1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Captive Of My Desires - Johanna Lindsey ( 52c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 45

      "Cái thứ này chính xác đấy chứ hả?" James hỏi khi nhìn xuống cái bản vẽ Bixley nguệch ngoạc vẽ lại để cho họ chút ý tưởng thành lũy của Pierre trông ra sao.

      ai chả lời ông trong lúc. Họ sốc khi ông thậm chí ở đây, và James vẫn chưa đưa ra lời giải thích cho diện của mình, Thà nhìn còn hơn là nhảy xổ vào hỏi. Trông ông còn giống cướp biển hơn với cái ca-vát dài buộc lỏng lẻo ngoài chiếc áo phông dài tay, bốt cao màu đen, và áo khoác, ông làm Gabrielle nhớ tới khoảnh khắc em nhà Andersons để lộ vụ ông là cựu cướp biển. Thấy ông bây giờ với làn da nâu hơn do biển, mái tóc bị gió thổi, nàng nghi ngờ chuyện ấy tý nào.

      Drew cuối cũng cũng kêu lên, " làm cái quái gì ở đây vậy James?"

      Cái nhìn James quay sang Drew khá là đáng sợ. Chắc chắn Richard sụt ghế mình xuống cố tránh chú ý của James. Gabrielle cũng co rúm lại.

      "Tôi ở đây theo cầu của em ," , James bằng giọng bình tĩnh. " ấy lo cho an toàn của . Có quỷ mới tưởng tượng ra là vì sao, nhưng quả thực là ấy lo." Và rồi ông gõ vào bức hình bàn lần nữa và nhắc lại câu hỏi, "Thứ này chính xác chứ?". Và họ đoán được, hay ít nhất Gabrielle đoán được, rằng ông chắc hẳn nghe được họ thảo luận vài kế hoạch của mình trước khi tham gia cùng.

      Bixley lưỡng lự trong câu trả lời, nhưng rồi gật. "Pháo đài được sửa sang lại,"

      Có nhiều câu hỏi hơn nữa. Việc James hỏi họ làm Bixley suy nghĩ lâu và khó khăn về từng từ thoát ra khỏi miệng gã trước khi đáp lại.

      Malory có vẻ có ảnh hưởng đến tất cả mọi người - kể cả Gabbrielle. Đây là James Malory lần đầu tiên nàng gặp, người làm nàng sợ phát khjếp, chứ phải người nàng quý mến tới tận những giây phút cuối cùng ở .

      Nàng cắn móng tay mình mất nếu cực kỳ cố gắng tỏ ra tội lỗi. Nàng kinh hãi cái khoảng khắc ông quay sang hỏi nàng, và nó . Nàng chắc chắn.

      Nhưng được khá lâu rồi mà ông chẳng hỏi nàng cái gì. Ông chỉ đơn thuần ngó nàng chăm chú, rồi lại nhìn chăm chú y thế sang Drew ngồi cạnh nàng ghế sofa trong phòng họp của quán trọ, và ràng đem lại cho ông kết luận của riêng mình vì sao họ lại ở đó cùng nhau.

      may thay, James tới mình. Georgina vào chỉ vài phhút sau đó. đội mũ, mái tóc nâu bện đằng sau lưng. mặc cái váy, cái áo sơmi rộng rãi thoải mái có buộc thắt lưng ở ngoài và quá to so với nên chắc hẳn là áo của James. trông tuyệt diệu, như thể tận hưởng hết sức chuyến du ngoạn biển của mình.

      nhìn lần về phía cặp đôi ghế sofa và , "Ừm, đây là cuộc cứu viện. Cả có mặt cũng được tính đến rồi. Vậy là chả có tên cướp biển nào bị dính lứu hử?"

      Richard, gã ranh đó, cười toe toét và giơ tay lên để thu hút chú ý của Georgina trước khi đính chính, "Tôi thế đâu."

      Georginachỉ đơn thuần liếc chồng và hỏi, "Có tính ta "

      "Chắc rồi," James đáp, và thêm, "Mặc dù ta phải ước gì mình phải."

      Richard thêm lời nào nữa sau đó, khi nhận ra James còn về vụ cướp biển nữa, mà là về thích thú của Richard với vợ ông. Georgina cũng nhận ra, nhưng nàng chỉ tặc lưỡi đường tiến tới ôm trai.

      Mất lúc để Drew vượt qua được vui thích mới của mình, nhưng giờ gặng hỏi, "Em làm cái quái gì ở đây vậy, Georgie?"

      " còn phải hỏi à, khi mà thuyền viên của xuất để báo với bọn em rằng The Triton bị điều khiển bởi những tên cướp biển? Hay là đó phải nhỉ?"

      ", nhưng em nghĩ có thể tự xử lý được ư?"

      thực hơi đỏ mặt chút đỉnh. "Ưm, chắc rồi, nhưng đó phải mối quan tâm duy nhất của em. Gabby biến mất, để lại thư rằng cha gặp rắc rối. Bọn em suy ra là bé chắc ở với , nhưng vì bé là trách nhiệm của bọn em, chúng em khổng thể chỉ ngồi đoán, chúng em phải khẳng định."

      Gabrielle lại là người đỏ mặt. Nàng chưa từng mong gặp lại nhà Malory, nên mong đối mặt với tội lỗi mà mình cảm thấy đường đào tẩu.

      "Em tuyệt vọng," Gabrielle cố gắng giải thích. "Vừa mới khám phá ra cha bị nhốt trong ngục tối gần tháng, và có thể còn lâu hơn nữa trước khi em giải thoát cho ông."

      "Bọn chị hiểu mà, Gabby," Georgina . có lẽ thêm, nhưng Jamé, nghiên cứu hình vẽ lần nữa rồi với Bixley, "Những bức tường cao và cổng?"

      Bixley gật lần nữa. "Pierre giữ nó luôn khóa và cũng cử người canh giữ nữa."

      "Chết tiệt," James lầm bầm, rồi thêm bằng giọng cam chịu, "Rất tốt, tôi trèo bất cứ cái tường nào trong thời gian, tôi cho rằng mình đến hạn phải trả rồi."

      " phải trả gì hết," Georgina tính toán, rồi di chuyển đến đứng cạnh chồng. Nàng gợi ý, "Sao chúng ta thổi bay hết mấy cái cổng nhỉ? Thuyền có thể tới đủ gần đúng ?"

      Bắt đầu có vẻ Malory tiếp quản kế hoạch giải cứu. Gabrielle ngạc nhiên khi ông biến mình thành người gánh vác. Ông là người chỉ là hợp tác, mà phải ra chỉ huy, tính toán, ra lệnh, và bắn hạ mọi vật cản. Và ông thèm hỏi xem giúp đỡ của mình có cần thiết .

      James gõ vào bức vẽ và trả lời vợ cách khô khốc, "Em chú ý thấy mấy khẩu pháo tường sao, em ?"

      Nàng liếc xuống bức vẽ, cùng giọng khô khốc, "Đó là pháo đài cũ. Những khẩu pháo có lẽ cổ lỗ và dùng được nữa, nghĩ vậy sao?"

      " đâu, thưa bà," Bixley tham gia trước khi James nêu lên ý kiến, "Pierre sửa sang lại nơi này. Nó trông như mới, ưm, còn hơn cả ngày xưa nữa. chỉ làm gì với khu nhà ngục, trừ việc đảm bảo cảnh cửa được khóa chặt."

      Georginacũng , "Chết tiệt" và di chuyển tới ghế sofa để ngồi cạnh Gabby.

      Gabrielle cảm thấy phải thêm thông tin của Bixley tỉ mỉ hơn nữa và bảo James, " Theo Ohr phải tính thêm vài quân số mà Pierre thêm vào trước khi biến thành thằng đểu. Khiến mấy vị thuyền trưởng khác trong khối liên mình phải thay đổi địa bàn. Họ thích điều đó. Thực định cư tốt mà họ xây dựng nên trong hằng năm trời mà ai biết cả. Hầu hết họ còn gọi nơi đó là nhà. Nhưng tin Pierre bán đứng vị trí của nó, thế nên họ rời ."

      "Có ai trong mấy tên thuyền đó giúp đỡ tới mức này ?" James nghi ngờ.

      "Họ có lẽ nhưng có lẽ mất thời gian xem họ ở đâu và..."

      "Và thời gian mang tính chất quyết định," James ngắt lời, nhưng thô lỗ. "Ta hiểu mối lo lắng của cháu đối với Nathan khi cháu hiểu tình trạng giờ của ông ấy hay ông ấy được đối xử ra sao. Nhưng giờ đây chúng ta có hai con tàu để kéo giải quyết việc này. Cháu có thể ngừng lo lắng được rồi."

      " ấy luôn thế," Georgina thầm bên cạnh nàng. "Em nghĩ ấy biết rằng tại nó giúp được gì, đặc biệt là khi chị ở đây cũng chính bởi lý do đó. người phụ nữ ngừng lo lắng cho đến khi còn gì phải lo nữa. Ưm, ít nhất với chị là thế."

      "Và cả em nữa," Gabrielle đồng tình.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 46

      Hai kế hoạch được trình bày, và cái nào có việc thuê người thay thế giống Gabrielle để thế chỗ nàng. Drew bực mình. thích kế hoạch đó bởi nó giữ nàng khỏi bị tổn thương, Nhưng khi tranh luận vấn đề này James chỉ ra rằng nếu có chuyện gì sai với kế hoạch của họ, khi trở nên cần thiết giáp mặt trực tiếp với Pierre, Gabrielle trở nên có ích trong việc nhử tên thuyền trưởng cướp biển ra khỏi pháo đài của .

      Georginakhông có cái may mắn đó. đàm phán để ở lại nhà ở quốc, thay vào đó là chuyến biển an toàn. Họ thậm chí còn chưa bị tóm bởi cơn bão tồi tệ kia, hoàn toàn có thể tránh nó. James tận hưởng hợp tác ngoan ngoãn của khi vượt biển, vì ông biết ông phải vậy, bao gồm cả quyết định cho phép cùng. Nhưng bây giờ toàn bộ chuyến hành trình còn lại nguy hiểm, ông thể làm ăn được gì nếu an toàn. ở lại quán trọ ở Anguilla - nơi mà Drew nghĩ Gabrielle phải ở mới phải.

      Mặc dù họ quá ngày, có lẽ thậm chí còn lâu đến vậy, vì thế em phải lo lắng lâu về họ. Theo Bixley, thành lũy của Pierre chỉ cách vài giờ.

      Hai kế hoạch gần như được thống nhất, chỉ là vấn đề thời gian. Họ có thể cố giải cứu Nathan khỏi cái chết vào buổi đêm, khi mà hầu hết toàn pháo đài ngủ, hoặc họ có thể sử dụng tàu của Drew, và diện của Gabrielle đó, như là điểm hẹn khi vài người trèo ra sau tường, đột nhập vào ngục giam.

      " chỉ cha cháu là người cần được giải cứu," Gabrielle nhắc nhở họ. "Phần còn lại của đoàn thủy thủ ở cùng ông. Ông để họ lại đâu."

      Vì Pierre và lũ canh gác chắc chắc nhận ra nhiều người cố đột nhập trèo lên vách tường dưới ánh sáng sớm, nên việc vào buổi tối thực là lựa chọn duy nhất. Họ rời bến cảng sau bữa tối thân mật và chút nghỉ ngơi.

      Drew hy vọng dành thời gian vài giờ đó với Gabrielle, nhưng em có kế hoạch khác dành cho . Với cái nhìn hứa hẹn mà ước gì mình là ai đó khác, kéo ra ngoài tới nơi họ bị làm phiền.

      "Em có vấn đề cần thanh toán với đây," bắt đầu.

      " cho là nhiều hơn đấy."

      " nghĩ mình làm cái quái gì vậy? có thèm biết rằng mình kéo bé vào scandal ở quốc với ám chỉ thiếu cẩn trọng của mình về cướp biển trong buổi vũ hội cuối cùng tham dự ?"

      "Việc đó phải cố ý, Georgie. Nhưng đúng, ấy thông báo cho ."

      Georginanháy mắt. "Vậy là biết về việc này trước khi dời ?"

      "Thực vậy. Khi nghe ấy về nó, nó mang lại cho ấy động lực thúc đẩy mạnh để cướp tàu - hòn đá ném chết hai con chim, là cái cách mà ấy thực ."

      "Trả thù?" đoán. "Rất tốt, em chả ngạc nhiên tý nào. Có lẽ em làm những việc y thế trong tình huống tương tự."

      nhăn nhở. ", em đâu. nàng thực biết cách điều khiển tàu, em , nên chuyện này bao giờ xảy ra với em..."

      "Ôi, ngừng lại ," cắt ngang. " làm em sao nhãng ra khỏi vấn đề chính được đâu."

      "Chả có vấn đề gì cả."

      "Có quỷ mới phải," phản đối. " bé còn trẻ, trong trắng..."

      "Bây giờ còn nữa."

      "Em thấy rồi," với tiếng thở dài, rồi bổ sung thêm, ", em thấy, và đây chính xác là điều em lo sợ. biết còn hơn. ở dưới bảo trợ của bọn em. Chúa nhân từ, Drew, nghĩ gì vậy hả?"

      " ấy dời khỏi bảo trợ của em."

      "Và chuyển sang của , vì thế bé vẫn ở dưới bảo vệ của gia đình chúng ta, như nó phải thế hay từa tựa như thế. phải cưới bé, biết đấy. Khi James tìm hiểu ra, ấy khăng khăng điều này."

      "Rồi phải chuyển cái khăng khăng của mình sang ấy thôi. hỏi rồi đó."

      quắc mắt với đề cập sớm hơn. "Tại sao chứ?"

      "Bởi vì ấy từ chối ."

      Câu làm cứng họng. " bé thực ? Em thấy khó mà tin được."

      cũng vậy, nhưng giải thích bằng cách , " ấy nghĩ Lothario, tên đểu, kẻ chuyên quyến rũ phụ nữ."

      " kẻ quyến rũ phụ nữ, Drew."

      cười với . " như vậy nữa nếu kết hôn, như bây giờ phải nào? Hay em nghĩ hôn nhân ảnh hưởng đáng kể nào lên ?"

      "Những gì em nghĩ thực quan trọng khi mà việc đến nước này rồi." Nhưng sau đó hỏi cách sâu sắc, " ?"

      "Tất nhiên là ," trả lời nhanh chóng. Nhưng thừa nhận, "Mặc dù nghĩ mình từng thèm khát phụ nữ nhiều đến vậy.Nhưng chắc mình vượt qua được sớm thôi khi có nàng tiếp theo bên cạnh."

      Georginasụt sịt và chọc ngón tay vào ngực . "Em cho là nên suy nghĩ về vấn đề này nhiều hơn chút đấy, trai ạ. Chuyện tốt đẹp hơn nhiều nếu chấp nhận hôn nhân khi biết rằng nó chỉ là việc đúng đắn nên làm, mà còn là cái muốn nữa."

      bắt đầu bước khỏi. gọi với theo , " với em rồi, ấy từ chối !"

      "Đó phải cái tình huống mà James nghe về. có thể dựa vào nó."

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 47

      Gabrielle cố gắng tránh bất kỳ dò hỏi mang tính riêng tư nào tối đó với lời xin lỗi hơi đau đầu. Và tự cho là mình chắc chắn biết sơ sơ phần còn lại mà tất cả bọn họ về cứu nàng thoát khỏi, nàng lên phòng.

      Nàng nghỉ ngơi, hay cố gắng làm vậy, nhưng nàng vẫn run như cầy sấy với nỗi sợ hãi, với nỗi kinh hoảng, và mặc nhiên kệ bao nhiêu suy nghĩ tích cực cố chú tâm vào, nàng vẫn làm cho cơn run rẩy dừng lại được. Bây giờ việc cứu cha trong tầm tay và nàng giương buồm chạy biển trong tầm vọng tiếng , theo đúng kế hoạch, cũng là trong tầm của Pierre Lacross, đó là tất cả những gì nàng có thể nghĩ về.

      Nàng to nỗi sợ hãi của mình lên với những người khác, nhưng chuyện gì xảy ra nếu cha nàng và thuyền viên của ông ở trong tình trạng tài nào trốn thoát nổi? Vì họ bị tống giam gần đến hai năm rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Và Pierre là con quỷ! cho họ ăn tử tế, hay chỉ cho họ vài mẩu vụn đơn thuần, đủ để giữ họ còn sống? có sỉ nhục họ theo những cách khác , chỉ để cho cơn thoả mãn của ? vẫn giữ thuyền viên của Nathan còn sống chứ khi mà họ chả có nghĩa gì với và còn chẳng phải phần của vụ thương lượng?

      Nàng cố đưa cơn run rẩy dưới tầm kiểm soát trước khi tham gia với những người khác ở tầng dưới lần nữa. Nàng có cơ hội chuyện riêng tư với Drew chuyến ngắn ấy. tự nhận nhiệm vụ lái tàu và chuyện trò với Ohr phần lớn quãng đường. Kế hoạch được quyết định rằng Ohr lên bờ cùng và James. Richard được tham dự bữa tiệc giải cứu, phải bởi có ích, mà bởi James nhận xét cách khách sáo rằng Richard bị bỏ lại đằng sau ngục tối đường. James chỉ đùa thôi. Có lẽ. Nhưng Richard quyết định đem việc đó kiểm tra thử.

      Họ thả neo The Triton và tàu của James trong vịnh về phía tây hòn đảo, phải to lớn gì cho lắm. Bixley đoán họ phải bộ mười lăm phút đến pháo đài, phần lớn là dọc bờ biển. Và có khoảng năm giờ trong đêm tối để vào và ra khỏi pháo đài, khá là nhiều thời gian để họ lao đầu vào rắc rối.

      Gabrielle trông con thuyền trôi khuất dần sau làn nước. Ánh trăng sáng lấp ló sau những đám mây vừa đủ để nhìn thấy James chèo dọc bờ biển. Giờ nàng thấy bình tĩnh hơn, lấy lại khả năng để đánh trả lại nỗi sợ hãi, nhưng họ vẫn chỉ ở bên dưới mặt biển. Thứ ràng nhất có thể làm cơn run rẩy bắt đầu lần nữa.

      Nàng chắc hẳn nên khăng khăng cùng họ mới phải. Nhưng trong vài khoảnh khắc có lý trí, nàng biết mình chỉ còn có cách này. Nếu họ phải đánh nhau để mở đường, nàng thể gom cả đống nỗ lực như vậy. Nhưng là cơn lo âu khắc khoải cùng cực khi đợi bọn họ quay lại con tàu.

      Ohr ôm nàng nhanh trước khi đến bên cạnh. "Đừng lo lắng," ông bảo nàng. "Cháu gặp Nathan trước khi màn đêm qua ."

      "Cháu biết. Chỉ là thận trọng thôi mà."

      Nàng vừa mới có thời gian điều đó trước khi Drew ôm nàng trong vong tay. Và trước toàn bộ thuyền viên của mình, trao nàng cái hôn âu yếm, làm tim-đập-xao-xuyến nhất - cái đảm bảo chọc thủng kiểm soát tan thành từng mảnh mà nàng đặt lên nỗi sợ hãi của mình. Khi nàng hôn trở lại, tận hưởng gần gũi của và cảm giác thích thú chạy lên xuống cơ thể, nàng bắt đầu cảm thấy lo âu. Cơn run rẩy bắt đầu trở lại, nhưng rời nàng trước khi cảm nhận được - và bên cạnh đó, có lẽ nên cho là do đáp trả đam mê của nàng. Nàng nhấn đầu ngón tay lên môi khi nhìn lên đường.

      " chả thấy có gì đáng để cả," Richard nhận xét bên cạnh nàng.

      " đùa à? ấy..."

      Gabrielle dừng lại, nhận ra mình thú nhận. Trời ơi, đó giải thích tại sao nàng lại lo sợ hơn là mình nên làm? Bởi vì Drew bước vào vòng nguy hiểm? Nàng . ngu ngốc quá mà.

      Richard đặt tay vòng qua vai nàng. "Việc thành thôi, em quý. ta mê mẩn em."

      " ấy mê mẩn mọi phụ nữ."

      cười khùng khục êm ái. " cũng vậy, nhưng kết thúc với tất cả bọn họ vì..."

      "Suỵt." nàng nghiêm túc bảo . "Richard, làm ơn, đừng có ao ước vợ của người khác nữa . Malory khoan dung cho xúc phạm nữa đâu. làm em lo sợ cho cuộc sống của bằng cách trở nên vô lý về chuyện này quá đấy."

      "Ai bảo tình là có lý nào?"

      Chết tiệt, Richard đúng. Tình chả có lý tý nào.

      Nàng thở dài và chúc ngủ ngon. Nàng hy vọng mình có thể ngủ được trong suốt cơn căng thẳng chờ đợi những người trở về, nhưng nàng vẫn thể kiểm soát được cơn run rẩy lo lắng của mình. Nàng biết mình nằm chiếc giường thoải mái của Drew bao lâu, nhưng cuối cùng nàng đầu hàng việc rơi được vào giấc ngủ và quay lại boong tàu - vừa đúng lúc để trông thấy hai chiếc thuyền trở về, cả hai đều đầy ắp người là người.

      Họ thành công! Gánh nặng của nàng giảm đến thần kỳ, gần như là bị rút cạn. Nàng bước loạng choạng lan can, cố tìm dấu cha mình trong hai con thuyền, nhưng mặt trăng bị che lấp hoàn toàn và người đàn ông duy nhất nàng nhận ra là Ohr. Nàng ràng có thể xác định được ông, và chỉ bởi vì ông đứng con tàu - thuộc về James? Sao ông quay về The Tripton? Và tại cái khỉ gì mà ông đứng thế kia? Ông biết là an toàn gì.

      Từng thớ cơ trong người nàng có vẻ căng lên. Có gì đó sai, rất sai...

      Nàng tiến tới kết luận ngay kho Ohr hét lên, "Đây là cái bẫy!" ngay trước khi ông đâm bổ đầu xuống nước.

      Vài cây súng ngay lập tức bắn vào ông, chúng dường như chĩa vào ông mọi lúc. Ohr ngoi lên.

      Gabrielle siết chặt tay vịn, gần như tê liệt ngay khi cơn đau khổ ập đến. Ohr thể chết được. phải người bạn quý của nàng. Và báo hiệu của ông quá trễ. Ông chết chả vì cái gì cả! Những người khác nhảy ra đuổi theo và trèo lên cả hai con thuyền, , chỉ là có nhiều người hơn để thưởng thức vụ cãi vã mà thôi, có quá nhiều người thuyền.

      Giờ tiếng đánh nhau và tiếng súng nổ tràn đầy quanh nàng. Nàng quay lại và trông thấy người tựa lên cơ thể cử động. Gã liến nhìn nàng và cười toét. Nàng nhận ra gã cũng như là tên đẩy gã sang bên để ném cái lưới lên trong những thuỷ thủ của Drew, người cố gắng trốn sang bên cạnh. ta sa lưới. Tấm lưới chụp lên người , che kín cả lưng.

      Nàng nhận ra mình chẳng có bất kỳ loại vũ kh ínào. Nàng cũng nghĩ Drew có cái gì ở cabin của ; trang bị đầy đủ khi rời . Nhưng cabin của dù gì cũng quá xa, và lan can ngay cạnh này. Cơ hội duy nhất của nàng là tự mình trượt sang bên kia.

      Nàng nghĩ thêm nữa và làm ngay, chỉ để bị kéo mạnh ra sau về phía bộ ngực ẩm ướt và bị cánh tay khoẻ mạnh bóp lên cổ. Hơi thở của nàng bị bay sạch và nàng bắt đầu hoang mang, tay và chân nàng mềm rũ ra.

      Rồi giọng thân quen đến ngờ ngợ cất lên, "Và em nghĩ mình đâu vậy Gabby, em dấu?"

      Nàng hổn hển, "Avery? Avery Dobs? làm gì ở đây vậy? Để em . Chúng ta phải..."

      "Em đâu cả trừ vòng tay chờ đón của Pierre," ngắt lời. nới lỏng cái ghì nên nàng có thể quay lại đối mặt .

      Quần áo ướt của , cái cười đểu cáng mặt, kết luận lao vào nàng đau đớn. Kinh hoảng, nàng , "Chúa tôi, làm gì vậy?"

      "Công việc."

      "Em hiể.. thể có ý là mình nhận lệnh từ Pierre đấy chứ?"

      "Sao điều đó lại làm em ngạc nhiên?" hỏi. "Em quên là hòn đảo cướp biển đó với em và chứng kiến những thứ giống em chứng kiến."

      " gì vậy? Chúng ta bị bắt giữ!" nàng la lên.

      "Đúng, nhưng có những chấn song túp lều nên chúng giữ lũ đàn ông bọn , và chẵng có gì làm hay hơn là nhìn chòng chọc vào bọn chúng. trở nên u sầu."

      " con tin. Tất nhiên ..."

      ", chả làm được gì với chuyện đó cả. Em có biết trông thấy bọn họ mang cái rương lên toà nhà chính khi ở đó ? Nó rất nặng đến nỗi chúng làm rớt và nó vỡ ra, những đồng tiền vàng trải dài phủ kín mặt đất. Họ chỉ cười. Của nả được tích trữ trong căn lầu ngay cạnh bọn , những rưong đầy lụa và gỗ tốt, những thùng thuốc lá và rượu rum, tất cả đều là của đánh cắp, tất cả được tích lại đến khi có thể đem bán."

      "Bọn họ là cướp biển! Đó là công việc của họ."

      "Chính xác," . "Nhưng chỉ có của cải. Mất đến vài tháng để luận ra. Nó cũng là trò cười mà được chứng kiến , trò đùa cợt, sợi dây tình bạn. Những người đó tận hưởng cho riêng họ. Khi nghĩ về việc quay lại làm việc con tàu quốc trầm tĩnh - nơi mà sai lầm đơn giản cũng có thể làm em bị đánh - thể làm được."

      " đơn giản là ra khơi dưới chỉ huy sai thuyền trưởng thôi. Nó có nghĩa là tất cả..."

      "Trời đất hỡi em làm sao mà biết được, Gabby? sao hết. ra lựa chọn của mình sớm sau khi được giải thoát trước khi thậm chí về tới quốc, và quay trở lại ngay đến Caribbean. Mất thêm tháng nữa để tìm thuyền trưởng trong những tên thuyền trưởng cướp biển. Người đầu tiên nhận , nhưng thấy được quyết tâm ra sao và cho phép làm chuyến quay lại đảo. Pierre ở đó và phân loại người, là vừa mới thắng trận đánh cuối cùng biển. ta quyết ý thử cho cơ hội, và vẫn chưa làm thất vọng."

      "Vậy trở lại nước làm gì?"

      "Em thể đoán sao? được gửi tới để chắc rằng ông bạn Bixley của em trễ hẹn bắt kịp em. Bây giờ có tàu cho riêng mình rồi. Nó vô giá đấy Gabby! là người mang ta đến quốc. ta biết mặt mũi thế nào. ta ngờ rằng mình trong số những con tàu của Pierre. Thế nên chuyện dễ dàng đủ để theo dấu khi neo tàu, tiến thẳng đến chỗ những người bạn bạn , và nghe khi thông báo với họ về tình trạng khó xử của cha em. Nghe được từ bọn chúng nơi em ở. tự phát giác điều đó đâu, nhưng rồi nghe được tin đồn xoay như chong chóng của em."

      "Và chỉ cần làm cho chuyện đó thấm dần?"

      " chỉ thế. suy đoán, chỉ đề phòng em biết về nó thôi, và cho em thêm nhiều động lực quay đầu trở về. Mà vậy còn gì. Và sau đó theo em về. mất dấu em trong cơn bão đó, nhưng linh cảm rằng tên Anderson đó cập cảng ở Anguilla truớc khi các người lập kế hoạch giải cứu cha mình, vì nó rất gần đây, và ta làm thất vọng. có thể nghe lỏm được hầu hết kế hoạch các người đề ra tối nay ở quán trọ. Khi các người ngu ngốc phung phí thời gian nghỉ ngơi, đến thẳng đây để cảnh báo Pierre và giành được phần thưởng của mình."

      "Tôi nghĩ người tốt. Tôi rất vui sướng khi thấy khi đến nhà Malory," nàng với tất cả khinh thường có thể tập trung được. "Nhưng chỉ là tên đểu giả hai mặt mà thôi, Avery."

      may thay, lời lăng mạ chỉ xượt qua . thậm chí còn cười, mặc dù chỉ trong chốc. Rồi cứng người. Nhưng khi cất tiếng lại phải với nàng.

      "Bỏ thứ đó xuống."

      Nàng cố quay đầu lại để xem chuyện với , nhưng cần thiết. Avery quay cả hai người bọn họ lại để thế chỗ nàng vào giữa và Richard, người chĩa khẩu súng vào đầu Avery. Đúng là thời cơ tuyệt vời cho nàng giải thoát.

      Nàng gồng mình chống lại cơn đau, rồi sụp chân xuống để mình có thể rơi lên boong. Nó đau, nhưng nó thành. Avery chắc hẳn mong nàng làm thứ gì đó tựa như vậy, vì cánh tay quanh cổ nàng kéo lưng nàng lại che chắn ngực , và hướng lực kéo giờ áp chặt lên má nàng.

      "Cố gắng được đấy, Gabby," chế nhạo. "Nhưng đừng có thử lần nữa."

      "Mày giết ấy," Richard .

      ", nhưng tao quan tâm nếu tao có cho ta vài vết sẹo. Và đây là lời cảnh báo cuối cùng của mày đấy. Bỏ nó xuống!"

      Nhưng trước khi Richard có thể quyết định cách khác, bị đánh từ đằng sau và rơi boong tàu. Và Pierre đứng ngay ở vị trí của .

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 48

      Pierre chả già mấy sau ba năm nàng gặp . Bộ râu đen vẫn được tết lại như lúc trước, nhưng, nhưng bây giờ có cả đống sọc xám trong mái tóc dài ngang vai. Tuy nhiên, có đường sâu hoắm khuôn mặt làm trông già hơn nhiều. Cái cuộc sống dẫn dắt, những thứ làm đòi món nợ phải trả vì diện của . Thực tế là tại cực kỳ gầy, gần như hốc hác. Điều này làm nàng nghĩ mình đến nỗi vô dụng trong tay . Nàng thậm chí có thể thắng. Nhưng đường tới pháo đài phải là lúc để thử, với người của xung quanh họ.

      chẳng gì với nàng trừ lời nhận xét ớn lạnh duy nhất kèn kẹt bên tai nàng, "Tôi có những kế hoạch tuyệt vời cho em, cưng à."

      Nàng thể nghĩ về nó. Nếu nghĩ nàng trở nên tê liệt bởi nỗi sợ hãi rằng mình cõ lẽ nằm xuống và gần như chết rồi. Thay vào đó, nàng chú ý tới từng thứ nhặt xung quanh và đường , như là bọn họ bị ném bất kỳ người đàn ông nào mà vẫn còn sống vào khoang tàu để xử lý sau đó, bao gồm cả Richard và Timothy. Như là đám cây cối rậm rạp dày đặc trong khoảng giữa của hòn đảo làm việc này trở nên thể vượt qua được. Như là cánh cửa bị giấu kín ở bức tường đằng sau nơi họ áp sát pháo đài, cái mà bị để ngỏ khoá cách thiếu cẩn trọng.

      Tất cả bọn chúng quá phấn khởi với chiến thắng của mình để nghĩ về việc phòng bị bấy giờ. Nàng đếm xem có bao nhiêu cây nến lối ngắn đến đại sảnh. qua cánh cửa, họ vào sảnh chính cũng được giấu đằng sau cabin có thể di chuyển dễ dàng, và khi ở trong đấy, có vẻ gì là có lối bí mật đằng sau.

      Tất cả lên rằng họ chả quan tâm nếu nàng biết điều này. ràng, ai, cả Pierre và đám người của , có từng mong nàng rời hòn đảo lần nữa.

      Khi Gabielle nhìn xung quanh doanh trại rộng lớn - như đại sảnh, nàng lưu ý thấy có hai lối thoát. là cánh cửa lớn, mở, dẫn đến cái sân trong lớn. Cái sân bị bao quanh bởi những bức tường cao. Bản vẽ của Bixley chính xác phương diện này. tệ là gã biết về cánh cửa bí mật đó.

      Còn lối thoát nữa là cái cầu thang mở rộng dẫn đến tầng hai, có lẽ là phần tư nhà ở nơi những người làm việc trong pháo đài cư trú. Vì là pháo đài rất cũ rồi mà chỉ đơn thuần bị tân trang lại và hoàn toàn được cải tiến, Gabrielle đoán những căn bếp ở ngoài sân trong, liên hệ với toà nhà chính, và cánh cổng vào ngục tù có lẽ cũng ở ngoài đó.

      Nàng thấy tất cả những thứ đó trong cái nhìn khi bị đưa, hay đúng hơn là kéo, xuyên qua sảnh và lên gác bởi Pierre. Phòng ngủ họ vào có lẽ là của , bẩn thỉu, bừa bộn bởi những đồ đạc ăn nhập vào nhau. Khi mà ta đóng cửa khi đẩy nàng vào đó là niềm hy vọng duy nhất của nàng trong khoảnh khắc. Ngụ ý rằng cõ lẽ ở lại.

      Nàng giật mạnh tay đủ để nới lỏng. Nàng thậm chí chưa từng thử làm vậy từ trước. Thêm chút hy vọng nữa. Có thể yếu như bề ngoài. thậm chí còn quá cao. Nàng quên mất, hay có thể nàng chưa từng nhận ra trước đó vì chưa bao giờ người đàn ông nào cao như...

      Nàng chưa thể nghĩ về Drew, dám hỏi chuyện gì xảy ra với . Nếu chết, nàng sợ là mình bỏ cuộc quan tâm chuyện gì xảy đến với bản thân nữa. Tất cả tập trung và lý do mất , và nàng cần tất cả trí thông minh sáng suốt của mình để sống sót.

      Nàng di chuyển ra xa Pierre. thành công; theo sát nàng, giữ nàng trong tầm với.

      "Tôi cho là ông muốn những tấm bản đồ?" nàng hỏi, quay lại đối mặt với .

      "Bản đồ?" cười khùng khục. "Tôi biết em làm tôi thích thú mà. , em biết tại sao mình ở đây."

      Nàng biết; chỉ là chuyện tốt đẹp hơn nếu nhầm lẫn. "Ông để cha tôi và những người khác bây giờ chứ?"

      "Khi mà em cố lừa tôi?" tặc lưỡi . "Tôi nên giết tất cả bọn họ."

      Nàng tái xám, gần như mất thăng bằng, chân nàng trở nên yếu ớt. Nhưng cười. "Chắc chắn tôi thả họ. Em nghĩ tôi phí phạm thức ăn cho bọn họ khi mà mình phải làm vậy chứ?"

      "Ông dối."

      "Em làm tôi tổn thương, Gabrielle. Sao em dám nghĩ đến thứ như thế chứ?"

      Cái cười toe toét của gây ấn tượng sai rằng nàng sỉ nhục . "Ông biết bọn họ cố giải thoát cho tôi. Ông mạo hiểm..."

      "Mạo hiểm gì?" cắt ngang. "Chừng nào chúng còn giữ mình ở xa, em còn sống, đó là điều chúng được nghe. Em nghĩ chúng mạo hiểm điều đó sao? Bên cạnh đấy, tôi đảm bảo với cha em rằng khi có đủ từ em rồi em có thể ." Và rồi cười lần nữa. "Red, ta khoan dung cho diện của em hơn vài ngày đâu. ta rất hay ghen."

      Nàng ngạc nhiên khi điều đó với mình, nhưng có lẽ phải . Nàng ném cho cái nhìn hoài nghi. "Vậy sao ông còn dám đùa với lửa với mưu tỉ mỉ để đem tôi đến đây?"

      Pierre nhún vai, "Bởi vì vài ngày có lẽ là đủ với tôi rồi. Hay tôi có lẽ quyết định mạo hiểm với Red và giữ em nhỉ? Tôi chưa quyết định. Em có muốn tôi giữ lại ?"

      "Tôi muốn ông xuống địa ngục."

      ta lại cười. Nàng hoàn toàn làm thích thú, chả phải điều tốt đẹp gì. Nàng cần làm muốn mình ở quanh, cho có lý do giữ nàng lại.

      giơ tay để chạm vào nàng. Nàng ngay lập tức hất ra, nhưng ta nhanh và tóm được cổ tay nàng thay vào. Và lần này khi nàng cố giật mạnh ra, chứng minh mình mạnh hơn là bề ngoài.

      "Đừng có nhầm lẫn về vị trí của mình. lạnh lẽo . "Cha em, vẫn chưa đâu."

      "Tôi có thể gặp ông ?"

      "?"

      "Làm sao tôi biết ông còn sống?"

      nhún vai và thả cổ tay nàng ra. "Em biết được đâu. Tuy nhiên, vì tôi chả có lý do gì giết , em có thể chắc rằng còn sống. Nhưng chúng ta đặt chuyện này kiểm chứng, chỉ là em muốn rời bị tổn hại bao nhiêu? Cởi quần áo ra. Căn phòng này ấm áp, em cần chúng ở đây."

      Nàng tê liệt trong lúc. Nàng mặc trong những cái váy rời mỏng manh hơn khi ở đảo và cái áo sơmi mỏng cho hành trình, cặp vừa vặn mà có thể bị nhầm lẫn là cái váy liền. Nhưng chỉ với cái quần túm và áo lót bên dưới, mất lâu để nàng cởi chúng. Cánh cửa mở làm nàng hiểu nhầm khi nghĩ chưa động vào mình, rằng nàng còn thời gian để thoát. Nàng liếc nó. cũng thế. Tiếng cười quay lại to hơn.

      ", ," . "Đuổi theo mấy con điếm là điều cuối cũng tôi làm. Nếu em chạy, tôi giết đến tận người cuối cùng trong hầm ngục."

      Nàng cứng đơ. to với nụ mỉm chết dẫm môi, nhưng thể thưởng thức ý nghĩ ấy.

      "Tôi quay lại sớm thôi," gầm gừ khi di chuyển đến cánh cửa. "Ở cái giường đó mà chờ tôi hoặc là tôi mang cha em đến đây và nện ngay trước mắt em."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 49

      "Mấy cái dây trói của chặt đến thế nào?" Drew hỏi James, người ngồi cạnh và bị trói vào cùng cái cây.

      "Tôi bị trói với những nút buộc còn chặt hơn," James trả lời.

      "Vậy có thể thoát khỏi chúng chứ?"

      "Ừ," James , dấy lên hy vọng của Drew, chỉ để làm tan nát chúng khi thêm, "Có khả năng lắm."

      "Chúng ta có cả đêm đâu! nghe thằng con hoang kia. Bọn chúng sớm quay lại. Chúa ơi, nếu đây là việc cuối cùng tôi làm được, tôi giết Lacross," Drew khi kéo căng sợ dây quanh cổ tay mình.

      " phải hợp tác," James trả lời.

      Drew càu nhàu, "Dù chỉ lần, Malory, cũng phải hợp tác."

      Họ rời những con tàu trang bị đến tận răng. Chả có ích gì khi họ bị phục kích. Phải có đến hai mươi khẩu súng chĩa vào họ khi bị mai phục biển, nửa đường tới pháo đài. Ai đó cảnh báo bọn cướp biển rằng họ đến. Bọn cướp còn khoác lác về chuyện này.

      Cổ tay bị trói đằng sau, nhưng họ chỉ đơn thuần bị giữ ở đó biển đến khi Pierre Lacross xuất . Bixley biết vài người của Pierre và ném cả tràng dài những lời nguyền rửa vào bọn chúng cho đến khi trong số những tên cướp biển cáu kỉnh đủ để bịt miệng tất cả họ.

      "Vậy đây là những gã cố lừa phỉnh tao về phần thưởng của mình?" Lacross hỏi khi tới cùng nhóm đông người hơn.

      "Ông có muốn chúng tôi giết bọn chúng?" ai đó hỏi.

      "Có chút tiêu khiển ở đây," Pierre đáp bằng tông giọng thích thú, và rồi chỉ vào Ohr. "Tên này, cùng chúng ta. Chúng ta có hai con tàu bị bắt giữ, tên nào cũng cần thiết. Ba tên khác này được đâu. Gom chúng lại khi chúng ta xong việc."

      Ohr bị đem với bọn chúng để giúp những tên cướp biển có thể dễ dàng nhảy sang tàu kia với thủ đoạn gian trá. Những tên cướp biển thậm chí còn ngồi quanh và đợi gần giờ chỉ để thuyền viên hai tàu nghĩ rằng đủ thời gian trôi qua cho cuộc giải cứu thành công. diện của Ohr với chúng gây cảm giác ấy.

      Chẳng tên nào bị để lại để canh gác họ. cần, vì những tên cướp biển giết thời gian để chắc chắn tù nhân của mình bị giữ cực kỳ chắc chắn. Nhiều sợi dây được sử dụng nhiều hơn. cái thậm chí còn được sử dụng để quấn quanh họ vào cây cọ. nghi ngờ gì rằng để họ ở đó đến khi ai đó quay lại áp giải.

      dễ dàng đủ để phun cái giẻ ra, nhưng những sợi dây là vấn đề khác. Những sợi quanh cổ tay Drew trở nên quá là đau đớn, chúng chặt đến nỗi còn cảm giác bây giờ nữa. Và quá nhiều thời gian trôi qua, quá nhiều cho cái bẫy của Pierre được quăng ra. Gabrielle bị bắt giữ chưa? Chuyện này giết đây, khi nghĩ về thứ xảy đến với nàng.

      "Bọn chúng ăn mừng tối nay," Bixley , cuối cùng cũng làm cho cái bịt miệng lỏng ra. "Đó là việc chúng làm khi bắt được Nathan. Chúng chả coi xin lỗi ra cái quái gì, mấy người nghe chúng reo hò về việc chúng ra tay trước chúng ta và chiếm được lợi thế hơn rồi đó."

      Và bọn chúng có nhiều tiếng hò reo vang rội hơn nữa giờ đây nếu cái bẫy thành công. Thêm hai con tàu tốt nữa để bán hay đưa vào sử dụng, và người phụ nữ xinh đẹp nhất...

      "Điều đó cho chúng ta thêm ít thời gian," James .

      "Thởi gian làm gì?" Drew càu nhàu.

      "Để xoay chuyển tình thế, dĩ nhiên. nghĩ tôi để George sốt ruột nếu chúng ta trở về lúc bình minh chứ hả?"

      "Tôi muốn biết thế quái nào mà nghĩ..."

      "Im nào, ai đó quay lại hướng này," Bixley rít.

      Drew chưa bao giờ thấy mình nổi giận bừng bừng. Nếu thoát khỏi đống xiềng xích này sớm... thậm chí còn thể cảm thấy mình nhúc nhích tiến bộ thêm được gì, nhưng ráng hết sức mình.

      có thể nhận ra bóng sáu người đàn ông xuống biển về phía họ, cười và lấy thời gian của họ. Vậy là vụ đặt bẫy thành công?

      " với mày bọn chúng vẫn còn đó mà, chả vấn đề gì với mấy thân hình to lớn đâu," trong số những tên cướp biển với bạn gã khi cúi người cắt sợi dây quanh cây."

      " ai buộc nút chặt được như tao."

      " nào, mấy ông bạn," người khác , thúc vào Drew bằng chân. "Bọn tao có cái ngục tuyệt vời chờ mày."

      James đứng đôi chân của mình vào khoảnh khắc sợi dây rơi xuống ngực ông. Drew trượt khỏi thân cây để làm tương tự. Với đôi chân dài hơn bị tê cứng, hơi chậm chút. dẫm dẫm và chút cảm giác trở lại. Bixley quỳ đầu gối trước và di chuyển gì khác, nên ai đó kéo gã trong suốt chặng đường còn lại.

      James quay đầu lại để hất mái tóc ra khỏi mặt. Đó là khi ông bị nhận ra.

      "Tao có biết mày ?" trong những tên cướp biển với James. Người này già hơn mấy người còn lại.

      "Cực kỳ nghi ngờ," James trả lời, và quay , mặc kệ gã. Người đàn ông vẫn dai dẳng, quanh để gã có thể nhìn thấy khuôn mặt James lần nữa, và khăng khăng, "Mày trông quen đến chết tiệt. Tao khá là nhớ mặt. Tao chưa bao giờ quên..."

      "Già rồi lẫn," James khô khốc cắt ngang. "Để tao tả việc này bằng những thuật ngữ mà thậm chí đứa trẻ cũng có thể hiểu. Mày biết tao, mày chưa bao giờ biết tao, và quan trọng nhất là, mày muốn biết tao."

      Việc này gây ra tiếng cười khùng khục từ bạn của gã cướp biển và lời chế nhạo từ chúng. "Nghĩ quá nhiều đối với cái loại hèn như mày đấy, Mort ạ."

      Điên tiết, bây giờ Mort bước đến gần hơn để ngang bằng với James, và sau đó biểu của gã trở nên ngạc nhiên. "Tao bị nguyền rủa mất. Tao mình chưa bao giờ quên khuôn mặt ai. Mày là thuyền trưởng Hawke! Tao biết mà! Tao ra khơi với mày trong vài tháng, nhưng mày quá hoang dã và ngu..y..hiể..m" Từ ngữ trượt khỏi cách thận trọng khi Mort cố bước lùi lại, nhưng đủ nhanh.

      "Cũng có trí nhớ tốt đấy, thằng già," James khi ông tung cú đám vào mặt Mort.

      Drew ngạc nhiên cùng với mấy tên cướp biển khi James thoát khỏi đống xích. người khác đổ gục với cú đấm nhanh đáng ngạc nhiên vào má, trước khi bất cứ ai có cơ hội cử động. Bốn tên cướp biển còn lại vẫn đứng yên rồi cố đánh hội đồng James. Drew cố ngáng chân hai trong số chúng bằng cái chân dài của mình. Bixley ngã nhào lên tên để giữ nằm yên, trong khi Drew đá cách dứt khoát vào mặt tên khác, hạ gục . James ném xuống tên khác, thực làm bay vài feet. Gã cuối cùng đứng hoảng sợ và cố chạy. Drew chặn gã lại, nhưng với cánh tay còn bị trói, gặp khó khăn giữ xuống. Và James ngay lập tức đến giúp tay, vì ông kết liễu tên cướp mà Bixley khoá lại bằng chân. Nhưng Drew cáu đủ để húc đầu vào gã. còn cách khác, nhưng nó có tác dụng.

      Drew đảo mắt qua cả sáu tên cướp còn cử động được. Toàn bộ cuộc chiến mất ít hơn phút, chỉ bởi James Malory luôn luôn nhanh, và nguy hiểm chết người với những cú đấm của mình.

      Đứng vững chân, với James, "Được lắm, nhưng chắc hẳn nên cho tôi chút cảnh báo."

      "Tôi ư?" James đáp. "Tôi nghĩ cú đấm vỡ quai hàm của Mort cho manh mối chứ."

      "Sợi dây sao?" Drew kiên nhẫn. Bây giờ khi tình thế xoay vần, dù James có hay cũng muốn phí thời thêm phút nào nữa để đến với Gabrielle.

      James lấy cái lưỡi vét từ tên cướp và đến bên để cắt sợi dây của . Và trong khoảnh khắc của lòng trắc mà ông hiếm khi thổ lộ với ai ngoài vợ mình, ông , " ấy ổn thôi, Drew."

      "Tôi biết. ấy phải ổn. Nhưng tôi muốn thấy tận mắt sớm còn hơn muộn." thêm "trước khi ta hại ấy," nhưng nó vẫn ở trong tâm trí và tăng tốc cho đường đến pháo đài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :