1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Captive Of My Desires - Johanna Lindsey ( 52c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 10

      bữa tiệc rồi ư? Gabrielle chẳng có cơ hội nào để thư giãn từ lúc nàng đến biệt thự nhà Malory. căng thẳng của nàng có lẽ giảm đôi chút khi chuyện với James và Georgina Malory, nhưng nó hoàn toàn tan biến. Và nàng có phải tham dự bữa tiệc tối nay nhỉ?

      Sau khi được dẫn tới căn phòng gác, nàng chẳng làm gì ngoài việc lại cho đến khi Margery đến trong vài giờ sau đó. Vị quản gia ấy quyết định để ở lại quán trọ khi mà họ thể tìm nổi chiếc xe ngựa nào đủ rộng để chở tất cả bọn họ cùng với hành lý và Miss Carla sáng hôm đó.

      Nàng thấy nhớ Ohr và Richard. Họ có ý đinh ở lại cùng nhà với nàng, mà đơn thuần đảm bảo là nàng được chào đón. Nhưng ngài Malory ràng là chào đón họ. Măc dù vậy, những người bạn của nàng bỏ rơi mà vẫn ở bên cạnh hỗ trợ nàng. Kế hoạch cũ bao gồm việc họ chờ ở cho tới khi Nathan đến, vì có thể là ông đường đến đây trước khi họ trở lại Caribbean, vì thế họ thuê căn hộ gần bến cảng - nơi mà họ có thể chờ tàu The Crusty Jewel đến. Nàng đoán rằng cha đơn giản cầu họ lưu lại đây để coi sóc nàng.

      Cha nàng giải quyết các vấn đề như thế mà gì với nàng, mặc dù nàng thường phát ra. Bản năng bảo vệ quá mức của cha làm nàng ngạc nhiên, thậm chí bao gồm cả những bản báo cáo gửi cho ông cách đều đặn qua các năm về quá trình trưởng thành của nàng. Người làm vườn của mẹ là do cha trả lương. ngạc nhiên khi ông già đó luôn hỏi thăm tất cả những việc nàng làm!

      Khi cha thừa nhận về vụ người làm vườn, nàng nhận ra rằng ông được thông báo về vụ việc giữa mẹ với Albert. Ông gì, và nàng chắc chắn nhắc đến, nhưng nàng cảm thấy tệ hàng tháng trời, nghĩ về nó, và có linh cảm là con vẹt của ông được dạy những câu hỗn xược về Carla cho đến sau khi ông biết về phản bộ của mẹ nàng.

      Georgina Malory cùng với Margery khi bà đến, để với Gabrielle là họ tham dự dạ hội tối nay - được tổ chức bởi cháu mình(cháu Regan). "Chị định đâu", vị phu nhân thừa nhận. "Regina tổ chức nhiều tiệc tới nỗi khi nó ở London, chị thấy cần thiết phải tham dự hết. Nhưng ngẫu nhiên là các trai chị Drew và Boyd đều đến thăm thị trấn và đội hộ tống tuyệt vời. Vậy là chị nảy ra ý nghĩ rằng đây là dịp hoàn hảo để emlàm ướt chân mình (1), nếu mà em chưa từng làm vậy. Thế nên chúng ta ."

      Gabrielle là nàng thíchgiữ chân mình khô hơn (2), nhưng nàng thô lỗ tới mức ra điều ấy. Nàng có vài lời cáo lỗi hoàn hảo để từ chối, như là chưa có quần áo phù hợp và bị kiệt sức sau chuyến này, nhưng nàng dùng chúng. Nàng làm phiền quý tốt bụng này vì diện của mình - ép phải hủy bỏ kế hoạch của chính mình. Nàng quyết tâm phá hỏng kế hoạch của ấy bằng bất cứ cách nào nữa.

      " trai chị sống ở London sao?" nàng hỏi.

      "London? Ơn chúa, , thậm chí họ còn ở nước . là, trong khi quê bọn chị có lẽ ở Connecticut, em có thể rằng cả năm ông của chị đều thực sống biển. Em thấy đấy, gia đình chị sở hữu Hãng tàu Skylark, và mỗi ông chị lại chỉ huy con tàu của riêng họ."

      Những thủy thủ, Gabrielle nghĩ với chút thích thú. Nàng thể tránh xa họ được ngay cả ở quốc. Nhưng ít nhất chỉ có hai người trong gia đình của Georgina tới thăm thôi. Và nàng thậm chí có thể thích họ. Nàng cưới tên thủy thủ, nhưng sau rốt nàng cũng có nhiều điểm chung với họ đấy chứ.

      "Về bữa tiệc tối nay," Gabrielle . "Em có chiếc váy phù hợp, nhưng em cần gặp thợ may ngày mai. Em mang tiền để chuẩn bị tủ quần áo cho Vũ hội, vì thế em thực cần bắt đầu ngay."

      "Chị đồng ý, và em cần đợi đến ngày mai đâu. Chị gửi thợ may của mình tới ngay hôm nay. Bà ấy rất giỏi tạo ra phép màu chỉ trong thời gian ngắn."

      "Điều đó tuyệt vời." Gabrielle thừa nhận. "Em chỉ cần biết mình cần bao nhiêu bộ váy dạ hội("ball gown" - là trang phục chính thức làm từ vật liệu đắt tiền và thường có cái váy dài). Chị có thể ước đoán được ?"

      "Ít nhất là nửa tá."

      Gabrielle chớp mắt và thở hắt ra, "Sao lại nhiều như vây, là cuối mùa Hội rồi."

      "Ồ, đúng thế," Georgina vừa vừa đảo mắt "Đó là bởi vì cuộc thi đấu giữa các quý bà - chủ nhà tiêu biểu của những cuộc hội họp này. Nếu người trong bọn họ trội hơn những người khác - người mà tổ chức buổi khiêu vũ của mình, sau đó người còn lại đơn giản là mở buổi khiêu vũ khác để trở về vị trí dẫn đầu người tổ chức khiêu vũ tuyệt vời nhất trong mùa Vũ Hội. Theo ý kiến của chị việc đó khá là ngu ngốc, nhưng đó là lý do tại sao chúng ta lại bị tấn công dồn dập với nhiều lời mời như vậy khi gần đến cuối mùa hè rồi. Nhân tiện, tại sao em lại đợi lâu như vậy để tới London? Chỉ có vài tuần còn lại cho những cuộc hội họp lớn hơn. Em có biết là nhiều quý ông thích hợp tốt nhất lựa chọn của mình và bị "trói chân" rồi ?"

      Gabrielle gật đầu và thêm, "Em ngạc nhiên nếu chọn lựa bị giảm . Thời điểm này đúng là bất đắc dĩ, đơn giản là cha em tự nhiên nhận ra em "quá hạn" để mà lấy nổi chồng.

      Georgina khúc khích cười. "Quá hạn á? cách nhìn khá thú vị."

      Gabrielle cười toét. "Ừ , lòng mà , việc đến đây phải là ý tưởng của em. Em thích kiếm người chồng ở quê nhà đảo hơn. Nhưng em khá thích thú về việc bây giờ em ở đây. Em chỉ hy vọng rằng mình có thể thuyết phục bất cứ người nào mà em lấy ít nhất là thỉnh thoảng mang em trở lại Caribbean. Em biết là mình nhớ cha kinh khủng nếu chỉ hiếm thấy ông như trước kia."

      "Trước kia?"

      "Em ở cùng ông khi khôn lớn. Em sống ở đây cùng mẹ mình; ông ấy làm việc ở Tây Ấn. Rất hiếm khi ông về thăm hai mẹ con em được."

      "A, việc đó giải thích tại sao cách phát của em rất có giáo dục. Vậy là em thực lớn lên ở đây - tại quốc?"

      "Vâng, gần Brighton. Mẹ đáng ra đưa em gia nhập vào xã hội. Bà ấy quen biết nhiều người. Nhưng bà chết khi em mười bảy, vì thế em đến sống với cha. Ông giải thích chuyện này trong lá thư đó sao?"

      ", ông ấy chắc nhắc gì về xuất thân của em cả."

      "Ôi trời, chị đồng ý bảo trợ cho em mà thậm chí biết kinh nghiệm em còn non nớt nữa. Chị quá tốt bụng, Quý Bà Malory ạ."

      Georgina cười. ", chị là người Mỹ mà. Bọn chị đề cao tước hiệu ở quê nhà chị, vì thế đừng nhầm lẫn về cái tước hiệu mà chồng chị phải chịu trách nhiệm. Nếu chị có thể tống khứ nó phải tống khứ luôn cả chồng chị em có thể chắc chắn rằng chị làm thế."

      Gabrielle ngạc nhiên. Nàng gặp đủ người Mỹ ở Caribbean để biết rằng họ thích giữ vững giá trị của mình hơn, chứ dựa dẫm vào tổ tiên. Nhưng ở , mọi người lại cực kỳ coi trọng huyết thống, ít nhất là trong giới quý tộc, đặc biệt là khi dính dáng đến hôn nhân.

      Trước khi nàng có thể xác nhận lại việc đó với Georgina, Margery liếc lên từ lúc tháo gỡ đồ đạc để tự động , " ấy có tới hai tước hiệu bá tước trong gia phả từ xưa cơ đấy."

      Gabrielle đỏ mặt khi nghe mọi việc xoay theo hướng đó, nhưng cảm thấy khôn ngoan khi thêm, "Mấy thứ đó cũng lu mờ sau vài thế hệ rồi, vì thế em có tước hiệu. Nhưng kể cả sau này, em cũng tìm kiếm tước hiệu nào cả."

      "Nhưng em từ chối nếu nó đến chứ?"

      ", tất nhiên là ạ."

      Georgina cười toét. "Chị chỉ hỏi vì chị làm vậy đấy."

      "Nhưng chị làm vậy."

      "Chỉ bởi vì là chị cưới trước khi biết được James có tước hiệu thôi!"

      Gabrielle biết nên ái ngại cho Georgina hay chúc mừng ấy nữa, nhưng Miss Carla cứu nàng khỏi bày tỏ quan điểm khi Margery lôi cái lồng ra khỏi chiếc rương kế tiếp mà bà chuẩn bị mở ra, và con chim kêu lên quang quác. "Cho tao ra, cho tao ra."

      Georgina há hốc miệng và , "Đó có phải thứ mà chị nghĩ nhỉ?"

      Gabrielle để mở cái lồng để Georgina có thể tự mình nhìn nó. Dù sao tốt hơn nên cảnh báo trước, bởi vì con vẹt có thể khá ầm ĩ, và nàng muốn bất kỳ ai đó phá hỏng cửa phòng nàng để xem tiếng om sòm này bắt đầu từ đâu. Nhưng điều kỳ cục nhất về con vẹt là chính những người phụ nữ thấy khó mà cưỡng lại được chuyện với nó, và Georgina phải ngoại lệ. Nàng tới chiếc lồng để xem xét Miss Carla và ngay lập tức chào nó.

      "Con chim ngu ngốc," con vẹt rả lời

      Má Gabrielle đỏ lên rực rỡ nhưng Georgina phá ra cười và , " thú vị. Nó còn được gì khác nữa ?"

      "Rất nhiều." Gabrielle lầm bầm. "Nó thuộc về cha em. Ông đưa cho em sau khi em trở nên gắn bó với nó, nhưng ông dạy nó vài câu kỳ quặc - tất cả đều quá đáng xấu hổ để nhắc đến."

      Georgina nhướn bên mày lên. "Quá thô tục cho những đứa trẻ?"

      "Rất nhiều thứ đúng như vậy."

      Georgina thở dài. "Ừm, tệ đấy. Chị đề nghị em thỉnh thoảng mang nó xuống nhà để chọc cười cho gia đình, nhưng con cả của chị chỉ mới bảy tuổi và quá nhạy cảm. Con bé nghe nhiều hơn những gì nó nên biết từ những người đàn ông trong gia đình này."

      "Em cố giữ nó yên lặng."

      Georgina cười khúc khích. "Và chị cố giữ Jack khỏi việc điều tra tìm hiểu."

      "Jack?"

      "Con Jacqueline của chị."

      "À, em hiểu rồi."

      ", em chưa hiểu đâu, ai lại hiểu được cái thiên hướng thích đặt những cái tên hiệu kỳ quặc cho phái nữ của chồng chị."

      " kỳ quặc, George," James từ khung cửa mở. "Đó chỉ là cái tên thôi mà ai lưu ý đâu. Bây giờ ra đây và để ổn định nào. bé cần được nghỉ ngơi trước khi em kéo lê nó đến nhà Regan tối nay."

      "Regan?"

      " cái tên khác trong vô số cái tên, đó là cháu của ấy, Regina," Georgina giải thích và cau mày thêm, "Em có cần nghỉ ngơi ?"

      ", em khỏe mà."

      "Tốt, mong là thợ may đến trong vòng giờ nữa. Chị nhắn ấy tới bây giờ đây."

      Chú thích:

      (1) Nguyên văn"get your feet wet " nghĩa "bắt đầu làm quen dần".

      (2) Nguyên văn"keep her feet dry" nghĩa là"nàng khỏi cần làm quen với gì hết còn hơn".

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 11

      Gabrielle xuống nhà vào giờ thích hợp. Bộ váy bằng vải tuyn sắc xanh nhạt gần hợp với đôi mắt nàng, quá đơn điệu cho buổi tối ở quốc. may, chiếc áo khoác duy nhất mà nàng có là cái áo len du lịch dày khự - hoàn toàn phù hợp để mặc đến bữa tiệc.

      Mặc dù, thợ may quả quyết với nàng, quần áo mới của nàng bắt đầu được đưa đến vào ngày mai và tiếp tục gửi đến trong tuần sau, vì thế nàng lo lắng bị chút lạnh vào tối này. Và tóc nàng được bới lên cách rất đẹp. Nàng đúng là giỏi hơn trong việc sửa soạn kiểu tóc khéo léo cho chính mình, đó là điều may mắn, vì Margery thực người hầu. Bà chỉ đơn thuần đóng vai trò đó trong khoảng thời gian này thôi.

      Có vẻ như nàng là người đầu tiên xuống nhà, vì thế nàng vào phòng khách riêng để chờ vợ chồng Malory. Nàng nghĩ nàng ở mình cho đến khi nàng thấy hai mái đầu nhắn chúc vào nhau ở đằng sau ghế sofa. mái đầu màu vàng, cái còn lại cũng vàng nhưng có những vệt màu đồng sáng. Nàng có thể khá thành thực là nàng chưa từng thấy những đứa trẻ nào xinh đẹp hơn.

      "Cháu là Jack," bé có mái tóc vàng với nàng.

      "Đây là em họ cháu Judy. chắc hẳn là con cướp biển."

      Gabrielle biết nên xấu hổ hay thích thú vì thẳng thắn của bé. Ôi trời, chả nhẽ mọi người trong toàn bộ căn nhà này đều biết về nghề nghiệp của cha nàng rồi ư?

      "Chắc đúng là rồi," nàng .

      " cũng là cướp biển ạ?" bé còn lại hỏi.

      Nàng kiềm chế cười. ", nhưng từng thử săn tìm kho báu."

      "Ôi, điều đó nghe vui!" cả hai bé gần như thốt lên cùng lúc.

      Gabrielle cười toe toét. "Nó thực như thế đấy."

      "Và cha chắc rằng ấy cho con tất cả việc đó, nhưng phải tối nay," James Malory từ khung cửa. " nào, các trẻ, bữa tối đợi kìa."

      Lũ trẻ ra khỏi phòng từng đứa chỉ với vài câu lầm bầm phản đối. Gabrielle được thư giãn trước khi Malory đến, nhưng bây giờ nàng lại căng thẳng, điều đó làm nàng tự hỏi liệu mình có bao giờ thoải mái được trước diện của ông ta.

      "Chút nữa George xuống," James thông báo cho nàng biết với vẻ lãnh đạm. " ấy dọa dẫm các trai mình cùng mọi người tối nay."

      "Mọi người" thay cho "chúng ta" nghĩa là ông ta . Nàng ngay lập tức thấy nhõm. "Vậy là ngài ?"

      "Ơn chúa, . Ta tôn thờ cháu mình và bỏ lỡ bữa tối gia đình nào nhà con bé đâu, nhưng đó phải là bữa tiệc này. phiền tý nào khi thú nhận là ta ghê tởm mấy cuộc họp mặt xã hội đầy kiểu cách này, vì thế ta cố gắng hết sức để tránh xa tất cả những kiện mà vợ ta lên kế hoạch cho cháu."

      "Điều đó có nghĩa là tao mắc kẹt vào...của mày..." giọng nam trầm xen vào. Người đàn ông như đánh mất lưỡi của mình đứng ngay cạnh Malory, nhìn nàng chằm chằm cách hoài nghi. Ôi trời ạ, là ta? Cái gã khổng lồ tóc vàng ở cầu tàu - người mà nàng cư xử thô lỗ? Gợi lại về hành vi của mình hôm đó làm má nàng đỏ bừng hết cỡ. Trời ơi, nàng biết mình rất xấu hổ nếu có bao giờ lại gần ta lần nữa mà, và ta ở đây, trong căn nhà mà nàng ở trong vài tuần kế tiêp nữa. Nàng ràng ở trong tình trạng đáng xấu hổ nhất.

      "Tôi thấy là hai người từng gặp nhau?" James cách khô khan, liếc nhìn hết người này đến người kia. "Hay tôi dám đoán rằng tôi chứng kiến tình sét đánh đây?"

      Drew tỉnh ra trước tiên và khịt mũi. "Tình ? có cơ hội nào đâu. Tao đơn thuần chỉ cứu ta khỏi cú ngã kinh khủng ở bến tàu hôm qua khi ta vụng về đến mức gần như nhào xuống chân tao."

      May mắn là, làm nàng bớt ngượng với lời nhận xét đó. Hay có thể là cơn giận dữ bùng lên nhanh chóng của nàng làm điều đó.

      "Vụng về?" nàng bắn trả. "Đó phải lỗi của tôi khi cái xe ngựa gần như đâm sầm vào mình. Nhưng ngài là tên cục súc về cái việc mà ngài gọi là giải cứu đó."

      "Cục súc?" James với vẻ thích thú. "Bây giờ nó chẳng làm ta ngạc nhiên chút nào. Sau rốt là người Mỹ."

      "Đừng bắt đầu với tao, Malory," Drew hầu như gầm gừ. "Bây giờ đúng lúc."

      "Tao đồng ý, chàng trai quý," James đáp. "Bất kỳ lúc nào cũng là hợp lý để đề cập đến việc mày man rợ như thế nào..."

      "James Malory, dám đâu." Vợ đến ngắt lời khi nàng lách vào giữa hai người đàn ông. "Em thề, em thể để hai mình cùng phòng trong năm phút được sao?"

      "Tất nhiên là có thể, em ," James trả lời. " vẫn còn đứng sờ sờ đó, đúng ?"

      Gã đàn ông tóc vàng to lớn và Georgina đều thốt ra thanh khó nghe khi đáp trả. Gabrielle biết cái gì gây ra cuộc cãi nhau giữa họ và lời đe dọa đầy ngụ ý của James Malory. Nó trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng chả ai trong số họ trông nghiêm túc cả.

      là, Georgina ngả người dựa vào để hôn James và , "Chúng em có lẽ về muộn nên đừng đợi nhé."

      " đợi." Biểu của trở nên gợi cảm và cánh tay vòng quanh eo nàng, đẩy nàng sát hơn vào . Gã khổng lồ đẹp trai đảo mắt vào họ. Georgina chỉ cười khúc khích và đẩy chồng ra.

      " nào, Gabby." nàng , cầm tay Gabrielle. "Chị thể đợi để giới thiệu em với Regina. ấy là bà mối từ trong bản chất rồi, em biết đấy. Chị nghi ngờ gì là ấy tìm được cho em người chồng ngay lập tức." Nhưng sau đó nàng liếc nhìn lại chồng mình để cảnh cáo, "Em gần như quên mất. Boyd xin lỗi cùng chúng em được, vì thế hãy cố tránh xa ấy. ấy gì đó về chuyến du lịch biển của mình kéo dài hơn so với mong muốn và điều đó làm ấy được hòa nhập vào xã hội thích hợp mà có ít nhất ba đêm chè chén say sưa."

      "Rác rưởi," James và gã khổng lồ gần như cùng lúc.

      "Vâng, đó là những gì em , nhưng đầu ấy vẫn còn ong ong sau đêm đầu tiên bê tha của mình, vì thế em thúc ép vấn đề này nữa."

      "Chỉ bởi vì em trói vào việc này thôi," gã khổng lồ phàn nàn, mặc dù ta cố giữ giọng mình tươi tỉnh.

      Gabrielle nhận ra chắc hẳn là trai của Georgina - Drew, người mà ấy sớm nhắc đến. Và từ điệu đó, ta cũng hài lòng lắm về việc phải làm người hộ tống cho họ tối nay. ta chỉ cần xin lỗi để phải như em trai Boyd làm. Nàng cảm thấy tồi tệ về chuyện đó nếu nàng vẫn đau đớn trước lời nhận xét của về vụng về của nàng.

      Georgina nhanh chóng đưa họ ra ngoài. xe đến Park Lane rất ngắn, điều này làm cho cuộc chuyện xe ngựa trở nên ngắn ngủi. Điều đó may mắn. Gabrielle khoảng thời gian đủ khó khăn để giải quyết cái nhận biết rằng người đàn ông làm nàng cuốn hút ở bến tàu - người mà làm nàng hoàn toàn thành trò cười - chỉ ngồi cạnh nàng bây giờ, nhưng lại ở cùng ngôi nhà với nàng, và rằng nàng có thể hiểu thêm về ta nhiều hơn trong những tuần kế tiếp. Nàng tự hỏi có nên điều chỉnh thái độ của mình và cố cải thiện lại thô lỗ của nàng vào ngày đó. Nhưng giải thích việc cư xử bình thường của nàng miễn bàn, bởi vì nó đòi hỏi phải để lộ ra là nàng cảm thấy hấp dẫn thế nào. Có lẽ nàng có thể đề cập đến với lời bào chữa hợp lý cho nó.

      Nàng nhớ lại nụ cười quyến rũ của và nó ảnh hưởng tới nàng như thế nào. chỉ trở nên thô lỗ sau khi nàng cũng làm thế. Chả nhẽ đó là lý do duy nhất làm vẫn còn cáu kỉnh? Hay thực ghét phải hộ tống nàng và em mình? Ngay sau khi họ vào căn biệt thự lớn thuộc về Nicholas và Regina Eden, Georgina tìm Regina, để nàng tạm thời ở lại mình với gã khổng lồ. dẫn họ vào phòng khách, nơi khá là đông đúc, chào bất cứ ai mà biết, nhưng lại chẳng lời nào với nàng. Mặc dù vậy, trông có vẻ quan tâm tới nàng chút nào, vì thế nàng hầu như giữ được thoải mái. Sau đó tự nhiên đâu hỏi, " thực ở đây để tóm được ông chồng, hà quý cướp biển?

      Nàng hít vào hơi. Vậy là ta cũng được nghe về cha nàng rồi? ta đơn giản là sỉ nhục nàng bằng cách gọi nàng là cướp biển hay thực tin nàng đúng là tên cướp biển?

      thực, là người biển, ta chẳng lạ gì khi có những người phụ nữ làm cướp biển và chắc nghe về những người phụ nữ như thế trong suốt thời kỳ hoàng kim của nghề cướp biển ở Caribbean. Pierre thậm chí người phụ nữ như thế ở cùng giờ. Red, họ gọi mụ như thế, và mụ ta có thể đánh nhau như bất cứ người đàn ông nào, thậm chí còn ác hiểm hơn, đó là lời đồn. ta có lẽ thích điều đó ở mụ, nham hiểm như chính .

      Gabrielle rùng mình vì kí ức về gã thuyền trưởng kinh khủng đó. Và nàng chưa từng hết sợ hãi về khi nàng còn ở Caribbean, thậm chí khi nàng nghe rằng qua lại với Red. Nhưng bây giờ khi quay trở lại , nàng chắc chắn là mình bao giờ gặp lại nữa. Sau hết quốc là vùng biển cách xa khỏi phạm vi hoạt động bình thường của .

      "Lạnh à?" Drew suy đoán. "Hay có lẽ rốt cuộc muốn người chồng nữa?"

      nhận thấy cái rùng mình của nàng. Tại sao lại thấy việc đó liên quan tới câu hỏi thứ nhất về việc tìm chồng của nàng? Và tại sao điệu có vẻ hơi hy vọng thế nhỉ? Câu hỏi của quá riêng tư để nàng trả lời, đặc biệt là sau khi gọi nàng bằng cái tên xúc phạm "quý cướp biển."

      "Nghe này, Thuyền trưởng..."

      "Tôi là Drew," cắt ngang. "Drew Anderson."

      "Vâng, tôi biết," nàng "Tôi cuộc chuyện dài với em ngài hôm nay."

      " ? Tôi hết sức kinh ngạc khi nó đồng ý giúp đấy. là tôi ngạc nhiên khi nó thậm chí chiếu cố kết bạn với tên cướp biển lâu đủ để chuyện phiếm. Lại lần nữa, chết tiệt, tôi phải rút lại câu đó thôi, nó làm chuyện đó trước kia."

      mở đầu bằng việc lăng mạ nàng, điều đó làm nàng nổi cáu, nhưng kết thúc với lời nhận xét thích thú gợi nên trí tò mò của nàng. Nàng nghi ngờ là kỹ nếu nàng nỏi thêm chi tiết.

      Trí tò mò xúi giục nàng thử bẳng bất cứ giá nào. "Chuyện đó là sao vậy?"

      "Đó là điều bất ngờ. Nó thậm chí biết là mình dính dáng đến tên cướp biển. Thực , công bằng mà , tôi nên gọi là cựu cướp biển."

      "Chồng ấy, tôi cho là như vậy? Làm thế nào mà ấy lại cưới người cục súc như vậy chứ?"

      Thậm chí trước khi cau mày để cảnh báo là nàng ra khỏi giới hạn, nàng thấy hối tiếc bởi câu hỏi. Theo lẽ tự nhiên là nàng hiếu kỳ muốn biết về những người mà nàng ở cùng, nhưng vì tình cờ là những người đó bào gồm cả , nàng chỉ hi vọng là suy nghĩ theo hướng đó. Và nàng thực nên nêu lời nhận xét đáng xấu hổ như vậy về em rể , chính người đàn ông mà nàng gửi gắm mình. Nàng thô lỗ làm sao.

      Trước khi có thể xin lỗi, làm nàng ngạc nhiên khi hỏi, "Em thực nghĩ tên cục súc? Các em trai của tôi và tôi luôn nghĩ vậy đó, nhưng về mặt cá nhân tôi từng tự hỏi người phụ nữ cảm thấy thế nào về ."

      " người thô lỗ ràng. Nhưng tôi đoán là em ngài lại nghĩ như vậy."

      ", nó cực kỳ quý ta." trả lời. " khó mà tưởng tượng nổi, nhỉ?"

      Nàng khám phá ra hài hước trong giọng của và thoáng tự hỏi có phải chế giễu mình, hay bởi vì họ chia sẻ cùng quan điểm. Nàng quyết định tìm hiểu và lờ . Người đàn ông này quá quyến rũ làm nàng thể thờ ơ mà nhìn .

      " ra," nàng sau thoáng, "Nếu có thể vượt qua cảm giác rằng ông ấy chỉ muốn băm nhừ mình ra, tôi phải đồng ý là ông ta đẹp trai đấy chứ."

      "Tôi quá xa để điều đó đâu."

      "Để điều gì cơ?" Georgina hỏi khi nàng quay lại với họ và dắt theo cháu mình.

      Má Gabrielle ửng đỏ. Nếu cân nhắc tới việc người đàn ông này ưa nàng tới mức nào nàng nghi ngờ gì là thú nhận tất cả. Đó quả là dịp hoàn hảo để làm nàng xấu hổ, và trông có vẻ quyết tâm làm thế. có thể đình chiến đủ để có cuộc đối thoại với nàng, nhưng nàng quên nó bắt đầu như thế nào.

      lần nữa lại làm nàng ngạc nhiên, bằng cách bỏ qua nó và chỉ nhắc đến việc, " ấy nghĩ là tên cục súc mà em kết hôn với là gã đẹp trai."

      "Tất nhiên là ấy nghĩ vậy rồi," Georgina đáp. "Em chưa từng gặp người phụ nữ nào nghĩ vậy cả. Nhưng em ước gì xóa "cục súc" ra khỏi vốn từ vựng của mình."

      " cho đến khi nào ta xóa cái từ "man rợ" của mình ," Drew mỉm cười .

      Người phụ nữ cùng Georgina cười khúc khích. " vui là Nick của cháu có ở đây để nghe điều này."

      Regina Eden gây ấn tượng choáng váng. có mái tóc màu đen và đôi mắt màu xanh coban tuyệt vời nhất xếch lên vừa đủ để làm nên vẻ đẹp kỳ lạ. Và sau tiếng cười khúc khích là nụ cười chào đón ấm áp.

      Georgina giải thích cho Gabrielle, "Em thấy là chồng của Reggie thích chồng chị lắm đâu. Họ thường cố gắng "khử" nhau đấy." Georgina bằng giọng trêu chọc làm Gabrielle nghĩ là phát biểu của nàng nghiêm túc.

      Nhưng sau đó khi Regina thêm vào, "Và trong vài lần việc đó gần như thành công, nhưng bây giờ họ thân thiện hơn với nhau- ít nhất là so với trước đây."

      " gọi việc đó "thân thiện" đâu," Georgina cười toe toét. "Nhưng cho rằng nó chỉ là thói quen bảo thủ cũ. Họ vẫn còn đốp nhau chan chat. của cũng vậy." nàng thêm với cái nhìn tán thành về phía Drew.

      có vẻ lúng túng chút nào, thậm chí còn cười toét cách trơ tráo. " biết là khi nào mình nên rút lui, thời điểm lý tưởng để đánh bạn với rượu trong khi quý các em làm quen với nhau."

      thơ thẩn ra, nhưng chỉ trong số họ nhìn theo . Gabrielle chộp được ngay cảnh mình nhìn chằm chằm đằng sau và thầm rên rỉ. Đó vấn đề đây, giữ mắt mình tránh xa người đàn ông đó khi ta ở quanh. ta sỉ nhục nàng đủ để nàng nên muốn lờ ta mới phải, nhưng nàng đơn giản là thể. Nàng bị thu hút quá mạnh mẽ bởi thậm chí ngay cả khi chọc tức nàng, ảnh hưởng đến nàng theo cái cách mà nàng thể kiểm soát được.

      Nhưng nàng tìm ra cách để đối phó với gần gũi của . Người đàn ông này chỉ là thủy thủ bình thường, người mà - khi có động lực thích hợp, từ bỏ biển cả. ta là truyền trưởng con thuyền của chính mình và gia đình thậm chí còn làm chủ công ty tàu biển của chính họ! hoàn toàn thích hợp để nàng tiến xa hơn việc làm quen.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 12

      "Chúng ta lỡ mất ấy à?"

      "Hay là ấy chưa xuống?"

      Drew đặt cái nĩa của mình sang bên và cười với hai bé vừa mới chạy vào phòng ăn sáng. phấn khích của chúng ràng. Và chả cần hỏi ai là người chúng đến. vừa mới nghĩ về chính nàng và tự hỏi mình chính câu hỏi đó!

      bảo cháu mình, "Nếu cháu muốn đến nàng cướp biển, ta có lẽ vẫn còn ở giường. Chúng ta về nhà khá muộn đêm qua sau bữa tiệc chị họ Regina của cháu."

      " ấy có vui vẻ ở đó ạ?" Judith hỏi.

      "Có lẽ thế," trả lời, và cố giữ giọng mình ở trạng thái trung lập, mặc dù thấy suy nghĩ đó bực mình. " ấy bị bao vây bởi mọi quý ông độc thân có mặt tại đó."

      " ấy ấy phải là cướp biển." bé chỉnh lại suy nghĩ của khi chạy đến và "xoáy mất" cái xúc xích đĩa.

      "Mà ấy là người săn tìm kho báu." Judith tự động .

      "Và Cha ấy kể tất cho chúng cháu," Jacqueline thêm.

      nhìn chòng chọc vào cháu mình, nhưng bé đơn giản là trao cho cái cười toét trơ tráo, sau đó nhanh chóng "kết thúc" miếng xúc xích bằng mọi giá. vừa lắc đầu vừa cười khúc khích. Jack là bé láu cá dễ mến, duyên dáng, nhưng vụng về tý nào, và quá là đáng so với lứa tuổi của mình. chắc chắn trở thành "vấn đề khó khăn" khi lớn hơn đây.

      "Giờ muộn rồi và hai cháu vẫn chưa ăn à?" hỏi.

      "Ồ, chúng cháu ăn từ lâu rồi," Jacqueline

      "Chúng cháu chỉ kiểm tra lại thôi ạ," Judith giải thích. "Cháu muốn lỡ việc gặp ấy. Và cháu về nhà hôm nay. Cháu vô cùng thất vọng nếu được nghe kể trực tiếp về những chuyến săn tìm kho báu."

      "Nếu ta thấy ấy, các bé ngỗ nghịch à, ta "gửi thẳng" ấy đến tìm cả hai cháu."

      Chúng tin lời và quay chạy ra khỏi căn phòng, hồ hởi như khi chúng chạy vào vậy. Nhưng khi căn phòng tĩnh lặng trở lại, những suy nghĩ của lại trở lại nơi nó từng ở, tập trung vào vị khách của em .

      viếng thăm của nàng làm thay đổi kế hoạch của Georgina, và do đó cũng làm thay đổi kế hoạch của . Vì em và gia đình " ké" trong chuyến du lịch trở về Connecticut, có thể trở lại lịch cũ của mình, điều mà cho phép dành thêm hay hai tuần nữa với em ở đây, nhưng chắc mình có nên ở lại bây giờ . có thể thăm Georgie vào lúc khác mà. cảm thấy thoải mái khi ở lại nhà trong khi vị khách mà thấy hấp dẫn, đặc biệt là vì vị khách mong muốn ấy lại bị "cấm" đối với .

      Những tên cướp biển. chưa từng tự mình chạm chán với tên nào, nhưng em trai Boyd của từng. Những tên cướp biển cướp mất hàng hóa của cậu ta ở biển. Chuyện tương tự xảy ra với Thomas - phải kéo lê tàu quay lại tỵ nạn tại cảng, tàu của ấy hư hại nặng trong trận chiến đó. Mặc dù vậy, việc ấy làm Thomas lo ngại, mà quả thực từ trước tới nay chưa có chuyện gì làm ấy lo phiền được cả. là người kiên nhẫn nhất trong sáu người nhà Andersons. Mỉa may thay, chính James Malory là người chạm trán với hai người em của biển và chiến thắng. Đến giờ họ đều cười cợt về chuyện đó, mặc dù phải là khi ấy. quý ngài cướp biển, ta tự gọi mình như thế về sau.

      Trong cả thập niên James tìm thú tiêu khiển những vùng biển tự do(nguyên văn "the high seas" - là vùng biển thuộc về quốc gia nào), tấn công chẳng có phân biệt bất cứ con tàu nào trông có vẻ thách thức, kể cả những tàu của quốc. Đó là trò chơi với , bài kiểm tra kỹ năng với , và theo Georgina, đối với người đàn ông quá chán ngấy khi là trong số những tên chơi bời trác táng có tiếng ở London, mà thậm chí những cuộc đọ sức tay đôi thể kích thích thêm chút nào, cuộc sống của quý ngài cướp biển là liều thuốc cứu rỗi linh hồn ta.

      Drew thấy thú vị khi Gabrielle Brooks thực đoán được rằng James chính là tên cướp biển mà Georgina quen biết trong quá khứ. Cướp biển nhận ra cướp biển. nghĩ vậy.

      Khi James và Georgina giải thích về vị khách ở nhà họ với , James thừa nhận là cha cũng biết là cướp biển, đơn giản bởi vì bắt đầu mang cái tên Thuyền trưởng Hawke từ lúc đó. Trong cơn mê sảng để lộ ra thân phận của mình. Vì thế có lẽ đúng hơn là Gabrielle đơn thuần châm biếm khi đưa ra lời đoán và gọi James là tên cục súc. thô lỗ, con bé vô ơn. Thêm điều nữa để công kích chống lại nàng, nhưng điều tồi tệ nhất là nàng ở đây để tìm người chồng. Nếu phải vì thế, có lẽ cố gắng để làm hòa tạm thời với nàng. Nhưng muốn họ hoà hoãn với nhau. Chết tiệt là . cần cái tính khí gắt gỏng ấy của nàng làm rào cản để nhắc nhở mình rằng nàng nằm ngoài tầm tay.

      cũng chẳng cần nhiều lời nhắc nhở cho lắm, chỉ cần nhìn nàng cái hôm qua là ngay tức khắc nhớ lại mình tức giận với nàng đến mức nào ở bến tàu. Điều này kỳ cục. Bản tính vốn là chẳng để điều gì ảnh hưởng tới mức chẳng thể giũ sạch nó khỏi tâm trí. quá vô tư. thậm chí có thể chịu đựng được những cuộc cãi vã và những trận đánh nhau bầm dập với trai mình Warren - người mà từng cau có tới mức làm vị thánh cũng phải phát điên, và Drew bị làm phiền bởi chúng chút nào. Nhưng con bé này làm phiền quá nhiều.

      Boyd xuất ở khung cửa và cố tựa vào nó, nhưng gần như ngã vào phòng thay vào đó. Drew chìm sâu vào suy nghĩ đến nỗi chẳng nghe thấy cửa trước mở, nhưng ràng là em trai vừa mới vào. Nó trông như thể như thể ngủ suốt đêm vậy.

      Boyd có mái tóc cùng màu như có - màu nâu sáng nổi lên ánh vàng - nhưng em trai cắt tóc mình từ khi cập cảng, có lẽ chải nó luôn bởi nhìn mái tóc bờm xờm. Trong khi đôi mắt nâu của Boyd nhạt màu hơn mắt chúng cũng khá là đỏ ngàu vào lúc này. Trong năm em trai, chỉ có Boyd và Thomas là thừa hưởng được cái chiều cao lạ thường của cha họ.

      "Em chưa ngủ à?" Drew đoán.

      "Em có ngủ, chỉ biết ngủ ở đâu thôi," Boyd trả lời.

      "Đó có phải là điều xảy ra vào đêm trước? Em bỏ rơi cái giường mềm mại?"

      "Rất mềm mại, hình như là vậy, khó nhớ quá, nhưng em chắc là tìm được đường về mà cần em."

      Drew cười khúc khích. "Đúng thế, cũng mất cỡ tiếng." Nhưng sau đó lắc đầu. "Em thực suốt ngày từ khi cập cảng. Chuyến cuối cùng của em thực dài vậy sao?"

      "Chỉ là hành khách làm em mất kiểm soát vì ham muốn trong hai tuần chết tiệt."

      Drew nhướn bên mày lên. "Em thể làm gì với chuyện đó ngay lúc đó ấy à?"

      " ấy kết hôn, và có hai con cùng, và vui mừng như quỷ đường đoàn tụ với chồng mình - em để ấy biết em cảm thấy thế nào đâu."

      "Ừm, bây giờ em quên chuyện đó chưa?"

      "Hãy hỏi sau khi em tỉnh rượu ." Boyd trả lời, nhưng sau đó cười khúc khích thêm vào, "Nhưng tối hôm qua của ra sao?"

      "Sao em hỏi sau khi em gặp nàng cướp biển ấy," Drew bắn trả.

      ", cám ơn. Em lên danh sách cáo lỗi hơi bị dài để đối phó với em quý của chúng ta. Con bé lôi kéo được em dính vào bất cứ nàng trinh nữ nào đâu. Em học hỏi từ Malory về cách làm thế nào tránh chúng. Bên cạnh đó, giỏi hơn em về việc chịu đựng buồn chán."

      Drew nổ ra cười. " có trái tim, em trai à. Nhưng em có muốn cược gì là em đổi ý sau khi gặp nàng cướp biển ?"

      Boyd chỉ toe toét cười với . "Em cá cược vụ đó đâu. Nếu ta thực xinh đẹp, có thể chắc chắn là tàu của em ra khơi vào ngày mai."

      "Tùy em," Drew nhún vai .

      Boyd nheo mắt nhìn . " ấy đẹp vậy sao?"

      "Thế việc gì chứ?" Drew phản công ngay. "Con bé đó ở đây để tóm chồng đấy, nhớ chứ? Hay là em sẵn sàng yên bề gia thất rồi?"

      Boyd suy nghĩ về điều đó trong chốc lát. " như , em có người tình nào ở mọi bến cảng cả, vì thế em phiền khi có vợ đẹp để trở về nhà. Hãy nhớ, em phải là người tuyên bố là ta bao giờ bị "tròng vào cổ", đó là kia mà. Nhưng khi em muốn yên bề gia thất, chắc như quỷ đó phải là con bé có cha là cướp biển."

      "Quan điểm tốt," Drew đồng tình. "Xét đến việc chúng ta là những con cháu trong gia đình thuyền thương, là Clinton có lẽ phản đối nếu em cố mang tên cướp biển vào gia đình. Sau rốt có lý do gì để khiến ấy bực mình mãi."

      "Ồ, thế mà bây giờ dám thách đố đấy hả?" Boyd giọng gây chiến.

      Drew đảo tròn mắt. " ngủ . Nếu em mong trận chiến để làm hoàn thành việc bê tha của mình, ít nhất là đợi đến khi mình tỉnh rượu ."

      "Ý kiến tồi," Boyd càu nhàu. "Khi đó em cảm nhận thấy hết đau đớn. Có lẽ Malory nghe lời khiêu khích của em thay vào đó."

      "Ồ, được thôi, sao em là mình chỉ muốn chết nhỉ," Drew đáp trả cách khô khan.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 13

      Gabrielle nhìn xung quanh căn phòng khiêu vũ lộng lẫy. Mội buổi dạ hội đêm, buổi khiêu vũ lớn kế tiếp . Khi Georgina bảo nàng rằng họ có lẽ ở nhà tối nào từ giờ cho tới cuối mùa Hội, đùa. Việc này là tốt đối với Gabrielle. Nàng muốn nhiều lựa chọn cho cái danh sách hôn nhân mà mình lên, và càng nhiều kiện họ tham dự, càng nhiều chàng độc thân nàng có cơ hội gặp mặt.

      Nàng gặp hai quý ông mới tối nay, và ba người nữa ký tên vào thẻ của nàng(Ở thời xưa, khi mời quý nhảy, ta phải ghi tên mình vào thẻ của nàng trước - như kiểu xếp hàng ý).Lát nữa nàng chuyện với họ khi họ nhảy. Nhưng ngay lúc này nàng nhìn chằm chằm vào người đàn ông băng qua phòng khiêu vũ - người mà nàng thể nào đẩy ra khỏi suy nghĩ mình.

      Đối với vị thuyền trưởng người Mỹ, Drew Anderson chắc chắn có hình dáng bảnh bao trong bộ dạ phục đen. Nàng ngạc nhiên là ta phù hợp với nó như thế nào, như thể thành viên của giới thượng lưu vậy. Quả thể ta là người Mỹ cho đến khi bạn nghe được trọng của . tại đó phải là vấn đề đối với những người phụ nữ. Người đàn ông đó quá đẹp trai. được những người phụ nữ, già lẫn trẻ, cố gắng làm chú ý.

      Ngay giờ đây chuyện với quý đáng vừa mới nhảy cùng. mời nàng nhảy. Kể từ lúc họ tới buổi khiêu vũ này, thực chẳng với nàng quá hai câu.

      Tất nhiên là thẻ khiêu vũ của nàng kín ngay lập tức, nhưng có thể mời nàng dành cho mình điệu trước khi họ đến. Sau cùng họ đến đó cùng xe ngựa với Georgina. có cả đống cơ hội. Và đó là việc lịch nên làm, ngay cả nếu thực muốn nhảy cùng nàng. Nhưng tất cả những gì làm là ném cho nàng cái nhìn kinh tởm khi nàng xuống nhà sớm hơn, và nàng biết là mình trông đẹp cách khác thường trong cái áo dài dạ hội mới vừa mới đem đến đúng tối nay.

      Vải satanh xanh lơ với những bông hồng thêu đường ren lấp lánh ánh hồng trải dài suốt viền áo, chiếc váy đến cùng với đôi hài và những dải ruy băng cho mái tóc nàng. Nàng nghe vài người mình trở thành tiêu điểm cho tối nay. Nhưng Drew có nghĩ thế nhỉ? Hiển nhiên là , nàng vậy, sau cái nhìn kinh tởm mà dành cho nàng, và sau những gì nàng nghe lỏm được hôm nay.

      Nàng nghe thấy quá nhiều. Và nghĩ mà xem, nàng nghe thấy bất cứ điều gì trong cuộc thảo luận giữa hai em nhà đó nếu chỉ ngủ thêm chút nữa, như Margery khuyên. Nhưng , nàng thức dậy với cái dạ dày đói meo sau khi chỉ 'chọc gảy' đĩa thức ăn mà Drew mang cho nàng ở buổi dạ hội của Regina đêm qua. phải là lúc đó nàng đói, nhưng biết làm sao ta khiến đĩa của nàng đầy ự với mọi món mà nàng thích.

      Nàng xuống nhà sáng nay đúng lúc để nghe thấy Boyd Anderson vói trai, " giỏi hơn em về việc "chịu đựng" buồn chán." Bây giờ Drew trông chẳng buồn chán gì; ta trông khá thích thú với quý mà mình vẫn chuyện, nhưng lời nhận xét đó liên quan tới nàng và việc bị bắt ép phải hộ tống nàng. "Xét đến việc chúng ta là những con cháu trong gia đình thuyền thương, là Clinton có lẽ phản đối nếu em cố mang tên cướp biển vào gia đình"

      Họ đều thấy nàng đáng khinh, hoàn toàn vậy. Dù sao nó cũng làm tổn thương nàng lắm. Nhưng nó làm nàng tức điên. Họ biết nàng, họ biết cha nàng. Làm sao mà bọn họ dám đánh giá nàng hay cha nàng cách bừa bãi thế chứ!

      "Người tình ở mọi bến cảng." " bao giờ bị "tròng cổ". Giờ đây nàng hiểu hoàn toàn rồi. Drew Anderson là tên đểu cáng. Và ta thấy nàng đáng khinh hử?"

      " đuổi tất cả người đàn ông nào đủ tư cách chạy biến với cái quắc mắt như vậy đấy," Nàng nghe thấy Drew . " xu cho suy nghĩ của nào"(nguyên văn: "A penny for your thoughts." nghĩa là " nghĩ gì mà mê mải thế?")

      Nàng nhìn lên và thấy đứng cạnh nàng. Nàng thôi nhìn chỉ lát. Làm thế nào mà băng qua phòng nhanh thế? Nếu nàng thấy ta đến, nàng ra xa về phía khác. Nàng thực muốn chuyện với .

      "Suy nghĩ của tôi làm ngài tốn nhiều hơn thế," nàng với giọng coi thường, và liếc chỗ khác.

      "Thêm bao nhiêu nữa?" khăng khăng.

      "Nhiều hơn những gì ngài có thể trả."

      "Khỉ . Tôi hy vọng vài thích thú để phá vỡ buồn tẻ này."

      Nàng hít vào đột ngột và liếc lại . "Vậy là ngài thấy những suy nghĩ của tôi làm ngài thích thú? Ngài nghĩ chúng toàn là những thứ ngu..."

      "Tôi bao giờ vậy," cắt ngang.

      "Ngài cần phải . Đó là ý trong giọng ngài thôi." Nàng , sau đó thầm thêm, " nhiều hơn những gì có thể mong đợi từ tên cục súc."

      Hiển nhiên là nghe thấy, bởi thực thở dài. "Mọi người đàn ông đều là tên cục súc với à?"

      ", nhưng ngài là người nắm lấy tôi quá thô lỗ tới mức làm thâm tím cả cánh tay."

      Mắt nheo lại vào lời buộc tôi đó và cầu "Cho tôi xem vết thâm của ."

      Nàng chẳng quan tâm nhìn vào tay mình để xem liệu nàng có cái nào , và sắp điều đó tóm lấy tay nàng và xoay nó lại. Vẻ mặt thay đổi ngay lập tức. Nàng liếc xuống và cũng thấy vết thâm. Chỉ là cái . Ôi trời, nàng chưa bao giờ thấy hạnh phúc trong cuộc đời khi thấy vết thâm đáng nguyền rủa, nhưng chắc chắn là bây giờ nàng thấy hạnh phúc.

      "Tôi với ngài rồi," nàng với vẻ hết sức hài lòng.

      "Đúng là em ," lặng lẽ trả lời, và quả thực trông ăn năn, , thực trông kinh hãi. "Tôi xin lỗi, Gabby. Chắc chắn là tôi cố tình làm thâm tay em, chỉ là để giúp em hôm đó thôi. Tôi xin lỗi vì làm em thâm tím quá dễ dàng."

      Lời nhận xét cuối cùng làm nàng khựng lại. Nàng bị thâm tím dễ dàng, và là, cái kẹp của hôm đó mạnh đến thế, và để lại dấu vết nào...

      Nàng hít vào, nàng bị xô đẩy mạnh chiếc xe ngựa đường tới dinh thự nhà Malory khi bánh xe lăn qua cái ổ gà khá lớn, đủ để nàng thét lên và Ohr càu nhàu về điều đó. nghi ngờ gì bây giờ là làm thế nào nàng có vết thâm ấy.

      Nàng cho biết. Nàng thích nhìn vẻ mặt hòa giải này của ... Ôi, phiền !

      "Tôi nhầm," nàng ràng. "Vì thế ngài có thể rút lại lời xin lỗi."

      "Xin lỗi?"

      Màu hồng lan lên má bất chấp tình trạng nàng cáu tiết với chính mình. "Tôi vừa nhớ ra là mình có vết thâm đó chiếc xe ngựa vào cái ngày sau khi tôi gặp ngài ở bến tàu. Nhưng điều đó có nghĩa là ngài phải là tên cục súc," nàng kiên quyết thêm vào.

      phá ra cười. Việc đó thu hút quá nhiều đôi mắt. Với người đàn ông cao lớn như , tiếng cười trầm, khỏe, và chết tiệt nếu nó gợi cảm đến thế. Nàng khó có thể lờ run rẩy quay trở lại sống lưng mình.

      "Tôi thấy rối cuộc là mình phá vỡ được buồn tẻ của ngài," nàng lầm bầm.

      "Đúng thế, nhưng tôi chỉ mong có được vài lời nhận xét dí dỏm là tôi chắc là em có. Tôi chắc chắn là mong đợi tình huống...ngớ nhẩn như vậy."

      Cái cười toét miệng hấp dẫn của cho thấy là trêu chọc nàng. Nó làm nàng xáo động, nhưng điều làm nàng ngạc nhiên hơn là nàng muốn cười toét lại với .

      Tâm trạng thay đổi nhanh chóng, nàng thấy điều lôi cuốn này còn làm nàng bối rối hơn là phản kháng của trước đó. Nó nhắc nàng về nụ cười rất thực mà trao cho nàng khi ở bến tàu làm lòng nàng xốn xang cách kỳ lạ.

      Nàng cần phải tránh xa ra. Dạ dày nàng lại thấy nhộn nhạo. Nàng tìm bạn nhảy tại của mình - người kiếm thứ gì đó giúp nàng khỏe khoắn trở lại. Peter Wills-Willis, hay cái gì đó từa tựa như thế. Nhưng chả thấy ta đâu cả. Nàng ngạc nhiên. Nàng muốn nghỉ ngơi chút sau khi nhảy, trước khi bàn chân lại phải chịu đau đớn trong đôi hài mới, và trước đó nàng để ý thấy phải mất thời gian dài như thế nào để rót đầy cốc sâm panh rồi mới tống khứ ta lấy.

      "Tại sao em đứng ở đây mình?" Drew hỏi. "Tôi chỉ đùa về cái quắc mắt đó thôi, em biết đấy. Nó chắc chắn ngăn tôi khỏi việc đến gần em - nếu tôi thích được làm quen với em. Vậy tại sao em ra nhảy?"

      "Tôi rất khát. Tôi tống..."

      "Tuyệt vời," cắt ngang, và xoay nàng ra sàn nhảy trước khi nàng có thể từ chối. "Tôi tự hỏi làm thế nào tôi có thể có điệu nhảy với em. Và nhạc trôi qua trước khi bạn nhảy em quay về. xẩu hổ nếu lãng phí nó."

      chạm vào nàng. Tay nàng được nắm chặt cách ấm áp trong tay , trong khi bàn tay kia của đặt cách vững chắc lên eo nàng. Nàng cảm thấy đụng chạm của mãnh liệt đến nỗi mà trong thoáng nàng thể nghĩ về cái gì khác hay nghe được ràng gì.

      Đôi mắt - chúng thực là màu đen. Ánh sáng trong phòng khiêu vũ sáng từ những cái đèn chùm quá là nhiều, và đứng thế này gần với , nàng có thể khám phá ra là còn màu nào khác trong chúng. Khá xao động, đôi mắt ấy. Chúng bắt đầu lại làm bụng nàng nhộn nhạo - , có lẽ đó chỉ là . Sức hấp dẫn mà nàng cảm thấy mạnh mẽ hơn bất kỳ thứ nào nàng từng trải qua trước đó.

      Đôi vai - ôi trời, chúng rộng. đúng là người đàn ông cao, vạm vỡ, và đôi mắt quá dịu dàng. xao xuyến trong lòng nàng dừng lại. Nàng thực nên tránh xa , những thô lỗ nếu nàng kết thúc điệu nhảy của họ cách đột ngột như thế, và ôi, Chúa ơi, nàng thực muốn.

      có mùi dễ chịu, như thứ gia vị lạ lùng. Họ nhảy quá gần. Tuy thế nàng lại thiếu mất ý chí để phá vỡ kết nối với hay nhắc nhở (họ) là điều này phải phép. Tại sao, ngực họ ở gần quá đến nỗi chúng gần như chạm vào nhau; là, có lúc ngực nàng sượt qua và ngay lập tức ngứa ran lên hưởng ứng.

      "Em chẳng bao giờ trả lời câu hỏi của tôi," nhàng gần tai nàng. "Em thực trở về để tóm chồng à?"

      Chúa giúp nàng! Đúng là chủ đề hoàn hảo để đẩy tâm trí nàng ra khỏi những thứ mà làm nàng cảm thấy. "Vâng, nhưng đừng lo, tôi để mắt đến ngài đâu. Tôi biết ngài là tên Lothario mà."

      (Lothario là nhân vật trong vở kịch The Fair Penitent(1703), do Nicholas Rowe thủ vai, trong vở kịch, Lothario quyến rũ và phản bội Calista. Cụm từ "lothanio" vì thế được đưa vào trong ngôn ngữ của nước để chỉ người đàn ông đẹp trai, làm say đắm phụ nữ)

      "Tôi ư? Và em nghe được điều đó từ đâu vậy?"

      Nàng thừa nhận rằng mình nghe trộm cùng em trai sáng nay và nhanh chóng "chuồn " trước khi họ nhận ra.

      "Em ngài nhắc đến nó."

      ", con bé . Nó có thể giận giữ với tôi nhưng bao giờ dùng từ như vậy để miêu tả tôi cả."

      "Tình nhân ở mọi bến cảng" sao?"

      cười lục khục. "Tôi thừa nhận. Đó đúng là thứ mà Georgie có thể ra." Nhưng sau đó trao cho nàng cái nhìn thấu hiểu và đoán, "À, tôi hiểu rồi. Em kết nối việc đó với trở thành Lothario."

      Nàng nhún vai và cố làm sao để cách thờ ơ. "Nếu nó đơn thuần là từ ngài phản đối, 'kẻ tán '(philanderer)cũng được đấy chứ, ngài có nghĩ thế ?"

      nhăn mặt. Nàng ngay lập tức thấy hối hận. Nàng thực cần phá hỏng vài giây phút hòa bình này với sao? Điệu nhảy gần kết thúc. Nàng trở lại để làm "đôi chân bị giẫm nát" bởi hàng dài những bạn nhảy thẻ khiêu vũ của mình. trở lại để sắp xếp cuộc hẹn với người phụ nữ khác lát nữa trong buổi tối. Nàng chẳng nghi ngờ gì đó là những gì làm trước đó với người phụ nữ mà nàng thấy chuyện cùng.

      Nàng cân nhắc đến việc thú nhận với , rằng đó phải là ý tưởng của nàng khi trở lại quốc, và chắc chắn phải ý tưởng của nàng khi thỉnh cầu giúp đỡ của gia đình . Nhưng đó thực là thứ cần biết và nó tạo nên tý khác biệt nào trong mối quan hệ giữa họ - sau hết chả là gì cả. Bởi nàng muốn kết hôn, tốt hơn là với người đàn ông mà nàng có thể thuyết phục đến sống thời gian ở St. Kitts mỗi năm để nàng vẫn có thể gặp cha thường xuyên, nhưng Drew lại chưa từng muốn kết hôn.

      "Tôi thấy tên Malory khác ló mặt ra rồi," Drew nhận xét ngay khi điệu nhảy kết thúc.

      "Có bao nhiêu người vậy?"

      "Quá nhiều," trả lời và cười lục khục. "Nhưng người này, giống James, quan tâm đến việc bị kéo lê đến 'cuộc chiến '(ý Drew là buổi khiêu vũ ấy)như thế này, vì thế tôi tự hỏi là là gì ở đây nhỉ, trừ khi...Em gặp họ khi họ tới đón Judith hôm nay chưa?"

      "Cha mẹ của con bé đó à? Chưa, lúc đó tôi thử chiếc váy này."

      "Vậy họ có lẽ ở đây chỉ để gặp em thôi. Và nhân tiện đây, nó là bộ váy tuyệt đẹp." Đôi mắt tối màu của nhìn dọc chiều dài cơ thể nàng, dừng lại ở ngực nàng.

      Nàng ước gì đừng thế. Nàng ước gì đừng nhìn nàng như thế. Nó giải thích cho màu đỏ nàng khi đặt nàng trước những người Malory mà vừa mới nhắc đến. Georgina tìm thấy họ hàng nhà chồng và giới thiệu họ.

      Anthony Malory đẹp trai cách thể tin được, nhưng kỳ quặc là ông ta trông giống trai James tý nào. Cao hơn, và chắc chắn nước da sẫm màu hơn, ông có mái tóc cùng màu đen và đôi mắt xanh mà cháu Regina cũng có. Vợ ông ta, Roslynn đơn giản là đẹp hớp hồn, với mái tóc đỏ-vàng, đôi mắt xanh màu nâu lục nhạt đáng , và thanh mảnh mặc dù thiếu những đường cong mê người. Bây giờ Judith lấy sắc màu của mình từ đâu.

      " chắc hẳn là tên cướp biển," Anthony thẳng ra.

      Vợ hổn hển. "Anthony!"

      Và Georgina trách, " quá to, chú Tony. đừng từ đó ở nơi công cộng khi ám chỉ tới Gabby. Chúng ta muốn phá hỏng cơ hội của ấy để có chọn lựa tốt đâu."

      Nhưng Gabrielle thấy ai khác ngoài những người nhà Malory nghe lỏm được, và người đàn ông đáng thương bắt đầu trông hối lỗi, ngay cả khi nàng biết ông ta chỉ đùa thôi. Vì thế nàng cười toét và , "Vâng, tính khát máu và mấy thứ kiểu đó. Đáng xẩu hổ làm sao khi chẳng có tấm ván nào ở quanh đây để tôi có thể chứng minh."

      Ông ta cười lục khục. "Đối đáp tốt đấy, bé đáng ạ."

      Nhưng Drew thầm đằng sau nàng, " ta nghĩ là em đùa đấy, nhưng quả là tôi ước gì em thế. Những tên cướp biển phải là trinh nữ và chửi rủa từ nào trong suốt cuộc thảo luận, vì thế em có thể chứng minh mình thực tên cướp biển bằng cách dành đêm với tôi."

      Gabrielle đột nhiên đỏ mặt. Nhưng khi nàng quay lại để khiển trách , nàng hầu như hổn hển khi thấy cảm xúc của . Có quá nhiều nóng bỏng trong đôi mắt ấy, như thể thực tưởng tượng nàng giường mình. Và, chúa ơi, nàng bắt đầu cảm thấy y như vậy. Dạ dày nàng bây giờ chỉ nhộn nhạo. Toàn bộ cơ thể nàng ấm lên và như thể là nó run vậy! Nàng đặt tay mình lên ngực để ngăn tiếng đập thình thịch ở đó.

      Đằng sau nàng, Georgina với Roslynn và Anthony về vài bữa tiệc mà định đưa Gabrielle đến trong hai tuần nữa. Nhưng Anthony chắc hẳn nhận ra tác động giữa Gabrielle và Drew, bởi vì ông nhận xét, " mất nhiều thời gian để tìm cho ấy chồng đâu. ấy có vẻ tìm thấy những người đàn ông thích hợp ở London rồi, thậm chỉ cả những tên Mỹ cũng được."

      Nghe thấy điều đó, Georgina nhìn mình nghiêm khắc, sau đó đôi mắt ánh lên những tia sáng mỏng manh và hỏi , " cư xử cho phải phép chứ hả?" tặng nàng nụ cười trẻ con. " phải thường thế sao?"

      Georgina khụt khịt. ", . Nhưng từ giờ về sau, cẩn thận những việc mình làm đấy."

      đảo mắt với , như thể chả hiểu gì cả, nhưng Gabrielle biết bàn tay đặt lên eo để quay nàng về lại phía những người họ hàng của mình. Nó chỉ là cái chạm rất vô tình với bất cứ ai để ý đến, nhưng phải là nàng. Nàng cảm thấy cái siết nhàng của những ngón tay chỉ trước khi để nàng .

      Wilbur Carlisle phải gọi tên nàng hai lần để giành chú ý của nàng lại. Nàng quá bận khi tự hỏi tại sao Drew lại chạm vào mình theo cái cách hoàn toàn đầy sở hữu như vậy để nhắc nhở là bạn nhảy kế tiếp đến "nhận lại" nàng. Chả nhẽ Drew thấy quý ông trẻ tuổi tiếp cận và chạm vào nàng như thế chỉ để tế nhị nhắc nàng? Wilbur liếc Drew với chút tò mò. , nàng thể trở nên ngu ngốc và tự mình suy diễn ra mọi thứ như vậy.

      Nàng tặng Wilbur nụ cười rạng rỡ và toàn bộ chú ý của mình. Bây giờ, chàng tuyệt vời đây rồi. Nếu nàng phải chọn lựa ngay lập tức, nàng chọn Wilbur làm chồng. đẹp trai, tử tế, và dí dỏm. Nàng thể tìm thấy khuyết điểm nàng ở , trừ thứ là làm dạ dày nàng nhộn nhạo theo cái cách mà Drew làm. Nàng gặp đêm qua tại bữa tiệc của Regina và thích thú cuộc chuyện ngắn của họ. thậm chí làm nàng cười vài lúc, vài thứ mà người đàn ông nào - nàng gặp - khó khăn lắm mới làm được. Nàng hài lòng là ở đó tối nay, vì thế nàng có thể hiểu thêm chút nữa. nghi ngờ gì, là người đàn ông đẹp trai nhất trong các quý ông - những người lũ lượt kéo đến để ghi tên mình và thẻ khiêu vũ ngay khi nàng đến. đẹp trai bằng Drew, tất nhiên, nhưng... Ôi trời, nàng phải ngừng nghĩ đến những tên tán phóng đãng như Drew Anderson và phải giữ tập trung vào những người đàn ông có hứng thú hôn nhân với mình mới được.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 14

      Gabrielle ngủ rất ít vào đêm hôm đó. Lý do làm nàng trăn trở suy nghĩ và khiến nàng thức là lời nhận xét của Drew. Chứng minh nàng thực tên cướp biển bằng cách dành đêm với . Nàng nên thấy mình bị xúc phạm. Nhưng . Khi nàng dành thời gian để nghĩ về nó lúc về nhà, nàng quá hài lòng bởi những gì nàng hiểu được - muốn nàng. Nhận thức đó gây nên ảnh hưởng đáng kể làm sao lên bản thân nàng! Trong tích tắc nàng cảm thấy thích thú - điều làm nàng hầu như choáng váng, và giây tiếp theo nàng trải qua nỗi thất vọng sâu sắc nhất. Bởi nàng thể đáp lại bất kỳ điều gì về khát khao của Drew với nàng. cũng thế.

      Margery đánh thức nàng dậy vào sáng hôm sau sớm hơn nàng muốn. Nàng gần như đuổi người phụ nữ lớn tuổi hơn ra ngoài để mình có thể ngủ thêm ít giờ nữa, nhưng nàng nhớ ra là Margery về nhà nhiều vào hai ngày trước. Bà có nhiều người bạn cũ ở London muốn thăm viếng. Vì thế bây giờ là thời gian tuyệt vời để chuyện với bà và xin ý kiến về người cầu hôn tương lai của mình, đề phòng bà lại ra ngoài hôm nay.

      "Hãy giúp cháu tìm hiểu về những phẩm chất mà cháu nên mong đợi ở người chồng ." Nàng khi Margery bới tủ quần áo để chọn ra bộ váy hàng ngày mà nàng mặc.

      "Chỉ cần dùng trực giác thông thường của mình thôi, bé," Margery , và giơ ra hai chiếc váy. "Chiếc màu xanh hay màu hồng?"

      "Chiếc màu hồng," Gabrielle trả lời mà thèm liếc chúng. "Nhưng trực giác thông thường thực cho cháu biết những gì mình nên tìm kiếm, nó chỉ giúp cháu xác định những gì mình thấy đáng để cộng điểm ở người đàn ông sau khi cháu gặp ta thôi."

      Margery liệt kê. "Tốt bụng, khoan dung, kiên nhẫn, đáng kính trọng, có lòng trắc ..."

      "Khoan!" Gabrielle giơ tay lên. " số phẩm chất đó ràng hay thể ra ngoài dễ dàng đâu. Cháu có thể quen biết chàng trong nhiều năm mà hiểu liệu ta có đáng kinh hay . Có cách nào để cháu khỏi phải bận tâm chuyện đó ?"

      Margery đặt chiếc váy lên giường, sau đó đến chiếc tủ con để tìm đồ lót. "Cháu hỏi ta là liệu có cách nào để biết người đàn ông thành thực hay à? Chúa ban phước lành cho cháu, bé, nếu mà ta biết cách, ta đóng chai và bán nó."

      Gabrielle thở dài. "Vậy còn gì mà cháu nên tìm nữa?"

      " ưa thích của chính cá nhân cháu, tất nhiên rồi."

      "Ý bác là tính hài hước ư? Cháu thực thích điều đó ở chồng."

      "Và?"

      "Hình thể đẹp. Cháu thích điều đó."

      Margery đảo tròn mắt. ", cháu . Tên thừa kế nhà Millford đó có cái ruột rỗng sau bộ mặt đẹp trai."

      "Chỉ là người đáng kể và đừng nhắc đến tên hợm hình đó nữa." Gabrielle cách phẫn nộ, sau đó hổn hển, "Hợm hĩnh, tất nhiên! Cháu tha thứ điều đó."

      "Còn gì nữa?"

      "Da tái cũng được. Cháu thề, nửa số đàn ông cháu gặp ở đây trông như ma vậy, họ nhợt nhạt."

      Margery khúc khích cười. "Và làm thế nào mà cháu biết con ma trông thế nào, hử?"

      "Bác hiểu ý cháu mà."

      "Ừm, ta đánh giá thấp chuyện nước da, bé. Phơi người đàn ông dưới mặt trời trong vài ngày, và việc đó trở nên tốt đẹp, đúng ?"

      "Đúng ạ."

      "Cháu lên danh sách chưa, hay đó là những thứ cháu nghĩ tạo thành danh sách?"

      "Đó là những gì cháu làm đây."

      "Ừm, đừng làm việc 'săn chồng" khó khăn hơn bằng cách lập danh sách toàn bộ thứ này. Cháu muốn ít chọn lựa, chứ phải là cơn đau đầu khó chịu. Có bao nhiêu người cháu bắt đầu rồi?"

      "Chỉ vài thôi ạ." Gabrielle trả lời, sau đó cau mày. "Mặc dù vậy cháu nghĩ bác đúng. Có hai người đàn ông khác trong số này cháu bỏ qua, cháu thực có hứng thú. Và điều đó có nghĩa là bây giờ chỉ còn Wilbur Carlisle."

      "Cháu thích ta?"

      " ấy hầu như quá hoàn hảo," Gabrielle với cái cau mày. "Nhưng có thứ gì về ta để thích cả."

      Margery cười khúc khích. "Cháu dám công nhận đó là thiếu sót à, Gabby? Vì thế hãy thôi cau mày và nhớ là cháu chỉ mới đến hai bữa tiệc cho đến nay đấy."

      Gabrielle toét miệng cười. "Cháu biết. Georgina đảm bảo là còn nhiều người đàn ông nữa cho cháu gặp. Nhưng cháu hy vọng là Wibur qua để bác nhìn thấy. Cháu cần ý kiến của bác..."

      "Được rồi, nhưng ý kiến của ta có giá trị gì cả và nó nên như thế," Margery . "Bởi vì cháu giải đáp thắc mắc của chính mình, đúng ? Cháu biết chính xác mình muốn gì ở người đàn ông. Vì thế hãy tiến lên và lập danh sách, nhưng cuối cùng hãy tin vào trái tim mình nhé."

      Margery thêm về chủ đề này nữa và giúp nàng mặc váy như bà làm vào mỗi sáng, sau đó nghỉ ngơi với tách trà trong khi Gabrielle ngồi vào bàn trang điểm để sửa soạn kiểu tóc đơn giản mà nàng thích để vào ban ngày. Nhưng đặc biệt, lời nhận xét cuối cùng của Margery vẫn vang lên trong đầu, rằng nàng biết những gì mình muốn ở người đàn ông. Nó vang lên trong óc nàng vì kỳ cục là bà ' người đàn ông', mà phải ' người chồng', nhưng sau hết nàng thấy nó kỳ cục gì khi mà cái tên duy nhất ra trong tâm trí nàng khi nhắc tới người đàn ông là Drew. Và trở lại cùng nỗi choáng váng là thất vọng, những thứ làm nàng thức suốt đêm qua.

      Nhưng nhớ đến khoảnh khắc tuyệt vời khi ôm nàng trong vòng tay lúc khiêu vũ, nàng sớm bắt đầu nghĩ về những cách có thể dùng để bỏ qua những lời phản đối của chính bản thân mình - và vượt qua những trở ngại từ cả phía . Điều cốt yếu, , thực chối bỏ duy nhất của nàng với việc dính líu tới Drew chính là: thủy thủ, và đó là chối từ bởi nàng muốn dành cuộc đời của mình chờ đợi mòn mỏi ở nhà, tháng này qua tháng khác, đợi người thủy thủ của mình trở về, giống như mẹ nàng vậy. vô nghĩa khi người đàn ông biển. Lời khuyên đó văng vẳng bên tai từ khi nàng còn là đứa trẻ, và nàng ghi nhớ kỹ trong tim. Nhưng đó là trước khi nàng ra biển và khám phá ra rằng mình thích việc giong buồm ra khơi. Thế ai quy định là nàng phải ở nhà và để người đàn ông của mình biển mình nào? Sao nàng lại thể sống ở biển với chồng cơ chứ?

      Ngay khi suy nghĩ đó ập vào nàng, nỗi thất vọng biến mất, chỉ còn choáng váng. từ chối quan hệ của với nàng chỉ là chuyện . Vì thế muốn kết hôn. Có thể chỉ nghĩ mình muốn. Và có thể bởi vì chưa từng có lý do để cân nhắc nghiêm túc về việc kết hôn.

      Nàng có thể cho lý do đó, nếu nàng dừng được việc đuổi với mọi lời lẽ tuôn ra từ miệng. Nhưng nàng phải dùng mưu kế để bao vây 'lịch làm việc' của trước. Tình nhân ở mọi bến cảng. Câu đó quá ư - đáng ghét. Nàng nghi ngờ gì là cố biến nàng thành tình nhân của mình ở cảng quốc nếu nàng phải tích cực kiếm tìm người chồng. Lời nhận xét táo bạo của về việc dành đêm với nàng ngụ ý là làm thế.

      Những ý nghĩ tương tự quay cuồng trong nàng suốt buổi sáng còn lại và đến vào buổi chiều. Họ đến rạp hát tối nay, nhưng điều đó làm nàng sao lãng. Nó là vở kịch mới, vì thế ngay cả James cũng tham gia. Việc ấy có nghĩa là Drew phải hộ tống nàng và Georgina. Sau hết nàng chắc liệu mình có thấy hôm nay, nhưng nàng lo lắng khi tìm hiểu thậm chí có thể phá vỡ cái rào chắn lớn dần giữa hai người họ hay .

      Quả là cứu viện khi Richard xuất đầu lộ diện để kiểm tra nàng chiều hôm đó, chỉ vì nàng thấy vui mừng khi gặp - đúng là nàng thấy thế, mà bởi vì nàng biết làm nàng xao lãng khỏi Drew, và làm điều đó nhanh chóng chỉ với quần áo mình. Nàng khó lòng mà nhận ra !

      "Nhìn kìa!" nàng la lên khi xuống nhà để tìm ở hành lang vào, và tặng cái ôm thân mật.

      Richard ăn mặc đẹp như bất kỳ quý ngài trẻ tuổi nào. thậm chí cắt mái tóc đen của mình, hay có vẻ là thế, cho đến khi bỏ mũ và bím tóc đổ xuống vai .

      " vừa mua sắm," nàng tiếp tục.

      " người trong số bọn phải làm vậy, nếu bọn muốn tiếp tục đến cuối con phố này để kiểm tra em, và Ohr từ chối lảng vảng lại gần bộ com lê. Vậy là, em tìm được ông chồng cho bọn xem chưa?

      Nàng cười. "Bọn á?"

      "Ưm, bọn quyền lợi được đảm bảo, đúng ? Nếu em chọn được chồng mình rồi khi Nathan đến đây, tiếp theo chúng ta có thể phi thẳng về nhà ngay sau đám cưới, và phiền khi với em là, càng ít thời gian ở đây càng tốt."

      Nàng nhướn bên mày lên thắc mắc, nhưng chuyển tới chủ đề kế tiếp như thể vừa mới thừa nhận rằng mình căng thẳng khi trở lại . Nàng tự hỏi liệu mình có bao giờ tìm ra chạy trốn khỏi cái gì .

      "Em gặp cố vấn pháp luật của mình chưa?" Richard hỏi.

      "Chưa, nhưng em có cuộc hẹn gặp vào ngày mai."

      người đầy tớ xuống hành lang. Gabrielle cầm cánh tay Richard và dẫn ra trở lại khu vườn rộng lớn đằng sau ngôi nhà, nghĩ là họ bị làm phiền ở đó, nhưng ngay lập tức để ý là nó bị "chiếm đóng".

      "Tuyệt vời," . " rất hy vọng mình được gặp ấy khi ở đây."

      " ấy?"

      "Quý bà Malory," trả lời.

      Nàng nhìn theo ánh mắt để thấy nơi mà Georgina ngồi là ở cạnh đài phun nước, cố gắng đọc cuốn sách và trông hai đứa trẻ, Gilbert và Adam - ở cùng mình. Với mấy đứa trẻ quậy phá; Georgina chú tâm vào việc đọc cho lắm.

      Gabrielle được giới thiệu với hai đứa sinh đôi và bảo mẫu của chúng mới hôm qua. Nàng biết tại sao người bảo mẫu vắng mặt hôm nay; có lẽ vị phu nhân chỉ muốn dành thời gian mình với các con.

      Nhưng nàng chỉ mất chút thời gian để nhớ lại Richard làm James Malory ghen tức thế nào suốt chuyến viếng thăm của họ. Nàng liếc , tự hỏi là mình nên cười hay đấm túi bụi đây.

      Cuối cùng nàng , "Richard, ấy là phụ nữ có chồng rồi."

      "Ừ, nhưng xem cái tên ấy kết hôn với kìa," đáp trả. " ấy thể thực cảm thấy hạnh phúc với tên cục súc như vậy được. Em đồng ý chứ?"

      Hoàn toàn đồng ý, đó (cũng) là ý nghĩ đầu tiên của nàng (khi tới đây), và dù sao nàng chứng kiến cái cách mà đôi vợ chồng này đối xử với nhau, đúng như Richard , và trong khi có lẽ đọc ra các ám hiệu, nàng chắc chắn làm được. Thêm vào lôi cuốn rành rành về mặt thể chất, nàng cũng cảm thấy được gần gũi về mặt cảm xúc giữa họ, và về phần Georgina hoàn toàn sợ hãi gì. Bất kỳ người phụ nữ nào có thể chuyện với chồng theo cái cách mà Georgina Malory đối đáp với James đều biết rằng ấy chồng và hoàn toàn được trở lại.

      Nhưng Gabrielle thấy bạn nàng có vẻ nghiêm túc, vì thế nàng trả lời cách thận trọng, " nghĩ là ấy bị đe dọa bởi người đàn ông - dễ dàng làm người khác sợ hãi, đúng ? Nhưng em chưa từng thấy ấy có cảm giác đó, thực chỉ có ngược lại thôi. Và em chuyện với ấy vài lần về cướp biển. ấy có lẽ vui lắm về cái tình huống mà em đặt vào. Sau hết họ có kế hoạch khác mà. Nhưng ấy chẳng hề ra vẻ là em làm phiền và mặt khác còn trông vui vẻ ấy chứ. Nhưng rốt cuộc chỉ quan tâm tới việc ấy lấy ai, đúng ?"

      trả lời câu hỏi và thay vào đó , " nên chuyện với ấy."

      Nàng chợt nhận ra là hề rời mắt khỏi Georgina từ lúc vào vườn. Điều đó làm nàng cố gắng nhìn phụ nữ đó bằng con mắt của người đàn ông nhìn. Georgina Malory xinh đẹp. Sau hết sinh đẻ chẳng làm hại đến vóc dáng - hình dáng gọn gàng đẹp đẽ và những đường cong được đặt đúng chỗ.

      Gabrielle trở nên báo động. "Khôn ngoan vào, Richard. tự mình điều đó thôi. Nhìn người mà ấy lấy xem. thực muốn người đàn ông đặc biệt đó đấm vỡ mũi à?"

      " ta bao giờ biết."

      "Richard!"

      "Và nghĩ đến việc đánh cắp ấy khỏi . cuộc tình vụng trộm là ổn thôi."

      Lời tuyên bố đó làm nàng tức điên. Đúng là đàn ông chỉ nghĩ tới vui thú của ta mà chẳng quan tâm tới gì khác từ người phụ nữ. Richard định đầu hàng những suy nghĩ cám dỗ của mình sao?

      Nàng nhìn nhanh nhẹn băng qua vườn để tiếp cận vợ của Malory. Nàng nên ngăn lại, nhưng nàng chắc rằng cự tuyệt, vì thế tốt hơn là tự hiểu ra và quên vị phu nhân đó . Sau hết có thời gian cho những trò vụng trộm, vì Gabrielle ở đây chỉ trong ít tuần nữa thôi, và thể ghé qua hàng ngày mà bị James phát giác. Vì thế phải bỏ cuộc cách khôn ngoan và có cái nhìn đúng đắn về chuyện này.

      ngồi bên cạnh Georgina. Họ chuyện trong lúc. Nàng thậm chí thấy là vị phu nhân cười. Ừm, Richard khá là đẹp trai và có thể rất thú vị. Nhưng nàng đúng. Sau vài giây khởi động, bạn nàng phải có cái nhìn đúng đắn về chuyện này thôi.

      Thậm chí nếu nàng trông thấy cái tát mà Georgina dành cho Richard cũng đủ mạnh để nghe thấy qua khu vườn. Nàng nhăn mặt. Nhưng nàng ngạc nhiên. Mặc dù, nàng hy vọng quá thất vọng. thực là, vì hiểu , nàng biết có lẽ vẫn đeo bám. Nhưng nàng chắc là tiếp tục thất bại mà thôi. Georgina Malory chỉ là người phụ nữ kết hôn . còn ngẫu nhiên là người phụ nữ kết hôn hạnh phúc - và cũng chồng mình.

      "Ta cho là mình nên xin lỗi cháu."

      Gabrielle nhảy dựng lên, nàng quá giật mình. Nàng thầm rên rỉ trước khi quay lại đối mặt với James Malory - người vừa tới cách lặng lẽ cạnh nàng. "Xin lỗi ư?"

      "Ta phải làm bạn cháu đau," James .

      Nàng sợ là ông điều vậy. Nhưng ông thực trông hay có vẻ gì là tức giận. Nàng chỉ biết ông ta đủ để nhận ra rằng những gì ông ta thể ra ngoài chẳng bao giờ là cảm xúc lòng.

      "Ngài cần phải làm vậy sao?" nàng hỏi " ấy thực vô hại. Và Georgina làm tan nát hy vọng của ấy."

      " ta (dám) xúc phạm. Ta sợ là mình thể nghe theo."

      Richard, trông thất vọng, bắt đầu quay bước về nàng. Nhưng sau đó khi nhìn thấy James đứng cạnh nàng, lỉnh ngay sang hướng khác. Hơi buồn cười, khi trèo nhanh chóng như thế nào qua cái bức tường cao ngăn giữa khu vườn và khu vực của những người hàng xóm.

      " khôn ngoan," James . "Ta trèo tường đâu."

      Nàng thấy nhõm, nhưng nàng có cảm giác là Malory để yên chuyện này. "Có giúp gì nếu cháu hứa với ngài là ta lại gần vợ ngài lần nữa?"

      Ông nhướn bên mày lên. "Trong khi ta nghi ngờ gì lời hứa của cháu, quý, ta chỉ ra là người có thể hoàn toàn kiểm soát hành động của người khác."

      "Đúng thế, nhưng những gì cháu làm là bắt ấy hứa. khi hứa, ấy khá là đáng tin cậy."

      "Rất tốt. Việc đó đủ để giữ ta khỏi săn lùng . Nhưng cháu có lẽ muốn cảnh báo bạn mình, nó đủ nếu ta thấy lần nữa đâu."

      Nàng gật đầu, biết ơn vì cách giải quyết này. Và nếu Richard thèm nghe khi nàng đến thăm chiều nay để cảnh báo gần 'ngỏm' như thế nào đầu đúng là có vấn đề rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :