Lăng Phong đại lục Chương 19: Chủ nhân có thể gọi ta là Bảo Bối EdiT: Hoàng Bị linh thú phi lễ, Lãnh Nhược Tuyết có chút bình tĩnh, mắt đẹp giận trừng nhìn linh thú phi lễ với nàng, vậy mà lại là hồ ly màu tím, cũng là tiểu hồ rất đẹp. Thân cao chừng hai thước, bộ lông màu tím mềm mại đáng , dưới chiếu rọi của ánh mặt trời tản ra huyễn lệ quang hoa, con ngươi màu bạc long lanh sáng ngời, trong miệng hồ còn ngừng la hét " đáng , đáng !" Tử hồ, được xưng là hồ quý tộc trong tộc hồ, là linh thú có được cả hai thuộc tính lôi và thủy song, số lượng tử hồ vô cùng thưa thớt, trân quý nhất phải kể tới bộ lông người nó, luôn được các phu nhân quý tộc, các tiểu thư thích, nhưng tử hồ có thể bị bắt làm thành quần áo đương nhiên có khả năng là tử hồ có huyết mạch thuần nhất, kia chẳng qua chỉ là vài chi nhánh tử hồ có được bộ lông màu tím, tuy rằng cũng bị gọi chung là tử hồ, nhưng cấp bậc cũng cao, mà tử hồ chân chính có huyết mạch thuần nhất phải là có được ngân đồng, ngân đồng tử hồ là cao giai linh thú có thực lực cường hãn, cũng phải là người bình thường dám bắt. Tử hồ trước mặt này lại là cao giai thánh thú, thực lực so với Mị kém chút ít, khoảng chừng ở 8 giai, nhìn màu lông tử sắc đẹp đẽ quý giá, Lãnh Nhược Tuyết kìm lòng được vươn tay nhàng sờ soạng vài cái, xúc cảm tốt, lạnh lạnh, mềm mại lại mượt mà. "Ngươi cũng thích ta đúng hay ?" "Ngươi sờ soạng người ta, phải đối người ta phụ trách!" Tử hồ bị sờ soạng hưng phấn lại có chút ngượng ngùng , linh thú cấp bậc càng cũng càng thích những thứ xinh đẹp, người trước mắt này nó thích. phải đâu, Lãnh Nhược Tuyết đầu đầy hắc tuyến, chẳng qua sờ soạng nó chút lại phải phụ trách sao? Nàng phải phụ trách như thế nào? "Đừng quấy rối, mau trở về địa bàn của ngươi ." Mị từ trong lòng tử hồ đem Lãnh Nhược Tuyết giải cứu ra, biểu đệ bốc đồng này làm cho nó vô cùng đau đầu. "Biểu ca, nàng là chủ nhân của ngươi?." Trong mắt màu bạc của tử hồ tỏa ánh sáng nhìn Lãnh Nhược Tuyết . Mị gật gật đầu, dùng ánh mắt ý bảo nó mau rời , đừng ở chỗ này quấy rối. "Ta cũng muốn nhận thức nàng làm chủ." xong liền trực tiếp khế ước. Đợi cho Lãnh Nhược Tuyết phản ứng lại, khế ước trận pháp màu kim sắc muốn biến mất, khế ước cũng hoàn thành . Lãnh Nhược Tuyết có chút biết gì nhìn hồ ly lớn màu tím kia, vì sao linh thú nàng gặp được đều hỏi xem ý kiến của nàng, liền trực tiếp khế ước? Linh thú của người khác đều là dùng rất nhiều tiền tìm thuần thú sư thuần phục mới có thể khế ước, nhưng là linh thú của nàng đều là tự mình đưa lên cửa, nàng là xem như nhân phẩm bùng nổ sao? "Vì sao ngươi cùng với ta khế ước?" Lãnh Nhược Tuyết là rất ngạc nhiên. "Bởi vì ta thích ngươi thôi!" Hồ ly màu tím có chút thẹn thùng . "..." Đây cũng coi như là lý do sao? Chuyện này cũng quá trò đùa ! Nhưng bởi vì có cục cưng làm tiền lệ, tại nàng đối với linh thú hỏi ý kiến của nàng liền chủ động khế ước cũng có điểm thích ứng, cũng có tức giận như lần đầu. "Chủ nhân, lực tương tác của người với linh thú là rất mạnh, nhưng chỉ có cao giai linh thú có huyết mạch thuần khiết mới cảm ứng được." Mị giải thích, ngụ ý chính là về sau chừng còn có thể có linh thú coi trọng ngươi. Được rồi, là nàng rất có khả năng lôi kéo linh thú . Lãnh Nhược Tuyết cũng rối rắm vấn đề này, lấy ra đan dược trong suốt lục sắc đưa cho Mị "Chờ ngươi tấn giai chúng ta rời ." "Cảm ơn chủ nhân!" Mị vui vẻ tiếp nhận đan dược, nó ở thánh thú cấp 9 lâu, hôm nay rốt cục có thể tấn giai . Nhìn mị cầm đan dược chạy vào hang núi, Lãnh Nhược Tuyết quay đầu nhìn nhìn tử hồ. "Ngươi tên là gì?" "Ta có tên gọi, nhưng chủ nhân có thể gọi ta là Bảo Bối!" Tử hồ rất là thẹn thùng . trán Lãnh Nhược Tuyết toát ra vài giọt mồ hôi, đây là loại hồ ly gì vậy, sao có thể có hồ ly tự kỷ lại buồn nôn như vậy. "Được, vậy về sau gọi ngươi là Bảo Bối !" Lãnh Nhược Tuyết đối với cực phẩm tử hồ này là có cách . "Chủ nhân đáng của ta, Bảo Bối của ngươi trở lại." Lãnh Nhược Tuyết ở cửa sơn động làm thịt nướng, liền nghe được thanh rất là buồn nôn từ rất xa truyền đến, nàng bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy hồ ly màu tím lớn từ trời giáng xuống, tử hồ đương nhiên là biết bay, mà là nó ngồi ở lưng cự ưng trở về . Ngày hôm qua, Bảo Bối biết nàng muốn có phi hành linh thú, liền xung phong nhận việc muốn giúp nàng tìm, kết quả, sáng sớm hôm nay Bảo Bối liền ra ngoài, thể tưởng được nhanh như vậy nó trở lại . "Oa, chủ nhân đáng ngươi đối với Bảo Bối là quá tốt, ta thích nhất là ăn gà nướng." xong liền hưng phấn mà cầm lấy cái đùi gà nướng bắt đầu ăn. "Cẩn thận nóng!" Lãnh Nhược Tuyết nhắc nhở, sau đó mắt đẹp liền chuyển hướng sang cự ưng ở bên có vẻ có chút câu nệ, đúng là uy vũ, cự cưng bộ lông màu đen oai hùng. Cự ưng đứng ở trước mặt nàng giống như toà núi , cao gần hai thước, hai cánh toàn bộ mở rộng phỏng chừng có thể đạt tới mười thước, đôi mắt màu đồng hung mãnh lợi hại, lông chim đen tuyền sắc bén vô cùng, giống như lợi nhận vậy, hơn nữa lại cũng là cao giai thánh thú, vẫn là linh thú có ám thuộc tính có vẻ rất thưa thớt. "Ngươi nguyện ý nhận thức ta làm chủ sao?" Lãnh Nhược Tuyết nhìn cự ưng . Cự ưng gật gật cái đầu lớn, : "Tiểu tử ngươi là chủ nhân tốt, muốn ta nhận thức ngươi làm chủ." "..." "Lời nó ngươi tin? chừng là nó dối ngươi?" Lãnh Nhược Tuyết cố ý , con chim ưng này cũng quá đơn thuần ! "Tiểu tử là bằng hữu tốt nhất của ta, nó gạt ta". Cự ưng ngốc ngốc , xong, liền trực tiếp nhận chủ. Theo khế ước trận pháp màu kim sắc biến mất, Lãnh Nhược Tuyết cảm giác được linh hồn của mình cùng cự ưng kia có tia liên hệ. Làm sao có thể có linh thú thành thực như vậy? Cùng với khí thế sắc bén kia là quá phù hợp! Lãnh Nhược Tuyết nhịn được trong lòng thầm nghĩ. "Ngươi có tên gọi ?" Lãnh Nhược Tuyết hỏi, cơ bản cao giai linh thú đều có tên goi, nhưng hình như linh thú của nàng đều lười đặt tên cho chính mình. "Các bằng hữu đều gọi ta là tiểu hắc." Cự ưng biến về màu sắc tự vệ xong dùng đôi cánh gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng . "Về sau gọi ngươi Vũ !" Lãnh Nhược Tuyết nghĩ nghĩ . "Tạ chủ nhân ban thưởng tên." Hắc ưng vẫn là thực câu nệ vui vẻ , chính nó cũng biết tiểu hắc dễ nghe chút nào. Hai ngày sau, Mị rốt cục cũng đột phá, tấn giai lên thần thú, theo thiên địa quy tắc buông xuống, Lãnh Nhược Tuyết cũng cảm giác được, linh thú của mình tấn giai tạo cho nàng ưu việt, linh khí trong cơ thể càng thêm dư thừa, nhưng nàng vẫn chưa tấn giai đến linh hoàng cao nhất. Nhìn từ trong sơn động ra mỹ nam tuyệt sắc, Lãnh Nhược Tuyết khỏi cảm thấy trước mắt sáng ngời, đúng là mỹ nam khí chất xuất chúng, phong hoa tuyệt đại, trong thanh thuần mang theo mị hoặc, đôi mắt màu tím sáng ngời sâu thẳm, tóc lại là màu ngân bạch xinh đẹp, thể tưởng được linh thú biến hóa lại xinh đẹp như vậy, nam tử như vậy tuyệt đối làm cho mọi nữ nhân cảm thấy tự ti . "Chủ nhân." Mị trực tiếp đến trước mặt Lãnh Nhược Tuyết, đôi mắt màu tím sâu thẳm cảm kích nhìn nàng. "Thực sai." Lãnh Nhược Tuyết nhìn Mị . "Chủ nhân đáng , Bảo Bối của ngươi tấn giai lên thần thú chắc chắn hấp dẫn ." Bảo bối có chút tự kỷ . "..." Lãnh Nhược Tuyết có chút chịu nổi nó buồn nôn, trực tiếp đem nó thu vào trong 'Càn khôn vòng tay'. "Ô ô ô. . . Chủ nhân, ngươi thương bảo bối !" "..." "Mị, nó cùng ngươi là thân thích?" Lãnh Nhược Tuyết có chút bán tín bán nghi hỏi, tính cách hai hồ như thế nào kém nhau nhiều như vậy? Mị có chút bất đắc dĩ gật gật đầu, rất ràng biểu đệ của mình kia có chút thoát tuyến, lại có tính cách tự kỷ. "Mị, chúng ta thôi!" Lãnh Nhược Tuyết . Mị gật gật đầu, lại có chút tiếc nuối nhìn nơi mình ở mấy trăm năm, sau đó liền theo Lãnh Nhược Tuyết cùng nhau rời . "Chủ nhân, phía trước hẳn là lãnh địa của Ngân Lang tộc." Mị biến về màu sắc tự vệ thành tiểu tuyết hồ chỉ lớn bằng bàn tay người lớn, nằm ở vai Lãnh Nhược Tuyết.
Lăng Phong đại lục Chương 20: Ngươi rất đặc biệt EdiT: Hoàng Ngân Lang là loại linh thú sống quần cư, là bộ phận thông minh nhất trong Lang tộc, cũng xinh đẹp nhất, hung hãn nhất, thực lực mạnh nhất, hơn nữa mỗi Ngân Lang đều là cao cấp linh thú, bởi vậy vô luận là người tới mê huyễn rừng rậm lịch lãm hay là linh thú sống trong rừng, đều muốn trêu chọc Ngân Lang tộc đàn, bởi vì Ngân Lang trả thù tuyệt đối là chết ngừng . Lãnh Nhược Tuyết đến mê huyễn rừng rậm cũng được đoạn thời gian nên rất ràng mỗi cao giai linh thú cũng đều có lãnh địa của chính. "Mị, Ngân Lang vương cho rằng là ngươi đến để cướp địa bàn của nó chứ?" Lãnh Nhược Tuyết rất ngạc nhiên hỏi, tuy tại Mị là trạng thái màu sắc tự vệ, nhìn qua giống như linh thú mới sinh, con người có thể nhìn ra cấp bậc của Mị nhưng cao giai linh thú lại có cảm nhận phi thường sâu sắc . "Chủ nhân, cao giai linh thú tùy tiện công kích những linh thú vào lãnh địa của mình, trừ phi xâm phạm quyền uy của nó." Mị giải thích, cao giai linh thú có được lãnh địa của chính mình cũng đều có chỉ số thông minh cực cao, tất nhiên dã man như vậy. "Vậy là tốt rồi." Lãnh Nhược Tuyết , nàng đối với linh thú là sói vẫn rất hảo cảm . "Chủ nhân đáng , Bảo Bối muốn ra ngoài bồi chủ nhân, ô ô ô. . . để cho bảo bối ra ngoài !" Lúc này thanh Bảo Bối ở trong đầu Lãnh Nhược Tuyết vang lên. Lãnh Nhược Tuyết nghe được thanh Bảo Bối rất là bất đắc dĩ, nhưng gần đây đúng là nàng vẫn nhốt nó ở trong 'Càn khôn vòng tay', tử hồ hoạt bát kia có lẽ sớm nghẹn hỏng rồi, nghĩ vậy nàng liền đem Bảo Bối thả ra, vừa ra tới Bảo Bối liền biến thành màu sắc tự vệ, nhảy lên vai Lãnh Nhược Tuyết, khuôn mặt hồ ly lông tơ mềm mại ở mặt Lãnh Nhược Tuyết cọ cọ lấy lòng: “Chủ nhân đáng , Bảo Bối của ngươi rất nhớ ngươi nga!" Đối hành động buồn nôn của nó, Lãnh Nhược Tuyết trực tiếp lựa chọn nhìn. người hai hồ vào lãnh địa Ngân Lang tộc, tìm nơi bằng phẳng làm doanh địa của bọn họ, hai hồ ly khéo léo đáng tay chân lanh lẹ dựng cái lều trại cao hơn chúng nó vài lần, sau đó lại bắt đầu thu thập thịt thỏ Lãnh Nhược Tuyết lấy ra, chuẩn bị làm bữa tối. Lãnh Nhược Tuyết đốt lửa tốt đem thịt thỏ chúng nó chuẩn bị tốt để ngọn lửa bắt đầu nướng, hai tiểu hồ nhu thuận ghé vào bên chân của nàng chờ. Lúc thịt thỏ sắp chín, Lãnh Nhược Tuyết lấy ra gia vị mình chuẩn bị rắc lên mặt, mùi thơm lập tức bay ra xa. Loại thỏ này tên là phong thỏ, tuy rằng chỉ là linh thú cấp thấp, nhưng tốc độ lại rất nhanh, dễ dàng bắt giữ, nhưng thịt lại dị thường ngon, mấy linh thú tham ăn của nàng bắt ít, mà lúc nàng nướng lại cho ít gia vị, thịt thỏ lại càng thêm mỹ vị. Ở thế giới này rất thiếu gia vị, nhưng ở mê huyễn rừng rậm nàng lại phát ra ít thảo dược có thể làm gia vị, còn phát vài cọng hồ tiêu cùng hạt tiêu rừng, điều này làm cho người luôn thích mỹ thực lại thị nhạt như mạng giống như nàng vô cùng vui vẻ, trực tiếp liền chuyển bọn chúng vào trong 'Càn khôn vòng tay' gieo trồng, tại cũng thu hoạch được ít. Lãnh Nhược Tuyết đem thịt thỏ nướng tốt chia cho Mị cùng Bảo Bối, còn đem Vũ cùng Diễm gọi ra, lại lấy chân thỏ đem cho Thanh Tước thể rời khỏi 'Càn khôn vòng tay', sau đó lại từ trong 'Càn khôn vòng tay' lấy ra mấy con cá tiếp tục nướng. Nhìn mấy tiểu thú bên người ăn tới bộ dáng vui vẻ, trong lòng Lãnh Nhược Tuyết cũng thực thỏa mãn, trong lúc vô ý ngẩng đầu, lại phát cách đó xa tiểu lang màu ngân bạch đứng nhìn, Tiểu Lang chỉ lớn bằng bàn tay, khéo léo đáng , đôi mắt màu bạc to ngập nước, nhưng lại có chút sợ hãi nhìn nàng, ràng là muốn muốn lại đây, nhưng lại dám qua. Đây là Ngân Lang còn , Lãnh Nhược Tuyết hướng tiểu gia hỏa kia vẫy vẫy tay, tiểu gia hỏa kia đúng là chạy tới. Lãnh Nhược Tuyết lấy ra cái chân thỏ quá nhạt đưa cho Tiểu Ngân Lang, Tiểu Lang liếm liếm tay nàng, lời cảm ơn, sau đó liền tiếp nhận chân thỏ bắt đầu ăn. Đúng là tiểu tử đáng , Lãnh Nhược Tuyết thừa dịp Tiểu Lang ăn cẩn thận quan sát nó, Tiểu Lang này là linh thú cấp 8, tư chất sai, toàn thân da lông màu ngân bạch, chính giữa cái trán khoảng màu bạc đặc biệt ràng, theo nàng biết, sói là loại linh thú đối với con của mình đều là bảo hộ cực kỳ cẩn thận, nàng thả ra thần thức cảm ứng xung quanh, quả nhiên cách đó xa phía sau thân cây phát hai Ngân Lang trưởng thành, xem ra thân phận tiểu gia hỏa này là đơn giản đâu! Ăn xong Tiểu Lang kia liền rời . Buổi sáng ngày hôm sau, Lãnh Nhược Tuyết vừa chuẩn bị tốt bữa sáng, Tiểu Lang kia tới rồi, nhìn Tiểu Lang mời mà tới, Lãnh Nhược Tuyết rất rộng rãi mời nó ăn bữa sáng, lại để cho Diễm cùng nó chơi cùng nhau, hai tiểu tử kia rất nhanh liền cùng nhau chơi vui vẻ, đối với Diễm có thể có bạn cùng chơi, Lãnh Nhược Tuyết cũng là rất vui vẻ, dù sao Diễm cũng còn , mà bên người nàng chỉ có duy nhất cục cưng cũng còn lại chịu chơi cùng nó, cứ như vậy, Tiểu Lang cơ bản mỗi ngày đều đến chỗ của nàng, buổi tối mới chịu rời , nhưng tới vài ngày, tộc trưởng của Tiểu Lang liền tìm tới cửa. Lãnh Nhược Tuyết vừa lấy xong thảo dược ở phụ cận trở lại nơi ở tạm thời của mình, liền nhìn thấy Ngân Lang thân hình cao lớn chờ nàng. Lãnh Nhược Tuyết đánh giá Ngân Lang trước mặt, nàng tới nơi này mấy ngày, cũng nhận biết ít Ngân Lang ở nơi này, nhưng cao lớn, uy vũ như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, con Ngân Lang này là thánh thú cấp 6, hai tròng mắt màu bạc sắc bén vô cùng, màu lông dị thường xinh đẹp, chính giữa trán cũng có khoảng màu bạc ràng, cùng với Tiểu Lang kia giống nhau như đúc, vậy ngoại trừ nó là tộc trưởng của Tiểu Lang, cũng có thể là Ngân Lang vương của nơi này! Ngay lúc Lãnh Nhược Tuyết đánh giá Ngân Lang vương, Ngân Lang vương cũng đánh giá Lãnh Nhược Tuyết, nhân loại này nó nghe rất nhiều thuộc hạ nhắc tới, chính con của mình cũng tìm đến nàng mỗi ngày, thời gian nó gặp con cũng có nhiều bằng người này, nghĩ vậy Ngân Lang vương cảm thấy có chút ghen tị với nàng . ra từ lúc người này bước vào lãnh địa của nó, nó biết, nhưng thấy người này mỗi ngày đều là hái thảo dược, nếu lại là cùng thuộc hạ của nó luận bàn linh kỹ, lại rất chiếu cố con nó, hơn nữa vẫn chưa làm ra chuyện gì làm tổn hại đến Ngân Lang tộc chúng nó, nó cũng để ý tới, nhưng càng ngày càng có nhiều thuộc hạ của mình khen ngợi nhân loại này, nó cũng cảm thấy có chút tò mò, phải biết rằng, linh thú, đặc biệt cao giai linh thú, đều là vô cùng chán ghét nhân loại, ở trong cảm nhận của linh thú chúng nó đều cho rằng nhân loại là tham lam, dối trá, vô sỉ, mà Ngân Lang lại là linh thú vô cùng kiêu ngạo, nhân loại này có thể đạt được rất nhiều thuộc hạ của nó khen ngợi, đủ để cho thấy nhân loại này là rất đặc biệt, xem ra nàng cùng những hiểu biết của chúng nó về nhân loại quá giống nhau. "Ta là Cánh, là vương ở nơi này." Ngân Lang vương tự giới thiệu. "Lãnh Nhược Tuyết." Lãnh Nhược Tuyết có chút hồ nghi nhìn Ngân Lang vương, biết nó tìm nàng có chuyện gì, nàng biết cao giai linh thú có chỉ số thông minh cũng thấp hơn con người, hơn nữa nàng nghe Mị qua, trừ bỏ linh thú trời sinh dã man, hung tàn thị huyết đại bộ phận cao giai linh thú tuy rằng thích con người, nhưng cũng chủ động tấn công con người, trừ khi con người chọc giận nó. Mặc dù có Mị ở đây, nhưng nàng cũng nguyện ý trêu chọc loại linh thú quần cư vô cùng thích mang thù này, huống chi nàng đối Ngân Lang vẫn rất có hảo cảm, cho nên hẳn là nàng có chọc tới nó ? Chính là ngẫu nhiên nàng tìm vài Ngân Lang luận bàn, thuận tiện nướng chút thịt thưởng cho chúng nó mà thôi. . . "Ngươi thực đặc biệt!" Ngân Lang vương xong, liền xoay người rời .
Lăng Phong đại lục Chương 21: Từ nay về sau mạng của ta là của ngươi EdiT: Hoàng Lãnh Nhược Tuyết nhìn Ngân Lang vương xoay người rời , trán vài giọt mồ hôi, nó tới nơi này chờ nàng, vì muốn với nàng "Ngươi thực đặc biệt" sao? "Chủ nhân, Ngân Lang vương là cố ý đến nhìn ngươi!" Mị màu sắc tự vệ ghé vào vai Lãnh Nhược Tuyết nhàng . "Mị, buổi tối chúng ta ăn cái gì?" Lãnh Nhược Tuyết , muốn lại rối rắm vấn đề này, dù sao, Ngân Lang vương cũng có ác ý đối với nàng. "Ta muốn ăn cá nướng." Mị có chút ngượng ngùng , cá nướng trong gian là mỹ vị. "Vậy ăn cá nướng !" Nàng cũng rất thích ăn . Từ trong 'Càn khôn vòng tay' lấy ra mấy con cá nặng tới 10 cân, Mị chủ động nhận nhiệm vụ chế biến làm sạch cá, Lãnh Nhược Tuyết lại đem bảo bối từ trong vòng tay ra cùng hỗ trợ, chờ tất cả đều làm xong liền có khách nhân tới cửa . Lãnh Nhược Tuyết nhìn Tiểu Lang mỗi ngày đều tới, lần này lại phải đến mình, bên cạnh còn đứng hai con sói màu ngân bạch, trong đó cái chính là Ngân Lang Vương vừa mới gặp, bên cạnh còn con so với Ngân Lang vương hơn chút, là thánh thú cấp 3, nếu nàng đoán sai, đây là Ngân Lang tộc vương hậu, Tiểu Lang nương, xem ra là nhà ba người muốn đến nơi này của nàng dùng cơm miễn phí, Lãnh Nhược Tuyết bất đắc dĩ lại từ trong 'càn khôn vòng tay' lấy ra mấy con thỏ, ít nhất con thỏ cũng có hơn mười cân, hẳn là đủ ăn , may mắn nàng dạy Mị nướng thịt, nếu , phải nàng mệt chết sao. Cả nhà Ngân Lang vương ăn đều vô cùng vừa lòng, từ đó về sau liền thường xuyên đến chỗ nàng tìm ăn tìm uống, nhưng cũng là giúp Lãnh Nhược Tuyết có nhiều hơn người bồi luyện tương xứng. Lãnh Nhược Tuyết nhìn kiếm trong tay, thân kiếm bạc mà sắc bén, là binh khí có cấp bậc linh khí, là chính nàng luyện chế, mặc dù phải quá vừa ý, nhưng tạm thời có thể được chấp nhận, dù sao vũ khí cấp bậc linh khí ở Lăng Thiên đại lục mặc dù phải cao cấp nhất, nhưng cũng coi như sai . Lãnh Nhược Tuyết cầm kiếm trong tay, Ngân Lang vương đứng ở đối diện nàng, vận sức chờ phát động. "Cánh, cho phép ngươi nương tay, bằng có cơm ăn." Lãnh Nhược Tuyết nhắc nhở, nàng dám để cho thú thú của chính mình làm bồi luyện, chúng nó sợ làm nàng bị thương, căn bản dám dùng hết toàn lực, cho nên nàng đành phải tìm người có cấp bậc hơi thấp Ngân Lang đến luyện, nhưng lúc cùng cùng Ngân Lang chiến đấu nàng đều cho chúng nó mấy con hoặc mấy chục con cùng tiến lên, nếu đơn đả độc đấu Ngân Lang cũng là đối thủ của nàng, đối nàng cũng có tác dụng gì, nhưng Ngân Lang vương lại bất đồng, Ngân Lang vương thánh thú cấp 6, tương đương với linh hoàng cao nhất, thực lực so với nàng chỉ cao hơn chút, cho nên đối với nàng tuyệt đối là người bồi luyện tốt nhất, hơn nữa Ngân Lang vương lại có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, làm cho nàng học được ít. "Ta ." Ngân Lang vương thực còn . "Vậy bắt đầu !" Lãnh Nhược Tuyết xong, thân kiếm hàn quang chợt lóe, liền chủ động tiến công, bộ kiếm pháp nỳ của nàng tên là Lưu Tinh kiếm pháp, là bộ kiếm pháp trong 'nghịch thiên bí quyết', kiếm pháp này có đặc điểm lớn nhất chính là kiếm khí giống lưu tinh từ bốn phương tám hướng bay vụt ra ngoài, làm cho người ta khó lòng phòng bị, cho dù là đơn chiến hay là quần chiến, đối với địch nhân đều là đả kích trí mạng, nếu ở trong kiếm quyết rót vào linh lực, kia tuyệt đối chính là giây sát. Ngân Lang vương là phong thuộc tính, tốc độ phi thường nhanh, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú, người thú ngươi tới ta , đánh hơn mười hiệp, ai cũng làm gì được ai. Sau lúc lâu, người thú đình chỉ chiến đấu. "Ngang tay!" Lãnh Nhược Tuyết . "Ngươi thắng !" Ngân Lang vương cũng . người thú cơ hồ trăm miệng lời, nhưng Ngân Lang vương biết kì chính mình muốn thua, bởi vì trong kiếm chiêu của Lãnh Nhược Tuyết là có rót vào linh lực, nếu là rót vào linh lực, lấy uy lực của bộ kiếm pháp ki, nó cho dù chết cũng trọng thương. "Oa, đáng chủ nhân, ngươi giỏi quá a!" Bảo Bối màu sắc tự vệ bổ nhào vào trong lòng Lãnh Nhược Tuyết, ở khuôn mặt tuyệt mỹ của chủ nhân mình nhất hôn cái, ăn hết đậu hủ. Lãnh Nhược Tuyết nhìn Bảo Bối, sờ sờ đầu của nó, tại nàng đối với Bảo Bối luôn có hành vi thích ăn đậu của nàng cũng có chút tập mãi thành thói quen . "Chủ nhân, phía trước có tiếng đánh nhau!" Mị lên tiếng nhắc nhở. "Ở đâu?" Trong khoảng thời gian này Lãnh Nhược Tuyết vẫn ở lãnh địa Ngân Lang tộc, nhưng thảo dược lãnh địa Ngân Lang tộc cũng đều bị nàng lấy sai biệt lắm, cho nên hôm nay mới có thể xa chút. "Nghe thanh cách nơi này quá xa, chúng ta mau chân đến xem sao?" Mị hỏi. " xem !" Lãnh Nhược Tuyết , đôi khi từ trong chiến đấu của người khác cũng là có thể học được rất nhiều. " con rắn lớn. . ." Lãnh Nhược Tuyết còn chưa gần, liền nhìn thấy con rắn màu thổ hoàng dài trừng trăm mét, to gần mười thước, đây là. . . Thổ mãng? Thổ mãng là linh thú có thổ thuộc tính, mạnh về phòng ngự, da vô cùng rắn chắc, nhưng thịt cũng rất mềm, là mỹ vị khó có được, con thổ mãng trước mắt này là thánh thú cấp 3, thực lực đại khái tương đương với trung cấp linh hoàng, nhưng thổ mãng da dày, hơn nữa phòng ngự lại biến thái, cho dù là 9 cấp thánh thú khi đối mặt thổ mãng cũng phải tốn rất nhiều công phu. Lãnh Nhược Tuyết chậm rãi đến gần, thấy tình huống trước mắt, chỉ thấy thổ mãng có thân mình tráng kiện cuốn người nam nhân, nam nhân kia tuy rằng bị thổ mãng triền sắp thở được, nhưng vẫn như cũ lấy đoản kiếm trong tay ngừng đâm hướng thân thể thổ mãng, thực ràng, nam nhân này là vẫn dùng ý chí chống cự, nếu phải ý chí của đủ mạnh, chỉ sợ sớm trở thành cơm trong bụng thổ mãng. Ở cách đó xa, có con báo màu đen cả người là máu, vết thương luy luy, là ảnh báo, là linh thú cấp 9, có ám, phong song thuộc tính, thực rất thưa thớt, ảnh báo am hiểu kỹ năng là thân, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng con báo trước mắt này, ràng có chút sắp chống đỡ được , nhưng lại vẫn phấn đấu quên mình hướng người thổ mãng tấn công, càng ngừng dùng móng vuốt sắc bén của mình hướng người thổ mãng chộp tới, nhưng chút công kích này của nó đối với thổ mãng khác gì gãi ngứa, hơn nữa đây ràng là trận chiến nghiêng về phía. "Ảnh, ngươi mau, đừng tới đây!" Nam nhân bị thổ mãng triền sắp hít thở thông quát. "Chủ nhân, ta , ta nhất định phải cứu ngươi ra." Con báo màu đen tên Ảnh cố chấp . Lãnh Nhược Tuyết nhìn bọn họ, khỏi có chút dung động, có lẽ trời sinh nàng chính là lãnh huyết, nàng tự nhận mình cũng phải thánh mẫu, cũng đảm đương nổi thánh mẫu, nàng thích xía vào chuyện người khác, cũng chán ghét phiền toái, đặc biệt ở trong rừng rậm vô cùng nguy hiểm này, mỗi ngày đều có tử vong, nếu muốn mạo hiểm, phải chuẩn bị tốt tâm lý chấp nhận tử vong, huống chi, nhược nhục cường thực vốn là quy luật thiên nhiên, cho nên ban đầu nàng cũng có tính cứu bọn họ, nhưng tại nàng lại muốn cứu bọn họ , thể phủ nhận, là chủ, thú bọn trong lúc đó lại rời khí, tình cảm thâm hậu làm nàng cảm động, bản thân nàng là người trân trọng linh thú, cho nên cho dù là vì tình cảm của bọn họ thâm hậu hay là vì Hắc báo kia, nàng cũng thể đứng nhìn bọn họ chết. Nghĩ vậy, Lãnh Nhược Tuyết liền trong nháy mắt ra tay , đạo linh lực hỏa thuộc tính mạnh mẽ giống như đạo thiểm điện bắn về phía thổ mãng, trực tiếp đánh vào thất tấc của nó, kích bị mất mạng, sau khi tu luyện 'nghịch thiên bí quyết', thời điểm nàng sử dụng thiên cấp linh kỹ, hiệu quả tăng lên vài lần, nếu , vừa rồi nàng cũng có khả năng chỉ kích liền đem thổ mãng phòng ngự trứ danh đánh chết. "Ảnh, ngươi tỉnh tỉnh, ngươi thể rời bỏ ta!" Từ trong thân mình mãng xà mãng thoát hiểm, nam tử nửa quỳ mặt đất, ôm Hắc báo muốn hôn mê, thất thanh khóc rống. Lãnh Nhược Tuyết thở dài, ai, làm người tốt làm đến cùng , nàng lấy ra đan dược, nhét vào trong miệng Hắc Báo. bao lâu, nguyên bản vết thương luy luy, hôn mê, Hắc Báo liền tỉnh lại. "Chủ nhân!" Hắc Báo nhìn chủ nhân an toàn, liếm liếm mặt , vui vẻ thôi. "Ảnh, ngươi có việc gì , tốt quá!" Nam tử nhìn Ảnh tỉnh lại, tuy rằng người còn có vết máu, nhưng thương tích lại tất cả đều tốt lắm, cũng có chút kích động, nhưng nhớ tới chính mình còn có cảm tạ ân nhân cứu mạng, khỏi cảm thấy có chút thất lễ. "Cảm ơn ngươi cứu ta cùng Ảnh, từ nay về sau, mạng của ta là của ngươi !"
Lăng Phong đại lục Chương 22: Đồng đội EdiT: Hoàng "Từ nay về sau, mạng của ta là của ngươi !" Nam tử ngẩng đầu , nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên ân nhân cứu mạng của mình, trong nháy mắt liền dại ra, hơi hoảng hốt, nghĩ rằng là nữ thần xinh đẹp cao quý cứu , nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt chân thành nhìn nữ tử khuynh thành làm cho người ta thể rời khỏi tầm mắt trước mặt. "Ta cần mạng của ngươi để làm gì?" Lãnh Nhược Tuyết thản nhiên , mắt đẹp đánh giá nam tử trước mặt, còn rất trẻ, nhiều nhất chỉ khoảng 20 tuổi, ngũ quan đoan chính, cương nghị, góc cạnh ràng, bộ dạng mặc dù phải rất tuấn tú, nhưng là rất có khí khái nam tử, hơn nữa khí chất thực xuất chúng, chỉ là tu vi cao lắm, là đại linh sư. "Việc gì ta cũng có thể làm, chỉ cần là ngươi muốn ta làm ." Nam tử kiên định . " ? Cho dù ta cho ngươi giết người, phóng hỏa, vào nhà cướp của, làm những chuyện trái với lương tâm của ngươi?" Lãnh Nhược Tuyết cố ý , nàng nhìn ra được người này là nam nhân có ý chí kiên định, là người chánh trực, người như vậy nếu có thể trở thành đồng đội cũnglà đủ để tín nhiệm, hơn nữa phản bội , nhưng nàng muốn biết có thể làm tới trình độ nào, có hay đủ tư cách trở thành đồng đội của nàng, nàng cũng cần người cổ hủ, biết ứng biến làm đồng đội của mình. "Ân, mặc kệ ngươi bảo ta làm cái gì, ta đều làm, chẳng sợ trái với lương tâm." giống như người chết qua lần, bây giờ có thể còn sống, là nhờ ân cứu mạng của nàng, hơn nữa nàng chỉ có cứu , còn cứu người bạn tốt nhất của , cho nên ân này nhất định báo . "Ngươi tên gì?" Lãnh Nhược Tuyết hỏi. "Phong Mạch Nhiên." "Lãnh Nhược Tuyết." "Lãnh Nhược Tuyết?" Phong Mạch Nhiên khỏi có chút kinh ngạc. "Như thế nào?" Lãnh Nhược Tuyết nhìn thấy biểu tình giật mình của , liền hỏi. " như thế nào, chỉ là ta cũng biết người tên là Lãnh Nhược Tuyết ." Phong Mạch Nhiên vội vàng giải thích . "Ngươi biết cái kia Lãnh Nhược Tuyết là ngốc tử?" Lãnh Nhược Tuyết hiểu , danh tiếng của nàng chẳng lẽ lớn tới mức có thể vào tới tận mê huyễn rừng rậm ? "Ngươi làm sao mà biết?" Phong Mạch Nhiên kinh ngạc hỏi. "Ta trước kia cũng là cái ngốc tử" Lãnh Nhược Tuyết thản nhiên . "..." Nghe xong lời của nàng, Phong Mạch Nhiên hết chỗ rồi, đây cũng tránh khỏi quá khéo , nhưng tại lại có chút hoài nghi, đều Lãnh Nhược Tuyết là ngốc tử, nhưng là nữ tử trước mặt này nếu là người khờ, vậy đời còn có người thông minh sao? Có ngốc tử nào có thể giết chết cái thánh thú? Nếu thực có người ngốc như vậy, vậy thà rằng làm ngốc tử. "Ngươi là Lãnh Nhược Tuyết kia sao?" Phong Mạch Nhiên có chút xác định . "Chẳng lẽ đời này còn có Lãnh Nhược Tuyết thứ hai?" Lãnh Nhược Tuyết đáp hỏi ngược lại. "Ngươi quen biết Lãnh Nhược Tuyết?" Lãnh Nhược Tuyết có chút tò mò , nàng nổi danh như vậy sao? "Ta biết, chỉ là nghe qua nàng." Phong Mạch Nhiên giải thích . Xem ra nàng là rất nổi tiếng! Lãnh Nhược Tuyết có chút buồn bực . "Ngươi cần khổ sở, kỳ thanh danh của ta cũng tốt chút nào." Phong Mạch Nhiên thấy nàng đột nhiên có chút trầm mặc kìm lòng được an ủi. Khổ sở? Nàng nhìn qua rất giống khổ sở sao? Thanh danh của tại sao lại tốt ? Lãnh Nhược Tuyết có chút tò mò nhìn . "Ta là Phong gia phế vật đại thiếu gia." Phong Mạch Nhiên . "Đại linh sư vẫn là phế vật?" Lãnh Nhược Tuyết thể lý giải, chẳng lẽ trong nhà mọi người đều là linh mẫn vương ngoài ? Nhưng nàng đúng nghĩ tới người mình cứu cư nhiên là đại thiếu gia Phong gia. "Trong gia tộc, tư chất của ta là kém cỏi nhất ." Phong Mạch Nhiên giải thích, Phong gia bọn họ là ngũ đại thế gia chi nhất, tuy là đại thiếu gia, nhưng tư chất lại tốt, cho nên ở trong gia tộc cũng luôn bị xa lánh, dần dần trở thành đại thiếu gia phế vật trong miệng mọi người. Ai, đây đại khái chính là bi ai trong đại gia tộc, nếu ở gia đình bình thường hoặc là tiểu gia tộc, đại linh sư vẫn là thực được coi trọng . "Ngươi nguyện ý trở thành đồng đội của ta sao?" Lãnh Nhược Tuyết nghĩ nghĩ hỏi, nàng muốn phải là thuộc hạ nghe lệnh làm việc, nàng muốn là người có thể cùng nàng sóng vai chiến đấu, đáng giá tín nhiệm, vĩnh viễn phản bội, hơn nữa nếu đem so sánh với thực lực, nàng càng coi trọng nhân phẩm hơn. "Ta. . . Ta thực lực rất kém cỏi!" Phong Mạch Nhiên có chút lo lắng , đồng đội, , cũng có nghĩ tới, phải muốn, mà là cảm thấy chính mình đủ tư cách, lấy thực lực của , những thể giúp được cái gì, ngược lại còn có thể là gánh nặng của nàng, cho nên muốn báo đáp nàng cũng chỉ là muốn làm thuộc hạ của nàng, vì nô vì phó. "Ta cần thực lực của ngươi, ta xem trọng ngươi. Nhân phẩm, ta muốn đồng đội phải là đáng giá tín nhiệm, hơn nữa vĩnh viễn phản bội ta, có thể cùng ta cùng nhau sóng vai chiến đấu!" Lãnh Nhược Tuyết biết băn khoăn của , giải thích . Đồng đội so với bằng hữu là trọng yếu hơn, đồng đội cùng thuộc hạ giống nhau đều cần phải trung thành, nhưng đồng đội lại giống thuộc hạ, đồng đội là quan hệ ngang hàng, cần tôn trọng lẫn nhau, tín nhiệm đối phương, hơn nữa vĩnh viễn phản bội đối phương. "Ngươi cũng biết ta." Phong Mạch Nhiên . "Có thể cùng linh thú của mình rời khí, như vậy với ta mà là đủ rồi." Lãnh Nhược Tuyết . "Ảnh, là người thân quan trọng nhất của ta, cũng là bằng hữu duy nhất của ta. . ." Phong Mạch Nhiên vuốt bộ lông màu đen của Ảnh . "Ta nguyện ý trở thành đồng đội của ngươi, vĩnh viễn cũng phản bội ngươi." Phong Mạch Nhiên , suy nghĩ thông suốt, nếu người ta ghét bỏ cấp bậc thấp, thực lực kém, còn lăn tăn cái gì chứ, huống hồ, tại thực lực kém, cũng có nghĩa là vĩnh viễn cũng có thể đột phá? Trời sinh tư chất tốt, đây phải chuyện có thể thay đổi được, nhưng là có thể ngày ngày cố gắng, so với người khác cố gắng nhiều vài lần thậm chí mấy chục lần, tin tưởng ngày nào đó có thể trở thành cường giả. "Được, vậy từ nay về sau, ngươi là đồng đội của ta." Lãnh Nhược Tuyết , sau đó lấy ra đan dược ý bảo ăn vào, trước đem thương thế trị khỏi, tuy rằng thương thế của cũng nặng, nhưng cũng thể để chảy máu như vậy. "Thương thế của ta nặng, cần phải dùng đan dược trân quý như vậy." Phong Mạch Nhiên , biết giá trị đan dược, đặc biệt tại nơi nguy hiểm mạnh như trong rừng rậm này, cho dù là đan dược bình thường nhất cũng là vô cùng trân quý . "Ta là đan sư, thiếu nhất chính là đan dược." Lãnh Nhược Tuyết . Phong Mạch Nhiên nghe xong lời của nàng, có chút biết gì, nàng có thực lực cường hãn như vậy, thế nhưng còn là đan sư, này còn muốn người khác sống hay . Nhưng sau khi biết được nàng là đan sư, Phong Mạch Nhiên liền cự tuyệt, tiếp nhận đan dược, phóng tới trong miệng, thương thế người trong giây lát liền hoàn toàn tốt lắm. "Ta thay quần áo." Phong Mạch Nhiên nhìn quần áo người rách tung toé còn dính máu có chút ngượng ngùng . " hồi lại thay , trời sắp tối rồi, chúng ta trước rời khỏi nơi này !" Lãnh Nhược Tuyết , trước khi đương nhiên quên đem chiến lợi phẩm thu hồi. "Nhưng là mùi máu tươi người ta đưa tới các linh thú khác." Phong Mạch Nhiên có chút lo lắng . "Kia vừa vặn, coi như luyện tập ." Lãnh Nhược Tuyết nhàng . "..." "Tuyết nhi, chúng ta đây là muốn đâu?" được lúc, Phong Mạch Nhiên nhìn Lãnh Nhược Tuyết . "Lãnh địa Ngân Lang tộc!" "..." "Nơi đó rất nguy hiểm , chúng ta đổi địa phương khác !" Phong Mạch Nhiên khuyên nhủ, Ngân Lang rất hung hãn, hơn nữa rất khó triền, ai dám trêu chọc. "Nguy hiểm sao? Ta cũng ở nơi đó được đoạn thời gian ." Lãnh Nhược Tuyết thực vô tội nhìn . Ngay tại lúc bọn họ chuyện, Tiểu lang màu ngân bạch biết từ nơi nào chạy ra. "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, Phong Phong rất nhớ ngươi nga!" Phong Mạch Nhiên có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Lang màu ngân bạch làm nũng cọ lên người Lãnh Nhược Tuyết, trong miệng còn ngừng kêu tỷ tỷ. "Này. . . Đây là Ngân Lang ấu tể?" biết Ngân Lang là loại linh thú đối với con của mình bảo hộ vô cùng cẩn thận, cho nên rất nhiều người đều , thà rằng trêu chọc Ngân Langtrưởng thành, cũng trăm ngàn đừng trêu chọc con của chúng nó, bởi vì Ngân Lang trả thù là đáng sợ, nhưng là Tiểu Lang này ràng là quen biết tuyết nhi, điều này làm cho có chút hết chỗ rồi. "Lại bướng bỉnh !" Lãnh Nhược Tuyết ôm lấy Tiểu Lang bất đắc dĩ , tiểu gia hỏa này nghịch ngợm, phải cái làm cho người ta bớt lo . "Nó là Ngân Phong, là con của Lang vương." Lãnh Nhược Tuyết giải thích, tên của Tiểu Lang này chính là nàng đặt. "..." Trách được Tuyết nhi dám ở lãnh địa Ngân Lang hạ trại, ai, là người so với người tức chết người a, trừ bỏ nàng, đúng là ai dám ở lại lãnh đại Ngân Lang tộc, Phong Mạch Nhiên nhịn được ở trong lòng cảm thán .
Lăng Phong đại lục Chương 23: Đến đây dùng cơm EdiT: Hoàng "Tỷ tỷ, là ai vậy?" Tiểu Ngân Lang Phong Phong mở đôi mắt xinh đẹp màu bạc tò mò nhìn Phong Mạch Nhiên. " là đồng đội mới của tỷ tỷ, Phong Phong có thể gọi là ca ca." Lãnh Nhược Tuyết dỗ , tiểu Ngân Lang này là tiểu tử vô cùng đáng lại làm người thích. "Ca ca." Phong phong nhu thuận kêu tiếng. "Ngoan." Phong Mạch Nhiên vươn tay nhàng sờ sờ cái đầu nhắn của tiểu Ngân Lang, nhưng ở trong lòng lại có chút dám tin, linh thú chưa khế ước cư nhiên gọi là ca ca, này là rất ly kỳ, đừng , chỉ sợ ngoài Tuyết nhi, ai có khả năng làm như vậy. "Tỷ tỷ, hôm nay làm cho Phong Phong ăn cái gì vậy?" Phong Phong có chút tò mò hỏi, đôi mắt màu bạc sáng trong suốt nhìn Lãnh Nhược Tuyết. "Đến lúc đó ngươi biết." Lãnh Nhược Tuyết , là tiểu tử tham ăn. Hai người lại hồi, tới doanh địa của Lãnh Nhược Tuyết, Phong Mạch Nhiên nhìn xung quanh lều trại nằm rất nhiều Ngân Lang, có chút há hốc mồm, ngẩn người, sau đó lại kìm lòng được nhu nhu ánh mắt, quả là Ngân Lang, nhìn lầm, nhưng là, chỉ có con, mà là đám, bắt đầu đếm, 36 con, hơn nữa lại phải là Ngân Lang ấu tể, tất cả đều là Ngân Lang trưởng thành. "Tuyết nhi, chúng nó. . ." Phong Mạch Nhiên nhìn Ngân Lang vây quanh lều trại, trong lòng có chút sợ hãi. " có việc gì, chúng nó đều là bằng hữu của ta." Lãnh Nhược Tuyết trấn an . "Nga." Nghe được lời của Tuyết nhi, có chút yên tâm, nhưng vẫn là có chút khẩn trương. "Phong đại ca, ngươi thay quần áo !" Đến doanh địa, Lãnh Nhược Tuyết nhắc nhở, người Phong Mạch Nhiên còn mặc quần áo dình đầy máu! "Ân." Phong Mạch Nhiên xoay người vào lều trại thay quần áo. Lãnh Nhược Tuyết từ trong giới chỉ lấy ra con rắn lớn vứt mặt đất, sau đó lại thả ra thú thú của nàng, muốn chúng nó hỗ trợ thu thập, buổi tối ăn thịt rắn, mấy thú thú nghe xong chỉ kém chảy ra nước miếng, xà thịt là vô cùng ngon, huống chi lại là con rắn cấp thánh thú, đây cũng phải là ai đều có cơ hội ăn được. Lãnh Nhược Tuyết quay đầu nhìn Ngân Lang ràng có chút dại ra, "Mau hỗ trợ thu thập, lát nữa muốn ăn sao!" Thổ mãng lớn như vậy, thú thú của nàng như thế nào thu thập cho hết. "Chủ nhân, cầm lấy." Mị đem da thổ mãng lột hết xuống đưa cho Lãnh Nhược Tuyết. "Chủ nhân đáng , còn có này." Tiểu móng vuốt của Bảo bối ôm cái kết tinh màu thổ hoàng to bằng nắm tay đưa cho Lãnh Nhược Tuyết. Lãnh Nhược Tuyết đem da thổ mãng da thu lại, sau đó giơ kết tinh trong tay lên, kết tinh vô cùng trong sáng, bên trong chứa rất nhiều thổ thuộc tính linh lực, nàng biết đây là linh thú linh tinh, linh tinh là nguồn linh lực người linh mẫn thú, linh lực người linh thú đều chứa đựng ở trong linh tinh, linh tinh có thể trực tiếp hấp thu linh lực bên trong, nhưng linh thú trực tiếp hấp thu hiệu quả ràng tốt hơn con người, mà bình thường con người đều là đem linh tinh làm như tụ linh để dùng, linh tinh thánh thú hoàn mỹ như vậy tuyệt đối là có tiền khó cầu. Phong Mạch Nhiên thay quần áo xong ra, liền nhìn thấy đất nằm con thổ mãng lớn, nhóm Ngân Lang dùng phong nhận đem thịt thổ mãng cắt thành từng khối , mà Tuyết nhi tắc nhóm lửa. "Tuyết nhi, tính ăn con thổ mãng này?" Phong Mạch Nhiên có chút kinh ngạc . "Ân." "Tuyết nhi, ngươi có biết giá trị của thổ mãng này hay ?" Phong Mạch Nhiên đoán rằng Tuyết nhi chỉ sợ biết thổ mãng thánh thú là vô cùng trân quý, liền hỏi. "Nghe thịt thổ mãng ăn rất ngon, cho nên muốn nếm thử." Lãnh Nhược Tuyết . "Ân, là ăn rất ngon, nhưng là cũng thực quý, giống như con thổ mãng lớn như vậy, có thể bán được mấy chục vạn tử tinh tệ." Phong Mạch Nhiên giải thích , cũng chỉ là ở lúc mình còn rất được ăn qua lần thịt thổ mãng, tuy rằng chỉ có miếng rất , nhưng hương vị kia cũng là làm cho người ta cả đời khó quên, hơn nữa đây còn chính là cao cấp linh thú,thịt thổ mãng thánh thú lại càng ngon. ra Lãnh Nhược Tuyết nghĩ tới thịt thổ mãng này đáng giá như vậy, phải biết ở rằng thế giới này tiền lưu thông chủ yếu chính là kim tệ cùng tử tinh tệ, 1 tử tinh tệ tương đương 1000 kim tệ, mà 1000 kim tệ cũng đủ cho gia đình bình thường sống năm, vậy mà khối thịt thổ mãng phỏng chừng liền đủ cho gia đình bình thường sống nhiều năm, nhưng cho dù đáng giá nàng cũng tính bán ra, nếu ăn ngon , nàng còn phải để lại cho gia gia cùng ca ca chút, ra ngoài mấy tháng, nàng cũng có chút nhớ nhà. "Kia càng phải nếm thử, nhìn xem có phải giá trị như vậy hay ." Lãnh Nhược Tuyết . "Vậy được rồi, ta đến giúp ngươi." Phong Mạch Nhiên , kỳ cũng là rất muốn ăn, dù sao, có thể ăn được thịt thánh thú là rất khó . Phong Mạch Nhiên cầm khối thịt lớn cứng cái chậu rửa mặt lớn, dùng nhánh cây xuyên qua, trước khi nướng lại rửa qua chút, liền bắt đầu nướng, vừa nướng lúc liền có cỗ hương khí hương vị nhàng bay ra. "Thơm quá!" Lãnh Nhược Tuyết nhịn được tán thưởng , còn chưa cho đồ gia vị hương vị tốt như vậy, nàng khỏi có chút chờ mong, thuận tay cũng cầm lấy miếng thịt nướng lên, mà chung quanh nhóm thú thú cũng là đám chảy nước miếng, nhu thuận ghé vào xung quanh hai người bọn họ. Mùi thịt nướng bay ra rất xa, rất nhiều linh thú đều bị hấp dẫn tới, nhưng nhưng có linh thú dám đến gần, chính là ở rất xa trông mong nhìn. "Con dân của ngươi đều đến đây !" Lãnh Nhược Tuyết nhìn đoàn Ngân Lang, có chút biết gì, này Ngân Lang ít nhất cũng có hơn ngàn con, nàng là cung cấp nổi a, chỉ nướng thịt cũng phải mệt chết . Ngân Lang vương cũng có chút ngượng ngùng có chút ủy khuất nhìn Lãnh Nhược Tuyết, đây cũng phải là nó mang đến, mà là bị hương vị thịt nướng hấp dẫn đến, liên quan đến nó! Phong Mạch Nhiên có chút há hốc mồm nhìn Ngân Lang đột nhiên xuất , thịt trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, này. . . Này cũng quá khoa trương ! " cho con dân của ngươi, mỗi con sói chỉ có thể nhận được khối thịt sống, " Lãnh Nhược Tuyết tự hỏi, hướng Ngân Lang vương , thịt nướng là nàng nướng nổi, nhưng thịt sống nàng vẫn là có thể chia cho chúng nó chút, dù sao, nàng ở địa bàn của Ngân Lang tộc lâu như vậy, cùng những Ngân Lang này quan hệ vẫn rất tốt. "Cảm ơn" Ngân Lang vương cảm kích , thịt sống tuy rằng có hương vị tốt như thịt nướng, nhưng đây chính là thịt thánh thú, đối với thủ hạ của nó tuyệt đối là đại bổ. Lãnh Nhược Tuyết dùng phong nhận đem thịt thổ mãng cắt thành miếng chừng 2 cân, sau đó để cho Ngân Lang theo thứ tự tiến lên đây nhận thịt, trước khi nhận thịt mỗi Ngân Lang đều là tiếng 'Cảm ơn', sau đó ở đem phần thịt của mình mang . Đợi cho tất cả Ngân Lang đều lấy xong thịt rời , Lãnh Nhược Tuyết nhìn số thịt thổ mãng còn lại, may mắn con rắn này đủ lớn, chia cho nhiều Ngân Lang như vậy, vậy mà vẫn còn lại hơn phân nửa, nàng đếm đếm Ngân Lang bây giờ còn ở chung quanh, những Ngân Lang này với nàng đều có quan hệ khá tốt, lại cùng nàng bồi luyện, đương nhiên thể cho ăn sống, nàng để lại thịt cũng đủ ăn, liền đem số còn lại thu vào. Hai người hồ bận việc gần canh giờ, mới đem tất cả thịt đều nướng tốt, Ngân Lang được chia thịt xong đều tự tìm nơi mình thích, quỳ rạp mặt đất bắt đầu ăn, mà nhà Ngân Lang vương, còn có thú thú của Lãnh Nhược Tuyết đều vây quanh bên người nàng cùng nhau ăn. "Đây là gia vị gì vậy? Rất thơm!" Vừa ăn thịt nướng Phong Mạch Nhiên nhịn được hỏi, cay nhưng rất thơm, vô cùng ngon. "Hạt tiêu cùng hồ tiêu, còn có tư nhiên." Lãnh Nhược Tuyết , tư nhiên là nàng mới phát . "Hạt tiêu ta nghe qua, nhưng cay quá, có ai ăn, hồ tiêu cùng tư nhiên ta lắm." Phong Mạch Nhiên có chút . Lãnh Nhược Tuyết lấy ra ít hồ tiêu cùng tư nhiên cho xem. "Liền là mấy vật này, hương vị liền tốt như vậy, là rất thần kỳ !" Phong Mạch Nhiên kinh ngạc thôi. "Thịt hơm quá, có thể mời ta ăn miếng sao?" thanh nam nhân vô cùng dễ nghe đột nhiên vang lên. Lại đây xin cơm, nghe được thanh dễ nghe sau, đây là ý thưởng duy nhất trong lòng Lãnh Nhược Tuyết.