1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Captive Of My Desires - Johanna Lindsey ( 52c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 35

      Gabrielle tỉnh dậy thấy mình ở mình trong cabin thuyền trưởng. nhiều ánh sáng từ cửa sổ tràn vào phòng cho lắm. là buổi sáng, nhưng chỉ cần liếc thoáng ra ngoài là thấy ngay mặt trời bị mây đen che khuất, chắc là có bão lúc nào đó đây.

      Nàng nhanh chóng mặc quần áo mang theo tối qua - loại quần áo mặc tàu. Đây là lần đầu tiên nàng có căn phòng này làm của riêng, mà có Drew hay các bạn nàng. Nàng tận dụng ngay ưu thế đó và đến thẳng bàn của Drew để lục soát. Nàng thất vọng khi tìm được thứ gì có thể dùng làm vũ khí. Nịt bít tất của phụ nữ, có lẽ là vật kỷ niệm trong những "người tình ở mọi bến cảng" của . bức tiểu họa của em Georgina. Rất nhiều hóa đơn về tất cả con tàu và hàng hóa liên quan. vũ khí, thậm chí là dao dọc thư.

      Mặc dù vậy, quyển nhật ký hàng hải của con tàu nằm mặt bàn. Nó có ở đó khi nàng chiếm giữ cabin này. Nàng liếc qua để xem liệu có cập nhật tin tức gì mới sáng nay , nhưng bài cuối cùng viết vào sáng hôm giương buồm ra khơi từ London. Dù gì nàng mong tìm thấy bất cứ tâm cá nhân nào trong đó cả. Những quyển sách thế này chỉ giành cho mục đích - ghi lại hành trình của con tàu, chứ phải của thuyền trưởng.

      Nàng xem xét tiếp đến rương hòm của , nhưng vì biết có bao nhiều thời gian được ở lại mình, nàng nhanh chóng kiểm tra cánh của thay vào đó. Và nhăn mày khi thấy nó vẫn bị khóa. Tại sao? biết cái cùm đó vừa với nàng rồi à? cùm nó vào chân nàng chỉ để tượng trưng thôi à, trả thù nho dành cho chính mình? Đồ trời đánh. Nàng chắc chắn ra khỏi phòng được theo cách này.

      Nàng thiết lập kế hoạch ràng đêm qua. Nhưng hoàn toàn dựa giải thiết nàng bị khóa cố định trong phòng. Bây giờ sao? Đợi đến khi ngủ, rồi đập mạnh đầu lần nữa để nàng có thể lấy chìa khóa ra khỏi túi ? có nghĩ nàng làm ? Đập mạnh đầu , đúng rồi. Cái bô vệ sinh có thể khá 'mạnh tay', vì nó là thứ nặng nhất trong phòng ngoài chiếc đèn xách tay treo những cột chống. Hay thực biết cái cùm vừa với nàng.

      Nàng biết phải nghĩ gì bây giờ, nhưng nàng biết mình muốn làm đau lần nữa, thế là chỉ còn lại những lựa chọn nàng thích tý nào. Rắc rối là, nàng hy vọng mình quan tâm đến nhưng..., và như thế tình cảm của nàng rối như tơ vò. Nếu rối bời đến thế nàng nghĩ lại đến việc đập vào đầu lần nữa. Nhưng nàng thực chuyển lên vị trí dẫn đầu những người đàn ông mình muốn chia sẻ phần đời còn lại cùng. hủy hoại điều đó khi hủy hoại nàng, và cơn giận dữ mà nàng cảm thấy chỉ ngụy trang cho cảm giác thất vọng bên trong mà thôi. Nó vẫn còn đó, nấp bên dưới cay đắng. Dù thế, mặc những gì làm với nàng, nàng vẫn muốn bỏ lại với trái tim tan nát, chứ phải tổn thương về mặt thể chất.

      Với hơi thở dài sâu, vì ràng nàng hoàn thành được bất cứ mục đích gì vào lúc này, nàng trở lại đống 'giường ngủ' sàn. Lần này nàng bỗng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn và tìm thấy cái đĩa để lại cho mình. Nó bị che bởi cái khăn ăn to đùng - gần như cùng màu với chiếc chăn - có lẽ là lý do tại sao nàng để ý sớm hơn. Và ngay lập tức thể chối cãi được, ngay cả trước khi nếm, rằng đầu bếp của Drew ràng có tay nghề cao hơn đầu bếp của nàng.

      Gabrielle khá chán nản khi Drew xuất đầu lộ diện vài giờ sau. Nàng rút ra được kết luận nào tiến xa hơn, mặc dù kết thúc cuộc tìm kiếm của mình trong cabin - và rương hòm của . Cuối cùng lại thành ra chả thú vị gì mấy, nếu là chán ghét. Cái phần chán ghét thậm chí còn làm nàng ngạc nhiên khi tìm ra mảnh ghen tuông cũ rích sót lại trong mình. Bởi trong những chiếc rương của Drew chẳng chứa gì ngoài đồ đạc của phụ nữ.

      Mọi thứ bên trong trông mới. chiếc dù, cái ví lụa, chiếc quạt lòe loẹt, thứ xinh xắn nếu là cái mề đay rẻ tiền treo sợi xích, và những đồ trang sức rởm khác được phân loại. Và ít nhất cũng có đến nửa tá khăn ren, nhưng tất cả đều giống nhau y như đúc - làm nàng nhận ra tất cả những vật này có lẽ đều là những món quà. Cho bao nhiêu người tình của sao? Ý nghĩ đó làm nàng muốn đốt toàn bộ những thứ chứa trong giương hòm của , và nàng liếc qua chiếc đèn xách tay treo cột. Nếu khói lan tỏa và gây ra báo động, nàng có lẽ làm .

      Khi cuối cùng Drew cũng bước vào khoảng lúc chiều, nàng ngồi đống chăn, dựa người vào tường, bàn chân sõng soài sàn, đầu gối uốn cong ra trước. Nàng ném cho cái nhìn nóng nảy khi băng qua phòng, nhưng nàng quá điên tiết đến nỗi có lẽ nó giống nhìn trừng trừng hơn. chả cần tập luyện cho những cái nhìn như thế. Cái mà ném lại làm nàng phải nín thở và nhanh chóng hít mạnh để sao nhãng trước khi cơn nhộn nhạo gợi tình trong bụng nàng trở nên dễ chịu hơn.

      "Tôi chán," nàng thốt lên.

      Điều đó mang lại trong tâm trí vòng tròn vị thế đảo ngược giữa họ và làm cười mỉa. "Quá tệ," khi tiếp tục băng qua phòng tới chiếc bàn mà tấm bản đồ hàng hải trải rộng.

      nghiên cứu nơi nào đó phía của tấm bản đồ vài phút, rồi tiến đến bàn và ngồi thoảng mái trong ghế, chân vắt chéo bên dưới, với những ngón chân xoắn xoắn trong tay và dựa vào bụng . định lờ nàng . Ngay khi yên vị, đôi mắt qua trở lại nàng.

      Nàng liếc ra chỗ khác trước khi bắt được cái nhìn của , nhưng nàng có thể cảm thấy đôi mắt tối màu ấy di chuyển cách nhàn nhã nàng bây giờ. Vào lúc nàng thực đáp lại cái nhìn chằm chằm kia, chắc hẳn nàng cũng tránh được cảm giác nôn nao gây ra bởi lần nữa. Nàng có thể hy vọng chứ.

      Khi ở đó, nàng cố tránh nghĩ đến đêm qua và dễ chịu đến kinh ngạc trao mình. Nhưng suy nghĩ đó còn khó đẩy ra ngoài tâm trí hơn nhiều khi diện và khuấy động cảm xúc của nàng với quyến rũ mà nàng như thể lắc ra khỏi đầu.

      "Nào, bây giờ hãy giải thích tại sao tôi nên cố gắng giải trí cho em, khi mà chính xác là em giải thoát tôi ra khỏi buồn tẻ khi tôi ở vị trí của em giờ," nhắc nhở nàng.

      "Tôi nhớ là từng nhắc đến nó kia đấy," nàng với cái cau mày thấu hiểu, rồi nhướn bên mày lên với . "Chúng ta vẫn còn ăn miếng trả miếng với nhau, đúng ? Nếu muốn dứt khoát,được thôi,tôi phải là người đánh cắp trong trắng của . hủy hoại tôi công khai trước mặt bàn dân thiên hạ, đánh cắp trong trắng của tôi. Bây giờ chẳng còn chàng tử tế nào muốn tôi nữa!"

      "Em là cướp biển!" gần như cười. "Dù gì chàng tử tế nào cưới em đâu."

      Nàng hớp hớp khí. "Thối tha, và thậm chí còn chẳng đúng! người đàn ông có cơ hội tôi có lẽ chú ý tới nghề nghiệp của cha. Nhưng phải bây giờ, sau khi lấy cắp mất trong trắng của tôi."

      húng hắng ho, ngồi ra trước, và trông còn tý thoải mái nào nữa. nhưng chỉ ra, "Tôi lấy cắp. hợp tác của em đáng ghi nhớ đầy vị say mê."

      "Tôi nghĩ giấc mơ, đồ đầu đất chết tiệt!" nàng gầm gừ.

      " sao? Nhiều quý cùng chia sẻ giường với tôi cũng y như vậy - rằng tôi là giấc mơ." Bây giờ trông quá thích thú.

      "Đấy phải ý tôi muốn !" nàng tức giận ngắt lời. "Tôi thực nghĩ mình nằm mơ."

      "Hả?"

      "Đúng thế!"

      "Tôi ước có quỷ chúng giám là mình cũng muốn mơ như vậy." cười toe toét. "Nhưng bây giờ khi em nhắc đến, tôi luôn luôn thấy rằng làm tình là phương thuốc hoàn hảo cho buồn chán đấy. Muốn dành cả chiều giường tôi ?"

      "Việc đó xảy ra lần nữa!"

      nhún vai. "Tôi chắc lúc này ý em thực thế. Nhưng em nếm qua rồi," , Rồi, với tự tin hoàn toàn và nụ cười tinh ranh, quả quyết, "Em muốn nhiều hơn."

      "Có lẽ," nàng đồng tình, rồi nhún vai thêm, "Chỉ là phải với thôi."

      Môi mím lại đủ để nàng để ý thấy. Nàng vui thích khi thấy cuối cùng mình cũng chạm đúng nọc. Và giờ là lúc tuyệt vời để đổi chủ đề, trước khi nàng cũng bị chạm nọc y như thế.

      " làm gì với Margery rồi?" nàng hỏi.

      "Tôi cho ý em là người hầu của em?"

      "Quản gia," nàng chữa lại.

      "Gì cũng được." với chút thích thú. "Tôi cho phép bà ấy giữ lại cabin mình sử dụng. Bà ổn. Bà ấy ngủ qua cuộc bạo động này."

      "Tôi có thể gặp bà ?"

      "Muốn bắt đầu mặc cả cho cuộc thương lượng ?" đánh trả với nụ cười toe toét ranh ma.

      Nàng hít hơi sâu và nhìn chằm chằm . "Những gì tôi muốn là sử dụng thời gian của mình. có nhiều thứ mà tôi biết về cách vận hành con tàu."

      thực suy nghĩ về nó trong chốc, rồi , "Boong tàu cần lau đấy."

      Nàng gật đầu, nghĩ rằng nghiêm túc. "Đây phải lần đầu tôi xử lý công việc này."

      "Em đùa?"

      "." Và rồi nàng thở dài. "Nhưng tôi cho là đùa?"

      "Tất nhiên. Em rời khỏi cabin này cho đến khi chúng ta cập cảng, cưng à. Xin lỗi, nhưng tôi tin tưởng em xa hơn có thể nhìn thấy em."

      "Tôi có thủy thủ của mình hỗ trợ sau lưng, vậy lo gì chứ?"

      "Là em cố giải thoát họ lần nữa. Và tranh cãi thêm, quên nó ."

      "Nhưng..."

      "Muốn tôi nhớ đến việc mình bị bịt miệng vài lúc khi còn là con tin của em ?" sắc bén ngắt lời.

      Nàng tiếp thu và im lặng - nhưng chỉ lúc này thôi.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 36

      Ba gã vô lại được mang tới cho Drew trước khi lên khoang lái, ba thằng cha mà dùng chung cabin với sau khi Gabby chọn đường dũng cảm và rời khỏi. trong số họ gieo cú đấm vào mặt tuần trước khi ngủ. bao giờ có thể đoán được ai làm, và cũng hỏi, vì ở vị thế có thể trả đũa hay tự bảo vệ bản thân vào lúc bấy giờ. Nhưng tình huống đổi thay tuyệt vời.

      Mỗi người bọn họ bị trói tay ra phía sau. bắt họ đợi gần giờ đồng hồ trước khi lại gần tiếp cận để moi câu trả lời cho mình.

      Bây giờ biết từng cái tên , sau khi chia sẻ cabin cùng cả ba. Bixley trông cảnh giác vì nguyên nhân Drew mang họ lên khoang, nhưng Bixley là người cuối cùng nghi ngờ có ly do để đột kích khi nhìn thấy gì.

      Richard khoác cái cười toe toét vênh váo như thường lệ. Gã người Pháp, nếu thực gã là người Pháp, nhưng Drew nghi phải, ràng chẳng có lấy cái xương nghiêm túc nào trong cơ thể gã. ta luôn luôn cười cợt thứ gì đó với các bạn mình, kể cả với Gabby. Điều đó có lẽ làm Drew cáu; quỷ , nó thực làm cáu.

      Trong số họ Ohr là người khó hiểu. Ông ta trông có vẻ thân thiết với Gabby, nhưng lại hay giãi bày tâm . Người này giữ lại cảm xúc của mình cách nghiêm khắc với bản thân, bất kể chúng là gì chăng nữa.

      Trong hai người, Drew nghi chính Ohr đấm . Richard sống quá vô lo vô nghĩ vô tư lự. ràng chẳng có cái gì làm phiền được ta; là, làm Drew nhớ rất nhiều đến mình. Nhưng Ohr quá nghiêm túc thận trọng. Chả được gì về cảm xúc của gã bên dưới thái độ lặng lẽ kia. Bất chấp điều đó, Drew phải tìm ra.

      "Chuyện này là về việc gì vậy, Thuyền trưởng?" Bixley hỏi với chất giọng căng thẳng khi Drew đến đứng trước mặt họ.

      trả lời ngay. Chờ đợi lo âu có thể làm những người này dễ chịu gì - và có lợi cho . Bên cạnh đó, việc chiếm thượng phong với những gã cá biệt này làm hài lòng rệt, vì vậy vội nhảy vào tra xét luôn.

      "Thư giãn nào," cuối cùng . "Tôi chỉ có vài câu hỏi cho các thôi. Đơn giản là tôi quyết tâm chắc chắn rằng trong số các phải có câu trả lời."

      "Nghe có vẻ khó xử đây," Richard nhận xét.

      "Có lẽ vài cái buồm cần được sửa chăng," Bixley thêm vào. "Và tôi là người làm điều đó."

      "Buồm của tôi sao," Drew bất bình.

      " sao ư? sao đủ tốt để chuẩn bị cho cơn bão kéo đến đâu. Tôi có thể ngửi thấy nó từ trong khí.

      " ta có mắt, Bix. có thể thấy có cơn bão hướng về đây."

      "Nhưng chưa sửa những cái buồm đó," Bixley phản công, "Chúng bị xé tơi ra nếu..."

      " thực cho tôi cách làm thế nào để điều khiển tàu của mình à?" Drew nghi hoặc cắt ngang. muốn cả ba căng thẳng về lý do mình được triệu đến, nhưng tất cả những gì họ muốn là về con tàu.

      "Chúng tôi là thủ thủ, Thuyền trưởng, như vậy," Richard khi cười toét. "Nếu thấy có gì đó đúng với tàu, chúng tôi giữ trong lòng."

      "Tôi sửa những cánh buồm chết dẫm đó," Drew đáp. "Bây giờ trả lời này. Ai trong số các gieo cú đấm vào má tuần trước khi tôi ngủ?"

      Bixley bắt đầu cười. "Ra vết thâm tím đó bắt nguồn từ việc ấy hả? Tôi tự hỏi, và nghĩ rằng bị vấp ngã vào chăn lúc tối trời cơ."

      Drew chả thấy thích thú chút nào. đến đứng trước gã Ailen và , "Vậy chúng ta bắt đầu với nhé, Bixley?"

      "Bắt đầu?" Gã Ailen chớp mắt và, biểu của gã lại trở nên cảnh giác.

      "Sao ?" Drew . "Nó được gọi là phương pháp loại trừ. Tôi chắc là nghe rồi."

      "Chưa từng, và tôi cũng muốn ra trước để trải nghiệm qua. Tôi phải là người đấm trong đêm tối."

      "?" Drew bình tĩnh , rồi liếc nhìn hết Ohr đến Richard, nhưng cả hai người họ lúc này đều đeo cái nhìn trống rỗng. Nên thở dài thêm, "Như tôi nghĩ mà, chúng ta tìm ra bằng cách khó hơn vậy."

      Cú đấm hạ gục Bixley. Ngã xoài ra boong, gã chẳng di chuyển để đứng dậy thêm được. Richard lên tiếng. " cần làm thế. Nếu muốn đánh nhau, cởi trói cho tôi. Tôi là người tìm đây."

      Drew gật đầu và ra hiệu cho người đứng cạnh đem Ohr và Bixley trở lại khoang. hơi ngạc nhiên chút đỉnh. Phải chăng giữa Gabby và gã người Pháp tưởng tượng này có nhiều hơn là nghĩ.

      Bixley càu nhàu với Richard khi gã được đỡ đứng dậy, "Lần sau lên tiếng sớm hơn nhé."

      Richard nhăn mặt và lầm bầm, "Xin lỗi, Bix."

      Drew nghiên cứu kỹ khuôn mặt đẹp trai của Richard khi hai người kia được đưa . cảm thấy cơn điên tiết lớn dần vì cái mình bắt đầu nghi ngờ. Cái gì làm khuấy động cảm xúc hung hãn đánh nhau trong gã người Pháp này? Drew chả làm gì với Gabby nhiều hơn là chỉ hôn nàng vài lần ở trước khi nhổ neo. muốn làm nhiều hơn thế, nhưng nàng hợp tác.

      Richard thấy thoải mái dưới xem xét kỹ lưỡng kéo dài và cuối cùng nhát gừng , "Sao nào? Nó chỉ là cú đấm chết tiệt thôi mà."

      "Tôi nghĩ đó là ," Bấy giờ Drew mới khi và Richard ở mình với nhau. Richard cười toe. "Tôi cũng vậy, nếu cần biết. Đó là cơn bốc đồng, khá là dự tính trước."

      "Tại sao?"

      Richard nhún vai. "Vì tôi thấy xứng đáng bị vậy và còn hơn nữa kia."

      Vì Drew cảm thấy chả có ý niệm nào, gầm gừ, " muốn đánh tôi tơi tả sao? Vậy cùng nghe lý do nào."

      " đùa? Sau những gì mình làm?"

      Điều đó làm Drew ngạc nhiên và để lộ ra cái nhăn mày thông hiểu. "Tôi biết những việc mình làm gần đây, nhưng chúng ta đến chuyện tuần trước - khi mà tôi là tù nhân bị khóa trong xích - thể làm gì khác ngoài việc lo âu bối rối."

      "Tôi rồi, nó chỉ là cơn bốc đồng bất chợt thôi."

      Drew tin, nhưng nhìn Richard hiểu biết. "Sao lại giả vờ làm người Pháp?"

      chàng chỉ cười toét rộng hơn. "Sao lại chắc chắn tôi phải, chỉ vì có lẽ cách của tôi thay đổi mấy? Có thể tôi là người Pháp lớn lên ở London sao."

      "Có thể là tên dối."

      Richard nhún vai. "Chuyện đó làm nên điều gì khác biệt cơ chứ? Ta đều giả vờ cái gì đó ta phải."

      "Kể cả Gabby?"

      "Gabby là bất cứ cái gì mà ấy muốn nghĩ," Richard kín đáo trả lời.

      Drew khụt khịt. "Nghĩa là?"

      "Nghĩa là nếu muốn biết về ấy, nên hỏi ấy, phải tôi."

      "Vậy trở lại và cái lý do chết tiệt tấn công tôi."

      "Xin lỗi, tôi thể nghe lời , Thuyền trưởng. Tôi tuyên thệ giữ bí mật. Sao chấp nhận lời xin lỗi của tôi và để chuyện đó xuôi theo tự nhiên nhỉ?"

      "Sao thỏa mãn tính hiếu kỳ của tôi trước khi tôi bóp nó ra khỏi mồm nhỉ?"

      "Thế làm . Tôi phản bội lại bạn mình đâu."

      " ấy chỉ là bạn thôi sao?"

      "Thế nghĩ gì khác khi ấy nghĩ đến việc kết hôn với hả?"

      Cụm từ 'kết hôn' - ám chỉ tới - thực làm Drew thoái lui bước. Ý nghĩ nào về việc kết hôn cũng làm rùng mình. Nhưng thấy khó mà tin được rằng Gabby ấp ủ ảo tưởng như thế. Và, là, Richard có thể nhồi cho cả đống dối trá chỉ để tung hỏa mù.

      Nhưng vẫn còn đủ tò mò để hỏi, " ấy với vậy à?"

      "Tôi quá nhiều rồi," Richard đáp trả. "Tôi thêm nữa."

      "Vậy phải vì ghen tuông mà tấn công tôi chứ?" Drew khăng khăng.

      Richard khịt mũi. " nghe à, Thuyền trưởng. ấy là bạn thân nhất của tôi. Bất cứ ai cuối cùng ấy kết hôn cũng ok với tôi thôi, ừm, chừng nào mà đó phải ."

      "Vậy là ghen!"

      ", tôi chỉ thích những gì làm với ấy. Tôi cố cho ấy vài lời bao biện, nhưng tôi thực chẳng tin bất cứ điều gì trong số chúng cả."

      Drew nghiến răng. Lúc này quá sôi máu, tự hỏi tại sao mình chưa hạ gục 'con lừa' cướp biển này. Nhưng rồi bỗng nghĩ ra... "Tôi chuốc say để cố quyến rũ ấy, nhưng tên em trai đáng nguyền rủa phá ngang, vì thế tôi chưa quá xa. Có phải tất cả chuyện này là vì thế ? ấy nghĩ còn chuyện gì khác xảy ra khi mình chếnh choáng à?"

      Richard nhún vai. " ấy chưa từng nhắc đến điều đó, vì thế tôi biết."

      " ấy nhắc đến điều gì?"

      "Cố gắng tốt đấy, Thuyền trưởng, nhưng bí mật đó theo tôi xuống mồ. Thế nên đấm hoặc là đem tôi trở lại khoang, vì cuộc đàm thoại bây giờ chấm dứt bằng cách này hay cách khác."

      Richard cược rằng Drew đặt tay lên người gã. Chất giọng tự tin của gã lên rất nhiều. Drew chắc hẳn nên làm gã thất vọng, nếu có lý do nào khác hơn là để trút cơn giận điên người mà thời cảm thấy - chẳng hỏi thêm được gì ngoài những 'bài thể dục chân tay' vô ích. Nhưng để gã . ràng phải tiếp tục chủ đề này với Gabby thay vào đó. Nhưng nàng chính xác cũng trong cơn hạ hỏa, thế nên nàng có lẽ chỉ làm điên tiết của tồi tệ thêm nhiều mà thôi.

      chắn hẳn chỉ nên để nàng trong khoang cùng với thủy thủ đoàn của mình. Nàng đáng bị vậy vì cố cướp tàu của . Nhưng nàng cho khoái lạc nhiều hơn những gì trông đợi khi thấy nàng ngủ trong cabin đêm hôm đó, trải nghiệm thể xóa nhòa được.

      Chúa ơi, ngọt ngào, nhưng làm tình với nàng cũng có mặt 'hạn chế', bởi nó quá 'đặc biệt', lần với nàng nên đủ cho mới phải, nhưng . Với mọi phụ nữ khác, là đủ. viếng thăm qua lại những người tình của mình đơn thuần là vì thuận tiện, chứ phải háo hức muốn thấy họ lần nữa. Nhưng với Gabby, muốn nhiều hơn. Bất chấp tội lỗi của mình.

      Và có thứ khác làm bối rối khó hiểu. Ai mà nghĩ được tên cướp biển chết tiệt lại hóa thành trinh nữ cơ chứ. Điều đó vẫn còn làm ngạc nhiên. Nhưng nó cũng ngọt ngào, rằng là người đầu tiên của nàng. Mặc dù đó là trải nghiệm mới khác, vì chắc chắn đó phải thứ tìm kiếm ở người phụ nữ của mình. Ngược lại. thích phụ nữ có nhiều kinh nghiệm. Họ biết luật chơi, và kết hôn phải phần thưởng.

      Thực Gabby nghĩ ở vị trí người chồng? mỉm cười và lắc đầu. phải tìm ra thôi.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 37

      Cơn bão được cảnh báo đe dọa suốt cả ngày đến vào chiều hôm đó trong cơn giận bừng bừng dữ dội. Gabrielle mong rằng nó chỉ thổi qua, hay ít nhất The Triton chạy thoát khỏi, nhưng .

      Ở giữa cuộc tấn công dữ dội cuồn cuộn đầy bạo lực là khoảng thời gian nàng chả thích gì khi tàu. Thực tình, vẫn thế, kể từ khi nàng sống sốt qua cơn bão cấp tám đổ bộ vào hòn đảo, nàng thích gió bão chút nào bất kể là ở đâu. Nhưng biển còn thêm mối hiểm nguy nữa. Đắm tàu.

      Mặc dù nó là con tàu đẹp, khỏe, được bảo dưỡng tốt. Tiếng cọt kẹt của những tấm ván rất . Thậm chí khi bị chao đảo chìm xuống và nghiêng sang bên nó cũng bị mất kiểm soát, ít nhất là . Dù điều này là tránh được. Và phản ứng căng thẳng của Gabrielle cũng vậy, còn tồi tệ hơn gấp mười bởi nàng bị khóa trong cabin. Nếu tàu chìm, nàng thậm chí có cơ hy vọng tìm nổi chiếc xuồng , mảnh vỡ của vật trôi dạt, hay bất kỳ mảng gỗ nào trong khả năng, rồi hy vọng được giải cứu. , nàng viếng thẳng xuống chiếc rương của Davy Jones ngay mất.

      Nàng ngồi đó - đống chăn lộn xộn trong khoảng thời gian chờ đợi lâu nhất, nhìn vài thứ trong phòng bị ghim chặt - lăn qua lăn lại sàn và, có lúc, còn lăn lên đến nửa tường. Đó là những khoảng khắc đáng sợ, khi con tàu gần như chìm hẳn bên khi bị cơn sóng to dũ dội đè xuống.

      Thậm chí cả cái đèn xách tay cũng văng ra khỏi cột vào giây phút sợ hãi đáng tởm đó. Chụp thủy tinh nứt bên trong lăn ngang qua sàn và vỡ tan khi đập vào tường, để lại vệt dầu tràn ra đường lăn.

      Nàng nhìn chằm chằm vào nó trong xáo trộn giữa kinh hoảng và nhõm. Ngọn lửa có lẽ bùng lên ngay nếu chiếc đèn được thắp sáng. Khi mà nàng thực nghĩ về điều này, nếu nàng bắt đầu phóng hỏa để cố trốn thoát, đây chắc chắn phải thời điểm thích hợp - lúc Drew và thủy thủ đoàn của chống chọi với sức mạnh thiên nhiên để giữ họ nổi mặt nước và để ý tới ngọn lửa cho đến khi quá muộn. Nhưng ít nhất nàng mưu trí dập tắt nó khi cơn bão bắt đầu, kể cả khi để cái đèn kiên cố vững chắc lên bàn của Drew vẫn gây cháy.

      Nàng ước mình có thể ngủ qua cơn bão. Đúng là cách lý tưởng để đánh lạc hướng lo lắng, và chỉ cần dậy sau khi bão trôi qua. Nhưng điều đó là thể, nhất là ở trong tình trạng sàn, nơi nàng bị giữ chặt vào sợi xích giúp mình bị ném lên cao như mọi thứ khác bị bật móng. Nàng có lẽ có thể tìm được điểm tựa vững trãi hơn giường của Drew, ít nhất là tấm đệm êm ái, còn hơn là phải trượt qua trượt lại như lúc này. Nhưng đó là nơi nàng lại gần vì bây giờ nó là của rồi.

      Nàng mong lại thấy cho đến khi cơn bão qua. Đêm xuống, mặc dù rất khó khi còn trận mưa rào nặng hạt ngoài của sổ kia và gì ngoài những đám mây đen xa xa. Vài giờ nữa trôi qua, nhưng cơn bão vẫn có dấu hiệu suy yếu.

      Và rồi luồng gió lạnh đáng nguyền rủa cùng mưa tuồn vào cùng Drew. phải đẩy mạnh cửa để đóng lại. chả thèm khóa nữa. quay lại và dựa vào nó khi đôi mắt xác định vị trí của nàng. trông chả kiệt sức hay bực tức chút nào sau khi giành cả đống thời gian bên ngoài với cơn mưa như chút nước. trông hồ hởi, đầy sức sống, khỏe mạnh, và trông như có thể đảm nhiệm bất cứ việc gì dễ như trở bàn tay vậy.

      ném áo mưa mặc ra khỏi người, dù nó ngăn được cho khỏi thấm nước. "Em ổn cả chứ?" hỏi.

      lo âu căng thẳng phát tiết, nàng , ", tôi sợ, tôi lạnh, tôi đói, và mông tôi bị tím bần vì bị ném lên ném xuống cả buổi rồi. Chết tiệt là tôi ổn tý nào."

      Nàng những mong cười và gọi nàng là đồ nhu nhược ngốc nghếch, Thay vào đó, làm nàng ngạc nhiên khi tiến lại gần, quỳ xuống bên cạnh và ôm nàng vào cánh tay. Nàng có tý thôi thúc nào muốn chống lại thân thiết mời gọi, ngay cả khi làm nàng sũng nước vì bộ quần áo ướt của mình.

      làm mình thoải mái khi dựa vào tường, rồi nhấn nàng vào ngực nhưng giữa chừng dừng lại và rút cái khăn ăn trong túi, mở nó để lộ ra túm xúc xích lạnh ngắt được cắt thành từng khoanh . đút khoanh vào miệng nàng.

      "Còn lại từ bữa sáng đấy," . "Nhà bếp đóng cửa lâu rồi, thế nên có bữa đàng hoàng đâu, có lẽ tới tận ngày mai. Em nên biết đó là thủ tục tất yếu."

      "Vâng, em biết," nàng trả lời khi đút cho nàng thêm vài khoanh nữa và xoa dịu cơn đói.

      "Em thực bị tím bầm à?" hỏi.

      Câu hỏi đó làm cả hai người nghĩ về lần cuối hỏi về vết thâm, khi nàng buộc tội gây ra cho mình vài cái sau cuộc gặp gỡ đầu tiên ở bến cảng. Suy nghĩ ấy làm họ cười toét với nhau.

      ", chỉ là vết nhức thôi," nàng thú nhận. "Em nghi là mình cảm thấy nó ngày mai. Dù vậy, nhớ cẩn thận dưới sàn đấy. Chúng ta vẫn chưa ổn định vững chắc đủ để em nhặt thủy tinh từ chiếc đèn của đâu."

      " nên suy nghĩ đến việc bỏ cái đèn ra khi cơn bão bắt đầu mới phải."

      " ở đây để làm việc đó. Em làm, nhưng tất cả những gì em nghĩ đến là tắt nó thôi."

      Nàng nhận ra quá muộn rằng mình vừa mới thừa nhận có thể di chuyển dễ dàng trong cabin, rằng cái xích chẳng cản bước nàng tý nào. Nhưng tỏ ra dấu hiệu gì chứng tỏ mình để ý lỗi đó, và đơn giản đút cho nàng thêm vài miếng xúc xích nữa trước khi tự mình ăn vài chiếc.

      Nàng nên ngồi như thế này với , quá thân mật trong vòng tay , ấy vậy mà nàng thể di chuyển thân mình, nàng quá dễ chịu. Bộ quần áo ướt của bắt đầu lạnh cóng, nhưng nơi nàng tiếp xúc với bây giờ ấm lên bởi nhiệt lượng từ nàng.

      Đơn giản là có cách nào nàng có thể lờ cơ thể mình dựa vào, hay nghĩ đến việc xảy ra đêm kia. Loại khoái cảm cho nàng thấy luôn ở trong nhận thức suy nghĩ của nàng từ đó tới nay, nhưng bây giờ...nàng đơn giản thể bật ra khỏi tâm trí được. , nàng nếm mùi, nàng muốn nữa, và chết tiệt nếu đúng đến thế.

      Cách ôm nàng lúc này mang lại những kỷ niệm quá ràng về cảm giác tay trượt làn da trần của nàng gợi tình thế nào, nàng gần như phải hớp hơi sâu. Và miệng , Chúa ơi, cảm giác của nó, hương vị say mê của nó. làm nàng run rẩy, làm da nàng nhức nhối như kim châm cách ngon lành dễ dàng, làm nàng thổi bay cẩn trọng vào gió và chấp thuận mọi thứ đưa ra.

      Nàng rùng mình, nhớ lại đầu hàng của mình ngọt ngào ra sao. nhận thấy.

      Nàng chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng sấm đì đùng vừa mới xảy ra, nhưng đoán đó là lý do. "Em sợ bão à?"

      "Em chưa từng sợ, nhưng bọn em từng có trận vài năm về trước, họ gọi nó là bão cấp tám. Mọi người chết. Toàn bộ nhà cửa bị xé rách toạc thành đống đổ nát. Em chưa bao giờ trông thấy điều gì như vậy và hy vọng bao giờ trông thấy những thứ tương tự như thế nữa."

      "Nó xảy ra Caribbean đúng ?"

      "Vâng, sau khi em sống với cha được thời gian. Nó xé toạc những vùng biển ấm với cường độ mạnh hơn bình thường. St. Kitts phải hòn đảo duy nhất bị đổ bộ. Và cơn bão để lại thiệt hại nặng nề đằng sau đường ."

      nhấn nàng sát hơn vào người. " nghĩ mình nhớ vụ đó. chỉ vừa mới thoát khỏi khi quay thuyền trở lại Mỹ vài ngày trước khi xảy ra. Nhưng nghe về nó chuyến tiếp theo và chứng kiến vài thiệt hại. Nhiều nơi phục hồi được."

      Nàng gật đầu. " trong những ngôi làng đảo của chúng em như thế đấy. Với từng ngôi nhà bị tàn phá, những người sống sót được cứu và dời đến nơi khác. Nhưng thậm chí là trong thị trấn chính của bọn em, phải mất hàng tháng, hàng tháng trời bọn em mới bỏ hết đổng vụn nát ra được và xây dựng lại. Em quên nó ra sao khi ngủ lại được sau đó."

      ngạc nhiên liếc xuống nàng. "Em thực xông vào giúp á?"

      "Margery và em làm." Nhưng sau đó nàng cười toe và cố làm hơn, vì có vẻ giống cướp biển lắm, thêm, "Hoặc là làm thế hoặc dài cổ chờ quán hàng thịt mở cửa lại ấy mà."

      cười. chạm đầu ngón tay vào má nàng, gần giống như rằng mình biết nàng tệ như những gì thể . Việc này làm nàng thoải mái khi cho nàng thấy khía cạnh dịu dàng của mình. Nó cũng nhắc nhở rằng nàng nằm trong vòng tay của người đàn ông mà mình vẫn có ý định trả thù.

      "Em nghĩ bây giờ mình khỏe rồi," nàng bảo, ngồi hướng ra xa . "Thậm chí còn có vẻ như gió ngớt nhiều."

      ", nó chưa ngớt. Và hình như bây giờ chả thấy khỏe gì," trả lời khi kéo nàng lại vào người và dứt khoát gắn chặt miệng mình vào nàng.

      Chết tiệt quá nhanh, tất cả nỗi đam mê thú vị mà nàng cảm nhận tối đó quay lại kích thích mạnh mẽ vào nàng và cuốn mọi quyết tâm. Nàng vòng tay mình quanh cổ và đáp trả nụ hôn bằng cả trái tim, tự làm vài ứng biến khi nếm với lưỡi mình. quá say đắm đến choáng váng! Nàng thậm chí còn hơi quay lại chút, đủ để nhấn mạnh ngực mình vào . Tiếng rên rỉ của là giai điệu ngọt nào bên tai nàng.

      lâu sau, đứng lên, bế nàng tay và mang tới giường. dừng lại lấy lần, có vẻ thậm chí còn chả thèm nghĩ đến sợi xích. Đúng là gáo nước lạnh nếu vẫn còn bám vào chân nàng và kéo họ lại. gì ngăn được đặt nàng lên giường và cởi quần áo mình ra cách thần tốc. Nàng chắc chắn . Nàng quá bận ngắm , hồi hộp phấn khích khi từng phần quần áo ném sang bên.

      Đây là lần đầu tiên nàng có tầm nhìn thực kín đáo về cơ thể cao ráo, tuyệt vời của và toàn bộ vẻ đẹp của nó. Khi tắm cho , nàng cố nhìn để phải đấu tranh với nỗi khao khát của mình, và khi làm tình với nàng trước đó, nằm người nàng cùng lúc nàng nhận ra thực hoàn toàn khỏa thân. quá rắn chắc và vạm vỡ. có phần nào rung lên cùng với những múi cơ khi di chuyển, từ khuôn ngực rộng thon dần đến những khung sườn chắc và cánh tay mạnh mẽ. Chân tay - ngay cả đôi chân đều dài so với toàn bộ tầm vóc đẹp và cân đối vừa vặn còn lại, cướp mất hơi thở của nàng - khi biết đẹp trai tới mức nào.

      Nàng cười khi chìm vào khi chiếc giường làm họ nảy lên vài lần. cũng làm thế. Nhưng sau đó lăn tròn họ và hấp tấp bắt đầu cởi quần áo nàng.

      Nàng đặt tay lên tay và ngượng ngùng nhắc nhở, " phải hứa cởi quần áo em chậm sao?"

      mang tay nàng đặt lên miệng và hôn sau những ngón tay. " nhớ. cố, Gabby, nhưng phải thú nhận, em làm cảm thấy mình như cậu chàng chưa trải nghiệm bao giờ ấy, còn quá ít tự chủ khi ở gần em. Đây phải lần đầu. muốn làm hơn là thưởng thức từng khoảng khắc tuyệt vời với em, nhưng lạy Chúa, em lấp đầy với những đam mê!"

      Bây giờ nàng cũng cảm thấy vài đam mê đó khi hôn nàng, lần nữa rồi lần nữa. Nhưng cố, thực cố để cởi áo quần nàng chậm. thậm chí còn hôn cánh tay và chân nàng khi chúng lộ ra. chỉ bỏ váy ra hơi nhanh chút thôi để có thể gắn chặt miệng mình vào ngực nàng - làm nàng trở nên hơi kích động.

      Có vài lần hổn hển, "Chúa tôi, nàng, em quá xinh đẹp," khi nhìn chằm chằm vào ngực nàng, rồi lại thế lần nữa khi lật nàng lại để hôn phần sau lưng và kéo những ngón tay chậm rãi mé trong đùi nàng.

      Nàng rùng mình thích thú. Cái chạm quá dịu dàng, miệng quá nóng bỏng, đúng là tráo đổi thể tưởng tượng nổi.

      "Em nghĩ cũng đẹp nữa," nàng , và cười.

      Nhưng những gì họ làm còn tuyệt hơn. thán phục trong từng cái chạm của làm nàng choáng váng khi chăm sóc cánh tay, và cổ, và má nàng; ngay cả những ngón chân nàng cũng thoát khỏi quan tâm của . Nhưng niềm đam mê ở đó, sục sôi như lớp sóng ngầm dưới mặt nước phẳng lặng.Nàng cảm thấy khi cuối cùng cũng tựa nàng lại gần và hôn nàng sâu, và có vẻ niềm đam mê dồn lại và tràn đầy qua nàng trước khi làm tương tự với .

      Tất cả xảy ra quá nhanh, nàng có thời gian để nghĩ về thứ gì khác ngoài cơn khoái cảm chỉ còn biết vào thời điểm ấy. Và nó ở đó, bùng nổ quanh nàng mọi khoảnh khắc vào trong nàng. Lạy Chúa toàn năng, nó xảy ra quá nhanh, quá siêu phàm, và kéo dài quá lâu, nàng thậm chí vẫn còn co thắt quanh sau đó khi cứng người lại và đẩy vào sâu tới cực khoái của chính mình.

      Tiếng thở dài thỏa mãn của nàng nhè . Nàng muốn di chuyển, muốn nghĩ, muốn suy xét lại việc mình vừa mới làm - lần nữa.

      "Ngủ ở đây giúp em thoải mái," khi hôn lông mày nàng trước khi ra khỏi giường.

      " đuổi cơn bão này cho em."

      Nửa thức nửa ngủ, nàng nghe thấy và và mỉm cười vì lời bình luận khôi hài kỳ quái đó.

      đánh nhau với bão chỉ vì nàng thôi à? Đúng là chàng ngốc nghếch ngọt ngào.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 38

      Gabrielle thức dậy khi ánh nắng mặt trời đổ đầy sàn. Cơn bão qua. Nếu Drew quay lại phòng cũng đánh thức nàng. Nàng có phòng cho riêng mình và nhanh chóng mặc quần áo, rồi kiểm tra ngay cánh cửa. Vẫn khóa.

      Nàng thở dài và quay lại ngồi đống chăn của mình, nhưng rồi đổi ý và đến giường thay vào. Trước tiên nàng dọn dẹp sạch , rồi ngồi ra giữa. Thoải mái hơn rất nhiều, và sao chứ? ràng, nếu nghĩ nàng bị cùm thể làm gì, giờ biết hơn rồi và cố xích nàng theo cách khác nữa, ừm, ngoài cái cửa khóa chết dẫm kia.

      Kế hoạch trả thù thành. Làm thế quái nào mà Drew bị điên cuồng khao khát vì nàng nếu nàng cứ để làm tình với mình như thế? Nàng phải thay đổi chiến lược thôi. Chẳng sao nếu làm muốn nàng nhiều đến phát điên, nàng phải làm mình thay vào đó.

      Đúng là ý nghĩ đáng nản. càng khó khăn hơn để hoàn thành sứ mệnh, nàng chắc vậy. Ham muốn đơn giản thôi. Nàng kiểm soát được, chỉ là lường hết hậu quả. Nhưng liệu có thể khi làm người đàn ông biết cần cân nhắc đến hôn nhân? Ừm, đúng thế, tên Lothario như Drew, có lẽ là người duy nhất có thể phụ nữ mà mảy may nghĩ đến việc cưới ta. khi nàng ra , tiếp tục với những người phụ nữ khác của mình, và khi ở cùng họ, nghĩ đến nàng thay vào. Hoàn hảo! Chết tiệt là nàng ám ảnh đến cuối đời.

      Nhưng làm sao nàng làm mình được? Nàng muốn chuyện này xảy ra ở London, nhưng nó lại . Tất nhiên, ở quanh thường xuyên đủ để biết về nàng. Ở đây, giữ nàng trong cabin của mình, bắt đầu lại và thể tránh nàng nữa. Vậy là để biết về con người của nàng? Bao gồm việc từ bỏ mưu kế và giãi bày rằng nàng thực là cướp biển?

      , có lẽ nàng nên xa đến vậy. Mặt khác mưu mẹo vẫn giúp nàng thêm táo bạo hơn. Và trả thù của nàng càng ngọt ngào nếu nàng mà vẫn nghĩ nàng là cướp biển.

      Nàng đưa ra quyết định chắc chắn khi quay lại cabin sáng hôm đó. Lần này trông kiệt sức. Ưm, ra ngoài hơn hai tư tiếng đồng hồ rồi và giành vài hay có lẽ là hầu hết thời gian để chiến đấu giữ con tàu chìm.

      Thằng cha thường đem bữa ăn đến cho họ theo Drew vào và đặt cái khay lớn lên bàn. Gabrielle lao ngay ra khỏi giường và đến thẳng cái khay có tới hai chiếc đĩa đầy ắp đến miệng bởi đồ ăn sáng. Nàng ngồi xuống ngay tắp lự và bắt đầu đánh chén. Liếc lên, nàng thấy cười toe toét.

      "Sao nào?" nàng . " nghĩ vài cái xúc xích mà cho em ăn xoa dịu được cơn đói hử?"

      "Điều đó có vẻ tuyệt nhỉ?"

      "Hả?"

      "Khi cho em ăn ấy."

      Nàng biết ngay suy nghĩ của trở nên 'đen tối', mặc dù thể tưởng tượng tại sao. Nàng chỉ vào cái khay và hỏi, " đói à?"

      " chết đói chết khát đây," trả lời. Nhưng vẫn đứng đó nhìn chăm chăm vào nàng, và lần này nàng đỏ mặt. đến việc làm tình lần nữa. Làm thế nào có thể nghĩ đến chứ - khi mà chắc hẳn quá mệt và đói rồi?"

      Nàng quyết định giả vờ mình hiểu lời nước đôi của và đánh trống lảng cùng lúc. "Em thưởng thức giấc ngủ giường đêm qua," nàng đầy mồm bởi miếng bánh mỳ nóng, ngon lành được rưới ướt đẫm mứt ngọt. "Đó có lẽ là giấc ngủ ngon nhất em có trong tuần. Chắc chắn là thoải mái nhất. Cảm ơn nghĩ về nó."

      Mặt thực đỏ ửng. Nàng , tất nhiên, chỉ về chiếc giường và biết, nhưng ràng, nó ngăn khỏi nghĩ về những thứ họ làm ở kia.

      vài khoảng khắc trôi qua, và bằng chất giọng nhàn nhạt thông thường, đề cập, " từ lâu thành thói quen của là tổ chức ăn mừng sau khi sống sót qua cơn bão như vậy, thế nên muốn mời vài vị khách tối nay. Vì em cùng chia sẻ cabin với , cho là em phải tham gia cùng bọn thôi. bộ váy đưa đến cho em lát nữa trong hôm nay, sau khi ngủ giấc ."

      Nàng thở dài. Họ cuộc trò chuyện bình thường cách hoàn hảo và ném cái quan điểm " cho là" vào mặt nàng để nhắc nhở nàng là tù nhân, phải khách.

      "Tại sao?" nàng hỏi, bấy giờ giọng hơi cứng đơ chút. "Tôi chẳng có ai để gây ấn tượng cả."

      nhún vai. "Hầu hết phụ nữ biết đều thích ăn diện, đơn thuần nghĩ em có lẽ cũng thích."

      thêm nữa, và sau đêm bị vắt kiệt sức, trèo lên giường và gần như rơi vào giấc ngủ ngay tức khắc.

      Gabrielle dành hầu hết thời gian còn lại trong ngày để qua lại trong phòng, nghĩ tới nghĩ lui về kế hoạch mới làm Drew mình, và cố lờ diện của .

      Cuối cùng nàng lại chú ý đến lần nữa khi thấy mình vô thức đứng cạnh giường. khò khò, to mà cũng đều, lúc được lúc mất. thực tình quá kiệt sức. Có lẽ nàng có thể làm ầm ĩ đủ kiểu, vẫn nghe thấy. Nàng thậm chí có thể chạm vào mà đánh thức , thế nên biết. Chết tiệt lòng tin tưởng của , khóa mình ở trong cùng nàng khi nàng bị cùm. Nàng có thể rất dễ dàng rời ngay khỏi phòng sau đó. cú đánh hơi mạnh vào đầu bằng cái bô vệ sinh và nàng lấy chìa khóa ra khỏi túi Drew trong vòng vài giây. Nàng thấy đút nó sau khi người của mình đặt khay thức ăn xuống rồi rời , và khóa cửa lại.

      Quá đơn giản dễ dàng. Nhưng ban ngày ban mặt phải thời điểm thích hợp để nàng lẻn vào khoang tàu. Bên cạnh đó, từng tế bào trong cơ thể nàng gào thét chống lại ý muốn đánh vào đầu Drew. Chỉ là nàng thể làm thế lần nữa. Nhưng có nghĩa nàng bỏ cuộc chạy trốn. có thể say giấc nồng cho đến tối. Nếu nàng có chìa khóa...

      Nàng nhìn chăm chăm vào chiếc túi - nơi tự do trú ngự. Drew nằm nghiêng về bên. hơi cong người, cuối chân bắt chéo nhau, khủy tay khủy chân gập lại. Chiếc túi chứa chìa khóa bên trong chỗ gập. Nếu quần quá chật, nàng gặp khó khăn gì trượt hai ngón tay vào đó để nhón lấy cái khóa. Nhưng chiếc quần lại chật. Rất chật. Chúng dính sát vào phần dưới ở đúng chỗ đó - nghĩa là cái "bàn tọa" của ấy. cái mông rất đẹp mà Drew Anderson sở hữu.

      Nàng đảo tròn mắt với suy nghĩ kia và quay lạiđi đều bước.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 39

      Có bốn người ăn tối đêm đó trong cabin của truyền trưởng. Thuyền phó của Drew được mời - hiển nhiên rồi. Timothy cũng đến ăn tối trước đó. Nhưng người thứ tư làm Gabrielle há hốc miệng kinh ngạc khi vào cùng thuyền phó . Richard! Nàng quá vui mừng được gặp đến nỗi nghĩ đến chuyện trông ra sao khi nàng ném mình vào và ôm cách thích thú.

      Gabrielle tuôn ra hai câu hỏi thầm nhanh trước khi để ý Drew nhìn chằm chằm mình.

      "Tất cả bọn đều ổn chứ?" nàng hỏi.

      "Ổn như có thể mong đợi từ tiện lợi thoải mái đông người," đáp. "Nhưng vị chủ nhà của chúng ta cung cấp bộ cánh thích hợp dùng cho bữa tối." Richard quét tay lên chiếc áo sơ mi trắng được giặt sạch tinh tươm và chiếc quần đen.

      "Nhưng làm cái quái gì ở đây mới được chứ?"

      " cũng tự hỏi đây y thế đây,em ." thầm sau nàng. " được cầu, cảnh báo còn hơn thế kia, đơn thuần là phải hành xử như mình phải tù nhân."

      Nàng liếc lên Drew khi nghe thấy, nhưng chỉ mỉm cười và ngồi dựa ra sau để xem cuộc sum họp thân mật. Richard vươn người về phía nàng. "Và có lẽ phải rằng em trông đáng tối nay, Gabrielle."

      Mắt dán vào nàng chiếc váy dạ hội hồng giản đơn với với phần thân cực ấn tượng. " đoán thuyền trưởng cũng cấp cho em bộ cánh. ta muốn tự mình thưởng thức đêm nay đây." Richard nháy mắt với nàng. Gabrielle đỏ mặt, nhưng nàng cố chuyện riêng tư với Richard lần nữa. Drew phải có vài lý do nào đó để gộp Richard vào đây hơn là việc nàng rất vui thích gặp , và lý do kia làm nàng lo lắng.

      Thức ăn được đưa ra sớm sau khi Richard đến. Bốn thủy thủ mang bốn loại đĩa khác nhau, và người ôm đầu tay những chai rượu. Richard, hạnh phúc vì được ra khỏi khoang, bắt đầu uống nhiều hơn được phép. Gabrielle chỉ chạm môi vừa đủ.

      Drew cầu sở trường xuất sắc từ đầu bếp, và còn xa lắc mới mới gọi là bữa ăn thông thường biển. Thịt bò nướng ăn kèm với hai loại nước sốt khác nhau, phủ hành và cà rốt, ba ổ bánh mỳ khác loại để chọn lựa, bánh Yorkshire puddinh(bánh có nguồn gốc từ Yorkshire, . Được làm từ bột, thường ăn với thịt bò nướng và nước thịt), khoai tây chiên, và thậm chí đĩa salad phủ nước sốt kem tỏi đỉnh. Gabrielle phải tìm ra làm sao đầu bếp của Drew lại giữ được rau diếp tươi sống biển được, chắc chắn thế.

      Tâm trang mọi người trở nên khá tiệc tùng trước những món thịnh soạn. Thậm chí bắt đầu cảm thấy giống buổi ăn mừng thực . Richard thư giãn và tiêu khiển cho cả nhóm bằng những lời đùa cợt thường lệ của mình. Gabrielle ngừng nghĩ đến việc được đưa tới vì vài lý do kín đáo. Và thậm chí Drew có vẻ cũng tự tận hưởng.

      "Nhân tiện đây," Timothy với Drew khi chuyện trò tạm lắng. " trong những con tàu chúng ta phát ngắn ngay trước cơn bão, hoa tiêu thề là ta thấy em và em rể ngài boong."

      Gabrielle tái nhợt khi nghe xong. Drew, mặt khác, lại phá ra cười.

      "Đúng, tôi chắc nó làm vỡ tim đấy, nên đừng," Gabrielle cắt ngang cách chua chát, cực kỳ bực mình vì vui thích của . "Dù sao hoa tiêu có thể nhầm lẫn chứ."

      Và Richard tham gia, "Ồ, phải điều này, có phải ta nhắc đến Quý bà Malory ?"

      "Ôi, trời ơi, Richard," Gabrielle ngắt lời. "Quên ấy !"

      Bạn nàng nháy mắt, nhưng rồi nhún vai. " cố, Gabby. Thực tình đấy, nhưng chỉ là thể quên tình thực của mình thôi."

      Drew điềm đạm và gặng hỏi, " ta đến em đấy à?"

      "Sao lại , đúng là ấy ," Gabrielle rên hừ hừ thẳng với thuyền trưởng, mặc dù mắt nàng nhìn chăm chăm vào Richard. "Lộn tùng phèo vì ấy. thèm nghe khuyên nhủ, như là chồng bẻ gãy từng mảnh xương trong người nếu ấy dám lại gần."

      "James phải xếp hàng thôi," Drew gầm gừ khi đưng lên và bước bước về phía Richard.

      Điều này ngoài mong đợi và Gabrielle ngay lập tức thấy hối tiếc vì kích động . Nàng len vào giữa hai người đàn ông và cố tháo gỡ những gì mình xúi bẩy.

      "Ôi, thôi ," nàng bảo Drew. "Georgina gần như tát vào mặt Richard vào lần cuối họ gặp nhau, vì thế chẳng có gì may , hay xảy ra giữa họ đâu. ấy là 'bức tường thành sắt đá' với bất cứ chàng nào khác quan tâm, đơn giản vì chồng mình. phải biết điều ấy chứ."

      Đây là thời khắc căng thẳng. Drew rằng xem việc bảo vệ em mình rất nghiêm túc. Từng thớ cơ trong người như muốn sẵn sàng xé toạc Richrad ra thành mảnh với bàn tay trần. Nhưng chú ý, ơn trời, và lời nhận xét cuối của Gabrielle () cắt cơn giận dữ của .

      "Tôi có thể kết thúc việc này mà cần nhắc nhở đâu đấy," khi quay lại ghế.

      Richard uống quá nhiều rượu để mà cẩn trọng. "Em nên để ta đánh , Gabby," . " ta ngứa mắt kể từ khi nghĩ em và ..." Ý nghĩ đó làm cười khi kết thúc.

      "Đó phải lý do tôi muốn bóc toạc đầu ra," Drew đáp trả khá lặng lẽ, cân nhắc vần đề.

      "À, đúng rồi, bởi vì thể nhớ nổi tại sao Gabrielle thể quay lại quốc."

      Gabrielle hít hơi sâu. "Richard, đủ rồi."

      Nhưng Drew ngồi ra trước hỏi, "Sao ấy thể quay về?"

      "Với tiếng lành đồn xa rằng ấy là cướp biển à? Đoán , thuyền trưởng. Tôi chắc tìm ra."

      Gabrielle ngồi ra sau và nhắm mắt. Nàng có cảm giác bây giờ mình biết tại sao Richard được mời. rành rành Drew mồi chài thông tin thứ gì đó nghĩ họ giấu mình. Thay vào đấy, khơi nguồn chủ đề đảm bảo mang cơn tam bành của nàng quay lại trong cuộc đối đầu đầy đủ thực .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :