1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Captive Of My Desires - Johanna Lindsey ( 52c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 15

      Chiều muộn hôm đó, Gabrielle gặp em khác nhà Anderson - người viếng thăm gia đình Malory. là nàng ngẫu nhiên gặp ta, vì xông ra khỏi phòng gác ngay lúc nàng băng qua. Cú va chạm làm họ ngã lăn quay ra, nhưng nó mang lại lời xin lỗi ngay từ , sau đó là khoảng lặng đáng kể khi nhìn khắp luợt nàng.

      Boyd Anderson khiến nàng ngạc nhiên vì trông chả giống Drew tý nào. thấp và hơi to bè hơn Drew, và thậm chí nét mặt cũng khác so với Drew. , hai em chỉ giống nhau ở màu tóc nâu vàng.

      "Ưm, khỉ ," , chống tay vào tường, khóa lại khiến cho nàng khó mà xoay sở gì. "Rốt cuộc tôi có thể thấy là việc mình tránh gặp mặt em là điều tốt."

      Nàng cứng người ngay lập tức. Chẳng lẽ ta trở nên xấc xược như khuynh hướng của mình à?

      " làm thế?"

      "Đúng," . "Em quá xinh đẹp. Cuộc đời tôi yên ổn hơn nếu biết tới sắc đẹp của em."

      Nàng thấy thoải mái, thậm chí còn khúc khích. "Còn bây giờ sao?"

      "Tôi có thể phải bắt đầu xếp vào hàng thôi." cười toét. "Nó có dài nhỉ?"(ý Boyd là xếp vào hàng ngũ những kẻ theo đuổi Gabby)

      " dài lắm đâu."

      có vẻ hoài nghi, sau đó vỗ trán mình. "Đúng rồi, em chỉ ở đây vài ngày nữa thôi."

      "Chưa chắc," nàng thừa nhận. "Có quá nhiều chọn lựa ở đây, nhưng chỉ vài người đàn ông là gợi được nhiều thích thú ở tôi."

      "Tôi xem đó là lời đề nghị. 'Chương trình' của em tối nay là gì?"

      "Đến rạp hát."

      " à? Tình cờ là tôi cũng vừa mới thích tới rạp hát lắm."

      Gia đình Malory chắc chắn là rạp hát rồi, họ thậm chí có lô riêng ở cao với tầm nhìn hoành tráng xuống sân khấu. Nàng thấy là Drew cũng thích rạp hát lắm, ít thất đó là lý do đưa ra để cùng họ đêm đó, khi mà phải làm vậy. Gabrielle nghi ngờ gì đó chỉ là lời bào chữa. Hiển nhiên, ta tìm ra em trai mình đâu. Nàng hiểu tại sao điều đó có khác biệt với , nhưng nàng chắc là có khác. Cuộc chạy đua giữa họ còn lờ mờ, nhưng là nó tồn tại. Và khi màn đêm buông xuống, như thể Drew quyết chắc chắn là Boyd thể có lúc riêng tư mình với nàng được, và ngược lại.

      Khi James và Georgina tới chuyện với vài người bạn trong lúc ngừng diễn, để nàng ở lại mình với em nhà Anderson - mỗi người mỗi bên, nàng nhắc tới những đồ giải khát. Nàng thực khát khô sau khi cười quá nhiều suốt màn đầu tiên của vở hài kịch mà rạp hát trình diễn tối nay.

      " ý tưởng hay tuyệt," Drew , và nhìn chòng chọc vào Boyd, làm muốn em trai mình .

      Nhưng Boyd chỉ nhìn chằm chằm lại và thậm chí còn hất đầu vài lần về phía cửa, làm động tác câm cùng ý nghĩa.

      Gabrielle nhận ra họ làm gì và thở dài. "Đừng đứng dậy làm gì," nàng cách khô khan khi tự mình đứng lên. "Tôi tự kiếm thứ gì đó."

      Drew đứng lên ngay lập tức. " ý tưởng còn tuyệt hơn. Tôi cùng em."

      "Tôi cũng thế." Boyd cũng đứng bật dậy.

      Gabrielle giấu nụ cười của mình và chờ họ theo. Dưới tầng, nàng thích thú khi thấy ngài Wilbur Carlisle Đáng Kính vẫy mình và nàng băng qua hành lang để tới chuyện với .

      " vui khi lại gặp , Wibur."

      "Vinh hạnh này hoàn toàn là của tôi, Miss Gabby. Tôi cố để làm em chú ý sớm hơn, nhưng em khá bị mê hoặc bởi vở kịch - và những quý ông cùng."

      hiếu kỳ trong giọng của , hay là lời khiển trách? Nhưng nàng nhận ra rằng biết Drew và Boyd là ai. Nàng liếc nhìn lại và thấy là họ tạm thời mất dấu mình trong hành lang đông đúc, và nhìn quanh tìm nàng. Nàng có khoảng thời gian dài với Wibur.

      "Em cùng gia đình Malory, Wilbur. Hai quý ông đó là của Quý bà Malory đấy."

      "À, ừ, tôi tin là mình nghe về họ. Họ làm nghề biển, đúng ?"

      "Vâng, cả gia đình ấy đều thế mà. Nhưng cho em biết," nàng , đưa mắt lên nhìn cách tán tỉnh, "Tại sao ghé qua thăm em?"

      ngay lập tức thực trông khá thoải mái. "Tôi muốn thế, nhưng, ừm, mẹ kiếp, tôi đoán mình phải thú nhận James Malory là lý do tôi đến."

      " biết ông ấy?"

      " hoàn toàn vậy," Wilbur trả lời. "Nhưng tôi nghe được nhiều thứ, ừm, có nghĩa là, tôi cố gắng, cách liều lĩnh, để vượt qua căng thẳng khi vào 'khu vực' của ông ta, và tôi làm thế. Tôi chỉ cần vài ngày nữa để tự nhắc nhở mình rằng lời đồn đại hiếm khi đúng và rằng ông ta có lẽ vô hại..."

      " hoàn toàn vô hại đâu," James đằng sau họ.

      Gabrielle gần như cười, James trông quá đau khổ khi ngắt lời hai người thảo luận về mình, trông có vẻ vui mừng gì lắm. Nàng chỉ biết rằng phải dịp khác, ông ta có lẽ nâng Wibur lên bằng cách tóm cổ và ném ra ngoài cái cửa sổ gần nhất. Nhưng vì nàng, vì Wibur ràng là trong số những người cầu hôn nàng, James Malory quyết tâm cư xử theo cách tốt nhất của mình. Vì thế thanh gươm cái lưỡi khôn ngoan của ông(nghĩa là "cách ăn châm chọc sâu cay")gần như được tra vào bao trong suốt buổi tối.

      Gabrielle để ý thấy Wilbur đỏ mặt tưng bừng. James cũng để ý và , "Ta đùa thôi, Carlisle. Hãy cảm thấy thoải mái và ghé qua thăm Gabrielle tuần này nhé. Khi mà bé chỉ có những điều tốt đẹp để về , (vẫn) được chào đón ở nhà ta."

      Lời cảnh báo cũng như lời mời được tung ra cùng lúc. Ngạc nhiên làm sao khi Malory có thể làm điều đó. Nhưng Gabrielle chắc là ông mở lời mời chỉ vì lợi ích của nàng. Và Wilbur trông có vẻ nắm được lời cảnh báo đó. Nỗi sợ hãi của vơi được chút, cám ơn James và nhắc đến việc vui mừng chấp nhận lời mời trước khi hấp tấp ra .

      " ta dũng cảm lắm, nhỉ?" James nhận xét ngay khi Wilbur chuồn mất.

      "Làm gì có người đàn ông nào được như vậy trước mặt ngài?" Gabrielle cách bảo bệ Wilbur.

      James nổ ra cười. "Bị áp lực(nguyên văn 'Touché' - tiếng Pháp),cháu ."

      Nhưng tiếng cười của ông gây nên chú ý của Drew và Boyd, và bây giờ khi họ đều tiến thẳng tới đích ngắm của mình, James thêm, "Trừ hai người bọn họ, mặc dù ta có thể ước gì nó ngược lại."

      "Mày tìm thấy ấy rồi hả," Boyd , tới chỗ họ trước

      "Mày lạc mất con bé à?" James đáp trả.

      " thảm hại như khi mày lạc mất Georgie hồi đó ở Caribbean đâu," Drew đáp trả lại khi tới phía bên kia của Gabrielle.

      "Tao lạc mất em mày, đồ con lừa, mày giương buồm với ấy."

      "Cũng ngay dưới mũi mày." Drew cười mỉa.

      "Cẩn thận đấy, tên người Mỹ kia. Tao thậm chí chưa từng làm chuyện như thế."

      Gabrielle cảm thấy cơ thể mình căng lên. Nàng chắc rằng khi nhìn lên biểu gương mặt của James, bất cứ người đàn ông nào khác lùi lại và chạy biến. Nhưng hai người Mỹ này chỉ cười trước kỷ niệm của mình. Họ thực sợ James Malory. Bởi vì ông là em rể họ? Thực là khi họ tiếp tục chòng ghẹo ông, nàng nhận ra là bởi vì họ từng lộn xộn với ông trước đó và còn sống để mách lẻo chuyện này.

      "Malory, mày là thế, nghi ngờ gì, nhất là với những quả đấm chết người của mình," Boyd với vài khâm phục rất thực lòng.

      "Đừng bao giờ nhắc tới điều đó trước mặt em trai Tony của tao," James đáp trả. "Nó nghĩ là mình giỏi như tao trong môn quyền ."

      "Giờ đây, đó là cuộc chiến mà tao rất thích xem," Boyd . "Và chẳng phải có lúc Warren nhận bài học từ ta sao?"

      James gật đầu. " trai Warren của mày quyết tâm thách đấu tao."

      " ấy từng rối tung về chuyện đó, trước khi thú nhận là ấy cháu mày?" Drew hiếu kỳ .

      "Thực vậy. Cũng trong số những kỷ niệm dấu của tao, trận đấu đó ấy."

      "Warren luôn xuất sắc với những cú đấm của mình. Bọn tao khó đánh bại được ấy, Drew và tao. Và mày làm ấy kinh ngạc, cái lúc mà mày tìm thấy tất cả bọn tao ở nhà tận Bridgeport."

      "Mày cố ý linh tinh đấy à?" James hỏi cách khôn khan.

      Boyd cười khùng khục. "Tao chỉ muốn biết là mày 'lau sàn' với ấy tệ như thế nào vào đêm đó thôi."

      "Mày đủ tin tưởng vào mình. tự giải quyết khá tốt."

      "Nhưng vẫn thua."

      "Tất nhiên."

      "Các bới móc sỉ vả ai đấy?" Georgina muốn biết khi nàng tham gia cùng họ.

      James từ chối trả lời, đơn thuần nhếch bên mày lên về phía các trai . Boyd giải thích, và như James có lẽ đoán trước, bắt đầu la hét cả hai người vì dám tranh luận vấn đề bạo lực trước mặt Gabrielle.

      Drew dù trêu đùa hay , chỉ ra rằng, "Con tên cướp biển có lẽ từng, thậm chí nghe những vấn đề còn tệ hơn ấy. Đúng hả, cưng?" hỏi Gabrielle.

      biết làm sao nàng vớt lại được nụ cười với . "Ồ, chắc chắn rồi. Chúng tôi đánh đập tù nhân của mình bắng những nắm đấm, chúng tôi moi ruột họ bằng những lưỡi gươm."

      Nàng rời trước khi nhận ra mình xúc phạm nàng, và nàng hài lòng khi nghe Georgina bắt đầu càm ràm vì dùng cái từ đó lần nữa. Nhưng dùng nó quá là nhiều tối nay, ngoài tầm nghe của Georgina. Để làm nàng nổi đóa? Hay để nhắc nhở Boyd về xuất thân của nàng? khó . Nhưng nàng quên cuộc đối thoại mà nghe lỏm được hôm trước - khi mà Boyd , "Khi em yên bề gia thất, chắc như quỷ đó phải là con bé có cha là tên cướp biển."

      Trong khi Boyd có vẻ có cùng mối ác cảm của Drew với hôn nhân, lại có vẻ nuôi dưỡng nhiều nỗi căm phẫn hơn về cướp biển. phải điều đó có phiền phức gì. Nàng có lẽ thấy khá đẹp trai, có vẻ muốn làm quen với nàng mặc cho mối ác cảm của mình với cướp biển, nhưng làm bụng nàng nhộn nhạo như tên trai đáng bực của mình.

      Nàng vẫn thấy vui vẻ, mặc dù hơi phiền muộn đôi chút. Và nàng quan tâm tại sao Drew ở đó, nàng chỉ thấy vui mừng. Thực , nàng thấy vui vì Boyd cũng ở đó. Trong cuộc cái vã vặt vãnh và trong cố gắng chạy đua để lấy lòng nàng, hai em vô tình để lộ những thứ về nhà Anderson và Malory mà nàng có lẽ chưa bao giờ từng nghe.

      Nàng được biết rằng trong số các vị tổ tiên nhà Malory thực người Gypsy(là dân Ấn Độ đó). Đây ràng là lời đồn đại được lưu truyền suốt bao năm, nhưng hai em công nhận điều đó đúng. Họ gọi James là tên cựu-cướp biển, nhưng đó là đùa chơi, vì thế nàng tin. Họ ngụ ý là trưởng tộc nhà Malory, Jason Malory, Hầu tước thứ Ba của Haverson, kết hôn với người quản gia của mình! Nàng cũng tin. (Khi) Drew và Boyd về ba em trai khác của mình và đề cập tới chuyện họ bị 'trói chân' bởi những người New England, mặc dù Boyd trêu chọc là Drew chắc chắn hợp với cái khuôn đó. Nàng gặp khó khăn gì để tin cả.

      Nàng cũng có thể bắt đầu chiến dịch của để kết thúc thù địch giữa mình và Drew. cái nhìn chanh chua độc đoán nào ngang qua mặt, và nàng cố gắng nắm bắt những lời trêu ghẹo của Drew. Thậm chí cả khi bảo em trai trước đó trong tầm tai nàng, "Ngừng việc xin lỗi với mọi từ 'khỉ và chết tiệt' thoát ra khỏi mồm em . Những tên cướp biển thắng dễ dàng khi dính dáng đến thô lỗ," Gabrielle cố ăn miếng trả miếng với , mặc dù nàng phải nghiến chặt răng để giữ mồm.

      Phần còn lại của vở kịch cũng thú vị như hai màn đầu tiên. Nàng chẳng quan tâm đến vị trí của chính mình tý nào và nếu Drew ngả người lại gần trong suốt màn cuối và thầm, "Em nghĩ là nhân vật nữ chính chọn ai? Quý ngài trẻ tuổi, thích hợp và tin cậy, mặc dù chết tiệt là ta vụng về, đúng ? Hay tên đê tiện mà ta chết mê chết mệt?

      Nàng đáng ra nên trả lời . Thực thế, đó là câu hỏi nghiêm túc. đơn thuần đặt nó vào chính tình thế của nàng, vì ràng là thấy nó liên quan đến vở hài kịch mà họ xem.

      suy nghĩ kỹ, nàng , "Tên đê tiện khéo léo đó dễ dàng thắng."

      Nàng nghe thấy tiếng nhàng hít vào trước khi hỏi, "Tại sao?"

      "Vì lý do (quá) hiển nhiên. ấy ." Và sau đó nàng cười toét. "Có dám cược ?"

      Bây giờ trông có vẻ bực mình khi trả lời, ", có lẽ em đúng. Sau hết đó (chỉ) là vở hài kịch. Cái con bé ngu ngốc đóng vai đó như chả có tý ý thức nào, và chắc chắn đủ để nhận ra ta bao giờ hạnh phúc được với tên đểu cáng."

      "Vô lý," nàng đồng ý. " ấy có thể bước qua phần còn lại của cuộc đời mà nhận ra tên đê tiện, hoặc là ấy tìm ra và quan tâm. Rốt cuộc hạnh phúc là vấn đề từ trái tim."

      " ? Em nghĩ là mình hạnh phúc khi ?"

      Bây giờ còn bất cứ giả vờ nào là họ về nàng nữa. Và trong khi họ thầm , dựa sát vào nhau chút để làm điều đó, nàng nhìn lấy lần mà giữ mắt mình nhìn lên sân khấu. Nhưng bây giờ nàng quay lại để nhìn và hổn hển khi thấy gần hơn là mình nghĩ. Môi họ gần như chạm vào nhau và cái nhìn chằm chằm của mãnh liệt, nó gần như làm nàng mê hoặc. Nhưng nàng trả lời , đúng hơn là kịp thở ngay, và chỉ nhàng, "Tôi biết là mình ."

      "Làm sao em biết, Gabby?"

      "Bởi vì nếu người đàn ông tôi cũng lại tôi, sau đó còn gì chắn con đường hạnh phúc của chúng tôi nữa. Nó chắc chắn xảy ra như thế. Và bên cạnh đó, tôi có thể bắt ấy bước tấm ván của cha nếu ấy làm tôi hạnh phúc."( nguyên văn "walk the plank" -bị bịt mắt phải tấm ván đặt chênh vênh bên mạn tàu, lối hành hạ của bọn cướp biển)

      Drew phá ra cười. May mắn là, sau đó các khán giả cũng làm thế, vì vậy ai biết là tiếng cười của chả liên quan gì đến vở kịch cả.

      Khuya hôm đó, khi Margery giúp nàng chuẩn bị giường ngủ, Gabrielle đánh giá trình diễn của chính mình tối qua. Đó là những gì xảy ra. Nàng phải chống cự với vô số thôi thúc để trách mắng Drew cách nghiêm khắc về lời nhận xét bất cẩn của , (kể cả) đùa hay . Nhưng nàng kiên nhẫn và đơn thuần cười với . Nàng thay đổi quan điểm của về nàng - nếu nàng đấm túi bụi trước.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 16

      Gabrielle ngủ đêm hôm đó với nụ cười nở môi, thay đổi kha khá so với đêm hôm trước. Nàng cảm thấy buổi tối ở nhà hát trôi qua tuyệt vời, ở tất cả mọi mặt. Có vài lúc khá gay go, ít nhất đó là khi tính kiên nhẫn của nàng được thử thách, nhưng lúc cuối nàng hoàn thành những gì đề ra - để Drew biết rằng cuộc chiến của họ kết thúc theo quan điểm ràng mà nàng thể . Bây giờ, nếu cũng thu hồi vũ khí của mình nữa ...

      Gabrielle và Margery xuống nhà vào giữa sáng hôm sau để gặp Georgina, người kèm họ tới văn phòng của cố vấn pháp luật. Nàng mong chạm chán với William Bates, hay giải thích cho cái gã khó chịu đó tại sao nàng lại biến mất ba năm về trước khi ta muốn 'cùm' nàng lại với tên giám hộ tài sản vô lại đó. Nàng muốn Georgina ở đó cùng nàng phòng trường hợp trở nên cay cú về chuyện ấy, hoặc cố gắng từ chối nàng khoản thừa kế của mình vì biến mất tăm tích như thế.

      Nhưng Drew đợi họ phía trước hành lang, khi nàng nhướn mày lên nhìn , giải thích, " trong hai đứa sinh đôi bị ốm. Có vẻ là bệnh cảm lạnh nặng, và em biết các bà mẹ như thế nào rồi đấy. Georgina thể rời khỏi thằng bé, vì thế nó cầu tôi thế chỗ làm người hộ tống của em hôm nay. Con bé nghĩ em phiền. Nó gì đó về việc tôi có thể trở thành kẻ 'khủng bố' hơn nhiều so với nó, nếu tên luật sư gây khó dễ cho em."

      " ấy với ngài vấn đề là gì à?

      "Là em làm theo lời khuyên của gã đó?"

      "Đó phải là khuyên. thực 'chuyển giao' tôi cho cái tên vô lại ai cũng biết - người mà đóng vai trò là người giám hộ của tôi, trong khi tôi với là cha mình vẫn sống và vì thế tôi chả cần người giám hộ. Mặc dù vậy, chả thèm nghe lý lẽ gì cả."

      "Vậy em đơn giản là rời quốc?"

      "Ưm, ngài làm gì trong tình huống tương tự?" nàng phản công.

      thực mỉm cười. "Có lẽ cũng thế thôi. Chúng ta chứ?"

      mất nhiều thời gian để tới văn phòng của William Bates nếu Margery nhận ra người bạn cũ đường và xin phép ra khỏi xe ngựa vài phút. Họ đợi bà, nhưng có vẻ gì là Margery muốn kết thúc cuộc hội họp nhanh chóng.

      "Em thường xuyên nóng ruột khi gặp cố vấn pháp luật à?" Drew hỏi. nhận thấy nàng gõ chân.

      "Tôi từng gặp chỉ người, chính là người này, và..." Nàng dừng lại để thở dài. "Bates là cố vấn pháp luật của mẹ tôi. Khi còn bé, tôi nhớ là thường xuyên khá thô lỗ khi mẹ tới tìm và mang tôi theo. ta xử khinh khỉnh, như thể đối xử với bà như đứa trẻ vậy."

      " cả của tôi, Clinton, quản lý hầu hết các tuyến làm ăn buôn bán của hãng tàu, với tôi về những gã luật sư kiêu căng thô lỗ, nhưng cũng phải tất cả bọn họ đều thế. Tại sao bà thuê luật sư khác?"

      Gabrielle mỉm cười. "Đó là câu hỏi hay. Có lẽ bởi vì bà thậm chí chưa bao giờ từng nghĩ thế. Ông ta cũng là cố vấn của cha bà luôn. Trung thành, tôi cho là thế, là lý do tại sao bà tha thứ cho , và bởi vì bà làm việc với nhiều. Nhưng tôi chỉ đoán thế thôi. Bà có vẻ chả bao giờ bận tâm đến , hay để ý thô lỗ thế nào. Mặc dù vậy, tôi để ý, và tôi chưa bao giờ ưa , từ trước đến giờ, đó có lẽ là lý do tôi căng thẳng."

      "Thế hãy vượt qua nó . Em cần người hầu cho việc này. Là của người bảo trợ cho em, tôi là người kèm có thể chấp nhận được, em biết đấy. Để bà ấy thưởng thức chút thời gian với bạn mình nào."

      Gabrielle thậm chí phải nghĩ tới lần thứ hai về chuyện đó. Ở mình cùng với Drew là lợi ích ngờ tới, cho dù trước hết nàng vẫn còn phải giải quyết vài chuyện . Đó cơ hội tốt để hiểu hơn chút. Và tử tế nhã nhặn, đúng là thay đổi. lời xúc phạm hay câu hỏi cười cợt - cho đến nay. Đêm qua cũng làm nên thay đổi với ? Cuối cùng sẵn sàng kêu lệnh ngừng bắn rồi sao?

      Nàng hét to với Margery là bà có thể sử dụng thời gian của mình và thưởng thức chuyến viếng thăm tuyệt vời với bạn, nàng gặp bà lúc về nhà. Sau đó nàng bảo người đánh xe tiếp tục .

      Họ vòng qua góc phố và ánh mặt trời buổi sáng tràn vào xe ngựa, vơ vẩn chạm vào tóc Drew. Đúng là mái tóc đẹp, và ngay giờ đây, nó trông như được rắc những hạt sương vàng óng... Chúa ơi, quá đẹp trai, và nàng bỗng có thôi thúc tràn ngập là chạm vào . thậm chí nhìn vào nàng, mà liếc ra ngoài cửa sổ? cảm thấy nó chứ nếu nàng vươn người ra phía trước và chạm vào ? Tất nhiên là , và nàng có thể giải thích chuyện đó như thế nào đây? Nàng thể. Nàng bị bắt quả tang và xấu hổ. Hoặc là kéo nàng vào trong vòng tay và hôn nàng...

      "Chúng ta tới rồi." .

      "Tới đâu cơ?" nàng .

      tặng nàng cái nhìn thấu hiểu và trong số những nụ cười gợi tình của mình. Ôi, trời ơi, thể nghĩ là nàng nghĩ đến việc chạm vào , đúng ?

      giúp nàng xuống xe, cầm tay nàng trong tay mình, và đặt tay khác lên eo để chắc rằng nàng ngã. Đúng là việc bình thường, tuy thế nàng cảm thấy tay đặt người mình thân mật. Nàng muốn dời , muốn mất tiếp xúc này. Họ đứng gần. Nàng tự hỏi liệu có nhận ra là nàng muốn hôn mình. Nhưng khát khao mà nàng cảm thấy, chắc thể ra ngoài. Vì khi tới nơi, Drew bắt tay vào giải quyết công việc và đơn giản là xua nàng vào tòa nhà, lên tầng tới văn phòng của Bates.

      Nàng thấy thất vọng, đặc biệt là sau khi Drew tặng nàng cái nhìn thấu hiểu và nụ cười ấy. Rồi lại gạt nàng ra khỏi suy nghĩ khi mà thậm chí chả thèm liếc nàng. Đó là lý do tại sao giọng nàng hơi sắc khi đưa cho thư ký của Bates tên mình. Và giọng nàng có lẽ cũng khá sắc nhọn với Bates nếu trình diện ngay trước ông ta. Nhưng nàng được cầu chờ đợi, ngồi chỗ, rằng lâu nữa ông ta gặp nàng.

      Nàng ngồi xuống. Nàng lại lại. Drew, sau khi nhìn nàng lúc, bắt đầu lại với nàng. Khi nàng nhận ra làm gì, nàng dừng lại và cười khúc khích. Rồi căng thẳng rời khỏi. Nàng thậm chí còn ngồi xuống trong những chiếc ghế dựa lưng vào tường.

      Nàng chưa phải chờ lâu tên thư ký , "Bạn hay họ hàng của bà, phải chờ ở đây." Drew đơn giản là lờ gã ta và đưa nàng vào văn phòng. William Bates ngồi sau bàn làm việc. hề chào đón nàng. người đàn ông to lớn - được ăn uống thả phanh, gần hói và với đôi má hồng hào, chả thay đổi gì. thậm chí còn đeo cái bộ mặt sưng sỉa đúng như trong lần gặp mặt cuối cùng giữa họ.

      " có biết là tôi có thể công khai cái chết của rồi , Miss Brooks?"

      Nàng nhìn chằm chằm trong ngạc nhiên, chỉ vì ta cố đe dọa nàng lần nữa, mà còn vì bây giờ ta chẳng đe dọa được nàng tý nào. Ôi trời, nàng thể tin được là trông ghê gớm như thế nào khi nàng còn . kinh ngạc khi nàng lo lắng thách thức và rời đất nước như làm. Nhưng chỉ là người đàn ông to béo thích làm ra vẻ là mình quan trọng hơn thực tế.

      "Vô lý," Gabrielle đáp trả. "Tôi gửi ông lá thư, thông báo là tôi rời quốc để sống với cha mình."

      "Và đơn thuần làm ra vẻ là tôi nhận được nó?"

      "Bất cứ điều ông làm hay đều thích đáng. Tôi rời bởi vì ông cố gửi tôi vào tay kẻ đáng làm người giám hộ của bất kỳ ai cả."

      " chưa đến tuổi trưởng thành!"

      "Tôi cần khi mà còn người họ hàng còn sống sờ sờ ra đấy!"

      " người họ hàng sống ở quốc."

      Nàng vươn người ra trước, tay đặt lên bàn, và nhếch mép cười. "Chúng ta cần tranh cãi đâu, Ông Bates. Tôi quay trở lại , đó là tất cả vấn đề. Và tôi đủ tuổi để nhận khoản thừa kế của mình rồi, vì thế nếu ông có tài liệu nào để tôi ký đưa ngay đây. cách khác, bắt đầu chuyển giao tài sản của mẹ cho tôi ." Gabrielle lấy tấm thiệp ra khỏi túi xách của mình và đặt nó lên bàn vị cố vấn, "Đây là tên ngân hàng mà ông có thể chuyển tiền của tôi vào đó."

      "Bây giờ tôi thấy đây..."

      "Chỉ cần làm theo những gì quý đây và chuyển tiền của ấy ," Drew .

      "Ngài là ai, thưa ngài?" Bates gặng hỏi.

      "Drew Anderson, người họ hàng của gia đình Malory," Drew trả lời. "Hay tôi cần phải nhắc đến những tước hiệu nữa?"

      William hắng giọng, ". , đấy. Gia đình đó quá nổi tiếng trong khu phố. Vấn đề này được xúc tiến nhanh nhất có thể. Chúc ngày tốt lành, Miss Brooks." gật đầu, và sau đó nghiêm trang đứng dậy khi nàng đứng lên và rời khỏi văn phòng với Drew ngay sau nàng.

      Ở ngoài, khi Drew giúp nàng trở lại xe ngựa, nàng cảm ơn giúp đỡ của . cười khùng khục với nàng.

      "Em đùa, hở?" . "Theo cái cách mà Georgie làm ầm ĩ, tôi nghĩ là mình phải dộng số cái đầu vào nhau hôm nay rồi ấy chứ. Nhưng em cần bất cứ giúp đỡ nào trong đó. Em giải quyết tình huống đó như thể đối phó với các gã luật sư hàng ngày vậy."

      Nàng đỏ mặt vì lời khen đó. " ta chỉ đáng sợ như tôi nhớ thôi."

      "Vô lý. cũng cố dọa nạt em, nhưng em để làm vậy. Tôi cần bất kỳ thứ gì, nhưng tôi cực thích việc ném cái từ 'tước hiệu' ra xung quanh. Nó chả ảnh hưởng gì khi ở quê nhà tôi(ở Mỹ ấy), nhưng ở đây nó thực có thể tạo ra những hiệu quả đáng ngạc nhiên. Nào chúng ta đánh xe xuống khu Mall(đường dành cho việc dạo chơi)ở Công viên Hyde trước khi về nhà nhé, vì chúng ta kết thúc sớm công việc ở đây rồi mà? Hay là bơi thuyền? Tên cái hồ trong công viên mà trong các vị vua của em đặt là gì nhỉ?"

      "Là Nữ hoàng Caroline, vợ của George II trong thế kỷ trước, người chế tạo ra đá Serpentine. Và đó quả là ý tưởng khá tuyệt, thực đấy, mặc dù trời trông có vẻ sớm mưa thôi. Ngài có chắc ?"

      "Cho đến khi trời đổ mưa, chúng ta bị ướt đâu mà."

      Cơn choáng váng đó lại quay lại. Quả là thích thú ngờ nổi. Nàng xuống nhà sáng nay, trong tâm trạng lo sợ cuộc chạm trán với William Bates, vậy mà việc đó chỉ được giải quyết ổn thỏa, mà giờ đây nàng còn sắp chơi cùng Drew.

      Họ đánh xe ra hồ trong Công viên Hyde. có chiếc thuyền nào có sẵn để thuê khi họ tới đó, vì thế thay vào đó họ bộ dọc bờ hồ.

      "Tôi cho rằng giờ em giàu có rồi?" Drew hỏi khi họ dừng lại cho vịt ăn.

      " hẳn thế." Nàng trả lời, nhìn cách áo khoác của dãn căng ra khi hướng về phía lũ vịt. "Mặc dù gia tài mẹ để lại khiến cho tôi sống khá thoải mái, và căn nhà ở nông thôn bây giờ là của tôi."

      "Căn nhà ở nông thôn?" có vẻ ngạc nhiên khi liếc lại nàng. "Sao tôi lại hình dung là em lớn lên trong tòa lâu đài nhỉ?"

      Nàng cười. "Có lẽ bởi vì tôi thế. ngôi nhà ở nông thôn nhất thiết chứng tỏ kích thước của nó. Nhà của mẹ tôi rộng rãi với những khu đất trải dài."

      "Em thích sống ở đó chứ?" hỏi. "Hay thích ở Caribbean hơn?"

      "Tôi thích khí hậu ấm áp ở hòn đảo đó hơn nhiều."

      khoác tay nàng vào tay mình để tiếp tục dạo, rất đúng đắn, ấy vậy mà đó là thứ ấm áp duy nhất mà nàng nghĩ đến. Rất khó tập trung để chuyện khi vai họ chạm vào nhau và nàng có thể cảm nhận sức nóng từ cơ thể gần với nàng.

      "Vậy tại sao em tới đây để tìm chồng?"

      "Cha tôi muốn tôi có lễ ra mắt này bởi vì đó là thứ mà mẹ sắp xếp khi còn sống. Nhưng tại sao thấy điều đó bình thường nhỉ? Rốt cuộc tôi là người mà."

      "Loại đàn ông nào mà em tìm kiếm? Cho tôi vài manh mối và tôi để mắt đến các ứng cử viên dùm cho."

      giúp nàng tìm chồng? Nàng gần như cười phá ra. có lẽ đùa, vì thế nàng trả lời bằng giọng nhàng, "Tôi có lẽ muốn những thứ mà hầu hết bọn con muốn. Tôi thích người chồng cao, và đẹp trai, và dí dỏm. Ồ, và tuyệt vời nếu ta thích du lịch."

      Nàng vừa mới tả . Nàng tự hỏi có để ý thấy . có vẻ gì là như thế khi cười khùng khục.

      "Tôi tin đây là lần đầu tiên tôi từng nghe đó là tiêu chuẩn cho người chồng," . "Tại sao lại là du lịch?"

      "Bởi vì tôi thích nó."

      nhướn bên mày. "Em thực thích sao?"

      "Sao điều đó lại làm ngạc nhiên cơ chứ?"

      "Bởi vì hầu hết những người phụ nữ mà tôi biết thích ra biển. Họ đều thấy nó đáng sợ, hay chỉ là muốn rời xa những tiện nghi khi ở nhà."

      "Thế họ chẳng bao giờ được cầm bánh lái cả!"

      Cái nhìn của lên rằng chắc bây giờ nàng đùa. "Ưm, vậy , em phải tự tay loại tên Wilbur già cả thôi. có vẻ là người đàn ông chẳng bao giờ đặt chân lên tàu cả."

      "Vô lý. Cái gì làm vậy?"

      "Tôi thấy nhảy với em," trả lời. " ta di chuyển cách rất vụng về(1). Làm sao có thể duy trì trạng thái cân bằng tốt tàu khi vụng về thế chứ, đúng ?"

      Lần này nàng cười vì trêu chọc của . Còn chỉ toe toét và tung hòn đá xuống nước. Công viên Hyde vẫn còn rực rỡ đầy ắp hoa và hồ nước đẹp vào khoảng thời gian này trong năm, nhưng nàng chỉ lơ đãng để ý, vì mắt phải rời xa khỏi Drew. Nàng vẫn thấy cơn gió nhàng thổi qua mặt hồ hơi lành lạnh bất cứ khi nào rảo bước xa mình, nhưng nàng là mình bị lạnh và mạo hiểm kết thúc cuộc dạo chơi của họ, hay, thực ... , nàng làm nghĩ đến việc giữ ấm nàng. Nàng thể trơ trẽn như thế; ừm , nàng có thể, nhưng họ ở nơi công cộng kia mà.

      "Thế còn ?" nàng hỏi. " có thường tới quốc ?"

      "Các em trai và tôi cố gắng tới đây ít nhất lần mỗi năm, liên tục từ khi em tôi đảm nhiệm dinh thự ở đây. Chúng tôi mở văn phòng Skylark ở London sau khi Georgie cưới, vì thế quốc lần nữa lại là trong những tuyến đường buôn bán chính của chúng tôi."

      "Thế những tuyến đường thông thường mà ở đâu?"

      "Vùng Caribbean. Tôi trở lại đó khi dời quốc. Tôi trở lại quê nhà ở Bridgeport, chỉ vì là tôi gặp Boyd ở đó thôi. Nhưng vì nó xuất ở đây rồi thay vào đó, tôi trở lại việc buôn bán như bình thường."

      Nàng cười toét. " cũng thích Caribbean à?"

      cũng cười toét lại là thừa nhận, "Ừ, mặt khác nó phải là chuyến dài từ đó đến nhà của chúng tôi ở Bridgeport, Connecticut."

      "Tàu của đậu ở London, tôi nhìn thấy nó rồi nhỉ?" Khi gật đầu, nàng hỏi, "Tên nó là gì thế?"

      "The Triton(2). Nó đẹp, bóng mượt, và nhanh so với kích cỡ của mình," với niềm tự hào rành rành.

      " chỉ huy nó được bao lâu rồi?"

      "Tôi hai mươi khi lần đầu tiên làm chủ nó," trả lời,

      "Đó chả phải là cái tên từ thần thoại Hy Lạp sao?"

      " thế. Hầu hết thuyền của chúng tôi đề mang tên tương tự. Cha chúng tôi đặt tên cho những chiếc thuyền mà các em trai và tôi làm chủ, vì thế em có lẽ đoán được rồi, ông ấy thích thần thoại Hy Lạp lắm."

      "Mặc dù vậy, những cái tên đó khá uy tín đấy." nàng , sau đó cười khúc khích. "Tôi ngại khi phải đến tên tàu của cha tôi lắm. Nó đơn giản là sánh được."

      "Ồ, xem nào. Em đánh thức trí tò mò của tôi rồi, vì thế em phải khai ra thôi."

      "The Crusty Jewel."

      "À, chả tượng trưng cho cái gì cả?"

      "Trái lại. Săn tìm kho báu là niềm say mê của ông ấy, và nếu, , khi ông ấy cuối cùng tìm được số vàng lớn đó, nguyên vẹn - tất nhiên, ông mong cái rương đầy ắp những đồng xu cũ vàtrang sức(3), tất cả vẫn còntốt(4)sau khi bị chôn vùi hàng thế kỷ."

      Nàng thấy hài lòng khi thấy nụ cười thông hiểu của . có thể thấy khinh thường cha nàng, nhưng phi thường, ở trạng thái cư xử tốt nhất suốt cả ngày. Trêu ghẹo, quyến rũ, và lần nhắc đến cướp biển.

      nhận thấy có cái thuyền có mái chèo quay trở lại thẳng bến đậu - nơi mà họ có thể thuê và cầu chèo thuyền lần nữa, vì thế họ nên quay đầu lại. Nhưng ngay khi điều đó hạt mưa đầu tiên rơi trúng họ.

      "Quá nhiều cho việc đó." lầm bầm. "Nhanh lên, trời đổ mưa trong phút nữa thôi."

      Nhưng còn ít hơn phút. Những giọt mưa tới tấp đổ xuống gần như ngay sau khi nhắc đến. Mọi người trong công viên vội vã chạy toán loạn để tránh mưa. Nhưng đơn giản là có cách nào để nàng chạy trong kìm kẹp của bộ váy ngoài trời và cái váy lót mới cả. Mặc dù nàng cố gắng, để theo kịp , vì tóm lấy tay nàng để chạy, nhưng sớm nhận ra vấn đề của nàng. Thay vì chỉ cần bỏ cuộc và chấp nhận là họ bị ướt sũng trước khi tới được xe ngựa, làm nàng ngạc nhiên khi bế nàng lên. Sau đó có thể chạy nhanh hơn nhiều, thậm chí khi mang theo nàng.

      Nhưng họ vẫn ướt sũng . Ngay khi vào trong xe ngựa, họ đều bắt đầu cười về tình trạng đáng thương của mình.

      " khá là hào hiệp đấy, nhưng chúng ta vẫn bị ướt đẫm." nàng .

      dừng việc cởi áo khoác mình ra để gạt mớ tóc ướt ra khỏi má nàng, làm nàng nhận ra là kiểu tóc của mình hoàn toàn bị phá hủy, mái tóc ướt rủ lơ thơ xuống vai và ngực nàng. Đặt tay lên đỉnh đầu, nàng kêu lên, "Ôi, , hình như tôi cũng mất mũ rồi! là may mắn kinh khủng, nó là cái thích của tôi."

      "Đợi đó," Drew , và lại chạy ra ngoài.

      Nàng cố ngăn lại, nhưng có vẻ nghe nàng. Mặc dù vậy, lâu, và hét với người đánh xe, "Quay lại Quảng trường Berkeley!" trước khi lại trở vào xe ngựa và thả cái mũ bẩn xuống chỗ cạnh nàng. "Nhìn xem tôi quyết chí làm điều gì cho em này!"

      Việc này được mong đợi cho lắm. "Cám ơn," nàng khi trao cho cái mũ tàn tạ cái nhìn đáng thương. "Tôi có lẽ vẫn có thể cứu vãn đám lông vũ cho nó, sau khi chúng khô."

      "Tôi mua cái mới, nhưng tôi chỉ về mình thôi."

      Nàng cười khúc khích và nhìn lên , sau đó hít vào. cởi xong áo khoác. Cái áo sơ-mi trắng bằng vải batit(5)dính chặt vài da , để lộ ra từng bắp cơ gân guốc khuôn ngực rộng và cánh tay mạnh mẽ. Mắt nàng gặp và tiếng cười đột nhiên câm lặng. Nàng vừa đủ thời gian để nhận thấy sức nóng từ cái nhìn chằm chằm của trước khi cánh tay vòng qua người và hôn nàng.

      Ôi, Chúa ơi, bản năng mách bảo nàng là nụ hôn từ thú vị hơn nhiều so với cái mà nàng có thể tưởng tượng. Cứ như thế, như thế, đôi môi di chuyển cách nhàng môi nàng, cẩn thận cuốn nàng vào mê cung cảm xúc nồng nàn của mình. Nàng thể nghĩ, mà cũng muốn. Sau đó lưỡi êm ái thúc giục miệng nàng mở ra và, bỗng nhiên nụ hôn mãnh liệt hơn rất nhiều, càng trêu ngươi nàng nhiều hơn. Có quá nhiều xúc cảm trong cái hôn của lúc này làm nàng thấy báo động trong chốc lát...

      "Drew, tôi nghĩ..."

      "Đừng nghĩ," cắt ngang. "Chỉ cần để sưởi ấm cho em thôi. Em đóng băng kìa."

      Thế à? Nàng để ý! Nhưng miệng quay lại nàng và say mê ngay lập tức lại ở đó. Nàng vòng tay mình quanh cổ . đỡ đầu nàng bằng tay trong khi tay kia chà sát lên xuống lưng nàng, đồng thời nhấn nàng về phía , vì thế ngực nàng ép chặt vào ngực . Nếu có thể gần thêm nữa, nàng cũng làm.

      Khi cuối cùng họ tách nhau ra, khí như thể bốc hơi giữa họ. Có lẽ thế, họ tỏa ra quá nhiều hơi nóng trong khi hôn nhau. Nàng thậm chí nhận ra là họ tới dinh thự Malory cho đến khi Drew cầm tay nàng, giúp nàng xuống xe, và dẫn nàng ra cửa. có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với nàng trong cái xe ngựa đó, nàng bị kích động mạnh bởi cái cách mà làm nàng cảm thấy, nhưng tất cả những gì làm là hôn nàng - và sưởi ấm nàng theo cách thú vị, say mê. Trong tương lai, nàng biết ơn vì đó là tất cả những gì làm. Nhưng ngay sau lúc này, nàng chỉ thấy thất vọng vì chuyến kết thúc

      "Thấy , mang em về nhà an toàn và lành lặn," với nụ cười âu yếm.

      Nàng có cơ hội để trả lời. Ai đó bỗng nhiên chào nàng và nàng quay lại thấy Wilbur Carlisle Đáng Kính bước ra khỏi xe ngựa của mình.

      Rốt cuộc chả đúng lúc gì khi Wilbur khám phá ra là có dũng cảm để bước vào sào huyệt sư tử. "Ôi trời ơi," nàng , nhìn xuống tình trang bẩn thỉu của mình. "Em cần sửa soạn trước . Em muốn ấy nhìn thấy mình trong tình trạng ướt sũng như thế này. có thể giải thích cho ấy điều gì xảy ra, được Drew?"

      "Đối phó với trong những người cầu hôn của em?" . " có cơ hội nào đâu, em - trừ khi em muốn với rằng em tự rút khỏi cái chợ hôn nhân đó?"

      ", em - trừ khi hỏi cưới em?"

      chỉ đơn thuần cười và mở cửa hộ nàng. "Làm khô mình . bảo Artie thông báo cho 'người cầu hôn'(6)trẻ tuổi của em là em bắt ta chờ lúc."

      Chú thích:

      (1)nguyên văn "He's got two left feet" - là cách hài hước khi chỉ ai đó di chuyển rất vụng về khi khiêu vũ.

      (2)The Triton: tên của vị thần trong thần thoại Hy lạp, sứ giả của biển. Ông là con trai của Poseidon, thần biển, và Amphitrite, nữ thần của biển, ông là sứ giả của bà. thân của ông là ngư nhân với phần cơ thể là người, dưới là đuôi cá.

      (3)jewel

      (4)crusty - nghĩa là cứng, nhưng nếu mà đồng xu và trang sức còn cứng nghĩa là chúng vẫn còn tốt và dùng được.

      (5) thứ vải gai mịn

      (6)"swain" còn có nghĩa là " thanh niên nhà quê cục mịch" - ở đây Drew có ý đùa Gaby.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 17

      Sau hết Wilbur chả phiền gì khi phải đợi nàng, hay xác nhận thế khi nàng gặp sau đó. Vẫn còn bực mình vì Drew cười khi nàng đề cập đến chuyện kết hôn với , nàng vẫn chưa bỏ bất kỳ cái tên nào ra khỏi danh sách của mình. Vì thế nàng thấy vui khi thấy Wilbur đến để đáp lại lời mời của mình. thú tội của đêm qua có vẻ nhát gan - giải thích tại sao đến thăm sớm hơn được - làm phiền nàng. Nhưng việc xuất bất chấp nỗi sợ hãi của mình chỉ ra là rốt cuộc cũng có kha khá lòng can đảm.

      Đêm đó Georgina đem nàng tới tiệc ăn tối, bữa tiệc khá lớn. Lần đầu tiên nàng gặp bá tước trẻ - người đáp ứng tốt các điều kiện trong danh sách, nhưng ngay lập tức nàng bị cảnh báo bởi vài quý bà rằng dù ta là cú 'chộp' xuất sắc sớm đính hôn trong mùa Vũ Hội rồi. nỗi xấu hổ. Đến vào cuối mùa Vũ Hội thực là thiệt thòi.

      Có khá ít chàng độc thân vẫn còn đó và họ xúm quanh như thường lệ để tranh nhau giành chú ý của nàng. Nàng bắt gặp Drew quắc mắt nhìn mình trong thoáng. Ghen tuông ư? Nàng thích nghĩ thế, nhưng nàng thể quên được cách cười cợt như thế nào về vấn đề hôn nhân ấy. Nàng từ bỏ . Sau những phút giây đáng ghét cùng trong xe ngựa hôm nay, nàng càng quyết tâm hơn bao giờ hết để dời đến tốp đầu danh sách của nàng. Nàng chỉ đoán nó mất nhiều thời gian hơn quen biết ngắn giữa họ rất nhiều để làm cân nhắc nghiêm túc việc hôn nhân. Nhưng hôm nay chắc chắn là khởi đầu tốt.

      "Có chuyện gì với cha vậy? Ta nghe là ông ấy bị lạc giữa biển rồi."

      Quý bà Donstan, trong những nhân vật thiết yếu ở xã hội London - người mà nàng sớm gặp tuần trước, xua nhiều người hâm mộ của nàng và ra ngoài sân hiên để tản bộ lát. Bà ta với Gabrielle về buổi khiêu vũ sớm đến mà nàng được mời. Quý bà Dunstan muốn chắc chắn riêng là nàng tham dự, vì nàng đúng là thành công ngoài mong đợi, quá muộn ở mùa Vũ Hội này.

      Nhưng câu hỏi đó làm nàng ngạc nhiên, chả liên quan gì tới cuộc thảo luận của họ về buổi khiêu vũ cả. " hẳn thế," nàng trả lời. "Tôi sống với ông bắt đầu từ khi mẹ mất. Ông chẳng còn lý do gì để quay lại vì giờ bà rồi."

      "Tất nhiên. Ta nghĩ tới điều này. Ta vui khi biết ông ấy vẫn còn sống. Tại sao ư, khi mà ta chưa từng gặp ông ấy! Mặc dù muốn, vì ta biết mẹ . Nhưng ông ta có vẻ thường xuyên biến ra khơi nay đây mai đó. Cái mà giữ chân ông ta là ..."

      "A, vậy là em đây rồi!" Georgina ngắt lời, và khoác tay quanh tay của Gabrielle. "Vào trong thôi, em quý. Có người mới đến mà em đơn giản là phải gặp. Nếu bà tha thứ cho chúng tôi chứ, Quý bà Dunstan? Tôi mong chờ buổi khiêu vũ sớm của bà lắm!"

      Georgina nhanh chóng đẩy nàng , thầm, "Từ những gì mà chị vừa mới nghe thấy, chị là mình cứu em đúng lúc. Quý bà đó là tay buôn chuyện có tiếng. Chị nên nhắc tới chuyện này sớm hơn mới phải. Em chưa cho bà ta bất cứ điều gì về cha em mà chúng ta tốt hơn là nên biết chứ hả?"

      "Chưa."

      "Tốt. Cố gắng tránh bà ta nếu em có thể, và nếu thể, đơn giản là hãy quanh co! Trở nên ba lăng nhăng nếu phải thế, nhưng đừng cho bà ta bất cứ thứ gì mà bà ta có thể nhúng lưỡi vào."

      Gabrielle hiểu và cố tránh mặt quý bà đó cuối đêm. Tối muộn hôm đó, khi Margery giúp nàng ra khỏi bộ váy dạ hội tối của mình, nàng cân nhắc thảo luận tình huống này với bà và cố gắng nghĩ ra nghề nghiệp phù hợp cho cha mình. Carla cưới ông khi nghĩ ông buôn bán , nhưng hầu hết giới quý tộc khó chịu với điều đó nhiều như nếu họ biết ông là tên cướp biển. ràng là mẹ nàng tránh về chủ đề ấy với bạn mình. Nàng nghĩ là mình có thể đơn giản làm điều tương tự.

      Nàng cho rằng tiếng gõ nhàng ngoài cửa đó là Georgina. Hai đêm trước ghé qua sau khi họ về nhà, để xem liệu nàng có thích buổi tối đó , và liệu có người đàn ông trẻ tuổi nào mà nàng gặp lôi cuốn mình . Nàng chẳng gặp bất kỳ chàng nào mới tối nay ngoại trừ cái gã bá tước trẻ bị lấy mất đó rồi. Nhưng nàng nhắc đến Wilbur với Georgina vừa mới đêm qua thôi. Quý có lẽ nghe về việc ghé thăm hôm nay và muốn biết thích thú của nàng có tiển triển gì như là kết quả của chuyến viếng thăm ấy . Vì thế, khá là ngạc nhiên hay ho khi thấy Drew ở phía bên kia cách cửa, thay cho em mình. Dù nàng chắc chắn là chẳng mong đợi thấy mặt , nhưng theo đúng nghĩa đen là nàng giữ lấy chiếc váy dạ hội của mình bằng tay đặt ngực. Và thực tế là Margery đóng sầm cửa vào mặt cho đến khi nàng lại chỉnh tề, nhanh chóng cài cái váy chặt lại.

      Nàng gọi với ra cầu đợi. làm vậy. Khi nàng ra mở cửa lần nữa, hỏi, "Làm ly trước khi ngủ chứ?"

      Nàng nhướn bên mày lên. Sau cái cách mà nhìn trừng trừng nàng tối nay và thèm lấy từ với nàng đường về nhà, điều này chắc chắn được ngờ tới. Nhưng nó là cơ hội vàng ngọc khác mà nàng đơn giản thể bỏ lỡ. Nàng vẫn muốn thăm dò khả năng trở nên "thân thiện" với hơn, và tìm hiển xem thậm chí nó có thể sau phản ứng hôm nay của khi nàng đề cập tới hôn nhân.

      "Tại sao , cảm ơn ," nàng trở lời, và sau đó toe toét cười thêm, "Em thực quên mất phần rượu rum hàng ngày của mình rồi."

      cười khùng khục và giơ cánh tay ra cho nàng để trước xuống hành lang. Nàng chỉ đùa cợt về vụ phần rượu rum hàng ngày của mình thôi, nhưng nàng có linh cảm là nghĩ nàng nghiêm túc. là, suy xét về những gì có vẻ nghĩ về nàng, có lẽ cho là nàng quen với việc tiêm nhiễm rượu mạnh rồi. À, ừm, có cả đống thứ phải biết về nàng, và nàng hy vọng cho cơ hội, bởi vì Drew Anderson hầu như hoàn toàn được chuyển từ cuối lên thẳng đầu danh sách các quý ông thích hợp của nàng rồi.

      Nàng quá tập trung vào người đàn ông sau mình, thậm chí nhận ra là Margery theo họ xuống nhà cho đến khi họ tới phòng khách riêng và nghe thấy bà hầu ngáp ầm ĩ. Căn nhà yên tĩnh vào thời điểm đó trong đêm. Hầu hết đầy tớ trong nhà lên giường ngủ. Nàng biết nếu mình đề nghị Margery làm việc tương tự từ chối nghiêm khắc. Margery kèm nàng rất nghiêm túc.

      Ngọn lửa được giữ lại trong phòng khách, đốt lên trước lúc đó chút chỉ để xua cái lạnh ra khỏi phòng. Chỉ còn cái đèn được để lại, và nó cũng được vặn . ấm áp đó vẫn đủ cho Gabrielle, vì thế nàng đến đứng trước lò sưởi, và thậm chí còn cân nhắc đến việc đốt lửa cháy to lên chút nữa, nhưng Drew làm nàng sao lãng khi kiểm tra những thứ có trong tủ rượu ở góc phòng.

      "Như nghĩ, chả có rượu rum trong nhà này đâu. lựa chọn của em là rượu -nhắc, brandy, hoặc pooctô(rượu vang đỏ)."

      "Pooctô nghe hay đấy," nàng trả lời. "Đừng nghĩ là em từng thử nó đâu nhé."

      "Bởi vì nó đúng là thức uống thần thánh dành cho người thường." Margery xen vào khi bà tự làm mình thoải mái với trong những cái ghế dựa cạnh cửa sổ. "Tôi cũng làm ly, vì mọi người làm tôi phải xa cái giường của mình."

      liếc Margery. Trông như thể muốn cười, đôi mắt tối màu của lấp lánh ánh đèn khi mang cho bà ly trước tiên. thậm chí nhìn Gabrielle, ấy vậy mà bụng nàng lại bắt đầu run rẩy!

      trở lại tủ rượu và giành thời gian rót thêm hai ly rượu nữa cho họ. tiếp tục liếc lại Margery. Gabrielle có linh cảm là mong Margery ngủ, việc đó có thể xảy ra lắm vì bây giờ muộn rồi.

      Cuối cùng đến cùng nàng bên đống lửa, nhấn ly pooctô vào tay nàng, sau đó chạm ly của họ vào nhau. "Nâng cốc chúc mừng, em ," bằng giọng chậm rãi, sôi nổi, và cái cười toét của trở nên hơi xấu xa. "Vì cư xử như những tên cướp biển."

      âu yếm đó quay lại ngay tim nàng, gây ra ấm áp trải dài dọc các tĩnh mạch của nàng - hay có lẽ hớp rượu đầu tiên làm thế. Mặc dù nó kéo dài. Quá nhanh khi nàng nhớ lại dùng chính âu yếm đó bến tàu khi ngăn nàng khỏi ngã, và vào lúc khác khi trở nên châm biếm, chẳng quá ràng sao khi điều đó chả có ý nghĩa gì với , nó chỉ là cái cách chuyện với mọi phụ nữ thôi. có thể dễ dàng gọi nàng là ""(miss)hay thậm chí tên nàng. Cho thấy những từ ngữ bình thường với như thế nào.

      Và nàng bất chợt hiểu ra. chúc mừng vì cách cư xử của họ giống cướp biển? thực vậy sao? Lời nhận xét trong đêm khác ở vũ hội quay lại với nàng. muốn nàng chứng minh mình là cướp biển bằng cách dành đêm với . Đó là lý do xuất ở cửa phòng nàng với lời mời của mình à? làm lời đề nghị khác? Hay thậm chí có lẽ hôn nàng lần nữa?

      Trái tim nàng bắt đầu đập cách thích thú. Nàng thậm chí còn ràng nhận ra dẫn mình tới ghế sofa, cùng mình ngồi xuống, và đặt ly của mình xuống bàn trước mặt họ. Nàng run rẩy. để ý.

      "Lạnh à?"

      Nàng quá bối rối khi nghĩ về câu hỏi đó. Họ rời khỏi đống lửa, vì thế đúng, nàng lạnh, ấy vậy mà nàng lại . Bởi vì . ngồi quá gần nàng đến nỗi chân họ gần như chạm vào nhau và nàng có thể cảm thấy hơi nóng từ cơ thể . Nàng cười. Nó còn hơn là đủ để sưởi ấm nàng.

      ", em lạnh tý nào đâu." Nàng trả lời.

      " ?"

      có vẻ ngạc nhiên vì câu trả lời của nàng, điều đó làm nàng nhận ra là nghĩ tới cái rùng mình run rẩy của nàng mà tự mình chứng kiến. Và vì quá muộn để sửa lại lời phủ nhận của mình, nàng đỏ mặt.

      Nàng liếc về phía Margery để giúp đỡ, hay ít nhất là sao nhãng, nhưng giờ giấc muộn màng, hay đồ uống tác dụng quá nhiều lên bà. Bà rơi vào giấc ngủ nhanh chóng. Vì thế Gabrielle cố rửa sạch ngượng ngùng của mình bằng cách nhấp ngụm lớn rượu pooctô và kết thúc toàn bộ ly rượu khi đặt xuống. Ưm, điều đó thực giúp nàng. Ngay lập tức nàng còn cảm thấy mình đỏ mặt nữa và, là, bây giờ có vẻ ngớ ngẩn vì nàng đỏ mặt.

      Tiếng cười rúc rích của nàng cho biết điều tương tự. Ôi, trời ơi, nàng vừa mới cười rúc rích. Nàng chưa bao giờ cười rúc rích. Nàng thấy nó buồn cười và làm lại lần nữa.

      "Chưa từng uống pooctô sao?" đoán .

      ", rượu rum còn hơn cả tách trà của em nữa kia."

      "Em là người kiêng rượu hoàn toàn, đúng ?" trêu với nụ cười toe ấm áp.

      "Đúng. Em có ý là ." Nàng thở dài, lắc đầu. "Đừng cố làm em rối tung lên. Em quen với rượu mạnh mà, đấy. Nhưng chỉ trong giới hạn cho phép thôi."

      kéo ngón tay dịu dàng dọc theo má nàng. "Em dịu rồi, Gabby. nhận ra điều đó ngay lập tức tối qua. Nhưng hôm nay, Chúa ơi, điều đó tuyệt vời, đúng ? có dám hy vọng là em có vài suy nghĩ về lời gợi ý của ?"

      "Lời gợi ý nào mà như thế?"

      nghiêng người gần hơn, và vẫn với chất giọng mượt mà, gần như thầm. " thực cần nhắc lại à?"

      Làm như là nàng có thể quên lời nhận xét làm phiền suy nghĩ nàng ngay từ khi thốt ra nó vậy. Nhưng đó là cám dỗ mà nàng phải kháng cự. Trong thoáng nàng tự hỏi sao mình phải kháng cự cơ chứ. Ly pooctô làm nàng mụ mẫm... Ồ, đúng, nàng muốn nghĩ về việc kết hôn, chứ phải chỉ là lên giường với nàng.

      " biết em thực phải là tên cướp..."

      Nàng quay mặt lại về phía để giải thích, nhưng đúng lúc để làm điều đó. vẫn ở quá gần. Và việc ấy cuối cùng trông nhưng thể nàng lướt môi mình lên cách cố ý, khi mà đó hoàn toàn phải là hoàn cảnh này. Nhưng nhanh chóng chiếm lợi thế từ vụ tai nạn va chạm, nhấn miệng mình mạnh mẽ hơn vào nàng. Và nàng nhanh chóng mất kiểm soát trong thoáng. Nàng thực nghĩ là say mê bùng cháy giữa họ hôm nay là do hoàn cảnh đưa đẩy thôi à? thực thế. Những cảm xúc say mê y như vậy xuất lần nữa, ngay lúc này và quá nhanh! Chính là chúng. Bùng lên mạnh mẽ vào khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau.

      Cánh tay vòng quanh cổ nàng, ẵm đầu nàng tựa vào vai lúc môi chuyển động cách chiếm hữu môi nàng. Tay nàng đưa dần lên để khum lấy cổ . Và khi lưỡi trượt vào miệng nàng, những ngón tay nàng chuyển vào trong tóc , giữ chặt mái tóc êm ái ấy như thể nàng sợ dừng lại vậy.

      dừng lại , nhưng chỉ là để chuyển hướng khi môi rạch những đường nóng bỏng má nàng và xuống cổ nàng. Nàng hổn hển. Những cơn rùng mình chạy giần giật qua da thịt nàng khi mút lấy vùng nhạy cảm đó. Nàng cảm thấy sức ép ngực mình cùng lúc và nhận ra chạm vào nàng ở đó...

      nên thế. Nàng phải bảo . Nàng bắt đầu, nhưng chỉ mở được mỗi miệng trước khi tiếng hổn hển khác thoát ra khi núm vú săn lại dưới lòng bàn tay . Nàng thấy quá nhiều sức nóng, từ , từ nàng. Và ngứa ran từ ngực có vẻ di chuyển thẳng xuống ngay giữa hai chân nàng.

      " biết em là cướp biển mà," ngay trước khi đưa lưỡi mình nghiên cứu sâu tai nàng, làm tay nàng vòng quanh cổ để nàng có thể ôm chặt , khích lệ . "Chúa ơi, Gabby! Sao em lại cố gắng dấu bản năng hoang dã này của mình bên dưới vẻ ngoài quý phái đó chứ? nó! Em muốn nhiều như muốn em, đúng ?"

      Nàng gần như rên lên. Nàng thể nghĩ. Những cảm xúc chảy qua nàng lấn át mọi giác quan. Nàng có thể thấy đôi mắt tối màu của lấp lánh niềm đam mê, nàng nghe thấy những thanh thỏa mãn từ sâu trong cổ họng , nàng hít lấy mùi hương nam tính của xông lên. Nàng nếm trong mọi nụ hôn, và cách chạm vào nàng, vuốt ve nàng tuyệt vời làm nàng ước gì bao giờ dừng lại. Khi nàng thể kìm được tiếng rên rỉ hài lòng, nhanh chóng quay lại môi nàng với nụ hôn sâu sắc nhất. Ôi, Chúa ơi. Làm thế nào mà nàng cảm thấy quá nhiều xúc cảm khác nhau - tất cả trong cùng lúc chứ?

      Tất cả mục đích tốt đẹp của nàng, tất cả hy vọng của nàng, biến ra ngoài hết rồi, nàng quá mê hoặc bởi quyến rũ giàu kinh nghiệm của Drew. Nàng còn ý chí để ngăn lại, mà cũng muốn thế, thậm chí thể tập trung vào biểu phản kháng nào.

      Vì thế đúng là trong cái rủi lại có cái may khi có tiếng Boyd phàn nàn, "Xem có gì ở đây nào, có gì cả. Hay ý định của là ngay thẳng, hả trai?"

      Drew dựa ra sau cách yếu ớt, đủ để phá vỡ kết nối, nhưng sau đó, như là thể kháng cự được, trao nàng nụ hôn nữa, môi vờn nàng cách ngọt ngào trước khi quay lại để càu nhàu với em trai mình. " phải em nên để tâm vào công việc chết tiệt của mình thôi sao?"

      " phải nên giữ tay ở mình thôi sao?" Boyd cãi trả với tiếng càu nhàu của chính mình. "Và đây là công việc của em. này ở đây để kiếm người chồng. Vậy bỗng nhiên đủ tư cách rồi sao?"

      Nỗi xấu hổ của Gabrielle - khi bị bắt gặp trong "cảnh hot" như thế - là sâu sắc. Và điềm tĩnh. Nàng cũng rất muốn nghe lời đáp trước câu hỏi của Boyd, nhưng khi nghĩ lại nàng quyết định mình tốt hơn là nghe. lời từ Drew ngay lúc này có lẽ buộc nàng phải gạch bỏ tên ra khỏi danh sách, trong khi còn cách nào khác, ít nhất nàng có thể tiếp tục chiến dịch của mình để hiểu hơn.

      Vì thế nàng đột ngột đứng dậy trước khi có thể . Margery, bị mất phương hướng, làm theo y hệt, giọng chói tai của Boyd làm bà thức dậy.

      "Công tử bột các chưa từng ngủ sao?" người phụ nữ với giọng hài lòng, sau đó bà vừa vừa ngáp rộng khi bà đến bên để đem Gabrielle .

      "Đúng thế, Margery và tôi quá giờ ngủ rồi," Gabrielle đồng tình. "Tôi gặp vấn đề gì ngủ ngay bây giờ, sau ly rượu pooctô tuyệt vời đó. Chúc ngủ ngon, các quý ông."

      Nàng tụt lại ngay sau Margery và chưa tới chân cầu thang nghe Boyd cách buộc tội, "Chuốc say để quyến rũ ấy à? hèn hạ hay ho chết tiện."

      "Em đùa, đúng ? Đó là chuyện tất nhiên mà em cũng làm được, vì thế đừng làm kẻ đạo đức giả đáng nguyền rủa nữa."

      "Tất nhiên với những con bé đứng đường có vài lần, chứ phải với những trinh săn-chồng."

      "Cái khuôn mặt xinh xắn đó làm em quên nhanh chóng ta là ai sao?" Con tên cướp biển chẳng trong trắng gì hơn hay em đâu."

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 18

      "Miss Brooks, tôi có thể thành ?"

      Gabrielle thực để ý đến Wilbur Carlisle, người xoay nhanh cùng nàng sàn nhảy trong phòng khiêu vũ rộng lớn của Quý bà Dunstan. Đây là buổi khiêu vũ thứ ba của nàng từ khi tới London, và chiếc váy dạ hội cho lần này gần như đến kịp giờ.

      Nó có màu xanh hoa tử đinh hương(xanh tía nhạt).Margery thậm chí còn lục ra chuỗi hạt cũ của Gabrielle mà mẹ tặng nàng hàng năm trước, với hy vọng nó làm nàng vui lên. Đó là bức tiểu họa bé về bờ biển quốc, vẽ làng chài rất giống với cái gần nơi nàng lớn lên, vì thế nàng đinh ninh rằng bức tiểu họa vẽ về ngôi làng ấy. Treo chuỗi ngọc trai, bức hình oval được viền bởi những bông hồng có màu gần như màu xanh hoa tử đinh hương của chiếc váy dạ hội. Nếu nàng trong trạng thái tinh thần tốt hơn, nàng hài lòng với cách chiếc vòng điểm trang cho bộ váy của mình hoàn mỹ như thế nào.

      Nàng gần như xin cáo lỗi ra ngoài tối nay, đúng như việc nàng làm hai đêm trước. Nàng giả đò khỏe, đủ để nàng phải rời khỏi phòng. Đó là lời dối, nhưng Georgina hỏi nàng nhiều về chuyện ấy sau khi Gabrielle ý đó là việc cần thiết trong kỳ kinh nguyệt của nàng. Và bên cạnh đó, nàng có lẽ thực ốm, nhưng nàng chắc chắn bị 'tâm bệnh'.

      Nàng ở trong phòng mình để tránh mặt Drew. Biết được thực nghĩ gì về mình tuần trước làm nàng tổn thương cực kỳ. Nàng có thể cố gắng khiến thay đổi ý kiến, nhưng nàng có cảm giác là tin nàng. ác cảm mà gia đình dành cho cướp biển quá sâu sắc. Và nàng chẳng thể làm gì về chuyện đó cả. Họ là những người biển buôn bán hợp pháp. Tất nhiên là họ ghét người nào cố gắng cướp hàng hóa từ mình rồi.

      Nhưng chả nhẽ lại phải cho nàng cùng giuộc với họ, và khẳng định nàng là người phụ nữ phóng đãng vì xuất thân của nàng à? Ấy vậy mà, nàng làm gì để chứng tỏ điều gì khác nhỉ? Uống rượu với ? Để hôn và vuốt ve mình? Nàng co rúm lại bởi ký ức về cư xử phóng túng của chính mình. Trong khi cố gắng để hiểu hơn, nàng củng cố coi thường của về mình, vì thế nó là lỗi của chính nàng.

      Chúa ơi, nàng ước mình bối rối quá tới mức phải uống hơi ly pooctô đêm đó trong phòng khách. Nó bốc thẳng lên đầu nàng. Nàng bao giờ nên cho tự do đến mức như thế, , nếu nàng tỉnh táo, ưm, nàng muốn nghĩ là mình , nhưng ôi, Chúa ơi, mọi thứ làm, đụng chạm của , những cái hôn của , chúng tuyệt vời đến nỗi nàng muốn bất kỳ cái nào dừng lại. Nhưng nó chả có ý nghĩa gì với cả. Nếu nàng học được điều gì tối hôm ấy, đó là nàng đúng là tên ngốc - khi thậm chí còn cân nhắc đến việc lấy tên vô lại như ta làm chồng.

      Và những cảm xúc của nàng chỉ càng bị đè nén hơn nữa và hơn nữa khi tuần đó trôi qua, cho đến khi nó tệ tới mức nàng còn khả năng che đậy và vì thế nàng trốn trong phòng mình thay vào. Drew có thêm lời đề nghị nữa nào với nàng, ngay cả lời giễu cợt cũng . là, có vẻ như điều đó làm nhớ lại xuất thân nàng đêm ấy, và hoàn toàn hối tiếc vì làm bất cứ điều gì. tiếp tục hộ tống nàng và em tới bất cứ bữa tiệc nào trong lịch trình, nhưng cũng tiếp tục bỏ mặc họ ngay khi đến nơi.

      Và nàng thậm chí còn thấy theo đuổi vài người phụ nữ trẻ khác, chỉ lần,mà hai lần, tại hai bữa tiệc khác nhau mà họ tham dự. còn thèm che đậy về chuyện ấy. Như thể là muốn nàng để ý vậy!

      Em cũng để ý. may là, Georgina cũng để ý thấy ảnh hưởng của nó đối với Gabrielle và kéo nàng sang bên để chuyện, "Chị khinh suất khi cảnh báo em sớm hơn về Drew. Chị thỉnh thoảng quên mất là ấy đẹp trai như thế nào và ấy làm tan vỡ nhiều trái tim dễ dàng như thế nào mà cần cố gắng."

      " sao đâu mà. ta làm tan vỡ trái tim em," Gabrielle trả lời, gượng mỉm cười.

      "Tốt, vậy là quá trễ để chị nhắc tới điều đó. Chị chắc là ấy thích em. Chị chỉ muốn em có ấn tượng sai lầm và nghĩ rằng thứ gì đó có thể đến. Nó đâu. Trong khi gia đình chị mong mỏi điều đó xảy ra ấy tuyên bố ràng là mình bao giờ định yên bề gia thất cả."

      Georgina có ý định tốt, nhưng cho Gabrielle mọi thứ mà nàng biết rồi. Thay đổi cam kết chắc chắn của Drew về đời sống độc thân kế hoạch, nhưng nó chẳng có triển vọng gì lắm. biết làm sao ấn định vài suy nghĩ sai lệch lên nàng, và trong chiếc xe ngựa, cứ như thế, nàng chưa từng ở mình với để thảo luận về cái tỏ vẻ sai lầm của .

      Nhưng nàng mệt mỏi vì lẩn tránh rồi, mệt mỏi vì than khóc cho rằng người đàn ông duy nhất nàng bị thu hút nghiêm túc là người mà nàng thể có được. Cứ vậy . Nàng tới London để tìm chồng và đó chính xác là những gì nàng làm, Drew Anderson có thể thẳng xuống địa ngục, nàng cũng chả thiết!

      Drew cùng nàng và Georgina tới vũ hội tối nay. Boyd là người hộ tống của họ, nhưng Boyd hiển nhiên là mất hết hứng thú với nàng. Vì chứng kiến nàng hôn trai mình? quan trọng. Dù sao cũng chẳng có tên trong danh sách của nàng.

      Bây giờ nàng vui vì phút cuối cùng mình quyết định tham dự buổi khiêu vũ. Khi mà Drew ra khỏi danh sách rồi, nàng có cơ hội để biết thêm nhiều hơn về Wilbur Carlisle Đáng Kính. Vì thế nàng thực phải lắng nghe , nàng cho là vậy.

      đợi nàng tán thành thẳng thắn của mình, luôn, " muốn đảm bảo với em về những dự định của mình. muốn em nghĩ rằng giống như vài thằng cha khác, ở đây tại London này đơn thuần là để thưởng thức Vũ Hội. Ngược lại là khác, và hy vọng em có thể giữ chuyện này chỉ giữa chúng ta thôi, được gửi tới đây từ ba năm trước, để tìm dâu."

      "Em cho là mình có thể đoán may mắn cho đến nay?" nàng hỏi cách lịch .

      "Thực thế, . phải là chuyên tâm cách nghiêm chỉnh. Nhưng vì lý do này hay lý do khác, ừm, luôn quá trễ hay đủ thích thú để trình diện cách có thuyết phục."

      Ba năm? Nàng nghĩ. trì trệ làm sao. Hay có lẽ là ta thực muốn kết hôn.

      Nàng quyết định cũng trung thực như Wilbur. " thực muốn dâu sao, Wilbur?"

      thở dài. " muốn, đấy. Nhưng áp lực khủng khiếp và bây giờ thậm chí còn tệ hơn. Em thấy đó, cha thông báo với là nếu mang được dâu về nhà năm nay chả cần quay về nhà nữa."

      "Ôi trời, thế à?"

      "Ông ấy được khỏe lắm," giải thích. "Ông muốn thấy thành gia thất trước, ừm , hiểu tình cảnh của ông. Sau hết là đứa con trai duy nhất của ông ấy mà."

      Nàng bắt đầu cảm thấy thoải mái về xu hướng mà thành thực của Wilbur tiến tới. Nàng chưa sẵn sàng quyết định, thậm chí khi Vũ Hội gần kết thúc. Nếu cầu hôn trước khi nàng sẵn sàng, nàng biết câu trả lời của mình là gì.

      "Wilbur, sao lại với em tất cả chuyện này?"

      " chỉ muốn em lưu tâm tới mình, em quý, và để đảm bảo với em rằng ý định của rất chân thành. thú nhận mình rất tuyệt vọng trước khi em đến. Gần như là cuối Vũ Hội rồi và những đối tượng cân nhắc tới, ưm, lại phải là người thích. Sau đó em xuất , như ngọn gió tươi mới. Liệu có dám rằng bản thân mình bị bỏ bùa?"

      đến lúc thể chất lãng mạn trong bài diễn văn. , đợi , nàng bới móc à? chàng độc thân thích hợp và người duy nhất nàng coi trọng ra ngoài tầm tay, quá nhiều tên công tử bột nàng nếm qua rồi. Và Wilbur cũng có vẻ là người đàn ông tốt.

      cũng khá hài hước khi trong tâm trạng lo lắng thú tội như hôm nay, hay chú ý tới người bảo trợ của nàng là ai. Trước khi cái tên Malory được nhắc đến khi họ gặp nhau lần đầu tiên, thoải mái, rất quyến rũ và lãng mạn hơn. Nàng nên thấy vui mừng vì vẫn còn đó, cho dù lý do là gì, và đơn giản là tự thấy mình may mắn. Sau rốt cú "chộp" tốt, rất đẹp trai mặc dù mặc dù nước da hơi tái. Ưm, thực , da quá nhợt nhạt tới nỗi nó hơi kỳ cục với nàng.

      Nàng thở dài với chính mình. Đây phải lần đầu nàng nghĩ vậy từ khi tới London. Với mọi thứ khác mà nàng thấy ổn ở những người đàn ông gặp, quá nhiều người cũng có nước da xanh xao, mà cuối hè rồi! Nhưng phải lỗi của họ khi họ trông kỳ cục với nàng, và như Margery chỉ ra, chút ánh nắng mặt trời là đủ để sửa lại dễ dàng. Nàng đơn giản là quen với những người đàn ông có nước da rám nắng đậm vì họ dành nhiều thời gian hoạt động ngoài trời. phải ai cũng có thể rám nắng hoàn hảo như thuyền trưởng biển...

      Mắt nàng bị hút vào Drew vào cái lúc bước vào phòng. Ôi trời, thậm chí sau khi bỏ ra khỏi danh sách, nơi mà nàng bao giờ nên bắt đầu cho vào, nàng vẫn có thể bị thôi miên bởi cái nhìn của . Và dạ dày nàng bắt đầu nhộn nhạo. Cái quái gì ở gây ra điều đó? Nàng thực muốn bỏ cuộc với chỉ vì cái ra vẻ mà thể à?

      Làm thế nào mà nàng thậm chí có thể lấy cái kết luận mà rút ra chống lại cơ chứ? Cha nàng là cướp biển. Mối quan hệ của nàng với cướp biển dạy nàng biết những vấn đề mà quý trẻ tuổi được giáo dục tốt bao giờ biết cho tới sau khi kết hôn . Vì thế thứ duy nhất mà Drew thực hiểu sai là trinh bạch của nàng. lỗi lầm hợp lý.

      Trời ơi, nàng tự thuyết phục mình để đưa vào lại danh sách à? Nàng có dám ? Nàng muốn phải thất vọng vì lần nữa. Nó đau lắm. Nhưng nếu lại làm tổn thương tình cảm của nàng nữa sao? Nếu xin lỗi và thừa nhận mình ngớ ngẩn như thế nào khi chắc chắn những điều tồi tệ nhất về nàng sao?

      Điệu nhảy kết thúc và Wilbur dẫn nàng trở lại với Georgina. "Có vẻ như là bao giờ có đủ thời gian cùng em," với cái nháy mắt hấp dẫn. " hy vọng tý nữa em bộ cùng trong vườn, để chúng ta có thể tiếp tục câu chuyện chứ?"

      Mất trí vì đôi mắt nàng hướng về phía Drew, Gabrielle đơn thần gật đầu. Phát ra em trong đám đông, Drew cũng thẳng về phía nàng. Gabrielle nghĩ là thấy nàng chưa, nhưng sau đó mắt họ gặp nhau và đụng phải vài người đường .

      Nàng khó chịu khi thấy điều đó. Vụng về? thuyền trưởng ư? Có lẽ vụng về khi bước những bước đầu tiên ra khỏi con tàu của mình sau cuộc hành trình dài, nhưng những thủy thủ thường có cảm giác thăng bằng tốt. Họ phải thế, vì họ phải tập luyện cách kiên trì những boong tàu thường xuyên chao đảo.

      Khi tới gần Georgina, nàng nhận thấy ân nhân mình chuyện với Quý bà Dunstan, nữ chủ nhà của họ, người mà Georgina nhắc nhở nàng trước khi đến, là trong những người buôn chuyện tồi tệ nhất giới quý tộc. có mặt của quý bà đó làm nàng sao nhãng khỏi việc nghĩ đến Drew. Bây giờ nàng phải cực kỳ chú ý mọi lời lẽ thoát ra khỏi miệng để chắc chắn mình thích hợp. Theo Georgina, người phụ nữ như Quý bà Dunstan có thể làm, hay, bẻ gãy quý mới ra mắt mà thậm chí cần cố gắng.

      "A, ấy đây rồi," Quý bà Dunstan với nụ cười dành cho Gabrielle và sau đó nhanh chóng nhướn bên mày lên với người hộ tống của nàng. "Và cậu, chàng trai quý, thực phải thôi giữ độc quyền Brooks - hay cậu có tin tức về cuộc hôn nhân sắp đến mà cuối cùng làm vừa lòng cha mình rồi hả?"

      Gabrielle co rúm lại thay cho chàng. Vậy là thú tội chân thành của sau rốt chả phải là bí mật gì. ràng nó là chuyện mà ai cũng biết. Bất chấp, bà chủ nhà dồn tới chân tường. Gabrielle chưa bao giờ thấy dụ dỗ trắng trợn như vậy. Bất kể Wilbur trả lời thế nào, cho quý bà đó mẩu tin buôn chuyện lý thú để tán gẫu.

      Nhưng giọng mới chen vào, hơi líu nhíu, và hoàn toàn ác ý. "Tôi hy vọng thế đâu, quý bà, trừ khi cha phiền khi có cướp biển trong nhà."

      Quý bà Dunstan hổn hển khi nghe thấy. Wilbur tái mặt. Georgina giận điên lên nổi lời nào trong lúc. trách mắng trai hơn lần vì sử dụng từ đó ở nơi công cộng để ám chỉ Gabrielle, nhìn chằm chằm vào cách hoài nghi vì vừa mới làm thế lần nữa.

      Gabrielle đơn giản là điên tiết và cái nhìn giận dữ nàng chiếu vào để nghi ngờ gì về chuyện ấy. say, và thậm chí lúc say vẫn đẹp trai chết tiệt. Nhưng điều làm nàng choáng váng hơn cả câu vừa ra là tia sáng đam mê trong đôi mắt tối như đêm khi nhìn thẳng vào nàng.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 19

      Gabrielle nhanh chóng xuống tầng sau khi được nghe tên người đợi nàng dưới phòng khách. Nàng xuống vì bất kỳ ai khác. Bằng cách nào đó nàng vẫn còn bị shock sau đêm qua. Nàng thể tin được Drew làm việc đó với mình: cố tình thử làm hỏng những cơ hội của nàng cho cuộc hôn nhân tốt đẹp.

      thành công, may mắn thay. thậm chí còn khăng khăng là mình hề nghiêm túc khi Georgina, cũng sốc như Gabrielle, bắt đầu quở trách. Tất nhiên, ta còn có thể gì khác cơ chứ?

      Mặc dù Gabrielle tin vô tội. Nàng hề nghi ngờ gì câu nhận xét đó là cố gắng có toan tính để phá hoại việc kiếm chồng của nàng. Nhưng nốc hàng đống Gin(1) rượu. Tình trạng say mèm của quá ràng và có lẽ là lý do duy nhất khiến Quý bà Dunstan tin là chỉ đùa và đơn thuần gợi ý nên rời , và làm thế.

      Wilbur cũng rời khỏi. nhanh chóng tận dụng việc sao nhãng làm lợi thế để chuồn mất, nhờ thế phải trả lời câu hỏi của Lady Dunstan. Hay như Gabrille đoán vậy sau đó. Nàng cũng muốn rời vào lúc ấy.

      "Đừng để việc này làm em buồn," Georgina , vỗ lên tay nàng. " trai chị có thể cẩn thận lắm trong lời ăn tiếng của mình khi chếnh choáng, và ấy thường say khi chỉ còn vài đêm cuối tại bến cảng. Nhưng Quý bà Dunstan biết chồng chị là ai. Về vấn đề ấy, bà ta liều làm bất cứ người nhà Malory nào gặp phiền phức bằng việc nhắc lại thứ mà bà ta nghĩ hơn gì câu đùa vô vị. Bà ta biết lúc nào 'gậy ông đập lưng ông', nó ngay lập tức bị coi là lời đùa bỡn. Vì vậy, bà ta gì đâu."

      Gabrielle chả nghe thấy gì ngoài câu "vài đêm cuối tại bến cảng." Drew sắp rời . Và nàng thậm chí biết nếu em nhắc tới. Nàng chắc chắn là với mình. Sao phải làm thế chứ? Nàng chả là gì với cả.

      Ấy vậy mà nàng lại bị thụi mạnh. Đầu tiên cố phá hỏng tương lai của nàng, sau đó định chuồn trước khi vụ scandal vỡ lở. Nàng nên điên tiết với . Nàng ước gì mình điên tiết. Điều đó dễ chịu hơn nhiều so với cảm giác đau đớn và thất vọng.

      "Cháu đây rồi, quý."

      Gabrielle quay lại để thấy James Malory rời phòng làm việc của mình. Nàng bị lo lắng như từng bị vì diện của ông. Vì đêm đó ở nhà hát, khi ông 'ăn miếng trả miếng' những câu châm biếm với các trai của Georgina, nàng thấy họ có thể trêu chọc ông thế nào mà có hậu quả thảm khốc gì, và hầu như mất nỗi sợ hãi của mình với ông. Và biểu của ông chỉ thận trọng. Ông thực trông quan tâm.

      "Sáng nay cháu thấy thế nào?" James hỏi, đặt tay cách hiền hậu như cha lên vai nàng.

      Nàng nghĩ là ông ám chỉ hai ngày nàng trốn trong phòng tự khai là mình bị ốm, vì thế nàng , "Bây giờ cháu khỏe rồi."

      " cố bắn ai đấy chứ?"

      Nàng cười vì cái cách ông đặt vấn đề, và hiểu ngay. "Ngài nghe về chuyện xảy ra tối qua rồi, đúng ạ?"

      "Quả vậy. nhiều hơn những gì ta mong chờ từ trong những tên man rợ là ta bị ép phải nhận là có quan hệ họ hàng với, nhưng George khá là bực mình. ấy thực mong các trai cư xử như những quý ông. Nhưng ta chắc chắn có hậu quả gì vì ngu ngốc của Drew, cháu có thể tin thế. Và ta cắm đầu vào rọ, như đáng nhẽ phải thế, cùng cháu và George từ giờ đến hết Vũ Hội."

      Nàng ngạc nhiên, và xúc động khi ông quyết tâm làm điều đó. Nàng biết là ông ghét các cuộc họp mặt xã hội nhiều như thế nào. "Ngài phải làm vậy."

      "Ta muốn thế. Hãy cân nhắc điều này, trong tương lai. Nếu nhờ cha cháu, ta ở đây, các con ta ở đây, và Georgina là người phụ nữ sống hạnh phúc nhất."

      Ông với nụ cười ấm áp, nàng thể cười lại. Nó làm nàng nhận ra là món nợ mà ông nợ cha qua trọng với ông hơn là nàng đoán.

      "Ưm, khi ngài coi vấn đề theo hướng đó..."

      "Chính xác. Bây giờ . Ta tin mình nghe thấy trong những người cầu hôn cháu đến thăm đấy."

      Nàng phải giải thích đó phải là người cầu hôn , nhưng James quay trở lại tầng, và nàng để người đàn ông trẻ tuổi đó đợi đủ lâu rồi. James cố gắng cổ vũ nàng, nhưng người khách làm tâm trí nàng sao nhãng hoàn toàn chuyện tối qua, nàng chắc chắn thế.

      "Avery! tuyệt khi lại thấy !"

      Nàng giơ tay ra khi tới gần . nhìn thấy vì thể rời mắt ra khỏi nàng được. "Lạy Chúa, hoàn toàn nhận ra em, Miss Brooks. biết em đầy hứa hẹn như thế nào, nhưng em còn vượt trội hơn thế."

      Nàng đỏ mặt vì lời khen; thế, biểu của làm nàng ngượng ngùng. thực trông hoài nghi và thích thú.

      "Bản thân trông cũng rất tuyệt, Avery. Nhưng làm sao biết mà tìm em ở đây?"

      Bây giờ đỏ mặt, nghiêm nghị . " sợ là mình mang cho em tin xấu."

      Nàng ngay lập tức nghĩ tới cha mình, song điều này thể về ông được. Nàng đoán được chuyện gì xảy ra cho Avery sau khi nàng rời hòn đảo cướp biển đó. Cha quả quyết với nàng là được chuộc ra và quay lại quốc lâu sau đó để tìm nghề nghiệp kém "thú vị" hơn. Vì vậy, Avery thể biết gì về Nathan. Và thực trả lời câu hỏi của nàng. Làm sao tìm ra hay thậm chí biết nàng ở London, khi mà họ cùng nhau?

      có thể vừa mới nhìn thấy nàng trong khu phố, nàng cho là thế. Nàng tới công viên hai lần, tham dự buổi hòa nhạc ngoài trời, thậm chí còn mua sắm phố Bond Stress vài lần cùng Margery. Nàng cũng tới khu vắng vẻ của con phố tuần trước khi nàng muốn cảnh báo Richard về lời hứa chết người của Malory. Vì vậy Avery có thể vừa mới nhận ra nàng, hình như thế, và đơn thuần là theo nàng tới nơi này.

      "Tin xấu gì ạ?"

      "Tên em miệng tất cả mọi người sáng nay. Đó là cách tìm ra em ở trong phố, lý do tại sao, và thậm chí là em ở cùng ai. Nửa thành phố ràng thất kinh khi tên cướp biển cố gắng xâm nhập vào tầng lớp của họ thông qua việc kết hôn, trong khi nửa còn lại thấy nó vui nhộn, coi chuyện đó gần như là trò đùa của giới quý tộc. Ôi, trời ơi, vậy là em hề biết gì à?"

      Nàng quá sốc đến mức nước da chắc hẳn trở nên trắng bệch, và gợi ý. "Quý bà Dunstan," nàng . "Em chắc chắn là bà ta lan truyền những gì nghe lỏm được tối qua, nhưng rằng bà ta nghĩ chuyện đó là miếng mồi béo bở đủ để liều phen mặc kệ phẫn nộ của James Malory."

      " biết về chuyện ấy," Avery . "Chưa từng nghe về quý bà đó. Nhưng chính Wilbur Carlisle là người với bất kỳ ai muốn nghe là em phải người mà mình giả vờ."

      Nàng gần như cười phá lên. Mặc dù, chuyện đó có vẻ kích động, vì thế nàng chấm dứt ngay. Wilbur? Wilbur khiêm tốn, tốt bụng, tuyệt-vọng-vì-kiếm-vợ? Sao ta lại làm thế với nàng? Bởi vì cảm thấy nàng lừa dối ?

      Cứ làm như thể nàng cho ta biết về cha mình nếu quan hệ giữa họ phát triển nghiêm túc hơn. Ưm, nàng có lẽ thú nhận cha thực làm việc miệt mài biển như tên cướp, nhưng nàng cảnh báo ông là thương nhân. Nhiều gia đình quý tộc coi ông như là vết nhơ trong gia đình, nhưng cứ làm như là nhiều gia đình trong số họ có vết nhơ của chính mình vậy. Và danh tiếng xã hội của mẹ nàng hoàn hảo.

      Nàng chìm sâu trong suy nghĩ của mình tới nỗi nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng cuộc ẩu đả diễn ra ngoài hành lang to tới mức làm nàng chú ý. Nàng liếc nhanh Avery và , "Thứ lỗi cho em lát."

      "Chắc chắn rồi."

      Nhưng nàng hổn hển ngay khi nàng bước vào hành lang, ngờ vực trước cảnh Ohr vật lộn với quản gia nhà Malory sàn. Chả có cuộc đấu nào, tất nhiên. Ohr hoàn toàn chiếm ưu thế. Ông là người đàn ông vạm vỡ từ lúc mới sinh, trong khi Artie là tên chó biển già gắt gỏng, khẳng khiu như gậy.

      Nàng gần như cười, nhưng thay vào đó lại khôn ngoan nhắc Ohr, "Đó phải là cách thông thường để vào cửa đâu."

      "Đúng là cách bình thường đấy, khi cháu thấy cánh cửa đóng sầm vào mặt," Ohr phản đối, liếc nhìn lên nàng.

      Ohr nằm ngay đó sàn với cánh tay khóa quanh đầu gã quản gia, cũng nằm sàn, tay bị trói chặt bởi bím tóc dài của Ohr. Người đàn ông mặc bộ đồ thời trang thông thường, với đôi bốt đế bằng, chiếc quần cắt ngắn, và chiếc áo sơ mi phồng. Nàng chẳng bao giờ quen với là gia đình Malory có gã quản gia có vẻ và trông như thể ông ta thuộc về con tàu cướp biển vậy.

      Hai người đàn ông ngừng đánh nhau ngay khi nàng lên tiếng. Bây giờ Artie bảo Ohr, "Tao nghĩ là mình chưa nghe thấy thuyền trưởng là mày được chào đón ở đây? Tao biết phận của mình, mày là thằng cha quấy rầy chết tiệt, và điều đó làm mày tiếp tục được đón chào."

      Ohr làm thanh phỉ bang. "Tao rất vui mừng đứng bên ngoài cửa trước và đợi, tên thủy thủ già kia, nếu mày đồng ý cho Gabby biết tao cần chuyện với con bé, thay vì bảo tao biến ."

      " ấy bận! Tao cũng với mày rồi!"

      "Và tao với mày việc này đợi được."

      Gabrielle tặc lưỡi. "Để ông ta dậy, Ohr. Chuyện gì thể đợi được là gì thế?"

      Ohr đứng lên và bước ra xa Artie, phòng trường hợp gã tung thêm bất kỳ cú đấm nào nữa khi đứng đậy. Nhìn lại Gabrielle, ông , "Chúng ta cần chuyện riêng." Ông thực trông nghiêm trọng và chuyện đó có vẻ cũng thế.

      Ông đợi nàng hỏi thêm nữa. Ông cầm tay nàng và dợm bước về phía cửa trước, nhưng Artie đứng trước nó để chặn họ lại.

      "Đừng có nghĩ về chuyện đó, ông bạn," gã quản gia cảnh cáo. "Mày được đem ấy đâu cả, hoặc là tao gọi thuyền trưởng và mày ước mình chết cho rồi."

      Ohr càu nhàu, "Tao có đủ từ mày..."

      Nhưng Gabrielle ngắt lời bằng bàn tay dịu dàng đặt cánh tay ông và với Artie, "Được rồi mà. Ông ấy là bạn rất tốt của cháu và là trong những người mà cha cháu tin tưởng nhất. Cháu an toàn với ông ấy."

      Ohr đợi gã quản gia đồng ý. Ông dẫn nàng ra cửa trước đến cỗ xe ngựa đợi bên ngoài. Nàng mong chờ xa hơn là xuống đường thôi, nơi họ có thể chuyện, nhưng nàng cố ngăn ông lại.

      "Bác nghe về vụ scandal rồi à?" nàng đoán.

      "Vụ scandal nào?" ông hỏi.

      "Đừng bận tâm, chúng ta có thể bàn về vụ đó sau."

      "Tốt, vì chúng ta cần ra vài quyết định. Pierre giữ cha cháu để đòi tiền chuộc, và cái giá mà ta đòi chính là cháu."

      Chú thích:

      (1)đơn vị đo lường khoảng 0, 141 lít ở , 0, 118 lít ở Mỹ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :