1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Captive Of My Desires - Johanna Lindsey ( 52c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 40

      Timothy cố hướng cuộc chuyện trò vào những chủ đề trung lập, nhưng chỉ có gã và Richard tham gia. Drew chỉ nhìn chằm chằm vào Gabrielle, và nàng chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa, tình trạng căng như giây đàn trong phòng có thể cắt bởi con dao. Họ rời sớm sau đó, khi Richard nêu lời bình luận đùa vui về việc háo hức quay lại khoang ra sao, nơi mà khí quá băng giá thế này. Cơn giận của nàng gây nên lời nhận xét đó. Với vụ scandal phơi bày trước mắt, chắng có cách nào Gabrielle có thể che dấu tức giận với người đàn ông gây ra.

      Lúc này nàng ở mình với , ngồi dựa vào ghế, ly rượu trong tay. Và chỉ nhìn nàng chăm chăm. Đợi nàng bùng nổ à? Thêm vài phút nữa và nàng có lẽ . Nhưng nhếch bên mày hung lên trước và cách vô tình, "Kỳ cục làm sao phải người duy nhất phải đoán, đúng ?"

      "Đoán?"

      "Hay có lẽ kỳ cục đến thế," tiếp tục với giọng y như lúc đầu, như thể nàng nêu lên câu hỏi và chằm chằm nhìn . "Ý là, nhìn đội ngũ nhân viên của em mà xem. Và em đến thăm họ bao nhiêu lần ở khu ổ chuột của khu phố rồi?"

      Nàng khịt mũi. " biết các bạn tôi cư trú ở đâu, và bên cạnh đó..."

      "Nhưng biết," ngắt lời. " theo em chiều. vì bất cứ lý do gì hơn là buồn chán hôm đó và, ưm, có lẽ hơi tò mò. phải là mình hơi bị ngạc nhiên khi em và hầu cự tuyệt dứt khoát dễ dàng như thế nào với mấy tên vô lại cố làm quen. Nghĩ rằng mình phải xuất can thiệp, nhưng , cho rằng mình cũng thoái lui nếu có hai người phụ nữ lúc lắc cái túi đầy tức giận đầu. lâu để nhận ra em chắc hẳn từng trải qua mấy cái thu hút kiểu đó."

      Nàng mơ hồ nhớ lại rắc rối đến, cái ngày nàng đến bến tàu để cảnh báo Richard rằng Malory giết nếu ông ta còn thấy Richard lần nữa. Nàng rất buồn vì Richard, đủ để phát tiết ra với bất kỳ ai cố làm nàng chậm trễ đến để với rằng mình phiền lòng thế nào khi phải trải qua đe dọa thực bây giờ treo lơ lửng đầu Richard rồi.

      Nhưng cái đó liên quan quái gì đến vụ scandal để lại cho nàng? Hay chỉ câu giờ chuyện, hay hy vọng mình có thể hoàn toàn tránh cho nàng biết lý do làm vậy? Ngay cả khi có lẽ có lý do, rằng chỉ bông đùa.

      Và rồi, vẫn chất giọng chủ định, , "Em biết đấy, cưng à, nếu tự mình thừa nhận vài điều về em, bao giờ hôn em hôm chúng ta đến công viên."

      Trong tâm trí nàng, điều đó chẳng liên quan gì đến chủ đề này đến nỗi nàng thể thăm dò nổi tại sao lại đề cập đến. Và rồi nàng nhận ra cái 'chủ đề' vẫn còn chưa được đưa ra, thế nên hoàn toàn đến việc khác. Hay là ?

      Hơi bối rối, nàng gặng hỏi, "Tại sao?"

      "Vì nếu nghĩ em là trinh nữ, em bị 'cấm' với . Thế nên tự thuyết phục mình rằng em phải, với lý do đơn giản là phải nếm em. lòng, nó làm phát điên. Có lẽ em có thể hiểu, vì giờ em nếm qua rồi?"

      Nàng nhìn dứt, làm nhún vai. " sao? Ừm, vào lúc đó, muốn em có phẩm chất tinh thần cướp cướp biển làm sao, bởi biết đó là cách duy nhất mình có em."

      "Và vì cái muốn đó, nó tuyệt vời hoàn hảo để hủy hoại tên tuổi của tôi đất nước sinh thành ra mình hả?" nàng thét thẳng vào .

      bất ngờ ngồi ra trước làm sánh rượu ra bàn.

      Nàng nhái lại những gì tối đó ở vũ hội. "Tôi hy vọng thế đâu, trừ khi cha phiền khi có cướp biển trong nhà."

      cười. " chỉ đùa thôi. Và tự em đó, rằng nó đơn thuần làm em xấu hổ."

      "Tất nhiên, nhưng ai ở đó coi đấy là trò đùa, đồ con lừa. Những gì làm lời đồn đại lan ra nhanh chóng ngay tắp lự. Bây giờ ai ai ở London cũng đều nghĩ tôi là cướp biển. Vì đấy!"

      "Nhưng em là cướp biển."

      ", tôi phải!" nàng định thế và từ bỏ mưu kế từ sớm. Nhưng nàng để cơn tam bành của mình theo hướng này bởi trông vẫn hối lỗi tý nào về việc mình làm. Phòng thủ là tất cả những gì trông hay có vẻ thế - khi chỉ ra, "Thế em nghĩ việc cướp tàu của là cái khỉ gì chứ, nếu phải cướp biển?"

      "Chỉ để xoa dịu cục tức thôi!" nàng táp lại. " nhất quyết làm tôi thể có cuộc hôn nhất tốt đẹp ở London, nên tôi lấy tàu của để trả đũa."

      "Vậy còn những lời dối trá em đút vào tai bọn , việc cha em cần giải cứu ấy?"

      ", mũi tên trúng hai đích." Nàng cười mát. " giải pháp tốt cho hai vấn đề tiến thoái lưỡng nan."

      " cái thôi. Em mình thích ở đảo hơn.. Đó là nơi em nên tìm chồng, phải quốc."

      Nàng hổn hển. thực cố kéo mình thoát khỏi buộc tội với lời chống chế như thế sao?

      "Cha tôi mới là người ước tôi có cú chộp tốt ở đây. Đó là hy vọng của ông, cũng như của chính tôi - bị sụy đổ khi ông biết bây giờ thể nữa."

      "Ông ta trèo quá cao cho tên cướp biển đấy."

      Mắt nàng đảo cách nghi hoặc. "Và nghĩ nó gỡ tội cho mình? Quên cha tôi lúc và xét xem còn định làm gì với trò đùa của mình nữa. Tên tuổi của mẹ tôi vết nhơ. Tôi cũng thế, ngoài chuyện ấy ra, là chưa bao giờ có vụ scandal nào dính dáng đến gia đình bà. Tuy nhiên, khi bôi nhọ tên tôi, cũng kéo họ vào bùn đen."

      Cuối cũng cũng có chút hồng hối hận lên rồi sao? ràng , vì tất cả những gì là, "Vậy bà ấy nên cưới cướp biển."

      Đó là giọt nước tràn ly. Nàng đứng dậy và vươn người qua bàn để thét vào , "Bà biết, là đồ con hoang chết tiệt! Ông tốn bao công sức để chắc chắn bà bao giờ biết. Để tôi cho biết! Ông tốn bao công sức để ai ở quốc biết, và tại sao, còn dám hỏi à? Để đảm bảo tên tuổi của bà được bảo vệ! Nhưng ngập ngừng lấy giây phút, đổ mọi công sức của ông xuống sông xuống biển, đúng chưa? Bằng lời bông đùa. , xem nào, gọi nó là gì nhỉ? trò đùa!"

      thực nao núng, rồi thở dài , "Với những gì phải trả giá, đó phải là ý định của , vậy cho rằng lời xin lỗi mang tính nguyên tắc chắc là được."

      " cho rằng sao?" nàng bật ra. "Ưm, tôi cho rằng ngạc nhiên khi tôi chấp nhận lời xin lỗi của . Chẳng gì có thể bù lại việc làm, ừm, trừ khi giúp giải cứu cha tôi. Rồi tôi có lẽ, mặc dù có thể , nhưng có lẽ tha thứ cho ."

      "Xong," ngập ngùng. "Nhưng có từ "có lẽ" đâu nhá. Khi ông ấy tự do, chúng ta hòa."

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 41

      Gabrielle chui vào chăn ngủ đêm đó, hơi shock chút. Nàng chẳng gì thêm với Drew vì quá sợ rằng đổi ý. Nàng chờ mong đều gì khi tung ra lời đe dọa tha thứ cho trừ khi giúp giải cứu cha nàng. Nàng còn chắc tại sao lại thế. Thái độ ngạo mạng của với vấn đề đó làm nàng thở nổi. Nhưng, trời ạ, thực chấp thuận.

      Sau khi cơn shock lắng xuống, nàng phải cho rằng cảm giác tội lỗi của chắc hẳn tệ hơn rất nhiều so với những gì thể ra ngoài. Hay có lẽ thực tình nghĩ có nguy hiểm. Nàng có lẽ nên cảnh báo Drew rằng mạo hiểm cả mạng sống và con tàu của mình. Sau cùng Pierre là tên cướp biển chính gốc, phải loại tài tử như cha nàng - thợ săn kho báu từ xương tủy. Nhưng nếu nàng cảnh báo Drew, có lẽ đổi ý.

      phải tình thế khó xử cho lắm. Nàng phải đề cập đến. nhục nhã nếu làm vậy. Nhưng nàng đợi và xem Drew nảy ra ý tưởng gì trước tiên cho cuộc giải cứu - đề phòng rút lui ra khỏi vụ thỏa thuận giữa họ sau khi nàng giải thích đầy đủ đưa mình vào tình huống nào.

      kinh ngạc dừng ở lời đề nghị giúp đỡ. Sáng hôm sau đường ra cửa, bảo nàng, "Chúng ta có thỏa thuận, thế nên đặt niềm tin vào trung thực của em, nếu có, và cầu em phải tránh xa khoang tàu ra. Thủy thủ đoàn của em được trả tự do sớm thôi. Em cần để ý quan tâm."

      Nàng chẳng ý thức được tất cả chúng cho đến khi tiếp tục ra khỏi cửa - và để mở. Cho nàng tự do tàu? thể tưởng tượng nổi! Nhưng trước khi bắt đầu nhảy cẫng lên hoan hỷ, nàng xem xét lại lời vừa . Thủy thủ đoàn của nàng được thả, nhưng thả ra làm gì? Để chuyển đến bến cảng gần nhất? Hay giúp giải cứu?

      mất trước khi nàng có thể hỏi, và thẳng thắn ra, nàng thích thưởng thức chiến thắng lớn của mình chút trước khi tìm ra xem mình có cuộc giải cứu khác phải hoàn thành . Nhưng thực tình, Drew thằng ngốc nếu dùng người của nàng, khi mà bây giờ đồng ý giúp rồi. Tối thiểu chắc chắn nhận thấy.

      Nàng buồn thay quần áo, để bước những bước đầu tiên ra khỏi nhà tù tạm thời. Nàng vẫn mặc chiếc váy được cấp cho bữa tối đêm qua, bị mụ cả người đến nỗi còn thèm nghĩ tới việc thay nó ra ngủ. Nàng bắt được những cái nhìn nghi hoặc ném từ đám thủy thủ. sờ sờ ra đấy là Drew chưa thông báo cho họ vài tên cướp biển còn bị kiềm chế dưới cái khóa an toàn trong tù nữa. Nhưng ai cố ngăn nàng, và sau khi nàng bước vào trong tầm nhìn của Drew, họ chắc như đinh đóng cột rằng cho nàng tự do.

      Nàng vẫn chẳng có gì làm để tiêu khiển thời gian, mặc dù nàng tự hỏi Drew có thực phản đối nếu nàng bắt đầu giúp việc quanh tàu. Tý nữa nàng phải thử, nhưng giây phút này, nàng đơn giản tận hưởng ánh dương và bầu khí trong lành sau khi bị từ chối vài ngày rồi, và nhìn sang sân lái - nơi Drew cầm bánh. đúng là người to lớn. Cân nặng và bề rộng khác thường làm hầu hết những người đàn ông khác phải khựng lại, nhưng đời nào hăm dọa nàng. gây cho nàng nhiều phản ứng khác nhau, nhưng sợ hãi phải trong số chúng.

      Tình của với biển ràng. có cái nhìn vui vẻ hồ hởi, như là còn nơi khác nào mình muốn ở hơn nữa. Nàng cũng từng thấy cái nhìn đó khuôn mặt cha, nhiều lần. Nhưng thấy nó Drew làm nàng thấy hơi buồn. kinh ngạc khi quyết kết hôn. người phụ nữ nào có thể sánh với cảm xúc giành cho con tàu, và biển cả.

      phải nàng quan tâm gì thêm nữa. Trời ạ, ! Nàng cưới bây giờ kể cả có cầu xin. Nhưng nàng nhận ra hầu hết cơn tam bành của mình với hạ hỏa. Nàng chắc mình còn có thể tiếp tục bất cứ hình thức trả thù nào với nữa lúc này. Nếu hoàn thành việc giúp đỡ giải cứu cha nàng, họ hòa, như .

      Timothy dừng lại qua để chào nàng câu nhưng lại hóa thành khá nhiều câu. Vị thuyền phó có vẻ thích khi gã bắt đầu, về con tàu, về thị trấn quê hương - Bridgeport, Connecticut, và về mọi thứ nảy ra trong đầu. Vì chẳng có việc gì làm, Gabrielle chắc chắn phiền khi nghe gã liên thuyên.

      Khi xuống lấy hơi gã , "Tôi ngạc nhiên khi thấy em ra ngoài sáng nay đấy."

      "Gabby biết về vụ thỏa thuận giữa nàng và tôi ký kết đêm qua sao?" Drew , tiếp nối vào khoảng lặng giữa cuộc đối thoại. " ấy cố sử dụng sức mạnh về... hài lòng đầy dễ chịu để lấy lại tự do."

      Gabrielle chết trân. Những gì Drew vừa , hay đúng hơn là ngụ ý , kinh khủng, và nghi ngờ gì là cố gắng có chủ tâm làm nàng xấu hổ. Nhưng Timothy còn xấu hổ hơn, với đôi má đỏ dừ, gã lẩm bẫm gì đó rồi lỉnh mất.

      "Khá công bằng với lời giải thích chính xác đấy chứ, em có nghĩ thế ? Nó làm Tim cứng họng luôn," Drew , nhưng thể vừa làm ơn cho nàng thay vì làm nàng xấu hổ đến tận răng.

      Nếu thủy thủ vừa mới bước qua nọ sau đó những từ ngữ đầu tiên thoát ra khỏi miệng nàng ing tai nhức óc lắm đây, nhưng nàng cố hạ giọng khi gặng hỏi, "Sao lại làm thế?"

      "Làm gì cơ?" hỏi với màn biểu diễn vô tội hoàn hảo khi giúp mình thoải mái dựa vào cái rào chắn cạnh nàng. "Em trông như thể cần được giải cứu. Khi Tim bắt đầu như thế, ta đến thủng màng nhĩ em luôn."

      Vậy là lấy cớ mình cho nàng ân huệ à? Nàng chả thèm. Nhưng nàng cũng để thoát êm với lời bao biện như thế kia. "Em cần giải cứu, mà kể có vậy vì cái quái gì thế?"

      vô tâm nhún vai. "Cái đầu tiên nhảy vào đầu thôi."

      "Dối trá," nàng gầm gừ. "Đó là mưu có chủ ý để làm ấy nghĩ điều tồi tệ nhất về em có!"

      cứng người cách dễ nhận thấy. Sức nặng của 'dối trá', tuôn ra từ cơn nóng nảy của nàng, xúc phạm hầu hết đàn ông. ràng khác. khó chịu của lộ ra trong tông giọng nhạo báng khi bắn trả, "Em có vẻ còn tự mình kiểm soát nó tốt hơn đấy, cưng à."

      Nàng hổn hển dồn dập. "Sao dám?!"

      "Quá dễ," đáp. "Mặt khác, có thể nghĩ ra cả đống thứ khác làm tổn hại còn hơn lời bong gió đơn thuần nhiều."

      "Như là?"

      " ."

      " duy nhất là nhảy vào giường khi em ngủ và chiếm lợi từ việc em nghĩ giấc mơ."

      Nhắc đến đêm ấy ngay lập tức làm thay đổi thái độ của . nụ cười lười biếng dãn ra gương mặt. "Đó là giấc mơ đẹp kinh khủng, nhỉ?"

      Nàng chưa từng thấy người đàn ông nào trở nên gợi tình nhanh như thế, nhưng Drew chuyển đổi dễ dàng. Từ xúc phạm bực mình đến quyến rũ bỏ bùa trong có vài giây! Mí mắt nặng trĩu nhuốm màu sáng rực. Và môi , cũng thế, cảnh báo nàng rằng xong chủ đề trước và sắp sốt sắng lần sang chủ đề mới mà nàng định đề ra.

      "Em thích nghĩ đến điều đó," nàng cứng, cố gắng cách tuyệt vọng để lời nhộn nhạo trong bụng khi cái nhìn gợi tình của khuấy động nàng.

      cười khùng khục. "Em có thể cố, nhưng em biết mình thành công đâu mà."

      "Dừng ngay," nàng .

      Nàng xong việc mắng nhiếc hoặc là phải chỗ khác thôi. Nhưng ít nhất nàng cố quay lưng về phía . Nếu nàng thực nhìn vào , rộn ràng từ từ giảm xuống và nàng có thể nghĩ thông và...

      trượt tay lên vai nàng và dưới cổ nàng, để những ngón tay có thể vuốt ve má nàng với cái chạm như tơ. Làm nổi gai ốc trải dọc bên phía cơ thể đó của nàng.

      Nàng nhắm chặt mắt, đấu tranh với những cảm xúc đe dọa chế ngự nàng. xoay sở đẩy lưng nàng vào mình với cánh tay đó, và sức nặng của nó đọng lại ngực nàng. thậm chí còn chưa chạm vào nhũ hoa, thế mà chúng () phản ứng lại; ngứa ran và sít chặt, khi nàng tưởng tượng những ngón tay chúng.

      "Đối mặt , Gabby, những gì chúng ta cùng sẻ chia quá tuyệt, đáng phải lặp lặp lại - nhiều lần."

      Giọng khản đặc! Nhưng những từ ngữ có sức thuyết phục mạnh mẽ băm vụn khá cự của nàng. Nàng phải cố thêm trước khi đầu hàng hoàn toàn niềm khao khát mà gợi ra quá dễ dàng.

      " muốn Timothy quả quyết điều tệ nhất. Vì sao vậy?"

      thở dài vì bướng bỉnh cố chấp của nàng. " bị xẹp lép khi em vẫn còn day di day lại chuyện đó," , mặc dù trông chả xẹp lép tý nào. " chỉ trêu em thôi, em biết đấy. cho rằng chúng ta gần gũi đủ để em để tâm. Và bên cạnh đó, thủy thủ đoàn của hiểu rất . Em giành vài đêm cùng trong cabin. Họ chắc rằng chúng ta là tình nhân."

      Chỉ trêu sao. Có thứ gì đó nàng thực để tâm nếu họ thực là tình nhân. Nhưng họ phải. Nàng bắt đầu chỉ ra khi , "Chúng ta ..." đứt mạch suy nghĩ khi bế bổng nàng lên ngay tức khắc và hôn nàng.

      Nàng nên thấy điều này đến mới phải. Nàng nên giành lại sức mạnh ý chí vững chắc trong tầm với trước khi môi chạm vào nàng. Mà sức mạnh ý chí nào? kháng cự của nàng đổ vỡ ầm ầm và nàng sớm vòng tay mình quanh cổ , gần như rên hừ hừ khi giữ nàng gần hơn.

      tiếng cười khúc khích khi thủy thủ khác của băng qua. Nàng nghe thấy, nhưng chắc hẳn là có, vì thầm môi nàng, "Vào cabin và tiếp tục chuyện này trong riêng tư nào."

      Nếu gợi ý, nếu chỉ đưa nàng vào cabin mà đề cập đến, có lẽ nàng thể nào tập hợp chút kháng cự nào. Nhưng những lời phá tan mê đắm mà đưa nàng vào, và trong khoảng khắc thông suốt đó, nàng có thể tách mình ra khỏi tay và chuồn nhanh khỏi cám rỗ mà mời gọi.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 42

      Phải mất lúc Drew mới kiềm chế bản thân lại được. vẫn còn ở tại nơi Gabrielle bỏ mình lại. nàng bướng bỉnh! Họ đâu có biển mãi mãi được. Họ nên tận dụng mọi phút giây có thể ở bên nhau. Vậy tại sao nàng chống đối?

      Họ chia sẻ trong những đêm thú vị nhất đời - tới hai lần - và dám chắc nàng cũng cảm thấy y như thế. hủy hoại hoàn thành. Nàng còn là trinh nữ nữa. Chả có lý do gì để nàng từ chối mình hưởng thụ khoái cảm dễ chịu. Nhưng ràng nàng . Bởi vì đặt dấu chấm hết cho cơ hội kiếm cuộc hôn nhân tốt đẹp ở của nàng?

      Khỉ , cố ý để nó xảy ra. bị say, ừ phải, nhưng đó phải lời bao biện. Việc phải chấm dứt cuộc thăm viếng em sớm hơn dự tính cũng làm khó chịu. Bởi Gabrielle. Bởi phải tránh xa nàng trước khi cơn cám dỗ dâng trào quá nhiều. Bởi nàng vẫn săn chồng và miễn dịch với nghệ thuật quyến rũ của và chính là nguồn cơn kích thích xấu xa trong bùng cháy.

      Lúc này tội lỗi trong càng nặng nề hơn khi biết những từ ngữ bất cẩn của mình trong buổi dạ vũ làm gì. "Trả miếng," nàng muốn thế; đó là từ nàng dùng. nhớ lại tất cả cám dỗ nàng mời gọi khi còn bị cùm và thể làm gì. bao lần nàng phô diễn đường cong của mình với cử chỉ duỗi dài chân tay được cho là vô tội ngây thơ. Những cái nhìn bình thường nàng thường ném vào phải là gợi cảm nếu nghĩ nàng miễn nhiễm với mình. nàng ngốc nghếch này muốn muốn nàng, làm phát điên với ham muốn để ta có thể trả thù được nhiều hơn khi từ chối . Và nàng gẫn như thành cômg.

      Nàng thực biết rằng muốn nàng nhiều đến nỗi nó là tất cả những gì có thể nghĩ tới sao? Và có được nàng chẳng làm thay đổi tý nào.

      thực tình cần tránh Gabrielle Brooks càng xa càng tốt. Chuyến biển này thể kết thúc sớm đủ cho . Song thế vẫn chưa kết thúc đâu. hứa giúp nàng giải thoát cho cha. Khỉ . Nhưng có chọn lựa. nợ thứ gì đó cho việc sơ suất kéo nàng vào vụ scandal và cũng như sau khi lấy mất trong trắng của nàng. Thứ chính trực cần làm phải là...

      dừng lại ở suy nghĩ đó trước khi bắt đầu. Đấy phải lần đầu nó len lỏi vào trong tâm trí từ cái đêm kinh ngạc giường nàng. Rốt cuộc, trinh nữ mong đợi khăng khăng đòi những thứ chắc chắn từ người đàn ông, ít nhất là những thứ để ép đưa ra lời để nghị thỏa đáng cách trang trọng trước cố. Và nếu Gabrielle cướp tàu, có lẽ ngu xuẩn tới mức đưa ra lời đề nghị đó, để thoát khỏi tội lỗi, thoát khỏi ham muốn, hay vì bất cứ lý do gì. hối hận của thắng thế.

      Nàng chắc hẳn từ chối, hiển nhiên. Nàng chả có gì muốn làm với . Nàng cáu tức ngay từ khi bắt đầu. Hay là nàng ? Bạn nàng hôm đó rằng nàng từng nghĩ đễ việc kết hôn với Drew. Hay là gã bợm Richard nảy ra cái ý tưởng đó để dừng câu hỏi về cú đấm? thở dài và quay đầu trở lại sân lái. chưa bao giờ ở trong trạng thái lung tung lộn xộn trước phụ nữ nào trước đây. Tại sao lúc này ghen tuông lại trỗi dậy trong đầu khi mà Drew chưa bao giờ trải qua từ trước? Ừm, chỉ có thể quả quyết rằng bởi vì chính mình chưa xong tý việc nào với nàng cả.

      Tình nhân! Chẳng bao lâu sau Gabrielle vào trong cabin của Drew - nơi mắt nàng chiếu thẳng vào giường , rồi cơn thịnh nộ nàng vừa bùng nổ boong tàu quay lại với mức độ tưởng. Mọi người thuyền nghĩ nàng và Drew là tình nhân và thấy thú vị! Quá tệ khi dời việc trở về phòng mình tối đó, vì nàng ràng cần hơn vài giờ nữa để kiềm chế cảm xúc. có lẽ nhận ra khi nàng bắt đầu liệng mọi thứ vào chính khoảnh khắc bước qua cánh cửa.

      cúi nhanh xuống tránh vật đầu tiên nàng ném ra nhưng may mắn với cái thứ hai, thúc đẩy ra mệnh lệnh sắc bén, "Đặt cái đó xuống!"

      Nàng . Nàng đứng cạnh chiếc bàn với hai ngăn kéo mở toang, cho nàng cả đống của nả những vật bị ghim chặt xuống để ném vào . Cái lọ mực bay ra tiếp theo. Nàng ước gì nó tong tỏng lên người , nhưng nó được nút chắc chắn và còn bị vỡ. Rồi nàng nhắm quyển sách hang hải cũ rích vào . Nàng dừng lại đủ để rít lên, "Chúng ta phải tình nhân! Chúng ta bao giờ trở thành tình nhân! Và chết tiệt là tốt hơn nên để đám thủy thủ của mình biết điều đó!"

      đường tóm nàng nhưng bỗng dừng lại đột ngột trước cầu. Gìơ đây thậm chí còn nhăn nhở, gã đê tiện.

      "Chúng ta làm tình hai lần. Xin lỗi, em , nhưng nó chính thức khiến chúng ta thành tình nhân."

      "Khiến cái khỉ ấy!" Nàng khụt khịt và hất mạnh vốc đầy tay những đồng xu cũ vào đầu .

      đồng chạm má và nhắc nhở phải di chuyển lần nữa, khá nhanh. vòng quanh bàn và đứng sau nàng, kéo tay nàng ra khỏi ngăn kéo trước khi những ngón tay có thể chạm tới gần cái phi tiêu tiếp theo. an toàn của riêng , nhắc nhở cũng phải túm lấy bàn tay kia của nàng và khóa chúng ra sau lưng, nơi gặp trở ngại gì để giữ chúng. Tư thế đó làm nàng đứng lại gần hơn, thế nên nàng vẫn đấu tranh để thoát khỏi. Nhưng được.

      "Tôi nghĩ em nợ tôi vết cắt má đấy," bảo nàng.

      Nàng tin có cái nào ở đó, nhưng mắt nàng dời lên má trước khi , "Vết cắt? chảy máu, chả nhiều hơn vệt ."

      "Nhưng cảm thấy như thế."

      "Nó thậm chí tím bầm, phải tưởng tượng tý nào, thế nên đừng nghĩ là tôi làm!"

      tặc lưỡi. Và dùng quá ít nỗ lực để kiềm chế nàng ở cái vị trí mà giọng gần như bình tĩnh xoa dịu. , "Vấn đề của em là em thất vọng. Em thể nổi cơn tam bành vì đùa cợt cỏn con nếu phải . Nó chả liên quan đến những gì tôi . Nó liên quan đến mọi khao khát của em - dành cho tôi. Thừa nhận . Em muốn tôi, Gabby."

      "Tôi ."

      " dối. Tôi vừa nhận ra những dấu hiệu - vì tôi vừa mới tự mình trải qua. Vì Chúa, tôi thậm chí còn ghen tỵ với Tim hôm nay vì được ở bên em!"

      Nàng ngưng chiến đấu trong lúc và , "Bây giờ ai mới dối đây? Người đàn ông với tình nhân ở mọi bến cảng hiểu nổi khái niệm ghen tuông là gì."

      "Tôi là người đầu tiên đồng ý với em - trước khi tôi gặp em," .

      "Timothy khá ngọt ngào, như chú gấu to dễ thương," nàng khiêu khích .

      Đôi mắt mở rộng. "Em làm nổi máu ghen lần nữa chứ hả nàng."

      "Ai mà thèm," nàng khăng khăng, sau đó cách căm ghét, "Và thả tôi ra!"

      Nàng chắc hẳn bao giờ nên ra cầu đó. Ngay lập tức trong tâm trí họ chỉ là làm sao để nàng gần hơn. Cánh tay vòng quanh người nàng. Ngực họ chạm vào nhau. cần di chuyển quá xa để mang môi họ lại gần nhau.

      Nàng thấy nó đến và cố quay đầu sang bên. "Đừng..."

      "Dừng lại?" đùa, kết thúc suy nghĩ hộ nàng.

      ", đừng..."

      "Hôn em ở đây? kết thúc lần nữa, cọ môi vào cằm nàng. Và sau đó, khum lên má nàng, nghiêng đầu nàng lên. "Hay ở đây?" và làn đỏ lan má nàng. "Hay em muốn tôi hôn em ở đây thay vào?" hỏi sâu.

      Giờ đây môi gắn chặt lên nàng, bàn tay trượt quanh cổ để đỡ đầu nàng, bàn tay còn lại rời từ lưng xuống phần dưới cơ thể nàng để ép nàng lại gần hơn nơi kích thích của . Quả là dấu hiệu kháng cự đáng để bàn cãi đây! Và cơn tức giận giữ nàng khỏi việc đáp trả, ôi, , mà trái lại. Ghìm chặt lấy vai , nàng hôn trả lại với tất cả sức nóng mình cảm thấy từ vài giờ trước, và đam mê bùng nổ giữa họ kinh ngạc. đúng. Nàng muốn . ràng quá nhiều. Thậm chí nàng còn giúp cởi bỏ quần áo của họ. Nàng dám chắc ai kéo ai lên giường. Và họ rời giường trong khoảng thời gian còn lại trong ngày.

      Mặc dù họ hề ngủ. Hồi sau, ngồi giường, chân đan chân, và đều khỏa thân cả. lướt tay mình nhàng lên xuống phần trong bắp chân nàng, vuốt ve nàng. cố kích thích nàng. Họ làm tình rồi. chỉ chạm vào nàng êm ái ngừng. làm lâu, giờ nàng để làm vậy. là tay khó mà rời xa khỏi nàng khi họ ở cùng nhau, lúc này.

      Và hoàn toàn bất ngờ, đàm đạo trước để cảnh báo cái gì trong đầy, Drew , "Em cưới chứ?"

      nghĩ gì, nàng trả lời, "Vâng."

      Có lẽ trông đợi ưng thuận nhanh như thế, hỏi, "Tại sao?"

      "Em thích sống ở biển. Em hình dung từ , đó là thứ em nhận được."

      trông thích câu trả lời đó, vì , "Thử lại xem."

      "Lý do đó đủ sao?"

      "Thừa nhận , em chỉ muốn cuộc đời còn lại của mình khốn khổ như em ..." nghe như thể đùa, nhưng cú đánh đó quả là cú thụi là nàng cắt ngang cách sắc bén, "Nếu nghiêm túc tại cái khỉ gì mà lại cầu hôn?"

      Nàng chắc nên đặt ăn lên đĩa quay với câu hỏi châm chọc như thế. Nó làm trở nên phòng thủ, và nản khi bới tay vào tóc mình.

      "Là công việc danh dự phải làm thôi, mọi thứ đều đáng cân nhắc," .

      " chấp thuận của tôi cũng vì lý do tương tự - mọi thứ đều đáng cân nhắc. Nhưng nếu thực nghiêm túc, vậy tôi từ chối."

      đáng ra trông phải lòng. Nhưng thay vào đó lại giống vỡ mộng hơn.

      "Tốt thôi," trả đũa. "Đừng là tôi hỏi đấy."

      Nàng chằm chằm nhìn hoài nghi. " gọi đó là hỏi á? Tôi lại kêu là cầu xin tôi từ chối đúng hơn."

      "Em chuồn khỏi chuyện này được đâu. Em chấp thuận. Tôi để em thoát đâu!"

      nằm xuống và cứng nhắc quay lưng vào nàng. Nàng cũng vậy giờ đồng hồ sau, phía sau lại chạm vào phần dưới nàng. Ba mươi phút nữa, chân họ cuốn lấy nhau. Và khoảng phút sau đó, họ làm tình lần nữa, thêm câu nào về lời cầu hôn kỳ cục của .

      Bữa tối đến, với tiếng càu nhàu bị làm phiền của Drew nó được để lại trước cửa. Khi màn đêm buông xuống, chỉ điểm xuyết bởi chút ánh trăng qua khung cửa sổ. Mồ hôi...làm ướt đẫm khăn trải giường, nhưng họ chả thèm quan tâm. Và tới lượt Gabrielle, lần nữa và lần nữa, khoái cảm mới đến lại càng tuyệt hơn cái cũ.

      Đó là ngày nãng bao giờ quên.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 43

      "Cháu biết , bác có nhận thấy đấy." Margery khôn ngoan . Người phụ nữ lớn tuổi hơn được phép ra ngoài khi Gabrielle lấy lại tự do.

      "Nhận thấy gì cơ ạ?" Gabrielle hỏi.

      "Rằng gần đây cháu trông hạnh phúc như thế nào."

      Gabrielle đứng cạnh bà bạn gần mũi tàu. Họ nhìn khuôn trăng đầy đặn xuất nơi chân trời. Đó là trong những khung cảnh thơ mộng đại dương vào đêm trời quang, ánh trăng sáng ngời phản chiếu những ngọn sóng. Nàng gần như ước rằng Drew đứng cạnh mình cơ. Gần như...

      "Hạnh phúc ư?" Gabrielle hơi cau mày. "Cháu hạnh phúc cho tới khi cha được tự do."

      "Ừm, tất nhiên rồi." Margery . "Cái đó cần . Nhưng bác nghĩ cháu thích thuyền trưởng nhiều hơn thể ra đó, đúng nào?"

      Gabrielle cười toét để đáp lời. Nàng thể phủ nhận dứt khoát thêm được nữa, hay ít nhất nàng thể phủ nhận mình thích làm tình cách say mê điên rồ với . Drew - người thường bị khiêu khích, trong quyến rũ điêu luyện nhất của mình lại có thể hủy hoại mọi giác quan của thiếu nữ. Giờ bị khiêu khích nữa. Và chắc chắn ở phong độ quyết rũ nhất của mình.

      "Cháu và ta ..."

      Margery thể sâu vào chi tiết, thậm chí là thẳng ra như bà thường làm, nhưng Gabrielle nắm ngay được ý bà dễ dàng, vì nó là chủ đề thường trực trong tâm trí nàng. Nàng còn thèm đỏ mặt khi trả lời, "Rồi ạ."

      "Ta sợ điều đó," Margery với tiếng thở dài thất vọng.

      Gabrielle lưu tâm thấy thất vọng nhưng để tâm. Nàng biết trước nó xảy đến. Trong khi mà Margery tán thành cái cách xảy ra việc đó và có nhiều người bao năm nay, bà đặt vai trò của mình như người kèm nghiêm khắc và chỉ muốn thứ tốt nhất cho Gabrielle. Nhưng đời thẳng băng và đây là trong những chỗ quanh co của nó.

      "Cháu nghĩ lần đầu tiên là giấc mơ," Gabrielle thừa nhận, và trước cái nhìn đầy nghi ngờ của Margery nàng cười và , ", thực đấy ạ. Và cháu chối nó là giấc mơ tuyệt nhất mà cháu từng có."

      Margery đảo mắt, nhưng rồi tâm trí bà lại hướng sang dấu vết khác và bà hỏi với cái nhướn mày hoài nghi, "Đây phải phần trong công cuộc trả thù của cháu chứ?"

      ", cháu hết chuyện để làm rồi. ta và cháu cuối cùng về nó, và ta thừa nhận mình cố ý khuấy động vụ scandal. ta gỡ tội bằng cách giúp vụ giải cứu cha, cũng như là quẳng cháu vào tù vì tội cướp tàu. Bên cạnh đó, bác biết là cháu thực muốn yên bề gia thất ở khi mà cháu coi hòn đảo chính là nhà mình rồi. quốc là ý tưởng của cha, phải cháu, nhưng kể cả thế cháu nghĩ nó có ảnh hưởng gì tới ông. Ông nghĩ về mẹ, vì đó là thứ mẹ muốn cho cháu. Thế nên có thể Drew cho cháu ơn huệ khi phá hoại cơ hội kiếm chồng của cháu ở đó."

      Margery khịt mũi. " ai ngoài cháu có thể coi việc này theo cách đó. Nhưng sao lúc đầu, và sau đó cháu lại tức giận đến thế, nếu cháu cảm thấy ta làm việc tốt cho mình?"

      "Vì đó phải là tất cả những gì cháu nghĩ. Dù sao cũng cho tới sau này. Cháu nghĩ ta cố tình nêu lời nhận xét ra, và nó như cú thụi mạnh, chỉ mạnh mà còn bẩn thỉu nữa. Thế trả thù là đáng, nhất là khi ta chuồn và bỏ cháu ngập trong đống rắc rối. Nhưng thậm chí còn chả biết lờì nhận xét thành chuyện phiếm bay tứ tung khắp nơi."

      "Ừm, bác rồi mà và bác lại lần nữa, cơn tam bành đó giúp gì cho cháu cả, thế nên bác vui vì cháu bỏ qua được."

      "Cháu cũng thế," Gabrielle đồng tình, nó đúng là . nổi giận và chiến tranh với người đàn ông đó đem lại vài mối hời đó chứ.

      Nàng và Drew thỏa thuận ngừng bắn thành lời, kể từ khi nàng ném hơn nửa thứ bàn vào . ai trong hai người họ nó gì về việc sai trái làm với đối phương. Và cuộc ngừng bắn gây nên ảnh hưởng sâu sắc tới nàng. Nàng cảm thấy những bong bóng sôi sục trong lòng mà có thể gọi là hạnh phúc, nếu nàng có thể nghĩ ra lý do tại sao nàng nên hạnh phúc. Nàng thể. Ngoại trừ, ưm...

      " ta hỏi cưới cháu."

      "Ưm, tốt, ít nhất bác phải moi ruột phanh thây ta ra vì dám chiếm lợi từ cháu."

      "Cháu nghĩ mình từ chối," Gabrielle bị buộc phải thừa nhận them. "Mặc dù cháu thực chắc."

      Nàng nhớ đêm ấy rất . Hơn tuần trước, cùng ngày họ có trận chiến cuối cùng, trước khi thỏa thuận bắt đầu. Và ràng nó là lời cầu hôn kỳ cục. coi nó như " công việc danh dự đáng phải làm", để rồi buồn bực khi nàng ưng thuận, thậm chí còn buồn hơn khi nàng đổi ý từ chối. Và sau đó lại kết thúc để nàng lại trong hồ nghi biết họ có đính hôn hay . giữ nàng? Đó là cái . Nhưng nó trong giây phút tức điên, thế nên có lẽ có ý.

      may thay, Margery cho nàng thoát sau lời bình luận như vậy và gặng hỏi, "Ý cháu là gì khi chắc?"

      Gabrielle cố gắng rũ ra khỏi câu hỏi khi , "Cháu đồng ý, rồi đổi ý, nhưng nghe như thể ta giữ câu trả lời đầu tiên của cháu ấy."

      "Tốt cho ta và xấu hổ làm sao cháu dám từ chối," Margery gắt gỏng, rồi , "Ít nhất kết hôn với ta vì mục đích thích hợp . Nếu cháu muốn ky dị sau đó, tốt thôi, chỉ cần chắc là cháu có em bé trước."

      Giờ Gabrielle đỏ mặt. Nàng suýt thẳng, nhưng Margery luôn hớt tay trong tranh luận. Và sao mà nàng nghĩ tới em bé như là kết quả tự nhiên khi hưởng thụ giường ? Vì lần nàng nghĩ xa tới vậy, và bên cạnh đó, nếu nàng dừng lại để nghĩ về những gì mình làm, nàng biết chất tiệt rằng mình phải dừng lại."

      Nàng ngủ với hàng đêm từ khi lệnh ngừng bắn ban hành. Nàng chả cần cho phép. chả cần mời nàng. Đơn giản nàng vào giường mỗi tối mà nghĩ, như thể nàng thuộc về nơi đó vậy. Và họ làm tình, mọi đêm. Đó là thứ nàng muốn do dự với quá nhiều đấu tranh nội tâm. Chuyến này kết thúc sớm thôi, vào ngày nào đó. Họ qua vùng nước của Caribbean. Thế nàng đòi hỏi quá nhiều hay sao khi muốn chút hạnh phúc dục tình mà bị phá ngang bởi thực tại? Nhưng đứa bé?

      Trời ơi, nàng thực tình nên cân nhắc. Và ý nghĩ đưa nàng đến bức tranh chính mình bế Drew bé xíu tay. chắc chắn là đứa bé tuyệt đẹp nhất đời, nàng nghĩ mình thấy trái tim như lỡ nhịp. Đứa bé thậm chí chưa ra đời, hầu như là còn chưa được thụ thai, và nàng nó! Cái quỷ gì xảy ra với nàng vậy?

      "Trăng đẹp nhỉ?"

      Gabrielle nhảy dựng lên, giật nảy mình khi Drew bất thần xuất cạnh họ. Margery lầm bầm gì đó về việc ngủ và để họ lại mình. Ngay khi bà hẳn, cánh tay trượt quanh eo Gabrielle và kéo nàng vào lòng.

      Đây phải lần đầu bày tỏ cảm xúc của mình ở nơi "công cộng". Trước đó là khi hôn nàng khi họ đứng ở boong tàu thấp hơn, để bị chứng kiến bởi mọi người lớn bé. phải vì họ có nhiều cơ hội, vì nàng giành gần hết thời gian mọi ngày ở với trong khoang lái. thậm chí cho nàng tiếp quản bánh lái lúc, sau khi nàng chứng minh rằng mình biết cách.

      Nhưng bận chỉ huy con tàu cơ mà. Bên cạnh đó, vào đêm ( từng) kể rằng mình muốn nhân viên của mình nóng lòng cập cảng sớm hơn đáng ra phải thế, rằng họ trở nên ủy mị khi vồn vã kết thúc cuộc hành trình vì có phụ nữ trong tâm trí họ. Nàng nắm lấy điểm đó.

      "Đó là trong số những khuôn trăng đẹp hơn cái em từng ngắm. Em thường ngắm mặt trăng rất to, dịu dàng và đầy đặn đường chân trời ở St. Kítt. Bọn em cũng có những buổi hoàng hôn tráng lệ nữa, ngay bờ biển.

      "Em sống biển?"

      Nàng gật đầu. "Cha có ngôi nhà ven bờ, xa thị trấn lắm."

      "Nghe quá hoàn hảo. ngạc nhiên là em muốn rời xa nó đây."

      "Em ." Nàng , và thêm.

      chắc hẳn nhận ra tông giọng kết thúc chủ đề, vì nhắm xa thêm nữa và thay vào đó , " rất thích dạo với em biển ngày nào đó, hay bất kỳ bãi biển nào trong thời tiết dịu mát."

      nhớ lại những hình ảnh tưởng tượng nàng nhắc đến à? "Dạo chơi trong thời tiết giá lạnh biển quả tồi," nàng chỉ ra. "Em từng thử trước khi đến quốc, khi còn trẻ hơn thế này nhiều."

      "Có lẽ, nhưng họ cho phép bơi trần cùng em dưới làn nước, và thực nghi ngờ gì em nhìn thấu những vịnh trong vắt với rặng san hô để khám phá dọc cả bờ biển nước ." nhớ! Nàng liếc nhìn lên cười toét.

      "Có lẽ đúng, mặc dù em chả bao giờ kiểm định lại cả. Em thậm chí còn chưa học bơi cho đến khi chuyển đến Caribbean với Cha. Ông dạy em."

      Ngón tay lướt qua má nàng nhàng. " ghen tỵ đấy. nghĩ mình rất thích được dạy em cái đó."

      Nàng có lẽ cười phá lên mất nếu giọng trở nên quá khàn. Thay vào đó nàng nìn thở và phải đấy tranh với thối thúc tựa lên và bắt đầu hôn . Nhưng nàng có thể cảm nhận những ngón tay mái tóc. Nàng buông rơi dây cương của mình, và nó bị nới lỏng ra vào khoảnh khắc ấy. chạm vào nàng quá thường xuyên! Phân nửa thời gian nàng thậm chí nghĩ nhận thức được mình làm gì. chỉ là trông như thể thể giữ tay mình xa khỏi nàng được.

      Nàng hỏi để tâm trí mình thoát ra, " có nghĩ thêm được gì về kế hoạch hành động của chúng ta khi cập cảng ?"

      "Có chứ, trước khi giong buồm đến thành trì của Lacross, chúng ta dừng lại ở Anguilla để tìm người phụ nữ có màu tóc giống em, và hợp lý hơn là giống cả vóc giáng, để khiến nghĩ em tàu. Sau đó vào trong với những tấm bản đồ."

      Nàng liếc , "Đợi , ngụ ý của là em ở đó?"

      " phải ngụ ý, mà thực tế là vậy," cứng rắn trả lời. "Sau những gì em kể với về tên cướp biển này, em đâu ở quanh cả."

      "Nhưng còn muốn bản đồ," nàng . "Em cũng với rồi."

      "Tất cả mọi giả thiết đều phải cân nhắc," nhắc nhở nàng. " ta đòi chúng, điều khoản duy nhất là em phải tự mình xuất để đưa. Vậy nên người thế thân cho em là món quà giải thích được, chỉ cần rời tàu, tấm bản đồ được trao tận tay Lacross, và rồi cha em được tự do. Mọi chuyện được hoàn thành cách tốt đẹp mà ai bị thương cả."

      Nàng đảo mắt. "Và nếu thả cha trừ khi em đứng diện ngay trước mặt ?"

      " thể giữ lời hứa vì đưa bản đồ cho ."

      "Chắc như quỷ là có thể. Đừng phí phút nào quả quyết trung thực. Em cần ở đó phòng trường hợp kế sách của gậy đập lưng ông, và kết thúc bằng việc giữ lại làm con tin luôn."

      "Điều đó có làm em...lo lắng?"

      Nàng nháy mắt rồi cau mày. kết thúc như kiểu tuyên bố à? Rằng nàng lo cho ? Rằng nàng quan tâm đến ? Nàng đẩy suy nghĩ đó ra, muốn chúng trong cuộc chuyện mà có Pierre ở đấy.

      Vì thế nàng nhạo báng , "Tất nhiên nó làm em lo rồi. Nếu bị bắt, phải sao đó em có hai con tin cần giải cứu sao?"

      cười, kéo nàng vào gần hơn, chà má lên nàng khi thầm vào tai, " thấy quyến rũ nếu được em giải cứu."

      Nàng trượt tay quanh cổ và mỉm cười khi trả lời. "Em phải giải cứu để có thể bắn vì tội câm như hến khi lần đầu bị bắt làm con tin."

      phá ra cười. "Chết tiệt, Gabby, em hoàn hảo với thiên hướng cướp biển. nghĩ mình từng cười nhiều như thế từ ngày biết em."

      "Em cược là điều đó với tất cả nhân tình của mình," nàng đáp giả vờ nũng nịu.

      trao nàng nụ cười làm xốn xang cả cõi lòng. ", tin mình có đâu, Chỉ với em thôi."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 44

      Họ đến sớm hơn nhiều so với Gabrielle mong đợi, ngay ngày hôm sau. Họ cập bờ đảo Anguilla vào chiều muộn. Bị chiếm bởi những cư dân người ở St. Kitts từ những năm 1600s, Anguilla ko quá xa nhà nàng khi có thể về đó trước khi trời tối. thuyền viên của Drew bảo nàng Anguilla là trong những trạm dừng buôn bán của , vì thế nàng mơ hồ nhận ra tại sao Drew chọn đây làm điểm dừng chân - vì nơi đây quen thuộc với , trong khi St. Kitts có lẽ phải là bến cảng thường xuyên lắm.

      Nàng bao giờ nên gom hết lo lắng khi bắt đầu thảo luận với Drew bằng câu hỏi rằng liệu có thả người của nàng ra. Nếu , việc đó đặt dấu chấm hết cho thỏa thuận ngừng bắn giữa họ từ nay về sau. Và bên cạnh đó, nàng nhận thấy, bây giờ khi mà đồng ý giúp, ngu ngốc đến mức sử dụng tất cả nguồn nhân lực sẵn có, nhất là những tên quyết tâm đến sức cùng lực kiệt giải cứu Nathan. Bất chấp hậu quả, nàng gần như nín thở, đứng lan can và đợi khoang mở ra. Nếu bạn nàng ra khỏi căn hầm hay được trao lại tự do, nàng cố gắng đáp trả bằng vài chuỗi hành động phản ứng, chỉ là đề phòng thôi.

      Vì nó là hòn đảo thuộc quyền kiếm soát của quốc, mà Drew lại mang trong mình chút dòng máu nào nên có cơ hội mong manh, mặc dù rất là mong manh, rằng nàng có thể xoay chuyển tình thế, nếu mà nó có tệ đến mức ấy. Rút cuộc nếu phải Richard trông có vẻ cực kỳ giống triệu phú người . Và những nhà chức trách đến từ xứ sở sương mù ngả về phía người đồng hương trước khi cân nhắc đến tên người Mỹ. Nhưng nàng cầu nguyện để mọi chuyện đến mức đấy. Điều cuối cùng nàng muốn làm là bẫy khi mà thỏa thuận ngừng bắn của nàng với vẫn con hiệu lực. Nàng phải lý với trước, xỉ vả , mua chuộc , tán tỉnh , thậm chí là ném mấy thứ linh tinh trong ngăn bàn vào lần nữa nếu cần. Nàng chỉ cần ít nhất là kế hoạch phòng trường hợp mọi cái khác đều thất bại.

      Và rồi Richard rảo bước qua và cất tiếng, "Được ra ngoài bây giờ quả là may mắn thối tha. thua Bixley trong ván bài Whist. Ít nhất cũng phải thêm vài giờ nữa để gỡ gạc chứ."

      Nàng quá run rẩy khi thấy đứng đó mà cùng tên lính canh nào và ngay lập tức hiểu ngay vấn đề đến. Nhưng ngay khi trao cái ôm nhàng, nàng nhận ra thực phàn nàn về việc được tự do, và có vẻ khá nghiêm túc.

      " được cho bộ bài để giết thời gian?" nàng hỏi.

      Richard khùng khục cười. "Bọn có tất cả tiện nghi mà mình có thể trông đợi, em à. Bài, xúc sắc, thức ăn ngon đến chết tiệt mà từng được ăn, và thậm chí còn nóng sốt - bê thẳng từ bếp ra. Nathan cần bắt cóc tay đầu bếp của Anderson mới được, thực đấy. Bọn cũng có võng, và, em tin đâu - cả phòng tắm nữa cơ."

      "Làm sao các sử dụng được vậy?"

      "Ừm, có cái bồn tắm cũ dưới đó. Ohr cầu phải có đủ nước để đổ đầy. Ông ta thực mong mình được đáp ứng, nhưng khỉ gió nếu mấy cái xô hạ xuống cho bọn , từng cái ." cười ha hả với ký ức. "Bọn kéo cái đống vô giá trị đó cho lão già dùng bồn tắm đơn trước. cũng chịu kém khi xếp hạng thứ hai sau gã đấy."

      Nàng lo mình phát bệnh mất còn họ tận hưởng cuộc sống sao? Giống như kỳ nghỉ hơn! Drew phải cho nàng biết chứ, đồ trời đánh. Mà cho phải bạn nàng cũng phải thế mới đúng.

      Nàng vỗ vai Richard. "Sao em biết khi được ra ngoài ăn tối đó?"

      nhún vai. " tưởng em biết rồi. Những người Mỹ này, họ đối xử với bọn như tù nhân, ừ trừ việc khóa cửa hầm lại - mà nhân tiện Ohr quyết tâm phá rồi đấy, cho đến khi có thể thuyết phục ông em vẫn ổn với những cuộc hẹn mới."

      ràng nàng trông ổn ở bữa tối hôm được đưa đến tham dự, nàng với gì khác hôm ấy. Chỉ là tốt thôi khi bạn nàng cố trốn thoát, vì có vẻ sau rốt họ bị đẩy vào ngục tối.

      "Bác Ohr đâu ạ?"

      "Đây này," Ohr sau lưng nàng. Nàng đu người quay lại với những giọt nước mắt vui sướng và quàng tay mình quanh ông. "Cháu quá lo! Và sợ khi phải hỏi về mọi người. Cháu muốn làm Drew chú ý."

      Richard cười khùng khục nàng. " nghĩ bọn nằm ngoài tầm suy nghĩ của đâu, Gabby. Có ngày còn mang bọn lên khoang đấy, quyết tìm xem ai làm bầm má đấy."

      Nàng lặng thing trong giây lát khi nghe thấy. " ấy ? Và ấy tìm ra điều gì ?"

      "Chả có gì," Richard đáp. " với rằng thề giữ bí mật."

      "Em cho là mình nên ngạc nhiên khi làm thế," nàng tiếp lời, nhớ lại hiếu kỳ của chính mình. "Em tự hỏi về vết bầm đó."

      " ta đối xử lòng với cháu chứ?" Ohr hỏi, trông quá ư là quá nghiêm trọng.

      Nàng nghi ngờ gì trong phút rằng mình trao ông câu trả lời sai, ông cắt cổ Drew ngay khi thấy , hay thậm chỉ chả cần đợi lâu đến thế. Vì vậy nàng . "Rất thực ạ, sau khi chúng ta tìm hiểu ra những việc ấy làm ở nước chủ định. ấy thậm chí còn đề nghị kết hôn cháu."

      Nàng thực nên đề cập thêm chuyện đó vào làm gì, vì giờ đây cả hai người đàn ông nhìn chằm, đợi nàng chi tiết thêm về hồi đáp của mình với Drew. Và vì nàng vẫn chưa chắc chắn về kết của cuối cùng trong cuộc hội thoại mọng đợi với vị thuyền trưởng, nàng chỉ phải rằng mình từ chối . Tất nhiên, nếu Drew kết thúc bằng việc nhắc đến chuyện này với trong số họ, rằng họ đính hôn...

      Nhưng nàng thể xa quá , thế nên nàng tiếp tục, "Cháu từ chối. ấy thích câu trả lời và có lẽ cho rằng chúng cháu đính hôn." Và rồi nàng nhún vai. "Cháu có lẽ cân nhắc lại, nhưng cháu quyết định sau khi Cha được tự do."

      "Rất vui khi biết mình vẫn còn lựa chọn lao xuống địa ngục đấy."

      Gabrielle rụt lại khi nghe thấy giọng Drew. Mọi người định hù chết nàng hôm nay chắc?

      Nghe như thể Drew đùa, nhưng có lẽ phải. đưa ra lời đề nghị, cho dù vì lý do gì nữa, nhiều thuyết phục lắm và trở nên hóa đá chỉ khi nàng trao câu trả lời như mong đợi.

      Nàng quay lại để nhìn cái cười toe toét của , và trước khi nàng có thể trả lời, cánh tay trượt qua eo nàng. cử chỉ ngụ ý ràng rằng họ còn thân thiết hơn cả mối quan hệ mà nàng để bạn mình biết.

      Trước khi nàng có thể sửa lại ấn tượng ấy, Drew thêm, "Chúng ta tạm hoãn lại chút để đến quán trọ thảo luận trình bày chi tiết về kế hoạch chứ? Tôi kế hoàn hảo trong đầu, nhưng tôi muốn nghe xem các nghĩ gì."

      Và chỉ cần có thế, nắm toàn bộ quyền chỉ huy về vụ giải cứu và có được đồng thuận ủng hộ của Richard và Ohr. Và sau đó, khi nghe về kế hoạch của , cả hai người họ đều để nàng lại phía sau và ra ngoài tầm tay Pierre. Điều mà chắc chắn xảy ra - nếu James Malory xuất .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :