1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Captive Of My Desires - Johanna Lindsey ( 52c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 5

      "Hai tuần buồn chán chút nào, và cậu chỉ còn ba ngày trước khi cưới. Điều đó cho cậu thời gian để đổi ý, đúng ? Mẹ nàng là một thiên tài nếu cậu hỏi mình. Sau này có khi cậu phải cảm ơn bà ấy đấy."

      Cả bốn người đàn ông nhìn chằm chằm vào Percival Alden như thể cậu ta bị mất trí. Chuyện này phải là một việc bất thường. Nó xảy ra mọi lúc, thực sự vậy. Percy, như bạn bè thường gọi , có thể được mong chờ nói những thứ lố bịch nhất, thậm chí tồi tệ hơn, nói những điều nên với nhầm người, mà thường dẫn tới kết quả một trong những người bạn của càng chìm sâu vào rắc rối. Và thêm vào phần kỳ lạ là, Percy chẳng hề cố ý làm thế, nó đơn giản là càng làm Percy trở thành Percy mà thôi.

      Ngay giờ đây, chỉ mình Jeremy Malory là nhìn chằm chằm vào Percy vì ý kiến vừa mới nêu ra. Những người đàn ông khác trong căn phòng rất thích thú, mặc dù hầu hết trong số họ ́ gắng một cách đáng khâm phục để thể hiện ra. Nhưng Jemery là người duy nhất buồn chán vì bị từ chối đến gần Danny, người con gái đã chiếm được trái tim , trong khi mẹ nàng chuẩn bị cho đám cưới của họ. Để có thời gian một mình với con gái là mục ́ch thật sự của Evelyn Hillary khi bà cầu Jemery hầu như hai tuần trước về nhà để đợi ngày thành hôn của mình. nên ghen tỵ với bà về điều đó, bà đã nói vậy, và thực sự . Mẹ và con gái đã bị chia cắt suốt bao năm, sau cùng, Danny đã lớn lên trong khu ổ chuột ở London, hay biết nàng là ai hay nàng vẫn còn có một người mẹ sống khi nàng nghĩ rằng cha mẹ đều đã chết. Và họ chỉ vừa mới đoàn tụ.

      Biết được việc đó khiến cho Jemery dễ dàng chịu đựng cuộc chia ly hơn. chỉ vừa mới nhận ra rằng những gì cảm thấy với Danny là thật, Và những người nhà Malory chịu khuất phục dễ dàng trước tình . Họ là một gia ̀nh đã sản xuất ra những kẻ phóng đãng khét tiếng nhất London, bao gồm cả Jemery, và ai trong số họ từng xử lý xúc cảm đó cách nông nổi khinh suất khi họ trải qua.

      Drew Anderson là người duy nhất trong phòng sinh hoạt gia ̀nh, nơi mà những người đàn ông tụ tập lại sau bữa tối, thèm che đậy sự thích thú của mình với ý kiến của Percy. Trong tất cả những người nhà Malory có lẽ thích Jemery nhất, vì họ có rất nhiều điểm chung, hay ít nhất là họ đã có trước khi Jemery từ bỏ cuộc sống độc thân. Jemery cũng là cháu trai của danh nghĩa(tức là qua việc kết hôn của Georgina và James), hay cháu trai-kế, nhưng lại có chung huyết thống.

      Thậm chí thú vị hơn nữa là Jemery, người được biết là tửu lượng cao đến nỗi mà cậu ta chưa từng trải qua tình trạng say rượu thực sự nào, nagy cả khi đã hạ gục hết mọi tay bợm nhậu, trông có vẻ thay đổi cái kỷ lục đáng tự hào đó của mình tối nay. Cậu ta đã tới với một chai rượu brandy tay, uống hết một chai nữa trong suốt bữa tối, và nhanh chóng chuyển sang chai thứ ba. Thật thể tin được khi cậu ta chưa lăn kềnh ra sàn nhà, nhưng trong mắt cậu ta có ánh nhìn đờ đẫn lên rằng cậu ta ngấm hơi men - lần đầu tiên trong cuộc đời mình, khi câu chuyện tới thời điểm này.

      Bố cậu, James, chưa để ý đến. Chú cậu Anthony quá bận bịu ́ gắng cười để mà chú ý. Percy chỉ quan tâm đến những thứ cậu ta nên, vì thế cậu ta nêu ý kiến của mình về việc đó. Nhưng Drew, một người nhà Anderson trong chiến tuyến khác của ̣ch, gặp khó khăn gì để nhận thấy nỗi đau khổ của Jemery và những gì cậu ̣nh làm về chuyện đó.

      Những kẻ buồn đời đắm chìm trong rượu. Thật quá buồn cười. Nhưng Drew hầu như có thể thông cảm. dâu đẹp đến kinh ngạc, đã từng cân nhắc theo đuổi theo nàng khi nghĩ nàng chỉ là hầu gái gác nhà của Jemery. Nhưng Jemery đã xác lập chủ quyền với nàng và thẳng điều đó. Và có người phụ nữ nào đáng để đánh nhau, theo quan điểm của Drew. Nếu thể có một người phụ nữ, người khác sẽ có nàng. hề câu nệ đến từng chi tiết và sớm quàng vào cái cảm xúc quá lạ lẫm với mình. Ở tất cả các bến cảng mà qua, đều có một người phụ nữ đợi để đón chào với vòng tay rộng mở. phải đã ́ gắng chủ ý để có một "người tình" ở tất cả các cảng, như em gái thích nói thế. chỉ là một người đàn ông phụ nữ, tất cả phụ nữ, và những người mà mến chăm sóc đến đều hy vọng mình là "bến cảng" cuối cùng của . phải là đã từng cho họ lý do để nghĩ rằng sẽ ổn ̣nh cuộc sống. nói dối họ, cho họ lời hứa, và khi ra biển đòi hỏi họ chung thủy hơn đã từng.

      Georgina và vợ Anthony vào phòng sinh hoạt gia ̀nh bước khi Jemery kịp quay lại làm nổ tung bạn mình. Bây giờ, có thêm một người phụ nữ xinh đẹp khác, Rosslyn Malory, Drew nghĩ. đã nghe nói Anthony chiếm được trái tim của người phụ nữa này như thế nào. Nàng cần một người chồng để bảo vệ nàng khỏi tên họ vô lương tâm - người ́ gắng đánh cắp tài sản của nàng. Anthony tự nguyện, trước sự ngạc nhiên của gia ̀nh. ta là một tên trác táng khác mà họ đã nghĩ rằng sẽ bao giờ kết hôn. Drew có thể nói một điều về những người đàn ông họ Malory: họ chắc chắn có khẩu vị phụ nữ tốt. Và James Malory đã làm một cú chộp giỏi nhất trong bọn họ, theo quan điểm của , vì James đã làm cho em gái duy nhất nhà Andersons phải lòng. Hắn xứng đáng với con bé, tất nhiên. người trai nào của nó nghĩ là hắn ta xứng. Nhưng thể chối cãi rằng hắn làm con bé hạnh phúc.

      Drew sẽ mong đợi bị giam cầm cùng một con tàu với tên em rể kinh khủng này, nhưng chắc chắn vui thích khi sẽ có nhiều thời gian hơn với em và cháu gái của mình, vì đến London thường xuyên. Quá tệ khi James bị bỏ lại. phải gợi ý chuyện đó. có thể chăm sóc tốt gia ̀nh của James, vì họ cũng là gia ̀nh của . Và chắc chắn rằng James thực lòng muốn , khi hắn ta đã có những kỷ niêm tồi tệ vào lần cuối cùng đến Bridgeport.

      Gợi ý chuyện đó cũng chẳng hại gì, Drew nghĩ. Còn một tuần nữa trước khi họ ra khơi, ít nhất đủ thời gian để James cân nhắc việc ở nhà. Cũng đủ thời gian cho Drew xem Jemery "mua dây buộc mình", và xót xa cho một tên độc thân kinh niên rời bỏ hàng ngũ. Nếu có bao giờ trở nên ngu ngốc mà làm thế, hi vọng có ai đó bắn mình cho rồi.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 6

      Drew vội. vừa được báo là tàu của em trai Boyd, The Oceanus, thả neo ở cảng để chờ đóng thuế biển. Sẽ phải mất nhiều ngày trước khi nó tìm được chỗ neo đậu bởi vì còn cả một hàng dài các con tàu khác. Nhưng điều đó có nghĩa là Boyd đã vào bờ, và nếu , Drew sẽ tự tìm một chiếc xuồng để đến thăm Boyd.

      đã biết rằng Boyd lên kế hoạch dừng lại ở , nhưng sự tính toán thời gian của nó thể nào tuyệt hơn. Cả gia ̀nh đã quay lại London hôm qua vì lễ cưới của Jemery và sẽ ra khơi đến Connecticut trong vòng ít hơn một tuần nữa. đã xuống bến tàu hôm nay để cho thuyền phó boong biết rằng họ sẽ ra khơi sớm hơn so với dự kiến.

      thực sự mong thấy The Oceanus ở Bridgeport, vì nó thường chuyên chở đường và thuốc lá từ Tây Ấn đến các quốc gia phía đông bắc. đã mong chờ cuộc sum họp với ông em út của mình. Đó là lý do chính để ra khơi trở về cảng nhà của họ.

      Nếu Boyd đến chỉ đơn thuần là để thăm Georgina, thì sau đó nó có thể sẽ thích lái thuyền về nhà với Drew trong chuyến này. Giờ đây, đó là một suy nghĩ dễ chịu, đặc biệt là từ khi ông em rể của họ, James thèm để ý đến lời gợi ý và vẫn quyết tâm ra khơi với vợ và con gái mình. Drew có thể nhờ tới quân tiếp viện để đối phó với với tên Malory khó tính đó. Georgina và Boyd là hai người nhà Anderson duy nhất chỉ huy con tàu của chính mình. Con bé chẳng bao giờ muốn và có lẽ sẽ tự mình cãi nhau với cả năm ông nếu nó đã từng nảy ra ý nghĩ đó. Boyd đơn giản là muốn. Nó việc ra khơi, nó chỉ có khao khát nắm quyền điều khiển.

      Họ đã luôn nghĩ rằng đó là do căng thẳng quá và nó chỉ cần có thời gian để vượt qua điều đó, và cuối cùng nó sẽ trở thành thuyền trưởng tàu The Oceanus khi sắn sàng. Nhưng cuối cùng nó đã thừa nhận là nó thấy cần thiết thực hiện việc đó, khi mà nó đơn giản là thích du lịch biển mà có trách nhiệm thường trực nào, và do nó trả lương cho các thuyền trưởng bằng tiền túi của mình, các ông trai còn lý do để phàn nàn nữa. Vì diện của Boyd chẳng ảnh hưởng tới việc The Oceanus có tiếp tục hành trình được hay , nó có thể đồng ý với , Georgina và gia ̀nh của con bé The Triton.

      Tiến nhanh về phía cầu tàu đông đúc đến Skylark Office, nơi mà hy vọng tìm thấy Boyd nếu cậu ta đã cập bờ, Drew ít chú ý tới xe ̣, chỉ đơn thuần là tránh khỏi chúng. Nhưng thật khó để lờ người phụ nữ sắp ngã ngay đường của .

      Đó chỉ là một phản ứng đơn thuần khi cầm chặt cánh tay ta để giữ cho khỏi ngã. thực sự chú ý lắm đến bởi đôi mắt gắn vào hai gã bước ra sau gái - người mà lao về phía trước đúng lúc mà Drew đặt trở lại đôi chân mình.

      "Thả tôi ra." ta càu nhàu với , và làm vậy.

      chắc là hai gã đàn ông kia có thực sự với ta hay , bởi vì bây giờ khi ta đứng vững vàng đôi chân của mình, họ do dự sau , ́ làm ra vẻ như thể họ để mắt đến . Kỳ cục thật. Drew liếc nhìn lại gái để xem tại sao ta lại tán thành sự giúp đỡ của mình, và quên mất toàn bộ đội hộ tống của .

      Đôi mắt xanh lơ nhạt màu nhất mà từng nhìn thấy, được viền bởi hàng mi đen nhìn trừng trừng vào . Chúng mang vẻ đẹp khiến sững sờ tới mức phải lúc sau mới nhìn thấy toàn bộ con người nàng.

      Drew thường bị đơ như thế. Bị quyến rũ , chắc rồi. Nhưng người đàn ông từng theo đuổi những phụ nữ đáng nhất (trong những người đáng ) thế giới việc đứng đó á khẩu chắc chắn phải lúc nào cũng xảy ra. này xinh xắn, đúng thế, nhưng nhiều khác có sắc đẹp vượt trội hơn nàng. Cái mũi ngộ nghĩnh, đôi lông mày đen hơi cong, có thể bởi cái cau mày của nàng. Nhưng đôi môi nàng đầy đặn, căng mọng màu đỏ sậm, mà thứ thuốc màu nào có thể tạo ra. đoán có thể bởi nàng cắn môi suốt.

      Mái tóc đen được buộc chặt theo một kiểu khéo léo. Chiếc váy và mũ gần như là đồng màu xanh với đôi mắt của nàng. Nàng ăn mặc như một quý thời trang cao cấp, và còn cả làn da rám nắng ánh vàng lộng lẫy mà những quý quốc bình thường sẽ bao giờ có được. cược là gần đây nàng đã đến miền khí hậu ấm áp hơn.

      Có phải chính điều đó làm sững sờ hay , làn da rám nắng đậm màu hơn hẳn đôi mắt nàng. Hay đôi môi căng mọng đầy tội lỗi? Hay đơn giản là bởi vì nàng trừng trừng nhìn khi mà đã giúp nàng.

      "Tôi có nên để em ngã xuống dưới chân mình , hả em ?" hỏi

      "Xin lỗi?"

      "Em gần như đã ngã." nhắc nàng. "Hay việc đó đã bay ra khỏi tâm trí em rồi? Tôi biết tôi luôn có ảnh hưởng đó tới phụ nữ, làm phân tán mọi suy nghĩ của họ," thêm vào với cái cười toe toét như trẻ con.

      Thay vì tỏ ra duyên dáng trước cơn giận dữ của mình như mong đợi, lời nhận xét của làm nàng hít vào một cách phẫn nộ và buộc tội, " Ngài đã làm thâm cánh tay tôi, đồ thô lỗ."

      "Tôi đã làm thế ư? Để tôi xem nào."

      Nàng giật mạnh tay mình ra khỏi tầm với của . "Tôi nghĩ vậy. Nếu ngài quả thực ́ gắng giúp đỡ, xin cảm ơn. Nhưng lần sau đừng làm một tên thật thô lỗ như thế nữa."

      Nụ cười biến mất, Drew đáp trả, "Sẽ có lần sau đâu, bởi vì nếu lại sảy chân, tôi sẽ suy nghĩ lại về việc ́ gắng đỡ . Sự thật là, tôi chắc là mình sẽ để ngã. Chúc một ngày tốt lành, quý ."

      nghe thấy tiếng thở hổn hển của nàng vì bị lăng nhục khi bước . thanh đó thật ngọt ngào, nhưng mang lại nụ cười cho được. Con bé vô ơn, nghĩ. quá bực mình để mà cảm thấy thôi thúc được quay lại nhìn nàng, điều bình thường với chút nào khi gặp phải một phụ nữ đẹp. chỉ băng nhanh qua đội hộ tống của nàng, nếu quả thực đó là đội hộ tống của nàng. Thật tệ là ai trong số họ phản đối.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 7

      Cảng London thật náo nhiệt với những hoạt động, nhưng nó khác mấy so với lần cuối cùng Gabrielle đến đó, khi nàng lên đường ba năm trước đến Caribbean, đầy niềm tin rằng mình tìm được cha. Việc cập bến của những chiếc tàu biển lớn giải thích cho sự chậm trễ của những chiếc xe ngựa phụ chở hàng trong ngày, chở hàng hóa từ tàu đến kho hàng hay thẳng đến chợ. Những thanh, mùi vị gần như thân thuộc, đã làm nàng quá xao lãng đến mức nhìn thấy chiếc xe ngựa sắp đâm vào mình, hay người đàn ông đã giữ nàng khỏi ngã. Nếu có thể thấy ta trước, nàng sẽ bị bất ngờ ngay lập tức trước sức hấp dẫn mà nàng cảm thấy, và sẽ tự biến mình thành kẻ ngốc vì điều đó. Ôi trời, trong cuộc đời nàng chưa bao giờ cư xử cách thái quá như thế, sau tất cả những gì mà đã ́ giúp nàng.

      Tàu của nàng đã tới Thames sáng sớm hôm đó, nhưng mất gần như cả ngày trước khi các hành khách ngồi thuyền vào bến. Nàng vui mừng vì sự chậm trễ này. Nó cho phép nàng thuê phòng nghỉ vào buổi tối và trì hoãn việc đưa lá thư trong túi nàng. Hai gã thủy thủ của cha cùng giữ một khoảng cách kín đáo phía sau nàng, hai người mà ông tin cậy nhất, Richard và Ohr. Họ được gửi sang cùng để bảo vệ nàng, và đảm bảo rằng quý ông - người mà nàng đưa thư tới - đáp ứng cầu của cha nàng. Hai gã đàn ông này là những người kèm thích hợp nhất có thể tưởng tượng ra, ấy thế mà, nếu họ hộ tống nàng, nàng chắc mình có thể vượt qua chuyện này.

      Nàng sẽ phải săn chồng theo cung cách phô trương được giới quý tộc ưa chuộng. Nàng đã được gửi tới trước cùng với những người kèm để bắt đầu chuẩn bị một cái tủ quần áo mới lộng lẫy cho cái lý do chính đáng đó, và để bắt kịp cuối mùa Vũ Hội hè. Cha nàng vướng vào vụ chuộc lại hai con tin, nên ông chưa hoàn toàn rời được, nhưng ông hứa sẽ đến với nàng trong một hay hai tháng nữa. Nàng tranh cãi là nàng có thể chờ ông. Ông cãi lại rằng việc đó chờ được. Ông đã thắng.

      Margery cũng đã trở về nhà. ngạc nhiên khi Margery đã nhất quyết phản đối đưa nàng về quốc mà có một người kèm thực sự nào, và bà nhận lấy vai trò đó, nhưng giống Gabrielle, bà đã nhớ quê hương họ khủng khiếp. Bà bị kích động trong suốt cuộc hình trình về việc cuối cùng cũng được về nhà. Ngay sau khi họ tới bến tàu, bà vội vã tìm cho họ một cái xe ngựa để , một nhiệm vụ đơn giản khi mà có quá đông chuyến hôm đó, nhưng khăng khăng là bà biết cách làm thế nào để bị từ chối và bà chỉ mất một giờ đồng hồ để chứng minh điều đó, làm Richard trêu trọc bà suốt đường tới quán trọ.

      Gabrielle ́ gắng nghĩ tới cái gì làm nàng e sợ ngay lúc này. Thay vào đó nàng nghĩ tới quãng thời gian ở Caribbean với cha. Cho đến gần đây ai trong hai người nghĩ đến sự bất lợi của việc nàng nơi đó cùng với ông, điều mà làm nàng sẽ bỏ lỡ tất cả những thứ mà một quý trẻ người đến tuổi lấy chồng nên làm sau khi tròn mười tám. Mặc dù nàng thể nói rằng mình hối tiếc vì điều đó. Chẳng có gì có thể khiến nàng bỏ lỡ những năm tháng tuyệt vời đó cùng cha mình.

      Hai người đàn ông tham gia bữa tối cùng Gabrielle và Margery, ở lại bầu bạn với nàng. Ohr chơi bài cùng Margery, người đã mệt lử với sự hưng phấn được trở về nhà của mình, nên quan tâm lắm đến cuộc chơi hay trò chuyện. Trong thủy thủ đoàn của Nathan, Ohr theo ông lâu nhất. Gã cũng lấy cả đống tên giả, như tất cả bọn họ, nhưng Ohr tình cờ lại là tên thật của gã. Nếu có tên họ cùng, gã chẳng bao giờ phiền đề cập đến nó.

      Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng gã tự gọi mình bằng thuật ngữ hàng hải(ss portuguese: có khi vì nghe lạ nên ai nghe thấy cũng nghĩ là dùng tiếng lóng của dân thủy thủ gọi mình, cũng coi như biệt danh mà ko biết đó là tên )khi giới thiệu. Gabrielle cũng nghĩ vậy. Đó là lý do tại sao gã luôn "chẳng đánh mà khai" rằng tên gã được đánh vần với "h". Việc gã trông như có nửa dòng máu phương Đông, thậm chí còn để mái tóc đen dài quá mức thành một cái bím sau gã, làm mọi người thắc mắc gì về điều đó. Họ đơn giản thừa nhận, mà cần biết thêm, đó là một cái tên phương Đông.

      Cao hơn 6 feet, gã có một gương mặt trông trẻ hơn. Gã từng một lần nhắc đến cha gã đã từng là một người Mỹ bơi thuyền đến vùng Viễn Đông. Ohr đã gia nhập đội thủy thủ một con tàu Mỹ quay về phương Tây - phía bên kia thế giới, với ý ̣nh tìm cha, gã chẳng bao giờ đâu đó để thử, và thay vào đó đã trở thành một tên cướp biển.

      Người thủy thủ thứ hai mà cha nàng sai để trông chừng nàng tên là Jean Paul và cũng có hàng đống tên giả khác. Nhưng đã bí mật tiết lộ bí mật với nàng khi họ trở thành bạn bè rằng tên thật là Richard Allen. đã kể với nàng rất nhiều, nhưng nhiều hơn về quá khứ của , hay thực sự đến từ đâu, và nàng chẳng bao giờ thúc ép. lớn tuổi hơn Gabrielle là mấy, và nổi bật lên trong đám cướp biển phải vì quá cao và đẹp trai, mà bởi vì luôn luôn sạch sẽ một cách tỷ mỷ, cả cơ thể lẫn quần áo.

      có một bộ tóc đen dài và tết thành đuôi sam ở đằng sau, giữ cho gương mặt mình được cạo trừ bộ ria mỏng. Quần áo sặc sỡ như những người khác nhưng sạch tỳ vết, và đôi bốt của luôn sáng bóng. Mặc dù, đeo trang sức lòe loẹt, chỉ là một chiếc nhẫn bạc với vài cái lông ngắn đó. có một đôi vai rộng nhưng lại mảnh dẻ, và đôi mắt xanh lá cây linh lợi. Hàm răng trắng vụt lóe sáng khi mỉm cười hay cười phá lên. Gabrielle thấy lôi cuốn, một người đàn ông trẻ vui vẻ.

      Richard luyện trọng Pháp của mình chăm chỉ, mặc dù nó vẫn tồi như lần đầu nàng gặp . Ít nhất thì đã ngừng thốt ra từ "Chết tiệt" khi xúc động, sự tố cáo chết người với quốc tịch thực sự của .

      Nàng đã từng một lần hỏi tại sao phải lo lắng giả vờ mình là một người Pháp khi mà những cái tên giả là đủ với hầu hết mọi cướp biển rồi. chỉ đơn thuần nhún vai và nói rằng muốn giống những tên cướp biển còn lại và quyết tâm có lốt cải trang thật tốt trước khi cởi bỏ nó.

      Richard đã nói với nàng một lần chuyện đó khi muốn một khởi đầu lãng mạn với nàng, nhưng sợ cha nàng sẽ "xử lý" mình nếu làm thế, vì vậy ́ gắng chống lại sự thôi thúc đó.

      Nàng đã cười. là một người đàn ông trẻ tuổi hấp dẫn, hài hước và táo bạo, nhưng nàng chưa từng một lần cân nhắc đến bất cứ điều gì vượt xa tình bạn của họ. Nàng chỉ gây dựng một mối quan hệ thuần khiết với người đàn ông trẻ đẹp trai như Richard Allen có nghĩa là nàng gục ngã trước một vài sự hấp dẫn lãng mạn suốt bao năm ở Caribbean. Tuy vậy, nó hại gì vì hầu hết họ đều là thủy thủ, trừ Charles, bởi vì một người biển là loại đàn ông cuối cùng mà nàng muốn lấy làm chồng, nàng lớn lên mà điều đầu tiên hiểu được là bọn họ thường xuyên về nhà đến mức nào.

      Khi nàng kết hôn, người đàn ông đó sẽ thực sự phải chia sẻ cuộc sống với nàng. Đó là thứ nàng hình dung. Nếu mỗi lần ta biến mất hàng tháng trời như những thủy thủ khác, nếu nàng cuối cùng lại phải sống đơn mình rốt cuộc, hôn nhân có lợi ích gì chứ?

      Mẹ nàng đã có quan điểm tương tự. Thường xuyên qua bao năm, bà đã nói với Gabrielle rằng thật là vô nghĩa khi một người ông biển cả. Sự cạnh tranh thật quá lớn lao.

      "Sao lại để hắn làm phiền em thế,chérie?" Richard hỏi khi nàng bước vào phòng.

      Nàng biết chính xác người mà nói đến - người đàn ông đẹp trai mà nàng gặp ở bến tàu - vì nàng đã ́ gắng giữ "hắn" ra xa tâm trí nàng. Nhưng có câu trả lời nào mà nàng muốn chia sẻ, thay vào đó nàng nói, "Em buồn."

      "Em gần như làm gãy ̉ hắn"

      "Vô lý. Em chỉ bị sửng sốt thôi." Nàng trả lời. "Cái xe thồ đó sẽ va vào em, nếu ta túm lấy em. Nhưng ta kẹp tay em mạnh quá nên em nghĩ là em sẽ đỡ đau hơn nếu ngã xuống đất, vì thế ta thực sự hữu ích tý nào."

      Đó là lời nói dối rành rành. Richard nhướn một bên lông mày ngụ ý rằng nghi ngờ điều đó, làm nàng đỏ mặt và thử một lý do khác.

      Nàng tiếp tục, "Em khá là căng thẳng từ khi chúng ta bắt đầu ra khơi."

      "Kéo buồm lên." Miss Carla la oai oái.

      Tất cả bốn đôi mắt quay về phía con vẹt màu xanh lá cây sáng trong cái lồng sọc gỗ bé tý(loại lồng có thanh dọc ở các mặt để nuôi chim - như ở Việt Nam mình ý)mà nó thường bị nhốt vào. Con chim thuộc về Nathan. Nó như một người bạn thân thiết khi đậu vai của ông, nhưng bất kỳ ai khác nó đều coi như kẻ thù.

      Trong suốt năm đầu tiên, bất cứ khi nào Gabrielle ́ gắng cưng nựng con chim hay cho nó ăn, nàng thường giật lại với ngón tay nhỏ máu. Mặc dù vậy, nàng đã bền bỉ, đủ để Miss Carla cuối cùng cũng "về phe địch"(nguyên văn "defected to the enemy camp" nghĩa là con chim cuối cùng cũng có cảm tình với Gabrielle), và khi đó, Nathan tặng nàng con chim vào năm thứ hai đảo. Vốn từ của con vẹt cho đến thời điểm đó chỉ là về biển cả và sự chê bai mẹ nàng. Thậm chí cái tên mà Nathan đặt cho con chim cũng chủ tâm sỉ nhục mẹ nàng. Ông thấy thú vị khi dạy nó nhưng cụm từ như "Carla là con chim ngu ngốc" , "Tôi là một mụ già," và một câu tệ hơn nữa "Tên cớm đánh rơi cái quần đùi cho tôi."

      Ông đã rất xấu hổ khi lần đầu tiên nó kêu quang quác "Carla là một con chim ngu ngốc" ngay trước mặt Gabrielle, điều đó làm ông ngay lập tức tóm ngay lấy con chim ra biển để dìm chết nó. Gabrielle chạy theo cha để ngăn ông, mặc dù nàng tin chắc là ông sẽ thực sự giết chết Miss Carla, và sau đó họ đều cười về chuyện đó.

      Ohr hất khăn ăn tối vào chuồng chim, làm nó vỗ cánh ba lần và tiếng " gái hư, gái hư" thoát ra. Richard cười khoái trá với con chim, nhưng ngay sau đó quay trở lại đúng chủ đề, hỏi Gabrielle, "Em căng thẳng về việc kết hôn?"

      Câu hỏi khiến nàng cười trừ. "Kết hôn? , em thực sự mong sẽ gặp tất cả quý ông bảnh bao sẽ đến London trong mùa Vũ Hội. Em hy vọng sẽ một trong số họ," nàng nói thêm với một nụ cười.

      Điều đó đúng, nhưng nàng chỉ chắc mình muốn sống ở quốc lần nữa, khi mà nàng đã hòn đảo rất nhiều. Và nàng chắc chắn thích cái ý tưởng phải sống thật xa cha mình. Nhưng nàng vẫn hy vọng là nàng sẽ thuyết phục được người đàn ông mà nàng kết hôn rời đến Caribbean hay, ít nhất là, đến đó một thời gian mỗi năm. "Nhưng việc phải nhờ tới sự giúp đỡ của một người đàn ông em biết mà cha biết rõ, ưm, em thực sự ghét nó," nàng nói thêm. "Ông ta có thể sập cửa vào mặt chúng ta, biết đấy." Nàng có thể hy vọng.

      "Chúng ta ở đây để chắc chắn rằng ông ta làm vậy," Ohr lặng lẽ nói.

      "Đó đó!" - nàng kêu lên. " Rồi chúng ta phải ép buộc ông ta, và chẳng ai làm thế với những quý ông cả. Có ai trong hai người quen biết ông ấy, hay biết cha tôi giúp đỡ ông ấy ra sao để đổi lại ân huệ này đâu cơ chứ?"

      "Chưa từng gặp ông ta." Richard đáp.

      "Tôi đã, mặc dù tôi biết ông ta là một tên quý tộc," Ohr nói. "Theo sự hiểu biết nông cạn của tôi về mấy gã quý tộc, họ là kẻ hợm hĩnh - những người bẻ vụn bất kỳ biểu hiện công kích nhỏ nhất nào."

      Nàng thể nói là Ohr nói đùa hay , nhưng Richard có cái nhìn cáu bẳn về nhận xét đó, điều mà rất thực tế. Ôi trời, chẳng nhẽ bạn nàng là một quý ông người mà thậm chí chưa từng thể hiện ra ngoài? Nàng nhìn chằm chằm thật lâu, nhưng chỉ đơn thuần nhướn một bên lông mày lên với nàng. có lẽ biết là mình đã khuấy động tính hiếu kỳ của nàng khi phản ứng với lời nhận xét của Ohr.

      Nàng đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình. Dù gì thì nó cũng thật ngớ ngẩn. Một người đàn ông người có thể trở thành cướp biển, nhưng một quý ông người chắc chắn sẽ . Và quý ông mà họ sẽ viếng thăm ngày mai có thể là kẻ công tử bột hạng nhất, nhưng nó xóa được sự nghi ngờ của nàng. Nàng chỉ thấy xấu hổ khi nhận báo đáp mà mình lại chẳng phải là người từng giúp đỡ. Nàng lại là ngừơi cuối cùng phải chịu ơn, và nàng ghét điều đó. Nàng đã khôn lớn và thay đổi rất nhiều so với ba năm về trước. Nàng nhận ra mình tháo vát, nếu có chuyện gì cần hoàn thành nàng có thể sắp xếp hoàn thành nó. Nàng đã sống sót khi cơn bão lớn tấn công trong lúc cha ở xa, nàng và Margery đã xông vào giúp đỡ cứu thị trấn sống lại. Nàng đã bị bỏ lại một mình chỉ với Margery hàng tuần mỗi khi cha nàng ra khơi mà có nàng, và nàng thích tự mình ra quyết định.

      Nàng thích săn tìm kho báu với cha, và nàng sẽ nhớ những cuộc phiêu lưu ấy khi nàng kết hôn. Nhưng chủ yếu, nàng thích lại phải dựa dẫm vào người khác phục vụ nàng. Vì thế điều đó đơn giản ngược lại với sự thực bây giờ là nàng phải hỏi xin sự giúp đỡ của quý ông người này.

      "Chúng ta có thể luôn giữ ông ta để đòi tiền chuộc cho đến khi ông ta tìm được cho em một người chồng," Richard nói với một cái cười toe toét.

      Nàng nhận ra chỉ trêu trọc nàng và nàng đáp trả cái cười toe toét của , điều về mà nàng phải có tài kéo ai đó ra khỏi những suy nghĩ họ muốn nghĩ tới. Và nàng cần ngừng nghĩ về cái gã cao ráo đẹp trai mà nàng gặp hôm nay.

      Ôi trời, người đàn ông đó thật đáng kinh ngạc. Nàng chửi rủa thôi hồi, như cách cha nàng có thể gọi cái kiểu đó, làm ta hoàn toàn sững sờ". Chẳng nghi ngờ gì là nàng tự biến mình thành đứa ngốc. Nhưng nàng sẽ càng xấu hổ hơn nếu nhận ra cái liếc gợi tình của nàng, trước khi nhìn qua tình trạng của nàng. là một người đàn ông cao lớn với mái tóc quăn màu vàng nâu phóng túng. Và nàng có thể thề là mắt màu đen, chúng thật tối. Đúng là mẫu hình chuẩn mực của một người đàn ông, nhưng cũng đẹp trai.

      Nàng ́ ý gay gắt với ta như vậy, nhưng trái tim nàng đập thình thịch sợ hãi vì cái xe chở hàng va vào nàng, làm nàng mất thăng bằng. Cái kẹp tay của ta cũng còn hơn cả chặt. Và nàng đã sợ rằng Ohr và Richard, quá bảo vệ nàng, có thể gây ra một vụ ẩu đả vì ta đặt tay lên nàng.

      Đó phải là một nỗi sợ hãi ngu ngốc. Họ đã gây ra vụ ẩu đả mười phút trước đó khi một thủy thủ chỉ đơn giản là huých vào nàng. Họ gần như đã ném hắn ta ra ngoài cầu tàu xuống nước. Sau đó nàng đã bảo họ phải thận trọng hơn và sau nàng như những người hầu quốc sẽ làm.

      Sau đó, khi người đàn ông cao ráo đẹp trai nhìn xuống nàng với đôi mắt tối màu đó, cái nhìn chằm chằm của ta trở nên đầy nóng bỏng, nàng trở nên rối loạn. Và nếu điều đó chưa đủ tệ, khi trao cho nàng nụ cười toe toét đầy hấp dẫn, nàng cảm thấy có cái gì đó khuấy động từ sâu thẳm lòng mình. Thật bối rối bởi sau đó nó làm nàng mất một lúc để nắm được nói cái gì, giọng nàng trở nên sắc bén hơn là dự tính, đủ để làm trở nên thô lỗ.

      Nàng thở dài với chính mình. Nàng có lẽ sẽ bao giờ thấy lại . Nàng đã gặp những người Mỹ ở Caribbean đủ để nhận ra trọng của . Những người Mỹ đến thăm quốc, nhưng họ ở lại đây, và hầu hết họ thậm chí thích nước . Tại sao, đã rất lâu rồi kể từ khi hai quốc gia gây chiến tranh với nhau! Vì thế nếu nàng lại nhìn thấy chàng người Mỹ đặc biệt đó, nàng sẽ ngạc nhiên. Từng phần của nỗi xấu hổ mà nàng đã cảm thấy hôm nay - vượt ra ngoài tư cách của nàng - sẽ quay trở lại ngay với nàng và có lẽ làm làm nàng cư xử một cách ngớ ngẩn lần nữa.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 8

      Thần kinh của Gabrielle gần như bị xé thành từng miếng khi họ gõ cánh cửa ở Quảng Trường Berkeley. Dinh thự nằm cuối con phố dành cho tầng lớp quý tộc. Mất đến nửa buổi sáng để tìm ra nơi ở của quý ông đó. Cha nàng chắc chắn biết, vì ông đã thấy cái gã đó hơn mười lăm năm nay rồi. Tất cả những gì cha biết là ông ta đã trở lại khoảng vài năm trước với con trai mình.

      Nàng ́ gắng trông đẹp nhất cho cuộc gặp gỡ này, và Margery đã giúp nàng vuốt thẳng nếp quần áo, nhưng sự căng thẳng làm nàng cảm thấy mình như bước vào vạch xuất phát chặng đua. Và nàng lạnh. Ôi trời. Giờ vẫn là mùa hè ở ! Nhưng nàng giờ đây quá quen với khí hậu ấm áp hơn ở Caribbean, và, thật may, tủ quần áo thời của nàng phản ánh điều đó.

      Nàng chi có vài bộ váy hợp thời trang và thậm chí chúng được làm từ chất liệu tầm thường. Rất lâu về trước nàng đã vứt toàn bộ quần áo mà nàng mang theo khi rời quốc, vì nó quá nóng so với thời tiết ở Caribbean. Bây giờ thì rương hòm của nàng đầy những chiếc váy và áo sơ mi nữ sáng màu bình thường, thậm chí có lấy một cái váy lót.

      Nàng có một cái ví đầy tiền để sắm sửa một tủ quần áo mới, nhưng nó sẽ giúp nàng tạo nên ấn tượng tốt đẹp đầu tiên hôm nay. Nàng hi vọng chẳng có ai ở nhà, và hay thậm chí người đàn ông đó còn chẳng còn ở lại Quốc. Nếu Richard và Ohr với nàng, nàng sẽ đứng đây bồn chồn cắn môi. Nàng sẽ lên chuyến tàu đầu tiên trở về St. Kitts.

      Cánh cửa mở ra, Một người hầu đứng ở đó. Mặc dù vậy, có lẽ ông ta phải là người hầu. Với bộ râu mỏng màu xám, chiếc quần cụt, và đôi chân trần, trông ông ta còn giống dân sống đảo hơn là họ.

      "Có gì thì nói nhanh lên."

      Ohr, biểu hiện gì, nói, "Có một lá thư cho chủ của ông, giao tận tay. Chúng tôi sẽ đợi bên trong."

      cho người đàn ông kia cơ hội để từ chối. Ông nắm lấy tay Gabrielle và đẩy nàng ngang qua chỗ thằng cha đó.

      "Từ từ đồ chết tiệt," người đàn ông phản đối.

      "Danh thiếp của ông đâu?"

      "Lá thư là..."

      "Có chuyện gì vậy, Artie?"

      Mọi con mắt đổ dồn vào người phụ nữ xuất hiện ở trong số cửa ra vào nơi tiền sảnh kéo dài- chỗ hiện giờ họ đứng. Người phụ nữ cao lớn hơn Gabrielle, có thể kém một inch hay thấp hơn, với mái tóc và đôi mắt nâu sẫm màu. Quý bà trông vào khoảng ba mươi tuổi, với khuôn mặt sẽ vẫn đặc biệt đáng ở bất cứ độ tuổi nào.

      Cả ba vị khách đều bị lóa mắt bởi vẻ đẹp của đến nỗi cất nên lời, làm cho người hầu tên Artie có cơ hội để nói, "Họ xông vào, George, nhưng tôi sẽ đuổi họ ra ngay."

      Người phụ nữ - tên George quở trách và nói, " cần." Và sau đó mỉm cưởi với Gabrielle và thân thiện nói thêm, "Tôi là Georgina Malory. Tối có thể giúp gì cho các bạn?"

      Nỗi xấu hổ làm Gabrielle trả lời nổi. Nàng cảm thấy như một tên ăn xin chết tiệt. Nàng quan tâm là cha nàng đã giúp Quý ông Malory cái gì, ân tình đó có thể đủ để mong chờ những người này sẽ tiếp đón và bảo trợ cho nàng trong Vũ Hội. Và nàng có thể mất tới hai mùa Hội mới kiếm được một ông chồng!

      Lần đầu tiên ra mắt của quý kiện trọng đại. Việc đó đòi hỏi phải tham dự thường xuyên các bữa tiệc, lên kế hoạch, trang bị một tủ quần áo mới, sắp xếp những người hộ tống và kèm thích hợp. Nàng và mẹ đã thường nói về chuyện này trước khi Carla gặp Albert. Và Carla quen biết đúng người. Bà vô cùng mong chờ mùa Vũ Hội của con gái mình ở London. Gabrielle cũng thế khi trở lại đây sau đó, thậm chí là ngay chuyến tới đây. Nhưng bây giờ khi tới lúc cần cầu xin sự giúp đỡ, nàng chỉ muốn quay lại Caribbean thôi.

      Richard nói to lên với một nụ cười quyến rũ, thật chí là cởi cái mũ vui nhộn của ra trước người phụ nữ. "Chúng tôi có một lá thư cho ngài Malory, thưa bà. Tôi dám hy vọng rằng ông ta phải chồng bà chăng?"

      "Đúng vậy đấy," một giọng nói dễ nhận thấy mấy thân thiện vọng xuống từ lầu. "Vì thế mày nên bỏ ngay mắt ra khỏi vợ tao hoặc là tao sẽ xé xác mày ra bằng tay"

      Gabrielle liếc lên lầu và thực sự lùi một bước về phía cánh cửa. Ôi trời, nàng chưa từng thấy người đàn ông nào lực lưỡng, hay đầy đe dọa như vậy. Đó phải là giọng nói thân thiện của ông ta. phải tất cả. có thậm chí là một biểu hiện nhỏ gương mặt. Đơn giản là có một cái "thần" về ông ta cảnh báo rằng ông rất nguy hiểm, thậm chí là chết chóc... rằng họ nên tiến gần đến lối thoát gần nhất.

      Với vẻ mặt vô cảm, người đàn ông thể hiện ghen tuông ra ngoài, tuy vậy giọng nói của ông có hơi hướm ganh tỵ ghen ghen. Thật đáng tiếc là Richard đã đặt câu hỏi theo cái cách - ngụ ý là "có ý gì đó" với người phụ nữ, và thậm chí đáng tiếc hơn là chồng đã nghe thấy.

      Gabrielle lắc đầu. , đây thể là người đàn ông mà nàng sắp xin sự giúp đỡ. Đã có vài nhầm lẫn về phần cha nàng. Tất nhiên! Phải có nhiều hơn một quý ông Malory ở London. Họ đã đến nhầm nhà. Suy nghĩ ấy giúp nàng bớt căng thắng; nàng ̣nh nói điều đó thì Ohr nói, "Chúng ta lại gặp nhau, Thuyền trưởng Hawke. Đã bao nhiêu năm rồi, mày có thể nhớ..."

      "Tao chưa bao giờ quên ai."

      Gabrielle quay lại gửi cho Ohr một cái nhìn ngạc nhiên. Ôi giời ạ, vậy là họ đã vào đúng nhà. Nhưng Ohr có thể nói cho nàng biết ông ta trông thế nào thay vì nhắc đến những tên công tử bột để lừa nàng. Và nàng nghi ngờ gì Malory trông vẫn như thế khi Ohr gặp ông ta nhiều năm về trước. khí nguy hiểm vẫn mất .

      "Bọn tao dùng cái tên đó nữa," Malory lạnh lùng tiếp tục. "Vì thế hãy xóa nó ra khỏi trí nhớ mày, hoặc là tao sẽ làm."

      Đó là một lời đe dọa rõ ràng, cái thứ hai mới có trong vài phút. Nếu cái đầu tiên chưa gây ra phản ứng cho hai người hộ tống của nàng thì cái thứ hai chắc chắn làm được. Sự căng thẳng hiện hữu giữa ba người đàn ông.

      Trong hàng ngàn tình huống gặp gỡ sẽ xảy ra mà nàng đã tưởng tượng, đây phải là một trong số chúng. Nhưng nhưng nhờ đó, nàng đã có một cái nhìn hoàn toàn khác về giới quý tộc . Nàng đã đã gặp rất nhiều người suốt bao năm khôn lớn, và ai trong số họ có một tý đe dọa nào. Người đàn ông này còn hơn cả đe dọa thông thường. To lớn, tóc vàng, và quá vạm vỡ, sẽ mất nhiều thời gian để ông ta xé xác ai đó bằng tay.

      Malory tiếp tục bước xuống lầu. Gabrielle sẵn sàng bỏ trước khi có thêm bất cứ lời đe dọa nào thốt ra. Ohr thì . Ông nhắc đến bức thư, nhưng ông giơ nó ra trong tầm tay người đàn ông kia.

      Nàng thầm rên rỉ. Nàng biết là nàng nên giữ lá thư bên mình thay vì đưa nó cho Ohr cầm mà. Nó được niêm phong. ai trong bọn họ đã từng mở nó. Nàng thậm chí biết cha nàng đã thể hiện cầu của mình - như một thỉnh cầu, hay như một mệnh lệnh? Ôi trời, ông sẽ dám ra lệnh cho một gã đàn ông như thế này chứ, đúng ?

      Nàng nín thở khi Ngài Malory mở bức thư và đọc lướt qua nó nhanh chóng. "Chết tiệt," ông ta lẩm bẩm khi đã đọc xong. Gabrielle cảm thấy xấu hổ cùng cực.

      "Cái gì vậy, James?" vợ ông hỏi, cau mày một cách tò mò.

      Ông nói gì, chỉ đơn thuần đưa lá thư để tự vợ mình có thể đọc. thốt ra lời nguyền rủa nào. Sự thật là, đã làm Gabrielle ngạc nhiên khi mỉm cười.

      "Sao cơ chứ, chuyện này có vẻ vui mà," Georgina tuyên bố, và có vẻ thực sự có ý đó. Sau đó liếc nhìn chông. " chưa đọc hết à?"

      "Rồi, nhưng thấy là em vẫn chưa hiểu thấu ngụ ý của nó," ông đáp trả.

      "Nó có nghĩa là sẽ có rất nhiều bữa tiệc phải tham dự?" phỏng đoán.

      "."

      "Nó có nghĩa là chúng ta sẽ trở thành một đám hơi bị đông, cùng với hai trai của em?"

      "."

      "Vậy thì cái gì làm phiền , ngoài cái lời nhận xét đã khiêu khích màn ghen tuông hấp dẫn này của ?"

      Gabrielle có thể đoán. Mặc dù nàng chưa nói một từ nào, Malory phải làm ra vẻ như thế vì một đứa con gái cướp biển như nàng hoàn toàn phù hợp để được chấp nhận hòa nhập vào tầng lớp này. Và tuy vây tất cả những gì mà ông ta nói là "Cắn vào lưỡi em ấy, George. chưa khi nào được gọi là "hấp dẫn" đâu đấy."

      Mặc dù vậy, chối cãi sự ghen tuông, làm má Richard đỏ ửng lên. Ông cũng trả lời câu hỏi, điều này gợi ý cho vợ ông đoán thêm.

      " hẳn là cảm thấy có lỗi lắm nhỉ, sau khi đưa ra bao nhiêu lời đe dọa cần thiết."

      Đó đúng là một lời tuyên bố đầy khiêu khích. Làm thế nào mà người phụ nữ này dám nói với ông ta như vậy? có lý do gì để một người phụ nữ bé nhỏ hấp dẫn và xấc xược như ấy lại cưới một gã võ sĩ to lớn, đầy đe dọa như vậy? Công nhận là ông ta đẹp trai, với mái tóc dài màu vàng chạm tới vai và đôi mắt xanh lá cây sắc bén. Nhưng ông ta cực kỳ nguy hiểm. Nàng hoàn toàn nghi ngờ gì.

      Tuy vậy, tất cả những gì ông làm là khịt mũi vào vợ và nói, " là gã quỷ sứ kia."

      "Rất vinh hạnh được nghe điều đó." Georgina vui vẻ nói, sau đó giải thích thêm với các vị khách, " ấy chịu nổi khi cảm thấy có lỗi."

      "Chết tiệt là thấy có lỗi gì, George."

      phải những từ ngữ mà chính điệu của ông ta hé lộ sau lời tuyên bố đó(tức là miệng cứng vậy thôi chứ thực là James nhà ta cũng thấy có lỗi), tuy vậy người phụ nữ nói, "Vâng, vâng, và em cũng có thể tin như thế, em chắc rắng thích nói thêm, mặc dù cả hai ta đều biết rõ hơn."

      "George."

      Một từ được thốt ra đầy đe dọa, nhưng người phụ nữ vẫn lờ và nhanh nhẹn nói với "đoàn hộ tống" của Gabrielle, "Bây giờ có thể thả lỏng rồi các quý ông. Chồng tôi sẽ xé xác ai hôm nay cả."

      "Em có thể, em , khi em nhận ra rằng mình sẽ phải hủy bỏ chuyến để đáp ứng cầu này."

      Georgina cau mày. "Trời ơi, em đã nghĩ về chuyện đó."

      " nghĩ vậy." Malory đáp trả.

      "À, vậy là lý do tại sao thấy phiền? nghĩ là em sẽ bị thất vọng."

      Ông phủ nhận, và thực sự thừa nhận điều đó khi nói, "Đúng ?"

      " phải tất cả. Mặc dù Jack có lẽ sẽ. biết một đứa trẻ khi thất vọng có thể thế nào rồi đấy. Nhưng năm tới cũng được thôi mà".

      Gabrielle tái nhợt với nhận thức rằng sự giúp đỡ này sẽ xen vào kế hoạch của họ. Nàng cuối cùng cũng lên tiếng:

      "Xin đừng thay đổi kế hoạch vì tôi. Cha tôi có lẽ đã cân nhắc đến việc ngài có thể ở nhà để giúp tôi được. Quyết ̣nh của ông khi gửi tôi đến đây đã làm mọi người khó xử. Chúng ta có thể sắp xếp cuộc hẹn khác và đợi cho đến khi ông đến."

      "Khi nào ông ấy sẽ đến?" Georgina hỏi.

      Nhưng Ohr nói ngay lập tức, ", chúng tôi thể. Ông ấy vẫn còn ở Caribbean và sẽ tới đây sớm được".

      "Ừm, điều đó sẽ thay đổi gì cả," Georgina dứt khoát nói.

      Nhưng Malory xác nhận nó khi ông nói, "Cháu sẽ ở lại." Và việc đó được ấn ̣nh. Tuy nhiên ông vẫn chưa kết thúc. Với một cái nhìn và giọng điệu tranh cãi, ông bảo đội hộ tống của nàng, "Còn bọn mày thì . Bọn mày đã hoàn thành nhiệm vụ. Bây giờ bé ở dưới sự chăm sóc của tao. Cái cửa đằng kia kìa."

      Ohr và Richard đã ̣nh ở lại nơi này của khu phố. Gabrille nhanh chóng ôm tạm biệt họ. Nàng có cảm giác tồi tệ là James chỉ thiếu điều đá họ ra khỏi cửa, nhưng nàng chắc chắn rằng chính sự quá khích của Richard làm Malory nổi máu ghen dẫn đến kết quả là họ phải ra sớm hơn nàng mong muốn. Bây giờ phải ở lại một mình với đôi vợ chồng quý tộc, nàng thấy căng thẳng gấp mười lần. Nhưng Georgine giúp nàng thoải mái hơn khi hỏi, "Chúng ta dời bước vào phòng ăn chứ? Nếu em vẫn chưa ăn gì, đồ ăn vẫn còn nóng. Ở đây chúng ta ăn uống khá thất thường vì thế bữa sáng được phục vụ hầu như suốt buổi. Dù sao nữa, mình hãy vừa uống trà vừa làm quen nhé."

      Gabrielle theo người phụ nữ, và may là, James Malory theo nàng. Nàng tin chắc là mình sẽ thể thoải mái được khi có người đàn ông đó trong phòng. Ông ta cực kỳ đáng sợ, và bên cạnh đó, nàng vẫn còn quá xấu hổ vì xâm phạm vào cuộc sống của họ - mà nàng có thể rõ ràng cảm thấy hối tiếc là nàng nợ họ.

      "Em rất xin lỗi là chuyến viếng thăm của mình đã phá vỡ kế hoạch của mọi người như thế."

      " thêm lời nào nữa, bé" Malory đáp, giọng ông bây giờ có vẻ thông cảm hơn nhiều. "Với cái quắc mắt nguy hiểm từ George, ta phiền khi thừa nhận là thời gian cháu tới thể nào hoàn hảo hơn."

      "Ngài vui với kế hoạch của mình ư?"

      Thấy ông trả lời, Georgina cười và giải thích, " ấy vẫn còn lo lắng về cái quắc mắt đó. Em thấy đấy, trong khi ấy chuẩn bị lên đường và ́ gắng mọi nỗ lực để làm hài lòng chị, chuyến mà chị muốn sẽ nhanh chóng được thu xếp, bằng cách tận dụng tàu của trai chị Drew ở London. Nhưng chồng chị lại thực sự hòa thuận với trai chị cho lắm..."

      " cần phải nói giảm nói tránh như vậy, George," Malory ngắt lời. "Ta khinh miệt trai ấy và họ khinh miệt ta. Đó là chuyện khiến hai phía đều thoải mái."

      Gabrielle chớp chớp, nhưng Georgina đảo tròn mắt. " ấy đơn giản hóa vấn đề đó, nhưng họ thực sự vẫn ́ gắng thân thiện với nhau hơn."

      "Những gì ấy nói nghĩa là bọn ta đã dừng việc cố gắng giết nhau mấy năm về trước." James nói thêm.

      Ông trông có vẻ nghiêm túc nhưng Gabrielle thể tin dễ dàng như vậy. Và hình như là ông ấy nói đùa để giúp nàng thoải mái hơn một chút.

      "Trong bất kỳ trường hợp nào thì," Georgina tiếp tục. "James vui khi ra khơi bằng thuyền của trai chị, vậy là đúng rồi, nghi ngờ gì nữa là ấy thích thú khi chuyến của bọn chị phải hoãn lại muộn hơn."

      Thật ngạc nhiên là họ đã xoay sở cất được hầu hết gánh nặng ra khỏi lòng nàng. phải là tất cả, nhưng nàng chắc chắn cảm thấy khá hơn.

      "Em có một người hầu sẽ ở lại đây với mình." Nàng bảo họ.

      "Chắc chắn rồi," Georgina nói. "Chị sẽ thuê cho em một người nếu em có."

      "Cám ơn chị. Em sẽ chỉ tận dụng lòng hiếu khách của hai người một vài tuần thôi, cho đến khi cha em đến và tìm cho chúng ta cách giải quyết khác. Việc mọi người quyết chí bảo trợ cho em cuối mùa Vũ Hội này làm em cảm kích nhất. Nhân tiện, nếu ngài phiền câu hỏi của cháu, cha cháu và ngài biết nhau như thế nào ạ?" nàng hỏi James.

      "Ông ta nói với cháu à?" James thắc mắc.

      ", nó diễn ra quá đột ngột, việc cha quyết ̣nh gửi cháu đến đây ấy. Và sau đó cháu hơi thất vọng khi cha với cháu vì ông có việc phải hoàn thành. Cháu muốn đợi ông, nhưng mùa Vũ Hội đã gần kết thúc rồi nên ông mong cháu đến đây sớm nhất. Mặc dù vậy, cháu chưa có dịp nào hỏi ông cả."

      "Em tò mò hơn đây," Georgina thừa nhận, liếc về phía chồng. "Chỉ là nợ món nợ gì vậy? Lá thư đó nói gì cả."

      "Làm thế nào em đặt một cái giá cho cuôc sống đây? Brooks đã cứu mạng . hề cầu ông ấy."

      "Việc đó xảy ra khi nào?" George hỏi.

      "Lâu trước khi gặp em. đã gây chiến ở nhầm nơi vào nhầm thời điểm, có khoảng hai mươi tên thủy thủ ́ để xé xác ."

      "Chỉ hai mươi?" khịt mũi. "Và thấy mạng sống bị đe dọa hả? Mạng sống của ấy à?"

      James cười khúc khích. " rất cảm kích trước sự tin tưởng của em, em . Nhưng họ đã đâm dao găm vào , bắn , muốn chết."

      Một cái cay mày đầy quan tâm ngay lập tức xuất hiện mặt . " thực sự sắp chết?"

      ", nhưng một trong số bọn thủy thủ cũng đã đập vỡ đầu , vì thế còn ý thức được gì nữa, và bọn chúng thì quá say để nhận ra là vẫn còn thở."

      " bị bất tỉnh?"

      "Hơi hơi. Nhưng vì chúng cho rằng đã chết, chúng quyết ̣nh phi tang chứng cứ. Chúng ném xuống cầu tàu ở St. Kitts. Đó là một cái cảng nước sâu. Và nước làm tỉnh lại. Rõ ràng là gặp khó khăn gì khi chìm nghỉm."

      "Và sau đó Nathan vớt được lên à?"

      "Theo những gì ông ấy nói thì ông ấy đã gần chết đuối khi ́ cứu " ông nói.

      "Nhưng rõ ràng là ông ấy đã thành công."

      "Cực kỳ may mắn đấy, em ạ. Tàu của ông ta đậu ở đó. ngẫu nhiên bị ném xuông nước ngay cạnh nó. Nhưng lúc ấy đã tối muộn rồi. ai ở quanh cả, và ông ấy sẽ ở đó hay nghe thấy tiếng động nếu quay lại tàu để tìm vài tấm bản đồ mà ông ta quên. Cũng phải ông ta muốn liên quan đến việc câu lên một cái xác, nhưng ông ta nghe thấy ai đó trong đám đông hỏi rằng họ có chắc là đã chết rồi . Vì thế ông ta nhảy ngay xuống nước kiểm tra. tỉnh dậy ướt sũng nước, nằm dưới cầu tàu - nơi ông ta để lại."

      "Sau đó làm thế nào biết..."

      "Để kể hết đã. Ông ấy thể mang xa hơn. Ông ta cao, nhưng còn nặng hơn cả đá tảng. Ông ấy rời để tìm một người của ông tới giúp, cái lão Oriental mà em gặp hôm nay đấy. Sau đó ông ta mang về nhà mình để phục hồi sức khỏe. Và sao đó thì em biết rồi đấy."

      "Một lời thỉnh cầu rất đơn giản mà ông ấy cầu trả lại," Georgina nói với một nụ cười. "Em sẽ đền đáp ông ấy cả gia tài nếu ông ấy cần, vì đã cứu mạng ."

      James nhìn vợ mình một cách dịu dàng, làm Gabrielle càng cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy vẻ đó khuôn mặt của người đàn ông đáng sợ như vậy. "Đó là bởi em , George, vì thế vui mừng chết tiệt là hắn đã đòi hỏi điều đó."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 9

      Sau khi giao vị khách được trông đợi cho quản gia sắp xếp chỗ ở cho ấy, Georgina nhanh chóng kéo chồng mình vào phòng khách riêng để tìm hiểu xem thực sự nghĩ gì về sự thay đổi đột ngột này. Nhưng đã quên là Boyd vẫn ngủ ghế sofa trong phòng. Và Judith, con gái Anthony, đã qua đêm ở nhà mình. Con bé cùng với Jacqueline đã lén vào phòng khách và chơi đùa cùng nhau ở góc phòng.

      Bọn trẻ đã giữ yên lặng đủ để đánh thức Boyd, và vẫn ngủ mặc những tiếng ồn từ đại sảnh. đã loạng choạng bước về nhà vào buổi sáng ngay sau khi và James xuống ăn sáng, gửi cho một cái ôm và hôn ướt át, rồi bất tỉnh cái ghế sofa trong phòng khách. đã lo lắng đánh thức để bảo lên giường. vẫn còn khá say sau cuộc chè chén thâu đêm.

      Lớn hơn nàng hai tuổi, Boyd là người trẻ nhất trong số năm trai. cũng là một người nghịch ngợm trong gia ̀nh. Bao năm qua đầu têu ra vài trò chơi khăm vô hại, một số trò thực sự vui vẻ, một số hơi xấu hổ, thậm chí là một vài trò - ít nhất là thấy - thật nguy hiểm, mặc dù các nghĩ thế. Nhưng chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi tự hỏi rằng liệu Gabrielle Brooks có thể là một trong những trò đùa tinh quái của , bởi vì đủ tỉnh táo để ngưng nó lại trước khi vượt ra ngoài tầm kiểm soát. , thể tin rằng chuyến viếng thăm của người phụ nữ trẻ đó là trò đùa của . thích chơi khăm, nhưng ngu ngốc chọc tức chồng về chuyện đó.

      Tuy nhiên, Boyd là người nóng nảy nhất trong gia ̀nh bây giờ. trai Warren của họ đã từng chiếm vị trí đó, cho đến khi kết hôn với Amy Malory. Hiếm có thứ gì làm phiền trong những ngày này, quá hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình. Georgina quay lại để tìm một phòng khác - nơi và James có thể nói chuyện, nhưng James nhúc nhích. đứng chắn ngang đường khi nói, "Em có thể thú nhận bây giờ , George. Em làm ra vẻ vui mừng, nhưng chúng ta đều biết là em mong đợi chuyến đến Connecticut nhiều như thế nào."

      "Vâng, em đã từng, và em vẫn sẽ như thế. Chúng ta có thể dễ dàng vào năm tới mà."

      "Năm nay thuận tiện, kể cả nếu nó là quyết định đột xuất, bởi vì trai em ở đây để đưa em . Năm tới họ có thể ở đây nữa."

      "Đúng thế, vì vậy em sẽ chỉ cần dàn xếp để thuyền của chính em, The Amphitrite, sẽ cập cảng để đón chúng ta vào năm sau. Em sẽ có cả đống thời gian để sắp xếp. Dù sao thì em chắc là sẽ thích điều đó hơn, vì có thể chỉ huy nó."

      "Chắc chắn rồi," đồng ý.

      "Em nên đánh thức Boyd, có nghĩ vậy ?" vòng cánh tay chồng quanh eo mình, giấu ̣nh chăm sóc trai.

      "Để hắn yên. Dù sao nữa hắn đã có thời gian để ngủ sau khi 'chết chìm' trong rượu đêm qua. Còn hơn là hắn đứng như thể làm cái bao cát cho , mà chẳng làm được gì khác."

      đã nghĩ về điều đó, nhưng việc Boyd và James ở chung một mái nhà khi mà James khó chịu một cách nguy hiểm, sẽ trở nên "ngàn cân treo sợi tóc". Và chỉ mình James có thể kiểm soát được, vì Boyd quá bốc đồng, làm trước nghĩ sau. liếc chồng sắc lẻm. "Chuyện đó hài hước tý nào cả. phải ́ gắng kiềm chế sự khó chịu của mình." Đó là một cầu mà cần tuân theo, nhưng cảm thấy cần biết ý kiến của mình.

      "Em lo lắng quá nhiều, George," nói ngắn gọn.

      "Lời tuyên bố đó có thể thành bất kỳ lúc nào, nhưng biết rõ là..."

      "Nói bé thôi trước khi bọn trẻ có thể nghe thấy em."

      kiềm chế khụt khịt mà đơn thuần đảo mắt mình thay vào đó. "Khi hai đứa thầm thì với nhau, phần còn lại của thế giới ngừng tồn tại."

      liếc nhìn hai bé ngồi bắt chéo chân ở phía bên kia căn phòng, vai chạm vai, đầu chúng, một vàng hoe, một đỏ đồng với những sọc vàng óng, tựa vào nhau. Jack cười toét miệng khi thì thầm với em họ của mình. Judy gật gù, sau đó khúc khích cười và nhanh chóng đưa tay lên miệng để bịt lại. Cả hai ngay lập tức liếc nhìn và hơi đỏ mặt, như thể chúng lo là mình bị nghe trộm. Đó là một việc thể xảy ra. ai từng nghe trộm chúng cả. Chúng là những bậc thầy trong nghệ thuật thầm .

      "Chuyện đó liên can gì," thừa nhận, hầu như làm cười toét miệng. Nhưng sau đó hơi siết chặt trước khi thả ra và nói thêm, "Và em có thể thuyết phục một trong các ông của mình ở lại thêm một thời gian. Hoặc là sẽ làm."

      nháy mắt. "? Tại sao? thường xuyên ném họ ra khỏi cửa mà."

      "Bởi vì biết là em sẽ cần một đội hộ tống cho tất cả những bữa tiệc mà sẽ sớm được ghi vào lịch của em thôi, và chết tiệt đó sẽ là ."

      cười. "Em hiểu rồi. Món nợ này là của nhưng em phải trả nó một mình đúng ?"

      "Em sẽ phải thừa nhận, đây là phi vụ của em, phải của . Đừng nghĩ là để ý thấy tia nhìn trong mắt em khi em nói chuyện này có vẻ vui đấy nhá?"

      cười toe toét với . "Em hơi đồng ý. Và vì chưa bao giờ đề cập đến bất cứ thứ gì liên quan đến chuyện đó trước đây, em cho là mình phải trả cái ân tình mà đã gánh trong suốt những ngày điên rồ và liều lĩnh biển đúng ?"

      " chưa bao giờ liều lĩnh, George."

      "Xem xét đến nghề nghiệp của mình, chắc chắn liều lĩnh," nàng đồng ý. "Đó là phần mà em hiểu. Làm thế quái nào mà người đàn ông đó biết tìm ở đây, nếu ông ta (chỉ) gặp ở Caribbean? quen dùng tên thật của mình từ đó về sau chứ, đúng ?

      "Tất nhiên là . Hawke là cái tên duy nhất dùng từ đó về sau. Nhưng rõ ràng là đã nói gì đó trong giấc ngủ vì thứ thuốc dùng để trị thương, và một trong số chúng là về gia ̀nh . Ông ta đã biết được là ai và sau đó cũng nói cho biết về cuộc đời ông. Bọn thực sự trở thành bạn sau đó."

      "Vậy thì ông ấy là ai? Một người ? Đó có phải là lý do tại sao ông ấy gửi con gái mình đến đây cho lần ra mắt đầu tiên?"

      "Em thực sự cần biết sao?"

      cau mày với câu trả lời đó. "Để giới thiệu và tìm cho ấy một người chồng ở đây, vâng, em cần biết về lai lịch của ấy. biết là quý tộc các quan tâm tỉ mỉ một cách quá đáng như thế nào về huyết thống rồi đấy." nói thêm với vẻ chán ghét.

      "Đừng gộp vào số đó, chỉ vì người Mỹ bọn em thích giới quý tộc. Em đã lấy một người, và thì lấy một quý tộc nào cả. tin vào lựa chọn của mình."

      cười và thụi một cú nhẹ vào ngực cùng lúc. "Chỉ cần trả lời câu hỏi của em."

      "Em sẽ thích nó đâu. Sự thực là, em chỉ có thể đóng sầm cửa vào lần nữa."

      "Ồ thôi nào, chuyện đó thể tệ như thế."

      " đồng ý, em . bé là con gái của một tên cướp biển, phải là một người thử vui như , mà là một người thực sự coi nó là nghề nghiệp của đời mình."

      "Ai là con gái của một tên cướp biển cơ?" Drew hỏi khi bước vào phòng đằng sau họ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :