1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Captive Of My Desires - Johanna Lindsey ( 52c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 30

      Gabrielle mơ về Drew đêm đó, hôn nàng. Giấc mơ có vẻ cũng đến hồi kết, và mang lại mọi xúc cảm mà cái hôn thực của đem cho nàng. Nàng thậm chí còn nhớ giấc mơ đó, cực , khi thức dậy vào sáng hôm sau. Nàng đổ lỗi tại nụ hôn khỉ gió ở trong cabin của . Và nàng còn thấy gần như xáo động khi tỉnh giấc vì giấc mơ - như từng bị khi cố gắng quyến rũ nàng. Ừm , nó hơi tệ đến thế. Nàng nghĩ ra bất cứ thứ gì có thể tệ đến thế, như thứ nóng bỏng và phiền toái mà làm nàng cảm thấy đêm khác.

      Nàng tham gia bữa sáng cùng với 'đội ngũ nhân viên' của mình. Lúc này, Drew trông hơi ủ rũ chút sau vụ 'đào tẩu' của nàng. có vẻ lờ họ , chỉ nhìn chăm chăm vào khoảng . Mặc dù vậy, thể giấu được thoáng ngạc nhiên khi nàng xuất . Sau hôm qua, có lẽ nghĩ mình thấy nàng lần nữa.

      thể nào thấy được gắn bó thân thiết giữa nàng và những người bạn, trêu chọc thường thường của cây cười Richard thỉnh thoảng có thể trở nên suồng sã khiếm nhã, và hôm nay phải ngoại lệ. Tất cả đều vô hại, nhưng Drew biết điều đó. Richard chắc chắn đối xử với nàng theo cách tôn trọng mà Drew mường tượng 'vị thuyền trưởng' xứng đáng nhận, nhưng nàng quyết định thể cố gắng gượng đến mức ấy trong toàn bộ chuyến được - chỉ vì lợi ích của , khi mà lời đùa là bình thường với cướp biển và việc này cũng như khi họ ở cùng với Nathan. Nàng cũng cảm thấy thoải mái, khi mặc chiếc quần túm mà Margery khăng khăng nài ép. Có lẽ nó giải thích cho cái nhìn ngạc nhiên thoáng qua của Drew. chắc hẳn chưa từng thấy phụ nữ mặc quần túm trước đó.

      Gabrielle rời cabin như các bạn mình. Nàng tiếp tục uể oải ngồi ở cái bàn họ vừa ăn, duỗi dài chân ra và vắt chéo chúng dưới bàn. Dựa người lại sau ghế, nàng thậm chí còn gối hai tay ra sau đầu. Chả giống tý nào việc nàng có lẽ vẫn ở đó để ăn nốt bữa sáng.

      Drew còn giả bộ nhìn nàng lúc này nữa. Ngay khi những người khác rời và họ còn mình trong phòng, đôi mắt tối màu của khóa chặt vào nàng và giữ ở đó. có lẽ cố làm phiền nàng với cái nhìn đầy xoi mói của mình, nhưng nàng để nó thành công. Cuộc đối thoại mà nàng bắng đầu hoàn toàn nằm trong 'mục ưa thích' của nàng hôm nay. Nàng bắt đầu gây chiến với lần nữa.

      Nàng duỗi người chút, vì thế ngực nàng bị ép mạnh hơn vào cái áo sơ mi bông dày khự. Chỉ chút thôi. Nàng muốn trông quá là mình thể giới tính với . Mặc dù rằng nàng bị lộ nhiều quá dưới tấm áo sơ mi đen - phải vì ích lợi của đâu nhé. Hơn hết nàng cũng định trở thành cậu bé, và chẳng bao giờ cố che đậy ngực mình khi mặc bộ đồ tàu - như nàng gọi chúng. Nhưng chiếc áo sơ mi nàng mặc đủ dày để giữ nàng trông đứng đắn, cùng với chiếc áo ngực mỏng bên dưới, Bây giờ nàng tặng Drew cái nhìn tò mò vô tội và hỏi, " thực nghĩ tôi là kẻ hèn nhát chỉ vì tôi quyết định rằng mình thích ngủ có quần áo hơn, như tôi thường làm, và tìm cabin để có thể làm vậy à?"

      Biểu đầy nghi hoặc của làm nàng muốn reo lên cười vì chiến thắng, nhưng nàng giữ vẻ mặt mình nghiêm túc. Đó là câu hỏi hợp lý, sau câu mà dạy con vẹt của nàng hôm nay. Tất nhiên, nàng cần nhắc lại tỷ mỷ làm gì.

      Sau hay hai giây gì đó , "Em có thể ngủ trần ở đây."

      Nàng tặng cái gật thấu hiểu. "Đúng, tôi biết chứ. Và nó có lẽ gây phiền phức cho tôi tý nào. Nhưng tôi sợ là nó có lẽ làm phiền , tôi định làm mất ngủ. Và tôi chắc chắn là gặp khó khăn gì khi ngủ với bạn cùng phòng mới."

      khịt mũi, nhưng điều này mới đáng đây - khi nhanh chóng chuyển chủ đề như thế nào và hỏi, "Ai là người tên Carla mà con vẹt gọi là mụ phù thủy vậy? Đó phải tên của em đấy chứ, hả?"

      Gabrielle cười. Nàng ngừng được. vẫn cố làm nàng bực mình với những lời lăng mạ. Lần này thành công tý nào. "Miss Carle là tên con vẹt đó," nàng vừa vừa cười toét. "Nhưng đừng nghĩ nó được dạy dỗ để tự sỉ nhục mình, có lẽ nên biết Carla cũng là tên mẹ tôi."

      "À, tôi thấy rồi. Việc này mới hay ho làm sao," , với giọng mỉa mai châm biếm cực độ. " gọi mẹ mình là mụ phù thủy. Tôi chả ngạc nhiên tý tẹo nào khi tên cướp biển khinh bỉ cha mẹ mình như thế."

      Nàng nghiến chặt răng chỉ lúc. Nàng để làm nàng bực mình. "Đó là kết luận rất tự nhiên," nàng đồng tình, "ngay cả khi nó sai. Tôi mẹ. Nhưng cha tôi bà lắm sau khi hoa tàn trong cuộc hôn nhân của họ. Và con vẹt thuộc về cha trước khi ông trao nó cho tôi, vì thế hầu hết vốn từ của Miss Carla là học hỏi từ cha, phải tôi."

      "Làm thế nào mà đũa mốc chòi được mâm son vậy? tên cướp biển kết hôn với quý tộc quốc? Hay đó chỉ là lời dối dựng nên để có thể đào được đức ông chồng? thậm chí còn có dòng dõi chính tong cơ đấy, hay chỉ là con hoang của cướp biển thôi?"

      "Tôi quan tâm xúc phạm đến mình ra sao," nàng cách cứng nhắc. "Nhưng chết tiệt là phải giữ nhạo báng của mình tránh xa cha mẹ tôi ra."

      Vì câu đó chắc hẳn là giống lời đe dọa mà nàng dự tính nên hỏi, "Nếu sao?"

      " có lẽ muốn ghi vào não là vẫn còn tấm ván ở đây để khắc tên mình lên đấy."

      cười khùng khục, bây giờ tự tin hơn vì nàng nghiêm túc - trái ngược với tôn giọng sắc bén của nàng. "Vậy tại sao ông ta lấy bà ấy?"

      Gabrielle phải mất lúc mới lấy lại bình tĩnh. Gã đàn ông chết dẫm này lại làm thế lần nữa, chọc tức đủ để làm nàng mất kiểm soát.

      "Lúc đó ông ấy săn tìm kho báu. Ông cho rằng bà là manh mối mà mình đeo đuổi."

      "Chắc đùa."

      ", ông ấy coi việc săn tìm kho báu khá là nghiêm túc," nàng trả lời.

      "Tôi đoán là câu hỏi chính xác hơn làm vấn đề, sao bà ấy lấy ông ta?"

      thực tình thích thú với gia đình nàng, hay chỉ cố gắng giải tỏa tâm tư? phần điềm tĩnh nàng lấy lại được muốn làm bối rối lần nữa, và nàng làm thế với khôn khéo cám dỗ mà mình chứng kiến những người phụ nữ khác luyện tập còn thể ràng hơn, cái quét mắt chậm rãi từ bờ my dài, cái nhìn mà nàng hy vọng là gợi tình, dỗi dài cơ thể cách lười biếng cách uyển chuyển - nhưng dường như nhận ra.

      Nàng nhún vai. "Bà kết hôn vì trong những lý do còn phổ biến hơn cơ."

      "Tình à?"

      ", vì bà muốn có con."

      "À, cái lý do đó." cười khùng khục. "Thế sau em còn bao nhiêu chị em ruột nữa?"

      " ai cả. Đó có lẽ là phần lý do tại sao thời kỳ hoa nở lại chóng tàn nhanh như vậy. Mẹ bao giờ thực ra, nhưng tôi suy ra được rằng bà nghĩ mình có thể làm cha ổn định cuộc sống và từ bỏ biển cả. Bà trở nên khó chịu với cuộc hôn nhân của mình cho đến khi dần dần ra là ông bao giờ làm thế. Tôi biết bà khinh miệt là ông luôn luôn ở xa biển và chẳng bao giờ có mặt ở quanh khi bà cần."

      ràng, nàng chạm gần hơn tới điểm nhạy cảm, vì câu trả lời của khá đề phòng. "Kết quả tất yếu thôi, cưng à. Bà ấy nên kết hôn với tên cướp biển nếu bà muốn cưới người đàn ông giường mình mỗi đêm."

      mũi tên trúng hai đích! Nàng ngạc nhiên thích thú khi phát biểu gợi tình ra sao, lời nhận xét khiêu khích dễ dàng và tự nhiên, trong khi nàng phải khó khăn lắm mới làm được thế. với nàng những thứ bao giờ với quý . Mỉa mai làm sao, nàng nghe quá nhiều thứ còn tệ hơn trong những năm gần đây và trở nên miễn dịch với chúng, hay ít nhất là có rất ít thứ có thể làm nàng đỏ mặt thêm - cho đến khi gặp Drew Anderson. có thể làm nàng tưng bừng mà thậm chí chả thèm cố gắng lấy nửa.

      Bây giờ, nàng chiến đấu ngăn màu hồng lan má bằng cách trả lời mà chẳng đổi giọng. "Tôi thấy là nhầm lẫn mờ cả mắt đấy. Mẹ tôi nghĩ rằng bà cưới thuyền trưởng của con tàu buôn. Bà biết nghề nghiệp thực của ông là gì, và chết vài năm trước mà thậm chí vẫn tìm ra. Bây giờ đến lượt . Vì hôn nhân là chủ đề hiếu kỳ của , có dám cho tôi biết tại sao mực thà chết chứ kết hôn ?"

      cười toe toét. " thể đoán được hả, em ? Em là cướp biển. Em biết sao mà, bơi thuyền từ cảng này đến cảng kia. Hầu hết thủy thủ phải trở về nhà như bến cảng duy nhất vì hạnh phúc vợ chồng, cái mà họ coi là nhà mình - chính là nơi người vợ đợi chờ. Ấy vậy mà bao nhiêu bến cảng họ đến là bấy nhiêu nơi họ chìm ngập trong đau khổ, vắng mặt vợ, hay phản bội, rồi khốn khổ sau tội lỗi của mình. Tôi bao giờ rơi vào cái mớ bòng bong đó. Tôi rất thích rằng vấn đề gì với bến cảng nào mình cập bờ, cũng đều có người phụ nữ đợi với vòng tay rộng mở."

      "À, tôi thấy rồi. Tôi nghĩ có lẽ rằng từng và thất tình - đó là lý do ghê tởm hôn nhân, nhưng tôi quên mất đơn giản chỉ là tên Lothario từ xương tủy mà thôi."

      "Tôi ghê tởm hôn nhân. Với số người đàn ông đó là tình trạng tuyệt hảo để nhảy vào. Tôi chỉ nhận ra từ rất lâu là nó hợp với mình. Tôi hạnh phúc với cuộc sống này. Sao tôi lại phải thay đổi nó cơ chứ?"

      Nàng nhún vai và ngay mà cần nghĩ, "Tôi biết, mọi thứ đều có thể xảy ra."

      "Đúng thế. Nhưng lấy mẹ tôi làm ví dụ nhé. Bà biết chính xác những gì đợi mình khi lấy cha. Bà biết ông hiếm khi ở nhà. Và trong khi mà bà trông đủ hạnh phúc, nuôi dạy nhiều đứa con, tôi bắt gặp nhiều lúc bà ràng là đơn như thế nào, thậm chí đáng thương khi vắng mặt cha. Khi còn khá trẻ tuổi tôi quyết đinh bao giờ làm vậy với người phụ nữ."

      Việc đó làm nàng buồn khi biết nghiêm túc. tin vào từng lời vừa mới . Nhưng chả chừa chỗ nào cho tình cả. thực muốn trải qua toàn bộ cuộc đời mà trải qua tình đích thực nào à?

      "Có hai cách giúp có thể tuân theo quyết định ấy. có thể chỉ cần quyết ra khơi thay vào đó là được," nàng chỉ ra.

      "Em đùa, hử?"

      Nàng nghiến chặt răng. "Đúng, tất nhiên tôi đùa."

      "Biển cả là máu thịt tôi, em à," thêm để đề phòng trường hợp nàng quên mất, sau đó trao nàng cái nhìn hiểu biết. "Em thay đổi chủ đề quá sớm. Trước đó em nghiêm túc thực à? Rằng mẹ thực tình biết cha em là tên cướp biển?"

      "Sao nó lại làm ngạc nhiên cơ chứ? Khi cha đến thăm chúng tôi, ông mang cả thủy thủ đoàn theo - việc đó có thể cho bà manh mối. Sau hết họ là đám thô tục, om sòm. Bên cạnh đó, ông cư xử theo cung cách tốt nhất của mình khi ở quốc."

      "Thế còn em? Em biết bao lâu rồi?"

      " cho đến khi mẹ tôi qua đời và tôi rời nhà tìm ông," nàng trả lời

      "Vậy là chỉ vài năm? Chúa tôi, em thích nghi quá nhanh, đúng nhỉ?"

      Tông giọng chế nhạo của lại quay lại. Nàng cho biết những điều nên, nàng nhận ra quá muộn màng. "May mắn thay, tôi là muộn học trò sáng dạ," nàng trả lời ngay lập tức, cố gắng sửa cảm tưởng của về mình.

      Nàng đứng dậy, vươn người gợi cảm, rồi đến gần nhưng ở ngoài tầm với. Đôi chân dài của duỗi sàn, hai mắt cá chân bắt chéo nhau. Tay khoang lại trước khuôn ngực rộng. Biểu cảnh giác trong thoáng, khi nàng dừng lại trước quá gần, nhưng nhanh chóng trở nên gợi tình.

      "Sẵn sàng quan hệ với tôi rồi à?" hỏi. may là vẻ mặt cảnh báo nàng làm thứ gì đó như thế. Nàng có thể trả lời bình tĩnh, thậm chí là có chút hối tiếc giả dối,

      "Xin lỗi, nhưng phải gu của tôi."

      Tiếng ho ngắn buồn cười lên rằng tin nàng. "Vậy ai nào? Richard hả?"

      Nàng cố cười toe. "Trời ơi, . Tôi chỉ chạy chơi loanh quanh với ấy hôm khác và đơn thuần làm ấy ngạc nhiên thôi. ấy là người bạn tốt. Chúng tôi thức trêu đùa nhau như thế rất nhiều."

      "Vậy là cái tên trưởng giả hợm hỉnh xanh xao vàng vọt người đó hả?"

      "Ai cơ? Ô, ý là Wibur á? , tôi thấy ấy khá là buồn tẻ, nếu cần biết. Bên cạnh đó, kể cả khi là người Mỹ, trông hơi quá tự nhiên lúc ở trong phòng khiêu vũ London cho khẩu vị của tôi.Tôi muốn người đàn ông cưỡi ngựa bờ biển với tôi, người lặn cùng tôi trong những vịnh trong vắt như pha lê và khám phá những rặng san hô ngầm, người thích thú săn đuổi những kho báu mất tích như tôi. Tôi muốn người đàn ông bơi trần cùng tôi biển dưới ánh trăng và làm tình với tôi cát."

      Gabrielle mơ màng nhận ra mình thực muốn tất cả những thứ đó. Nhưng nàng cố làm Drew choáng váng cơ mà. Thế mà lại nuốt từ lời tưởng tượng lãng mạn của nàng. Nhận thấy mình đem lại cho lợi thế, nàng đột ngột , "Giờ , tôi có thể làm gì cho trước khi để lại với giam cầm mình?"

      trả lời ngay tắp lự, "Đừng ."

      "Xin lỗi nhưng có bồn tắm nước nóng đợi tôi."

      "Thực thế, tôi cũng cần cái cho chính mình."

      "Rất tốt. Tôi cho đem vài xô nước đến cho . Nếu tù nhân ngoan ngoãn, tôi thậm chí cho đặt chúng xuống cho dùng, thay vì hất vào người."

      Giọng nàng ngụ ý là nàng đối phó với đứa trẻ, ngay cả lời cũng thế. Về phần nàng là cố ý và môi mắm lại cách cáu bẳn - ràng là thích.

      Sau đó nàng rời , nhưng chưa, cho đến trước khi nàng đút tay vào túi quần theo cách thông thường. Nàng biết rất là nó nằm ở sau áo sơ mi, thế nên có thể thấy cái quần khít chặt vào bên dưới nàng như thế nào. Thành công cách vô tội, và nàng phải chống lại tràng cười ha hả khi nghe thấy tiếng rên rỉ của khi ngắm nàng bước ra khỏi cabin.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 31

      "Nếu Miss Carla còn kêu bác khỏa thân lần nữa, nó phải xem xem đại dương ngoài kia lạnh cóng tới mức nào đấy," Margery trong cơn tức giận khi bà bước vào cabin thuyền trưởng ăn tối.

      Margery là người cuối cùng bước vào. Richard, Ohr và Bixley chỉ nhìn bà cách hoài nghi. Gabrielle hít vào quá nhanh làm chính nàng bị nghẹn thở, và bắt đầu hung hắng ho. Drew, ngồi sàn trong cái góc phòng của , dựa đầu vào tường và nhắm mắt, nhưng có nụ cười mỉa mai rành rành môi.

      Sau đó Richard bắt đầu cười và Bixley vừa vừa cười toe toét đểu cáng, "Đó phải là ý tưởng thực tồi đâu, em."

      Gã Ailen có lẽ đùa. Gã và Margery cùng sẻ chia mối quan hệ thoải mái kể cả những lời ám chỉ bóng gió liên quan đến sex, rượu vào lời ra, và, Gabrielle nghi ngờ, còn nhiều thân thiết hơn thế.

      Nhưng Margery mất trí vì lời đùa tục tĩu, bà hỏi gặng, "Tôi muốn biết, Miss Carla lấy cái từ đó ở đâu vậy? Nó phải đến sáu lần hôm nay khi tôi vào và ra khỏi phòng Gabrielle." Margery nhìn chằm chằm vào ba tên cướp biển, nghi ngờ trong số họ chính là kẻ phạm tội. Nhưng Gabrielle thấy có lý do gì để ra kẻ phải chịu trách nhiệm.

      Nàng chỉ về phía Drew bên kia phòng và , "Bác chả cần tìm kiếm thủ phạm của mình đâu xa. ta cố gắng bắt cháu lên giường từ khi gặp nhau." Nàng cười toe để họ biết nàng thấy chuyện đó thú vị, thậm chí còn thêm, "Quá tệ là đến giờ vẫn chưa được."

      Drew thực đỏ mặt. Nàng thấy hay ho, nhưng có lẽ quá trớn được khi lúc này, ba người đàn ông thể đoán trước nhìn chằm chằm, và mọi hài hước đều biến mất. Mặc dù Margery mới là người phải lo ngại, khi bà thậm chí băng qua và đá cái chân duỗi về phía cửa.

      "Giữ ý định đó cho mình ấy, tên Mỹ kia, nếu còn biết tôt xấu. Gabby của chúng tôi giành cho cái loại như ."

      Drew kéo đôi chân trần lại cọ vào nhau và đáp, "Vậy ấy giành cho ai?"

      Gabrielle nín thing. Nàng chuẩn bị cắt ngang Margery nhanh chân trước. "Giành cho người chồng mà ấy sớm có thôi, đó phải là , thế nào, đúng hử?"

      Margery quay lại chiếm thế thượng phong. Drew lầm bầm gì đó, nhưng ai nghe bị lờ sau khi ấy.

      Bixley bắt đầu hồi tưởng lại gã ở cùng Nathan biết bao lâu. "Ohr cam đoan với tôi, nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt, Nathan đối xử với tôi như bạn cũ. Ông thích thế. Toàn thấy mặt tốt của mọi người thôi. Tôi ông ấy như cha vậy."

      "Mày chỉ thích săn tìm kho báu," Ohr chế giễu.

      "Ừm cũng có cả cái đó nữa." Bixley cười toét và trêu bạn. " với tao mày . Tiếp nào, tao thách đấy."

      "Tao chỉ thích ra khơi cùng Nathan," Ohr . "Mày phải người duy nhất ông ấy như cha."

      "Đúng thế, mày bao giờ kết thúc việc tìm kiếm người cha thực của mình, đúng ? Khi mà đó là điều mang mày tới vùng này của thế giới."

      Ohr nhìn chăm chăm qua phòng. Gabrielle thoáng nghĩ ông có lẽ nhìn Drew, nhưng cái nhìn chằm chằm của ông có lẽ tập trung vào thứ gì đó xa xôi hơn thế.Ông lặng lẽ , "Tao tìm thấy cha, hay đúng hơn là, tìm thấy ông ấy chết."

      "Ôi, bác Ohr!" Gabrielle khóc, và vòng qua bàn để ôm ông. "Cháu rất tiếc."

      Ông vỗ sau người nàng. "Đừng. Nó giống như bác từng biết ông ta. Ông ấy có gia đình khác. Bác tự mình tìm hiểu họ ngày nào đó - hay có lẽ . Bác có gia đình của chính mình lúc này rồi," ông kết thúc, và trao cái nhìn trìu mến khi nàng quay lại ghế của mình.

      Ý ông là nàng, Nathan, và mọi thuyền viên của Nathan. Richard xác nhận điều đó khi ném khăn ăn vào Ohr và , "Tao coi gia đình này là của mình rồi."

      Rồi Bixley đẩy Richard ra khỏi ghế để đáp lễ, "Quá tệ, thuyền phó ạ. Bọn tao ở cùng với Nathan trước khi mày xuất cơ."

      "Này, này," Margery xem vào. "Nathan có trái tim rộng mở đủ cho tất cả mọi người mà."

      Gabrielle bỗng cảm thấy nước mắt dâng trào. Họ giành rất nhiều tối đùa bỡn cùng nhau như thế này, cùng Nathan nhanh chóng tham gia cuộc vui. Nhưng bây giờ ông ở đây, ông ở trong cái ngục tối, rất tối và...

      "Đừng khóc, Gabby," Drew đột nhiên . "Cha trở lại với em lâu nữa đâu."

      Mọi người quay lại nhìn Drew, kinh ngạc bởi lời nhận xét của - có vẻ gì đó khá dịu dàng. Người đàn ông đột nhiên câm như hến, có lẽ bực vì chính mình vì lên tiếng. Và từng người còn lại trong số họ nhắc nhắc lại tấm chân tình đó đến khi họ lại thấy nàng cười.

      Sau bữa tối khi họ rời cabin, Richard theo nàng ra ngoài. Họ dừng lại và dựa vào mạn tàu. Vầng mặt trăng rực rỡ lộ ra dưới đám mây sáng. Trăng tắm boong tàu trong ánh sáng êm dịu và phản chiếu tuyệt đẹp xuống mặt nước. Nàng thường rất thích những đêm như thế này biển, khi mặt trăng xua đêm tối. Đúng là khung cảnh thanh bình, nhưng khó lòng mà thưởng thức với biết bao mối tơ vò bên trong lòng.

      nhìn Richard, nàng tâm vài thứ làm mình rối loạn. là người bạn thân nhất của nàng, và đoán được sức hấp dẫn mà nàng cảm thấy từ Drew, vì thế nàng cho chút (nhiều hơn những gì cho người khác). "Em thực cân nhắc đến việc kết hôn với ta. tin nổi ? Ngay cả khi em biết ta là gã độc thân kinh niên, nhưng em ngốc khi nghĩ mình có thể làm ấy đổi ý và cầu hôn. Nhưng tất cả những gì ấy thích thú là ở lại ít lâu giường của em."

      " phải do trung thành đâu nhé, nhưng cho rằng đúng là lại gần được giường em."

      Nàng khụt khịt vì cách trả lời. "Em thậm chí còn nghĩ ta nghiêm túc về chuyện đó."

      "Nhưng em có nghĩ đó là lý do muốn phá hủy cơ hội làm 'cú chộp' tốt của mình ?"

      "Cố gắng tìm câu trả lời cuối cùng làm em tức nổ đom đóm mắt mất thôi. Em chả biết tại sao ta làm vậy."

      "Có vài người đàn ông như thế,em yêuà, đặc biệt nếu họ coi việc thất bại trong chuyện quyến rũ phụ nữ như vấn đề riêng tư." nhìn nàng chăm chú gần hơn. "Em có muốn cố gắng chăm chỉ nhiều hơn nữa ?"

      Đôi má hồng hồng của nàng lắm dưới ánh trăng, nhưng Richard chỉ đùa và tiếp tục suy đoán. " ta là chàng rất đẹp trai. Và có lẽ từng chinh phục vô số mà chẳng cần nỗ lực mấy."

      "Em nghi ngờ gì," nàng đồng ý. "Nhưng chắc chắn là điều đó công bằng..."

      ", em hiểu rồi," ngắt lời. "Tình cảm có bao giờ công bằng đâu khi vướng vào nó. Có thể đơn giản là thể có em, nên muốn chắc là ai khác có thể. Nhưng hiểu em, Gabby. Em bỏ qua chuyện này, đúng ?"

      ". Tin em , trước khi chuyến này kết thúc, ta hối tiếc vì những gì mình làm, em hứa với đấy. Em làm ta muốn em nhiều nhiều, và ta sụp đổ khi em vẫy tay - chào tạm biệt."

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 32

      Sáng sớm hôm sau Gabrielle thấy bằng chứng chứng minh rằng Richard xót xa cho nàng sau cuộc chuyện trò của họ về Drew. Nàng nghi ngờ gì chính Richard là người làm Drew 'ngáp ngáp' với cú đấm vào má đêm qua. Mặc dù vết thâm tím chỉ hơi mờ mờ. và quá tuần, nó biến mất.

      Tuần đó trôi qua với buồn tẻ chậm chạp đáng bực mình. Gabrielle biết tại sao thời gian làm mình sởn gai ốc. Nàng cho phép chỉ ít phút ngắn ngủi mình với Drew mỗi sáng sau bữa ăn cùng các bạn, để dụ dỗ , sau đó giành thời gian còn lại trong ngày háo hức gặp lần nữa và đếm từng phút khi còn có thể. Nhưng nàng ép mình phải tránh xa ra, bám chắc vào kế hoạch.

      may thay, có vẻ chả có tác dụng gì. Trong lúc mà biểu trong mắt có lẽ khá nóng bỏng khi nhìn nàng lúc này, lại trông quá bận tâm với kế hoạch mục tiêu của mình: trốn thoát bằng bất cứ giá nào - thực tình chỉ nhắc nhở nàng về nghệ thuật quyến rũ đầy tinh vi của mà thôi. Người đàn ông đó vẫn nghĩ mình có thể cám rỗ nàng với miêu tả gợi tình về những thứ muốn làm với nàng, để khiến nàng lại gần, và nàng cùng giuộc cả!Chỉ là cách tiếp cận hành xử của khác với nàng mà thôi.

      thử những lời lẽ lãng mạn, thử những lời lẽ thô tục, thử kết hợp cả hai. Nếu nàng nghe tất cả chúng (cùng hay khác thể loại từa tựa) trước đó từ những tên cướp biển, nàng bao giờ đứng vững trước tấn công dữ dội về chủ đề 'nhạy cảm' như thế. Nhưng nàng đứng vứng được. Hầu hết. Mặc dù nàng thường phải bỏ lại để nhanh chóng kiếm vốc nước lạnh vào mặt.

      Có những lúc nàng thể nào giữ mắt mình rời xa khỏi Drew được. Sáng hôm đó, tập thể dục khi nàng bước vào, cúi người này, dãn cơ này, vòng quanh khoảng rộng hình cung mà sợi xích cho phép. Cái liếc duy nhất trao nàng bằng đôi mắt tối màu khi nàng băng qua , khuấy động bụng nàng bay bổng. Thậm chí khi ngồi xuống và Ohr bắt đầu chuyện phiếm, đôi mắt nàng vẫn tiếp tục bị hút vào màn trình diễn những bắp cơ đôi chân dài của Drew, căng thẳng trải dài lưng và hông . Nàng phải ép mình ngừng nhìn nữa.

      Nàng có lẽ phải liều lĩnh lên. Nàng có lẽ phải lấy cớ rằng mình chịu nổi. Nhưng nàng bị giới hạn những thứ có thể làm vì lý do đơn giản - nàng thể chạm vào . Nàng còn dám đến gần. Có quá nhiều thứ nàng có thể làm để đốt nóng niềm khao khát đến tuyệt vọng của nếu nàng lui tới gần.

      Và sau đó nàng nhận ra còn có cách để 'lách luật', ít ra là tạm thời , và nàng nhảy ngay vào cái ý tưởng đó khi nảy ra trong đầu. Nàng tranh thủ giúp đỡ của Richard. cười khi nàng cho biết kế hoạch. Khi quay lại, mang theo bốn thủy thủ khác - việc này cần nhiều người đây.

      Drew thể nghi ngờ chuyện gì xảy ra. Bồn tắm được chuyển đến và chứa đầy nước nóng. Khăn, xà bông, thêm nhiều xô nước nữa để tráng, mọi thứ cần thiết để tắm rửa. Sau đó những người đàn ông chỉ đứng đó nhìn .

      Gabrielle bước vào, với đôi tay đặt lên hông, nàng "Đến giờ tắm rồi, Thuyền trưởng."

      "Cứ làm ," đáp trả với cái cười toe toét xấu xa. "Tôi thưởng thức màn trình diễn."

      Nàng cười khúc khích. " phải tôi. Là cơ. Đồ bốc mùi."

      đột ngột ngồi ra trước. "Tắm được cái quỷ sứ ấy.Tôi phải dùng những xô nước lạnh vô tích được nhận đây này."

      " là chẳng siêng năng gì. Nhưng bây giờ, thể nào chối cãi là mình thích buổi tắm nóng tuyệt vời chứ."

      chối, và nhìn cái bồn nằm ngang trong phòng. "Sợi xích này với xa được đến thế." chỉ ra.

      "Nó gỉ như thế làm sao chúng tôi dám để ướt cơ chứ."

      "Em cởi nó ra?" thích thú hỏi.

      "Đừng có hy vọng quá. Chỉ là tạm thời thôi, và biết chết tiệt rằng mình thể được tin tưởng mà có vài kiềm chế. Thế nên hãy để những chàng này giúp đỡ và nó kết thúc trước khi hiểu ra thôi."

      Nàng lại rời phòng. Nàng biết điều đó làm có ấn tượng sai. nghĩ trong số những người đàn ông đó tắm cho khi nhận ra mình thể tự làm với bàn tay bị trói sau lưng.

      Nàng quay lại đến khi nghe thấy la hét. bị bỏ lại mình, ngồi trong bồn, chân tay trói chặt. Nàng nhướn bên mày lên với khi vào.

      "Làm thế quái nào mà tôi mong được kỳ cọ như thế này nhỉ?"

      Nàng tặc lưỡi để làm nó trông như thể điều này ở trong kế hoạch vậy.

      "Mọi người trở nên khó tính quá à? Họ thể tự mình chạm vào than mật để kỳ cọ cho sao?"

      "Làm sao tôi biết được?" lầm bầm. "Tôi có hỏi đâu."

      Mắt nàng rơi xuống khuôn ngực trần của dứt ra được khi 'tịnh tiến' lại cần cái bồn. Chuyện này thành công nếu nàng kết thúc với việc bị mê hoặc bởi cơ thể tuyệt diệu của .

      "Được rồi, cái này chỉ mất vài phút thôi, vì thế đừng có mà làm dáng như thiếu nữ đấy nhé - nếu sẵn lòng."

      "Em tắm cho tôi?" nghi hoặc hỏi.

      "Tôi chả thấy ai ở đây cả," nàng , sau đó bước ra phía sau . Nhưng đầu tiên là nàng cởi váy ra để nó bị ướt - và muốn chắc là nhìn thấy.

      Nàng nghe thanh nghẹt lại. "Gabby, đừng..."

      "Cái gì? Giờ đến lượt trở nên khó tính rồi hả?"

      Nàng thưởng thức trò giải trí hết sức mình. Nàng đáng nhẽ ra nên nghĩ tới việc này sớm hơn chứ nhỉ? Có thể chạm vào nhiều như mình muốn khi giả vờ giúp , nàng làm điên lên vì ham muốn.

      Nàng xoa xà phòng vào tay. Nàng muốn có quần áo gì da nàng và cơ. Và sau đó chậm rãi, và gợi tình, nàng bắt đầu chà xát cơ thể , vai này, xuống dần tới những bắp cơ nổi lên cánh tay, căng thẳng, rồi đẩy tay ra sau. Nàng chăm sóc tận tình lưng , trượt những ngón tay mình dưới cánh tay - gần hông . cố tóm lấy nàng bằng ngón tay mình, nhưng lúc này nàng trơn như bôi mỡ ấy và nàng chỉ đơn giản cười thầm.

      Cẩn thận, nàng giội ít nước lên đầu, sau đó bôi bọt xà phòng lên tóc . rên rỉ mãn nguyện. Nàng thể nào mỉm cười hài lòng khi chà tay vào trong tóc , mát xa vùng da đầu và thái dương. Nàng muốn dừng, nhưng thời gian có hạn. Nàng bảo Richard quay lại chính xác sau hai mươi phút nữa. Ngay cả khi nàng tắm xong cho Drew xong hay chưa cũng phải kết thúc thôi. Và nàng mất khái niệm thời gian vì quá mải mê với những gì mình làm.

      Nàng xả tóc cho . Và bây giờ, trước khi căng thẳng biến mất, nàng 'thẳng tiến' tới ngực . Nàng vòng ra trước cái bồn để làm điều đó. Nàng để kết tội mình 'cố ý cám dỗ' bằng cách đứng trước mặt mặc váy vào. Nhưng nàng phải dựa sát vào lưng để với tới ngực . rên rỉ khi ngực nàng ép chặt vào lưng và tay nàng trượt ngực mình. quay đầu lại phía nàng, cố gắng dùng môi mình vươn tới môi nàng. thể làm thế mà trợ giúp từ nàng.

      "Hôn tôi , Gabby. Em biết mình muốn mà."

      Nàng hít hơi sâu. Và làm. Ôi, Chúa ơi, nàng làm. Nàng nhìn xuống môi khi đưa tay chạy dọc cơ bắp ngực và di chuyển nó chậm rãi. Nàng nghe thấy hít vào sâu và thậm chí còn dựa sát vào hơn khi có ba tiếng gõ cửa, cảnh báo là nàng còn khoảng ba mươi giây để lấy lại bình tĩnh. Nàng nhanh chóng lau mình, trượt váy vào người, và thực tế là chạy ra khỏi đó. Và đó là lần cuối cùng nàng cố gắng thử thứ gì đó ngu ngốc. Trong khi việc hoàn thành - như nàng hy vọng - kích động cách hoang dã, nàng chỉ thể lại gần như thế, chạm vào như thế, mà cảm thấy tia lửa y như thế đốt cháy mình.

      Nàng thường mơ về , gần như hằng đêm. Nàng thậm chí còn kinh ngạc, vì choán đầy tâm trí nàng suốt cả ngày trời. Nhưng có giấc mơ nào trong số chúng khuấy động như tối nay.

      Họ nằm giường, chiếc giường rộng trong cabin của nàng. thốt lên, "Đến giờ khỏa thân rồi, em," và nàng cảm thấy buồn cười vì nó chỉ là giấc mơ, nàng có thể làm bất cứ điều gì mình thích trong mơ. Nhưng nó là giấc mơ có sức thuyết phục mạnh mẽ. nằm người nàng và hôn nàng. kéo váy ngủ của nàng ra. Nàng nghĩ có lẽ cũng khỏa thân vì nàng cảm thấy hơi nóng và những cảm xúc dễ chịu mới toanh giữa hai đùi, nhưng nàng mở mắt để kiểm tra đâu. Nàng sợ mình có lẽ tỉnh giấc nếu làm vậy.

      Nàng muốn thức dậy, vẫn chưa. Trước khi làm thế, nàng muốn học hỏi về việc làm tình của nhiều như dạy nàng, ngu ngốc, bởi vì nàng thể mơ về những thứ mà mình biết. Vì vậy chắc hẳn nàng mơ ước đến việc - dịu dàng vuốt ve mình, chạy dọc bàn tay lên xuống cơ thể mình. Và nàng có đầy đủ hiểu biết về nụ hôn của rồi. Nó cũng y như thế trong giấc mơ mà nàng nhớ, hương vị đậm đà của , lưỡi chôn sâu hoàn toàn vào miệng nàng theo cách nồng nhiệt nhất.

      Chắc hẳn nàng quên vài thứ mà hứa làm cho nàng, bởi vì phải tất cả hành động của bây giờ đều liên quan đến những lời chế giễu đó. Nàng khỏa thân; cởi quần áo của nàng từ từ chậm rãi như . Mặc dù nàng hôn trở lại, và nàng làm thế. nàng nào kiềm chế được mình và nàng thậm chí còn chả muốn thử. nàng ôm chặt, thậm chí còn níu lấy , thực tế chặt đủ để cảm thấy niềm khao khát của nhấn mạnh vào nàng; và ôi chúa ơi, đúng thế, phần đó bị sáp nhập vào giấc mơ của nàng.

      Nhưng có hơn rất nhiều thứ mà nàng nhớ từ những lời chế giễu của , vì giấc mơ của nàng để cho hôn và chạm vào nàng ở khắp nơi, dọc theo cổ nàng, vai - và ngực nàng. Miệng sốt sắng tạo ra khoảng thời gian tuyệt vời 'khu vực' đó, tìm hiểu mọi thứ nàng mình muốn biết về ngực nàng. Mặc dù, nàng bao giờ có thể tưởng tượng được môi có cảm giác thiêu đốt như thế nào, hay rùng mình thích thú chạy rần rật suốt toàn bộ cơ thế nàng. mình làm nàng điên cuồng vì khao khát và đúng là làm được kha khá. , điều đó được dự tính trước khi cởi quần áo nàng rồi - ôi, thứ tự liên quan gì nhỉ! Nàng thích thú với chính mình quá nhiều để mà quan tâm rằng, mọi thứ mà làm với nàng có gì đó đúng.

      liếm đầu vú nàng. Chúng ngứa ran lên trước đó chỉ bằng những từ ngữ của và chúng lại thế lần nữa. liếm rốn nàng. liếm giữa hai chân nàng. Ôi chúa ơi, quá nhiều khoái cảm hài lòng. thực làm nàng phát điên mất - , khoan , cái quỷ quái đó ở đâu ra vậy? Kiến thức về việc làm tình của nàng kha khá, nhưng bao gồm điều này!

      Nàng bắt đầu tỉnh dậy, đấu tranh ra khỏi giấc mơ, nhưng sau đó - lại hôn môi nàng lần nữa, xoa dịu hỗn loạn của nàng. Và nàng nhớ, đây chỉ là giấc mơ, chỉ giấc mơ. bị xích trong căn phòng khác, lý nào có thể ở đây - giường, cùng với nàng.

      Suy nghĩ đó biến thẳng mất khi cơn đau ập đến. Tất cả mọi mơ màng ngái ngủ và những giấc mơ đẹp đẽ cũng biến mất. Nàng nhìn chằm chằm vào Drew Anderson trong ánh sáng rực rỡ nhè của đèn xách tay và nhận ra rằng lại làm thế lần nữa.

      hủy hoại nàng, lần này đúng theo nghĩa đen. Nàng tưởng tượng nổi làm thê nào mà trốn thoát được, nhưng ràng ở giường nàng, nằm người nàng, cả hai người bọn họ đều khỏa than và vừa mới đánh cắp trong trắng của nàng.

      "Chúa tôi, vừa làm gì thế này?" nàng khi đẩy ra. "Làm sao ..."

      "Shh, chỉ muốn làm em hài lòng thôi."

      Câu từ của là chất xúc tác. Nàng cảm thấy chúng kích thích mình ngay cả giữa cơn đau. " thắng rồi đó!" nàng khóc " thắng mọi thứ, lấy lại tàu và có tôi giường!"

      ", em , xin hứa em cũng thắng mà. Nhớ em khuấy động suốt lúc tắm sáng nay ? Bây giờ đến lượt làm thứ y như vậy với em, nhưng hoàn thành việc mình khởi đầu, và em thất vọng đâu. Để chỉ cho em. Chỉ cần để em thôi."

      Nhưng hài hước nào trong vẻ mặt của , hau háu thèm muốn vì thắng. là, nàng thể đọc được tất cả biểu , vì thế nàng được cảnh báo tý nào khi lại sắp hôn nàng lần nữa.

      đối xử với nàng cẩn thận chu đáo, muốn làm nàng thức giấc quá sớm, nhưng lúc này đây nàng tỉnh rồi, và giải thoát mọi đam mê mà nàng đốt lên suốt cả tuần. Nàng nghĩ mình thất bại khi kích động . Hoàn toàn .

      Cái hôn đó làm trôi cơn sốc về việc xảy ra, đôi với lời của , nó thổi bùng lên ngọn lửa cuồng nhiệt trong chính nàng mau lẹ cách tuyệt vời. Như bị lửa thiêu đốt, mồm khóa vào nàng, lưỡi mê mải say đắm, tay ở dưới đầu và giữ nàng ở đó, cho phép nàng trốn thoát khỏi bất cứ phần nào của nụ hôn. Và bây giờ nàng muốn trốn chạy nữa.

      Cánh tay nàng vòng quanh cổ . trượt bàn tay kia vào giữa họ để ôm chặt lấy ngực nàng, xoa bóp nó. Và nàng vẫn có thể cảm thấy bên dưới, giữa hai chân mình, lấp đầy nàng cách thân thiết, nhưng chuyển động, thận trọng đợi chờ. Song nhận biết về cái ở đó, thứ gây ra cảm giác tuyệt trong nàng, truyền làn sóng dễ chịu như dòng thác lũ xúc cảm thể kiểm soát nổi - ở sâu trong bụng mà vẫn thường khuấy động.

      Nàng nhấn người lên, đẩy vào sâu hơn. Cảm giác đó quá tuyệt đến nỗi nàng làm , làm lại. Và ôi, Chúa ơi, bỗng nhiên có quá nhiều cảm xúc hợp nhất bên trong nàng cùng lúc. Cơn bùng nổ khoái cảm vượt lên bất cứ thứ gì nàng có thể tưởng tượng, tiếp tục sung sướng đến tột cùng khi tự mình ấn mạnh vài cái, và sau đó, thể tin được, lúc hình thành và bùng nổ quanh nàng lần nữa khi đạt tới cực đỉnh của chính mình.

      vẫn còn ở đó sau đấy. Gabrielle nghĩ mình có thể tự chuyển động dây cơ nào. Nàng quá mệt, quá đủ đầy, quá thỏa mãn cách kỳ diệu. Lát nữa nàng tự hỏi tại sao. Nhưng bây giờ thứ duy nhất nàng có thể làm là ngủ giấc .

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 33

      Gabrielle biết Drew để nàng ngủ bao lâu. Bên ngoài chiếc cửa sổ duy nhất cabin có lắp, trời vẫn còn tối, vì vậy chẳng có dấu hiệu gì để nàng có thể đoán cả. Và thực , chả đánh thức nàng tý nào, hay ít nhất có vẻ là vậy. ngồi ở cái bàn - loại mà có thể nhét bốn người vào ăn, nhưng thoải mái hơn nếu chỉ có hai người thôi.

      Chiếc ghế dùng quay ra phía giường, nhờ thế có lẽ nhìn được nàng ở nhiều phía. Ngay lúc này đây nhìn chăm chăm vào vùng gần chân mình - đôi chân vắt chéo và duỗi dài về phía trước. Trông như chìm vào suy nghĩ. Biểu che đậy: cau mày.

      Nàng hoàn toàn di chuyển, chỉ quay đầu đủ để xác định đúng vị trí của trong phòng. Nàng khá chắc thậm chí còn biết nàng tỉnh, và việc ấy đơn giản giúp nàng thấy khá hơn trong thoáng. Nàng vẫn biết làm cách nào thoát khỏi sợi xích. Ai đó hẳn giúp , nhưng ai nhỉ, khi mà đám thủy thủ của bị canh gác hết rồi? Chắc chắn là trong số những người mới đến mà Ohr thuê ở London. Có lẽ trong số họ biết Drew hay người của , và chỉ đợi thời cơ giúp họ trốn thoát. Và nếu thoát được, người của cũng thế, vậy có nghĩa là người của nàng ...

      Chúa ơi, nàng sợ phải đoán về thứ mà những gã người Mỹ làm để đòi lại tàu của bọn họ. Họ cảnh cáo như thủy thủ đoàn của nàng làm để chắc chắn ai bị thương. Họ chẳng có lý do nào để dễ dàng bỏ qua cho "những tên cướp biển". Trái lại là khác, đặc biệt sau khi giành tuần bị tống giam. Ohr? Richard? Họ vẫn còn sống chứ?

      Rồi luồng suy nghĩ mới len lỏi vào tâm trí - làm phiền nàng, nhưng theo cách khác. Những gì xảy ra chiếc giường. Nàng thậm chí vẫn có thể ngửi thấy , mùi hương của bao bọc quanh nàng, nhắc nhở về việc nàng cư xử đáng hổ thẹn ra sao. Nàng đúng là 'chập cheng' nặng khi thậm chí có thể nghĩ đó là giấc mơ. Ừm, nàng biết nó phải mơ sau vài nụ hôn và màn vuốt ve dạo đầu của , vì thế nàng thể lấy đó làm lời bào chữa được. cần có bất cứ lời bào chữa nào, quan trọng là vì lý do gì để xá tội cho nàng từ đơn giản là nàng muốn nó xảy ra.

      Nàng xô mạnh những suy nghĩ đó sang bên. Nàng phải xoay chuyển tình thế này lại vì lợi ích của mình. tự do của cha, thậm chí có lẽ là mạng sống của ông, phụ thuộc vào điều đó, kể đến việc nàng tự kết thức cuộc đời trong ngục tối nếu Drew tìm ra cách. Và trong khi quẫn trí với suy nghĩ của chính mình, nàng có cơ hội hoàn hảo.

      Nàng thậm chí chả cần lên kế hoạch. Nàng vẫn có khẩu súng của Drew giấu kín trong túi. Nàng chỉ cần phải lấy nó trước khi có thể ngăn lại.

      Nàng bắn ra khỏi gường và nhảy ngay đến túi mình. Nàng mở cái bên phải và cúi người xuống sục xạo.

      lôi mạnh nàng khỏi việc tìm kiếm. thậm chí còn chẳng di chuyển. " tìm cái này à?" hỏi.

      Nàng liếc qua vai, nhìn khẩu súng trong tay - chĩa lên trần nhà. chắc hẳn lục tìm trong căn phòng trong khi nàng ngủ hay, có vẻ đúng hơn là trước khi đến gần giường nàng. muốn liều mạng vào lúc này - khi mà tự do rồi.

      nỗi thất vọng vô bờ bến khi cách dễ dàng duy nhất để lấy lại quyền kiểm soát 'tiêu tùng', nàng thẳng người và chậm rãi quanh lại đối mặt với . Chỉ sau nàng mới nhận ra mình khỏa thân đứng đó. Ánh mắt ngay lập tức rơi xuống ngực nàng và treo lơ lửng ở đấy. Nàng kinh hoảng hay thở hắt ra vì ngượng, chết tiệt là quá muộn rồi. Nàng với ra sau, kéo áo choàng ra khỏi tủ, và trượt vào, từ chối cái cảnh mà có vẻ thưởng thức thích thú lắm. thở dài cho thấy thất vọng của mình, nhưng nàng mắc lừa. Bởi nghe có vẻ quá cường điệu.

      Buộc áo choàng vào, nàng chỉ nặn ra được từ với . "Làm thế nào?"

      Nàng cần phải tỷ mỷ chau chuốt gì, biết chính xác điều nàng hỏi. Và bây giờ cười toe toét. Chúa ơi, quá hài lòng với bản thân mình, đồ phá đám. Đủ để thụi cú và dạ dày nàng.

      " câu hỏi xuất sắc," trả lời. "Thậm chí, tôi tự thử lấy, nhưng chả có may mắn nào."

      "Hả?"

      "Tôi bắt đầu giải thích đây," , và tiếp tục thưởng thức khoảng thời gian ngọt ngào về chuyện này. "Em thấy đấy, có ít điều em biết về thuyền phó của tôi. Thực tế là Timothy có vấn đề với những gian tù túng chật hẹp. Chúng tôi từng giành đêm trong tù lần sau khi ta gần như phá hủy quán rượu và thực bẻ cong chấn song để cố thoát ra ngoài. Nếu em cần phải biết tôi ngạc nhiên là lần này ấy lại chậm chạp thế đấy."

      " ta thực thoát được khỏi cái cùm kim loại mà chúng tôi cùm vào cổ chân à?"

      ", ta vẫn đeo nó đúng như tôi biết, chỉ là nó còn liên can cản chở chuyển động nữa. ta đợi thuyền viên của em lơ là tự cho rằng còn rắc rối nào có thể xảy ra nữa, trước khi giật mạnh khỏi tường và dễ dàng di chuyển tấm gỗ che cái lỗ mà ta phá tường trước đó."

      " làm gì mới thủy thủ đoàn của tôi rồi?"

      Cái cười toe toét vẫn còn vơ vẩn môi, , "Em nghĩ sao?"

      "Nếu biết, tôi hỏi," nàng khụt khịt.

      cười khùng khục, vẫn còn cực kỳ thích thú về tình thế xoay vần giữa họ. "Người của em được nhét an toàn vào tiện nghi dễ chịu mà em chuẩn bị cho thủy thủ của tôi. Và rồi tôi thẳng đến đây để chăm sóc em."

      chắc chắn là thế. Cả hai người bọn họ trở nên yên ắng và nghĩ về việc họ làm trong căn phòng này hôm qua. Quả là con ngốc khi nàng tin vào những từ ngữ ngọt ngào và gợi tình của mà! Nhưng nàng muốn biết việc làm tình của như thế nào đến chết được.

      thích thú của ngay lập tức tiêu mất, ngập ngừng hỏi, "Tôi cho rằng đây là chu kỳ tháng của em?"

      Nàng nhìn chằm chằm. Nàng cũng thấy vệt máu bẩn đùi mình trước khi khép áo lại. ", phải."

      "Nếu tôi nghĩ, dù chỉ phút thôi," , bây giờ giọng khá là điềm tĩnh, "rằng em là trinh nữ, chuyện đó bao giờ xảy ra."

      Nàng thấy đáng ngờ, khi cân nhắc đến việc quả thực đúng là tên vô lại như thế nào, nhưng nàng chỉ , "Và tại sao ngang nhiên công nhận tôi phải trinh nữ?"

      "Bởi vì em là nàng cướp biển chết tiệt."

      Nàng thể bắt lỗi nào trong lập luận của , khi đó là thứ mà nàng muốn nghĩ đến, nhưng giọng nàng vẫn chua xót khi trả lời, "Bị hủy hoại cách này hay cách khác mà thôi, tôi chả thấy có khác nhau nhiều lắm."

      Nàng đến vụ scandal để lại ở quốc, cũng như những gì xảy ra giữa họ đêm qua. Nhưng nàng có linh cảm rằng nhận ra điều đó, rằng chỉ có thứ duy nhất trong đầu khi cãi, "Tôi bù đắp cho em."

      "Làm sao có thể? Nó phải thứ có thể chỉ cần trả lại là được, đồ con hoang."

      ", đúng là nó ," đồng tình. "Nhưng tôi cải tà quy chính ném em vào tù cùng với đội thủy thủ còn lại của mình khi chúng ta cập cảng."

      Có thực là nàng nghe thấy mùi tội lỗi từ giọng ? Nếu có, vậy nàng có vũ khí của mình rồi, cần phải cố gắng sử dụng nó mới được. "Thế được vì tôi vẫn còn phải cứu cha mình cái ."

      nghiêng bên mày lên. "Em thích vào tù nữa à?"

      "Tất nhiên là , nhưng tôi thể tự mình giải thoát cha ra khỏi nhà ngục tối tăm đó được. Tôi cần trợ giúp."

      "Vậy câu chuyện mà em thêu dệt về ông ta là đúng?"

      Nàng thở dài. thực nghĩ nàng dối chỉ để lấp liếm cho việc lấy tàu của sao? Đồ đần, cướp biển cần lấp liếm.

      "Tất nhiên là đúng, và ông ấy bị giữ trong cái pháo đài chết dẫm. Còn tiền chuộc mà Pierre nằng nặc đòi nhiều hơn những gì tôi có thể trả."

      "Em có từng ấy tiền sao? Tôi nghĩ rằng em trở thành nữ thừa kế rồi chứ nhỉ?"

      "Nếu đó là cầu chẳng vấn đề gì, nhưng nó phải là cái Pierre muốn. đòi bản đồ của cha, và tôi phải là người giao chúng."

      "Vậy cái mà em đến là em quá ích kỷ, đến nỗi bỏ được vài tấm bản đồ cũ rích vì mạng sống của cha mình?"

      Nàng hổn hển. Dựa vào biểu trông có vẻ hối tiếc vì thế. Nhưng , để lộ ra quan điểm thực của mình về nàng, và bất chấp rằng nàng cũng khinh miệt , nó vẫn cắt nàng cú đau điếng.

      "Tôi thực có ý đó." chữa cháy.

      ", đúng, Pierre giết cha tôi, nhưng giết tôi, vì thế theo cách nào đó đúng là tôi ích kỷ khi cho thứ muốn."

      "Ngay cả khi em có bản đồ?"

      Nàng vẫy tay cách suốt ruột. "Chúng quan trọng, đó chỉ là thứ dùng để lấy cớ thôi. Đây phải lần đầu tiên cố gắng đặt tay lên người tôi."

      Drew ngồi hướng ra trước. "Đợi , em mình chính là món tiền chuộc đó hả?"

      "Tôi quên vậy à?"

      phản ứng lại giọng điệu mỉa mai của nàng khi ngồi dựa lại và vòng tay trước ngực. Rồi nhún vai để thể mình thể nào vô tâm được."Nếu đó phải vị trí em muốn, tôi chắc là em luận ra cách nào đó thôi. Cướp biển bọn em chẳng là gì nếu có tài xoay sở tháo vát ấy."

      Nàng nhớ khoảng khắc hối lỗi ngắn ngủi của , " có thể giúp tôi."

      thực phá ra cười. "Cố gắng tốt đấy, em, nhưng có cơ nào đâu."

      "Em rể , James, làm," nàng kiên quyết chỉ ra.

      "Vậy em hẳn nên hỏi ta."

      Nàng nghiến răng. "Ít nhất có thể để tôi lại với thuyền viên của mình."

      "Quên . Tôi cảnh báo em những gì xảy ra khi em lấy trộm tàu của tôi. Và đó là lý do duy nhất em bị nhốt có tù với những tên còn lại. Tôi nhớ kỹ vì nó là quyết định có thể đảo lại rất dễ dàng. Vì thế tôi ngừng lại ở đây thôi nếu tôi là em."

      ràng, cho nàng vin vào bất cứ cớ nào nữa, và nàng cầu xin , thế nên nàng bắt đầu bước lại giường mình. "Tôi đánh giá cao nếu biến bây giờ để tôi ngủ lát," nàng lạnh nhạt .

      lại cười, nhưng lần này có quá nhiều chất tự mãn đàn ông trong đó - và cũng là tất cả cảnh báo mà nàng cần biết - rằng nàng thích những gì tiếp theo. Chỉ lần, nàng ước mình sai.

      " có khóa cửa của cái cabin này, nhưng em rất vinh hạnh khi biết tôi dành riêng cho em ưu đãi y như cái mà em tặng tôi, em ạ. Được chứ?"

      đứng dậy và giơ tay ra dấu về phía cửa ra vào. Nàng bước đều cách quả quyết về phía nó, nhưng dừng lại khi nhận ra mình chỉ mặc cái áo choàng và có gì bên dưới cả. Trong khi có lẽ điều này chả làm nên khác biệt tý nào nơi , nhưng nàng thích kết thúc chuyến du lịch biển này với cách ăn mặc nửa vời. Nàng cũng trông chờ cung cấp phục trang thay đổi cho mình, vậy nên nàng quay lại tủ áo và nhét vài bộ vào túi trước khi thẳng tiến đến nhà tù mới.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 34

      " ưu đãi y như thế" nghĩa đen là cụm từ mang tính gợi mở quyết định. Gabrielle thực tình quả quyết mình nên bị nhốt trong khoang với đoàn thủy thủ, nhưng đó phải là việc nàng làm với Drew, và chính xác trả miếng lại nàng, bao gồm cả 'khu vực' trong cabin bị nhốt - và cả cái cùm nữa.

      tự đặt những thứ chết tiệt lên nàng và có vẻ hài lòng quá mức. giống như sợi xích của Timothy, cái của Drew vẫn còn gắn chặt vào tường. Nó được tháo ra khỏi Drew theo cách thông thường thôi vì dụng cụ để mở vẫn còn nằm đó sàn. Như thế, nếu có gỉ nó cũng dư sức tốt để nàng mang vào.

      Nhưng Drew cần dùng dụng cụ. rút móc khóa - cái mà chắc hẳn tìm thấy trước khi tới tìm nàng, ra khỏi túi, chứng minh đây là thứ định giành cho nàng ngay cả trước khi vào cabin. cũng định làm tình nữa à, hay ít nhất chỉ là hành động tự phát thôi? Nhưng nàng hỏi đâu.

      Nàng cố lờ những ngón tay chạm vào chân mình khi trói sợi dây kim loại lạnh lẽo quanh cổ chân trần, nhưng giống như mọi thứ khác xảy ra tối nay, nàng cũng chẳng may mắn gì hơn. Mặc dù nàng nhìn , pha trộn giữa cơn thịnh nộ và cảm xúc tổn thương. Có nút thắt căng trong ngực, nhưng nàng thể tưởng tượng cái gì gây ra nó. Chứng khó tiêu, nàng hy vọng vậy.

      liếc lên mỉm cười với nàng khi làm xong. Nàng liếc trả lại . nhàng cười khùng khục và đến trèo lên giường. chỉ bỏ đôi bốt và chiếc áo sơ mi ra khi ngủ, dang rộng hai tay, rồi từ từ chìm vào tấm nệm êm ái. Nàng tự hỏi tại sao cái giường vẫn chưa sập với sức nặng như vậy. Quay lưng lại, bắt chéo hai tay ra sau đầu. Tiếng thở dài thỏa mãn của tràn ngập khắp căn phòng.

      Nhưng chưa đầy phút sau , "Khỉ , tôi vẫn có thể ngửi thấy em chiếc gối của mình."

      "Thế giặt nó ," nàng bắn trả.

      cười và lật người, tránh đối mặt với nàng, và khoảng mười phút sau nàng nghe thấy vài tiếng ngáy . Nàng phải làm ồn để đánh thức mới được. chắc chắn cố làm nàng tỉnh khi vị trí của họ đảo ngược, với miêu tả dị thường nhất về việc muốn làm nàng hài lòng như thế nào. Nàng phải nảy ra vài ý tưởng. Ăn miếng trả miếng về chuyện đó ư? Sau hết việc lấy lại được tàu có nghĩa là nàng từ bỏ kế hoạch trả thù của mình. Mặc dù làm sao tự nàng có thể cố gắng dụ dỗ tên khốn, , tên đê tiện, , tên quỷ như Drew Anderson được? Nàng biết nữa. Nàng lắc đầu và để ý đến khu vực xung quanh mình.

      để chiếc đèn được chốt bàn mình cháy sáng. Giúp nàng có thể nhìn thấy để sửa soạn ổn định? , có lẽ chỉ quên tắt nó thôi, hay có thể đó là thói quen của . Nhưng nó làm cho mọi việc dể dàng hơn khi nhìn thấy cái giường mà được cấp vẫn còn ở đó cho nàng dùng, cũng như là cái bô vệ sinh - ơn trời là lúc này 'rỗng', và đĩa ăn tối trống rỗng.

      Mắt nàng quay lại bô vệ sinh và dừng ở đó khi nhướn mày. Trời ạ, làm thế nào nàng có thể...bây giờ? cho nàng tý riêng tư nào à? Nếu , nàng làm ước rằng mình . Nàng chỉ cần quên từ 'xấu hổ' lúc thôi.

      Nàng bắt đầu thay quần áo để ngủ tử tế hơn nhưng chợt dừng lại, quyết định là mình thích thoải mái tự do của chiếc áo choàng hơn. Quả vậy...

      Sao chứ? Nàng cũng cởi áo choàng ra luôn. Để nhìn cho mắt vào buổi sáng nếu mà có để ý quan tâm. Nó có lẽ làm trở nên hoang dại vì khao khát, và rồi nàng có thể bóp tan hy vọng mới chớm, vì nàng muốn để chuyện đó xảy ra lần nữa. càng muốn nàng, nàng càng đến gần được trả thù của mình. Nhưng chuyện gì xảy ra nếu còn muốn nàng nữa, vì bây giờ có nàng rồi? Chết tiệt, nàng nghĩ tới điều đó. Ưm, nàng biết câu trả lời cho vào hôm khác thôi. Còn lúc này, nàng phải cố gắng ngủ cho mình .

      Với tiếng thở dài, nàng nằm xuống và quấn mình trong chăn của Drew - chết cha, nàng cũng có thể ngửi thấy . Nàng phải cầu chỗ ngủ sạch thoáng mới được. Vào ngày mai. Cuộn tròn chân lại, nàng cảm thấy mảnh kim loại lành lạnh cọ cọ vào cổ chân.

      Nàng thở dài lần nữa vầ ngồi lại dậy nghiên cứu cái vòng kim loại kìm kẹp, cách tỷ mỷ, kiểm tra xem chiếc cùm cọ vào da thô ráp đến mức nào. Nó làm trầy da . Nàng muốn tránh điều đó nếu có thể. Tất nhiên là nó chặt khít với hơn nhiều. Nó được rèn cho đàn ông, phải phụ nữ. Nàng di chuyển để xem xem nó vừa vặn với mình ra sao, rồi nhìn chăm chăm đầy nghi hoặc khi trượt ngay ra khỏi chân.

      Nàng phải đặt tay lên miệng để dấu tiếng cười của mình. Và để phí phút, nàng trượt áo choàng vào người ngay tắp lự và nhón chận tiến thẳng ra cửa. Và nàng thấy nó khóa chặt. Nàng rủa sả liên tục trong im lặng khi quay lại 'giường ngủ' sàn. Nàng nghe Drew lầm bầm. nghe thấy nàng. Nhưng tỉnh giấc và nàng nhìn chằm chằm cách điên tiết vào tấm lưng trần của trước khi lại biến mất dưới tấm chăn. Nàng thậm chí còn trượt cái cùm lại vào chân. còn những cơ hội khác khi cửa khóa, Nàng mỉm cười và trông mong đến ngày mai.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :