1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Captive Of My Desires - Johanna Lindsey ( 52c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 20

      Nàng cảm thấy tê cóng suốt đường xe ngựa. Có quá nhiều cú shock trong cuối hai ngày này.

      Ohr dẫn nàng vào trong căn phòng mà ông và Richard thuê gần cầu tàu. Bixley, người Ailen tóc đỏ hoe và là bạn thân nhất của Ohr ở đó, đợi cùng với Richard. Nàng mong như thế, nhưng đáng ra nàng nên vậy. Ai đó phải mang tin tức tới cho họ về cha nàng chứ.

      Bixley việc săn tìm kho báu và thực tin có hũ vàng cổ ở cuối chân trời. Và vì bản thân Nathan - cũng rất thích săn tìm kho báu, nên Bixley cảm thấy gã tìm được mái ấm hoàn hảo The Crusty Jewel.

      Richard ôm nàng. trông hơn cả mức bình thường (với nàng), khi mặc lại bộ đồ cướp biển của mình, cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình cài chặt ngực.

      nhìn chằm chằm vào nàng cận cảnh và gặng hỏi Ohr, "Sao ấy trông như thể mình có tang thế?Ôngđã với ấy cái quỷ gì vậy?"

      Ohr lấy ghế khác ở cái bàn nơi Bixley ngồi và ngậm mồm đầy bia. "Chỉ là thứ là Pierre đòi hỏi thôi," ông trả lời.

      "Em , nó tệ như có vẻ thế đâu," Richard quả quyết với nàng. "Bọn đoán chính em mới là người Pierre thực muốn và ta chỉ dùng tấm bản đồ làm mồi nhử thôi."

      "Bản đồ?" nàng hỏi. " gì vậy?"

      Richard cau có liếc Ohr. "Vậy là ông thực chẳng gì với ấy? Khốn kiếp , ông đường đến đây hả?"

      Bằng cách điềm tĩnh như bình thường, Ohr lờ sắc nhọn của Richard và cách lặng lẽ, "Tao thấy là con bé nên nghe chuyện từ chính Bixley trước. Bên cạnh đó, tao mong là bạn mình nhớ được thứ gì đó thích hợp mà có lẽ bỏ lỡ trong lần đầu."

      "Tao chả quên điều gì cả," Bixley lầm bầm. " cuộc hành trình dài để tới được đây. Tao có cả đống thời gian để ghim chặt vào đầu."

      " cho tôi biết chuyện gì xảy ra , Bixley?" Gabrielle .

      "Do Latice, cái tên con hoang đó."

      Gabrielle cau mày. "Thuyền phó của cha tôi?"

      "Đúng thế," Bixley trả lời. " lái chúng tôi tới ngay căn cứ của Thuyền trưởng Pierre trong khi cha thoải mái ngủ trong phòng ông. Chúng tôi thậm chí có cơ hội đánh trả. Hầu hết chúng tôi tỉnh dậy đêm đó trong đống xích."

      " Pierre có căn cứ riêng cơ à?" nàng hỏi.

      " ta là đồ xỏ lá, Gabby à," Ohr mất lúc để giải thích. " tìm thấy căn cú bị bỏ hoang cũ và ràng là sửa chữa lại nó hàng năm nay. Ngay khi nó hoàn thành, phá vỡ khối liên minh."

      "Và đó là nơi giữ cha cháu?"

      "Đúng thế."

      "Bác biết nó nằm ở đâu ?"

      "Ta ," Ohr trả lời. "Nhưng Bixley biết đấy."

      "Chúng muốn chắc là tôi có thể tìm lại nó, vì tôi được chọn là mang quay lại đó," Bixley . "Nó cách khoảng hay hai ngày so với St. Kitts, tùy thuộc xem gió thổi chiều nào."

      "Latice nghĩ là chèo vào cảng an toàn à? chưa nghe Pierre phá vỡ khối liên minh sao?"

      Bixley khụt khịt. " ta biết. là kẻ phản bội, à. Ai lại nghĩ là có gan làm thế chứ, nhỉ?"

      Nàng hoài nghi. Latice là, hay là, thuyền phó của cha nàng. quyết đoán, nhưng chỉ về những vấn đề thuộc biển cả thôi. sân lái tàu, chẳng bao giờ do dự khi nhận lệnh cả. Nhưng nếu là chuyện khác, nó làm ta mãi mới thông suốt được, và thậm chí sau đó khó khăn lắm mới có thể ra nổi quyết định.

      "Tại sao làm vậy?" nàng hỏi. "Sợ à?"

      "Tham lam." Gã Ailen xổ ra. "Pierre hứa là có thể có The Crusty Jewel cho riêng mình. Pierre chỉ sắp cho con tàu tuyệt vời của cha ."

      "Vậy chính xác thứ Pierre cầu là gì?"

      " muốn những tấm bản đồ của cha . Nathan điên tiết, như có thể tưởng tượng rồi đấy. Ông bỏ bộ sưu tập làm việc cả đời. Vì lời từ chối của ông mang chúng tôi ra khỏi đó, nên sau khi ông đem cất , tôi đề nghị mang những tấm bản đồ đó tới cho Pierre. Tôi biết chúng được giấu ở đâu. ta , chính phải mang chúng tới cho ."

      "Tôi có vài cái trong số những tấm bản đồ của ông ấy," nàng nhắc gã. Nathan đưa chúng cho nàng từ rất lâu rồi, nhưng chúng hầu như vô dụng khi ông khám phá ra chúng chả dẫn tới thứ gì cả.

      "Đúng, nhưng nhiều người biết, và tôi chắc chắn cho , cha cũng vậy. Latice có lẽ, nhưng tôi nghĩ thậm chí biết. , ràng, ít nhất là đối với tôi, rằng Thuyền trưởng Pierre thực muốn những tấm bản đồ, muốn ."

      Lần này nàng phản ứng lại lại lời tuyên bố đó, thực thấm thía. ghê tởm của nàng quá lớn, nàng rùng mình. Thuyền trưởng Pierre, gã đàn ông xấu xa, đáng sợ mà nàng hy vọng mình bao giờ nhìn thấy lần nữa. Nhưng Bixley chắc hẳn là sai rồi! Sau hết những tấm bản đồ của Nathan có giá trị. Và Pierre người phụ nữ, đúng ?

      "Còn Red sao? ta còn ở với Pierre nữa à?" nàng hỏi Bixley.

      "Ồ, có chứ. ta cũng ở đó, khi nêu cầu. ta giận dữ. ta thậm chí còn ném con dao găm vào . Chết tiệt nếu ta cũng lôi nó ra giữa ngực. Cái nơi chết dẫm nhất để dấu ..."

      Ohr ho hắng để cảnh báo Bixley là gã chệch chủ đề. Gã Ailen chỉ cười toét cách nao núng.

      "Tôi cho là ta giết được , nếu ông chẳng ở đây?" nàng đoán.

      ", ta trượt. và Pierre, chỉ cười, cú ném chết tiệt."

      "Tôi vẫn thấy chuyện này kinh ngạc," nàng . "Họ cùng nhau...hợp tác làm ăn."

      "Họ thậm chí chưa từng như thế,em quý," Richard nhanh chóng sửa lại. "Nathan, cũng như các thuyền trưởng khác, chỉ chịu đựng Pierre thôi. Họ rất vui khi ta phá vỡ khối liên minh. Tất cả bọn đều thế."

      "Nhưng đối xử tốt với cha, đúng ? Vì mối quan hệ trong quá khứ giữa họ?"

      Ngay lập tức ràng là Bixley muốn trả lời câu hỏi đặc biệt đó. Gã dành lúc để nốc cạn cái vại của mình, thậm chí còn gửi cho Ohr cái nhìn cầu khẩn để chuyển chủ đề.

      " cho tôi," nàng cầu.

      Bixley thở dài. "Cái căn cứ mà sửa lại đó, có cái ngục tối, bé à. Người của chúng ta, và cha , họ đều ở trong đó. Chính tôi từng dành vài ngày ở đó."

      Nhìn thấy nàng tái xám, gã cố đảm bảo với nàng, "Nó tệ đến thế đâu. Tôi từng ngủ ở nơi còn tệ hơn thế nhiều."

      Khi nàng nghĩ tới việc cha bị giam giữ trong nơi đó hàng tuần rồi, và thậm chí nó còn kéo dài thêm vài tuần nữa trước khi nàng có thể cứu được ông ra, nàng thậm chí còn xám xanh hơn nữa. "Kế hoạch của bác là gì?" nàng hỏi Ohr.

      "Chúng ta đem cháu cho ," ông quả quyết với nàng. "Nhưng chúng ta có lẽ thậm chí thể tới gần được căn cứ của Pierre trừ khi thấy cháu cùng chúng ta."

      "Nó hoàn toàn được vây bởi những bức tường cao được canh gác," Bixley giải thích.

      "Tôi quan tâm nó ra sao, tôi muốn cha mình ra khỏi đó," Gabrielle nóng nảy trả lời. "Chúng ta rời ngay lập tức."

      "Chúng ta có thể mua chuyến trở về St. Kitts, nhưng nó giúp ta tới pháo đài của Pierre được," Richard đưa ra chứng cớ. "Nó nằm hòn đảo có dân cư, xa so với những tuyến hàng hải chính. Những gì ta cần là sở hữu thuyền và đội thủy thủ. Bất kể kế hoạch nào ta đưa ra, mà có tàu của mình, chúng ta bị giới hạn khả năng."

      "Vậy lấy thuyền cho chúng ta nào," nàng quyết tâm .

      "Chúng ta ," Ohr quả quyết với nàng. "Mua, mượn, hay ăn cướp, chúng ta tìm được chiếc ở St. Kitts."

      "Nhưng Bixley phải là hòn đảo của Pierre ở phía đông St. Kitts sao?" nàng nhắc ông. " phải ta tiết kiệm được hay hai ngày nếu chúng ta theo hướng đó hơn là qua nó và sau đó quay lại sau khi có tàu?"

      " ấy đúng," Richard . " con tàu chở khách cũng dừng lại ở những bến khác dọc đường , làm chúng ta chậm trễ hơn nữa."

      Ohr gật đầu. "Tao cho là ta có cơ hội tốt hơn khi tìm tàu cho chính mình tại London này. Bến cảng ở St. Kitts hơn nhiều. Mặc dù tao chưa thấy chiếc nào bán ở đây và tôi xuống cầu tàu rồi."

      Gabrielle ngập ngừng lúc. Sau đó nụ cười xấu xa cong môi nàng. "Cháu biết chiếc. Nó bán, nhưng nó ra khơi vào sáng mai."

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 21

      Đảm nhận vai trò tên cướp biển quả là đáng ghét, Gabrielle nghĩ sau khi nàng giải thích ý tưởng của mình cho các thuyền viên của Nathan. Ba năm trước đây, cái khái niệm ăn trộm bất cứ thứ gì, chứ đừng đến con tàu, chẳng bao giờ xuất trong đầu nàng. Nhưng bây giờ nó lại ra bởi nàng quá lo lắng cho cha và quá tức giận với Drew Anderson. Nàng vẫn thể tin được phá hoại danh tiếng và cơ hội làm 'cú chộp chồng' tốt của nàng cách quá khinh suất! thế, nàng chỉ ăn trộm thuyền của và trở thành cướp biển như quả quyết về nàng. Nàng cũng đặt vào từ bi của mình.(mình hiểu câu này là Drew phải cầu xin tha thứ của chị Gabby ^^)

      Nàng nợ . Đơn giản thôi. Và mặt khác nàng có cơ hội để tìm cách trả thù, khi rời . Kéo nàng vào vụ scandal, sau đó chỉ chạy biến mà thèm quan tâm ư? Điều đó xảy ra bây giờ đâu.

      Đúng là kế hoạch mỹ mãn. Nó giải quyết tình trạng tiến thoái lưỡng nan thời của họ về việc làm thế nào cứu cha nàng và cùng lúc, nó cho phép nàng trả thù người đàn ông phá hủy mình. Nhưng sau đó nàng nhận ra là bốn người bọn họ thể tự mình điều khiển con tàu ra khơi được.

      "Chúng ta cần thêm người," nàng chỉ ra.

      "Tôi để mắt đến," Ohr trả lời.

      "Bác tìm những người đàn ông trong thời gian ngắn như vậy ở đâu đây - những người mà quyết tâm ăn trộm tàu ấy?"

      Ông cười. "Có cả bộ mặt khác của con phố này mà quý gia giáo như cháu biết được đâu. Để đấy cho bác, bác tìm tất cả người mà chúng ta cần."

      Chỉ có Richard đoán được nàng có lẽ lo âu. "Em chắc là muốn làm việc này chứ?" hỏi.

      "Vâng," nàng trả lời, và thậm chí còn kiến cười toét. "Có phải ngày nào cũng trở thành cướp biển được đâu."

      cười. Tất nhiên thấy nó vui vẻ, là cướp biển mà. Nhưng chưa xong với nàng.

      "Em thực cần cùng đâu, em biết đấy," bảo nàng. "Chúng ta có thể tìm ai đó trông giống em. Chừng nào mà Pierre còn nghĩ đó là em..."

      "," nàng ngắt lời. "Nếu vì lý do nào đó muốn chuyện với em trước khi cho thuyền cập bờ, em cần có mặt ở đó. Em lấy mạng sống của cha mình ra đùa. diện của em cho chúng ta nhiều lựa chọn hơn khi chúng ta tìm kế hoạch giải cứu cha."

      "Và thuyền trưởng của chúng ta," Richard nơi, biểu trở nên nghiêm túc. "Em chắc chắn chứng tỏ lòng trung thành của mình với ông bằng cách cầu chúng ta ăn trộm chiếc thuyền Mỹ này."

      "Em cầu ," nàng chữa lại. "Em chỉ gợi ý thôi."

      cười toe toét chứng tỏ mình đùa nàng, " biết, và đó là giải pháp hoàn hảo. Chúng ta thậm chí có thể trả tàu lại cho khi xong việc với nó. Thực là, ngay lập tức thấy Malory lần theo dấu vết của ta nếu biết việc chúng ta cướp tàu vợ theo việc cá nhân. Em có chắc mình muốn nhờ giúp đỡ của thay vào ?"

      Nàng lưỡng lự trước câu trả lời. Cả hai vợ chồng nhà Malory rất tốt bụng và hào phóng với nàng. Theo như nàng thấy James trả đầy đủ món nợ của mình với cha nàng rồi. phải lỗi tại ông nếu nàng tìm được chồng. Đó là lỗi của Drew.

      ", James Malory làm đủ cho em rồi. Em nhờ ông ấy giúp thêm nữa."

      " có ý đến Anderson kia."

      Nàng khụt khịt. " có cơ hội nào đâu. Dù sao ta cũng từ chối. ta thích em và em coi thường ta."

      Nàng quá nhanh làm Richard nhướn bên mày lên. "Làm sao mọi chuyện lại trở nên như thế chứ?"

      " ác cảm của ta với cướp biển, em cho là vậy. ta thực tình làm cho mọi người ai cũng biết Nathan là cướp biển."

      Richard hít hơi sâu. Gabrielle càng chắc chắn hơn bao giờ hết là người , bất kể có thừa nhận hay , bởi trông có vẻ biết chính xác nó có nghĩa là gì. Ohr muốn hiểu hơn và hỏi, "Đó có phải là vụ scandal mà cháu nhắc đến? Cái gã phá hỏng cơ hội tốt để lấy chồng của cháu ở đây ấy à?

      " thế. Và sau đó ta chạy biến mà chẳng thèm động tâm."

      "Nhưng tại sao?" Richard thốt lên.

      "Bởi vì ta ghét cướp biển, và chắc mẩm em cũng là tên. ta chả thèm hỏi, chỉ khăng khăng thế và kết quả là kéo em vướng vào vụ scandal. Thế nên thú vị nếu thấy ta bị vây bởi những tên cướp biển chính chiếc thuyền của mình!"

      "Em biết điều đó chỉ củng cố thêm thành kiến của ta..."

      "Chính xác," nàng ngắt lời. "Vào lúc em xong việc, ta ước là mình sai, nhưng ta chẳng bao giờ biết được mình hiểu lầm."

      Gabrielle trở lại nhà Malory từ giờ đến hết ngày, nhưng ở trong phòng mình. Nếu nàng thấy Drew trước khi ăn trộm thuyền của , nàng chắc là mình xé mắt ra, sau đó tàu của chẳng thể ra khơi được. Vì thế tốt hơn là nàng nên trốn trong phòng.

      Margery hoài nghi khi Gabrielle cho bà biết chuyện gì xảy ra. "Đừng lo lắng về cha cháu. Họ là những người đàn ông dạn dày mà ông ấy chọn để kèm chúng ta ở đây. Cháu biết là họ đem được ông ấy ra khỏi đống lộn xộn này mà."

      "Vâng, cháu biết. Chúng ta làm chuyến về Caribbean chỉ để tìm hiểu xem phải làm gì."

      "Bác giúp nếu cần đến," Margery quả quyết với nàng. " xấu hổ khi cháu phải bỏ lỡ phần cuối cùng của Vũ Hội ở đây. Mọi chuyện tiến triển rất tốt đẹp."

      "Thực ...Cháu có cơ hội với bác tối qua, nhưng Drew Anderson muốn chắc cháu bỏ lỡ phần cuối của Vũ Hội và bất kỳ mùa Vũ Hội nào khác ở đây. ta xuất ở buổi khiêu vũ đêm qua, khá là say xỉn, và ngay trước mặt Wilbur và Quý Bà Dunstan rằng Nathan là tên cướp biển."

      "Sao làm thế chứ!?" Margery hổn hển.

      "Cháu cho là để bảo vệ những người vô tội khỏi cơn khát máu khi ta say mèm, nhưng ai mà biết được. Tuy nhiên, Wilbur lại ghi lại tin này và lan truyền khắp nơi vào sáng nay. Vì chuẩn bị đưa ra lời cầu hôn cháu, ta có lẽ thất vọng sâu sắc sau khi Drew lộ ra tin cháu tới được chuẩn mực của mình."

      "Chúa ơi, họ phá hủy cháu!" Margery hổn hển.

      "Ồ, vâng, cháu hoàn toàn bị phá hủy - nhờ ơn Drew," Nàng như mắc trong họng.

      Nàng cảm thấy những giọt nước mắt cay cay mắt. Nàng quay người trước khi Margery nhận thấy. Nhưng Margery hiểu nàng. Bà chả cần phải nhìn thấy nước mắt mới biết chúng ở đó.

      Người bạn già vòng tay quanh eo nàng. "Đừng buồn phiền, . Chúng ta tìm cho cháu người chồng ở đâu đó khác."

      Nàng và Margery trốn ra khỏi nhà vào lúc nhá nhem tối. Gabrielle để lại cho Georgina tin nhắn, giải thích rằng cha nàng gặp rắc rối và nàng cứu ông. Quý có lẽ tin sau khi nghe về vụ scandal, nhưng Gabrielle ở quanh đó để bị hỏi vì cả hai lý do. Và có phút căng thẳng khi Miss Carla kêu quang quác lúc họ nhanh chóng xuống cầu thang sau, báo cho họ biết là nó ngủ bên dưới cái lồng, nhưng ai tới điều tra khám phá cả.

      Họ chỉ đóng gói đủ áo quần để có thể tự mang chúng trong túi du lịch. Nàng đề cập trong tin nhắn gửi cho Georgina rằng mình có thể liên lạc với cố vấn pháp luật của mình nhờ chuyển những đồ đạc còn lại của họ tới St. Kitts. Ohr đợi dưới đường với cái xe ngựa để đưa hai người tới bến tàu. Ông giành được hai cabin cho nàng cho chuyến du lịch biển dưới cái tên giả, buồng cho cả nàng và Margery dùng chung, và cho ba người "đầy tớ" kèm. Vì các bạn nàng cũng lấy cabin, nghĩa là có ít hơn ba người đàn ông phải chèo qua hàng rào tối nay để trốn trong khoang.

      Đúng là kế hoạch liều lĩnh mà họ thực . Nếu nàng quá tức điên với Drew, nàng có lẽ đổi ý và làm hỏng hết cả. Nàng chỉ ước là mình cảm thấy quá vô ơn về cách mà mình rời . Sau mọi thứ gia đình Malory làm cho nàng, việc này đúng là cách tồi tệ để đáp trả họ. Nhưng nàng biết là James khăng khăng đòi giúp nếu ông tìm ra, và nàng thể để ông làm thế. Ông làm đủ rồi.

      Liếc lại dinh thự, Gabrielle nhận ra mình nhớ gia đình Malory lắm. Chúa ơi, nàng hy vọng tràn trề khi tới London để tìm người đàn ông trong mơ của mình. kỳ cục, nàng tìm thấy . quá tệ khi chắc chắn là gã đê tiện và thay vào đó biến giấc mơ của nàng thành ác mộng.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 22

      Gabrielle lại trong gian hẹp của trong những cabin tàu Drew. Nỗi lo lắng của nàng trào dâng. Nàng thể nào tin mình cướp con tàu, lại còn là tàu của Drew Anderson. Tất nhiên nàng trả lại nó. Nàng thực chỉ mượn thôi, hay ít nhất là nàng tự thuyết phục mình điều đó để làm bớt gánh nặng tội lỗi bắt đầu làm nàng khó chịu. Nhưng nó giúp gì nhiều cả.

      Nàng lên thuyền tối qua sau khi họ chắc chắn thuyền trưởng ở quanh. Nàng mong The Triton lại là con tàu lớn đẹp như vậy. Với ba cột buồm cao, nó lớn hơn rất nhiều so với chiếc thuyền buôn hai cột buồm của cha nàng. Drew và phần lớn thủy thủ đoàn của mình ra ngoài để tận hưởng đêm cuối cùng của họ tại bến cảng - làm việc này dễ dàng với những người đàn ông mà Ohr thuê, khi lén lên thuyền và tự giấu mình trong khoang.

      Mặc dù cuối cùng cũng thiếp lúc bình minh, nhưng nàng ngủ nhiều đêm qua, vì thế lo âu phát triển tới mức vài tiếng động nhất cũng làm nàng nhảy dựng. Nàng nhay nhay lại chỗ thịt mềm trong từng cái móng tay của mình.

      quá im ắng khi tàu rời bến và bơi qua eo biển, cho thấy chả có chuyện gì xảy ra, nhưng việc chờ đợi đúng là tra tấn thần kinh. căng thẳng rất giống cái mà nàng cảm thấy ba năm trước khi tàu mình bị tấn công bởi cướp biển, khi nàng đợi tiếng pháo nổ để cảnh báo xem có cuộc chiến nào . có bất kỳ khẩu pháo nào khai hỏa sáng nay, nhưng nàng chờ đợi những tiếng la hét, thậm chí cả tiếng súng lục để báo hiệu quyền chỉ huy con tàu đổi chủ.

      Tiếng gõ dứt khoát cánh cửa cướp mất hơi thở nàng và gây ra tiếng quang quác từ Miss Carla. Chuyện đó đánh thức Margery dậy khi bà vẫn còn ngủ giường.

      Chính Richard ở ngoài cửa. thò đầu vào trong để với họ. "Nó là của chúng ta rồi. Em có thể ra ngoài bây giờ."

      "Tôi nghe thấy bất kỳ tiếng súng nào cả," Margery , sau đó hỏi Gabrielle, "Hay là bác ngủ mặc kệ những tiếng ồn nhỉ?"

      Gabrielle mỉm cười. ", chả có tiếng nổ nào, nhưng giống bác, cháu mong có vài cái cơ." Nàng nhướn bên mày lên với Richard. " làm thế nào mà có thể tạo ra biến chuyển êm ái này?"

      bước vào và khép cửa lại với nụ cười toét. "Bọn là tài giỏi." Nhưng sau đó cười ha hả. " ra, bọn thực hành trước đó. Từng lấy thuyền trong đêm ngay tại bến cảng, mặc dù nó chỉ là trò đùa giữa những người bạn thôi. Bọn trả lại. Nhưng nó cho bọn thấy chuyện đó có thể dễ dàng thế nào khi em có yếu tố bất ngờ bên cạnh mình."

      "Và thể cho em hôm qua sao?" nàng giận dỗi.

      " có gì đảm bảo được. Nhưng ngạc nhiên làm vị thuyền trưởng quý của chúng ta trở nên kỳ cục rồi đấy."

      Nàng thốt ra thanh khó nghe khi gọi nàng như thế. Mặc dù họ đồng ý rằng tất cả quyết định chính thuộc về nàng, và nàng đóng vai trò của thuyền trưởng chỉ để giơ vai ra gánh chịu trách nhiệm về vụ cướp, trong trường hợp họ bị bắt. Nàng chắc chắn cố gắng điều khiển con tàu, mặc dù bây giờ nàng là thủy thủ có kinh nghiệm rồi và xem cha chỉ đạo đủ nhiều. Nhưng Ohr thích hợp ở vị trí này hơn.

      "Vậy là các gặp vấn đề gì cả?"

      " nhiều. Ưm, dễ để khuất phục tên thuyền trưởng. Em có thể cảnh báo cho bọn chính là gã khổng lồ mà em đâm phải cầu tàu vào cái ngày mà chúng ta tới London. Phải mất tới bốn người bọn mới chế ngự nổi . ta giỏi chết tiệt với những cú đấm của mình."

      " làm đau ta chứ hả?" nàng hấp tấp hỏi với quá nhiều quan tâm trong giọng . Nàng ngay lập tức thêm, " phải em quan tâm đâu, nhưng ai nên bị thương."

      " ổn. Mặc dù khi bọn phải hạ tên thuyền phó của của , để ý thấy bọn kéo vài thủy thủ đoàn của mình vào khoang và gặng hỏi chuyện gì xảy ra. đấm tới tấp vào bọn khi ngộ ra được. Khỉ ta to lớn. Nhưng cũng được canh chừng cẩn thận rồi, bị khóa trong chính cabin của mình."

      Gabrielle gật đầu và cười thầm khi nàng rời cabin. Nàng quyết định bây giờ mình làm gì với Drew khi nàng có để trả thù. Nàng làm nghĩ nàng thực là cướp biển.

      Khi ý tưởng này đến với Gabrielle, nàng thích nó ngay. phải chỉ vì Drew nghĩ nàng là tên, mà còn vì trong trường hợp còn bất cứ nghi ngờ gì, nó dễ dàng đặt dấu chấm hoàn tất.Và sau đó nàng làm muốn mình bằng bất cứ giá nào. Đúng là kế hoạch hoàn hảo, nàng nghĩ. ta ghét cướp biển, nhiều đến nỗi cố phá hủy nàng với xuất thân của chính mình. Nó thậm chí còn chẳng phải là xuất thân chết tiệt của ! Vì thế nàng làm muốn nàng nhiều, nó làm điên cuồng. Và sau đó nàng làm cho hiểu là bao giờ có thể có nàng.

      Nàng tìm hiểu xem Ohr nhốt ở đâu. Ông ở trong cabin của thuyền trưởng. Và Drew cũng vậy, trói vào cái ghế ở cuối phòng và bị bịt miệng. Nàng ước gì cũng bị bịt mắt, nhưng nhìn chằm nàng với ánh mắt đầy sát khí. Tất nhiên là vậy. Điều đó chẳng làm nàng ngạc nhiên chút nào. Kể cả khi hằn học với nàng cũng khinh miệt người tước con tàu của mình.

      Nàng đến cái bàn - nơi mà Ohr đứng hướng về phía hải đồ và cố lờ khi đôi mắt đen dõi theo từng bước chân mình. "Sao ta bị nhốt vào khoang?" nàng giọng hỏi.

      Nàng chỉ giả vờ là mình muốn vị thuyền trưởng đó nghe lỏm được câu hỏi. Nhưng vào lúc này con tàu rất yên ắng. là phải bị điếc mới nghe thấy.

      Ohr liếc sang bên nàng và cách táo tợn, "Bác đoán là cháu có lẽ muốn cuộc trả thù nho , khi xét đến việc thô lỗ với cháu như thế nào."

      Hoàn hảo! Nàng thể nào cầu câu trả lời tuyệt hơn nếu nàng bảo ông phải gì. Vài ngày trong khoang là phần của việc trả thù. Nhưng còn hơn thế.

      "Bên cạnh đó," ông tiếp tục, "khoang tàu đầy thuyền viên của rồi, và đó là thứ cuối cùng cháu muốn làm khi để thuyền trưởng ở cùng với thủy thủ đoàn của ta."

      "Tại sao ?"

      "Nó cho họ động cơ nhanh chóng bày mưu trốn thoát với ở đó để đảm bảo. Tách ra, nghi ngờ gì là mưu, nhưng chẳng thể tự mình làm được gì nhiều."

      Nàng gật đầu. Nàng cho là ông đúng. Và nàng nên hỏi những câu như thế, những thứ mà lẽ ra nàng phải biết nếu thực là thuyền trưởng của ông. Và nàng muốn Drew nghĩ nàng là thuyền trưởng của họ.

      Mặc dù vậy nàng hiếu kỳ và hỏi lớn, "Cần thiết phải bịt miệng à?"

      "Nó có vẻ là ý tưởng hay, vì có im lặng đâu," ông trả lời.

      Nàng đảo tròn mắt. Nàng có thể tưởng tượng ra gã khổng lồ gì. Và nàng nhiều hơn những gì mình nên. Bây giờ nàng mới nhận ra điều đó. Vì thế nàng gom phấn khởi vào, lên giọng thuyền trưởng và cầu Ohr ra ngoài với mình để thảo luận nơi giam giữ Drew. Mặc dù đây lần đầu tiên quyền hành 'dởm' của nàng biểu diễn.

      Quyết định là nàng chiếm cabin của thuyền trưởng, vì nó là căn phòng lớn nhất và là nơi phù hợp nhất để họ tụ họp bàn luận bất cứ quyết định gì cần được đưa ra. Nhưng đó là trước khi họ thống nhất để thuyền trưởng trong đó.

      có thiếu sót nào ở các cabin khác. có thể chuyển sang cái mà nàng bỏ trống. Mặc dù có lẽ rắc rối khi xét đến việc Drew to lớn ra sao. Nếu quyết định chuyển cơn thịnh nộ sang họ ngay khi đứng vững chân mình, ai đó bị thương, cần thiết phải là đâu nhé. Nàng cũng muốn ai khác bị thương cả.

      Cách tốt nhất để làm giảm bất cứ thương vong nào khác đơn giản là để thuyền trưởng lại phòng của mình. Nàng có thể dễ dàng để đồ đạc lại cabin kia. Mặt khác, sao nàng lại phải tới gặp ta để trả thù chứ? dễ dàng hơn nhiều nếu nàng giữ gần tay mình.

      Vì thế nàng bảo Ohr, "Cháu nghĩ chúng ta chỉ cần để thuyền trưởng ở lại nơi mà ta ở thôi."

      Ông trông ngạc nhiên, nhưng sau đó, nàng nghĩ là mình từng thấy ông tỏ ra ngạc nhiên bao giờ. "Cháu chắc chứ?" là tất cả những gì ông hỏi.

      "Vâng. Cháu biết bác chỉ đùa thôi, nhưng bác có lý hơn là mình biết đấy. Cháu trả lại ta những gì làm với cháu, và chuyện đó bao gồm việc giữ ta như tù nhân tại nơi mà ít muốn ở nhất ngay lúc này: trong phòng cháu, nơi mà ta nghi ngờ gì là mình ở dưới quyền của cháu."

      Richard dò hỏi chi tiết nhiều hơn, nhưng Ohr thế. Ông đơn giản là gật đầu và cầm bánh lái trong khi nàng quay lại cabin của thuyền trưởng.

      Nàng phải chỉnh lại nét mặt mình trước khi tới gần gã khổng lồ để đứng trước mặt . Nàng muốn muốn nàng. Đó là trả thù của nàng. Nhưng chuyện gì xảy ra nếu nhận ra bây giờ nàng khinh miệt như thế nào. Nàng phải làm nghĩ ảnh hưởng gì nhiều khi phá hủy danh tiếng của nàng. Chút đau đớn khi nàng ném cho đội canh gác và giữ ở đó, nhờ vậy biết là nàng có nhiều hơn lý do để lấy thuyền của mình. Nàng cho là mình phải đảm bảo với rằng The Triton chỉ bị mượn thôi, rằng họ trả lại lúc thích hợp, ưm, hy vọng là lúc thích hơp. Nhưng tàu của có ba cột buồm lớn. Nó đến nơi cần đến vào lúc cực kỳ thích hợp.

      cần nhìn xa mới thấy mắt nàng. Thậm chí khi ngồi, chiều cao tột bực của cũng khác thường. Và vẫn nhìn chừng chừng vào nàng, rất là rờn rợn với đôi mắt đen như thế.

      "Nếu tôi bỏ thứ đó ra khỏi miệng , biết điều chứ?" nàng hỏi.

      thốt ra thanh nào, chuyển động, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng cách ác hiểm. Nàng quyết định trở nên hữu ích và chỉ ra, " cái gật là đủ rồi."

      gật. vẫn quá tức giận để hợp tác, nàng cho là thế. Và cái nhìn trao nàng thực gây ra vài nỗi lo lắng mà nàng trông đợi, vì thế nàng quay lưng lại .

      Hít hơi sâu, nàng bảo . "Chúng tôi giữ tàu của . Tôi nhận được tin là cha mình bị giữ để đòi tiền chuộc hòn đảo cách hai ngày thuyền về phía đông St. Kitts. Việc ông bị giữ trong ngục khá là làm tôi lo ngại. Tôi muốn ông ra khỏi đó. Tôi biết là thuyền của sẵn sàng ra khơi. Và tôi quyết định chuyện đó tuyệt vời để giúp chúng tôi trở về Caribbean trong thời gian nhanh nhất có thể. Chúng tôi thậm chí làm chệch quá nhiều ra khỏi lịch trình của mình, có gì mà thể dễ dàng sửa lại với ngọn gió xuôi chiều mát mái cả." Nàng quay lại để hỏi lần nữa, "Bây giờ biết điều chứ?"

      Vẫn gật đầu và biểu của chả thay đổi tý nào. Gã đàn ông đáng nguyền rủa này làm nàng hoảng hốt với đôi mắt rờn rợn ấy. Ừm , ôi trời ơi. Còn thêm lời cam đoan nào nữa mà nàng phải với đây? Nhưng sau khi nàng đặt mình vào trong hoàn cảnh của và nhận ra chả có gì nàng có thể để làm nghĩ đúng. Họ cướp tàu của , tách khỏi quyền điều khiển nó. Chuyện nó là việc tạm thời chẳng có gì khác với , kể cả nếu tin rằng nó chỉ là tạm thời. Có lẽ tin nàng. Nàng nên tìm hiểu xem sao, và cách duy nhất để làm thế là bỏ cái bịt ra khỏi miệng .

      ra quyết định, nàng bước vòng ra sau để cởi cái nút sau cổ . Nàng nhìn thấy ngay có vài sợi tóc của bị vướng vào cái nút thắt và bị giữ chặt trong đó. Nó chắc hẳn là đau và nàng chắc mình có thể cởi nút mà kéo tóc thêm nữa . Khi nàng thử, trong những lọn tóc quăn của rơi xuống ngón tay nàng. Nó mượt mà óng ánh như của đứa trẻ - làm nàng hơi sửng sốt, vì có gì trẻ con ở cả.

      Cái bịt mồm rơi ra, vẫn còn ở tay nàng. Nàng nín thở, đợi nguyền rủa mình. Im lặng. Và vẫn quay lại nhìn nàng. Nàng nhét cái bịt mồm vào túi váy mình và đến đứng trước .

      "Lấy thứ gì đó uống để rửa cái vị cotton khỏi mồm tôi ," .

      biết lý lẽ làm sao! cư xử lễ độ.

      Nàng nhìn xung quanh cabin nhưng thấy nước, hay thứ gì đó khác cho vấn đề này.

      "Trong ngăn kéo dưới bàn của tôi ấy." . Trong ngăn kéo đó có cái bình thon cổ đặt trong cái túi gỗ được thiết kế để chứa nó, nhờ thế cái bình đứng thẳng ngay cả trong những trận bão tồi tệ nhất. Nó chứa đầy vài loại rượu, nghi ngờ gì, nhưng nếu nó hợp với nó cũng tốt cho nàng thôi.

      Nàng cũng bỏ lỡ việc nhìn khẩu súng lục trong ngăn kéo hay việc ngập ngừng bỏ nó vào túi trước khi quay lại với cái bình. Nàng quá ngạc nhiên khi chỉ cho nàng nơi giữ súng. Hay có lẽ chỉ quên nó ở đó thôi.

      Nàng bỏ nút thủy tinh ra và nghiêng chiếc bình vào miệng . đúng là có cái miệng gợi tình, đầy đặn, mềm dẻo, khá là mê hoặc. Lần cuối cùng nàng nhìn chằm chằm vào nó là khi sắp hôn nàng, và hoàn toàn làm vậy, tên con hoang đó. Chúa ơi, nàng ước là mình biết có vị như thế nào... Nàng chỉ cho hai hớp, sau đó đưa mắt mình ra khỏi môi .

      " cảm kích," khi nàng đặt cái bình xuống. "Nhưng tôi thậm chí còn cảm kích hơn nếu em trả lại tàu cho tôi."

      Chỉ thế thôi sao, và lại còn quá bình tĩnh nữa chứ. Nàng cười và bảo , " thực thế à? Tôi tự hỏi nó có làm ngạc nhiên nếu tôi bảo là mình cảm kích nếu cố làm tôi xấu hổ vào cái buổi khiêu vũ cuối cùng ở London ấy, bằng cách để mọi người biết cha tôi là ai, nhưng, tốt thôi, tôi có được mong ước của mình...và cũng như thế."

      "Làm xấu hổ? Cái gã ở cùng đêm đó tán tỉnh ! Nếu biết cha chết tiệt là nên biết , hay là cố làm cưới mình mà cần mình thực ra là ai?"

      " là đồ con hoang! Đó là cố ý, đúng ?"

      trả lời, thay vào đó gặng hỏi, "Vậy đây là về chuyện đó? chịu ít xấu hổ và lên kế hoạch cho ai đó cướp tàu tôi hả?"

      " ít!?"

      Nàng có thôi thúc vô cùng mạnh mẽ muốn đánh đến nỗi phải lùi lại bước trước khi làm thế. Chuyện này diễn ra tốt đẹp gì. Nàng bao giờ nên nhắc tới việc ta làm với mình mới phải. hoàn toàn quan tâm. Nhưng . Vào cái lúc mà nàng xong việc với , có Chúa chứng dám, !

      Nàng hít hơi sâu và hắng giọng để bình tĩnh. " sao. Và cần lo lắng cho tàu của mình. Tôi bảo là có lại nó thôi."

      " đủ sớm, hay quan tâm rằng chuyện này đóng dấu mình là tên cướp biển?"

      Nàng mỉm cười. " đùa sao? chắc chắn tôi là cướp biển rồi. vui vẻ lắm khi tận mắt chứng kiến đúng ?"

      "Vậy em thuộc về ai trong số những tên vô lại này?" cách đầy nhạo báng, nàng biết chính xác cái vị trí nào mà đặt nàng vào và nó được hay cho lắm. Quá nhiều cho quyền lực tạm thời của nàng.

      " lạc đề rồi đấy, Drew," nàng bảo . "Những người đàn ông này vâng lệnh tôi. Tôi là thuyền trưởng của họ."

      thực cười khi , "Chắc chắn là như thế. Nhưng bây giờ họ vâng lệnh tôi - nếu muốn em trở lại."

      Bỗng nhiên tóm lấy nàng. Nàng có cảnh báo nào khác ngoài những từ ngữ đó, và chúng được ra quá nhanh đến nỗi nàng chẳng thể có phản ứng gì. Và khi thấy chính mình ngồi trong lòng với cánh tay khóa chặt quanh người là quá sức tưởng tượng, nàng chả thốt ra được lời nào. , và tiếng cười của hoàn toàn đắc thắng.

      "Thấy thế nào với chiếc giày cái chân khác, hả bé?"(nguyên văn: How does it feel with the shoe on the other foot, wench?- nghĩa là "Thấy thế nào khi tình thế xoay vần ngược trở lại, hả bé?") hỏi.

      "Nó hơi chật." nàng , sau đó bắt đầu đấu tranh với tất cả sức lực của mình.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 23

      Sao nàng lại thấy lúc việc này tới chứ? Bởi vì ta quá đẹp trai cách chết tiệt? Bởi vì nàng thể nào rời mắt khỏi gương mặt đủ lâu để nhận ra gắng sức nới lỏng dây buộc? Bây giờ khi chiếm được thế thượng phong, nàng nghi ngờ gì giành lại tự do cho mình và cũng lấy lại tàu luôn, sau đó giao họ vào tay các nhà chức trách. Nàng được mục kích tận mắt nhà ngục giống như cha mình, thay cho việc giải thoát ông khỏi đó. Nàng hoàn toàn thất bại trong nhiệm vụ của mình và tất cả chỉ vì tên người Mỹ đáng nguyền rủa này quá đẹp trai đến nỗi nàng bị mê hoặc bởi gương mặt ta, cũng như trước đó.

      Nàng điên tiết với chính mình, nhưng nàng chuyển nó sang . "Chuyện này thành công đâu, đồ ngốc!" nàng càu nhàu khi gắng sức ra khỏi lòng .

      "Muốn cầu xin ?"

      thích thú vẫn còn ở trong giọng . Thậm chí còn trông như thể dùng bất cứ nỗ lực nào để giữ nàng vậy, và điều đó chỉ càng làm nàng tức điên hơn nữa. Nàng cố gắng tấn công bất ngờ và làm họ ngã nhào.

      lại cười nàng lần nữa. "Cố gắng tốt đấy, nhưng cái ghế này bị chốt chặt dưới sàn rồi."

      Nàng chắc hẳn nên nhận ra nó như thế chứ, giống như mọi thứ khác trong cabin, nhưng nàng chỉ rít lên, "Đó là nơi mà ở nếu để tôi đứng dậy!"

      "Tôi ghét phải điều này, em, nhưng tôi chiếm thượng phong ở đây. Quả thực thế, để tôi lần nữa nhé. Tôi phiền phải nhắc lại tý nào đâu!"

      "Chỉ là tạm thời và biết thế! tiếng la và bị mười hai khẩu súng chĩa vào người!"

      ", họ chĩa vào em," phản đối. "Em là tấm lá chắn rất tốt. Nhưng nếu em dừng văn vẹo người , em có thứ gì đó khác để nghĩ về đấy."

      Đó là giọng cảnh báo. Nàng nghe thấy, nàng chỉ hiểu thấu ý . Nàng cố gắng vặn người qua bên. Nó giúp được gì, vẫn ôm nàng cách chắc chắn, và nàng kiệt sức vì cố gắng. Nhưng rồi đột nhiên hôn nàng. Nàng biết làm thế nào nó xảy ra hay tại sao. Có lúc nhìn chằm chằm vào miệng nàng và sau đó...

      Cái ôm mà giữ chéo quanh ngực nàng thay đổi khi khóa tay nàng sang bên cạnh. giữ nàng lại gần hơn để hôn, nhưng giữ nàng chặt như trước đó nữa. Nàng thực tay được nới lỏng ra. Nàng phải đấu tranh thôi thúc được vòng nó quanh người . Ôi trời, nàng phải đấu tranh nhiều hơn thế nữa. Nụ hôn của quá gợi tình và mọi thứ đều tuyệt như nàng nhớ. Nàng thấy mình thưởng thức quá nhiều và muốn chấm dứt. Mới chỉ vài phút, Chúa ơi, vị của , sức nóng cháy bỏng giữa họ, làm sao có thể làm nàng cảm thấy quá ham muốn quá nhanh chết tiệt như vậy chứ! Giống y như trước, chỉ lần, mà tận hai lần trước đó - và bây giờ...khinh miệt chả làm nên điều gì khác biệt cả, đam mê và khuấy động trong nàng tràn ngập ào ạt.

      Nàng gần như chấp nhận hoàn toàn, cho thấy thứ cảm giác đó mạnh mẽ đến thế nào, và chảy tràn ngập nàng. Nếu phải là vẫn đề sống chết của cha, nàng vẫn như thế. Ấy vậy mà giờ nàng miễn cưỡng phải làm chuyện cần thiết khi còn có thể. Nhưng nàng phải vậy.

      Nàng tìm thấy khẩu súng của trong túi và nắm lấy nó chặt. Nàng có những ý nghĩ như thế trước đó đủ để nhận ra nàng có lẽ lấy lại tự do nếu chỉ chĩa nó vào . Nàng thể nắm được cơ hội vì có thể nó được nạp đạn và biết. Chuyện đó chỉ làm thích thú, và nàng làm đủ chuyện như thế rồi. Mặc dù nếu nó được nạp đạn, có lẽ chẳng tin nàng bắn . Tất nhiên nàng . Nàng giả vờ là tên cướp miển, chứ phải kẻ giết người.

      Nàng thực tình cảm thấy vài luyến tiếc khi nhàng lôi vũ khí ra khỏi túi và đập vào bên đầu . Cánh tay trượt ra khỏi nàng, rơi xuống cạnh người. Đầu đổ xuống. Nàng nhảy ra khỏi lòng ngay lập tức với trái tim đập thình thình. Nàng có ý đánh mạnh đến nỗi làm bất tỉnh hay tệ hơn, và từ "tệ hơn" làm nàng kinh sợ. Nếu nàng giết khi mà nàng chỉ có ý bắt thả mình ra...

      Nhưng chỉ choáng váng. Trước khi tống khứ được cơn choáng và xoay chuyển tình thế ngược lại lần nữa, nàng chạy khỏi cabin và túm lấy người thủy thủ đầu tiên gặp và kéo gã quay lại với mình. Nàng nhét khẩu súng vào tay gã.

      "Tôi trói lại lần nữa. Nếu ta làm bất cứ điều gì để ngăn cản, hãy bắn ."

      Người đàn ông gật đầu. Nàng đưa gã súng vì nàng vẫn chắc rằng Drew tin nàng bắn ta, hay quá tức giận để mà quan tâm. Vài khoảnh khắc nữa trôi qua và mặc dù họ phải tìm hiểu, bởi với tay đến được chỗ sợi dây ở chân khi nàng quay lại và ra lệnh. Nàng chỉ thấy ngồi lại vào ghế cách chậm rãi. Nàng hoàn toàn tránh mắt , thần kinh nàng quá rã rời để nhìn thấy cái gì ở đó, vì thế nàng biết nhìn người đàn ông có vũ khí hay nàng .

      "Em thực đánh tôi?"

      Chả thể nào có nhiều kinh ngạc hơn trong giọng của Drew, nhưng Gabrielle trả lời . Canh giữ lần nữa là thứ duy nhất ra trong tâm trí nàng và nàng có lẽ chưa bao giờ chuyển động nhanh như khi nàng kéo tay trở lại ghế để trói chúng lại. Nàng cũng tìm thêm dây khác và cũng cuốn nó quanh mình . Nàng thậm chí còn thoáng nghĩ đến lấy cái bao chụp lên đầu , chỉ vì mục đích của nàng thôi - để giữ nàng bị mê hoặc lần nữa, nhưng vì chẳng có gì để làm nếu quá hạn chế nên nàng cố gắng kháng cự thôi thúc kia.

      Hài lòng khi dây buộc tuột ra lần này nữa, nàng cuối cùng cũng kiểm tra đầu , mong là mình làm rách da. Chả có may mắn nào. Máu chảy từng giọt xuống qua tóc và sau tai . Nàng đuổi gã thủy thủ ra ngoài, cho súng lại vào túi, và rời để tìm ít nước và cái khăn.

      Nàng gần như gửi ai đó khác đến để chăm sóc . Nàng biết Drew tức điên. Nàng hầu như có thể cảm nhận được cơn giận dữ của . Và uốn cong ngón tay mình liên tục khi nàng cuốn sợi dây quanh cổ tay, như thể nghĩ về việc vắt sống ra khỏi người nàng vậy.

      "Em có trả lời tôi bây giờ khi tên tay sai rồi?" hỏi

      Nàng vẫn . Nàng cẩn gột sạch máu, sau đó đặt cái khăn lạnh lên vết thương. thốt ra thanh, giống tiếng rên rỉ lắm, khi nàng nhấn chiếc khăn vào vết thương. Nhưng ngay khi nàng bỏ tay ra, lắc cho nó rơi xuống. Nàng tặc lưỡi và vòng ra sau để đứng trước mặt , cuối cùng cũng sẵng sàng để đối phó với cơn giận dữ về vụ đào thoát thất bại của .

      Khoang tay trước ngực, nàng , "Đúng thế, là gã đần độn, tôi thực đánh đấy. Như thế còn hơn là bắn . Bản thân còn may mắn chán."

      "Chó đẻ ," càu nhàu . "Em đánh tôi bằng cái gì vậy?"

      "Súng của . Tôi thấy nó trong ngăn kéo."

      "Hay, hay ," càu nhàu. "Điều đó dạy tôi bài học khi hôn con mụ rắn độc."

      Nàng bỗng đỏ mặt. Nàng nghi vời lời nhận xét đó chỉ đơn thuần là ác ý, nhưng nó vẫn làm nàng đau. kiểm tra dây trói mới của mình - , thực cố làm chúng lỏng ra lần nữa. Người đàn ông này thể tưởng tượng được.

      "Dừng lại," nàng sắc lẻm bảo . trao nàng cái nhìn kinh tởm cần giải thích.

      Nàng nghiến chặt răng, thêm, "Tôi có cần kiếm thêm dây nữa ?"

      "Làm những gì mình phải làm ấy, em à."

      " cục u đầu lần nữa nhé? Nó chắc chắn cải thiện được tính tình của - điều mà chỉ cái làm được."

      "Rất hay. Nhưng tôi nghĩ nếu em đến với tôi đủ gần để thử điều đó, những dây buộc này nới ra cách kỳ diệu. Cho thấy tôi muốn đặt tay lên em nhiều như thế nào."

      Để cuốn quanh cổ nàng, nàng chắc chắn thế. Và mặc dù nàng biết vẫn bị trói chặt, nàng chỉ là mê tín đủ để dấn thân vào thử nghiệm.

      "Quá tệ khi con tin chả hợp tác chút nào." Nàng phàn nàn.

      "Còn loại khác sao?"

      Nàng chừng chừng nhìn trước khi tiếp tục. "Tôi cân nhắc để lại cabin của mình, nhưng vì chúng tôi dùng nó, tốt hơn là nhốt ở đâu đó khóa chặt cửa ấy. Hay có cái xích nào tàu ? Được đấy, xích là giải pháp tuyệt vời, có nghĩ thế ?"

      "Em muốn biết bây giờ tôi nghĩ gì à," bắn trả.

      Nhưng ngừng việc cố gắng nới lỏng dây trói. Nàng nhận ra ngay. Vì thế có lẽ những sợi xích ở đâu đó tàu có thể sẵn có để dùng đây. Bây giờ nàng nghĩ về kiểu dây buộc ngắn bằng kim loại, thứ mà thể dễ dàng tháo ra được, là lý tưởng.

      Khi chả còn mấy lựa chọn, lại nhìn trừng trừng nàng. Cái nhìn đó làm nàng bối rối xiết bao, nhưng còn hơn là chắc chắn cách tự mãn là mình có thể bắt nàng làm con tin lần nữa. "Trả lời tôi điều này," cầu. "Tại cái khỉ gì mà em thậm chí thèm thuyết phục tôi là lũ các người làm việc cho tổ chức chính thức để cướp tàu của tôi hả?"

      "Để làm gì chứ?"

      "Để truy nã tội phạm, vấn đề sống chết đấy, cái gì mà chẳng được. Tôi chắc là em hẳn là nghĩ ra được vài lời dối thuyết phục rồi."

      " biết tôi phải thành viên của tổ chức chính thức khi nào?"

      "Em cần phải tự mình khai ra. trong những người của em có thể xác thực điều đó là đủ rồi."

      Nàng mỉm cười, thể nào cười được, nhưng dù sao cũng chiều theo ý . "Tôi hiểu, và tin họ à?"

      "Chết tiện nếu tôi tin ngay. Tôi là người Mỹ. Sao tôi lại tin cơ chứ, khi người bọn em khiêu khích chúng tôi vào cuộc chiến bằng cách sử dụng những chiến thuật tương tự?"

      " đúng rồi đấy, đây là cuộc bắt giữ chính thức."

      "Rất buồn cười."

      "Hãy cố gắng thỏa hiệp giúp đỡ nào."

      "Tại sao? Để giữ tôi bình tĩnh ngay trước khi ném tôi sang bên à? Ít nhất tôi cũng phải có phụ nữ trước tiên chứ?

      Nàng hít hơi sâu. Cái ý nghĩ lợi dụng cơ hội với trong khi bị trói... Ôi trời ơi, nàng cần ngồi xuống, nhanh, chân nàng run bần bật. Nàng bước ra sau cái bàn tới cái ghế ở đó và ngồi phịch xuống. Nàng hít thở vài hơi sâu và đẩy cái hình ảnh ... với ra khỏi đầu. Và nàng nhìn chằm chằm xuống bàn. Nhìn vào đích thực là nguy hiểm.

      Nàng phải đặt những xúc cảm mà kích động dưới tầm kiểm soát. Nàng dự tính là muốn mình, cứ phải ngược lại!(chị tính sai hết cả rồi ^^!)

      "Tôi bắt đầu nghĩ là nghiêm túc," nàng , "cho đến khi câu cuối cùng được tung ra. ai ném sang bên cả, Drew."

      "Thậm chí là để bảo vệ cái cổ của em?"

      Nàng liếc lại để hỏi, "Bởi vì biết chúng tôi là ai?"

      "Đúng."

      Nàng lắc đầu, "Rất tiếc, nhưng chẳng có gì có thể bào chữa được cho việc giết chết cả. Và có vẻ như rập khuôn quan điểm sai lầm lên chúng tôi. Chúng tôi phải loại cướp biển mà nghĩ đâu."

      "Có loại nào khác cơ à?" chế nhạo.

      Nàng cười toét. "Chúng tôi là dòng mới phát sinh, tất nhiên. ra, chúng tôi còn săn tìm kho báu nhiều hơn cướp biển."

      "Lý do của em, chả có ý nghĩa gì với tôi cả. Những gì em làm ở đây chắc chắn là tội ác và để tôi đảm bảo với em điều này nhé. Tôi có cả đống bằng chứng để em bị truy lùng, hoặc là tôi tự làm lấy. Bây giờ em thấy tại sao ý tưởng tuyệt vời nếu em thả tôi ra ngay lập tức chưa?"

      "Rất tiếc khi nghe thấy điều đó," nàng , thở dài chỉ để nhấn mạnh thêm lời mình. "Tôi thích nghĩ biết điều hơn khi thấy tôi , rằng có lại thuyền của mình. có tổn hại thực nào, chắc chắn chỉ thấy hạnh phúc khi mọi chuyện kết thúc thôi."

      " có tổn hại thực nào?" hoài nghi . "Thế em gọi việc đập vỡ đầu tôi là gì vậy?"

      Nàng tặc lưỡi. "Tôi làm việc nào như thế."

      "Tôi cảm thấy thấy giống thế," đồng ý. "Lại đây mà nhìn."

      Nàng cười khúc khích trước cái mánh khóe ràng đó. " đời nào," nàng bảo . "Bên cạnh đó, nó chỉ là vết cắt và hơi sưng thôi. Nó hầu như chẳng chảy máu, và tôi bỏ qua bằng chứng này."

      nhướn bên mày. "Em chạm vào tôi à?"

      "Rất khách quan. cảm thấy à?"

      ", em dối. Em còn làm gì nữa khi tôi bị choáng nữa?"

      là trong lúc kiểm tra dây trói mới? Tôi chả làm gì cả! , tôi..."

      "Nhưng em muốn, đúng ?" ngắt lời, với thứ mà chỉ có thể tả là nụ cười điệu đàng đầy hiểu biết. "Thôi nào, em , thừa nhận . Em biết là mình muốn có tôi mà, và em chắc chắn tôi thể ngăn em lại được, phải tôi thực muốn thế đâu nhé. Vậy cái gì ngăn em cơ chứ?"

      " ngừng..."

      "Chỉ cần ngồi vào lòng tôi, và tôi cho em cảm giác bồng bềnh sung sướng của cuộc đời."(dụ dỗ ghê qué =.:)

      Nàng đá chân mình, nhưng quá muộn rồi. Những từ ngữ có lẽ thô thiển nhưng hình ảnh vào tâm trí nàng. Nàng có thể chạm vào , nàng thực có thể. cho phép nàng. Và vị của ngọt ngào, quá say đắm. Nàng thậm chí có thể làm những thứ mà gợi ý...

      "Dừng lại!" nàng bùng nổ, nhưng nàng chắc là với hay với mình. Vì thế nàng thêm vào cái quắc mắt giận dữ, "Hoặc là tôi lấy khẩu súng này đập vào lần nữa."

      trao nàng cái nhìn giả vờ đau đớn. " có cách nào khác để chữa trị cho người bị thương à?"

      Nàng hướng thẳng ra cửa mà trả lời . Nàng phải tránh xa cho đến khi hình ảnh nàng ngồi dạng chân lòng biến khỏi đầu mới được.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 24

      " có giả thiết nào về việc cướp biển hoạt động ở ?" Georgina hỏi James.

      cố gắng thể cho thấy mình buồn phiền, nhưng chẳng có nhiều cơ may nào, sau khi thấy biểu tức giận đùng đùng của khi thuyền viên của Drew thuật lại câu chuyện. Gã cố điều tra lướt qua The Triton khi nó vẫn còn eo biển mà bị nhìn thấy, chạy thẳng đến quảng trường Berkeley để báo cho họ biết Drew mất con tàu về tay cướp biển, và gã nghe lỏm được chúng mình về phía hòn đảo ở phía đông St.Kitts.

      "Thế có liên quan gì chứ? Cướp biển, trộm, gì cũng được, chúng vẫn chiếm lĩnh tàu của trai em." Và sau đó James lầm bầm, "Chết tiệt nó xảy ra The Maiden Anne."

      Georgina giả vờ là mình nghe thấy điều đó. The Maiden Anne là tàu của James và từng là quý ngài cướp biển suốt nhiều năm, thậm chí còn bắt giữ vài chiếc trong số những con tàu của gia đình , cũng như là bắt giữ trái tim khi ra khơi cùng và giả làm cậu bé giúp việc trong cabin.

      Giọng thể tức giận. ngạc nhiên. thể đứng nhìn buồn vì bất cứ điều gì và thường xuyên muốn giết bất cứ kẻ nào gây ra điều đó. Trong trường hợp chả có gì có thể làm được, chuyện ấy chỉ càng làm tức hơn. phải bất cứ ai biết có thể được. La hét hay huyênh hoang hay xúc động phải là phong cách của . Ồ, , James lạ thường về điểm đó. Nếu định hủy hoại tên nào, kẻ ấy chẳng được cảnh báo trước.

      "Ít nhất Boyd ở đây," . "Em chắc là ấy muốn đuổi theo The Triton."

      "Tất nhiên là , nhưng việc đó làm em an lòng chứ?" châm chọc hỏi.

      biết quá . Tất nhiên là nó an ủi được Georgina. Boyd còn chỉ huy tàu của mình chứ đừng đến việc con tàu đó được trang bị để đối phó với cướp biển. Nhưng mà The Triton cũng có vũ khí mạnh lắm.

      " mua con tàu," James tiếp tục. "Nó từng là bất ngờ cho lần tới khi em thích thú leo lên nó để băng qua đại dương."

      cười toét với . Thực mắc nghẹn khi gần như phải ra khơi mà được chỉ huy còn tàu. chả ngạc nhiên tý nào là đảm bảo chuyện đó bao giờ xảy ra nữa.

      "Vậy là đuổi theo chúng?" .

      "Tất nhiên."

      "Đúng là kế hoạch xuất xắc," nàng đồng ý, cảm thấy tốt hơn nhiều.

      " biết ngay em thế mà."

      "Và em cùng ."

      "Bây giờ, nghe này George..."

      "Đừng có nghĩ đến chuyện để em ở nhà lo lắng đến phát bệnh."

      chỉ chăm chăm nhìn , đợi nghĩ ra vài lý do mà có thể dễ dàng phản đối. thay đổi chủ đề cách khôn ngoan bằng cách lôi mẩu giấy ra khỏi túi và trao vào tay . tìm thấy nó khi dừng lại phòng Gabrielle sáng nay để xem xem thấy tốt hơn chưa. Thay vào đó khá là sốc khi thấy ấy rồi, và khi thuyền viên của Drew xuất sớm sau đó với tin tức tàu của bị bắt giữ bởi cướp biển làm nhất thời quên mất.

      cau mày với khi đọc xong. "Em nghĩ là Gabrielle lấy tàu của Drew à?"

      Georgina hấp háy mắt. "Tạ ơn trời , chuyện đó chưa bao giờ xuất trong đầu em. Em chỉ ngạc nhiên vì ấy nó với chúng ta là cha mình gặp rắc rối, rồi chỉ đóng gói hành lý và rời , đơn thuần để lại mẩu giấy đó. có nghĩ là ấy ít nhất nên hỏi xin giúp đỡ của , vì và cha là bạn mà."

      "Con bé cõ lẽ cảm thấy là nó bắt chúng ta chịu đựng đủ rồi. Nhưng lúc này việc này khá...đáng chú ý, em có nghĩ thế ? Con bé lúc nào?"

      "Sáng nay, , đợi , có thể là tối qua khi chúng ta ăn tối nhà Tony. ấy cảm thấy khỏe, đó là lý do tại sao ấy cùng chúng ta, như em bảo ..."

      "Nhưng con bé đủ khỏe để bỏ trốn, vì thế đó chỉ là lời bao biện thôi."

      "Ôi, thôi nào, thể thực nghĩ là ấy trưng dụng tàu của Drew được, ấy là trai em. Và em đối xử tốt với ấy. Dù gì ấy có lẽ hỏi xin giúp đỡ của Drew vì biết ấy sắp ra khơi. Với tất cả những gì chúng ta biết, ấy có lẽ đồng ý cho hành khách rồi, hay bây giờ là con tin, cũng giống như ấy. ấy chả có lý do gì để trả...đũa... ấy..."

      thở dài vào kết thúc suy nghĩ dùm . " thấy là em nhớ ra em bảo những gì mà ở buổi khiêu vũ đêm trước. Chỉ là cách để hủy hoại cơ hội kiếm chồng tuyệt vời của con bé."

      "Vô lý," phản đối. "Tin đồn lan truyền. Và hai ngày kể từ buổi vũ hội đó.Chúng ta chẳng nghe thấy..."

      "Em luôn luôn là người cuối cùng biết được nếu cá nhân em dính lứu vào đó, em ," ngắt lời, "và vì em là người bảo trợ của con bé, nên là người dính lứu nhiều nhất. Bên cạnh đó, hôm qua chúng ta rời nhà đâu ngoài việc đến thẳng nhà Tony ăn tối rồi trở về."

      "Em biết." thở dài. " ra, khi lần đầu tiên đọc tin nhắn của Gabrielle, em nghĩ nó có lẽ là mưu mẹo, rằng ấy đơn thuần chỉ trốn trước tác hại của trận bão quý tộc thôi."

      nhướn bên mày vàng óng. "Và em giải quyết chuyện đó thế nào nếu tin đồn thực lan ra? Nó phải lời dối mà là ."

      " người tình khinh miệt, đợi trả thù," đáp. "Rất dễ."

      "Ý em là con bé khinh bỉ Drew và muốn bôi nhọ nó bằng cách nêu lời nhận xét đó ư?"

      "Ưm, trai em bắt đầu tin đồn này. Đó là lý do tại sao em thấy có lỗi nếu chuyện này phá hủy ấy."

      "Dừng lại," cầu. "Tất cả những gì em biết là ta có lẽ bị khiêu khích."

      nhìn chằm chằm vào cách nghi hoặc. " đứng về phía Drew đấy à?"

      "Cắn vào lưỡi em ấy, George. bao giờ. Nhưng em chưa bao giờ nhận thấy tia lửa bắn ra giữa hai người bọn họ à?"

      "Tất nhiên là em . Họ có vẻ chẳng thích nhau tý nào để mà bắt đầu với nhau, nhưng điều đó thay đổi khá nhanh. Thậm chí còn làm em lo lắng đến nỗi phải cố cảnh báo Gabrielle tránh xa Drew ra."

      "Nhưng em cảnh báo tránh xa con bé rồi chứ hả?"

      Nàng hấp háy. "Tất nhiên là . biết ấy thế nào mà. ấy còn tồi hơn là , về việc quyết tâm bao giờ kết hôn đó. Vì thế ấy biết rất ấy nằm ngoài tầm tay mình."

      "Và như thế, em , có lẽ là vấn đề đấy. Nó là bé xinh đẹp. Nếu nó quyến rũ , có lẽ quả thực bị khiêu khích, hay bị cám dỗ vượt ra ngoài ý thức rồi đó."

      cau mày. "Ừm, dù thế nào em cũng gửi tin cho Reggie để tìm ra cho chắc xem liệu có tin đồn nào lưu truyền . bé luôn theo kịp tất cả những chuyện tầm phào hành. Còn nữa, theo Artie Gabrielle chỉ ra ngoài lát hôm qua cùng với trong những người đàn ông cùng tới London. Và ông ta ấy chỉ có vị khách đến thăm khác, người đàn ông trẻ mà ông đoán là trong những người cầu hôn. Nhưng nếu, như , nạn nhân là người cuối cùng biết về vụ scandal của chính mình, vậy ấy cũng biết, đúng ?

      " hy vọng vào việc đó đâu. Đó là ngẫu nhiên trùng hợp quá đỗi chết tiệt và giải thích được tại sao con bé lại hỏi xin giúp đỡ của Drew."

      "Đấy là nếu ấy thuyền của Drew."

      " quan trọng, em à. Cho dù con bé có là thành viên cướp biển hay trong tay bọn chúng, hay lẩn trốn như lúc đầu em đoán, tuyển đầy đủ đội thuyền của mình hôm nay. Vì vậy ngưng việc lo lắng về trai em . Bất cứ tên nào chủ mưu vụ lộn xộn này cũng bị xé xác. Em có thể tin như thế."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :