1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Canh Một Trèo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng - Hân Linh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Mật Nhi tức giận để ý tới người khác


      Cuối cùng, sau cuộc chiến giữa Phượng Cảnh Duệ và Khuất Thiên Hàn, đều vì hai người bị thương nên việc đuổi giết Lưu Mật Nhi kết thúc. Phượng Cảnh Duệ vẫn là mục tiêu đuổi giết của sát thủ đường.

      xe ngựa, Lưu Mật Nhi cởi áo Phượng Cảnh Duệ ra, thấy vết thương người nhịn được mà mắng thầm, "Thích ?"

      Phượng Cảnh Duệ mếu máo uất ức, "Rất đau đấy!"

      Lưu Mật Nhi hừ lạnh, "Ngươi cũng biết?"

      Phượng Cảnh Duệ chợt cười khẽ, "Đây là Mật Nhi đau lòng vi phu đúng ?" Cánh tay dài thuận thế ôm eo nàng. Dù sao trong xe ngựa này cũng có người khác.

      Im lặng cởi quần áo , xoay người lấy thuốc bôi thuốc, Lưu Mật Nhi hoàn toàn làm như thấy hành động của Phượng Cảnh Duệ.

      Phượng Cảnh Duệ chưa từng thấy Lưu Mật Nhi im lặng như vậy. Trong lòng căng thẳng, khép chặt cánh tay, ôm Lưu Mật Nhi vào lòng, cúi đầu chống lên đầu nàng, "Mật Nhi!"

      Lưu Mật Nhi im lặng , chỉ đẩy ra rồi cúi đầu bôi thuốc.

      Lần này Phượng Cảnh Duệ sốt ruột, chịu đựng đau đớn người, nâng cằm Lưu Mật Nhi lên bị nàng quay mặt tránh .

      tay cầm khăn gấm, vừa bôi thuốc cẩn thận, từ đầu tới cuối Lưu Mật Nhi hề mở miệng.

      Bộp...

      giọt nước mắt rơi vào vết thương của Phượng Cảnh Duệ. thở dốc vì kinh ngạc, người cứng ngắc động đậy, để mặc cho nước mắt mặn đắng rơi vết thương của .

      Im lặng thở dài hơi, Phượng Cảnh Duệ yên lặng vươn tay ôm người nàng, "Mật Nhi, đừng như vậy!"

      Lưu Mật Nhi giật giật, đẩy người Phượng Cảnh Duệ ra, cúi đầu gì mà chỉ bôi thuốc.

      Lần này, Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn dị nghị gì, để mặc cho Lưu Mật Nhi bôi thuốc xong, băng bó kỹ mới mở miệng.

      "Mật Nhi, chuyện với ta!" Phượng Cảnh Duệ nhìn Lưu Mật Nhi dựa vào cửa xe, khẽ .

      Lưu Mật Nhi quay sang nhìn cái rồi ngoảnh mặt .

      Nổi giận, Phượng Cảnh Duệ tay kéo người vào lòng, tác động tới vết thương khiến im lặng hít khí.

      Vốn Lưu Mật Nhi định giãy giụa nghe thở phì phò, bèn dừng động tác lại, an phận giãy giụa nữa. nâng mặt nàng lên, gầm , "Mật Nhi!"

      Lưu Mật Nhi cắn chặt môi, câu.

      Bất đắc dĩ, Phượng Cảnh Duệ cúi đầu, ngậm mạnh vào môi nàng, đầu lưỡi khí phách mấy lần định thăm dò trong miệng nàng bị nàng cắn chặt răng ngăn lại. Bàn tay dày rộng tùy ý vuốt ve người nàng, ngón tay linh hoạt cởi vạt áo Mật Nhi ra, bày tay to thuận thế trượt vào.

      Màn xe buông xuống ngăn phần ánh sáng, bên trong xe nửa sáng nửa tôi, hô hấp hai nhười cũng hơi dồn dập.

      Tay Phượng Cảnh Duệ lướt qua đẫy đà của nàng, lướt đường xuống dưới, cuối cùng dừng trước u cốc mê người, ngón tay trơn như rắn luồn vào.

      Tay Lưu Mật Như cứng lại, nhéo mạnh bên bờ vai trần của , người cũng hoàn hồn ngay lập tức, kẹp chặt hai chân theo bản năng, "Dừng, dừng lại..."

      Rốt cuộc nàng chịu lên tiếng. Phượng Cảnh Duệ thừa dịp nàng mở miệng, đầu lưỡi nhanh nhẹn quấn lấy đầu lưỡi của nàng.

      Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập tình dục, trong giọng khàn khàn trầm thấp chứa quyến rũ, "Ta muốn nàng." Kêu dừng ở lúc này là muốn lấy mạng .

      " được!" Cảm giác đau đớn xa lạ kích thích nơi nhạy cảm của nàng, mang tới cho nàng sợ hãi, cầu xin, đẩy ra theo bản năng.

      Nhận ra nàng sợ hãi, Phượng Cảnh Duệ yên lặng hít sâu hơi, đưa tay ôm chặt người vào lòng, thở hơi dài.

      Lưu Mật Nhi định giãy giụa.

      "Đừng động! Đừng động!" Phượng Cảnh Duệ cúi đầu, cắn cắn lên cổ của nàng, lâu sau mới buông nàng ra.

      Dường như là Lưu Mật Nhi lắc mình tránh vào góc ngay lập tức. Phượng Cảnh Duệ cười khổ tiếng, "Ta phải là rắn rết thú dữ!"

      "Ngươi còn đáng sợ hơn những thứ đó nhiều." Khép vạt áo lại, Lưu Mật Nhi quay sang, hung dữ .

      Phượng Cảnh Duệ cười tà mị, "Có muốn biết mối liên hệ giữa ta và Khuất Thiên Hàn ?"

      " muốn..."

      đặt ngón trỏ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, cười nhạt, "Nếu ra quyết định sao nàng có thể nghe được?"

      Lưu Mật Nhi ho tiếng, "Được rồi, ngươi muốn như vậy ta miễng cưỡng lắng nghe vậy."

      Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, chìa tay ra, "Tới chỗ của ta, ta cho nàng biết!"

      Lưu Mật Nhi nhìn đầy đề phòng, "!" nghĩ nàng ngốc à?

      Phượng Cảnh Duệ chỉ trời thề, "Bảo đảm làm gì!"

      Lưu Mật Nhi tin mà nhìn . Ai mà tin!

      "Mật Nhi!" Phượng Cảnh Duệ khẽ cảnh cáo.

      Lúc này Lưu Mật Nhi mới chần chừ mà di chuyển về phía , ngón trỏ chỉ vào chóp mũi , "Ngươi làm gì cả đấy nhé!"

      Phượng Cảnh Duệ cười, gật đầu, vươn tay ôm người vào lòng, lúc này mới lên tiếng, "Chuyện này hơi phức tạp!"
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Mối liên hệ này hơi loạn


      Chuyện kể rằng năm đó, Cơ Hoàn Hoàn và Khuất Liễu Phong coi như là đồng môn. Thiên hạ đệ nhất lâu bây giờ là do phụ thân của Cơ Hoan Hoan lập nên. Có điều năm đó ông để Khuất Liễu Phong tiếp nhận vị trí lâu chủ còn gả nữ nhi là Cơ Hoàn Hoàn cho Khuất Liễu Phong.

      Dung mạo Cơ Hoàn Hoàn như thiên tiên cộng thêm tính cách hiền lành, Khuất Liễu Phong vẫn nuôi nàng trong lâu, chưa từng để người khác nhìn thấy. Điều này cũng tránh để người khác có cơ hội.

      Năm đó, Cơ Hoàn Hoàn và Phượng Dương quen nhau là nhờ cuộc làm ăn của Sát Thủ Đường, vừa hay có liên quan tới Thiên hạ đệ nhất lâu, mà Cơ Hoàn Hoàn cũng bị dính líu. Bởi vì bị mình liên lụy nên Phượng Dương ra tay cứu Cơ Hoàn Hoàn nhưng đồng thời cũng bị vây trong cốc. Cũng chính lúc đó Phượng Dương phát ra Minh Cốc ở đâu.

      Đợi tới khi Khuất Liễu Phong tìm được hai người tình cảm của Phượng Dương và Cơ Hoàn Hoàn như lá liền cành.

      Đối với chuyện vị hôn phu của mình bị nhốt cùng nam nhân trong thời gian dài, tuy Khuất Liễu Phong muốn chấp nhận nhưng cũng thể đồng ý với chuyện của hai người. Nhưng điều kiện là để Phượng Dương chính thức giải tán Sát thủ đường trong đại hội võ lâm.

      Nhưng ngờ bởi vì Khuất Liễu Phong cam lòng việc vị hôn thê bị cướp nên ra tay với Phượng Dương ở đại hội võ lâm. Cơ Hoàn Hoàn sớm biết từng bước, lúc báo cho Phượng Dương bị ngộ thương. Tính tình Phượng Dương thay đổi lớn. Tính ông vốn hờ hững lạnh nhạt, vù lần biến cố này mà thay đổi thành lạnh lùng tàn khốc. Hễ là người tiếp cận Cơ Hoàn Hoàn ai còn sống.

      Sau đại hội võ lâm, Phượng Dương biến mất với Cơ Hoàn Hoàn. lâu sau, danh thần y diệu thủ cốc chủ Minh Cốc truyền ra, tới năm năm sau danh tiếng Minh Cốc lan rộng. Nhưng cũng vào lúc này bỗng biệt tích, ai biết nguyên nhân.

      Nghe Phượng Cảnh Duệ giải thích xong, Lưu Mật Nhi từ từ gật đầu, "Đây chính là nguyên nhân tính tình cha ngươi biến thái như vậy sao?"

      Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, "Có lẽ phải!" Tuy tin tức tra được là vậy nhưng vẫn cảm giác còn thiếu gì đó.

      "Khuất Thiên Hàn là con trai của Khuất Liễu Phong?"

      "Ừ."

      Lưu Mật Nhi hiểu, "Nhưng theo lời ngươi vốn Sát thủ đường là của cha ngươi, sao Khuất Thiên Hàn lại là đường chủ chứ?"

      Phượng Cảnh Duệ, "Đây cũng là trong những điều đáng ngờ. Khuất Thiên Hàn làm đường chủ Sát thủ đường, mà ta là người tiếp nhận chức lâu chủ Thiên hạ đệ nhất lâu! Nnafg cảm thấy kỳ lạ à?"

      Lưu Mật Nhi bỗng hiểu, "Đây cũng là nguyên nhân mà cha ngươi đuổi ngươi, ngươi gì lập tức rời ? Ngươi muốn nhân cơ hội điều tra?" Nàng bảo, sao Phượng Dương luôn tệ với Phượng Cảnh Duệ mà lại bỗng ngoan ngoãn như thế chứ.

      Phượng Cảnh Duệ nhún vai, phủ nhận.

      Lưu Mật Nhi bỗng dùng ánh mắt khác thường mà nhìn .

      Phượng Cảnh Duệ cúi đầu nhìn mình chút, "Sao vậy?"

      "Ngươi đứa con bất hiếu!" Lưu Mật Nhi mắng.

      Mặt Phượng Cảnh Duệ đen lại, "Mật Nhi, nàng đừng oan uổng ta!"

      Lưu Mật Nhi, "Có à? Tuy quan hệ giữa ngươi với cha ngươi luôn tốt, nhưng ngươi lại để mẹ ngươi phải lo lắng, còn làm cha ngươi đưa tiền nuôi ngươi. Ngươi rất bất hiếu!" Từ nàng là người nuôi cả nhà nên nàng cho rằng ra cửa hoàn toàn cần phụ thuộc bất cứ ai. Đây cũng là nguyên nhân mà nàng thích tiền.

      Phượng Cảnh Duệ nhất thời . đúng là phản bác lại lời này được. Từ khi năm tuổi chưa từng gặp mẹ, tìm mẹ là mục đích hai mươi năm qua, gặp được nhưng...

      Nhớ tới ánh mắt của Cơ Hoàn Hoàn, Phượng Cảnh Duệ hơi cụp mắt, im lặng.
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Lấy tin tức ở nơi đông đúc


      Phượng Cảnh Duệ hiểu mục đích, điều này có thể giúp bọn họ xác định hành trình lần này của mình. Mấy người Lưu Mật Nhi cũng rời khỏi con đường vắng vẻ, tới trấn gần đó.

      "Chúng ta vào phòng riêng ăn là được, vì sao lại chen chúc ngoài phòng lớn ăn với những người này, ta thích!" Diệp Ly Tâm oán trách .

      Phượng Cảnh Duệ liếc nàng, "Ngươi có thể vào phòng, ai cản ngươi đâu!"

      Hai mắt Diệp Ly Tâm trừng lớn, "Ta muốn bồi dưỡng tình cảm với Mật Nhi tỷ tỷ! Ngươi buông tỷ ra, chúng ta sao có thể bồi dưỡng tình cảm!"

      Phượng Cảnh Duệ cắn răng nghiến lợi trầm , "Nàng là nữ!"

      "Ta gọi là tỷ tỷ, ngươi điếc hả!" Diệp Ly Tâm liếc .

      "Các ngươi cần bồi dưỡng tình cảm!" Phượng Cảnh Duệ cắn răng .

      Diệp Ly Tâm lắc đầu, "Thế nào cần? Mặc dù tỷ tỷ thể trở thành phu quân của ta. Nhưng ta dường như quên sao, Miêu Vương là ca ca của ta, còn chưa lấy vợ!"

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy, gương mặt giựt giựt, "Diệp Ly Tâm, ngươi muốn chết sao, chỉ cần ngươi câu ta tuyệt đối thỏa mãn ngươi! Ngàn vạn lần đừng khách khí với ta."

      Diệp Ly Tâm nuốt nước miếng, lấy lại can đảm mở miệng , "Mỗi lần chỉ biết dùng chuyện đó để uy hiếp ta như vậy."

      Thấy Phượng Cảnh Duệ còn muốn mở miệng, Lưu Mật Nhi kịp thời cắt đứt hai người, "Được rồi, chúng ta ăn cơm, muốn nhìn hai người gây gổ!"

      Hai người Phượng Cảnh Duệ và Diệp Ly Tâm chỉ có thể nhìn nhau, gì.

      Lưu Mật Nhi ra cũng cảm thấy Phượng Cảnh Duệ rất kỳ quái, tại sao phải khăng khăng dùng cơm bên ngoài phòng lớn. Thấy nghi vấn của nàng, Phượng Cảnh Duệ giọng giải thích "Chỗ đông người tin tức nhiều nhất!"

      Lưu Mật Nhi gật đầu, "Nhưng tại sao ta nghe được bất cứ tin tức gì?"

      Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, "Người giang hồ tự nhiên có phương pháp của người giang hồ!"

      Lưu Mật Nhi hồ nghi mở miệng, "Phương pháp gì? Ở đây đông người, huyên náo như vậy. Làm sao ngươi biết tin tức nào là tin tức ngươi cần?"

      Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm chốc lát, tiến lên nghiêng người giọng , "Nhìn thấy những người ở cửa ?"

      Cửa? Lưu Mật Nhi đảo mắt nhìn, chỉ thấy những người ăn xin đứng ở cửa. Nàng hồ nghi xoay người "Ăn xin?" phải là Cái Bang trong truyền thuyết chứ?

      Phượng Cảnh Duệ gật đầu, "Huynh đệ Cái Bang xuất đầy trong thiên hạ, muốn tin tức gì tìm Cái Bang là cách nhanh nhất!"

      Lưu Mật Nhi biết mình nên vẻ mặt gì nhìn những người ăn xin kia. Đột nhiên, cảm thấy những người ăn xin kia cao lớn hơn rất nhiều.

      Phượng Cảnh Duệ cười , "Mật Nhi, nét mặt này của nàng là sao?"

      "Khâm phục!" Lưu Mật Nhi từ từ .

      Phượng Cảnh Duệ khẽ nâng ly rượu nhấp, " căn bản, có thể là như vậy!" Địa vị của Cái Bang giang hồ thể khinh thường.

      Lưu Mật Nhi lắc đầu, hoàn toàn hiểu những người giang hồ này rốt cuộc suy nghĩ gì.

      "Ngươi nhận được tin tức ngươi muốn lấy chưa?" Bữa cơm này nhanh chóng xong xuôi.

      Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, " phải nhận được tin tức. Lần này ta muốn trợ lực tìm kiếm!"

      Lưu Mật Nhi càng nghi ngờ hơn. Lắc đầu " hiểu!"

      Phượng Cảnh Duệ, " hiểu cũng sao! Dùng cơm !" bắt buộc.

      "Ngươi giống như hề lo lắng!" Lưu Mật Nhi hồ nghi nhìn .

      Phượng Cảnh Duệ nhún vai, "Lo lắng có ích lợi gì?"

      Lưu Mật Nhi vừa định mở miệng hỏi thêm vài chuyện, hai người ở cửa "Lần này tổ chức đại hội võ lâm là vì chuyện lập Minh chủ võ lâm mới, biết lần này có bao nhiêu người khiêu chiến?"

      "Đại hội võ lâm trước cách đây hơn 20 năm, nghe lúc đó người kia xuất , người xuất kia là Minh Chủ tại." Người còn lại .

      Lưu Mật Nhi nghe cảm thấy mơ hồ, "Minh Chủ tại là ai?"

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy, chỉ cười .

      Hả, Lưu Mật Nhi nhìn Phượng Cảnh Duệ, "Hẳn phải khéo như vậy chứ?"

      Phượng Cảnh Duệ cười ha hả "Mật Nhi, ta từng nàng rất thông minh chưa nhỉ?"

      trán Lưu Mật Nhi mồ hôi chảy ròng ròng "Đây là chuyện gì?"
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: Vào khách điếm nghỉ ngơi gặp đánh lén

      “Tại sao ta và ngươi ở cùng phòng?” Lưu Mật Nhi tức giận nhìn Phượng Cảnh Duệ.

      Phượng Cảnh Duệ liếc nhìn nàng, “Chúng ta là phu thê!”

      “Biểu huynh muội!” Lưu Mật Nhi nghiêm mặt .

      “Chúng ta thành thân rồi!” Phượng Cảnh Duệ nghiêm túc .

      “Người cùng bái đường với ngươi là Hoàng Phủ Nguyệt Minh!” Lưu Mật Nhi quên.

      Mặt Phượng Cảnh Duệ sắp biến sắc, cắn răng nghiến lợi , “Lão bà của ta gọi là Lưu Mật Nhi!”

      Lưu Mật Nhi nhún nhún vai,“ thế giới này người gọi là Lưu Mật Nhi chỉ có mình ta!”

      “Nàng ám chỉ hôm nay ta nên làm cho gạo sống nấu thành cơm sao?” Phượng Cảnh Duệ cười tà tiến lên, vươn tay thăm dò.

      Lưu Mật Nhi duỗi tay dùng sức đánh Phượng Cảnh Duệ cái, lắc mình trốn . “Ngươi rốt cuộc vì sao cứ phải ngủ chung với ta?”

      “Động phòng!” Phượng Cảnh Duệ hắngiọng cười. Xoay người cầm quyển sách lên nhìn.

      Đây phải là lần đầu tiên Lưu Mật Nhi thấy Phượng Cảnh Duệ làm như vậy, nàng nghi ngờ tiến lên trước, “Ngươi rốtcuộc xem cái gì? Mỗi ngày đều xem nhập thần như vậy?”

      Phượng Cảnh Duệ nhướng mày, “Nàng muốn biết?”

      Lưu Mật Nhi gật đầu.

      Phượng Cảnh Duệ đặt quyển sách xuống, nhíu mày nhìn nàng, ngón trỏ ngoắc ngoắc “Tới đây, ta cho nàng biết!”

      “Bỗng nhiên lúc này ta muốn biết gì nữa!” Lưu Mật Nhi xoay gót chân tới giường hẹp, dù sao phải là ngày đầu tiên ở cùng phòng với , dù sao ngủ cũng quan trọng hơn.

      Bên hông bỗng bị nắm chặt, trong nháy mắ Lưu Mật Nhi bị người nọ kéo lên đùi, Phượng Cảnh Duệ buồn cười mở miệng “Nàng phải muốn biết sao?”

      Lưu Mật Nhi cúi đầu nhìn cánh tay đặt bên hông, khôngvui , “Buông ra, buông ra!”

      Phượng Cảnh Duệ càng buộc chặt cánh tay khống chế người ở người mình,cười nhạt, “Biểu ca tốt bụng cho biểu muội biết, biểu muội cần gìphải từ chối như vậy?”

      Lưu Mật Nhi, “…....”

      “Mật Nhi, vì cáigìphải là kháng cự ta vậy?” Giọng của Phượng Cảnh Duệ nỉ non dường như chỉ hai người có thể nghe được. Trong giọng lộ ra ý bất đắc dĩ.

      Cơ thể giãy giụa của Lưu Mật Nhi dừng lại, lâu cũng .

      Phượng Cảnh Dụê than thở, “Mật Nhi... Mật Nhi, nàng ràng có ý với ta, tại sao chịu thừa nhận?”

      Lưu Mật Nhi quét mắt nhìn , “Ngươi cũng biết? Bây giờ ta hy vọng những sát thủ Đường kia đao giải quyết ngươi nhanh lên, xong việc!”

      Phượng Cảnh Duệ nhướng mày, “Đây là lời lòng của nàng sao?”

      “Dĩ nhiên!” Lưu Mật Nhi hất cằm.

      Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm, “Mật Nhi lại chuyện cười!”

      Lưu Mật Nhi, “Tuyệt đối , coi như bây giờ có người đến giết ngươi, ta cùng chớp mắt!” Nàng vô cùng khí phách.

      Phượng Cảnh Duệ cười ha hả, nghiêng người hôn trộm, “ ngủ thôi!”

      Lưu Mật Nhi nhanh chóng nhảy xuống bắp đùi của , hai tay khoanh lại thành tư thế phòng bị “Ta cần ngủ với ngươi!”

      “Chúng ta lại trở về vấn đề cũ rồi!”

      Lưu Mật Nhi gật đầu.

      Phượng Cảnh Duệ nhìn lướt qua cơ thể bé của nàng, lơ đãng “Nếu như ta muốn làm gì nàng, nàng cảm thấy, nàng có cơ hộiphản đối sao?”

      Cái này... có!

      Lưu Mật Nhi bất đắc dĩ suy sụp hạ vai xuống, đáp án đãrõ ràng rồi.

      Phượng Cảnh Duệ hài lòng nhếch môi. Vừa định tiến lên, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, bàn tay vung lên đẩy Lưu Mật Nhi qua bên, chào người tới. Thân hình khẽ nhúc nhích tránh ra. Chân mày chợt lóe lên,cơ thể ngạo nghễ đón lưỡi đao tiến tới.

      Phượng Cảnh Duệ rên lên tiếng, phun ra ngụm máu tươi. Ngụm máu tươi trong nháymắt nhiễm đỏ y phục màu trắng của .

      Lưu Mật Nhi ngây ngốc nhìn cảnh tưởng phía trước, khó khăn mới tỉnh hồn lại. giây sau,nàng bỗng thét chói tai, “Trời ơi, Phượng Cảnh Duệ, ngươi làm sao vậy?”

      Giọng của nàng xuyên qua vách tới phòng bên cạnh, chỗ đám người Vô Trần, Vô Ngân và Diệp Ly Tâm.
      Last edited: 19/12/14
      Phong nguyet, HaYenwindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Thừa nhận tâm ý dễ dàng.
      Áo bị rách ra, máu thịt be bét cho thấy vết đao sâu đến mức có thể thấy xương, toàn thân Lưu Mật Nhi nhịn được run lên, Diệp Ly Tâm nhìn thấy mặt đổi sắc, xoay người lấy thuốc băng bó.
      Những lời cách đấy lâu của Phượng Cảnh Duệ vẫn còn bên tai nàng, lúc này sắc mặt trắng bệch nằm giường. Toàn thân Lưu Mật Nhi ngừng run rẩy.
      Diệp Ly Tâm vỗ vỗ tay, thở dài hơi, "Vết thương . sao rồi."
      "Sâu có thể thấy xương mà noi là vết thương ?" Lưu Mật Nhi trừng to mắt nhìn nàng ta.
      Diệp Ly Tâm cười hào sảng. "Mật Nhi tỷ tỷ à, tỷ biết võ nên mới kinh ngạc như vậy. ra Phượng Cảnh Duệ né được, trúng chỗ hiểm, nếu chỉ bị trúng da thịt bên ngoài chỉ cần nghỉ ngơi thời gian là được."
      Lúc này Lưu Mật Nhi mới thở hơi, chợt nhớ lại "Ly Tâm, nghĩ tới nàng còn biết y thuật?"
      Diệp Ly Tâm lơ đãng khoát khoát tay, "Ta là Công chúa Miêu tộc, chỉ biết hạ độc, nhưng vì phòng ngừa bản thân trúng độc nên có nghiên cứu chút ít về y thuật. Đây là tự vệ, có gì đặc biệt!" Nàng được khen vô cùng ngượng ngùng.
      "Vậy cũng rất lợi hại rồi." Lưu Mật Nhi lòng .
      Mắt Diệp Ly Tâm khẽ đảo "Tỷ tỷ cảm thấy muội lợi hại. Vậy tại sao theo muội? Muội có thể bảo đảm tỷ bị công kích!" Thừa dịp Phượng Cảnh Duệ bị thương, Diệp Ly Tâm vội vàng đưa ra cầu.
      "Ngươi dám!" Giọng mang theo hơi thở mong manh của Phượng Cảnh Duệ truyền đến làm toàn thân Diệp Ly Tâm và Lưu Mật Nhi run lên.
      Lưu Mật Nhi bước nhanh mấy bước đến phía trước, đỡ Phượng Cảnh Duệ đứng dậy, "Làm sao ngươi lại dậy rồi?"
      "Nương tử sắp bị người khác bắt , vi phu có thể nằm yên sao?" Giọng Phượng Cảnh Duệ gầm gừ . Tại sao lại xui xẻo như vậy, giành nữ nhân với nam nhân, còn có mấy phần thắng, nhưng giành với nữ nhân ... gây nên tội nghiệt gì....
      Hiếm thấy Lưu Mật Nhi tranh chấp vấn đề này với , đỡ lên lời nào.
      Ngược lại Diệp Ly Tâm lại vui, "Chuyện này cũng thể trách ta, ngươi xem ngươi , còn là Cốc chủ Minh cốc sao, dọc đường người bị thương 2 lần, Mật Nhi tỷ tỷ bị ngươi làm liên lụy tới 3 lần, ngươi như vậy làm sao có thể bảo vệ Mật Nhi tỷ tỷ? Ta muốn dẫn tỷ tỷ về gặp ca ca của ta. Võ công của ca ca mặc dù tốt, nhưng công phu dùng độc cũng tệ, còn đường đường là vua vùng!" Nàng vỗ ngực dương dương tự đắc .
      Lưu Mật Nhi cười nhạt, vừa muốn mở miệng nghe tiếng quát vang lên bên tai, " cho phép!" Ngay sau đó là tiếng ho "Khụ... Khụ"
      Diệp Ly Tâm cười ha ha, "Bộ dáng của ngươi như vậy còn có thể lên tiếng sao? Mật Nhi tỷ tỷ, tỷ muốn theo muội , muội cho tỷ biết muội... ưmh..."
      Lời của Diệp Ly Tâm bị vẻ mặt lạnh lùng của Vô Trần cắt đứt, bàn tay to lớn che miệng nàng cho chuyện. Vô Trần thản nhiên gật đầu, "Lão gia, ngài nghỉ ngơi cho khỏe!" xong lôi kéo Diệp Ly Tâm ra ngoài.
      Lưu Mật Nhi nhìn Vô Trần khó hiểu "Bọn họ...."
      "Mật Nhi, tại lực chú ý của nàng nên đặt người ta mới đúng!" Phượng Cảnh Duệ làm bộ đáng thương nhìn xem nàng, khóe miệng tà tà cười. "Nàng phải có người giết ta nàng cũng chớp mắt sao?" Bàn tay từ từ vuốt ve khuôn mặt nhắn của nàng, giữa ngón cái và ngón trỏ có giọt nước "Đây là cái gì?"
      Lưu Mật Nhi kinh ngạc nhìn tay của , sờ sờ mặt theo bản năng, biết từ lúc nào mặt của nàng xuất đầy nước mắt
      "Chuyện gì xảy ra?" Lưu Mật Nhi lau nước mắt ngừng nhưng nước mắt giống như sợi trân châu bị đứt, rơi ngừng, muốn ngừng cũng ngừng được.
      Phượng Cảnh Duệ im lặng ngân nga, lấy tay còn lại kéo đầu nàng qua "Mật Nhi, nàng thích ta!"
      " thể nào!" Lưu Mật Nhi lắc đầu, "Ta thích ngươi!"
      "Vậy tại sao nàng khó?" Phượng Cảnh Duệ chỉ vào nước mắt mặt nàng.
      Lưu Mật Nhi ngớ ngẩn, đúng vậy, tại sao nàng khóc? Tại sao thấy Phượng Cảnh Duệ bị thương nàng lại khóc?
      Nàng....
      Lưu Mật Nhi trừng to mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ. lúc sau, nàng chỉ có thể yên lặng thở dài.
      là tính toán chu đáo, làm sao lại động lòng?
      Last edited: 19/12/14
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :