a!" Nhìn mặt nàng giống như tức giận lắm sao? Những người đó còn xứng để cho nàng tức giận, kỳ , nàng ngược lại cảm thấy hai điện cùng luyện tập chỗ cũng rất tốt , như vậy có lý do chỉnh những người mình vừa mắt.

      "Ách, vậy là tốt rồi." Ai, thấy Tuyết Nhi tiếng nào nên nghĩ rằng Tuyết Nhi tức giận!

      "Phong đại ca, huynh ở Phong gia thế nào?", từ ngày bọn họ cũng Phong đại ca trở về Phong gia, Phong đại ca này hai ngày nay vẫn ở tại Phong gia, mà nàng bởi vì vội vàng chuẩn bị khảo nghiệm, cũng chưa kịp hỏi.

      "Đại trưởng lão tìm ta." Phong Mạch Nhiên , đại trưởng lão còn với làm rất nhiều hứa hẹn, còn bồi thường cho mấy năm nay bị ủy khuất.

      " nhìn thấy Kim Cương ?" Lãnh Nhược Tuyết hiểu , cho dù là Phong gia là đệ nhất thế gia, nhưng mà cũng có thần thú , cho nên Phong đại ca bị trong gia tộc coi trọng, nàng chút cũng kỳ quái.

      "Ừ." Phong Mạch Nhiên gật gật đầu, sau khi đại trưởng lão vài câu quan tâm khách sáo, muốn nhìn thấy Kim Cương, sau khi xem xong, sửng sốt vài phần, câu cũng chưa liền bước , ngày hôm sau lại qua lấy lòng .

      "Vậy Phong đại ca có ý kiến gì?"

      "Ta quay về Phong gia là vì bồi đệ đệ vài ngày, qua vài ngày rời ." Phong Mạch Nhiên , cũng định ở Phong gialâu dài.

      "Phong đại ca, nếu huynh muốn làm thiếu chủ của Phong gia, ta cũng có ý kiến." Nàng sở dĩ như vậy cũng là muốn Phong Mạch Nhiên cố kị thiếu chủ gì, dù sao Phong đại ca cũng phải là nàng, thế giới này mọi người đều đặt lợi ích của gia tộc lên hết, bọn họ từ phụng gia tộc.

      "Ta đối với địa vị thiếu chủ Phong gia có hứng thú!" Phong Mạch Nhiên ngữ khí thản nhiên , nếu là trước kia, rất vui vẻ, nhưng tại chút hứng thú cũng có, cùng Tuyết Nhi ở chung chỗ, ánh mắt của nâng cao ít , làm sao có thể còn có thể nguyện ý chỉ vì địa thiếu chủ nhoi ma để gia tộc rói buộc!

      Mọi người vừa vừa tán gẫu, cùng nhau trở về Lãnh gia, cho đến khuya, hai huynh đệ Phong Mạch Nhiên Phong Ngạo Nhiên mới lưu luyến rời trở về Phong gia.

      Ăn xong điểm tâm, Lãnh Nhược Tuyết thấy thời gian còn sớm, liền .

      "Ta cùng Phùng Đạt, Lâm Nguyên đến học viện, còn các ngươi đều ở nhà !"

      "Tuyết nhi. . ." ánh mắt Dạ Thần có chút u oán nhìn Lãnh Nhược Tuyết, vì sao mang theo , ô...

      "Được rồi, huynh cũng cùng." Lãnh Nhược Tuyết có chút bất đắc dĩ, nghiệt này thích giả bộ đáng thương.

      Khi bốn người Lãnh Nhược Tuyết vào tới cửa học viện, 48 đệ tử đến đầy đủ .

      Lãnh Nhược Tuyết cho bọn họ ngồi lưng Vũ, rồi bay khỏi Phượng Đô.

      Vũ bay lát, mắt ưng đảo quanh tìm nơi thích hợp đáp xuống, tìm hồi, nó phát thâm cốc có người, liền đáp xuống.

      Đây là đâu? hoang vắng. . . Từ lưng Vũ xuống, mấy đệ tử khỏi có chút mờ mịt.

      Lãnh Nhược Tuyết đem bình ngọc đưa cho hai người rồi .

      "Phùng Đạt, Lâm Nguyên, các ngươi đem đan dược phát cho bọn ."

      "Chỉ cần các ngươi ăn đan dược, tấn giai linh vương, về sau các ngươi chính là đệ tử Thánh điện." Nàng cũng với bọn họ, ăn linh nguyên đan của nàng tốc độ tu luyện so với trước kia nhanh hơn , coi như là khảo nghiệm bọn họ lần cuối !

      "Đương nhiên, đan dược là tự nguyện dùng ." Lãnh Nhược Tuyết lại bổ sung câu, nàng có ép buộc nha!

      Các đệ tử nghe nàng xong, rất nhiều người dứt khoát đem đan dược nuốt xuống, nhưng cũng có số người do dự, nhưng cuối cùng vẫn là đem đan dược nuốt xuống, phản ứng của mỗi người Lãnh Nhược Tuyết đều ghi tạc trong lòng, nhưng mà nếu để những đệ tử này biết chút do dự này, liền khiến bọn họ mất cơ hội theo Lãnh Nhược Tuyết, nhất định rất hối hận.

      Những đệ tử này phần lớn có xuất thân là bình dân, mà đối với bình dân mà , có thể trở thành linh vương cũng rất thỏa mãn, dù sao, trở thành linh vương là có thể xin tước vị ở đế quốc, cũng có thể cải thiện cuộc sống trong nhà, cho nên bọn họ mới có thể chút do dự mà ăn linh nguyên đan, bởi vì những đệ tử này đều rất ràng, bọn họ cần nhất là cái gì, thực hiển nhiên học phí đắt đỏ đối với bọn họ mà gánh nặng quá lớn .

      lâu sau, có đệ tử bắt đầu cảm thấy thân thể khác thường, liền vội vàng khoanh chân ngồi xuống, tiếp theo lại có đệ tử cảm giác dấu hiệu được tấn giai.

      Sau khi xảy ra quy tắc thiên địa buông xuống lần thứ nhất, toàn bộ sơn cốc liền bị vầng hào quang chói mắt bao phủ, tiếp theo các đạo quy tắc thiên địa buông xuống liên tiếp .

      48 đệ tử đồng thời tấn giai là trường hợp khá đặc biệt, may mắn nơi bọn họ tấn giai là thâm cốc có người, nếu còn hù chết người mới là lạ!

      lâu sau sau, ảnh hưởng của quy tắc thiên địa buông mới chậm rãi biến mất.

      48 đệ tử tấn giai xong nhìn mình là cấp bậc linh sư, cả đám đều rất vui mừng.

      "Chúc mừng các ngươi chính thức trở thành đệ tử Thánh điện, mấy ngày sau cho các ngươi nghỉ ngơi, để củng cố tu vi của mình, thứ hai tuần sau đến Thánh điện báo danh." Lãnh Nhược Tuyết nhìn bọn họ .

      "Vâng."

      "Còn có, chuyện đan dược ta hy vọng các ngươi đều có thể kín miệng, được cho bất kì ai, nếu đừng trách ta vô tình!" Lãnh Nhược Tuyết cảnh cáo bọn họ trước.

      "Sư tỷ, chúng ta cho bất kì ai." đám đệ tử trăm miệng lời , bọn họ cũng có ngốc, dùng đan dược để tấn giai việc này làm sao có thể cùng người khác , chỉ người có tư chất kém, mới là phải dùng đan dược .

      "Ừ, tốt lắm, bây giờ chúng ta quay về!"
      PhongVyB.Cat thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lăng Phong đại lục chương 56: Vị hôn phu cũ

      Lãnh Nhược Tuyết đưa đám đệ tử này đến cửa học viện, rồi cùng đám Dạ Thần trực tiếp trở về Lãnh gia.

      Vài ngày, đám người Lãnh Nhược Tuyết như bình thường tới Thánh điện, lại phát Phong Mạch Nhiên, Phong Ngạo Nhiên cùng Kiều Hoa ba người đứng ở cửa phòng luyện tập.

      "Phong đại ca, các huynh sao lại đứng ở bên ngoài " Lãnh Nhược Tuyết có chút nghi hoặc .

      "Tôn điện người ta là muốn luyện tập, muốn chúng ta rời ." Phong Mạch Nhiên thản nhiên giải thích .

      "Dựa vào cái gì, nơi này là của chúng ta, bọn họ là mới là kẻ mượn!" Phùng Đạt tức giận quát, từ khi cùng hỏa long kí khế ước, tính tình cũng có chút nóng nảy hơn .

      'Phanh' tiếng, Lãnh Nhược Tuyết cái gì cũng , trực tiếp đá văng của phòng luyện tập ra, rồi vào, đám Dạ Thần lập tức theo sát phía sau.

      Bởi vì tiếng động này mà người ở bên trong phòng luyện tập đều dừng luyện tập, nhìn về phía đám người Lãnh Nhược Tuyết, trong ánh mắt có nghi hoặc, lẫn hại sợ, còn có phẫn nộ.

      Lãnh Nhược Tuyết thản nhiên quét mắt nhìn những người có mặt ở đây, phần lớn đều gặp qua , nhưng mà cũng có ‘Mọc’ ra thêm vài gương mặt lạ.

      "Là ai muốn chúng ta rời ?" Lãnh Nhược Tuyết ngữ khí lạnh như băng, mang theo tia cảm tình .

      "Là ta!" Trần Phương cho là đúng , hôm nay bọn họ Tôn điện người nhưng là đến đông đủ , cho nên, của nàng lo lắng cũng chừng ít.

      "Ngươi? Ngươi là thứ gì ?" Lãnh Nhược Tuyết tuyệt mỹ mặt lộ vẻ mê hoặc biểu tình.

      "Ta phải là thứ gì" Trần Phương tức giận quát.

      "Ân, coi như ngươi cũng có chút thông minh, tự biết mình phải là thứ gì." Lãnh Nhược Tuyết gật gật đầu, tỏ vẻ mình vừa lòng.

      "Đội trưởng, nàng đến chỗ chúng ta nhiều lần như vậy, lần này thông minh nhất." Phùng Đạt vô cùng phối hợp .

      "Các ngươi. . . Chết tiệt!"

      "Thực xin lỗi, ta là Đội trưởng của Tôn điện, tại chúng ta luyện tập, phiền các ngươi tránh ra." Phó Minh Uyên ra hoà giải, Trần Phương này là đãng trí, ở trước mặt Lãnh Nhược Tuyết bị thua thiệt vài lần rồi mà vẫn chưa sợ.

      " ra ngươi chính là Đội trưởng Tôn điện " Lãnh Nhược Tuyết nhìn về phía Phó Minh uyên, hèn chi còn cảnh cáo nàng, còn bảo nàng được hối hận!

      "Đúng vậy, chúng ta còn có Phó Đội Trưởng là Lý Dự." Phó Minh Uyên rất tốt bụng giải thích .

      "Lý Dự?"

      "Dự ca ca, vị hôn thê của chàng đến, chàng ra chào hỏi nàng ta sao?" thiếu nữ xinh đẹp dựa vào trong lòng mỹ thiếu niên dịu dàng .

      Lãnh Nhược Tuyết đánh giá thiếu nữ, chẳng phải Từ Na Nhi sao? Quả nhiên là mỹ nhân hiếm thấy, hơn nữa người còn có khí chất thanh thuần nhu nhược làm cho làm cho nam nhân phải nâng niu trong lòng bàn tay, đương nhiên đầu tiên phải bỏ qua ánh mắt ghen tị kia của nàng ta, mà Từ Na Nhi phải bị Từ gia mang về cấm túc sao? thể tưởng được nhanh như vậy mà lại được tự do .

      Thiếu niên nàng dựa vào, cũng rất tuấn mỹ, khí chất cao quý mà xuất chúng, hổ xuất thân là hoàng gia, nghe vị thất hoàng tử này là hoàng tử được sủng ái nhất, hơn nữa ở trong đám hoàng tử tư chất cũng là tốt nhất.

      "Lãnh Nhược Tuyết, ta quan tâm ngươi có mục đích gì, ta là tuyệt đối thích ngươi, hơn nữa nơi này cũng phải là nơi ngươi có thể đến, ngươi tốt nhất là nhanh chóng biến , trở về sống đành hoàn ở tướng quân phủ !" Thất hoàng tử Lý Dự ánh mắt có chút kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất, có chút khinh bỉ , kẻ nhất, cho dù bộ dạng có đẹp thế nào nếu có thực lực, cũng chỉ xứng trở thành đồ chơi của cường giả.

      "Thất hoàng tử, ngươi chẳng lẽ biết, chỉ có ngốc tử mới thích ngươi sao?" Lãnh Nhược Tuyết thản nhiên , chả lẽ trong hoàng gia kẻ nào cũng tự cho mình là đúng như vậy sao?

      "Ngươi ai là ngốc tử?" Từ Na Nhi tức giận .

      "Ai! Ta đâu có Từ tiểu thư là kẻ ngốc, việc gì tiểu thư phải nôn nóng như vậy!" Lãnh Nhược Tuyết Mị hoặc cười khẽ , ánh mắt có chút sát khí chợt lóe rồi biến mất, nàng tại có chuyện quạn trọng phải làm, cứ cho nàng ta nhảy nhót thời gian, rồi tính sổ nàng ta sau!

      "Còn nữa, vị hôn phu tại của ta là người khác nha, Từ tiểu thư nên bậy, nếu vị hôn phu của ta rất mất hứng ." Lãnh Nhược Tuyết bổ sung .

      "Thất hoàng tử đúng , Tuyết Nhi tại là vị hôn thê của ta, nàng ngốc hay ngốc, nàng ở đây hay phủ tướng quân, cho dù ngươi là hoàng tử, cũng thể quản rộng như vậy!" Dạ Thần trào phúng , này thất hoàng tử là rất chướng mắt .

      Cái gì? Nam nhân tuấn mỹ xuất sắc vậy mà chính là vị hôn phu của kẻ ngốc kia! Từ Na Nhi vị chua trong lòng bóc lên, ghen tị thôi, kẻ ngốc, dựa vào cái gì mà có vận khí tốt như vậy, kỳ , khi bọn họ vừa vừa tiến vào, nàng ta liền chú ý tới nam tử tuấn mỹ vô song này, nghĩ dùng phương pháp gì, để gia nhập Tôn điện, nhưng là nghĩ tới, vậy mà lại là vị hôn phu ả ngốc Lãnh Nhược Tuyết, việc này đối với kiêu ngạo của nàng mà là rất đả kích, nhưng mà, nàng là nhận thua , kẻ ngốc, có tư cách có được nam tử xuất sắc như vậy, nam tử như vậy chỉ có nàng mới xứng đôi. hôm nay người bàn nam tử, giờ này khắc này, thất hoàng tử cái gì, sớm bị nàng quăng lên tới chín tầng mây rồi, lòng của nàng, ánh mắt tất cả đều sớm tập trung vào nam nhân so với nữ nhân còn đẹp hơn này

      "Chính xác, tiểu thư nhà ta sớm phải là vị hôn thê của ngươi , tiểu thư nhà chúng ta ở đâu, ngươi quản được sao?" Thúy Trúc phụ họa .

      " sớm nghe thất hoàng tử bị kẻ ngốc hối hôn, đầu tiên ta còn nghĩ rằng chỉ là lời đồn nhảm, ra là a!" Phùng Đạt có chút giả bộ hồ đồ , hắc hắc, tiểu thư ta chỉ là muốn rút giận cho người thôi , người cũng đừng nên trách tội ta a!

      "Nghe bởi vì bị kẻ ngốc hối hôn, Thất hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất còn bị cấm túc a, có thể thấy được hoàng đế bệ hạ là coi trọng hôn này cỡ nào a!" Lâm Nguyên cũng kẻ xướng người hoạ .

      Mấy người bọn họ cứ ngươi , ta lời , đến là vui vẻ , nhưng mà thất hoàng tử Lý Dự bị tức đến ói máu àm làm gì được .

      "Các ngươi to gan, vậy mà dám phê nình hoàng tộc?" Từ nhỉ cho tới bây giờ còn chưa chịu qua loại đãi ngộ này, Lý Dự có chút thẹn quá thành giận quát, chuyện này trong lòng quả là chuyện uất ức nhất, từ đến lớn, đều là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng mà phụ hoàng bởi vì chuyện chẳng ra sao này những mắng té tát, còn phạt rất nặng, hại bị người khác cười nhạo.

      "Các ngươi là quá lớn mật, sau lưng còn chưa tính, vậy mà còn dám trước mặt thất hoàng tử, tiểu thư ta tuy rằng ngại bị người ta là kẻ ngốc, nhưng là hoàng gia người ta cũng có độ lượng như tiểu thư ta vậy nha!" Lãnh Nhược Tuyết cố ý trách cứ .

      "Thực xin lỗi, tiểu thư, chúng ta sai rồi, chúng ta hẳn là nên lén lút , nên làm thất hoàng tử mất mặt." Phùng Đạt cùng Lâm Nguyên mặt tỏ vẻ ‘hối hận’ !

      "Trẻ dễ dạy!" Lãnh Nhược Tuyết tán thưởng .

      "Ngươi. . ." Thất hoàng tử bị bọn họ đến mức giận tái cả mặt.

      "Phó Minh Uyên , tuy rằng học viện cho phép các ngươi cùng chúng ta xài chung phòng luyện tập của Thánh điện, nhưng mà, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Thánh điện, Tôn điện các ngươi nếu muốn dùng phòng luyện tập Thánh điện, nên trước tiếng với đội trưởng là ta !" Lãnh Nhược Tuyết gặp thất hoàng tử bị tới câm nín, càng lười quan tâm , trực tiếp chuyển hướng về phía Phó Minh uyên.

      "Nhưng mà, bổn tiểu thư rất độ lượng, nhóm các ngươi thích nơi này như vậy, vậy bổn tiểu thư cho các ngươi mượn." Lãnh Nhược Tuyết căn bản cho Phó Minh Uyên chuyện cơ hội, lại vô cùng lương thiện tiếp.

      ", chúng ta săn thú." Lãnh Nhược Tuyết quay đầu với bọn Dạ Thần.

      ", săn thú !" Phùng Đạt đám người vây quanh Lãnh Nhược Tuyết rời khỏi phòng luyện tập.

      "Lãnh Nhược Tuyết, viện trưởng muốn gặp ngươi." Nhìn thấy bọn họ ra, Thu trưởng lão đứng ở cửa lập tức tiến lên .

      "Thực xin lỗi, phiền ngài cho viện trưởng, bổn tiểu thư rảnh!" Lãnh Nhược Tuyết rất nể mặt .

      "Ai. . ." Thu trưởng lão nhìn mọi người xa, có chút bất đắc dĩ thở dài, nha đầu kia thực phải kiêu ngạo bình thường, ngay cả mặt mũi của viện trưởng cũng nể.

      "Tiểu thư, chúng ta đâu?" Phùng Đạt nhịn được hỏi.

      "Săn thú a, chứu còn có thể đâu nữa?"

      " sao a!" còn tưởng rằng tiểu thư là giỡn .

      "Tiểu thư ta muốn ăn thịt hỏa tê."

      "..."

      Đáng thương hỏa tê, sắp gặp xui xẻo rồi, trong lòng mọi người nhịn được vì hỏa tê bi ai ba giây.

      Lãnh địa Hỏa tê vương.

      "Ngươi. . . Sao ngươi lại tới đây?" Hỏa tê vương có chút run sợ trong lòng , ác ma này, sao nhanh như vậy lại tới rồi, chẳng lẽ lại đến quậy trận nữa?

      "Hỏa tê vương, ta chỉ là muốn ăn thịt hỏa tê, ngươi nhăn nhó như vậy làm gì, người biết còn tưởng rằng ta làm gì ngươi!" Lãnh Nhược Tuyết nhịn được trêu chọc .

      Mọi người nghe xong lời của nàng trán phủ đầy đầy hắc tuyến, tiểu thư, ngài lời này làm cho mọi người suy nghĩ lung tung, nên ái muội như vậy chứ tiểu thư!

      Phong Ngạo Nhiên cùng Kiều Hoa có chút trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hỏa tê vương, có chút thể tin được đây là hỏa tê vương tính tình nóng nảy, tại sao lại tiều tụy như vậy, rất có khí thế, nên biết hoả tê là loại linh thú vô cùng ngang tàng, bọn họ biết đâu rằng hỏa tê vương này bị đau bụng tiêu chảy mấy ngày nay nên thân thể mới suy yếu như vậy, huống chi, ở trong mắt hỏa tê vương, Lãnh Nhược Tuyết cùng Dạ Thần chính là hai đại ác ma, nó thể trêu vào a!

      "Hỏa tê vương, ngươi cần phải biểu tốt, tranh thủ sớm ngày lập công a!" Phùng Đạt vỗ hỏa tê vương lão đại , trong tay còn càng ngừng nướng thịt hỏa tê.

      Phong Ngạo Nhiên đồng tình nhìn hỏa tê vương sợ tới mức tức giận cũng dám , nhịn được trong lòng cầu phúc cho hoả tê vương , ta các ngươi tại sao lại kiêu ngạo như vậy a, trước mặt hỏa tê vương nướng thịt hỏa tê ăn thôi , vậy mà còn dạy dỗ người ta như dạy dỗ con nít, nhưng mà chuyện như vậy rất hiếm gặp a!

      "Thối hỏa tê, thể nghĩ là ngươi cũng có hôm nay!"

      Đột nhiên, thanh kiêu ngạo từ xa xa vang lên, mọi ánh mắt đều hẹn mà cùng chuyển hướng khỏi hỏa tê vương!
      PhongVyB.Cat thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lăng Phong đại lục chương 57: Đánh cướp hỏa tê vương

      "Là đối thủ mất còn của ta." Hỏa tê vương giọng , nhưng là trong lòng lại rất vui mừng , hừ, tên kia chết chắc rồi , chắc hẳn là nghe nó gần nhất thân thể khoẻ, cho nên mới dẫn người đến nhân lúc cháy nhà mà hôi của .

      Hỏa tê vương vừa mới dứt lời, chỉ thấy đến đám rắn từ từ bò tới, thủ lĩnh là thủy mãng, Thánh thú cấp 4, nó dẫn đám thủ hạ là chủng loại xà nào cũng có.

      Lãnh Nhược Tuyết có chút buồn cười nhìn thủy mãng kia, theo nàng biết, mãng xà đật đến Thánh thú đều thích sống mình , thể tưởng được thủy mãng này vậy mà có nhiều thủ hạ như vậy, xem ra đậy là con mãng đặc biệt, hơn nữa, thủ hạ của nó mỗi chủng loại đến là ít, chừng hơn ngàn con, hơn nữa chiếm đa số là cao cấp linh thú, ừm, sai, đủ ăn thời gian .

      Tất cả mọi người, ngoại trừ Phong Ngạo Nhiên cùng Kiều Hoa có chút khẩn trương nắm vũ khí trong tay, cảnh giác nhìn đàn rắn càng ngày càng gần, còn những người khác trong lòng đều có chung suy nghĩ là lại có món ăn tự đưa đến cửa.

      "Tiểu thư, chúng ta nên ăn con nào trước?" Phùng Đạt có chút chảy nước miếng , rắn cấp bậc linh thú đều là mỹ vị có tiếng .

      "Tuyết nhi, ăn trước con rắn người mang hồng văn , nghe rắn càng đẹp càng độc hương vị càng con, hơn nữa nó cũng đủ mập." Dạ Thần cũng đề nghị .

      "Nhưng là ta nghĩ nên nếm thử Thánh thú trước." Lãnh Nhược Tuyết có chút khó xử , thủy mãng nàng còn chưa có ăn qua đâu!

      "Vậy ăn Thánh thú trước !" Dạ Thần phụ họa .

      "Được, ăn Thánh thú trước." Mọi người cũng phụ họa .

      Phong Ngạo Nhiên cùng Kiều Hoa trán phủ đầy hắc tuyến, các ngươi sao lại tham ăn như vậy a, linh thú xà loại cũng phải là dễ đối phó .

      "Ây, vậy mà còn có nhân loại, tốt quá, bổn đại gia lâu chưa ăn thịt người !" Đến gần thủy mãng nhìn thấy nhiều nhân loại như vậy vui vẻ thôi .

      "Ân, ta cũng chưa ăn quá thủy mãng đâu, đại mãng xà, thử nhìn coi chúng ta ai ăn ai trước!" Lãnh Nhược Tuyết khẽ cười .

      "Cái gì, muốn ăn bổn đại gia? Nhân loại, ngươi to gan, ngươi vì những lời này mà trả giá đại giới !" Thủy mãng tức giận quát, màu da có chút màu đen mơ hồ lưu động, cho thấy nó tức giận.

      "Bình tĩnh, bình tĩnh, ngươi cũng phải là hỏa mãng, tính tình tại sao lại nóng nảy như vậy!" Lãnh Nhược Tuyết trấn an , linh thú hệ hỏa đều có tiếng là tính tình tốt .

      "Bổn đại gia tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!" Thủy mãng quát.

      Tại sao mà bây giờ linh thú cũng thích như vậya ? Lãnh Nhược Tuyết có chút biết gì.

      "Giao cho các ngươi ." Lãnh Nhược Tuyết xong, liền nhìn bọn Phùng Đạt ý là có thể ra tay .

      "Tiểu thư chờ ăn thịt rắn nướng !" Phùng Đạt cười tủm tỉm , là người đầu tiên nhảy vào trong đàn rắn, trực tiếp tìm tới Thánh thú thủy mãng, Lâm Nguyên theo sát sau đó, tiếp theo mọi người cũng đều gia nhập hàng ngũ chiến đấu.

      Phong Ngạo Nhiên cùng Kiều Hoa thấy vậy đương nhiên cũng cam tâm ở phía sau bọn họ, trận chiến giết rắn nổi lên, ngắn ngủi vài phần phút, đàn rắn chết hết phần ba.

      "Hỏa tê vương, ngươi thiếu ta cái ân tình rất lớn nha!" Lãnh Nhược Tuyết nhìn bọn họ cùng thủy mãng chiến đấu, ôn nhu với hỏa tê vương, muốn lợi dụng nàng trả giá đại giới .

      "Vâng, vâng." Hỏa tê vương thấy mục đích của mình bị vạch trần, trái tim bé cũng run rẩy thôi, ác ma a. . .

      "Vậy thử xem, ngươi tính lấy cái gì để trả thù lao lần này?" Lãnh Nhược Tuyết nhàng .

      "Tuyết nhi, nó ngoại trừ hỏa tê đúng là có gì có thể lấy ra trả ." Dạ Thần ở bên nhắc nhở , có số linh thú trời sinh còn có thiên phú gieo trồng hoa quả, mà hỏa tê là linh thú như vậy, hỏa tê quả tuy rằng kém hơn linh quả của Tuyết Nhi, nhưng mà coi như cũng tệ.

      "Ta. . . Ta có thủy tinh mật." Hỏa tê vương có chút lắp bắp .

      "Ngươi là hỏa tê làm sao có thể có thủy tinh mật?" Lãnh Nhược Tuyết có chút tò mò .

      "Thủy tinh nữ vương muốn phấn hoa của hỏa tê quả, hay dùng thủy tinh mật đến trao đổi ." Hỏa tê vương giải thích .

      thể tưởng được linh thú cũng có giao dịch, Lãnh Nhược Tuyết khỏi thầm nghĩ trong lòng.

      "Vậy ngươi có bao nhiêu?"

      "Rất nhiều, hỏa tê chúng ta đối với thuỷ tinh mật có hứng thú ." Hỏa tê vương , nhưng mà nó cũng biết mật kia là thứ tốt, cho nên mới để lại.

      "Vậy ngươi đem thủy tinh mật cho ta hết, coi như là thù lao lần này." Lãnh Nhược Tuyết khách khí , có cơ hội cướp bóc thfi phải cướp bóc cho triệt để .

      "Vâng, vâng."

      "Ta cùng nó lấy mật, ngươi ở coi chừng chút." Lãnh Nhược Tuyết với Dạ Thần, còn cố ý để Mị với bảo bối ở lại.

      "Ân, đường nhớ cẩn thận chút!"

      Lãnh Nhược Tuyết theo hỏa tê vương đường có chút khó ,hỏa tê vương vào sơn động, vào trong sơn động, liền nhìn thấy toàn bộ sơn động trồng đủ loại cây cao cỡ nữa người, cây kết đầy đám trái cây màu đỏ, trong trái này có chứa linh khí, ở trong mắt người thường tuyệt đối được cho là thứ tốt, nhưng mà đối với nàng, trái cây này quá bình thường, nàng căn bản có hứng thú.

      "Đều ở tại đây." Hỏa tê vương chỉ vào mấy cái chai ở góc tường .

      Lãnh Nhược Tuyết nhìn hỏa tê vương tùy ý chỉ mấy cái chai ở trong góc, khỏi có chút kinh ngạc, nghĩ tới là nhiều như vậy, nàng tiện tay cầm lấy cái chai, cái chai kia hẳn là dùng sáp mật chế thành, mở ra nhìn bên trong, bên trong có khoảng chừng 10 cân mật, mà trong góc động có đến 30 chai như vậy, vậy chẳng phải là có đến 300 cân. . .

      Lãnh Nhược Tuyết khách khí đem hết mấy cái chai vào trong giới chỉ (nhẫn chứa đồ), dù sao hỏa tê thích mật, nàng đương nhiên thể để người khác chiếm tiện nghi.

      Đến lúc nàng cùng hỏa tê vương trở về, trận chiến cơ bản xong, đa số mọi người dọn dẹp chiến trường, những người khác thu thập thịt rắn.

      "Động tác rất nhanh a!" Lãnh Nhược Tuyết tán thưởng , bọn họ càng ngày càng làm cho nàng vừa lòng .

      "Tuyết nhi, thế nào?" Dạ Thần hỏi, xem ra thu hoạch hẳn là ít !

      " tệ, khoảng 300 đến cân."

      "Nhiều như vậy?" Dạ Thần cũng có chút kinh ngạc.

      "Tiểu thư, 300 cân cái gì?" Ở bên cạnh làm hỏa Lâm Nguyên có chút tò mò .

      "Thủy tinh mật."

      "..."

      "Phát tài, phát tài a." Ngốc sửng sốt hạ, Lâm Nguyên có chút ngốc cười .

      "Tiểu thư, thịt Thánh thú của người." Phùng Đạt đem khối rửa thịt sạch đưa cho Lãnh Nhược Tuyết.

      "Cảm ơn." Lãnh Nhược Tuyết lấy thịt, đặt ở đống lửa rồi nướng lên.

      "Ngây ngốc làm gì, còn làm việc ?" Phùng Đạt đẩy Lâm Nguyên chút .

      "Ờ, ờ!"

      "Oa, thịt thủy mãng này so với thổ mãng ăn còn ngon hơn!"

      "Đúng vậy, ăn ngon a!"

      Mọi người ăn thịt thủy mãng, nhịn được tán thưởng , đợi cho mọi người đều cảm thấy mỹ mãn ăn xong thịt nướng thịt, trời cũng tối, thu thập đơn giản chút, liền bắt đầu trở về.

      "Tiểu thư, chúng ta bay trở về sao?" Nhìn tiểu thư triệu linh thú, Thúy Trúc khỏi tò mò hỏi.

      "Vừa ăn xong liền bay về, ngươi muốn biến thành heo sao?" Lãnh Nhược Tuyết khinh gõ hạ Thúy Trúc đầu .

      "Ai bảo!!!" Lục Đào có chút buồn cười nhìn Thúy Trúc.

      "Chủ nhân, bên kia có tiếng động." Mị ghé vào Lãnh Nhược Tuyết vai nhắc nhở .

      "Có chuyện gì? xem xem." Lãnh Nhược Tuyết , vừa ăn no xong cũng nên vận động.

      "Ở bên phải."

      Tất cả mọi người tò mò theo hướng Mị , còn chưa gần, bọn họ liền thấy được cái giống toà núi giống nhau cao xấu xí linh thú.

      "Chủ nhân, là Tích ( thằn lằn or rắn mối cái con hôm bữa chị chọc bé hoả long)." Mị Tích đấu với linh thú khác cấp cũng khác cao, nhưng mà cũng chỉ là 8 cấp .

      "Chủ nhân thân ái, bảo bối ghét nhất Tích, bộ dạng xấu lại còn thích sạch , nhưng mà thực lực lại rất mạnh, linh thú bình thường cũng là đối thủ của nó." Bảo bối vẻ mặt ghét bỏ .

      Lãnh Nhược Tuyết quan sát tình huống trước mắt, con Tích lớn người vết thương chồng chất, mà đối thủ của nó là con vân văn Bạch Hổ xinh đẹp, nhưng mà Bạch Hổ này có cấp bậc thấp hơn so với Tích, là chỉ Thánh thú cấp 7, thương thế người cũng nghiêm trọng hơn so với Tích, hơn nữa ràng là cố gắn chống đỡ , máu tươi sớm nhiễm đỏ hết cả bộ lông xinh đẹp màu trắng, ở phía sau chúng nó có sơn động, trong sơn động truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ ngừng, Lãnh Nhược Tuyết đoán con hổ này có thể chống đỡ đến bây giờ, chắc là vì bảo hộ người thântrong sơn động .

      "Bảo bối, ngươi giúp con hổ kia, ta cùng Mị vào trong sơn động nhìn xem!" Lãnh Nhược Tuyết , nàng đối vớiviệc thề chết bảo hộ ngườithân của Bạch hổ rất có hảo cảm, cũng muốn giúp nó.
      PhongVyB.Cat thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lăng Phong đại lục chương 58: Gạt được toàn gia

      "Được rồi!" Bảo bối có chút tình nguyện , nó muốn cùng với chủ nhân đáng ô, ô.ô . .

      Lãnh Nhược Tuyết cùng Mị lén lút tiến vào sơn động, nhưng mà sau khi vào cảnh tưởng trước mặt làm nàng có chút kinh ngạc, trong sơn động cũng có con bạch hổ xinh đẹp, hơn nữa cũng là con Thánh thú cấp 7 , lúc đầu nàng chỉ nghĩ Bạch Hổ này chỉ bị thương, nhưng khi đến gần mới phát ra Bạch Hổ là sinh con, hơn nữa giống như khó sanh .

      Vân văn Bạch Hổ nghe được tiếng động, có chút thống khổ quay đầu, cảnh giác nhìn Lãnh Nhược Tuyết "Nhân loại, ta cho ngươi thực được !" Nhân loại đừng mơ tưởng cướp đứa của nó.

      "Ta là đến giúp của ngươi." Lãnh Nhược Tuyết nhìn Bạch Hổ mẹ giải thích , nàng biết là có số nhân loại thích trộm linh thú non, cho nên cũng khó trách Bạch hổ mẹ lại cảnh giác như vậy.

      "Ngươi nghĩ rằng ta tin tưởng lời của nhân loại sao? Nhân loại đều là ti bỉ vô sỉ !"con ngươi xanh thẳm của Bạch Hổ mẹ tỏ vẻ tin, thần sắc cùng khinh thường .

      "Ngươi có thể tin ta, nhưng mà, hài tử của ngươi nếu sinh được, chỉ sợ xác hai mạng ?" Lãnh Nhược Tuyết đứng ở tại chỗ nhắc nhở , cũng vội mà tiến lên, Thánh thú chỉ số thông minh cũng thấp hơn so với nhân loại, cho nên nàng tin tưởng nó hiểu .

      Nghe xong lời này của Lãnh Nhược Tuyết, Bạch Hổ mẹ trầm mặc .

      "Chủ nhân của ta phải là loại người như vậy!" Thấy Bạch Hổ mẹ có phản ứng, Mị có chút tức giận , đối với thái độ của Bạch hổ mẹ rất là hài lòng, nhưng mà, Mị cũng phủ nhận lời của nó, mà nó cũng là vì ở cùng với nhân loại lâu rồi, cho nên mới biết nhân loại cũng có kẻ tốt người xấu.

      "Tử đồng Tuyết Hồ!" ánh mắt suy tính của Bạch Hổ mẹ có chút khiếp sợ nhìn hồ ly màu trắng khéo léo đáng ghé vào vai nhân loại, thân là linh thú, nó rất ràng địa vị của tử đồng Tuyết Hồ ở linh thú, thể tưởng được, tử đồng Tuyết Hồ cao quý vậy mà cũng nhận thức loại làm chủ.

      "Hừ, ngươi cũng có nhãn lực!" Mị cao ngạo , linh thú bình thường đều nhận sai nó thành chồn bạc .

      Biết Lãnh Nhược Tuyết là Chủ nhân của tử đồng Tuyết Hồ, thái độ bài xích của Bạch Hổ mẹ cũng lớn như trước.

      "Đem cái này ăn ." Lãnh Nhược Tuyết nhìn đến Bạch Hổ mẹ giảm bớt cảnh giác, vội vàng đến nó bên cạnh nó , nàng biết đỡ đẻ, cho nên Bạch Hổ mẹ chỉ có thể dựa vào chính mình .

      "Cảm ơn." Mẫu Bạch Hổ hé miệng đem đan dược Lãnh Nhược Tuyết đưa cho nó nuốt xuống, đan dược vừa vào miệng, liền tan ra, mùi thơm ngát thấm vào ruột gan, hơn nữa Bạch Hổ mẹ ràng cảm giác được linh lực tiêu hao trong cơ thể đều trở lại, đau đớn cũng giảm bớt ít, nó lại tràn đầy năng lượng, năng lượng này đối với việc sinh sản của nó mà là vô cùng quan trọng.

      Ước chừng nửa giờ sau khi khôi phục thể lực Bạch Hổ mẹ cố gắng hạ sinh ba Tiểu Bạch hổ cuối cùng cũng sinh ra .

      Nhìn ba tiểu bạch hổ kia còn có lớn bằng bàn tay của người trưởng thành cứ như quả cầu thịt màu trắng, Lãnh Nhược Tuyết vô cùng rối rắm .

      "Như thế nào phải trứng?" Lãnh Nhược Tuyết có chút há hốc mồm , thế giới này linh thú phải đều đẻ trứng sao?

      Mị nhìn Chủ nhân có biểu tình mê mang , cười trộm chút, bộ dáng tại của Chủ nhân là rất đáng .

      "Chủ nhân, linh thú sinh con có thể lựa chọn sinh bằng bào thai cũng có thể lựa chọn đẻ trứng, chính là sinh bằng bào thai tiêu hao linh lực của cơ thể mẹ hơn, cho nên linh thú cơ bản đều chọn đẻ trứng." Mị giải thích , Bạch Hổ mẹ lựa chọn sinh bằng bào thai, có thể thấy được là nó vô cùng thương con của mình , nó cũng là mẫu thân vĩ đại.

      "À." ra là thế, Lãnh Nhược Tuyết cảm thấy chính mình dọa người, may mắn nơi này có còn người khác, kỳ điều này nàng biết cũng kỳ quái, bởi vì loại chuyện này trong sách cũng có ghi lại .

      "Vợ ơi!"

      "Chồng ơi !"

      Giải trừ xong nguy hiểm bên ngoài Bạch Hổ cha liền chạy vào, coi ai ra gì vọt tới bên cạnh ái thê, hai con hổ vô cùng thân thiết cọ cọ lẫn nhau, trong mắt cũng chỉ có lẫn nhau.

      Này hai con hổ nay sao lại buồn nôn như vậy a! Lãnh Nhược Tuyết có chút biết gì, nhưng mà, nàng thấy vết thương người nó đều sao, chắc là bọn Dạ Thần giúp nó trị qua.

      "Tuyết nhi, thế nào ?" Dạ Thần người đầu tiên vào.

      " Chủ nhân đáng !" đạo màu tím trực tiếp nhảy vào trong lòng Lãnh Nhược Tuyết.

      "Sinh ba chú hổ ." Lãnh Nhược Tuyết vuốt ve bảo bối mềm mại lông tơ trong lòng, có chút bất đắc dĩ , hai con hổ này vừa thấy nhau, ngay cả đứa của mình cũng quên .

      "Để ta xem xem." Dạ Thần có chút tò mò .

      "Như thế nào, như thế nào?" Những người khác vừa mới tiến vào liền nghe thấy sinh tam chú hổ , cả đám đều nóng lòng muốn nhìn thử tưởng.

      "Oa, là rất đáng !" ba chú hổ con như ba quả cầu bằng lông lập tức liền bắt được tâm mọi người, nhưng mà, bọn họ chỉ dám nhìn, căn bản dám đụng vào chút, dù sao hổ mẹ bảo vệ con rất dữ .

      "Cảm ơn ngươi cứu thê tử của ta." Cùng thê tử thân thiết xong, Bạch Hổ cha đến trước mặt Lãnh Nhược Tuyết cảm kích , tuy rằng Thánh thú chúng nó luôn luôn muốn gặp nhân loại, nhưng mà nhân loại này lại giúp cả nhà nó, nó biết nên báo đáp nàng như thế nào, nghĩ nghĩ, nó đến nhìn ba Tiểu Bạch hổ vẫn còn chưa mở to mắt trước mặt, giữ lại hai, rồi cắn lông con hổ đem tới trước mặt nàng.

      "Hài tử của ta liền phiền toái ngươi ." Bạch Hổ cha có chút muốn .

      Bạch Hổ này là muốn đứa hài tử của mình cho Nhược Tuyết làm linh thú sao? Phong Ngạo Nhiên cùng Kiều Hoa có chút há hốc mồm, chẳng lẽ đây chính là nhân phẩm trong truyền thuyết sao? Người khác hao tổn sức lực cũng nhất định có thể có được linh thú có tư chất tốt, nhưng mà tại Thánh thú người ta thế mà lại chủ động đem đứa cũng mình dâng đến tận cửa, đây chính là con của Thánh thú a, tư chất trời sinh so với linh thú bình thường tốt hơn rất nhiều, là thứ bao nhiêu người ước mơ a!

      "Các ngươi bỏ được sao?" Lãnh Nhược Tuyết nếu có chút suy nghĩ .

      "Ngươi cứu cả nhà chúng ta, ta có gì để báo đáp ." Bạch Hổ cha thành thực , linh thú chúng nó đều là tri ân báo đáp .

      "Nhưng là ta đành lòng nhìn nhà các ngươi tách ra." Lãnh Nhược Tuyết thản nhiên .

      "..."

      Tiểu thư đây là ý tứ gì? là muốn đem cả nhà Bạch Hổ lưới bắt hết ! Phùng Đạt bọn họ nhịn được trong lòngcầu phúc.

      " bằng cả nhà các ngươi đều cùng ta thôi, nhà của ta rất lớn, nuôi các ngươi rất tốt " Lãnh Nhược Tuyết mặt đỏ, tâm loạn , với biểu tình là ta chỉ muốn tốt cho các ngươi thôi.

      Quả nhiên, là bọn họ đoán đúng rồi trán bọn Phùng Đạt xuất ba vạch hắc tuyến.

      Bạch Hổ cha suy nghĩ, đến trước mặt thê tử, hai hổ cùng thương lượng, sau đó Bạch Hổ cha lại đến trước mặt Lãnh Nhược Tuyết.

      "Được, cả nhà chúng ta đều cùng ngươi ." Bạch Hổ cha , cùng thê tử thương lượng, đều cảm thấy nhân loại này cũng tệ lắm, cho nên có thể chấp nhận nàng làm chủ.

      Tiểu thư, ngài rất có mị lực ,bọn Phùng Đạt sùng bái đối với tiểu thư nhà mình ngày càng bay cao, ngay cả Phong Ngạo Nhiên cùng Kiều Hoa đều vẻ mặt quái dị nhìn Lãnh Nhược Tuyết, nếu mỗi người đều có thể dễ như vậy thu phục được Thánh thú, thuần thú sư sớm thất nghiệp .

      Lãnh Nhược Tuyết trực tiếp đem cả nhà Bạch Hổ thu vào vòng tay Càn khôn , mọi người cùng nhau chậm rãi rời khỏi rừng rậm sương mù.

      Trở lại Lãnh gia, Lãnh Nhược Tuyết trực tiếp Hàn Mính hiên.

      "Ca ca."

      "Tuyết nhi." Lãnh Nhược Hàn xem thư nhìn thấy muội muội tới liền buông quyển sách tay, vui vẻ .

      "Ca ca, ta có lễ vật tặng cho ngươi." Lãnh Nhược Tuyết .

      " lễ vật gì?" Lãnh Nhược Hàn có chút tò mò.

      Lãnh Nhược Tuyết đem cả nhà Bạch Hổ từ trong ‘ vòng tay Càn khôn’ phóng ra.

      Lãnh Nhược Hàn nhìn phòng mình toàn là Bạch hổ cấp bấc Thánh thú, kinh ngạc thôi.

      "Vân văn Bạch Hổ! Thế nào lại ở đây ?" Vân văn Bạch Hổ ở hổ là loại linh vô cùng trân quý , tư chất cũng là cao nhất , hơn nữa nhìn số lượng này, Tuyết Nhi ràng là thu luôn cả nhà người ta.

      Lãnh Nhược Hàn nhàng ôm lấy Tiểu Bạch hổ chưa hoàn toàn mở mắt, đại chưởng nhàng mà vuốt ve lông tơ mềm mại người Tiểu Bạch hổ, mặt lộ vẻ thương.

      Lãnh Nhược Tuyết nhìn biểu tình của ca ca biết ca ca rất hài lòng, nàng đoánkhông sai mà ca ca nhất định rất thích, khi Bạch Hổ cha muốn đem con mình cho nàng, nàng nghĩ thu phục cả nhà rồi đưa cho ca ca , Bạch Hổ xinh đẹp cùng ca ca trích tiên quả thực chính là tuyệt phối.

      "Ca ca ta liền giao cho các ngươi ." Lãnh Nhược Tuyết vỗ vỗ Bạch Hổ cha , trở về đường, nàng đem tình huống đại khái cùng vợ chồng Bạch Hổ qua , cũng hy vọng bọn họ có thể bảo vệ tốt cho ca ca.

      Bạch Hổ cha gật gật đầu, tuy rằng thể nhận Lãnh Nhược Tuyết làm chủ có chút tiếc nuối, nhưng mà nam nhân này nó cũng có hảo cảm .

      Lãnh Nhược Tuyết vừa rời khỏi phòng ca ca, liền thấy được gia gia.

      "Tuyết nhi, gia gia cảm ơn ngươi!" Lãnh Kình Thiên vẫn đứng ở ngoài cửa .

      "Gia gia, tai sao ngài còn khách khí với cháu ." Lãnh Nhược Tuyết có chút hờn giận .

      "Gia gia sairồi, gia gia nên khách khí với Tuyết Nhi." Lãnh Kình Thiên vội vàng dỗ .

      "Thế này mới đúng hôi!" Lãnh Nhược Tuyết lôi gia gia , vừa chuyện phát sinh hôm nay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :