1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

CHÂN LONG va phải ÁC NỮ - Đồng Linh Yểu (49/105c)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 35: Tác dụng của môi lưỡi
      Editor: Yenhi

      Thân thể bị khoái cảm lôi kéo, Doãn Ninh khống chế được mà thở dốc vặn vẹo.


      Miệng tiếp tục hút lấy dâm thủy trong hoa huyệt, đầu lưỡi mềm vỗ vễ thịt non bị thương, tiếng liếm mút “Chụt chụt” dâm mĩ truyền ra.


      Cái miệng của Doãn Ninh rên rỉ, vẫn có cơ hội khép lại, nước miếng tràn ra ở khóe miệng để lại dấu vết màu bạc, dính gương mặt xinh đẹp của , biểu cảm dâm loạn, làm người ta hận thể phá hủy .


      khép hờ mắt, sảng khoái muốn ngất . Lúc vặn vẹo mông, thân mình chậm rãi trượt xuống, Mộ Dung Phách Sùng dùng đầu lưỡi làm khá cực khổ, thế là ôm mông Doãn Ninh đặt ở tay vịn sô pha, như vậy toàn bộ hạ thể của hề che lấp mà lộ ra hết.


      “A…… rất sảng khoái…… A…… Còn muốn nữa…… A……” Doãn Ninh chủ động ra sức nâng cao mông, muốn đem cả hoa huyệt tiến vào miệng .


      Hoa huyệt hồng hào kiều diễm ở dưới mí mắt như đóa hoa nở rộ, cửa động ở giữa lúc đóng lúc mở, vừa đáng vừa dâm đãng.


      Bởi vì Mộ Dung Phách Sùng đột nhiên rời , Doãn Ninh chỉ có thể duỗi ngón tay chuyển đến hoa huyệt của mình, tự động đùa bỡn nó.


      Ngón tay vụng về tìm kiếm ở cửa động, đem những chất lỏng ẩm ướt bôi lên hai cánh hoa, đến hạch cũng quên, vừa tự sờ âu yếm, vừa mất hồn dâm đãng kêu, ngón tay trắng nõn đối lập mãnh liệt với hoa huyệt sưng đỏ, thấy hình ảnh như vậy, côn thịt của Mộ Dung Phách Sùng bị khóa trong quần lót ngừng kêu gào, sưng to đến mức quần muốn nứt ra.


      “Tôi tới……” lấy lòng mà hạ người xuống, đưa đầu lưỡi vào thăm dò trong hoa huyệt, hút lấy ngón tay cắm trong đó, cũng từng bước hút ngón tay ra.


      tay Mộ Dung Phách Sùng vỗ về lông tóc ở hạ thể của , đầu lưỡi từ từ liếm láp hoa huyệt.


      “A…… quá kích thích…… A…… A……” Doãn Ninh thể ức chế được dâm đãng rên rỉ, dùng sức đẩy mông lấp đầy vào miệng , Mộ Dung Phách Sùng thấy dáng vẻ hưởng thụ rồi lại nhẫn nhịn của , liền đem đầu lưỡi nhàng đụng vào lại xâm nhập.


      Doãn Ninh chịu được, điên cuồng mà kêu, “A…… Cắm vào …… A…… Đem cây gậy lớn cắm vào …… Tôi sắp chết rồi…… A…… Cho tôi……”


      Mộ Dung Phách Sùng nghe vậy vừa định đem ngón tay cắm vào cho đỡ thèm, hoa huyệt lại bắt đầu co chặt lại, dòng nước ấm phun ra làm ướt cả mặt , tiếp theo tiếng kêu cao vút liền im bặt, chỉ còn lại tiếng ưm khàn khàn gợi cảm.


      Thân thể Doãn Ninh liên tục run rẩy, đôi mắt nửa khép nửa mở, dáng vẻ thỏa mãn, “Muốn……”


      Ánh mắt nhìn chằm chằm đũng quần của Mộ Dung Phách Sùng, dáng vẻ cực kỳ khát vọng.


      Mộ Dung Phách Sùng kéo hai chân ra, đến khe hở giữa bàn trà và sô pha, mở lớn hai chân ra, để ở vai mình, thừa lúc đó cởi quần ra, để côn thịt thô to lộ ra ngoài.


      Côn thịt đâm vào, Doãn Ninh liền thét chói tai ra tiếng, “A…… Dùng sức…… sâu chút…… A…… rất sảng khoái…… A……” hoa huyệt dâm thủy đầm đìa, khi cắm vào còn phát ra thanh “Xì” “Xì”.


      Dâm thủy ngừng chảy ra làm côn thịt giống như ngâm trong nước ấm, khi cắm xuống đều có nước cách trở, làm cắm rất thoải mái, bên trong chặt hẹp càng làm lưu luyến hơn, côn thịt kiềm chế được mà hung ác làm.


      Khoái cảm bị thịt mềm hút chặt, cây gậy lớn đối mặt với vực sâu trong hoa huyệt chỉ có thể thọc vào rút ra ngừng, dùng sức, làm cho thành bãi nước mềm mại vô lực.


      đem sức lực toàn thân đều tập trung ở chỗ kia, cọ xát nhanh chóng làm chỗ đó càng thêm nóng bỏng.


      Theo tốc độ ra vào mạnh mẽ của Mộ Dung Phách Sùng, thân hình Doãn Ninh run rẩy ngừng theo mỗi lần rút ra đâm vào của .


      Dưới lần điên cuồng cắm vào, hai chân Doãn Ninh run lên phun triều lần thứ hai, cả người ngã sô pha chấp nhận việc Mộ Dung Phách Sùng biết mệt mỏi tiến vào trong hoa huyệt.


      Toàn thân mệt mỏi nhưng hai chân vẫn mở lớn như cũ, thân thể bị đâm được vuốt ve nằm ở sô pha, trong miệng giọng rầm rì, Mộ Dung Phách Sùng nhiệt tình mà lăn lộn suốt tiếng rưỡi mới kết thúc.

    2. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 36: Boboyo* nằm cũng trúng đạn
      Editor: Yenhi

      *Boboyo: tên của con chó

      “Tôi biết, chắc chắn cho rằng tôi rất tham tiền …… Đây là sai, nhưng tôi phải là người có nguyên tắc, tôi cũng có ảo tưởng màu hồng của thiếu nữ, mong muốn có tình sâu đậm với người đàn ông tôi , giống như mấy tiểu thuyết ngôn tình.”


      Lần đầu tiên ra tiếng lòng với người khác, mặt Doãn Ninh có chút đỏ, mấy cái này có thể làm người ta bật cười, làm người ta cảm thấy rất ấu trĩ, nhưng vẫn muốn ra.


      “Cho nên…… Điều kiện của rất mê người…… Nhưng tôi muốn nếm thử, cảm ơn bữa tối mời.” Lần đầu tiên Doãn Ninh cảm giác mình tiếng người, chuyện này rất tốt.


      ……

      Kiều Nhạc Thần ngồi ở trong văn phòng rộng lớn, nghĩ đến đáp án của Doãn Ninh, khóe miệng lên ý cười, ra cũng phải loại con quá đáng lắm, đúng là làm mở mang tầm mắt.


      *

      Trong quán bar hỗn loạn, ánh đèn màu mè lập loè bắn ra bốn phía, chớp nháy chiếu vào đám người trong sàn nhảy, mọi người trong đó giống như ma quỷ điên cuồng múa may thân thể của mình.


      ghế dài màu tím huyền ảo, Doãn Ninh nghiêng đầu nhìn về phía bạn tốt, : “Cậu cho rằng bây giờ cậu rất bất hạnh sao? Vậy cậu sai rồi.”


      “Bây giờ mình còn chưa đủ bất hạnh sao? Cậu có lương tâm vậy? Vậy cậu cho mình biết như thế nào mới là bất hạnh?” Mục Tử Ni uống bảy tám ly rượu ngã trái ngã phải mà nằm ở sô pha, ha ha cười khổ mà chảy nước mắt.


      “Đương nhiên là khi cậu bốn mươi tuổi, phát chồng mình ngoại tình nhiều năm rồi, khi cậu nhìn con nhà người ta thành gia lập nghiệp, lại phát con trai của mình là ‘cong’, vậy nó còn bàn luận với cậu quan điểm tự do đương, đó mới gọi là bất hạnh.” Doãn Ninh bỏ bắp rang vào miệng, ngừng.


      Mục Tử Ni vừa nghe thấy những lời này, lập tức la lên, “Cậu nguyền rủa mình hả?”


      Doãn Ninh trợn trắng mắt, “Đừng thấy mình thần kinh thô như vậy mà lầm, mình chỉ lấy ví dụ an ủi cậu thôi mà. Mình có đồng nghiệp nay gặp chuyện như vậy đó, so sánh với chuyện này, cậu chỉ có con chó bị chết mà thôi, có sao đâu.”


      Doãn Ninh vừa xong Mục Tử Ni càng hăng hái hơn, “Chỉ có con chó chết thôi mà, Boboyo phải là chó, lúc mình đơn trống trải Boboyo vẫn luôn ở bên cạnh mình, đối với mình nó là người thân.”


      Khóe miệng Doãn Ninh giật giật, “Cậu tự an ủi có. ràng nó là con chó đực, cậu còn lấy cho nó cái tên Boboyo gợi cảm như vậy, cậu đặt cho nó cái tên bậy bạ như thế, cậu có nghĩ đến đồng loại của nó nhìn nó như thế nào ? Bây giờ nó chết rồi, nó oan hồn bất tán bám theo cậu.”


      Vừa Doãn Ninh vừa lấy đôi tay làm hình móng vuốt, trong miệng phát ra giọng điệu quái dị hù dọa Mục Tử Ni.


      Mục Tử Ni ngẩn người, vẻ mặt khinh thường, “Cậu nghĩ mình ngốc hả.”


      xong, lại buồn, “Boboyo của mình, rốt cuộc là người nào nhẫn tâm độc chết nó như vậy chứ.”


      xong hình như ấy nghĩ tới gì đó, lập tức bắt lấy tay Doãn Ninh vẻ mặt lên chút sợ hãi, “Có khi nào người mà họ muốn độc chết là mình, nhưng Boboyo vì cứu mình, nên mới……”


      “Trời ơi…… Mẹ ơi, cậu im , sức tưởng tượng của cậu phong phú quá rồi đó.” Doãn Ninh hất tay Mục Tử Ni ra, cầm lấy túi xách chuẩn bị rời , động tác Mục Tử Ni nhanh hơn, giật lấy túi xách của ôm chặt vào trong ngực, buồn bã : “Cậu thể đối xử với mình như vậy, chúng ta là bạn tốt chơi với nhau từ đó, đừng quên?”


      Mục Tử Ni còn chưa xong, Doãn Ninh tức giận, dù sao cũng uống hai ly rượu vào bụng nên chẳng biết sợ gì cả, “Đương nhiên mình nhớ , lần đầu tiên mình bị mời phụ huynh phần là do cậu tuyên truyền mình thích thầy dạy Ngữ Văn. Cậu biết vì sao mình quen người bạn trai nào cũng giới thiệu cho cậu quen hay ? Bởi vì mình biết cậu dâm đãng từ trong xương cốt, như vậy cũng tốt, đỡ mất công mình lựa chọn đúng người, chung mình vẫn phải cảm ơn cậu.”


      “Cậu cái gì?” Mục Tử Ni ngây ngẩn cả người.


      “Cậu nghe hiểu sao? Ngay cả Boboyo của cậu cũng thà chết chứ ở bên cạnh cậu, cậu vẫn cảm thấy mình có mị lực vô hạn sao, cậu chỉ là kẻ đáng thương thiếu tình cảm.”


      Doãn Ninh nâng ly rượu lên, đem tất cả áp lực và bất mãn đối với Mục Tử Ni bộc phát ra toàn bộ. Boboyo đáng thương nằm cũng trúng đạn.


      Lúc này Mục Tử Ni mới phản ứng lại, đứng thẳng người nhào về phía Doãn Ninh, thế là hai thèm quan tâm đến hình tượng mà đánh nhau ở ghế dài.

    3. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 37: Bạn tốt tới
      Editor: Yenhi

      Đêm khuya tĩnh lặng, người đầy mùi rượu rón ra rón rén vào phòng ngủ, dùng chân đạp người đàn ông nằm ngủ giường cái, “Phanh” tiếng người đàn ông hoàn toàn hề cảnh giác bị đá ngã xuống đất.


      uống rượu nên điên rồi hả?” Mộ Dung Phách Sùng ôm gối đầu có chút ủy khuất, bởi vì chuyện lần trước nên bây giờ dám bậy.


      “Lăn ra phòng khách ngủ .” Doãn Ninh ra lệnh tiếng, ngã đầu liền ngủ.


      Mộ Dung Phách Sùng nhìn mấy vệt đỏ ứ máu mặt , lo lắng hỏi: “Mặt ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Ai làm? Tôi giết ta.”


      Doãn Ninh nhắm hai mắt vẻ mặt kiên nhẫn nổi, “Chuyện của phụ nữ đâu đến lượt đàn ông như nhúng tay vào chứ?” Mộ Dung Phách Sùng dừng lại, giới tính của bọn họ sao lại thay đổi rồi.


      Trong lòng có chút yên lòng còn muốn hỏi lại, nhưng thấy vẻ mỏi mệt mặt , Mộ Dung Phách Sùng chỉ ngoan ngoãn ôm gối đầu trở lại nằm sô pha trong phòng khách.

      *

      “Leng keng…… Leng keng……”


      Chuông cửa vang lên chói tai quấy rầy Mộ Dung Phách Sùng ngủ, gãi đầu ngồi dậy mở cửa……


      Mục Tử Ni mặc bộ âu phục trễ ngực màu đỏ, đem dáng người hoàn mỹ của lộ ra hoàn toàn, mặt đeo kính mát màu đen, đôi môi son màu cam hồng làm cánh môi nhìn vừa đầy đặn vừa mỹ lệ, tóc quăn mới làm hồi sáng nay, còn lưu lại mùi hương của keo xịt tóc.


      Hình tượng phu nhân thành đạt của , mới nhìn rất hợp với tiểu khu bé này.


      Mộ Dung Phách Sùng híp mắt, đầu tóc hỗn loạn tán lạn ở đầu, tay vói vào trong ngực gãi ngứa, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch nhưng lại tản ra mị lực kinh người.


      Dáng vẻ của Mộ Dung Phách Sùng lúc này là người đàn ông soái nhất mà Mục Tử Ni từng gặp, từ ánh mắt đầu tiên làm sững sờ.


      là……” Hai mắt Mục Tử Ni hóa thành hình trái tim, kìm được cắn ngón tay làm vẻ thẹn thùng.


      Thấy dáng vẻ lười nhác chỉ liếc mắt nhìn cái, chỉ cái liếc mắt đó cũng đủ làm Mục Tử Ni mất hồn mấy ngày.


      là…… trai của Doãn Ninh?” xong lại cảm thấy đúng, Doãn Ninh trai đẹp như vậy.


      “Bà con thân thích?” Mục Tử Ni cho Mộ Dung Phách Sùng cơ hội trả lời, lại suy đoán.


      “Ai vậy……” Giọng mơ hồ của Doãn Ninh từ phòng ngủ truyền đến.


      Mộ Dung Phách Sùng xoay người ngáp cái, : “Gà tây.”


      Mục Tử Ni xoay người, thấy gì cả, gà tây? Chẳng lẽ hả? xinh đẹp như hoa thế này mà.


      Doãn Ninh ra khỏi phòng ngủ, liền nhìn thấy Mục Tử Ni phong tình vạn chủng, mặt tươi cười dựa vào cửa liên tục phóng điện với Mộ Dung Phách Sùng.


      “Cậu tới đây làm gì?” Tối hôm qua mới đánh nhau xong, sáng sớm hôm nay liền trang điểm như vậy tới nhà mình, muốn làm gì chứ? Doãn Ninh nghĩ ra.


      “Boboyo còn nữa, mình ở nhà mình rất sợ hãi, tính lại đây ở nhờ nhà cậu vài ngày.” xong, Mục Tử Ni đẩy vali vào.


      Doãn Ninh giống như gió xoáy vọt tới cửa khép nó lại, “Miếu của mình chứa được Phật lớn đâu, cậu tìm người khác .”


      “Mình có thể ngủ dưới sàn nhà.” Mục Tử Ni ái muội chớp chớp mắt với Mộ Dung Phách Sùng, hạ thấp cầu của mình.


      “Đừng từ chối mình mà, phòng khách ban công nhà cậu đều được, mình chỉ cần cái túi ngủ là được rồi.”


      “Đừng tưởng rằng cậu tiền trảm hậu tấu như vậy mình đồng ý.” Doãn Ninh đẩy ra ngoài cửa.


      “Nữ nhân có ý chí sắt đá giống như nhiều lắm.” Mộ Dung Phách Sùng quay đầu câu.

      Mục Tử Ni vừa nghe thấy, liền chớp lấy thời cơ giả bộ yếu đuối, “Vị tiên sinh này, thể bạn tôi như vậy.”


      Lúc sau lại xoay người thê thảm với Doãn Ninh: “Mình biết, có đôi khi mình chuyện làm việc chưa suy nghĩ kĩ, Ninh cậu là bạn tốt nhất của mình, nếu cậu cho mình ở nhờ, mình biết chỗ nào.”


      “Ừ, cho nên đừng lãng phí thời gian nữa.” Mộ Dung Phách Sùng lại lần nữa xen mồm vào.


      Doãn Ninh sửng sốt, vốn định “Ra khỏi cửa xuống lầu nhìn bên phải là khách sạn”.


      Nhưng vừa nghe thấy Mộ Dung Phách Sùng về mình như vậy, trực tiếp kéo vali của Mục Tử Ni vào, “Ba ngày sau cút xéo cho mình.”

    4. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 38: Của ăn xin
      Editor: Yenhi

      Sáng sớm, hôm sau.


      “Nghĩ kỹ rồi sao?” Doãn Ninh ân cần múc cháo cho , ném Mục Tử Ni qua bên thèm hỏi tới.


      Sáng sớm Doãn Ninh nhận được điện thoại của công ty giải trí gọi tới, bọn họ sắp xếp hoạt động, kêu dẫn Mộ Dung Phách Sùng phỏng vấn, chuyện vui bất ngờ đến làm Doãn Ninh đối xử với tốt hơn.


      Mộ Dung Phách Sùng yên lặng nhận chén cháo, bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm. Doãn Ninh cũng vội vàng, phải bình thường, thể để Mộ Dung Phách Sùng nhìn ra manh mối gì, nếu chuyện khó khăn hơn.


      ra…… tôi chỉ đề nghị cách mà thôi, đương nhiên nếu tự có cách trở về, càng tốt……” Doãn Ninh nhanh chậm .


      người đàn ông, nên ăn ở miễn phí ở chỗ của tôi.” Thấy có phản ứng, Doãn Ninh bắt đầu tiếp.


      Quả nhiên sắc mặt Mộ Dung Phách Sùng thay đổi, lập tức đứng dậy, “Ai tôi ăn ở miễn phí? phải tôi đưa cho cái ngọc bội sao? Lòng tham của lớn quá rồi đó.”


      Mục Tử Ni ở bên cạnh xen mồm vào, yên tĩnh mà nghe.


      Doãn Ninh thèm để ý đến , chậm rãi múc cho mình chén canh, mới , “ sống ở chỗ này tiện lợi cỡ nào, sinh hoạt trước kia của có nhanh và tiện như vậy ? có đúng ? Cho nên, ngọc bội của ở chỗ đáng giá, nhưng ở chỗ tôi đáng đồng.”


      Mộ Dung Phách Sùng trừng mắt nhìn lúc lâu, sau đó ngồi xuống, “Nếu như tôi biến thành người đàn ông giống như có bạc đúng ? cần chịu đựng tính tình như bà la sát của nữa?”


      “Biến thành người đàn ông nào? Cậu có ma thuật hả?” Mục Tử Ni nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi Doãn Ninh.


      Doãn Ninh liếc mắt nhìn cái, tức giận nhắc nhở: “Chuyện phải của cậu đừng xen mồm vào.”


      “Soái ca, nếu ấy thèm nuôi , tôi nguyện ý nè.” Tuy rằng hiểu được quan hệ của hai người, nhưng sắc đẹp trước mặt làm kiềm được lòng mình.


      Mộ Dung Phách Sùng vừa nghe thấy, lập tức cảm thấy rất nhục nhã, bây giờ mới cảm nhận được “Của ăn xin” nhục nhã và hèn mọn như thế nào.


      “Tôi ……” nhàng câu, mặt Mộ Dung Phách Sùng có biểu cảm gì về phía phòng ngủ, ở trong lòng thầm thề sau này chịu khuất nhục như vậy nữa.


      Thấy rời , trong lòng Doãn Ninh bỗng nhiên có cảm giác mất mát, ngồi ở ghế sau lúc lâu cũng lên tiếng.


      “Haiz…. Hai người xảy ra chuyện gì vậy?” Mục Tử Ni nhìn thấu quan hệ của hai người, hai ngày nay quấn lấy Mộ Dung Phách Sùng nhưng vẫn lời.


      “Quan tâm chuyện của cậu .” Doãn Ninh tức giận giật lấy chén cháo chưa ăn xong trong tay Mục Tử Ni, quăng vào trong thùng rác, bắt đầu “Ping ping bang bang” thu dọn chén đũa, Mục Tử Ni khinh thường nhếch miệng, phải ngu ngốc, nhìn biết trong lòng Doãn Ninh oán trách nhiều.

      *

      Mặt trời chói chang lên cao, Mục Tử Ni cũng theo Mộ Dung Phách Sùng ngồi lên xe của Doãn Ninh, căn cứ vào tâm lý nhiều chuyện, tự biến mình thành tường đồng vách thép, đón nhận vô số ánh mắt hình viên đạn của Doãn Ninh cũng làm gì được .


      Ba người ngồi ở bên trong xe, bởi vì ai chuyện, khí có chút ngưng trọng. “Muốn nghe nhạc ?” Mục Tử Ni chịu nổi khí như vậy liền mở miệng, Doãn Ninh “Ừ” tiếng, định tìm CD nghe nhạc, Mục Tử Ni biết xấu hổ tự nhiên mở miệng hát bài hát tiếng , Doãn Ninh đỡ trán cố gắng kiềm chế xúc động muốn đá ấy ra ngoài.


      Còn Mộ Dung Phách Sùng im lặng lên tiếng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, toàn thân căng thẳng giống như chuẩn bị lên pháp trường.

    5. Yenhi

      Yenhi Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      515
      Được thích:
      6,180
      Chương 39: Tim đập
      Editor: Yenhi

      Công ty giải trí O.T.

      Doãn Ninh để Mục Tử Ni ở lại trong xe, cấm ấy theo.

      *

      “Xin chào chị Lâm.” Doãn Ninh dẫn Mộ Dung Phách Sùng ngồi đối diện với Lâm Di, còn cố tình để Mộ Dung Phách Sùng ngồi bên cạnh ấy, chừng dùng sắc dụ có thể có tác dụng.


      Lâm Di vừa thấy Mộ Dung Phách Sùng xuất , liền dùng đôi mắt như máy quét rà soát người từ xuống dưới. Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Lâm Di, Mộ Dung Phách Sùng vui nhíu mày lời nào.


      “Doãn Ninh…… Mộ Dung Phách Sùng……” Lâm Di gọi tên hai người, cực kỳ muốn mà dời ánh mắt đến tư liệu Doãn Ninh đưa tới, Doãn Ninh gật gật đầu, “Dạ, là chúng tôi.”


      Lâm Di lại đem ánh mắt chuyển đến người Mộ Dung Phách Sùng, “Có tài nghệ gì?”


      Doãn Ninh vội vàng trả lời, “ biết thổi tiêu, đàn tranh.”


      Lâm Di quái dị mà liếc mắt nhìn Doãn Ninh cái, “Hai người có quan hệ gì?” Doãn Ninh lập tức thân thiết kéo cánh tay Mộ Dung Phách Sùng, “Tôi là người đại diện của , thực ra là bạn thân.”


      Vẻ mặt Mộ Dung Phách Sùng lên chán ghét, gỡ mấy ngón tay của Doãn Ninh ra khỏi cánh tay của mình.


      Doãn Ninh vẫn tươi cười như cũ, chớp chớp mắt với Mộ Dung Phách Sùng, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hung ác chỉ có Mộ Dung Phách Sùng mới cảm giác được.


      thể tưởng tượng được Mộ Dung lại biết thổi tiêu và đàn tranh, thể tưởng tượng.”


      Lâm Di cố tình dùng giọng điệu dễ thương mà , trong ánh mắt giấu được sùng bái đối với .


      “Đúng vậy, đúng vậy, người này cái gì cũng tốt, chỉ là thích chuyện.” Doãn Ninh phối hợp với Lâm Di, còn quên đẩy mạnh tiêu thụ Mộ Dung Phách Sùng ra ngoài.


      “Tôi biết mà. Điều kiện của Mộ Dung ở mọi mặt đều tốt, chúng ta chụp mấy tấm ảnh để thử ống kính trước được ?”


      Đôi mắt như ‘sói’ của Lâm Di vẫn dính ở người Mộ Dung Phách Sùng, làm liên tưởng đến cảnh Doãn Ninh giành giật thịt heo với mấy phụ nữ ở siêu thị, làm sắc mặt khống chế được mà khó coi hơn.


      Sau khi Lâm Di sắp xếp xong, Doãn Ninh dẫn Mộ Dung Phách Sùng đến phòng trang điểm, chuẩn bị tạo hình cho , nhưng Mộ Dung Phách Sùng sống chết chịu làm, lý do bởi vì người đàn ông, thể giống mấy người phụ nữ bôi bôi trét trét mấy thứ lung tung lên mặt mình.


      Doãn Ninh cũng có cách nào với , dù sao làn da của cũng tốt, đành phải để Mộ Dung Phách Sùng thay quần áo trực tiếp quay chụp luôn.


      Giống với mong muốn của Doãn Ninh, vừa đứng dưới ánh đèn flash, lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, nhiếp ảnh gia chỉ cần ấn camera, vừa nghe thấy thanh vang lên liền bày ra tư thế dùng võ công.


      Tư thế kia rất buồn cười nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, ngược lại mị lực nam tính mạnh mẽ của .


      Doãn Ninh có chút mê muội mà nhìn , giống như lần đầu tiên phát có mị lực như vậy.


      Chẳng được bao lâu, Mộ Dung Phách Sùng liền đổ mồ hôi đầy đầu, Doãn Ninh vội vàng lấy khăn giấy trong túi xách ra lên lau cho , ai ngờ, nắm chặt tay Doãn Ninh, khẩn trương : “Nơi này có mai phục.”


      Doãn Ninh sửng sốt, đánh giá vòng xung quanh, đoán rằng ‘mai phục’ trong lời là chỉ mấy đèn flash.


      Chú ý tới mấy nhân viên công tác nhìn bọn họ, lại nghĩ đến hành vi quá đáng của đêm đó, Doãn Ninh hơi khó chịu, vội vàng đẩy tay Mộ Dung Phách Sùng ra, “Đừng bừa, chụp xong ngay bây giờ thôi, thả lỏng chút.”


      Nhìn bóng dáng rời Mộ Dung Phách Sùng nhíu mày, nhìn độ ấm lưu lại trong lòng bàn tay, lúc này mới bình tĩnh lại.


      Doãn Ninh đến phòng nghỉ lấy tay che ngực, nghĩ lại cảnh vừa rồi, tim đập thình thịch dần bĩnh tĩnh lại, lập tức ngẩn ra.


      chỉ là có JJ (côn thịt đó mà) to lớn, cá tính bá đạo mà thôi……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :