1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Captive Of My Desires - Johanna Lindsey ( 52c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 25

      Gabrielle ra khỏi cabin thuyền trưởng quá lâu rồi. Có lẽ khi ai trông chừng, Drew có thể tự thoát ra trong lúc nàng vắng mặt, thế nên nàng đem Bixley đến để thay ca và bắt gã trực ca đầu. Nàng tự chơi khăm mình. Nàng biết rằng vài háo hức khi trở lại đây chẳng còn đáng quan tâm nữa nếu mà tẩu thoát khi nàng vắng mặt.

      Thuyền trưởng vẫn ở tại nơi nàng bỏ lại, nhưng nàng vẫn lượn quanh chiếc ghể, trong khoảng cách an toàn, để chắc chắn rằng dây trói vẫn cổ tay trước khi cho Bixley ra ngoài. Drew chẳng chẳng rằng, chỉ nhìn theo nàng bằng đôi mắt tối màu phiền toái cho đến khi nàng say sưa nhìn lại. có lẽ vẫn nén lại cơn giận, và nàng nghi ngờ gì chế ngự nàng khi có cơ hội, y như . Nhưng phải bắt được nàng trước. Làm sao có thể chứ? biết nàng sống ở đâu Caribbean, và có khả năng cao là bây giờ nàng bao giờ quay lại quốc nữa. Bởi vì . Bởi vì cẩu thả bôi nhọ tên tuổi nàng ở đó.

      Tất nhiên, có thể quá điên tiết về việc bị mất thuyền vào tay nàng, mặc dù nàng đảm bảo với chỉ trong lúc này thôi, nên có lẽ tự truy lùng nàng. có lẽ cũng quá tức giận vì nghĩ bọn nàng giết mình. Đó có lẽ là lý do tại sao nhìn nàng với ánh mắt sắc như dao găm. Bây giờ khi mà nàng nghĩ về nó, nhớ đến việc nhắc đến khả năng bị ném ra ngoài, ngay trước khi hỏi liệu mình có được quan hệ trước , nàng lại đỏ mặt. Nhưng ít nhất nàng đứng đằng sau - nơi thể nhìn thấy. Mặc dù biết sao nàng quay lại vị trí đó, và thở dài hỏi, " thực nghĩ tôi thử lại lần nữa khi mà lần đầu nỗ lực chà sát làm trầy da tôi à?"

      Nàng cau mày và vén tay áo lên để xem tổn hại mà đến. Nó chủ yếu chỉ là vết đỏ, nhưng có số vết trầy lấm tấm máu. Tại sao nàng nhận thấy sớm hơn khi trói lại chứ? Và tại sao thối thúc đầu tiên nàng cảm thấy lại là cởi trói và tìm thuốc mỡ xoa vết trầy cho ?

      Nàng mím môi, phiền lòng khi thậm chí mình còn có mong muốn được làm dịu bất tiện của , và vòng lại chiếc ghế để đối mặt với . Nàng để cabin của mình cho Margery. Bà bạn nàng hơi bị say sóng chút - điều này xảy ra vào hai ngày trước đó khi họ rời bến. Vì thế nàng nhanh chóng tặng bà cabin của mình, quá nhanh. Cho nàng lý do bào chữa cần thiết giữ Drew gần tầm tay. Bây giờ nàng chỉ phải với rằng cùng chia sẻ cabin với nàng. Nàng rất mong mất tinh thần.

      Nhưng trước. "Em tôi và James cư xử thân thiện với như bạn và đây là cách đền ơn họ ư?"

      Nàng tặc lưỡi và chỉ ra, "Tôi lấy thuyền của họ, tôi lấy của ."

      " nghĩ họ cho đó là chuyện cá nhân chứ? Tôi ghét phải làm vỡ mộng, cưng à, nhưng James là người đàn ông mang hận thù xuống tận đáy ty. Gia đình Malory phải là gia đình có thể qua mặt hay làm hại được, nhưng gã Malory đặc biệt đó là tên biết điều và hay trả thù nhất trong số những tên như thế."

      "Xin lỗi nhé, nhưng tôi chứng kiến ông ấy thích gã rể của mình nhiều như thế nào. Muốn cá lại ?"

      "Nhưng chuyện đó chả có vấn đề gì vì em tôi tôi và con bé buồn phiền về chuyện này. rất bảo vệ nó, biết đấy. Thực đến mức khá là vô lý."

      "Em thậm chí biết tôi chiếm tàu của cho đến khi lại được tự do." Nàng trả lời mặc dù bắt đầu làm nàng cảm thấy bứt rứt về James Malory. Sống ở nhà ông ta được vài tuần, nàng chưa bao giờ vượt qua được nỗi căng thẳng mà ông ta gây ra cho mình.

      "Chả bao giờ biết được mếch lòng vì cái gì. Tôi chắc như quỷ bao giờ liều làm truy lùng mình vì bất cứ lý do gì."

      "Và truy lùng chúng tôi? phải hứa thấy tất cả bọn tôi sau song sắt sao?"

      "Tất nhiên, nhưng tôi còn thích thú hơn khi James làm việc ấy."

      Nàng cười với . càu nhàu. ràng thấy bực mình khi nàng bị kinh sợ trước lời tiên đoán thảm khốc đến mức có lẽ thả ra ngay lập tức. Và chỉ cần đay nghiến vấn đề thêm chút nữa thôi...

      "Nhân tiện," nàng cách hờ hững, "Tôi có vài thông tin chẳng mấy dễ chịu cho đây."

      "Sao tôi lại ngạc nhiên nhỉ?" mỉa mai .

      Nàng lờ và tiếp tục, "Cái cabin mà tôi chuyển vào còn trống nữa."

      "Thế nên?"

      "Thế nên có thể được trói lỏng hơn chút, nhưng vì bây giờ vẫn phải ở đây..."

      " thể trói tôi mãi được" cắt ngang, cơ thể cứng lên với căm phẫn. "Hay tự tay đút tôi ăn?"

      Nàng lắc đầu. ", tôi định thế. Tôi quyết định bị cùm ở đây, ừm, nếu như chúng tôi có thể tìm thấy vài sợi xích. Và người của tôi lùng sục khi chúng ta chuyện rồi."

      "Xích vào giường em? Và em gọi đó là thông tin dể chịu à?"

      Nàng biết có ý đó, nhưng giọng giờ đây nghe quyến rũ...và cám rỗ. chỉ cố làm nàng xấu hổ, và nó chắc chắn thành công. Ngay từ lúc bắt đầu, chẳng khó khăn chút nào làm má nàng đỏ bừng với những lời nhận xét khiếm nhã đúng lúc. Tất nhiên, chúng chỉ là lời phỉ báng khi có khách khứa lịch , và nghĩ ngay từ thời sơ khai nàng là tên cướp biển. có lẽ tưởng nàng từng có những cuộc chuyện như vậy, và nếu thế, tin tốt. Có nghĩa là tin cái vai mà nàng đóng.

      Sáng muộn rồi. Nàng cầu thức ăn đưa đến trước khi quay lại cabin. Nàng hy vọng những sợi xích tới trước tiên, để thuyền trưởng có thể tự ăn lấy. Vì nàng cần phải bắt đầu cư xử giồng tên cướp biển cẩu thả nhiều hơn nên việc ăn uống trước mặt , và bắt ăn nhanh như mình, phải ý tưởng tồi.

      Dựa vào lời nhận xét của về giường nàng, nếu thực cố làm nàng xấu hổ, nàng có thể mong nhiều hơn thế và nàng thích nghe thêm bất cứ bình luận nào làm tâm trí mình vương vấn nghi hoặc về những thứ nên nữa. Nàng cho là mình làm muốn nàng, chứ phải ngược lại. Mặc dù nếu nghĩ nàng nàng có thể nghĩ về con đường chắc chắn để đặt dấu chấm hết cho thứ mà bóng gió nhắc đến. Điều đó thậm chí có lẽ còn 'thâm hơn' kế hoạch của nàng, vì bản tính tự nhiên của con người là luôn muốn nhưng thứ mà mình thể có được.

      Ngay khi nàng có ý tưởng Richard bước vào, xoay xoay sợi xích trong tay, sợi xích dài. Gần như toàn bộ chiều dài của nó trang trí quanh cổ. và trông như thể có cái cùm gắn ở dưới cùng treo gần eo . "Đây có phải thứ mà em tưởng tượng , Thuyền trưởng? Có hai cái trong khoang. phải sử dụng kỹ xảo thuyết phục cực thông minh của mình để làm trong số thủy thủ đoàn của bọn chúng ném nó lên đấy. bảo họ nó dành cho tên người ," cười khoái trí, "Những người Mỹ, họ thù dai , thậm chí còn chả thèm hỏi là ai."

      "Nhưng chiến tranh kéo dài bao năm..." nàng nhắc nhở .

      "Chả sao hết, nó làm lấy được xích. gợi ý là nên dành chiếc kia cho tên thuyền phó , người như to lớn như ta, nghi ngờ gì bất cứ ai trong số chúng ta cũng phải cẩn thận lại gần để cố thử đặt nó. Ít nhất tên này bị dằn lại."

      ám chỉ tới Drew, người nhìn với đôi mắt mở to từ lúc bước vào. Ngay tức khắc nàng nhận ra rằng Richard là ứng của viên hoàn hảo để làm Drew có ấn tượng mà nàng muốn. Nàng di chuyển gần Richard hơn, chạm vào má dịu dàng, và bằng chất giọng rủ rỉ nho , "Cám ơn, , vì sợi xích," và hôn mau lẹ lên môi theo cách mà nàng hy vọng giống người tình.

      Nhưng thực nàng nên thảo luận cái kế hoạch chuẩn bị của mình với Richard trước tiên, bởi vì khi cảnh báo , nàng làm quá ngạc nhiên tới mức phản ứng ngay lập tức của là đẩy nàng ra. may, việc xô nàng ra làm nàng cũng ngạc nhiên tương tự, vì nó làm nàng rơi vào tình trạng hung hăng gây chiến.

      Richard quá bận bịu lau mồm mình vào ông tay áo sau để mà nhận ra 'vị trí' mới của nàng, và căm phẫn hỏi, "Em làm cái quái gì thế, hả Gabby?"

      " ngồi dưới đất, đồ trời đánh!"

      "Ôi," khi nhìn xuống nàng, và sau đó, "Ôi!" khi đưa tay ra. "Xin lỗi về chuyện đó."

      Nàng hất tay , đứng lên và phủi bụi ra khỏi váy. Drew cười. hoàn toàn cần hỏi tại sao nàng hôn Richard; tự hiểu ra khá dễ dàng khi Richard thậm chí còn chả đáp lại tý nào.

      "Chúng ta thử lại chứ,em ?" Richard hỏi.

      " đời nào," nàng khụt khịt. "Và đừng có gọi tôi là'em ', đồ đần độn."

      cười khùng khục. Drew còn nắc nẻ hơn. Nàng chắc hẳn ném thứ gì đó vào cả hai người bọn họ, nhưng hầu như mọi thứ trong cabin bị chôn chặt rồi. đồ lặt vặt, lộn xộn, mặc dù có vài cái rương lớn có giá trị với nàng, vì thế có lẽ thuyền trưởng chưa tháo dỡ chúng.

      Nàng giơ ngón tay thẳng tưng chỉ vào cánh cửa và với bạn, ", trước khi em đập liên tục đầu vào chúng bây giờ."

      Sau đó, khi thấy Richard mở cửa và mang cái xích , nàng gọi quay lại. "Trước khi , hãy tự chuộc lỗi mình bằng cách cùm vị thuyền trưởng vào cái xích đó trước tiên , và hãy chắc chắn chết tiệt rằng nó an toàn chắc chắn."

      Richard rụt lại. " cần chuộc lỗi à?"

      Nàng chỉ trợn tròn mắt nhìn để trả lời.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 26

      Ohr và Richard cùng Gabrielle ở trong cabin của nàng để ăn tối. Ohr liếc nhìn vị thuyền trưởng vài lần rồi cuối cùng kêu lên đầy quan tâm.

      "Cháu để ta ở đây như thế này à?"

      "Ý bác là xích ư? Vâng, từ giờ trở . Nó giữ ta khỏi bị thương lần nữa."

      " bị thương lúc nào vậy?"

      Nàng chắn chắn nên nhắc đến điều này, nhưng vì trót, Gabrielle quyết định có lẽ tốt hơn là bất cứ lời cam đoan sáo rỗng nào. Nó cũng giải thích tại sao nàng muốn cứ bị cùm như thế.

      " ta cố trốn thoát." Nàng , sau đó nhanh chóng thêm vào, "Cháu trói được ta lần nữa. có tổn thất thực nào đâu."

      "Bác có thể xích boong thay vào đó," Ohr đề nghị.

      "Lau những boong tàu kia !" Miss Carla quanh quác.

      Họ cười con vẹt. Nó có đặc điểm là trong nhiều cụm câu của mình nếu nghe thấy từ trong số chúng. Gabrielle hẳn là nên che con chim lại nhưng muộn rồi. Nàng làm điều đó ngay, rồi quay lại bàn. Nàng để ý thấy Drew nhìn chằm chằm vào cái lồng vẹt. có lẽ nghe cuộc chuyện vừa rồi. Theo dự đoán của Ohr, ngẫu nhiên có mưa đêm ấy, nhưng thậm chí nếu , Gabrielle cũng thể để mình giam ngoài đó được.

      Nàng bảo với các bạn mình, "Cháu thích ta chuyển đâu cả hơn."

      "Vậy , em có thể lấy cabin của bọn ," Richard chỉ ra. "Bọn có thể ngủ ở đây."

      Nàng nghĩ về chuyện đó lúc. Vì lợi ích chính đáng, nàng nên làm thế, mặc dù đó chỉ là chút lo lắng muộn màng về việc cư xử đúng mực khi mà nàng tự bôi nhọ thanh danh bằng cách tự nhận là cướp biển. Bên cạnh đó, căn phòng này là lãnh địa của thuyền trưởng, và chiếm giữ của nàng có vẻ là thứ duy nhất thực ủng hộ cho mưu mẹo của nàng. Những người này gọi nàng là thuyền trưởng, đúng, nhưng Drew cần phải thấy họ đến để nhận lệnh từ nàng, và việc ra vào thường xuyện trong phòng này hôm nay cho thấy họ ở đúng vị trí mình. Và làm sao nàng có thể ra luật trả thù thuyền trưởng nếu nàng lại gần liên tục?

      Vì thế nàng lắc đầu. "Em ổn khi ở đây thôi."

      May mắn, họ tranh luận với nàng, mặc dù nàng chắc họ nếu Drew ở trong tầm nghe. Họ ở lại với nàng lúc sau bữa tối, và Richard nỗ lực từ xuống dưới để làm nàng cười. vẫn còn thấy có lỗi vì phá hỏng việc nàng cố khơi ra chiều hôm đó, và nàng chưa có cơ hội với , hay đảm bảo với dù sao nó cũng là ý tưởng ngu ngốc về phần mình.

      Vị thuyền trưởng vẫn im hơi lặng tiếng trong góc của mình suốt cả tối, chỉ nhìn họ, và có lẽ nghe từng lời họ . Thứ duy nhất gò bó bây giờ là cái cùm ở mắt cá chân. Nàng tự cởi dây cho sớm hơn. Việc đó rắc rối, và khá căng thẳng. Nàng chỉ phải nới lỏng chúng đủ để có thể tự rũ xuống trong khi nàng nhảy bắn ra khỏi tầm với.

      ngồi lại cái ghế từ khi rời khỏi. đứng dậy và duỗi chân tay lúc, hình ảnh ấy lọt vào mắt nàng và gần như làm nàng liếc tình tứ lần nữa, càng làm nàng phiền muộn.

      Lúc sau ngồi dưới sàn, lưng dựa vào vách ngăn, đầu gối cong lại về phía trước, bàn chân bẻ sang hai bên. cũng ăn ở đó, sau khi Bixley trượt cái đĩa qua sàn cho . ai muốn ở trong tầm với của cả, khôn ngoan. đe dọa bằng cái gã thuyền phó to đùng như gấu, Timothy Sawyer, nhưng Drew vẫn thực người đàn ông cao, cơ bắp, vì thế ai đó chỉ gặp rắc rối nếu đến gần cánh tay dài của mà thôi.

      cởi đôi bốt của mình ra, có lẽ để xem liệu mình có thể tuột cái cùng ra khỏi mắt cá chân được . Chắc hẳn quá chặt nếu đôi bốt còn ở dưới. Nàng nhìn nhận ra, và cố thử nữa, nhưng điều đó chỉ làm nàng lo lắng đủ để khăng khăng bắt nhấc ống quần lên cho mình thấy.

      quả thực chỉ nhìn nàng chăm chăm. làm theo. Nàng nghiến chặt răng. là tù nhân gây bực mình nhất. Hiếu chiến, hợp tác, xấc xược. Nàng quyết định thúc ép. Sau cùng nó là cái cùm chân đáng chém, được chế tác để thể thoát được khi đeo vào, và chân có lẽ to hơn hầu hết những người cao và có thân hình vừa vặn như .

      Nàng nhận ra khá muộn, sau khi các bạn rời , rằng nàng được tự do như bình thường khi chia sẻ phòng mình với thuyền trưởng. Ưm, đây phải lần đầu tiên nàng ngủ mà vẫn mặc quần áo. Nàng cởi áo lần nào cái hòn đảo cướp biển khi chính mình cũng là tù nhân. Bây giờ nàng phiển khi phải làm thế...

      Nàng chần chừ với những câu hỏi ngập trong tâm trí? Sao phải có ngoại lệ đối với ta cơ chứ? Ôi trời ơi, đây thực đúng là dịp hoàn hảo để bắt đầu cám dỗ ngoài những gì có thể chịu đựng, bằng cách để nhìn thấy chút da thịt trần trụi. Nàng chỉ cần khóa nỗi lo lắng của mình vào kho để làm điều đó, và cách dễ nhất là giả vờ. Nàng muốn nghĩ là nàng làm việc này có tính toán.

      Vì thế nhanh, trước khi có thể đổi ý, nàng để váy trượt xuống chân và kéo mạnh áo sơmi qua đầu. Nàng thể nào thấy hài lòng khi nghe thấy hít sâu.

      "Chết tiệt, kia, làm cái quái gì vậy hả?" gần như quát lên.

      Khi nàng đứng trước trong quần và váy lót, phía sau nàng được phơi bày cách tuyệt mỹ, nàng liếc qua vai và cách gợi tình, "Ôi, tôi xin lỗi, tôi quên mất là ở đó."

      Sau đó nàng quay lại phía để có thể chiêm ngưỡng những đường cong đầy đặn ngực nàng, lộ ra bởi chiếc áo lót cắt trễ. Nàng nghe thấy tiếng rên rỉ khi dính chặt mắt vào ngực nàng, và nàng phải cắn môi cười khi nhảy lên gường trong bộ đồ lót thiếu vải. Tấn công đôi, nước vào giác quan và cái kia vào lòng kiêu hãnh của , rằng nàng có thể quên mất diện của trong căn phòng.

      Nhưng nếu nàng nghĩ mình giáng đòn đích đáng đẻ trả thù trong ngày nàng nhầm cách đáng buồn. chắc chắn thế.

      Ngay khi nàng tắt đèn cạnh giường và nằm lại gối , " có biết chiếc cùm này bị gỉ ?"

      Nàng mở mắt và nhìn chăm chăm vào trần nhà, phải vì nàng có thể nhìn xuyên qua bóng tối, mà vì nó là hướng mà nàng nhìn thôi. yên lặng cả tối nay, nhưng khi đèn tắt bắt đầu chuyện? nàng cáu tiết nghĩ. Nàng có lẽ nên gì đó với trước khi nghỉ, ít nhất là cho biết vị trí của dưới sàn phải là ý tưởng của nàng, rằng nàng cấp cho cái võng nếu cầu.

      Lại nữa rồi, nàng thực muốn nghĩ mình cũng có khía cạnh dịu dàng à? Trước đó, khi đứng đầu danh sách hôn nhân, nàng muốn biết con người của nàng và dừng việc quả quyết những điều đúng về nàng. Nhưng quá muộn rồi. Giờ nàng chỉ muốn ngược lại.

      "Cố quyết muốn thấy tôi bị tụ máu à?" hỏi tiếp.

      Nàng nghiến chặt răng. Nàng nghĩ tốt hơn là chỉ làm lơ . Có lẽ bóng gió, hay có lẽ nghĩ nàng ngủ rồi.

      "À, tôi hiểu rồi," giọng trôi về phía nàng. "Ngay từ ban đầu kế hoạch là ném tôi ra ngoài và khử quách?"

      Nàng ngồi dậy, nhưng quá tối để thấy trong góc. " chắc hẳn nên bốt lại, biết đấy," nàng chỉ ra cách hợp lý.

      " nghĩ nó làm nên khác biệt gì, khi mà cái cùm này quá gỉ đến nỗi bị ăn ngay cả qua lớp da thuộc?"

      Nàng nằm sấp xuống, dập đầu vào gối hai lần. "Đây đúng là ý tưởng tồi," nàng rít lên. "Nếu chúng ta ở vùng nước ấm hơn, có thể chắc chắn là tôi tự ngủ boong."

      trả lời. thực yên ắng được lúc, điều này khuyến khích nàng cố rơi vào giấc ngủ.

      Và sau đỏ ở ngoài tối, nàng nghe thấy , "Tôi cần cái bô vệ sinh, em à, hay muốn tôi tự an ủi mình ngay sàn?"

      Mắt nàng vụt mở cùng lúc với đôi má đỏ bừng. Nàng bắn ra khỏi giường, nhanh chóng tìm que diêm để thắp đèn xách tay mà nàng sớm tắt trước đó. ngồi chính xác tại nơi ngồi khi nàng chiếm giường . Điều đó có lẽ làm mắc nghẹn, rằng nàng ngủ giường mình trong khi sàn và đeo sợi xích. Nàng phát cái bô, đặt nó xuống, và dùng chân đẩy nó về phía ở cuối phòng. Sau đó dời đến trong số những cái giương của để lùng sục.

      " làm gì vậy?"

      Nàng lờ giọng bị xúc phạm của . nghi ngờ gì khó chịu khi nàng lục lọi hành lý của mình. "Tôi tìm thứ gì đó để đỡ cái cùm," nàng sỗ sàng . "Tôi chắc là mình chả có thứ gì thích hợp cả, ưm, nếu xé bất cứ cái áo nào của mình - điều mà tôi sẵn lòng làm đâu."

      "Vậy là nghe thấy tôi?"

      "Chắc chắn."

      "Tôi đoán rằng điều đó có nghĩa là làm tôi bị tụ máu?"

      Nàng khụt khịt và ném cho hai đôi tất tìm thấy. "Tôi mong chúng tăng lên gấp đôi và nhét dưới kim loại, còn hơn là chúng vào. Bây giờ, nếu phiền, tôi muốn có vài phút yên tĩnh để ngủ."

      "Nếu muốn yên tĩnh, nên chuyển sang phòng khác."

      "Để boong vẫn là lựa chọn đấy," nàng cảnh báo.

      thêm câu nào nữa.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 27

      Người phụ nữ chết tiệt đó có thể ném cho mình vài cái mền cơ mà, Drew tức phừng phừng khi ngồi cái sàn gỗ cứng trong cabin mình. Bên ngoài trời đổ mưa rào rào, thực thế - và luồng khí lạnh lẽo luồn từ từ vào phòng dưới cánh cửa. Thường Drew thấy tiếng mưa rơi êm ái. thậm chí còn thích lái thuyền trong suốt những trận bão. Có thứ gì đó thuộc về chúng làm tất cả giác quan của trở nên hưng phấn. Nhưng tối nay .

      thể ngủ. cố với cái đầu tỳ sát vào tường. Đây phải lần đầu tiên ngủ trong nơi thoải mái, và bất ngờ vì chuyện đó. Nhưng chỉ là nó xảy ra ở đây, khi có người phụ nữ đẹp ngủ cái giường êm ái chỉ cách vài feet.

      Thực , đấy chỉ là trong số những lý do tại sao giấc ngủ lại lảng tránh . Những cảm xúc khuấy tung trong ruột còn đáng nản hơn. thể nhớ mình từng cảm thấy giận dữ thế này chưa và khoảng thời gian khó khăn để trống trọi với nó. Mặt khác, chưa từng bị tước tàu trước đó.

      thể tin nổi Gabby làm chuyện này. Nàng tức giận với tới mức thể chỉ hỏi cho cùng thôi à? đường hướng tới những tuyến buôn bán chính của mình và có thể dễ dàng bị thuyết phục mang Gabrielle theo. Ừm có lẽ dễ dàng lắm. Nàng là nguyên nhân làm quyết định ra khơi sớm hơn vài ngày so với kế hoạch cũ. muốn tránh xa nàng trong khả năng mình bởi cám rỗ mà nàng là thân.

      cám rỗ đó ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn trong vài tuần cuối. Ngay khi nàng trở nên gắt gỏng nữa, bắt đầu nghĩ về việc nàng trông tuyệt như thế nào giường mình. Đến độ muốn nàng quá nhiều, ném bay thận trọng và thực cố đem nàng tới phòng mình. Sao lại ngu ngốc đến thế chứ? Nó chỉ càng làm muốn nàng hơn. Và nàng đến với . Thay vào đó, nàng tiếp tục công việc săn chồng của mình. Như thế lại càng thêm dầu vào lửa, và có lẽ là lý do tại sao say xỉn suốt hai ngày cuối cùng cảng, tại sao tới buổi khiêu vũ để cố gắng cách ngu xuẩn phá hoại việc kiếm chồng của nàng. Và khi nhìn thấy nàng cùng với Wilbur ở đấy, người cầu hôn mà nàng có vẻ ưa thích nhất... ngạc nhiên mình làm nàng xấu hổ như nàng buộc tội. thể nhớ chính xác mình cái gì, nhưng chắc chắn nhớ em rầy la vì nó.

      thở dài với chính mình. ràng thành công và bây giờ nàng bộc lộ bản chất của mình. Người phụ nữ chết tiệt đó thực là cướp biển. Đúng là cha nào con nấy. Nhưng nên bắt nàng phục tùng. Nàng bị lôi cuốn. nhận thấy ngay từ đầu. Ít nhất có thể tán tỉnh nàng để có sắp xếp ngủ nghê tốt hơn. Nhưng giận dữ của theo hướng đó à? Ngay lúc này ý nghĩ cố gắng thử mê hoặc nàng ghê tởm với . Bởi vì nàng nắm thế thượng phong? Bởi vì nàng cướp thuyền của , đập đầu với chính khẩu súng của mình, xích vào cái sàn nhà chết dẫm? Hay vì bất kể những thứ đó, vẫn muốn nàng?

      nếm nàng lần nữa, đó là nguồn cơn rắc rối. Trời xui đất khiến thế nào mà làm vậy? gần vươn tới tự do, lấy lại thuyền và xoay ngược tình thế, phải và rồi...đắm chìm vào cám rỗ bởi cặp môi căng mọng ấy. đơn giản là thể kháng cự lại việc hôn nàng khi miệng nàng gần đến thế, phía sau nàng vặn vẹo trong lòng , hương thơm nàng tràn đầy mũi .

      cảm thấy cái đàn ông trong mình bị khuấy động khi nghĩ về cái hôn đó lần nữa. nàng chết tiệt...

      "Tôi phá cái lỗ ở trong các cabin," thuyền phó của thầm. "Tôi nghĩ phiền, Thuyền trưởng."

      Drew vội ngồi quay về phía xa bức tường. quá nghi hoặc đến nỗi gần như cười phá lên thành tiếng. quá chìm sâu trong suy nghĩ tới mức thậm chí còn nghe thấy Timothy Sawyer đột nhập vào cabin, và ràng gã làm được mà đánh thức quý cướp biển ngủ bên kia phòng. thể thấy vị thuyền phó. có ánh sáng nào lọt qua khung cửa sổ do trời mưa, và Gabrielle lại tắt đèn trước khi quay về giường , vì thế trong cabin tối đen như mực. Giường . Chết tiệt, nó làm tức điên lên, chính nàng ngủ đó - mà .

      "Chả bực tý nào đâu," bằng chất giọng thầm mà Timothy vừa dùng. "Cái gì làm lâu quá vậy?"

      "Phải chắc chắn có ai bên ngoài để báo động."

      " giải thoát thủy thủ đoàn chưa?"

      "Tôi tính toán mình nên giải thoát cho trước."

      "Tôi biết mình có thể trông cậy vào mà, Tim."

      "Đó là việc nhất tôi có thể làm, Thuyền trưởng, sau khi để cho họ chiếm lợi thế hơn mình hôm nay," người đàn ông cộc lốc .

      "Ừm, thực tôi nghi ngờ bất cứ ai khác nghĩ được cách chọc thủng tường đấy," Drew chỉ ra.

      cười toe toét, mặc dùng Timothy thể thấy. Người đàn ông cùng khá nhiều năm, thường là gã trai trầm tính, tốt bụng - người chưa bao giờ gây ra bất cứ rắc rối nào. Trái với kích thước của mình, gã là trong những người có tính khí ôn hòa mà tình cờ gặp - trừ khi gã bị trọc tức. Và khi điều đó xảy ra, ác quỷ cũng có thể sổ ngục.

      hay xảy ra lắm, nhưng giống Drew, Timothy thích bị giam hãm. Họ gây huyên náo đêm ở Bridgeport và kết thúc bằng việc dành đêm đó để ngủ trong tù. Sau khi Timothy giã rượu, gã giống như con gấu trong cái chuồng chật chội, điên cuồng bẻ gãy chấn song, và bố khỉ nếu gã bẻ cong được chúng. Drew cũng phải trả tiền cho thiệt hại đó.

      "Cởi dây trói của ra nào," Timothy .

      " có dây. Tôi thoát được chúng lần, vì thế bây giờ tôi đeo cái cùm sắt."

      "Giờ điều đó gây ra vấn đề đây. Quý cướp biển có dụng cụ nào để tháo chúng ra ? Hay nó bị khóa bằng chìa?"

      " có khóa, và người của ta có..." Drew hết. hướng mặt về phía cửa và nhìn thấy ánh sáng dưới khe. "Cẩn thận đấy," huýt , "Tôi nghĩ chúng ta có lẽ có khách."

      có thời gian để chuẩn bị đối phó. Cánh cửa bị xô mở ra ngay lúc cảnh báo. Tên cướp biển đẹp trai đứng đấy, cái gã mà Gabby thử hôn chiều hôm đó. may, mình. Gã Trung Quốc cao cao mà Gabby có vẻ rất mến cùng , và hai người nữa. người trong số bọn họ chắc hẳn là thấy chuyện gì xảy ra, hay bắt gặp lỗ hổng tường, và nhanh trí đem đồng bọn đến.

      Đó là giây phút hoàn toàn căng thẳng. Bốn tên cướp biển đều được vũ trang, vừa mới vào, và cả bốn khẩu súng chỉ thẳng vào ngực của Timothy.

      Drew sợ rằng đây là trong những lúc vị thuyền phó của mình thoái lui. có thể cảm nhận được căng thẳng và tức giận của gã, rằng gã hoàn thanh nhiệm vụ của mình. Và đây đâu phải lần đầu tiên người đàn ông to lớn đó 'lội' qua những trải nghiệm kì dị tưởng. Gã có lẽ quá tức giận để mà thấy những khẩu súng chết dẫm đó và tự giết mình mất.

      Gabrielle bỗng bắn ra khỏi giường, cơ thể nàng cuốn trong chăn, chen mình vào chính giữa hai nhóm người. Nàng xù lông lên vì giận dữ.

      "Khỉ tôi chắc chắn có đủ thích thú cho cả ngày rồi, các quý ông," nàng cằn nhằn. "Vì vậy tất cả các ghĩ lại tình huống này và nhận ra rằng ngay lúc này đây giấc ngủ còn đáng lôi cuốn hơn là đổ máu rất nhiều chứ."

      Drew thở hắt ra, biết là mình nín thở. Nhưng chả thoải mái gì khi đột nhiên thấy biết ơn quý này. Mặc dù phải thừa nhận, nàng nhanh trí, khi nhận ra Timothy cố thử ném nàng vào những người của mình. Người đàn ông to lớn đó chả gặp rắc rối nào khi đập đầu cả tá gã đàn ông lại với nhau, nhưng gã bao giờ làm hại phụ nữ. Nàng ngủ rất ngon, nhưng vấn đề gì khi bị nhanh tỉnh dậy và sẵn sàng đưa ra lời phán xét 'thần tốc' như thế.

      "Bố khỉ những nàng cướp biển," Timothy lầm bầm chịu thua. Drew biết vậy là nguy hiểm qua rồi.

      "Tôi có đủ với ông rồi, Ông Sawyer à," Gabby nhận xét. "Ông thực quá vô trách nhiệm với vị trí quan trọng của mình đến nỗi muốn được bắn à?"

      "Đó là việc tôi làm á?" Timothy với cái nhìn bối rối. "Xin lỗi."

      Nàng phẫn nộ chép miệng, nhưng lại liếc lại sau để với người của mình, "Đưa ông ta trở lại..."

      "Trở lại đâu,em ?" Richard cắt ngang. "Có cái lỗ cạnh cửa ra vào của cái cabin ở."

      "Ông ta chọc thủng cái tường chết tiệt đó sao?" Gabby nghi hoặc hỏi. Và sau đó nàng thở dài khi nhìn lại Timothy. Nàng thậm chí còn trao gã cái nhìn thất vọng. "Ông, thưa ngài, là mối phiền toái thái quá đấy. Tôi phải làm gì với ông đây?"

      Drew ngờ vực khi nghe Timothy bẽn lẽn , "Tôi gây bất kỳ rắc rối nào nữa đâu, thưa ."

      Drew rên rỉ. Bị trách mắng bởi nàng xinh đẹp và gã hoàn toàn là kẻ dễ bị dụ dỗ!

      Nhưng Gabrielle vẫn chưa xong. "Tôi cần lời hứa của ngài."

      Lần này Timothy chỉ nhìn chằm chằm nàng. Có lẽ gã cân nhắc xem mình có lên giữ lời trước tên cướp biển . Nhưng Gabrielle quá bực mình để cho Timothy thêm thời gian nghĩ thông suốt. im lặng kéo dài của gã dẫn nàng tới kết luận, "Tôi coi nó có nghĩa là ," và nàng diễu qua cái bàn cạnh giường để lấy súng của Drew.

      Vì người phụ nữ đó lừa môt lần, cố giả vờ mình phải cướp biển khi mà bây giờ biết thừa nàng là ai rồi, Drew thực có ý tưởng nào nàng có thể làm gì. Bằng những gì biết, nàng có lẽ bắn Timothy để gã còn là 'mối phiền toái' rắc rối hơn nữa, như nàng gọi.

      Vì thế rít lên với bạn mình, "Trả lời ta , chết tiệt!"

      Nàng nghe thấy nhưng nhận xét gì, vẻ mặt bực tức cũng thay đổi. Nàng đơn giản chỉ ra, " cuộc hòa giải làm chúng ta trở lại giường được. Ít nhất ông hứa là gây thêm rắc rối tối nay để chúng ta có thể ngủ chứ?"

      "Tôi có thể làm thế."

      Gabrielle ngẫm nghĩ lúc. miễn cưỡng, nàng trông quá giận điên khi phải đồng ý chỉ với nửa thứ nàng cầu. Và Drew ghét phải thừa nhận, nhưng nàng trông quá mê hoặc khi đứng đó, nắm chặt cái chăn len quanh mình, với mái tóc dài sẫm màu xõa ra và rơi quanh vai. Nhưng sau đó vẻ mặt nàng thay đổi. Nàng gật đầu. Và nó chỉ làm Drew mất lúc để đoán nàng vừa mới nhớ ra cái điều mà người bạn trẻ của nàng trước đó, rằng có hai cái cùm trong khoang. Drew đeo cái bây giờ, và cái còn lại là giành cho Timothy.

      Khỉ ! nàng này hạnh phúc với người đàn ông bị xích, ta phái có tới hai cơ!

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 28

      Timothy Sawyer có lẽ quay lại cabin của mình theo hòa ước, nhưng Gabrielle nghĩ gã giữ lời, thậm chí tin chút nào. Với người đàn ông to lớn như thế, gã đúng là mớ rắc rối lớn, với nàng - là rắc rối vô cùng nguy hiểm, và nàng đánh cuộc phen nào với gã nữa.

      Nàng, Richard, và Bixley xích thành công Timothy vào cái tường vững trãi nhất trong cabin của gã. Người đàn ông to lớn biết thân biết phận với ngoan ngoãn đáng ngạc nhiên, có lẽ bởi vì Gabrielle làm gã rối trí bằng cách trả lời hết câu này đến câu khác, để thỏa mãn hiếu kỳ của của gã về cuộc đời làm cướp biển của cha nàng. Trước khi bước ra khỏi cabin, nàng thậm chí còn bảo gã, "Cám ơn vì giữ lời và gây thêm rắc rối nào nữa." Gã chỉ đơn thuần nhún đôi vai rộng. Thế là xong. Và con tàu vẫn dưới chỉ huy của nàng - mặc dù suýt tuột mất.

      Nàng hướng lại về phía cabin thuyền trưởng. Đêm tối còn rắc rối gấp đôi. Ohr biết thế. Họ liều bất cứ cơ hội nào nữa. Và nàng 'chăm sóc' cho Sawyer lâu đủ để hy vọng rằng bây giờ Drew ngủ rồi, hay nếu , im lặng để nàng có thể làm thế.

      Chả may mắn gì cả.

      đợi cho đến khi nàng trườn vào giường. thậm chí còn để nàng thấy thoải mái, xếp lại gối vài lần, vuốt mượt cái chăn nằm. Nhưng khi nàng thở dài khoan khoái - chiếc giường thoải mái - giọng bỗng kéo giật nàng lại.

      "Tôi ngồi đây nghĩ về ngực em có vị như thế nào đó."

      Lúc đầu nàng nghĩ mình nghe nhầm. Người đàn ông ấy thực gì như vậy, hay bằng chất giọng vui chuyện như thế. Tình nhân có lẽ bàn luận những thứ tương tự với nhau, nhưng họ chắc chắn phải!

      Nhưng sau đó thêm, "Vị mặn mà của gió biển? Hay giống những cánh hoa hồng từ mùi hương của em? Đúng thế, tôi ngửi thấy những bông hồng em. Hay chúng đơn giản là có vị giống phấn ong?

      Giờ má nàng đỏ bừng lên vì ngượng, nàng càu nhàu, "Tôi khóa miệng lại."

      "Tôi ước gì em thử."

      Nàng biết lúc này làm gì rồi, làm nàng tức đến mức lại gần để có thể đảo ngược tình thế lần nữa. Làm gì có chuyện chêt tiệt ấy. Nàng lật mình, quay lưng lại phía , nhưng trong bóng tối biết đều đó. Mặc dù im lặng chắc làm tỉnh ra, vì thế nàng quyết tâm chuyện với thêm nữa.

      "Trở lại ngực em nào," gợi ý bằng giọng lười biếng.

      "Còn lâu."

      Quá nhiều cho quyết tâm của nàng. cách tuyệt vọng, nàng đưa gối lên đầu và giữ nó bịt chặt quanh tai. Chết tiệt là nàng vẫn nghe thấy

      "Tôi biết chúng căng tròn như thế nào, Gabby. Tôi nhớ như in chúng đầy đặn trọng tay mình ra sao. Nhưng tôi muốn nếm chúng. Tôi nên như thế khi tôi có em quằn quại trong lòng mình hôm nay. Nhân tiện, điều đó tuyệt vời. Tôi mong em ngồi trong lòng mình lần nữa. Nhưng bây giờ quay trở lại ngực em nào. Em thích tôi nếm chúng chứ, em nghĩ sao?

      " chắc hẳn nhớ tới bộ ngực của những người phụ nữ khác, trong vô số nhân tình mà có ở mọi bến cảng ấy. Ngực tôi , hầu như phẳng lỳ, vì thế có thể ngừng nghĩ về chúng được rồi!"

      " dối!." cười khùng khục. "Tôi nhớ mọi thứ về em, Gabby, miệng em có cảm giác thế nào miệng tôi, đầy đam mê như thế nào khi có em trong vòng tay, thấy tuyệt vời ra sao khi giữ em lại gần. Nhưng câu hỏi trong đầu tôi là, em luôn đầy ham muốn như vậy, hay chỉ có tôi mới khiến em phản ứng theo cách như thế?"

      " phải việc của , Thuyền trưởng."

      "À, nhưng tôi coi nó là việc của mình đấy, em à. Tôi tìm ra, em biết . Có lẽ phải hôm nay hay ngày mai, nhưng ngày nào đó khi tôi lại tìm thấy em, và tôi lại tìm được em, chúng ta làm tình. Tôi hứa chắc đấy. Và sau đó tôi biết ngực em theo cách riêng tư nhất. Thực thế, tôi biết từng inch thân mật em. Tôi nghi ngờ chút nào trong đầu là nó xảy ra."

      Nàng suýt bột miệng bảo ảo tưởng, nhưng phần trong nàng, chỉ phần thôi, hy vọng là . Đó là về việc làm tình và lời hứa của rằng điều ấy xảy ra. Ôi trời ơi, sao nó lại làm nàng sửng sốt thế. Dạ dày nàng nhộn nhạo cách đầy ham muốn. Mạch đập nàng di chuyển lang thang mọi ngóc ngách cơ thể vì những thứ . Và ngực nàng ngứa ran, nụ hoa nhanh chóng siết chặt, y như cái đêm cố gắng quyến rũ nàng trong phòng khách của em . Nàng có thể nhớ từng xúc cảm mạnh mẽ trải qua đêm đó và rùng mình vì khoái cảm.

      "Em thích nghe về nó chứ, về việc mà tôi làm trước tiên với em ấy?"

      "!"

      Nàng thực hét lên. lại cười khùng khục. Và lờ lời từ chối.

      "Tôi hôn em cho đến khi những ngón chân cong lên, sâu, và rất gợi tình, em cũng muốn làm giống thế. là em hôn lại tôi. Em thể kiềm chế mình được. Em giữ tôi chặt, dính sát vào tôi, chặt đến mức cảm thấy niềm khao khát của tôiép chặt vàoem, trong khi lưỡi chúng ta quấn quít trước. Tôi điều chỉnh hoàn hảo, em biết đấy. Tôi làm em phát điên vì ham muốn trước khi tôi cởi quần áo em. Và khi cuối cùng tôi được cởi chúng, là chậm, chậm...Em biết tại sao ?

      Lờ ta . Đừng gì cả. Chúa ơi, bây giờ căn phòng nóng cách chết tiệt. Quần áo nàng dường như quá chật đến nỗi nàng phải đấu tranh với nỗi thối thúc tự cởi chúng ra.

      "Tôi thưởng thức từng giây phút làm em trần truồng," bảo nàng, lúc này giọng hơn, thầm hơn. "Và em cũng thế, vì tôi hôn em vào chạm vào em ở mọi nơi. phần nào của em thoát khỏi chú ý của tôi được. Cổ em, tai em, vai em cảm nhận được môi tôi. Ngực em cảm nhận được lưỡi tôi. Bàn và bắp chân em, và đặc biệt là đùi em, cảm nhận chăm sóc từ đôi tay tôi. Và ở giữa hai chân em, nơi em ẩm ướt và nhức nhối, tôi ..."

      "Dừng lại! Làm ơn!"

      "Em muốn tôi chưa?" chậm rãi hỏi, gợi tình. "Em biết mình muốn mà. Đến với tôi, Gabby. Để nó xảy ra bây giờ nào. cần đợi nữa."

      Nàng cắn môi để giữ mình trả lời . Và sau đó như bị gáo nước lạnh dội vào mặt khi nàng nghe thấy, "Ngay lúc này tôi muốn em nhiều đến nỗi tôi nghĩ mình có thể phá cái xích này bằng tay ."

      gì có thể làm nàng thoái khỏi cái nhìn gợi tình đó nhanh hơn ý nghĩ được tự do và làm chủ tình huống này lần nữa. Vẫn chưa được. Nàng chưa thể để có tàu lại được.

      Nàng bắn ra khỏi giường, kéo chăn . nghe thấy tiếng nàng băng qua phòng. Nàng im ắng chút nào. Nàng chỉ băng về phía . gặng hỏi, "Em làm gì vậy?"

      "Lấy thùng nước lạnh," nàng cáu cẳn, gần đến cửa.

      "Chết tiệt, con bé kia, quay lại đây!"

      Nàng . Và trong khi có lẽ nghĩ nàng lấy nước để đổ lên đầu vỡ mộng gợi tình mà vừa mới ép uổng nàng, . Mặc dù nàng tìm được ít, và vỗ nó vào chính mặt mình. Sau đó tìm được chỗ boong - quá gió, và cuộn mình trong chăn để ngủ lát. quá thoải mái, nhưng trong cabin thuyền trưởng là loại khó chịu mà nàng biết làm sao đối phó nổi, vì vậy bất cứ thứ gì cũng dễ chịu hơn thế.

      Chương 28

      Ohr thúc vào chân Gabrielle - thò ra dưới cái chăn mà nàng mang lên boong. Nàng từ từ tỉnh lại và nhìn thấy ông đứng cạnh, đưa tay ra giúp mình nhỏm dậy. Nàng thiếp ngay suốt đêm để giúp tâm trí bớt rối rắm.

      " đêm khó ngủ hả?" ông hỏi.

      Nàng cho đó là câu hỏi hợp lý, sau khi ông thấy nàng ngủ trêm boong. Nhưng nàng bắt đầu kể về việc tên thuyền trưởng của con tàu này bắt mình chịu đựng suốt đêm qua với chuyện làm tình ra sao.

      Nàng đơn giản , "Tên thuyền trưởng trở nên quá - ôi, trời ơi, ý cháu là cái cabin. Nó trở nên quá nóng, vì thế cháu kiếm chút gió mát lúc ý mà. Chắc hẳn cháu ngủ quên trước khi thấy lạnh."

      "Cháu chắc mình muốn đổi phòng cho chúng ta chứ?" ông hỏi.

      "Cháu thích lắm, nhưng vâng!" Gabrielle ngay lập tức đỏ mặt. Nàng quá nhanh, và sau cái sai lầm ngớ ngẩn nàng cũng vừa mắc phải. xấu hổ làm sao!

      Nhưng rằng Ohr để ý nàng vừa có vẻ liều lĩnh như thế nào. Mặc dù ông thích vậy. Thậm chí nếu ông có đoán được chính xác những thứ trong đầu nàng, ông cũng gì, nàng cũng biết được tâm tính ông. Có lẽ ông khá giỏi như James Malory - khi giấu biểu của mình.

      Tuy nhiên vào khoảng khắc ấy, nàng thực quan tâm. Nàng chỉ quyết tâm bao giờ trải qua cái kinh nghiệm khuấy động mãnh liệt đến thế lần nữa. Trời ạ, kỳ quặc khi nàng nghĩ về việc có thể cố gắng ngủ cùng phòng với tên người Mỹ quá đáng đó. ta quá đẹp trai. Thậm chí trong đêm tối - cái lúc mà nàng chẳng thể nhìn chút nào, vẫn cám dỗ cách tội lỗi, giọng kích thích cách khiêu gợi. Nàng biết thậm chí có thể bị khuấy động như thế chỉ bằng những từ ngữ đơn thuần.

      sắp đặt tại thành công. Nàng phải kiểm soát để diễn tốt vai trả thù. Thậm chí bị trói, vẫn kiểm soát đêm qua. làm nàng phản ứng lại, khuấy động cảm xúc nàng. Nàng cho là mình làm thế với ! Nhưng sao có thể nếu nàng thậm chí còn suy nghĩ thông suốt được vì những gì khiến nàng cảm thấy?

      Và nàng nghi ngờ gì tất cả đều là tính toán có chủ ý. cố quyến rũ nàng vì lý do duy nhất 'lấy lại thuyền của mình'.

      Nàng tống nó ra khỏi đầu và hỏi Ohr, "Bác có ngủ được chút gì sau vụ lộn xộn đêm qua với Sawyer ?"

      " vài giờ, đó là tất cả những gì ta cần. Ta tiếp quản bánh lái bây giờ - hay cháu có thích làm ?"

      Ohr đùa. Lái tàu là trong những thứ cha thích thú dạy nàng khi ra khơi cùng ông. Nàng khỏe tay lắm để làm lâu lâu, và chắc chắn trong thời tiết tệ hại, nhưng giờ là buổi sáng trong xanh đẹp trời, và gió thổi đều, vì thế nàng gật đầu và theo ông tới sân lái.

      Ông để nàng lại đó. Nàng gần như gọi ông quay lại. Vì ở mình, nàng biết mình ngừng nghĩ về ' ta', thế nên nàng thấy nhõm khi Richard đến cạnh sau vài phút.

      " luôn ổn khi sống độc thân," Richard

      ngồi trước bánh lái, dựa vào nó, vì vậy đối mặt với nàng. luôn chuyện phiếm đây đó, chả cái gì thích hợp cả. Nhưng khi lời nhận xét đó tuôn ra hoàn toàn bất ngờ Gabrielle biết phải trả lời thế nào, vì nàng tưởng tượng ra định đề cập đến chuyện gì. Vì thế nàng im lặng, mong mình chỉ đơn thuần nghe nhầm. Chả may mắn gì.

      "Đấy là lỗi của em, em biết ," tiếp tục. "Nếu em cố hôn hôm qua, bao giờ bắt đầu nghĩ về ấy lầm nữa."

      Ôi, trời ạ, đó là về Georgina Malory. Nàng thực nghĩ chuyện trôi qua và kết thúc. Khi nàng cảnh báo về những thứ James , ngụ ý Richard còn hô hấp được nữa nếu lại dám đến gần vợ ông ta, Richard đảm bảo với nàng rằng người phụ nữ nào đáng để hy sinh như thế cả.

      Nàng nhắc. " đồng ý tránh xa ấy rồi đó."

      "Vào lúc đó đúng, nhưng là mãi mãi."

      Nàng đảo mắt. chả thèm quan tâm và vẫn quay mặt ra biển. Nàng cố với tới lý do có lý nhất. " biết ấy là phụ nữ đáng chú ý."

      " nghĩ vậy," đồng ý.

      "Đáng chú ý vì ấy chồng mình. Rất nhiều phụ nữ , biết đấy. Phần lớn phụ nữ kết hôn vì vô vàn lý do, và phần lớn chúng bao gồm tình ."

      "Còn em?" hỏi. "Em chỉ kết hôn vì tình chứ?"

      "Vâng."

      đưa người quay sang, bây giờ ngồi vắt chéo chân lên bên bánh lái để có thể nhìn lên nàng. "Tên người Mỹ phá hỏng cơ hội tìm kiếm tình đích thực của em ở London. phải xuống dưới đó và băm vụn khi mà còn bị xích. Ai đó cần phải làm xin lỗi về việc làm của mình chứ!"

      "!" nàng khá nhanh. "Đừng làm đau ấy..."

      "À, vậy là thế đấy," ngắt lời. " nên biết cái hôn mà em trao hôm qua chỉ là biểu diễn trước tên thuyền trưởng ấy. hiểu như lòng bàn tay, em à."

      "Hiểu gì cơ?"

      Thay vì trả lời, suy đoán rành rành, "Em biết , nếu có thể ở cạnh Quý Malory chỉ lần thôi, ấy choán hết tâm trí như thế. ấy chỉ là ký ức tươi đẹp. vụ đương lăng nhăng là kỳ diệu. Em cũng nên cân nhắc điều đó."

      Miệng nàng gần như rơi ra khỏi hàm, nàng cực kỳ hoài nghi. Nàng biết chính xác ý là gì, nhưng chỉ , "Em biết chuyện gì."

      "Tất nhiên là em có, Gabby. Em muốn tên thuyền trưởng đó. Chả quá ràng sao về phản ứng của em với ở cầu tàu ấy. Và Ohr là em ngủ boong đêm qua. thể chịu nổi, đúng , ở mình cùng phòng với ? chắc chắn thể, nếu người phụ nữ mình muốn ở trong khoảng cách gần đến thế."

      Nàng ngậm chặt răng thất vọng. " suy đoán bừa bãi mà chả nghĩ gì cả. Có lẽ em thấy ta hấp dẫn, nhưng bất cứ người phụ nữ nào mà chả thế. có nghĩa là em phòng thủ được. như đàn ông các , phụ nữ bọn em cần chiếc nhẫn ngón tay trước."

      nhướn bên mày, có thể vì giọng nàng có vẻ đoan trang và đứng đắn. " thế à? chưa từng nghĩ em là người khắt khe về..."

      "Thế em quay lại vì cái quái gì chứ, trừ việc tìm người chồng?" nàng cắt ngang. "Nếu em cần chồng trước tiên sao đếm xuể số lần uy tín em bị sụp đổ cơ chứ, mà nó thế rồi đó."

      "Vậy sao em lại ?"

      "Em thề, Richard. Em chẳng còn hơi sức nào sau khi cuộc đối thoại này kết thúc. chết tiệt biết mình gợi ý cái gì, nó chỉ ..."

      "Nó thành công mọi lúc, em ," lần này ngắt lời. "Em chỉ hướng tới cuộc sống chở che - nơi mà những vụ scandal từ cái thành phố nhen ấy chả bao giờ nghe được. Nhưng hãy cân nhắc mà xem, scandal chỉ về những phụ nữ bị 'chộp gáy'. Em thể tưởng tượng nổi còn bao nhiêu người khác cũng trong tình cảnh như em, mà ai biết được tội lỗi của họ, kể cả người chồng mà cuối cùng họ thành gia thất."

      " biết điều đó qua trải nghiệm, đúng ?"

      cười toét và ngọ nguậy đôi mày theo cái cách như nhớ lại. "Sao chứ?"

      quay lại nhìn chằm chằm vào biển lần nữa. chỉ đùa, nàng tự nhắc nhở mình. Nếu nàng nghĩ nghiêm túc, nàng thôi nghĩ về lời gợi ý khiếm nhã của nữa, và đời nào dám chà đạp nó cách khinh rẻ thế.

      "Nghe lời em, Richard," nàng tha thiết . "Quên vị phu nhân đặc biệt đó . Ngay cả khi ấy hạnh phúc với hôn nhân của mình, có nhiều thứ khác đáng phải cân nhắc hơn, như là chồng ấy có thể cắt thành bao nhiêu mảnh này. Malory nghiêm túc đấy, biết . Ông ta giết . Vì thể hãy tự buông tha mình nào và đừng nghĩ về vợ ông ta nữa."

      Nàng nghĩ mình nghe thấy tiếng thở dài đau khổ " dễ, làm khó. Tự thử ," thêm khi đứng dậy để rời . "Rồi em thấy."

      Nàng ngẫm câu ấy. Rời cabin của thuyền trưởng đêm qua ngăn nàng nghĩ về . Nàng tự hỏi liệu sau này mình có ngủ được tý nào . Tình huống của nàng giống với Richard, nhưng mặt khác, có khác biệt to lớn. Nàng có lẽ vẫn muốn Drew y như Richard muốn em , nhưng lúc này nàng khinh miệt . Và làm thế quái nào nàng có thể vẫn muốn người đàn ông mình khinh miệt nhỉ? "Lý trí chả bao giờ đôi với tình cảm cả." nàng lầm bầm khi quay bánh lái cách dứt khoát.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 29

      Cabin mới của Gabrielle hơn nhiều so với cái của thuyền trưởng, nhưng nàng tiên đoán trước. Có cái giường cỡ vừa, tủ quần áo đứng, cái bàn với hai chiếc ghế để ăn tối, và thậm chí còn có cái bàn viết. có khung cửa sổ đẹp như của Drew, nhưng nàng mong dành quá nhiều thời gian trong này, vì thế quan trọng.

      Ohr có vẻ tự động chuyển hành lý hộ nàng, nhưng ông quên Miss Carla, hay có lẽ cố tình để lại vì thực ác cảm với con chim. Hầu hết thuyền viên của Nathan đều cảm thấy y như vậy. Nhưng Gabrielle viện lý do đem con vẹt về để gặp tên thuyền trưởng lần nữa. Nàng thò đầu ra ngoài cửa và gặp may khi nhìn thấy Bixley băng qua. " có thể lấy Miss Carla cho tôi , mà?" Thấy gã nhăn mặt, nàng thêm, "Ôi, thôi nào, nó bị nhốt rồi. Ngón tay được an toàn mà."

      "Tôi nghĩ đến tai mình kia," gã cười khùng khục trả lời, và nhanh chóng làm theo.

      Nàng dọn chỗ bàn viết để Bixley đặt lồng chim khi quay lại. Và lát sau, nàng biết thuyền trưởng tự tiêu khiển cho mình suốt cả ngày ra sao.

      Nàng chắc rằng mình biết tất cả những trò diễn của Miss Carla từ trước đến nay. Sau ba năm, nàng tự dạy nó vài cụm câu. Nhưng ngay khi con chim được đặt xuống bàn, nó liền kêu quang quác và "Đồ nhát gan" phát cách khá chính xác.

      Bixley nhướn cả hai mày lên với Gabrielle khi nghe thấy, và lầm bầm dứt khoát, "Đúng là từ tồi tệ để dạy đấy, Miss Gabby."

      Nàng đỏ mặt cho tới lúc ấy. Nàng đơn thuần hiểu rằng Drew lấy từ đó vì nghĩ con vẹt là của nàng. có lẽ cũng lấy nó vì biết ảnh hưởng lên nàng do nàng bị coi là cướp biển, và tất cả, gọi nàng là kẻ hèn nhát bởi vì nàng tránh suốt cả ngày. thách đấu, như nó vẫn thế. Nếu quả thực là cướp biển có lẽ là vấn đề với nàng, nhưng vì nàng phải, nên chả quan trọng.

      "Tất nhiên," nàng . "Nó học từ đó từ tôi."

      "À," gã trả lời đường ra cửa. "Vậy tên người Mỹ ấy nổi xung lên rồi."

      Thực vậy, và còn tệ hơn nhiều, nàng nhận ra chưa đến mười phút sau Miss Carla lại . "Đến lúc khỏa thân rồi, em."

      Ôi trời ơi! Toàn bộ cụm từ như thế chỉ trong ngày? Nàng nghi hoặc, và phải chấp nhận nghĩ có lẽ cha nàng dạy con chim câu đó rất lâu về trước và nàng chỉ chưa bao giờ nghe thấy, vì nàng chưa từng bắt đầu cởi quần áo trước mặt con chim trước đó. Đấy là việc nàng làm, để sẵn sàng ngủ.

      Song, những cụm từ mà cha dạy Miss Carla hầu hết đều xúc phạm và bày tỏ chán ghét của ông với bà vợ. Thường thường, cụm từ ưa thích nhất của con chim là "Carla là mụ phù thủy."

      Gabrielle ngạc nhiên khi Margery xuất sau lúc. "Bác chắc là mình thấy khá hơn chứ? Cháu có tự làm vài ngày nữa nếu bác chưa đỡ."

      "Bây giờ ta ổn rồi," Margery quả quyết với nàng. "Chả có gì đáng bực mình hơn việc mất quá nhiều thời gian để ta tìm thấy 'khả năng lại tàu bị sóng đánh lắc lư', như cháu gọi."

      Gabrielle toe toét. " phải chúng ta ai cũng là thủy thủ được."

      Margery khụt khịt, sau đó đến túi đồ của Gabrielle. "Tháo dỡ đồ đạc nào. Ít nhất cabin này có tủ cho quần áo cháu. Và ở đây, cháu cần chúng. Nếu cháu lang thang boong như thường lệ và giúp đỡ khi cần thiết như cháu vẫn làm khi tàu, hãy mặc những thứ này vào, coi như để giúp ta an tâm hơn," Margery .

      "Những thứ này" chính là chiếc quần cộc mà Gabrielle vớ được khi lần đầu tiên Nathan cho nàng ra khơi cùng ông. Chúng gọn gàng vừa vặn, rất thoải mái, kết hợp với chiếc áo sơmi dài tay rủ xuống gần đầu gối, nàng mặc vậy chỉ để giữ mọi người biết chiếc quần ôm phía sau mình khít chặt như thế nào.

      Gabrielle nhếc bên mày hiếu kỳ. "An tâm hơn?"

      "Thực thế," Margery gắt gỏng, nhưng sau đó thú nhận, "Ta có cơn ác mộng về việc cháu bị vấp vào những bộ váy dài của mình và ngã bay ra khỏi thành tàu. Và đừng có nghĩ đến chuyện phủ nhận điều có thể xảy ra, quý trẻ tuổi à. Chúng ta đều biết nó xảy ra trước đây rồi."

      Gabrielle cười. Tin tưởng bạn nàng khi nhớ lại lần cơn gió làm váy nàng như thế, lộn xộn dưới chân làm nàng bị vướng, và thực tình gần như rơi ra khỏi mạn tàu khi trượt chân. Nàng được vớt lên sau lúc dập dềnh mặt biển, rồi đương đầu với tràng cười của đội tàu khi trồi lên như chú cá chết đuối. Nàng nhận quần từ Richard mỗi ngày và tậu được nhiều hơn khi về nhà.

      "Cháu may mắn vì ta còn nhớ mà cho chúng vào," Magery tiếp tục khi bà nhét cái quần túm vào Gabrielle.

      "Nhưng sao bác làm vậy?" Gabrielle hỏi. "Cháu ra khơi cùng cha mà."

      "Ta biết, và thậm chí còn hy vọng cháu cần chúng, nhưng thành , ta có những ảo ảnh rằng cháu bảo với gã thuyền trưởng của con tàu mà chúng ta : cách điều khiển con tàu của chính và cho thấy làm thế nào."

      "Cháu thế!" Gabrielle cười.

      ", nhưng có lẽ cháu dùng để lý chỉ vì cháu quá thích cuộc sống thủy thủ. Ta thực ngạc nhiên là cháu kìm lại được đấy."

      "Cháu có quá nhiều thứ trong đầu chuyến ấy để mà có thể để ý tới con tàu được vận hành ra sao."

      "Thế bây giờ, chả nhẽ cháu lo lắng tý nào về việc kiếm chồng à" Margery đoán cách chính xác những gì vương vấn trong đầu nàng từ trước tới giờ. "Chúng ta trở lại vấn đề này sớm thôi, khi đưa được cha cháu ra khỏi cái nhà tù đó."

      Gabrielle thở dài. "Tủi thẹn làm sao khi cháu phải bỏ lại tất cả những bộ váy dạ hội mới toanh ấy."

      "Ta gói lại vài cái," Margery , và lấy cái ra cho nàng xem.

      "Nhưng cháu chả có cơ hội mặc nó chuyến hành trình này."

      "Ai cháu chứ? Chỉ bởi vì cháu mặc những cái quần đó để giữ mình an toàn boong, có nghĩa cháu thể ít nhất mặc nó vào bữa tối. Đừng quên rằng cháu là quý ."

      Gabrielle cười toe. " thế mà, trong chuyến du lịch biển này cháu là tên cướp biển."

      "Ta thừa nhận - cháu là quý cướp biển. Và đây là chiếc áo sơ mi mặc cùng với những cái quần kia." Sau đó Margery tặc lưỡi, nhìn vào mái tóc, mà nàng chỉ đơn giản buộc lại sau với dải ruy băng ngày hôm nay.

      "Ta giúp cháu sửa nó trong sáng nay."

      " có cơ nào đâu ạ. phí phạm thời gian khi trang trí kiểu tóc con tàu lướt sóng. Gió thổi tung nó thôi."

      "Chỉ bởi vì cháu chịu rời boong tàu," Margery cáu cẳn.

      "Lau những boong tàu này !" Miss Carla thả vào tay bà hai đồng xu.

      "Ôi, im , mày là con chim gàn dở," Margery , và hướng ra phía cửa. "Ta thấy cháu tỉnh táo và sớm thôi, Gabby. Chúc ngủ ngon nhé."

      Sợ phải nghe thêm bất cứ thứ gì từ Miss Carla đêm nay, nàng lục lọi trong tủ trong số những cái váy lót mà Margery vừa mới treo lên và phủ nó quanh lồng chim. Khi bị che, con chim thường giữ im lặng. Giờ nàng có thể bình tâm dể dàng có thể làm giấc được rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :