1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Canh Một Trèo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng - Hân Linh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139

      Chương 35 : Nếu muốn tin ngươi có chút khó

      Editor: Băng

      Nếu muốn tin ngươi có chút khó

      Lưu Mật Nhi bị thương ở chân, Phượng Cảnh Duệ im lặng cúi đầu chữa trị. ra Lưu Mật Nhi cho là cố ý chỉnh nàng.

      Xác định mắt cá chân của nàng có vấn đề xong, Phượng Cảnh Duệ khoanh tay, mặt lạnh lùng quay đầu đứng nhìn những tên sát thủ ngã ở dưới chân.

      Phượng Cảnh Duệ soải chân bước đến, tức giận đạp lên ngực sát thủ "Là ai sai khiến các ngươi làm?"

      Sát thủ cắn răng, nhịn đau "Nhận tiền giết người!"

      Phượng Cảnh Duệ khẽ nhếch môi mỏng "Thủ hạ của Khuất Thiên Hàn càng ngày càng kém rồi!"

      Sát thủ ngạc nhiên "Ngươi biết Đường chủ của chúng ta?"

      Phượng Cảnh Duệ hừ lạnh.

      Lưu Mật Nhi kinh ngạc nhìn Phượng Cảnh Duệ. Khuất Thiên Hàn, phải là người đêm đó sao. . . . . .

      Bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì?

      Khập khiễng bước đến, Lưu Mật Nhi ngồi xổm người xuống, nhìn sát thủ "Hỏi ngươi chuyện?"

      Thấy nàng, sát thủ bật thốt lên theo bản năng " người ta có tiền!"

      Lời này vừa ra, lúc này Lưu Mật Nhi mới nhớ tới ra người này chính là tên sát thủ lần trước.

      Nàng cười ha ha "Hôm nay ta cần tiền của ngươi, hỏi ngươi, nếu như muốn tìm Đường sát thủ của các ngươi để nhờ giết người liên lạc người nào?"

      Nghe vậy, Phượng Cảnh Duệ nhảy ra "Mật Nhi, nàng giết ai? Tìm ta! Ta giúp nàng!"

      Lưu Mật Nhi chơ ánh mắt khinh bỉ "Ngươi? !"

      Phượng Cảnh Duệ bất mãn "Mật Nhi, làm sao nàng lại xem thường ta như vậy?"

      Lưu Mật Nhi hừ hừ "Ta phải xem thường ngươi, mà ngay trước mắt." Nàng nhìn mắt cá chân của mình ám hiệu.

      Khóe miệng Phượng Cảnh Duệ giật giật "Đây là ngoài ý muốn!"

      Lưu Mật Nhi nhướng mày "Lần thứ nhất, ta ở ngay trước mặt ngươi, bị Diệp Ly Tâm dùng độc."

      Phượng Cảnh Duệ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Ly Tâm. Người đứng sau làm mặt vô tội nháy mắt.

      Lưu Mật Nhi tiếp "Lần thứ hai, ta ở ngay trước mắt ngươi, chân bị thương. Ngươi thấy chuyện tình như thế đó, ngươi lại như vậy, có sức thuyết phục sao?"

      Phượng Cảnh Duệ ". . . . . ."

      Vô Trần và Vô Ngân im lặng lui về phía sau bước, khóe môi khẽ nhếch.

      Diệp Ly Tâm cả gan mở miệng "Đúng vậy, theo bên cạnh rất nguy hiểm, bằng công tử theo bản công chúa, làm phò mã của bản công chúa, bản công chúa nhất định có thể bảo vệ chu toàn!"

      Lời của nàng ta bị mọi người xem như biết.

      Lưu Mật Nhi tiếp tục nhìn sát thủ "Ngươi vẫn trả lời ta!"

      Sát thủ rên lên tiếng, liếc mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ còn chưa thu hồi chân to.

      Lưu Mật Nhi để ý tới ám hiệu của , hỏi "Rốt cuộc muốn liên lạc người nào?"

      Sát thủ im lặng, lâu mới mở miệng "Chúng tôi biết là người nào. Nhưng chỉ cần nhận mặc kệ bao nhiêu tiền, chúng tôi đều phải làm!"

      Lưu Mật Nhi mặt bừng tỉnh hiểu ra "Ồ!" Sau đó đứng dậy ngồi xuống ghế, gương mặt trầm tư.

      Sát thủ ngạc nhiên "Ta cho ngươi biết rồi !"

      Lưu Mật Nhi "Sau đó?"

      Sát thủ "Ngươi cảm thấy ngươi nên thả ta ra sao?"

      Lưu Mật Nhi buông tay "Cũng phải là ta đạp ngươi... Ngươi với ta cũng vô dụng!"

      Sát thủ ". . . . . ." Người cùng chung với Phượng Cảnh Duệ quả đều bình thường.

      Lúc này, Phượng Cảnh Duệ càng thêm thêm mắm thêm muối "Chỉ cần Mật Nhi mở miệng, ta thả !"

      Lưu Mật Nhi giả bộ cân nhắc, cuối cùng "Ta mệt rồi!"

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy, trầm cười "Này, chúng ta tiếp tục!"

      Sát thủ ". . . . . ." Mẹ, rốt cuộc người nào nhận nhiệm vụ này!

      Đợi đến khi Lưu Mật Nhi nhìn Phượng Cảnh Duệ lần nữa, sát thủ còn ở đây!

      Lưu Mật Nhi lơ đãng hỏi "Ngươi rốt cuộc nhịn được giết hết rồi sao?"

      Phượng Cảnh Duệ lắc đầu "Ta làm chuyện phân biệt tốt xấu như vậy!"

      Lưu Mật Nhi "Vậy. . . . . ."

      Phượng Cảnh Duệ khẽ mỉm cười, nhìn Diệp Ly lòng : "Cám ơn!"

      Diệp Ly Tâm chắp tay "Đừng khách khí, chỉ cần ngươi khiến Lưu công tử lấy ta là được!"

      "Nằm mơ!"

      Lưu Mật Nhi ngạc nhiên nhìn hai người, cuối cùng thể làm gì khác hơn là nhìn Vô Ngân và Vô Trần tìm kiếm đáp án.

      Vô Trần "Diệp nương đưa cho Cốc chủ ít thuốc!"

      "Để làm gì?" Lưu Mật Nhi khó nén được hưng phấn nhìn .

      Vô Trần ". . . . . . Dùng để cởi quần áo!"

      Lưu Mật Nhi từ từ quay đầu lại, nhìn Phượng Cảnh Duệ "Cốc chủ nhà các ngươi. . . . . . Sở thích đặc biệt!"

      Khẩu vị của ngươi cũng đủ nặng! Đây là tiếng lòng của Vô Trần!

      Chương 36: Mỹ nhân có bệnh mời thần y



      Hai tuần liên tiếp, chuyện để Lưu Mật Nhi bị thương ngay dưới mí mắt mình khiến Phượng Cảnh Duệ bị đả kích mạnh.

      Lưu Mật Nhi nhìn bộ dáng cam lòng của an ủi: " ra ngươi cần phải vậy. Ta quan tâm đâu!"

      Phượng Cảnh Duệ vì nàng tin mình nên cắn răng : " có lần nữa đâu!"

      Lưu Mật Nhi nhún vai, cho tới bây giờ nàng đều nghe tai trái ra tai phải với những lời cam đoan thế này.

      Diệp Ly Tâm vẫn chịu tách ra khỏi bọn họ như cũ. Hai người Đạt Lực và Đạt Mỗ đương nhiên là theo bảo vệ công chúa. Như vậy bọn họ vốn là bốn người, giờ thành bảy người.

      ngày nọ, Lưu Mật Nhi nhịn được mà hỏi Phượng Cảnh Duệ: " phải cha ngươi phái người bảo vệ ngươi à? Sao lúc ngươi bị giết lại xuất ?" phải là lừa chứ?!

      Phượng Cảnh Duệ cười, "Ông ta chỉ đồng ý bảo vệ mạng của ta chứ phải bảo vệ ta!"

      Lưu Mật Nhi hiểu, "Ý là sao?"

      " hiểu thôi!"

      Lưu Mật Nhi rất nghi ngờ.

      Đoàn người vốn mục đích, thấy thành trấn ở, thỉnh thoảng còn có thể nghỉ đêm ở rừng núi. Cuộc sống như vậy cũng thoải mái.

      tiếp tới thành trấn , Lưu Mật Nhi cố quan sát mấy thứ sặc sỡ xung quanh, tay còn đeo theo Diệp Ly Tâm.

      Hai người Đạt Lực và Đạt Mỗ nhìn bọn họ. Vô Trần lên trước, "Gia, xung quanh có rất nhiều người giang hồ!"

      Phượng Cảnh Duệ gật đầu, "Ta biết!"

      Vô Trần, "Chúng ta..."

      " sao."

      Chủ tử vậy, Vô Trần làm thuộc hạ tự nhiên có ý kiến khác mà chỉ đứng sau lưng Phượng Cảnh Duệ.

      chưa được mấy bước, chỉ thấy đám người Phượng Cảnh Duệ bị bao vây. Lưu Mật Nhi thầm giật mình, nhìn Phượng Cảnh Duệ.

      biết Phượng Cảnh Duệ lấy từ đâu ra cái quạt, cầm trong tay ngắm nghía, coi như thấy đám người vây mình.

      Thấy Lưu Mật Nhi căng thẳng, ung dung cười , "Sao vậy?"

      Lưu Mật Nhi véo , thấp giọng , "Ngươi là kẻ mù à? thấy có nhiều người vậy hả?"

      Phượng Cảnh Duệ quay đầu lại, đám người vây quanh từ từ tách ra thành con đường, ông già ăn mặc hoa lệ từ từ bước tới. Phía sau ông ta còn có cỗ kiệu hoa lệ. Trong kiệu thỉnh thoảng truyền ra tiếng ho , nghe tiếng chắc là nữ tử.

      Ông già dừng lại trước mặt Phượng Cảnh Duệ, cỗ kiệu sau lưng cũng được đặt xuống.

      Ông già chắp tay, : "Phượng cốc chủ!"

      Phượng Cảnh Duệ nhìn xung quanh vòng, chỉ cán quạt vào mình, "Ta?" ngốc nghếch ngơ ngác hỏi.

      Lưu Mật Nhi hoàn toàn biết Phượng Cảnh Duệ đùa gì, có điều thái độ thản nhiên của khiến nàng yên tâm.

      Ông già cười , "Sớm nghe cốc chủ Minh Cốc xuất cốc du lịch, trước kia cứu ít người ở trấn . Xin mời cốc chủ chữa bệnh cho tiểu thư nhà ta!"

      Người này là mời nhưng nhìn đám người vây xung quanh chứng tỏ là bắt cóc!

      Phượng Cảnh Duệ cười ha ha, đồng tử như mực nhìn lướt qua xung quanh, "Thế trận !"

      Ông già gật đầu, "Xin mời!"

      Nếu người khác bất đắc dĩ theo nhưng Phượng Cảnh Duệ phải bọn họ. thuận tiện dựa vào người Lưu Mật Nhi, cười nhạt, "Ta mệt!"

      Khóe miệng ông già co giật, "Tại hạ chuẩn bị kiệu!"

      " cần, phải đây cũng có à? Ta cái kiệu đó là được rồi. cần phiền phức thế đâu!" Phượng Cảnh Duệ ngăn ông già lại.

      Ông già quay lại nhìn, "Đó là kiệu của tiểu thư nhà ta."

      Phượng Cảnh Duệ, "Còn có thể ra cửa chứng tỏ chưa chết được! Chắc tại hạ cần phải thêm về quy củ của Minh Cốc chứ?"

      Ông già nghe vậy lạnh mặt, "Vậy Phượng cốc chủ cứu?"

      Phượng Cảnh Duệ phe phẩy quạt, "Sai, là quy củ! Có tiền lệ với giang hồ mà phải là tự tát vào mặt mình à?"

      "Nếu hôm nay lão thân nhất định phải mời cốc chủ cứu người sao?"

      Phượng Cảnh Duệ cười to, thân thể bỗng nhấc lên, bay về phía cửa kiệu. lát sau, giọng dửng dưng của truyền tới, "Này, để tiểu thư nhà ngươi chết lần rồi ta cứu!"

      Ông già tức giận, "Ngươi..."
      Last edited: 29/11/14
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Ba điều luật cứu của Minh Cốc



      Phượng Cảnh Duệ ngồi nóc kiệu, ung dung mở miệng với Lưu Mật Nhi, "Mật Nhi, nàng có muốn lên đây ? Phong cảnh đẹp lắm?"

      Nháy mắt, ánh mắt của mọi người rơi vào người Lưu Mật Nhi, còn nàng im lặng.

      "Khụ, mấy năm rồi mà Phượng công tử vẫn thay đổi, vẫn ham chơi như thế!"

      trận tiếng ho truyền ra, màn kiệu nhấc lên, đôi gót sen bước ra khỏi kiệu. Nữ tử mặt quần áo màu trắng bước ra. Thân thể mềm mại cao ráo xinh đẹp khiến người ở đây kinh ngạc tán thán, vội vã muốn nhìn xem diện mạo của nữ tử có dáng người như thế.

      Gương mắt nhìn, đôi mắt lấp lánh ánh nước chứa chút lo lắng, khuôn mặt nhắn tái nhợt vô cùng chứa nụ cười thản nhiên nhưng cũng mê người tột cùng.

      Lưu Mật Nhi nhìn nữ tử này bằng ánh mắt tán thưởng, xinh đẹp.

      Phượng Cảnh Duệ nhếch môi, "Hoàng Phủ tiểu thư chịu ra khỏi kiệu rồi à?" hờ hững mỉa mai.

      Hoàng Phủ tiểu thư cười nhạt, hơi nhún người: "Có lễ với công tử!"

      Phượng Cảnh Duệ ngửa đầu nhìn trời, dường như ở đó có thứ gì đó thu hút hơn.

      Thấy tiểu thư hạ kiệu, ông già vội vàng tiến lên, "Tiểu thư!"

      Hoàng Phủ tiểu thư che miệng, "Mạc quản gia, có gì đáng ngại!" Nàng đẩy tay ông già ra, ngửa đầu, "Phượng công tử định xuống à?"

      Phượng Cảnh Duệ: "Phong cảnh đây rất đẹp!"

      Lưu Mật Nhi nghe thế nhịn được mà giật giật khóe miệng, nhưng cũng biết lúc này Phượng Cảnh Duệ vui.

      "Hạ nhân mạo phạm, xin Phượng công tử đừng tính toán!" Hoàng Phủ tiểu thư khẽ .

      "Là rất mạo phạm, định bồi thường cho ta à?" Phượng Cảnh Duệ nhíu mày.

      Hoàng Phủ tiểu thư gật đầu: "Miễn là tiểu nữ làm được!"

      Phượng Cảnh Duệ, "Nàng làm được..." Dừng lại, cao giọng hô lên với Lưu Mật Nhi, "Mật Nhi, cần bao nhiêu phí tổn thất tinh thần?"

      Lưu Mật Nhi, "...Vô Ngân, chúng ta còn bao nhiêu bạc?" Nàng quay sang nhìn Vô Ngân - người quản sổ sách.

      Vô Ngân mở sổ sách ra, " thiếu tiền!"

      Lưu Mật Nhi cân nhắc, "Chúng ta dùng bao nhiêu bạc?"

      Vô Ngân, "Ba trăm lượng!"

      Lưu Mật Nhi gật đầu, "Vậy để bọn họ bổ sung cho đủ !" Nàng rất thích cảm giác vàng bạc đầy hòm.

      Vô Ngân lật sổ tay, gật đầu.

      Phượng Cảnh Duệ có thính lực rất tốt, nghe vậy cười ha ha, làm thất vọng!

      Lần này Hoàng Phủ tiểu thư cũng nhận ra người lời giữ lời ở đây. Nàng bước từng bước nhàng tới trước mặt Lưu Mật Nhi.

      "Vị công tử này..."

      "Là nương!" Phượng Cảnh Duệ lắc mình cái tới sau lưng Lưu Mật Nhi, bàn tay to đặt lên vai nàng, .

      Ngoài Vô Trần và Vô Ngân, ánh mắt những người khác đều rơi vào người Lưu Mật Nhi.

      Diệp Ly Tâm kêu to, "Nữ?!"

      Phượng Cảnh Duệ hừ tiếng! Nếu phải bởi Mật Nhi là nữ nhân, sao có thể có gì với Diệp Ly Tâm được. sớm làm thịt Diệp Ly Tâm rồi!

      Diệp Ly Tâm kêu to, "Sao nàng lại lấy ta?"

      Mày Phượng Cảnh Duệ nhíu lại, "Ngươi muốn chết à?"

      Diệp Ly Tâm rụt cổ, biến biến thái của nên nàng có can đảm trêu chọc .

      Gật đầu hài lòng, Phượng Cảnh Duệ quay sang nhìn Hoàng Phủ tiểu thư, "Đa tạ Hoàng Phủ tiểu thư đặc biệt đón tiếp, chúng ta còn có việc, trước!"

      "Chờ chút..." Hoàng Phủ tiểu thư lấy lại tinh thần, "Huynh thể cứu ta à?"

      Phượng Cảnh Duệ quay lại, "Hoàng Phủ tiểu thư có bệnh, cần gì ta cứu! Hẳn là Hoàng Phủ tiểu thư nên biết quy của của Minh Cốc!"

      "Quy củ gì?" Lưu Mật Nhi hỏi.

      Phượng Cảnh Duệ nhếch môi, " chết cứu! Nữ tử cứu! Tâm tình tốt cứu!"

      "Hả?" Lưu Mật Nhi há to miệng, "Tại sao?"

      Phượng Cảnh Duệ nhún vai, phải quy định của , sao biết?

      Hoàng Phủ tiểu thư đơn cúi đầu, " thể phá lệ ạ?"

      "Có thể. Hoàng Phủ tiểu thư muốn chết lần à?" Phượng Cảnh Duệ cười .

      "!" Mạc quản gia vội vàng bước lên, "Ngươi thể tổn thương tới tiểu thư nhà ta!"

      Phượng Cảnh Duệ nhún vai, "Là các ngươi đưa tới cửa!"
      Phong nguyet, windlove_9693ngocanh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Chiêu độc ác cưỡng bức đổi lại nữ trang



      "Ngươi và tiểu thư nhà họ Hoàng Phủ có giao tình gì à?"

      Trong khách điếm, Lưu Mật Nhi hỏi Phượng Cảnh Duệ.

      Phượng Cảnh Duệ hỏi, "Sao lại hỏi như vậy?"

      Lưu Mật Nhi nhún vai, "Các ngươi quen nhau!"

      Phượng Cảnh Duệ cười ha ha, "Mật Nhi thông minh!"

      Lưu Mật Nhi ngoài cười nhưng trong cười, , "Cảm ơn!"

      Giọng điệu Phượng Cảnh Duệ bỗng lạnh , , "Nàng xem thế nào nếu ta giết Hoàng Phủ tiểu thư?"

      Lưu Mật Nhi hiểu, "Sao lại phải giết nàng?"

      "Nàng ta là biểu muội của Khuất Thiên Hàn!" Phượng Cảnh Duệ cho nàng câu trả lời.

      "Là đường chủ của tên sát thủ kia hả?" Lưu Mật Nhi kinh hãi.

      Phượng Cảnh Duệ bỗng hứng thú, "Ta giết nàng ta được ? Vừa hay để báo thù!"

      Lưu Mật Nhi, "Hoàng Phủ tiểu thư người ta vô tội! Đừng để người vô tội bị liên lụy!"

      Phượng Cảnh Duệ nhếch môi, "Mật Nhi hiền lành!" Đưa tay sờ sờ mặt nàng, nhân cơ hội ăn chút đậu hũ.

      Đập "bốp" cái lên tay , Lưu Mật Nhi trợn to hai mắt, "Rốt cuộc hôm nay ngươi muốn cái gì?"

      Phượng Cảnh Duệ nhún vai, .

      Lưu Mật Nhi ghét nhất là bộ dáng này của , hừ lạnh tiếng, xoay người định .

      Phượng Cảnh Duệ vươn dài tay ôm nàng, đặt đùi, bàn tay to từ từ cởi dây buộc tóc của nàng, nỉ non , "Đổi lại nữ trang !"

      " muốn!" Lưu Mật Nhi từ chối.

      Phượng Cảnh Duệ, "Vì sao?"

      Lưu Mật Nhi, "Nữ trang rất phiền phức!"

      "Sao lại phiền phức?"

      Lưu Mật Nhi nhướng mày, " ai vừa thấy ta cả!"

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy khóe miệng co giật, "Nàng muốn ta làm thịt Diệp Ly Tâm à?" khép chặt tay, chuyển người nàng lại để mặt đối mặt với mình.

      "Đau...Buông tay ra!" Lưu Mật Nhi vỗ cánh tay , "Nam trang phiền phức."

      " tiện!" Hai tay Phượng Cảnh Duệ nắm cả eo của nàng, cằm đặt lên đầu vai nàng.

      "Ta cảm thấy rất tiện!" Lưu Mật Nhi cho là như vậy.

      "Vậy à?"

      Cằm Phượng Cảnh Duệ càng lúc càng di chuyển xuống thấp, tới trước người nàng, hai tay cũng ôm chặt eo nàng khiến người nàng cứng ngắc. Tư thế này như thể nàng tự đưa mình tới gần vậy.

      Nhận thấy hành động của , khuôn mặt nhắn của Lưu Mật Nhi đỏ lên, cố gắng giãy giụa, "Khốn kiếp, ngươi làm gì vậy?" "Đừng động!" Giọng Phượng Cảnh Duệ khàn khàn, quát nàng dừng động tác lại.

      Lưu Mật Nhi lập tức cứng người, bất động. phải nàng nghe lời mà là thấy có thứ gì đó chống lên nơi tư mật của mình. Nàng dám động.

      Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cách hài lòng, bàn tay ôm eo nàng từ từ di chuyển lưng nàng. Nàng nhịn được mà , "Phượng Cảnh Duệ, ngươi bình tĩnh chút!"

      Nhếch môi khẽ cười, cằm Phượng Cảnh Duệ dừng ngực Mật Nhi, hơi thở ấm áp phủ lên bộ ngực mềm mại của nàng. há miệng khẽ cắn vạt áo của nàng, ý đồ càng ngày càng ràng.

      Lưu Mật Nhi luống cuống, giọng run lên, "Phượng Cảnh Duệ..."

      "Mật Nhi...Ta muốn nàng, Mật Nhi!" Bàn tay to của từ từ dời xuống, vén áo nàng lên.

      " được!" Lưu Mật Nhi hoảng sợ kêu to, "Ta mặc...Ta mặc nữ trang là được chứ gì?"

      Hành động của Phượng Cảnh Duệ dừng lại, khóe môi chợt vẽ thành nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng đỏ mặt của Lưu Mật Nhi, vẻ mặt đầy tiếc hận, " đáng tiếc! Ta tưởng mật Nhi là người rất kiên trì chứ?" Từ từ thả người Mật Nhi ra.

      Dường như là ngay lập tức, Mật Nhi nhảy khỏi đùi , xoay người sửa sang lại quần áo.

      Phượng Cảnh Duệ từ từ đứng dậy, hành động hơi kỳ lạ, giọng khàn khàn, "Ta bảo Vô Ngân mua quần áo cho nàng!"

      Lưu Mật Nhi dám xoay người. Nàng chỉ cảm thấy bối rối, khó nén được trái tim đập loạn trong ngực.

      Trở tay đóng cửa lại, Phượng Cảnh Duệ lặng lẽ thở dài tiếng, cười khổ , "Suýt chút nữa khó mà giữ được nhân cách rồi!"


      Chương 39: Bước trưởng thành đầu tiên của biểu muội nhà ta



      Thay nữ trang Vô Ngân đưa tới, Lưu Mật Nhi nhăn nhăn nhó nhó xuất trước mặt mọi người. Tuy nàng cũng có nữ trang nhưng hoa lệ như thế này. Chỉ cần nghĩ tới những thứ đầu là nàng chịu nổi chứ đừng tới cảm giác quần áo mềm mại như vậy.

      Bất an kéo quần áo, Lưu Mật Nhi khẽ , "Sao?"

      Lời vừa ra khỏi miệng nàng thấy khó chịu. Sao nàng lại như thế chứ? Chẳng phải là nàng nên thèm để ý tới cái gì, nghênh ngang ra, sau đó khí phách , nhanh khen ta như thế có đẹp ? Sao lại biến thành thế này?

      Tay Phượng Cảnh Duệ chống cằm, gật đầu hài lòng, "Biểu muội, xinh đẹp!"

      Khóe miệng Lưu Mật Nhi co giật, "...Biểu muội?"

      Phượng Cảnh Duệ đứng dậy, quanh nàng vòng, bàn tay kéo nàng lại ôm chặt, thấy trong lòng tràn đầy, "Biểu muội tốt của ta, muội khiến biểu ca sắp chết rồi. Lại đây cho biểu ca hôn cái nào!"

      Lưu Mật Nhi, "..."

      Nàng yên lặng quay lại nhìn Vô Trần và Vô Ngân, chỉ vào Phượng Cảnh Duệ, " làm sao vậy?"

      Vô Trần im lặng .

      Vô Ngân giả vờ thấy.

      Đẩy Phượng Cảnh Duệ định hôn mình ra, Lưu Mật Nhi nổi giận, rống lên, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi có thể đừng biết xấu hổ như vậy được ?"

      Phượng Cảnh Duệ gật mạnh đầu, " thể!"

      Lưu Mật Nhi, ta giết!

      Cằm Phượng Cảnh Duệ đặt vai của nàng, "Biểu muội thích biểu ca thân mật như vậy à?"

      "Ai là biểu muội của ngươi?!" Lưu Mật Nhi nổi giận.

      "Nàng!" Phượng Cảnh Duệ cọ cọ cổ nàng.

      "Ta thành biểu muội ngươi lúc nào?" Lưu Mật Nhi căm tức.

      "Vừa nãy!" Bỗng Phượng Cảnh Duệ hôn lên mặt nàng cái, vui tươi hớn hở .

      Che má bị hôn, khuôn mặt nhắn của Lưu Mật Nhi đỏ như bị thiêu, "Phượng Cảnh Duệ, chiếm lợi của ta nữa ta tính tiền đấy!"

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy mừng rỡ, "Được, nụ hôn bao nhiêu tiền? Ngoài hôn có thể làm cái khác ?"

      Lưu Mật Nhi: "...Ngươi có thể càng biết xấu hổ hơn chút nữa ?"

      Phượng Cảnh Duệ trả lời, tay nâng mặt nàng lên, cúi đầu ngậm mạnh lấy môi nàng, nặng nề hôn, sau đó nghiêm túc hỏi, "Thế này có tính ?"

      Lưu Mật Nhi: "...Đưa tiền đây ! nụ hôn vạn lượng."

      Phượng Cảnh Duệ duỗi tay ôm eo nàng, hỏi, "Ôm eo sao?"

      "Ba vạn!"

      Phượng Cảnh Duệ, "Ôm sao?"

      Lưu Mật Nhi im lặng. Ôm và ôm bao lâu có gì khác nhau?

      Sau đó, Phượng Cảnh Duệ càng ngữ xuất kinh nhân ( lời khiến người khác phải kinh ngạc), "Ngủ chung sao?"

      "Ngươi coi ta là kỹ nữ à! Cút ngay!" Lưu Mật Nhi tức chết.

      Phượng Cảnh Duệ xoa cánh tay bị đánh đay, bẹt miệng đầy uất ức, "Là nàng trước mà."

      "Muốn tìm nữ nhân sao tới lầu xanh? Lão tử bán!" Lưu Mật Nhi nổi giận gào thét.

      Phượng Cảnh Duệ bước lên nịnh nọt, khoa trương ôm lấy eo Lưu Mật Nhi, cọ ngực nàng như con thú cưng. Người ngoài nhìn vào thấy là nam nhân này nịnh nọt nữ nhân này.

      Chỉ có Lưu Mật Nhi biết là ràng nam nhân này chiếm lợi của mình.

      Nàng nhấc chân đạp.

      Phượng Cảnh Duệ cầm chân nàng, biết xấu hổ mà , "Mật Nhi, nàng đạp thoải mái, có muốn đạp nữa ?"

      Lưu Mật Nhi bất đắc dĩ nhìn Vô Trần và Vô Ngân xin giúp đỡ. Hai người đứng sau yên lặng xoay người.

      Lúc chủ tử bắt đầu chơi bọn họ cũng bị chơi đùa, cho nên có tư cách cũng có khả năng giúp dỡ. Nếu sau này người bị chơi đùa thảm hại hơn chính là bọn họ.

      Lưu Mật Nhi dường như đột nhiên hiểu ra vì sao Vô Ngân sợ Phượng Cảnh Duệ. Người này quả thực là người hai mặt. Có muốn nhờ cậy cũng được.

      "Cứu mạng! Ai kéo kẻ điên này ra giúp ta với!" Lưu Mật Nhi bất đắc dĩ nỉ non.

      Phượng Cảnh Duệ cười ha ha, ôm nàng đứng lên, "Biểu muội, sau này chúng ta phải thương lẫn nhau đấy!"

      Lưu Mật Nhi gật đầu bất đắc dĩ, "Biết rồi, biểu ca!"

      Phượng Cảnh Duệ vươn tay vỗ vỗ đầu nàng, "Ngoan, tối nay ngủ với biểu ca nhé!"

      "Phượng Cảnh Duệ, ngươi đừng được voi đòi tiên quá đáng nhé!" Lưu Mật Nhi cắn răng nghiến lợi .

      Ps: Trả lời có tình là đọc hiểu: ra quyển này chỉ là tiểu bạch văn, mục đích chỉ là để mọi người hiểu ý mà cười tiếng, có chiều sâu. Về phần nội dung phía sau có vài màn kịch!

      Tiếp sau dính tới ân oán đời trước. Mọi người còn nhớ Khuất Thiên Hàn ? Khúc mắc giữa và Phượng Cảnh Duệ cũng bởi vì ân oán đời trước. Vì sao tính tình Phượng Dương lại biến thái như vậy cũng là do ân oán đời trước gây ra! Mỗ Linh giải thích!

      Truyện này chỉ vì để mọi người vui vẻ, mưu gì đó cũng chỉ thoáng qua rồi được giải quyết rất nhanh! Các nhân vật xuất nhanh, biến mất cũng nhanh...Đây là giải thích nghi ngờ, cám ơn các tình ủng hộ!
      Phong nguyetwindlove_9693 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 40: Sáng sớm leo núi vận động gặp bằng hữu



      Lưu Mật Nhi ngồi tảng đá ở bên cạnh, kiên quyết thêm bước nào nữa, "Ta !" Liên tục ba ngày, Lưu Mật Nhi bị Phượng Cảnh Duệ ép buộc ra ngoài du sơn ngoạn thủy theo . Nàng vô cùng may mắn rằng mình phải là những nữ nhân bó chân kia, nếu theo kịp tốc độ của Phượng Cảnh Duệ.

      Chuyện này chưa tính là gì. Bị Phượng Cảnh Duệ có tâm tình rất tốt kéo ra khỏi cái chăn ấm áp để vận động sáng sớm...

      Phượng Cảnh Duệ bước lên trước, "Biểu muội mệt à? Có thể nhờ biểu ca giúp tay."

      Lưu Mật Nhi ngoài cười nhưng trong cười, , " cần!"

      "Cần gì phải đẩy biểu ca xa ngoài ngàn dặm như vậy! Biểu ca rất hiền lành nha!" Phượng Cảnh Duệ cười .

      Lưu Mật Nhi run lên, cúi đầu tìm gì đó mặt đất.

      Phượng Cảnh Duệ hiểu, "Biểu muội tìm cái gì vậy?"

      "Thứ gì đó có thể quét được!" Lưu Mật Nhi tiếp tục tìm.

      "Tìm thứ đó làm gì?" Phượng Cảnh Duệ nghi ngờ.

      "Quét da gà rơi!" Lưu Mật Nhi tức giận .

      Phượng Cảnh Duệ hơi giật mình, bỗng cười ha ha, bàn tay to vươn ra, ôm lấy Lưu Mật Nhi ngồi tảng đá, "Mật Nhi, nàng đáng !"

      Lưu Mật Nhi lạnh mặt nhìn bàn tay eo, "Biểu ca, xin mời buông tay ra, như thế này hợp lễ giáo!"

      Tiếng cười của Phượng Cảnh Duệ càng lớn.

      "Ta ai mà lại cười như kẻ ngốc, hóa ra là Phượng Cảnh Duệ!" giọng mang theo ý cười nồng đậm truyền tới. Lúc này Phượng Cảnh Duệ mới ngừng cười.

      Lưu Mật Nhi nhìn qua vai Phượng Cảnh Duệ, đập vào mắt là nam tử mặc áo màu tím, sắc mặt tái nhợt chầm chậm tới, lúc này ngồi lên tảng đá Lưu Mật Nhi ngồi lúc trước, liếc nhìn hai người.

      Phượng Cảnh Duệ ôm Lưu Mật Nhi xoay người lại, tới trước mặt nam tử mặc đồ tím, chân dài đạp qua. Nam tử vội vàng lắc mình, vẻ mặt nịnh nọt, "Đừng mọn như vậy chứ?"

      Phượng Cảnh Duệ quét mắt nhìn cái, "Đây là chỗ của biểu muội ta!"

      Nam tử mặc đồ tìm sờ sờ cái mũi, "Huynh biết thương hương tiếc ngọc thế lúc nào vậy!"

      "Bây giờ huynh có muốn ta thương tiếc huynh chút ?" Phượng Cảnh Duệ bỗng nở nụ cười thần bí, trầm bước lên trước.

      Mặt nam tử mặc đồ tím ngẩn ra, bất giác sờ mông, sau đó tự chủ được mà lùi lại sau từng bước , "Đừng!"

      Phượng Cảnh Duệ nở nụ cười hài lòng, chuyển mắt nhìn Lưu Mật Nhi, chỉ vào nam tử mặc đồ tím, , "Nam nhân bất nam bất nữ kia tên là Bắc Đường Sanh. Là con trai độc nhất bất hiếu của gia độc Bắc Đường trong tứ đại gia tộc..."

      "Tại sao lại là đứa con bất hiếu? Ta bất hiếu chỗ nào?" Nghe giới thiệu, nam tử vui gầm .

      Lưu Mật Nhi cũng gật đầu cái. ra nàng cũng muốn biết.

      Phượng Cảnh Duệ cúi đầu cười, liếc nhìn nàng, "Muốn biết?"

      Lưu Mật Nhi gật đầu chút giấu giếm.

      Phượng Cảnh Duệ cười cười, "Vậy ra cho nàng biết!"

      " cho !" Bắc Đường Sanh bỗng kêu to, đánh qua. Phượng Cảnh Duệ lắc mình cái tránh công kích của . Hai người khoa chân múa tay ngay trước mặt Lưu Mật Nhi.

      Có thể nhìn ra hai người này là bằng hữu, có điều, Bắc Đường Sanh này hơi kỳ lạ.

      " kỳ lạ!" Bỗng người ra sau lưng khiến Lưu Mật Nhi kinh hãi kêu lên.

      Quay lại chống lại đôi mắt lạnh lùng và khuôn mặt u ám kinh khủng. kinh khủng là bởi vì mặt người này có vết sẹo rất , chạy dọc theo mặt , thoạt nhìn có vài phần kinh khủng.

      Lưu Mật Nhi hơi an tâm, hỏi ngược lại, "Sao lại kỳ lạ? Sao huynh ấy cho Phượng Cảnh Duệ ?"

      Nghe lời nàng, Phượng Cảnh Duệ khoa tay múa chân với Bắc Đường Sanh kêu to, "Gọi biểu ca!"

      Lưu Mật Nhi im lặng nhìn , cuối cùng chuyển sang nam tử lạnh lùng.

      Ánh mắt nam tử thoáng qua chút ngạc nhiên, cười lạnh tiếng, nụ cười mặt khiến vết sẹo càng thêm kinh khủng. cúi đầu nhìn nàng, "Ngươi sợ ta?"

      "Sợ!" Lưu Mật Nhi thành , "Sợ, ngươi bỏ qua cho ta à?"

      Nam tử lạnh lùng hơi giật mình, chợt nhếch môi lên, "Bắc Đường để Duệ là bởi vì thể nối tiếp hương khói cho gia tộc Bắc Đường!"

      Lưu Mật Nhi kinh hãi, "Chẳng lẽ huynh ấy bất lực?"

      Lời này vừa ra bỗng có tiếng rống to truyền tới, Bắc Đường Sanh kêu lên, "Ta muốn làm thịt nữ nhân này!"

      Lưu Mật Nhi kịp kêu lên bị Phượng Cảnh Duệ ôm eo kéo qua bên. cười lớn nhìn Mật Nhi, "Biểu muội, muội lợi hại!"

      "Mẹ kiếp, Phượng Cảnh Duệ, huynh mới bất lực!"

      Phượng Cảnh Duệ nhàn nhã , "Đây là chuyện biểu muội của ta quan tâm, liên quan gì tới huynh!"

      Bắc Đường Sanh giận, "Ta muốn làm thịt huynh!"

      Phượng Cảnh Duệ đặt Lưu Mật Nhi xuống, tiếp tục khoa tay múa chân với Bắc Đường Sanh.

      Lưu Mật Nhi nhìn hai người, nhịn được mà , "Rốt cuộc sao huynh ấy lại cho ?"

      "Bởi vì nam nhân của trưởng thành được!" Nam tử lạnh lùng bỗng tiếp.

      Trong nháy mắt, Lưu Mật Nhi cứng ngắc!

      Bắc Đường Sanh kêu to: "Lãnh Ngạo Vũ, ta muốn làm thịt huynh!"

      bao lâu, hai người đánh nhau biến thành ba người.
      Phong nguyet, ngocanhwindlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 41: Mắt thấy biểu muội bị bắt

      Editor: Băng

      Phượng Cảnh Duệ bất giác lui người lại, đưa tay quơ quơ trước mắt Lưu Mật Nhi ngẩn người.

      "Mật Nhi, muội làm sao vậy?"

      Lưu Mật Nhi lẩm bẩm tiếng.

      Phượng Cảnh Duệ nghe được "Muội cái gì?"

      Lưu Mật Nhi lại tiếp tục lẩm bẩm " ra là là tiểu thụ! khác bất lực là mấy!" Đều là bị đè.

      Phượng Cảnh Duệ nghe vậy cười ha ha! Làm cho Bắc Đường Sanh tức giơ chân.

      Làm nóng người xong, ba nam nhân cộng thêm Lưu Mật Nhi là bốn người, nằm thẳng xuống đất.

      Phượng Cảnh Duệ bỗng xoay mặt nhìn Lưu Mật Nhi "Muội phải muốn biết, muốn tìm Đường sát thủ giết người tìm ai sao?"

      Lưu Mật Nhi gật đầu, chỉ vào Lãnh Ngạo Vũ "?"

      Bắc Đường Sanh cười cắt ngang lời nàng , bình tĩnh nắm ngón tay của nàng xoay về hướng khác.

      Lưu Mật Nhi trừng to mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ "Huynh? !"

      Phượng Cảnh Duệ cười cười gật đầu " sai, chính là huynh!"

      "Huynh và Đường sát thủ rốt cuộc có quan hệ gì?" Lưu Mật Nhi hỏi.

      "Cái này. . . . . . Hơi phức tạp!" Phượng Cảnh Duệ lắc đầu.

      Phức tạp sao? ràng là bản thân muốn mà thôi.

      " đúng, vậy nhiệm vụ giết huynh kia, chắc phải là chính huynh nhận hả? !" Lưu Mật Nhi làm bộ dạng ‘ngươi là kẻ ngốc’ nhìn Phượng Cảnh Duệ.

      Phượng Cảnh Duệ vỗ ót nàng cái "Huynh ngốc!"

      "Vậy là ai?"

      Phượng Cảnh Duệ cười cười "Muội cho huynh biết tiểu thụ là gì?" Mặc dù có thể đại khái đoán ra là gì nhưng những từ ngữ này chưa từng nghe qua.

      Lưu Mật Nhi cũng giữ bí mật, chỉ vào Bắc Đường Sanh " phải là bị đè sao? chính là tiểu thụ, người đè chính là tiểu công!" Nàng giải thích.

      Lúc này Phượng Cảnh Duệ mới gật đầu tỏ ý hiểu " ra là ý này!"

      Bắc Đường Sanh nhíu chặt lông mày lại "Hai người các ngươi xem ta là người chết sao?"

      " có!" Phượng Cảnh Duệ cười "Chỉ xem ngươi là người sống thôi!"

      Bắc Đường Sanh: ". . . . . ."

      Nghe bọn náo đủ rồi, Lãnh Ngạo Vũ mới lạnh lùng mở miệng "Ngươi phải muốn tìm Khuất Thiên Hàn sao?"

      Phượng Cảnh Duệ lắc đầu "Ta chỉ muốn biết người nào bán hành tung của ta cho Đường sát thủ thôi!" nhìn lướt qua hai người.

      Bắc Đường Sanh vuốt vuốt chóp mũi "Chẳng lẽ có tiền kiếm?" xong Lưu Mật Nhi gật đầu, sai, có tiền đương nhiên là phải kiếm!

      Phượng Cảnh Duệ cúi đầu "Mật Nhi, người mà họ muốn giết chính là ta, biểu ca của muội!"

      "Cho nên, muội hỏi muốn liên lạc với ai để giết người!"

      Phượng Cảnh Duệ có chút mong đợi "Sau đó sao?"

      Lưu Mật Nhi giọng "Lúc muội phát người đó là huynh muội quên!"

      Phượng Cảnh Duệ: ". . . . . ."

      biết bộ dáng này khiến hai người đàn ông ở bên cười to.

      "Xem ra, tối nay biểu muội lại muốn cực khổ!" Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười.

      Lưu Mật Nhi cắn răng ". . . . . . Làm gì có nhỉ? Biểu ca mới khổ cực!" Tối nay nàng muốn ngủ cùng Vô Ngân!

      Nghe đối thoại của hai người, Bắc Đường Sanh nhướng mày "Các ngươi . . . . . ."

      Phượng Cảnh Duệ cắt ngang lời "Người bị nam nhân đè thể thể nghiệm được tâm tình của ta đâu!"

      Bắc Đường Sanh: ". . . . . ."

      Lưu Mật Nhi cười khẽ rồi từ từ đứng dậy, để lại chỗ cho các nam nhân có cơ hội chuyện, nàng quan sát bốn phía.

      Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng rồi quay đầu chuyện cùng hai người đàn ông này.

      Ngay lúc này trước mặt Lưu Mật Nhi bỗng tối sầm, trong nháy mắt mất ý thức, cái gì cũng biết.

      Yên lặng nhìn bọn họ mang Mật Nhi mang , Bắc Đường Sanh cảm thấy hơi lo lắng nhìn Phượng Cảnh Duệ trầm "Tại sao ra tay?"

      Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt "Ta muốn nhìn xem bọn họ như thế nào?"

      "Ngươi lo lắng?" Bắc Đường Sanh nhìn .

      Phượng Cảnh Duệ khẽ nhếch lên nụ cười đầy sát khí "Ta muốn tìm biểu muội ta! Vút!" Tiếng còn nhưng thân người ở nơi xa!

      Bắc Đường Sanh thấy thế khẽ lắc đầu cười, đảo mắt nhìn dáng vẻ hờ hững của Lãnh Ngạo Vũ, vỗ vỗ đầu vai ta, khẽ khích lệ.

      Lãnh Ngạo Vũ quét mắt nhìn rồi xoay người rời !

      Bắc Đường Sanh nhìn lòng bàn tay trống rỗng bật cười.


      Chương 42 : Mắt của hái hoa đạo tặc bị mù


      Editor: Băng

      Lúc đến đây Lưu Mật Nhi cuối cùng biết Phượng Cảnh Duệ tại sao để cho nàng mặc y phục nữ, ngờ chính là chờ bị người cướp!

      Trong lòng mang biểu huynh của mình XXOO mấy vạn lần, rồi lúc này nàng mới quan sát bốn phía.

      Thành đối với người bị trói làm con tin mà , nàng được đãi ngộ tương đối tốt! Phòng ngủ sạch tao nhã, trừ việc nàng bị trói chặt những thứ khác cũng tệ.

      Trầm ngâm chốc lát, Lưu Mật Nhi cam lòng lấy lần bị bắt cóc ngoài ý muốn này quy lên người của Phượng Cảnh Duệ.

      Ba lần rồi, đây là lần thứ ba! Phượng Cảnh Duệ này rốt cuộc chọc bao nhiêu người.

      Bỗng loạt tiếng bước chân truyền đến, Lưu Mật Nhi lập tức im lặng đợi, chờ người xuất .

      Cửa phòng mở ra, nam nhân cao lớn xuất trong tầm mắt của nàng. Râu quai nón thô kệch quê mùa nhưng lại có mấy phần hung ác, nhưng mà ánh mắt nhìn nàng sạch . Lập tức Mật Nhi hiểu được thân phận của người nam nhân này mấy phần.

      Lưu Mật Nhi mở miệng ồm ồm "Ngươi là ai? Bắt ta đây làm gì?"

      Nam nhân nhếch miệng dưới hàng râu quai nón, cười ha hả "Mặc dù dáng dấp được tốt lắm, nhưng rốt cuộc cũng là nữ nhân trắng trẻo ngon lành!"

      Lưu Mật Nhi nuốt nước miếng, nghiêm nghị "Đại gia, ra ta là nam nhân!"

      Nam nhân đưa ra tay dừng lát, giận dữ " thể nào!"

      Hai tay của Lưu Mật Nhi bị trói phía sau nhưng hai chân còn có thể di động, nàng từ từ đứng lên, ưỡn ngực tức giận "Ngài gặp qua nữ nhân ngực phẳng như vậy sao? có chứ? Nếu như đại gia muốn chơi nữ nhân, sao lại tìm nam nhân phải nam nhân, nữ nhân phải nữ nhân! Ngài nhìn thân thể của ta , chính xác là nam nhân sao! Ta và đại gia ngài đều là giống đực cả!" Sau khi xong, Lưu Mật Nhi cắn răng nghiến lợi đợi.

      Nam nhân đó nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, ánh mắt thoáng vẻ ác độc, bỗng vươn tay "Ngươi để cho ta sờ!"

      "Đại gia, nếu như ngài sờ xong thấy ta là nam nhân, về sau ngài sờ nữ nhân ngài cảm thấy buồn nôn sao? Ngài tin cái ngài thấy, ta là nam nhân!" Lưu Mật Nhi gật đầu mạnh mẽ.

      Nam nhân giận dữ "Vậy ngươi tại sao mặc đồ con ?"

      Lưu Mật Nhi khổ não nhìn "Ta cũng muốn, ta làm nam nhân thể lọt vào mắt chủ tử tuấn mỹ của mình, nữ nhân có lẽ được chủ tử để ý hơn. Ngài có thể hiểu tâm tình của ta ?"

      Nam nhân nghe xong gật đầu " ra ngươi rất đáng thương!"

      Lưu Mật Nhi gật đầu liên tục "Đúng vậy, đúng vậy! Đại gia, ngài hãy tha cho ta !"

      Nam nhân sững sờ "Người kia tại sao ngươi làm nữ nhân?"

      "Ngu ngốc, nàng vốn chính là nữ nhân!" Có giọng truyền đến, Lưu Mật Nhi muốn mở miệng tính toán dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa. Trong thời khắc nguy hiểm lại thấy người quen! Cũng chính trong thời gian nháy mắt này, Lưu Mật Nhi đột nhiên hiểu ra.

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh, nữ nhân trước đây mời Phượng Cảnh Duệ chữa bệnh! Bây giờ lại ở cùng với nam nhân tục tằng này.

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh từ từ tiến lên, thấy Lưu Mật Nhi, nàng nhếch môi cười "Lại gặp mặt!"

      Lưu Mật Nhi khẽ nhếch môi nở nụ cười "Hoàng Phủ tiểu thư!"

      "Dùng phương thức này mời ngươi tới làm khách, ngại chứ ? !" Hoàng Phủ tiểu thư cười nhàng.

      Lưu Mật Nhi cong môi "Ta nghĩ, ta có quyền lợi lựa chọn phải sao?"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh lại nhếch môi cười, đầu ngón tay sơn màu đỏ thẫm quét qua gò má của Mật Nhi "Ngươi tại sao phải là nam nhân?"

      Lưu Mật Nhi cười yếu ớt "Hoàng Phủ tiểu thư cũng động lòng với Mật Nhi sao?"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh gật đầu, "Đúng vậy."

      Lưu Mật Nhi "Vậy là tiếc! Cuộc đời này của Mật Nhi thể lấy được kiều thê như Hoàng Phủ tiểu thư!"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh khẽ nhếch môi đỏ mọng "Mật Nhi nguyện ý giúp Nguyệt Minh chuyện ?"

      "Mật Nhi cũng hiểu ý của của Nguyệt Minh tiểu thư!"

      " sao, Nguyệt Minh chỉ là muốn mượn Mật Nhi ít đồ thôi!"

      "Còn có thể trả lại cho ta sao?"

      Hoàng Phủ Nguyệt Minh chỉ cười !

      Lòng Lưu Mật Nhi trầm xuống.
      HaYenwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :