CHÍ TÔN CUỒNG THÊ - Miêu Miêu Bảo Bối ( update c61) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lăng Phong đại lục

      Chương 24: Vị hôn phu phúc hắc

      EdiT: Hoàng


      Lãnh Nhược Tuyết theo phương hướng thanh nhìn lại, nam tử chuyện khí chất cao quý, khí độ bất phàm, có khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành, ngũ quan xinh đẹp đến cực điểm, đôi mắt tối đen như mực nhiếp lòng người, da thịt bóng loáng như ngọc trắng nõn làm nữ nhân đố kỵ đến chết, mỹ nam nghiệt phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành vốn là để hình dung nữ nhân, nhưng nàng nghĩ ra từ nào tốt hơn đến hình dung nam tử trước mặt.

      Nếu ca ca của nàng là trích tiên nhiễm bụi trần, Mị là thanh thuần mị hoặc tinh linh, như vậy nam nhân này chính là họa loạn thế gian tuyệt thế nghiệt, hơn nữa nam nhân này tuyệt đối là nam nhân có dung mạo tốt nhất mà nàng từng gặp, tuy rằng nàng phải sắc nữ, nhưng là đối mặt với sắc đẹp như thế, cũng kìm lòng được nhìn nhiều chút.

      Người nhà ai vậy, mau mang trở về, nghiệt như vậy nên cho ra ngoài, Lãnh Nhược Tuyết nhịn được trong lòng thầm nghĩ.

      "Có thể chứ?" Mỹ nam phong hoa tuyệt đại tuyệt sắc đáng thương hề hề nhìn Lãnh Nhược Tuyết , trong đôi mắt đẹp hình như có nước mắt thoáng .

      trán Lãnh Nhược Tuyết hạ mấy cái hắc tuyến, làm ơn, cần dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng được ? Giống như nàng khi dễ , mới vừa rồi cũng phải là loại này giống như ánh mắt Tiểu Khả liên, ô ô ô. . . Như thế nào nàng luôn gặp được người phúc hắc thích trang đáng thương! .

      Lãnh Nhược Tuyết có chút bất đắc dĩ cầm hai miếng thịt cho bọn , thuận tiện nhìn nam tử vẫn theo bên người nghiệt kia, cũng là soái ca, chẳng qua bởi vì hòa quang nghiệt kia quá mạnh mẽ, cho nên, ở bên cạnh cũng trở nên mờ nhạt.

      "Cảm ơn, ta là Dạ Thần, còn ngươi?" Mỹ nam nghiệt tên là Dạ Thần đem đôi mắt sáng như ngọc nhìn chăm chú vào Lãnh Nhược Tuyết .

      Dạ Thần? quen tai, giống như nghe qua ở đâu, nhưng nàng lại nghĩ ra ?

      "Lãnh Nhược Tuyết, là đồng đội của ta Phong Mạch Nhiên." Lãnh Nhược Tuyết .

      " khéo nga, vị hôn thê của ta cũng gọi Lãnh Nhược Tuyết." nghiệt Dạ Thần cười đến vui vẻ .

      "..."

      Lãnh Nhược Tuyết hết chỗ rồi, trách được cái tên Dạ Thần này nàng thấy quen tai, vị hôn phu sớm bị nàng ném ra sau đầu hình như cũng có tên gọi như vậy, nhưng vị hôn phu kia của nàng phải thân thể suy nhược nhiều bệnh là cái ấm sắc thuốc sao? Nhìn dáng vẻ của như thế nào cũng giống như là ngươi thân thể suy nhược nhiều bệnh.

      " cho cười!" Lãnh Nhược Tuyết có chút tức giận , biết chính mình muốn thực nghiệt sao? Còn cười quyến rũ mê người như vậy, muốn dẫn người phạm tội sao?

      Nghe xong lời của nàng nghiệt Dạ Thần chẳng những có thu liễm ngược lại cười càng vui vẻ, là cười khuynh thành, thiên địa biến sắc.

      Lãnh Nhược Tuyết mắt đẹp hung hăng trừng mắt nhìn nghiệt vài lần, liền thèm nhìn , chuyên tâm ăn thịt nướng trong tay.

      "Tuyết nhi, ta có thể gọi ngươi Tuyết nhi !" Dạ Thần .

      Lãnh Nhược Tuyết để ý đến , tiếp tục ăn thịt nướng.

      Dạ Thần vừa ăn thịt trong tay, bên quang minh chính đại đánh giá Lãnh Nhược Tuyết.

      Lãnh Nhược Tuyết bị xem cả người được tự nhiên, liền cầm thịt trốn tới góc ngồi ăn, biết vì sao, nam nhân này làm cho nàng có loại cảm giác nguy hiểm, việc này khỏi làm cho nàng tâm sinh cảnh giác.

      Ăn xong thịt, Lãnh Nhược Tuyết muốn nghỉ ngơi, trực tiếp vào lều trại.

      Sáng sớm hôm sau, khi Lãnh Nhược Tuyết từ trong lều trại ra, nhìn thấy Phong Mạch Nhiên làm bữa sáng, nhưng là lại thấy hai nam nhân mời mà tới ngày hôm qua.

      " lên!"

      Lãnh Nhược Tuyết nghe được thanh quay đầu lại, thấy nghiệt kia đứng ở phía sau thân thể của nàng, trong tay còn cầm theo hai con cá.

      "Ngươi phải rời sao?" Lãnh Nhược Tuyết cẩn thận đem lời trong lòng ra.

      "Ngươi thực hy vọng ta rời sao? Ngươi là vị hôn thê của ta, nếu gặp, chúng ta đương nhiên ở cùng chỗ, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau phải sao!" Dạ Thần đương nhiên .

      "Ta mới phải vị hôn thê của ngươi!" Lãnh Nhược Tuyết cũng muốn thừa nhận thân phận của , nàng tin tưởng trực giác của chính mình, nam nhân này tuyệt đối là phần tử nguy hiểm, nàng theo bản năng muốn rời xa nguy hiểm!

      "Vị hôn thê của ta gọi là Lãnh Nhược Tuyết, nàng cũng gọi Lãnh Nhược Tuyết, vậy nàng chính là vị hôn thê của ta!" Dạ Thần vẻ mặt còn .

      Đây là cái gì ăn khớp a, Lãnh Nhược Tuyết muốn bắt cuồng !

      "Hơn nữa, phải nàng nên bảo vệ ta sao? Trong rừng rậm này nguy hiểm như vậy, người yếu đuối như ta nếu có người bảo hộ rất nguy hiểm, vạn nhất gặp được cái nữ sắc làm sao bây giờ, trong sạch của ta là muốn lưu cho vị hôn thê của ta là nàng, cho nên nàng có trách nhiệm có nghĩa vụ bảo vệ ta tốt!" Dạ Thần đúng lý hợp tình , tuyệt cảm thấy lời của có gì ổn.

      Mà nam tử ngày hôm qua cùng , Mộc Lê, nghe được lời của xong lièn lẫn mất rất xa, mặt còn viết ra mấy chữ ta biết .

      Lãnh Nhược Tuyết nghe xong lời của , có lát ngây người, này. . . Đây là lời người nam nhân nên sao? Vẫn là từ miệng nam nhân nghiệt ra, muốn nàng bảo hộ, sợ gặp được nữ sắc, nếu sợ hãi, vậy ngươi ra ngoài làm cái gì, hơn nữa, tuy rằng nàng nhìn ra thực lực của nghiệt này, nhưng là nam nhân cùng cũng là cái cao cấp linh hoàng!

      "Ta cũng vậy rất cần người bảo hộ, cho nên. . ." Kỳ Lãnh Nhược Tuyết muốn , ta bảo hộ được ngươi, nhưng là còn chưa kịp xong, bị ngứt lời.

      "Vậy đúng rồi, ta bảo hộ ngươi, ngươi bảo hộ ta, chúng ta cho nhau bảo hộ!" Dạ Thần cười tủm tỉm .

      Lãnh Nhược Tuyết bất đắc dĩ , nàng là nhìn ra, nam nhân này chính là muốn dính nàng .

      "Tuyết nhi, ăn bữa sáng !" Cphong Mạch Nhiên chuẩn bị tốt bữa sáng .

      "Được." Lãnh Nhược Tuyết quyết định rối rắm chuyện này, nếu nam nhân này muốn dính nàng, vậy nàng ở rối rắm cũng vô dụng, vẫn là ăn no trước !

      Ăn cơm xong, Lãnh Nhược Tuyết đưa cho Phong Mạch Nhiên đan dược "Phong đại ca, ngươi đột phá !"

      "Đây là. . . Linh nguyên đan?" Phong Mạch Nhiên kinh ngạc nhìn đan dược trong tay Tuyết nhi, biết Tuyết nhi là đan sư, chính là nghĩ tới Tuyết nhi lại có thể luyện chế ra linh nguyên đan, vậy chẳng phải Tuyết nhi muốn là luyện đan đại sư? Luyện đan đại sư tuy rằng phải cao nhất cấp, nhưng là đối với các thế lực lớn mà cũng tuyệt đối được tôn sùng là thượng tân .

      "Ân, chờ ngươi tấn giai xong, chúng ta liền rời này." Lãnh Nhược Tuyết , ở trong này cũng nhiều ngày, dược cũng thu được sai biệt lắm, là lúc nên đổi chỗ mới.

      Phong Mạch Nhiên tiếp nhận đan dược trong tay Tuyết nhi, cảm kích nhìn nàng cái, liền vào lều trại của mình.

      Lãnh Nhược Tuyết thấy vào, liền ở xung quanh lều trại của thiết lập tầng kết giới, để tránh bị người quấy rầy.

      "Tuyết nhi, trưa nay chúng ta nướng cá ăn !" Dạ Thần cam lòng bị vắng vẻ, dính lấy Lãnh Nhược Tuyết .

      "Chúng ta vừa mới ăn xong bữa sáng. . ." Lãnh Nhược Tuyết , người này như thế nào cũng là cái tham ăn.

      "Trước chuẩn bị tốt thôi!" Dạ Thần nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt ủy khuất .

      "Vậy ngươi chuẩn bị !" Lãnh Nhược Tuyết thực bất đắc dĩ .

      Dạ Thần nghe xong lời của Lãnh Nhược Tuyết, liền lập tức hưng phấn mà chuẩn bị cơm trưa .

      Đại khái qua canh giờ, Lãnh Nhược Tuyết thấy càng ngày càng nhiều linh khí hướng tới chỗ lều trại củaPhong Mạch Nhiên tràn vào, biết đột phá, xem ra linh nguyên đan này hiệu quả sai.

      Lại qua ước chừng nửa canh giờ, theo thiên địa quy tắc biến mất, Phong Mạch Nhiên thần thanh khí sảng từ trong lều trại ra, xem ra tâm tình tốt lắm.

      "Tuyết nhi, cảm ơn ngươi!"
      PhongVyViva Vivu thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lăng Phong đại lục

      Chương 25: Ta muốn gả cho ngươi

      EdiT: Hoàng


      Phong Mạch Nhiên nhìn Lãnh Nhược Tuyết, trong trong đôi mắt sáng chứa cảm kích, tuy rằng ở Phong gia là đại thiếu gia con vợ cả, nhưng là vì tư chất cũng xuất chúng, cho nên ở trong gia tộc nhân tài đông đúc là có tư cách dùng linh nguyên đan, nghĩ tới gặp được Tuyết nhi, lại cải biến vận mệnh của .

      "Ta, Phong Mạch Nhiên, nguyện cả đời tùy tùng Lãnh Nhược Tuyết, vĩnh phản bội!" Phong Mạch Nhiên đột nhiên vô cùng trịnh trọng , theo thanh của hạ xuống, đạo trận pháp khế ước cũng cùng lúc buông xuống, đem hai người Phong Mạch Nhiên cùng Lãnh Nhược Tuyết bao ở bên trong.

      "Tùy tùng khế ước, Phong đại ca ngươi. . ." Lãnh Nhược Tuyết biết nên cái gì , chỉ là có chút thầm oán nhìn Phong Mạch Nhiên, nàng biết là muốn cảm tạ nàng, nhưng là cần dùng phương thức này!

      Tùy tùng khế ước, là loại khế ước giữa người với người ở Lăng Phong đại lục, cũng là loại khế ước nghiêm khắc nhất, trong tùy tùng khế ước, phải vĩnh viễn trung thành, vô luận thể xác và tinh thần, đều cho phép phản bội, nếu bị thiên địa quy tắc gạt bỏ.

      "Phong đại ca, ngươi tắm chút, đem quần áo thay ." Lãnh Nhược Tuyết thấy việc đến nước này, biết cái gì cũng chưa tác dụng, nhưng nàng biết về sau nàng liền chỉ xem Phong Mạch Nhiên trở thành đồng đội, còn phải đem trở thành người nhà.

      Phong Mạch Nhiên cúi đầu nhìn nhìn, lúc này mới phát người chính mình đều là bụi bẩn màu đen, còn tản mát ra loại dị vị, mặt đỏ lên, vội vàng chạy đến dòng sông ở phụ cận tắm rửa.

      Xem ra linh nguyên đan cho thêm Ngọc Ngưng dịch còn có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, Ngọc Ngưng dịch, là thiên địa dựng dục linh dịch, có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, thay đổi thể chất kỳ hiệu, đương nhiên đây đều là Thanh Tước cho nàng, bởi vì trong 'Càn khôn vòng tay' có con suối Ngọc ngưng dịch triệu năm, chính là loại chất lòng mầu trắng ngà, phát ra mùi kì lạ, về phần nó còn có hiệu quả gì, Thanh Tước cũng ràng lắm.

      Tuy rằng nàng luyện chế ít linh nguyên đan có cho thêm Ngọc Ngưng dịch, nhưng trước khi nàng đem đại bộ phận linh nguyên đan đều để lại cho gia gia, cho nên tân linh nguyên đan đến tột cùng có gì biến hóa nàng cũng lắm, nhưng nàng biết hiệu quả nhất định so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.

      "Này. . . Đây là ta sao?" Tăm rửa xong Phong Mạch Nhiên có chút dám tin nhìn da thịt mình trở nên nõn nà mềm mại.

      "Uy, ngươi ở đó phát ngốc cái gì?" Bảo Bôi tiến đến tìm hắncó chút kiên nhẫn quát.

      "Ta. . ."

      "Ngươi cái gì ngươi, phải là trở nên trắng chút, làn da tốt chút sao, có cái gì ngạc nhiên , về sau theo chủ nhân đáng của ta, chuyện như vậy thường xuyên phát sinh , năng lực thừa nhận của ngươi quá kém, rèn luyện a!" Bảo Bối dạy .

      "..."

      "Nhanh chút, trở về thu thập đồ đạc, buổi chiều liền rời ." Bảo bối thúc giục .

      "Nga, đến đây." Xem ra năng lực thừa nhận của xác thực cần rèn luyện a, Phong Mạch Nhiên khỏi ở trong lòng thầm nghĩ.

      "Ô ô ô. . . Tỷ tỷ, Phong Phong cho ngươi ." Tiểu Ngân Lang ghé vào trong lòng Lãnh Nhược Tuyết khóc rối tinh rối mù, bộ lông xinh đẹp người đều bị nước mắt làm ướt.

      "Phong Phong, ngươi phải ngoan a, được bướng bỉnh biết ?" Lãnh Nhược Tuyết dỗ , nàng cũng rất luyến tiếc tiểu gia hỏa này, nhưng cũng có thể bắt nó mang , dù sao nó còn có cha mẹ cùng nhiều tộc nhân như vậy.

      Lãnh Nhược Tuyết đem Tiểu Lang trong lòng trả lại cho Ngân Lang vương, lại cho Ngân Lang vương lọ bích linh đan.

      "Cảm ơn." Ngân Lang vương biết nàng là đan sư, cho nên cũng có cự tuyệt, thu tốt đan dược xong, lại đưa cho Lãnh Nhược Tuyết cái răng nanh.

      Lãnh Nhược Tuyết có chút khó hiểu nhìn răng nanh trong tay, ước chừng lớn bằng bàn tay người trưởng thành, toàn thân trong suốt mầu trắng ngà, ôn nhuận giống như ngọc.

      "Đây là tín vật của Lang tộc chúng ta, về sau ngươi liền là khách nhân tôn quý của Lang tộc, bất luận ngươi ở rừng rậm nào, chỉ cần gặp được Lang tộc, đều xem ngươi là khách quý”. Lang vương giải thích.

      "Cảm ơn." Lãnh Nhược Tuyết , Lang tộc là chủng tộc linh thú có số lượng nhiều nhất trong rừng rậm, có thể được đến Lang tộc hữu nghị, đối với bọn họ ở trong rừng rậm lịch lãm là rất có ích.

      Cùng những Ngân Lang đáng lời từ biệt xong, đám người Lãnh Nhược Tuyết rời khỏi lãnh địa Lang tộc trong ánh mắt lưu luyến rời của chúng Ngân Lang.

      "Tuyết nhi, ăn chút gì !" Dạ Thần đưa cho nàng con cá nướng, đẫ rời Ngân Lang tộc mấy ngày, nàng vẫn còn rầu rĩ vui như vậy, đều có chút lo lắng, muốn đem đám Ngân Lang bắt tới cùng nàng khế ước.

      "Cảm ơn." Lãnh Nhược Tuyết tiếp nhận cá nướng cắn miếng, đột nhiên, nghe được tiếng sói tru chói tai.

      "Đây là có chuyện gì?" Lãnh Nhược Tuyết nhìn Mị nằm vai nàng hỏi.

      "Là tín hiệu tập kết của Lang tộc." Mị giải thích, con người có lẽ nghe hiểu tiếng kêu của linh thú là có ý tứ gì, nhưng linh thú chúng nó lại rất ràng.

      "Nga." Ngay tại lúc Lãnh Nhược Tuyết muốn tiếp tục hỏi, đội dong binh đoàn liền xuất , ước chừng có 10 mấy người.

      "Vài vị, sắc trời khuya, chúng ta tìm thấy nơi thích hợp hạ trại, có thể cho chúng ta ở lại ?" nam tử trung niên chừng hơn 40 tuổi rất lễ phép hỏi, xem ra là đội trưởng.

      "Nếu ta thể, các ngươi rời sao?" Dạ Thần tựa tiếu phi tiếu nhìn người nọ , xem những người này mặt ngoài trấn định, nhưng là mặt lại có thần sắc kinh hoảng, chắc là chọc phải phiền toái gì đó, cũng phải ngốc tử, sao lại bọn họ muốn trú doanh là giả, muốn đem phiền toái chia cho bọn , làm cho bọn họ trở thành đả thủ miễn phí mới là , muốn lợi dụng bọn họ? Cũng phải xem bọn có nguyện ý hay , huống chi, cái trung cấp linh hoàng còn giải quyết được phiền toái, kia tuyệt đối là cái đại phiền toái.

      "Này. . ."

      "Chúng ta muốn ở lại trong này, là để mắt các ngươi, ngươi đừng như vậy biết tốt xấu, nhanh chút đem nơi này nhường lại cho chúng ta ở." đạo thanh điêu ngoa kiêu ngạo của nữ nhân từ trong hơn mười người truyền ra.

      "Ngươi câm miệng cho ta." trung niên nam tử cầm đầu thể nhịn được nữa quát.

      "Tam thúc. . ." nữ tử điêu ngoa kia bất mãn la hét.

      "Chúng ta là tìm thấy nơi trú doanh, mong rằng có các vị có thể giúp đỡ, chúng ta quyết quên đại ân của chư vị." Nam tử trung niên vẻ mặt tươi cười, hảo ngôn hảo ngữ .

      "Chúng ta chính là người của Từ gia, chúng ta chịu ở trong này đêm là vinh hạnh của các ngươi." Nữ tử điêu ngoa kia lại nhịn được xen mồm .

      "Là ngũ đại thế gia chi nhất Từ gia sao?" Vẫn im lặng Lãnh Nhược Tuyết .

      "Kia đương nhiên, Từ gia chúng ta chính là ngũ đại thế gia chi nhất, chúng ta nguyện ý ở lại nơi rách nát này của các ngươi, các ngươi phải hẳn là cảm thấy thực vinh hạnh?" Nàng kia rất là kiêu ngạo mà .

      "Quả là hẳn là cảm thấy vinh hạnh."

      "Từ Na Nhi là gì của ngươi?" Lãnh Nhược Tuyết thản nhiên hỏi

      "Là tỷ tỷ của ta, như thế nào, ngươi nhận thức tỷ tỷ của ta?"

      " biết, bất quá, nghe qua đại danh của nàng mà thôi."

      "Nga, tỷ tỷ của ta chính là mỹ nữ đứng thứ hai của Lăng Phong đại lục, rất nhiều người đều biết đại danh của nàng" nữ tử điêu ngoa kia có chút tự hào , giống như người xếp hạng thứ hai là nàng.

      "Làm cho bọn họ ở lại này !" Lãnh Nhược Tuyết nhìn Dạ Thần , lập tức liền xoay người vào lều trại.

      "Các ngươi có thể lưu lại, nhưng tốt nhất cần cách chúng ta quá gần." Dạ Thần lạnh lùng thốt, người của Từ gia sao?

      "Cảm ơn." Nam tử trung niên kia lời cảm ơn, liền an bài thủ hạ bắt đầu hạ doanh trướng, mà nữ tử điêu ngoa bị bọn họ vẫn vây ở bên trong bảo hộ có trở ngại, tầm mắt cũng trở nên trống trải hơn.

      "Lâm nhi, ngươi cần chạy loạn." Nam tử trung niên dặn dò .

      " biết." Từ Lâm nhi có chút kiên nhẫn , nhưng là tầm mắt lại càng ngừng quét tới quét lui, biết nơi này có cái gì tốt, tam thúc nên ở trong này cắm trại, đột nhiên, ánh mắt Từ Lâm nhi nháy mắt bị hấp dẫn, chớp cũng chớp nhìn về phía trước.

      Nam nhân khá, tuy rằng là đứng ở góc chút tối, nhưng thân quang hoa lại như thế nào cũng dấu được, nàng lớn như vậy cũng chưa từng thấy qua nam tử đẹp như vậy, nàng cảm thấy tìm đập tốc độ nhanh, trong thiên địa, giống như chỉ có tuyệt mỹ nam nhân trước mắt này.

      "Ta muốn gả cho ngươi!" Từ lâm nhi vẻ mặt háo sắc chạy đến trước mặt Dạ Thần , khóe miệng hình như còn có chất lỏng chảy ra.
      PhongVy thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lăng Phong đại lục

      Chương 26: Đánh chính là ngươi

      EdiT: Hoàng


      Từ Lâm Nhi vừa thốt lên xong, mọi người ở đây ngây ngẩn cả người, mà Dạ Thần lại là mặt chút thay đổi, lạnh lùng quét mắt liếc nữ tử háo sắc trước mặt cái.

      "Ngươi xứng!" Dạ Thần có chút kiên nhẫn , trong mắt sát khí chợt lóe rồi biến mất.

      "Ngươi có biết ta là ai hay ? Ta chính là nhị tiểu thư được sủng ái nhất Từ gia, ta xem trọng ngươi, là cho ngươi mặt mũi, ngươi cần biết phân biệt, rượu mời uống lại thích uống rượu phạt!" Từ Lâm Nhi tức giận quát, nàng nhưng là khó được coi trọng người nam nhân, nam nhân này lại biết cảm kích.

      Cách bọn họ xa Mộc Lê cùng Phong Mạch Nhiên có chút trợn mắt há hốc mồm mà nhìn màn buồn cười này, đây là tình huống gì. . .

      Đừng hai người bọn họ, cho dù là những người cùng Từ Lâm Nhi đều cảm thấy có chút mất mặt, cũng nhìn xem tại là tình hình gì, còn ở đó háo sắc.

      "Lâm nhi, ngươi cần hồ nháo." Nam nhân được Từ Lâm Nhi gọi là tam thúc quát, nam nhân kia thực lực như thế nào đều nhìn ra, nếu cũng mặt dày muốn ở lại đây, nam nhân kia phải là nàng có thể mơ ước.

      "Ngươi câm miệng, chuyện của ta cần ngươi lo, gọi ngươi tiếng tam thúc, ngươi đúng là nghĩ đến chính mình chính là tam thúc của ta sao? Ngươi chửng qua là cái thứ xuất, có tư cách gì quản ta." Từ Lâm Nhi vẻ mặt khinh thường , nếu phải trước khi nương luôn mãi dặn dò bảo nàng nghe lời, mà nàng xem là cái linh hoàng phân thượng mới gọi tiếng tam thúc, ai biết lại thực cho rằng mình là trưởng bối của nàng, dọc theo đường luôn khoa tay múa chân với nàng, quản đông quản tây, nàng sớm nhìn vừa mắt .

      "Ngươi. . ." Nam tử trung niên bị nàng chọc tức đến thở nổi, suýt nữa ngất .

      "Từ gia gia giáo là tốt, hổ là ngũ đại thế gia chi nhất." Lãnh Nhược Tuyết nghe được lời của bọn họ, xốc lên lều trại ra, kỳ nàng vốn là muốn ra, nhưng thấy bên ngoài náo nhiệt như vậy, dù thế nào cũng phải ra thấu vô giúp vui a!

      "Ngươi. . . Ngươi là ai?" Từ Lâm Nhi thấy người chuyện là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, lập tức bình tĩnh, tuy rằng mỹ mạo của nàng so ra kém tỷ tỷ từ Na Nhi, nhưng nàng đối dung mạo chính mình xinh đẹp vẫn là rất có lòng tin, nhưng nữ nhân này so với tỷ muội các nàng, , chính xác ra, nữ nhân này so với đệ nhất mỹ nữ Thủy Hinh Nhiên của Lăng Phong đại lục còn đẹp hơn, để cho Thủy Hinh Nhiên đặt ở phía trước tỷ muội các nàng muốn thực buồn bực, tại cư nhiên còn xuất người đẹp hơn, Thủy Hinh Nhiên các nàng dám động, chẳng lẽ nữ nhân này nàng còn động nổi sao?

      "Nương tử, có người muốn cướp nam nhân của ngươi, ngươi phải bảo vệ ta!" Dạ Thần vừa thấy Lãnh Nhược Tuyết ra, liền lập tức đáng thương hề hề nhìn nàng, vẻ mặt ủy khuất .

      Lãnh Nhược Tuyết mắt đẹp nhàng mà nhìn cái, quan tâm , cùng ở chung vài ngày, đối với nam nhân này nàng vẫn là thực hiểu biết .

      "Nương tử?" Từ Lâm Nhi ghen ghét dữ dội nhìn Lãnh Nhược Tuyết, vậy nàng ta càng phải chết.

      Đúng lúc này, đám Ngân Lang từ xa xa chậm rãi tới, đem bọn họ bao vây xung quanh.

      Mà từ lúc nhìn thấy Lãnh Nhược Tuyết, mấy lính đánh thuê liền rơi vào trạng thái hóa thạch cho đến khi nhìn thấy Ngân Lang liền lập tức thanh tỉnh lại, vẫn là trốn thoát sao? Giờ khắc này, bọn họ là hận chết Từ gia tiểu thư kiêu ngạo điêu ngoa kia, bọn họ đều là lính đánh thuê, làm thuê cho bọn họ cũng là vì kiếm tiền, nhưng cũng muốn vì chút tiền này liền bán cái mạng , bọn họ cũng nguyện ý như vậy.

      Lãnh Nhược Tuyết có chút khó hiểu nhìn đám Ngân Lang, chúng nó đến này làm gì?

      Đúng lúc này, Ngân Lang vương cao lớn từ trong bầy sói ra, nhìn đến Lãnh Nhược Tuyết, mặt nháy mắt lộ ra vui sướng, nó quay đầu nhàng kêu tiếng, Ngân Lang vương hậu cũng từ trong đàn sói ra, trong miệng còn cắp khối huyết nhục mơ, Ngân Lang vương hậu rưng rưng đem khối thịt dầy máu đặt ở trước mặt Lãnh Nhược Tuyết.

      Lãnh Nhược Tuyết nhìn đống thịt trước mặt cơ hồ nhìn ra là cái gì, tâm nhịn được đau lên, "Tiểu Phong Phong. . ."

      Dạ Thần mấy người cũng xông tới, tuy rằng bọn họ cùng Tiểu Lang ở chung lâu sau, nhưng cũng rất thích tiểu tử đáng kia, nay nhìn đến Tiểu Lang cái dạng này, cũng rất là đau lòng.

      Lãnh Nhược Tuyết ngồi xổm xuống, lấy tay dò xét hô hấp của Tiểu Lang, còn có hô hấp, chỉ là vô cùng mỏng manh, nàng chút do dự lấy ra đan dược nhét vào trong miệng Tiểu Lang, sau đó ngẩng đầu, nhìn Ngân Lang vương.

      "Đây là có chuyện gì?" Lãnh Nhược Tuyết có chút phẫn nộ hỏi.

      "Là bọn !" Ngân Lang vương ánh mắt sắc bén bắn về phía đoàn người Từ Lâm Nhi.

      "Là các ngươi làm?" Lãnh Nhược Tuyết nhìn những người đó lạnh lùng , nàng đến dị thế lâu như vậy, còn chưa bao giờ phẫn nộ như thế.

      "Là ta làm thế nào, ta xem thượng nó, muốn nó làm linh thú của ta, ai bảo nó chịu !" Từ Lâm Nhi cho là đúng , ở lòng của ả, vẫn đều cho rằng, chỉ cần là ả thích phải là của ả, chiếm được ả thà rằng hủy diệt, cũng để cho người khác có được, cho nên, ả cảm thấy là ả làm sai.

      "Người của Từ gia là rất bá đạo a!" Lãnh Nhược Tuyết trào phúng , nàng ghét nhất chính là loại người ỷ vào thân phận của mình, muốn làm gì làm, vô cùng điêu ngoa tùy hứng.

      "Tỷ tỷ, Phong Phong rốt cục tìm được tỷ tỷ ." Vừa tỉnh lại Tiểu Lang nhìn thấy được Lãnh Nhược Tuyết, vui vẻ dùng bộ lông mềm như nhung của mình cọ cọ cánh tay Lãnh Nhược Tuyết, làm nũng .

      "Tiểu Phong Phong, cho tỷ tỷ, nàng đánh ngươi như thế nào?" Lãnh Nhược Tuyết ôm lấy Tiểu Lang .

      "Nàng muốn Phong Phong làm linh thú của nàng, Phong Phong chán ghét nàng, chịu, nàng dùng cái dài màu đen đánh Phong Phong." Tiểu Lang có chút hơi sợ .

      Lãnh Nhược Tuyết đem ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Ngân Lang vương, Ngân Lang vương phải có phái thuộc hạ bảo hộ đứa của mình sao? Làm sao có thể để cho người ta bắt nó đả thương.

      "Nó đá rớt Ngân Lang bảo hộ nó, chính mình trộm chạy đến ." Ngân Lang vương bất đắc dĩ giải thích.

      "Tỷ tỷ trước khi rời phải muốn ngươi nghe lời sao? Ngươi như thế nào ngoan như vậy?" Lãnh Nhược Tuyết mặt hờn giận .

      "Phong Phong nhớ tỷ tỷ, ra tìm tỷ tỷ." Tiểu Lang thực ủy khuất , nước mắt trong đôi mắt màu bạc đảo quanh.

      Nghe nó như vậy, Lãnh Nhược Tuyết cũng luyến tiếc ở trách cứ nó, liền đem ánh mắt chuyển qua người Từ Lâm Nhi, nhìn từ xuống dưới, màu đen? Là roi sao? Lãnh Nhược Tuyết nhìn đến bên hông Từ Lâm Nhi gài cây roi màu đen, rất nhanh tiến lên phía trước, đem cây roi đoạt ở trong tay.

      "Đưa roi cho ta!" Từ Lâm Nhi tức giận quát, cũng hướng tới Lãnh Nhược Tuyết cướp lấy, kia chính là vũ khí nàng thích nhất.

      Lãnh Nhược Tuyết tay giơ lên, đạo linh khí hỏa thuộc tính nháy mắt đem Từ Lâm Nhi đánh bay ra ngoài.

      "Ngươi, ngươi to gan, Từ gia chúng ta bỏ qua ngươi." Bị đánh té mặt đất, Từ Lâm Nhi có chút chật vật để ý hình tượng giống gào thét lớn, hiển nhiên ả còn có nhìn tình huống, biết sinh tử chính mình tại là nắm giữ ở trong tay người khác.

      Lãnh Nhược Tuyết cũng lười liếc nhìn nàng cái, giơ lên roi trong tay, roi này cũng là cái cao cấp bảo khí, toàn thân màu đen, hẳn là dùng gân của linh thú nào đó chế thành, thân roi tất cả đều là đám xước mang rô, bảo khí tuy rằng chỉ là loại vũ khí trung đẳng cấp thấp nhất, nhưng roi này toàn thân đều có xước mang rô đối với linh thú ấu tể mà muốn đủ để trí mạng .

      "Tiểu Phong Phong, nữ nhân này dùng thứ này để đánh ngươi sao?" Lãnh Nhược Tuyết hỏi.

      "Ân." Tiểu Lang còn có chút sợ hãi gật gật đầu.

      Nghe được Tiểu Lang xác nhận, Lãnh Nhược Tuyết giơ lên roi trong tay hướng tới người Từ Lâm Nhi mà đánh.

      "A, ngươi dám đánh ta, ta bỏ qua ngươi, ta muốn giết ngươi" Từ Lâm Nhi bị đau ở mặt đất lăn lộn, nhưng là miệng vẫn ngừng la hét.

      "Đánh chính là ngươi!"
      PhongVy thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lăng Phong đại lục

      Chương 27: Hỏa Diễm dong binh đoàn

      EdiT: Hoàng


      "Ba, ba!" Tiếng roi đánh vào người Từ Lâm Nhi, mỗi hạ xuống thân thể của ả liền để lại đạo vết máu.

      "A, tam thúc, cứu ta!" Từ Lâm Nhi thống khổ kêu.

      Trung niên nam tử kia tức giận nhìn Từ Lâm Nhi, hừ, tại nhớ tới tam thúc là sao, nhưng là, phải muốn cứu, mà là tại căn bản nhúc nhích được.

      "Vị tiểu thư này, ngươi như vậy đối đãi với người Từ gia chúng ta, Từ gia chúng ta tuyệt chịu để yên !" Trung niên nam tử , ý chính là Từ gia chúng ta bỏ qua ngươi.

      "Bổn tiểu thư ghét nhất bị người khác uy hiếp." Lãnh Nhược Tuyết lạnh nhạt , roi trong tay đánh càng mạnh hơn.

      "Cánh, bọn họ giao cho ngươi." Lãnh Nhược Tuyết hướng Ngân Lang vương , nếu phải ngại có bọn họ ở đây, Ngân Lang tộc chỉ sợ sớm đem bọn họ tê thành mảnh .

      Ngân Lang vương gật gật đầu, mang theo tộc nhân của mình hướng tới mấy người kia chậm rãi qua.

      Từ Lâm Nhi cả người là thương, còn có trung niên nam tử cùng với hơn mười người lính đánh thuê nhìn mấy ngàn Ngân Lang đem bọn họ bao vây xung quanh, sợ hãi là giả, nhưng là, bọn họ rất ràng, ai có thể trốn chánh Ngân Lang báo thù.

      Chúng Ngân Lang nhất ủng mà lên, mỗi con đều mắt lộ ra hung quang, giương nanh múa vuốt.

      "Các ngươi thể đối với ta như vậy, ta là nhị tiểu thu được sủng ái nhất Từ gia!" Từ Lâm Nhi kêu la, nhưng thanh của nàng cũng là càng ngày càng mỏng manh, cho đến khi nghe thấy.

      Giải quyết Từ Lâm Nhi cùng tam thúc của ả xong, ánh mắt chúng nó lại chuyển hướng về phía hơn mười người lính đánh thuê.

      "Đội trưởng, làm sao bây giờ?" tên lính đánh thuê có chút lắp bắp hỏi.

      "Chờ chết !" Tên đội trường có chút thê lương , đừng bọn họ chạy thoát, cho dù là may mắn chạy thoát, trở lại đoàn đội chỉ sợ cũng là chỉ còn đường chết, Từ gia bỏ qua bọn họ, mà đoàn đội cũng có khả năng vì bọn họ cùng Từ gia là địch, mà khi cố chủ chết bản thân là lính đánh thuê bọn họ lại vẫn còn sống, về sau chỉ sợ cũng ai dám mướn, bọn họ cho dù còn sống trở về cũng bị cho rằng là những kẻ sợ chết.

      "Chờ chút!" Ngân Lang vương định hạ mệnh lệnh, chợt nghe đến thanh Lãnh Nhược Tuyết, Ngân Lang vương khó hiểu quay đầu nhìn nàng.

      "Cánh, bọn họ chính là lính đánh thuê, nếu là bọn tham dự đả thương tiểu Phong Phong, hãy bỏ qua bọn họ !" Lãnh Nhược Tuyết đột nhiên , mới vừa rồi nàng vẫn luôn luôn quan sát, hơn mười lính đánh thuê này tuy rằng rất sợ hãi, nhưng là lại ai cầu xin tha thứ, cũng coi như là nam tử hán.

      Ngân Lang vương nhìn nhìn lính đánh thuê, sau đó lại nhìn nhìn Lãnh Nhược Tuyết, gật gật đầu, liền ý bảo Ngân Lang tránh ra con đường, thả bọn họ rời .

      Này. . . Những Ngân Lang này tính giết chết bọn họ, lòng còn sợ hãi lính đánh thuê dám tin đứng nhìn nhau, có chút thể tin được đây là .

      "Các ngươi còn mau rời ." Lãnh Nhược Tuyết xem bọn còn đứng ngốc, nhắc nhở .

      Tên Đội trưởng nhìn mỹ nhân trước mắt khuynh quốc khuynh thành, trong lòng suy nghĩ chút, sau đó liền quỳ gối xuống, "Ta, Phùng Đạt, nguyện nhận thức tiểu thư vì chủ, vĩnh viễn nguyện trung thành tiểu thư, vĩnh phản bội."

      "Vì sao?" Lãnh Nhược Tuyết hỏi, nàng cũng muốn tự tìm phiền toái.

      "Lính đánh thuê để cố chủ chết , cho dù còn sống trở lại đoàn đội cũng bị cho rằng là hạng người sợ chết, mà cố chủ của chúng ta là người Từ gia, Từ gia bỏ qua chúng ta, chúng ta cho dù chết ở trong miệng Ngân Lang, trở lại đoàn đội cũng sống lâu lắm, ta muốn chết, ta nguyện vì tiểu thư làm trâu làm ngựa, báo đáp đại ân của tiểu thư." Nam tử tên là Phùng Đạt chân thành , biết nếu chỉ muốn báo ân linh tinh gì đó, vị tiểu thư này nhất định đáp ứng, cho nên, thà rằng ăn ngay , hy vọng vị tiểu thư này xem ở có đủ chân thành, thu lưu huynh đệ bọn họ.

      Nghe được đội trưởngcủa mình , hơn mười lính đánh thuê còn lại cũng phản ứng lại, học theo , muốn nhận thức nàng vì chủ, vĩnh viễn nguyện trung thành.

      "Tuyết nhi, ngươi rất lợi hại, dong binh đoàn lớn thứ hai, cuồng mãng dong binh đoàn góc tường cũng đều bị nàng đào!" Dạ Thần nhìn nhìn đoàn huy trước ngực bọn họ, khẽ cười .

      "Các ngươi muốn hại ta sao? Nếu ta thu các ngươi, chẳng phải cùng cuồng mãng dong binh đoàn là địch?" Lãnh Nhược Tuyết có chút ra vẻ hờn giận .

      Dong binh đoàn được chia làm 6 cấp bậc a, b, c, d, e, f, trong đó a là cấp cao nhất, f là cấp thấp nhất, mà cuồng mãng dong binh đoàn chính là cấp bậc cao nhất, dong binh đoàn cấp a, cũng là tam đại dong binh đoàn chi nhất ở Lăng Phong đại lục.

      "Tiểu thư yên tâm, chúng ta tuyệt đối liên lụy tiểu thư, cuồng mãng dong binh đoàn tuy rằng là dong binh đoàn lớn thứ hai, nhưng cũng dám đắc tội Từ gia, nếu biết cố chủ của chúng ta chết, nhất định xa thả chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể vĩnh viễn theo tiểu thư." Phùng Đạt giải thích.

      "Nhưng Từ gia là ngũ đại thế gia chi nhất nếu biết các ngươi theo ta, chỉ sợ ngay cả ta cũng cùng nhau trừ bỏ ?" Lãnh Nhược Tuyết phải có lo lắng .

      "..."

      Nghe xong lời của nàng, Phùng Đạt cùng hơn mười lính dong binh sửng sốt, bởi vì bọn họ biết vị tiểu thư này đúng, bọn họ liên lụy vị tiểu thư này.

      "Tiểu thư đúng, là Phùng Đạt suy nghĩ rất đơn giản." Phùng Đạt có chút ngượng ngùng , tưởng rằng vị tiểu thư này có thể cùng đàn Ngân Lang làm bằng hữu, tướng mạo, khí chất lại xuất chúng như thế, nhất định là xuất thân từ gia tộc cao nhất, có thể cùng Từ gia chống đỡ được, như vậy, tính mạng bọn họ cũng có thể bảo vệ, nhưng là nghĩ tới. . . Ai, là suy nghĩ rất đơn giản .

      Lãnh Nhược Tuyết đánh giá nam tử tên Phùng Đạt, ước chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, cũng là linh vương, vừa rồi lúc muốn nhận thức nàng làm chủ, chỉ mình , cũng có nhắc tới thuộc hạ của , là vì quyết định có vẻ vội vàng, có cùng thuộc hạ của mình thương lượng, rồi sau đó, lại giải thích lí do muốn nhận thức nàng vì chủ, hơn nữa lời vô cùng chân thành, cũng phải là chỉ cho mình nàng nghe, cũng là nhắc nhở thuộc hạ chính mình, tại nghe xong lời của nàng, cũng ý thức được ý tưởng của mình có chút sai lầm, sai, đây là người thông minh, có nghĩa khí, là nam nhân có trách nhiệm, nàng rất vừa lòng.

      "Ta có thể nhận các ngươi." Lãnh Nhược Tuyết , bọn họ thông qua khảo nghiệm của nàng.

      Phùng Đạt bọn họ lại ngẩn người, bọn họ có nghe sai ?

      "Nhưng là, Từ gia. . ."

      "Từ gia, ta còn để vào mắt." Lãnh Nhược Tuyết lạnh lùng , nàng sớm muộn gì cũng cùng Từ gia là địch, bằng sớm chuẩn bị.

      Phùng Đạt bọn họ vui vẻ nhìn nhau, sau đó vô cùng chỉnh tề quỳ gối xuống "Xin hỏi tiểu thư phương danh?" Phùng Đạt hỏi.

      "Lãnh Nhược Tuyết."

      "Ta, Phùng Đạt, Lâm Nguyên. . . Nguyện nhận thức Lãnh Nhược Tuyết vì chủ, vĩnh viễn trung thành, vĩnh phản bội!" Hơn mười người theo thứ tự xong tên chính mình, liền trăm miệng lời tuyên thệ, sau đó khế ước trận pháp liền buông xuống đến người mỗi người, khế ước thành lập.

      "Đứng lên , về sau cần tùy tiện quỳ xuống." Lãnh Nhược Tuyết nhìn mười lăm người , tuy rằng nàng cũng nghĩ tới muốn bọn họ tuyên thệ nguyện trung thành, nhưng nàng cũng cự tuyệt, hơn nữa bọn họ vừa mới khế ước cũng chỉ là trung thành khế ước, cũng bá đạo giống tùy tùng khế ước, chỉ cần bọn họ phản bội, đối với bản thân bọn họ là có gì ảnh hưởng .

      "Tuyết nhi, nếu nhận bọn họ, bằng chúng ta cũng thành lập dong binh đoàn chơi đùa !" Dạ Thần ở bên , hiển nhiên là rất nhàm chán .

      Đám người Phùng Đạt nghe xong lời của nam tử mỹ giống như thiên nhân, trán hạ xuống đạo hắc tuyến, dong binh đoàn cũng có thể đùa.

      "Ân." Lãnh Nhược Tuyết gật gật đầu, nàng cũng có ý này.

      "Vậy nên đặt tên là gì mới tốt đây?"

      "Gọi Hỏa Diễm dong binh đoàn !" Lãnh Nhược Tuyết nghĩ nghĩ .

      Cứ như vậy, dong binh đoàn ngày sau uy chấn Lăng Phong đại lục, nhưng lại chỉ nhận lấy cấp f, Hỏa Diễm dong binh đoàn lén lút thành lập .
      PhongVyViva Vivu thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lăng Phong đại lục

      Chương 28: Ngươi là biến thái

      EdiT: Hoàng


      "Hỏa Diễm dong binh đoàn, tên này sai, Tuyết nhi, dù thế nào nàng cũng phải cho ta làm chức vị gì đó!" Dạ Thần .

      "Cho ngươi làm đội trưởng." Lãnh Nhược Tuyết , nàng tính làm phủi chưởng quầy.

      "Đội trưởng phải là nàng, bọn họ là người của nàng, ta làm cái phó đoàn trưởng tốt rồi." Dạ Thần , làm sao lại biết tâm tư Tuyết nhi, cho nên mới làm cho nàng có cơ hội nhàn hạ đâu!

      "Đúng vậy, Tuyết nhi, ngươi phải là đội trưởng." Phong Mạch Nhiên cũng phụ họa .

      "Đúng vậy, tiểu thư, ngài mớiđội trưởng của dong binh đoàn chúng ta." Mười lăm lính đánh thuê cũng phụ họa .

      "Xem , đây là mục đích chung." Dạ Thần có chút đắc ý .

      "Vậy được rồi!" Lãnh Nhược Tuyết thực tình nguyện , nàng cẩn thận nhìn nhìn mười lăm người kia, trừ bỏ Phùng Đạt là linh mẫn vương, những người còn lại cũng đều là đại linh sư, chi tiểu đội đều là linh sư, đối với dong binh đoàn bình thường mà , là đủ xa xỉ, đội hình như vậy, chỉ sợ cũng cũng chỉ có tam đại dong binh đoàn mới có thể đủ có được!

      "Phong đại ca, phiền toái ngươi đem cái này chia cho bọn ." Lãnh Nhược Tuyết lấy ra lọ linh nguyên đan đưa cho Phong Mạch Nhiên, những người này, ở trong mắt người khác có lẽ cũng tệ lắm, nhưng đối với nàng thực lực như vậy vẫn là quá thấp.

      "Ân." Phong Mạch Nhiên tiếp nhận đan dược, trừ bỏ Phùng Đạt, mỗi người đều được chia viên.

      "Đây là. . . Linh nguyên đan?" Phùng Đạt trừng ta mắt dám tin , linh nguyên đan từng ở đoàn đôi gặp qua lần, cùng dược này rất giống, nhưng là lại quá giống.

      Mà nghe được lời của , mười bốn người kia cũng toàn bộ giật nảy mình, này. . . là linh nguyên đan sao? Bọn họ hơn mười người phải nhi, chính là xuất than từ gia đình bình dân, mà linh nguyên đan lại là đan dược giá trời, bọn họ tự nhiên có khả năng nhìn thấy.

      "Các ngươi tại đều đem đan dược ăn, chuẩn bị tấn giai !" Phong Mạch Nhiên cười .

      Mười mấy người nghe được lời của Phong Mạch Nhiên, khắc cũng dám trì hoãn, vội vàng đem đan dược để vào trong miệng, sau đó trực tiếp khoanh chân mặt đất ngồi chờ.

      Lãnh Nhược Tuyết nhìn Phùng Đạt vẻ mặt hâm mộ nhìn huynh đệ của mình tấn giai, liền trực tiếp quăng cho quả trái cây màu đỏ "Đem nó ăn !"

      "Cảm ơn tiểu thư." Phùng Đạt cảm kích , cho dù nhận biết trái cây này, cũng cảm giác được trái cây này linh khí nồng đậm, tuyệt đối là thứ tốt, cẩn thận cầm trái cây, tìm nơi ngồi xuống, sau đó đem trái cây ăn vào.

      "Ta đại biểu Ngân Lang bộ tộc chúng ta, quyết định nhận thức ngươi vì chủ." Vẫn trầm mặc Ngân Lang vương đột nhiên , mới vừa rồi sở dĩ nó vẫn có ra tiếng, chính là ở cùng thủ hạ của mình thương lượng việc này, vì đứa của mình, nó quyết định nhận chủ, nhưng là nó cũng muốn miễn cưỡng thủ hạ của mình, ở cùng chúng nó thương lượng xong, nghĩ tới tất cả đều nhất trí thông qua.

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Phong Phong cùng với tỷ tỷ cùng chỗ." Tiểu Lang vui vẻ .

      "Hảo." Lãnh Nhược Tuyết dỗ , nhưng là ánh mắt lại nhìn Ngân Lang vương, nàng biết Ngân Lang bộ tộc đều là thích tự do, cho nên, nàng cũng rất ngoài ý muốn chúng nó làm ra quyết định như vậy.

      "Ngươi là người giống người thường, chúng ta tin tưởng ngươi, hơn nữa Phong Phong muốn rời khỏi ngươi, chúng ta cũng muốn cùng đứa của mình tách ra." Ngân Lang vương giải thích.

      "Các ngươi yên tâm, từ nay về sau, các ngươi đều là người nhà của ta." Lãnh Nhược Tuyết chân thành .

      Ngân Lang vương gật gật đầu, sau đó liền chủ động nhận chủ, tiếp theo là Ngân Lang vương hậu, Tiểu Lang cùng với toàn bộ Ngân Lang cũng đều theo thứ tự nhận chủ, chỉ thấy khế ước trận pháp nhận chủ vẫn lóe ra ngừng, lâu sau mới chậm rãi biến mất.

      Phong Mạch Nhiên có chút trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đội hình nhận chủ khổng lồ, lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người có thể khế ước nhiều linh thú như vậy, nhưng lại là do linh thú chủ động khế ước, xem ra ở cùng chỗ với Tuyết nhi, năng lực thừa nhận của xác thực cần phải đề cao.

      So với Phong Mạch Nhiên, Dạ Thần cùng Mộc Lê lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

      Nhận chủ sau, Lãnh Nhược Tuyết làm cho chúng Ngân Lang vào linh thú gian, còn nhà Ngân Lang vương được nàng trực tiếp thu vào 'Càn khôn vòng tay'.

      Xong việc của Ngân Lang, hơn mười lính đánh thuê cũng theo thứ tự bắt đầu tấn giai .

      Đợi lát, Lãnh Nhược Tuyết thấy bọn họ đều tấn giai sai biệt lắm, liền cùng mấy người Dạ Thần tiếng, xoay người vào lều trại.

      Lãnh Nhược Tuyết vào lều trại sau, trực tiếp lắc mình vào 'Càn khôn vòng tay', nhìn tiểu Phong Phong hưng phấn mà chạy tới chạy lui, chỉ biết tiểu gia hỏa này thích ứng tốt lắm, Diễm cũng có bạn cùng chơi, về phần vợ chồng Ngân Lang vương, vẫn còn thích ứng.

      Lãnh Nhược Tuyết cũng có quấy rầy chúng nó, mà là lập tức vào Tử Trúc ốc, nhìn nhìnCục Cưng còn tại ngủ say, sau đó, liền tĩnh tâm chuẩn bị luyện khí.

      Trong khoảng thời gian này, thời gian nàng luyện đan so với luyện khí nhiều rất nhiều, cho nên cấp bậc luyện khí cũng cao lắm, nhưng thời gian tối hôm nay nàng liền tính dùng để luyện khí .

      Sáng sớm hôm sau, nàng ra lều trại, liền phát mọi người đều bận rộn, hơn nữa mỗi người tinh thần đều rất cao, nhìn thấy nàng, tất cả đều dừng việc trong tay, vây đến trước mặt của nàng, vẻ mặt cảm kích nhìn nàng.

      "Tiểu thư."

      "Thực sai." Lãnh Nhược Tuyết nhìn mười lăm người trước mặt, Phùng Đạt tại là cao cấp linh vương, mà trong mười bốn người còn lại, thế nhưng có ba người là trung cấp linh vương.

      Lãnh Nhược Tuyết lấy ra mười bốn huy chương giao cho Phùng Đạt, muốn Phùng Đạt phân cho bọn , huy chương màu kim sắc, ngay mặt có hai tiểu thú, cái là lửa cháy hỏa sư, cái là Ngân Lang, đúng là hình tượng của Diễm cùng tiểu Phong Phong, mặt trái lại khắc tên mỗi người bọn họ.

      Phùng Đạt chia cho mọi người xong, thấy mình có, liền trông mong nhìn Lãnh Nhược Tuyết.

      Lãnh Nhược Tuyết có chút buồn cười lấy ra huy trương tử kim sắc đưa cho Phùng Đạt, Phùng Đạt tiếp nhận huy chương, vui vẻ đeo lên ngực bên trái.

      "Huy chương cần lấy máu nhận chủ." Lãnh Nhược Tuyết .

      Mười lăm người nghe xong lời của Lãnh Nhược Tuyết, vội vàng giọt giọt máu ở mặt huy chương, sau lại thấy đám đều choáng váng.

      "Bọn họ làm sao vậy?" Phong Mạch Nhiên tò mò đến trước mặt Tuyết nhi hỏi.

      "Đây là của huynh, lấy máu nhận chủ là có thể ." Lãnh Nhược Tuyết đưa cho Phong Mạch Nhiên huy chương màu tím.

      "Nga." Phong Mạch Nhiên hề nghĩ ngợi, trực tiếp lấy máu nhận chủ, sau, cũng cùng bọn họ giống nhau đứng ngốc tại chỗ.

      "Có thứ gì tốt?" Dạ Thần lên , trong tay còn mang theo hai phần điểm tâm giống trư linh thú.

      Lãnh Nhược Tuyết nhìn nhìn , có chút bất đắc dĩ, đúng là tham ăn, cư nhiên sáng sớm săn thú .

      "Cái này cho hai người các ngươi, là đoàn huy của dong binh đoàn chúng ta." Lãnh Nhược Tuyết đưa cho cùng Mộc Lê mỗi người cái huy chương .

      Hai người tiếp nhận huy chương, trực tiếp đeo lên ngực.

      "Tuyết nhi, này. . . Đây là thánh khí. . . Phòng ngự hình thánh khí?" Phục hồi tinh thần lại Phong Mạch Nhiên có chút dám tin hỏi, trời ạ, đừng cho , Tuyết nhi cũng là khí sư?

      "Ân, làm sao vậy, rất kỳ quái sao?"

      "..."

      Phong Mạch Nhiên hết chỗ rồi, nên biến thái như vậy a, chẳng những là đan sư, thế nhưng còn là khí sư, thánh khí a! Kia nhưng là chỉ có luyện khí tôn sư mới có thể đủ luyện chế ra .

      Vũ khí trang bị cấp bậc chia làm bảo khí, linh khí, thánh khí, mỗi cấp bậc cũng có sơ, trung, cao cấp để phân chia, mà thánh khí chỉ có luyện khí tôn sư mới có thể đủ luyện chế, nhưng là luyện chế ra thánh khí xác xuất thành công cũng chỉ có 30%.

      "Phong đại ca, ngươi phải bình tĩnh, nếu ta với huynh, ta còn là thuần thú sư đâu?" Lãnh Nhược Tuyết nửa đùa nửa , nàng muốn cho thuộc hạ của mình khế ước mấy con linh thú, cho nên cũng muốn gạt bọn họ.

      "Ngươi là cái biến thái!" Phong Mạch Nhiên đứng ngốc sửng sốt sau lúc lâu, chỉ ra được câu như vậy.
      PhongVyB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :