1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cao thủ dụ tình - Tân Kỳ (6.2/10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.2

      Editor: Khưu Uy Uy

      Nửa tháng sau

      vất vả mới khuyên được em trai cần về Đài Loan, kết thúc cuộc chuyện, An Lệ Đề nhàng gập điện thoại, mày nhíu lại.

      ngờ hai vị giám đốc ngoài việc cảnh cáo , còn quên báo cho em trai du học ở nước ngoài xa xôi về tình hình công ty, cho nên em trai mới lo lắng cho như vậy, muốn trở về giúp vực công ty lên. may em trai vẫn tin tưởng người chị này, nghe cẩn thận giải thích cuối cùng cũng từ bỏ ý định quay về Đài Loan, khiến thở phào nhõm.

      Xem ra mời Thường Phong Dịch làm Tổng giám đốc công ty, chỉnh đốn lại tài chính công ty làm rất nhiều người lo lắng và bất mãn…….

      Men theo ánh đèn vào phòng khách, Thường Phong Dịch liếc mắt thấy An Lệ Đề u sầu ngồi ngẩn người ghế salon. nhướng mày, vừa tháo cà vạt vừa tới cạnh .

      “Chuyện gì làm Chủ tịch An của chúng ta phiền não vậy? Khuôn mặt xinh đẹp nhăn thành như vậy.” Ngồi xuống cạnh , Thường Phong Dịch nhạo báng .

      An Lệ Đề kinh sợ hồi hồn, quay đầu nhìn thẳng , “Sao em nghe tiếng mở cửa?”

      “Em ngồi ngẩn người, làm sao để ý về được chứ?” Dựa vào ghế sofa, Thường Phong Dịch liếc nhìn vẻ mặt được tự nhiên của , “ nghĩ gì?”

      An Lệ Đề nhìn , đột nhiên hỏi: “Công việc thuận lợi chứ?” Thường Phong Dịch nhậm chức Tổng giám đốc tuần trước.

      “Tại sao đột nhiên lại hỏi vậy?” Mắt lộ vẻ đùa giỡn, Thường Phong Dịch hỏi ngược , “Công việc của có thuận lợi . Chủ tịch lại biết sao?”

      An Lệ Đề oán hận nhìn . “Có phải trong công ty có rất nhiều người hợp tác với , rất khó làm việc?”

      Trước mắt công ty có rất nhiều phe, đều vì mình nên tình trạng hết sức nghiêm trọng, ngay cả Chủ tịch là cũng được người ta để trong mắt, sao mọi người có thể dễ dàng chấp nhận ‘người từ trời rơi xuống’ do Chủ tịch mời lãnh đạo?

      ra em cũng biết ở trong công ty rất khó khăn!” Thường Phong Dịch châm biếm cười. “Nhưng mà tình huống này em nên biết trước chứ? Cần gì phải giả mù sa mưa hỏi ?”

      An Lệ Đề trắng mặt, “Em có giả mù sa mưa, em chỉ… À…”

      Nhìn vẻ mặt , Thường Phong Dịch đột nhiên cười. “Đừng lo, vấn đề công ty rất nhiều, nhưng cũng phải có cách giải quyết, huống hồ cũng phải hạng tầm thường, bọn họ muốn làm khó cũng dễ đâu.”

      An Lệ Đề sững sờ nhìn tự tin và niềm vui trong mắt . “ cực kì tự đại.” Giọng buồn bực nhưng thể coi thường tự tin của , mê hoặc lòng người còn chứa sức quyến rũ của đàn ông rất mãnh liệt.

      Nhìn ngạc nhiên, Thường Phong Dịch cảm thấy buồn cười. “Tự đại cái gì? à, tôi tự tin có được hay ? Nếu vấn đề công ty nhà em giải quyết được, vậy mấy năm nay đều ngồi ăn chờ chết sống qua ngày rồi! Còn giúp em, thà sớm về New York còn hơn!”

      An Lệ Đề trừng mắt. “ như vậy mà còn phải tự đại…” nhịn được thầm.

      Trong mắt Thường Phong Dịch lên niềm vui, liếc nhìn khuôn mặt non nớt mà mịn màng của dưới ánh đèn, sau đó phát tâm trạng mình thay đổi. nhìn kĩ gương mặt trắng hồng của , trắng như vậy dễ dàng đánh thức tất cả giác quan của

      Đột nhiên chỉ nghĩ muốn làm hài lòng mình.

      Tay vuốt ve gương mặt , ngón tay chút kiêng kị lướt qua da thịt của .

      An Lệ Đề ngây dại, toàn thân cứng lại nhìn Thường Phong Dịch tự nhiên vuốt ve lại sờ, , mà dựa quá gần nên có thể cảm nhận được ham muốn mãnh liệt của đàn ông, khiến mặt nóng lên, tim đập nhanh hơn, bỗng nhiên tâm hoảng ý loạn.

      thể nào? phải nghĩ tối nay muốn thực cam kết, hết lòng làm tròn bổn phận ‘bạn ’ đấy chứ?

      cũng hoặc tỏ ra có nhu cầu, cho nên lừa mình dối người vì đồng ý lời hứa của nhưng bao gồm hành động ‘thân mật’: nhưng bây giờ hành động của làm hoài nghi có lẽ mình sai rồi.

      Thường Phong Dịch nhìn mặt từ từ ửng hồng, ngón tay lớn mặt chạm vào môi , đầu ngón tay khẽ vuốt đôi môi non mềm như hoa…

      “Mềm như vậy, non như vậy…” Mắt bắt đầu tỏa ra ngọn lửa, giọng trầm như bên tai .

      Giống như bị thôi miên, An Lệ Đề bị ngọn lửa trong mắt mê hoặc, đầu óc tạm dừng hoạt động, hoàn toàn biết phản ứng như thế nào…

      Đôi môi nóng bỏng của đàn ông bỗng dán lên môi , đầu tiên nhàng hôn, sau đó bắt đầu chiếm đoạt, chuyển thành đánh thẳng vào điểm quan trọng.

      Cảm thấy môi nóng bỏng làm ý thức được chuyện xảy ra. Tim đập nhanh hơn, trong tai ù ù, phát cơ thể mình như ở trong lửa bắt đầu bốc cháy.

      biết phải làm sao, muốn giãy giụa nhưng cả người còn sức lực, chỉ có thể cố gắng phát ra tiếng kháng nghị.

      Nụ hôn của bá đạo lại quyến rũ, công kích mãnh liệt như sở hữu đôi môi như cánh hoa đó, khiến phải dùng hết sức mới có thể trụ được lý trí tới cùng bị nụ hôn nóng bỏng của mê hoặc.

      Chỉ tiếc lý trí của duy trì được bao lâu bị sức quyến rũ của đánh bại…

      Đầu lưỡi điêu luyện thăm dò miệng , kĩ xảo thuần thục đảo lên xuống, chiếm lấy mỗi chỗ tư mật, nếm vị nước miếng của .

      Vị của ngọt ngào như trong ký ức của , Thường Phong Dịch phát mỗi lần hôn càng ham muốn nếm đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của .

      Nụ hôn nóng bỏng triền miên lại điên cuồng làm hoàn toàn thần phục dưới hấp dẫn của , thể chống đỡ. chỉ có thể bị động để mặc phòng tuyến của mình bị đánh hạ, thân thể xụi lơ, tình dục bị nhiệt tình hôn mà dấy lên hừng hực.
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.3

      Editor: Khưu Uy Uy

      Toàn thân như bị sốt cao làm để ý đến cánh tay an phận cởi nút áo trước ngực mình, thậm chí cơ thể cường tráng của còn áp đảo , chen vào giữa hai chân , phái nam nóng bỏng đè lên người nhưng cũng phát ra, chỉ cảm thấy mình bị mất chế, xoay vòng quanh khiến biết làm sao, mà nhiệt độ tình dục cũng thiêu đốt các giác quan của làm mâu thuẫn giữa hai cảm giác đối lập nhau, sáng suốt mất hết rồi, bây giờ trong đầu rất rối loạn.

      Sau đó, tự chủ được mà uốn éo, ngoài ý muốn cảm nhận được vật cứng cứng nóng bỏng chống bụng . lập tức hiểu ra đó là phái nam của cương lên.

      hít sâu hơi, khiếp sợ làm thanh tỉnh, ngay sau đó lại cảm nhận được trước ngực bàn tay sờ loạn.

      Phát áo sơ mi người mình bị cởi ra, khẽ kêu tiếng, bỗng chốc đẩy mạnh cái đầu vùi trong cổ liếm láp…. D-Đ-L-Q-Đ

      “Đừng như vậy……. Rốt cuộc muốn làm gì?” lắp bắp kháng nghị, lùi lại phía sau, trốn tránh hành động của , cố gắng điều hoà hơi thở vì công kích mà cả người nóng ran.

      Đôi mắt tà khí đầy dục vọng nhìn bộ ngực cố gắng che lại, Thường Phong Dịch vẫn nằm sấp. “Cũng phải có kinh nghiệm, em biết làm gì sao?”

      “Kinh nghiệm gì? Em giống …….” An Lệ Đề theo phản xạ phản bác lại, hô hấp vẫn hơi dồn dập, bộ ngực phập phồng bị người đàn ông kia nhìn thấy hết mà biết.

      “Giống cái gì?” trêu chọc hỏi ngược lại.

      “Em…… Em ……” Bị nhìn như vậy, do dự lát, sau đó quyết định sửa đổi ý chút. “Cho dù em có ‘kinh nghiệm phong phú’ như , cũng hiểu vừa làm gì, em vẫn cho rằng điều kiện của chúng ta bao gồm quan hệ thân mật.” KUU(D-Đ=L=Q=Đ)

      “Em ngây thơ quá rồi!” nhìn vừa gian ác vừa ngang ngược. “Nếu đồng ý điều kiện gì cũng được, em cho rằng trách nhiệm ‘bạn ’ của bao gồm quan hệ thân thể sao?”

      Quan hệ thân thể?! dùng bốn chữ này để xác định quan hệ trong tương lai của hộ sao?

      còn tưởng rằng đồng ý quay lại giúp còn……… A, hình như nghĩ mọi việc quá tốt đẹp rồi, đồng ý trở về giúp có thể vì chuyện gì chứ, chỉ liên quan đến lợi ích, chuyện khiêu chiến thôi! căn bản nên suy nghĩ nhiều.

      “Bằng điều kiện của , muốn loại phụ nữ nào mà chả có, tìm người bình thường như em vô lý.” An Lệ Đề cố gắng lý với .

      “Vậy em lại sai nữa, Tiểu Đề, em quên quy tắc số 1 của thương nhân là gì rồi.” Nhìn vẻ mặt phòng bị, Thường Phong Dịch ngồi dậy, lại kéo phản kháng ngồi xuống bên cạnh.

      “Quy tắc số 1 gì?” Biết đấu lại được sức , An Lệ Đề thể làm gì hơn ngoài việc dựa vào , chán nản hỏi.

      “Em là Chủ tịch công ty đúng là thiệt thòi, quy tắc số 1 của thương nhân chính là làm mất vốn. Chẳng lẽ em hiểu đạo lý này?” Ôm lấy cơ cơ thể nhắn mềm mại có mùi thơm thoang thoảng, Thường Phong Dịch cười tà, tâm trạng vui vì vị cắt đứt lúc này khôi phục.

      hiểu đạo lý này sao?” An Lệ Đề hừ , hiểu rốt cuộc muốn gì?

      Thường Phong Dịch đưa tay nâng cằm lên, nhìn thẳng mắt . “ là thương nhân, làm ăn mất vốn, cho nên khi em cam kết điều kiện, làm sao có thể nhận lấy lợi ích lớn nhất mà buông tha quyền lợi của mình, ăn loại thiệt thòi khó chịu này chứ, em đúng ?”

      dậu đổ bìm leo!” An Lệ Đề bất mãn .

      Nhìn tức giận, mặt ghé sát vào . “Chẳng lẽ kỹ thuật hôn của rất kém nên em mới tìm mọi cách khước từ, chịu làm tròn trách nhiệm?”

      liên thiên cái gì vậy! Em có trách nhiệm cần làm tròn với !” Cho dù mặt rất gần tạo thành áo lực cho nhưng vẫn cố gắng phản bác tội danh định cho .

      “Vậy kỹ thuật hôn của rất kém rồi, cho nên tiểu thư Tiểu Đề mới chịu nể mặt.” Thường Phong Dịch trêu chọc ôm sát , trong mắt đột nhiên có ánh sáng kỳ dị. “Nhưng rất nghi ngờ, vì nhớ nhầm, bảy năm trước em rất thích kỹ thuật hôn của !”

      Trong đầu bùm tiếng, An Lệ Đề trợn to mắt, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ và tỉnh ngộ.

      …… …… ra thừa dịp lần này em cầu xin mà muốn báo thù! hận em năm đó với như vậy, cho nên mới muốn cùng em lên giường để báo thù em, có phải ?”

      Năm đó hiểu lầm và tức giận nên mới với như vậy nhưng sau đó rất hối hận, nhưng kịp giải thích và rút lại những lời nghĩ đằng nẻo đó. Sau đó hai người gặp lại, mà cũng có dũng khí chủ động tìm giải thích, ngờ ghi hận đến bây giờ……….

      “Em nghĩ nhiều quá, Tiểu Đề, năm đó em với những lời như vậy quả dễ nghe, nhưng đó là chuyện qua, hôm nay muốn lên giường với em, nguyên nhân rất đơn giản, vẫn thể quên tư vị ngọt ngào của em, rất muốn thưởng thức nhiều hơn nữa…. Lý do này đủ chưa?”

      Nhìn chằm chằm gương mặt kề sát của lâu, An Lệ Đề , “Em tin!”

      sao?” Thường Phong Dịch cười. “Vậy em cho rằng vì sao muốn em lên giường với ?”

      phải ‘trả thù’ là gì?” An Lệ Đề hậm hực.

      “Em chắc chứ?” Nhướng mày, Thường Phong Dịch cười mỉm.

      “Em……..”

      An Lệ Đề nhìn chằm chằm , thể ngăn cản được kỷ niệm trong trí nhớ ùa đến……

      ~ Hết chương 2 ~
      Last edited by a moderator: 3/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.1

      Editor: Khưu Uy Uy



      Bảy năm trước

      Trường trung học phổ thông tư nhân Vân Tiêu mỗi năm đều tổ chức vũ hội mừng tốt nghiệp tại hội trường của trường, năm nay dĩ nhiên ngoại lệ.

      Dự định bảy giờ tối vũ hội bắt đầu, nhưng mới chập tối, rất nhiều học sinh tốt nghiệp đến trường để chuẩn bị cho giải thưởng lớn nhất trong đêm nay là “Quốc vương”, “Hoàng hậu”.

      “Lệ Đề? Lệ Đề!”

      qua con đường lát đá giữa hai toà nhà, An Lệ Đề đột nhiên nghe có giọng the thé gọi , kinh ngạc quay đầu lại, rất nhanh nhìn thấy bạn cùng lớp thân lắm – Từ Mỹ Lệ. d~đ~ll~qq~đ

      “Tại sao cậu lại tới trường lúc này, phải cậu định tranh giành chức Hoàng hậu với chúng tôi chứ?” sau Từ Mỹ Lệ là mấy người tuỳ tùng kiêm bạn bè, ta nhìn từ xuống dưới An Lệ Đề mặc đồ nhàng.

      An Lệ Đề sững sờ, chưa trả lời, người bạn A của Từ Mỹ Lệ nhảy ra lên tiếng.

      “Chớ dại dột, An Lệ Đề, bằng diện mạo bình thường của cậu làm sao địch nổi Mỹ Lệ vô cùng xinh đẹp của chúng tôi? Đừng nên tự làm xấu mình!”

      Người bạn A vừa xong, bạn B phụ hoạ theo: “Đúng rồi đấy! Đừng tự bêu xấu mình! Dù sao chức “Hoàng hậu” của vũ hội tốt nghiệp năm nay thuộc về Mỹ Lệ còn thuộc về ai!”

      “Này! Cậu nhanh buông tha !” Bạn C “khuyên nhủ”.

      An Lệ Đề có cơ hội lời nào biết nên khóc hay nên cười, vì ngăn chặn việc giải thích cẩn thận thành “công kích địch”, vội vàng giải thích. “Mấy bạn chờ chút! Các bạn hiểu lầm rồi, tôi có chuyện mới đến trước giờ, tuyệt đối phải chuẩn bị tranh cử ghế Hoàng hậu.”

      “Cho nên cậu có ý tranh giành?” Từ Mỹ Lệ yên tâm hỏi lại.

      An Lệ Đề vội vàng lắc đầu để bày tỏ kiên quyết, tránh cho họ tiếp tục dây dưa.

      Từ Mỹ Lệ nhìn lúc lâu, mới gật đầu, “Coi như cậu tự biết mình.”

      xong, ta hài lòng dẫn đám người bỏ .

      An Lệ Đề nhìn nhóm người xa, trong lòng mới thở ra hơi, cánh tay bỗng đặt lên vai làm sợ hết hồn. quay đầu lại, sau đó bật cười.

      “Làm gì doạ người ta!” ra là bạn thân của – Giang Uyển Trăn.

      “Như vậy cũng doạ được đồ nhát gan như cậu?” Giang Uyển Trăn liếc mắt xem thường. “Từ xa mình thấy nhóm người Từ Mỹ Lệ, họ tìm cậu làm gì?”

      “Còn phải thấy mình đến trường sớm, nghi ngờ mình định tranh giành chức Hoàng hậu với họ, hại mình thể làm gì hơn là giải thích cho họ, tránh trở thành kẻ địch của họ, nhưng mà vẫn tránh khỏi bị trận.” An Lệ Đề lè lưỡi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

      Giang Uyển Trăn trợn trừng mắt. “ chịu nổi, ai muốn tranh giành cái chức Hoàng hậu đó chứ? Vũ hội tốt nghiệp là vũ hội tốt nghiệp, còn tranh cử Quốc vương, Hoàng hậu làm gì, là vô vị! Cũng chỉ có mấy người đủ tự tin mới tham gia thi.”

      “Đó cũng là niềm vui mà! Chúng ta có hứng thú thôi, họ thích tham gia thi kệ họ, phải sao?”

      Vẻ mặt Giang Uyển Trăn dám lĩnh giáo, lắc đầu. “Thôi! thảo luận những chuyện nhàm chán này nữa, mình hỏi cậu, cậu vẫn quyết định làm bạn nhảy của hội trưởng, chỉ chịu làm trợ lý giúp cậu ấy tiến hành vũ hội thuận lợi?”

      Do hội học sinh làm chủ vũ hội tốt nghiệp, trong đó được chú ý nhất là Hội trưởng Đặng Hoằng Trạch, ta muốn An Lệ Đề làm bạn nhảy nhưng ta mời An Lệ Đề lại từ chối, vì để đối phương buồn, An Lệ Đề đành đồng ý đến trước làm trợ lý cho ta. Còn Giang Uyển Trăn xung phong giúp bạn thân tay.

      An Lệ Đề nhìn bạn thân cùng mình. “Chuyện này quyết định, cần gì phải hỏi lại?”

      “Mình nhớ mấy tháng trước cậu từng cho mình biết, cậu có bạn nhảy rồi, mình vẫn cho rằng bạn nhảy của cậu là Hội trưởng! ngờ cậu lại cự tuyệt cậu ấy. Như vậy mình có thể xin hỏi rốt cuộc bạn nhảy tối nay của cậu là ai ?” Giang Uyển Trăn vẫn hiểu rốt cuộc trong lòng bạn thân có ý gì.

      “Tối nay mình có bạn nhảy.” An Lệ Đề cụp mắt. “Lời mấy tháng trước mình cậu quên !”

      Giang Uyển Trăn trợn to mắt, nghe bạn tốt có vẻ căm giận. “Xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc cậu định mời ai làm bạn nhảy? Người đó cho cậu leo cây à?”

      Đôi mắt giật giật, An Lệ Đề chán nản : “Là mình đúng, trách ai được, ấy cũng chưa đồng ý đến vũ hội cùng mình, là mình tự cho rằng ấy nhất định quay về…. Là mình tự nghĩ mọi việc quá tốt đẹp……”

      Giang Uyển Trăn càng nghe càng trợn to mắt, chợt dừng lại nhìn bạn tốt. “Tiểu thư à, cậu ấy” phải thanh mai trúc mã của cậu chứ?”

      An Lệ Đề nhăn mày. “Thanh mai trúc mã gì? Ba mẹ mình và ấy thân thiết, có nhiều cơ hội gặp nhau thôi! Có thể gọi là thanh mai trúc mã sao?” nhấn mạnh lần thứ 2.

      Mấy tháng trước gửi E-mail cho Thường Phong Dịch, muốn trở về đến vũ hội cùng , bảo vệ người biết khiêu vũ là . đồng ý nhưng hai tuần trước đột nhiên lại đổi ý về kịp, sau đó có tin gì về nữa, rốt cuộc có thể về hay cũng chắc chắn. Cho tới hôm nay, có thể xác định định quay về, chứ đừng đến việc đến vũ hội cùng .

      phải làm sao đây? Hai người chỉ là bạn bè thân hơn chút, căn bản có nghĩa vụ đến vũ hội cùng , nhưng lại cố tình tức giận, giận có tình nghĩa, thế nhưng chịu giúp chuyện này!

      “Được rồi, là thanh mai trúc mã cũng được, phải cũng được, nếu người ta chịu đến vũ hội cùng cậu, tại sao cậu vẫn chịu đồng ý lời mời của Hội trưởng, trở thành bạn nhảy của cậu ấy?” Giang Uyển Trăn hiểu.

      An Lệ Đề nhìn bạn tốt. “Vậy cậu sao? Tại sao đồng ý lời mời của ai?”

      “Mình có hứng thú ôm ấp, khiêu vũ với người quen biết!” Giang Uyển Trăn khịt mũi trả lời.

      “Cậu có hứng thú ôm ấp và khiêu vũ với người xa lạ, làm sao cho rằng mình đồng ý làm chuyện như vậy?” An Lệ Đề lập tức phản bác.

      cho rằng mình có thể chấp nhận đụng chạm của người đàn ông khác, nhảy với người ta tối.

      “Nhưng phải cậu quen Hội trưởng sao? Còn thường đến hội học sinh làm việc!”

      An Lệ Đề buồn bã. “Mình muốn có được , cậu quên Phó hội trưởng cùng lớp với mình sao? ấy luôn kéo mình giúp tay, mình thể cự tuyệt!” Tài ăn của Phó hộ trưởng rất tốt, mà lại giỏi cự tuyệt người khác, Giang Uyển Trăn lại cùng lớp với cho nên thể giúp .

      ra Phó hội trưởng kéo cậu đến phòng hội học sinh!” Giang Uyển Trăn bật cười. “Tại sao trước kia nghe cậu nhắc tới chuyện này? Hại mình cho rằng cậu thích Hội trưởng nên mới thường đến phòng hội học sinh giúp. ra căn bản phải như vậy.”

      “Thực chất phải có được ?” An Lệ Đề bất đắc dĩ .

      “Nhưng phần lớn mọi người thấy Hội trưởng nhìn cậu bằng con mắt khác, tại sao lại biết cậu hề có hứng thú với cậu ấy?”

      An Lệ Đề cảm thấy hết cách, “May mà mình cự tuyệt làm bạn nhảy của cậu ấy, nếu hiểu lầm này rất khó giải thích.”

      “Mình sợ bây giờ đây là hiểu lầm quá muộn.” Giang Uyển Trăn lắc đầu.

      “Cậu có ý gì?” An Lệ Đề kinh ngạc nhìn .

      “Chuyện Hội trưởng mời cậu làm bạn nhảy ai cũng biết, cho dù cậu từ chối, mọi người vẫn cho rằng cậu chỉ làm bộ, ai tin cậu có ý với cậu ấy? Dù sao trong lòng các bạn nữ Hội trường là bạch mã hoàng tử!”

      An Lệ Đề vừa nghe liền trắng mặt, khuôn mặt nhắn lộ vẻ kinh hoàng. “ thể nào? Mình tuyệt đối làm bộ làm tịch, mình rất đứng đắn từ chối làm bạn nhảy của cậu ấy, cậu tin mình chứ? Uyển Trăn.”

      “Mình tin cũng vô dụng, phải làm họ tin mới có tác dụng.” Giang Uyển Trăn nhún vai.

      “Vậy……… Vậy……….” Khuôn mặt nhắn của An Lệ Đề nhăn nhó.

      Giang Uyển Trăn thèm để ý khoát tay. “ cần nghĩ nữa, dù sao chúng ta tốt nghiệp, về sau mọi người vào trường đại học, chưa chắc chạm mặt, cần để ý bọn họ có tin hay ! Hơn nữa nghe sau khi tốt nghiệp Hội trưởng du học, đến lúc đó cho dù xấu nhiều nữa cũng vô ích, đúng ?”

      “Đúng ha!” câu làm thức tỉnh người trong mộng, An Lệ Đề rất nhanh tỉnh táo lại. “Mình căn bản cần quan tâm họ linh tinh gì, dù sao chúng ta tốt nghiệp, hơn nữa qua tối nay hầu hết mọi người gặp lại nhau nữa, mình còn có việc gì lo lắng?”

      sai, qua tối nay những lời xấu kia cũng còn tác dụng, cho nên tối nay chúng ta hãy hưởng thụ khí náo nhiệt của vũ hội !”

      “Mình cũng nghĩ vậy! Chẳng qua mình hi vọng có người mời mình khiêu vũ.” Khuôn mặt nhắn của An Lệ Đề hơi nhăn lại.

      Giang Uyển Trăn trừng mắt nhìn . “Cậu đừng lo lắng nữa có được , có người mời từ chối là được. Khi cậu kiên quyết muốn có ai dám ép cậu chứ?”

      An Lệ Đề nhìn bạn tốt. “Cho nên mình chỉ cần muốn’ là được?”

      “Dĩ nhiên.”

      “Được rồi!”

      Mới là lạ! Cái gì mà chỉ cần muốn” là được, căn bản giống Giang Uyển Trăn !

      biết bao nhiều lần “ muốn” nhưng vẫn bị kéo ra sàn nhảy, An Lệ Đề bị giam trong vòng tay của Hội trưởng Đặng Hoằng Trạch, vừa ai oán nhìn xung quanh tìm bạn tốt Giang Uyển Trăn vừa lẩm bẩm trong lòng.

      Tiếng kêu rên phát ra từ đầu, chợt lấy lại tinh thần, trong lòng biết mình lại giẫm lên chân bạn nhảy rồi. ngẩng đầu lên áy náy nhìn Đặng Hoằng Trạch, xin lỗi lần thứ 2. “ xin lỗi! Mình thấy chúng ta nên dừng lại.” Giọng vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng.

      “Tại sao?” Cho dù bị giẫm chân liên tiếp, vẫn từ bỏ ý định khiêu vũ cùng , Đặng Hoằng Trạch cúi xuống nhìn khuôn mặt nhắn của An Lệ Đề.

      “Lại bị giẫm lên chân rồi, nhất định cậu rất muốn đổi bạn nhảy phải ? Chúng ta có thể cần chờ nhạc kết thúc……..” Cùng khiêu vũ với Hội trưởng hội học sinh làm người khác rất chú ý, áp lực rất lớn, An Lệ Đề chỉ muốn nhanh chóng kết thúc điệu nhảy này, tìm chỗ an toàn né tránh những ánh mắt như viên đạn nhìn .

      “Cho dù bị cậu giẫm thêm mấy lần, mình vẫn có ý đổi bạn nhảy.” Đặng Hoằng Trạch lắc đầu, giọng khẳng định, cánh tay kiên trì vòng qua lưng buông.

      Tính cách An Lệ Đề đơn thuần dịu dàng, khuôn mặt cũng thuộc loại ta thích, gia thế cũng xứng đôi với ta, rất thích hợp làm đối tượng của ta, nhưng làm người ta hiểu là lại cự tuyệt ta, thậm chí ngay cả khiêu vũ cũng muốn! là làm lòng tự ái của đàn ông bị tổn thương.

      may chưa ai biết An Lệ Đề cự tuyệt nhảy cùng ta, mà tối nay ta chỉ muốn ở cạnh , để cách xa mình là được.

      “Hội trưởng……….” Bị người ta kiên trì vậy An Lệ Đề kinh ngạc, trong lòng cảm thấy luống cuống, hốt hoảng ngay sau đó giẫm lên chân Đặng Hoằng Trạch vài lần. Sau đó chân bước hụt, thân thể lảo đảo ngã ra đằng sau ——

      Đặng Hoằng Trạch vẫn luôn để ý nên nhanh tay lẹ mắt kéo lại, giữ thăng bằng đồng thời thuận tiện ôm vào lòng, mùi thơm thiếu nữ phả vào mũi ta, ta nhịn được hôn lên mặt cái…….

      An Lệ Đề cứng đờ, trợn to mắt, trong chốc lát thể gì, cho đến khi xung quanh có tiếng bàn tán xôn xao, mới bừng tỉnh.

      Trong lòng vui, khuôn mặt nhắn của An Lệ Đề bỗng đỏ bừng. “Cậu………”

      Trộm hương thành công nên trong mắt Đặng Hoằng Trạch thoáng qua hả hê, mỉm cười cúi nhìn khuôn mặt “đỏ bừng” của An Lệ Đề. “ xin lỗi, mình thất lễ rồi. Chỉ vì cậu quá đẹp mới làm mình nhịn được, cậu giận chứ?”

      Hành vi thích đáng của Đặng Hoằng Trạch và ánh mắt như tên bắn xung quanh khiến An Lệ Đề vừa vui vừa bực tức, đồng thời cũng xấu hổ chịu ngẩng đầu lên, lúc này lại có ánh mắt khiến người khác thể bỏ qua nhìn thẳng , làm toàn thân run rẩy, tóc sau gáy dựng đứng lên.

      thể nào chú ý ánh mắt kỳ lạ này ——
      Last edited by a moderator: 3/6/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.2

      Editor: Khưu Uy Uy

      lặng lẽ hít sâu hơi, hai mắt trong suốt nhìn sau lưng mình, lập tức chạm phải đôi mắt chứa vô vàn tinh lực, thế nhưng lúc này lại có ánh lửa trong tròng mắt màu nâu nhạt……. Khuôn mặt nhắn của trắng bệch, trong mắt đầy kinh ngạc.

      sao? về rồi sao?

      An Lệ Đề muốn xác nhận chủ nhân của đôi mắt kia có phải người nghĩ, kết quả đến bước nhảy tiếp theo khiến tầm mắt bị lệch, đến khi quay lại, còn thấy đôi mắt kia nữa.

      “Sao vậy? Lệ Đề.” Nhìn thấy người trong lòng kinh hoàng luống cuống, nhìn về phía sau, Đặng Hoằng Trạch hiểu hỏi.

      An Lệ Đề cũng để ý phép tắc nữa, chợt đẩy Đặng Hoằng Trạch ra. “ xin lỗi, Hội trưởng, mình có việc, thể nhảy tiếp với cậu.” xong, nhanh chóng chạy ra ngoài, rất nhanh thấy bóng dáng.

      Đặng Hoằng Trạch bị bỏ lại giữa sàn nhảy, mặt biến sắc, ánh mắt u ám.

      Đáng chết! Từ xưa đến nay chưa từng có ai đối với ta như vậy! để ta trong mắt, còn nể tình bỏ lại ta giữa sàn nhảy chạy ……… An Lệ Đề đáng ghét!

      ngờ Hội trưởng hội học sinh có bạn tốt như vậy, còn ở đây tỏ tình!”

      kia là bạn của Hội trưởng hội sinh của mấy cậu sao?”

      “Đúng vậy, Hội trưởng Đặng luôn được nhiều nữ sinh hâm mộ!”

      sao?”

      Thường, tìm bạn à?” Ngửa mặt nhìn người đàn ông đẹp trai cao lớn cùng , Hoàng Quyên Quyên biểu lộ vẻ ngưỡng mộ hết sức ràng.

      Thường Phong Dịch nghe có người gọi nên thu hồi tầm mắt nhìn chăm chăm kia, hai mắt cụp xuống; nhất thời, khi ngước mắt lên, còn suy nghĩ gì nữa.

      có.” lạnh nhạt đối với thái độ nhiệt tình khác thường của bên cạnh, khoé môi nhếch lên. “Cảm ơn giúp.”

      xong, xoay người rời , hoàn toàn cho đối phương cơ hội câu nào.

      biết tự mình làm khổ chạy về Đài Loan làm cái gì?!

      đến vườn hoa đối diện hội trường, Thường Phong Dịch giận tái mặt, trong lòng tự mắng bản thân.

      Cái gì mà được, cái gì mà cùng, ngồi chờ trong vũ hội hả? bậy! Nhìn chơi vui như vậy, cần làm gì? Căn bản chỉ hưu vượn! còn tin cầu xin, nghĩ hết cách chạy về giúp , định tham gia vũ hội tốt nghiệp cùng , là đồ ngốc!

      Nghĩ lại, năm đó lần đầu tiên thấy An Lệ Đề nên khuất phục trước khuôn mặt uất ức của , đồng ý chơi với , qua nhiều năm như vậy, hai người đặc biệt có duyên gặp nhau rồi dây dưa , thậm chí ra nước ngoài nhiều năm, vẫn tránh khỏi bị gửi E-mail quấy nhiễu.

      Kết quả đồng ý quay về giúp , lại phát có bạn nhảy rồi, hai người còn rất thân thiết, có hành động thân mật giữa sàn nhảy làm người ta ghen ghét….. Hừ hừ! lừa , đúng ? Mà tại sao lại ngoan ngoãn bỏ để vừa lòng đẹp ý?

      Nghĩ đến đây, Thường Phong Dịch mỉm cười kỳ lạ, ngay sau đó về phía hội trường náo nhiệt dứt.

      Tìm trước sau mấy lần vẫn thấy người, An Lệ Đề vừa mệt vừa khát, ủ rũ cúi đầu ngồi xuống ghế trong vườn hoa trước hội trường, trong lòng thầm buồn mình phản ứng quá chậm, mới tìm được người.

      khẳng định mình nhận lầm, đôi mắt đặc biệt kia thuộc về Thường Phong Dịch, tuyệt nghĩ sai! Nhưng rốt cuộc đâu rồi! đến rồi tại sao tìm ? Hay cẩn thận bị “bạn học” nào đó quấn lấy, mà quên mất đến giúp ?

      “Haizz……..” thở dài, nghĩ biết Thường Phong Dịch ở cùng bạn học nào, trong lòng tự nhiên thấy bực mình.

      “Tại sao cậu lại ngồi đây mình? Khát nước ? Uống ly nước !” Đặng Hoằng Trạch tới, cầm hai ly đồ uống, ly đưa cho .

      Vốn muốn biết tại sao bỏ ta giữa sàn nhảy, có thể tìm thấy lại thấy chạy quanh mấy vòng rồi lại ngồi yên trong vườn hoa, thế là ta cầm đồ uống tới, muốn tìm hiểu ràng.

      An Lệ Đề sững sờ nhận lấy đồ uống, ngẩng đầu nhìn Đặng Hoằng Trạch đột nhiên xuất . “Tại sao Hội trưởng ở trong hội trường đợi mình?”

      “Bạn nhảy chạy mất, mình ở trong đó làm gì?” Đặng Hoằng Trạch thản nhiên .

      An Lệ Đề áy náy. “Hội trưởng…….. xin lỗi.” Đặng Hoằng Trạch như vậy, nhất thời làm cảm thấy băn khoăn, nên bỏ lại ta giữa sàn nhảy mà chạy mất.

      “Thôi!” Đặng Hoằng Trạch phẩy tay. “Cậu muốn khiêu vũ, vậy chúng ta ngồi ở đây cũng được.”

      An Lệ Đề ngẩn người. “Ừ…. Được, được thôi!” vừa xong trong lòng kêu khổ thấu trời, vì lúc này có tâm trạng chuyện phiếm cùng người ta, nhưng ta chân thành muốn chuyện cùng , thể từ chối làm ta khó chịu.

      Đặng Hoằng Trạch nở nụ cười hài lòng, thưởng thức đồ uống. “Vậy chúng ta uống ly vì được tốt nghiệp !”

      “À……. Được!” An Lệ Đề cũng nâng ly uống ngụm lớn.

      Oa! Chua chua ngọt ngọt lại man mát lành lạnh, ngon ! Trong lòng vừa khen ngợi, lại uống vài ngụm.

      “Uống ngon ?” Trong mắt Đặng Hoằng Trạch loé lên ánh sáng quỷ dị. “Đây là đồ uống đặc biệt do mình nhờ người ta pha.”

      Nguồn cung cấp đồ uống cho vũ hội tốt nghiệp hề có rượu, nhưng bây giờ trong ly đồ uống của hai người lại có thêm “nguyên liệu”, làm vậy để buông lỏng tinh thần, hết mọi chuyện cho .

      An Lệ Đề vốn cảm thấy khát nước, đồ uống lại hợp vị, thế là trong nháy mắt ly đồ uống thấy đáy. “Uống ngon lắm, đây là thứ gì vậy?”

      Đặng Hoằng Trạch nhìn khuôn mặt nhắn bắt đầu đỏ ửng, chậm rãi : “Hoan nhạc.” (Hoan nhạc = vui sướng)

      A! An Lệ Đề nấc cục. “Hoan nhạc? Hoan nhạc cái gì?” Khuôn mặt nhắn đột nhiên cười. “A! Mình biết rồi, đồ uống này tên là ‘hoan nhạc’, phải ?”

      “Đúng, cậu đoán đúng rồi.” Đặng Hoằng Trạch ngồi xuống cạnh , cầm lấy bàn tay bé của .

      An Lệ Đề lại nấc cục, hơi hoang mang nhìn tay mình bị ta cầm, cố gắng rút lại nhưng được. “A, tay mình…….”

      “Đừng lo, mình chỉ nắm tay cậu thôi.” Đặng Hoằng Trạch có ý buông tay. “Ngược lại là cậu, sao cho mình biết, mới khiêu vũ được nửa bài với mình chạy ra ngoài là vì sao?”

      “Vừa rồi mình thấy người quen, vốn cho rằng ấy xuất , ai ngờ lại đột nhiên nhìn thấy……..” An Lệ Đề chưa xong đổ nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, nagy sau đó mặt cũng thấy nóng nóng.

      Kỳ lạ? Đột nhiên bị bệnh sao? Tại sao càng lúc càng chóng mặt vậy?

      Thấy lắc lư, Đặng Hoằng Trạch chậm trễ kéo về phía mình, thuận thế ôm lấy .

      bị choáng váng nên phản ứng nhanh, nhưng cũng biết hành động lúc này của ta tốt. giãy giụa cố gắng thoát khỏi tay ta. “Hội trường, làm ơn buông mình ra………”

      “Tại sao mình phải buông? Cuối cùng cũng ôm được cậu, mình rất vui.” Gương mặt Đặng Hoằng Trạch cũng hơi đỏ, ta siết chặt tay, đưa mặt lại mặt : “ phải cậu biết tình cảm của mình đối với cậu rồi sao?”

      Đột nhiên ta lại gần làm hoảng sợ, tim đập nhanh, sau đó kinh hoàng cuồng loạn.

      “Cậu…… Cậu buông ra…….” thích cảm giác ta ôm tí nào.

      “Nếu mình buông sao?” Nhờ vào cảm giác hơi say, Đặng Hoằng Trạch lắc đầu chơi xấu.

      vất vả mới có cơ hội ôm ấp này, sao ta có thể dễ dàng bỏ qua?

      Chưa bao giờ nghĩ rằng đường đường là Hội trưởng hội học sinh lại có hành động vô lại này, Đặng Hoằng Trạch trả lời vậy khiến An Lệ Đề tức giận.

      nhíu mày, vừa giãy giụa lần nữa cũng dùng tay đẩy, cố gắng muốn đứng lên thoát khỏi kiềm chế của ta vừa kêu gào. “Buông mình ra! Đừng ôm mình, nếu mình…….”

      Thấy chịu ngồi ngoan ngoãn, Đặng Hoằng Trạch tức giận. “Nhiều nữ sinh cầu xin mình ôm còn chịu, cậu đừng chọc mình nổi giận!” Cánh tay ta giữ chặt , thẹn quá hoá giận làm giọng ta trở nên nghiêm nghị.

      “Mình mặc kệ có bao nhiêu người muốn cậu ôm, cậu mau buông mình ra! Mình có hứng thú để cậu ôm…….” Lời tự đại của đối phương làm An Lệ Đề càng phản cảm, quan tâm có bị bị thương mà liều mạng giằng co, mặc kệ thế nào cũng muốn ta ôm tiếp.

      càng kháng cự càng làm Đặng Hoằng Trạch tức giận, ta vừa kiềm hãm vừa giữ lấy cằm . “Muốn mình thả cậu ra cũng được, chỉ cần cậu chủ động hôn mình, mình thả cậu.” lọt vào mắt ta, ta dễ dàng bỏ qua đâu!

      Nhìn chằm chằm ta, An Lệ Đề giận đến mức đầu bốc khói, nắm chặt tay, khẽ gằn. “Đừng!” nghĩ rằng người này lại hèn hạ như vậy, dám uy hiếp !

      Mắt điếc tai ngơ nghe từ chối, Đặng Hoằng Trạch tức giận: “Bây giờ cậu bị kìm hãm rồi, còn lựa chọn nào khác!” xong, bị tức giận khống chế nên ta chất chấp tất cả cúi xuống…..

      An Lệ Đề hoảng sợ mở to mắt, đúng lúc đó, bỗng nhiên có tiếng đàn ông truyền tới.

      “Chậc chậc chậc! Mới tốt nghiệp cao trung uy hiếp người ta như vậy, phương pháp giáo dục học sinh của trường trung học phổ thông Vân Tiêu khác người, làm người ta được mở rộng tầm mắt rồi!”

      Lời nhạo báng vừa xong, bóng dáng cao lớn chậm rãi bước về phía hai người.

      Vừa nhìn thấy người tới, An Lệ Đề trợn mắt. “A?” ! Xem ra quả nhìn nhầm.

      Đặng Hoằng Trạch kéo An Lệ Đề đứng lên, tức giận nhìn chằm chằm khách mời mà đến. “ là ai? lễ phép quấy rầy người ta như vậy!” Còn những lời sỉ nhục người khác như thế.

      “Quấy rầy?” Thường Phong Dịch cau mày.

      quấy rầy tôi và bạn thân mật, có lễ phép, mời lập tức !” Đặng Hoằng Trạch khách khí đuổi người.

      “Cậu và bạn cậu?” Thường Phong Dịch hừ . “Có lẽ cậu nên hỏi bị cậu nắm tay, hỏi ấy tôi là ai? Hỏi luôn ấy là bạn cậu sao?”

      Đặng Hoằng Trạch lập tức nghi ngờ. “ linh tinh gì đó?” at quay đầu nhìn An Lệ Đề bị ta kéo. “Cậu biết người này?”

      Đối với hành vi của ta An Lệ Đề rất tức giận, vừa giãy giụa muốn tránh thoát vừa nhanh chóng gật đầu.

      “Vậy ta là gì của cậu?”

      Căm tức sức mình quá yếu, thể nào thoát được kiềm chế của Đặng Hoằng Trạch, Thường Phong Dịch lại chịu giải vây giúp , An Lệ Đề nhìn chằm chằm Đặng Hoằng Trạch, bật thốt lên, “ ấy là chồng chưa cưới của mình!”

      “Cái gì?” Đặng Hoằng Trạch khiếp sợ buông tay. “Chồng chưa cưới?!”

      Cuối cùng cũng “thoát được”, An Lệ Đề tránh qua bên, xoa xoa cánh tay bị ta nắm đau rồi hét ầm lên: “Đúng! ấy là chồng chưa cưới của mình, nghe chưa?”

      Nhất thời sắc mặt Đặng Hoằng Trạch trở nên rất khó coi.

      nghĩ cậu ta nghe rồi.” Cuối cùng Thường Phong Dịch cũng , lên trước, kéo An Lệ Đề vào lòng, sau đó với Đặng Hoằng Trạch: “Vốn tôi nên đánh cậu trận vì hành động vô lễ với vợ chưa cưới của tôi, may Tiểu Đề bị thương gì, mà tôi luôn tôn trọng hoà bình, ghét bạo lực, cho nên bỏ qua cho cậu lên này, hi vọng về sau cậu tái phạm sai lầm này, cho dù là vợ chưa cưới của tôi hay khác.”

      xong những lời cảnh cáo đó, mặc kệ sắc mặt Đặng Hoằng Trạch khó coi cỡ nào, Thường Phong Dịch ôm An Lệ Đề rời .

      ~ Hết chương 3 ~
      Last edited by a moderator: 4/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.1

      Editor: Khưu Uy Uy

      Nhìn qua động tác Thường Phong Dịch đưa An Lệ Đề rời khỏi sân trường rất nhàng nhưng chỉ có An Lệ Đề mới biết nhất sức nắm tay mạnh và đầy tức giận đến thế nào, vì vậy, câu cũng dám mặc cho đưa ra khỏi trường, bị nhét vào trong xe, sau đó lái về khách sạn.

      “Tại sao đưa em về nhà?” Cho đến khi vào phòng, Thường Phong Dịch mới buông ra, An Lệ Đề mới dám mở miệng hỏi.

      “Đừng tưởng rằng có hứng thú làm gì với em!” Thường Phong Dịch liếc . “Chờ em trở lại bình thường và nghe xong, đưa em về.” Vừa vừa vào quầy rượu trong phòng rót ly, sau đó hơi uống sạch.

      “Em đâu có muốn làm gì…….” Mới nửa, bỗng dưng hiểu ra. “Chờ chút, bộ dáng em có chỗ nào bình thường?” quá nhiều làm cảm thấy hoa mắt, vội vàng ngồi xuống cái ghế gần nhất.

      Kỳ lạ? lâu vậy rồi sao vẫn cảm thấy choáng váng? Chẳng lẽ bị bệnh?

      Thường Phong Dịch nhìn , hừ lạnh. “Còn dám bộ dáng mình sao, có muốn soi gương trước rồi tiếp ?”

      “Soi gương?” An Lệ Đề đỡ đầu nhìn , ánh mắt uất ức. “Tại sao chuyện khó nghe như vậy? Em còn chưa trách đến chậm hại em bị người ta bắt nạt! còn mắng em.”

      “Em còn dám !” Thường Phong Dịch nhìn chằm chằm . “Nếu phải nghĩ bớt chút phiền toái sau này cho em, đại tình thánh kiêm Hội trưởng hội học sinh của em bị đánh rồi! Làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu ta?”

      An Lệ Đề ngớ người, mặt lập tức biến sắc. “Này…….. Em cũng biết Hội trưởng lại trở nên như vậy……. như vậy…..”

      “Em cho rằng người uống rượu còn có lý trí?” Thường Phong Dịch hỏi .

      “Uống rượu? Cậu ấy có uống rượu à? Mà em ngửi thấy mùi rượu!” An Lệ Đề lắc đầu, đột nhiên lại cảm thấy choáng váng, vội vàng ôm đầu.

      Nhìn bộ dáng , Thường Phong Dịch hết sức nhịn để tức giận tăng thêm. “ có mùi rượu có nghĩa uống rượu, xem em , mặt đỏ bừng, uống rượu ai tin?”

      An Lệ Đề kinh ngạc nhìn . “Uống rượu? Em uống rượu! Em cũng chưa từng uống, làm sao có thể chủ động uống? Còn nữa, trong vũ hội tốt nghiệp của bọn em được cung cấp rượu! có lầm ?”

      Thường Phong Dịch nhìn gương mặt đỏ rực lại còn kiên quyết mình uống rượu của An Lệ Đề. “ em uống?”

      An Lệ Đề ôm đầu lắc lắc. “Em uống rượu mà! Từ đầu em chỉ uống ly đồ uống thôi.”

      “Đồ uống? Uống khi nào?”

      “Chính là Hội trưởng đưa cho em!”

      Tức giận trong lòng nháy mắt tăng nhanh, Thường Phong Dịch cũng nhịn được mắng . “Em là đồ ngốc!”

      An Lệ Đề sợ run, ngay sau đó cau mày la ầm lên: “Tại sao mắng em?”

      Thường Phong Dịch híp mắt, tiếp tục mắng: “Lúc này nên bỏ qua cho tên tiểu nhân hèn hạ đó!”

      “Này! Sao mắng em?” An Lệ Đề vui hỏi.

      Thường Phong Dịch lập tức cáu gắt. “Đối với người tuỳ tiện uống thứ ràng người ta đưa cho, đề phòng người khác, mắng em là đồ ngốc rất khách sao rồi!”

      “Tại sao em như vậy Hội trưởng là bạn học của em, cũng phải người xa lạ.” An Lệ Đề tức giận phản bác.

      “Bạn học lại cho thêm rượu vào đồ uống em sao? Còn nắm tay em buông, có ý đồ bất chính?” Thường Phong Dịch chất vấn . “Cậu ta chỉ là ‘bạn học’?”

      An Lệ Đề cứng họng, tìm được câu trả lời thích hợp, biết đúng, nhưng trong lòng lại cảm thấy uất ức, nhất thời cảm xúc oan ức, tức giận bộc phát khiến căm giận lại .

      “Đúng đấy! Em chính là đồ đại ngốc! thông minh giống học sinh giỏi nào đó, còn có thể nhảy lớp du học ở nước ngoài, dung lượng não em vừa ít lại vừa ngốc như vậy, được chưa? Em thừa nhận thoả mãn chưa?”

      “Em lung tung gì đấy?” Trán Thường Phong Dịch nổi gân xanh, mắng.

      !” An Lệ Đề tức giận chưa nguôi. “Nhưng nếu như em là đồ ngốc, có gì tốt? Đại hùng cứu thiếu nữ yếu đuối sao? Còn lâu! là đồ tồi thấy chết cứu, tốt hơn là tí nào, hừ!”

      thấy chết cứu? Hừ hừ! thấy em được người khác ôm rất vui vẻ, nên muốn làm em cụt hứng.” Thường Phong Dịch châm chọc .

      bậy!” An Lệ Đề tức giận. “Con mắt nào của thấy em được người khác ôm rất vui vẻ? ràng em giãy giụa rất khốn khổ mà! Lúc nãy giúp thôi , bây giờ còn bóng gió, phải quá tồi tệ sao?”

      tồi tệ?” Thường Phong Dịch giận dữ nhìn . “Nghe em , ‘giãy giụa khốn khổ’? Nếu cậu ta chỉ là bạn học, cũng phải người xa lạ, tại sao em lại giãy giụa rất khổ cực đối với ý đồ bất chính của cậu ta?”

      ……. …….. Cho dù xuất em cũng có thể giải quyết!” đỏ mặt, vịt chết còn cứng mỏ tranh luận, thừa nhận trước thái độ hung ác của , phát mình rất khó thoát khỏi kiềm chế của Đặng Hoằng Trạch trong lòng cảm thấy rất sợ hãi.

      Thấy chết cũng nhận sai, ánh mắt lộ vẻ buồn bã, mắng tiếp: “Giải quyết như thế nào? ở bên cạnh nhìn mấy phút, sao thấy em tránh thoát thành công? Chẳng lẽ em biết cơ thể đàn ông dù to hay , sức lực vẫn hơn con sao, cậu ta muốn làm gì em, em có thể tránh thoát được mới lạ!”

      An Lệ Đề cứng họng, trong lòng cảm thấy khó chịu. nắm chặt tay, để ý đầu vẫn đau, đứng thẳng lên, cắn răng nghiến lợi gầm thét: “Em thèm ở đây nghe dạy dỗ, em muốn về nhà!” Nổi giận đùng đùng xong, về phía cửa phòng.

      Người này khó hiểu! Thấy gặp nạn cứu quá đáng rồi, sau đó an ủi vì bị doạ phát sợ thôi, còn dạy dỗ , tại sao phải ngoan ngoãn nghe mắng? bằng về nhà ngủ thoải mái hơn!

      Thấy làm vậy, Thường Phong Dịch nhanh chóng lên ngăn cản , nhanh chóng kéo lại ——

      chưa xong!”

      Hành động của như châm ngòi nổ, lập tức giận điên, hét lên tiếng, cố gắng giằng co, muốn thoát khỏi tay , đáng tiếc giằng co hồi lâu cũng có hiệu quả. tức giận uốn éo, “Buông em ra!”

      giãy giụa chỉ càng làm nổi giận. “ phải em có thể giải quyết sao? Bây giờ nắm tay em, em còn mau giải quyết! chờ xem!”

      Bị kiềm chế lại bị châm chọc, An Lệ Đề giãy càng mạnh, chịu yếu thế hét lên. “ là đồ khốn kiếp ỷ lớn hiếp ! Nghĩ em nhận thua? Đừng mơ! Bây giờ em giải quyết cho xem…..” vừa mắng vừa giơ chân lên đá vào chân !

      Thường Phong Dịch phòng bị bị đá vào xương ống chân, khẽ kêu, giận đến sắc mặt đen lại, bàn tay nắm càng chặt. “Đá là cách em giải quyết sao? Đáng tiếc có hiệu quả chút nào!”

      “Ai hiệu quả, em đá trúng ?” vừa hét vừa uốn éo, thỉnh thoảng lặp lại chiêu cũ, đá chân , đáng tiếc có phòng bị nên thành công.

      Thấy thừa nhận lỗi sai, Thường Phong Dịch giận đến mức kéo vào trong phòng, câu nào ném lên chiếc giường mềm mại, sau đó cũng nhảy lên, dùng sức nặng cơ thể ngăn giãy giụa………

      “A —— làm gì vậy?” Đột nhiên bị đè ở phía dưới khiến An Lệ Đề hét chói tai, muốn đẩy Thường Phong Dịch ra, nhưng tay bị giữ chặt thể nhúc nhích, chỉ đành rống lên. “Buông em ra! là biến thái à? Cút ngay! Em muốn bị người tồi tệ áp chế ——”

      “Biến thái? là đồ tồi?” Thường Phong Dịch giận quá nên cười, đưa mặt lại gần , cười lạnh hỏi . “Nếu là đồ tồi, vậy cũng muốn em dùng cách thoát khỏi tên biến thái như ?”

      An Lệ Đề đỏ mặt, uốn éo dưới thân , cố gắng tránh thoát khỏi kiềm chế của nhưng cũng vô dụng. “Thường Phong Dịch! ỷ lớn hiếp , quá hèn hạ! Nhanh buông em ra! Biến thái, háo sắc, biết xấu hổ!”

      Nghe chửi loạn, Thường Phong Dịch vừa dùng sức giữ chặt vừa tức giận gầm thét: “Muốn biết thế nào gọi là biến thái, là háo sắc ?”
      Last edited by a moderator: 4/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :