1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Captive Of My Desires - Johanna Lindsey ( 52c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 50

      "Nếu gã chạm vào , ta phải giết ."

      chỉ tử ngữ mách bảo Gabrielle rằng nàng có bạn đồng hành ngoài Pierre. Mà còn cái lưỡi kiếm ép lên cổ họng nàng nữa. Lại nữa à? Tất cả lũ bạn của Pierre đều có cùng cái kiểu xì tai cắt họng à?

      Gabrielle nằm giường nơi Pierre bảo nàng đợi, nhưng nàng thể tự mình cởi quần áo ra được. Nàng mở mắt để nhìn người phụ nữ kê đầu gối lên giường, dựa người về phía nàng. Mái tóc sáng đỏ là tố cáo chết chóc.

      Nàng chưa bao giờ gặp hay trông thấy Red, và ngạc nhiên khi biết phụ nữ đẹp, quá xinh xắn đối với ai đó như Pierre. có vài cái sẹo má trái, nhưng chúng quá rộng và thích thú cách kỳ cục, ràng đáng chú ý. Khoảng chừng giữa ba mươi, ta mặc quần áo đàn ông vừa cách gọn gàng. Quá nhiều nút áo sơ mi của ta để mở, khoe ra mỡ màng của cặp vú ràng bị che khuất. cái khăn màu đen buộc quanh đầu để giữ mái tóc lộn xộn hoang dã của khỏi gương mặt, và cũng như đôi khuyên vàng hai tai đu đưa tự do.

      Lời phê bình của ta thúc vào Gabrielle kỳ quái. Người phụ nữ phải biết đó là kế hoạch của Pierre chứ.

      "Sao giết ta thay vào đó?" Gabrielle hỏi cách hiểu kỳ.

      "Giết ? Tôi , tên con hoang đó."

      "Vậy hãy giúp chúng tôi trốn thoát."

      Niềm hy vọng của Gabrielle dâng trào khi Red thực có vẻ suy nghĩ chút đỉnh, nhưng rồi ta lắc đầu. "Đó phải trong những lựa chọn của tôi, chúng rất đơn giản. Hoặc là giết , hoặc là làm ít hấp dẫn . thích chọn cái nào?"

      Nghe như là làm ra vẻ can đảm đầy tức giận vậy, nên nàng lờ lời đe doạ và hỏi, "Làm sao vào đâu được mà bị nhìn thấy?"

      " nhìn vào cánh cửa của tôi. Chỉ cần đợi đến khi ra ngoài để làm bớt lo."

      "Nếu giúp tôi, vậy tốt hơn là giết tôi . Người đan ông tôi là... Chúa ơi, tôi thậm chí còn biết còn sống !" Gabrielle khóc.

      Red đứng thẳng dậy với cái khịt mũi. " thống thiết, như thể tôi mủi lòng vậy. Nhưng cần lo cho cha mình. Tôi thích tên già đó. Tôi chắc chắn ông ta được thả."

      chút lòng trắc giữa vụ ám sát? Nàng có linh cảm rằng Red có lẽ khát máu như ấy thể , và điều đó cho nàng thêm nhiều hy vọng hơn là nàng có suốt đêm.

      "Cám ơn," Gabrielle . "Nhưng tôi về ông."

      "Vậy là ai?"

      Cả hai người họ nghe thấy tiếng bước chân lại gần cửa. Red hoảng sợ và nhảy qua giường để núp mình phía bên kia giường. Cái mà Gabrielle cảm thấy còn tệ hơn cả đau đớn. Nàng hết giờ, trì hoãn ngắn của nàng hết. Cánh cửa mở ra. Pierre lắc lư ở đó trong thoáng trước khi lấy lại được thăng bằng. Đôi mắt đờ đẫn. say.

      Nhưng có vẻ đó khi , "Em làm theo mệnh lệnh đúng, kưng à, nhưng em học thôi. Tôi xin lỗi để em đợi, nhưng tôi thể cưỡng lại mùi vị chiến thắng lớn này trong thoáng chốc được. Quá lâu rồi tôi muốn em. Và quá lâu tôi nghĩ em ra khỏi tầm với. Nhưng còn nữa, nhỉ?"

      Nàng nghe thấy tiếng hổn hển khi muốn nàng. phải của nàng. Nàng có thể hình dung Red cảm thấy gì khi nghe thấy - nếu thực . Nhưng người phụ nữ đó muốn điều gì xảy ra cơ chứ? thực giả mù trước kế hoạch sắp tới của , mong là nó thành công? Hay ấy vô dụng làm được gì như Gabrielle?

      Gabrielle gì, thể làm bất kỳ từ ngữ nào thoát ra khỏi nỗi sợ hãi và thay đổi đột ngột khi tiến lại giường. Tiếng súng nổ bên ngoài ở sân trong làm Pierre khựng lại.

      "Mấy thằng ngu làm gì vậy?" gầm gừ. thêm vài từ phụ tiếng Pháp khi rời khỏi để tìm hiểu. Gabriêle nhận ra sao nhãng có lẽ là cơ hội duy nhất để trốn thoát. Nàng lao ra khỏi gường và nửa đường đến cửa trước khi nhớ ra Red có lẽ cố ngăn mình. Nàng liếc ra sau. Red đứng bên kia giường. trông điên tiết, nhưng phải do Gabrielle toan bỏ trốn.

      " tiếp , !" Red khạc ra. "Ra khỏi đây khi còn có cơ hội!"

      Gabrielle do dự. " gì với ?"

      " với ? Sau khi tôi nghe những gì với , may khi tôi cố giết . Tôi kết thúc với rồi."

      Gabrielle phí thêm phút nào nữa. Sảnh bên dưới trống . Dù chuyện gì xảy ra ở sân sau cũng kéo tất bọn cướp ra ngoài. Nhiều tiếng súng nổ khai hoả hơn trước khi nàng chạm được cửa phía ngoài, và cái mà nàng chứng kiến ở sân trong thuần tuý là xảy ra có chủ ý. Những người đàn ông tàu! Họ ở khắp nơi, đánh trả bằng bất cứ thứ vũ khí nào họ tìm ra, vài người chỉ bằng cú đấm. Nàng thấy Ohr, ôi, cám ơn Chúa, ông còn sống! Nàng nhận ra chắc hẳn ông giải thoát những người tàu. Nhưng nàng nhìn điên cuồng về người đàn ông trong đám đông. Người cao nhất đó - nàng nhận ra dấu ngày trong ánh sáng ban ngày, nhưng dưới ánh trăng, mất lúc để đôi mắt nàng khoá vào và đầu gối nàng lả khi làm vậy, quá nhiều nhọm lấp đầy nàng. Drew, tung những cú đấm vào vài tên cướp biển mà giữ trước áo sơ mi. hoàn toàn ổn!

      Nàng gần như chạy về phía , phải chống lại nỗi thối thúc làm vậy. trông tuyệt diệu, lắc những cú đấm, lao từ tên cướp biển này sang tên khác. Nàng biết đây phải là lúc để làm gián đoạn, nhưng là khoảng thời gian hoàn hảo để tìm cha khi cái sân đúng là trong mới hổ lốn và ai chú ý đến nàng.

      Nàng giữ đường của mình cẩn thận ở rìa cuộc chiến, phải dừng lại chỉ lần khi hai người đàn ông ngã gần dưới chân nàng, vật lộn nền đất. Cánh cửa đầu tiên nàng tìm thấy trông như thể cánh cổng vào hầm ngục chỉ dẫn đến cái hầm chứa lạnh lẽo. Cánh cửa thứ hai đúng hơn. Những cầu thang rộng được thắp sáng bởi ngọn đuốc treo nóc. còn cháy nhiều được, nhưng có tới nửa tá đuốc chưa thắp trong cái giỏ sàn ngay đằng sau cảnh cửa. Nàng thắp cái mới. Ánh sáng mới chiếu rọi cái vòng rộng với chiếc chìa khoá duy nhất đó, treo cái móc tường. Nàng nắm chặt nó và xuống.

      Việc chỉ có cái chìa khoá làm nàng lo lắng, nhưng nàng hiểu khi đến cuối cầu thang. Chỉ có hai cánh cửa ở cuối hành lang dưới đó, mỗi cái bên. Xà lim quân đội được thiết kế để giữ nhiều tù nhân với nhau. mở vào xà lim lớn trống được sử dụng. Cái kia được khoá. Nàng có thể nghe thấy những giọng phía bên kia, bàn luận về cuộc bạo động trong cái sân phía .

      "Cha?"

      "Gabby?" nàng nghe thấy sâu trong xà lim, rồi gần hơn khi ông lại gần cửa. "Chúa tôi, con làm gì ở đây hả?"

      Nàng đánh rơi ngọn đuốc để đánh vật với cái khoá, bàn tay nàng tự nhiên run bắn. "Con - con hình dung đến lượt mình giải cứu cha."

      Nàng bắt đầu khóc, nhưng nàng thể dừng được. Nàng quá lo cho ông trông tất cả mấy tuần này, nỗi lo sợ nhất của nàng là Pierre, đúng là con quỷ, giữ Nathan và thuyền viên của ông sống sót.

      " cho con biết cha vẫn ổn cả chứ?"

      "Chúng ta vẫn tốt. Thức ăn phong phú, tập thể dục tuần lần, mặc dù chúng ta chả có cảm tình gì với thay đổi này."

      Nàng mở được cửa ra, có thể nhìn thấy chính cha bằng xương bằng thịt. Cha nàng đứng đó cười toe toét với nàng với bộ râu tóc dài thòng. Nàng bắt đầu cười khi ôm ông. "Nhìn cha kìa, cha bờm xờm."

      "Cha thề là mình cầu thợ cắt tóc, nhưng bọn chúng nghĩ cha đùa," ông chọc. "Nhưng làm sao con đến được đây, và chuyện gì xảy ra kia thế?"

      "Con mang đến rất nhiều giúp đỡ. James Malory và vợ của ông, và cả thuỷ thủ của họ nữa."

      "Còn Pierre?"

      "Con biết," nàng phải thừa nhận. "Tất cả bọn họ đều đánh nhau."

      Ông nắm tay nàng. "Ra khỏi đây nào. Chết tiệt, cha mong Pierre vẫn còn sống. Cha muốn mảnh của cho chính mình."

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 51

      Drew chưa bao giờ điên cuồng như thế này trước đây. tìm được đường đến căn nhà chính, nhưng sau khi vào trong và lùng sục vài căn phòng gác - nơi chắc rằng mình thấy Gabrielle, nhưng tất cả những gì tìm được là người phụ nữ tóc đỏ đóng gói đồ đạc của mình cách tức giận.

      "Lacross đưa người phụ nữ đâu?" Drew gặng hỏi .

      ta chỉ liếc qua trước khi , "Tôi thả ấy trước khi vụ nổ súng bắt đầu. Nếu thông mình ấy mình rồi."

      chạy xuống lại dưới tầng và ra ngoài. thấy ngay rằng nhiều người mới xuất giúp đánh trả vài tên cướp biển còn lại vẫn còn đứng. Từ cách ăn mặc của họ, đoán họ là những tù nhân được giải thoát từ hầm ngục, và phải đoán ai đưa họ ra ngoài. nhìn nàng - đứng đằng sau tránh ra khỏi con đường, và bắt đầu chạy về phía nàng.

      Gabrielle thấy gấp rút chạy ngang qua cái sân đến với nàng. Nàng giúp giảm bớt khoảng cách và ném tay mình vòng qua cổ khi tóm được nàng. Bàn chân nàng nâng lên khỏi mặt đất, ôm nàng chặt chặt, và rồi hôn nàng, và hôn nàng, và thể ngừng hôn nàng.

      "Chúa tôi, khi nghĩ đặt tay lên em.." bắt đầu.

      Nàng cùng lúc," Em quá sợ hãi khi nghĩ bị bắt giữ!"

      "Đúng thế, nhưng James thoát được và lật ngược tình thế..."

      "Ôi Chúa, Drew, thêm vài phút nữa thôi..."

      " ta chạm vào em?"

      ", tiếng súng kéo . Và còn ai trong sảnh để ngăn cản em, em tìm được căn ngục vào giải thoát cha."

      được tất cả mọi thứ, nàng bắt đầu phản ứng lại bằng cách run lẩy bẩy. Drew cảm thấy và cố làm dịu nàng. Bây giờ cơn đau của chính đẩy lùi khi nàng an toàn trong vòng tay . đẩy nàng vào gần hơn, nhàng hôn nàng, vuốt bàn tay lên tóc nàng.

      "Em có thể cảm ơn Ohr về thời gian," bằng chất giọng dịu dàng.

      "Bixley cho James và biết cánh cửa bí mật, nhưng chỉ có ba người bọn , bọn phải cẩn trọng - là James phải giữ lại. thực suy nghĩ sáng suốt được lúc đó, quá lo lắng cho em. Nhưng rồi Ohr đến cánh cửa phía trước với những người tàu, và bọn có thể mở cổng trước khi đội quân chính của bọn cướp ào ra sân. Cha em đâu rồi? Ông ổn chứ?"

      Nàng nhìn ra phía sân và định hướng được cha mình đập mấy tấm ván ông tìm được vào lưng của...Pierre sao? Đúng thể, và trông như thể Nathan xử lý tình huống tốt trong tầm tay. Phần lớn thuỷ thủ của ông ở xung quanh. Vài người trói những tên cướp biển khi chúng bị đánh gục. Vài người cũng đấm về phía Pierre. Lacross bị kéo qua họ. Nàng thậm chí còn nhận ra Avery bị bắt và thêm vào số lượng gia tăng của những tên cướp biển bị trói gô.

      Nàng nhìn lại Drew với nụ cười. "Vâng, họ được đối xử khá tốt, mặc dù phải là bởi Pierre. Họ từng là những người bạn, là hai đoàn thuỷ thủ, ưm, có lẽ gắn bó lắm nhưng còn hơn là những kẻ quen biết qua loa khi họ từng chia sẻ cùng căn cứ."

      Lúc này tuy hơi do dự nhưng bảo nàng. " xin phép cha được cưới em."

      Nàng khựng lại và nghiêng người ra sau để nhìn lên . Có gì đó trong mắt nàng. Thích thú? Âu yếm? Chết tiệt, thể , và bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng. Chưa bao giờ trong cuộc đời lại thiếu tự tin với phụ nữ trước đó. Nhưng rồi cũng chưa bao giờ cảm thấy thế này với phụ nữ trước đó.

      "Drew, em ?"

      "Chúa tôi, Gabby, em thực cần hỏi sao?"

      "Nhưng em khá là chắc rằng bao giờ muốn kết hôn."

      "Em biết cái thứ địa ngục gì em đẩy vào khi tìm hiểu."

      "Địa ngục?" nàng hổn hển, và cố đẩy mình ra khỏi vòng tay cách phẫn nộ.

      dừng nàng lại khi bỏ tay mình ra và khum má nàng đầy âu yếm. " biết rằng thứ quan trọng nhất trong cuộc đời bây giờ là để mất em. biết rằng em ở trong tâm trí , ngày cũng như đêm. biết rằng em làm phát điên với ham muốn em. biết rằng mình muốn bảo vệ em, thương em... biết rất tất cả những điều đó nghĩa là gì, Gabby. em nhiều đến đau đớn."

      Cái cười toe của nàng đến chậm, nhưng rồi trở nên loá mắt. " tìm cha em nào để có thể cho ông tất cả những lý do muốn kết hôn với em."

      "Eo, đưa ông chỉ lý do thôi, nếu em phiền. Những người cha có vẻ ngoại lệ khi ham muốn được đề cập ám chỉ đến những con của họ."

      " có thể bỏ phần đó ."

      "Nghĩ về chuyện này nào, những người cha cũng có quyền . Em thực bắt làm điều này chứ?"

      "Em? mới chính là người hỏi xin cho phép của cha," nàng nhắc nhở .

      "Chỉ là suy nghĩ thôi. nghĩ mình nghiêm túc. chỉ muốn cho em biết cái gì trong đầu . ưng thuận của em là tất cả những gì cần."

      "Đừng có lo nữa mà. Ông quá tức giận khi nghe về vụ scandal ở London đâu."

      Drew rên rỉ. Nhưng sau đó nhận thấy cái cười toe toét của nàng trước khi nàng đặt tay vòng qua cổ và kéo miệng xuống với nàng. " xứng đáng bị trêu chọc chút ít vì làm em đợi quá lâu để nghe mấy lời tự thú đó," nàng môi .

      "Vậy em cưới chứ?"

      "Em sẵn sàng cưới từ hồi ở London!"

      Trong khoảnh khắc khi hôn nàng, họ chút ý tới những thứ xung quanh, kể cả những lời chúc mừng dậy lên từ những người bạn theo dõi họ. Gần đám đông, James tìm thấy Nathan, người cuốn sợi dây quanh Pierre. Tên cướp ràng tỉnh táo sau mấy cú đấm phải hứng chịu. vừa mới thôi bị kéo vòng quanh thuỷ thủ đoàn của Nathan. Mỗi người đều để lại cú đấm hay cú đá lên Pierre để trả lại lòng hiếu khách của .

      "Tôi đơn giản là đấm vỡ họng ," James nhận xét.

      "James Malory!" Nathan la lên khi ông nhìn lên. "Gabby giúp phần trong cuộc giải cứu. Nếu tôi biết tham dự vào, tôi giành tất cả những tuần này để lo lắng rồi!"

      "Tôi hy vọng sợi dây đó nghĩa là treo cổ Lacross lên?"

      Nathan liếc lại Pierre và lắc đầu. ", đáng phải chịu số phận còn tệ hơn nhiều. Tôi chuyển giao cho chính quyền quốc ở Anguilla, nơi giành quãng đời còn lại trong tù."

      "Trong trường hợp đó, nếu phiền?" James rồi cúi xuống để nhấc đầu Pierre lên khỏi mặt đất đủ để đấm vỡ má . Giờ tỉnh táo tý nào.

      Nathan khùng khục, "Vẫn là ông bạn Malory cũ hở? Khỉ gió, là tốt khi lại thấy ! chỉ cứu sống tôi và người của tôi, mà quan trọng nhất, cứu Gabby."

      "Cháu tin là mình làm thế!" Drew khi và Gabrielle tham gia cùng.

      James nhướn bên lông mày hung hung lên, nhưng rồi hào hiệp , "Tôi đồng ý rằng rể mình cùng dẫn đầu đoàn đánh nhau hôm nay. Nathan, đây là trong những ông vợ tôi, Drew Anderson."(đọc đến đây mới biết nhầm tai hại "my wife's younger brother => Drew phải là em trai Georgina chứ, hức, nhưng mà nhỡ dịch vậy rồi với cả trong tập 3 của series Malory kể về James với Georgina các ss cũng dịch vậy nên mình để nguyên sửa cho liền mạch truyện nhé =D )

      " vinh hạnh, thưa ngài," Drew , bắt tay Nathan cách ấm áp.

      ", vinh hạnh này hoàn toàn là của ta chứ," Nathan đáp. "Nhưng , James! trả còn nhiều hơn món nợ tôi. Tôi đơn thuần chỉ nhờ giúp Gabby tìm..."

      James cắt ngang với cử chỉ về phía Drew, người hôn Gabrielle nồng nhiệt lần nữa. "Tôi nghĩ chúng ta có thể đoán cách an toàn rằng tôi làm tròn mọi cầu."

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 52

      Gabrielle kết hôn với Drew Anderson trong nhà thờ gần nhà nàng ở St. Kitts ngay hôm sau. Nàng cố gắng đợi nếu muốn lần theo dấu các em trai mình để họ có thể có mặt trong kiện đầy hạnh phúc này, nhưng thèm nghe. Ngay khi có được cho phép của cha - kinh nghiệm đầy ngượng nghịu đau đớn của , hỏi mình có thể tìm được cha xứ gần nhất ở đâu. Và bên cạnh đó, em và em rể ở đó để đại diện cho gia đình rồi.

      Nàng rất thích thú khi việc trở nên khó khăn như thế nào, khi chuyện với cha nàng. ở trong tình thế khá là khẩn trương vội vàng: rồi, khi đối mặt để hỏi câu đó, vấp ở tửng từ . Và nàng biết chính xác vì sao. Đó là từ "kết hôn". thực nghĩ mình qua cuộc đời cách đơn thuần tránh né mọi sợi dây ràng buộc. Khá là sốc khi chấp nhận rằng mình muốn kết hôn. Nhưng nàng nghi ngờ muốn. chỉ thích coi cái kiện này như là cách để giữ nàng mãi mãi mà thôi, hơn là tham dự vào hàng ngũ hôn nhân.

      Nàng có thể mặc váy cưới của mẹ cho buổi lễ. Toàn bộ phần nền là màu hồng xám viền ở ngoài bởi lụa satin điểm bởi màu xanh da trời, kết hợp khiến chiếc váy dài đáng màu sắc của hoa oải hương, và để hoàn tất ảo ảnh ấy, tấm mạng kéo đằng sau nàng là màu oải hương luôn, bổ sung hoàn hảo cho mái tóc đen sẫm của nàng. Chiếc váy là trong ít thứ từng thuộc về Carla mà nàng mang theo trong chuyến đầu tiên đến Caribbean. Nàng mang nó lại về khi tới đó săn chồng, đơn giản vì sâu tận đáy lòng, nàng hy vọng mình tìm được ai. nhanh làm sao khi tình làm thay đổi quan niệm ngược lại.

      Cha nàng nhận ra bộ váy. Nàng nghĩ là ông . Khi ông tới để hộ tống nàng bước vào lối giữa nhà thờ, ông với nàng, "Mẹ con dâu xinh đẹp trong bộ váy ấy, nhưng con, con của ta, con đẹp như mơ vậy. Con chắc về người đàn ông này chứ? ta chỉ để con lại mình lâu đủ để cha hỏi con cảm thấy thế nào về chuyện này."

      Nàng cười khúc khích với ông. "Vâng, cực kỳ chắc chắn. Con biết có thể hạnh phúc như thế này, Cha à. Và con là người để ấy ngoài tầm mắt mình đâu. Đàn ông có xu hướng lạnh đến tận gáy vì những lý do ngớ ngẩn nhất khi liên quan đến hôn nhân.

      Ông cười toét. "Phụ nữ cũng vậy, nhưng cha nghĩ con có thứ gì để mà lo lắng. ràng trong cái cách ta nhìn con rằng ta con quá nhiều. Bây giờ đưa con lên lễ đường thôi. Để cha duỗi thẳng tấm mạng cho con. Và cái gì xung quanh cổ mà con giấu thế kia?"

      "Ồ, con giấu,con chỉ quên kéo nó ra khi choảng váy vào thôi," nàng , và nhấc cái mề đấy ra ngoài đặt lên chính giữa vạt viền đăng ten cổ vuông của bộ váy. "Đây là thứ Mẹ cho con từ rất lâu trước."

      "Cha bị nguyền rủa mất," Nathan , nhìn chằm chằm vào bức tranh thu . "Vậy đó là cách họ giấu nó, bằng việc bao bên ngoài bởi đồ nữ trang."

      "Gì cơ ạ?" nàng hỏi, và rồi thở gấp khi đoán được, "Mảnh còn thiếu trong bản đồ của cha?"

      Ông bắt đầu cười. "Chuẩn xác."

      "Nhưng làm sao lại là bức tranh về ngôi làng được ạ. Con thấy phần còn lại của tấm bản đồ, có dấu hiệu nào nhận diện được ngoài dấu X nơi kho báu được chôn. Thậm chí là hòn đảo giấu nó cũng mập mờ.

      "Đúng, nhưng đó là thứ còn thiếu đấy. Cái mốc X đó có thể xác định được. Giờ cha chỉ cần tìm hòn đảo với ngôi làng chài giống với bức tranh ở dọc bờ biển phía nam và có lẽ chả có gì ấy ngoài những thứ được xây gần đây..." Ông ngừng lại và đập tay vào trán. "Và cha biết chính xác nó ở đâu! Cha từng tới đó. Nó thậm chí còn chưa có tên, nhưng bọn ta dừng lại đó để tiếp tế vài năm trước. Những người dân làng khoác lác rằng hòn đảo thuộc về họ, rằng ai khác muốn định cư ở đó."

      Nàng cười toe với ông. "Cuộc săn tìm kho báu này - con muốn bỏ lỡ. Tại sao ư, con bao giờ được sinh ra nếu cha có những phần khác của tấm bản đồ và tới quốc để tìm kiếm mảnh còn thiếu.

      Cha nàng luôn luôn có cái nhìn đó trong ánh mắt khi ông đánh hơi được kho báu. Vui thích, pha trộn giữa hăm hở, pha trộn giữa thích thú. Nathan Brooks chưa bao giờ hạnh phúc hơn khi ông hiểu ra được trong những tấm bản đồ của mình.

      "Đúng đấy," ông đồng ý. "Cha chả có lý do nào khác để quay về quê hương. Nhưng chồng tương lai của con nghiến ta như là kẻ săn tìm kho báu đâu, và cha chắc ta muốn đâu đó mình với con trong khoảng thời gian ngắn trước khi kỷ niệm khởi đầu cuộc sống cùng nhau - trừ khi cha rằng mình trao kho báu này cho con như là món quà cưới. ta có lẽ muốn cùng sau đó đấy nhỉ?"

      Nàng cười. "Có thể . Nhưng khi ấy thấy con muốn việc này nhiều thế nào, ấy có lẽ đồng ý. Người đàn ông đó thích chiều ý con. Nhưng cha chắc mình muốn trao kho báu này chứ? Cha tìm kiếm quá lâu."

      "Ai da, nhưng nó là của trong những tổ tiên con - người chôn nó và nghĩ ra tấm bản đồ đầy tinh vi để che giấu mà ông ta thậm chí còn chia sẻ thông tin với chính gia đình mình. Mẹ con bao giờ biết về nó, và bà ấy là dòng giống cuối cùng của ông. vừa vặn - nó là của con."

      Nghe thấy mọi việc theo chiều hướng này, Drew đồng ý rằng họ có thể cùng, và cần dụ dỗ nhiều. chỉ khăng khăng họ ra khơi The Triton , chứ phải The Crusty Jewel. Mỉa mai thay, The Jewel - nơi mà Latice phản bội thuyền trưởng của và những người bạn thuyền, từ lúc đó về sau bị từ chối và bao giờ còn được sử dụng. Nó được đặt trong vịnh phía trước pháo đài của Pierre, cùng với ba con tàu khác mà Nathan đòi hỏi như là bồi thường cho giam hãm của mình.

      Nhưng Drew đề cập đến việc gì đó như là thấy thoải mái khi làm tình với vợ mình với ông bố vợ ngay phòng bên cạnh. Gabrielle chỉ cười toe cách thấu hiểu. Có vẻ là luật phổ biến khi miễn cưỡng thuyền trưởng phải ra khởi chiếc thuyền khác phải của họ, và nàng nghi ngờ gì chồng mình cũng cảm thấy tương tự.

      Nàng phiền khi bỏ lỡ thích thú The Crusty Jewel khi họ theo vào lúc nó tỉnh giấc. Nàng nghĩ The Triton như nhà mình. Và bên cạnh đó, họ giành đêm tên hôn nó, và Drew còn rỗi rãi vào sáng hôm sau nữa trước khi quay lại cabin của họ để giữ cho nàng hài lòng thoải mái.

      Nhưng nó phải cuộc hành trình dài. Vừa mới giữa sáng khi họ thả neo cạnh hòn đảo . Và rồi đến phần rắc rối đếm bước di và chắc chắn họ ở đúng điểm bắt đầu đào. Hai trăm năm mươi tám bước đúng về phía bắc của cái hộp sọ cười nhăn nhở, truyền thuyết ở giữa tấm bản đồ vậy, nhưng họ phải tìm hộp sọ ở khu vực lân cận vị trí X . Nó hoá ra là cái hộp sọ với những chiếc xương vắt chéo khắc nguệch ngoạc vào hòn đá phẳng dẹt phiến đá ngầm. Mất tới hơn nửa ngày để tìm ra! Nhưng cuộc trì hoãn giữ cho thích thú tăng cao. Đây là mạch nước nguồn của mọi kho báu, kho báu khó săn lùng nhất. Và khi nó được trao cho đôi vợ chồng mới cưới, mọi người ở đó đều rộn ràng để có mặt cho cuộc truy tìm.

      Những đồng tiền vàng Tây Ban Nha được dự đoán nhiều nhất. Những món đồ tạo tác từ thủa xưa là dự đoán khác. Sau rốt tấm bản đồ vài trăm năm tuổi, bị kéo theo suốt thời kỳ hoàng kim của cướp biển những vùng biển rộng lớn. Và khi người chủ của kho báu đặc biệt này còn là cướp biển nữa, ông trở thành quý tộc người - người được đưa tới để giải thoát biển khỏi bọn cướp. Nên luôn có ý kiến quả quyết rằng kho báu ông chôn được tịch thu từ trong những tàu cướp biển ông bắt giữ.

      Drew đứng bên Gabrielle với cánh tay vong qua eo nàng. Nàng dựa vào ngực khi họ nhìn cuộc đào bới.

      "Em thất vọng nếu họ tìm được gì chứ?" hỏi nàng.

      "Tất nhiên em ," nàng trả lời nhàng. "Nhưng đây phải trong những chiếc rương kho báu trống rỗng. Với mảnh cuối cùng trong tấm bản đồ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong gia đình mà họ thậm chí còn được cảnh báo đó là gì, kho báu này phải còn nguyên vẹn."

      hôn lên bên cổ nàng. " mong em đúng, em , vì lợi ích của em."

      Nàng nghe thấy nghi ngờ trong giọng nhưng lờ . Nàng quá phấn chấn để nuôi dưỡng bất cứ suy nghĩ tiêu cực nào.

      Và rồi trong những thuyền viên của cha nàng nhấc cái rương lên cao với tiếng hét vui sướng. Đó là cái rương , vừa tròn foot vuông. Và có khoá nó để mà phải phá. Người đàn ông nhanh chóng trao tận tay cho Nathan, người bỏ phí giây phút nào để mở nó.

      Với tất cả thuyền viên quây xung quanh và nín thở trong hy vọng, tiếng hổn hển của thất vọng đến đồng thời. Vai của Gabrielle hơi chùng xuống. Trông rỗng. Nàng thực tin cái này có thể trống rỗng.

      . Drew bước qua nàng đến Nathan, người trao nàng nụ cười toét ngượng ngùng. "Có vẻ cha cho con cả đống những vật kỷ niệm cho quà cưới của mình," ông khi trao tay nàng chiếc rương.

      Gabrielle nhìn xuống thấy chồng những bức thư cũ, bông hồng ép khô, dải ruy băng nhung, búi tóc, và xếp có phân loại những thứ linh tinh. Thậm chí là bít tất dài bé xíu của em bé! thứ gì có giá trị ngoài với người đàn ông chôn giấu kho báu. Với ông, những thứ này là vô giá...

      Nathan tiếp tục, "Ta nghĩ về trong những con thuyền thêm ta mới mang về có lẽ phù hợp hơn. Tuỳ chọn đấy, chàng trai của ta, và thêm nó tuyến đường Skylark của cậu."

      Drew gật đầu. "Rất vui lòng, và cảm ơn cha. Nhưng con tìm được kho báu của mình rồi."

      Gabrielle từ từ quay lại. Với ánh nhìn trong đôi mắt tối màu của Drew, nàng thể nhầm ý , và những giọt nước mắt hạnh phúc hình thành trong chính mắt nàng.

      là vậy đúng ?" nàng đầy dịu dàng.

      "Bằng cả trái tim, em à...vợ của ta."

      Nàng vòng tay mình quanh cổ ảnh và hôn. Chỉ mất lúc trước khi nàng quá bị thu hút vào nụ hôn rằng nàng quên mất họ khán giả.

      Cha nàng hắng giọng và , "Cha quên mất nhắc đến cái chứng thư này ở trong đáy hộp. Cha giỏi lắm về việc đọc ngữ cổ, nhưng có vẻ giờ đây con là chủ của hòn đảo này."

      Đôi mắt của Gabrielle mở lớn. và rồi nàng nàng hét lên trong vui thích, ôm Drew chặt hơn trong hứng khởi. Drew phá ra cười khi thấy nàng bị sao nhãng nhanh như thế nào bởi vài kho báu thực .

      Cuối cùng nàng cũng bình tĩnh lại và với , "Em nó! Nhìn quanh xem, ở đây đẹp. Và có nhận thấy cái thác nước đường đến đây ?"

      " thể có nhận ra, có lẽ vì mắt luôn nhìn em."

      Nàng cười toét và rúc vào dười cánh tay . "Chúng ta có lẽ muốn xây căn nhà ở đây, nơi cho chúng ra về nhà vào giữa những cuộc hành trình."

      nhìn xuống nàng. "Giữa những cuộc hành trình? Em có ý đó sao?"

      " nghĩ em đùa khi em thích sống biển?"

      "Nó từng xẹt qua tâm trí ."

      Nàng toe toét. "Ai đó nên cảnh báo nên cưới phụ nữ biển cả...và thậm chí còn vị thuyền trưởng dong thuyền đại dương nhiều hơn nữa."

      ~The end~

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :